1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tù Sủng - Cố Nam Tây (172C+1NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      TÙ SỦNG
      Tên gốc: Tù sủng chi rể hữu độc
      Tác giả: Cố Nam Tây
      Convert: ngocquynh520
      Editor: Tâm Thường Lạc
      Số chương: 172 chương + 1 ngoại truyện


      Giới thiệu:

      Trong thế giới của Tả Thành có tổ giả thuyết như sau:

      Nếu như Giang Hạ Sơ sinh, sinh.

      Nếu như Giang Hạ Sơ gây chuyện, thế thân.

      Nếu như Giang Hạ Sơ giết người, cướp của.

      Nếu như Giang Hạ Sơ chết, huỷ toàn bộ thế giới, cùng an giấc ngàn thu.

      Trong lòng của Tả Thành, chỉ có Hạ Sơ, đó là tính mạng của , là cả cuộc đời của .

      Họ hình dung Tả Thành như thế nào đây? Lòng dạ độc ác, giết người như ngoé, sớm nắng chiều mưa, mê hoặc lòng người, thần bí khó lường, phú hả địch quốc...

      Giang Hạ Sơ chỉ : ta ngoan độc, đối với bản thân mình ngoan độc, đối với cũng ngoan độc, trói buộc thân thể của còn chưa đủ, còn muốn cả lòng của .

      tờ giấy đăng ký kết hôn, còn là rể của , mà là chồng .
      Thoại thứ nhất:

      Lần đầu gặp mặt, sợ hãi mà gọi : " rể."

      Lạnh lùng đáp lại câu: "Tả Thành, tên của tôi." Sau cùng còn bổ sung câu, lạnh hơn: " được quên."

      Nửa năm sau, ôm lấy : "Hạ Sơ, tôi em."

      lạnh lùng như băng: " cưới chính là chị ."

      "Nếu như phải vì em, tôi cưới ấy, cũng chưa từng chạm vào ấy."

      "Tả Thành, muốn kéo tôi cùng xuống địa ngục sao?" cười lạnh hỏi ngược lại câu.

      ", tôi bỏ em được. Tôi khiến cho toàn bộ thế giới này xuống địa ngục." Làn môi khẽ mở, ngoan tuyệt khắp cả đất trời.
      Thoại thứ hai:

      "Tả Thành, tôi bất quá là kẻ điên mắc bệnh tâm thần, có lẽ ngày mai bệnh cũ tái phát, nhớ mình là ai." ngẩng đầu, con ngươi mắt mờ mịt nhìn , "Vì tôi như vậy, đáng giá ?"

      hôn , mày mắt, khoé môi: "Hạ Sơ, tôi em, là người phụ nữ tốt đẹp đáng giá nhất của Tả Thành tôi, cho dù là thế giới này, em muốn, cũng tham lam gì, tôi cấp nổi."

      cười, quay lại ôm người đàn ông mà tận xương này: "Tả Thành, nếu có ngày, tôi mắc bệnh, quên làm sao đây?"

      "Tôi nhớ là được rồi."

      "Nếu như ngay cả , cũng nhớ được sao?"

      "Vậy tôi đây để cho em tôi lần nữa."

      Thoại thứ ba:

      "Tả Thành, vẫn luôn chờ tôi đến đây sao?" đến nhà giam thăm, trong bụng là đứa con của Tả Thành.

      mặc áo tù nhân xanh xám nhưng lại toát ra loại đẹp dị: "Hạ Sơ, vẫn luôn đánh cuộc, nếu như em , chúng ta lại nhà đoàn tụ, nếu như phải thế, thà ở trong nhà giam này chết già cũng tốt hơn là em thương ."

      "Tả Thành, em chịu thua." Giọng thoáng chuyển, đầy căm tức oán hận trong lòng, "Nếu muốn bỏ em và cục cưng lại, đem chân tình của em trả lại cho em thôi."

      phen ôm lấy vào lòng, si ngốc mà lẩm bẩm tên của : "Hạ Sơ, Hạ Sơ......" Bàn tay phủ lấy tim , "Cả đời, tim của em, thể trả lại được rồi."

      "Vậy giữ cho tốt, Tả Thành, em cùng xuống địa ngục thôi." ôm lấy người đàn ông mà từng hận, từng , và vẫn còn này.

      "Đừng sợ, Hạ Sơ, ở đây, có người nào dám để cho em xuống địa ngục." sãi bước nhanh ôm lấy cả người ra khỏi phòng giam, "Hạ Sơ, chúng ta về nhà."

      chần chừ: "Nơi này là nhà giam, có thể sao?"

      " có thể, ai dám ." Ngữ khí phải gọi là cuồng vọng.
      Thoại thứ tư:

      Giang Hạ Sơ nâng cao bụng to, mặt trời và đều lười biếng, hỏi: "Tả Thành, hy vọng là con trai hay con ?"

      tay phẩy qua bụng , đáp: "Con , tốt nhất là có bộ dáng của em, tính tình của em."

      Giang Hạ Sơ gật đầu: "Em cũng cảm thấy như vậy, nếu là bé trai, bộ dạng giống thôi, nếu như tính tình cũng giống , phải nát tim bao nhiêu ."

      Tả Thành đầy hắc tuyến, chẳng qua cưng chìu mà nhìn : cũng tốt, chỉ cần là con của ấy đều được.

      1vs1, sạch sủng, trước ngược, lệ rơi đầy mặt, sau sủng, vô pháp vô thiên.​

    2. Huế Vũ

      Huế Vũ Member

      Bài viết:
      58
      Được thích:
      24
      Hóng quá <3

    3. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Lót dép ngôì hóng thôi,thích nhất la sạch sủng có thêm sắc thi` tuyệt nữa lun ...Nhanh ra chương mới nha nang ~~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu: Tù sủng

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Loài hoa đó, nở vào đầu mùa hè, có cái tên rất đẹp —— túc. Thời kỳ ra hoa của hoa túc rất ngắn, nở lắm, mười mùa hoa luân hồi, đầu mùa hè tránh khỏi hoa túc đầy hoang dã.

      Trong nội tâm của Tả Thành, xây khu nhà lầu Đồng Tước, khoá Giang Hạ Sơ của . Thành khóa Hạ Sơ, thoáng cái cách đời.

      Đảo mắt, lại là đầu mùa hè, tháng tư mùa hoa túc nở, rất lạnh rất lạnh.

      Ban đêm, ánh trăng chưa đầy, màu vàng hơi đỏ nhàn nhạt bao phủ tầng mỏng. Gió mát thổi qua làn nước hồ đầu mùa hè nhíu cái, còn có giữa đôi mày của trong mộng

      giọt nước mắt rơi ra trợt xuống, ướt áo gối. Dưới đèn lưu ly, trẻ với gương mặt tái nhợt, bờ môi xinh đẹp đỏ như máu mím lại.

      Người chưa tỉnh, mộng chưa tan, ai đó bên gối suy nghĩ rối loạn?

      Trong phòng ánh đèn mờ tối, nhưng vẫn đến mức tối sầm, bởi vì kia sợ bóng tối.

      bên áo gối, cạnh là Tả Thành. Trăng non chiếu rọi, bóng người giường, run rẩy, bên người đôi mắt mở ra so với bóng đêm lúc này còn tối hơn.

      bên cạnh khẽ run, Tả Thành đưa tay, vòng lấy , mà dỗ dành: "Thâm Hạ, tỉnh lại tỉnh lại, Thâm Hạ, đừng sợ."

      Giang Thâm Hạ bị ác mộng, kéo dài vài ngày, thức dậy rồi sao, lại tiếp tục, có lúc lại tỉnh.

      Bàn tay của Tả Thành, lúc nào cũng lành lạnh, khi ôm lấy bả vai của Giang Thâm Hạ, độ ấm thấm vào da thịt . Hàng lông mi dài giống như cánh bướm bị ướt, khẽ run, lại mở ra, con ngươi mờ mịt giống như đứa trẻ bị lạc đường, bất lực, sợ hãi như vậy. quay đầu, nhìn ở bên cạnh, giọng thử thăm dò: "Tả Thành?"

      Mới vừa rồi đó là mộng, vậy bây giờ sao? Là thực? Nhưng mà tại sao lại càng giống như mộng vậy?

      Động tác của dịu dàng mà vỗ vai của , trong giọng đầy mê hoặc chỉ có riêng ở Tả Thành: "Đừng sợ, chẳng qua là nằm mơ."

      Trong ánh mắt, có nửa điểm tỉnh táo, tỉnh lại như thế, nhưng mà lại cảm thấy hoảng hoảng hốt hốt, lôi ống tay áo của : "Tả Thành, Tả Thành, là có đúng hay ?"

      Đây phải là mộng có đúng hay ? Vậy mới vừa rồi là cái gì? Cũng phải là mộng sao. Rốt cuộc là ai? Giang Thâm Hạ? Phải ?

      Tả Thành hôn lên hàng mày nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh cứng giống thường ngày: "Ừ, Thâm Hạ, ở đây."

      Hạ Sơ, vẫn luôn ở đây, chỉ cần nơi nào có em. Trong lòng gọi tên là Hạ Sơ, phải Thâm Hạ, nhưng mà đây là bí mật của , thể để cho này biết được.

      Bàn tay vốn nắm lấy quần áo của Tả Thành, đột nhiên buông ra. Tả Thành, có thể đừng gạt em hay , em tỉnh lại rồi...

      Giọng như nước trong gợn sóng, giữa màn đêm mênh mông vắng lặng, vang vọng, kề sát nỉ non: "Mới vừa rồi em nằm mơ, em mơ thấy em biến thành Hạ Sơ rồi, Hạ Sơ mười tuổi, Hạ Sơ mười sáu tuổi, Hạ Sơ mười bảy tuổi, mỗi hình dáng của Hạ Sơ đều có, Hạ Sơ cười, sau đó chỉ chốc lát sau, lại khóc rồi, khóc đến đau lòng." Bàn tay lướt qua chiếc gối ươn ướt, "Nhìn xem, cả gối nằm đều ướt, dường như người kia quả là em." nhìn , bất giác nước mắt lại rơi xuống.

      nhìn thấy, con ngươi của Tả Thành đột nhiên biến thành màu đen, sắc bén giống như diều hâu vào ban đêm.

      Tả Thành ôm chặt, tiếng chợt lưu loát: "Thâm Hạ, đừng nữa."

      Rốt cuộc, mơ thấy cái gì? Tả Thành sợ như vậy, Giang Thâm Hạ cần tỉnh táo, bất kể là mơ, hay là tỉnh, cũng cần tỉnh táo.

      cứng nhắc nhúc nhích, chẳng qua là càng ngừng lẩm bẩm về giấc mơ của : ", Hạ Sơ ấy khóc, khóc suốt, mưa rơi to, ấy ấy sợ, ấy lạc rồi, về được, chúng ta để cho Hạ Sơ trở lại có được hay ?"

      Sau đó cái gì cũng , chẳng qua là nâng mắt, nhìn lẳng lặng như vậy, ánh mắt giống như người bước ra từ bức hoạ thời Trung Cổ, trống rỗng như vậy.

      Tả Thành nhìn sang lông mày , môi của , mặt của , duy chỉ có nhìn vào mắt của , : "Thâm Hạ, Hạ Sơ rồi, đến chỗ rất xa, ấy rất khoẻ, cho nên, cần nghĩ đến ấy, quên ấy có được ?"

      Giang Hạ Sơ thể trở lại, thể, như vậy mới có thể giữ được .

      Ánh mắt lạnh lẽo, mờ , mặt thay đổi hỏi: " hi vọng tôi quên sao? Tả Thành, hy vọng tôi nhớ tới Hạ Sơ sao? hy vọng ấy trở lại sao?"

      Đột nhiên, im lặng làm lòng người cứng lại, lâu sau, mới mở miệng, tựa như đầu độc: "Thâm Hạ, là Tả Thành, là Tả Thành em thích nhất, bên cạnh em, cho nên chớ suy nghĩ lung tung có được hay ?"

      Cái gì cũng có thể sai, cái gì cũng có thể quên, hoặc là nhớ , cái gì cũng có thể thay đổi, chỉ cần nhớ thương , chỉ cần như vậy.

      đột nhiên cười lạnh: "Đúng vậy, là Tả Thành Thâm Hạ thích nhất, luôn luôn ở cùng Thâm Hạ có đúng ?"

      Thâm Hạ, mà phải tôi.

      Giây lát, mới gật đầu: "Ừ."

      Vậy mà giây sau, Tả Thành suy nghĩ, rốt cuộc ở bên , hay là Giang Thâm Hạ, ngay cả từ đầu đến cuối tỉnh táo như cũng bắt đầu mơ hồ.

      vẫn là cười yếu ớt , trong con ngươi mắt bao phủ tầng băng sương dầy: "Nhưng mà, Thâm Hạ ở thiên đường đấy, cũng muốn ở cùng ấy sao?" Nặng nề, đẩy ra , " muốn Hạ Sơ trở lại, để cho ấy đến chỗ xa, nhưng mà, Tả Thành, Hạ Sơ trở lại, tôi trở lại."

      Giang Hạ Sơ trở lại, giấc mộng, hoàn toàn tỉnh táo rồi, ra là phải Giang Thâm Hạ, mà là Giang Hạ Sơ, lại có thể quên mất.

      Tả Thành gần như thể tin: "Thâm Hạ, ——" ánh sao trong mắt sau cái chớp mắt rơi xuống, tan tác tất cả ánh sáng lung linh.

      ", tôi phải Thâm Hạ, tôi là Hạ Sơ." cười lạnh, cười ra nước mắt.

      Rốt cục, tỉnh dậy rồi sao, tỉnh khỏi giấc mộng mà Tả Thành thêu dệt.

      đời còn có Giang Thâm Hạ Tả Thành nữa rồi, chỉ có Giang Hạ Sơ hận Tả Thành.

      Giang Hạ Sơ là nắm cát Tả Thành cầm ở trong tay mà, dùng sức như vậy, dụng tâm, vẫn thể nào nắm chặt, vẫn luôn muốn đẩy ra sao? Coi như thể đến lúc đất già cỗi trời hoang tàn, vậy cũng phải lâu thêm chút, chút nữa là được rồi.

      còn chưa kịp nhiều chút, nhiều hơn chút nữa.

      còn chưa kịp cho biết, sân thượng cây hoa quỳ nở hoa.

      còn chưa kịp đổi rèm cửa sổ phòng khách thành màu trắng thích nhất.

      còn chưa kịp để cho nhanh quên quá khứ qua, cùng bắt đầu đến bạc đầy.

      --- -------

      ra là có nhiều chuyện như vậy cũng kịp làm, lại tỉnh táo rồi.

      Từng chút từng chút , lui về phía sau, cùng kéo ra khoảng cách ngay cả chạm tay cũng khó khăn. Nơi cổ họng dường như tắc nghẹn cái gì, khó có thể phát , nhưng mà dừng lại được, ra chuyện thực khó coi như vậy: "Thâm Hạ thích nhất Tả Thành, nhưng mà, tôi phải Thâm Hạ, Tả Thành, tôi là Giang Hạ Sơ, ký ức trong mơ đều là của tôi, cho nên mới ràng như vậy, cho nên tôi mới có thể khóc ." Từng chữ từng chữ , bất ngờ lạnh như băng, lạnh thấu xương, "Tôi là Giang Hạ Sơ, Thâm Hạ chết, là , là xoá trí nhớ của tôi, là đem tôi biến thành chị ấy, bởi vì Giang Hạ Sơ vĩnh viễn , nhưng Giang Thâm Hạ giống vậy, cho nên, đem tôi biến thành chị ấy, có đúng hay ?." trầm mặc, trong mắt nặng trĩu như sương chiều giữa hoàng hôn, lại rống lớn, nhìn thâth gần: "Có đúng hay ?"

      Tả Thành vẫn như cũ gì, chẳng qua là đôi con ngươi so với lúc vừa rồi còn chấm ánh sáng từng chút từng chút ảm đạm .
      giải thích, cam chịu.

      Giang Hạ Sơ cười lạnh, cười ra nước mắt.

      Giang Thâm Hạ —— chị của , sớm mai táng vào cái đêm mười hai năm trước rồi, Tả Thành lại buồn cười để cho thành Giang Thâm Hạ.

      Nửa năm, trăm tám mươi ba ngày, bốn ngàn ba trăm chín mươi hai giờ, vô số từng giây từng phút, Tả Thành đều gạt .

      Khi đó, mới tỉnh.

      : "Em là Thâm Hạ."

      u mê lặp lại: "Tôi là Thâm Hạ."

      : "Có nhớ ? Thâm Hạ người nào?"

      nghĩ tới: "Thâm Hạ Tả Thành, thích nhất Tả Thành nữa."

      : "Ừ, tôi là Tả Thành, tôi là Tả Thành của em."

      cười: " là Tả Thành, Tả Thành, là , em , trở lại bên cạnh em rồi."

      --- ------ ----

      Có bao nhiêu buồn cười mà, ngu như vậy, lại khôn khéo như vậy.

      Thế đáng xấu hổ, cư nhiên trộm tim của người bệnh tâm thần.

      Bệnh tâm thần, đáng sợ như ma quỷ, nhớ mình là người nào, khóa lại vài thứ, rối loạn vài thứ.

      Giang Hạ Sơ trở lại, mang theo phòng bị giống hệt trước kia, lại chán ghét, Tả Thành rút lại bàn tay vươn ra, giữa hàng mày rậm, bờ môi mỏng dường như giễu cợt bản thân: "Em tỉnh dậy, tôi còn tưởng rằng có thể lừa gạt cả đời chứ?"

      Tại sao lừa gạt cả đời ? Nhất định là đủ cố gắng. Sáu năm trước, hi vọng bệnh tâm thần như vậy, nhưng bây giờ lại thống hận tỉnh táo như vậy.

      Con người, quả nhiên là lòng tham đáy. Sáu năm trước, Giang Hạ Sơ bệnh tâm thần biến thành Quý Khiêm Thành. Sáu năm sau, Giang Hạ Sơ lại lần nữa bệnh tâm thần, biến thành Giang Thâm Hạ.
      Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: nghiệt gặp tinh

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Mới vừa lên đèn, đường phố náo nhiệt, trong quán cà phê đầy ắp người, nơi này có cái tên rất đẹp —— Ngã rẽ gặp nhau. cái ngã rẽ, lại có thể gặp như thế nào?

      1798. . . . . . khoảng cách hai mươi thước, cùng 1789, trùng hợp sao? đời vì sao lại có nhiều cái trùng hợp như vậy.

      Tiết mục như thế nào đây?

      Trong hành lang, cùng ngoài sảnh bất đồng, nơi này quá mức yên tĩnh. Người đàn ông cúi đầu, đôi ủng quân nhân màu đen, bước chân chậm rãi thong thả, có loại vô tình lười biếng. đầu người đàn ông đội mũ lưỡi màu đỏ, cái mũ đè rất thấp, nhìn thấy khuôn mặt.

      Áo trong màu đỏ được thắt chiếc cà vạt màu vàng nhạt, cũng chỉ là tuỳ tiện mà đeo lên, áo khoác màu cà phê phanh ngực, lộ ra sợi dây đeo cổ hình xương khô, quần jean màu xanh nhạt 'rách tả tơi'. Ăn mặc phối hợp 'lôi thôi lếch thếch' như thế, chán chường tùy ý như thế, lại làm cho người đàn ông đó toát ra loại mỹ cảm đầy tà.

      Quả nhiên, Phật dựa vào kim trang, quần áo dựa vào người mặc.

      Người đàn ông càng thả chậm chạp tốc độ, dừng lại trước bên hông khung cửa, 1798. . . . . .

      chần chờ, băn khoăn, chuyện xưa cùng có liên quan sao?
      Đưa tay, ngẩng đầu, trong nháy mắt ánh đèn bên trong cửa hắt lên mặt người đàn ông.

      Hé ra khuôn mặt đẹp dị, như từng nét vẽ như từng nét chạm trổ, đều là tinh xảo hoàn mỹ, cũng yếu đuối, phải cảm thán câu lớn: nghiệt mà!

      Tất nhiên, là người thế nào à? Được hoan nghênh khắp Đại Giang Nam Bắc, mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, tung hoành ngang dọc trong nền điện ảnh nhạc: Diệp Tịch, tài sản riêng rất nhiều rất nhiều.

      Nhưng, gương mặt "đẹp" như vậy, vừa mới vào hoàn toàn cả kinh thất sắc, đôi mắt xinh đẹp hoa đào sau khi tản ‘phong tình vạn chủng', chỉ còn lại là sửng sốt ngạc nhiên.

      Ánh đèn rất chói mắt, lại bù được người phụ nữ cong chân ghế sa lon, mái tóc dài đen nhánh quăn xoắn xoã tung mảnh ghế sa lon, vải chiffon đỏ tươi dường như đỏ hơn cả rượu trong tay , loại xinh đẹp lẳng lơ. Khóe môi của người phụ nữ khẽ cong, thoáng chút biếng nhác, mắt phượng dụ dỗ người ta, Diệp Tịch khóa cửa, giống như nhìn chằm chằm con mồi cách nghiền ngẫm.

      nghiệt đụng vào tinh rồi, tuyệt phải thứ phụ nữ trong ao mà!

      Đó là khẳng định, nếu như thế nào cùng tên Diệp Tịch nghiệt này nổi tiếng ngang nhau đây.

      Diệp Tịch cũng chỉ là trong phút chốc hoảng hốt, trong mắt sau khi trấn tĩnh, thoáng chút ý cười lạnh xẹt qua đáy mắt, để lại câu chữ nào. chẳng qua là xoay người.

      Người phụ nữ ghế sofa đặt ly rượu đỏ trong tay xuống, thở khẽ từng chữ: "Chậm , Giang Hạ Sơ đến." Giọng nồng đậm rượu, nghiêng say bóng đêm.

      Người phụ nữ đứng dậy, dưới chiếc quần short màu đen là đôi chân rất thon dài, dáng người như ma quỷ, gương mặt tinh. Ánh đèn hắt vào dung nhan tinh xảo của , xinh đẹp làm người ta hít thở thông.

      Diệp Tịch hơi dậm chân, trong chớp mắt xoay người, khóe môi giương lên cười như cười, con ngươi giống như sóng biển chìm nổi trôi giạt, thấy vui buồn: "Lâm Khuynh Nghiên." Tốc độ chợt chậm lại, sau kho rút hài hước đầu nghiêm túc, "Lý do."

      Lâm Khuynh Nghiên xinh đẹp cười lúm đồng tiền, sắc môi hoà lẫn với bóng đêm, chút để ý bước , nửa nửa giả trả lời: "Tôi đoán người đầu tư cũng rất muốn biết chút tác giả sáng tác cái ca khúc vàng kia."

      Khóe môi Diệp Tịch khẽ nhếch, thấy chút nào tức giận, ngữ điệu hời hợt: "Chỉ vậy cần với tôi."

      "Còn có thể có lý do gì?" rất cao, chẳng qua là hơi ngửa đầu lại kề sát bên tai , tóc đen hai bên vai xẹt qua ngực , khóe môi đỏ ửng hơi cong, "Tả Thành?" Ngữ điệu kéo dài, tựa như hấp dẫn, tựa như mê loạn.

      Hai chữ còn chưa tan khỏi trung, Diệp Tịch hơi hoảng hốt nhưng gặp biến lại sợ hãi, thu lại ý cười, ánh mắt nóng rực rơi vào tròng mắt : " biết được chút gì sao?"

      "Tôi cái gì cũng biết, tôi chỉ biết đây là muốn làm."

      "Tôi muốn làm?" Diệp Tịch hỏi ngược lại, mơ hồ mang theo lơ đễnh, "Tôi làm thế nào biết hiểu tôi như vậy."

      Quay đầu, nhìn sang ngoài cửa sổ, thế giới đầy màu sắc rực rỡ nhưng trong mắt chỉ dư lại hai màu trắng đen, thanh sắc vẫn là xinh đẹp, chẳng qua là người nào biết giấu đơn: " phải sao? Chúng ta là hợp tác, đừng quên, tôi biết mười năm, chỉ vì hai người mà phá lệ, là Tả Thành, là Giang Hạ Sơ, hai người kia nên biết chút sao?" Xoay người, lông mi dài chớp lên, hắt xuống bên mắt cái bóng sâu, ban đêm tinh thần bí, trở tay kịp có thể chết người, "Hay là quan hệ của họ cạn?"

      Giang Hạ Sơ. . . . . .

      Tả Thành. . . . . .

      Rất sớm rất sớm Lâm Khuynh Nghiên biết tên hai người này,

      Chẳng qua là Diệp Tịch biết,

      Lâm Khuynh Nghiên biết Diệp Tịch rất nhiều rất nhiều.

      Tuy nhiên Diệp Tịch sao chứ? ta sao? Trong mắt của vĩnh viễn thấy được chân . . . . . . rất tàn nhẫn rất tàn nhẫn, có thể tự nguyện mà khen ngợi : " rất thông minh." cũng có thể bị thuyết phục mà châm chọc , " nên biết tôi ghét nhất phụ nữ tự cho là thông minh."

      Lâm Khuynh Nghiên từ mười năm trước cũng chỉ nhìn thấy Diệp Tịch thôi, mười năm chờ đợi, đổi lại là những lời này, trừ gượng cười, còn có thể làm gì nào, dù sao còn có tôn nghiêm của .

      cười, trong đôi mắt phượng thoáng chút sương chiều, tiếp tục như gió nước trôi : "Ý rất ghét tôi? Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta thế nhưng là đôi tình nhân đẹp màn ảnh, muốn gặp tôi như vậy, những người ái mộ nên thương tâm."

      là Lâm Khuynh Nghiên, là nữ diễn viên Oscar xuất sắc, nhất định là người diễn giỏi, trong vở diễn lấy nước mắt người khác, bên ngoài vở diễn có người nào nhìn thấy nước mắt của , bởi vì chỉ dành chân cho người, mà trong mắt người kia chưa từng có .

      là con hát vừa buồn cười vừa đáng thương. . . . . .

      cho tới bây giờ đều là bất cần đời, cho tới bây giờ đều là cười ríu rít, mà đối với lại tàn độc, giữ lại chút nào đem tàn nhẫn của để lại cho : " lần sau cùng. Chuyện của Giang Hạ Sơ phải là chuyện có thể nhúng tay vào."

      Xoay người, kiên quyết.

      "Mỗi lần đều là rời trước." Lâm Khuynh Nghiên hướng về phía bóng lưng Diệp Tịch xa dần giọng nỉ non, khóe miệng thoáng có chua xót.

      Diệp Tịch sau khi xoay người, cũng quay đầu lại nữa, nghe được Lâm Khuynh Nghiên đơn, cũng thấy được khóe mắt mông lung ấm áp, đây phải là con hát rơi nước mắt sao, là chân , cũng là vì .

      Diệp Tịch có thể biết, mỗi lần đều là xoay người trước, lần ngoại lệ, nhìn theo bóng lưng mười năm rồi, lâu đến mức, thành loại thói quen cấu nhéo chua xót lòng người.

      Chua xót trong lòng, đẩy ra, đẩy ra, là diễn viên, có kỹ năng diễn kỹ nhưng vô dụng rồi, ngụy trang được thương cảm của : "Đều làm nhiều như vậy, tại sao ngay lúc đó do dự, là bởi vì Giang Hạ Sơ sao?"

      Đêm đến, nghe thấy sao? Tiếng lòng của con hát, có nửa điểm diễn xuất, chân đến mức làm cho lòng người chua xót.

      Do dự sao? hận Giang Hạ Sơ phải sao? cân bằng của lúc nào chếch ? Còn nhớ ước nguyện ban đầu của ? muốn hai người kia thương tích khắp người, tuy nhiên đành lòng rồi, như vậy mình đầy thương tích , tôi cho phép, bỏ được, vậy tôi thay lựa chọn, cho dù oán tôi, tôi cũng muốn làm như vậy.

      Cho nên tôi để cho bọn họ gặp nhau, 1789. . . . . . 1798. . . . . . Rất giống nhau mà. Giang Hạ Sơ do tôi mang cho Tả Thành, bọn họ thể bên nhau, tôi nhớ ước nguyện ban đầu của , hai người kia nhất định đến chết mới thôi.

      Xin nên nhẫn tâm, Tịch, còn nhớ trai thương ? ấy bị hai người kia hại chết. . . . . .
      Last edited by a moderator: 18/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :