Nét đẹp ghi tâm (Diễm Cốt) - Huyên Tuyết (Update C4/7)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. poj0511

      poj0511 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      6
      [​IMG]
      Tác giả: Huyên Tuyết

      Thể loại: Ngược, SM, Quân nhân

      Số chương: 07

      Tiến độ: 1 chương/ tuần/ vào thứ 7

      Nguồn convert:
      http://www.mediafire.com/download/ziiady80eegqk0d/Diem cot_Vficland.com.rar

      Editor & Beta: Phong Văn
      ***

      VĂN ÁN
      cái chớp mắt, làm nhớ tới lần gặp gỡ bất ngờ đầu tiên của họ. tàn nhẫn giết chóc gây tội nghiệt với đời, mũi súng của chạm trán nàng. Đôi mắt nàng làm cho nhớ tới cây đào ở cố hương, lần lại lần, bồi hồi trong mộng, chuyển được nét tốt đẹp. luôn tìm cái gì, tiêu phí cả đời, chung quy lại có kết quả. nàng sao? biết, hay là dám thừa nhận. Nếu phải , vì sao từ trước đến sau thể nổ súng với nàng? Đáp án kỳ rất đơn giản. Cuối cùng, nước mắt của chính mình cho câu trả lời.

      Hóa ra, nàng và cây đào, cùng khoảnh khắc xinh đẹp trong chốc lát đó, vĩnh viễn thể bắt giữ.

      ***

      MỤC LỤC

      1--2--3--4--5--6--7
      Last edited: 5/4/15

    2. poj0511

      poj0511 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      6
      Chương I

      Tác giả: Huyên Tuyết

      Edit: PV
      Năm 1939, đông bắc Hắc Long Giang, thị trấn Phượng Hoàng.

      Gần địa khu Siberia, cảnh tượng khắc nghiệt ở trấn Đông Bắc được xem là bình thường, tuyết đọng hàng năm, ngày hè quá ngắn, lại còn hoang vu lẫn tang thương, gió tuyết phủ lên cánh đồng thổi quét nhiều năm, gió Tây Bắc thổi mạnh ngừng nghỉ, tạt vào mắt người đến tổn thương.


      Thời gian dần trôi qua nơi này, nơi đây như vậy lâu lắm rồi, giống như câu ca dao dài lâu mà hiu quạnh, khách qua đường cứ thế luôn vội vàng, dùng đời sống ấm lạnh của mình ghi lại sinh tồn cho trấn Phượng Hoàng.


      Mĩ Chi mới chưa quá 16 tuổi, hai năm trước được gả đến trấn ngay biên giới này. Nhà chồng cũng giàu, nghề nghiệp là săn thú rừng, có bà cụ ốm đau hàng năm nằm giường, nhưng so sánh với tình trạng sớm mồ côi bên nhà mẹ đẻ nàng, cuộc sống cũng đến nỗi túng quẫn.


      Nàng nhớ kết hôn ngày ấy, được chồng nàng Phúc Sinh cõng lưng, từng bước qua đường núi ghập ghềnh, khăn voan đỏ thẫm che lại nhan sắc trẻ trung xinh đẹp, nàng thở cũng dám thở mạnh, sợ nhà chồng cho rằng mình là đứa con dâu hư.


      Từ dây tua vàng khăn voan đỏ đầu nhìn xuống có thể mơ hồ thoáng nhìn thấy đầu tóc đen của chú rể Phúc Sinh, giầy màu đen giẫm lên nền tuyết trắng “Xèo xèo”. Thoáng có rung động, nàng nghĩ đến chỗ mụn vá ở bả vai áo chàng, trước đó nàng tự mình vì chàng mà khâu, vẫn là vì ngày gả chồng, nhớ đến liền quý trọng nên lời, phủ tay lên, sờ lấy.


      Phúc Sinh thường khi nàng im lặng, bộ dáng giống như tiểu thư khuê các, những ngày mới cưới, chàng luôn với nàng, chính mình tiền đồ, thể cho nàng thịt cá, nhưng chàng Lí Phúc Sinh kiếp này chỉ đối tốt với người vợ.


      Nàng nghe xong khỏi cảm động .

      Nghĩ đến, là vận mệnh trêu người, sớm có ước định với nàng cũng phải người nhà Phúc Sinh, mà là nhà họ hàng xa ngoài thôn, nhưng đối phương mất khi còn , thêm cha mẹ nàng cũng nhiều bệnh quấn thân, sớm ra , bởi vậy mọi người ở thôn nhà mẹ đẻ nàng là hại cha hại mẹ hại cả chồng “Mệnh gãy cánh”, thế cho nên xem nàng qua tuổi gả chồng vẫn như cũ người hỏi thăm.


      Nhà giàu ở thôn Tây Trạch thấy nàng dáng người đầy đặn, gương mặt lại xinh đẹp, lần muốn đoạt về làm vợ , nhưng vợ lớn ở nhà xem chừng gì cũng qua mặt được, nghe phú hộ Thạch có bà Hai ở ngoài chỉ bị bà ta đánh cho thương tích đầy mình, thậm chí thừa dịp ông phú hộ ở nhà gọi tú bà tới làm cho nàng kia vào kỹ viện, đợi đến khi phú hộ Thạch trở về dù muốn người, thân mình cũng dơ bẩn.


      Cũng may, sau đó nàng gặp Phúc Sinh, tính có hơi trung hậu nhưng là người đàn ông nguyện lấy nàng.

      Đây là người đàn ông trời cao ban đến cho nàng, ngày ấy nàng được gả đến thầm thề trong lòng, nàng muốn hầu hạ chàng cả đời, làm người phụ nữ của chàng.


      Nay chỉ chớp mắt, Hổ Tử của bọn họ cũng gần 6 tháng tuổi rồi, ngày qua ngày mộc mạc, thanh bình, nàng cảm thấy thực hạnh phúc.

      Vừa qua tiết thu phân*, lúc này thú hoang trong rừng rất béo mập, Phúc Sinh cùng vài nhà cũng săn bắt rủ nhau lên núi săn thú, ban ngày Mĩ Chi chăm sóc gia đình, sớm hôm hầu hạ già trẻ, còn chưa kịp thổi đèn, liền nghe được tiếng chó sủa nhà thím Lý đầu thôn.


      *Tiết thu phân: Khoảng giữa mùa thu :https://vi.wikipedia.org/wiki/Thu_phân


      Nàng vốn dĩ nhát gan, từ cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy cảnh tối lửa tắt đèn sương mờ với trời trăng, và gió Tây Bắc tàn sát bừa bãi gào thét.

      Nàng ra sân ngoài muốn khoá kỹ cửa lớn, nghĩ đến bốn phía đột nhiên sáng lên ánh đuốc, tiếp theo đó là tiếng phụ nữ điên cuồng khóc kêu cùng với thanh ồn ào hỗn loạn.


      Mĩ Chi sợ tới mức đông cứng chỗ, cho đến khi có người bắt đầu đập cửa kịch liệt, nàng mới nghĩ đến việc quay lưng chạy.

      Nàng vừa kêu tên bà cụ, cửa bị người đập phá nhào vô.

      Mấy tên quỷ Nhật Bản thô lỗ cầm vũ khí nhanh chóng tiến vào, đồng thời còn phát ra từ ngữ khó hiểu.


      Mĩ Chi bị bắn phát súng, đối phương như cố ý muốn tra tấn nàng, cũng trúng điểm yếu, chỉ là bị thương nơi đầu gối, nhưng đùi bị động khiến đau đến tận xương làm nàng nhịn được thét ra tiếng chói tai.


      Nàng nằm đất lạnh như băng, búi tóc sau đầu bị người ta hung hăng nắm lên, nàng chỉ cảm thấy toàn bộ da đầu giống như bong ra mạnh.

      Nàng nhắm chặt mắt, dám nhìn lũ dã thú trước mặt.

      Mấy tên đàn ông cười sỗ sàng, đầu tiên là vuốt ve mặt nàng, sau đó liền thô bạo bóp lấy bộ ngực đầy đặn.

      Mĩ Chi muốn giãy dụa, lại bị mấy tên đàn ông khác chặn toàn bộ chân tay.



      tên dùng cái lưỡi tanh hôi liếm môi nàng, lưu tình chút nào xé rách áo bông, cho đến khi thân dưới lộ cả ra ngoài, bốn phía đều trào dâng tiếng thở dốc.

      Mĩ Chi cảm giác cả khuôn mặt đều tràn đầy nước mắt nóng hổi, mấy tên đàn ông chút lưu tình sát nhập, xé rách linh hồn nàng.

      Nàng muốn cắn lưỡi, lại nghe tiếng Hổ Tử khóc kêu truyền ra từ trong phòng, trong lúc nàng điều chỉnh lại trái tim bị châm chích đau đớn.


      Có người muốn vào phòng trong, nàng liều lĩnh ôm lấy chân đối phương.

      Nàng muốn cầu xin đối phương đừng làm thương tổn đứa con của nàng, nhưng vết thương bị cắn nơi đầu lưỡi làm cho nửa câu cũng nên lời.


      Có người kéo chân nàng, túm nàng ném ra ngoài cửa chút lưu tình, nàng giãy dụa khóc kêu, bốn phía đều là mảnh sân quen thuộc,

      xung quanh là thây người hỗn loạn cùng phường Lâm Tứ.


      Nàng nhìn thấy Trần Nhị tẩu bị người đẩy mạnh vào đống lửa, đau đến lăn lộn mặt đất, thanh tru lên buồn thảm khiến lòng nàng quặn thắt.

      Mĩ Chi sợ tới mức thất thần, cái chớp mắt, liền nghĩ tới che chở Hổ Tử, nàng nghĩ, chính là chết, nàng cũng phải ôm đứa con cùng chết, như vậy nó mới sợ hãi.


      Nàng biết làm sao có khí lực, cứng rắn đẩy ra tên đàn ông người, giãy dụa về hướng nhà mình.

      Có người bắt lấy lưng nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lại phía trước, đêm tối bị ánh lửa chiếu hồng, cùng với bộ dáng trào phúng của mấy tên đàn ông dã thú dữ tợn.


      tên trong đó giơ lưỡi lê liền bổ tới cổ nàng, khí lực biết làm sao ra, nàng giơ tay tiếp được, mặc cho vết thương cắt vào bàn tay trào ra lượng máu lớn, nàng sống chết túm lấy lưỡi lê, run run nhắm mắt đâm trở về phía đối phương.

      Sau thanh chiếc lưỡi lê sát nhập vào da thịt dày, làn máu đỏ sẫm mà tanh hôi bắn đầy lên mặt nàng, ngay lập tức bốn phía tựa hồ trầm tĩnh lại.


      Nàng chậm rãi mở mắt ra, máu ngừng bắn tung toé vào hai mắt, dọc theo hai gò má chậm rãi chảy xuống, nàng như chảy lệ máu, cúi đầu xuống, từng chút hướng về phía nhà mình.

      Đột nhiên, đôi giày lính màu đen chặn đường trước mặt nàng.

      Nàng run rẩy kịch liệt, ngẩng đầu nhìn, cùng lúc hé lộ khuôn mặt dửng dưng của ác quỷ.

    3. poj0511

      poj0511 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      6
      Chương 2


      Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Đường Trạch Nhã Ngạn, liền liên tưởng đến quỷ.

      Cũng phải do tướng mạo xấu xí, mà vì khí thế của người đàn ông này.

      Sát khí toả ra mười phần, hơn nữa vì lý do thể ra, dường như nó xuất trong thời khắc chĩa mũi súng vào nàng.

      hạ tay xuống vỏ đựng vũ khí ở biên eo, thong thả lấy ra khẩu súng đạn lân tinh bên trong, sau đó họng súng tối om để trán nàng.


      “Cạch” tiếng, gạt cò súng.

      Nhưng nàng ngã xuống, hay là, tiếng súng nổ cũng vang lên.

      Mặt Đường Trạch Nhã Ngạn chút thay đổi kéo cò súng lần thứ hai.

      Nhưng súng lục vẫn như cũ tiếng vang.

      Sĩ quan phụ tá Xuyên Khẩu len qua đám người lên trước, đổi cây súng khác cho .


      Thời điểm Đường Trạch Nhã Ngạn lại giơ vũ khí lên, trước mặt là Mĩ Chi chút thay đổi nhìn , đó là loại dáng điệu kỳ dị, có bi thương và thống khổ, cũng hề oán hận, sợ hãi.

      cái chớp mắt kia, nhớ tới khi còn ở cố hương nhìn thấy tượng phật Nại Lương (Nara) hiền lành, ngoài ý muốn trong lòng lại thấy thanh bình.

      – Nhưng rất nhanh, kéo cò súng lần thứ ba!


      Lúc này, vẫn như trước có tiếng súng vang, chỉ cảm thấy bất ngờ, ngay cả Xuyên Khẩu cũng trợn mắt há hốc mồm.

      Đường Trạch Nhã Ngạn chút thay đổi rút ra ổ đạn, lại phát Xuyên Khẩu cũng lắp đạn vào.

      Xuyên Khẩu chảy mồ hôi lạnh, nhìn Đường Trạch thiếu tướng quay đầu, ném khẩu súng đạn vào mặt mình. Cùng lúc mắng mỏ bằng tiếng Nhật: “Đồ ngu!”


      Xuyên Khẩu áy náy cúi đầu, hơn nữa lòng dâng lên oán hận với .

      rút ra cây đao dài, muốn chém về phía nàng.

      Nhưng Đường Trạch Nhã Ngạn ra tay ngăn lại.

      Mặt chút thay đổi, mà ngữ khí thực hưng phấn.

      phải rất thú vị sao, Xuyên Khẩu, đem nó về.”


      Tỉnh lại sau khi bị đánh choáng váng, Mĩ Chi nằm trong căn phòng theo phong cách Nhật Bản. Phòng ốc là giao hoà của ba màu đen, trắng, xám, cùng miếng đệm ngồi và chiếu Tatami, gian được vây quanh bởi cửa sổ kéo và tấm cửa trượt, giữa bức tường có hốc , ánh sáng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, phản xạ lên bề mặt đệm ngồi sáng ngời, tạo nên gian mờ ảo.


      Đầu gối vẫn chảy máu, nhưng nàng như biết đau liều mạng tới cửa.

      Trước khi nàng chạm đến, cánh cửa trong chốc lát bị người ta kéo ra, nàng ngẩng đầu, sắc mặt hơi biến đổi.

      Đường Trạch Nhã Ngạn vẫn mặc bộ quân trang cũ, cổ tay áo thậm chí còn vương vết máu.

      vào, đứng chiếu Tatami, nhìn xuống trước mắt, từng bước đến gần nàng.


      Nàng theo bản năng lui về phía sau, vết máu kéo thành đường dài .

      híp mắt, đánh giá nàng vòng, dùng tiếng Nhật :“ Mày làm dơ sàn của tao, con đàn bà kia.”

      Nàng nghe hiểu lời của , lắc đầu theo bản năng.

      Tựa hồ bộ dáng nhu nhược của nàng khiến cười cợt, quỵ gối, ngồi theo phong cách Nhật chuẩn, cùng lúc rút ra từ eo mình cây đao ngắn.


      Nàng khẽ hô tiếng, muốn né tránh. Nhưng Đường Trạch Nhã Ngạn nắm lấy chân, kéo nàng đường dài đến trước mặt, xem xét vết thương do trúng đạn của nàng.

      Nàng khẽ hô tiếng, phải sợ giết nàng, mà vì phát toàn thân mình hầu như lõa thể phơi bày trước mặt người đàn ông Nhật Bản này.

      tựa hồ có chút tức giận, ra sức đè lấy miệng vết thương, cơn đau khiến nàng kinh ngạc, thở hổn hển, suýt nữa ngất xỉu.


      “Im lặng.” nửa cười nửa ra lệnh.

      Nàng vẫn như cũ nghe hiểu lời , nhưng từ nét mặt, tựa hồ hiểu được ý , vì thế nàng nắm chặt tay thành quyền, gắt gao cắn. Nước mắt tựa hạt đậu to tràn xuống, đôi mắt hạnh đầy đau đớn cam chịu.

      nhìn ánh mắt nàng, có chút nao nao.


      Nàng vốn là xinh đẹp, dù thời tóc rối mặt nhơ, mặt trắng bệch xanh xao, trước sau đều ảnh hưởng đến cặp mắt to tròn xinh đẹp, đuôi mắt có đường chân chim khiến cho thời điểm đôi mắt ấy chớp động trước mặt tựa như cười câu hồn người. Hơn nữa nàng còn có đôi môi cực xinh xắn, hình thoi duyên dáng, đỏ tươi ướt át.


      Đường Trạch Nhã Ngạn cười nhạt, nghĩ tới trong đống dân hèn kém đó, cũng có sắc đẹp như vậy.

      Tốt lắm, như vậy ít nhất việc tiến vào Trung Quốc khiến người ta nhàm chán.

      đứng dậy kéo cửa, gọi lão quản gia Thôn Thượng, chỉ trong chốc lát liền cầm hòm thuốc quay lại trước mặt nàng.

      thuần thục rút ra ống chích giảm đau tiêm cho nàng, nhưng bị nàng ngang ngạnh cự tuyệt.


      Nhìn bộ dạng nàng lui vào góc tường vô lực ôm lấy chính mình, khiến liên tưởng tới chú chó lưu lạc, cũng rách nát y vậy và tràn ngập đề phòng.

      “Chó phá của.” lầm bầm lầu bầu, tuỳ tiện bỏ ống tiêm qua bên, sau đó liền dùng đao đâm vào miệng vết thương tiến hành khử trùng.


      Nàng bắt đầu run kịch liệt, hai chân đau đến co rút, phút cuối khi ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt chút máu hôn mê.

      nhìn chằm chằm đôi môi tái nhợt, đột nhiên muốn biết bộ dáng nàng tô son, trát phấn ra sao.

      Sau khi nàng tỉnh lại trong đói khát và đau đớn cực độ, liền phát toàn thân dưới trông như nghệ giả*, lớp bột rất dày chỉ che kín toàn khuôn mặt và sau gáy, thậm chí cả hai tay cũng tha.


      *Nghệ giả: Thường được biết với tên gọi Geisha, là nghệ sĩ vừa có tài ca múa nhạc lại vừa có khả năng trò chuyện, là nghệ thuật giải trí truyền thống của Nhật Bản.

      https://vi.wikipedia.org/wiki/Geisha


      Nàng muốn cởi bỏ quần áo, nhưng chỉ cảm thấy chân tay còn chút lực, đau đầu thôi. Vì thế vẻ mặt nàng chán ghét đối diện mặt gương dùng sức lau sắc son đỏ tươi môi. Tiếp theo chút hơi sức đổ nằm chiếu Tatami, chỉ cảm thấy cả người đều rơi vào nước lạnh, nàng run run xốc lên làn váy, phát đầu gối được băng bó kĩ càng.


      Nàng mở miệng kêu vài tiếng, mà người trả lời.

      Vì thế nàng dùng sức đến kéo tấm cửa ra, lại phát mình bị khoá nhốt bên trong.

      Nàng bắt đầu dùng hết sức chụp lấy cánh cửa, cùng lúc ánh đèn sáng choang chiếu lên ván cửa, kéo chiếc bóng nàng vừa dài lại vừa xa.

      Mặt trời lặn về Tây, nàng đoán được bản thân bị nhốt ở chỗ này bao lâu , nàng nghĩ tới Hổ Tử lại suy đoán Phúc Sinh và cụ bà ở nơi nào, càng nghĩ càng cảm thấy mình đơn.


      Tiếng nức nở nghẹn tại bên trong , đột nhiên ngoài tấm cửa vang lên tiếng bước chân ràng, vang vững vàng và mạnh mẽ.

      Sau tiếng mở khoá, khuôn mặt vô cảm của Đường Trạch Nhã Ngạn xuất trước mặt nàng.

      Nàng nhìn đến bên tay bưng đồ ăn của , dường như vươn tay theo bản năng.


      Nhưng bị tay của Đường Trạch Nhã Ngạn ngăn lại, như kiên nhẫn nắm lấy tóc nàng, kéo thẳng tới giữa phòng.

      “Con này, ai cho mày bôi lớp trang điểm ?”

      Nàng căn bản nghe hiểu lời , giống như con mèo hoang đói cùng cực cào lưng bị thương.


      dữ dằn ra sức đẩy nàng ngã xuống tấm chiếu , tiếp theo tới, tay quay ra sau “Vèo” tiếng kéo tấm cửa lại, ánh đèn cầy chập chờn chiếu vào sườn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng, toàn thân toát lên vẻ tâm tư khó dò.

      Cả căn phòng hoà nhã với gian chật hẹp hạ thấp nhiệt độ, nhìn nàng chớp mắt .


      từng bước lên, nàng từng bước lui về.

      Cuối cùng, đặt đồ ăn cái bàn thấp, sau đó biết từ đâu đưa ra hộp trang điểm, mở ra nắp hộp tỏ ý muốn nàng trang điểm lần nữa.

      Mĩ Chi lắc đầu cự tuyệt.

      liền dùng sức tát nàng .


      Cuối cùng, nàng miễn cưỡng bị bắt buộc quỳ trước gương, lấy ngón tay bé chấm chút kem trang điểm pha với rượu gạo, chậm rãi bôi lung tung lên cả khuôn mặt nhợt nhạt khác thường lẫn làn môi.

      Ngón tay run run chuyên chúc trát phấn, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống , hoà cùng màu phấn trắng này.

      Giữa mặt kính lại xuất , khuôn mặt xinh đẹp mà thê lương khác thường của nàng.

    4. poj0511

      poj0511 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      6

      Chương 3

      Trang điểm xong lần nữa, nàng bị gọi đến trước mặt.

      ngồi trước bàn, chỉ vào chiếu Tatami, bảo nàng ngồi xuống, tự mình rót rượu.

      Nàng vẫn hiểu, lắc đầu, đưa thức ăn đến trước mặt nàng.

      Mĩ Chi do dự nhìn cái, cuối cùng cắn răng bắt đầu ngốn ngốn nuốt nuốt như hổ sói .

      rót rượu tự bồi mình, chăm chú nhìn vào tấm lưng mảnh khảnh của nàng rất lâu, sau đó ngửa đầu uống cạn.


      Nàng biết người Nhật này vì sao muốn cứu mình, nhưng thay vì bỏ công nghiên cứu lý do khó hiểu ngoài phạm vi này, đổi lại nàng càng muốn biết tình trạng người nhà giờ.

      Vì thế, nàng do dự hồi lâu, có ý mở miệng.

      Nhưng nửa ngày, chỉ uống rượu.

      Nàng ngồi đó, mà cuộn mình trong góc ôm đầu gối , kìm lại nước mắt, sợ chúng lại làm nhoè lớp trang điểm.

      tựa hồ có chút kiên nhẫn, đột nhiên đứng lên, đá nàng cái.


      “Con đàn bà kia, lại đây.”

      Nàng chỉ mở to mắt nhìn , theo bản năng sợ đến gần.

      Đường Trạch Nhã Ngạn như cười như kéo nàng, nàng giãy dụa , lại bị chút lưu tình kìm lại eo, mang nàng giống như mang hàng hoá ra ngoài hành lang, vạt áo Kimono khẽ ma sát sàn gỗ sạch bóng dưới chân, phát ra tiếng “Sàn sạt”.

      Dưới ánh mắt kinh ngạc của người hầu, ném nàng vào cái ao trong sân.


      Lão quản gia Thôn Thượng chợt khom lưng.

      “Thiếu gia.”

      “Thôn Thượng.” Đường Trạch Nhã Ngạn chống nạnh cười nhạt.“Dạy con đàn bà này tiếng Nhật, khi nào nó có thể nghe hiểu lời tao mang đến.”

      Mĩ Chi mờ mịt nổi mặt nước, tay chân trắng như tuyết khua động lộ ra dưới bộ Kimono đen, phảng phất gợn sóng nhàng, tựa như chú cá chép trắng ngã vào dòng sông tối màu , đặc biệt xinh đẹp.


      Đường Trạch Nhã Ngạn rồi, lão quản gia đứng bậc thềm gỗ, nhìn nàng chòng chọc, xem thường, mở miệng bằng vốn tiếng Trung tồi tàn :“Từ giờ trở , mọi thứ mày phải theo ý thiếu gia.”

      Mĩ Chi vào mấy ngày sau biết được tên của là Đường Trạch Nhã Ngạn. Khi đó nàng vẻn vẹn chỉ có thể vài câu tiếng Nhật đơn giản, kỳ thuở nàng từng học qua ngôn ngữ của bọn họ, khi người Nhật Bản xâm chiếm Đông Bắc trong 32 năm, chỉ giết rất nhiều quan lớn trong thôn, thậm chí còn ép buộc trẻ em từ 13 tuổi trở xuống phải học trường Nhật.


      Nàng là con lại còn , nên , chỉ vì mạng sống nên có học vài tiếng Nhật.

      Nay việc nàng cần làm , chẳng qua là đối mặt với những từ ngữ ngoại quốc nhiều trầm này lần nữa .

      Trong tâm nàng cũng bài xích, dù gì vì sinh tồn, nàng tựa hồ cự tuyệt con đường sống.


      Câu đầu tiên nàng với Đường Trạch Nhã Ngạn rất đơn giản, thời điểm rót rượu , nàng vô thức câu : “Xin mời”.

      dường như rất vui vẻ, phát tay lên chạm vào nàng, nàng như con nai hoảng hốt, tránh nhanh.

      Ngẩng đầu lại, khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, con ngươi thâm thuý nhìn nàng chăm chú.


      Trong lòng nàng cả kinh, rượu sánh ra ngoài, tẩm ướt mảng lớn chiếu Tatami .

      Nàng biết vì sao giận, chả vì lý do gì ném cái đĩa to.

      Đúng như lời của Thôn Thượng, hiển nhiên là ông chủ.

      Cho nên, “Giận chó đánh mèo” với nàng, chút lưu tâm đá nàng, dường như được vui nên mở tấm cửa ra, đá nàng vào trong ao.


      Tháng 11 trời đông giá rét, cảnh “Trời băng đất tuyết” giống như thế giới bên kia, nàng rơi vào trong kẽ băng, cũng sâu, nhưng vẫn thể nhúc nhích.

      Cơn ớn lạnh rét buốt tận xương trong nháy mắt đóng băng toàn thân nàng, tai ương đột nhiên đến ngập đầu như thế.

      Trong lúc chìm nổi trong làn nước lạnh, nàng khẽ giương đầu, chỉ thấy Đường Trạch Nhã Ngạn kiểu cách xem thường đứng ở nơi đó nhìn mình.


      Trong nháy mắt, giống như hưởng thụ chờ coi nàng bỏ mạng.

      Người đàn ông này vui giận thất thường, làm người ta đoán ra, chỉ càng thêm sợ hãi.

      Nàng nhớ bản thân ngâm trong ao nước lạnh giá bao lâu, chỉ ngờ khi tự nhận thức được nửa tỉnh nửa mê thấy khoảng trắng xoá như tuyết .


      Đó là thời khắc vô cùng yên tĩnh, thanh tuyết rơi rì rào khác hẳn so với trong mười mấy năm sống đời nàng từng nghe qua , đây là đợt tuyết lặng yên, lại hết sức mãnh liệt, nó bừa bãi tàn sát sống cuối cùng của nàng, nhuộm hết thảy thành màu nhợt nhạt.

      Nửa thân dưới còn cảm giác, nàng thậm chí cho rằng sinh mệnh dừng.

      Đường Trạch Nhã Ngạn lại kéo cửa lần nữa, khóe miệng nhếch ra điệu cười khẩy tàn nhẫn , ra hiệu cho nàng tới.


      Nàng ôm lấy chính mình, cũng chịu nhúc nhích nửa phần.

      Nếu cứ như vậy đông chết tại trong phiến băng trắng như tuyết này, có lẽ nàng vẫn có thể gìn giữ như cũ cái gọi là “Trong sạch” xuống suối vàng đoàn tụ cùng gia đình .

      Nàng nghĩ như thế, giờ này khắc này, nàng ngây ngô đợi chờ tự lừa dối mình nữa, nàng biết, bọn họ chết hết, trong cái đêm tàn sát đó.


      Nhưng là, người đàn ông trước mặt nàng là cỡ nào đáng sợ, giống như ma quỷ nhìn trộm hết thảy nội tâm nàng.

      dùng hai tay chặn làn áo Kimono rộng rãi , như chuyện phiếm thường ngày.

      “Con của mày chết.”

      Toàn thân nàng run lên, khắc kia toàn bộ máu đều vọt lên não, cuống quít ngẩng đầu lên.


      có lòng nhắc lại lần nữa, khiến nàng xác định mình nghe lầm. Đồng thời, ném về phía nàng sợi xích dài xinh xắn. Lạnh nhạt nhìn dáng vẻ nàng cầm lấy với biểu tình tự buồn tự vui.

      “Bây giờ, bò đến đây— bò đến bên chân tao”

      phủ xuống nhìn nàng, bộ dạng quyền lực cực điểm.

      Cuối cùng bắt đầu bò, nàng run run nằm rạp xuống dưới chân .


      Nàng lặng lẽ vươn tay, như khẩn cầu nắm lấy cổ chân trần của .

      Tâm tư nàng vẫn như cũ cách nào bận tâm nhiều đến tôn nghiêm và sợ hãi, chỉ có tình mẫu tử thiên nhiên.

      đương nhiên hiểu được nàng muốn cái gì.

      ra hiệu cho nàng vào phòng, sau đó lạnh nhạt nhìn dáng dấp nàng dưới chân mình, bản thân trở thành tấm bình phong.

      Đường Trạch Nhã Ngạn híp mắt, nghiêng ngả tựa vào giữa gối, vẻ biếng nhác như điềm báo nguy hiểm.


      : ” Cởi y phục xuống”

      Nàng do dự, thoáng cái lộ ra thân hình trần trụi.

      Đôi mắt nóng cháy trước quét dọc toàn thân nàng, tiếp đó ngoắc ngón tay.

      “Bò lên”

      Nàng cảm giác mảnh chiếu Tatami ráp nhám, cứng còng, lạnh lẽo như bụi gai tê buốt, dễ dàng cào xước da, thịt, lẫn nội tâm chính mình.


      Đường Trạch Nhã Ngạn vươn tay tháo búi tóc nàng, mái tóc dài, dày, mượt mà như làn sa tanh đen trơn láng, giống thác nước tản mát trước cặp ngực trắng noãn, đầy đặn.

      tung chân dẫm lên sau ót, kìm lại nàng nằm chiếu Tatami, sau đó ra lệnh.

      “Liếm !”

      Nàng chút phản kháng.


      Dường như rất thoả mãn, cảm nhận được chiếc lưỡi mềm mại, ấm áp mà trơn trượt như con rắn linh hoạt thấm đẫm thân mình.

      vừa lôi nàng ra, lại vùi mặt nàng vào “chỗ đó” của mình.

      cởi bỏ đai lưng, lộ ra thân dưới trần trụi.

      Nước mắt nàng rơi xuống trong nháy mắt, nhưng lại chút thương hại.

      “Ngậm lấy nó”

      Bộ phận mẫn cảm và yếu đuối nhất cơ thể ở trong miệng người đàn bà, nhận được cả ấm áp thiên tính của giống cái cùng với khoái cảm cực hạn.


      Đường Trạch Nhã Ngạn sảng khoái tràn trề, bắt đầu thở gấp.

      Nghĩ ra, rốt cục sáng tỏ bản thân vì sao liên tiếp có những hành động kỳ quái đối với người đàn bà này.

      Từ lần đầu tiên gặp phải ánh mắt nàng, đáy lòng thét gào nguy hiểm.

      Bởi vì, muốn nàng.

    5. poj0511

      poj0511 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      6
      Chương 4


      Tay mạnh mẽ nắm lấy đôi nhũ hoa đầy đặn.


      Mặc dù nàng ngâm mình trong nước lạnh nhưng đụng chạm da thịt vẫn khiến cảm thấy nóng rực.


      Nước mắt Mỹ Chi rơi xuống mu bàn tay người đàn ông, tức giận bạt tay nàng.


      Tựa như chưa đủ, cùng với vẻ mặt dữ tợn, bàn tay kia luân phiên tát hai bên trái phải khuôn mặt của Mỹ Chi.


      Mặt nàng rốt cuộc sưng lên, từ khoé miệng chảy ra tia máu.


      Nàng cảm thấy dưới thân đau đớn và nóng ấm, nhìn xuống liền thấy mảnh đỏ sẫm do kinh nguyệt tới chảy tràn ra hai chân.


      Đồng thời người đàn ông cũng thấy cảnh tượng đó, nửa cười nửa nhìn nàng.


      Mỹ Chi cảm thấy xấu hổ dám ngẩng đầu lên, nàng có cảm giác mình rớt xuống tầng cuối cùng của địa ngục.


      Chỗ đó của người đàn ông nhanh chóng trở nên thô to, cả người như con thú hoang chuẩn bị vồ tới.


      Mỹ Chi thầm dâng lên nỗi sợ hãi trong lòng, nàng định lùi lại, nhanh chóng bị ngăn chặn, vịn lấy hai bên hông Mỹ Chi đẩy người nàng áp sát vào thân dưới.


      Cả người nàng dán chặt vào người , đôi tay đặt ở vị trí nữ tính dùng sức dò dẫm.


      Nàng khóc lắc đầu " được!"


      cười mờ ám "Nơi mềm mại này khiến chỗ đó của ta cứng ngắc lên rồi"


      Nàng nghe hiểu hết lời , vì ngay lúc đó đại não ngừng hoạt động.


      xâm nhập nhanh, nàng tưởng tượng được loại cầm thú có huyết hải thâm thù với mình cứ như vậy dễ dàng dùng phương thức xấu xa này tiến sâu vào người nàng cách hung mãnh như vậy.


      Đó là phương thức chiếm hữu của đàn ông, giống như muốn xé rách cơ thể nàng, thản nhiên vận động suồng sã.


      vừa vuốt ve bắp đùi, mông nàng vừa quát :"Lấy sức đưa đẩy lên!"


      Nàng cảm giác bản thân như kỹ nữ thấp hèn nhất, dựa vào đâu chứ?


      Bởi vì báng súng của ? Hay bởi yếu thế của nàng?


      Khoảnh khắc này, nàng vô cùng căm hận, hai tay mạnh mẽ bóp lấy cổ .


      Trong hoàn cảnh đó Đường Trạch Nhã Ngạn lại lên tiếng cười ha hả.


      "Tốt, gì bằng - ta còn cho rằng cái "Chi" gì này còn là con rối nhàm chán cơ đấy"


      Nàng muốn thoát khỏi người , lại bị giữ chặt vòng eo.


      chẳng biết lấy đâu ra cây súng lục dúi vào tay nàng.


      Nàng căn bản dùng tới, chỉ run rẩy áp nó vào người , phải vì khẩn trương, mà vì bàn tay gầy yếu thực thể giữ lấy vũ khí nặng nề của phái mạnh như vậy.


      Đường Trạch Nhã Ngạn lắp vào viên đạn, lên nòng.


      "Này, đây có lẽ là cơ hội duy nhất trong cuộc đời ngươi đấy"


      Dứt lời, lần nữa đặt cây súng vào tay nàng. Đồng thời di chuyển tay nàng cùng họng súng đến trán mình.


      Mỹ Chi do dự kéo cò, nhưng thế nào cũng bắn ra được.


      cười ha hả, tay còn lại đoạt lấy vũ khí, sau đó mở chốt an toàn. gian trá lừa nàng.


      Ngay từ đầu cho nàng bất cứ cơ hội nào.


      Thân dưới hai người gắt gao dán vào nhau, trong tình huống như vậy lại có cảm giác như muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.


      dùng lực về phía trước, định cho nàng chút vui vẻ nào mà chỉ có vô tận sợ hãi và nhục nhã, sau đó biến thành căm thù.


      vươn tay ra nắm lấy tóc nàng khiến nửa thân ngã về sau, cùng lúc dùng họng súng đen ngòm dạo chơi cơ thể nàng, lướt qua cổ xuống dưới, cuối cùng dừng bộ ngực.


      Dừng lại chút, kéo cò.


      có viên đạn nào bắn ra.


      Nàng luôn nắm lấy 1/3 may mắn từ tay .


      Nhưng chưa từng nghĩ tới, may mắn này ra là số mệnh định.


      Đường Trạch Nhã Ngạn buông súng, dùng cả hai tay và lồng ngực giữ chặt nàng.


      Người đàn bà trang điểm như Geisha, khuôn mặt trắng bệch như sắp chết khiến nhớ đến quê hương lần thứ 2.


      mông lung nhớ lại ngày hè năm đó, đứng dưới tàng cây ngắm hoa đào.


      màu xinh đẹp, biển hoa đỏ rực, có chút vị máu.


      dùng sức đẩy lên phần eo, đâm sâu vào trong cơ thể nàng.


      Trong khoảnh khắc như lên thiên đàng. Dường như lần đầu tiên nhìn thấy thế giới trắng xoá.


      Đúng vậy, màu trắng tinh khôi. Nhìn đến thân thể trần trụi, mềm mại trước mắt.


      Đường Trạch Nhã Ngạn cười ha ha, chồm lên nàng, cắn mạnh đỉnh nhũ hoa như đứa bé.


      Nàng đau đến kêu lên, phút cuối chỉ thấy vẻ mặt dữ tợn của .


      Đến khi tỉnh lại, cảm thấy dưới thân đau đớn.


      Phản xạ của quân nhân làm nhanh chóng đẩy nàng ra, nàng cắn "gốc rễ" của .


      Thấy nàng cười nhạt, thân thể trần trụi bao phủ tầng u ám, giống như quỷ dữ.


      Trong chớp mắt, nghĩ nàng điên rồi.


      Thế nhưng Mỹ Chi điên.


      Nàng cầm lấy súng, chỉa vào dưới người .


      người phụ nữ chịu đựng cực độ sỉ nhục và hành hạ khiến nàng hành động giống thường ngày, nàng gào lớn.


      "Tên Nhật kia, trả con lại cho ta!"


      như nghe hiểu lời nàng , cười rộ lên.


      phẫn nộ làm mê muội đầu óc, nã phát súng, suýt nữa bắn trúng đầu , nhưng viên đạn ghim vào tường, bụi ngừng phủ xuống.


      chịu đựng đau nhức dưới thân, tức giận đứng dậy tiến về phía nàng.


      Nàng hoảng hốt ngừng kéo cò, nhưng quên chỉ để vào viên đạn.


      lấy ra thanh mã tấu, hướng về phía nàng hô to "Khốn nạn!" chém tới.


      vì bản thân mất sức hay vì đành lòng, cuối cùng lưỡi đao chỉ chém xuống gần nàng thôi.


      Lão quản gia Thôn Thượng nghe tiếng súng chạy đến liền thấy cảnh tượng này, sợ hãi vội vội vàng vàng quỳ xuống.


      lao đến chỗ Đường Trạch Nhã Ngạn, cả kinh kêu lên "Thiếu gia! Thiếu gia!"


      Đường Trạch Nhã Ngạn nhìn về phía phất tay, ra lệnh.


      "Dẫn người đàn bà này , kêu thầy thuốc Tiểu Dã Điền tới đây"


      Thôn Thượng nghe lời thi hành, chưa đến 15 phút có thầy thuốc tới nơi.


      Tiểu Dã Điền là thầy thuốc 40 tuổi, bề ngoài là người đọc sách, tầm mắt luôn quan sát xung quanh. có thành tích xuất sắc tại đại học Tokyo nên bị điều đến quân đồn trú 731 tại Mãn Châu, nhìn thấy cán bộ bị thương như vậy là biết có chuyện xảy ra.


      Theo hiểu biết của , Đường Trạch thiếu tướng giống người vì bị thương vì “Nữ sắc”.


      Nhưng vô luận là muốn nghiên cứu gì việc cấp bách tại chính là lấy lòng cấp vừa mới tới này.


      Bởi vì thân thủ nhanh nhẹn, chỗ Mỹ Chi cắn cũng nghiêm trọng lắm, nhưng đối với người đàn ông đây là điều hết sức sỉ nhục.


      Đường Trạch Nhã Ngạn chưa bao giờ là người biết mềm lòng, rất nhanh nghĩ đến biện pháp trả thù.


      Ngày thứ hai, khi Mỹ Chi bị người ta mang ra khỏi địa lao, mặt tuyết có bóng người.


      Nhìn lại lần nữa có hơn dưới trăm người.


      Có rất nhiều dân làng còn sống, đa số là những hàng xóm láng giềng của nàng. Đường Trạch Nhã Ngạn vốn có ý định giữ lại họ đưa đến quân đồn trú 731 làm vật thí nghiệm.


      Nhưng tại, trước mặt nàng, chém đầu bọn họ.


      "Chú!"


      "...!"


      cười lớn, coi việc chém người giống như bổ củ cải.


      Tuyết trong nháy mắt bị pha loãng bởi máu người.


      biết ai lên tiếng ca, điệu sợ hãi và run rẩy vì cái lạnh phảng phất như khúc ca tiễn biệt. Đường Trạch Nhã Ngạn quay đầu lại, phát ra người hát chính là Mỹ Chi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :