1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hơn Cả Hôn Nhân - Thần Vụ Quang (Update 67.3 - Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 9: Hạ Chân Ngọc kết hôn
      Edit: Tang Du
      Beta: Quảng Hằng


      Từ khi Chu Cẩn Vũ bày tỏ thái độ của đối với , Hạ Chân Ngọc luôn luôn cảm thấy lo lắng, nếu mà Chu Cẩn Vũ thực có ý nghĩ này với nên làm sao.

      Đương nhiên chuyện như thế này ở những nơi như cơ quan là thường xuyên xảy ra, nhưng điều kiện trước tiên cũng là tình tôi nguyện, có mưu cầu lẫn nhau. Tuy rằng tìm được chỗ dựa vững chắc trong công việc cũng có rất nhiều đặc quyền nhưng muốn con đường này, chưa kể đến bản thân gặp nhiều rắc rối, mà cha mẹ cũng có cuộc sống yên ổn.

      Mấy ngày nay, trong lòng luôn cảm thấy buồn bực, còn bên phía Chu Cẩn Vũ lại có động tĩnh gì. Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua, phiền muộn trong lòng Hạ Chân Ngọc cũng dần dần hạ xuống, sau thời gian sợ bóng sợ gió, thấy bản thân mình đúng là suy nghĩ quá nhiều, có lẽ nên đặt chú ý của mình lên người Lý Uy là tốt nhất.

      Mấy ngày nay và Lý Uy giao tiếp với nhau, ra nỗi lòng với nhau, tuy rằng vẫn có tiến triển gì mới, nhưng tình cảm so với khi tìm hiểu gắn bó hơn chút, Lý Uy cũng đồng ý, nếu tiếp tục thêm tuần nữa mà vẫn thể được, dự định bệnh viện. Hạ Chân Ngọc từ đầu đến cuối vẫn luôn cho rằng tình trạng này của Lý Nguy căn bản là do yếu tố tâm lý tạo thành.

      Hôm nay Hạ Chân Ngọc dặn Lý Nguy trước khi làm tắt điện, nước và ga , sau đó ra khỏi nhà. Hôm nay dậy sớm cho nên cần vội vàng để bắt xe bus, chỉ cần từ từ đến nhà ga. Còn chưa tới nhà ga di động của chợt vang lên, tự hỏi mới sáng sớm như vậy mà ai gọi điện đến cho , lấy điện thoại di động ra chỉ thấy số lạ, sau đó nhấc điện thoại lên “Alô” tiếng.

      Là giọng của người đàn ông: “Xin chào”

      Hạ Chân Ngọc : “Xin lỗi, tôi nhận ra là ai gọi.”

      Đối phương cười: “Giọng của tôi em cũng nhận ra?”

      Hạ Chân Ngọc suy nghĩ chút rồi thử hỏi câu: “ là Chu – thị - trưởng?”

      Chu Cẩn Vũ nở nụ cười vui vẻ: “Là tôi.”

      Đầu óc Hạ Chân Ngọc thậm chí kịp hoạt động, trực tiếp hỏi: “Sớm như vậy gọi điện thoại cho tôi có việc gì sao?”

      có việc gì, chỉ là ở đường tôi nhìn thấy em nên gọi điện chào hỏi.”

      “Chỉ là chào hỏi?” Hạ Chân Ngọc hiểu.

      Chu Cẩn Vũ cực kỳ thẳng thắn : “Đúng vậy, sáng sớm liền trông thấy tâm trạng vui vẻ của em.”

      Hạ Chân Ngọc miễn cưỡng cười: “Đó là vinh hạnh của tôi.” xong muốn tắt máy, lại đột nhiên nhớ tới vấn đề, lại vội vàng : “ nhìn thấy tôi?”

      Chu Cẩn Vũ lại bị phản ứng chậm chạp của Hạ Chân Ngọc chọc cười: “Tôi ở ngay phía sau em, vừa rồi em sang đường tôi liền trông thấy em.”

      Hạ Chân Ngọc nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên thấy chiếc Land Rover màu đen chậm rãi theo phía sau , lập tức tắt điện thoại hướng về phía chiếc xe đến, Chu Cẩn Vũ hạ cửa kính xe nhìn Hạ Chân Ngọc nở nụ cười rất thân thiết.

      Xem ra cần phải ràng, bằng còn tiếp tục như vậy. Quách chủ nhiệm chắc là sớm nhìn ra ý đồ của Chu Cẩn Vũ, nếu làm sao có thể chiếu cố và coi trọng như vậy, chỉ có là ngu ngốc mà thôi. đúng, có lẽ tất cả mọi người trong Tòa thị chính cũng đều nhận ra. Nghĩ vậy trái tim Hạ Chân Ngọc như muốn lộn ngược, quan tâm có phải là thị trưởng hay , tôn nghiêm và thanh danh của mới là quan trọng nhất.

      Sắp xếp lại mạch suy nghĩ, duy trì nụ cười khách khí : “Xin chào Chu thị trưởng, làm sớm vậy, sao để cho tài xế đưa ?”

      Nét mặt Chu Cẩn Vũ vẫn như cũ hề thay đổi: “Quá sớm tôi muốn để cho tài xế phải chạy chạy lại, lên xe tôi đưa em .”

      Hạ Chân Ngọc thể thẳng thừng từ chối được đành ngồi vào ghế bên tay lái phụ, bản thân còn chưa từng được ngồi vào chiếc xe tốt như vậy, là rộng rãi và thoải mái.

      Chu Cẩn Vũ khởi động xe, mà là nghiêng người đối diện với đem dây an toàn thắt lại, đối với hành động này của Chu Cẩn Vũ, ngờ sắc mặt Hạ Chân Ngọc vẫn đổi.

      “Đến cơ quan bây giờ có lẽ hơi sớm chút, hay chúng ta ăn sáng trước được ?”

      Lái chiếc xe này đến cơ quan có thể sớm sao? Hạ Chân Ngọc đồng ý, tại hoàn toàn có biện pháp đem Chu Cẩn Vũ trở thành lãnh đạo cấp mà đối xử, hoàn toàn chính là con sói háo sắc săn con mồi, vì thế cười cười : “ cần đâu Chu thị trưởng, phiền đưa tôi đến phố Phụng Vũ là được rồi, tôi xuống xe ở đó, vừa lúc mẹ tôi tìm tôi có chút việc, nếu tôi cũng thể dậy sớm như vậy.”

      Chu Cẩn Vũ sửng sốt chút: “Đây phải là nhà em sao?”

      Hạ Chân Ngọc càng cười càng sáng lạn: “Là nhà tôi, nhưng mà đây là nhà của tôi, nhà mẹ tôi ở phố Phụng Vũ.”

      “Em kết hôn rồi?” Chu Cẩn Vũ có chút do dự hỏi.

      “Đương nhiên rồi, tôi 28 tuổi, lập gia đình phải rất bình thường sao?”

      Chu Cẩn Vũ trong lòng hiểu được ngay lúc này Hạ Chân Ngọc gián tiếp tuổi của mình, như vậy việc lập gia đình là chuyện hết sức bình thường, cũng ở trong dự liệu. Nhưng mà vẫn còn giữ lại tia may mắn, bởi vì Hạ Chân Ngọc thực giống phụ nữ lập gia đình, trông còn rất trẻ. Hơn nữa qua vài lần tiếp xúc thấy cách xử của Hạ Chân Ngọc lại càng giống người sành sỏi công tác ở cơ quan nhiều năm.

      Nhìn vẻ tình bất định mặt Chu Cẩn Vũ, còn thấy vẻ tao nhã như bình thường, trong lòng Hạ Chân Ngọc dâng lên niềm vui sướng. Nhìn lúc này vẫn còn tồn tại chút vọng tưởng, đương nhiên cũng muốn làm cho Chu Cẩn Vũ xuống đài được, tuy rằng thể chấp nhận thái độ của nhưng cũng đắc tội nổi.

      Chu Cẩn Vũ khởi động ô tô, dọc đường cũng tiếp tục chuyện với Hạ Chân Ngọc, đến nới quay đầu với Hạ Chân Ngọc: “Đến rồi, em xuống xe .”

      Hạ Chân Ngọc đúng là đoán được thái độ của Chu Cẩn Vũ tại là gì, giọng vẫn ôn hòa như vậy, những phương diện khác cũng nhìn ra chút thay đổi nào, vì thế liền cảm ơn rồi sang đường đến nhà mẹ .

      Mẹ Hạ Chân Ngọc thấy con mới sáng sớm tinh mơ có mặt ở nhà bị giật mình, vội vàng hỏi xảy ra chuyện gì. Hạ Chân Ngọc buổi sáng nhìn lầm thời gian nên dậy quá sớm, đến cơ quan sớm cũng có hứng thú nên trở về nhà.

      Mẹ mang bữa sáng lên, nhà ba người ngồi ăn bữa sáng giống như là chuyện thời gian dài trước kia Hạ Chân Ngọc thấy nhớ khoảng thời gian đó, có lẽ ở trong nhà vẫn là thoải mái nhất.

      Nhìn Hạ Chân Ngọc sang đường, tiến vào tiểu khu đối diện Chu Cẩn Vũ tại biết cảm giác của mình là gì nữa. biết Hạ Chân Ngọc vừa rồi là cố ý, có thể thấy muốn cùng vạch quan hệ. Kỳ còn chưa có nghĩ tới đối với Hạ Chân Ngọc đến cuối cùng là thái độ gì, kết quả ngờ rằng mình chưa xác định xong bị trực tiếp phá hỏng.

      Chu Cẩn Vũ từng có ít phụ nữ, trong đó cũng có những người liên quan đến công việc, nhưng đều là theo như nhu cầu, phụ nữ có chồng chưa bao giờ động đến, thậm chí là nể nhau theo cách lễ phép. Người đàn bà như vậy rất phiền toái, hơn nữa có ngày nào đó xuất những lời đồn đại cũng tốt lắm. Tuy là quan tâm bị ảnh hưởng gì, nhưng cũng muốn phá hoại hôn nhân hợp pháp của người khác.

      Suy nghĩ chút, khẽ cười tiếng. Quên , chuyện này hai bên đều tình nguyện, nếu Hạ Chân Ngọc biểu lộ thái độ, mà Chu Cẩn Vũ chạm vào người phụ nữ lập gia đình, coi như cũng chưa có chuyện gì xảy ra.

      lại nhìn nhìn hướng Hạ Chân Ngọc vừa rời , sau đó nhấn chân ga phóng .

      Thu xếp chuyện với Chu Cẩn Vũ là làm cho Hạ Chân Ngọc gạt được nỗi lo lắng, mặc dù còn chưa có khẳng định được toàn bộ, nhưng mà lấy thân phận của Chu Cẩn Vũ hiển nhiên có kiêu ngạo của mình, tuyệt đối gây khó dễ với người phụ nữ kết hôn như .

      Hơn nữa mấy ngày nay, cũng phải làm báo cáo công việc cho Quách chủ nhiệm, ngay cả việc thống nhất các vấn đề liên quan cũng là trực tiếp gọi điện thoại đến trung tâm thông tin để liên lạc, xem ra đúng là bình an vô rồi.

      Đến tối thứ Sáu, Lý Nguy gọi điện thoại cho , là đêm nay đặt phòng khách sạn, muốn cùng vào thế giới của hai người, cũng có thể gia tăng tình thú, chừng có thể thành công.

      Kỳ Hạ Chân Ngọc thực có chút hoảng sợ, thử nhiều như vậy lần, mỗi lần đều rất đau, đau đến mức có phần sợ hãi. Mặc dù có chút tình nguyện, nhưng cũng hy vọng Lý Nguy có thể làm trọn đến bước cuối cùng, đó mới là cuộc hôn nhân chân chính.

      Tự vận động tinh thần ít lần, cuối cùng cũng đỡ hơn ít, sau giờ tan tầm cùng Lý Nguy đến nhà hàng ăn cơm, ăn xong lại dạo phố lát, Lý Nguy mua cho Hạ Chân Ngọc ít những đồ vật xinh khiến cho thấy vui, rất nhanh đến chín giờ khi hai người cười cười dự tính đến khách sạn. Vào phòng Hạ Chân Ngọc mới biết được Lý Nguy đặt phòng tình nhân, gian phòng bố trí vô cùng ấm áp và lãng mạn, khiến bản thân cũng khỏi cao hứng.

      “Lý Nguy, cũng tiếc tiền nha, khách sạn xa hoa như vậy mà cũng dám đặt?” Hạ Chân Ngọc có chút tiếc tiền.

      “Vì em, cái gì cũng tiếc. Chân Ngọc, tắm rửa nhé? Lý Nguy thay quần áo cười hỏi Hạ Chân Ngọc.

      “Được, muốn trước tắm trước sao? Em chờ lát nữa.”

      Lý Nguy cười ha ha: “Em ngốc, phòng tình nhân sao có thể để người tắm được, hai chúng ta tắm uyên ương

      Hạ Chân Ngọc bỗng chốc liền đỏ mặt, nhưng cũng có cự tuyệt, hôm nay nhất định phải thành công.

      Vào phòng tắm đúng là vì tình nhân mà chuẩn bị, bồn tắm lớn đại còn có cả mát xa, Lý Nguy bắt đầu mở nước, Hạ Chân Ngọc tắm dưới vòi hoa sen trước. Chờ Lý Nguy cũng tiến đến đây tắm rửa, Hạ Chân Ngọc ngượng ngùng giúp ta cởi quần áo, hai người cùng nhau bước vào bồn tắm lớn.

      Lý Nguy hôn Hạ Chân Ngọc, so với trước kia thành thạo hơn rất nhiều, hề tùy tiện tức giận, xem ra trong khoảng thời gian này ta cũng học được ít, dần dần Hạ Chân Ngọc cũng có chút động tình, bắt đầu đáp lại nụ hôn của Lý Nguy.

      Lý Nguy đưa tay ở trong nước mơn trớn làn da nhẵn mịn của Hạ Chân Ngọc, nụ hôn cũng dần dần trải rộng ra toàn thân Hạ Chân Ngọc, triền miên hồi lâu, bàn tay của Lý Nguy vẫn liên tục thăm dò nụ hoa của Chân Ngọc, mà bản thân ta cũng từ phối hợp của Hạ Chân Ngọc mà cảm thấy hưng phấn hơn.

      Lý Nguy cảm giác Hạ Chân Ngọc chuẩn bị tốt rồi, hơn nữa ở trong nước cũng có thể giảm bớt đau đớn, ta cũng rất đau lòng mỗi khi thấy Hạ Chân Ngọc chịu đựng, nhưng mà bản thân ta cũng bất lực.

      Hạ Chân Ngọc hai tay vòng cổ Lý Nguy, thân thể hoàn toàn chuẩn bị tốt chuyện kế tiếp, gắt gao nhắm chặt hai mắt lại nghênh đón đau đớn kế tiếp, có lẽ là do tác dụng của nước, động tác lúc này của Lý Nguy cũng có làm cho đặc biệt khó chịu, thân thể cũng thả lỏng dần, hôn lên miệng Lý Nguy, cười : “ cần lo lắng, bây giờ em thấy đau.”

      Lý Nguy cũng chịu đựng căng thẳng của toàn bộ thân thể, nghe Hạ Chân Ngọc vậy càng cảm thấy tinh thần tỉnh táo cùng tự tin, ra sức vọt vào bên trong.

      Hạ Chân Ngọc nằm ở giường ôm Lý Nguy, ôn nhu nắm lấy bàn tay lộ ra ở bên ngoài của ta, còn Lý Nguy trùm kín chăn, toàn thân run run dứt, lâu sau hai người cũng chưa có chuyện, cứ ngây ngốc như vậy.

      Lý Nguy chậm rãi xốc chăn lên, hai mắt đỏ bừng hiển nhiên là khóc, giọng hỏi Hạ Chân Ngọc: “Chân Ngọc, em còn định cùng vượt qua sao?”

      Hạ Chân Ngọc giọng : “Đương nhiên, Lý Nguy em sớm qua, chúng ta là vợ chồng, từ khi cùng kết hôn em đều suy nghĩ làm thế nào để cuộc sống của hai chúng ta tốt, chưa từng nghĩ tới những chuyện linh tinh, ngay cả trong khoảng thời gian này em cũng chưa từng có ý định rời khỏi , em chỉ nghĩ làm thế nào để có thể giúp .”

      Lý Nguy nghe xong ôm chặt lấy Hạ Chân Ngọc, nhưng giờ khắc này vẫn thể đối mặt được với vợ của mình, ta là đàn ông mà ngay cả hạnh phúc cơ bản nhất cũng cho được , ta chỉ muốn yên tĩnh chút.

      “Chân Ngọc, trước tiên đêm nay em cứ ở lại nơi này , tránh khỏi lãng phí, ra ngoài lát, em cần chờ .” Sau đó ta từ giường đứng lên, mặc xong quần áo liền rời khỏi phòng.

      Sau khi Hạ Chân Ngọc ngồi ở giường ngẩn ngơ lát, cũng thay đổi quần áo, vừa muốn ở trong khách sạn qua đêm cũng muốn quay về căn nhà chung của và Lý Nguy. tại thầm nghĩ quay về nhà mình, chỉ có ở cha mẹ bên người thân của mình mới thấy an tâm, mới ngủ được. Tuy rằng thời gian bây giờ có hơi muộn nhưng mà vẫn quyết định trở về, cầm túi và thẻ phòng chuẩn bị xuống trả phòng, đứng ở trước thang máy cúi thấp đầu chờ thang máy.

      “Hạ Chân Ngọc, tại sao em lại ở chỗ này?”

      Hạ Chân Ngọc nhắm mắt lại, thở dài, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên đối diện với người đứng ở trước mình : “Chu thị trưởng, là trùng hợp, cũng tới nơi này làm việc hả?”

      Last edited: 30/7/14
      Seen.173, hikari2088, Chôm chôm12 others thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 10: Giữa nam và nữ, đừng bao giờ nghĩ có tình bạn
      Edit: Tang Du
      Beta: Quảng Hằng


      (vì mối quan hệ của hai người chưa thân mật lắm nên mình để là em- tôi và – tôi nhé)
      Làm việc? Ở trong phòng của khách sạn còn có thể làm chuyện gì? Chu Cẩn Vũ buồn cười nhìn thấy dáng vẻ ràng tập trung của Hạ Chân Ngọc, muốn biết vì sao trễ như thế mà lại ở chỗ này?

      “Tôi phải đến để làm việc, ngày mai ở ngoài thành phố có cuộc họp bắt đầu từ rất sớm nên tôi tìm khách sạn ở gần nhất để nghỉ lại, có thể đủ thời gian để đến nơi đó, còn em sao?” Chu Cẩn Vũ chút nào xấu hổ, phong độ vẫn nhanh nhẹn như cũ.

      Hạ Chân Ngọc nghĩ ra nên trả lời vấn đề này như thế nào, chỉ có thể trả lời cho có lệ: “À, tôi chỉ là có chút việc, tại tôi phải rồi.” Sao thang máy lại chậm như vậy, mỗi tầng đều phải ngừng lại chút.

      Chu Cẩn Vũ cực kỳ biết điều tiếp tục truy vấn nữa, lập tức thay đổi vấn đề: “Vậy tại em muốn đâu?”

      Vấn đề này Hạ Chân Ngọc vẫn là có cách nào để trả lời, nên có chút phiền lòng: “Tôi bắt buộc phải báo cáo Chu thị trưởng về hành tung cá nhân của tôi sao?”

      Chu Cẩn Vũ cười cười hoàn toàn thèm để ý đến thái độ của , tiếp tục : “Tôi đưa em .”

      xong thang máy vừa vặn đến, Hạ Chân Ngọc liền tiếng: “ dám làm phiền tới , cám ơn” , rồi trực tiếp vào thang máy.

      Khi đến trước quầy lễ tân để làm thủ tục trả phòng, nhân viên lễ tân cực kỳ niềm nở, xin chờ chút để máy tính tra cứu thông tin rồi thanh toán, chỉ là trong khoảng thời gian này 10 phút trôi qua rất nhanh, Hạ Chân Ngọc có chút sốt ruột liền hỏi: “ à, tôi muốn hỏi là có vấn đề gì sao, nếu làm sao thời gian dài như vậy vẫn chưa thể thanh toán?”

      Hạ, số liệu xuất ra có chút vấn đề chúng tôi cấp bách khắc phục cố, làm chậm trễ thời gian quý giá của chúng tôi hết sức có lỗi, mong thông cảm, rất nhanh được xử lý tốt.”

      Người ta khách khí như vậy, cũng nên thêm điều gì nữa, chỉ có thể chờ đợi, sao hôm nay chuyện gì cũng thuận lợi vậy nhỉ.

      Nhưng mà, đúng! Hạ Chân Ngọc ngay lập tức kịp phản ứng, lập tức truy vấn nhân viên lễ tân vừa rồi: “Làm sao mà biết tôi họ Hạ?” Lý Nguy đặt phòng thể nào cũng sử dụng chính tên của ta, hoàn toàn cố ý tên của ra.

      nhân viên lễ tân hiển nhiên nghĩ tới Hạ Chân Ngọc nghĩ tới việc này, có chút bối rối, nên có trả lời ngay câu hỏi của Hạ Chân Ngọc.

      “Là tôi bảo người ở quầy lễ tân giữ em lại trong chốc lát.” Chu Cẩn Vũ tới trước quầy lễ tân, đem tấm thẻ đưa cho nhân viên lễ tân, nhân viên lễ tân như được đại xá vội vàng tiếp nhận tấm thẻ tính tiền.

      Hạ Chân Ngọc nhìn hành động của Chu Cẩn Vũ cũng có ngăn cản, cũng muốn tranh giành với việc thanh toán hóa đơn ở chỗ này, mà là trực tiếp đoạt lấy hóa đơn chi tiết mà nhân viên lễ tân đưa tới, nhìn tới giá cả và dự định lát nữa lấy tiền trả lại cho .

      Xong xuôi toàn bộ thủ tục, Hạ Chân Ngọc trực tiếp ra ngoài cửa, Chu Cẩn Vũ theo sát ở phía sau, ra đến bên ngoài Hạ Chân Ngọc trực tiếp đem tiền đưa tới trước mặt Chu Cẩn Vũ, Chu Cẩn Vũ nhìn thấy nhưng cũng hề nhận lại tiền, : “Em cho rằng tôi lấy tiền của em?”

      Hạ Chân Ngọc thực quan tâm việc ta đùa giỡn, thẳng: “Vậy cho rằng tôi dùng tiền của sao?”

      Đối mặt với Hạ Chân Ngọc giống như con nhím, Chu Cẩn Vũ là cảm thấy có chút nan giải, ôn tồn : “ ra tôi cũng có chi tiền, chẳng qua là ghi lại chút tấm thẻ kia mà thôi, hơn nữa cũng phải dùng tên của tôi.”

      đương nhiên cần tiêu tiền, người khác còn ước gì có thể chiêu đãi Chu thị trưởng , nhưng cũng muốn thiếu nợ ân tình của người khác, nên vẫn luôn tính toán ràng. Nhưng cũng có xài tiền, đương nhiên cần đến tiền của rồi.

      để Hạ Chân Ngọc có kịp thời gian để rối rắm, Chu Cẩn Vũ : “Em đâu, tôi đưa em .” xong vịn vào bả vai Hạ Chân Ngọc về phía trước.

      Hạ Chân Ngọc vội vàng né tránh, gấp giọng : “ cần, tôi tự mình đón xe!”

      Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc như muốn ngay lập tức trốn tránh xa, gương mặt cũng còn ôn nhu nổi nữa, trầm giọng : “Em có biết tại là mấy giờ rồi hay ?”

      Hạ Chân Ngọc cảm thấy phiền chán khi Chu Cẩn Vũ xen vào việc của người khác, nếu tại bây giờ về nhà, chứ dây dưa mãi như vậy. Còn làm cho cha mẹ chưa ngủ, vừa rồi đúng là gọi điện thoại về nhà cho cha mẹ biết về.

      Vì thế ngữ khí cũng càng lúc càng xấu : “Tôi đương nhiên biết, tôi là người trưởng thành, tự chăm sóc được bản thân mình, Chu thị trưởng hãy trở về nghỉ ngơi sớm chút , ngày mai còn phải họp mà.”

      Giọng của Chu Cẩn Vũ lãnh đạm dần: “Hạ Chân Ngọc em cần đề phòng tôi giống như đề phòng trộm cướp, lần trước em biểu lộ thái độ của em, Chu Cẩn Vũ tôi chưa đến mức sống chết bám dính lấy em như thế, chỉ là em và tôi cũng coi như cũng quen biết được khoảng thời gian, trễ như thế này em về mình an toàn, xuất phát từ quan tâm đối với bạn bè tôi thể để cho em tự mình về.”

      Đây mới là vẻ mặt chân chính của Chu Cẩn Vũ, bề ngoài đẹp trai phong độ, tao nhã lịch , nhưng bên trong hoàn toàn cho phép người khác cự tuyệt mình, căn bản là tâm cơ rất thâm trầm, là kiểu người ‘tiếu lí tàng đao’ (bề ngoài biểu rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác), vì thế cũng lạnh nhạt :

      “Chu thị trưởng, cảm ơn quan tâm, nhưng và tôi hoàn toàn là người ở hai thế giới khác nhau, có điểm chung gì đáng . Hơn nữa, tôi cũng cho rằng, giữa nam và nữ tốt nhất nên có tình bạn. Còn có điểm nữa tôi cũng muốn giải thích với chút, tôi phải là kiểu phụ nữ như trong tưởng tượng của đâu.”

      Chu Cẩn Vũ bị dáng vẻ dỗ dành được, hăm dọa xong của Hạ Chân Ngọc làm tức giận đến mức bật cười:

      "Em đúng là giữ mình trong sạch, xem ra trong mắt em, Chu Cẩn Vũ là người xấu rồi. Được, tuỳ ý em vậy!" xong liền xoay người quay vào.

      Hạ Chân Ngọc rốt cục cũng thở ra hơi, hoàn toàn đem thái độ tức giận của Chu Cẩn Vũ để ở trong lòng, đến ven đường chuẩn bị tìm taxi để về nhà, đêm khuya nên xe rất ít, mấy chiếc xe qua đều có người, dễ dàng gì chờ đến lúc có chiếc xe tới, vừa mở cửa định lên xe, bỗng chốc cánh tay bị người từ phía sau giữ chặt, khiến giật nảy mình, ngoảnh lại thấy vẫn là Chu Cẩn Vũ.

      Chỉ thấy giống như chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì vui với , vẻ mặt ôn hoà, giọng điệu thành khẩn: “Vừa rồi là tôi thất lễ, như vậy , em về đến nhà gọi điện thoại cho , nếu gửi tin nhắn cũng được, em xem như vậy có được ?”

      Hạ Chân Ngọc nhìn thấy dáng vẻ như thế này của , cảm thấy mình cũng nên làm tổn thương người khác, gật gật đầu ngồi vào trong xe, địa chỉ xe liền rời .

      Chu Cẩn Vũ đứng tại chỗ nhìn chiếc xe taxi rời , ghi nhớ biển số xe sau đó quay trở lại khách sạn.

      Hạ Chân Ngọc về đến nhà, mẹ liền quở trách :

      “Con lớn như vậy rồi mà vẫn còn quên trước quên sau, Lý Nguy công tác, con càng phải chú ý đến chìa khóa trong nhà chứ, làm sao lại có thể tiện tay để ở cơ quan vậy? Còn nữa cho dù con có cùng đồng nghiệp ra ngoài chơi cũng thể về nhà trễ như vậy, về sau con cũng thể chơi như thế này nữa, nếu mẹ chồng con vừa ý đâu.”

      Hạ Chân Ngọc vội vàng dỗ dành mẹ và : “Mẹ, là do con bận rộn quá nên quên mất, thứ Hai Lý Nguy về rồi, mẹ muốn con ở lại nhà với mẹ sao?”

      “Đừng bừa, con mau đánh răng rửa mặt chút rồi ngủ , cũng muộn rồi?”

      Mẹ sau khi dặn dò xong liền quay trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, Hạ Chân Ngọc cũng rửa mặt mũi qua loa rồi trở lại phòng của mình. nằm ở giường, suy nghĩ chút có lẽ nên gửi cho Chu Cẩn Vũ cái tin nhắn, dù sao mọi người cũng là vì tốt cho , cũng thể quá quật cường như vậy.

      chỉ gửi tin nhắn có bốn chữ: Tôi về nhà rồi. rất nhanh chóng gửi lại tin nhắn cho : Tốt rồi, em nghỉ ngơi sớm chút.

      Hạ Chân Ngọc nhìn tin nhắn hồi ngắn gọn của , hiểu được việc đơn giản như vậy mà vừa rồi và Chu Cẩn Vũ lại ầm ỹ làm cái gì. Tuy rằng chuyện của Lý Nguy vẫn còn phức tạp, nhưng quả cũng mệt mỏi rồi, thoáng chốc liền ngủ thiếp .

      Hai ngày cuối tuần đều thấy bóng dáng Lý Nguy đâu, Hạ Chân Ngọc cũng muốn quấy rầy đến người khác, liền để mặc cho ta . Đến thứ Hai làm, khi vừa mới tiến vào đại sảnh liền cảm giác bầu khí bình thường, đồng nghiệp vẫn tươi cười chào hỏi như cũ, nhưng chỉ là ánh mắt cùng thái độ của họ có chút khó hiểu, xảy ra chuyện gì rồi sao?

      Vừa định tìm chị Vương để hỏi, Chu chủ nhiệm nhìn thấy , mặt mày rạng rỡ với : “Tiểu Hạ, hôm nay tới muộn chút so với ngày thường à, có phải là kịp đón xe ?”

      “Xin chào Chu chủ nhiệm, phải vậy đâu, là do hai ngày nay tôi có ở nhà, cần bắt xe bus, cho nên mới đến sớm trước giờ như vậy.”

      Hạ Chân Ngọc hiểu vì sao nghe xong câu trả lời của , khuôn mặt của Chu chủ nhiệm lại nở nụ cười tựa như những bông hoa cúc đua nở, còn nghe ông ta : “Tiểu Hạ à, Ban lãnh đạo đều biết là nhà rất xa, nếu bình thường có việc gì bận rộn trăm ngàn lần đừng có gấp gáp, tất cả mọi người đều có thể hiểu được khó khăn của , gần đây công việc của có vất vả lắm ?”

      Xảy ra chuyện gì thế này, con mắt Chu chủ nhiệm chỉ nhìn người có thế lực, hai mắt luôn nhìn lên nhìn xuống dưới, ông ta như vậy là khác thường mà.

      có việc gì, Chu chủ nhiệm tôi có thói quen dậy sớm, cám ơn lãnh đạo quan tâm, công việc có vấn đề gì, các đồng nghiệp đều thực thân thiết.” Hạ Chân Ngọc chọn cách an toàn nhất để .

      “Ha ha, vậy là tốt rồi, chỉ có điều là nếu thực có vấn đề gì khó khăn cần phải khách khí có thể tìm gặp lãnh đạo, bất luận là công việc hay là trong cuộc sống, cấp đều cố gắng hết mức giúp giải quyết.” xong ông ta muốn vỗ vỗ vai Hạ Chân Ngọc, kết quả là bàn tay vừa giơ ra được nửa liền cứng ngắc, đành phải đưa tay trở lại sờ sờ đầu của mình, sau đó cười cười lên tầng.

      “Phì! Việc này còn chưa có gì hết mà, chưa làm quan mà có người bắt đầu dập đầu thỉnh an rồi hả? Cười chết người!” Chị Trần bưng cốc nước đứng ở bên cạnh sau khi nhìn thấy Chu chủ nhiệm lên lầu, đột nhiên quái dị mở miệng, xong còn liếc xéo Chân Ngọc.

      Hạ Chân Ngọc để ý tới chị ta, trực tiếp tìm chị Vương, bản thân còn biết nguyên nhân, cũng thể tùy tiện tiếp. Chị Vương nhìn thấy tiến vào vội đóng cửa phòng làm việc trực tiếp hỏi: “Chân Ngọc, điều các ấy ? Thực là em cùng Chu thị trưởng có quan hệ sao?”

      Cái gì? Là ai bịa đặt ra tin đồn này! Phản ứng đầu tiên của Hạ Chân Ngọc chính là có người bịa đặt: “Chị Vương, rốt cục là chuyện gì xảy ra thế ạ? Cái gì mà em cùng Chu thị trưởng, em và ta có quan hệ gì hả? Từ đâu đến những lời ong tiếng ve này, là ai ạ?”

      “Chân Ngọc, em cũng đừng giấu giếm chị, phải là thứ Sáu em và Chu Cẩn Vũ ở cùng chỗ trong khách sạn sao?”

      Chị Vương hỏi nghiêm túc, loại chuyện thế này vừa lớn vừa bé, tất cả những lời đồn đại đó cho dù có giải thích như thế nào chăng nữa cũng là phí công, nếu như đó là những người phụ nữ có tâm tư đứng đắn chẳng làm gì, bọn họ còn ước gì có thể có quan hệ với Chu Cẩn Vũ, nhưng riêng Hạ Chân Ngọc phải là người như vậy, chính vì như thế mới dễ dàng bị tổn thương.

      Hạ Chân Ngọc lắp bắp kinh hãi, những lời này của chị Vương cho thấy rằng tối thứ Sáu hôm đó khi cùng Chu Cẩn Vũ ở trước cửa khách sạn tranh chấp có người nhìn thấy được, nhưng bản thân họ lại tự suy diễn ra toàn bộ nội dung cuộc tranh chấp đó, chẳng trách Chu chủ nhiệm có vẻ mặt lấy lòng, còn chị Trần giống như bình thường những lời châm biếm mỉa mai với .

      “Chị Vương, ngày đó chỉ là em ở trước cửa khách sạn đúng lúc gặp được Chu Cẩn Vũ, em và ta hoàn toàn chút quan hệ cũng có, cũng quá vài câu.”

      Chị Vương vẫn là nửa tin nửa ngờ: “Vậy có việc gì em khách sạn làm cái gì?”

      Hạ Chân Ngọc có chút xấu hổ, chỉ có thể ra: “Là em cùng với chồng, liên quan gì đến Chu Cẩn Vũ.”

      Chị Vương cười khì khì lên tiếng: “Các em đúng là người trẻ tuổi, đều kết hôn rồi còn thuê phòng khách sạn, muốn cả ngày ở trong đó làm cái gì?”

      Hạ Chân Ngọc cười cười được tự nhiên, chị Vương thở dài :

      “Haizz, việc này là có miệng cũng rồi. Ngày thứ Sáu hôm đó Trần Tú Trân cùng chồng ta, em có biết chồng ta là Âu chủ tịch bên công đoàn, hai người này cùng với Chu chủ nhiệm uống rượu nhìn thấy, kết quả là hôm nay Trần Tú Trân đặc biệt tới sớm, gặp mọi người tối hôm đó thấy em cùng Chu thị trưởng dây dưa từ khách sạn ra, mình ta còn có thể tin, chủ yếu là Chu chủ nhiệm cũng ở đó, cho dù mọi người tin ta, nhưng nhìn thái độ của Chu chủ nhiệm đối với em cũng phải tin rồi.”

      Nhìn sắc mặt khó coi của Hạ Chân Ngọc, chị Vương tỷ: “Chuyện này em cũng cần để ở trong lòng đâu, em cũng biết các đơn vị như cơ quan chúng ta thích nhất chính là những tin đồn như thế này, em hãy thư giãn chút, qua thời gian bọn họ cảm thấy chán, cũng có việc gì rồi”

      Hạ Chân Ngọc đương nhiên biết, cho dù tại có đưa ra băng ghi hình cùng Lý Nguy cùng vào khách sạn, cũng thể ngăn chặn được những tin đồn bên ngoài, chỉ có thể gắng gượng, nghiến răng thầm hận Chu Cẩn Vũ làm mọi người hiểu lầm, nhưng cũng có biện pháp, tuy rằng xuất những lời đồn đại này, nếu lãnh đạo biết đối với càng thêm tốt, nhưng mà sống chung với những đồng nghiệp khác tốt như vậy, đặc biệt là những người giống như chị Trần.

      Chuẩn bị tốt tâm lý, Hạ Chân Ngọc ra khỏi phòng làm việc của chị Vương, tới trung tâm thông tin, dọc đường có nhiều người có vẻ mặt nịnh nọt, có người làm ra vẻ như hề quen biết , Hạ Chân Ngọc đều làm như hề phát , điều này khiến cho Hạ Chân Ngọc có cảm giác khoảng cách ngắn ngủi hôm nay mà như ngàn dặm cuối cùng cũng đến được phòng làm việc của mình, ngồi ở đó muốn khóc mà khóc được, muốn nổi giận mà cũng được, chết lặng.

      Đúng lúc này tiếng điện thoại di động vang lên, chậm chạp nhận điện thoại, là Lý Nguy gọi tới: “Chân Ngọc, quyết định ngày kia bệnh viện.”

      Last edited: 30/7/14

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 11: Chúng ta cùng nhau cố gắng
      Edit: Tang Du
      Beta: Quảng Hằng


      Hạ Chân Ngọc nghe xong quyết định của Lý Nguy, vội vàng lấy lại tinh thần, cổ vũ ta: "Vâng, nếu sẵn sàng, ngày kia em xin phép nghỉ, hai chúng ta cùng ."

      Tâm trạng của Lý Nguy tương đối tốt: "Được, chúng ta cùng ."

      Chấm dứt cuộc trò chuyện trong lòng Hạ Chân Ngọc cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút, rốt cục Lý Nguy cũng đồng ý thực bước đầu tiên rồi.

      Nghe Hạ Chân Ngọc muốn xin phép nghỉ ngày, Chu chủ nhiệm hận thể cho nghỉ tuần vẫn hưởng lương, Hạ Chân Ngọc liên tục chối từ, tại nhận được càng nhiều, sau này chân tướng được phát càng bi thảm, nếu phải chuyện cùng Lý Nguy bệnh viện là chuyện rất quan trọng, nhất định xin phép nghỉ, tại quan trọng cần phải làm là khiêm tốn.

      Đến thứ Tư, Hạ Chân Ngọc cùng Lý Nguy bệnh viện, đăng ký lấy số, khi bác sỹ trong bệnh viện khám bệnh đặc biệt rất chú ý đến vấn đề riêng tư của bệnh nhân, đồng thời cũng căn cứ vào nguyện vọng cá nhân của người bệnh lựa chọn việc có cần người nhà ở lại hay . Lý Nguy để Hạ Chân Ngọc ở lại. Sau khi bác sỹ nghe xong miêu tả của hai người về cuộc sống sau hôn nhân, lại muốn Lý Nguy làm chút kiểm tra đo lường, cuối cùng chẩn đoán là vì "ED", Lý Nguy nghe xong kết quả này cả người đều có sức sống, ngơ ngác ngồi ở đó.

      Có lẽ bác sỹ cũng quen nhìn biểu của bệnh nhân sau khi chuẩn bệnh như thế, nên đối với vẻ mặt này của Lý Nguy cũng có quá nhiều ngoài ý muốn, ông ta vẫn hòa nhã với Hạ Chân Ngọc: “Loại tình huống này của bệnh nhân vẫn là tình huống tương đối lạc quan, vừa rồi mới thí nghiệm phản ứng sinh lý của người bệnh, cơ bản là rất bình thường, đoán chừng yếu tố tâm lý chiếm tỉ lệ lớn hơn”.

      Bác sỹ dừng lại rồi tiếp: "Hai người vừa rồi cũng , người bệnh trước khi kết hôn cũng chưa từng có hành vi thân mật, với tầm tuổi này của ta, nếu chưa bao giờ ở cùng chỗ quá lâu với người khác phái, như vậy cũng rất dễ dàng tạo thành loại tình huống như tại, việc này vẫn còn cần tích cực phối hợp, nhất thiết thể để cho người bệnh bị áp lực, nếu chẳng những chuyển biến tốt đẹp, mà tình huống còn có thể càng thêm nghiêm trọng.”

      Hạ Chân Ngọc rất chăm chú nghe bác sỹ giải thích, ông ta chú trọng tư vấn cho cần phải làm những việc gì.

      " là vợ của người bệnh, chúng tôi cũng hiểu áp lực của kỳ so với người bệnh cũng ít hơn, tuy rằng hết sức khó khăn nhưng mà mong nhất định phải khích lệ nhiều hơn đối với người bệnh, cũng cần phải làm nhiều hơn để có thể tăng thêm cảm giác kích thích hành động của ta, đương nhiên thể quá cố ý, càng thể nóng lòng mong muốn thành công, tạm thời tôi bắt đầu điều trị bằng thuốc."

      Cùng bác sỹ hẹn thời gian khám bệnh lần sau, Hạ Chân Ngọc cùng Lý Nguy ra khỏi bệnh viện, tại Lý Nguy cảm thấy cực kỳ thất vọng và chán nản. ta vốn cảm thấy chuyện này cũng có thể ôm chút ảo tưởng cùng hy vọng xa vời, nhưng mà bị phá hủy và bị đả kích bởi chẩn đoán chính xác của bác sỹ về khả năng tình dục của ta

      Hạ Chân Ngọc cực kỳ hiểu , loại bệnh này đối với đàn ông gần như là đả kích trí mạng, nhưng mà cũng may sinh lý của Lý Nguy coi như là bình thường, chủ nếu là do nhiều lần thất bại lần lượt làm sâu thêm gánh nặng tâm lý của ta, nên bệnh tình mới có thể càng ngày càng nghiêm trọng.

      Hạ Chân Ngọc nắm Lý Nguy tay : "Lý Nguy, nếu chúng ta quyết định đến bệnh viện, vậy chúng ta nên làm tốt các dự định có phải ? Bác sỹ cũng nguyên nhân chủ yếu là phương diện tâm lý, thân thể của rất bình thường."

      Lý Nguy cười khổ: "Chân Ngọc, em đúng là ngây thơ, chẳng qua là bác sỹ chỉ đề cập đến mặt tích cực, nghĩ chết tâm rồi."

      " bậy bạ gì vậy? Bác sỹ còn chưa chữa được, chúng ta từ từ từng bước, em gây ra áp lực cho , mà còn giúp gánh vác phần áp lực này. cần lo lắng chỉ cần hai người chúng ta cố gắng, chúng ta đừng phân tâm, tất cả mọi chuyện đều tốt dần lên." Hạ Chân Ngọc thực vẫn rất tin tưởng.

      Nhìn thời gian còn sớm, Hạ Chân Ngọc tìm nhà hàng cùng Lý Nguy ăn cơm trưa, nhìn Lý Nguy ngồi phía đối diện, Hạ Chân Ngọc tràn ngập chân thành : "Lý Nguy, kỳ những điều bác sỹ em cũng sợ, em sợ nhất chính là, bởi vì điều này mà tâm lý của càng ngày càng tốt, nếu cứ để cho tinh thần sa sút thêm nữa, đến ngày nào đó tính cách của bị lệch lạc, có hiểu hay đó mới là tình huống đáng sợ nhất."

      Lý Nguy nghe xong buồn bã : "Vấn đề này cũng nghĩ qua rồi, trở thành như thế, được rồi Chân Ngọc, em yên tâm ."

      Hạ Chân Ngọc mỉm cười : " có thể nghĩ vậy chứng minh được rằng có đủ sức chịu đựng, Lý Nguy em và cam đoan chỉ cần có thể cố gắng kiên trì hơn nữa, bất luận như thế nào chúng ta cũng đều cùng nhau cố gắng, có được hay ?"

      Lý Nguy lộ vẻ xúc động nhìn Hạ Chân Ngọc, vợ chồng hoạn nạn chẳng qua cũng chỉ như thế này thôi. Bản thân ta gặp phải tình huống này, Chân Ngọc còn có thể lòng vì ta mà suy nghĩ như thế, có chút nào lo lắng cho lợi ích cá nhân của , cũng rằng muốn rời khỏi . Có người vợ như thế, người chồng còn mong muốn gì hơn. tại ta phải cảm ơn ông trời để cho ta cưới người vợ tốt đến như vậy, ta cũng nên phấn chấn trở lại, để phụ lại kỳ vọng của .

      Nhìn thấy ánh mắt Lý Nguy lại có chút sáng lạn, Hạ Chân Ngọc biết ta từ bỏ hy vọng, hai người cùng nhìn nhau, trong ánh mắt đều ngấn lệ.

      Lúc này đây, khi trải qua tình cảm trong hoạn nạn, Lý Nguy đối với Hạ Chân Ngọc thực là nhu tình mật ý, hỏi han ân cần, ngoan ngoãn nghe lời. khi những chuyện riêng tư ta có thể chia sẻ cùng với như vậy, như thế đối với Lý Nguy mà , Hạ Chân Ngọc chính là người có quan hệ thân mật nhất với ta thế giới này. Bởi vì, cho dù là cha mẹ của ta, ta cũng có khả năng cùng bọn họ trao đổi loại tình này.

      Trong thời gian này, để gạt bỏ những cản trở làm cho hai người bị ngăn cách nhất, Lý Nguy thực trở thành người chồng tốt, trừ bỏ việc phải là vợ chồng chân chính thực , Lý Nguy ngừng tạo ra cho Hạ Chân Ngọc những ngạc nhiên vui mừng, có thứ gì tốt cũng nghĩ đến vợ mình đầu tiên, Hạ Chân Ngọc tăng ca ta cũng thường xuyên tới đón tan tầm.

      Đồng nghiệp trong cơ quan Hạ Chân Ngọc nhìn thấy hai vợ chồng như vậy, cũng dần dần hoài nghi câu chuyện của Trần Tú Trân, những lời đồn đại và bàn tán vô căn cứ cũng ít hơn rất nhiều, ngay cả Trần Tú Trân cũng còn kỳ quái đối với nữa.

      Quách chủ nhiệm vừa nhận được thông báo phải tham dự hội nghị báo cáo công tác định kỳ, như thường lệ ông ta muốn dẫn Hạ Chân Ngọc cùng, nhưng Hạ Chân Ngọc lại tìm lý do khéo léo từ chối, muốn giữa mình và Chu Cẩn Vũ xuất điều gì đó, cũng hy vọng qua hành động của bản thân mình có thể làm cho mấy người Quách chủ nhiệm hiểu được ràng là giữa và Chu Cẩn Vũ thực có gì, như vậy thấy dễ chịu hơn rất nhiều. tại toàn bộ những đãi ngộ mà nhận được có lẽ đều là do ảnh hưởng của ánh hào quang từ mối quan hệ giữa và Chu Cẩn Vũ, điều này khiến cho tâm lý của chịu rất nhiều gánh nặng.

      Quách chủ nhiệm mơ hồ tình hình, hơn nữa cũng nghe lão Chu ngày đó ông ta tận mắt chứng kiến, cho nên khi Hạ Chân Ngọc từ chối cùng ông ta, ông ta đúng là dám đồng ý, đành phải dẫn theo nhân viên kỹ thuật khác cùng. Hơn nữa hôm đó có thể là thời gian hội nghị quá dài, đến khi tan tầm cũng thấy ông ta trở lại cơ quan.

      Ngày hôm sau làm, Hạ Chân Ngọc chợt nghe mọi người bàn luận, họ ra ngày hôm qua Quách chủ nhiệm có trở lại, nhưng mà là gần 8h tối mới trở về cơ quan, hôm nay khi trợ lý của ông ta đến văn phòng thấy Quách chủ nhiệm ngủ ở ghế sô pha, xem ra là đêm qua có trở về nhà.

      xảy ra chuyện gì sao? Hạ Chân Ngọc nghĩ biểu này của Quách chủ nhiệm tuyệt đối phải là cao hứng được, nhưng cho dù báo cáo có tốt cũng đến mức về nhà chứ, nghĩ mãi mà nên cũng suy nghĩ nữa thẳng về văn phòng bắt đầu công việc.

      Cùng lúc đó, Quách chủ nhiệm cũng ngồi trước bàn làm việc mở to đôi mắt bị đỏ sau đêm ngủ ở ghế sô pha, nghĩ mãi mà ra. Cho dù báo cáo ngày hôm qua của ông ta có chút vấn đề, nhưng mà đây cũng là việc bình thường mà, bản thân ông ta họp phải là vì nghiên cứu và thảo luận vấn đề cải tiến công tác sao? Tại sao còn bị Chu đại thị trưởng phê bình đến mức thương tích đầy mình, mất hết cả mặt mũi bao nhiêu năm nay của ông ta.

      Càng nghĩ càng ra, những lần hội nghị trước đây cũng phải là xảy ra vấn đề, nhưng cũng đều là nhàng bỏ qua, sau đó sửa lại sao? Tuy rằng cũng chỉ là phê bình hai câu, nhưng mà thể diện để lại toàn bộ, lần này là như thế nào? vậy bản thân ông ta còn phải viết bản kiểm điểm cá nhân về báo cáo điều tra, lại còn thông báo tới toàn khu (đơn vị phân vùng hành chánh) và cả thành phố, khiến cho ông ta thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh ở ngay tại hội nghị, sau đó vẫn là nhờ Trương trưởng phòng thỉnh cầu mới được bỏ qua.

      Nghĩ nghĩ lại như thế nào ông ta cũng đều cảm thấy bản thân mình bị oan, nhưng lại đầu đuôi bị tổn hại thành như vậy, tuy là dám đem hiểu lầm đặt ở người Chu Cẩn Vũ, nhưng mà bản thân mình có chết cũng phải hiểu lý do vì sao thành ma, vì thế suy xét hồi lâu liền gọi điện thoại cho Trương trưởng phòng.

      Ở bên kia điện thoại Trương trưởng phòng cười ngừng: "Lão Quách à, có phải trải qua cuộc sống lăn lộn làm quan mười mấy năm nay vô ích vậy? Chuyện này cho đến bây giờ vẫn còn chưa có suy nghĩ ràng sao?"

      "Trương đại trưởng phòng của tôi ơi, Trương lão đệ, chỉ cách cho đàn mà, nếu có lần tiếp theo, tôi trực tiếp gọi 120 cho xong. Nếu lần này chú em chịu giúp , đại gấu mèo kia tặng cho chú." Quách chủ nhiệm hạ hết mình để năn nỉ

      " sao, ra nhớ giữ lời nha, tôi có thể tự mình đến nhà để lấy. Nhận thấy chúng ta là cùng bộ ngành được phân chia ra, nếu là người khác cầu xin tôi lần nữa, tôi cũng thừa ra câu. Những cái khác tôi cũng thêm bất cứ điều gì, có điều là tôi gợi ý cho việc, tại sao mà người trợ lý tốt muốn thay đổi liền thay đổi vậy?" Lời của Trương trưởng phòng mang theo ám chỉ.

      Quách chủ nhiệm suy nghĩ chút thiếu chút nữa bật dậy: "A! Lão Trương ý của cậu phải là vì tôi mang Hạ Chân Ngọc họp, nên mới bị trút giận như thế chứ?"

      Trương trưởng phòng bật cười ha hả: "Còn phải là rất ngốc sao, đàn à, đúng là nhất thời hồ đồ rồi."

      "Chuyện, chuyện này cũng quá là chuyện bé xé ra to mà! Vị Chu thị trưởng tôn kính này xem ra là công và tư bất minh rồi." Quách Hoài có chút cảm khái .

      "Lão Quách à, càng sống càng thụt lùi là sao? Chính để xảy ra sai sót trong công việc, Chu thị trưởng nổi giận đến mức độ mà có thể kiểm soát được ?"

      "Nếu hôm qua tôi có thể kiểm soát được tôi thiếu chút nữa ngã ở trong phòng họp."

      " thể kiểm soát, ai có thể kiểm soát đâu, đừng tôi cho cơ hội, tự mình tìm hiểu , còn cái gấu mèo đó chuẩn bị tốt cho tôi." xong Trương trưởng phòng vui tươi hớn hở treo điện thoại.

      Quách Hoài suy nghĩ hồi liền ràng rồi, cười khổ tiếng, ông ta bị Chu đại thị trưởng nổi giận, lại còn muốn gặp, mọi việc quỷ quái đều đổ lên người ông ta, đây nhất định là do nguyện vọng của Chu thị trương còn chưa có đạt được. Nhưng sau đó lại nghĩ, đây phải là cơ hội của riêng bản thân ông ta. cho cùng Hạ Chân Ngọc vẫn là nhân viên mang lại rất nhiều may mắn cho ông ta, ông ta có thể lui về tuyến hai hay trước tiên phải nghĩ cách xem toàn bộ chuyện này có thể xử lý tốt hay ?

      Như vậy vừa nghĩ liền cảm thấy loại thuốc đắt tiền quý hiếm còn sản xuất nữa đem tặng ta vẫn là đáng giá, ít nhất có thể thu được lợi về.

      Nhanh chóng đến giờ tan tầm, Hạ Chân Ngọc hẹn với Lý Nguy tối nay ăn thịt nướng, kết quả lại bị Quách chủ nhiệm gọi điện thoại tới kêu lên lầu, ông ta bảo phải tăng ca, trả tiền lương gấp ba lần, hơn nữa thể xin phép nghỉ, bắt buộc phải làm thêm, bởi vì thời gian rất gấp, nhiệm vụ quan trọng, phải viết bản báo cáo điều tra, báo cáo được thông qua cũng bị thông báo phê bình.

      Hạ Chân Ngọc thấy việc nghiêm trọng như thế, chỉ có thể gọi điện thoại cho Lý Nguy bảo ta về nhà, còn ở lại tăng ca. Chả trách tối hôm qua Quách chủ nhiệm về nhà, hóa ra việc nghiêm trọng như vậy, rốt cuộc xảy ra bao nhiêu lỗi vậy nhỉ?

      Tất cả bộ phận trung tâm thông tin cũng đều phải ở lại tăng ca, từ số liệu điều tra viết ra báo cáo kỹ thuật, Hạ Chân Ngọc hỏi Quách chủ nhiệm phải làm việc gì, kết quả ông ta chỉ câu, làm tốt công tác hậu cần cho các đồng nghiệp tăng ca, các chuyện khác cần phải xen vào.

      Hạ Chân Ngọc gì, công tác hậu cần phải là mua cơm hộp, đưa nước đá sao? Việc này đến mức còn phải cần cùng ở lại tăng ca sao, nhưng mà bình thường Quách chủ nhiệm cũng có nhiều chiếu cố với , vậy ở lại làm thêm , dựa vào số người để đặt phần cơm, bởi vì liên quan đến vấn đề bảo mật của cơ quan, nên máy tính cũng thể lên mạng, chỉ có thể chơi trò chơi gỡ mìn máy tính

      Tăng ca đến quá nửa đêm, Quách chủ nhiệm tự mình đưa Hạ Chân Ngọc về nhà, hơn nữa còn đợi cho Hạ Chân Ngọc gọi điện thoại, chờ Lý Nguy xuống dưới lầu đón , ông ta mới bảo tài xế lái xe rời , việc này cũng làm cho Lý Nguy cảm khái hồi, lãnh đạo cơ quan Hạ Chân Ngọc tốt, như vậy về sau có phải tăng ca vào buổi tối ta cũng thấy yên tâm hơn.

      Nhưng Hạ Chân Ngọc lại cảm thấy phiền lòng, vừa rồi ở xe Quách chủ nhiệm có , ngày mai khi nộp báo cáo điều tra số liệu phải cùng, Quách chủ nhiệm cương vị cấp hồi thông suốt, kết quả là thoáng chốc đem công việc đề cao lên cấp độ chính trị rồi.

      Những rắc rồi này thể trốn tránh được, Hạ Chân Ngọc đành cùng Quách Hoài tới Tòa thị chính, Hạ Chân Ngọc nhìn thấy Quách Hoài giống như trong lòng có dự tính khiến cho cảm thấy dáng vẻ của ông ta ngày hôm nay cùng với ngày hôm qua như là hai người khác nhau, đoán chừng là nhờ có tình cảm riêng báo cáo này khẳng định có thể được thông qua.

      "Tiểu Hạ, giúp tôi gọi điện thoại cho Trương trưởng phòng, hỏi chút xem chúng ta phải chờ bao nhiêu lâu Chu thị trưởng mới có thời gian rảnh nghe chúng ta báo cáo.”

      Hạ Chân Ngọc gật đầu, gọi di động cho Trương trưởng phòng.

      "Chu thị trưởng, lát nữa Quách Hoài, Quách chủ nhiệm bên phòng tiếp tân đến đây để giao bản báo cáo điều tra, ngài có muốn gặp ? “ Trương trưởng phòng cung kính nhìn Chu Cẩn Vũ, trong lòng suy nghĩ chút, lão Quách à, tôi tuyệt đối nhận thuốc quý của cách công đâu, nhưng tôi chỉ có thể giúp hết khả năng vốn có thôi.

      Chu Cẩn Vũ hừ lạnh tiếng : "Có gì hay mà gặp chứ, mỗi khi tôi quá mức dễ dãi là ông ta cứ tùy ý phạm sai lầm sao? Từ lúc nào tôi cần phải gặp mấy loại nhân viên cấp dưới như thế này, bảo mấy người bên trưởng phòng xem xét mà giải quyết !"

      Trương trưởng phòng xoa xoa mồ hôi lạnh, người khác đều Chu Cẩn Vũ là thị trưởng nho nhã, nhưng làm việc ở cùng chỗ mới biết được, vị chủ nhân này phải là dễ hầu hạ, chẳng những thể chọc vào, hơn nữa khi tiếp xúc với ông lớn này người nào xui xẻo cuối cùng đều là bị đày trấn giữ biên cương cả đời cũng được thăng chức. Đây hoàn toàn là người nham hiểm.

      dám thêm gì nữa, đúng lúc này di động vang lên, ông ta vội vàng nhận điện thoại vì sợ tiếng chuông làm cho vị Phật sống tôn kính nào đó bực dọc: "Alo, ai vậy?" Trương trưởng phòng trực tiếp giọng chuyện.

      phải là Trương trưởng phòng họp chứ, nếu tại sao thanh lại kỳ quái như vậy, vì thế Hạ Chân Ngọc cũng theo bản năng hạ thấp giọng xuống chút: "Xin chào, Trương trưởng phòng, tôi là Tiểu Hạ làm việc ở trung tâm thông tin, Quách chủ nhiệm chỗ chúng tôi bảo tôi hỏi ngài chút là bao lâu nữa Chu thị trưởng mới có thời gian nghe chúng tôi báo cáo về số liệu điều tra."

      Trương trưởng phòng vừa định bảo mấy người bên Quách chủ nhiệm nên quay về tìm các trưởng phòng để báo cáo, lại đột nhiên nghĩ tới người, Tiểu Hạ? Chăm chú nhìn Chu Cẩn Vũ xem văn kiện, trong thâm tâm nghĩ Quách Hoài đúng là hiểu, giọng điện thoại lập tức lớn hơn rất nhiều: “Cái gì? Tín hiệu ở chỗ tôi được tốt lắm, là ai vậy? Tiểu Hạ, Hạ Chân Ngọc? À! Tôi nhớ ra rồi, là trợ lý của Quách chủ nhiệm đúng ? tìm tôi có việc gì vậy?”

      đến đây ông ta lại len lén liếc nhìn Chu Cẩn Vũ cái, quả nhiên Chu Cẩn Vũ buông văn kiện ra nhìn qua phía ông ta, ông ta vội vàng : “Tiểu Hạ à, việc là như thế này, với Quách chủ nhiệm của là Chu thị trưởng chắc là tạm thời có việc thể tự mình nghe báo cáo. A, và Quách chủ nhiệm đến rồi sao, vậy trước tiên hãy đến phòng làm việc của tôi đợi, tôi qua đó rồi tự mình chuyện với Quách chủ nhiệm."

      xong tắt điện thoại di động muốn cùng Chu Cẩn Vũ rằng ông ta trước để xử lý chuyện này, kết quả là Chu đại thị trưởng trực tiếp mở cửa phòng làm việc ra ngoài, trước khi ra ngoài chỉ tiếng: " đến phòng họp ."

      Trương trưởng phòng cười thầm, xem ra ông ta còn phải cùng Quách Hoài tạo mối quan hệ tốt mới được, dù sao Hạ Chân Ngọc đúng là cấp dưới của ông ta, đến lúc đó lợi ích của ông ta là thể thiếu được, có thể trở thành tâm phúc của Chu Cẩn Vũ sau này mọi việc của ông ta ở giới quan trường đúng là đều thuận lợi, vì thế vui tươi hớn hở theo tới phòng họp .

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: trần trụi bao nhiêu, bao nhiêu nhóm văn thân hy vọng có thể lưu lại hai ba chữ đây, nếu biết cái gì, như vậy trần trụi có cung cấp sẵn mẫu cho mọi người phục chế, dán, mẫu như sau:

      "Ta trần trụi!"

      Oa ha ha ha ha ha, thế là mọi người có muốn ói ra ?

      PS: "ED" mọi người thử tìm ở Google là được rồi, nếu kết quả tìm thấy mà vừa ý, như vậy nhìn ở phía dưới xem ╯▽╰

      ED (Erectile dysfunction): chủ yếu đề cập đến việc có khả năng đạt đến độ cứng hoặc thể duy trì cương cứng đủ đáp ứng với nhu cầu giao hợp bình thường. Đây chính là rối loạn dương cương còn được gọi là rối loạn sinh dục hoặc suy nhược sinh dục
      Last edited: 30/7/14
      hikari2088, Phương Lăng, tart_trung12 others thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 12: Bỗng nhiên dậy sóng
      Edit: Tang Du
      Beta: Quảng Hằng


      Mới vừa rồi ở trong điện thoại nghe thấy Trương trưởng phòng là Chu Cẩn Vũ hôm nay vắng mặt, Hạ Chân Ngọc cảm thấy rất cao hứng, cũng muốn bản thân mình phải vất vả dùng hành động thực tế để dập tắt những lời đồn đại. Chỉ cần Chu Cẩn Vũ biểu lộ thái độ và ánh mắt ràng hoặc là chỉ động tác giống mà là giả lại dẫn đến thị phi. Khi vui mừng, kết quả là sau khi cánh cửa phòng họp được mở ra, chỉ thấy người dẫn đầu vào chính là Chu Cẩn Vũ, lần lượt theo ở phía sau là Trương trưởng phòng cùng mấy người nhân viên khác có liên quan, khiến cho có chút trợn tròn mắt, nhưng cũng chỉ có thể cùng với Quách chủ nhiệm ra nghênh đón.

      Hạ Chân Ngọc cúi đầu đứng ở phía sau Quách chủ nhiệm, sau khi nghe bọn họ chào hỏi lẫn nhau, Chu Cẩn Vũ liền tiến tới chỗ ngồi ra hiệu bảo bọn họ có thể bắt đầu báo cáo. Đầu tiên là Quách chủ nhiệm đọc bản kiểm điểm cá nhân vô cùng chân thành, thái độ rất thành khẩn.

      “Lần này xuất vấn đề, chủ yếu là bởi vì do tôi là người dẫn đầu nhưng có nhận thức được vấn đề, bắt kịp công việc, tôi cảm thấy mình xứng đáng với tín nhiệm của lãnh đạo đối với tôi. Thế nhưng tôi phải rằng nhân viên công tác ở cơ quan chúng tôi đều là những người hết sức chăm chỉ và có trách nhiệm. Bất kể chức vụ lớn đều lấy công việc làm trách nhiệm hàng của mình. Ví dụ như người ở bên cạnh tôi mà , ấy là Hạ Chân Ngọc, tuy rằng công việc chỉ là phụ trách hành chính về phương diện vật việc, nhưng mà ngày hôm qua vẫn như cũ kiên trì cùng các đồng nghiệp ở trung tâm thông tin tăng ca đến hơn 2 giờ sáng, hơn nữa ngày hôm sau vẫn tiếp tục cố gắng làm muộn. Cho nên có thể khí làm việc ở toàn thể cơ quan chúng tôi là vô cùng tốt.”

      Hạ Chân Ngọc viết biên bản nổi nữa, nhanh chóng nhìn chăm chú Quách Hoài còn thao thao bất tuyệt, nghĩ rằng ông ta lão già gian trá và xảo quyệt, đây là bản kiểm điểm cá nhân mà ngờ ông ta lại còn khoe khoang nữa. Hơn nữa lại còn lấy đưa ra làm ví dụ, chịu nổi, Hạ Chân Ngọc cúi đầu thấp dần lại thấp dần.

      Chu Cẩn Vũ vừa nghe vừa gật đầu, chung gã Quách Hoài này cũng quá hồ đồ có bắt cấp dưới phải chịu trách nhiệm để bào chữa. Nghe ông ta đề cập đến việc Hạ Chân Ngọc phải làm thêm giờ, ánh mắt lặng lẽ nhìn lướt qua cái đầu sắp kề sát vào cái bàn hội nghị của , nụ cười càng tăng thêm, xem ra vẫn còn để ý đến .

      Tuy là vì công việc, nhưng với chức vụ của Hạ Chân Ngọc có tăng ca hay cũng quan trọng, cho chủ động ở lại làm thêm giờ vẫn là chứng minh rằng có quan tâm tới . Chu Cẩn Vũ phân tích hành động của theo chiều hướng rất tốt đẹp, càng nghĩ tâm tình càng trở nên dễ chịu. Mặc dù quyết định có bất cứ liên lạc gì với , nhưng người mà thích lại đối với có thờ ơ cảm thấy đúng là tệ.

      khuôn mặt của Chu Cẩn Vũ vẻ mặt có nhiều thay đổi, Trương trưởng phòng và Quách chủ nhiệm nhìn nhau rất ăn ý. Quách Hoài thả lỏng tâm tình, như vậy ông ta phải gọi đến 120 rồi bởi vì ông ta biết bản kiểm điểm cá nhân của mình nhất định dễ dàng vượt qua cửa ải này.

      Trước khi kết thúc bài phát biểu ý kiến, Quách Hoài chủ động thỉnh cầu Chu Cẩn Vũ trách phạt ông ta, Chu Cẩn Vũ nở nụ cười nhã nhặn và : "Bản kiểm điểm cá nhân của Quách chủ nhiệm rất sâu sắc nhỉ, mọi người có ý kiến gì hãy phát biểu bày tỏ thái độ ."

      Những người còn lại trao đổi với nhau bằng ánh mắt, trong lòng nghĩ thầm rằng, người lãnh đạo trực tiếp cũng là rất sâu sắc, bọn họ còn có thể tốt sao, vì vậy mọi người chỉ có thể phụ họa theo là, mặc dù khuyết điểm của Quách chủ nhiệm là thiếu tính năng động chủ quan, nhưng nhận thức được khuyết điểm, tin tưởng rằng sau này làm tốt công việc được giao.

      Chu Cẩn Vũ chờ tất cả mọi người phát biểu xong mới chậm rãi : "Nếu mọi người thống nhất ý kiến, như vậy chúng ta hãy cùng chờ xem biểu về sau của Quách chủ nhiệm."

      Quách Hoài lập tức đứng dậy cúi đầu: "Vâng, vâng, tôi nhất định có trách nhiệm đối với tổ chức, có trách nhiệm đối với lãnh đạo

      Chu Cẩn Vũ bảo ông ta ngồi xuống, rồi lại tiếp tục : "Công việc ở bộ phận lễ tân của các đồng chí cũng dễ dàng gì, đặc biệt là những nhân viên công tác tại trung tâm thông tin lại càng vất vả. Như vậy , tối mai tôi mời mọi người đến Lam Hải Minh Châu thư giãn chút. Ừm, Quách chủ nhiệm, triệu tập toàn thể mọi người ở trong đơn vị , ngày mai ai được vắng mặt. Đối với những nhân viên tăng ca ngoài tiền làm thêm giờ ra tốt nhất cũng cần thay phiên nhau nghỉ ngơi chút."

      "Thị trưởng yên tâm, tôi cũng bố trí sắp xếp xong, tiền làm thêm giờ được trả gấp ba lần tiền lương được phát ra, còn việc thay phiên nhau nghỉ ngơi được bắt đầu từ sau ngày hôm nay, thay mặt toàn thể nhân viên làm việc ở bộ phận lễ tân tôi xin cảm ơn Chu thị trưởng có nhiều ưu ái đối với chúng tôi."

      Quách chủ nhiệm cúi người sâu khom mình chào Chu Cẩn Vũ, ngay sau đó Hạ Chân Ngọc cũng thể ngồi yên, cũng khom lưng cùng với Quách chủ nhiệm.

      đường trở lại đơn vị, Quách chủ nhiệm với Hạ Chân Ngọc: "Tiểu Hạ này, tối ngày mai hãy sắp xếp mọi việc trong nhà cho chu đáo, bảo với chồng cần phải lo lắng, cho ta biết dù muộn như thế nào lão Quách tôi cũng tự mình đưa về đến tận nhà."

      "Quách chủ nhiệm, ngài quá khách khí rồi, tối mai tôi ở lại đến 8g30 thôi ông xem có được , ai chú ý đến vắng mặt của tôi đâu." Hạ Chân Ngọc biết tiệc rượu ngày mai đối với cơ quan bọn đúng là hết sức vinh quang, sau đêm mai đối với mỗi người trong toàn bộ khu vực cơ quan chính phủ mà , mong đợi nghiệp tại đơn vị lên như diều gặp gió. Cho nên với bầu khí như thế bất luận thế nào cũng thể vắng mặt.

      " lời này là đúng rồi, ngày mai khi Chu thị trưởng chưa có rời khỏi bữa tiệc toàn thể nhân viên trong cơ quan chúng ta ai được rời trước, tuyệt đối thể đấy, Tiểu Hạ, cũng thể tạo ra những thay đổi đặc biệt chứ."

      Đúng là chuyện đùa, ai chú ý sao, nếu có Hạ Chân Ngọc những người làm việc ở bộ phận tiếp tân tính là cái rắm à. Trải qua hai ngày phập phồng lo sợ này Quách Hoài có thể cực kì ràng hiểu được Chu Cẩn Vũ có tình ý gì đối với Hạ Chân Ngọc, nhưng tới mức độ nào cần phải tiếp tục quan sát. Chỉ có điều là đoán chừng là rất thích, nếu sao lại có thể nóng nảy lớn đến như vậy.

      Hạ Chân Ngọc nghe xong có cách nào khác đành phải đồng ý, Quách chủ nhiệm cần phải trở lại cơ quan, rồi trực tiếp đưa về nhà. Trước khi xuống xe còn dặn Hạ Chân Ngọc ngày mai phải nhớ trang điểm. Hạ Chân Ngọc "Dạ" tiếng chứ thêm điều gì khác, cho rằng mình cũng phải là đóa hoa giao tiếp ( đẹp chuyên tiếp khách thuê) gì đó.

      Buổi tối lúc ở nhà với Lý Nguy về chuyện của ngày mai, Lý Nguy vô cùng kích động, thái độ rất là hâm mộ vận khí tốt của Hạ Chân Ngọc, còn cảm thán phen là lấy làm tiếc vì ta thể tham gia bữa tiệc đó, rồi bảo với Hạ Chân Ngọc hãy vui chơi cho thỏa thích, cần phải lo lắng việc trong nhà.

      Ngày hôm sau, lúc Quách chủ nhiệm công bố tin tức này, toàn bộ nhân viên làm việc ở bộ phận lễ tân đều xôn xao ầm ĩ, mảnh hoan hô cười, như thể mọi người đều sắp thăng quan phát tài giống nhau, có người còn dứt khoát cầm lấy điện thoại gọi cho nhóm đồng nghiệp khác khoe khoang hồi, háo hức hoàn toàn khống chế được. Quách chủ nhiệm vô cùng hài lòng với hiệu quả này, ông ta tin tưởng rằng đêm nay Chu thị trưởng nhìn thấy biểu của những người này cũng rất cao hứng.

      Cuối cùng tất cả mọi người hoàn toàn còn lòng dạ nào để làm việc, hơn nữa tất cả những người phụ nữ chỉ cần tuổi tác phải quá lớn đều bắt đầu kiểm tra lại cách ăn mặc, còn hẹn nhà đến giờ nghỉ trưa mua quần áo, những đồng nghiệp nam còn lại bàn tán với nhau về vấn đề rượu và thuốc lá ... vân vân và vân vân... thậm chị bọn họ còn lên mạng Internet tìm đọc những tên rượu tên thuốc phổ biến và nổi tiếng, họ sợ mình ở bàn tiệc làm trò cười, sau đó lại thảo luận ít vần đề thời chính trị để tránh khỏi việc có đề tài tiếp chuyện với Chu thị trưởng mà lúng túng khó xử.

      Thời khắc mọi người chờ đợi cuối cùng cũng đến, bởi vì bọn họ uống rượu nên lúc về có xe cũng được phép điều khiển, cho nên bọn họ tốp năm tốp ba gọi xe taxi tới Lam Hải Minh Châu. trong những nguyên nhân khiến cho mọi người hưng phấn như vậy cũng bởi vì khách sạn Lam Hải Minh Châu này phải người bình thường có thể chi trả được. Nghe trong khách sạn này, đồ ăn rất tuyệt vời, phục vụ cũng rất tốt còn giá cả hạng nhất, bàn ăn bình thường cũng đến mấy ngàn nếu sượng mặt. Đêm nay bọn họ được mở mang kiến thức sau này còn có thể khoe khoang về cuộc sống tư bản, huống chi đây lại là do Chu thị trưởng mời khách nữa.

      Chờ đến gần cửa khách sạn mọi người đều lấy lại dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn, chút kinh nghiệm này bọn họ vẫn có. Tuy rằng chưa từng tới những nơi như thế này nhưng cũng thể bày ra dáng vẻ có kiến thức được.

      Trước cửa chính nhân viên tiếp tân đưa đám người đông đảo tiến vào trong phòng VIP, trong phòng khách có tổng cộng 6 chiếc bàn, lãnh đạo thành phố cũng chưa có tới, mọi người chọn chỗ ngồi và ngồi xuống, giọng bàn tán về phong cách trang trí cực kì sang trọng trong khách sạn cũng như bộ bàn ăn rất độc đáo mới mẻ. bàn bày biện hoa quả khô còn có nước trà, nhân viên phục vụ giới thiệu nguồn gốc của trà và hoa quả khô, mọi người mới hiểu được đây cũng là làm tiền. Có người đầu óc nhanh chóng tính toán, quả khô giá 12 đồng, nước trà tính đến, trong lòng líu lưỡi lên lời nhưng cũng dám biểu mặt.

      Hạ Chân Ngọc cùng chị Vương chọn cái bàn ở xa chỗ các lãnh đạo nhất rồi tìm chỗ ngồi xuống, ngồi ở bàn này đều là nhóm người bình thường hoặc là được coi trọng hoặc chính là sắp nghỉ hưu, đây thực hợp ý Hạ Chân Ngọc

      Lại đợi hơn hai mươi phút, cánh cửa được đẩy ra, người mặc trang phục hẳn là quản lý khách sạn với vẻ mặt tươi cười trước dẫn đường cho Chu Cẩn Vũ và đoàn người vào, tất cả mọi người liền lập tức đứng lên.

      Theo thứ tự mọi người lần lượt ngồi xuống, Chu Cẩn Vũ chờ cho tất cả mọi người ngồi xuống, tươi cười ấm áp làm cho người ta nảy sinh tâm lí ngưỡng mộ, cất giọng mang theo từ tính và thập phần dễ nghe:

      "Hôm nay chủ yếu là cảm ơn mọi người, trong khoảng thời gian này, công việc của mọi người hết sức vất vả, tuy là vì công việc, nhưng mà trong lòng Chu Cẩn Vũ tôi hiểu được mọi người là làm việc cho tôi, tôi biết mọi người phải chịu liên lụy hao sức và vất vả, cho nên tôi cũng thêm điều gì, lát nữa tôi mời rượu mọi người, hy vọng mỗi người ngồi đây đều có thể cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Tôi với Quách chủ nhiệm từ ngày mai bắt đầu để cho mọi người luân phiên nghỉ ngơi, cho nên đêm nay mọi người đều có thể thả lỏng, uống rượu thoải mái, tôi có trách nhiệm để cho mội đồng chí đều về đến nhà an toàn, đương nhiên cũng cần phải nghĩ chuyện tiết kiệm tiền thay tôi mà chịu ăn nhiều. “

      vừa dứt lời mọi người liền vỗ tay tán thưởng, tiếng vỗ tay vang vọng khắp cả căn phòng, bất kể là nam hay nữ đều vì bài phát biểu chân tình và thực lòng của Chu Cẩn Vũ cũng như thái độ tự nhiên cởi mở khiến cho mọi người đều ái mộ, họ cảm thấy mình làm việc có vô ích, Chu thị trưởng biết bọn họ vất vả, biết tấm lòng của bọn họ, là làm cho người ta cảm động rồi.

      Hạ Chân Ngọc cũng có chút bị cuốn hút, đây là nghệ thuật lãnh đạo mà, thể Chu Cẩn Vũ rất biết cách đối nhân xử thế, đúng, phải là rất biết cách làm lãnh đạo.

      Đồ ăn rất nhanh chóng được đưa lên, mặt bàn được bày biện rất nhiều đồ ăn, mọi người vốn rụt rè mất tự nhiên trong thâm tâm dám ăn uống, cuối cùng cũng hiểu được Chu Cẩn Vũ phải chỉ có suông thế thôi, mà mời khách, vì thế đều thả lỏng, ăn uống thoải mái những thức ăn mà bình thường họ thể mơ đến.

      Để cho mọi người ăn uống trong chốc lát, Chu Cẩn Vũ bắt đầu lần lượt mời rượu từng bàn, mỗi lần đến bàn nào đó kính rượu cũng đều vang lên thanh của tiếng vỗ tay tán thưởng. Đến lúc tới bàn của Hạ Chân Ngọc mọi người ngồi ở bàn này cũng đều đứng dậy bưng chén rượu lên. Mặc dù Chu Cẩn Vũ mời rượu năm bàn, nhưng Hạ Chân Ngọc nhìn thấy cái chén rượu Bạch Cửu của vẫn còn đầy đến tám phần, căn bản là uống mấy.

      Có thế được lãnh đạo lớn như vậy mời rượu cũng là cho họ rất nhiều thể diện, nhiều lắm chỉ là nhấp ngụm mà thôi, ai còn có thể kiện về chuyện uống rượu này hay sao, chỉ thấy Chu Cẩn Vũ giơ chén rượu lên và : "Ngồi ở chiếc bàn này đều là những đồng chí có nhiều năm công tác ở đơn vị, vất vả hơn nửa đời người, người xưa trông cậy con cháu hóng mát, tôi xin mời các vị tiền bối!" xong lại đưa chén rượu lên nhưng mà cũng chỉ là chạm vào môi chút

      Nhưng cho dù như vậy mọi người vẫn là xúc động quá mức. Chu thị trưởng gọi bọn họ là tiền bối, đó là vị lãnh đạo cấp cao mà lại khiêm nhường như thế, đúng là tạo phúc cho người dân thành phố, vì thế cũng để ý đến chuyện giữ gìn sức khoẻ gì nữa, tất cả đều nâng cốc uống cạn, Hạ Chân Ngọc có cách nào khác cũng đành phải nâng cốc bia lên để uống.

      nghĩ tới là Chu Cẩn Vũ sau khi mời rượu xong lại hề rời , theo phía sau còn có cấp dưới là Quách chủ nhiệm, với ông ta là muốn cùng những vị tiền bối này trao đổi kinh nghiệm lúc sau trở lại, sau đó tự mình tìm chỗ ngồi xuống, vừa vặn ngồi ở bên cạnh Hạ Chân Ngọc.

      Hạ Chân Ngọc lập tức cảm thấy da đầu run lên, chỗ khác ngồi, lại cố tình ngồi ở bên cạnh , những người ở bàn khác cũng ngừng nhìn sang bên này, hận thể chạy đến ngồi ở chiếc bàn này.

      Nào có cái gì có thể trao đổi, Hạ Chân Ngọc cho rằng Chu Cẩn Vũ chính là kiếm cớ mà thôi, nhưng lại cố tình khi mà mọi người có mặt ở đó hào hứng tràn trề, bàn tay giả vờ vô tình khoát lên lưng ghế dựa của Hạ Chân Ngọc, lại càng làm cho rất tự nhiên.

      lát sau, Trương trưởng phòng thấy Chu Cẩn Vũ có trở lại bàn tiệc của các vị lãnh đạo liền hiểu ý tứ, Ông ta liền liếc mắt nhìn Quách hoài để ra hiệu, tại đến được vị trí này cũng có thể được coi là tâm phúc của Chu Cẩn Vũ, ít nhiều gì cũng có thể hiểu được cách thức làm việc, vì thế trong lúc đó Trương trưởng phòng liền cùng Quách chủ nhiệm tới bàn tiệc chỗ Hạ Chân Ngọc ngồi.

      Trương trưởng phòng đầu tiên mời mọi người chén rượu, sau đó thỉnh cầu Chu Cẩn Vũ mời lại chén, bày tỏ là do ông ta và vị trưởng phòng khác thay mặt Chu thị trưởng tiếp đón mọi người, lúc này Chu Cẩn Vũ mới đứng lên, ngay sau đo Trương trưởng phòng liền ngồi ngay vào vị trí của , còn vị trưởng phòng khác đứng ở bên cạnh Hạ Chân Ngọc nhìn thấy vậy liền có ý muốn ngồi vào vị trí của , Hạ Chân Ngọc có cách nào khác đành phải đứng lên nhường chỗ cho người ta, Quách chủ nhiệm tận dụng triệt để khiến cho Hạ Chân Ngọc cùng ông ta tới chỗ ngồi khác.

      Đây chính là bàn tiệc của lãnh đạo, Hạ Chân Ngọc ý muốn thể ở trước mặt bao người mà ngồi ở vị trí này, nếu qua đêm nay biết bản thân bị bịa đặt thành cái dạng gì nữa.

      Quách Hoài cũng để ý tới những điều này, chỉ muốn để cho qua, cũng coi như thay mặt mọi người đáp lễ với lãnh đạo chút, ông ta cũng , bình thường đều là Hạ Chân Ngọc cùng ông ta báo cáo công việc ở thành phố, tại do thay mặt mọi người mời rượu lãnh đạo là thích hợp hết mức rồi.

      Hạ Chân Ngọc cũng muốn Quách chủ nhiệm bị mất thể diện, quyết tâm sau khi mời sau chén rượu tìm chỗ khác để ngồi lại, vậy là đành cùng Quách chủ nhiệm đến bàn tiệc của lãnh đạo, đương nhiên ánh mắt của mọi người cũng có vẻ vô tình hữu ý nhìn sang động tĩnh bên này.

      Vừa mới đến gần người đứng lên cạnh Quách Hoài để cho Hạ Chân Ngọc ngồi xuống, kết quả chính là lúc này Hạ Chân Ngọc ngồi ở bên cạnh Chu Cẩn Vũ.

      "Chu thị trưởng, đây là Tiểu Hạ, nhân viên công tác có năng lực nhất cơ quan chúng tôi, đồng chí Hạ Chân Ngọc thay mặt cho toàn thể nhân viên đến đây mời rượu ngài". Quách chủ nhiệm cười ha ha.

      Chu Cẩn Vũ quay đầu nhìn Hạ Chân Ngọc, khóe miệng nở nụ cười: "Ồ, đấy chính là vinh hạnh của tôi."

      Hạ Chân Ngọc bất chấp khó khăn giơ chén rượu lên, cười : "Quách chủ nhiệm cứ đùa, có rất nhiều đồng chí xuất sắc lại có năng lực hơn tôi, chỉ có điều là tôi thay mặt mọi người vậy thôi. Tôi thay mặt cho toàn thể nhân viên làm việc ở bộ phận lễ tân kính Chu thị trưởng ly, cảm ơn Chu thị trưởng tạo ra điều kiện tốt như vậy để cho mọi người có thể ở trong này vui vẻ đoàn tụ, về sau chúng tôi nhất định càng thêm cố gắng làm việc, hoàn thành tốt các nhiệm vụ được giao."

      xong liền uống cạn chén rượu, Chu Cẩn Vũ cũng đứng lên, nhìn Hạ Chân Ngọc nâng cốc uống xong, : "Nếu tôi đây mà từ chối đúng là bất kính rồi." Sau đó đem chén rượu Bạch Cửu mới vừa rồi vẫn còn hơn tám phần uống hết.

      trường nhất thời yên tĩnh trở lại, Hạ Chân Ngọc nghĩ rượu Bạch Cửu nặng như vậy mà lập tức uống hết có thể chịu được sao? nhìn thấy cũng cảm thấy đau dạ dày thay , Quách Hoài vừa nhìn vừa nghĩ, mặt mũi Hạ Chân Ngọc quả là rất lớn, theo thói quen lại tự nhận lấy hai chữ "Phúc tướng" (chỉ những người làm việc gì cũng được như ý nguyện), Trương trưởng phòng ở phía xa nhìn, thầm nghĩ Chu thị trưởng định tỏ thái độ rồi ư?

      Những người khác lại lần nữa nhớ tới những lời đồn đại bị bọn họ coi là tin tức giả dối. vẻ mặt của Trần Tú Trân lại bắt đầu biến hóa trầm, nhưng lại có châm chọc, chỉ do dự là biết có nên cùng Hạ Chân Ngọc lần nữa thiết lập mối quan hệ mới hay , điều đó cũng tốt vì giúp trải ra con đường quan lộ cho chồng ta

      Chị Vương nhìn màn này lại thở dài, về phương diện này chị ấy là người nhìn thấy ràng nhất, vừa rồi những người bên cạnh Chu Cẩn Vũ bao gồm cả người đứng đầu đơn vị mình là Quách Hoài cũng mượn cơ hội đem Hạ Chân Ngọc đẩy đến bên người Chu Cẩn Vũ, tương lai Chân Ngọc phải đối mặt với tấn công bốn phía như vậy liệu có thể toàn thân trở ra hay đúng là vẫn còn là số mà. Dù cho Hạ Chân Ngọc có thông minh đến thế nào chăng nữa cũng chịu nổi bị những lão hồ ly này tính kế. Trong lòng thầm lo lắng thay cho đôi vợ chồng trẻ Hạ Chân Ngọc và Lý Nguy, khảo nghiệm này cũng là quá lớn rồi.

      Chu Cẩn Vũ uống rượu xong nhìn thấy Hạ Chân Ngọc ngây ngốc nhìn , trong mắt còn có tia lo lắng, càng thêm vui vẻ, khe khẽ vịn vào vai Hạ Chân Ngọc rồi cùng ngồi xuống, cười : " cần lo lắng, chút rượu ấy tính là gì."

      Hạ Chân Ngọc lấy lại tinh thần, phát ra mình ngồi xuống, ngồi thẳng người : "Chu thị trưởng là rộng lượng." xong dĩ nhiên muốn tìm cái cớ để đến bàn ăn khác, nhưng mà những người khác ngồi ở đó lại bắt đầu hỏi chút chuyện thượng vàng hạ cám, chậm rãi dẫn dắt Hạ Chân Ngọc trò chuyện, Hạ Chân Ngọc quả nhiên có chút phối hợp hàn huyên, còn thỉnh thoảng cùng Chu Cẩn Vũ vài câu.

      Thái độ của Hạ Chân Ngọc làm cho cảm thấy Chu Cẩn Vũ đêm nay là vừa lòng thỏa ý, đồng thời cũng có chút hối hận về quyết định của mấy ngày hôm trước. Nhìn khuôn mặt Hạ Chân Ngọc đỏ bừng vì uống chút rượu, đôi môi hồng nhuận trơn bóng, mỉm cười tủm tỉm, trong lòng cực kỳ thích, rất muốn trực tiếp ôm vuốt ve an ủi.

      Rượu được uống liên tục đến sau nửa đêm, Chu Cẩn Vũ thấy mọi người ăn uống cũng thực như bình thường sai biệt lắm, liền lên tiếng bảo mọi người nâng chén kết thúc bữa ăn, lại bảo trợ lý an bài sắp xếp xe cùng người đưa mọi người về nhà. quay đầu nhìn nhìn Hạ Chân Ngọc, đúng là có tửu lượng, tổng cộng uống đến hai chai bia ghé vào bàn mơ mơ màng màng rồi.

      Mấy người Quách chủ nhiệm, Trương trưởng phòng cũng bày ra dáng vẻ uống quá nhiều rượu, dìu nhau ra ngoài trước, Chu Cẩn Vũ nở nụ cười, rất vừa lòng với biểu của bọn họ.

      Đưa tay nâng Hạ Chân Ngọc dậy, tay ôm lấy thắt lưng của , tay giữ cho tựa vào trước ngực của , gần như là nửa ôm lấy người Hạ Chân Ngọc đứng lên ra bên ngoài, vừa ra đến ngoài cửa tài xế ở đó chờ sẵn, Chu Cẩn Vũ khoát tay ý bảo tài xế cần xuống xe hỗ trợ, mở cửa xe bế Hạ Chân Ngọc lên rồi ngồi xuống.

      nhàng vỗ vỗ vào mặt Hạ Chân Ngọc để gọi : "Chân Ngọc, Chân Ngọc, tỉnh, tỉnh."

      Hạ Chân Ngọc trốn tránh tay , thân mình hơi trượt xuống, Chu Cẩn Vũ vội vàng để cho nằm xuống, đầu gối lên đùi của , vuốt mái tóc của sang hai bên, thở dài tiếng, dùng bàn tay ấm áp của xoa tới xoa lui hai má của Hạ Chân Ngọc, với tài xế địa chỉ nhà Hạ Chân Ngọc.

      Đến cửa tiểu khu, muốn gọi Hạ Chân Ngọc tỉnh dậy để hỏi số nhà cụ thể, Hạ Chân Ngọc mơ mơ màng màng thầm "Váng đầu", "Khó chịu" gì đó, quan tâm đến lời của Chu Cẩn Vũ.

      Chu Cẩn Vũ vốn định tìm điện thoại di động của Hạ Chân Ngọc để gọi cho chồng , nhưng vừa định vươn tay qua người Hạ Chân Ngọc để lấy cái túi của lại dừng lại, nhìn thấy Hạ Chân Ngọc hướng lên người , muốn tìm vị trí thoải mái, trái tim được lấp đầy, nhìn nhìn cửa chính tiểu khu nhà Hạ Chân Ngọc, tiếng: "Về Thượng Lâm Uyển."

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Trần trụi cấp bách trở về nhà viết ra chương này, ngay lập tức gửi , mọi người cao hứng ?

      Ngày hôm qua rút thời gian nghiên cứu văn chương có thịt của các tác giả khác, có chút cảm khái, có chút giác ngộ, cái gì mà " cần đâu", "Quá sâu rồi", "Chậm chút", "Chịu nổi nữa" đó mới là văn chương có thịt đáng giá ngàn vàng a, bị khóa, hơn nữa cực kì hợp cho vào ngôn tình, đam mỹ, bách hợp, xuyên , trọng sinh, cổ đại, đại, chờ đến lúc toàn bộ văn chương đều có thể thụ giáo rồi!

      (Ngôn tình: Nam & Nữ, Đam Mỹ: Nam & Nam, Bách Hợp: Nữ & Nữ)
      Chap sau có gian tình a!!!!!!! [​IMG][​IMG][​IMG]
      Last edited: 30/7/14
      Seen.173, hikari2088, Phương Lăng16 others thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 13: Rất ái muội
      Edit: Tang Du
      Beta: Quảng Hằng

      Căn nhà của Chu Cẩn Vũ ở Thượng Lâm Uyển là biệt thực độc lập, chờ sau khi chiếc xe tiến vào ga ra, Chu Cẩn Vũ cho phép người tài xế trở về, còn tự mình bế Hạ Chân Ngọc vào nhà, đặt nằm giường trong phòng ngủ chính ở tầng hai, rồi lại giúp cởi giầy.

      Chu Cẩn Vũ suy nghĩ chút, có lẽ cởi quần áo của ra giúp ngủ tương đối thoải mái hơn, vì thế lại nâng ngồi dậy, cũng ngồi lên giường bắt đầu cởi bỏ khuy áo của , sau đó quần áo người Hạ Chân Ngọc được giảm bớt, da thịt trắng như tuyết cũng dần dần được lộ ra, cho đến khi người chỉ còn có nội y, nhưng mà bàn tay của Chu Cẩn Vũ vẫn còn lưu luyến người Hạ Chân Ngọc.

      Chu Cẩn Vũ cúi người xuống, ngừng hôn lên khuôn mặt và hai má của Hạ Chân Ngọc, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng ướt át của chịu rời . ra cũng định lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, nhưng mà có chút kìm lòng được liền hôn lên môi , nhàng nâng hàm dưới của lên, làm cho đôi môi khẽ mở ra, để cho nụ hôn của càng thêm sâu.

      nhàng đụng chạm vào cái lưỡi đinh hương của Hạ Chân Ngọc, Chu Cẩn Vũ liền say sưa hôn , hôn đến tập trung tinh thần, hoàn toàn chú ý tới Hạ Chân Ngọc nhăn mặt, lông mày càng nhíu chặt. Hạ Chân Ngọc cảm thấy bản thân mình hô hấp dị thường khó khăn, thân thể giống như bay trời cao bất cứ lúc nào cũng có thể té xuống, hai tay lại nắm được vào cái gì để có thể ổn định bản thân mình, cảm giác buồn nôn luôn luôn tồn tại, nghe sau khi uống rượu xong mà lại bị nôn ra là cực kỳ tổn hại đến sức khỏe, nhịn hồi lâu nhưng nhịn được, ra sức đẩy vật gì đó đè ở người mình ra, sau đó trực tiếp ói ra.

      Chu Cẩn Vũ cố nén cảm giác cũng muốn nôn của mình, trước tiên đem Hạ Chân Ngọc ôm vào toilet, sau đó nhắm mắt lại tay lấy chiếc khăn trải giường ở giường xuống, còn có chăn đệm và cả quần áo của Hạ Chân Ngọc, tùy tiện cuốn lấy tất cả vào cùng chỗ rồi trực tiếp ném ra hành lang ở ngoài cửa.

      Sau đó cũng đem áo khoác của mình cởi ra, trở lại toilet dự định bắt đầu giúp Hạ Chân Ngọc tắm rửa sạch , kết quả khi vào thấy Hạ Chân Ngọc tự mình rửa mặt sạch ngồi đàng hoàng ở bồn cầu.

      "Chu thị trưởng, tại sao tôi lại ở chỗ này, quần áo của tôi đâu rồi?" Hạ Chân Ngọc nhìn Chu Cẩn Vũ hỏi.

      Chu Cẩn Vũ có chút lúng túng, hề nghĩ tới Hạ Chân Ngọc lại đột nhiên thoáng cái liền tỉnh táo, cũng biết làm như thế nào để giải thích hành vi của mình, vì thế chỉ có thể : "Trước tiên em đợi ở đây lát, tôi lấy cho em bộ quần áo". Sau đó tìm bộ đồ ngủ của mình đưa cho Hạ Chân Ngọc.

      Hạ Chân Ngọc nhận lấy bộ đồ ngủ rồi mặc vào, bộ đồ ngủ của Chu Cẩn Vũ rộng thùng thình, mặc vào dài đến tận đầu gối. Sau đó, Hạ Chân Ngọc vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ, : "Chu thị trưởng, cảm ơn . Ừm, đêm nay tất cả mọi người đều vô cùng cao hứng, thời gian còn sớm, tôi cáo từ trước, mọi người cứ từ từ uống."

      xong từ bồn cầu đứng dậy bước nhanh ra khỏi toilet, Chu Cẩn Vũ hiểu được những hành động diễn ra của Hạ Chân Ngọc, nhưng mà cũng thể để cho nửa đêm mặc áo ngủ ra cửa chính, vì thế liền theo phía sau Hạ Chân Ngọc, nhìn xem muốn làm cái gì.

      Hạ Chân Ngọc tìm ở trong phòng ngủ hồi lâu, giống như tìm được thứ gì đó mà mình muốn, ra khỏi phòng ngủ trực tiếp xuống cầu thang, rồi lại ở trong phòng khách của tầng tìm kiếm. Chu Cẩn Vũ nhìn thấy Hạ Chân Ngọc cuối cùng cũng tìm được chiếc túi của ghế sô pha, sau đó nghiêng nghiêng khoác chiếc túi ở vai, vòng qua rồi lại lên tầng hai, trở lại phòng ngủ, đem chiếc túi ném lên ghế sô pha , lại trực tiếp bò lên giường câu: "Lý Nguy, hôm nay em uống nhiều quá, mời vừa rồi còn ói nữa, tại đầu em choáng váng, đừng chuyện gì với em, để ngày mai hãy ." Sau đó liền nhắm mắt lại hô hấp vững vàng ngủ thiếp . (Tang Du: Bó tay với chị luôn rồi)

      Chu Cẩn Vũ kìm nén hồi lâu, cuối cùng bật cười ha hả. Hạ Chân Ngọc giống chú hề, chỉ uống rượu say thôi mà cũng có thể làm cho cảm thấy vui vẻ như thế, cười được lúc mới dừng lại, nhưng mà bên miệng vẫn còn lộ ra ý cười, đến bên giường ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của Hạ Chân Ngọc trong chốc lát, sau đó tìm chiếc chăn mỏng đắp lên người , rồi lại đến phòng khách.

      Lúc rời Chu Cẩn Vũ suy nghĩ cẩn thận, ra chỉ cần có thể làm cho Hạ Chân Ngọc cam tâm tình nguyện, vô cùng nguyện ý cùng trở thành tình nhân. Chuyện này chỉ cần Hạ Chân Ngọc thông suốt, ra chuyện này vừa ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của , vừa có thể làm cho thuận buồm xuôi gió ở phương diện công việc, như vậy vấn đề tại chính là làm cho Hạ Chân Ngọc gật đầu mà thôi.

      Hạ Chân Ngọc ngồi ở giường nhìn thấy Chu Cẩn Vũ chỉ mặc chiếc quần ngủ tới, hận chính mình ngàn ngàn vạn vạn đề phòng vậy mà ngày hôm qua lại quá sơ suất, vốn định có nhiều người ở đó như vậy, còn có cả lãnh đạo đơn vị mình, coi như có uống say họ cũng có thể đưa về nhà hoặc là gọi điện thoại cho Lý Nguy chẳng hạn, nghĩ tới bọn họ lại trực tiếp đem ném cho Chu Cẩn Vũ.

      Cũng may Chu Cẩn Vũ có thể xem như là người quân tử, có làm gì đối với . Chẳng quan tâm thưởng thức dáng người thon dài cao ráo rắn rỏi của , Hạ Chân Ngọc bình tĩnh : "Quần áo của tôi đâu?"

      Chu Cẩn Vũ đến gần ngồi ở bên giường nhìn Hạ Chân Ngọc nở nụ cười xấu xa: "Sao em hỏi tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"

      Hạ Chân Ngọc tức giận liếc nhìn cái: " cho là tôi biết điều gì, ngay cả bản thân mình xảy ra việc gì cũng biết?"

      Chu Cẩn Vũ tâm tình rất tốt liền trêu đùa : "Em say đến bất tỉnh nhân , làm sao có thể biết được phát sinh chuyện gì, có lẽ là xảy ra rồi nhưng chỉ có điều sau khi việc xảy ra dọp dẹp sạch mà thôi."

      Hạ Chân Ngọc khinh miệt nở nụ cười: "Tùy nghĩ như thế nào cũng được, tự bản thân tôi hiểu là được rồi, phát sinh chuyện gì hay trong lòng của và tôi đều biết ràng."

      Chu Cẩn Vũ ngờ rằng Hạ Chân Ngọc lại có thể bình tĩnh và nghi ngờ như thế, đúng là có chút hiểu được, phần tự tin này của là từ đâu đến.

      Hạ Chân Ngọc nghĩ rằng nếu phải là lần đầu tiên, có lẽ Chu Cẩn Vũ còn có thể hù dọa chút, nhưng mà cho đến bây giờ còn chưa có cùng người đàn ông trải qua hành vi thân mật chân chính, vì vậy đối với việc Chu Cẩn Vũ rốt cuộc làm gì hay chưa đương nhiên rất ràng.

      Chu Cẩn Vũ lúc này mới cười : "Ngày hôm qua em nôn ra giường, tất cả quần áo đều bị bẩn, buổi sáng bảo người ta đưa quần áo đến cửa hàng giặt rồi, vốn định mua cho em quần áo mới, nhưng mà nghĩ đến khi em về nhà có lẽ gặp khó khăn khi giải thích với mọi người, cho nên mua, trước tiên em mặc tạm đồ ngủ của , bữa sáng được chuẩn bị xong, em rửa mặt rồi xuống dưới lầu ăn sáng." xong đưa tay vuôt vuốt mái tóc có chút lộn xộn của Hạ Chân Ngọc, sau đó liền ra khỏi phòng ngủ.

      Hạ Chân Ngọc tâm tình để ý tới động tác này của , tại điều lo lắng nhất chính là làm thể nào để giải thích với Lý Nguy việc cả đêm qua có trở về nhà. Sau khi mặc áo ngủ vào, nhìn thấy chiếc túi cửa mình ghế sô pha, vội lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy có đến 16 cuộc gọi nhỡ cùng 8 tin nhắn.

      Đa số các cuộc gọi nhỡ đều là của Lý Nguy, còn có mấy cuộc là của chị Vương gọi tới, lại bắt đầu xem tin nhắn, ngoài tin nhắn của Lý Nguy ra còn có tin nhắn của chị Vương, nội dung tin nhắn của Lý Nguy đều là bảo gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho ta, hỏi khi nào trở về, ngữ khí càng ngày càng sốt ruột.

      Lại nhìn đến tin nhắn của chị Vương, kết quả là đại khái ý tứ của chị Vương chính là tối hôm qua Lý Nguy tìm thấy liền gọi điện thoại cho chị Vương, chị Vương sợ hiểu lầm gì đó nên khi bữa ăn còn chưa có kết thúc, mọi người đều uống ít, Hạ Chân Ngọc bị say, có lẽ chị ấy ở lại khách sạn cùng , ngày mai trực tiếp làm.

      Sau đó chị Vương tỷ lại gửi thêm tin nhắn, là sợ bị lộ ra, chị ấy còn Quách chủ nhiệm cũng gọi điện thoại cho chị ấy hỏi đâu, ông ta còn chuyện Lý Nguy cũng gọi điện cho ông ta tìm Hạ Chân Ngọc, kết quả Quách chủ nhiệm bản thân ông ta cũng uống nhiều, nhưng cam đoan rằng chắc chắn Hạ Chân Ngọc có chuyện gì, nếu Lý Nguy cũng gọi điện thoại cho chị Vương, ông ta cùng chị Vương đưa ra lí do thoái thác giống nhau.

      Tin nhắn cuối cung là của Quách chủ nhiệm, ông ta với Hạ Chân Ngọc là hôm nay có thể nghỉ ngơi cần phải làm.

      Hạ Chân Ngọc xem xong liền biết rằng cho dù và Chu Cẩn Vũ phát sinh quan hệ gì, nhưng mà trong mắt người khác đặc biệt là trong mắt Quách chủ nhiệm cũng rất mờ ám rồi.

      Trước tiên gọi điện thoại cho chị Vương, rất nhanh liền có người nghe máy: "Chân Ngọc à, hôm qua em đâu vậy? Lý Nguy nhà em gọi điện thoại cho chị, chị cũng biết như thế nào, chỉ có thể bịa chuyện để dối như vậy, cũng may có Quách chủ nhiệm phối hợp giúp đỡ nếu thể trôi qua rồi."

      Hạ Chân Ngọc thở dài vẫn là với chị Vương: "Chị Vương, tại em hoàn toàn thể ràng mọi chuyện, tối hôm qua em uống rượu say, vốn là em cho rằng Quách chủ nhiệm đưa em về nhà, ngờ rằng cuối cùng lại là Chu Cẩn Vũ đưa em ."

      "Hả? Em là Chu thị trưởng đưa em , nhưng em cũng có về nhà mà?" Chị Vương rất giật mình, tuy rằng hôm qua nhìn ra là người đó có ý đồ, có nhưng mà thể ngờ rằng lại ra tay nhanh như vậy.

      " ta đưa em về nhà, có lẽ là biết địa chỉ nhà em, cũng thể gọi điện thoại cho Lý Nguy, em cũng biết tại sao lại ở nhà ta, nhưng mà cũng chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì, chị Vương, người khác thế nào em quản được, nhưng chị hãy tin tưởng em." Hạ Chân Ngọc cảm thấy cũng chỉ có thể cùng chị Vương giải thích hai câu mà thôi.

      "Haizz, Chân Ngọc, chị nghe giọng của em cũng biết là có chuyện gì xảy ra, có thể là em biết ——, thôi quên nữa, chị Vương chỉ có thể với em là mặc kệ có chuyện gì xảy ra chỉ cần em có thể giữ vững bản thân mình, cho dù người khác lại thế nào chăng nữa cũng thể ép buộc em, em hiểu chưa?"

      "Em hiểu, chị Vương, về sau em nhất định đề cao cảnh giác, hơn nữa Quách chủ nhiệm còn đồng ý giúp đỡ."

      Chị Vương vừa nghe những lời của Hạ Chân Ngọc biết là hoàn toàn có ý thức được tình huống chân chính của việc, phòng người phải chú ý phòng bị vào trọng điểm, chỉ đề phòng mỗi mình Chu Cẩn Vũ có ích lợi gì, Quách chủ nhiệm và những người bên cạnh Chu Cẩn Vũ mới càng cần phải đề phòng, tốt xấu gì thân phận và địa vị của Chu Cẩn Vũ cũng rất cao, làm việc vượt quá thân phận, nhưng mà những người đó bởi vì lấy lòng Chu Cẩn Vũ mà bất cứ thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng.

      Bất quá bản thân chị ấy cũng có khả năng thêm cái gì nữa, dù sao chị cũng có khả năng vì Hạ Chân Ngọc mà đắc tội với lãnh đạo, chỉ có thể cố gắng đến thế mà thôi.

      Ngắt điện thoại, Hạ Chân Ngọc lại gọi tới cho Lý Nguy, giọng của Lý Nguy có chút trách móc: "Chân Ngọc, cho dù em thể về nhà trước tiên em cũng phải gọi điện thoại với tiếng chứ, em có biết hôm qua phải gọi bao nhiêu cuộc điện thoại để tìm em , gọi điện em nghe máy, may mà có số điện thoại của chị Vương, nếu phải báo cảnh sát rồi."

      "Lý Nguy, em xin lỗi, là em đúng, nhất định lần sau em như thế nữa." Hạ Chân Ngọc cảm thấy hổ thẹn nên liên tục giải thích.

      Lý Nguy nghe xong lời của giọng cũng dịu : "Thôi được rồi, lần sau em chú ý là được. Hôm qua chị Vương còn bảo gọi điện thoại cho Quách chủ nhiệm của em hỏi xem thế nào, sợ ảnh hưởng tốt đối với em nên có gọi, hôm nay em còn phải làm sao?"

      Hạ Chân Ngọc chỉ có thể dối : "Đúng vậy, lát nữa em và chị Vương còn có cả mấy người đồng nghiệp nữa cùng nhau đến cơ quan, có lẽ đêm nay em được về nhà sớm."

      "Được rồi, em nhất định phải ăn sáng nhé, nếu dạ dày của em chịu nổi đâu." Lý Nguy lại dặn dò vài câu rồi mới ngắt điện thoại.

      Đứng ở trong phòng trong chốc lát, Hạ Chân Ngọc mới mở cửa xuống dưới lầu, khi tìm được phòng ăn thấy bàn bày biện món cháo còn có đồ ăn , lúc này Chu Cẩn Vũ lại bưng mâm bánh bao đặt ở bàn : “ gọi điện thoại về nhà rồi à? Nhanh chóng ngồi xuống ăn điểm tâm , đều là vừa làm xong đó, so với đồ ăn mua ở bên ngoài mua tốt hơn rất nhiều."

      Hạ Chân Ngọc cũng thêm nữa trực tiếp ngồi xuống và bắt đầu ăn sáng, đói bụng, lại có chút tò mò: "Tất cả đều là do làm?"

      "Đương nhiên phải, chỗ này của có người giúp việc chuyên biệt, chỉ có bác sớm tối đến hai lần để quét dọn vệ sinh cùng nấu cơm, nhưng bình thường cũng cần phải nấu cơm, vì có thường xuyên ăn cơm ở nhà." Chu Cẩn Vũ cũng ăn chút, nhìn Hạ Chân Ngọc ngồi ở đối diện , hai người cùng nhau ăn bữa sáng trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng, thầm nghĩ nếu hai người trở thành tình nhân, có thể thường xuyên ở chung như vậy tốt biết bao, đồng thời cũng càng thêm khẳng định ý nghĩ tối hôm qua của mình.

      Ăn xong bữa sáng, bởi vì Chu Cẩn Vũ sợ Hạ Chân Ngọc được tự nhiên bảo bác làm xong cơm về, cho nên Chu đại thị trưởng phá lệ đứng dậy đeo tạp dề thu dọn bàn ăn, rồi sau đó rửa bát đũa, xoong nồi ở trong bồn.

      Hạ Chân Ngọc căn bản muốn giúp , dù sao cũng phải là tự mình muốn đến làm khách, huống hồ nhìn thấy mặt khi ở nhà của Chu Cẩn Vũ như vậy cũng quả là rất buồn cười, vì thế ngồi ở bên cười tủm tỉm nhìn Chu Cẩn Vũ làm việc nhà.

      Nhìn thoáng qua vẻ mặt hơi hả hê của Hạ Chân Ngọc, Chu Cẩn Vũ ôn nhu cười : "Quần áo của em chắc là giữa trưa có thể đưa tới, lát nữa phải tới Tòa thị chính, đến lúc đó em tự mở cửa cho người ở cửa hàng giặt quần áo nhé, điện thoại vô tuyến ở giữa, em ấn nút bên phải rồi xoay xoay là cửa mở, hôm nay về sớm sau đó đưa em về nhà."

      " cần đâu, khi quần áo được đưa tới tôi tự mình về, cần phải về sớm để đưa tôi về nhà." Hạ Chân Ngọc vội vàng cự tuyệt.

      "Nơi này là Thượng Lâm Uyển, em xác nhận em có thể tự mình về?" Chu Cẩn Vũ hơi nhíu mày.

      Hạ Chân Ngọc vừa nghe xong liền phản đối nữa, khu biệt thự Thượng Lâm Uyển nổi danh toàn thành phố, đây là khu nhà cấp cao ở ngoại ô thành phố, có thể tự mình ra khu công viên cũng có chỗ để bắt xe taxi, lại càng đến tuyến đường giao thông công cộng gì đó, Chu Cẩn Vũ này mỗi ngày đều phải làm mà lại có thể ở xa như vậy, thấy mệt chết sao.

      Thấy Hạ Chân Ngọc lời nào, Chu Cẩn Vũ thầm cười cười, đương nhiên bình thường cũng ở nơi này, chỉ là do tối hôm qua nhất thời nảy ra ý định này thôi. Sau khi rửa bát xong quay trở về phòng thay đổi quần áo, lại với Hạ Chân Ngọc đến phòng giải trí có các thiết bị để vui chơi giải trí, để cho tùy ý giết thời gian, còn tự mình lái xe làm.

      Hạ Chân Ngọc ngồi ở ghế sô pha xem tivi, trong lòng lại suy nghĩ làm mà và Chu Cẩn Vũ ở chung trở nên tự nhiên như vậy, còn nhớ trước kia khi nhìn thấy Chu Cẩn Vũ còn khẩn trương và thận trọng, mà tại lại hoàn toàn có khái niệm về cấp bậc dưới gì cả, còn có thể to tiếng đối với , ngẫm lại chuyện này đúng là tưởng tượng nổi.

      Rất nhanh đến 12 giờ quả nhiên người ở cửa hàng giặt quần áo đưa quần áo tới, Hạ Chân Ngọc thay đổi quần áo rồi tiếp tục xem tivi, chỉ chốc lát sau liền buồn ngủ, cuối cùng dứt khoát lấy chiếc áo ngủ rộng rãi của Chu Cẩn Vũ đắp lên người, nằm ở ghế sô pha thoải mái ngủ thiếp .

      Buổi chiều hơn 3h Chu Cẩn Vũ trở lại, thấy Hạ Chân Ngọc ngủ say liền nhàng bước đến bên cạnh ghế sô pha và ngồi xuống, vẫn là nhịn được sờ sờ khuôn mặt của Hạ Chân Ngọc, lại nghiêng người cúi xuống hôn , sợ Hạ Chân Ngọc tỉnh giấc lại đứng dậy đem mấy đồ vật mới mang về đặt ở bàn trà.

      Hạ Chân Ngọc nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra, nhìn thấy Chu Cẩn Vũ bận bịu ở bên kia bàn trà, vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo, Chu Cẩn Vũ quay đầu cười với : "Lúc này đúng là nên tỉnh ngủ thôi, mau tới đây, khẳng định là em chưa có ăn cơm trưa đúng , có mang theo chút đồ ăn về đây này."

      Hạ Chân Ngọc qua nhìn nhìn, thấy những chiếc hộp được đóng gói vô cùng đẹp đẽ, vừa thấy liền biết là đồ ăn của khách sạn lớn, nhưng thầm nghĩ muốn nhanh chóng về nhà, muốn ở trong này trì hoãn thêm nữa, ngờ rằng Chu Cẩn Vũ còn : “ cũng chưa có ăn bữa trưa, em hãy coi như là chiếu cố chút ."

      có cách nào khác Hạ Chân Ngọc đành phải ở lại cùng Chu Cẩn Vũ ăn bữa cơm sớm phải sớm, mà muộn phải muộn này, xe là của người ta, người ta muốn ăn cơm, mình còn có thể làm thế nào.

      Rốt cục ở đường về nhà, Hạ Chân Ngọc hơi chút thở phào nhõm, đường , Chu Cẩn Vũ ngừng tìm đề tài chuyện phiếm cùng Hạ Chân Ngọc, nhưng quan tâm và cũng cởi mở, khi còn cách nhà khoảng hai con phố, Hạ Chân Ngọc bảo Chu Cẩn Vũ dừng xe, Chu Cẩn Vũ nghe lời của , : "Để tránh nghi ngờ em cũng phải xuống xe xa như vậy đâu, em xuống xe ở đây, ít nhất còn phải bộ hơn hai mươi phút, biết suy nghĩ của em, được rồi em yên tâm, gây phiền phức cho em đâu."

      Cuối cùng Chu Cẩn Vũ dừng xe trong ngõ kín đáo ngay gần nhà Hạ Chân Ngọc. Hạ Chân Ngọc xuống xe, sau khi đóng cửa xe liền đứng trước mặt Chu Cẩn Vũ : "Chu thị trưởng, xin ngài dừng ở đây , xem như là tôi cầu xin ngài ." xong hơi hơi cúi người lễ độ chào liền đem cửa xe đóng lại cũng hề quay đầu lại.

      Ngồi ở trong xe Chu Cẩn Vũ liền hút điếu thuốc, rồi phun ra những đám khói biết trong lòng suy nghĩ gì, khi điếu thuốc còn hơn phân nửa liền dập tắt, rồi lấy di động ra bấm số điện thoại, sau đó ngữ khí dị thường lạnh nhạt : “Tôi là Chu Cẩn Vũ, bắt đầu từ tuần tới, tôi muốn bộ phận lễ tân tuần ít nhất hai lần đến báo cáo hệ thống công tác về số liệu cho tôi, nếu Quách Hoài thể tới có thể bảo trợ lý của ông ta tới!"

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: ra nick name trần trụi này được mọi người gọi khi chơi game Võng du, cũng có người gọi tôi là chị Quang, chỉ là trong trò chơi cũng thường xuyên có người chửi mắng lẫn nhau các câu linh tinh như “chết ” “khỏa thân” … khi đánh quái ra vật gì đó, vì thế câu trần trụi làm tôi xấu hổ mất thời gian. Nhưng mà, sau đó cũng thành thói quen, bạn bè trong trò chơi cũng gọi quen như thế, cho nên khi viết văn vẫn tự mình gọi là "Trần trụi". PS: vì để có thể đạt tới hiệu quả, để cho chương và tiết lại bị khóa, vắt hết óc suy nghĩ muốn hay thế từ, ví dụ như "Ngậm lại" thay đổi thành "Đụng chạm", mềm như bún , về sau thịt văn có thể viết như thế nào a!
      Last edited: 30/7/14
      Seen.173, Chôm chôm, Phương Lăng12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :