1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 55: Sai
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_
      Trong lúc mọi người kinh ngạc, công tử Kính Lăng vừa cười to, vừa đứng dậy, dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, lại vô cùng thản nhiên tới trước mặt Vệ Lạc, cúi đầu, ngồi xổm xuống, đưa tay... sau đó, nâng nàng đứng dậy.

      Nếu như có mắt kính, lúc này chắc thành đống mảnh vỡ rồi!

      công chúa kia dẩu cặp môi mọng, nửa ngày động đậy.

      Vệ Lạc cũng thế, nàng ngây như phỗng tùy ý để cho công tử Kính Lăng nắm tay đứng lên, ngây như phỗng đối diện với dung nhan tuấn mỹ đến nỗi khiến người nghẹt thở, lại ngây như phỗng nhìn cười như rằng: “Sao lại si ngốc nhìn ta?”

      Có quỷ mới si ngốc nhìn mi!

      Nghe thấy câu trêu đùa này, đại não thành hồ dán của Vệ Lạc có phản ứng. Nàng vội vã thu tay, sau đó, nàng còn theo phản xạ chùi tay lên áo gai -- hồn nhiêu quên rằng lúc này nàng ở cổ đại, mà mỹ nam đối diện nàng là Kính Lăng!

      Vệ Lạc mới lau tay cái, liền choáng váng.

      Xung quanh nàng, truyền đến tràng tiếng hút khí! Tất cả mọi người đều trợn hai mắt thể to hơn nữa, dám tin mà nhìn Vệ Lạc!

      Vệ Lạc cũng choáng váng, nàng biết, biết vì sao mình lại cư xử thái quá như vậy, lại làm động tác điếc sợ súng như thế!

      Vì thế, nàng cũng há hốc miệng , ngốc trệ nhìn tay mình cái, rồi chầm chậm mà kiên quyết đối mặt công tử Kính Lăng, bộ thấy chết sờn!

      Bỗng dưng lại có trận cười lớn truyền đến!

      Người cười to chính là công tử Kính Lăng, hai tay chấp lại, cười đến nghiêng ngả.

      Vậy mà lại cười!

      Sau hồi kinh ngạc qua , mọi người đồng thời thở phào nhõm, vì Vệ Lạc mà thở phào nhõm. Vệ Lạc cũng trầm thấp thở ra hơi dài.

      Đúng lúc này, công tử Kính Lăng đột nhiên thu lại tiếng cười!

      Đây thực là trở mặt xoành xoạch.

      Tiếng cười của im bặt, khuôn mặt tuấn mỹ khắc sâu lại khôi phục vẻ vô cảm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vệ Lạc.

      Chẳng qua lúc này Vệ Lạc còn hoảng hốt, khi nãy ngay cả chết nàng cũng chuẩn bị, tự nhiên hề hoảng loạn.

      lúc lạnh lùng nhìn chằm chằm Vệ Lạc, sắp sửa mở miệng, loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếng bước chân này có chút gấp gáp, làm mọi người đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

      Chỉ tíc tắc, hiền sĩ xuất tại cửa, người đến chắp hai tay, cao giọng kêu lên: “Công tử, quân hầu cho mời gấp!”

      Công tử Kính Lăng gật đầu, cũng nhìn Vệ Lạc thêm lần nào nữa, xoay người ra ngoài. vừa tới cửa, đám cung nữ liền chạy tới, vội vàng mang quan, đổi bào phục cho .

      Bị lạnh nhạt, Vệ Lạc ngơ ngác chôn chân tại chỗ, nhìn bóng lưng dần xa, vô lực thầm nghĩ: là muốn tôi sống hay chết, trước khi cũng nên à ừ tiếng chứ! Rời như thế, lòng tôi hoảng sợ treo lơ lửng đây này!

      Vệ Lạc vô cùng bất lực, cúi đầu ủ rũ, từ lúc xuyên đến thế giới này tới nay, nàng vẫn nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng bước, vẫn cho rằng mình đủ cẩn thận, nhưng lúc quan trọng nhất, đối mặt với người thể đắc tội nhất, nàng lại vì kiếp trước là xinh xắn mà làm ra động tác theo thói quen dẫn đến mầm tai họa.

      Lúc này, mỗi người trong phòng đều lấy ánh mắt xem người chết nhìn Vệ Lạc, mãi đến khi họ xa, Vệ Lạc mới cúi đầu, uể oải ra.

      Vệ Lạc tại chẳng khác nào bị treo lơ lửng, nàng vốn là sai vặt trong thư phòng, vừa rồi bị công tử Kính Lăng biến thành sai vặt bên người của , còn bây giờ lại là người chờ chết. Vệ Lạc vòng tới vòng lui, cũng biết mình phải làm gì.

      Việc liên quan tới công tử Kính Lăng đều là đại , chỉ mới canh giờ, mọi người trong phủ đều biết Vệ Lạc đắc tội công tử, bởi vậy dưới cái nhìn của bọn họ, Vệ Lạc là người chết, đối với kẻ chết, tất nhiên là có người gây khó dễ, bắt nàng làm việc.

      Vệ Lạc có việc gì làm lại rảo quanh vòng, đến bữa tối thấy đói bụng, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, nàng mới nhớ là bản thân vẫn chưa có chỗ ngủ. Suy nghĩ lát, nàng cảm thấy vào lúc này, chắc là có ai đồng ý sắp xếp chỗ cho mình -- người sắp chết, còn ngủ cái gì nữa?

      Bởi vậy, nàng lại loanh quanh hồi, liền cất bước đến chỗ Tố. Chí ít nơi ấy vẫn còn là chỗ nàng an thân.

      Khi Vệ Lạc hồn bay phách lạc tới cửa phòng, giường đá, quần áo của Tố và của mình được xếp chỉnh tề. Vệ Lạc nhíu mày, biết tại sao, nàng cảm thấy căn phòng này có chút trống rỗng.

      Đóng cửa phòng lại, Vệ Lạc ngã xuống giường nhìn vùng bát ngát xanh bên ngoài đến phát ngốc. Đầu óc nàng rỗng tuếch, bất tri bất giác thời gian trôi qua rất nhanh, tia nắng chiều cuối cùng cũng biến mất về phía đường chân trời, đèn đuốc được thấp sáng, chiếu rọi khắp vùng mảng đỏ rực.

      Tố vẫn chưa trở về.

      Vệ Lạc nhíu mày, vào lúc này chắc là xong bữa tối, trời sụp tối, sao Tố vẫn chưa về?

      Nghĩ đến việc ban ngày, trong lòng Vệ Lạc căng thẳng, nàng vội vã bò dậy từ giường, đẩy cửa ra ngoài.

      Rất nhanh nàng đến ngoài thư phòng của thực khách tam đẳng, trong thư phòng ngoài ánh đuốc hừng hực, thỉnh thoảng có người ra ra vào vào, Vệ Lạc xem xét lúc, cuối cùng nhìn thấy người làm tạp dịch thư phòng giống nàng.

      Nàng vội vàng tới tạp dịch kia.

      Nàng mới mấy bước, tạp dịch kia liền phát ra động tác của nàng, quay đầu nhìn nàng. nhìn Vệ Lạc, rồi đột nhiên lui về phía sau vài bước, tiếp đó xoay người vội vàng chạy tót vào trong thư phòng!

      tránh né mình! Lại còn ràng như thế!

      chỉ có , các tạp dịch xung quanh và các thực khách đều nhìn Vệ Lạc bằng ánh mắt nhìn người chết!

      Bước chân Vệ Lạc dừng lại!

      Nàng đột nhiên thầm nghĩ: đúng rồi, mình tai là kẻ chịu tội, tiếp xúc với mình chẳng tốt lành gì. Bất kể thế nào, tình cảnh của Tố thể càng thảm hại hơn so với mình được, mình muốn thêm phiền phức.

      Vệ Lạc nghĩ tới đây, lại quay trở về căn phòng kia. Tuy nàng muốn thêm phiền phức cho Tố, nhưng cũng phải thánh nhân, để bản thân ngủ ngoài trời đêm. Nếu như ngày mai phải chết, vậy cũng thể biểu quá mức chán nản. Hừ, cũng may thân thể này còn là vị công chúa, khí thế người cũng thể kém người khác.

      Vệ Lạc lại trở về phòng, nàng có tâm tình luyện kiếm, cũng có tâm tình lau người. Cởi giày rơm xong liền ngã giường nằm im như chết.

      Cũng biết ngây người bao lâu, Vệ Lạc bất tri bất giác ngủ thiếp . Khi nàng mở mắt lần thứ hai, bên ngoài đèn đuốc còn hừng hực cháy, xa xa tiếng sênh ca dứt. Nàng vội vã quay đầu nhìn về phía bên kia -- tại sao Tố vẫn chưa về?

      Vệ Lạc ngơ ngác ngồi ở đầu giường, mấy lần chuẩn bị tìm Tố, nhưng nghĩ tìm được coi như thôi .

      Thời gian từng giờ trôi qua, dần dần, ánh đuốc đồng loạt tắt, dần dần, tiếng sênh ca tan hết, dần dần, tiếng người cũng còn.

      Trăng treo giữa trời!

      là canh ba!

      Tố vẫn chưa về!

      đêm này, Vệ Lạc vẫn ngồi giường nhìn cửa phòng, nhưng Tố vẫn trở về.

      Nắng sớm lên, Vệ Lạc lấy tay xoa hai mắt chua xót, thầm hạ quyết tâm: chỉ cần trời vừa sáng, mình tìm Tố.


      ====

      @lyly1313 : chương mới đây nha bạn ^^
      Last edited: 22/3/15
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc11 others thích bài này.

    2. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa ="=
      Mà cẩn thận Tố cầu xin cho chị chừng ý chứ :))))) Nghi lắm
      _haru_ thích bài này.

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      Dự là Tố tự đề cử vs cái công tử đệ nhất thích nam sắc j kia rồi. Lại 1 đoạn giai thoại đây. Hehe. Thanks 2 edit + beta nhé. Tr đọc hay lắm ý. Ta mới tìm đk tr này và xin lót dép hóng cùng m.n luôn. Hehe.

      À Quên. nếu có chương mới tag ta vào vs nhé. Thanks haru.
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      _haru_ thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 56: Liên lụy
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Trong khi Vệ Lạc chờ đợi, tia sáng dần xuất bầu trời.

      đêm gần như hề ngủ, mắt Vệ Lạc vô cùng chua xót, cả người đều rất mệt mỏi. Tất nhiên, làm nàng mệt mỏi chính là mối lo lắng cho Tố, cho chính bản thân.

      Trời sáng, nhóm tạp dịch bắt đầu quét dọn đình viện. Cũng như tối hôm qua, phàm là nơi nào Vệ Lạc qua, người người liếc mắt, xa xa vội tránh .

      Mặc dù vậy, Vệ Lạc vẫn xem như thấy, nhanh chân về phía tạp dịch có quen biết. Nàng theo sát phía sau thiếu niên kia, thấy càng chạy càng nhanh, vội vàng kêu lên: “Âu, biết Tố ở đâu ?”

      Âu cũng quay đầu lại, lắc đầu nguầy nguậy : “Chiều hôm qua thấy , ta cũng biết ở đâu.” Vệ Lạc dừng lại, Âu lặng lẽ liếc nàng cái, thấy nàng đuổi theo, chân vội vàng tăng tốc, trốn mất dạng.

      Vệ Lạc cúi đầu suy nghĩ chút, rồi xoay người tới các tạp dịch khác.

      đoạn đường này, nàng hỏi mười mấy tạp dịch, nhưng ai biết Tố nơi nào, nàng thậm chí cả gan hỏi thực khách tam đẳng, nhưng vẫn hỏi được Tố ở đâu. Đồng thời, Vệ Lạc đột nhiên phát , mỹ thiếu niên từng bị nàng và Tố bắt cũng thấy bóng dáng, cũng có người hỏi tìm gã kiếm khách.
      Trong lo sợ bất an, Vệ Lạc chậm rãi bước về phía chính viện.

      Nàng vừa mới đến rừng hoa đào, còn chưa qua cầu đá, trước mặt vội vàng tới mấy kiếm khách, thị tỳ, còn có vài kiếm khách mặc trang phục tơ lụa giống người trong phủ.

      Vệ Lạc vẫn cúi đầu suy nghĩ chuyện của mình, những người đó đồng loạt dừng bước, đồng thời, thị tỳ kia cất giọng chát chúa, “Đây chính là người trong đoàn xe Mi cơ!”

      Ngữ khí rất tốt.

      Vệ Lạc vội vàng ngẩng đầu lên, thị tỳ kia khá quen mắt, đúng rồi, hôm qua nàng ta theo sau công chúa, mấy kiếm khách kia cũng là người nàng gặp qua trong phủ.

      Vệ Lạc vừa ngẩng đầu nhìn, mấy kiếm khách ngoài phủ đồng thời tăng nhanh cước bộ. Bọn họ 'bịch bịch' vài bước tới trước mặt Vệ Lạc, kiếm khách khẽ nâng cằm quát: “Dẫn !”

      Cùng với tiếng quát, hai kiếm khách bước lên lượt, đưa tay bắt lấy cánh tay Vệ Lạc.

      Vệ Lạc hề giẫy dụa, mặc bọn họ trói lại tay mình. Miệng nàng run run mấy cái, liếc mắt nhìn đến thị tỳ kia, đột nhiên nhớ tới trong lời nàng ta vừa rồi có nhắc tới ‘Mi cơ’?

      Vệ Lạc rung mình, quay đầu nhìn kiếm khách mặt tròn tướng mạo hơi hiền lành, hỏi: “Chuyện gì mà bắt tôi?”

      Kiếm khách kia liếc nhìn nàng, thấy nàng tuổi như thế vẻ mặt hơi hoà hoãn, khẽ thở dài: “Tối qua, trong đoàn xe Mi cơ có mấy Kiếm Sư ám sát Thái tử Tề Hầu.”

      A?

      Hai mắt Vệ Lạc mở to.

      Trong khoảng thời gian ngắn, nàng hoàn toàn nghĩ ra chuyện này can hệ gì đến mình.

      Mấy kiếm khách đẩy Vệ Lạc về phía trước, Vệ Lạc lảo đảo bước, lúc này mới phản ứng: Giết toàn bộ! Tuy rằng xưa nay Mi đại gia xem như có danh tiếng, nhưng nàng ta chỉ là ca cơ. Kiếm sư thuộc hạ của nàng ta lại dám ở Tấn đô Tân Điền ám sát thái tử Tề Hầu, đây chính là kiện chính trị, chuyện này ầm ĩ quá lớn rồi!

      Vệ Lạc hít hơi, nàng vừa rồi còn tưởng là công tử Kính Lăng phái người tìm mình trị tội, trăm triệu lần ngờ được lại bị liên lụy vào kiện chính trị .

      Môi Vệ Lạc run cái, giọng lại vẫn bình ổn như trước, mắt nàng lom lom nhìn kiếm khách mặt tròn, thấp giọng hỏi: “Thái tử Tề chết rồi?”

      “Vẫn chưa!”

      chết? Vệ Lạc mừng rỡ trong lòng.

      Hai mắt nàng tỏa sáng, mong đợi nhìn kiếm khách kia, vội vàng : “Thái tử vô , tôi lại là người Mi cơ tặng cho công tử Kính Lăng, sao có thể bắt tôi?"

      Kiếm khách mặt tròn lắc đầu, nhìn vẻ mặt hi vọng của Vệ Lạc : “Đứng đầu đám người ám sát Thái tử chính là Cao Dật! Nghe vốn quen biết ngươi?” nhìn chằm chằm Vệ Lạc trợn to hai mắt, thương hại : “Phàm là người trong đoàn xe, đều bị hoạch tội! Tuy ngươi là người của công tử Kính Lăng, lại nghe rằng được công tử dung nạp, phủ Phương Thượng chúng ta mới bắt.”

      Kiếm khách mặt tròn mới đến đây, đại hán khôi ngô bên cạnh thấp giọng quát: “Câm miệng!”

      Kiếm khách mặt tròn ràng có chút e sợ ta, vội vã ngậm miệng, quay mặt , nhìn vào đôi mắt trông mong vô cùng đáng thương của Vệ Lạc nữa.

      Vệ Lạc bước thấp bước cao về phía trước.

      Người này rất ràng, Cao Dật liên hợp với mấy Kiếm Sư ám sát Thái tử Tề. Tuy Thái tử Tề chết, nhưng toàn bộ người đoàn xe đều vì vậy mà bị hoạch tội bắt . Vốn bản thân là người của công tử Kính Lăng, đáng tiếc ngày hôm qua đắc tội với công tử Kính Lăng, cho nên mới bị dính líu vào.

      Nghĩ tới đây, Vệ Lạc thầm nghĩ: Cũng biết Cao Dật có trốn được ? Mong là y bình an trốn thoát được, haizz.

      Nàng suy nghĩ lung tung lúc, đột nhiên mềm giọng hỏi: “Tội tôi như vậy, có bị dùng hình ? Sắp phải chết sao?

      Giọng nàng , mang theo thấp thỏm lo âu. Kiếm khách mặt tròn nhịn được liền trả lời: “Giết ngươi ích lợi gì? Chỉ là giáng xuống thành nô lệ thôi."

      ra phải là tội chết, chỉ là thành nô lệ.

      Nhất thời, Vệ Lạc cũng chẳng biết là mình vui mừng hay lại càng thêm sợ hãi.

      Mấy kiếm khách đẩy nàng ra khỏi phủ công tử Kính Lăng, tới trước chiếc xe lừa, người dùng dây thừng trói bó nàng lại, thuận tay ném lên xe, mặc nàng lăn như đòn bánh chưng chúc đầu xuống dưới, vội vàng đánh xe chạy về hướng cung Tấn.

      Từ sau khi hai tay Vệ Lạc bị trói gô, tuy thể động đậy, nhưng hai chân cả người và đầu đều vướng víu, trong xe lừa lắc lư, nàng từ từ xoay cổ, ổn định thân người.

      Hành động lén lút của nàng giấu được mấy kiếm khách thúc ngựa , bọn họ thường thường quay đầu lại xem xét Vệ Lạc, thấy tiểu nhi này ngồi ngay ngắn xong liền nhúc nhích, cũng có ý định trốn chạy, liền để ý tới nữa.

      đường phố vô số người qua lại, khi xe lừa chầm chậm chạy đường, khuôn mặt nhắn non nớt của Vệ Lạc bị mọi người liên tục chú ý. Loáng thoáng, thỉnh thoảng có người than thở: “Đáng tiếc cho tiểu nhi!"
      “Lại thêm nô lệ nữa.”

      “Đó chẳng phải là người trong đoàn xe Mi cơ sao? Tướng mạo kém cỏi như vậy, e là thể được người quyền quý chọn đâu."

      “Đúng thế, chỉ sợ thành kẻ xây sửa mộ thôi."

      “Trong đội Mi cơ mỹ cơ đồng nam vô số, là, quý nhân Tân Điền lại được mặc sức chọn mấy diễm nô rồi."
      “"Ô -- chuyện tốt thế này muốn tháng nào cũng có."

      “Ha ha ha ha.”

      Vệ Lạc cúi đầu, tóc dài tùy tiện rũ xuống mặt, nàng lẳng lặng nghiêng tai lắng nghe tiếng bàn tán bốn phía. Từ những lời này nàng có thể biết được, mình là tiểu nhi xấu xí, rất có thể bị đày xây sửa lăng mộ. Còn các thiếu niên nam nữ xinh đẹp trong đoàn xe chủ yếu thành đối tượng người quyền quý chọn làm nô lệ.

      Mi đại gia xinh đẹp như thế, nàng ta từng qua nhiều nước thời gian dài mà vẫn bình yên vô , nhất định là sau lưng có quý nhân làm chỗ dựa, nàng ta và mấy người quan trọng trong đoàn chắc bị thiệt nhiều. Người thê thảm, là mấy lâu la bé nằm dưới tầng chót trong đoàn như mình đây.

      Thời khắc này, Vệ Lạc đột nhiên nghĩ đến Tố, từ chiều hôm qua biến mất, mà tối hôm qua cũng lại xảy ra chuyện đám người Cao Dật ám sát, hy vọng may mắn tránh được kiếp nạn này.


      ====

      Xin lỗi bà con, máy nhà hai ngày nay lên mạng được :'(

      @lyly : chương mới nha ^^
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc13 others thích bài này.

    5. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      Ta đây r. Thanks nhá. Hehe. Ko biết VL rôì ra sao đây?. Liệu nam 9 có đến chuộc chị về ko?. Ây gu. Đọc mà thấy mạng ng bé quá.
      _haru_ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :