1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếp vốn hiền lương - Nhất Cá Nữ Nhân (24) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Thiếp vốn hiền lương

      [​IMG]

      Tác giả: Nhất Cá Nữ Nhân

      Nguồn convert: tangthuvien.vn

      Thể loại: Điền văn, phúc hắc, chuyện nhà

      Editor: mưa bong bóng

      Giới thiệu:


      Hiền lành hiểu lẽ với cha mẹ chồng, hiền lương, thục đức, lại kính cẩn nghe theo tiểu thiếp.

      Đáy lòng lương thiện đối đãi với chị em dâu, tính tình ôn hòa, nho nhã với trượng phu.

      Người nhà tốt như vậy.

      Nhưng nàng lại bị coi là kẻ thứ ba chen chân, kết quả bị coi là ác phụ.

      Cuối cùng bị đẩy vào con đường phải tự sát.

      Xuyên qua, nàng vì hạnh phúc chính đáng của bản thân mà phải cố gắng phấn đấu, lựa
      chọn con đường hòa ly.

      Hay tiếp tục làm ác phụ "khi dễ" người "lương thiện", hoặc là tiểu sài viện làm thê lương oán phụ?

      Này đúng là vấn đề.​
      Last edited: 7/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Ba năm

      --- ------

      Tử Huyên liều mạng giãy giụa suy nghĩ làm cách nào làm cho dây thừng buộc chặt treo ở gáy nàng lỏng ra chút, hy vọng có thể phát ra thanh gọi người vào phòng cứu nàng, thế nhưng căn bản là tay dùng được lực, mặc kệ nàng giãy dụa thế nào, dùng sức thế nào, cũng chỉ có thể cảm giác được dây thừng càng ngày càng thít chặt hơn, căn bản là vô phương giãy dụa.

      Trong phòng có lấy người, là nàng đem mọi người đuổi ra ngoài. Trong mắt nàng xuất nước mắt: tại ai có thể tới cứu nàng, nàng hối hận, nàng muốn chết.

      Thế nhưng trong phòng vẫn im ắng như cũ có ai, sức lực toàn thân nàng dần dần biến mất, trước mắt bóng tối cũng càng ngày càng lớn, cuối cùng thân thể treo ngược trung còn nhúc nhích nữa.

      Ngay lúc Tử Huyên mất cảm giác đồng thời cửa phòng bị đẩy ra, sau đó truyền đến tiếng thét chói tai của tiểu nha đầu, lúc sau tràn vào trong phòng rất nhiều nha đầu, bà tử, đại gia ba chân bốn cẳng la to đem Tử Huyên hạ xuống. Cũng có người ở phát Tử Huyên tự sát, liền lập tức chạy vội mà tìm Đinh gia thái phu nhân, còn có chạy tìm Đinh hầu gia để báo tin.

      Hôm nay, là ngày mà Tử Huyên gả vào Đinh gia tròn ba năm.

      ****

      Đinh đại hầu gia ở trong phòng của Phương Phỉ vẽ lông mày cho nàng.

      vừa đưa cho Phương Phỉ trâm cài chân trâu, Phương Phỉ muốn đeo cho nhìn, bởi vì nàng vấn kiểu tóc mấy thích hợp với trâm cài mới này, vì thế lại lần nữa rửa mặt chải đầu.

      Lông mày vẽ tốt được bên, bên kia cũng vẽ hơn phân nửa; Đinh hầu gia vẽ rất tỉ mỉ, mặt Phương Phỉ phảng phất hơi thở nhàng của , làm cho cả khuôn mặt của nàng hồng lên, chỉ là bởi vì xấu hổ mà nhiều hơn nữa là do nàng cảm nhận được hạnh phúc.

      Cửa phòng đột nhiên bị dùng lực mạnh đẩy ra, có đại a đầu xinh đẹp, nước mắt dàn dụa mặt, hô lên: "Hầu gia, xong, xong! nương của chúng ta nàng..."

      Đinh hầu gia bởi vì cửa bị đột nhiên mở ra làm cho phân tâm, tay run lên làm cho lông mày vẽ dở của Phương Phỉ bị lệch đường, ôn nhu mặt của Phương Phỉ bị phá vỡ; có chút tức giận quay đầu lại: nha đầu kia đương nhiên biết, là đại a đầu Lưu Ly bên người Chu Tử Huyên.

      Phương Phỉ nhìn thấy Lưu Ly tiến vào, cũng nhìn thấy thần sắc mặt Lưu Ly, lại giả như nhìn thấy trái lại lập tức ôm lấy người Đinh hầu gia: "Người nào? !" Thanh khiếp nhược, sắc mặt trắng bệch, hình như là bị người đột nhiên xông vào làm cho sợ , hoàn toàn nhìn tới bộ dáng người vừa tới.

      Đinh hầu gia nhìn thấy Phương Phỉ hoa dung thất sắc, càng sinh ra ba phần phiền não : "Ra, gõ cửa lại rồi vào ." Thanh của trầm thấp mang theo từ tính, nghe thấy trong tai liền phảng phất như có người cầm lông chim phẩy qua, rất đặc biệt.

      Lưu Ly nước mắt giàn giụa: "Hầu gia, nương của chúng ta..."

      " ra là Lưu Ly bên cạnh tỷ tỷ, hầu gia, người mau xem chút..." Đinh hầu gia nhíu mày vẫn gì, Phương Phỉ nhàng né ra khỏi lồng ngực , mở miệng cắt ngang lời Lưu Ly, : "Hầu gia, ngươi vẫn là cùng Lưu Ly , chớ để cho tỷ tỷ có chuyện xấu, ta lập tức dọn dẹp chút cũng đến chỗ tỷ tỷ thỉnh an." Lời còn chưa hết trong mắt nàng ngân ngấn lệ.

      Đinh hầu gia nghe xong lập tức liền nhớ lại chuyện cũ, tâm trạng sinh ảo não quay đầu nhìn Lưu Ly mở miệng : "Lưu Ly, mặc kệ có chuyện gì, ngươi hãy ra ngoài sau đó gõ cửa rồi hãy vào, nếu như là việc gấp ngươi bây giờ ra trái lại có thể nhanh hơn chút lại chuyện này; quy củ chính là quy củ, bất cứ lúc nào cũng thể có; tại, ra gõ cửa."

      "Hầu gia, ngài hay là trước ." Phương Phỉ nước mắt ở viền mắt lăn xuống, giả bộ chấn kinh, sau đó bộ dáng đáng thương : "Tỷ tỷ có chuyện gì, Phương Phỉ thế nhưng cáng đáng được."

      Đinh hầu gia nghe xong Phương Phỉ , trong giây lát nghĩ đến món đó làm cho Phương Phỉ bị khổ, bị thương làm cho trong lòng càng ảo não, chỉ vào Lưu Ly phát tác : "Người tới, nàng biết quy củ kéo nàng ra cho nàng học ít."

      Ra lệnh tiếng nha đầu của Phương Phỉ liền tiến vào kéo Lưu Ly ra ngoài, còn mấy bước nữa là đến cửa.

      Phương Phỉ bỗng nhiên gọi nha đầu, : "Nghĩ đến tình cảm với tỷ tỷ bên kia, từ trước đến nay ta cùng Đại hầu gia đều biết, thân thể tỷ tỷ thường được tốt, chẳng lẽ lại sinh bệnh sao? Nếu như tỷ tỷ bị bệnh, các ngươi hãy tới lấy ít tổ yến đưa qua, để cho tỷ tỷ điều dưỡng cho tốt". Nàng lại lời: "Tỷ tỷ sinh bệnh nặng hơn, hầu gia, ta nghĩ vẫn là mời đại phu đến bắt mạch hơn."

      Nàng chưa dứt lời, làm cho sắc mặt Hầu gia càng thêm khó coi, quay đầu lại vỗ về mặt của nàng ôn nhu : "Ngươi vốn là như vậy..." nhàng thở dài thêm gì nữa, có điểm bất đắc dĩ nhìn về phía mấy nha đầu : "Các ngươi gọi đại..." Kỳ thực biết Chu Tử Huyên căn bản cũng có bệnh, đều là muốn để cho đến phòng nàng - chỉ cần lưu luyến ở trong phòng Phương Phỉ, Chu Tử Huyên nhất định "Bị bệnh".

      Lưu Ly vẫn giãy thoát được nha đầu bịt miệng nàng, lúc này rốt cuộc tức giận há mồm cắn tay nha đầu đó, mới có thể hô lên lời nàng muốn , cũng cắt ngang lời Đinh hầu gia: "Chết , nương của chúng ta nàng treo cổ tự tử, chết! Đại phu tới cũng cứu được." xong nàng lớn tiếng khóc.

      Thân thể Phương Phỉ run lên mặt buồn vui , vô ý thức tay bắt được y phục của Đinh hầu gia; mà nét mặt Đinh hầu gia lập tức thay đổi: "Ngươi, ngươi cái gì?"

      " nương của chúng ta chết, hầu gia." Lưu Ly phủ phục ở mặt đất khóc lại lại lần nữa.

      Đinh hầu gia nghe thấy Lưu Ly cảm giác máu toàn thân đều vọt tới não: "Nàng tự sát ? Nàng tự sát ? !" dám tin, từ tin chuyển đến toàn thân đều tức giận - ai có thể nghĩ đến Chu Tử Huyên như vậy quyết định tự tử, cho dù chết cũng buông tha cùng Đinh gia sao.

      Chu Tử Huyên này vừa chết, Đinh gia coi như là xong; nếu như mà tốt, chừng toàn bộ Đinh gia đều phải chôn cùng nàng; Đinh hầu gia còn có tâm tư vẽ lông mày, cũng bất chấp liếc nhìn Phương Phỉ cái, giãy khỏi tay Phương Phỉ nắm áo y hướng bên ngoài chạy .

      Đinh gia dưới mảnh đại loạn.

      Lúc Đinh hầu gia chạy tới trong phòng Tử Huyên, Đinh thái phu nhân ở đó; nhìn thấy Đinh hầu gia nàng quát: "Ngươi thế nào giờ mới đến?" Phải biết rằng, Chu Tử Huyên khi còn sống có thể đem nàng coi ra cái gì, thế nhưng tại khi nàng chết việc liền lớn: triều đình nhất định truy cứu việc này .

      Bởi vì kinh hãi với tin Tử Huyên bỗng nhiên chết , hơn nữa nóng ruột, Đinh thái phu nhân so với bình thường còn muốn nghiêm khắc hơn ba phần, làm cho hiếu tử - Đinh hầu gia - tức giận cũng dám phát tác khom người nhận sai, câu biện bạch cũng dám .

      Lúc này theo ở phía sau Đinh hầu gia, Phương Phỉ liền tiến lên đỡ lấy Đinh thái phu nhân, ôn nhu : "Mẫu thân, là Lưu Ly nha đầu kia thương tiếc tỷ tỷ, trong lúc nhất thời cũng ràng mới để cho chúng ta đến chậm." Nàng nhàng câu đầu tiên là thay Đinh hầu gia giải vây.

      Đinh thái phu nhân từ trước đến nay thích Phương Phỉ xử nhu hòa, cũng muốn ngay trước mặt hạ nhân cùng thiếp thất của nhi tử mà răn dạy , vừa rồi là nàng quá mức lo lắng mà lỡ lời; nương theo lời Phương Phỉ làm cho người ta đem Lưu Ly đánh ngũ hèo mà bỏ qua Đinh hầu gia, xoay người phân phó mọi người thay y phục cho Tử Huyên.

      Người Đinh gia vây quanh ở trước giường của Tử Huyên có gọi, có thở dài, có bồi tội, lại cũng có nhìn kỹ chút thân thể cứng còng của Tử Huyên, chỉ lo ấn Đinh thái phu nhân thay đổi "Áo liệm" cho nàng.

      Lúc này Tử Huyên đột nhiên có tri giác, nàng là bị thanh quát tháo của Đinh thái phu nhân làm cho giật mình tỉnh lại, chỉ là toàn thân dưới đều có chút khí lực nào, liền mở mắt ra cũng làm được, bên tai nghe thấy rất nhiều người vây quanh chính mình, lại là khóc lại là gọi, miệng cũng mở ra phát ra được thanh nào, mà thân thể của nàng bị người bài bố .

      Tử Huyên cảm giác thấy cổ quái: nàng phải ở đường bị hòn đá làm vấp, mắt thấy sắp ngã sấp xuống sao? Thế nào tại toàn thân đều nhúc nhích được, mà bên người lại là những người nào đâu?

      *****

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Cục đá

      ******

      Theo xếp đặt của mọi người Tử Huyên cảm giác càng ngày càng thoải mái, chỉ là còn có cách nào dùng sức hô hấp, lúc suy nghĩ phương pháp ý bảo mọi người là nàng tỉnh lại, liền nghe thấy Đinh thái phu nhân cảm thán: "Ai, tai họa a tai họa."

      Tử Huyên mắt mở ra lại nghe như thế trong lòng kỳ quái, bởi vì thanh quá mức xa lạ phải người nàng quen biết: nàng tại ở nơi nào? Bởi vì nhìn thấy nàng liền miễn cưỡng dùng cái mũi ngửi ngửi, cảm giác mình giống ở bệnh viện, bởi vì có bệnh viện nào mà lại có mùi thuốc khử trùng . Nàng vô ý thức bắt đầu nghiêm túc nghênh tai lên nghe những người xung quanh chuyện, muốn tự mình nghe xem bản thân ở chỗ nào; nàng nghĩ rằng những người vây quanh lúc này là những người cứu mình, loại ý nghĩ này làm cho nàng an tâm ít.

      Thế nhưng nàng càng nghe càng thấy mơ hồ, càng hiểu mình ở nơi nào: nàng thắt cổ tự sát? Thái phu nhân, hầu gia? Đây đều là chuyện gì, sau đó nàng biết vì sao lại hôn mê bất tỉnh.

      Lần nữa tỉnh lại, ngón tay có thể cử động yếu ớt, lại phải dùng hết khí lực bản thân mới làm được việc này; nhưng ra thính lực tốt chút, bởi vì khi vừa tỉnh lại nàng lại nghiêm túc lắng nghe xem tại mình rốt cuộc ở nơi nào.

      Tinh tế nghe cái gì Thái phu nhân, Hầu gia, còn có Phương di nương đối thoại, nàng chậm rãi nghe được đại khái; sau đó, nàng có chút mờ mịt nghĩ tới chuyện thể nào: nàng, xuyên qua? thể nào.

      Cảm thấy bị đả kích Tử Huyên sau lúc mới nhớ tới lời của những người này: họ cho rằng nàng chết, chính là bây giờ làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả đây.

      Nàng cũng muốn bị chôn sống, thế là nghĩ phát ra thanh nhắc nhở người bên cạnh rằng mình còn sống, mặc dù nàng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo trước việc bản thân xuyên đến đây, nhưng cũng muốn bị trở thành người chết; nàng muốn mở miệng chuyện, dùng hết khí lực toàn thân nhưng căn bản phát ra chút thanh nào, vì dùng sức làm cho tay trái nắm chặt, cũng bởi vậy làm cho nàng phát tay hình như nắm vật gì đó.

      Nàng nhìn thấy, bằng cảm giác, đó là vật có mặt ngoài thô ráp; khổ thôi, trong đầu của nàng bỗng nhiên lên vật: cục đá nho làm nàng vấp ngã. Nghĩ như thế, nàng lại cảm thấy vật trong tay càng giống cục đá, chính là viên đá làm nàng vấp ngã lúc trước , ngay tại lúc nàng vấp nàng cũng tin hòn đá như vậy mà cũng làm người ta vấp ngã.

      Khi nàng nghĩ đến trong tay là cục đá kia, trong mắt có chút ẩm ướt: cục đá cũng có thể xuyên qua?

      Nếu quả là cục đá kia, là cùng với nàng xuyên tới đây, vì sao thân thể của nàng lại có theo cùng ? Nàng là còn muốn cùng với thân thể của mình, mặc dù tuổi của nàng cũng còn được coi là , nhưng vẫn là dùng thân thể của mình quen hơn, nhìn mặt mình cũng thấy rất thoải mái a.

      Nàng có thể kết luận tại phải thân thể của mình, là bởi vì người chung quanh hiển nhiên rất thân thuộc đối với thân thể tại của nàng: nếu là thân thể của nàng cùng xuyên qua tất nhiên là mặc trang phục đại, nhất định có thể làm cho những người cổ đại bên cạnh này thất kinh.

      Nhưng vào lúc này, nàng nghe thấy thanh tinh tế : "Thái phu nhân, ngươi cũng cần trách móc nặng nề hầu gia, nàng chết cũng phải chuyện xấu, quả xem như là nhà chúng ta bớt được đại họa; hơn nữa cũng phải chúng ta hại chết nàng, là chính nàng có ý nghĩ nông cạn, còn trách ai được".

      Tử Huyên nghe được câu này tạm thời để ý tới cục đá ở trong tay nữa, lần nữa lại nhớ đến chuyện nàng sắp bị chôn sống: ách, chôn sống là có chút lo lắng sớm rồi, hẳn là trước hết đem nàng bỏ vào trong quan tài . Nghĩ đến chuyện trước hết nàng sắp sửa phải vào quan tài nằm, chính là làm cho lòng nàng trận phát lạnh, rất muốn cho người bên cạnh là kỳ thực nàng thích và có thói quen ngủ giường hơn.

      Thanh lanh lảnh này làm cho nàng thích, từ lời của nàng ta cộng thêm những lời nghe trước đó, Tử Huyên phỏng đoán ra rất nhiều chuyện, nghĩ vậy liền quyết định trước yên tĩnh nghe chút người nhà này còn có thể cái gì đó, bởi vì nàng rất hiếu kỳ: bản thân thế nào lại là tai họa bên người những người này ?

      Nàng là : người tự sát, còn có thể là tai họa cho người khác? Hay là bản thân bị người nào đó bức phải thắt cổ. Nàng có trực giác rằng bản thân hẳn là vô tội , hơn nữa nàng cũng rất muốn biết là ai bức bản thân treo cổ tự sát – phải biết rằng từ trước đến nay việc khó nhất là tìm đến cái chết a.

      tại nàng chính là chủ nhân của thân thể này, cho nên chuyện tình của nguyên chủ biết nhiều chút vẫn tốt hơn, ít nhất cũng phải xác định được có người hại bản thân hay ? Trước mặt người còn sống chung mọi người chuyện còn có chút cố kỵ, thế nhưng trước mặt người chết người ta còn cố kỵ nữa; bởi vậy nàng muốn trước hết giả dạng người chết, chờ đến lúc lại có sức mới mở miệng , miễn cho tại tỏ vẻ mình còn sống, lại làm cho người có oán hận với mình đem mình bóp chết.

      Tử Huyên nghe thấy ngày mai mới có quan tài cho nàng vào, nàng càng an tâm, an tâm nghe trộm; bởi vậy nàng còn cố ý hô hấp chậm lại – căn bản là nàng cần lo lắng, vì các nha đầu bà tử đều ba chân bốn cẳng rối ren, có thương tâm, có sợ hãi , nơi nào nghĩ đến người chết sống lại? Vừa rồi nàng đích xác là xác chết, đại phu đều sờ có mạch, tự nhiên cũng có ai nghĩ đến người giường tại lại là người sống.

      tại nàng có thể nhấc mí mắt lên, chỉ là trước mắt nàng là thể mở mắt ra.

      Liền nghe Đinh thái phu nhân hừ lạnh tiếng, trung khí mười phần thanh thực giống như là lão nhân gia: "Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi di nương ở trước mặt tiền bối, hiểu quy củ lại loạn mở miệng" Nguyên bản bị tiếng lanh lảnh làm cho tức giận ba phần, nhưng Phương Phỉ cố gắng áp chế xuống.

      Phương Phỉ nhìn Đinh hầu gia, giọng với Đinh thái phu nhân: "Hoàng thượng và hầu gia chúng ta từ lớn lên cùng nhau, giao tình phải bình thường, có lẽ tình còn có..."

      "Hoàng thượng coi như là có ý bảo hộ, cũng lo lắng miệng lưỡi của thiên hạ, huống chi Chu Tử Huyên tự sát chết ở phủ Hầu gia của chúng ta, phải biết rằng nàng cùng Hầu gia các người là hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, tại nàng tự tử chết chính là Hầu gia chúng ta đánh vào mặt hoàng thượng cái; hơn nữa, trong triều tình ngươi cũng biết chút, có đám người như vậy mỗi ngày nhìn chằm chằm Đinh gia chúng ta, hận thể trong trứng gà lấy ra xương, cơ hội như vậy ngươi cho rằng bọn họ bỏ qua sao?"

      Đinh thái phu nhân vừa chuyện vừa nhu trán: "Hoàng thượng là cao cao tại thượng người Hầu gia chúng ta có thể lo sao, chỉ sợ Đinh gia chúng ta bây giờ tránh khỏi bị tổn hại." Nàng đến đây nhịn được thở dài: "Sớm biết nàng tính tình yếu đuối như thế, ..." đến đây khỏi tỏ ra lo lắng.

      "Mẫu thân hà tất phải tự trách như vậy ", Phương Phỉ mềm mở miệng: "Đều là tỷ tỷ bạc mệnh, nàng bởi vì thương nhớ cha mẹ chết mà bệnh nằm giường lâu, Đinh gia chúng ta vẫn thường mời đại phu đến khám, thế nhưng mỗi đại phu đều biết tỷ tỷ bị bệnh gì, việc này mọi người đều biết ; chung, tâm bệnh thuốc nào chữa được, Đinh gia chúng ta dù có bản lĩnh lớn thế nào cũng cứu được tỷ tỷ a."

      Nàng liếc mắt nhìn mặt Đinh thái phu nhân: "Hơn nữa, cho tới nay Hầu gia cùng phu nhân chưa xích mích với nhau bao giờ, người toàn kinh thành đều biết ; tỷ tỷ tại chỉ là theo phụ mẫu nàng mà thôi, ta nghĩ hoàng thượng ."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Đều đáng chết

      *****

      Đinh thái phu nhân nghe vậy nhìn về phía Phương Phỉ trong mắt lên khen ngợi: "Uh, cũng là ngươi đứa bé này hiểu lẽ, chính là đạo lý như thế; đương nhiên, hay là chúng ta cẩn thận để ý chút mới được, đời hiểu được là người thông minh, vạn nhất bị người khác đặt điều Đinh gia chúng ta chính là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch ."

      Nàng đến đây trầm ngâm chút: "Ai, trong nhà xảy ra chuyện lớn mà phụ thân ngươi lại vắng, thế nhưng việc lại chờ được, vậy do nương quyết định . Con a, ngươi lập tức viết sổ con nhận tội, liền theo lời Phương nhi viết, chớ quên cho người thỉnh đại phu để bắt mạch lại cho Tử Huyên, bảo bọn họ viết xác nhận nữa , đúng rồi, nên chính mình làm, cũng mời lính bảo an địa phương tới, như vậy mới có thể có sức thuyết phục, miễn cho lại bị những kẻ nhìn chằm chằm chúng ta bắt được nhược điểm."

      "Phương nhi, còn muốn ngươi vất vả chuyến mới được. Phương nhi ngươi bây giờ liền về nhà mẹ đẻ chuyến, thỉnh mẹ của ngươi lập tức tiến cung gặp quý phi, nhớ phải nhanh chút trở về phải cẩn thận, đường chớ để cho người ta thấy được." Nàng đến đây liếc mắt nhìn Phương Phỉ.

      Phương Phỉ nhàng gật đầu, ý bảo nàng biết nên như thế nào, làm cho mẫu thân của nàng làm.

      Đinh thái phu nhân lúc này mới hơi thở phào cái: " Chu Tử Huyên này, thực là sống làm cho người ta thoải mái, chết cũng như thế làm người ta ..." đến đây nàng liếc mắt cái lên giường thấy Tử Huyên được ăn mặc chỉnh tề, quay đầu thúc Đinh hầu gia: "Mau , mau , việc này nên chậm trễ, cần chờ người ta tố cáo chúng ta mất công phải biện bạch”.

      Nghe xong Đinh thái phu nhân , Tử Huyên trong lòng sớm là cái tư vị gì: người nhà này có lương tâm gì? Bản thân người tự sát có người nào thương tâm, có người nào tiếc hận cũng thôi , đằng này người nhà sở dĩ lo lắng là do sợ bị hoàng đế trách phạt, ân, chuyện này quan hệ đến tính mạng nhà họ lo lắng cũng phải thôi, nhưng lời của bọn họ quá mức, lại cứ trách bản thân tự sát mang đến nhiều phiền phức cho bọn họ.

      Trong lúc Đinh thái phu nhân phân phó việc cho nhi tử và con dâu, Tử Huyên cũng được người ta nâng đến linh đường được chuẩn bị trước: áo liệm được mặc qua loa, bên trong áo chẽn gì gì đó liền đổi cũng có đổi; nghe thấy có nha đầu cãi cọ muốn đổi quần áo mới để cho thân thể nàng thanh tịnh lại bị người lôi ra khiển trách.
      Tử Huyên bỗng nhiên tự đáy lòng sinh ra tức giận, nàng biết nguyên chủ của thân thể này làm gì, thế nhưng như thế này là khinh người quá đáng: đều người chết là hết, mà người vừa chết lại là Đinh gia nữ chủ nhân thế nhưng nàng vừa chết lại đem mọi thứ đổ hết lên đầu nàng.

      tại đổi lại nàng là chủ nhân thân thể này, nàng cũng tự nhận bản thân mình có tính tình tốt, các ngươi làm mùng , kia có ý tứ liền đổi để ta làm mười lăm . Bởi vì có ý niệm đó trong đầu, nàng càng thêm muốn người ta biết rằng mình chưa chết.

      Nàng muốn tặng cho người Đinh gia phần đại lễ gặp mặt lớn, xuyên việt mà đến thế nào cũng thể tay gặp người, nếu làm mất mặt các nhân sĩ xuyên mất? Phần lễ này muốn làm cho Đinh gia kinh hỉ phen, coi như là làm cho người chết môt cái xả giận nho .

      Lúc Tử Huyên bị sắp đặt đến linh đường, Phương Phỉ đối Đinh thái phu nhân hành lễ, sau đó nhìn theo Đinh thái phu nhân rời , lúc chạy vào trong phòng lại thấy Đinh hầu gia định về hướng linh sàng bên kia, vội vã gọi lại: "Dương ca ca, người vừa mới rất ' sạch ', hơn nữa tình cũng gấp, vẫn là theo lời mẫu thân phân phó viết sổ con , buổi tối chừng có đại họa xảy ra."

      Đinh hầu gia nhìn nàng: "Ngươi trước , đường phải cẩn thận; ta lập tức ngay thư phòng viết sổ con." xong qua vuốt ve đầu Phương Phỉ: "Làm cho nha hoàn mang thêm y phục, khi ngươi trở về khẳng định là trời tối, gió nổi lên lạnh”.

      Phương Phỉ đưa tay ra cầm bàn tay to của nhàng : "Ta biết, cám ơn Dương ca ca; ngươi cũng cần lo lắng quá mức, nàng dù sao cũng chỉ là người bình thường, mẫu thân chết trong nhà có người vì nàng mà ra mặt, chỉ cần ra chút bạc là có thể thương lượng mọi chuyện; nhiều lắm chính là muốn cẩn thận với người đối địch cùng hầu gia ở trong triều mà thôi, nhưng chúng ta có quý phi ở trong cung, đến lúc đó từ xuống dưới đều chuẩn bị tốt, có người nào chân chính vì nàng dám ra mặt? có lợi dậy sớm, Dương ca ngươi cần quá mức phiền não”.

      Nàng đến đây nhìn thấy Đinh hầu gia nhíu mày cái rất , lập tức đổi đề tài : "Ba năm này, tỷ tỷ đến cũng gây cho người nhiều khó xử, cũng có thể là tỷ tỷ tỉnh ngộ muốn làm khó xử hầu gia nữa mới chọn con đường này; thế nhưng lại giống như lúc còn sống, tại vẫn gây khó khăn cho mọi người, liên lụy đến sinh tử của cả Đinh gia, với tính tình của phụ thân, ai, trở về khéo lại càng thêm tức giận. Theo lý ta là nên tỷ tỷ như vậy , thế nhưng, thế nhưng..."

      "Vạn nhất nhỡ có chuyện gì, Đinh gia chính là họa diệt môn a, Dương ca ca. Ngươi biết tính tình của ta từ trước đến nay dịu ngoan, đối với tỷ tỷ là có thêm tôn kính, chỉ là lần này nàng, nàng..." chuyện nàng rơi lệ, làm cho Đinh hầu gia vội vã giọng dỗ dành, mới để cho nàng dừng lại nước mắt: "Dương ca ca, ngươi nên quá hao tổn tinh thần , tỷ tỷ lần này có khi cũng là loại giải thoát." Làm cho Đinh hầu gia mặt ánh mắt đều là ôn nhu như nước, nàng đều biết làm thế nào mới có thể làm cho Đinh hầu gia đau nàng, lại chỉ có đau mình nàng.

      Vì thế dám cùng nàng cướp nam nhân , đều hẳn là phải chết!

      Đinh hầu gia nhàng gật đầu, nhìn theo Phương Phỉ sau khi rời vẫn là tới trước linh sàng, nhìn kỹ Tử Huyên lúc lâu: Chu Tử Huyên lúc sống đích xác làm cho cực kỳ chán ghét, thế nhưng chưa từng có nghĩ tới muốn nàng chết; bây giờ nàng chết, trong lòng rất áy náy, biết vì sao lại muốn liếc nhìn nàng cái.

      Coi như là liếc mắt nhìn cũng thể thay đổi cái gì, để cho Chu Tử Huyên sống lại, nhưng lúc này cũng chưa từng có nhìn qua Chu Tử Huyên, thê tử của , tự trong lòng sinh ra muốn xem kỹ có ý niệm muốn liếc mắt cái. được muốn biết, Chu Tử Huyên rốt cuộc là loại nữ tử gì, có thể làm ra chuyện quyết tuyệt đến như vậy.

      linh sàng Tử Huyên sắc mặt rất mất tự nhiên, mắt ngờ như thế nhưng miệng lại mở được to , đầu lưỡi cũng vươn rơi ở bên ngoài đoạn, nhìn qua rất dễ làm cho người ta sinh ra cảm giác đáng sợ. Đinh hầu gia chăm chú nhìn lát ở trong lòng thở dài: hay là lúc còn sống Chu Tử Huyên coi được chút.

      Đinh hầu gia nghĩ đến chuyện cũ bị ép cưới Chu Tử Huyên làm vợ, nhịn được nhàng thở dài hơi: khi đó sớm có người trong lòng Phương Phỉ, cũng là bởi vì Chu Tử Huyên cho nên mới ủy khuất Phương Phỉ làm thiếp, dĩ nhiên đối với Chu Tử Huyên có hảo cảm gì.

      Bởi vì thích Tử Huyên, cũng muốn cấp cho Phương Phỉ cái danh phận, vì thế rất muốn làm cho nàng ly khai khỏi Đinh phủ, ra chỉ muốn làm cho nàng hiểu rằng, Đinh gia phải thuộc sở hữu của nàng, mà cũng phải là phu quân của nàng, ở đây rời mới là tốt nhất đối với nàng.

      Đương nhiên, rời khỏi Đinh phủ cũng phải là lối ra tốt đẹp gì đối với Tử Huyên, bởi vì nàng cùng là hoàng thượng ban hôn; Chu Tử Huyên nếu rời khỏi Đinh gia đơn giản chính là xuất gia tu hành, sớm chiều tụng kinh niệm phật, nhưng ít ra Đinh gia bọn họ có thể bảo vệ nàng áo cơm lo, ai bảo quả đắng là do nàng gieo đâu, độc sống quãng đời còn lại cũng chẳng trách người khác.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Mang danh ác phụ

      --- ------

      Đinh hầu gia tự nhận phải ác nhân, phải là có nghĩ tới các phương pháp khác, chỉ còn chờ cưới Chu Tử Huyên liền đem nàng ném sang bên cạnh, muốn lúc đó cùng chung sống với Chu Tử Huyên.

      Từ xưa dưa hái xanh ngọt, trước khi thành thân tình với Chu Tử Huyên, rằng có người trong lòng, để cho nàng thành toàn và Phương Phỉ; nhưng Chu Tử Huyên nghe xong lời của lại vẫn cố chấp như cũ phải gả vào Đinh phủ, còn với muốn cùng Phương Phỉ thành hảo tỷ muội, nguyện ý tôn Phương Phỉ làm tỷ tỷ nàng nhận làm muội, giống như giai thoại về chị em Nga Hoàng và Nữ , hai chị em cùng lấy chung chồng.

      cho rằng lời của nàng là , bị ma quỷ ám ảnh nên đồng ý, mà do hoàng thượng tứ hôn, Tử Huyên lắc đầu cũng chỉ có thể đồng ý, cho rằng chỉ cần Chu Tử Huyên cùng Phương Phỉ ở chung với nhau hòa thuận, gây cũng cho nàng đất dung thân.

      Nhưng ai có thể nghĩ đến Chu Tử Huyên là người lòng dạ độc ác, cái gì muốn cùng Phương Phỉ làm tỷ muội kỳ thực căn bản tha cho Phương Phỉ! Phương Phỉ vào cửa lúc kính trà cho nàng, nàng làm bộ có lễ làm cho Phương Phỉ bị phỏng, làm cho liền muốn nhìn đến nàng; nhưng Phương Phỉ chính là người lương thiện, còn muốn vì nàng cầu tình, cũng là vì nể mặt mũi Phương Phỉ mới tha thứ cho nàng.

      Chỉ tiếc đời phải hảo tâm chắc chắn có hảo báo , Phương Phỉ coi Chu Tử Huyên như tỷ muội để đối đãi, thế nhưng Chu Tử Huyên lại xem Phương Phỉ như cái đinh trong mắt, lại làm hại Phương Phỉ đẻ non là làm cho thể nhịn được nữa. Vẫn như cũ vẫn là Phương Phỉ vì nàng cầu tình, cũng muốn trước mặt người khác để mặt mũi cho nàng, liền cũng chỉ cấm túc nàng ở trong phòng, bởi vì thể chịu đựng được người bên gối mà có tâm địa rắn rết như vậy.

      thực tế Đinh gia mọi người đều thích Chu Tử Huyên, mà chỉ thích Phương Phỉ; nhưng bọn họ là do hoàng thượng tứ hôn, hơn nữa Đinh gia thế nhưng đường đường là hầu phủ, nên biểu ra là mọi người đối đãi với nàng cũng tệ lắm; người nhà cũng chỉ là muốn nàng rời khỏi Đinh gia, có thể thề là có ai nghĩ tới nàng lại lấy cái chết làm phương thức rời như thế.

      Nhưng tình đến cuối cùng lại bị Tử Huyên khiến cho như vậy xong việc, nàng như vậy tuyệt quyết mà , lưu lại cục diện rối rắm như vậy cho , đồng thời còn làm cho trong lòng có điểm chua chát.

      Thu hồi ánh mắt ở mặt Chu Tử Huyên, cuối cùng nhàng thở dài hơi xoay người lại hướng thư phòng, hoàng thượng tứ hôn thê tử tự sát mà chết, việc này là nhất định phải ràng minh bạch .

      Lúc Đinh hầu gia tới cửa lại lần nữa quay đầu lại liếc mắt nhìn linh sàng, trong lòng thở dài: Chu Tử Huyên, rốt cuộc là ngươi hại ta, vẫn là ta có hại người đâu? Có lẽ năm kia chúng ta nên gặp nhau, mẹ của ngươi nên vì cứu ta, cứu hoàng đế mà chết, mà ta cũng nên cứu ngươi.

      lâu sau Đinh thái phu nhân cũng gấp xuất phủ mà , trong phòng rốt cuộc thanh tĩnh lại. Tử Huyên liền cố gắng thử di động ngón tay của nàng, thế nhưng ngón tay mặc kệ nàng cố gắng thế nào bất quá cũng là thoáng có thể nhúc nhích mà thôi, ngay lúc nàng còn nản lòng lại nghe có tiếng bước chân từ cửa tới; nàng lập tức hề động hơi mở mắt ra nhìn sang: có vị giai nhân thanh lệ đến.

      Nghe tới cửa nha hoàn chào gọi nàng là Tam di nương, trong khi Tam di nương cùng bọn nha hoàn đối thoại, Tử Huyên nghe được liền đoán chắc là Tam di nương, thiếp của Đinh hầu gia, hình như cùng với Phương Phỉ Phương di nương có họ hàng với nhau, họ Lãnh.

      Lãnh thị phất tay làm cho bọn nha hoàn vội xuống, để cho người trước mặt hầu hạ, nàng tự tay lấy ít giấy tiền để vào trong chậu đốt, nhìn mặt Tử Huyên bên môi mỉm cười lẩm bẩm thấp giọng : "Ngươi tự nhiên lại tự sát, là làm cho người dám tin; sau khi ngươi nhận lấy thanh danh ác phụ, lại cứ như vậy mà tự kết thúc, ta đúng là chưa từng thấy qua nữ nhân nào lại chịu nhiều uất ức như ngươi; chỉ sợ sau khi ngươi chết cũng ngu ngốc mà nghĩ ra, còn tưởng rằng tất cả đều là lỗi của ngươi, Đinh gia dưới kỳ thực đều đợi kết cục tốt của người”.

      Tử Huyên đương nhiên có trả lời nàng, khi nghe thấy Đinh thái phu nhân , nàng đúng là cho rằng hầu phủ phải là đối đãi tốt với bản thân; thế nhưng qua lời của Lãnh thị , ra chủ thể này trước đây cũng biết người Đinh gia thích mình.

      Lãnh thị đương nhiên có trông chờ Tử Huyên trả lời nàng, lại đốt chút giấy tiền vàng mã, sau đó vỗ vỗ tay đứng dậy: "Đồ ngu mà thôi, nếu như phải có hoàng thượng tứ hôn, ngươi ở trong tay nàng cũng sống nổi quá ba ngày; có thể sống ba năm, là phúc khí của ngươi ." xong nàng có lưu luyến xoay người nhàng lượn lờ ra.

      Tử Huyên ở linh sàng thân thể đột nhiên cứng còng, phải muốn giả chết mà là bị Lãnh thị dọa sợ: ra nguyên chủ phải đơn giản như vậy mà tự sát! Nàng cho rằng nguyên chủ chỉ là bị buộc tự sát, nghe Lãnh thị là có người vốn cũng muốn nguyên chủ sống. Mặc dù nàng cũng nghĩ đến loại khả năng này, thế nhưng khi được chứng thực cũng làm cho nàng chấn kinh .

      Bị buộc tự sát thể hoàn toàn trách người khác, chí ít nguyên chủ cũng là đúng, nếu như là Tử Huyên nàng bị ai bức mà có thể tự sát được, coi như là tới tuyệt lộ nàng cũng muốn kéo cừu nhân cùng nhau xuống địa ngục; cho nên nàng chán ghét người Đinh gia cũng chỉ là chán ghét mà thôi, tại lại giống nhau .

      Đột nhiên nàng có chút lãnh ý, từ đáy lòng lãnh ra, tay tự chủ được lại nắm chặt chút: là có thâm cừu đại hận như thế nào mới có thể muốn buộc người sống đến chỗ chết? Chí ít nàng sinh sống hai mươi mấy năm, chưa từng có sinh ra ý niệm muốn đem ai giết chết.

      Là cục đá trong tay làm cho nàng có chút đau, nhưng là tay của nàng thể mở ra cho nên đau cũng chỉ có thể chịu, liền tự kìm chế được ở trong lòng yên lặng : nó biến mất phải tốt hơn sao, đau chết lão tỷ .

      Sau đó nàng coi như thấy cục đá trong tay!

      Tử Huyên thoáng giữa thân thể băng lãnh, càng thêm cứng còng .

      Nàng biết cục đá nơi nào, cho nên tự nhiên trong lòng nàng sinh ra sợ hãi, có suy nghĩ: có cục đá là tốt. Sau đó cục đá lại lần nữa xuất ở trong tay Tử Huyên, làm cho trong lòng nàng trận kích động hô hấp cảm thấy có chút khó khăn, cứ như vậy lại lần nữa ngất .

      Gió lạnh thổi qua làm cho Tử Huyên bị đông lạnh tỉnh táo lại, lúc này là đêm khuya. tại nàng chỉ cảm thấy lạnh hơn mà nàng còn cảm thấy đói.

      Đối với cục đá kỳ cục nàng suy nghĩ nhiều nữa, mặc dù vẫn thể tiếp thu, nhưng ít ra có thể yên lặng đối đãi: bình thường cục đá cũng có khả năng qua đến phải sao?

      Nếu như cục đá có thể nếu đổi lại thành thức ăn, dù chỉ là cái bánh bao cũng tốt a, cục đá có thể có ích lợi gì cầm cũng chỉ là phiền phức như gặp là tốt. Cứ như vậy, Tử Huyên suy nghĩ miên man hơi mở mắt ra, muốn nhàng chuyển động đầu chút thế nhưng lại rất dễ dàng chuyển động, nàng nhìn thấy trước linh sàng chỉ đốt nén hương, cũng tý tế phẩm nào có thể lấp đầy cái bụng trống của nàng.

      Nàng còn chưa muốn đưa cho người Đinh gia đại lễ bây giờ đâu, vẫn là lại chờ lát? Nhưng bụng của nàng quá đói, sợ rằng nếu thêm lúc nữa mọi người phát nàng là người còn sống, bởi vì nàng nghe thấy bụng của mình kêu, còn kêu rất vang dội.

      *******
      linhdiep17, Phương LăngTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :