1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống đoàn tụ sum vầy sau khi trọng sinh - Nhược Nhan (c62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Nhân họa đắc phúc.

      Thời điểm Thủy U Hàn tỉnh dậy, là buổi tối. Trong phòng thắp bốn năm ngọn nến, nhủ mẫu, tiểu Hồng vây quanh bên giường nàng, thấy nàng tỉnh lại vô mừng thôi. Nhủ mẫu nắm tay Thủy U Hàn, hướng người ngồi ở bàn bên cạnh hỏi: “Âu Dương đại phu, phiền toái người nhìn xem tiểu thư chút, có phải có việc gì ?”

      Nguyên lai vẫn còn ở đây. Thủy U Hàn quay đầu, nhìn Âu Dương với vẻ mặt thân thiết và vui mừng. Nhớ tới lúc nàng mơ mơ màng màng, tựa hồ nghe được mùi hương thảo dược thoang thoảng mới khiến nàng an tâm thản nhiên.

      Âu Dương ấn tay lên mạch của Thủy U Hàn, ngừng thần lát: “Ân, có việc gì.”

      Thủy U Hàn tự chủ vươn tay ra sờ bụng của mình, Âu Dương thấy thế , liền an ủi: “ cần lo lắng, thai nhi vẫn bình thường. Muội mới vừa rồi là hỏa cấp công tâm, lại còn đắp nhiều chă như vậy, thoát lực nên mới hôn mê bất tỉnh. Huynh châm cứu rồi, lại kê đơn thuốc cho muội để an thần, nhưng muội muốn uống thuốc sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Thuốc này huynh bao lại dùng để chườm nóng, ảnh hưởng đến đứa .

      Nhủ mẫu ở bên lau nước mắt: “Tiểu thư, lần này ít nhiều nhờ Âu Dương đại phu đến đúng lúc, bằng ta cùng tiểu Hồng muốn cùng tiểu thư.”

      Thủy U Hàn lúc nà mới cẩn thận nhìn nhủ mẫu cùng tiểu Hồng hai người, các nàng vẫn mặc quần áo bị xé rách, vết thương trê n mặt cũng chưa xử lý. Lòng nghi ngờ nhất thời mạnh.

      “Âu Dương đại ca, những người đó còn chưa sao? Tại sao vết thương của nhủ mẫu cùng tiểu Hồng còn chưa xử lý? Là bọn họ cho phép nhủ mẫu cùng tiểu Hồng trị thương sao?” Thủy U Hàn nhớ tới tổ hợp ba người cầm chày gỗ kia rất phái trái, trước khi nàng bất tỉnh nghe tiếng Vương đại phu nhân la hét lớn bên ngoài.

      phải như vậy, tiểu Hàn muội cần lo lắng, bọn họ rồi, là nhủ mẫu cùng tiểu Hồng thấy muội vẫn bất tỉnh, cái gì cũng chịu để ta trị liệu cho các nàng.”

      Thủy U Hàn chuyển sang nhìn nhủ mẫu: “Nhủ mẫu, sau khi con bất tỉnh, chuyện gì xảy ra, bọn họ có phải là phát ? Là Hải bá mời Âu Dương đại ca đến sao?” Nàng động tĩnh lớn như vậy, người phía ngoài chỉ sợ muốn tiến vào xem xét, như vậy phát bụng nàng lớn, sau đó mời Âu Dương đại phu?

      Nhủ mẫu thấy Thủy U Hàn vẻ mặt lo lắng, chạy nhanh lại vỗ vỗ lưng của nàng: “Tiểu thư yên tâm, lần này ít nhiều là nhờ Âu Dương đại phu. Tiểu thư ngất , ta thấy được vết máu khăn, liền xốc chăn tiểu thư lên, sờ soạng hội thấy tay có chút dinh dính, rút ra ngoài liền thấy có chút hồng hồng, còn hại ta tưởng tiểu thư bị…., liền nhịn được khóc lên, lúc ấy ta liền muốn cùng tiện nhân kia liều mạng. Lúc này Âu Dương đại phu phát liền xông vào cửa phòng, bắt mạch cho tiểu thư, để ta cùng tiểu Hồng đứng ở cửa bảo vệ, cho người tiến vào. Sau lại biết được tiểu thư chính là khó thở mới ngất , đứa cũng có chuyện.”

      Tiểu Hồng ở bên phụ họa gật đầu: “Tiểu thư, tại sao người lại giấu trong chăn khối dưa hấu lớn như vậy nha, người biết đâu, lúc ấy ta và nhủ mẫu còn tưởng rằng đúng vậy, đúng vậy….Ai, đem hồn chúng ta dọa muốn bay mất. Tiểu thư, dấu vết khăn này cũng là dưa hấu phải .

      Thủy U Hàn lập tức đỏ mặt, nhủ mẫu cùng tiểu Hồng nghe xong lời của Âu Dương, liền trông coi nàng cho nàng ăn nhiều hưa hấu, nhưng đây là đợt dưa hấu cuối mùa, muốn ăn nữa phải chờ sang năm, nàng liền dấu miếng lớn ở trong phòng, trốn các nàng ăn vụng. nghĩ tới hôm nay lại có công dụng khác, cũng may tai qua nạn khỏi.

      “Nhủ mẫu, tiểu Hồng, lần này may là có dưa hấu. Các người biết tình huống lúc ấy nguy hiểm thế nào đâu, Vương gia phu nhân cùng bà tử của bà ta, mỗi người cầm hai khối chày gỗ xông đến bên người ta, ta linh cơ vừa động, liền ho khan nửa ngày, lại lấy chút nước dưa hấu thấm lên khăn, để cho các nàng nhìn thấy, cho rằng ta bị bệnh lao, nhất thời mới dám tiến lên. Nếu làm sao chờ cứu tinh đến kịp. Chuyện sau đó ta cũng nhớ , chỉ nhớ Hải bá về đến nhà, cũng may về đúng lúc, bằng đứa trong bụng chỉ sợ thấy được mọi người.”

      “Tiểu thư, lần này cần đa tạ Bành nương tử cùng con dâu nhà Xuân Sinh.” Nhủ mẫu đáp.
      “Nha?” Thủy U Hàn sửng sốt.

      Là Bành nương tử tại thời điểm múc nước, nhìn thấy người đàn bà chanh chua nhà họ Vương dẫn người, vẻ mặt sát khí hướng đến phía tòa nhà của chúng ta. Nàng nghĩ Hải bá khi đó còn ở trông trang thu tô, trong nhà chỉ có vài người phụ nhân chúng ta. Trước kia nàng lại nghe nhiều việc xấu của người đàn bà chanh chua kia, sợ chúng ta chịu thiệt, liền ném thùng nước tìm Hải bá. Nàng nữ nhân, lưng lại địu theo đứa , làm sao mà nhanh được, cũng may đường gặp được con dâu Xuân Sinh, liền đem việc này ra, gọi nàng ta nhanh chóng tìm Hải bá trở về. Bằng , chờ Hải bá thu xong địa tô, chúng ta đến mạng cũng còn.”

      đời này vẫn còn nhiều người hảo tâm. Thủy U Hàn trong lòng cảm thán, tình người như vậy, nàng muốn chặt chẽ ghi khắc trong lòng, về sau phải tìm biện pháp báo đáp mới được.

      “Vậy Âu Dương đại ca cũng cùng Hải bá luôn sao?”

      “Huynh là sau đó gặp mặt Hải bá liền tới cùng. Chung quanh đây huynh cũng có chút điền sản, lúc ấy thu tô, nghe được việc này liền lo lắng cho muội, bỏ chạy đến đây. Huynh đến viện này gặp Hải bá cùng Đông thúc khắc khẩu, sau đó chỉ nghe thấy tiếng nhủ mẫu khóc, liền xông tới nhìn xem. Cũng may là bên người huynh lúc đó có mang theo châm, bằng cứu được mẹ con muội, huynh chỉ sợ chung thân tiếc nuối.”

      Thủy U Hàn nghe bọn họ như vậy trong lòng chua xót. Hoạn nạn gặp chân tình, quả thực như thế. Nhủ mẫu cùng tiểu Hồng đối đãi với nàng như thế nào, còn nàng làm được gì cho bọn họ? Cho tới nay, đều là các nàng chiếu cố nàng. Còn có người trong thôn hỗ trợ báo tin, bình thường bất quá chỉ có lui tới vài lần, thế nhưng bây giờ có thể bọn họ cứu nàng mạng. Đương nhiên còn có Âu Dương, mình và cục cưng thiếu rất nhiều.

      “Nhủ mẫu, tiểu Hồng, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, tâm ý của các người đối với ta, ta cũng biết. Nhưng mà về sau, nếu lại gặp phải chuyện như vậy, gặp kẻ địch mạnh, các người trăm ngàn lần được nghỉ tới chuyện liều mạng, nếu muốn trước phải bảo toàn tính mạng của mình, sau đó mới có thể lo cho những thứ khác.”

      “Tiểu thư, là chúng ta bảo vệ người.” Nhủ mẫu cùng tiểu Hồng trăm miệng lời, trong giọng đều là áy náy.

      “Chuyện này thể trách các người. Vương gia phu nhân kia đầu đuôi lại chạy đến tìm chúng ta gây , rốt cuộc là vì cái gì? tình sau đó giải quyết như thế nào?”

      Nhủ mẫu cùng tiểu Hồng yên lặng hồi, tiểu Hồng mới tức giận : “Nhủ mẫu cùng ta, còn có Âu Dương đại phu đều ở trong phòng chiếu cố tiểu thư. Mấy người đó căn bản mặc kệ tiểu thư sống chết, chỉ đứng ngoài đó la hét. Nghe nữ nhân kia là là bị nữ nhi của Đông thúc xúi giục, nghe Đông thúc khen nho nhà chúng ta ngon, chúng ta hảo tâm nhờ Hải bá đem nho tặng nhà các nàng, cũng biết tại sao các nàng liền nhận định là chúng ta cố ý lấy lòng, là cùng Đông thúc có chút….là…có chút cái kia, còn chúng ta đều là nữ quyến lại ở nơi này, Hải bá cũng có bà con xa, làm sao lại tìm tới cửa.”

      Thủy U Hàn cảm giác mình ngay cả khí lực để tức giận cũng có.

      Nhủ mẫu tiếp lời tiểu Hồng : “Mấy nữ nhân Vương gia thấy Hải bá cung Đông thúc như vậy, biết là mình nghĩ sai, liền đem lỗi đổ lên đầu của nha đầu kia, nguyên lại nha đầu kia chính là nữ nhi của Đông thúc, là do nương tử đầu tiên của ông lưu lại, gọi là Lan nhi. Nàng mình là bị Lan nhi xúi giục mới có ý tưởng đến đây bái phỏng tiểu thư. Còn là chúng ta va chạm với các nàng trước nên thủ hạ của họ mới đem chúng ta trói lại. là đổi trắng thay đen. Khi đó Âu Dương đại phu châm cứu cho tiểu thư, ta nhịn được chạy ra mắng nàng bậy, nào có ai ban ngày ban mặt, cạy mở khóa của người ta, đạp phá cổng nhà người ta, đối với hạ nhân của người ta là đánh là trói, tự mình mang theo bà tử cao lớn thô kệch, giơ chày gỗ bái phỏng người khác sao.”

      “Việc này Hải bá thế nào?”

      “Mấy người trói chúng ta là người hộ viện của Đông thúc, Hải bá làm chủ mỗi người bị đánh năm mươi đại bản, về phần nữ nhân kia, Đông thúc là chuyện nội quyến, đem các nàng về quản giáo tốt, chỉ như vậy liền . Hải bá tựa hồ rất tức giận, những cũng có cách nào khác.”

      tình đến đó cũng chấm dứt? Hổ xuống đồng bằng bị khuyển khinh, đây chính là ví dụ ràng a. Nghĩ vậy, Thủy U Hàn ngược lại chút cũng tức giận. tại quan trọng nhất là thân thể của mình, còn có an nguy của nhủ mẫu cùng tiểu Hồng, về phần những người như vậy, e rằng về sau còn phải gặp dài dài.

      “Nhủ mẫu, tiểu Hồng các người xem ta tại có chuyện gì, các người nên nhanh chóng cho Âu Dương đại ca xem vết thương, kê chút thuốc, sau đó thay quần áo, hồi làm cơm chiều, thỉnh Âu Dương đại ca cùng nhau ăn.”

      Âu Dương xem xét tình hình vết thương cho nhủ mẫu cùng tiểu Hồng, cũng may có thương tổn đến gân cốt, lấy ra hai chai thuốc mỡ, lại kê đơn thuốc đánh tan máu bầm, dặn các nàng uống thuốc. Nhủ mẫu cùng tiểu Hồng sau đó lui xuống thay quần áo và làm cơm.

      Thủy U Hàn thấy các nàng đều ra ngoài, mới chuyển hướng sang hỏi Âu Dương, ra nghi vấn trong lòng: “Âu Dương đại ca, lần này đều nhờ huynh. Tuy rằng huynh muội sao, nhưng thân thể của chính mình muội ràng nhất. Lúc ấy muội đau bụng vô cùng, trong lòng chỉ cảm thấy đứa này giữ được.”

      “Nếu tiểu Hàn như vậy huynh cũng cho muội biết. Muội lần này nếu được châm cứu đúng lúc, muội cùng đứa e là phi thường nguy hiểm.”
      Thủy U Hàn nghe như vậy, hiểu được tình huống lúc ấy có bao nhiêu nguy cấp, mặc kệ thế nào, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm. Nàng nhàng vuốt bụng mình: “Âu Dương đại ca, muội cùng cục cưng là nhờ huynh cứu sống, hai mẹ con muội nhất định quên.”

      Âu Dương cười cười, tiện đà lo lắng hỏi: “Tiểu Hàn, muội chịu thân thế của mình, hẳn là có tình khó , huynh cũng hỏi nhiều, nhưng mà, nơi này tựa hồ cũng an ổn, muội cần có chút dự tính, nếu có chỗ nào cần huynh giúp, cứ việc cùng huynh , huynh tuyệt đối khoanh tay đứng nhìn.”

      Thủy U Hàn nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Âu Dương, gật gật đầu: “Lời đại ca , muội ghi nhớ, về sau sợ là có ít việc cần phiền toái đến đại ca. Muội muốn cám ơn trước. Về phần dự tính, muội cũng có nghĩ chút, chính là hình dáng trước mắt của muội cũng chỉ có thể tạm ở lại chỗ này. Chờ sinh đứa ra lại tính tiếp.”

      “Ừm, cũng chỉ có thể như vậy. Tiểu Hàn, huynh cùng nhủ mẫu tính qua, còn hai thánh nữa là sinh kỳ của muội. Đây là thai thứ nhất của muội, có lẽ sinh sớm hơn. Huynh cùng Hải bá rằng muội lần này bị kinh hách quá lớn, cần tịnh dưỡng, thể để bất kỳ ai đến quấy rầy, còn huynh mỗi ngày phải đến châm cứu cho muội mới có thể giữ được bình an. Từ trấn đến đây, lại tiện, Hải bá mời huynh ở lại đây, muội vạn nhất có gì ổn huynh đều ở bên cạnh muội, miễn cho đến ngày sinh huynh lại đến kịp.”

      nghĩ tới Âu Dương lại chu đáo như vậy, xem như giải quyết được vấn đề khó khăn . Có đại phu y thuật cao minh mỗi ngày bên người chăm sóc, Thủy U Hàn còn sợ gì nữa.

      “Đại ân lời nào cảm tạ được hết, về sau liền phiền toái Âu Dương đại ca.”
      “Muội còn khách khí với huynh làm gì, muội kêu huynh tiếng đại ca, huynh đây chiếu cố muội phải là chuyện kinh thiên nghĩa địa sao.”

      Thủy U Hàn nghe xong mĩm cười: “Đại ca, huynh là người tốt, có phải đối với từng bệnh nhân huynh đều như thế?”

      Âu Dương trố mắt chút, nhìn Thủy U Hàn dưới ánh đèn hé ra nụ cười, chần chờ lát, vẫn là trả lời: “Đương nhiên, tiểu Hàn lúc đó chẳng phải vì huynh trong mắt chỉ có bệnh nhân mới có thể kính trọng huynh như thế sao?”

      Gió lạnh theo cửa sổ luồn vào, ánh đèn trong phòng run rẩy, gương mặt Thủy U Hàn trở nên mờ ảo, Âu Dương tự chủ được thay Thủy U Hàn kéo góc chăn lại: “Chẳng qua những bệnh nhân khác kêu huynh là đại ca, huynh cũng gọi thẳng tên các nàng, tiểu Hàn dù sao so với bệnh nhân khác muội bất đồng.”

      Thủy U Hàn trợn to đôi mắt, nhìn thẳng Âu Dương, Âu Dương cũng nhìn Thủy U Hàn, trong mắt hai người đều phản chiếu ánh sáng ấm áp, còn có phản chiếu ánh mắt ấm áp của đối phương.

      “Tiểu Hàn gọi huynh tiếng đại ca, huynh tự nhiên đối đãi giống như ca ca của tiểu Hàn vậy.” Âu Dương như thế.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      chau007153, betrang, Nhiên Nhiên10 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Sương dưa hấu.

      Hai ngày sau, Đông thúc phái người đến chỗ Thủy U Hàn tặng vải vóc và chân giò hun khói, là nhận lỗi. Còn Lan nhi nhận sai, đánh và xử phạt, bây giờ bị nhốt trong sài phòng. Thủy U Hàn có gặp , chỉ bảo nhũ mẫu truyền lời, thân thể nàng suy yếu tiện gặp khách, chuyện kia nếu là hiểu lầm, nàng cũng để ở trong lòng nên cần bồi thường, Lan nhi chỉ là đứa bé, biết sai là tốt rồi, cần phạt, trời rất lạnh, nếu bị bệnh làm cho nhiều người đau lòng mọi người đều là người cùng nhà cần gì phải làm căng đến thế. Cũng dặn dò nhũ mẫu khi chuyện với người được phái đến phải ôn hòa, thể để cho mọi người đều nghĩ các nàng đều bất mãn đối với nhà Đông thúc. Nhũ mẫu tuy rằng thiện lương, ở đại trạch môn hơn nửa đời người rồi, đương nhiên hiểu được điều này. Bà nhận lễ người đưa tin đem đến, mặc khác Đông thúc còn tặng cho chủ tớ ba người mứt quả hồng, mứt hoa quả tự làm, sau đó bà mới hoan hoan hỉ hỉ đem ngươi đưa tin nhà Đông thúc đuổi về . Hải bá cũng muốn đến nội viện để nhận lỗi với Thủy U Hàn, đều là lỗi do ông canh nhà cho tốt, nhưng bị nhũ mẫu mời trở về. Chuyện của Vương đại phu nhân cứ thế mà giải quyết được gì.

      Từ ngày đó trở , Âu Dương đến khách phòng tại trung viện ở, mỗi ngày giúp Thủy U Hàn bắt mạch, còn việc thu tô ở nhà mình, còn có chuyện ở tiệm thuốc đều có tâm phúc trong nhà chăm nom giúp, chỉ có chuyện đặc biệt quan trọng mới có thể đến đây tìm . Chuyện của Thủy U Hàn, càng ít người biết, cho nên Âu Dương có mang gã sai vặt nào bên người, mỗi ngày ba bữa cơm đều là tiểu Hồng đưa đến, quần áo đều do tiểu Hồng và nhũ mẫu quan tâm lo đến.

      Hải bá bởi vì chuyện của Vương gia làm nên đối với chủ tớ Thủy U Hàn cảm thấy áy náy rất nhiều. Khi Âu Dương bệnh tình của Thủy U Hàn cực kỳ ngiêm trọng. Hải bá thấy Âu Dương bằng lòng chiếu cố Thủy U Hàn, trong lòng cảm kích vô cùng, lúc có chuyện gì để làm, hai người thường uống rượu với nhau, chuyện phiếm.
      Âu Dương mới biết được, hóa ra lúc Hải bá và Đông thúc cùng nhau hầu hạ Vương lão thái gia nên có chút giao tình. Chuyện lần này là do Vương gia làm sai, nhưng tiện làm Đông thúc bị mất mặt được, chỉ đành có lỗi với chủ tớ Thủy U Hàn. Cũng may Thủy U Hàn rộng lượng, cứ vậy àm truy cứu, chính là suy nghĩ cho ông và Đông thúc, vì thế ông rất là cảm kích.

      Thủy U Hàn nghe theo lời dặn dò của Âu Dương, nằm giường hai ngày, nhẫn nại được muốn bước xuống. Âu Dương thấy nàng có gì đáng ngại, cũng hiểu được phải vận động nhiều mới có lợi cho nàng, nên đồng ý cho nàng bước xuống giường.

      Khí trời càng ngày càng lạnh, rau ở ngoài ruộng sớm hái sạch rồi, chỉ còn ít dưa hấu chưa có chín nên cách nào ăn được, tiểu Hồng là người có thói quen tiết kiệm, luyến tiếc ném bỏ, liền nhắc chuyện này cho thủy U hàn nghe.

      Thủy U Hàn trong lòng khẽ động, gọi Âu Dương đến thương lượng.

      “Âu Dương đại ca, huynh có biết loại thuốc tên sương dưa hấu, đối với cổ họng sưng đau, nhiệt miệng sinh đau nhức rất có hiệu quả.”

      “Sương dưa hấu, có nghe qua. Có liên quan đến dưa hấu sao?” Âu Dương nhìn thấy trong viện có mười mấy quả dưa hấu. “Là dưa hấu lại bỏ thêm dược liệu gì để chế thành sao?”

      Xem ra tại mọi người còn chưa có biết làm làm ra sương dưa hấu.
      “Đại ca trong cửa hàng có mang tiêu (sunfat natri ngậm nước) chứ? Có thể đem dưa hấu bỏ thêm mang tiêu để chế thành thuốc. Bình thường đại ca hay gặp những bệnh nhân sưng cổ họng, có phải là kê thuốc để họ uống”.

      “Đúng vậy, sương dưa hấu theo lời của tiểu Hàn, nghe giống thuốc tán thế?”

      “Đúng vậy, Âu Dương đại ca. Sương dưa hấu này có hiệu quả làm dịu những bệnh trạng như thế, hơn nữa vị đạo giống khó ăn như dược tề, sương phấn này có thể tan ngay trong miệng, hoặc là chế thành phiến thuốc để ngậm. Vừa trị được bệnh, vừa giúp bệnh nhân cần phải uống thuốc đắng, thích hợp cho tiểu hài tử và người phú quý dùng đấy.”

      “Nghe có vẻ hợp lí, tiểu Hàn biết cách làm cụ thể.”

      “Đúng vậy, bằng cũng cùng đại ca cái này. Huynh xem, bây giờ ở đây có sẵn đồ để chế thành sương dưa hấu, muội đem phương pháp chế dược cặn kẽ với đại ca, sau đó mang chút sương dưa hấu này ra bán . Nếu cảm thấy được chúng ta có thể chế nhiều hơn.”

      Lập tức Thủy U Hàn đem phương pháp làm sương dưa hấu hết cho Âu Dương nghe, chọn trái dưa hấu vỏ dày chưa chín, móc bỏ thịt dưa , bỏ mang tiêu vào, sau đó dùng vỏ dưa đậy kín lại, đặt ở chỗ râm mát, chở vỏ dưa bên ngoài phân hủy thành phấn trắng, liền thu những phấn trắng hay còn gọi là sương dưa hấu. Thủy U Hàn còn đề nghị, có thể bỏ thêm băng phiến, cây bối mẫu, tiêu đường để làm thuốc viên, dễ dàng uống hoặc ngậm, vừa có thể nhuận hầu, vừa chữa được bệnh.

      Âu Dương nghe xong, tinh tế cân nhắc dược tính của dưa hấu và mang tiêu, nghĩ đến dược hiệu mà là có thể trị bệnh nhưng vẫn còn chút nghi vấn.

      “Tiểu Hàn, sao muội có phương thuốc này? có người dùng qua?”

      Phương thuốc này hình như có nhiều người dùng qua nha, hàng năm tiết trời sang thu ông bà ngoại nàng thường làm ít, về phần có người dùng qua , phỏng chừng khi đó dân cả nước dùng qua hết rồi, tuyệt đối an toàn hữu hiệu. Thế nhưng Thủy U Hàn như vậy.

      “Cái này bất quá chỉ là phương thuốc dân gian, đường đến đây muội nghe người ta . Hình như cũng có được dùng rộng rãi cho lắm. Nếu như đại ca lo lắng, chờ sau khi sương dưa hấu được làm xong chúng ta thử trước chút xem, nếu được sang năm làm nhiều chút bán cho các tiệm thuốc lớn. thứ nhất có thể tăng thu nhập, thứ hai cũng giúp đỡ người bệnh tiêu trừ ốm đau.

      Âu Dương đối với lai lịch của phương thuốc này nửa tin nửa ngờ, thế nhưng quả là có nhiều nơi có phương thuốc dân gian, tuy rằng chắc gì được nhiều người biết nhưng cực kỳ hữu hiệu. Nên cũng đành buông tất cả nghi hoặc xuống, về tiệm thuốc lấy mang tiêu ra, dựa theo lời Thủy U Hàn , làm mười mấy quả dưa hấu như vậy rồi treo lên.

      Tiểu Hồng cũng bận bịu, Vương gia trang dựa vào núi làm chỗ ở, thời gian thu hoạch vụ thu, ở trong thôn thể làm việc như tiểu hài tử và phụ nữ đều lên núi hái nấm. Thủy U Hàn cũng qua với nhủ mẫu, bảo các nàng đem mấy cây nấm lớn hái được, nấm còn có đất đem đến đây, Thủy U hàn bỏ tiền ra mua. Bởi vì Thủy U hàn thường mua gà vịt trong thôn, những tiểu hài tử bắt được cá cũng đều bán cho nàng, đổi lại được nhiều tiền tiêu vặt. Thủy U Hàn trả thù lao luôn luôn rộng lượng, so với việc các nàng đem lên trấn để bán còn nhiều hơn. Người trong thôn chỉ thấy qua Thủy U hàn từ xa ở trong ruộng trồng rau, nhũ mẫu và tiểu Hồng thập phần hòa khí, Bành nương tử bị đuổi ra ngoài, nhóm Thủy U hàn đến tặng thuốc bổ, đồ ăn, ai cũng biết ba người họ là người tốt, cũng nguyện ý giúp đỡ.

      Thủy U Hàn thu được mười mấy rương gỗ chứa đất để nuôi trông nấm . Trước đây nàng mời thợ mộc đến làm rương gỗ chính là dùng để trồng nấm, còn nửa trồng mầm đậu phụ, giữ lại đến mùa đông có thể bán giá tốt, cải thiện được cuộc sống, nuôi tiểu bảo bảo.

      Tiểu Hồng phòng ươm [phòng ươm ở đại] sửa sang xong hết, mới đem mấy rương gỗ chuyển vào, chỉ còn chờ đến lúc cần mới bắt đầu dưỡng. Còn dùng củi đốt lên để bảo trì nhiệt độ trong phòng ươm, còn vẩy nước, bảo trì độ ẩm. Nấm sinh trưởng cần ánh sáng, mầm đậu phụ nuôi trồng đến mức độ nhất định là có thể ăn, cũng cần có ánh sáng mặt trời.

      Ngày trôi qua rất là yên ổn, nhà Đông thúc cũng còn đến quấy rối. Nhủ mẫu thầm cảm thấy may mắn cần phải lo lắng ứng phó với nhóm người Vương đại phu nhân, nhưng cũng rất tức giận và bất bình, chuyện tình làm đến mức như vậy, thế mà họ lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, thực chẳng biết xấu hổ mà.

      Bụng Thủy U hàn càng ngày càng lớn, tiểu tử ở trong bụng lại rất thích hoạt động tay chân, nhắc nhở mẹ nó phải chú ý đến hữu của nó. Nhũ mẫu sớm đem những vật cần thiết giúp Thủy U Hàn sinh hài tử chuẩn bị rất tốt, chỉ chờ hài từ kia từ trong bụng mẹ chui ra thôi, ngày đó rất nhanh tới.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      chau007153, betrang, Nhiên Nhiên8 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Sương dưa hấu.

      Hai ngày sau, Đông thúc phái người đến chỗ Thủy U Hàn tặng vải vóc và chân giò hun khói, là nhận lỗi. Còn Lan nhi nhận sai, đánh và xử phạt, bây giờ bị nhốt trong sài phòng. Thủy U Hàn có gặp , chỉ bảo nhũ mẫu truyền lời, thân thể nàng suy yếu tiện gặp khách, chuyện kia nếu là hiểu lầm, nàng cũng để ở trong lòng nên cần bồi thường, Lan nhi chỉ là đứa bé, biết sai là tốt rồi, cần phạt, trời rất lạnh, nếu bị bệnh làm cho nhiều người đau lòng mọi người đều là người cùng nhà cần gì phải làm căng đến thế. Cũng dặn dò nhũ mẫu khi chuyện với người được phái đến phải ôn hòa, thể để cho mọi người đều nghĩ các nàng đều bất mãn đối với nhà Đông thúc. Nhũ mẫu tuy rằng thiện lương, ở đại trạch môn hơn nửa đời người rồi, đương nhiên hiểu được điều này. Bà nhận lễ người đưa tin đem đến, mặc khác Đông thúc còn tặng cho chủ tớ ba người mứt quả hồng, mứt hoa quả tự làm, sau đó bà mới hoan hoan hỉ hỉ đem ngươi đưa tin nhà Đông thúc đuổi về . Hải bá cũng muốn đến nội viện để nhận lỗi với Thủy U Hàn, đều là lỗi do ông canh nhà cho tốt, nhưng bị nhũ mẫu mời trở về. Chuyện của Vương đại phu nhân cứ thế mà giải quyết được gì.

      Từ ngày đó trở , Âu Dương đến khách phòng tại trung viện ở, mỗi ngày giúp Thủy U Hàn bắt mạch, còn việc thu tô ở nhà mình, còn có chuyện ở tiệm thuốc đều có tâm phúc trong nhà chăm nom giúp, chỉ có chuyện đặc biệt quan trọng mới có thể đến đây tìm . Chuyện của Thủy U Hàn, càng ít người biết, cho nên Âu Dương có mang gã sai vặt nào bên người, mỗi ngày ba bữa cơm đều là tiểu Hồng đưa đến, quần áo đều do tiểu Hồng và nhũ mẫu quan tâm lo đến.

      Hải bá bởi vì chuyện của Vương gia làm nên đối với chủ tớ Thủy U Hàn cảm thấy áy náy rất nhiều. Khi Âu Dương bệnh tình của Thủy U Hàn cực kỳ ngiêm trọng. Hải bá thấy Âu Dương bằng lòng chiếu cố Thủy U Hàn, trong lòng cảm kích vô cùng, lúc có chuyện gì để làm, hai người thường uống rượu với nhau, chuyện phiếm.
      Âu Dương mới biết được, hóa ra lúc Hải bá và Đông thúc cùng nhau hầu hạ Vương lão thái gia nên có chút giao tình. Chuyện lần này là do Vương gia làm sai, nhưng tiện làm Đông thúc bị mất mặt được, chỉ đành có lỗi với chủ tớ Thủy U Hàn. Cũng may Thủy U Hàn rộng lượng, cứ vậy àm truy cứu, chính là suy nghĩ cho ông và Đông thúc, vì thế ông rất là cảm kích.

      Thủy U Hàn nghe theo lời dặn dò của Âu Dương, nằm giường hai ngày, nhẫn nại được muốn bước xuống. Âu Dương thấy nàng có gì đáng ngại, cũng hiểu được phải vận động nhiều mới có lợi cho nàng, nên đồng ý cho nàng bước xuống giường.

      Khí trời càng ngày càng lạnh, rau ở ngoài ruộng sớm hái sạch rồi, chỉ còn ít dưa hấu chưa có chín nên cách nào ăn được, tiểu Hồng là người có thói quen tiết kiệm, luyến tiếc ném bỏ, liền nhắc chuyện này cho thủy U hàn nghe.

      Thủy U Hàn trong lòng khẽ động, gọi Âu Dương đến thương lượng.

      “Âu Dương đại ca, huynh có biết loại thuốc tên sương dưa hấu, đối với cổ họng sưng đau, nhiệt miệng sinh đau nhức rất có hiệu quả.”

      “Sương dưa hấu, có nghe qua. Có liên quan đến dưa hấu sao?” Âu Dương nhìn thấy trong viện có mười mấy quả dưa hấu. “Là dưa hấu lại bỏ thêm dược liệu gì để chế thành sao?”

      Xem ra tại mọi người còn chưa có biết làm làm ra sương dưa hấu.
      “Đại ca trong cửa hàng có mang tiêu (sunfat natri ngậm nước) chứ? Có thể đem dưa hấu bỏ thêm mang tiêu để chế thành thuốc. Bình thường đại ca hay gặp những bệnh nhân sưng cổ họng, có phải là kê thuốc để họ uống”.

      “Đúng vậy, sương dưa hấu theo lời của tiểu Hàn, nghe giống thuốc tán thế?”

      “Đúng vậy, Âu Dương đại ca. Sương dưa hấu này có hiệu quả làm dịu những bệnh trạng như thế, hơn nữa vị đạo giống khó ăn như dược tề, sương phấn này có thể tan ngay trong miệng, hoặc là chế thành phiến thuốc để ngậm. Vừa trị được bệnh, vừa giúp bệnh nhân cần phải uống thuốc đắng, thích hợp cho tiểu hài tử và người phú quý dùng đấy.”

      “Nghe có vẻ hợp lí, tiểu Hàn biết cách làm cụ thể.”

      “Đúng vậy, bằng cũng cùng đại ca cái này. Huynh xem, bây giờ ở đây có sẵn đồ để chế thành sương dưa hấu, muội đem phương pháp chế dược cặn kẽ với đại ca, sau đó mang chút sương dưa hấu này ra bán . Nếu cảm thấy được chúng ta có thể chế nhiều hơn.”

      Lập tức Thủy U Hàn đem phương pháp làm sương dưa hấu hết cho Âu Dương nghe, chọn trái dưa hấu vỏ dày chưa chín, móc bỏ thịt dưa , bỏ mang tiêu vào, sau đó dùng vỏ dưa đậy kín lại, đặt ở chỗ râm mát, chở vỏ dưa bên ngoài phân hủy thành phấn trắng, liền thu những phấn trắng hay còn gọi là sương dưa hấu. Thủy U Hàn còn đề nghị, có thể bỏ thêm băng phiến, cây bối mẫu, tiêu đường để làm thuốc viên, dễ dàng uống hoặc ngậm, vừa có thể nhuận hầu, vừa chữa được bệnh.

      Âu Dương nghe xong, tinh tế cân nhắc dược tính của dưa hấu và mang tiêu, nghĩ đến dược hiệu mà là có thể trị bệnh nhưng vẫn còn chút nghi vấn.

      “Tiểu Hàn, sao muội có phương thuốc này? có người dùng qua?”

      Phương thuốc này hình như có nhiều người dùng qua nha, hàng năm tiết trời sang thu ông bà ngoại nàng thường làm ít, về phần có người dùng qua , phỏng chừng khi đó dân cả nước dùng qua hết rồi, tuyệt đối an toàn hữu hiệu. Thế nhưng Thủy U Hàn như vậy.

      “Cái này bất quá chỉ là phương thuốc dân gian, đường đến đây muội nghe người ta . Hình như cũng có được dùng rộng rãi cho lắm. Nếu như đại ca lo lắng, chờ sau khi sương dưa hấu được làm xong chúng ta thử trước chút xem, nếu được sang năm làm nhiều chút bán cho các tiệm thuốc lớn. thứ nhất có thể tăng thu nhập, thứ hai cũng giúp đỡ người bệnh tiêu trừ ốm đau.

      Âu Dương đối với lai lịch của phương thuốc này nửa tin nửa ngờ, thế nhưng quả là có nhiều nơi có phương thuốc dân gian, tuy rằng chắc gì được nhiều người biết nhưng cực kỳ hữu hiệu. Nên cũng đành buông tất cả nghi hoặc xuống, về tiệm thuốc lấy mang tiêu ra, dựa theo lời Thủy U Hàn , làm mười mấy quả dưa hấu như vậy rồi treo lên.

      Tiểu Hồng cũng bận bịu, Vương gia trang dựa vào núi làm chỗ ở, thời gian thu hoạch vụ thu, ở trong thôn thể làm việc như tiểu hài tử và phụ nữ đều lên núi hái nấm. Thủy U Hàn cũng qua với nhủ mẫu, bảo các nàng đem mấy cây nấm lớn hái được, nấm còn có đất đem đến đây, Thủy U hàn bỏ tiền ra mua. Bởi vì Thủy U hàn thường mua gà vịt trong thôn, những tiểu hài tử bắt được cá cũng đều bán cho nàng, đổi lại được nhiều tiền tiêu vặt. Thủy U Hàn trả thù lao luôn luôn rộng lượng, so với việc các nàng đem lên trấn để bán còn nhiều hơn. Người trong thôn chỉ thấy qua Thủy U hàn từ xa ở trong ruộng trồng rau, nhũ mẫu và tiểu Hồng thập phần hòa khí, Bành nương tử bị đuổi ra ngoài, nhóm Thủy U hàn đến tặng thuốc bổ, đồ ăn, ai cũng biết ba người họ là người tốt, cũng nguyện ý giúp đỡ.

      Thủy U Hàn thu được mười mấy rương gỗ chứa đất để nuôi trông nấm . Trước đây nàng mời thợ mộc đến làm rương gỗ chính là dùng để trồng nấm, còn nửa trồng mầm đậu phụ, giữ lại đến mùa đông có thể bán giá tốt, cải thiện được cuộc sống, nuôi tiểu bảo bảo.

      Tiểu Hồng phòng ươm [phòng ươm ở đại] sửa sang xong hết, mới đem mấy rương gỗ chuyển vào, chỉ còn chờ đến lúc cần mới bắt đầu dưỡng. Còn dùng củi đốt lên để bảo trì nhiệt độ trong phòng ươm, còn vẩy nước, bảo trì độ ẩm. Nấm sinh trưởng cần ánh sáng, mầm đậu phụ nuôi trồng đến mức độ nhất định là có thể ăn, cũng cần có ánh sáng mặt trời.

      Ngày trôi qua rất là yên ổn, nhà Đông thúc cũng còn đến quấy rối. Nhủ mẫu thầm cảm thấy may mắn cần phải lo lắng ứng phó với nhóm người Vương đại phu nhân, nhưng cũng rất tức giận và bất bình, chuyện tình làm đến mức như vậy, thế mà họ lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, thực chẳng biết xấu hổ mà.

      Bụng Thủy U hàn càng ngày càng lớn, tiểu tử ở trong bụng lại rất thích hoạt động tay chân, nhắc nhở mẹ nó phải chú ý đến hữu của nó. Nhũ mẫu sớm đem những vật cần thiết giúp Thủy U Hàn sinh hài tử chuẩn bị rất tốt, chỉ chờ hài từ kia từ trong bụng mẹ chui ra thôi, ngày đó rất nhanh tới.
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Sinh con

      Mùng năm tháng mười lịch, giường đất trong phòng Thủy U Hàn sớm được làm ấm. Bởi vì ngày sinh của nàng gần đến, nhũ mẫu và tiểu Hồng dứt khoát dời đến gian ngoài của phòng nàng ở, thuận tiện chăm sóc vào buổi tối.

      Buổi trưa, Thủy U Hàn ăn chén cơm trắng, dĩa gà hấp muối, còn ăn thêm vài miếng xương cách thủy, ít khoai tây cắt sợi, cải trắng ngâm dấm, còn thêm chén canh cá trích đậu hủ. Giống như mọi ngày, sau khi mặc xong áo khoác, Thủy U hàn được nhũ mẫu giúp đỡ vào vườn dạo bộ chút.

      Hai ngày trước, trận tuyết đầu đông năm nay rơi xuống, tuyết rơi lớn, chỉ có tầng mỏng. Vì tránh cho Thủy U Hàn khi tản bộ bị trượt chân , nhũ mẫu và tiểu Hồng quét sạch tuyết con đường tản bộ thường ngày của nàng, như vậy cũng chưa an tâm, hai người còn thay phiên nhau bồi bên người Thủy U Hàn, quyết liệt hơn là hai người rút ngắn thời gian tản bộ của Thủy U hàn.

      Tuy rằng còn chưa bước vào đông, thế nhưng khí trời cực kỳ lạnh. Thủy U Hàn đạp chân mạnh, nhìn hai đôi giày mang cực kỳ hài lòng. Đây là do mấy ngày trước, nàng dựa theo mẫu giày lông kiếp trước rồi mua da dê về làm cho mình, nhũ mẫu, tiểu Hồng và Hải bá mỗi người đôi. Đương nhiên cũng quên phần của Âu Dương, nhưng là làm đến hai đôi cho .

      Đáng tiếc là, ở thời đại này làm được đế giầy chống trơn Oxford, liền làm theo cách của nhũ mẫu, nhồi nhiều vải để làm đế giầy. Hiệu quả cũng cũng tệ lắm, mang ở chân là ấm áp, tuyệt đối kém với da dê châu Úc.

      Mỗi miếng da dê chỉ làm được đôi giầy, đương nhiên có miếng thừa ra, Thủy U Hàn muốn lãng phí, liền may lại làm đôi dép mềm, sắp tới có thời gian ra ngoài tản bộ chỉ có thể ở trong phòng, nên làm đôi dép như vậy có thể tới lui ngay trong phòng.

      Tản bộ trở về, Thủy U Hàn liền ghé qua phòng ươm, nhìn xem mầm nấm và mầm đậu phụ mọc đến đâu. Ít nhiều nhờ tiểu Hồng lo chuyện đốt củi nên độ ấm trong phòng rất ổn định, nước cũng tưới đủ, nấm và mầm đậu đều phát triển rất tốt, mấy ngày nữa là có thể bán đợt đầu tiên. Thủy U Hàn cùng Âu Dương thương lượng qua, trấn chỉ có tửu lâu lớn chút, nhà giàu cũng nhiều, những cây nấm và mầm đậu này có thể chuyển đến thành Tế Thủy để bán. Mấy người Thủy U Hàn lại tiện, Âu Dương dự định nhờ quản trong nhà mình vào thành bán rau giúp các nàng. Lúc này Thủy U Hàn mới biết được, nguyên lai Âu Dương ở thành Tể Thủy cũng có sản nghiệp, có lẽ phải là sản nghiệp của chủ yếu ở thành Tể Thủy, ngoại trừ ngôi đại trạch lớn ở ngoài, còn có hiệu thuốc Tế Sinh Đường nổi tiếng và mấy tiệm tạp hóa khác. Sản nghiệp ở trấn này là do mẫu thân để lại cho , có nhà, hiệu thuốc, còn có ruộng.

      Từ phòng ươm ra, tiểu Hồng dẫn Âu Dương đến bắt mạch cho Thủy U Hàn. Hết thảy đều tốt, phỏng chừng là mười ngày nữa mới ngày sinh. Sau khi chẩn mạch xong, Âu Dương theo thường lệ ở trong phòng Thủy U Hàn dùng trà, chuyện phiếm.
      “Âu Dương đại ca, huynh xem phương pháp này có tốt , mấy ngày nữa là chúng ta có thể ăn nấm và mầm đậu tươi mới rồi.”

      “Ừ, quả tệ. Ngay từ đầu, muội dẫn huynh đến phòng ươm, huynh vẫn còn chưa tin được là nó có thể trồng ra được rau, tại thể tin. Chắc khó khăn lắm muội mới nghĩ ra được biện pháp này.”

      “Chẳng qua là dám nghĩ dám làm mà thôi. Lúc bắt đầu làm cũng hề nghĩ làm được, chỉ là mới làm lần thành công . Là vận khí của chúng ta quá tốt .”

      “Muội đấy, luôn có những ý tưởng kỳ lạ. Sương dưa hấu kia, huynh thử qua , quả nhiên dùng tốt. Chiếu theo lời muội , phần làm thuốc tán, phần làm thuốc viên. Huynh giữ lại cho muội rất nhiều, còn lại huynh đem đến hiệu thuốc.Nửa tháng trước, nhi tử của phú thương ở thành Tể Thủy bị mụn nhọt ở cổ họng, tiểu hài tử quá , lại nuông chiều quá, thế nào cũng chịu uống thuốc, bệnh càng thêm nghiêm trọng. Huynh nghe đại phu ngồi chẩn bệnh ở hiệu thuốc , nên tự mình đến cửa, đem viên tây qua sương đưa cho họ để đưa cho vị tiểu công tử kia dùng. Tiểu công tử kia rất thích vị đạo của viên thuốc ngậm này, cùng với kẹo ngọt giống hệt nhau, dùng xong quả nhiên hữu hiệu. Vì thế được lan truyền ra, mọi người đều biết ở hiệu thuốc nhà huynh có thứ tốt như thế, người mua cũng nhiều hơn.”

      “Vậy chúc mừng Âu Dương đại ca.”

      “Cùng vui” xong, lấy trong túi ra túi bạc, “Đây là tiền bán thuốc, còn có chút, chờ bán xong, đưa cho muội.”

      Thủy U Hàn nhìn túi bạc kia, chừng hơn trăm lượng, vội vàng từ chối: “Đại ca làm cái gì vậy, dược liệu này là đại ca bỏ ra, thuốc cũng là đại ca làm được, muội bất quá chỉ ra công thức, cũng là đại ca nghiệm chứng mới có thể dùng. Tiền thuốc, tự nhiên hẳn là đại ca thu, cần đưa cho muội.”

      “Như vậy sao được,” Âu Dương nghiêm mặt , “công thức là của tiểu Hàn muội, dưa hấu cũng là tiểu Hàn bỏ ra, huynh chỉ có góp chút lực, làm sao có thể lấy bạc, tiểu Hàn có thể lấy ra cách làm làm chuyện tốt, tiền này đương nhiên phải đưa cho muội.”

      Thủy U Hàn cúi đầu suy nghĩ chút rồi với Âu Dương, “Đại ca, huynh làm vậy được, bây giờ sương dưa hấu rất được hoan nghênh, bằng về sau đại ca tìm thêm nhân thủ về làm giúp, đây là chiêu bài cho hiệu thuốc, sau này là nhà đại ca pha chế thuốc sẵn. Đại ca muốn cho muội chịu thiệt, vậy có thể cho muội đem công thức này nhập vào làm cổ phần , sau này lợi tức từ sương dưa hấu, đại ca chia cho muội hai phần là được Trong vòng mười năm, sau mười năm phương thuốc này thuộc sở hữu của đại ca, muội cũng lấy thêm bất kỳ lợi tức nào nữa.

      Âu Dương nghe Thủy U Hàn như vậy, chốc lát Thẩm tư: “Tiểu Hàn, tính như vậy cũng được. Nhưng mà muội chỉ lấy hai phần lợi tức, như thế có lợi lắm, huynh cho muội hơn…”

      Thủy U Hàn giơ tay lên cắt đứt lời của : “Đại ca, huynh chia như thế là được, muội cũng thể lừa gạt đại ca. Toa thuốc này, thực có thần kỳ như vậy, rất dễ bị người khác phỏng chế. Đại ca nếu muốn bị người khác ăn cắp phải cực lực bảo vệ phối phương này, hơn nữa muốn nhiều người biết đến thuốc này, toàn bộ Đại Chu, thậm chí người của quốc gia khác đều biết đến sương dưa hấu của Tể Sinh Đường . Sau đó còn phải cải tiến phối phương, lại càng đến tiền lực phải bỏ ra. Muội mở miệng muốn hai phần, mười năm có lẽ số tiền nhiều hơn, muội cũng biết những thành phẩm này hao phí bao nhiêu tiền của đại ca. Đại ca cũng phải cùng thuộc hạ và chưởng quỹ tính lại, nếu như ổn có thể giảm bớt cho muội cũng sao.”

      cần tính lại, liền y theo lời tiểu Hàn .” Âu Dương vỗ bàn.

      “Đại ca, so với ân tình của huynh, cái toa thuốc mà thôi, muội cũng muốn tính lợi tức với huynh, chỉ là muội có nhà để nuôi sống, đại ca trách muội chứ.” Thủy U Hàn yếu ớt .

      “Làm sao có thể, tiểu Hàn đối với chuyện này sảng khoái như vậy, xấu hổ, ngược lại làm cho đại ca vui vẻ. Ngày mai, huynh viết khế ước cho muội, chúng ta ký tên đồng ý, chuyện này định xuống, sau đó tiểu Hàn chỉ cần để ý đến thời gian chia lợi tức thôi.”

      Thủy U Hàn mừng rỡ vạn phần, mười năm sau cần đến tiếp tế của Sở phủ, các nàng ít nhất áo cơm lo. Âu Dương Phác Y, thực có thể xưng là quân tử, cần báo đáp, làm việc có nề nếp, thành thực có thể tin.

      “Số tiền này, tiểu Hàn trước nhận lấy, giữ lại dùng khi cần gấp.”

      “Được rồi, số tiền này, xem như khấu trừ tiền lãi của muội là được.” Thủy U Hàn cũng cùng Âu Dương khách khí, chỉ sợ nàng rất nhanh cần dùng tiền.

      Thủy U Hàn đem tiền giao cho nhũ mẫu để bà cất. Thủy U Hàn và Âu Dương phen này chuyện, nhũ mẫu ở bên cạnh nghe rất ràng, nhìn tiểu thư nhà mình có thể kiếm được khoản tiền, hơn nữa mười năm sau có thu nhập ổn định, vừa cao hứng, vừa ngạc nhiên, sững sờ ở bên. Nghe Thủy U Hàn gọi bà, mới tỉnh lại mà nhận tiền.

      Thủy U Hàn lúc này lại nghĩ tới việc , lại cùng Âu Dương thương lượng: “Đại ca, có lẽ huynh thấy nấm và mầm đậu của muội, có thể bán được hay ?”

      Âu Dương gật đầu, những thứ này nếu ở đây thể nào bán được, nhưng đến chỗ có nhiều nhà giàu có và đông đúc như thành trấn lớn nhất định rất được hoan nghênh, tửu lâu lớn, quan lại, phú hộ tranh nhau mua. “Việc này muội hãy yên tâm, huynh còn sợ rằng bao nhiêu đây cũng đủ để bán . Quản nhà huynh ở thành Tể Thủy quen biết rất nhiều, chuyện cùng mấy tửu lâu rồi, hai ngày nữa có thể đem rau đưa đến đó. Muội lại kiếm được thêm khoản tiền rồi.”

      “Như vậy rất tốt. Muội suy nghĩ, nếu như có nhiều người mua, có thể đem biện pháp này chỉ dẫn cho thôn dân ở Vương gia thôn , như thế thôn dân có thể kiếm thêm chút tiền. Dựa theo điểm này để sản xuất, cuộc sống của thôn dân thoải mái hơn .”

      Âu Dương nhìn Thủy U Hàn, hơn nửa ngày mới chớp mắt.

      Tiểu tử trong bụng giống như trở mình, Thủy U hàn liền kêu tiếng “Đau”, nhịn được cười: “Tiểu tử bướng bỉnh này chắc nghe được có tiền, sau này lo đến việc có tiền nuôi dưỡng nó, liền cao hứng trở mình đây mà.”

      Âu Dương và nhũ mẫu cũng nhịn được cười theo.

      “Hài tử này tràn đầy sinh lực, là chuyện tốt. Ta thấy, nhất định là tiểu công tử mập mạp .” Nhũ mẫu khẳng định.

      Thủy U Hàn nở nụ cười lại cười nổi nữa. Cơn đau lần này bất đồng giống như trước, lần này, là đợt tiếp đợt, Thủy U Hàn ôm bụng, mồ hôi chảy ròng.
      Âu Dương và nhũ mẫu đều nhìn ra khác thường của nàng, nhũ mẫu kinh hô: “Có phải là sắp sinh ?”

      Hai người vội vàng đỡ Thủy U Hàn nằm giường sưởi trong phòng, Âu Dương giúp Thủy U Hàn bắt mạch, gật đầu, chỉ sợ là sắp sinh. Hai người giúp Thủy U Hàn kiểm tra , xác định là sắp sinh, nhưng mà sản đạo còn chưa mở, phỏng chừng phải chờ đến tối mới có thể sinh được.

      Thủy U Hàn trải qua hai kiếp người, nhưng nàng chưa bao giờ sinh con. Nàng cho là mình bây giờ đau như vậy chính là lập tức sinh rồi, nhưng nghe Âu Dương và nhũ mẫu , nàng mới biết đây là đau bụng sinh, phải qua mấy canh giờ nữa mới sinh. Thủy U Hàn phải tiết kiệm sức lực, nhẫn cơn đau.

      Thủy U Hàn gật đầu đáp ứng, tại chỉ có cẩn thận nghe lời dặn của đại phu, dũng cảm đối mặt. Đem toàn bộ sức lực giữ lại, chờ đại phu ra lệnh mới bắt đầu sinh.
      Nhũ mẫu và Âu Dương ở bên thương lượng, Thủy U Hàn buổi tối mới sinh, có thể làm kinh động đến Hải bá, có biện pháp khác, chỉ có thể làm Hải bá ngủ sớm chút.

      Thủy U Hàn nghe xong, lo lắng nhìn Âu Dương, Âu Dương hiểu ý nàng, để cho nàng yên tâm.

      “Điều này huynh nghĩ qua, buổi tối là tốt nhất, mấy tháng này, Hải bá đều uống rượu thuốc do huynh điều chế . Khí trời lạnh, Hải bá mỗi tối chỉ uống vài chén. Hôm nay, huynh bỏ thêm thuốc mê vào rượu của ông ấy, yên tâm, gây hại đến Hải bá đâu.

      Thủy U Hàn gật đầu, cũng chỉ có thể như thế.

      Nhũ mẫu bảo tiểu Hồng làm cơm tối, sau đó bồi bên người Thủy U Hàn, còn Âu Dương tìm Hải bá.

      Mặc dù bị cơn đau hành hạ và có khẩu vị ăn uống gì, nhưng Thủy U Hàn vẫn cố ăn chén cơm, nửa bát canh gà nấu hoàng kì. Trời sập tối, tiểu Hồng đứng trước cửa chờ Âu Dương, Âu Dương để hòm thuốc xuống, đối với các nàng gật đầu, biểu thị hết thảy đều chuẩn bị tốt. Nước nóng, kéo, vải trắng cũng đều chuẩn bị đủ.

      Màn đêm buông xuống , gió tây bắc nổi lên, mây đen hoàn toàn che khuất ánh trăng. Giờ dần canh ba, tiếng hét vang lên trong căn phòng đèn sáng ở hậu viện của đại trạch dưới chân núi, ánh đèn lay động, có thể nhìn thấy ba bóng người đung đưa, người trong đó bế bọc , tựa hồ là ôm trân bảo quý giá nhất thiên hạ.
      chau007153, betrang, Nhiên Nhiên7 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Lừa dối.

      Buổi sáng mùng năm tháng mười , lúc Hải bá tỉnh dậy phát trời sáng. Nhớ tới tối ngày hôm qua ông và Âu Dương đại phu cùng nhau uống rượu chuyện, rất là sảng khoái, uống hơi nhiều, cũng quên mất làm thế nào mình quay trở về phòng. Rượu thuốc của Âu Dương đại phu đưa cho, ông uống mới có mấy tháng vết thương cũ rất ít khi tái phát. Ngày trước theo Hầu gia vào sinh ra tử, chiến trường chém giết rất nhiều quân địch. Sau lại lại cùng Hầu gia chiến thắng trở về hồi kinh, vốn có nhận được chức quan, nhưng là vết thương của ông có chút bất tiện, tính cách lại quá ngay thẳng, làm quan chưa chắc là có phúc, nên lưu lại Hầu phủ, làm hộ vệ cho thiếu gia. Khi đó đại thiếu gia chỉ mới có năm, sáu tuổi, nhị thiếu gia đến. Chỉ mới chớp mắt qua nhiều năm như vậy rồi, hai vị thiếu gia đều cưới vợ. Người già lại càng nhớ về chuyện xưa.

      Hải bá mặc xong quần áo, vào viện múc nước, chuẩn bị rửa mặt. Thấy phòng của Âu Dương ở đối diện có động tĩnh, hẳn là uống ít , nên ngủ còn chưa dậy.
      Hải bá cầm thùng nước, mới ra cửa phòng, nghe được tiếng đại môn mở ra , giương mắt nhìn lên, thấy Âu Dương đại phu bước vào, sớm như vậy ra ngoài, lại mặc ngoại sam? Ủa, sao đại phu lại ôm ngoại sam, phải, hình như đại phu dùng ngoại sam bọc vật rồi ôm vào trong ngực.

      Âu Dương bước nhanh ngang qua người Hải bá, có dừng lại, mà là chạy vội bên trong, đây là có chuyện gì, Âu Dương đại phu làm việc luôn luôn Thẩm ổn, lại tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa, mỗi lần vào nội viện đều có tiểu Hồng nhủ mẫu theo cùng. Nhìn biểu tình mặt địa phu, hình như xảy ra chuyện gì? Cái kia bọc kia là cái gì, nhìn đại phu ôm cẩn thận như vậy chắc phải là hòm thuốc. Hải bá nghĩ, liền bỏ thùng nước xuống, đuổi theo Âu Dương.

      Âu Dương quay đầu, làm như mới nhìn thấy Hải bá, vội vàng : “Hải bá, ta sáng sớm ra ngoài tản bộ, ở ven đường nhặt được đứa trẻ, nhìn qua chắc là bị cha mẹ bỏ rơi, ta thấy nó còn thở nên mới nhanh bế về. Hài tử này phải giao cho nhủ mẫu mới có thể cứu sống.”

      Hải bá vừa nghe cũng rất gấp: “Vậy nhanh lên chút, trời lạnh như thế này, đặt ở ven đường, chẳng phải là bị đông lạnh rồi sao.”

      “Đúng, đúng, chúng ta đều là đại nam nhân biết cách chăm sóc hài tử, chỉ có thể giao cho nhủ mẫu.”

      đến đây hai người trước sau bước vào nội viện, Âu Dương vươn tay gõ cửa, trùng hợp cửa phòng cũng mở ra. Nguyên lai là nhủ mẫu và tiểu Hồng, tiểu Hồng cầm chiếc bình sứ trắng trong tay, xem chừng muốn vắt sữa dê.

      Âu Dương thấy các nàng, vội vàng : “Nhủ mẫu, ta nhặt được đứa trẻ, người nhanh ôm vào trong sưởi ấm, tiểu Hồng định vắt sữa dê sao, vậy tốt quá, hài tử này sợ là đói bụng.” xong liền đưa vật trong tay cho nhủ mẫu bế.

      Nhủ mẫu nghe Âu Dương như vậy, mở góc áo ra nhìn vật trong lòng chút, ai u tiếng: “Hài tử như vậy, cha mẹ nó sao lại nhẫn tâm vứt bỏ chứ, đáng thương, ta liền ôm nó vào trong, tiểu thư hẳn thích nó cho xem.”

      Tiểu Hồng ở bên cũng đưa ngó sang nhìn trộm, mặt cũng là vui mừng, “Vậy ta vắt sữa dê, hâm nóng rồi cho đứa bé này ăn.”

      Nhủ mẫu đứng ở trong cửa, tiểu Hồng đứng ở ngoài cửa, mà Âu Dương lại cao hơn Hải bá rất nhiều, Hải bá thấy nhủ mẫu vén cái áo bọc đứa lên, cũng muốn nhìn chút nhưng bị Âu Dương và tiểu Hồng chặn tầm nhìn, thấy cái gì hết. Nhủ mẫu vội xoay người, ôm đứa bé chạy vào trong phòng.

      Tiểu Hồng cười hì hì khép cửa, Âu Dương cũng lui ra, Hải bá lại nhìn được ở bên trong, chỉ nhìn thấy nhủ mẫu chạy vào phòng bên trong vang lên tiếng khóc của trẻ con.

      Âu Dương nở nụ cười, “ tốt quá, khóc lớn tiếng như vậy, nhất định là có việc gì.”

      Tiểu Hồng đem cửa khép nhanh lại rồi với Hải bá: “Hải bá, sáng nay bá có nhìn con dê chưa? Con này dê phỏng chừng chỉ có thể dùng hai tháng, đến lúc đó còn phải phiền Hải bá nữa mua thêm con nữa.”

      Hải bá đáp ứng, nhớ tới sáng sớm còn chưa xem ngựa và dê nhà mình, nên cùng tiểu Hồng ra ngoại viện.

      Người lớn tuổi đều thích tiểu hài tử, Hải bá cũng ngoại lệ, thấy tiểu Hồng ngồi vắt sữa, rồi chạy chậm vào trong nội viện liền theo. Tiểu Hồng vừa vào bên trong liền đóng cửa lại, Hải bá cũng tiện theo vào. Liền lấy cây chổi, ở bên ngoài phòng quét tước, vểnh hai cái lỗ tai lên lắng nghe động tĩnh bên trong. Đứa trẻ mới sinh tựa hồ rất an tĩnh, chỉ khóc hai, ba tiếng, khóc nữa, đến nơi ấm áp áp nằm chắc là ngủ hoặc uống sữa dê ?

      lát sau, cửa phòng mở ra, là hai người tiểu Hồng và nhủ mẫu, cầm cái hộp thức ăn, thấy Hải bá ở ngoài cửa, liền cười bắt chuyện. là nên ăn điểm tâm. Mấy ngày nay, Âu Dương ở trong nhà, vẫn luôn cùng Hải bá ăn ở chỗ. Thủy U Hàn phân chia cơm canh cho cả hai đều nặng bên này bên kia, Hải bá lại hưởng thêm lộc ăn. Trong lòng cũng thầm khen Thủy U Hàn làm việc thành thạo, cách xử lại rộng lượng.

      Âu Dương thấy nhủ mẫu và tiểu Hồng, vừa mở miệng lại hỏi đứa trẻ kia như thế nào, nhủ mẫu đáp: “Là đứa bé trai, tiểu thư ôm nó nằm ở gường sưởi, vừa nãy mới uống sữa dê nên nó cũng ngủ rồi.”

      Âu Dương yên tâm, “Vậy là tốt rồi.”

      Nhủ mẫu và tiểu Hồng mời Âu Dương và Hải bá ngồi xuống ăn cơm, dọn xong điểm tâm, cũng có rời như lúc trước.

      Nhủ mẫu hướng âu Dương vén áo thi lễ: “Âu Dương đại phu, tiểu thư và đứa bé này rất hợp duyên, muốn giữ nó lại, nuôi bên người. Chẳng biết người thấy thế nào.”

      Âu Dương nhìn thoáng qua Hải bá: “Như vậy tự nhiên là tốt nhất. Đứa trẻ còn như vậy, ta lại chưa thành gia, tiện chiếu cố, nếu phu nhân nguyện ý thu dưỡng nó, xem như là nó có phúc. Phu nhân cũng tích được phúc đức.”

      Âu Dương xong lời này, thầm nhìn sắc mặt của Hải bá, rồi hướng Hải bá , “Hải bá nghĩ có đúng hay , hay là để ý?”

      Nhủ mẫu và tiểu Hồng tới hành lễ với Hải bá, “Mong Hải bá thành toàn cho tiểu thư nhà ta, bọn ta để hài tử làm phiền Hải bá đâu.”

      Hải bá vội vàng đứng lên, lại tiếp thân phận của vị phu nhân này, tuy rằng Lí quản dặn dò, chỉ cần nàng an an phận phận ở trong nhà, mình cũng can thiệp cái gì hết. Hơn nữa vị phu nhân này lại rất chiếu cố đến mình, có việc gì cũng tìm mình thương lượng giải quyết, đối với mình lại hết sức kính trọng. Chuyện này nếu mình đáp ứng lại rất hợp tình hợp lí, nên gật đầu.

      Nhủ mẫu và tiểu Hồng đều vui mừng nhướng mày. Nhủ mẫu mời Âu Dương đại phu sau khi ăn cơm xong, đến bắt mạch cho Thủy U hàn, sẵn tiện xem thử đứa trẻ. Âu Dương đương nhiên sảng khoái đáp ứng, nhủ mẫu và tiểu Hồng lúc này mới trở về .

      Ở bên trong, Thủy U hàn nằm kháng , quan sát đứa ngủ say trong lòng. Đêm qua, mệt muốn chết, ngờ sinh con lại tốn sức như vậy. Nhưng khi nhìn khuôn mặt nhắn của tên tiểu tử này, tay chân đá đạp lung tung, tất cả mọi khổ cực đều là đáng giá. Cục cưng, bé mang trong mình dòng máu của nàng, thịt của của nàng, giữa nàng và bé có huyết thống ràng buộc, ai có thể chia rẽ được mẹ con nàng.

      nghĩ ngợi, nhủ mẫu bưng canh móng heo nấu táo đỏ cùng đậu phộng bước vào. Thủy U hàn ngoan ngoãn ngồi dậy, đem canh uống vào. Sau đó dùng mắt hỏi nhủ mẫu
      “Yên tâm, tình đều làm xong. Có Âu Dương đại phu giúp đỡ, Hải bá bên kia cũng phản đối.”

      “Ừ, vậy là tốt rồi. Nhủ mẫu, trước đây ta nghĩ chúng ta nhẫn nại chút cũng tốt, nhưng là bây giờ ta lại có bảo bảo, chúng ta lại bị người canh chừng , trong lòng ta đặc biệt khó chịu.”

      “Bảo bảo cũng có, càng phải nhẫn nại hơn. Tiểu thư, vì bảo bảo người cũng phải kiên nhẫn.”

      Thủy U Hàn cúi đầu. Nhủ mẫu vẫn còn cái suy nghĩ chỉ cần mình nhẫn nại là có thể trở về Sở phủ, địa vị của mình và bảo bảo có thể là danh chính ngôn thuận. Nhưng mình vẫn muốn thoát khỏi quản lí của Sở phủ. Xem ra muốn thay đổi được suy nghĩ của nhủ mẫu phải tốn rất nhiều thời gian.

      lúc sau, tiểu Hồng cũng vào phòng, nhìn thấy bảo bảo nín khóc và ngủ rất ngon. kiềm được hiếu kỳ, vui vẻ quan sát.

      “Tiểu thiếu gia đúng là đứa trẻ ngoan, khóc, làm khó, còn có kén chọn, hỏi sao người khác thương cho được.”

      Thủy U Hàn và nhủ mẫu cũng rất vui vẻ, các nàng đâu có ngờ chỉ cần dùng chiêu giấu giếm thuận lợi như vậy, cũng may là bảo bảo cũng ngoan ngoãn phối hợp theo.
      Nhủ mẫu nhớ tới chuyện vừa rồi, vỗ vỗ ngực: “Lúc nãy ta mới vừa vào đến cửa, bảo bảo ở trong phòng bắt đầu khóc làm ta sợ muốn chết, sợ Hải bá nghe được tiếng khóc là từ trong phòng truyền tới . Như vậy lộ hết.”

      Tiểu Hồng an ủi nhủ mẫu, “Nhủ mẫu, cách xa như vậy, đâu thể nghe ra được. Lúc đó , ta đứng chung chỗ với Hải bá, nếu như phải tiểu thiếu gia đúng lúc ở trong phòng khóc khi nhủ mẫu đem cái bao bố bọc áo sam vào, đúng là nhận ra tiếng khóc đó ờ phòng ngoài hay ở bên trong phòng.”

      Thủy U hàn hỏi: “Hải bá nhìn ra được điểm khả nghi?”

      Nhủ mẫu và tiểu Hồng đều lắc đầu, nhủ mẫu : “Nếu như là phụ nhân từng sinh con , sợ rằng gạt được. Cũng may ông ấy là nam nhân cũng đâu có biết được mấy dấu hiệu này. Hơn nữa chúng ta dựa theo kế hoạch, diễn cũng diễn xong, ông ấy hoài nghi đâu.”

      Thủy U Hàn vuốt mặt của bảo bảo, mặt tràn đầy ôn nhu, ánh mắt càng thêm kiên định: “Nếu bị sinh nghi, phải làm thế nào đây. Ta đường đường chánh chánh nhận là ta sanh, ta tuyệt dối cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến cục cưng của ta.” đời này, lại thêm người mà nàng muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ, Thủy U Hàn cảm thấy đây là gánh nặng, ngược lại bảo bảo chính là động lực để nàng sống. Nữ nhân tuy là nữ tử yếu đuối nhưng khi làm mẹ rồi trở nên kiên cường.

      Đối mặt với bảo bảo mềm yếu, Thủy U Hàn càng cảm nhận hơn những lời này
      có bao nhiêu chính xác.

      Ăn xong điểm tâm, tiểu Hồng ra ngoại viện mời Âu Dương đến.

      Âu Dương trước nhìn bảo bối ngủ say, sau mới chẩn mạch cho Thủy U Hàn, lấy ra vài thang thuốc, là dùng để điều dưỡng sau khi sinh con, muốn Thủy U Hàn mỗi ngày đều phải uống.

      Thủy U hàn mời Âu Dương ngồi xuống , “Âu Dương đại ca, mẹ con muội thiếu đại ca phần nhân tình lớn, chỉ mong sau khi qua thời kì ở cữ, có cơ hội đáp lại….”
      Âu Dương giả bộ tức giận, xua tay, “Tiểu Hàn, muội sao vẫn cùng đại ca khách khí. Nếu muội còn như vậy, đại ca để ý đến mẹ con muội nữa.”

      Thủy U hàn cười nhận lỗi, “Là lỗi của muội, muội bao giờ như vậy nữa, mong đại ca đừng có tức giận.”

      Âu Dương cũng cười, hỏi Thủy U hàn: “Tên tiểu tử này có tên chưa ?”

      Thủy U hàn gật đầu: “Dạ, cái này muội sớm nghĩ xong, gọi là Thiên Kỳ, Kỳ trong kỳ lân, Thủy Thiên Kỳ.” xong liền ôm lấy bảo bảo nằm kháng, “Kỳ bảo bảo, Kỳ bảo bối, Kỳ cục cưng.” Kỳ cục cưng bị mẫu thân quấy rầy liền tỉnh, há miệng to bắt đầu khóc.

      “Thủy… Thiên Kỳ, hay, cái tên rất hay.” Âu Dương như có điều suy nghĩ.

      Nhủ mẫu từ bên ngoài vào, chỉ vài bước đến bên kháng , đem cục cưng ở trong lòng Thủy U Hàn ôm lấy, quở trách Thủy U Hàn: “Tiểu thư, người sao lại tay chút, xem đánh thức bảo bảo rồi . Cục cưng, cục cưng, đừng khóc, nhủ mẫu thương nha.” Ôm dỗ hồi, chờ cục cưng dừng khóc, mới thả cục cưng nằm lại kháng. Nhìn vả mặt buồn rầu của Thủy U Hàn.

      Thủy U hàn còn chưa hoàn hồn lại, cục cưng bây giờ theo họ của nàng mà nàng tuyệt thay đổi quyết định này. Tiểu Hồng có ý kiến gì , còn nhủ mẫu, nàng từ từ thuyết phục bà, về phần Âu Dương, nghĩ như thế nào? Hài tử theo họ của mẹ, đứng lập trường của nam nhân, vì điều này mà cảm thấy quyền uy của nam nhân bị khiêu khích chứ, có thành kiến với nàng? Có thành kiến như thế nào, Thủy U hàn rất muốn Âu Dương chấp nhận cách làm này của nàng, còn nếu chấp nhận nàng tuyệt ủy khuất cho mình đâu. Bằng hữu cũng tốt, người thân cũng được, nàng muốn cả hai có thể đứng chung lập trường.
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      betrang, Nhiên Nhiên, Nhược Vân6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :