1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 172: Theo về nhà!

      Edit : babynhox

      "Theo trở về trước." Hắc Viêm Triệt kiên trì .

      " cho em biết trước." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu.

      " về trước."

      " trước..."

      "Sao em lại nghe lời!" Giọng tốt của Hắc Viêm Triệt ngắt lời , bất mãn phản kháng của .

      Viên Cổn Cổn bĩu môi, dám hé răng nửa.

      "Nghe lời có được ?" Hắc Viêm Triệt vuốt tóc của , nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn gật gật đầu theo bản năng, cũng có từ chối động tác vô cùng thân thiết của .

      " ngoan, thu dọn đồ đạc ." Hắc Viêm Triệt kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười nhạt.

      Viên Cổn Cổn nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của , đắm chìm trong nụ cười yếu ớt của , khuôn mặt nhắn , đáng nổi lên chút đỏ ửng.

      "Muốn giúp em ?" Hắc Viêm Triệt 'quan tâm' hỏi, cho đường đổi ý.

      "Ách? À... cần, tự em có thể." Viên Cổn Cổn ngẩn người, thà gãi gãi đầu ngượng ngùng tránh thoát ôm ấp của , đứng dậy.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , cảm giác trống rỗng trong lòng làm cho rất thoải mái, nhưng thời gian còn nhiều, bây giờ điều quan trọng nhất chính là gạt về nhà trước.

      "Em...Em thu dọn đồ." Viên Cổn Cổn giọng xong, bước chân hơi ổn.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng của , cười lắc lắc đầu, vẫn ngốc nghếch chân như vậy, cái gì cũng viết ở mặt.

      1 tiếng sau, Viên Cổn Cổn ôm Na Tịch Hách vẫn còn tức giận như cũ ở trước mặt Viên Tịnh Lưu, ấp úng biết nên như thế nào.

      Viên Tịnh Lưu nhìn nhà ba người trước mắt, cầm lấy tách trà nhấp ngụm nhàn nhạt "Là tự con quyết định sao?"

      Viên Cổn Cổn nhìn Hắc Viêm Triệt, gì.

      "Con có ép ấy." Hắc Viêm Triệt trợn mắt dối, vẻ mặt nghiêm túc.

      Viên Tịnh Lưu nhìn Viên Cổn Cổn, chờ đợi đáp án của .

      "Cha, con...Con muốn tìm lại trí nhớ trước kia." Viên Cổn Cổn giọng meo meo.

      " , chỉ cần đây là lựa chọn của con." Viên Tịnh Lưu gật gật đầu, nhàn nhạt .

      "Vậy cha vợ, con đưa Cổn Cổn về nhà trước, có rảnh con dẫn ấy trở về thăm các người." Hắc Viêm Triệt nắm tay Viên Cổn Cổn, bày tỏ thân phận của mình.

      Viên Tịnh Lưu nhìn , nhàng ừ tiếng, cũng có phủ nhận thân phận của , dù sao chỉ cần là ký tên lên đơn thỏa thuận ly hôn vẫn là nửa kia của Cổn Cổn, huống chi bé ngốc này lựa chọn rất ràng rồi.

      "Tạm biệt." Hắc Viêm Triệt nhàng thở ra, biết Viên Tịnh Lưu chấp nhận , lôi kéo tay bé của Viên Cổn Cổn mở bước chân ra.

      "Đợi chút... Mẹ còn chưa trở về." Viên Cổn Cổn đứng tại chỗ, muốn tạm biệt Bàng Đô Đô.

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, liếc mắt nhìn Viên Tịnh Lưu cái.

      Viên Tịnh Lưu ngầm hiểu, nhàn nhạt "Cha với bà ấy, con , thu xếp mọi thứ tốt, nếu muốn có thể trở lại gặp bà ấy."

      Viên Cổn Cổn do dự nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu "Được rồi...Tạm biệt cha."

      "Ừ, tạm biệt." Viên Tịnh Lưu lại nhấp ngụm trà, mặt vẫn lạnh lùng như trước thay đổi.

      Hắc Viêm Triệt vội vàng kéo tới cửa.

      Viên Tịnh Lưu nhìn bộ dáng gấp gáp của , lộ ra nụ cười khẽ, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ở ngoài mặt là Cổn Cổn bị ăn đến sít sao, thực tế...Cổn Cổn mới là người nắm lấy trái tim của .

      "Hách Hách, ở đây mẹ có kẹo, cho con ăn." Viên Cổn Cổn ngồi ở chiếc xe xa xỉ, lấy ra viên chocolate từ trong túi áo lấy lòng đưa cho Na Tịch Hách.

      Đôi mắt tím xinh đẹp của Na Tịch Hách nhàn nhạt nhìn thoáng qua, hất mặt tiếp nhận nịnh hót của .

      Viên Cổn Cổn mấp máy môi, mở giấy gói ra bỏ kẹo vào trong cái miệng của mình, ngay lúc sắp đưa vào miệng phát Hắc Viêm Triệt nhìn chằm chằm, hơi ngượng ngùng bàn tay cầm chocolate đưa đến trước mặt giọng " muốn ăn sao?"

      Hắc Viêm Triệt nhìn , môi mỏng khêu gợi mở ra liền cắn tay cái.

      Viên Cổn Cổn nhìn , đột nhiên cảm thấy động tác như vậy rất mờ ám, vội vàng thu tay, đỏ mặt.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , tùy ý để vị ngọt ngấy của chocolate lan tràn ở trong miệng , cho dù thích hương vị này, nhưng lại cảm thấy phải chán ghét như vậy.

      Viên Cổn Cổn nắm chặt nửa viên chocolate còn lại, biết nên đưa ánh mắt để ở đâu.

      "Em còn cầm như vậy tan đấy." Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng được tự nhiên của , nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn cứng đờ, sau đó nhanh chóng nhét nửa viên chocolate thừa lại vào miệng Na Tịch Hách, cười ngây ngô vài tiếng rồi lấy khăn giấy lau tay.

      Tâm trạng Na Tịch Hách vốn là tốt liền trở nên mây đen dầy đặc, đôi mắt tím lạnh lùng nhìn mẹ ruột của mình, suy nghĩ có nên phun thứ ngọt ghê tởm ở trong miệng mình lên khuôn mặt cười ngây ngô của hay .

      "Hách Hách, buổi tối mẹ đọc sách cho con nghe." Viên Cổn Cổn ôm chặt cậu dùng ánh mắt đáng thương tội nghiệp nhìn cậu.

      "...Muốn..." Na Tịch Hách cố gắng dùng giọng nghiến răng nghiến lợi , nhưng giọng này vẫn rất ngọt ngào non nớt, lại phối với khuôn mặt mũm mĩm của cậu, là đáng làm cho người ta phát điên mất.

      "Hách Hách con đáng ." Viên Cổn Cổn lập tức bị điện giật, ba ba ba hôn mấy cái kêu vang ở mặt cậu.

      Khuôn mặt nhắn của Na Tịch Hách liền chuyển đen, lựa chọn nhìn .

      Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng cười đến vui vẻ, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn thừa nhận nhưng lại thể thừa nhận, nụ cười rực rỡ mặt là vì người khác làm cho cực kỳ khó chịu, cho dù người kia là con ...Thằng nhóc thối làm cho người ta thích chút nào! Lần sau nhất định phải sinh con mới được.

      **************
      Last edited by a moderator: 20/3/15
      miu901, dunggg, thienbinh23883 others thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Dung la cha truyen con noi, deu k thix cac nu nv sinh con trai @_@

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 173: là người xa lạ?

      Edit : babynhox

      Quản gia Bạch dám tin nhìn lớn ở trước mắt, kích động đến hốc mắt hơi đỏ, chậm rãi tới gần đau lòng "Cổn Cổn, sao lại gây đến như vậy."

      Theo bản năng Viên Cổn Cổn trốn phía sau Hắc Viêm Triệt, nhìn nhìn bà biết nên cái gì.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      "Sao vậy? Con nhận ra vú Bạch sao?" Quản gia Bạch nhìn ánh mắt xa lạ của , nhíu mày.

      " ấy mất trí nhớ, vú Bạch." Hắc Viêm Triệt động viên nắm tay Viên Cổn Cổn, nhàn nhạt .

      "Mất trí nhớ..." Quản gia Bạch ngẩn người, càng đau lòng hơn.

      "Vú Bạch, chuẩn bị trà chiều đưa đến phòng tôi." Hắc Viêm Triệt muốn bà hù dọa Viên Cổn Cổn ở sau lưng, nhìn bà cái ý bảo bà đừng quá kích động.

      Quản gia Bạch hiểu ý gật gật đầu, xoay người rời .

      Viên Cổn Cổn nhìn bóng lưng mất mác của bà.

      Hắc Viêm Triệt sờ sờ đầu của , giọng " sao, từ từ em nhớ ra."

      "Ừm..." Viên Cổn Cổn nhàng lên tiếng, kéo ra nụ cười ngọt ngào.

      " thôi, xem phòng của em." Hắc Viêm Triệt dắt chạy lên lầu.

      Phòng ngủ chính.

      Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn tấm ảnh cưới lớn treo tường ở đầu giường, trong ảnh chụp có dáng người và khí chất hoàn toàn khác với trước mắt, mập mạp đầy đặn, mặc quần váy cưới đuôi dài trắng tinh, cười tươi như hoa, hai cái lúm đồng tiền đáng tràn đầy hạnh phúc, mà ôm lấy eo người đàn ông, cả đầu tóc màu trắng, đôi con ngươi màu tím nhạt cũng làm cho hoàn mỹ vết, môi của hôn lên cái trán của , tất cả nhìn như đều ấm áp như vậy, khỏi làm nhìn đến ngây ngốc.

      Hắc Viêm Triệt nhìn ngẩn người, nhịn được kéo lấy eo từ phía sau, ở bên tai "Đây là chứng cứ em gả cho ."

      Viên Cổn Cổn ngẩn người liền thu tầm mắt lại, tránh thoát khỏi ngực , tùy tiện " là em quá gầy, nhìn ảnh cũng biết ra trước khi em sinh Hách Hách lại tròn như vậy."

      Hắc Viêm Triệt hơi bất mãn tránh thoát, nhưng vẫn kiềm nén cảm xúc vui xuống, tự với mình thể gấp.

      "Thả con... Xuống dưới..." Na Tịch Hách ngọt ngào ngây thơ .

      Viên Cổn Cổn đặt cậu lên giường lớn.

      Na Tịch Hách chớp mắt cái nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cưới, nhìn lát lại đưa ánh mắt nhìn Hắc Viêm Triệt, lúc sau mới hất mặt giống như là hờn dỗi.

      Viên Cổn Cổn ngồi ở bên cạnh cậu sờ sờ mái tóc mềm mại tóc nhìn Hắc Viêm Triệt "Hách Hách có phòng riêng ? Con thích tự ngủ mình."

      "Có, bây giờ em muốn ?" Hắc Viêm Triệt nhìn Na Tịch Hách buồn bực hé răng, nhàn nhạt .

      "Để sau được rồi, con mới vừa..."

      "Con... Muốn ..." đợi Viên Cổn Cổn xong, Na Tịch Hách liền ngắt lời của .

      "Con muốn ngủ sao? Hách Hách." Viên Cổn Cổn hiểu nhìn cậu.

      Na Tịch Hách để ý chỉ nhìn Hắc Viêm Triệt.

      "Vậy thôi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt xong, trước.

      Viên Cổn Cổn muốn ôm Na Tịch Hách rời giường, ai ngờ cậu tự xuống giường, lắc lắc thân mình theo phía sau Hắc Viêm Triệt, từ chối ôm.

      Viên Cổn Cổn bất đắc dĩ thở dài, theo sau bọn họ.

      Hắc Viêm Triệt mở cửa phòng cách phòng ngủ chính xa, hờ hững "Đây là phòng của con."

      Na Tịch Hách lảo đảo vào, bộ dáng vui vẻ vui vẻ đáng , đương nhiên nếu vẻ mặt của cậu nghiêm túc như vậy, càng đáng hơn.

      đợi Viên Cổn Cổn vào, cửa liền rầm tiếng đóng lại, nhốt Hắc Viêm Triệt và ở ngoài cửa.

      Viên Cổn Cổn nhìn Hắc Viêm Triệt, áy náy " xin lỗi, có thể vì con thấy Duệ, cho nên tâm trạng hơi tốt."

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cửa phòng khép chặt trước mắt lại nhìn "Em nhất định phải khách sáo như vậy sao?"

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức cúi đầu giọng thào "Đối với người có trí nhớ như em, là người xa lạ em vừa quen, mặc kệ trước kia chúng ta từng xảy ra chuyện gì, em đều nhớ , em về đây với chính là muốn tìm lại trí nhớ trước kia, em chỉ là muốn biết, rốt cuộc hai năm trước xảy ra chuyện gì, như vậy, đối với , đối với em, đối với Duệ đều có thể có công bằng."

      Hắc Viêm Triệt nắm chặt hai đấm, lạnh lùng nhìn " cần em nhắc nhở cái chúng ta là 'người xa lạ' này!"

      Nghe vậy, đầu Viên Cổn Cổn cúi càng thấp.

      Hắc Viêm Triệt tràn ngập lửa giận chỗ phát tán, chỉ có thể xoay người rời , để ở lại tại chỗ.

      Viên Cổn Cổn nghe thấy tiếng bước chân của xa sau mới ngẩng đầu nhìn hướng rời , xoay người về căn phòng vừa ra.

      ********************

      "Thiếu gia, ngàii đâu?" Quản gia Bạch bưng cái khay bạc hiểu nhìn Hắc Viêm Triệt nổi giận đùng đùng từ lầu xuống, hỏi.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bà lại nhìn thức ăn tay bà, trong cơn giận dữ nâng tay gạt đổ khay bạc lạnh giọng " cần đưa lên, chúng ta 'người xa lạ' này nên quấy rầy ta."

      Quản gia Bạch nhìn , thở dài ngồi xổm xuống nhặt thức ăn và bánh ngọt lên "Thiếu gia, sao lại tức giận như vậy, Cổn Cổn cũng muốn mất trí nhớ, nhưng mà có cách nào, chuyện như vậy ngài tức giận cũng có ích gì, ngược lại hù dọa con bé."

      Hắc Viêm Triệt nhìn bà, gì.

      "Thiếu gia, cho dù bây giờ đối với con bé chúng ta là người xa lạ thế nào chứ, dựa theo tính cách của Cổn Cổn, đến hai tuần con bé hòa mình ở đây, ngài cho con bé thêm chút nhẫn nại, con bé ý lại ngài giống như trước đây vậy."

      " ấy vậy sao?" Hắc Viêm Triệt xác định hỏi.
      Last edited by a moderator: 23/3/15

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Á 9 nóng nay wa, se hu viec mat !!!!

    5. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90
      Trời ơi nôn nóng qá điiii

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :