1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yết

      Yết New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      8
      Haha càng ngày càng thấy a vô sỉ ghê gớm :yoyo36:
      Bạn PTA dễ thương quá có truyện về bạn đó ad

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 75: Trở về
      Edit: Nhược Dung
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ ngủ giấc thực ngon, lúc mở to mắt trong nhà lên đèn, nơi này lại hoàn toàn xa lạ, trong lòng biết hẳn đây là Vô Trần cung rồi. Nàng xoa xoa trán, muốn đứng dậy khỏi giường, lại phát người hết sức bủn rủn, "Nhã Nhi, Nhã Nhi."

      Phượng Ngọc chạy tới nhanh như chớp, đỡ nàng đứng lên, cười : "Chủ nhân, ngài tỉnh rồi, giấc ngủ này cũng sâu."

      Lý Minh Kỳ vuốt vuốt mặt của nha đầu, mỉm cười : "Ngọc nhi à, mau rót cho ta chén nước, khát quá."

      "Được rồi." Lót ra sau lưng nàng cái gối mềm, Phượng Ngọc mới đứng dậy bước đến cạnh bàn rót chén nước ấm, "Chủ nhân, nữa ?"

      Lý Minh Kỳ lắc lắc đầu, dùng mu bàn tay lau lau khóe môi, uống chén nước liền cảm thấy cả người như sống lại, quay đầu nhìn khắp bên trong, nghi hoặc : "Tỷ tỷ ngươi đâu rồi?"

      "Trong cung có số việc cần tỷ ấy xử lý, chắc mấy ngày nữa mới có thể trở về. Chủ nhân tốt của nô tỳ, có Ngọc nhi ở cùng ngài được sao?" Phượng Ngọc bắt đầu làm nũng trong lòng nàng.

      "Ngọc nhi của chúng ta ma tinh quái, nhìn thấy khiến ta vui. Ta chỉ lo lắng, Ngũ nương làm khó các ngươi chứ?" Lời uy hiếp hôm đó còn loáng thoáng bên tai.

      "Chủ nhân cứ thoải mái , người bên cạnh cung chủ cũng lá gan vọng động đâu. Chủ nhân, ngài muốn ăn chút gì ? Nô tỳ bảo hạ nhân chuẩn bị." Phượng Ngọc cảm nhận chủ nhân biến hóa thực ràng, ngày gặp, dường như chủ nhân cởi mở hơn rất nhiều.

      Lý Minh Kỳ liếm liếm môi, trong miệng tứa ra rất nhiều chất lỏng ngọt lành, "Ngọc nhi, hôm nay có cá ?"

      Phượng Ngọc nhìn bộ dạng tham ăn của nàng, khỏi hé miệng nở nụ cười, "Chủ nhân, trong cung cái gì cũng có, ngài muốn ăn gì cứ bảo phòng bếp làm."

      "Vậy cá sốt chua ngọt, sườn xào chua ngọt, thêm phần măng tươi xào thịt băm, hai chén cơm tẻ." Lý Minh Kỳ chớp chớp mắt, vừa ngủ dậy liền cảm thấy cực kỳ đói, nhắc tới thức ăn nước bọt liền tự giác mà ứa ra.

      "Chủ nhân, ngài ăn chút điểm tâm lót dạ trước nhé, nô tỳ bảo nhà bếp nấu ngay cho ngài."

      Lý Minh Kỳ nhìn bóng lưng nàng ta vui vẻ rời , nằm nổi giường nữa, vuốt vuốt cái cổ ứa chua, khoác áo choàng, mang hài dạo quanh khắp phòng vòng.

      Đẩy cửa sổ khép hờ ra, cơn gió lạnh đánh úp đến, nàng khỏi nắm chặt y phục người, lạnh thấu xương, biết tuyết rơi khi nào.

      Trong viện có hai cây ngô đồng, dưới tàng cây có cái bàn đá vuông, cái giường mềm. Lý Minh Kỳ mặc xong quần áo bước ra cửa phòng, xuống bậc thềm cũng thấy trong viện có người khác, điều này khiến nàng thở phào nhõm hơi. Lững thững đến trước giường mềm, phủi lá rụng đó xuống, khom người nửa nằm nửa ngồi giường, hí mắt nhìn, màn trời lóe ánh sao, ánh trăng như lưỡi liềm.

      Ban đêm tĩnh lặng như vậy luôn làm người ta nhớ tới chút tâm luôn giấu sâu.

      Lý Minh Kỳ khẽ thở dài hơi, nàng cảm thấy mình rất uất ức, khổ nhất là uất ức trong lòng lại có chỗ để trút ra, nếu có thể, nàng muốn nhào vào lòng mẫu thân khóc lớn trận, nếu có thể, nàng hi vọng mình có thể thử tin tưởng người khác chút, chẳng sợ người kia từng tổn thương mình, nhưng nàng nhát gan, chỉ có thể luôn lùi bước.

      Bụng truyền đến chút động đậy, Lý Minh Kỳ thương cười , "Bé ngoan, mẫu thân nhất định bình an sinh con ra." Mấy ngày nay bé con trong bụng kia bắt đầu vận động sôi nổi, thường xuyên nhắc nhở mình có mặt của bé.

      Lúc Phượng Ngọc bưng bàn ăn tiến vào thấy chủ nhân nhà mình cười như mẹ hiền, nàng ta vội vàng vào nhà đặt bàn ăn xuống, quay ra sân cả gan kéo chủ nhân lên, "Chủ nhân tốt của nô tỳ, bên ngoài rất lạnh, nếu ngài bị cảm phải làm sao?"

      Lý Minh Kỳ mặc cho nàng ta kéo mình vào lại phòng trong, "Ngọc nhi, khí núi này trong lành." Chung quanh rất trống trải, xem ra Quân Nho rất để tâm, quả thực sắp xếp cho nàng viện hẻo lánh.

      "Chủ nhân, nếu sáng mai thời tiết tốt, nô tỳ đưa ngài dạo xung quanh chút, được ?" Phượng Ngọc đỡ nàng ngồi xuống, lấy khăn ướt lau tay cho nàng, "Được rồi, có thể ăn cơm rồi."

      "Ngọc nhi, ngươi ăn cùng ta ." Lý Minh Kỳ kéo nàng ta, "Ngọc nhi ngoan, bàn ăn lớn như vậy, ăn cơm mình rất thoải mái, được ?"

      Phượng Ngọc cắn cắn môi, có chút chần chờ, "Chủ nhân, thế này hợp quy tắc."

      "Nếu ngươi ăn ta cũng ăn." Lý Minh Kỳ để đũa xuống, mở đôi mắt to tội nghiệp nhìn nàng ta, đến khi nàng ta phải mềm lòng, "Được rồi, mặc kệ hết , thể để chủ nhân đói bụng."

      Lý Minh Kỳ đưa cho nàng ta chén cơm, tự mình lấy thìa, đưa đũa cho Phượng Ngọc. Chủ tớ hai người ngồi sát bên nhau, ăn bữa cơm chiều ấm áp.

      Sau khi ăn xong Lý Minh Kỳ ngồi giường nhìn nàng ta bận rộn, "Ngọc nhi, Ngô Đồng hiên này ở phía trước hay phía sau núi?"

      "Chủ nhân, nơi này ở phía sau núi, bình thường ít người đến, thích hợp để tĩnh dưỡng nhất." Sắc mặt Phượng Ngọc có chút chút ảm đạm, "Chủ nhân, ngài đừng khổ sở, về sau có nô tỳ và tỷ tỷ giải buồn với ngài, nhất định để ngài lẻ loi độc."

      "Ta có nha đầu tri kỷ thế này, là phúc mà ta tu luyện mấy đời mới có." Sao Lý Minh Kỳ biết tâm tư của nàng ta, sống như vậy phải là tốt.

      Ngoài mặt Ngô Đồng hiên chỉ có hai chủ tớ, chỗ tối lại giấu hơn mười Ám Long vệ, vâng lệnh bảo vệ nàng an toàn đồng thời cũng là trông chừng nàng.

      Lúc nhóm Ám Long vệ vừa nhận nhiệm vụ này, vốn tưởng đây là nhiệm vụ vô cùng gian nan, bởi vị chủ nhân này rất thích chạy trốn, hơn nữa mỗi lần đều càng bị cản trở lại càng hăng, vì thế, bọn họ chuẩn bị mười hai phần tinh thần. Nhưng ai ngờ nhoáng cái mười ngày, ngay cả cửa viện vị nương này cũng chưa từng bước ra.

      Lúc thời tiết tốt ra bên ngoài tản bộ, những ngày thời tiết tốt liên tục nằm giường mềm bên cửa sổ đọc sách, khiến mỗi lần bọn họ báo cáo với chủ nhân đều chỉ mấy câu, thực sợ chủ nhân trách tội bọn họ lơ là nhiệm vụ. Có trời biết, bọn họ thà lừa bịp cha mẹ lừa bịp vợ con cũng dám lừa bịp chủ nhân nhà mình.

      Đương nhiên Lý Minh Kỳ biết tồn tại của Ám Long vệ, mỗi ngày tu thân dưỡng tính, sáng nay thức dậy con ngươi mắt phải liền nháy, vừa nháy liền nháy cả ngày.

      Bóng đêm dần dày, nàng lại buồn ngủ, "Ngọc nhi, hôm nay là mùng mấy rồi?"

      "Chủ nhân, nay là mùng năm." Phượng Ngọc trả lời mà có chút yên.

      mùng năm rồi sao? Lý Minh Kỳ cúi đầu thốt câu, giọng hỏi: "Có phải cung chủ của các ngươi trở về rồi ?"

      "Chủ nhân, ngài đừng đoán, có việc gì đâu." Ánh mắt Phượng Ngọc có chút bối rối né tránh, vội vàng cúi đầu.

      "Giờ phút này ngươi còn muốn gạt ta? Thường ngày đều khen ngươi, ngươi lại khiến ta đau lòng." Lý Minh Kỳ đáng thương, mỗi ngày để bé con khỏe mạnh trưởng thành, nàng có thể buộc mình ăn nhiều. Nhưng đêm lạnh tịch liêu, rất khó yên giấc, sắc mặt của nàng cũng khá lắm.

      "Chủ nhân, thực xin lỗi, thực xin lỗi, nô tỳ sợ ngài lo lắng nên mới dám với ngài, ngài đừng nóng giận." Phượng Ngọc quỳ xuống bên giường, hai tay cầu khẩn đong đưa tay nàng.

      "Ngọc nhi, ta chỉ đùa với ngươi thôi, sao lại coi là rồi, mau đứng lên." Kéo người nàng ta lên, "Vị nương kia tới rồi sao?"

      " nương nào?" Phượng Ngọc có chút khó hiểu, rốt cuộc chủ nhân nghĩ gì vậy? "Chủ nhân, đêm nay cung chủ về, cũng nghe bên người có nương nào. Chủ nhân, kia đều là tin vịt, ngài đừng coi là ."

      Lý Minh Kỳ cười hai tiếng, " thôi, sắc trời còn sớm, ta ngủ trước, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi ."

      Phượng Ngọc buông màn giúp nàng, tắt đèn Lưu ly bảy sắc, rồi mới nhàng lui ra ngoài.

      Chờ khi mọi thứ lặng im, Lý Minh Kỳ trở mình, tiếp theo lại trở mình lần nửa, trằn trọc, hơn nửa ngày mới thở mạnh ra hơi, thấp giọng mắng: "Nam nhân quả thực ai tốt cả, đồ trứng rùa vô liêm sỉ." Mắng xong lòng thoải mái ít, "Con cưng à, nếu con là bé trai được giống như bọn họ, đám thay đổi thất thường, miệng đầy lời ngon tiếng ngọt." biết từ khi nào, sợ hãi uất hận trong lòng đối với người nọ nhạt rất nhiều, thế mà khi nửa đêm người lại nảy sinh vài phần oán hận.

      Nửa đêm canh ba, bóng dáng cao to từ ngoài cửa chợt lẻn vào, quen thuộc tới bên giường, nhìn thiên hạ ngủ vô cùng yên giường. ngồi xuống bên giường, với tay sờ lên gương mặt gầy yếu của nàng, chỉ mới tháng, nàng gầy rất nhiều. Kỳ Kỳ, ta trở về, tức giận trong lòng nàng tan chưa?

      Nam tử nâng tay điểm huyệt ngủ của nàng, kéo thiên hạ giường vào lòng mình, cúi đầu hôn xuống, "Kỳ Kỳ, ta đúng là kẻ vô liêm sỉ, nhưng ta chưa từng thay đổi thất thường. Nàng ghen sao?" Ôm nàng chặt.

      Lý Minh Kỳ như ngửi được mùi hương quen thuộc, theo quán tính xê dịch về phía nguồn nhiệt, ban đêm tay chân của nàng thường xuyên lạnh lẽo, nàng càng ngày càng sợ lạnh.

      Từ khi rời lúc nào Trầm Ngạn Khanh nhớ nàng, lúc này thấy bộ dạng giai nhân ngoan hiền đến thế, trong lòng sớm mềm như nước, tay dừng bụng nàng, cau mày thấp giọng : "Mặc kệ con là nam hay nữ, nếu dám khiến nàng chịu khổ chịu sở, xem lão tử dạy dỗ con thế nào."

      Đứa trẻ trong bụng như biết có người khiêu khích, từ trong bụng mẫu thân tiếp chiêu, bắt đầu ngoan cử động như dời sông lấp biển.

      Lý Minh Kỳ nhíu mày, mơ, "Trầm Ngạn Khanh, đừng náo loạn."

      Trầm Ngạn Khanh cúi đầu nở nụ cười, "Được, ta náo loạn, nàng ngủ ngon nhé." Dịu dàng vuốt vuốt tóc nàng, nhịn được tựa đầu chôn trong hõm cổ nàng, hít hơi sâu, Kỳ Kỳ, nhớ nàng.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 76: Nỗi lòng
      Edit: Nhược Dung
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Ngô Đồng hiên là viện độc lập, bình thường ít có người đến, cảnh vật vô cùng thanh tịnh lịch tao nhã, thực thích hợp để . Trước viện là con đường rợp bóng cây, xuyên qua rừng cây đến võ trường của Vô Trần cung. Phía sau là vườn thuốc, các loại dược thảo quý giá đều có thể tìm được tại đây, sâu về phía trước vườn thuốc chính là vách núi đen.

      Đêm qua Lý Minh Kỳ ngủ rất ngon, trời sáng hẳn mới từ từ tỉnh lại. Suốt buổi sáng, Phượng Ngọc vào thăm chừng nhiều lần, thấy nàng ngủ sâu, nhịn được, gọi: "Chủ nhân, ngài tỉnh chưa?" Ánh mắt nàng ta lấp lánh, bên trong giấu được ý cười.

      Lý Minh Kỳ dụi dụi mắt, thấy bộ dáng nàng ta vui sướng khỏi nở nụ cười, "Chuyện gì khiến ngươi vui vẻ đến thế?"

      "Chủ nhân, sáng nay chim Hỉ Thước cành kêu hơn nửa ngày, là điềm báo niềm vui, chừng chốc nữa có việc vui khiến mọi người vui sướng." Phượng Nhã giúp nàng mặc quần áo, "Chủ nhân, ngài ngồi đây nhé, nô tỳ lấy nước rửa mặt cho ngài."

      Lý Minh Kỳ gật gật đầu, đợi Phượng Nhã rồi, mày nàng hơi nhíu lại, đêm qua nàng ngủ ngon khác thường, cảm giác như có chuyện gì xảy ra.

      Ngọc nhi là nha đầu quen giấu giếm, có gì đều biểu hết lên mặt, xem vẻ mặt vô cùng vui vẻ kia, lại còn Hỉ Thước kêu nữa chứ, phải là bừa sao?

      Bên gối có sợi tóc đen, vừa nhìn liền biết phải tóc mình. Tay Lý Minh Kỳ xoa bả vai lập tức cứng lại, nhặt sợi tóc lên quấn quanh tay vài cái, cảm thấy mơ hồ, nhất định người kia tới.

      Lúc Phượng Ngọc trở về, Lý Minh Kỳ ngồi trước gương chải đầu, mỗi nhát lược đều rất dùng sức, mấy sợi tóc đứt rơi sàn gỗ lim, nhìn thấy mà mi mắt Phượng Ngọc run rẩy, vội vàng buông chậu rửa mặt, đoạt lấy lược trong tay nàng, "Chủ nhân tốt của nô tỳ, ngài làm gì vậy? Tóc trêu chọc gì ngài sao?"

      "Ngọc nhi, ngươi quen dối, sáng nay lại dám gạt ta Hỉ Thước kêu, có phải đêm qua Trầm Ngạn Khanh đến đây ?" Lý Minh Kỳ nhìn chằm chằm gương đồng xem vẻ biến đổi mặt Phượng Ngọc.

      Ánh mắt Phượng Ngọc né tránh, cuối cùng vẫn thành nhận tội, "Chủ nhân, nô tỳ muốn giấu giếm ngài, là trước khi cung chủ cố ý dặn dò, ngài ấy sợ ngài vui, nên mới cho ." Phượng Ngọc lén nhìn sắc mặt của nàng, phát có gì thích hợp.

      Hừ hừ, nửa đêm lén lút đến, buổi sáng chào tiếng liền lén lút rời , làm vậy là sao? Lý Minh Kỳ càng nghĩ trong lòng càng tức giận, đương vụng trộm sao? Được lắm, nương ta muốn xem thử rốt cuộc ngươi định làm gì.

      Phượng Ngọc có chút chột dạ, cũng dám chủ động thêm, hết sức chăm chú chải đầu cho nàng.

      Kế tiếp mọi việc đều như cũ, làm gì khác, ăn điểm tâm xong, hai chủ tớ ra sau viện dạo.

      "Chủ nhân, ngài vẫn giận nô tỳ sao?" Phượng Ngọc hỏi cẩn thận.

      Lý Minh Kỳ dạo vòng trong vườn thuốc, người dính bùn đất, tâm tình cũng vui vẻ hơn nhiều, "Nha đầu ngốc, nếu ta nóng nảy đến thế, lúc này còn có thể đứng ở đây sao, nhẫn nhục chịu đựng cũng thành quen rồi."

      Phượng Ngọc nghĩ sao ngài lại nhẫn nhục chịu đựng chứ, ngài phối hợp đến vậy từ khi nào? Nếu ngài tiêu cực phối hợp tích cực chống cự nô tỳ nhìn thấy ít đâu, đương nhiên lời như thế chỉ có thể ở trong lòng, "Chủ nhân, nếu cung chủ đón dâu, ngài có chút tiếc nuối nào sao?"

      " bỏ được sao ta lại bỏ được?" ra liền hối hận, "Được rồi, ngươi đừng khơi chuyện nữa, ta muốn yên tĩnh mình."

      "Chủ nhân, cung chủ đến." Phượng Nhã chọc chọc cánh tay nàng, giọng lí nhí.

      Lý Minh Kỳ ngẩng đầu nhìn lại, thấy người nọ phất ống tay áo rộng, cười mở hai tay về phía nàng. Mấy thứ nàng vò nát trong tay rơi xuống đất, bối rối chạy trở về phòng, đóng cửa cài chốt liền mạch lưu loát. Đáng tiếc hôm nay trời mát, cửa sổ Triêu Dương mở rộng. Người nọ cau mày từ ngoài cửa sổ nhảy vào, chút bực mình, "Kỳ Kỳ, nàng còn chưa nguôi giận sao? Nhốt nam nhân của mình ở bên ngoài là đúng."

      Lý Minh Kỳ muốn mở cửa, trong lòng lại vừa cáu giận vừa bối rối, tay run lẩy bẩy, hơn nửa khắc cũng mở được, ngược lại bị ôm vào vòng tay lâu gặp, "Kỳ Kỳ, ta nhớ nàng, lúc nào nhớ."

      Ngươi nhớ ta, ngươi sắp phải thành thân, ngươi lấy lý do gì để nhớ tới ta, phải nương ta đâm ngươi kiếm sao, nhưng ngươi thiếu ta bao nhiêu, vừa liền lâu như vậy, chẳng quan tâm. Lòng ta mang áy náy chờ ngươi trở về, ngươi lại ở ngoài vui cười hưởng thụ, nương xinh đẹp bên cạnh, còn nhớ đến ta làm gì?

      Lúc gặp cảm thấy, vừa gặp mặt, sao lại muốn khóc thế này? Muốn đánh , muốn mắng . Nàng cắn môi run run, cố chịu đựng muốn để nhìn thấy mình đau lòng rơi lệ, "Trầm Ngạn Khanh, bây giờ ta muốn nhìn thấy ngươi, ngươi cút ra ngoài cho ta."

      Trầm Ngạn Khanh tay giữ chặt hai tay của nàng, tay ôm sát lưng nàng, "Người trong lòng ở đây, nàng bảo ta phải cút thế nào?" Chế ngự nàng, ôm ngang người nàng bước về phía giường.

      Trong phòng yên tĩnh, Lý Minh Kỳ vừa bị đặt lên giường liền lui đến chân giường, nghiêng đầu, đỏ hồng mắt, rất muốn rống câu, cũng muốn hỏi , nàng là công cụ tiết dục đúng ?

      "Kỳ Kỳ, sao vậy, ai khi dễ nàng? Ngoan, nếu nàng còn tức giận, lại đâm ta kiếm, được ?" Trầm Ngạn Khanh vỗ vỗ lồng ngực mình, đôi mắt lắng sâu như nước, mặt nước như đón gió, từng đợt sóng nổi lên cuồn cuộn, đợt sóng sau lại cao hơn đợt trước.

      Ngực Lý Minh Kỳ như bị tảng đá lớn đè xuống, mím môi lời nào. Trầm Ngạn Khanh có chút , người này chịu nhiều uất ức, nhìn thấy mình liền muốn kể khổ sao? Tim của mềm , đây là tượng tốt, cởi áo choàng, bước trèo lên giường, buông màn mạnh mẽ kéo người vào trong lòng, cố chấp hỏi: "Rốt cuộc bị làm sao? Ai khi dễ nàng? Hửm?" tay nâng cái cằm nhọn của nàng lên, ánh mắt dịu dàng thương tiếc.

      Nước mắt của Lý Minh Kỳ lộp bộp rơi xuống, có vài thứ sắp mất mới biết là quan trọng, "Trầm Ngạn Khanh, ta đau."

      Tim Trầm Ngạn Khanh như vỡ vụn, mềm như vũng nước: "Sao lại đau, Kỳ Kỳ, ta cho người gọi Thiển Ảnh đến khám cho nàng, được ?"

      "Nhìn thấy ngươi, tim ta liền đau." Ngươi đừng dịu dàng với ta như vậy, ngươi đừng tốt với ta như vậy, đừng để ta quen có ngươi bên cạnh nếu ngươi muốn có ta. Lý Minh Kỳ lập tức xông đến, ôm cổ , khóc nức nở, ta nhớ ngươi, vừa nhớ liền đau, nhớ dằn nén được, nhớ đến mức ban đêm trằn trọc khó ngủ, là ngươi hạ độc ta, lúc ta bị cơn nghiện phát tác ngươi lại quan tâm đến ta. ra tình sâu, ra vì thế mà mình vẫn thể đối mặt, "Trầm Ngạn Khanh, ta hận ngươi, hận ngươi chết được." Ngực đau như bị xé rách, ngươi tổn thương ta như vậy, sao ta có thể ?

      "Kỳ Kỳ, ta biết, ta biết hết." sợ nàng hận ta, chỉ sợ trong lòng nàng có ta. Trầm Ngạn Khanh thể khiến nàng dừng khóc, cuối cùng chỉ có thể mềm hôn xuống, nuốt sống thanh nghẹn ngào của nàng.

      P/S: đủ chua xót chưa?? :yoyo36: Từ đây về sau chỉ ngọt như đường cát mát như đường phèn thôi :yoyo19::yoyo19::yoyo19:
      amandatruc, dothulan88, AliceNguyen33 others thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      đợi mãi cũng đến ngày này, thế là Nk vui sướng nhất đời, đợi đc nàng đáp lại tc rùi
      chị bây giờ rũ hết lông nhím, ngoan ngoãn làm tiểu bạch cho a sủng nhé
      midnight thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Trải qua hết nữa đoạn đường chị mới được hanh phúc, giờ chỉ mong gặp tiểu bảo bảo, thanks LAM

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :