1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 164: Trường An.

      Đêm khuya.

      Mấy hộ vệ nhảy vào trong phòng, thi lễ với Lan Lăng Vương, thở hổn hển : "Quận Vương, Tô Uy bị Vũ Văn Hộ giam lại rồi. Bảo là muốn từ hôn, Vũ Văn Hộ rất tức giận, nếu phải do tân công chúa cầu cạnh, chỉ sợ đem giết chết.".

      Sâu kín dưới ánh nến, gương mặt tuấn mỹ của Lan Lăng Vương lúc sáng lúc tối, giọng hỏi: "Tô Uy này mang người nào tới?"

      Hộ vệ kia lắc lắc đầu, : "Chúng thần tra hỏi mấy lần, đều biết. Nghe có rơi vào trong tay Vũ Văn Hộ ."

      Lan Lăng Vương cầm lên cây trâm vàng, từ từ đưa đến gần cây nến. Nếu Trương Khởi ở đây, nhất định nhận biết, trâm cài này chính là nàng dùng để cắm ở nơi miệng hùm, biểu trước mặt mọi người rằng bản thân nàng sắc bén giống với cái trâm này.

      Theo hành động của , ánh sáng của cây nến liền sáng hơn rất nhiều.

      Rũ con mắt, Lan Lăng Vương khàn giọng : "Biết rồi, đường mệt nhọc, cũng nghỉ ngơi thôi."

      Mấy hộ vệ ngẩng đầu lên, vừa vặn lúc này, trận gió ào ào ập đến, sau khi đập vỡ cửa phòng, thổi trúng ánh nến khiến nó tắt ngấm, đồng thời, cũng đem mái tóc dài của Lan Lăng Vương tlàm cho tán loạn lên, chặn tầm mắt của lại.

      ràng nhúc nhích, ràng ánh nến sáng ngời, nhưng tự đáy lòng của mọi người ở đây đều cảm thấy tịch mịch. Giống như người ở trước mắt này, cho tới bây giờ vẫn luôn độc, có bạn bè, có người thân.......

      Lại cứ yên lặng như thế!

      Tình cảnh như thế, bảo bọn rời thế nào?

      Trong lúc chúng hộ vệ cúi đầu giọng khàn khàn của Lan Lăng Vương truyền đến: " nghỉ ngơi , mình ta yên tĩnh chút."

      Thời gian này, vẫn thường mình yên lặng. Còn yên tĩnh đủ nhiều sao?

      Chúng hộ vệ giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn là trả lời câu "Vâng.", rồi chậm rãi lui ra. Khi bọn họ đóng cửa phòng liền nghe thấy tiếng thở dài sâu kín truyền đến, ở nơi này trong bóng tối, như vậy làm người ta thấy chua xót.

      Trong khi Lan Lăng Vương vội vàng hỏi thăm vị trí của Trương Khởi đội ngũ sứ giả nước Tề, lồng lộng hùng dũng vào thành.

      Trương Khởi biết được tin sứ giá đến lúc gảy đàn cho Vũ Văn Ung nghe.

      Gió xuân thổi lất phất, Vũ Văn Ung nằm ở sập, cặp mắt tựa như mở tựa như nhắm. Lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn tự nhiên mà đến .

      Tiếng đàn của Trương Khởi , ít mấy phần cố ý, nhiều hơn mấy phần tang thương cùng phiêu diêu. ràng kỳ ảo, nhưng lại phiêu diêu như vậy, như hoa đào tháng ba , rất đẹp, lại làm người ta cảm thấy đơn cách nào tự chủ.

      Vũ Văn Ung thích nghe tiếng đàn như thế này, nó giống như ở thời thời khắc khắc nhắc nhở , giống như cảnh cáo , muốn chú ý đến lời của mình. Muốn cẩn thận cẩn thận hơn nữa.

      Nghe hồi, Vũ Văn Ung liền mở mắt ra.

      nằm ở giường, ngửa đầu nhìn Trương Khởi cách mình năm bước.

      Trương Khởi mặc xiêm áo màu đen, tà áo buông tới giường, tròng mắt chuyên chú tấu cầm, mặt phụ nhân này hề thấy được khí mà lại tinh khiết y hệt thiếu nữ.

      Mới sống chung với nhau mấy ngày, lại có ảo giác rằng mình cùng với phụ nhân trước mắt này, cùng là loại người.

      lúc này, đôi tay nàng phất cái. Tiếng đàn dần dần dừng lại. Mà theo đó, có tiếng bước chân truyền đến.

      Đảo mắt, đại thần tới bên người Vũ Văn Ung, hắng giọng : "Bẩm bệ hạ, sứ Tề vào thành."

      "Biết, xuống ."

      "Bệ hạ, đại trủng tể , tối mai mở tiệc đón gió tẩy trần cho sứ Tề." Dừng chút ′ đại thần kia tiếp tục : "Vũ Văn Thành, Vũ Văn lang quân cũng . Thời gian dài rốt cuộc cũng nhìn thấy Lan Lăng Vương vì thế nên chiêu đãi cho tốt."

      Lời này, là giữa đường gặp phải Vũ Văn Thành bị cường hành yếu thế cầu xin mà ra. Nét mặt cổ quái của Vũ Văn Thành lúc ấy, vẫn còn sờ sờ trước mắt người đại thần này.

      Vì vậy, ra lời này xong, đại thần liền ngẩng đầu lên, nhìn Trương Khởi yên tĩnh ngồi bên cạnh, hai tay vẫn đặt dây đàn. Chỉ là mới nhìn cái, liền bị phụ nhân tươi đẹp như hoa xuân này làm cho loa mắt, sợ luống cuống, vội vã cúi đầu xuống.

      Lan Lăng Vương?

      Vũ Văn Ung mỉm cười : "Đều do đại trủng tể an bài." biết lời kia của Vũ Văn Thành là có ý gì, lập tức lại : "Tối mai, trẫm mang theo ái phi đến dự tiệc. Lui ra ."

      "Vâng."

      Người đại thần kia vừa lui, khắp nơi cũng yên tĩnh lại.

      Trương Khởi để đàn xuống bên cạnh, cất bước tới trước mặt Vũ Văn Ung, nàng nhàng khẽ chào, mềm : "Bệ hạ, hôm nay trời xuân trong xanh, xin cho phép cận thân ra đường du ngoạn chuyến."

      Vào lúc này, lại đề nghị cầu này?

      Vũ Văn Ung yên lặng nhìn nàng hỏi: " làm cái gì?"

      Trương Khởi ngẩng đầu lên.

      Cảnh xuân, ánh mắt như sóng nước lăn tăn: "Thiếp muốn gặp qua Lan Lăng Vương.". Phụ nhân trước mắt này, cũng biết nghĩ như thế nào, ở trước mặt , vẫn vô cùng thẳng thắn, quả coi như người bằng hữu bình thường. Có lúc, Vũ Văn Ung cũng hoài nghi, phải nàng hết sức hiểu mình, cho nên mới phóng khoáng, tuyệt giống như những phụ nhân khác nếu phải làm bộ chính là khẩn trương, hoặc là chính là quỳ gối xu nịnh?

      "Hả?"

      Vũ Văn Ung ngồi thẳng người, hỏi: "Tại sao?"

      Tròng mắt Trương Khởi, theo động tác của nàng, lông mi dài, nổi bật dưới ánh sáng, chớp chớp tựa như hồ điệp yếu ớt: "Thiếp ở nước Tề được Cao Trường Cung cưng chiều sủng ái, lần này đến đây, cũng là vì thiếp....... đường đường là trượng phu, thiếp thể để cho ở trước mặt mọi người luống cuống được.".

      ra là sợ Cao Trường Cung mất mặt.

      biết tại sao, Vũ Văn Ung đột nhiên hâm mộ cái người Lan Lăng Vương đẹp đẽ trứ danh kia. Phụ nhân trước mắt này, bề ngoài nhìn giống như nhu nhược, tâm lại như cứng rắn vô cùng. Lan Lăng Vương có thể làm cho nàng để ý, là khó khăn.

      cũng trả lời.

      Vũ Văn Ung này, uy nghi kín kẽ, có loại quý khí bức người từ trong xương tủy. lời nào, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả khí cũng ngưng trệ .

      Bất giác trong bầu khí này, Trương Khởi cúi đầu, bởi vì lo lắng, môi của nàng liền run rẩy.

      Nhìn thẳng vào nàng, Vũ Văn Ung đột nhiên cười ha hả, : "Cũng được, vậy ngươi xuất cung ."

      Trương Khởi thở phào nhõm, cúi chào : "Tạ ơn bệ hạ."

      Trương Khởi mới vừa xoay người, Vũ Văn Ung đột nhiên gọi: "Ái phi."

      Trương Khởi quay đầu lại.

      Vũ Văn Ung cũng quay đầu lại, nhàn nhạt mà ra: "Chớ mất uy nghi."

      Tròng mắt Trương Khởi cảm động mà : “ dám!”

      Dứt lời, nàng chậm rãi lui ra.

      ---

      Ở sứ quán, Trịnh Du liền lôi kéo tiểu sứ thần hỏi: “Quận Vương đâu?”

      “Hồi Vương phi, Quận vương chưa từng ở sứ quán.”

      Trịnh Du lạnh mặt : “Dẫn ta gặp .”

      “Vâng.”

      Đây là lần đầu tiên Trịnh Du tới Trường An, quan sát thành trì cao lớn sừng sững hồi, Trịnh Du chép miệng, : “Kém Nghiệp Đô nhiều lắm, ngay cả Tấn Dương cũng bằng.”

      Nếu bàn về hoa lệ, Trường An là so với hai thành kia có vẻ bằng nhưng địa thế Trường An cực kỳ hiểm yếu. Thành trì sừng sững, trong thành tất cả công trình kiến trúc, cũng lộ ra loại đại khí, đây cũng là thứ mà Nghiệp thành cùng Tấn Dương đều bằng.

      Sứ thần này ở tronh lòng thầm nghĩ: là phụ nhân mới ra lời như vậy.

      cũng cái gì, liền lên xe ngựa.

      Trịnh Du cũng có chú ý tới vẻ mặt biến hóa của , cắm đầu cắm cổ lên xe ngựa, rồi bắt đầu đánh giá mọi nơi.

      Nàng là nữ nhân, quan sát tập trung liền rơi xuống người của đám quý nữ ở Trường An. Đem mọi thứ liên quan đến các nàng từ quần áo đến người hầu, tỉ mỉ quan sát lại quan sát.

      Cùng lúc đó, người dân Trường An cũng chống lại ánh mắt hết sức tò mò quan sát của quý phụ đến từ nước Tề, thỉnh thoảng, còn có người chỉ về phía nàng cười cười .

      ở Trịnh Du có chút tức giận nghe được người thiếu niên chỉ về phía nàng : “A, quý phụ đất Tề này, cũng là mỹ nhân.”

      có nữ nhân nào thích nghe ca ngợi, huống chi, Trịnh Du suốt đường nghiêng ngả mệt nhọc, nếu phải thể chất của nàng tốt thiếu chút nữa bệnh dậy nổi rồi.

      Nàng bây giờ, chình là lúc tự tin nhất lại nghe thiếu niên kia vậy. khỏi mở cờ trong bụng.

      Bên cạnh thiếu niên kia, còn có mấy thiếu niên khác nữa, nghe được lời bình, nhừng thiếu niên kia đồng loạt đưa mắt quan sát Trịnh Du.

      Mới nhìn cái, bọn họ cũng chẳng đúng sai liền quay đầu .

      lúc này, phía trước lại rối loạn tưng bừng.

      Trịnh Du thấy mấy người thiếu niên kia đồng thời hoan hô tiếng, theo dòng người tuôn đến phía trước.

      Xảy ra chuyện gì?

      Trịnh Du hết sức hiếu kỳ. Nàng vội vã bảo ngự phu đánh nhanh xe ngựa, nhưng khi chạy tới chỉ nhìn thấy chiếc xe ngựa cao quý. Còn có bóng dáng của mười mấy cung tỳ hầu phía sau.

      Trịnh Du tò mò, lại nghe được thiếu niên mới vừa rồi khen nàng xinh đẹp thở dài : “Vẻ đẹp của Lý phi. Quả nhiên ai sánh bằng! So với nàng, mỹ nhân khác, là cặn bã rồi.”

      người thiếu niên khác cũng : “Nghe bệ hạ hết sức thương, cưng chiều nàng ngay cả đại trủng tể cũng tôn kính nàng vài phần đấy. biết sau khi bệ hạ cập quán, có phong nàng làm hoàng hậu hay ?”

      “Có lẽ, hậu cung của bệ hạ vẫn trống , chừng thực phong Lý phi làm hậu.”

      Nghe đến đó, Trịnh Du ngẩng đầu lên, nàng đưa mắt nhìn đội ngũ hùng hậu xa kia, thầm suy nghĩ: ra là sủng phi của hoàng đế nước Chu, tương lại lên làm hoàng hậu. biết là người ở nơi nào, xinh đẹp ra sao?

      khách nhân như nàng mà , nghe được tiếng ca ngợi như sóng triều bốn phía, đáy lòng khỏi vừa tò mò, lại có chút hâm mộ đối với vị Lý nương nương này.

      trong lúc nào suy nghĩ lung tung chớp mắt cái, liền thấy được bóng dáng áo đen quen thuộc. Lúc đó, dòng người như biển, chỉ là bóng dáng đó quá mức mạnh mẽ rắn rỏi lỗi lạc, giống như Hạc giữa bầy gà, trở thành tiêu điểm giữa đám đông cách hết sức tự nhiên.

      Nhìn thấy , Trịnh Du vội vàng báo với ngự phu: “Nhanh, tiến lên, tiến lên.”

      “Vâng.”

      Lần này, sứ thần cũng nhìn thấy Lan Lăng Vương rồi, lập tức giục xe ngựa, theo dòng người đông như trảy hội, xe ngựa cực kỳ bất tiện, đuổi theo hồi, chẳng những đến gần, ngược lại càng ngày càng xa.

      Trinh Du quýnh lên, khỏi liên tục thúc giục, ngự phu cũng gấp đến đầu đầy mồ hôi, rốt cuộc, sau mốt hồi lung tung xông đến, cũng thấy được Lan Lăng Vương bị hán tử mặt trắng chặn lại.

      “Phu quân!”

      Trịnh Du cao giọng gọi câu này, nhưng Lan Lăng Vương đứng cách nàng chỉ mười bước ngay cả động cũng có động cái.

      Thấy bốn phía có người tò mò nhìn mình, Trịnh Du khẽ cắn môi, lại kêu: “Quận Vương?”

      Càng ngày càng gần người kia, vẫn nghe thấy.
      Trịnh Du mím môi, rốt cuộc kêu: “Cao Trường Cung.”

      Xưng hô này vừa ra, Lan Lăng Vương rốt cuộc cũng quay đầu lại.

      Vừa thấy Trịnh Du, khẽ nhíu nhíu mày, vẻ mặt mơ hồ kiên nhẫn.

      Trịnh Du ưu nhã xuống xe ngựa, tới bên cạnh Lan Lăng Vương, giọng ủy khuất : “Trường Cung, ta tìm ngươi lâu.” thanh mềm mại mà yếu ớt.

      Lan Lăng Vương vẫn trả lời, thấy vậy hán tử mặt trắng cất giọng the thé : “Lan Lăng Quận Vương, xin mời, chủ tử nhà ta đợi ngài đấy.”
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      bornthisway011091, leeoxy501 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương165: Gặp nhau

      Trịnh Du ngẩn ra, chuẩn bị hỏi thăm Lan Lăng Vương vung tay áo cái, bước theo sau lưng hán tử mặt trắng, đến phía trước.

      Trịnh Du ngẩn người, vẫn cất bước đuổi theo. Nàng nhìn tư thế đứng của người hán tử kia, thầm ngạc nhiên : đúng, người này là thái giám! là công công trong cung!

      Có thể được công công gọi là chủ tử, phải Hoàng đế chính là hoàng phi. Trịnh Du trợn to mắt, đột nhiên đối với người sắp phải gặp, vô cùng tò mò.

      Thái giám này mang theo hai người tới bên dưới tửu lâu, xoay người hướng Lan Lăng Vương : "Lan Lăng Quận Vương, chủ nhân nhà ta ở phía , xin mời."

      Lan Lăng Vương trừng cái, cất bước tiến lên, thấy Lan Lăng vương chuyển động, Trịnh Du cũng cất bước theo.

      Thái giám này muốn ngăn trở, Trịnh Du ưu nhã : "Thiếp là Lan Lăng vương phi.".

      Thái giám này ngẩn ra, nghi ngờ nhìn chằm chằm Trịnh Du, trong khoảng thời gian ngắn, có chút biết phải làm như thế nào cho phải. Trịnh Du cũng để ý tới, cất bước lướt qua , đến phía trước.

      bao lâu, Trịnh Du đến chân cầu thang.

      Nàng liền thấy được Lan Lăng Vương, cứng ngắc, nhúc nhích đứng ở nơi đó.

      Trịnh Du nhíu nhíu mày, bước nhanh, tới bên cạnh .

      Nàng ngẩng đầu lên.

      Vừa ngẩng đầu, bước chân của Trịnh Du cũng cứng đờ, nàng trợn to cặp mắt, bởi vì khiếp sợ quá độ, nuốt nước bọt cũng phát ra thanh!

      Trước mắt của nàng là bóng dáng quen thuộc!

      Bóng dáng quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức từng khắc cốt, vào tâm khảm, thấm vào trong suy nghĩ của nàng cả ngày lẫn đêm!

      Dọc theo con đường này, nàng đều nghĩ đến nàng ta, đều nghĩ đến khi họ gặp mặt, phải mỉm cười như thế nào, mở miệng như thế nào, làm thế nào để cho nàng ta thể lui được nữa, làm thế nào để cho nàng ta từng bước từng bước tiếp theo như kế hoạch của mình!

      Nàng ta coi là tốt số thôi , thứ duy nhất tốt chính là, nàng ta giống như trước đây nữa!

      Đúng, nàng ta phải là nàng ta của trước đây nữa!

      Mỹ nhân tuyệt sắc, ăn mặc trang phục cung phi trước mắt, tư thái cao quý đẹp đẽ , như vầng trăng sáng bầu trời kia. nhàng nhìn ra xung quanh, giống như chúng sinh cũng chỉ là con kiến hôi, sau lưng nàng có mấy chục hộ vệ cùng thái giám cung nữ đứng. Mỹ nhân khí phái phi phàm, khiến bất kỳ quý nữ nào nhìn thấy cũng dám hành lễ. Nàng chính là Trương thị A Khởi!

      Nàng lại là Trương Khởi!

      ra là, sủng phi mới của Chu đế, "Lý Thục phi" sau khi Chu đế kế vị rất có thể được phong làm hoàng hậu lại chính là Trương thị A Khởi!

      Có lẽ là dám tin, có lẽ là kinh hãi quá mức, Trịnh Du ngây người như phỗng liền thẳng tắp đến gần Trương Khởi.

      Nhưng ngay cả khi vô ý thức, Trịnh Du cũng vẫn thẳng lừn, cố gắng như thường ngày, làm ra vẻ của quý nữ cao cao tại thượng quý nữ.

      đường , nàng liền đưa tay ra. Muốn sờ vào người ở trước mắt này , muốn đứng cùng vị trí với nàng ta, giống như quá khứ mà cao cao tại thượng nhìn nàng ta cho ràng.

      Thấy nàng từng bước tiến tới gần, mười mấy thái giám cung nữ đồng thời quát lên: "Lớn mật ——".

      Thân là nội thị trong cung, tiếng quát này, có thể là chuyện mà bọn họ am hiểu nhất. Chỉnh tề, lạnh lùng, cao cao tại thượng, uy nghiêm, giống như sấm vang chớp giật! Làm chấn động màng nhĩ của Trịnh Du, tự chủ được liền bị uy nghiêm hoàng gia ép lảo đảo thối lui, tiếp đó mấy tiếng quát lại đồng thời truyền đến: "Tiện phụ phương nào? Nhìn thấy Thục phi nương nương dám to gan quỳ?".

      Tiếng quát này càng thêm đề cao vài lần, trong lúc Trịnh Du mới vừa bị chấn động hoảng hốt chân nhũn ra thực là kích mãnh liệt!

      Trong khoảng thời gian ngắn, Trịnh Du như đến Tề cung, ra mắt hoàng hậu, Thái hậu. Nàng nghiêm mặt, tự chủ được hai đầu gối mềm nhũn, té quỵ xuống đất run giọng : "Thiếp, thiếp dám, nương nương xá tội......."

      Sau khi bật thốt lên câu xin tội kia, Trịnh Du kinh hãi, Trương Khởi cũngtrong hiếu kỳ, đưa mắt nhìn ra, lúc đó vô tri vô giác Cao Trường Cung cũng liếc sang nhìn nàng.

      Đột nhiên, mặt Trịnh Du tím bầm lại, hai tay nàng khẽ chống lên đất, nghĩ muốn đứng lên. Vậy mà vừa mới động, hai thanh trường thương đồng thời đè ở lưng của nàng, hai tên hộ vệ cùng lên lượt, trầm giọng quát lên: "Ngươi dám vô lễ?"

      Hai cây trường thương bực nào nặng nề đè ở lưng của Trịnh Du, nặng tựa ngàn cân. Sắc mặt nàng đỏ hồng lên, giãy dậy nổi. Nhưng cảm thấy lửa giận của chúng hộ vệ , cùng uy phong Hoàng thất, liền dám động.

      Trương Khởi rốt cuộc cúi đầu, lẳng lặng quan sát Trịnh Du.

      ... ... ra, biểu này của Trịnh Du, có chút kém cỏi ngoài dự đoán của nàng. Cái quý nữ này trong quá khứ ở trước mặt mình, luôn là bày ra vẻ ung dung tự đắc như thể là Lan Lăng vương phi, hôm nay tới , nhưng cũng hơn gì cái này.

      Nhìn Trịnh Du cái, Trương Khởi lành lạnh : "Thả nàng ấy ra ."

      "Dạ——" trong tiếng thu hồi binh khí thanh thúy, chúng hộ vệ lui về phía sau bước, mũi thương lành lạnh từ lưng của Trịnh Du dịch chuyển xuống đất, trước đó còn trầm ở trước mắt nàng lung lay mấy cái.

      Trịnh Du từ từ, từ từ đứng lên.

      Thân thể của nàng run rẩy.

      Khuôn mặt nàng giận đến tím bầm, giọt nước mắt trong suốt thầm rơi xuống.

      Liếc mắt chán ghét nhìn gương mặt quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, Trương Khởi từng ti tiện giống như bùn đất, nàng cắn răng cái, rồi xoay người rời !

      Vậy mà, khó khăn lắm mới xoay người được, lại nghe thấy hai thái giám quát lên: "Phụ nhân kia, nương nương nhà ta cho ngươi sao?"

      Kèm theo tiếng quát của hai người thái giám này, còn có tiếng trường thương di động.

      Thân thể Trịnh Du chợt cứng đờ, nàng khuất nhục xoay người, qua loa cúi chào Trương Khởi, mờ mịt : "Thiếp dám!". Giọng của nàng có chút run run: "Thiếp, chỉ lui về phía sau chút."

      Cho đến khi mọi người ngầm cho phép, nàng mới cất bước, đàng hoàng lui về phía sau hai bước, nàng mực thối lui ra sau lưng của Lan Lăng Vương.

      Khi lướt qua Lan Lăng Vương, nàng nghiêng mắt nhìn trượng phu của mình, vẫn còn cứng ngắc, ngây ngô nhìn về phía trước, chống lại ánh mắt tuyệt vọng như tro tàn của nàng chỉ có đôi mắt lạnh như băng.

      căn bản chưa từng để ý đến chuyện nàng bị người ta làm nhục.

      ràng khi còn bé, nàng bị người ta khi dễ, luôn luôn đứng ra bảo vệ.

      Cả đến lúc trưởng thành, có người khi dễ nàng, cũng quát lớn mấy câu!

      tại, nàng là thê tử của , đường đường là Lan Lăng vương phi! Có người ở ngay trước mặt Quận Vương nhục nhã Vương phi, thế nhưng lại thèm nhúc nhích, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ!

      Bất tri bất giác, nước mắt Trịnh Du rơi xuống như mưa. Khi nàng thối lui vào trong góc, cúi đầu đứng thẳng mới cẩn thận giấu những giọt lệ kia vào trong bóng tối.

      Trịnh Du lúc này hồn nhiên quên mất, Trương Khởi căn bản hề cố ý nhằm vào nàng. Là nàng mạo phạm Trương Khởi trước. Là nàng ngây ngô dại dột tới, liều mạng muốn đến gần Trương Khởi, mới bị những thái giám thị vệ luôn duy trì uy nghiêm của Hoàng thất cảnh cáo. Từ đầu đến cuối, Trương Khởi cũng chỉ liếc nàng mấy lần, ngay cả miệng cũng mở. Thực thể là cố ý nhục nhã được.

      thầm khóc sụt sùi trận. Trịnh Du cẩn thận lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía người nọ trầm mặc giống Trương Khởi.

      Cho tới bây giờ, Lan Lăng Vương cũng mở miệng, Trương Khởi cũng mở miệng.

      Lan Lăng Vương vẫn thẳng tắp nhìn Trương Khởi. Mà Trương Khởi ung dung đứng đó, chưa từng lộ ra nửa điểm khiếp đảm, thậm chí từ đầu tới cuối nụ cười mặt vẫn giảm, phong thái lỗi lạc, cao quý vô cùng. Loại này cao quý như gió đến ngay cả tân hoàng hậu Hồ Thị nước Tề nhiều lúc cũng bằng!

      Trong quá khứ, cơ thiếp này cũng rất cao quý, nhưng cái loại cao quý này Trịnh Du chưa bao giờ ngoảnh mặt lại nhìn: vì nàng nghĩ đó cũng chỉ là giả vờ cao quý mà thôi.

      Nhưng bây giờ, nhìn nàng như mẫu nghi thiên hạ nhất mực cao quý, cây trâm ngọc vô giá cắm ở búi tóc. Chỉ có phẩm cấp Quý Phi mới có thể được ban trâm phượng huyết ngọc, nhìn đội ngũ cung nữ chỉnh tề đứng ở sau lưng nàng, khom lưng cẩn thận hầu hạ nàng, thấy nàng đứng lâu, vội vàng mang sập vàng cao quý đến, cẩn thận từng li từng tí đỡ Trương Khởi ngồi lên sập đột nhiên Trịnh Du cảm thấy trong cổ hơi ngai ngái!

      Đây là địa vị mà người thế gian vẫn luôn hướng tới, trước kia Trương Khởi vẫn ung dung tự tại, nhưng chẳng qua chỉ giống như những danh sĩ kia mà thôi, phong cách ưu nhã. Mà ở Bắc Tề, do người Tiên Ti làm chủ, với những người có cốt cách, ngươi nguyện ý thưởng thức liền thưởng thức, muốn thưởng thức cũng có thể đạp cước.

      Có rất nhiều Quý tộc, bọn họ để những người này ở trong mắt, có thể làm cho bọn họ khuất phục, vĩnh viễn chỉ có quyền thế , hoặc là có địa vị cao!

      Như Trương Khởi bây giờ, thân áo mũ bề thế danh vọng, chỉ riêng phái đoàn theo nàng, từ những thái giám tỳ nữ hay hộ vệ đứng hầu ở hai bên ai cũng dám thở mạnh, khiến cho Trịnh Du chân chính cảm thấy, Trương Khởi, cao quý rồi!

      Trong khoảng thời gian ngắn, những nghị luận vừa nghe được từ những thiếu niên kia, rối rít xông lên đầu của Trịnh Du.

      "Nghe bệ hạ hết sức thương cưng chiều nàng, ngay đến đại trủng tể cũng tôn kính nàng mấy phần. biết sau khi bệ hạ cập quán, có phong nàng làm hậu hay ?"

      "Hậu cung của Bệ hạ trống , chừng thực phong Lý phi làm hậu."

      Nữ nhân trước mắt này, còn ti tiện để cho nàng vừa vươn tay là có thể bóp chết nữa, mà trở nên cao cao tại thượng, bởi vì, nàng là nữ nhân mà Hoàng đế nước Chu thích nhất, có lẽ còn có thể trở thành hoàng hậu của nước Chu! Từ đó, mình nhìn thấy nàng, đều phải hành lễ.

      Phụ nhân trước mắt này, hại nàng đời, hôm nay lại khiến nàng nhục nhã như vậy, chẳng lẽ, bản thân nàng vĩnh viễn vĩnh viễn, cũng có cơ hội báo thù? Còn gặp nàng ta lần nào liền phải hành lễ lần đó?

      Đây phải là thứ Trịnh Du muốn nhìn thấy .

      Lúc này nàng, hồn nhiên quên mất, phụ nhân trước mắt này khi thành hoàng phi, bao giờ tranh đoạt phu quân cùng với nàng nữa.

      Nàng chỉ nghĩ, tại sao có thể như vậy? Bùn đất chính là bùn đất, kẻ ti tiện, vĩnh viễn ti tiện, nàng ta tại sao có thể như thế chứ?

      Thế này công bằng!

      Chỉ điểm này thôi cũng công bằng!

      Sau khi khó chịu trầm mặc lát, Trương Khởi rốt cuộc cũng cử động, ánh mắt như thu thuỷ nhìn Lan Lăng Vương, phất phất tay, ung dung, lạnh nhạt : "Đem Lan Lăng vương phi xuống."

      Hời hợt như thế, cao cao tại thượng như thế, giống như nàng ta chỉ là con kiến hôi!

      Trương Khởi vừa cất lời, mấy thái giám thân hình cao lớn liền vào, bọn họ sải bước đến chỗ Trịnh Du.

      Đúng rồi, nơi này là Chu, nếu hoàng phi nước Chu có giết chết Quận Vương phi nước Tề, thậm chí còn thể tạo nên mâu thuẫn giữa hai nước. Chuyện như vậy có thể tùy tiện tìm lý do, cho chút bồi thường liền có thể xong chuyện.

      Mặt của Trịnh Du lại càng trắng hơn.

      Lửa giận bỗng dưng ngăn ở ngực của nàng, làm cho nàng thể hô hấp.

      Thế này quá công bằng!

      Người ti tiện nên vĩnh viễn là ti tiện, người thấp kém nên vĩnh viễn cúi đầu, tại sao nàng ta lại cao cao tại thượng nhìn mình như nhìn con giun con dế bình thường như thế?

      Vô vàn ức hận, lập tức xông lên ngực của Trịnh Du. Nàng phát , loại ức hận, thậm chí còn vượt qua tất cả những lần trong quá khứ.

      Có lẽ là mới vừa rồi Trương Khởi bất ngờ đề phòng bị chấn động, chẳng những vì mình quỳ mà tha cho, nhưng bây giờ Trịnh Du biết rất ràng Trương Khởi muốn giết mình chỉ cần phất tay cái mà thôi, nhưng nàng ta lại muốn khuất phục nữa.

      Thấy Trịnh Du nghiêm mặt, nhúc nhích, bốn thái giám hừ lạnh tiếng, hai người trong số đó bước nhanh đến phía trước, người giữ chặt cánh tay của Trịnh Du , mạnh mẽ kéo xuống dưới lầu.

      Mới vừa lôi ra ba bước, Trịnh Du liền tỉnh táo lại, thấy mình bị nàng ta khuất nhục như vậy, khỏi thét to: "Trường Cung!"

      Nàng muốn gọi Lan Lăng Vương giúp tay, nàng phải gọi để cho Lan Lăng Vương mở miệng. Mặc kệ như thế nào, dù sao mình cũng là thê tử của , bọn họ đường đường làm nhục Lan Lăng vương phi, cái người kiêu ngạo kia phải đứng lên ra mặt chứ!

      Nhưng Lan Lăng Vương nào có nghe được?

      Trịnh Du cam lòng, gọi thêm ba tiếng nữa. Nghe được tiếng kêu của nàng, thái giám bên trái bén nhọn : "Phụ nhân này còn dám gọi? Ngươi là người nào, nương nương nhà ta lại là người nào? Thức thời chút, liền ngoan ngoãn mà xuống kia ."

      thái giám khác cũng : "Nương nương là người thiện tâm, nếu xét theo lẽ thường, với phụ nhân ngu xuẩn bất phân cao thấp bực này, nên giết từ lâu!"

      Cái gì gọi là phụ nhân ngu xuẩn bất phân cao thấp? Cái gì gọi là ngươi là người nào, nương nương nhà ta lại là người nào?

      Cái tiện phụ đó, nàng ta cũng chỉ là bùn nhão đất, nàng ta căn bản có tư cách đối với nàng như vậy, có tư cách!

      biết có phải do lửa giận cùng oán hận ở bên trong tích tụ lan tràn hay mà mặt Trịnh Du bỗng nhiên tím tái, sau đó lăn ra hôn mê bất tỉnh.

      Hai thái giám vừa kéo nàng đến bên dưới vừa đúng lúc sứ thần ở phía sau nhìn thấy được, thấy vội vàng chạy tới, hai thái giám đem Trịnh Du té bất tỉnh ném xuống đất, nghênh ngang rời .

      Lan Lăng Vương vẫn nhúc nhích đứng ở nơi đó.

      ngẩng đầu, hề chớp mắt đón nhận ánh mắt của Trương Khởi.

      Lúc này, tất cả thanh đều biến mất.

      Lúc này, giữa trời đất, còn người thứ ba.

      Trương Khởi nhìn về phía , ánh mắt minh triệt như nước mùa thu, lành lạnh có sóng nhìn thẳng vào , thấy vẫn chưa mở miệng, Trương Khởi mấp máy môi, rốt cuộc cũng cất giọng mềm mại : "Lan Lăng Quận Vương, lâu gặp?"

      Giọng bình tĩnh mà có sóng, vô cùng điềm tĩnh mà có sóng!

      "Lan Lăng Quận Vương, lâu gặp?"

      Chào hỏi bình tĩnh như vậy, lành lạnh như thế, giống hệt như người dưng!

      đúng, là người dưng rồi, nàng là Lý phi mà Chu Hoàng vừa có được, là cả nước Chu, ai cũng đều nghị luận về vị Lý Thục phi này!

      ... ...

      Lan Lăng Vương cũng vẫn nhúc nhích, mãnh liệt thối lui về sau bước!

      Sau đó, chỉ thấy ôm lấy lồng ngực của mình, chậm rãi, chậm rãi quỳ xuống. Theo chân quỳ đất, vài giọt máu bắn ra, chặn khuôn mặt lại.

      Có hai giọt đỏ tươi, tung tóe rơi xuống chân cầu thang!

      Trương Khởi nhìn thấy hai giọt đỏ tươi này, nàng bằng tốc độ nhanh nhất quay đầu chỗ khác.

      Nàng tiếp tục nhìn về phía nam nhân kia, hơn nữa còn vội vàng phất phất tay, mang theo chúng thái giám cung nữ, lảo đảo từ bên cạnh lao xuống cầu thang.......

      Cho đến khi nàng lảo đảo chạy xa, người nam nhân sau lưng nàng, vẫn còn nhúc nhích quỳ gối ở đó, trong gian an tĩnh, chỉ có tiếng máu tươi thánh thót sàn nhà truyền đến.
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 166: Lại nhắc đến hòa ly

      Trịnh Du biết mình trở lại phủ sứ giả thế nào.

      Nàng ta như mới gặp cơn ác mộng, tỉnh lại sau giấc chiêm bao, mới phát mình nằm giường, mà bên ngoài ánh mặt trời sáng, nhìn mặt trời là buổi chiều.

      Giùng giằng bò dậy từ sập, sau khi tỳ nữ rửa mặt cho mình xong nàng ta hỏi "Quận vương đâu?"

      Tỳ nữ đó liền nhìn nàng ta cách kỳ quái, : "Quận Vương chưa bao giờ từng ở phủ sứ giả."

      thanh của tỳ nữ này vừa dừng, Trịnh Du đột nhiên nhớ lại tất cả những chuyện bị nàng ta phong bế.

      Nàng nhớ lại, nàng và Lan Lăng Vương gặp Trương Khởi, ra Trương Khởi thành sủng phi của tiểu hoàng đế nước Chu. Nàng còn bị tiện nhân đó ép quỳ xuống xin tội. . . . . .

      Thấy gương mặt Trịnh Du lúc xanh lúc trắng, đứng ở đó cắn răng nghiến lợi, hai tỳ nữ hơi hoảng sợ, đồng thời cúi đầu, lặng lẽ thối lui mấy bước về phía sau.

      lúc này, họ nghe được Trịnh Du mà dịu dàng tiếng, "Ta điên rồi. . . . . Ta có thể nào bị ả ta kích luống cuống như thế?"

      Giọng mặc dù cực kỳ dịu dàng, lại vô cùng tự trách.

      Trịnh Du tự trách.

      Nàng cảm thấy mình quá sơ suất, khinh thường nên mới mất hết mặt mũi trước tiện nhân kia! Quan trọng nhất là, thời điểm mất thể diện, cư nhiên để Cao Trường Cung thấy.

      Sao nàng có thể để cho chàng ấy nhìn thấy tình cảnh đó?

      Trịnh Du đứng ở nơi đó suy nghĩ hồi, rồi tới bên, từ dưới gối lấy ra món đồ được giấu kỹ, hít hơi sâu, mới đẩy cửa phòng ra với người ở ngoài cửa: "Dẫn ta gặp Lan Lăng Vương."

      Chỗ Lan Lăng Vương ở hề giống người khác, là ở trong quán rượu.

      Bởi vì phải thời khắc liên lạc, nên các sứ giả đều biết nơi của , chỉ chốc lát. Trịnh Du được dẫn tối quán rượu Lan Lăng Vương ở.

      Sau khi có người thông báo, bao lâu, tên hộ vệ tiến lên : "Quận Vương cho phép, mời vương phi."

      Lúc này Trịnh Du mới cất bước.

      Nàng ta vừa , vừa nhịn được chua xót: nàng đường đường là Lan Lăng vương phi, nhưng nàng muốn gặp trượng phu của mình. Còn phải mời người thông báo. Còn phải được cho phép mới có thể.

      Nghĩ tới đây, nàng ta cắn răng, lặng lẽ duỗi tay vào trong túi tay áo, nơi đó. Có bao thuốc bột. . . . .

      Quán rượu Cao Trường Cung ở, cũng phải đặc biệt tốt, thể sánh bằng phủ đệ sứ giả được sửa chữa tỉ mỉ. Trịnh Du vừa nhìn phòng ốc đơn sơ mộc mạc này. Vừa khỏi thầm nghĩ: Trường Cung giàu sang mấy năm rồi, sao lại hề để ý gì đến chỗ ở như lúc xưa?

      bao lâu, nàng ta tới bên ngoài căn phòng, được hộ vệ gật đầu, nàng ta khe khẽ đẩy cửa phòng, vừa đẩy, vừa kêu: "Trường Cung. . . . . ."

      tiếng cọt kẹt, cửa phòng mở lớn ra. Nàng ta nhìn thấy Lan Lăng Vương độc đứng ở cửa sổ, nhúc nhích.

      Cũng biết đứng bao lâu? Bóng dáng kia cứ tựa như sương đóng băng.

      Lan Lăng Vương trả lời nàng ta.

      Trịnh Du do dự chút. Đóng cửa phòng lại rồi nàng ta tới bên, cầm bầu rượu lên, vừa nấu rượu, vừa dịu dàng : "Trường Cung, chàng dùng bữa chưa?"

      Khi nàng ta cho là trả lời thanh trầm thấp của Lan Lăng Vương truyền đến, "A Du."

      Hồi lâu nghe kêu nàng ta như vậy, Trịnh Du bất tri bất giác, trong mắt thấy chua xót, nàng ta vội vã lên tiếng: "Vâng." Đáp lại xong, cảm thấy thanh của mình có chút rung động, hơi hốt hoảng, nàng ta lại kêu: "Trường Cung, rượu được làm ấm, uống trước ấm áp thân thể ."

      Dứt lời, nàng ta xách theo bình rượu, về phía .

      Nàng ta tới trước mặt Lan Lăng Vương, cúi đầu cẩn thận rót rượu cho . biết tại sao, nàng ta phát tay của mình lại hơi run.

      bao lâu, ly rượu được rót đầy, nàng ta để ly rượu ở trước mặt , dịu dàng : "Trường Cung, uống hớp ." Nàng ta nâng lên hai mắt, trong đôi mắt đẹp đều là chờ đợi nhàng và dịu dàng như nước.

      Lan Lăng Vương lại vẫn thèm quan tâm đến lý lẽ, chỉ ngẩng đầu lẳng lặng nhìn về phía trước.

      Trịnh Du thấy thế, đôi tay nâng rượu lên nữa, cẩn thận đưa tới trước mặt , giọng : "Trường Cung. . . . . ."

      Lần này, lời của nàng ta vẫn chưa hết, Lan Lăng Vương khàn khàn mở miệng, "A Du, chúng ta hòa ly !"

      Chúng ta hòa ly ——

      Nghe lời như thế lần nữa, lại vẫn làm cho nàng ta thấy oán khổ!

      Trịnh Du trắng mặt lui về phía sau bước, bởi vì oán hận, ly rượu trong tay của nàng ta cũng lay động. Sợ rượu trong ly rớt ra, nàng ta liền cắn răng ổn định, hồi lâu mới nghẹn ngào : "Trường Cung, sao chàng có thể. . . . . ."

      ràng tiện phụ đó thành hoàng phi rồi, sao chàng ấy còn muốn hòa ly với nàng? Nàng nghĩ kỹ, quá khứ cứ để cho nó qua, từ giờ trở , nàng quên tiện phụ đó, mà sống vui vẻ với phu quân của mình!

      Lại lần nữa, đợi nàng ta xong, thanh khàn khàn, yên tĩnh sóng của Lan Lăng Vương lặp lại: "A Du, chúng ta hóa ly ." lẳng lặng nhìn bên ngoài, tiếng động, tự giễu nhếch nhếch khóe môi, từ từ : "Lần này ta sai rồi. Trước kia, là ta hồ đồ, đều là ta nhìn , xem . . . . tại ta muốn hồ đồ nữa!"

      chậm rãi quay đầu, ánh mắt bình tĩnh mà vô tình nhìn Trịnh Du, tiếp tục : "A Du, muội tướng mạo đẹp, gia thế cũng tốt, ta biết Nghiệp thành và Tấn Dương, có ít con cháu quý tộc đều nhìn trún muội. Hòa ly với ta xong, ta cho mọi người biết, muội vẫn trong sạch. Sau khi nghe ta , có ai để ý muội từng gả cho ta!"

      "Nhưng ta ngại ——" thét lên tiếng bị nghẹn ở cổ họng, Trịnh Du phát mình phải phí khí lực là lớn, mới bình tĩnh lại.

      Đúng, buổi sáng nàng ta quá luống cuống, đủ xấu xí rồi! Sai lầm thế này, nàng ta thể phạm phải nữa.

      Thất bại nhất thời tính là gì? Nàng cho tới giờ đều sợ thất bại, bởi vì chỉ cần có lòng, nàng nhất định có thể lấy được tất cả mọi thứ nàng muốn! Nhất định có thể!

      Lại , người nam nhân trước mắt này, nàng ái mộtừ , nàng làm nhiều chuyện vì như thế, muốn hòa ly liền hòa ly sao? cam lòng!

      Ở trong lòng thuyết phục mình biết bao nhiêu lần, Trịnh Du rũ mắt xuống, chớp cũng chớp nhìn nhìn ly trượu trước mặt, từ từ, vẻ oán khổ rốt cuộc bị nàng ta đè xuống!

      Lan Lăng Vương mực quan sát vẻ mặt của nàng ta, thấy nét mặt nàng ta thoáng qua vẻ dữ tợn xong, lại nhanh chóng bình phục, tại, nàng ta cúi đầu, thậm chí còn lộ ra vẻ dịu dàng ở quá khứ, giống như lời hề khiến nàng ta đau buồn hay để ý.

      Đây phải là phản ứng mà người bình thường nên có, Lan Lăng Vương chau chặt lông mày.

      Trong lúc bất chợt, vài lời Trương Khởi từng trồi lên trong óc .

      Liếc nàng ta cái, Lan Lăng Vương đột nhiên có chút chán ghét mình, cũng có chút mất hứng, suy nghĩ lát, vẫn : "Mặc kệ muội nguyện ý hay , A Du. Lần này trở về Nghiệp thành. Ta thỉnh cầu Thái hậu, cho phép ta và muội hòa ly!"

      tới đây, vung ống tay áo, nhìn Trịnh Du cái liền ra ngoài.

      Nhìn thấy bước nhanh rời , Trịnh Du thể tiếp tục kiềm chế quát lên: "Cao Trường Cung ——"

      Bước chân của Lan Lăng Vương hơi dừng lại, đảo mắt. Lại cất bước tiến lên.

      Phía sau , Trịnh Du thở hổn hển.

      Thở dốc hồi, nàng ta đột nhiên cười khanh khách lên. Vừa cười, nàng ta vừa đập ly rượu xuống đất ầm ầm, trong tiếng "rốp" của ly rượu vỡ vụn, nàng ta khàn khàn khóc ròng : "Cao Trường Cung, ngươi cho rằng Thái hậu chỉ hôn rồi dễ hòa ly thế sao?" Khóc tới đây, nàng ta lại cười khanh khách hai tiếng.

      Nhưng cười cười, nàng ta lại đau buồn, khỏi bụm mặt. Từ từ ngồi chồm hổm mặt đất, khóc rống lên.

      Vừa khóc, nàng ta vừa khó có thể tự kiềm chế nức nở : "Trường Cung, ta thích chàng, thích. . . . . Nàng ta thành hoàng phi rồi, giữa hai người còn gì rồi, sao chàng vẫn muốn hòa ly với ta?"

      Trương Khởi lảo đảo lui ra lầu các,được chúng cung nữ thái giám đỡ lấy, vội vã leo lên xe ngựa.

      Theo màn xe được kéo lên, tiếng khóc lóc rất gần như nghe được, mơ hồ truyền đến.

      Tiếng khóc lóc mặc dù , nhưng mọi người từ trong cung ra, đều là người tai mắt linh hoạt, ý nghĩ nhanh nhẹn. Lập tức, mấy thái giám dẫn đầu nhìn thoáng qua lẫn nhau xong liền gật đầu với thái giám đánh xe, ý bảo cho xe ngựa chậm lại.

      Lúc tới, câu "chớ mất uy nghi" mà bệ hạ với Lý phi bọn họ đều nghe ở trong tai, may là nương nương cũng biểu khá tốt, chưa từng mất mặt trước ai.

      Xe ngựa chạy chầm chậm, đến khi nghe được tiếng khóc trong xe nữa, mới bắt đầu tăng tốc. Sau khi chạy vào trong cung Trương Khởi được đỡ xuống, vẻ mặt như thường, trừ mắt hơi hơi đỏ, có gì khác thường nữa.

      Trương Khởi nhìn thấy Vũ Văn Ung gần tối.

      Thấy Trương Khởi, Vũ Văn Ung nở nụ cười ôn hòa như thường ngày. Đánh giá nàng lát xong, Vũ Văn Ung hỏi "Hôm nay ái phi làm gì?"

      Trương Khởi mỉm cười : "Luôn thêu thùa."

      "Chưa từng khảy đàn?"

      " dám."

      Nàng trả lời phải chưa từng, mà là dám, đó chính là sợ tiếng lòng của mình lẫn vào trong, làm cho người ta nghe được.

      Vũ Văn Ung cười cười, : "Nghỉ ngơi sớm ."

      "Vâng"

      Trong đêm nay, Trương Khởi trằn trọc trở mình, vẫn mở mắt đến trời sáng, nhìn bầu trời dần dần sáng lên bên ngoài, nàng giùng giằng bò dậy mới phát áo gối ướt đẫm.

      Toàn bộ buổi sáng, nàng đều mất hồn mất vía, thấy Vũ Văn Ung có ở đây, Trương Khởi chỉ cảm thấy ngực buồn bực đến đau, hình như có gì để cho mình dời chút lực chú ý, nàng có cách nào khống chế mình. Lập tức, liền dẫn bốn gã thái giám ra cung.

      Từ khi Vũ Văn Ung cho nàng ỷ sủng mà kiêu, quyền lợi và tự do của Trương Khởi lớn đến kinh người, tuyên cáo tiếng liền tự tiện xuất cung như vậy, căn bản coi là gì, vì vậy ai dám ra mặt ngăn trở.

      Xe ngựa chạy chầm chậm ở đường phố, Trương Khởi vô hồn nhìn dòng người con đường trước mặt, dưới thống trị của Vũ Văn Hộ, nước Chu coi là phồn hoa, còn có điều bằng nước Tề.

      Cho dù như thế, là đế đô, thành Trường An vẫn ngựa xe như nước.

      Hai ngày nay, nàng hề tìm người liên lạc Hạ Chi Trắc, càng gặp A Lục, nàng biết, mặc kệ là Vũ Văn Hộ, hay Vũ Văn Ung, đều biết quan hệ của mình và hai người này. Mình ra mặt, bọn họ mới sống được tự tại. Mà mình ra mặt, nhất định kích thích tức giận của Vũ Văn Hộ, làm ông ta nghĩ tới mình thiếu chút nữa bắt cóc rể quý ông ta chọn. Ông ta làm gì mình, nhưng thuận tay giết A Lục, để cho mình biết chút nặng , đó hoàn toàn là chuyện đương nhiên.

      biết khi nào mới có thể trở lại Trần?

      Nếu như có thể mãi cùng che chở lẫn nhau với Vũ Văn Ung cũng tốt. Đáng tiếc điều này thể, ta chỉ hơn Trường Cung hai tuổi, lúc cập quán phải lập hậu ngay, nàng còn ở nơi này, khỏi bị cuốn vào tranh đấu trong hậu cung.

      . . . . . . Nàng muốn cuốn vào trong cuộc tranh đấu bất kỳ nào.

      Trương Khởi vừa suy nghĩ miên man, vừa cố gắng đểo mình nhớ đến Cao Trường Cung.

      Quá khứ vĩnh viễn xa. cần quay đầu lại, cũng thể quay đầu lại!
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 167: Mặc lại trang phục cũ

      hồi, bên ngoài truyền tới giọng hỏi thăm cẩn thận của thái giám, "Nương nương, muốn đâu?"

      Gọi hai tiếng, Trương Khởi mới phục hồi tinh thần lại, nàng nhắm hai mắt lại, giọng ra: "Tùy tiện lát."

      "Vâng"

      Nhận được lệnh tùy tiện lát, mọi người bên ngoài đều tỉnh táo lại. Xe ngựa cũng bắt đầu lòng vòng chẳng có mục đích ở trong thành Trường An.

      Sau khi chuyển hai vòng đường lớn, thấy Trương Khởi trong xe ngựa còn chưa lên tiếng trả lời, lập tức thái giám này gật đầu cái, xe ngựa liền chạy về phía con phố bên cạnh.

      — lại còn tiếp tục chạy thêm vòng phố lớn, chỉ sợ những người có lòng đều nghi ngờ, để bọn họ đoán tới đoán lui, cũng phải chuyện tốt.

      Xe ngựa bèn vào trong con phố .

      Dù là phố , đây vẫn là nơi phồn hoa, xe ngựa của Trương Khởi mặc dù có bất kỳ phù hiệu nào, nhưng thái giám cởi ngựa hai bên là hình ảnh đặc biệt, có thể khiến bất kỳ người sáng suốt nào nhìn liền đoán được thân phận của người trong xe, vì vậy, mặc kệ giữa ngã tư đường chật chội như thế nào, xe ngựa của Trương Khởi vẫn thông hành trở ngại.

      tới lui, khi trải qua ngõ hẻm ngắn ngủn, chưa đến năm mươi mét trong lúc bất chợt, phía sau truyền đến hai tiếng quát gấp, "Mau tránh ra! Mau tránh ra!" "A a —— mau tránh ra!"

      Tiếng quát mang theo kinh hoảng, vừa vội vừa loạn.

      Bốn thái giám vội vàng quay đầu lại, vừa nhìn, bọn họ liền thấy hai con ngựa lao thẳng về phía mình giống như điên!

      thái giám trước hết phản ứng kịp, lớn tiếng kêu lên: " được, coi chừng đụng phải nương nương!"

      Trong tiếng quát, thái giám khác kêu lên bằng giọng the thé: "Mau, mau lui qua bên."

      Chuyện này là đột nhiên, dù người điều khiển xe là cao thủ, cũng vội vàng kịp chuẩn bị. gấp đến độ đầu đầy mồ hôi muốn dời xe ngựa qua bên tránh nè hai con ngựa lao tới, nhưng trong lúc binh hoang mã loạn hai con ngựa điên vẫn lao vào.

      Chỉ đảo mắt, hai con ngựa điên đụng phải thái giám cỡi ngựa ở cuối, khi các thái giám thét lên chỉ thấy kỵ sĩ cỡi ngựa tung người nhảy lên , vừa đúng rơi vào xe ngựa.

      Người nọ nhảy lên xe ngựa, nhanh chóng vào trong buồng xe, lúc trở ra, trong ngực ôm mỹ nhân, chính là Trương Khởi. Vừa đúng lúc này, người cỡi ngựa xông ra, xẹt qua xe ngựa của Trương Khởi, chỉ chốc lát vọt ra khỏi đường tắt. Trong tiếng kêu ầm ỹ, người áo đen ôm Trương Khởi, phóng ra khỏi xe ngựa nhảy lên con ngựa!

      Người này động tác mau lẹ, trung gian có chút dài dòng dây dưa, cực kỳ tuyệt đẹp lưu loát, con ngựa kia nghe tiếng chủ nhân huýt gió, thân hình liền chậm lại. Đợi đến chủ nhân nhảy tới người, mới tiếng kêu tiếng, gia tốc lao ra, trong nháy mắt, người ngựa phối hợp xảo diệu này vọt ra khỏi tầm mắt mọi người!

      Khi kỵ sĩ đó bắt Trương Khởi , bốn thái giám muốn thét chói tai kỵ sĩ trong đó khẽ quát tiếng "Câm miệng ——"

      Tiếng quát trầm trầm, tràn đầy sát khí, khiến tiếng của các thái giám lập tức bị kềm lại. Người nọ búng ngón tay cái, miếng vải nho liền rơi xuống trong tay thủ lĩnh thái giám.

      Sau đó người nọ nhảy lên cởi ngựa vung roi mất chậm trễ.

      Thủ lĩnh thái giám vội vàng mở giấy ra, chỉ thấy đó viết hàng chữ, "Mượn Lý phi lúc trả lại ở hẻm Thanh Hà!"

      Thái giám đó vội vả đọc tờ giấy xong liền thét kêu người khác ngừng lại, phất tay gọi bọn họ tiến lên cho bọn họ xem qua tờ giấy lượt, vừa lau mồ hôi lạnh trán vừa the thé : "Chúng ta che chở nương nương ra đường du ngoạn, lại làm mất nương nương, nháo lên, chừng chỉ có con đường chết!"

      Lời vừa ra, mặc kệ là bốn thái giám, hay người điều khiển ngữa, đều run cầm cập lát.

      Thủ lĩnh thái giám nghiêm mặt : "Hôm nay, chúng ta chỉ có thể tin tờ giấy này, đến hẽm Thanh Hà chờ nương nương." !d!đ!l!q!đ! liếc mắt nhìn trước sau, thấy có bao nhiêu người đường chú ý nơi này, khỏi thở phào nhõm. Nhưng để an toàn hơn, vẫn phân phó thái giám trong đó: "Ngươi chuyến, tìm cách khiến những người thấy được tình huống câm miệng!"

      "Vâng"

      Trương Khởi bất ngờ đề phòng, liền bị người bắt vào trong ngực,mạnh mẽ nhảy khỏi xe ngựa, rơi xuống lưng ngựa.

      Nàng trong kinh hoảng, vốn muốn thét chói tai, nhưng vừa ngửi được mùi hương quen thuộc của đối phương, tiếng thét chói tai liền bị nghẹn trong cổ họng.

      Nàng lặng yên cứng ở trong ngực người nọ, vội vã quay đầu lại nhìn lên, vừa hay nhìn thấy tình cảnh mấy thái giám cầm tờ giấy thương lượng.

      tự chủ được, nàng thầm thở dài hơi.

      Người tới ôm nàng, chạy tới 300m, liền nhảy xuống lưng ngựa, ôm nàng nhảy vào trong đường tắt.

      Liên tiếp bay qua mấy con đường tắt xong, Trương Khởi phát mình tới quán rượu.

      tiếng cọt kẹt, người tới đá văng cửa phòng ra, ôm nàng vào.

      Vừa để nàng xuống đất, người tới liền đóng cửa phòng.

      Trương Khởi vội vã ổn định thân hình, quay đầu , nhìn về phía người đến.

      Người nọ cũng thẳng tắp nhìn nàng.

      bộ áo đen bị nhiễm bụi, gương mặt tuấn mỹ tỳ vết cực kì gầy gò, sống mũi có vẻ cao hơn, mắt càng sáng ngời.

      Nhưng ánh mắt kia tang thương, trống rỗng, giống như cất dấu mất mác và bi thương vô tận.

      Chính là Lan Lăng Vương.

      Lan Lăng Vương hề chớp mắt nhìn Trương Khởi, chứng kiến trang phục cung phi, còn có búi tóc cung phi cao của nàng rũ mắt xuống.

      Chỉ liếc mắt nhìn, Trương Khởi liền nghiêng đầu . Nàng muốn mở miệng, Lan Lăng Vương ném vật cho nàng, đồng thời thanh khàn khàn của cũng truyền tới, " qua đó ngồi."

      Trương Khởi theo phản xạ nhận lấy vật kia, cúi đầu xem xét lại là cây lược ngọc.

      Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, ra chỉ là cái bàn con để những đồ trang điểm như gương đồng, phấn hồng, phấn trắng.

      Khi Trương Khởi sững sờ lại nghe thanh khàn khàn của truyền đến lần nữa, " qua đó ngồi."

      Đây là mệnh lệnh.

      Trương Khởi ngớ ngẩn, từ từ tiến lên, từ từ ngồi xuống trước cái bàn .

      Lúc này, nàng lại nghe được thanh khàn khàn của truyền đến, "Tháo tóc ra."

      Trương Khởi ngốc hồi, mới theo lời tháo tóc ra.

      "Tiếp tục!"

      Tiếp tục? Tiếp tục gì?

      Trương Khởi kinh ngạc quay đầu lại nhìn .

      Lần này có nhìn về phía nàng, chỉ nghiêng đầu nhìn vách tường bên trái giọng khàn khàn: "Tiếp tục."

      Trương Khởi quay đầu lại.

      Nàng nhìn lược trong tay, dừng lát, mới từ từ cầm lấy gương đồng, bày tấm gương ở trước mặt xong, nàng lại quay đầu lại.

      hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Thấy nàng quay đầu lại, khàn khàn ra lệnh: "Tiếp tục."

      Lúc này, Trương Khởi hiểu được.

      muốn nàng trang điểm.

      Lập tức, nàng cởi hết từng món trang sức đầu, cầm lược ngọc lên nhìn gương đồng chải mái tóc đen như mực của mình.

      Từng sợi tóc theo động tác của nàng tản ra, đột nhiên, trong phòng trở nên sáng ngời mà trầm tĩnh.

      Ngày đó, nàng tỉnh dậy từ trong lòng , vốn cũng ngồi cạnh bàn, nở lúm đồng tiền như hoa mà trang điểm. Sau đó, nàng mỉm cười, cũng mỉm cười.

      Chải tốt từng phần từng phần tóc đen lại nhấc lên từng phần từng phần khác, từng luồng tóc đen như mực xuyên qua ngón giữa của nàng, sau đó dùng cây thoa cố định.

      Chải tóc xong, Trương Khởi bình tĩnh đứng lên, giống bất kỳ buổi sáng sớm bình thường nào, nàng tới nơi giống như trước, dùng chậu nước rửa sạch mặt.

      Sau đó, nàng lại trở về trước bàn con, đặt hộp phấn trắng qua bên —— nàng còn trẻ xinh đẹp, những phấn trắng này che giấu vẻ thanh xuân và hồng hào của nàng.

      Cầm miếng son lên, điểm từng chút từng chút vào môi.

      Động tác của nàng cẩn thận mà ưu nhã, bởi vì yên tĩnh và chuyên chú, nên mặt mày của nàng lóng lánh vui vẻ hạnh phúc mơ hồ. Nàng nhàng đè miếng son lên từng chút, cho đến làn môi đỏ hết.

      Lúc trước làm động tác này xong, nàng thường hăng hái, lặng lẽ đến cạnh , in đôi môi đỏ lên gáy hay xương quai xanh của , thậm chí khi chú ý cũng lặng lẽ in vào sau tai khiến rửa sạch được, thường xuyên bị binh sĩ cười cho.

      Nhưng giờ phút này, tất nhiên cần thế, rũ mắt, Trương Khởi từ bàn con bên cạnh, lấy ra miếng vải sạch, từ từ lau vết son môi.

      Sau lưng Trương Khởi, truyền đến tiếng ngẹn ngào nho .

      Đặt phấn xuống, Trương Khởi cầm hình đính trán lên, hình này nàng cắt thành hoa mai, khi vui mừng nàng đính nó vào giữa trán. Chỉ là Trương Khởi luôn luôn lười, đại đa số thời điểm, nàng là đính hình.

      Trang điểm xong, nhìn thấy Lan Lăng Vương còn chưa mở lời, Trương Khởi tới bên, cầm bộ trang phục màu hồng cam nàng từng mặc lên.

      Nàng là người rất tục rất tục, nàng thích đỏ thẫm cao quý, vàng óng ánh cùng màu tím, cũng ưa thích màu trắng đại biểu phong nhã thoát tục, càng thích màu đen lạnh thấu xương, cũng thích màu xanh mà chỉ có vài người mặc mới đẹp.

      Nàng thích, ra chỉ là loại này màu hồng quýt, hơi vàng vàng, mềm mại này mà thôi. Nàng thích màu sắc náo nhiệt lại có gì đặc biệt, như hoa đào đầu cành này.

      Mặc trang phục xong, Trương Khởi cúi đầu, từ góc khác của giường, lấy ra đôi giày được lau sạch mà nàng mới chỉ mang ba lượt. Rốt cuộc, Trương Khởi ăn mặc thỏa đáng.

      Nàng quay đầu lại nhìn .

      Khó khăn lắm mới quay đầu lại, phía sau rốt cuộc truyền đến thanh khàn khàn của , "Làm lại!"

      Làm lại?

      Có ý gì?

      Trương Khởi kinh ngạc nhìn đứng ở nơi đó.

      Lúc này, thanh khàn khàn của lại truyền tới, "Làm lại lần."

      Làm lại lần sao?

      Trương Khởi rũ mắt xuống, nàng từ từ cởi xiêm áo người xuống, từ từ mặc trang phục lúc tới của mình vào, từ từ trở về bàn con, từ từ, cầm lược ngọc lên lần nữa.

      Lại thả tóc xuống, lại chải tóc mây, lại tẩy phấn, rồi lại thoa phấn.

      Khi tất cả thỏa đáng nàng lại nghe ra lệnh: "Làm lại, làm tiếp lần."

      Cứ như vậy, trong thời khắc yên tĩnh, sau giữa trưa ánh mặt trời chiếu rọi xuống,Trương Khởi đẹp như hoa xuân, cứ trang điểm từng lần. Mỗi lần nàng thoa son, lại nhàng lau phấn, luôn là có hai tiếng nghẹn ngào truyền đến.

      Giờ khắc này, bên ngoài cảnh xuân rực rỡ, mặt trời ấm áp chiếu rọi trời đất, vô số thiếu niên nam nữ, cười đùa du ngoạn bên bờ sông xuân, hay đình nghỉ mát.

      Giờ khắc này, cung phi xinh đẹp lần lại lần cởi xuống cung trang của nàng, thả tóc mây của nàng, lần lại lần, như vô số ngày đêm trong quá khứ, trang điểm vì chàng, tô son vì chàng...

      Cũng biết trải qua bao lâu, rốt cuộc nho : "Được rồi."

      vội vàng ẵm nàng như lúc tới, đưa nàng đến hẽm Thanh Hà trong gió xuân nhàng.

      Trong hẽm Thanh Hà, khi xe ngựa của Trương Khởi khởi động nàng nhịn được quay đầu lại.

      Nàng nháy mắt nhìn bóng dáng cao lớn, mặc áo đen đơn kia, từng bước từng bước ra tầm mắt của nàng.

      Cho đến nàng rơi lệ đầy mặt, cho đến cái gì cũng nhìn thấy!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương168: Tình huống

      Bốn thái giám đợi quá lâu, thấy Trương Khởi trở về, ai cũng đều thở phào nhõm.

      Ngay sau đó, bọn họ hai lời, đưa nàng tiến về phía hoàng cung, dáng vẻ vội vàng thoát này, giống như hận thể sau khắc liền vào cung.

      bao lâu, xe ngựa lái vào cửa cung.

      lúc ấy , Trương Khởi nghiêng mắt nhìn về phía đoàn người, cho dù tinh thần nàng hoảng hốt, lúc này cũng khỏi khẽ hô tiếng, rồi khẽ hỏi thái giám: "Bọn họ là?"

      Thái giám này lau mồ hôi, nghe vậy liền cung kính đáp: "Hồi nương nương, đó là An Thành Vương Trần Húc của nước Trần, ở Chu lâu, Trần đế mấy ngày trước phái người đến đây, là muốn mời An Thành Vương này về."

      Quả nhiên là người Trần!

      Đoán chừng Vũ Văn Hộ đồng ý, An Thành Vương này, lập tức liền có thể trở về nước rồi !

      Trong lòng Trương Khởi lúc này lật như gặp phải sóng to gió lớn.

      Nếu như muốn rời Chu trở lại Trần quốc, bây giờ là cơ hội tốt nhất.

      Nhưng, nếu theo An Thành vương này về Trần, vậy cũng quá làm cho người ta chú ý rồi, kể cả có che giấu dung nhan, cũng khó tránh khỏi có người suy đoán. Muốn mà lời phải nghĩ được kế sách lưỡng toàn.

      Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Khởi có chút bấn loạn, rất muốn tìm người thương lượng chút.

      Trong mơ hồ, Trương Khởi muốn suy nghĩ sâu xa, nàng phải bởi vì những ngày tại an bình vững vàng này mà thấy thoải mái, cũng phải gấp gáp trở về Trần như vậy.

      Trong lúc nàng miên man suy nghĩ, xe ngựa dừng lại.

      Trương Khởi vội vàng trở lại nơi ở, để cung tỳ hầu hạ hạ rửa mặt, vừa suy nghĩ chuyện trở về Trần, vừa chuẩn bị đối phó với bữa tiệc tối nay đón gió tẩy trần cho sứ Tề.

      Cũng biết trải qua bao lâu, liền nghe thấy giọng chầm chậm có lực của Vũ Văn Ung truyền đến: "Lý phi đâu?".

      Ở bên ngoài vang lên tiếng trả lời của cung nữ, ở bên trong Trương Khởi chậm rãi ra, nàng hướng Vũ Văn Ung hành lễ: "Nô tì ở đây."

      Vũ Văn Ung gật đầu cái, khẽ nheo cặp mắt lại, quan sát Trương Khởi.

      lát sau, mỉm cười : "Lý phi như có điều suy nghĩ. biết là có chuyện gì?"

      Cảm thấy trong giọng của nghiêm túc khác thường, Trương Khởi liền thấy rùng mình.

      Đúng rồi, nàng thế nào lại quên mất. Người nam nhân trước mắt này, là Quân Vương có tham vọng nắm trong tay tất cả. Mấy ngày nay, vẫn luôn ôn hòa đối với nàng. Sao nàng liền quên mất cường thế này của chứ?

      Ngay lập tức, Trương Khởi cúi chào , giọng đáp: "Thiếp dám, thiếp chỉ muốn biết tin tức về mấy người cùng thiếp tới Trường An trước đây."

      Cũng may trong lúc gấp gáp, nàng vẫn tìm được cái cớ thỏa đáng như vậy.

      Vũ Văn Ung nhìn nàng, cười như cười hỏi: " phải bởi vì chuyện Cao Trường Cung sao?"

      Lời này vừa ra, Trương Khởi lần lượt thay đổi ngón tay ở trước bụng, khỏi xoắn xoắn, rồi rũ mắt xuống. lát sau mới lên tiếng: "Cũng có chút."

      "Hả?"

      vẫn chờ nàng tiếp.

      Trương Khởi hít vào hơi, tiếp tục : "Tâm thiếp quá mức loạn. Nhưng, thiếp mặc dù đau nhưng cũng phải bỏ!"

      Ngược lại như chém đinh chặt sắt!

      Vũ Văn Ung cười ha hả, đột nhiên : " rồi."

      Thấy Trương Khởi kinh ngạc ngẩng đầu. Vũ Văn Ung liền : "Cao Trường Cung mới vừa rồi hướng trẫm chào từ giã, chắc tại ra khỏi thành Trường An rồi."

      mỉm cười : "Quận Vương nước Tề này, thẹn là nam nhi cứng rắn cốt khí, biết chuyện thể làm, lập tức vứt bỏ rời ."

      Biết chuyện thể làm, lập tức vứt bỏ rời ?

      buông tha nàng sao?

      Nàng tại cũng là hoàng phi của nước Chu rồi. có khả năng, cũng có biện pháp đem mình trở về bên cạnh được. Nếu , chỉ có thể chờ đến khi hai nước giao tranh, cùng hỗn chiến ngừng mà chạy trốn.

      phải buông tha, thể nào buông tha được!

      Từ đó về sau, chính là , nàng chính là nàng, vĩnh viễn, vĩnh viễn, cũng còn gặp nhau nữa.

      Trương Khởi mấp máy môi, hồi lâu, mới thấp : "Dạ, biết chuyện thể làm, tự nhiên buông tha......."

      Lúc này, Vũ Văn Ung tới bên người nàng, tự tay phất phất vai áo của nàng, ngón tay vô tình hay cố ý sượt qua gò má của nàng, thấp : "A Khởi."

      "Thiếp ở đây."

      "Trẫm tại hi vọng, ngươi vĩnh viễn đều là Lý phi của trẫm!"

      Nghe được lời này thân thể của Trương Khởi cứng đờ, Vũ Văn Ung cười cười, xoay người : "Bữa tiệc lập tức bắt đầu, thay quần áo ."

      "Vâng."

      "... ... Vâng."

      Sau khi đổi xong xiêm áo, Trương Khởi nhắm mắt theo đuôi sau lưng Vũ Văn Ung.

      Nàng cúi đầu, lông mi dài ngừng chớp .

      Thời gian này yên phận thoải mái, khiến cho nàng thấy mình vẫn còn may mắn.

      ra , nàng nên còn có may mắn mới phải.

      Là người của hai thế giới, nàng sớm hiểu, cõi đời này, có nam nhân nào ngồi . Vũ Văn Ung thưởng thức nàng, nhưng nàng cũng biết, ngoài thân hình diện mạo ở bên trong, có loại mị, cùng với nàng Chung đụng, rất khó làm cho nam nhân chỉ là thuần túy nhớ, mà động đoạt lấy lòng.

      Lại , bất kỳ người đàn ông nào, đối với người ở trong lòng bàn tay mình , cần trả bất cứ giá nào liền có thể dễ dàng lấy được mỹ nhân tuyệt sắc, muốn độc chiếm, cũng là chuyện bình thường?

      Hít hơi sâu, Trương Khởi suy nghĩ miên man.

      Mà lúc này, yến hội ở đại điện chuẩn bị bắt đầu.

      Bữa tiệc tối nay, sứ tề là khách mời chính, Trương Khởi cũng là nhân vật chính. Vì là sủng phi của Vũ Văn Ung lần đầu tiên lộ diện, tất nhiên hứng chịu nhiều con mắt chăm chú săm soi.

      Nhưng với thân phận tại, kể cả có bị chú ý, cũng chỉ có thể an tĩnh ngồi ở đó, tiếp nhận ánh mắt của mọi người.

      Phía dưới cho dù là sứ Tề, hay là An Thành Vương của nước Trần, Trương Khởi cũng có ý định để ý tới.

      Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc

      Nghe tiếng chim hót chiêm chiếp phía ngoài, Trương Khởi biết, lại bước sang ngày mới rồi.

      Nàng rửa mặt chải đầu, rồi chậm rãi vào trong hoa viên, sai thái giám cung nữ mang mấy sàng tháp đến, Trương Khởi lười biếng ngồi ở đó, nhìn hoa đào nở rộ cách đó xa, tâm thần hoảng hốt.

      Cũng biết trải qua bao lâu, thái giám tới bên cạnh nàng, giọng : "Bẩm nương nương, Tề Lan Lăng vương phi vẫn còn ở đây, có muốn triệu nàng vào trong cung hay ?"

      Cho đòi Trịnh Du vào cung? Tại sao?

      Trương Khởi ngồi thẳng người, trọn tròn mắt.

      Thấy nàng kinh ngạc, thái giám này cười : "Nương nương, bệ hạ muốn nương nương xả cơn tức lần trước."

      Trương Khởi mở to mắt, lông mi dài chớp chớp, ngón tay trong tay áo xoắn lại chặt.

      Nàng biết Vũ Văn Ung làm như vậy, có phải là thử dò xét nàng hay ?

      Mặc kệ nàng lòng dạ độc ác, hay là nhân từ nương tay, về sau có phương thức tương ứng đối với nàng.

      Môi giật giật, Trương Khởi khẽ đáp: " cần."

      Thái giám này cung kính : "Nơi này là Chu . Tề Chu vốn giao hảo, nương nương muốn động đến Quận Vương phi nước Tề bất quá cũng chỉ là cái nhấc tay. Xin nương nương yên tâm có ảnh hưởng gì."

      Đây là muốn nàng thẳng ra tâm tư và ý nghĩ của mình sao.

      Trương Khởi rũ mắt, con ngươi đảo vòng.

      Sau đó, nàng nho : "Chuyện qua. Thực cùng với Lan Lăng vương phi quan hệ cũng lớn ......Nếu Lan Lăng vương muốn cưới nàng, nàng vốn phải là cái gì cả, ta đối với Trịnh phi này, cũng hề có oán hận."

      Đây vốn là lời lòng của Trương Khởi.

      tới đây, Trương Khởi đứng dậy, phất tay áo nhàng đến dưới cây đào, tiện tay lấy xuống bông hoa đào, tiếp tục : "Nam nhân thiên hạ đều là người phụ bạc! Bọn họ có mới nới cũ, tam thê tứ thiếp, chưa từng chân chính để ý qua tâm tư của phụ nhân?"

      Thái giám nghe thấy vậy liền sững sờ. Mãi lúc lâu, mới cúi đầu lên tiếng: "Nương nương đúng lắm."

      lát sau, chậm rãi lui ra.

      Trương Khởi quay đầu lại, chỉ hơi nhếch khóe môi lên .

      Lại lần nữa nàng muốn biểu đạt với Vũ Văn Ung chán ghét của mình về chuyện tam thê tứ thiếp, cuộc sống như vậy phải là ý nguyện của nàng. Có lẽ Vũ Văn Ung nghĩ thời gian này hai người bọn họ giống như tri kỷ của nhau, dưới cuộc sống ấm áp tự tại như thế nàng hơi do dự, muốn đánh vỡ cảm giác tốt đẹp trước mắt này.

      Chỉ là, có số việc, xem ra thể nào do dự.

      Xế chiều hôm đó, Trương Khởi màng đến ngăn trở của mấy thái giám, sai bọn họ đánh xe tới, để vào trong thành Trường An.

      Chỉ là lần này, Trương Khởi mặc trang phục lộng lẫy, chỉ trâm gỗ quần vải đơn giản, xe cũng là xe bò cũ nát nhất trong cung.

      tới tửu lâu, nàng đội chặt mũ sa đâu xong lúc này mới cất bước vào.

      Tửu lâu này, là trong những quán rượu hưng vượng nhất của thành Trường An.

      Lúc Trương Khởi vào, nơi này cực kỳ náo nhiệt.

      Trương Khởi chọn chỗ gần cửa sổ sau khi ngồi xuống, liền an tĩnh chờ tiểu nhị đưa rượu cùng món ăn lên.

      Nàng buồn chán lấy tay đùa nghịch chiếc đũa. Mà lúc này, cũng có mấy người thỉnh thoảng liếc về phía nàng.

      Trương Khởi chỉ lộ đôi tay trắng như bạch ngọc ra bên ngoài.

      Trong quán rượu, khắp nơi là đều là tiếng người huyên náo, Trương Khởi lung tung nghe lúc, rốt cuộc cũng nghiêng mắt nhìn đến chiếc xe ngựa.

      Xe ngựa kia cực kỳ mộc mạc, nhưng xem ra tầm thường chút nào.

      Trương Khởi biết, quá mấy ngày, chiếc xe ngựa kia tới tửu lâu này, quả nhiên là nàng chờ được.

      Trong lúc chờ mong, tỳ nữ nhảy xuống, sau đó nàng ta liền đưa tay ra, dìu thiếu nữ xuống.

      Người thiếu nữ này, chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặt mũi thanh tú, dịu dàng, hai mắt lanh lợi, luôn tạo cho người ta có ấn tượng tốt.

      bao lâu, kia liền vào trong quán rượu.

      Trương Khởi nghe thấy tiểu nhị tiến lên, vui mừng : "Nữ lang, có phải trở lại để thưởng thức món thịt quay kia ?"

      kia tinh tế lên tiếng: "Vâng."

      Tiểu nhị liền cười ha ha, : "Được rồi, xin mời nữ lang."

      Tiểu nhị vừa , Trương Khởi liền câu với tên hộ vệ, ngay lập tức, hộ vệ kia liền tới chỗ thiếu nữ kia.

      Hộ vệ kia với nàng ta câu rồi chỉ chỉ vào Trương Khởi, nàng ta hơi do dự, lúc sau mới cất bước tới chỗ của Trương Khởi.

      tới bên cạnh Trương Khởi , thiếu nữ tò mò quan sát nàng, lúc này, Trương Khởi mới giọng ra: "Tân công chúa, ngồi xuống trò chuyện lát."

      Thiếu nữ cả kinh, ngay cả tỳ nữ bên người nàn cũng sợ hết hồn. Tỳ nữ này muốn mở miệng hỏi Trương Khởi là ai tân công chúa lại nhìn thấy mấy thái giám, ngay lập tức liền hiểu được.

      Nàng hơi khẽ chào: "Vâng.", rồi an tĩnh tới bên cạnh Trương Khởi, ngồi xuống.

      Trương Khởi nhìn cái vạc từ bốc lên làn khói, giọng hỏi: "Thịt quay này, công chúa mua cho Tô Uy sao?"

      Tân công chúa đưa ánh mắt phức tạp nhìn Trương Khởi cái, sau đó mới lên tiếng: "Vâng." nàng giọng ra: " vẫn thích ăn món này."

      Thấy Trương Khởi giật mình, tân công chúa giọng : "Lý phi nương nương, ngươi muốn biết chuyện của A Uy sao? bây giờ vẫn còn bị phụ thân ta nhốt lại, nhưng ngươi yên tâm, phụ thân chỉ cho ra cửa mà thôi, tại cả ngày đều bận học, cũng rất an toàn."

      Giọng của nàng mảnh chậm rãi, thong dong.

      Tân công chúa này, nhất định là đọc đủ các loại thi thơ ?

      Nhìn bộ dáng của nàng, hình như có tình cảm sâu nằng đối với Tô Uy .

      Trương Khởi rũ mắt xuống, hồi lâu, nàng mới giọng mà ra: "Ta biết."

      Nàng sớm biết, Tô Uy ở bên cạnh tân công chúa, mới có thể thịnh vượng phát đạt . Dù sao, tân công chúa cũng phải là mình, nàng những xinh đẹp mà còn có có phụ thân quyền thế.

      Thiên hạ ngày nay, lòng hướng lên con cháu nhà quan, còn nàng chỉ trở thành gánh nặng cho bọn họ, như Tiêu Mạc, như Tô Uy.

      Cũng chỉ có Cao Trường Cung cùng với người như Vũ Văn Ung, cần leo lên phía con em Hoàng thất, như vậy nàng mới liên lụy đến bọn họ.
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      leebornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :