@Moonlight Nàng có thể vào đây xem hướng dẫn tạo mục lục nha http://cungquanghang.net/threads/huong-dan-tao-muc-luc-trong-truyen-cho-editor.22886/
Chương 23: Chuyển tới sườn điện Dùng xong đồ ăn sáng, thánh chỉ của Hoàng Thượng cũng đến. Nhìn lần này Lý Phúc Thăng đơn giản chỉ là tuyên khẩu dụ, mà cầm thánh chỉ chói lọi tới, khóe miệng Diệp Linh Sương kéo lên, chỉ có thụ phong chính thức cho phi tần từ tần vị mới có thánh chỉ như vậy, phải Hoàng Thượng lần này lại thăng cho nàng lên ba cấp, thành chính tứ phẩm Dung Hoa chứ? Hoàng Thượng, ngươi trừ bỏ dùng phi vị hoặc đống tặng phẩm nhìn có vẻ phong quang vô hạn này để lừa gạt nữ nhân trong hậu cung, ngươi còn có thể làm gì chứ? Lý Phúc Thăng đứng thẳng tắp, lưu loát tuyên thánh chỉ, Diệp Linh Sương nghe xong chỉ thản nhiên nhíu mày. Nàng nghĩ Hoàng Thượng trực tiếp thăng nàng thành chính tứ phẩm Dung Hoa, nghĩ tới chẳng qua là tòng tứ phẩm Tần, bất quá ban thưởng thêm phong hào "Hinh", như vậy, địa vị cũng cao hơn tòng tứ phẩm Tần có phong hào. Hinh, mùi thơm, Hoàng Thượng ban phong hào này cũng là có vài phần nghiền ngẫm. Diệp Linh Sương tiếp chỉ, thấy vẻ mặt Lý Phúc Thăng có ý cười, cũng liền vui sướng nhìn . "Chúc mừng Hinh tần. Ngày mai Hinh tần liền chuyển sườn điện bên phải Trường Nhạc cung, đến lúc đó nô tài tìm vài hạ nhân khỏe mạnh lại đây giúp đỡ chuyển đồ." Lý Phúc Thăng cười . Diệp Linh Sương vội vàng khoát tay, " cần làm phiền Lý công công, đồ đạc của ta cũng nhiều, An Đức Tử Ngô Đoàn mấy người là đủ." Tuy rất vui sướng, Diệp Linh Sương lại có chút ngượng ngùng hỏi câu, "Lý công công có thể chút vị trí cụ thể của Trường Nhạc cung . Tuy ta Lưu Vân cung cùng Nguyệt cung hai lần, nhưng cũng có để ý vị trí của các cung điện khác, nếu đến lúc đó nhầm khiến bị chê cười rất xấu hổ." Lý Phúc Thăng đầy kinh ngạc, Hinh tần cư nhiên ngay cả chuyện cơ bản nhất này cũng biết, nghĩ đến phải quá mức đơn thuần, cũng là cất giấu quá sâu? Bên trong hậu cung có ai lại tỉ mỉ tìm hiểu về nhất cử nhất động của Hoàng Thượng, mấy cung điện cùng các nơi mà Hoàng Thượng thường đều được dò hỏi, mà nàng ngay cả vị trí cụ thể của các cung ở lục cung cũng biết. "Bẩm Hinh tần, Trường Nhạc cung là cung thứ tư ở Đông cung. Nay chính điện vẫn bỏ , bên trái điện là chỗ ở của Từ Lương đễ và Triệu Quý nhân, phía bên phải điện cũng bỏ , chỉ đợi Hinh tần đến thôi ạ." Lý Phúc Thăng chỉ tới vị trí mà còn tỉ mỉ đến các vị phi tần ở bên trong. Diệp Linh Sương tất nhiên là rất cảm kích, hướng Mặc Nguyệt nhìn thoáng qua, Mặc Nguyệt vội vàng hiểu ý đưa qua cái hà bao. Lý Phúc Thăng xấu hổ tiếp nhận hà bao kia, "Hinh tần kỳ cần khách khí như vậy." Kỳ rất muốn , thân là tổng quản thái giám, chút bạc này chỉ là hạt cát đáng giá trong mắt . Huống chi... Lý Phúc Thăng cảm thấy hà bao này so với lúc trước ít hơn chút, hơn nữa chính giữa hà bao cũng có thêu đóa hoa sen như trước nữa. "Gần đây có chút túng quẫn, công công đừng chê ít. Đây cũng là tấm lòng của ta, công công cầm cấp cho các tiểu công công thêm chút rượu thịt vào bữa sáng cũng tốt." Diệp Linh Sương có chút quẫn bách , nhìn vài tiểu thái giám, sắc mặt ôn hòa. Thấy nàng cố ý như thế, Lý Phúc Thăng cảm thấy chính mình nhiều lời vô ích, hướng vài tiểu thái giám phía sau trừng mắt nhìn cái, "Còn tạ ơn Hinh tần nương nương." Vài tiểu thái giám vội vàng cúi lưng tạ ơn, mặt lộ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ Lý tổng quản muốn cho bọn thêm chút đồ ăn sáng? "Lý công công, ta còn có chuyện muốn nhờ." Thấy Lý Phúc Thăng muốn , Diệp Linh Sương vội vàng thêm câu. "Hinh tần cứ thẳng, nô tài có thể giúp đỡ việc gì chối từ." Lý Phúc Thăng đầu tiên là hơi nhíu mày, lập tức thản nhiên , lời này cũng có thêm vài phần miễn cưỡng. còn tưởng Hinh tần có chút khác biệt, nhưng nay thấy cũng giống đại đa số nữ nhân khác, muốn vài lời hoặc tìm kiếm chút thông tin về Hoàng Thượng từ . Thấy thái độ của có chút hờ hững, Diệp Linh Sương làm bộ như thấy, thở dài, ánh mắt có chút mờ mịt, chậm rãi : "Ta muốn nhờ Lý công công giúp ta hướng Hoàng Thượng câu." Dừng chút, làm như đưa mắt bồi hồi nhìn Thúy Hà điện vòng, mới tiếp tục : "Giúp ta hỏi Hoàng Thượng, Thúy Hà điện có bỏ trống như trước kia ?" Lý Phúc Thăng có chút kinh ngạc nhìn nàng cái, hờ hững mặt cũng nhạt , cười : "Hinh tần yên tâm, lời này nô tài nhất định giúp hỏi Hoàng Thượng." xong lời này, Lý Phúc Thăng mới mang theo vài tiểu thái giám rời khỏi Thúy Hà điện. Chủ tử thăng phẩm cấp, cao hứng nhất là nha hoàn cùng nô tài tri kỉ của Thúy Hà điện. "Chúc mừng nương nương thăng thành Hinh tần." Bội Hoàn cười , Mặc Nguyệt mấy người cũng che được vui sướng. An Đức Tử xung phong nhận việc trước tiên, : "Nương nương ngày mai chuyển khỏi Thúy Hà điện, bằng nô tài tìm vài tiểu thái giám lại đây hỗ trợ được ?" Diệp Linh Sương muốn lại dừng lại, nhớ tới cái gì liền cười : "Nghe Ngô Đoàn , ngươi cùng vài tiểu thái giám ở trung cung có giao hảo, tìm đến hai người hỗ trợ cũng tốt, lúc trước vốn muốn cùng ngươi chuyện này, nào ngờ Ngô Đoàn cũng quên." Dứt lời, thản nhiên quét liếc cái. "Nương nương thứ tội!" Ngô Đoàn quỳ mặt đất, "Lúc An Đức Tử trở về nương nương dùng đồ ăn sáng, nô tài dám quấy rầy, định sau khi nương nương dùng bữa xong bẩm báo, nhưng nương nương vừa dùng đồ ăn sáng xong Lý công công lại mang thánh chỉ tới. Nô tài biết sai, về sau nhất định bẩm báo đúng lúc." "Đứng lên , ta trách tội ngươi. Chính là về sau cần phải có cái nhìn sâu hơn, ngươi rất thà chất phác, thông minh bằng An Đức Tử." Diệp Linh Sương thở dài . Ngô Đoàn đứng lên thần sắc có chút ảm đạm, lại nghe chủ tử câu tiếp theo trong nháy mắt có thần thái trở lại. "Người như ngươi ngược lại cũng coi như trầm ổn." Diệp Linh Sương cười , có đôi khi hạ nhân cũng cần khen vài câu, cho nên nàng cũng keo kiệt mấy câu đơn giản."Mặc Nguyệt, xem cần mang gì ở Thúy Hà điện , đến lúc đó chớ để sai sót, An Đức Tử, ngày mai chuyển đồ chớ quên mang theo nhuyễn tháp và chiếc bàn Hoàng Thượng mới ban thưởng." "Nô tài hiểu ." An Đức Tử vội vàng , tinh thần hưng phấn. Vốn tại sườn điện của Trường Nhạc cung đồ đạc đầy đủ hết, muốn chuyển qua cũng cần mang theo cái gì, cho nên Đại Yến Đế cũng để chuyện này ở trong lòng, đến lúc Đại Yến Đế nghe được Lý Phúc Thăng chủ tử Thúy Hà điện chuyển hết cả bàn to bàn , khiến cho dọc đường cung nữ thái giám đều ghé mắt nhìn lại, thiếu chút nữa bật cười. Lập tức nhớ tới cái bàn là do chính mình mới ban cho, ánh mắt liền sâu thêm vài phần, tiểu nữ nhân này, Trường Nhạc cung cũng thiếu bàn, cho dù có cầm cũng cần khoa trương như thế chứ. "Lý Phúc Thăng, lập tức đem sườn điện Hinh tần sắp chuyển đến cẩn thận dọn dẹp sạch , còn có, đem tất cả bàn bên trong chuyển ." Lý Phúc Thăng mang theo bụng nghi hoặc ra ngoài, nghĩ tới Hoàng Thượng ngay cả việc như vậy đều quản, có lẽ Hoàng Thượng đối với Hinh tần cũng có vài phần tâm. Đương nhiên, cũng chỉ là có lẽ thôi, nhiều như vậy năm, Hoàng Thượng vô tình nhìn quen, cho dù năm đó chuyện của Hoa hoàng hậu... Nghĩ vậy, thần sắc Lý Phúc Thăng chợt ảm đạm, kỳ Hoa hoàng hậu cũng là hoàng hậu tốt, Hoàng Thượng cũng phải là có vài phần thương tiếc... "Hoàng Thượng, nô tài còn có chuyện bẩm báo." Lý Phúc Thăng đột nhiên nhớ lại Hinh tần nhìn Thúy Hà điện ánh mắt lưu luyến rời, chính mình khi cũng liền mang theo vài phần thở dài, "Hinh tần muốn nô tài giúp hỏi Hoàng Thượng câu." Đại Yến Đế cơ bản lắm để ý, nghe như thế, mới hơi chút nâng mắt nhìn , "." "Hinh tần muốn nô tài hỏi Hoàng Thượng chút, Thúy Hà điện lại tạm thời để như vậy?" Dứt lời, hồi lâu cũng có tiếng vang lên, Lý Phúc Thăng cúi đầu, cũng dám nhìn biểu tình Đại Yến Đế lúc này. "Bên kia tạm thời để ." Đại Yến Đế đột nhiên , biết có phải là ảo giác, Lý Phúc Thăng lại nghe ra vài phần dễ chịu khó có thể phát , tựa như là câu rất nhàng. ———————————————————————— Diệp Linh Sương chuyển vào Trường Nhạc cung mới phát nơi này có chút vắng vẻ. Chính điện chính giữa bỏ , toàn bộ trong cung chỉ có hai vị là Từ lương đệ cùng Triệu quý nhân ở sườn điện bên trái, phẩm cấp đều thấp hơn tần vị của nàng, như vậy nàng vừa chuyển đến liền có thân phận cao nhất, tự nhiên hai người đối nàng cũng có lễ vài phần. Từ lương đệ cùng Triệu quý nhân thoạt nhìn cũng là nữ tử mỹ mạo hiếm thấy, chính là tại hậu cung nơi muôn hoa đua sắc thắm khoe sắc hồng này liền kém hơn chút, chỉ là nhiều năm trong cung, trong mắt thấy có thần thái linh động, mà làm cho người ta thấy loại cảm giác đờ đẫn. Thấy nàng đến, hai người cũng chỉ khách khí gọi tiếng muội muội, cũng mấy lời khách sáo. Tự nhiên Diệp Linh Sương cũng dùng khuôn mặt tươi cười đón chào, có thể ở giữa đám phi tần trong hậu cung này sống sót, nếu có chút bản , cũng là giấu rất sâu, cũng có khả năng xem xét hiểu thời thế. Sườn điện ràng được quét tước sạch , nhìn đến chính giữa trống , giống như thiếu cái gì, Diệp Linh Sương ngẩn ra, cho đến khi An Đức Tử cùng vài tiểu thái giám khênh cái bàn chuyển vào, đặt vào đó, Diệp Linh Sương mới câu môi cười. Nhìn tiểu thái giám tay chân buông cái bàn xuống, Diệp Linh Sương chậm rãi qua, vẻ mặt ý cười ôn hòa, "Nghe An Đức Tử , các ngươi là tiểu thái giám ở trung cung, trung cung bên kia phải là bận việc sao?" Thấy chủ tử của sườn điện lên tiếng, tiểu thái giám đứng giữa trong ba tiểu thái giám của trung cung đáp: "Trước đó vài ngày, An Đức Tử cũng trung cung giúp việc, nay nhờ nô tài giúp đỡ chuyển vài cái cái bàn, tất nhiên là nên giúp, hơn nữa bên kia Triệu công công có người quét tước, cho nên nô tài cũng coi như rảnh rỗi." " là vất vả cho các vị công công... Mặc Nguyệt." Diệp Linh Sương hướng Mặc Nguyệt đưa ánh mắt, Mặc Nguyệt gật đầu, đến trước mặt mấy người, đem ít bạc vụn nhét vào trong tay mấy người, "Vài vị công công đến hỗ trợ cũng là vất vả, đây là chút tâm ý của chủ tử, liền nhận chớ chối từ." Ba cái tiểu thái giám trao đổi ánh mắt lẫn nhau phen, liền thu bạc vụn kia, sau đó cung kính lui xuống. Trong dĩ vãng khi bọn họ được hưởng phong quang dưới trướng hoàng hậu tự nhiên hề thiếu phi tần cầm ngân lượng lấy lòng bọn họ, hi vọng có thể ở trước mặt hoàng hậu tốt vài câu, chính là từ sau khi Hoa hoàng hậu qua đời, trung cung cơ bản bỏ , cung kính trong mắt người khác cũng liền thiếu rất nhiều. Đạo lí đối nhân xử thế này bọn họ tự nhiên biết, về sau Hinh tần nếu có việc muốn nhờ, cũng thuận tiện đưa tay giúp. "Nương nương vì sao cần lấy lòng vài tiểu thái giám này, bọn họ căn bản thể giúp nương nương cái gì?" Thấy người xa, An Đức Tử khó hiểu hỏi câu. Diệp Linh Sương cười , "Bất quá là bọn vất vả chuyển cái bàn chút, gì thu được kết quả tốt như vậy." "Nô tài lỡ lời." An Đức Tử vội khom người , chủ tử giải thích quả sai, nhưng là, lại thấy trong mắt chủ tử ràng là tính kế.
Chương 24: Uyển quý tần tức giận Diệp Linh Sương thể cảm thán câu, nữ nhân trong hậu cung quả thực nhiều lắm, trong tháng Hoàng Thượng có thể đến hai ba lần là rất tốt. nhiều ngày nay Hoàng Thượng nghỉ ở chỗ Kỳ quý phi, Hiền phi, Lâm Chiêu nghi, Quan Tiệp dư, từ khi nàng chuyển tới sườn điện của Trường Nhạc cung cũng thấy đâu, chỉ có quản công công đến hỏi có thiếu gì hay . "Mặc Nguyệt, gần đây lục cung có phát sinh chuyện gì thú vị hay ?" Diệp Linh Sương thảnh thơi lật sách y thuật, miễn cưỡng hỏi. "Bẩm nương nương, chuyện ở Cam Tuyền cung là chuyện thú vị nhất." Mặc Nguyệt nghĩ tới đây, ý cười mặt cũng sáng thêm vài phần, "Ngày hôm qua, Hoàng Thượng vốn thăm bệnh tình của Uyển quý tần, sau biết sao lại ngủ tại sườn điện của An Uyển Nghi." Nghe thấy thế, khóe miệng Diệp Linh Sương kéo lên, cuối cùng cười ra tiếng, "Ngươi xem, Uyển quý tần liệu có tức giận đến xanh mặt?" Dứt lời, con mắt hơi híp lại, xem ra bản của An Uyển Nghi cũng , mà tại Uyển quý tần quả cũng còn dáng vẻ kiêu căng, có Hoàng Thượng sủng hạnh, nàng còn lấy cái gì kiêu ngạo? "Nương nương, Uyển quý tần đâu chỉ tức giận đến xanh mặt, vừa nghe Hoàng Thượng đêm đó nghỉ ở sườn điện Cam Tuyền cung liền phun ra ngụm máu tươi." "Chẳng lẽ là em nhìn thấy tận mắt, sao lại miêu tả ràng như vậy?" Diệp Linh Sương thấy bộ dáng hả giận của nàng thầm buồn cười, trong mắt lại có nửa điểm cười, cái này cũng chưa tính là gì? Nàng sao có thể đơn giản để ả ta tiện nghi như vậy. Những chuyện mà ả ta gây ra cho nàng chỉ búng máu như vậy sao có thể hoàn lại được sao. "An Uyển Nghi được ban cho cái gì?" Ánh mắt Diệp Linh Sương hướng về phía cửa sổ, làm như lơ đãng hỏi câu. Nghe chủ tử hỏi cái này, Mặc Nguyệt che miệng cười cười, "Đúng là có ban thưởng, nhưng chỉ là từ chính thất phẩm Uyển Nghi thăng thêm cấp thành tòng lục phẩm Mỹ Nhân mà thôi, ngoài ra còn có thêm hai cuộn tơ lụa." Diệp Linh Sương gì thêm, trầm mặc chút, khóe miệng đột nhiên kéo lên, : "Muội muội tốt thăng vị, ta cũng nên chúc mừng tiếng." Cam Tuyền cung cùng Trường Nhạc cung cùng ở Đông cung, hai cung tự nhiên cách nhau xa, khi Diệp Linh Sương vào Cam Tuyền cung, vài tiểu nha hoàn đều bận rộn với việc của mình. Liếc mắt thấy Diệp Linh Sương nhanh chậm qua vẻ mặt như châu ngọc tươi cười. Mấy người thấy đúng là Hinh tần vừa chuyển nhập Đông cung bao lâu, vội vàng cúi người hành lễ. "Đều làm việc của mình ." Diệp Linh Sương cười gật đầu . "Hinh tần nương nương sao đến đây, chủ tử nghỉ ngơi chút, bằng để nô tỳ vào thông báo tiếng." Tỳ nữ Châu Ngọc bên người An mỹ nhân nghĩ tới nữ tử trước mắt này lại tới nữa, vội vàng . " cần, ngươi cùng ta cùng nhau vào." Diệp Linh Sương cười , đẩy cửa ra nhàng bước vào. nhuyễn tháp nữ tử nằm, tay chống đầu, hai mắt hơi nhắm lại, thoạt nhìn lại có vài phần ung dung phú quý. Giống như nhận thấy có người tiến vào, đôi mắt khẽ run lên rồi chậm rãi mở ra, thấy là Diệp Linh Sương, vẻ mặt có chút cứng lại, nhưng trong cái chớp mắt liền biến thành vui sướng khôn kể, từ nhuyễn tháp lập tức đứng lên, "Diệp tỷ tỷ sao lại đến đây, nếu tỷ sớm tiếng, muội muội chuẩn bị tốt chút để tiếp đón tỷ." Nàng ta có chút oán trách liếc nhìn nàng cái, rồi nhìn sang Châu Ngọc vào cùng đứng phía sau : "Còn nhanh lo pha trà?" Thanh so với trước kia có thêm vài phần uy nghiêm. Diệp Linh Sương mỉm cười ngồi ở bên cạnh nàng, "Đều là nhàn rỗi có việc gì, liền nghĩ đến thăm An muội muội, nghe sáng nay muội muội được thăng lên thành Mỹ Nhân, tỷ tỷ cũng nên tiếng chúc mừng." Tay của An mỹ nhân bị nàng nắm ràng cứng đờ, trong mắt thoáng lên tia ghen tỵ, cười : "Tỷ tỷ cần chúc mừng ta, muội muội vô năng, hầu hạ Hoàng Thượng số lần cũng mới được phong làm mỹ nhân, làm sao giống như tỷ tỷ mới có ba lượt liền được phong Hinh tần, Hoàng Thượng quả nhiên là thương tỷ tỷ." Môi Diệp Linh Sương khẽ nhếch lên chút dấu vết, "An muội muội như vậy mới chọc người trìu mến, Hoàng Thượng tất nhiên cũng là đau muội muội." Ngây người lát, hai người đều cảm thấy còn lời nào để , Diệp Linh Sương liền tùy ý vài câu khách sáo, ra bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hướng An mỹ nhân : "Nghe Uyển quý tần ở chính điện nhiều ngày mà thân mình vẫn thấy khởi sắc, bằng muội muội cùng ta qua xem chút." Phẫn hận cùng đắc ý đan xen thoáng xuất mặt An mỹ nhân, lập tức lại cười vạn phần vô hại, "Buổi sáng mới nhìn qua, Uyển tỷ tỷ thân mình quả bằng lúc trước. tại muội muội có chút mệt mỏi, cùng tỷ tỷ xem." Diệp Linh Sương gật đầu rời , còn chưa ra cửa điện, trong lúc vô tình nghe được chủ tớ hai người đối thoại. "Nha đầu Bảo Sanh ở Thượng Y cục biết quy củ chưa?" "Bẩm nương nương, Bảo Sanh mình biết sai rồi, muốn nương nương kêu nàng trở về." "Trở về làm gì, Diệp tỷ tỷ phải , loại tiện nhân đó lưu lại cũng vô dụng sao!" Trong lời chút nào che lấp hận ý. Mắt Diệp Linh Sương nhướn lên, hóa ra ngày ấy đối thoại giữa Châu Ngọc và nàng chữ cũng rơi khỏi tai của An Mỹ nhân. Khóe miệng nàng chậm rãi gợi lên chút cười, An mỹ nhân đúng là thể khinh thường. Ra khỏi sườn điện, ánh mắt Diệp Linh Sương như có như nhìn bầu trời, trong lòng vô cùng cảm khái, hậu cung này thành lớn, lớn thành , lòng người cũng thay đổi bất thường... "Nương nương là muốn chính điện vấn an Uyển quý tần?" Mặc Nguyệt thấy chủ tử nhà mình có vẻ thất thần, đột nhiên nhắc nhở câu. Diệp Linh Sương thản nhiên lên tiếng, hướng chính điện mà . Còn chưa đến cửa đại điện liền nghe được thanh thanh thúy phát ra từ đồ đạc bị vỡ. "Chuyện gì làm cho tỷ tỷ tức giận như vậy? Tức giận tốt cho thân mình." Diệp Linh Sương mỉm cười vào, thấy vài nha hoàn cúi đầu thu thập những mảnh vỡ, bàn dài là chiếc bình hoa bị vỡ nát. Uyển quý tần nửa nằm nửa ngồi ở giường, sắc mặt lại so với lần trước tái nhợt hơn vài phần, thấy Diệp Linh Sương tiến vào, hừ lạnh tiếng : "Hóa ra là Diệp sung viện, à , tại là Hinh tần. Như thế nào, ngươi là đến chế giễu ta?" Cố gắng thể vài phần khí thế, Uyển quý tần từ giường đứng thẳng dậy, mặt chút thay đổi nhìn nàng. "Tỷ tỷ làm sao lại như vậy, chính là nghe thân mình tỷ tỷ vẫn thấy khởi sắc mới đến thăm, lời này của tỷ tỷ khiến muội muội đau lòng." Lời được ra rất chân thành, khỏi làm cho Uyển quý tần nhìn nàng thêm vài lần, mặt vẫn là có biểu tình gì. "Mới vừa rồi muội muội tới chỗ An mỹ nhân ngồi trong chốc lát, An muội muội lần trước cũng giống tỷ tỷ thân thể có bệnh , nay đỡ được bảy tám phần, sắc mặt hồng nhuận, sao tỷ tỷ lại cứ càng thêm nghiêm trọng vậy?" Diệp Linh Sương thở dài . nghe tới chuyện An mỹ nhân thôi, vừa nghe tới cái tên này, Uyển quý tần sắc mặt bỗng dưng biến đen, "Đừng ở trước mặt ta tới tiện nhân kia!" Khi chuyện, bộ ngực phập phồng ngừng, nhìn như tức giận . Diệp Linh Sương vội vàng tiến lên phía trước giúp nàng thuận khí, "Tỷ tỷ đừng bực tức, tức giận khiến thân mình tốt. Nay chuyện quan trọng nhất cần làm là dưỡng tốt thân mình, tỷ tỷ chớ để vì ít việc mà liên tiếp tức giận." Uyển quý tần hất tay nàng ra, lạnh lùng : "Chuyện của ta cần Hinh tần nhọc lòng quan tâm, tại thân mình có bệnh , thể chiêu đãi Hinh tần, Hinh tần vẫn là quay về Trường Nhạc cung của ngươi ." Diệp Linh Sương có chút bi thương nhìn nàng, "Muội muội vốn là lo lắng thân mình của tỷ tỷ, ngày trước tỷ tỷ là loại phong quang nào, nay lại như vậy...Theo lý mà , Ngô thái y y thuật cao siêu, nên rất nhanh phải chữa khỏi bệnh cho tỷ tỷ mới đúng, nghe ngày thường mọi bệnh tật lớn của Kỳ quý phi đều do Ngô thái y tự mình chữa trị, như thế nào mà bệnh thương hàn của tỷ tỷ chỉ là bệnh mà liên tục điều trị lâu như vậy vẫn chưa lành." xong lời này, có chút lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của nữ tử trước mắt. Nghe Diệp Linh Sương xong, Uyển quý tần thần sắc khẽ biến, lại cũng có nữa, đợi Diệp Linh Sương rồi, Uyển quý tần mới gọi nha hoàn Phỉ Ngọcbên người tới, kề sát tai khẽ: ngươi nghĩ biện pháp hỏi thăm các mối quan hệ của Ngô thái y, đặc biệt quan hệ cùng Kỳ quý phi và Ôn gia." Dứt lời, chọn vài món trang sức tinh xảo cùng bạc vụn đưa cho nàng, "Cần phải làm tốt việc này, trang sức liền ban cho ngươi, bạc lưu lại dùng để mời rượu nếu cần." Nha hoàn kia cũng là người khôn khéo, lập tức thu ngân lượng cùng trang sức liền lặng lẽ làm việc, đêm đó liền mang tin tức trở về. "Bẩm nương nương, Ngô thái y khi còn chưa tiến vào Thượng Y Cục có làm chủ y quán , nghe Ôn Thừa tướng trong lúc vô tình nhìn thấy Ngô thái y, cảm thấy y thuật tệ, liền tiến cử với giám khảo chọn lựa y sư. Lại tiếp, Ôn thừa tướng xem như ân nhân của Ngô thái y..." Sắc mặt Uyển quý tần trong nháy mắt tái nhợt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mắt lộ hoảng sợ, càng nghĩ càng sợ, gắt gao ôm lấy đầu hét lên, "Kỳ quý phi, ngươi đồ tiện nhân kia! Tiện nhân —— " Nha hoàn Phỉ Ngọc thấy chủ tử lại bắt đầu nổi điên, vội vàng lui sang bên, chờ nàng phát tiết xong mới lại làm những việc khác được. "Phỉ Ngọc!" Uyển quý tần đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn về phía nha hoàn đứng bên, hận thể tiến lên cho hai cái tát, "Lúc trước ngươi Ngô thái y y thuật cao siêu, còn có loại bí dược, ngươi có phải hay sớm bị tiện nhân Kỳ quý phi kia thu mua! Có hay ?!" Bộ dáng giống như bị điên. Phỉ Ngọc vừa nghe thấy như vậy vội quỳ mặt đất, "Nương nương, nô tỳ quả là trong lúc vô tình nghe nha hoàn khác , Ngô thái y có loại bí dược giúp thụ thai, việc này tuyệt đối vạn lần sai, nô tỳ dám lừa gạt nương nương, xin nương nương minh giám——" cho dù Uyển quý tần lúc này được sủng, nhưng để xử trí nha hoàn vẫn là việc quá dễ dàng, Phỉ Ngọc nào dám lỗ mãng, lập tức dập đầu cầu xin tha thứ. Uyển quý tần cảm thấy cổ họng khó chịu, bỗng dưng phun ra ngụm máu đỏ tươi, ho hai tiếng : "Kỳ quý phi, ngươi chết tử tế được đâu! Ta có chết cũng lôi ngươi theo —— " Uyển quý tần vốn nghe Phỉ Ngọc Ngô thái y có bí dược tổ truyền giúp thụ thai, Cúc phi là vụng trộm dùng dược của mới mang thai, có được nhị hoàng tử. Lần trước nàng giả vờ thân mình khoẻ có thỉnh an Kỳ quý phi, nghĩ tới Hoàng Thượng lại phái Ngô thái y xem bệnh cho nàng. Cũng là nàng nhất thời bị quỷ ám, có ý đồ dùng vàng bạc hối lộ, thấy mắt Ngô thái y lộ ý tham, mới đem bí dược kia vụng trộm cho nàng. Nhưng sau nàng mới phát giác thân thể chính mình ngày càng suy yếu, Ngô thái y bắt mạch liền tiếc hận thở dài, oán trách Uyển quý tần dùng quá liều lượng, thân mình chịu nổi, cần điều trị phen. Uyển quý tần tự nhiên tin là , lại dám tìm khác thái y xem, thân mình liền càng ngày càng suy sụp. Nay, Uyển quý tần tinh tế nghĩ lại mới nhìn ra manh mối trong đó. Nàng ha ha cười, máu chảy qua kẽ răng, khi cười liền lộ ra hai hàng máu chảy, nhìn cực kì quỷ dị."Kỳ quý phi, ta tốt, ngươi cũng đừng mong sống dễ chịu!" Nàng hung hăng . Tác giả ra suy nghĩ của mình: trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi!!!