Chương 41: Em ba lại tới cửa (2). Edit: Cindy. Hoàng Vĩ Lương bưng chén vào, mở nồi đất bên cạnh ra, xới cơm vào xong bưng ra ngoài, Lâm Giai Bân vội vàng bưng chén của mình lên cũng xới chén. Hoàng Vĩ Lương nhìn vợ ăn chén canh huyết dê, lại uống chút súp gà, mới đứng dậy dọn dẹp bàn, đem chén dơ vào phòng bếp rửa, Lâm Giai Bân nhìn rể dọn dẹp phòng bếp sạch , ra ngoài cùng chị ngồi ghế salon xem TV, kinh sợ nhìn chị thay đổi lớn, trước kia dù bệnh, chị cũng làm việc nhà, căn bản là yếu ớt như bây giờ, cũng tức giận. Nhưng trước mắt, rể dựa sát đến bên chị , bộ dáng bận trước bận sau che chở trăm chiều, làm rất thích. còn muốn rể giúp đổi công việc,đáng tiếc rể ngồi ghế salon, lại có cách nào để chị khỏi, nhất thời vô kế khả thi. Tiếp đó, rể cầm điện thoại ra cửa, biết gọi điện thoại cho ai. Lâm Giai Bân vội vàng muốn theo, muốn đợi rể gọi điện thoại xong lại chuyện, ai ngờ vừa kêu tiếng rể điện thoại lại vang lên. Hoàng Vĩ Lương vừa ừ ừ a a vừa trở lại nhà, lần nữa ngồi ghế salon, Lâm Giai Bân bực bội gần chết, ủ rũ theo vào, ngồi chờ ghế salon, nhưng cú điện thoại này hơi bị dài, cũng biết đối phương có bao nhiêu lời muốn , chỉ nghe rể ừ ừ a a đáp lại, vậy mà hơn nửa giờ vẫn chưa xong, Lâm Giai Bân đợi đến còn kiên nhẫn, quay đầu ra cửa. Cách Cư xá Tân Hoa xa, có khu chợ mới, nhìn to lớn chứng tỏ có thương hiệu, trong lòng Lâm Giai Bân mừng rỡ, nếu có thể tìm được việc ở chỗ này cần cầu xin rể rồi, thành phố Y là thành phố , trung tâm tuyển dụng chỉ mở vào thứ bảy, Lâm Giai Bân thầm cảm thấy may mắn. Có ba chỗ tuyển nhân viên dược, Lâm Giai Bân nhìn tuấn tú lại có năm kinh nghiệm, lúc đầu đối phương đối với rất hứng thú, nhưng chuyện với mấy câu, rồi để cho mình, lại để xem những chỗ khác xem, Lâm Giai Bân lại nhìn thông báo tuyển dụng của những chỗ khác, nộp đơn ở công ty thiết bị điện gia dụng và công ty vật liệu xây dựng, kết quả giống ba chỗ y dược kia, đồng ý tuyển . Tốn buổi trưa lại có kết quả, đến giờ trung tâm tuyển dụng đóng cửa, trong bụng Lâm Giai Bân đầy lửa giận ra lại đến nhà chị . nhà chị ăn cơm tối, Hoàng Bằng Tường chạy đến mở cửa, vẻ mặt vốn tươi cười, nhìn thấy cậu ba khuôn mặt nhắn lập tức xụ xuống, ngay cả chào hỏi cũng có, liền quay người trở về bàn cơm. Hoàng mẹ ở trong phòng xem TV, có ngồi bàn, khi Lâm Giai Bân tới, nhà ba người Lâm Yến để ý đến , trong lòng lại càng tức giận, bất đắc dĩ bụng đói thể làm gì khác hơn là tự vào phòng bếp nhìn, còn cháo, cũng may là còn vài cái bánh bao còn nóng, rửa sạch tay, cầm mấy cái bánh bao ngồi vào bàn bên cạnh. Đều ăn xong, Tiểu Tường húp ba bát cháo, đặt đũa xuống lên lầu, Lâm Yến cũng đặt đũa xuống, Hoàng Vĩ Lương đứng dậy thu dọn bàn, bưng vào phòng bếp rửa, Lâm Yến lấy khăn giấy ra ghế salon. Lâm Giai Bân thấy các món ăn đều hết rồi, vừa tủi thân vừa tức giận, Hoàng Vĩ Lương mềm lòng bóc trứng muối mang ra cho cậu. “ rể, chị của em sao có thể đối xử với em như vậy?” Lâm Giai Bân vừa tức giận vừa tủi thân. “Trước kia chị cậu đối với cậu tốt sao?” Hoàng Vĩ Lương ngồi bên cạnh bàn. “ giống hôm nay như vậy.” “ là hỏi cậu, trước kia chị cậu đối với cậu tốt à?” Lâm Giai Bân có cảm thấy trước kia chị có bao nhiêu tốt, nhưng so sánh với hôm nay chính là khác biệt trời vực, liền gật đầu. “Cậu biết trước kia chị cậu đối tốt với cậu, bây giờ lại thay đổi, cậu có tự mình tìm nguyên nhân hay ?” “Em thay đổi, em vẫn luôn như vậy.” Lâm Giai Bân uất ức nhấn mạnh. “Vậy rốt cuộc cậu như vậy là đúng hay , cậu có từng nghĩ qua ?” Lâm Giai Bân chuyện lúc lâu, nhìn rể còn chờ cậu trả lời, liền cứng ngắc ra câu: “Em làm sai chỗ nào rồi?” “Hôm nay cậu đến là muốn làm gì?” “Muốn rể giúp đổi công việc.” “Hình như nghe thấy cậu gọi chị cậu, đây là nhà của ai?” “.....” “ thiếu nợ cậu cái gì, nhất định phải giúp cậu?” Lâm Giai Bân muốn dạ, lại cảm thấy ổn, lúc lâu mới lên tiếng: “ là rể của em nha, giúp em còn ai chịu giúp em?” “ là chồng chị cậu! Cậu nhận thức chị , rể ở đâu ra?” “Chị em, chị ấy quá đáng.” rể chuyện dồn ép từng bước, Lâm Giai Bân hận thể nhảy dựng lên bỏ , nhưng trước mắt còn có việc cầu người, miễn cưỡng nén xúc động xuống. “ ấy quá đáng chỗ nào?” “Chị ấy đồng ý cho em đến đại học tư nhân ở thành phố.” “ ấy để cho cậu sao?” Lâm Giai Bân tức giận : “Dù sao chị ấy cũng ủng hộ, muốn em tự mình làm.” “Đúng vậy, chuyện của cậu do chính cậu quyết định, chị cậu có sai sao?” “Chị ấy ủng hộ, em có tiền học phí.” Lâm Giai Bân bỗng nhiên nghĩ đến, tiền của chị cũng là tiền của rể, trong lòng vẫn cảm thấy có chút ổn, “Chị ấy chịu tìm giúp em công việc tốt chút cũng được, nhưng chị ấy lại bảo em học làm thợ mộc,vừa mệt lại vừa bẩn, tiền làm ra lại ít, em chỉ mắng Tiểu Tường có câu, chị ấy liền nổi giận.....” “Cậu mắng Tiểu Tường cái gì?” Lâm Giai Bân còn chưa xong, Hoàng Vĩ Lương giận tím mặt đứng lên, “Con của tôi biết điều như vậy, cậu dựa vào cái gì mà mắng thằng bé? Cậu mắng con trai tôi, vẫn còn có mặt mũi đeo theo chị cậu để tôi giúp tìm việc! Cậu cho rằng cậu là ai, nhà chúng tôi còn phải nịnh bợ cậu sao? có cậu sống được sao? Mỗi lần cậu tới nhà hai tay đều trống trơn, ngay cả lòng dạ nhổ hai cây củ cải trong nhà cũng có, cho đến bay giờ cũng có nghĩ đến làm mất mặt chị cậu, cũng có quan tâm đến Tiểu Tường dù chỉ chút, tôi nghĩ cậu là người tim phổi, ngờ cậu lại là người lòng lang dạ sói, là bạch nhãn lang! Lâm Giai Bân, ngay cả trung học cũng là vợ chồng chúng tôi cung cấp cho cậu, cậu thân cận với Tiểu Tường, quan tâm thằng bé, tôi đều bỏ qua, ngờ được, cậu lại dám mắng thằng bé!” Người rể hiền lành vậy mà lại phát giận lớn như vậy, Lâm Giai Bân sợ ngây người, mặt thoắt đỏ thoắt trắng, hận thể chui vào đất, đến lúc này đột nhiên nghĩ đến, rể rất chị và cháu ngoại trai, giúp chỉ là vì chị , nên ra mắng Tiểu Tường, tiếc là bây giờ hối hận cũng còn kịp. Cả nhà đều để ý đến Lâm Giai Bân, chỉ có thể ưỡn mặt ăn vạ . Hoàng mẹ nghe thấy con trai gầm lên, vội vàng ra giảng hòa: “Vĩ Lương, có gì từ từ , cậu Tiểu Tường còn .” “Cậu ta đều hai mươi rồi, con đây bao lớn cũng biết giúp mẹ chia sẻ chuyện nhà rồi, cậu ta vậy mà lại...., mẹ, mẹ biết đồng nghiệp cậu ta sao ? cậu ta biết phải trái, ai đối tốt với cậu cậu lại cắn người ta vô cùng tàn nhẫn, ngày hôm qua con chỉ là gọi điện hỏi biểu của cậu ta, đồng nghiệp cậu ta chuyện với con hai tiếng, đem điện thoại con đến hết pin mới ngừng. Con vốn còn muốn để cậu ta giải thích, hừ, giải thích cái gì a, chị cậu ta đối đãi với cậu ta xuất phát từ tim phổi, mẹ xem cậu ta lại làm cái gì? Cũng chỉ vì Yến cậu ta mấy câu, từ lúc vào cửa đến giờ tiếng chị cũng gọi, vẫn là cầu xin con giúp đỡ đổi việc cho cậu ta, con là ai? có Yến, con có thể quen biết cậu ta sao?” Hoàng mẹ cũng ngờ được con trai luôn hiền lành ngoan ngoãn lại nổi giận, vội vàng tước vũ khí đầu hàng, câu nào trở về phòng. Lâm Giai Bân nhất thời có chút lơ mơ, chuyện ở công ty, rể làm sao có thể biết. Nhớ tới lúc ở tỉnh L, quản lỹ cũng như vậy mắng như vậy, là đống phân chó, đến đâu thối đến đó, người gặp người phiền, chó thấy chó ghét, phục, vốn định nhờ rể đổi chỗ khác, làm ra chút thành tích vãn hồi lại mặt mũi, nghĩ tới rể cũng mắng như vậy. Lâm Yến thấy em trai chọc chồng mình nổi giận, trong lòng tự nhiên áy náy, đứng dậy, bước như con vịt, kéo Hoàng Vĩ Lương ngồi vào ghế salon: “Lương, vở kịch này đặc biệt hay!” Hoàng Vĩ Lương nghe vậy nhìn TV, lúc lâu mới thấp giọng câu: “Yến, xin lỗi, mắng em trai em, vừa rồi là quá tức giận, chúng ta đối với cậu ta tốt như vậy, vậy mà cậu ta lại mắng Tiểu Tường, Tiểu Tường là đứa trẻ, lại vô cùng hiểu chuyện, còn nỡ nặng lời.....” Lâm Yến lột chuối tiêu đưa cho chồng: “Ăn , bớt giận . Em biết, mắng cậu ấy là còn muốn cứu vớt cậu ấy, khó có được vứt bỏ, thôi, sau này cậu ta muốn con đường nào tùy cậu ta .” Hoàng Vĩ Lương ăn vài miếng, trong lòng dễ chịu ít, nhìn lên TV. Lâm Giai Bân ngồi bên bàn ăn, ấm ức đến nước mắt đều chảy xuống, chị để ý đến cậu, rể vậy mà lại quá đáng hơn so với chị , làm vừa thất vọng vừa thương tâm, suy nghĩ cả buổi cũng hiểu tình hình trước mắt, cũng biết nên làm gì bây giờ
Chương 42: Em ba lại tới cửa (3). Edit: Cindy. Bóng đêm dần bao phủ, ai để ý đến Lâm Giai Bân, mọi người đều trở về phòng chuẩn bị ngủ, Lâm Giai Bân nhìn chị rể xem là khí, trong lòng vừa tức giận vừa khổ sở, biết tức giận chỉ khiến chị đuổi , người có đồng nào có thể dung thân ở đâu? hít sâu hơi, tận lực bình tĩnh thản nhiên gọi: “Chị.!” Lâm Yến dường như nghe thấy. “Chị cả, em nghỉ ở đâu?” Lâm Giai Bân ngăn Lâm Yến . “Trước tiên xin lỗi tôi, xin lỗi Tiểu Tường!” Lâm Yến đen mặt . Lâm Giai Bân nuốt nước miếng cái, khó khăn mở miệng: “Chị, xin lỗi!” Thanh khàn khàn khó nghe, thấy chị vẫn để ý đến , liền lo lắng giải thích: “Tiểu Tường ngủ rồi, ngày mai em với thằng bé.” Lâm Yến vòng qua em trai trở về phòng, Lâm Giai Bân đứng đó nghĩ muốn chết tâm, nhưng là rể ôm chăn ra cho : “Ngủ ghế salon .” Lâm Giai Bân rửa mặt rồi nằm trằn trọc ghế salon đến nửa đêm, dễ dàng mới ngủ được còn mơ thấy quản lý mắng là phân chó, lát quản lý lại biến thành rể, còn có khi biến thành khách hàng, ông chủ tiệm thuốc nổi giận đùng đùng quát “Cút!”, vợ của ông chủ móng tay đỏ lè giận dữ chỉ vào : “Bạch nhãn lang!” nhảy lên nhào qua, há miệng cắn, ra mình là sói . Lâm Giai Bân toát mồ hôi lạnh cả người, giật mình tỉnh lại, trời sáng, Hoàng mẹ tay chân trong phòng bếp nấu cơm, tất cả đều an tĩnh yên bình, Lâm Giai Bân đứng dậy, gấp chăn, rửa mặt xong ngồi yên tĩnh ghế salon, nếu có việc ngày hôm qua, lúc này mở TV, chọn tiết mục mình thích xem, chừng còn để lượng cực lớn nghe ca khúc mình thích, căn bản là bất kể có ảnh hưởng đến người khác hay , ở tỉnh L, bởi vì cùng đồng nghiệp đánh nhau, quản lý phê bình , còn giải thích là để đồng nghiệp dậy sớm chút làm, căn bản bất kể những đồng nghiệp vì xã giap đến rất khuya, bị đánh thức làm mắt có rất nhiều quầng thâm. Hôm nay dám như vậy, sợ chị rể đuổi , tiền lương ở tỉnh L xài hết, năm nay cha còn phải xoay sở học phí cho thằng bốn, chịu cho phân tiền nào, còn chưa có trải qua cuộc sống có đồng nào, cho dù thế nào, cũng phải ở chỗ chị giải quyết vẫn đề túng quẫn này, tốt nhất là giải quyết chuyện công việc. Phòng Hoàng Bằng Tường sáng đèn,lập tức truyền đến thanh đọc bài, lát sau, Hoàng Vĩ Lương cũng xuống, đến phòng bếp giúp mẹ nấu cơm. Lâm Yến là phụ nữ có thai, vẫn ngủ thẳng đến tám giờ mới rửa mặt xuống ăn cơm, Lâm Giai Bân cũng mặt dày theo chị đến ngồi bên bàn ăn. Đúng vậy, ở nhà chị chưa bao giờ có cảm giác mặt dày, trước kia bất kể là ăn uống hay vòi tiền cũng là bộ dạng cây ngay sợ chết đứng. “MẸ, con lại dậy trễ.” Lâm Yến mang vẻ mặt áy náy với mẹ chồng, “Vĩ Lương thầm tắt chuông báo thức.” Lâm Giai Bân cảm thấy chị làm bộ. “Em dậy làm gì, có với mẹ ở đây rồi.” “Yến, chỉ là nấu cơm, mẹ làm là được, con nghỉ ngơi cho tốt mới phải.” Hoàng mẹ hiền từ . “bÀ nội, cháo hôm nay đặc biệt ngon.” Hoàng Bằng Tường cười . “Tiểu Tường ăn nhiều chút, buổi sáng học bài mệt ?” mặt Hoàng mẹ đầy nếp nhăn, khi cười như những đóa hoa tràn ra, lộ ra vui sướng nồng đậm. Cho tới bây giờ, Lâm Giai Bân chưa từng thấy cảnh tượng trước mắt, trước kia, chị rất là thương , giống như bác Hoàng,trong lòng chua chua, thầm oán hận chị mấy câu, cũng nghĩ tới cho tới bây giờ mình cũng có tỏ vẻ cảm kích với chị . “Mẹ, ăn cơm xong, con đến trạm xe nhìn chút, chừng buổi sáng Ngọc Lương đến.” Hoàng Vĩ Lương . “Ba, con cũng , lâu nhìn thấy .” “Tiểu Tường, hôm nay được, nhiều người phải chen chúc taxi, con còn ôm theo em trai nữa.” “Vậy con ở nhà chờ . Mỗi lần đến đều mang rất nhiều đồ ăn, con sợ xách được.” “ ngoan, còn biết thương .” Lâm Yến khen con trai câu. Lâm Giai Bân lặng lẽ quệt miệng, cảm thấy cháu ngoại trai ràng có ý định làm việc, còn như vậy, còn bé mà làm ra vẻ, trong lòng thấy chán ngấy. “ sao, còn có ba đây, con yên tâm .” Hoàng Vĩ Lương cười với con trai. Lâm Giai Bân cảm thấy cả nhà chị rất giỏi làm bộ làm tịch, giả mù sa mưa đón người ta, thử nghĩ xem, chị của lúc nào về nhà có người nào đón? Khi đó tiểu tường còn , xe khách vào thôn, mỗi lần chị xách bao quần áo, ôm tiểu tường ba km mới đến nhà. Lâm Giai Bân chợt nhớ đến, lúc Tiểu Tường ba tuổi, chị oán trách với mẹ: “Thằng hai, thằng ba ở nhà chơi, cũng đón con chút, Tiểu Tường làm sao có thể xa như vậy. Làm cánh tay con đều mỏi đến muốn gãy.” “Chính là do ớt1” Mẹ mất hứng trách móc chị , lúc ấy vành mắt chị đỏ lên, mẹ còn đẩy chị cái: “Còn mau nấu cơm !” Em út đến nhà bếp ăn vụng thịt chị làm, ra ngoài lặng lẽ cho , chị ở nhà bếp khác, lúc ấy để ý, cũng biết làm sao Lâm Giai Bân nghĩ đến chuyện này, giống như từ lúc đó, chị về nhà còn thường xuyên như vậy, có khi bọn họ muốn tiền cũng là tự mình đến tìm. Hoàng Bằng Tường ăn cơm xong, thu dọn bàn, bưng chén và mâm đến phòng bếp rửa. “Tiểu Tường, để bà, con đặt xuống .” Hoàng mẹ thương cháu trai. “Bà nội, để con , bà nấu cơm mệt rồi, nghỉ ngơi chút.” “Để cho Tiểu Tường rửa chén, thằng bé đọc sách mệt mỏi phải vận động, vừa lúc đầu óc có thể thả lỏng.” Hoàng Vĩ Lương cùng Lâm Yến đồng thanh. Lâm Giai Bân cho là Hoàng Bằng Tường chỉ là miệng, nhìn cháu ngoại trai thu dọn bàn, ở phòng bếp rửa chén lau sàn, trong lòng cười thầm: hừ, chỉ là miệng ? là làm. còn tưởng lát cháu ngoại trai chắc chắn còn vui vẻ nổi, nghĩ tới làm xong việc, Hoàng Bằng Tường còn lau sàn nhà, cái trán toát ra tầng mồ hôi, cậu mở cửa sổ để trong nhà được thông gió, còn đem chăn của mình ra ngoài phơi nắng, lúc này mới lên lầu. Ở nhà, cho tới bây giờ Lâm Giai Bân chưa từng vào phòng bếp, sau khi chị hai gả , cũng lên trung học, thỉnh thoảng mới ở nhà, mẹ lười biếng chịu nấu cơm liền nghiêm mặt gầm lên, chưa từng nghĩ đến giúp mẹ mình chút, bất luận mẹ bà đau chô này thân thể khó chịu chỗ kia. Lâm Yến ăn cơm xong cùng mẹ chồng mua thức ăn, hôm nay em chồng đến đối nguyệt, phải mua chút thức ăn bổ dưỡng mà lại dễ ăn. Hoàng Bằng Tường học được giờ mới cầm lấy vợt bóng bàn chuẩn bị chơi. “Tiểu Tường!” Lâm Giai Bân gọi tiếng, cháu trai đứng ở cửa quay đầu nhìn . “Cậu cùng với con.” đứng dậy qua thấy sắc mặt Hoàng Bằng Tường vẫn lạnh lùng như cũ, thấp giọng : “ xin lỗi, Tiểu Tường, sau này cậu mắng con nữa.” còn có chút lo lắng cháu trai chấp nhận, Hoàng Bằng Tường đưa tới cây vợt. “Cậu dạy con đánh bóng bàn, kỹ thuật đánh bóng của cậu tệ, còn từng tham gia đại hội thể dục thể thao.” Lâm Giai Bân có chút lấy lòng , bây giờ có chút khó chịu vì được ai để ý đến, cho dù là cháu ngoại chịu để ý đến cũng tốt. Trong tiểu khu có đài bóng bàn, Lâm Giai Bân mặc kệ kỹ thuật tốt của cháu trai, lấy hết tài nghệ đấu với cháu trai, đánh hết sức vào quả bóng,làm cho cháu trai đỡ nổi luôn nhặt bóng. Cứ như vậy, đến nửa giờ trán Hoàng Bằng Tường bắt đầu toát mồ hôi, cậu dùng tay áo lông lau mặt, rồi cởi áo lông bên ngoài, tiếp tục đánh bóng. Mỗi lần Hoàng Bằng Tường ném bóng nhìn về cửa nhà, lúc này bỗng nhiên để vợt xuống: “Cậu Ba, con tới, cậu giúp con đem áo và vợt về nhà.” Cậu vừa vừa chạy cực nhanh về nhà. Lâm Giai Bân thấy trước cửa nhà có chiếc taxi dừng ở đó, rể xách túi lớn, người đàn ông phía sau cũng xách túi , phụ nữ quấn chặt chẽ ôm đứa bé được bọc bằng vải bông vào trong nhà, Hoàng Bằng Tường chạy đến, cũng giúp đỡ lấy đồ từ trong xe ra, giọng vui vẻ của họ truyền tới làm Lâm Giai Bân sinh lòng hâm mộ, trước kia chị cũng nhiệt tình với mình như vậy, tiếc là bây giờ chị ấy thay đổi rồi. Nghĩ đến vừa rôi thế nhưng lại nịnh nọt cháu ngoại trai, Lâm Giai Bân cảm thấy chán ghét, oán hận trừng mắt liếc chị , cảm giác mình bị nhục nhã lớn đều do chị ấy.