1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 10: Trẫm cho rằng lá gan ngươi rất lớn

      Tẩm cung An Hoằng Hàn được đặt tên là điện Bàn Long. Nghe thấy cái tên này cũng biết nó uy nghiêm khí phách đến cỡ nào.

      Phàm cung nữ thái giám có thể được phục vụ ở điện Bàn Long, dáng dấp mỗi người đều rất xuất sắc. Hai bên đường, các đóa hoa nở rất đẹp trong hoa viên. Các chủng loại đa dạng, tất cả đều là những loài hoa cực kỳ trân quý. Đủ mọi màu sắc tề tụ rực rỡ, lộ ra phong thái riêng biệt.

      Tịch Tích Chi vẫn còn mê man, mặc cho An Hoằng Hàn ôm vào trong ngực, hề phản kháng. ngang qua vườn hoa ngừng kêu lên ‘chít chít’.

      Đột nhiên, nàng ‘ợ’ hơi rượu, vang dội trong đêm tối tĩnh lặng.

      Bọn thái giám theo phía sau An Hoằng Hàn, nhịn được giọng cười, khóe miệng giật giật. Con chồn này được rất nhiều người thích, nhìn mà xem, ngay cả bộ dáng say rượu này cũng đáng .

      Điện Bàn Long cực kỳ rộng rãi, xung quanh treo màn vải màu vàng kim, cột trụ được điêu khắc Kim Long, càng thêm hấp dẫn chú ý của người khác. Hơn mười mấy người cung nữ phục vụ đứng ở trong điện. Từng đợt đàn hương phiêu tán trong khí, vừa mới bước vào cửa điện là có thể ngửi thấy được mùi Long Đản Hương.

      Thời xưa, Long Đản Hương chính là hương liệu nổi tiếng và quý giá, mùi thơm kéo dài, lại cực kỳ dễ ngửi. Rất nhiều quan lại quyền quý đều thích, chỉ tiếc loại hương liệu này cực kỳ khó có được, bình thường chỉ ở hoàng cung mới được thường xuyên ngửi thấy.

      "Bệ hạ, người có cởi áo ra tắm rửa hay ?" tên thái giám giọng the thé, khom người hỏi.

      Ngày thường đều là Lâm Ân phục vụ bên cạnh bệ hạ, thái giám kia nhìn thấy bóng dáng của Đại Tổng Quản ở đây, đành phải tự mình tiến lên dò hỏi. Chỉ nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của bệ hạ, thái giám khẩn trương tới mức cúi thấp đầu xuống sát đến tận cổ.

      "Ừ." An Hoằng Hàn phát ra tiết đơn giản.

      Từ trước đến giờ, luôn chuyện ngắn gọn, thích lời vô dụng rườm rà. Ngón tay trêu chọc con chồn trong ngực, "Chuẩn bị , để Vân chồn cũng ở lại Điện Bàn Long."

      Bọn thái giám kinh ngạc nhìn về phía con chồn , chuyện Sứ giả nước Cưu tiến cống Vân chồn sớm truyền khắp hoàng cung rồi. Ai cũng biết bệ hạ là người lãnh huyết tàn bạo, vốn tưởng rằng cho dù Vân chồn trân quý hơn nữa, bệ hạ cũng tự mình nuôi nấng nó. Lúc nghe như vậy, thái giám sửng sốt còn chưa lấy lại tinh thần.

      "Nô tài. . . . . . Nô tài ngay." Thái giám vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, e sợ cho hành vi thất lễ của mình bị bệ hạ nhìn thấy.

      Cả người Tịch Tích Chi lăn lộn vòng, say rượu lại đánh ‘ợ’ cái. Cả người thoải mái, nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn, cũng buông nhúc nhích.

      An Hoằng Hàn xách con chồn lên, nhích lại gần lỗ mũi mình, lắc đầu : " khó ngửi."

      Toàn thân con chồn nồng nặc mùi rượu, cách xa chút, còn ngửi thấy. Nhưng nếu xích lại gần là có thể đoán được ngay lúc này bộ lông nó dính mùi rượu.

      Hình như nghe hiểu đối phương xấu mình, Tịch Tích Chi bất mãn ‘chít chít’ hai tiếng. . . . . .

      Phía trong điện có thiết kế ao trì để Đế Vương chuyên dùng tắm gội, toàn bộ nơi đó là ôn tuyền*, sau này lại được cải tạo qua, biến thành ao trì bây giờ. Điện Bàn Long là chỗ ở của nhiều thế hệ Đế Vương nên đồ vật trong này đều là trân bảo. (*Ôn tuyền= suối nước nóng)

      An Hoằng Hàn ôm con chồn , tới ao trì.

      thái giám vừa tới Điện Bàn Long lâu nhìn thấy, lá gan lớn mạnh, muốn thể mình, : "Bệ hạ, bằng giao con chồn cho nô tài , khi người tắm rửa tiện ôm."

      Dường như bất mãn đối phương nhiều chuyện, An Hoằng Hàn liếc mắt, lạnh lùng nhìn tên thái giám kia, "Kéo xuống chém."

      Thái giám này sững sờ tại chỗ, hiểu mình chọc giận bệ hạ điểm nào.

      Thái giám đứng thẳng xung quanh, nhìn đồng tình. Hai người thị vệ đè vào bờ vai của , kéo người xuống.

      tên thị vệ trong đó, đành lòng tên thái giám kia sau khi chết cũng hiểu rốt cuộc mình phạm vào lỗi gì, : "Ai bảo ngươi nhiều chuyện, bệ hạ muốn làm chuyện gì, chúng ta có thể nhúng tay vào?"

      Tịch Tích Chi tỉnh ba phần rượu, cứ câu như vậy, liền tuyên bố tử hình người? Người đàn ông này quả xem mạng người là cỏ rác!

      Chít chít. . . . . . [Thả ]. . . . . .

      Tịch Tích Chi cũng cảm thấy đối phương đáng chết, ngược lại, tiểu thái giám câu kia, cũng là xuất phát từ ý tốt. Móng vuốt kéo kéo tay áo An Hoằng Hàn, bởi vì say rượu nên cặp mắt kia có thêm chút hơi nước như nước trong veo, vô cùng trong suốt.

      cánh tay truyền tới động tĩnh dẫn tới chú ý của An Hoằng Hàn. Đôi mắt đen của trở nên thâm thúy, chăm chú nhìn con chồn , đoán ra vì sao nó gọi.

      "Ngươi cầu xin trẫm bỏ qua cho ?"

      Cái đầu lông lá gật gật mấy cái, chứng minh An Hoằng Hàn đoán đúng.

      Bọn thái giám thấy con chồn hiểu tiếng người như vậy, hơn nữa còn vì tên thái giám kia cầu tình, cũng nhịn được lén lút quan sát.

      Bàn tay to lớn mạnh mẽ nhàng vuốt ve bộ lông con chồn , cũng bởi vì con chồn kêu lên hai tiếng, thu hồi mệnh lệnh ra.

      "Tại sao? Vì sao Trẫm phải nghe lời của con chồn ? Đừng quên, ngươi cũng chỉ là món đồ chơi, có tư cách gì mà cầu xin với trẫm?"

      An Hoằng Hàn hỏi liên tiếp ba câu, toàn bộ là chính giữa nội tâm con chồn .

      đúng như An Hoằng Hàn , Tịch Tích Chi đủ bất kỳ quyền lợi gì để có thể ra lời này. Đối phương là vua nước, có địa vị vô cùng cao quý, nắm quyền lớn sinh sát của người khác trong tay, vật sở hữu nước Phong Trạch cũng đều thuộc về mình . Mà nàng chỉ là con thú chồn , căn bản có quyền lợi chỉ trích hành động của đối phương, càng có tư cách ngăn cản tất cả.

      Tịch Tích Chi ủ rủ rũ đầu, coi như nàng là người, cũng vô lực ngăn cản tất cả, phải sao?

      Xoay người lại, dùng cái mông đưa lưng về phía An Hoằng Hàn, lúc này Tịch Tích Chi muốn nhìn thấy mặt của An Hoằng Hàn. Ở trong mắt đối phương, nàng chỉ là món đồ chơi. muốn nàng sống, nàng sống. muốn nàng chết, nàng ắt phải chết thể nghi ngờ.

      Vận mệnh đáng buồn biết bao. . . . . .

      "Ngươi đây là giận trẫm?" An Hoằng Hàn từng chữ .

      Có thể giận sao? Tịch Tích Chi thầm suy nghĩ trong lòng.

      Nhiệt độ trong con ngươi An Hoằng Hàn càng ngày càng thấp. Tất cả bọn thái giám xung quanh đều cúi đầu. Con chồn này lớn mật, lại dám vô lễ đối với bệ hạ như vậy, phải là bản thân muốn chết sao?

      Cảm thấy bốn phía khác thường, Tịch Tích Chi run run ý thức được điều gì, từ từ quay đầu lại, liếc mắt liền nhìn thấy ánh mắt An Hoằng Hàn tràn đầy lạnh lùng. Trong nội tâm lộp bộp hạ xuống, thầm than tiếng hỏng bét. Tính mạng của người khác có trân quý so với tính mạng của mình sao? Vào thời điểm này, có thể bãi sắc mặt cho vị Đế Vương này nhìn?

      Tịch Tích Chi lớn tiếng chửi mình ngu ngốc, đầu thẳng đứng càng thấp.

      việc làm ăn thua lỗ, chẳng những cứu về tính mạng của người khác, còn thêm vào cái mạng của mình!

      "Sợ? Trẫm cho rằng lá gan của ngươi rất lớn." An Hoằng Hàn nắm lấy lỗ tai con chồn , giọng bình tĩnh gợn sóng, nghe ra hỉ nộ ái ố *(*hỉ nộ ái ố= vui giận thương ghét)

      Chít chít. . . . . . [Lá gan ta lá gan rất ].

      Lần này Tịch Tích Chi chính là lời , lá gan của nàng luôn rất . Bình thường sư phụ đánh cái thước, nàng liền ngoan ngoãn vào khuôn khổ, luyện công rồi.

      "Ngươi muốn cứu tên thái giám kia? hối hận?"

      hiểu nổi ý tứ trong lời của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, nghi hoặc nhìn . Nhưng nếu dưới tình huống vứt bỏ tính mạng mình ở đây, có thể cứu người, dĩ nhiên liền cứu người. Đối với những chuyện xả thân cứu người, cứu người khác, lại đánh mất mạng của mình. Tịch Tích Chi luôn trực tiếp dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn những người đó. . . . . .

      Tính mạng của mình còn giữ nổi, còn chuyện gì cứu người, đó phải là biết tự lượng sức sao? mạng đổi mạng cho dù lỗ vốn. Nhưng tính mạng của người khác cứu về rồi, nhưng tính mạng chính ngươi đâu? Chẳng lẽ tính mạng của bản thân quan trọng?

      Cái vấn đề này quá cao thâm rồi. . . . . .

      Truyện chỉ được edit tại DĐLQĐ, xin đừng đăng lại!
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      ruatapchay90, minhminhle, B.Cat3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 11: Chân lý —— Phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe.

      Cặp mắt An Hoằng Hàndường như có thể nhìn tâm tư của người khác.

      "Trẫm giết ngươi, trả lời trẫm."

      Nếu tánh mạng của mình đáng lo ngại dĩ nhiên Tịch Tích Chi lựa chọn cứu người.

      Chít chít. . . . . . [ hối hận]. . . . . .

      "Nhưng nếu người kia đáng giá ngươi cứu, ngươi vẫn như cũ hối hận?" An Hoằng Hàn nhíu mày, tiếp tục hỏi. Thần sắc của hai lông mày trán làm người khác nhìn ra tận sâu trong lòng suy nghĩ gì.

      cứu làm sao biết người kia đáng cứu? Đối với loại vấn đề giả thiết này, trong lòng Tịch Tích Chi bài xích ngay lập tức. Có lúc, lựa chọn trong suy nghĩ của con người hầu như đều ngược lại với lựa chọn trong thực tế. Ví dự như, người chết chìm. Mình ràng muốn cứu, nhưng hành động lại luôn nhanh hơn suy nghĩ, cái đó được gọi là bản năng của con người.

      Chít chít. . . . . . [Còn chưa phải hối hận].

      "Tha tên thái giám kia." thanh lạnh lẽo chút phập phồng, An Hoằng Hàn phất tay áo cái, tiếp tục bước dài chân đến ao trì tắm gội.

      Tiếng vang vọng bên tai, bọn thái giám xung quanh đều cho rằng mình nghe lầm. . . . . . Bệ hạ , tha tên thái giám kia?

      Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên bệ hạ thu hồi mệnh lệnh ban ra, cũng là lần đầu tiên có người sau khi chọc giận bệ hạ hậu còn có thể nhặt về mạng.

      "Còn thất thần cái gì? mau thông báo thị vệ Ngô, để tha người dưới đao!" biết tên thái giám kia có phản ứng đầu tiên, lập tức đẩy tiểu thái giám bên cạnh phen.

      Bọn thái giám vội vã chạy ra bên ngoài, hi vọng còn kịp, ngộ nhỡ muộn, đầu của Tiểu Tuần Tử nhất định giữ được.

      Sau khi xong câu kia, An Hoằng Hàn liền thêm tiếng nào, bước chân nặng nề tới.

      Khuôn mặt u của người đối diện khiến Tịch Tích Chi dám nhìn thẳng.

      Rốt cuộc tức giận hay là tức giận? Tịch Tích Chi nhìn ra được. Gương mặt tuấn tú quá mức bình tĩnh, bình tĩnh như kiểu chưa có chuyện gì vừa mới xảy ra qua.

      khí giữa hai người hết sức ngột ngạt.

      Tịch Tích Chi chịu nổi bầu khí như vậy, biết an phận kêu lên hai tiếng.

      Vừa kêu ra khỏi miệng An Hoằng Hàn đột nhiên cúi đầu xem nó, giọng mang theo từ tính mê người, : " ngày, ngươi hiểu, ngươi làm ra lựa chọn chính là sai lầm."

      câu đầu đuôi làm Tịch Tích Chi trở lên khó hiểu, vì sao An Hoằng Hàn lại như vậy? Cứu người có lỗi gì sao?

      Chít chít. . . . . . [Tại sao?]

      An Hoằng Hàn trả lời nàng, hoặc có thể là khinh thường trả lời.

      Hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống người, nhân từ nương tay đối với người khác chính là tàn nhẫn đối với bản thân mình. An Hoằng Hàn sinh sống ở chỗ này hơn hai mươi năm, sớm nhìn thấu đủ loại quan hệ phức tạp mật thiết trong hoàng cung.

      Nhìn ánh mắt con chồn trong suốt, vừa muốn thủ hộ, lại muốn đem nó hủy diệt. Hoàng cung dơ bẩn nên tồn tại ánh mắt như thế, sớm muộn cũng bị quyền thế bẩn thỉu làm ô nhiễm.

      lúc còn Tịch Tích Chi còn vắt óc suy nghĩ hàm ý của câu đó đáy lòng An Hoằng Hàn sớm đưa ra hàng trăm nghìn lí lẽ.

      Hơi nước mờ mịt bốc lên ao trì, Ôn Tuyền lên hình bầu dục, hai đầu hơi dẹp, mỗi bên đều được điêu khắc đầu rồng vàng óng. Trong miệng của đầu rồng chảy ra nước ấm róc rách, rót vào, tập trung lại trong ao trì. Ao nước xanh biếc có ánh sáng lấp lánh chuyển động, khói hơi nước mơ hồ giống như lớp thuỷ tinh mờ, nhìn cái gì cũng mờ nhạt .

      Xung quanh ao được xây dựng từ bạch ngọc mà thành, bóng loáng có thể phản chiếu ra bóng người.

      Tịch Tích Chi bị An Hoằng Hàn để dưới đất, bốn chân ngừng trượt, ma sát chuỗi thanh ‘xoẹt xoẹt’ chói tai với mặt đất.

      Chít chít. . . . . . đợi Tịch Tích Chi kêu cứu thành công, bốn chân ‘phập, bạch’ tiếng, té ra mặt sàn, cả thân thể tròn xoe dính sát với mặt nền.

      An Hoằng Hàn nể mặt cười ra tiếng, "Lúc uống rượu rất có bản lĩnh mà bây giờ ngay cả đường cũng đứng yên được hả?"

      Vừa bị té như vậy, Tịch Tích Chi say rượu hoàn toàn tỉnh táo. Quay sang nhe răng với An Hoằng Hàn hồi, oán hận nhìn chằm chằm . Lần này nàng học thông minh, cho dù muốn mắng , cũng chỉ mắng ở trong lòng, kiên quyết gọi ra tiếng.

      Hơi nước thổi đến, vừa tiếp xúc với sàn nhà, biến thành chất lỏng. Cho nên Tịch Tích Chi mới nhất thời đứng vững, chút liên quan nào tới say rượu.

      Chống bốn chân để nâng cơ thể mình lên, Tịch Tích Chi lảo đảo đứng lên . Sợ lại té ngã lần thứ hai, nhìn thấy có cây ‘ cây cột ’ ở bên cạnh, do dự chút nào, ôm lấy.

      Trong ấn tượng, mặc dù cây cột cứng rắn nhưng cũng rất ấm áp.

      Những người phục vụ tắm ở ao trì đều cung nữ xinh đẹp như hoa. Họ có đôi mắt tỏa sáng như ăn trộm, mắt chớp, nhìn chằm chằm con chồn đáng kia. Nếu phải vì sợ uy nghiêm của bệ hạ, họ sớm nhào tới, ôm con chồn chơi đùa.

      "Bệ hạ, con chồn ôm đùi ngài, chúng ta thể cởi áo ra giúp người." Cung nữ phụ trách xử lý tắm rửa, cúi đầu bẩm báo . Bọn họ vừa mới cởi bỏ nửa y phục cho bệ hạ, ngờ con chồn lại đột nhiên ôm lấy bắp chân bệ hạ, chịu buông tay. Đây phải là làm trở ngại công việc họ sao? Ngộ nhỡ bệ hạ tức giận. . . . . .

      " Còn chưa có tỉnh rượu sao?" An Hoằng Hàn tóm nâng con chồn lên, kéo nó xuống khỏi bắp chân của .

      Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, vừa nhìn phía dưới, ‘ cây cột’ kia phải là bắp chân An Hoằng Hàn sao? Rốt cuộc nàng hồ đồ thế nào mà lại ôm chân người khác?

      Cảm thấy xấu hổ, Tịch Tích Chi muốn giải thích, kêu lên ‘chít chít’ .

      Nhưng An Hoằng Hàn đâu có nghe hiểu được tiếng động vật nàng ‘chít chít’, thả lại nó vào bên kia, : "Ngoan ngoãn ở yên chỗ."

      Tịch Tích Chi nhất thời câm miệng, dám cãi lại lời của . Đàng hoàng ngồi chồm hổm ở sàn, nhìn ba cung nữ cởi áo nới dây lưng An Hoằng Hàn.

      nhịn được bĩu môi, cũng phải có tay dài, ngay cả cởi bộ quần áoc cũng đều cần người khác phục vụ sao?

      Từ vạt áo An Hoằng Hàn được cởi sạch từng món . Tịch Tích Chi nuốt nước miếng cái, hổ là Chân Long Thiên Tử a, bụng có chút thịt dư thưa. Do hàng năm tập võ luyện kiếm, bắp thịt của An Hoằng Hàn cũng hết sức nổi bật, vóc người cân xứng, vô cùng đáng xem.

      Nửa thân người bại lộ ở trong khí, hai mắt Tịch Tích Chi sáng lên chăm chú nhìn, nhớ tới chút nào lời cổ hủ ‘ phi lễ chớ nhìn, vô lễ với chớ nghe ’.

      Ánh mắt dần dần di chuyển xuống giữa hai chân An Hoằng Hàn, gương mặt Tịch Tích Chi nóng lên, lại có điểm tò mò, lại có chút thẹn thùng. trong lúc nàng suy tư có muốn tiếp tục xem hay chiếc áo màu vàng rơi xuống vừa hay che lại cái đầu của nó.

      "Trẫm ngờ con chồn còn có thể háo sắc như vậy." Tiếng cười của An Hoằng Hàn truyền khắp ao trì.

      Đám cung nữ xung quanh kia cũng đều khẽ cười trộm, nếu Tịch Tích Chi còn có mặt mũi, khẳng định hồng giống như quả táo.

      Chui ra khỏi trong áo, món đồ còn lớn hơn mấy lần so với thân thể nó, hai chân Tịch Tích Chi che mắt, muốn nhìn thấy khuôn mặt nhạo báng người khác của người khác.

      "Che mắt làm cái gì, trẫm còn tưởng rằng da mặt ngươi đủ dày, cho nên mới sợ mất thể diện."

      Tịch Tích Chi mắng lớn tiếng trong lòng, người muốn mặt, cây muốn vỏ, ai dựa vào gương mặt để sống?

      "Các ngươi đều lui ra ." An Hoằng Hàn trầm giọng phân phó , lần nữa tóm nâng con chồn lên, thẳng hướng tới ao nước.

      "Dạ, bệ hạ." Các cung nữ trăm miệng lời tựa như trải qua huấn luyện, trong cùng lúc đáp lại.

      ------ lời ngoài lề ------

      Người muốn mặt, cây muốn vỏ, cột điện muốn xi măng.

      Câu này buồn cười ?
      ruatapchay90, minhminhle, B.Cat4 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 12: Lau khô bộ lông cho nàng
      Tịch Tích Chi lần nữa mở mắt tỉnh là do bị chìm vào nước ấm. Ao trì sâu mét đối với người trưởng thành có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng đối với Tịch Tích Chi là loài chồn chưa trưởng thành cũng có thể uy hiếp đến tính mạng. để ý đến sĩ diện, Tịch Tích Chi vận dụng kiểu bơi chó, hít hơi lấy tinh thần rồi bơi vào bờ ao.

      ‘Phù phù’ thở hổn hển hai cái, ho ra mấy ngụm nước.

      để nàng kịp nghỉ ngơi dưỡng sức, bàn tay to lại đem nàng vắt vào giữa ao.

      Chít chít. . . . . .

      Tịch Tích Chi giùng giằng kêu lên, cái ao này có chút an toàn nào, ngộ nhỡ nó bị chuột rút, nơi này chẳng phải biến thành phần mộ của nàng. Cái mạng của nàng trân quý biết bao, cứ như vậy vô ích mất vào trong ao trì chẳng phải trở thành truyện cười?

      Vì để bản thân sống có chút tôn nghiêm, kiên quyết xuống nước!

      Tắm liền tắm , nhưng cơ thể như vậy, chuẩn bị cho nàng cái bồn tắm được sao?

      "Trẫm nghĩ ngươi sợ trời sợ đất, chỉ là vũng nước cũng làm khó được ngươi?" An Hoằng Hàn dù bận vẫn ung dung, khóe mắt nhếch lên, cố ý dùng lời kích thích con chồn . Bàn tay nâng con chồn lên phòng ngừa nó chìm vào trong nước.

      Chít chít. . . . . . [Ai sợ a!]

      Biết đối phương cố ý như vậy nhưng Tịch Tích Chi chính là ưa gương mặt tuấn tú thể khinh miệt. ràng bộ dáng rất tuấn mà cả ngày khuôn mặt luôn nghiêm nghị lạnh lùng. Hoặc cười, hoặc chính là khóe môi lạnh lùng nâng lên, làm cho trong lòng người xem hoảng sợ.

      Chân sau hung hăng đạp cái, Tịch Tích Chi nhảy ra khỏi bàn tay An Hoằng Hàn. Giống như muốn chứng minh mình sợ nước, đạp bắp chân bơi xung quanh vòng.

      Mỗi lần thân hình trắng bơi di chuyển cái kích thích tạo ra vòng sóng gợn. Lông tơ dính nước ướt, nổi lơ lửng ở trong nước, giống như từng sợi bông mềm nổi bồng bềnh.

      An Hoằng Hàn lùi vào bờ ao, hai cánh tay khoác lên bờ ao trì, ánh mắt đuổi theo bóng dáng bơi qua bơi lại của con chồn . Thả lỏng tế bào toàn thân, tận tình hưởng thụ thời gian tắm rửa.

      Nước ấm bốc lên bọt khí, phần sương mù phiêu tán ở giữa trung, mông lung lại loáng thoáng.

      Nhìn thấy An Hoằng Hàn khép mí mắt như tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Tịch Tích Chi dừng lại bơi lội, con ngươi tròn vo đảo vòng, đập bọt nước, hướng bờ bơi .

      Nàng chưa kịp đụng vào bờ ao, lại bị người kéo về.

      "Ngươi tắm gội sạch cho trẫm, mùi rượu khắp người, thấy khó ngửi sao?" Cánh tay khỏe mạnh kéo lấy chân trước của con chồn , kéo nó đến bên cạnh mình. biết con chồn này đàng hoàng, đúng , vừa mới chợp mắt nghĩ ngủ giấc, nó vội vãi muốn bơi vào bờ.

      Hai bàn tay to xoa bóp bộ lông Tịch Tích Chi, lần này sức lực tay An Hoằng Hàn mạnh yếu. Giống như kiểu có người mát xa cho mình, Tịch Tích Chi thoải mái lầm bầm.

      Nhìn vẻ mặt con chồn tựa như hưởng thụ, lòng của An Hoằng Hàn dần dần có nơi trở nên mềm xuống.

      Lần đầu tiên nàng được hưởng thụ được phúc lợi thuộc về sủng vật. . . . . . Có người giúp nàng tắm rửa.

      Ngâm mình tắm trong ao đến gần nửa canh giờ, An Hoằng Hàn mới cho gọi cung nữ tới, phục vụ mặc quần áo.

      Tịch Tích Chi cuối cùng cũng được giải thoát, hấp ta hấp tấp lên bờ. Nếu tiếp tục ngâm mình trong nước nữa, bộ lông thân này cũng mau mục mất. Vừa mới bò lên bờ, Tịch Tích Chi ra sức rung bộ lông, hạt nước ‘bộp bộp’ văng khắp nơi. cung nữ nào vừa vặn thoát khỏi bị bắn tung tóe, kêu ‘ah’ tiếng.

      Dưới ánh mắt An Hoằng Hàn Băng lạnh lẽo nhìn chăm chú, những cung nữ kia ngay lập tức ngậm miệng. Mặc cho con chồn vảy ra nước bắn vào người, cũng dám phát ra chút thanh.

      Tịch Tích Chi có phát làm sai việc gì, thân thể run lẩy bẩy, oai phong lẫm liệt tới bên cạnh An Hoằng Hàn.

      "Ổ của nó chuẩn bị xong chưa?" An Hoằng Hàn mặc quần áo tử tế, ra trắc điện, liền mở miệng hỏi thăm thái giám.

      Thái giám làm việc hiệu quả rất cao, thừa dịp lúc bệ hạ tắm, làm thỏa đáng chuyện giao phó.

      "Bẩm bệ hạ, chuẩn bị tốt lắm, ngài có muốn nhìn chút hay ?"

      Sợi tóc ẩm ướt An Hoằng Hàn để tùy ý khoát lên sau lưng. Đằng sau , hai người cung nữ cầm khăn, lau chùi tóc ướt.

      Tịch Tích Chi cúi đầu nhìn bộ lông ướt chèm nhẹp của mình, làm sao lại có ai nhớ tới nàng, cũng lau cho nàng chút? Gió đêm lạnh buốt, thổi vào mặt, Tịch Tích Chi sợ run cả người. đợi trước khi bộ lông này hong gió, chỉ sợ mình phải chịu lạnh.

      Nhún nhảy cái, chạy đến bên chân An Hoằng Hàn, móng vuốt giật ống quần , thành công dẫn tới chú ý của .

      Chít chít. . . . . . cái chân của Tịch Tích Chi nắm lông của mình, vuốt vuốt, lấy ánh mắt tập trung nhìn cung nữ sau lưng .

      Toàn bộ thái giám xung quanh trợn tròn mắt, con chồn này thế mà lại hướng bệ hạ cầu lau lông cho nó? Con chồn này cũng quá nhân tính hóa ? (Nhân tính hóa: có tính con người)

      thể tưởng tượng nổi. . . . . .

      "Ổ đợi lúc lại đến nhìn, lấy khăn đến trước." An Hoằng Hàn ôm lấy con chồn , đặt nó lên bàn.

      Giơ tay mà tiếp nhận khăn cung nữ đưa tới, lau chùi bộ lông con chồn .

      Bọn thái giám nhìn màn này, khôn thể cảm thán. Bệ hạ của bọn họ khi nào dễ chuyện như vậy? Chẳng những thỏa mãn cầu con chồn còn đích thân ra tay, lau chùi cho con chồn .

      Chiếm được quan tâm như trong tưởng tượng, Tịch Tích Chi cao hứng khoa tay múa chân. Khi con sủng vật được quan tâm vậy cũng tốt. Chẳng những có người tay giúp thuận lông, còn có người tay giúp tắm, ngay cả loại chuyện lau lông rườm rà này cũng có người làm giúp. . . . . .

      Kiếp trước chưa được hưởng thụ qua quan tâm, ngờ xuyên qua thành con chồn, vô duyên vô cớ liền được hưởng thụ.

      Sau khi đợi bộ lông hong gió, rối bù tán loạn. Từ xa nhìn lại, Tịch Tích Chi như con chồn xù lông . . . . . .

      Hình tượng a, đúng là bị phá hủy .

      Ở phía bên phải góc giường, ổ chó bằng bồn nước lớn , trơ trọi phóng ở nơi này.

      sai. . . . . . Các ngươi nhìn lầm, cũng có nghe nhầm, cái này chính xác là. . . . . Ổ chó. Đám thái giám kia có biện pháp nào trong thời gian ngắn, vì Tịch Tích Chi, chế tạo ổ con chồn riêng thuộc về nó. Cho nên liền tìm ổ chó, bề ngoài cải tạo chút, lừa dối cho qua kiểm tra.

      Do nhánh trúc kết thành bồn gỗ, bên trong phủ lên tơ lụa, phía còn thêu kiểu dáng chó con. Đây là trong những nguyên nhân mà mắt Tịch Tích Chi nhận ra nó là ổ chó .

      Hổ lạc Bình Dương bị chó lừa, mèo con đắc chí giống như hổ, Phượng Hoàng nghèo túng bằng Gà. Những lời này chính là Tịch Tích Chi dùng để hình dung về lúc này, khẽ cắn răng, Tịch Tích Chi bày ra bộ dạng ‘tráng sĩ trở lại’, nhảy vào ổ , nằm ở phía . Nhớ năm đó, nàng ngủ cũng là chiếc giường vừa mềm vừa lớn. Liếc mấy lần màn vải thêu rồng màu vàng kim bên cạnh, nơi này quả có giường, chỉ tiếc đó phải là giường của nàng.

      "Bệ hạ, ngài nhìn, con chồn rất ưa thích ổ này." Thái giám ở bên tranh công.

      "Trẫm chỉ nhìn thấy bộ dáng nó cam tâm tình nguyện." Cặp tròng mắt màu xanh thẳm kia, tràn đầy bất mãn. Trừ mình An Hoằng Hàn ra, những người khác cũng có phát .

      Thái giám lại dám nhiều thêm câu, dựa vào bài học kinh nghiệm của Tiểu Tuân Tử xảy ra lúc trước. Nếu chọc giận bệ hạ nữa, cũng biết có vận khí tốt như Tiểu Tuân Tử, có thể thoát khỏi kiếp.

      "Đều lui ra , hôm nay tạm thời như vậy. Đợi ngày mai, các ngươi chuẩn bị cho con chồn thoải mái. Chăn phải là sản phẩm làm từ gấm Sơn Trang, về phần bồn. . . . . . Trẫm nhớ hai năm trước có vị tiến cống, hiến cái bồn kêu Lưu Ngọc Phượng." Tốc độ lời của An Hoằng Hàn rất bình thường, nhưng nội dung trong lời , lại khiến cho mọi người rung động lớn.

      P/s : <Bồn: được hiểu trong bài là cái ổ để sủng vật nằm>

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 13: Thời tiết cả ngày là do sáng sớm
      Gấm vóc Sơn Trang được thêu thành sản phẩm chính là thiên hạ đệ nhất, thân phận cao quý như quý phi trong hoàng cung, nửa năm cũng chỉ có thể được phân đến ba xếp vải. Vậy mà bệ hạ ban thưởng hẳn xếp để trải ổ cho con chồn . Chuyện làm bọn họ tiếp thu được nhất chính là cái minh bồn Lưu Ngọc Phượng kia.

      Minh bồn Lưu Ngọc Phượng được điêu khắc từ Noãn Ngọc mà thành, đông ấm hạ mát. Nghe cũng do quá mức quý giá cho nên đến bây giờ bệ hạ cũng ban tặng cho đám mỹ nhân phi tần hậu cung.

      Đối với con chồn , đáng giá dùng vật quý trọng như vậy sao?

      An Hoằng Hàn ngồi xổm người xuống, kéo cái chăn trong bồn gỗ qua, muốn đắp lên thay con chồn .

      Tịch Tích Chi nhanh chóng lật người, chổng bốn chân lên trời, ý bảo An Hoằng Hàn đắp lên bụng cho nàng. Tròng mắt trong suốt nhiễm bụi trần, chớp chớp hai cái, nhìn mọi người lộ ra vẻ giật mình.

      An Hoằng Hàn đứng dậy, đôi mắt còn nhìn tư thế ngủ của Tịch Tích Chi . Động vật phải nằm ngủ sao? Con chồn này thế nào giống như người, bốn cái chân rải phẳng, bụng còn muốn đắp cái chăn bông, cái đầu đầy lông lá còn rêu rao lộ ra ngoài.

      Thái giám cung nữ đều rất kinh ngạc, lần đầu nhìn thấy động vật lấy tư thế ngủ giống con người. Chẳng lẽ bởi vì con chồn thuộc chủng loại khác, cho nên tập tính cũng xảy ra biến hóa cực lớn?

      "Bệ hạ, tối nay ngài nghĩ ngủ lại điện Bàn Long hay là chỗ phi tần nào?" Lão thái giám Kính phụ trách phòng nghỉ thấy An Hoằng Hàn chuẩn bị nghỉ ngơi, bưng lại cái khay bạc lớn tới, ở giữa đặt mười mấy miếng xanh biếc có tên.

      Mặc dù Tịch Tích Chi ở trong rừng núi, rất ít ra thâm sơn, nhưng nàng nghe sư phụ qua ít về phép tắc của bậc Đế Vương trần gian. Nhìn thấy cái mâm đó, cố gắng chống thân thể dậy, muốn xem xét ràng.

      " cần trình lên nữa, hôm nay trẫm nghỉ ngơi ở điện Bàn Long." An Hoằng Hàn chưa cho Tịch Tích Chi cơ hội thấy , rất nhanh đuổi thái giám mất.

      Cảm thấy có gì vui, Tịch Tích Chi hậm hực nằm lại ổ , nhắm mắt lại, bao lâu liền lọt vào giấc mơ.

      Bất kể có chuyện gì mất hứng, trong chớp mắt Tịch Tích Chi quên. Dùng lời của nàng mà , nếu mất hứng, cần gì phải nhớ đến? Mỗi khi nghĩ tới lần, phải càng tìm thêm cho mình lần thoải mái.

      Cho nên người giống như nàng, có khả năng thích ứng cực kỳ mạnh. Bất luận tình cảnh xảy ra biến hóa lớn hơn nữa, nàng đều có thể tích cực đối mặt, tuyệt đối nổi giận.

      An Hoằng Hàn là vua nước nên dù nghỉ ngơi, cung nữ thái giám hầu hạ ở Bàn Long điện cũng thiếu. Thái giám cung nữ luân phiên thay trực để nửa đêm bệ hạ tỉnh lại còn có người phục vụ.

      Sáng sớm, tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào, trong khí lơ lửng nhiều những hạt nắng thấy rất ràng.

      khí trong lành đập vào mặt, Tịch Tích Chi mơ mơ màng màng lật người. Sư phụ từng , thời tiết cả ngày là do sáng sớm. Vì vậy, buổi sáng chính là thời gian Linh Khí trời đất dồi dào nhất, tu hành vào sáng sớm thường thường làm ít công to. Kiếp trước, Tịch Tích Chi quá lười dậy, thường bỏ qua thời gian quý giá nhất này.

      Vậy mà hôm nay. . . . . .

      Khi con sủng vật, tuy cơm áo lo nhưng nếu có tôn nghiêm vĩnh viễn chỉ có thể phụ thuộc vào người khác mà sống. Trước mắt, nguyện vọng lớn nhất của Tịch Tích Chi đó là lần nữa tu luyện thành người, sau đó thoát khỏi danh hiểu ‘ sủng vật ’.

      Mặc dù vô cùng muốn ngủ nướng, nhưng Tịch Tích Chi ghi nhớ nhiệm vụ cấp bách hôm nay.

      Bàn chân vỗ ‘bành bạch’ vào gương mặt, ý đồ để làm mình tỉnh táo chút. Có chút đau đớn nhưng ràng thấy hiệu quả. Hai con mắt rốt cuộc tạo ra khe hẹp , Tịch Tích Chi còn ở trong trạng mơ hồ, vén lên cái chăn kia lên, nhảy ra ổ .

      Bốn chân như có thực, Tịch Tích Chi bước , nghiêng hết đằng đông lại sang tây.

      Bộ dáng mơ mơ màng màng khờ dại ngây ngô kia trực tiếp giết đám cung nữ trong đại điện trong nháy mắt. Mặc dù đám kia cung nữ cười, lại dám phát ra thanh. Bởi vì bệ hạ còn ngủ, nếu đánh thức bệ hạ, đầu của các nàng chừng phải dọn nhà.

      Hai chân xoa xoa đôi mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, miễn cưỡng lên tinh thần, rốt cuộc tìm được chỗ bậc cửa.

      Ngơ ngác chậm rãi đường thẳng, Tịch Tích Chi rốt cuộc nhảy ra khỏi bậc cửa cao đó. Nhìn bầu trời đều là ánh sáng màu vàng óng, cổ họng Tịch Tích Chi kêu hai tiếng ‘chít chít’.

      Liếc thấy đóa hoa chuối trong vườn hoa kia, Tịch Tích Chi xông thẳng bên đó chạy sang.

      Trong vườn hoa trồng rất nhiều đóa hoa màu hồng nhạt, Tịch Tích Chi đạp đường hoa mà , hễ ngang qua nơi nào đều vô cùng thê thảm nỡ nhìn.

      Tạch tạch. . . . . . giọt sương theo lá cây hình bầu dục rớt xuống.

      Tịch Tích Chi vừa đúng lúc khát nước, vả lại hạt sương là thứ tốt, thể lãng phí, há mồm ra liền tiếp được, nuốt xuống.

      Tịch Tích Chi đủ khả năng cảm nhận được ràng linh khí bồng bềnh trong khí, từng tia tụ tập hướng nàng bên người. hề chậm trễ nữa, Tịch Tích Chi quỳ người xuống, dẫn đường từng chút linh khí hội tụ vào đan điền.

      Mặc dù Tịch Tích Chi nhập thân vào con chồn , nhưng thân thể lúc này so với kiếp trước, càng thêm có thiên phú tu luyện.

      Bởi vì thân thể Tịch Tích Chi rất trốn sau lưng lá chuối tiêu, rất khó bị phát . Cho nên nàng ở chỗ này hút lấy Linh Khi trời đất ai phát ra.

      biết ở trong khoảng thời gian nàng tu luyện này, trong điện Bàn Long lại nhấc lên hồi sóng gió.

      Vì An Hoằng Hàn phải vào triều sớm, cho nên sau khi Tịch Tích Chi ra ngoài bao lâu, cũng dần dần tỉnh lại. Chuyện đầu tiên sau khi rời giường chính là xem con chồn chút, xem nó ngủ như thế nào. Nhìn thấy bên trong ổ trống trơn như thế, có tên tiểu tử đáng đó, sắc mặt của An Hoằng Hàn ngay lập tức trở nên ú ám.

      "Nhìn thấy nó chạy , các ngươi đều ngăn cản, muốn mệnh nữa có phải hay ?" An Hoằng Hàn ngồi ở ghế, trầm giọng khiển trách.

      Tất cả cung nữ thái giám quỳ thành đoàn, nằm mặt đất ngừng cầu xin tha thứ.

      Lúc ấy bọn họ nghĩ nhiều như vậy, lại thấy nó mơ mơ màng màng, chắc hẳn chạy loạn. Ai biết mới chớp mắt cái, con chồn kia thấy bóng dáng tăm hơi. . . . . .

      Các cung nữ giọng nức nở, "Cầu xin bệ hạ tha mạng, bọn nô tài phải cố ý."

      " phải cố ý? Chỉ câu muốn miễn trách phạt, có thể sao? Các ngươi mọc ra ánh mắt, lại vô dụng chỗ dùng, bằng đào . Nếu sau khi trẫm bãi triều, còn chưa tìm được Vân chồn, các ngươi cái cũng đừng mơ có mạng sống." An Hoằng Hàn đứng lên, hai cung nữ đến mặc quần áo cho .

      Ngay An Hoằng Hàn cũng hiểu, tại sao vừa nghe con chồn mất tung tích, trong lòng liền toát ra lửa giận.

      là đám nô tài vô dụng, mấy chục người ngay con chồn đều nhìn xong!

      "Gọi Lâm Ân tới, phân phó thị vệ lục soát con chồn , các ngươi chỉ có thời gian nén hương." Ngụ ý, trong thời gian nén hương, kết thúc lâm triều. Nếu các ngươi nắm chặt thời gian, mạng giữ được.

      Tất cả cung nữ thái giám đều khẩn gấp hoang mang, giành giật từng giây tra tìm xung quanh, từng cái góc trong Bàn điện Long cũng thấy có.

      Lâm Ân quỳ cả đêm trong điện Lưu Vân, buồn rầu bệ hạ có thể quên mất hữu của hay , tên thái giám liền vội vàng hướng chạy tới.

      " Tổng quản Lâm, mau trở lại điện Bàn Long, bệ hạ lại nổi giận." Thái giám cũng kịp lau mồ hôi, chạy thẳng hướng Lâm Ân gọi ra.

      Lâm Ân nện nện hai đầu gối, chậm rãi đứng lên, hai chân quỳ tê rần.

      " Cũng phải là lần đầu tiên bệ hạ nổi giận, có cần hoảng hốt như vậy sao?"

      Thái giám gấp đến độ giẫm giẫm hai chân, "Lần này giống với, Vân chồn thấy!"
      ruatapchay90, Sữa Chua, minhminhle3 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 14: cẩn thận gặp phải sóng gió
      Con chồn mất tích, làm cho lòng người bàng hoàng.

      Con chồn mập mạp lười biếng biết làm gì ngoài ăn đó vậy mà mất tích sao? Dĩ nhiên phải. Sau khi hấp thụ căng tràn linh khí Thiên Địa, Tịch Tích Chi buồn ngủ đến nỗi mí mắt đánh lộn với nhau, cho nên liền nằm dưới gốc cây chuối tây để ngủ bù.

      Nắng gắt như lửa, ánh nắng mặt trời giữa hè chiếu xuyên xuống từ chi chít cành lá, đất đều là dấu vết lốm đốm của ánh sáng mặt trời ấn mãn như những đồng tiền. Trời nóng đến nỗi ngay cả chuồn chuồn cũng chỉ dám bay những chỗ có bóng dâm của cây, dường như sợ ánh mặt trời làm cánh của nó bị thương.

      Bọn cung nữ thái giám mồ hôi đầm đìa ở trong điện Bàn Long, tìm kiếm khắp nơi.

      Lâm Ân lo lắng bước dậm chân, "Tìm được chưa? Thời gian nén nhang sắp tới, tay chân các ngươi nhanh nhẹn thêm chút. Sau khi bệ hạ trở lại, nhìn thấy con chồn đầu của chúng ta cũng đừng nghĩ giữ được."

      Mới có đêm ông có Bàn Long điện, bọn này cung nữ thái giám gây ra sơ sót lớn như vậy. Bệ hạ vô cùng để ý con chồn kia, thỉnh thoảng trêu chọc. Ngộ nhỡ tìm thấy con chồn , ông biết phải chịu đựng lửa giận của bệ hạ như thế nào.

      Khó nhìn thấy được bệ hạ thích con sủng vật như thế. . . . . .

      Ngô Kiến Phong xoa mồ hôi trán chút, khí hậu ngày hôm nay thực quá oi bức, "Tổng quản Lâm, trong điện Bàn Long cũng tìm kiếm hết rồi, ngay con chuột cũng trốn được, chứ đừng là con chồn rồi."

      "Ngoài điện tìm kiếm rồi sao? Các ngươi xác định con chồn ra ngoài?" Lâm Ân cũng gấp đến đầu đầy mồ hôi, lưng áo bị mồ hôi thấm ướt.

      " phải chạy ra ." thanh Ngô Kiến Phong dần, trong lòng cũng hoang mang. Sáng sớm ông làm nhiệm vụ trực, cho nên tình huống cụ thể, ông cũng nhìn thấy.

      "Cái gì gọi là phải, phái ít người ra ngoài điện tìm." Lâm Ân hô to tiếng, bình thường nhìn Ngô Kiến Phong rất có đầu óc, thế nào vừa đến thời khắc mấu chốt, lại làm được việc như vậy?

      Lại tên cung nữ chen miệng vào , "Tổng quản Lâm, thị vệ Ngô, có lẽ còn kịp rồi. Nghe thị vệ phía ngoài tới báo, bệ hạ ngay lập tức tới điện Bàn Long."

      Trời đất giống như sụp đổ, Lâm Ân thiếu chút nữa ngất .

      thanh chói tai truyền vào lỗ tai mọi người. Chỉ nghe. . . . . ."Bệ hạ giá lâm!"

      Hai đầu gối của các cung nữ thái giám như nhũn ra, thân thể run rẩy, quỳ xuống hàng, "Cung nghênh bệ hạ."

      Sắc mặt cung nữ thái giám trắng bệch, dường như thấy trước số phận thê thảm của mình, đều run cầm cầm với nhau.

      Sáng sớm nhìn thấy bóng dáng của con chồn làm cho An Hoằng Hàn vào buổi triều sớm cũng yên lòng. Sau khi câu ‘ Có chuyện bẩm tấu, việc bãi triều ’ , liền đuổi đám hạ thần kia.

      Đầu tiên An Hoằng Hàn nhìn quét qua điện Bàn Long cái, có nhìn thấy vật tròn màu trắng mà trong lòng mình mong đợi, lạnh lùng : " tìm được?"

      Ba chữ, lạnh lẽo thấm vào đáy lòng của người khác.

      Lâm Ân quỳ xuống, dám ngẩng đầu: "Xin bệ hạ rộng khoan dung cho bọn nô tài thêm ít thời gian, bọn nô tài nhất định có thể tìm được."

      An Hoằng Hàn mấy bước đến phía trước, ánh mắt nhìn vào ổ hẹp bên cạnh giường, thấy sao? Vì cái gì cảm thấy thiếu mất thứ gì, trong lòng thừa ra chỗ trống?

      "Các ngươi quên lời trẫm trước khi vào triều rồi hả ?" An Hoằng Hàn nhàng phất vạt áo, tay áo bào rộng lớn cuốn lên cuộn nổi tạo ra chút chập chờn.

      Chân tay các cung nữ thái giám nằm rạp cả xuống, hoảng sợ hô to: "Bệ hạ tha mạng. . . . . ."

      Nhất thời, tiếng la khóc huyên náo góc.

      An Hoằng Hàn giống như nghe thấy, vẻ mặt lạnh lẽo như băng, "Người đâu, đem bọn cung nữ thái giám này kéo hết ra ngoài điện, trẫm phải tận mắt nhìn bọn bị đánh chết."

      Tiếng vừa dứt, hơn mười người thị vệ tiến lên bắt lấy cung nữ thái giám. để ý tiếng bọn họ cầu xin tha thứ, áp giải đám người kia ra điện Bàn Long.

      Lâm Ân cũng bị liên lụy ở trong hàng ngũ này. ngờ thận trọng sống qua năm năm vẫn còn ngày như vậy chờ .

      Năm tên thái giám bị chia ra đặt tại giá gỗ, đầu nằm hướng xuống. Tay hai người thị vệ nâng trượng côn* ở sau lưng, vút lên trung tạo ra tiếng gió lạnh thấu xương, khí thế kinhngười rơi vào mông đít thái giám. (*trượng côn: gậy bằng gỗ, bề rộng to, dùng để đánh người trong cung)

      Từng trận tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, nghe làm người khác rợn cả tóc gáy. Giọng chói tai của thái giám như kiểu bị xé rách, sắc nhọn chọc vào lỗ tai, khiến mọi người hận thể được bịt hai lỗ tai lại, nghe. Nhưng người nào dám làm như vậy, ngay trước mặt bệ hạ, tất cả bọn họ đều cúi thấp đầu. Mỗi khi nghe được tiếng hét thảm, thân thể theo đó mà run rấy cái.

      Người duy nhất có thể mặt đổi sắc chính là An Hoằng Hàn. nhìn gậy rơi xuống mạnh, đến mắt đều chưa từng nháy.

      Tịch Tích Chi mơ thấy mình tung bay ở đám mây, con chim chiền chiện bay qua bên cạnh. Nàng vừa định bắt, tiếng thét chói tai vang lên, dọa nàng sợ tới mức thân thể lắc lư cái ngã từ mây xuống. Mà phía dưới còn là trời cao vạn trượng.

      Cho là mình rơi tan xương nát thịt, Tịch Tích Chi sợ đến thét ‘chít chít’ chói tai. . . . . .

      Người đổ mồ hôi lạnh, Tịch Tích Chi tỉnh lại từ trong giấc mộng. Nâng cái chân đầy lông nhung, xoa chút mồ hôi lạnh trán. Còn chưa hoàn hồn lại, Tịch Tích Chi chợt nghe đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết.

      Khẽ qua vườn hoa chuối rộng lớn trước mắt, Tịch Tích Chi thò ra cái đầu .

      Từ khi nào nơi này lại tụ tập nhiều người như vậy rồi?

      Ba tầng trong ngoài thái giám cung nữ vây lại xung quanh chỗ. Mà tiếng kêu thảm thiết chính là được truyền ra từ bên trong chỗ bọn họ đứng.

      Tịch Tích Chi đá đá bốn cái chân, duỗi lưng cái, ra khỏi vườn hoa. Chạy hướng thẳng đám người, xảy ra chuyện gì? Thế trận lớn.

      chú ý của mọi người đều tập trung ở người thái giám chịu phạt trượng côn. Cho nên có người nào phát con chồn chen qua dưới chân bọn họ.

      Ỷ vào thân thể đủ , Tịch Tích Chi tự do xuyên qua đám người. Nhưng sô người quá đông, người có hai chân, trăm người có hai trăm cái. bao lâu sau, nàng tìm thấy phương hướng.

      Nhưng may vận khí nàng tốt, cuối cùng vẫn chen vào được trung tâm đám người. (vận khí= số đỏ= vận may)

      Bóng dáng của nàng vừa xuất , mọi người giống như nhìn thấy hy vọng sống sót. Tất cả đều quát to lên, " Vân chồn ở chỗ này, bệ hạ, tìm được Vân chồn."

      Tất cả cung nữ thái giám đều vui quá mà khóc, chỉ vào chỗ vị trí của con chồn , hăng hái hoan hô.

      Mà lúc này, Lâm Ân nằm dài ở ghế, cái mông chịu mười gậy. Nhìn thấy con chồn ra, chỉ kém chảy xuống nước mắt.

      Tịch Tích Chi chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, hiểu ánh mắt chiếu thẳng đến của mọi người đại biểu ý nghĩa gì. Tất cả đừng có nhìn ta a, ta có phạm tội, tuyệt đối là con chồn có tính nết rất tốt.

      bóng râm phủ xuống bóng dáng của Tịch Tích Chi, vừa vặn che lại ánh mặt trời chói mắt.

      Tịch Tích Chi có dự cảm xấu, nâng lên đầu , liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của An Hoằng Hàn u ám nhìn nàng từ cao xuống.

      "Bản lĩnh trốn người rất tốt, toàn bộ cung nữ thái giám Long Điện cũng tìm ra ngươi...ngươi mới vừa rồi ở chỗ nào?" An Hoằng Hàn nhấc con chồn lên, để nó ngồi ở giữa lòng bàn tay mình.

      Trốn. . . . . . ? có chuyện này, nàng chắc là bị lá hoa chuối che lúc.

      Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, kêu ‘chít chít’, phe phẩy đầu , gắng sức phủ nhận. Còn sợ An Hoằng Hàn tin, cầm móng vuốt chỉ hướng cây hoa chuối kia.

      An Hoằng Hàn bước về phía vườn hoa, nhìn thấy rất nhiều hoa hồng bị đạp loạn, lúc này mới tin tưởng lời con chồn .

      Con chồn nằm ở lòng bàn tay An Hoằng Hàn, bày ra dáng vẻ ngủ say.

      "Ngươi , ngươi ngủ ở nơi này?"

      hổ là người thông minh, chỉ cần ánh mắt, động tác, là có thể hiểu lời Tịch Tích Chi muốn .

      Tịch Tích Chi gật đầu, đáp lại câu hỏi của An Hoằng Hàn.

      ------ lời ngoài lề ------

      chứng minh, làm người hầu của An Hoằng Hàn là chuyện vô cùng đau khổ a!
      ruatapchay90, minhminhle, B.Cat2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :