@Nữ Lâm : kiki, tks nàng, ta cố gắng CHƯƠNG 6 Edit : Lynnnng Trương Mộng thâm trầm , “ Loại việc này cũng khó . Quan hệ mẹ chồng nàng dâu là trời sinh khó sống chung. Cho dù người mẹ tư tưởng lại mở ra như nào nữa, lúc con trai mình lấy vợ rồi, đều có cảm giác con dâu cướp con trai mình. Nhưng mà việc này cũng tùy từng người, mỗi người đều giống nhau.” Trương Mộng muốn tiếp tục đề tài này, nháy mắt, hỏi gian, “Đúng rồi, vẫn chưa hỏi cậu, đêm tân hôn, tính phúc thế nào. Cảm giác như nào? Ngắn dài có OK ?” Hứa Mịch nghĩ nghĩ, “Hôm kết hôn là hỏng bét. Nhưng mà ngày hôm sau cũng tệ lắm. Còn ngắn dài sao, cực lớn.” “Lớn? Lớn bằng dưa chuột ?” Trương Mộng người này, luôn luôn biết tiết tháo là gì, chuyến trực tiếp, cố kỵ cái gì. Hức Mịch sớm thành thói quen, “Cũng gần giống thế.” “Được rồi.” Trương Mộng cảm thấy hơi đáng tiếc, “Haizzz, mình còn tưởng bệnh viện mình có thể kiếm được tiền từ người đàn ông của cậu cơ.” Trương Mộng làm việc tại bệnh viện khoa nam. Hứa Mịch nghe xong, lặng múc óc heo trong nồi vào bát Trương Mộng. “Ăn óc heo của cậu ! Bổ sung thêm cho não” “Mẹ nó!” Ăn xong hải sản, hai người mua sắm. Trương Mộng là người cuồng mua sắm, nhìn đến cái gì đẹp cái gì thích đều nhịn được mua về. Nhưng mua xong Trương Mộng lại hối hận, bởi vì tiền trong ngân hàng đều bị mua hết. Mỗi lần Hứa Mịch cùng Trương Mộng mua sắm, đều đau đầu, phải ở lúc Trương Mộng xúc động mà giữ lại ấy, làm cho ấy đều mua những thứ linh tinh vô dụng, mua xong lại hối hận. Lúc đến cửa hàng thời trang nam giới, Hứa Mịch giật mình, nhịn được mà nhìn vài lần. biết bộ dạng Du Ninh Trạch mặc âu phục nhìn như thế nào, luôn mặc âu phục nghiêm túc, làm cho luôn cảm thấy người mang theo hơi thở cấm dục. Trương Mộng dẫn về phía trước, "Đứng đấy làm gì. Mình còn muốn mua thêm ít đồ mỹ phẩm. Phụ nữ qua tuổi 25, bảo dưỡng được.” Hức Mịch bị Trươn Mộng kéo , “Trời ạ, cậu vội vàng đầu thai à.” “Tối nay mình phải về sớm nấu ăn, chồng của mình muốn ăn cơm.” “Chồng của cậu phải công tác sao.” Chồng của Trương Mộng là bạn học cùng trung học với Hứa Mịch, Trương Mộng cùng nhau năm năm, cuối cùng ở đầu năm ngoái kết hôn. “Đúng vậy, nhớ mình, nên về sớm” “Bộ dạng ngọt ngào, chết !” Nhìn bộ dạng đắc ý thỏa mãn của Trương Mộng, Hức Mịch liền muốn đánh. Trương Mộng quay đầu nhìn Hứa Mịch, “Mình thấy cậu đố kị mình. mình trông phòng chịu khổ sở . Mình sớm với cậu rồi, phụ nữ là cần tưới tắm. Giống như cậu vậy, dục vọng được thỏa mãn là làm thời kỳ mãn kinh nhanh đến, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm.” Hứa Mịch do dự đáp phản kích, “Chẳng lẽ cậu biết đói khát như cậu làm cho người đàn ông của cậu miệt mài quá độ tinh tẫn nhân vong sao, chuyện này lại càng nguy hiểm hơn. A! đúng,” Hức Mịch giật mình , “Tuy rằng là rất nguy hiểm, nhưng mà có thể làm cho bệnh viện các cậu tăng thu nhập cũng sai.” vỗ vỗ vai Trương Mộng, chân thành xin lỗi, “Ngại quá, mình hiểu lầm cậu. Cậu là dụng tâm lương khổ.” “Mẹ nó.” Trương Mộng lại nhịn đươc lại bậy. biết mà, Hứa Mịch người phụ nữ này thể tùy tiện đắc tội. Lời của đủ ác độc rồi, kết quả lời của Hứa Mịch ác độc đến phải người! Hứa Mịch cùng Trương Mộng đến khu mỹ phẩm mua vài thứ. Hứa Mịch cảm thấy, phụ nữ ở tuổi 25 nguy hiểm. có cảm giác được làn da của mình được tươi sáng như trước, cơ thể cũng tốt như trước nữa. Trước kia thức đêm thế nào cũng có việc gì. Bây giờ mới thức đêm, thấy bản thân chịu được rồi, hơn nữa ngày hôm su vành mắt cũng đen lại. Cho nên cũng bắt đầu chú trọng việc bảo dưỡng. Trước kia hoàn toàn là dùng đến mỹ phẩm. Bởi vì lười, quan trọng hơn là cảm thấy chính mình cũng có cái tư bản kia, cần đồ mỹ phẩm đến sửa sang lại mình. nhớ Dư Đồng Nam còn cười biết xấu hổ. Mua xong đồ, Hứa Mịch muốn uống trà chiều, Trương Mộng muốn uống đồ lạnh. Hai người có thích gì khác, chính là cùng thích ăn uống. Cuối cùng vẫn là Hứa Mịch thắng, hai người Lục Nguyên uống trà chiều. Từ Lục Nguyên ra, hai người chia tay, người nào về nhà người đấy, người nào tìm mẹ người đấy. Buổi tối tắm rửa xong, Hứa Mịch vẫn như bình thường chuyện điện thoại với Du Ninh Trạch. Hai người gần đây chuyện ngày càng nhiều, đông tây, thậm chí ngay cả cơm trưa cơm tối ăn gì cũng . Nhưng mà đa số là Hứa Mịch , Du Ninh Trạch nghe. Có lẽ là càng ngày càng quen thuộc, Du Ninh Trạch hóa này chuyện cũng càng ngày càng trực tiếp. Có lần hơi do dự hỏi , “Nhớ ?” Hứa Mịch lúc đấy cảm thấy Du Ninh Trạch có phải là bị quỷ bám vào người hay . Từ lần đấy sau, Du Ninh Trạch bắt đầu càng trực tiếp bây giờ mỗi tối gọi điện câu đầu tiên đều là, “Nhớ ?”. Sau đấy Hứa Mịch lần nào cũng , “Vì sao em phải nhớ . Em chỉ nhớ em.” Có thể là hôm nay lời của Trương Mộng làm Hứa Mịch xúc động, lúc sắp cúp máy, Hứa Mịch phá lệ bổ sung thêm câu, “Du Ninh Trạch, em phát em hơi nhớ . Nhưng mà thêm lần nữa” Du Ninh Trạch ở đầu bên kia điện thoại vì lời của Hứa Mịch, nhất thời cười được, , “ Nếu muốn , hy vọng em mỗi ngày đều như vậy. Em trước kia thực nhẫn tâm, mỗi lần đều nhớ . ra biết em là miệng đằng trong lòng nghĩ kiểu.” Hứa Mịch: “….” Hứa Mịch vô cùng nghi ngờ Du Ninh Trạch có phải là bị Quỳnh Dao bám vào người hay . Trước kia có gì đều giả vờ ngây thơ, ngại ngùng lừa gạt tiểu nữ sinh. “ với nữa, em muốn ngủ. Ngày mai em còn phải tham dự tiệc đầy tháng của con bạn em.” Hứa Mịch ngồi xuống, xoa xoa tóc. Du Ninh Trạch đầu kia im lặng, Hứa Mịch nghĩ nghe thấy, liền lại lần nữa. Du Ninh Trạch mới dùng ngữ khí thương lượng hỏi : “A Mịch, khi nào chúng ta mới có thể sinh đứa a?” “ sớm muốn làm ba ba” Thanh mang theo vô cùng mong đợi Hứa Mịch khóe miệng giật giật, “Cũng phải muốn làm ba ba là có thể làm. Thuận theo tự nhiên . Với lại, bây giờ em sinh kiểu gì? Sinh sản vô tính sao?” Hơn nữa, Hứa Mịch tưởng tượng bộ dạng bản thân mang thai như thế nào, rồi bộ dạng làm mẹ. vừa nghĩ đến cảnh đấy run lên. ……… chuyện điện thoại với Hứa Mịch xong, Du Ninh Trạch vẫn đứng ở ban công, nhìn xuống thành phố B vào đêm. Thành phố B ban đêm khí hơi lạnh, đèn đường sáng trưng chiếu vào mặt Du Ninh Trạch, làm cho gương mặt thêm tầng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Áo tắm màu trắng mặc người , thư nhã lại dịu dàng. mình ở thành phố này trải qua nhiều năm tháng như vậy, nhưng mà lúc này cảm thấy đơn. Bởi vì bây giờ có sao? Hóa ra nhớ người, là cảm giác này. Du Ninh Trạch quên tính rời hơn ba tháng. vài lần muốn lái xe về thành phố A nhìn , nhưng mà vẫn bị chuyện công ty giữ chân. Từ Khiêm cười , sao lại biến thành đứa con trai mới lớn, xúc động như vậy. nghĩ, phải nhanh chóng giải quyết chuyện hai người ở riêng. Lúc trước ra là vì thời cơ được. Bây giờ, ừ, có vẻ tính là được . muốn nhanh chóng gặp được
Mong mọi người ủng hộ nhiều hơn ạ CHƯƠNG 7 Edit : Lynnnng Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Mịch cùng Trương Mộng ra sân bay, bay Hong Kong tham gia tiệc đầy tháng con trai Phương Diệc Mông. Phương Diệc Mông là bạn học cấp hai của Hứa Mịch và Trương Mộng. Ba người từ hồi cấp hai là tình bạn hữu nghị cách mạng. Vẫn kéo dài đến bây giờ. Từ khi Phương Diệc Mông kết hôn cùng Đường Tri Ngôn vẫn định cư ở Hong Kong, lúc Hứa Mịch kết hôn vì còn trong kỳ ở cữ nên Phương Diệc Mông tham dự được. ra chỉ Phương Diệc Mông, còn rất nhiều bạn học cũng kịp tới tham dự hôn lễ của Hứa Mịch. Cho nên bây giờ tuy Hứa Mịch kết hôn được hơn nửa tháng, nhưng trừ người nhà cùng vài người bạn thân, bạn học trước kia đều biết là Hứa Mịch kết hôn. So với Hứa Mịch, hôn lễ năm đó của Phương Diệc Mông cùng Đường Tri Ngôn có thể là vô cùng rầm rộ. Phương Diệc Mông cùng Đường Tri Ngôn nhau nhiều năm, trong lúc đấy chia tay rồi quay lại mấy lần cuối cùng cũng kết hôn, vẫn là lên xe trước mua vé bổ sung sau. Đường Tri Ngôn là người Hong Kong, Phương Diệc Mông lại là người thành phố A. Cho nên năm đó hôn lễ của hai người bọn họ tổ chức ở thành phố A trước, sau lại làm lần nữa ở Hong Kong. Trong toàn bộ hành trình Hứa Mịch cùng Trương Mộng đều đứng bên người Phương Diệc Mông, làm phù dâu. Thời gian trôi qua nhanh, giống như hôm qua bản thân còn hai mắt rưng rưng luyến tiếc Phương Diệc Mông lấy chồng, bây giờ con trai đầu của Phương Diệc Mông năm tuổi, mà đứa thứ hai cũng đầy tháng. Hứa Mịch tựa vào vai Trương Mộng ngủ, vừa ngủ đến đến Hong Kong rồi. Đường Tri Ngôn sớm phái người đến đón bọn . Tiệc đầy tháng tổ chức ở khách sạn năm sao Hong Kong. Trước kia hôn lễ của Phương Diệc Mông cùng Đường Tri Ngôn cũng tổ chức ở đây. Lúc đấy bạn bè, người thân tham dự hôn lễ đều ở tại khách sạn này. Lúc Hứa Mịch cùng Trương Mộng đến khách sạn, có người đưa các lên phòng sớm chuẩn bị xong. Hai người thả hành lý xong là chạy gặp Phương Diệc Mông luôn. người mặc đồng phục khách sạn đưa Hứa Mịch cùng Trương Mộng vào phòng nghỉ . Phương Diệc Mông ngồi sofa, mặc chiếc sườn xám thanh nhã, tóc búi lên, cổ thiên nga, da trắng nõn nà, phong tư trác tuyệt. Đương nhiên, trừ hành vi chuyên chú nghịch di động đến mức Hứa Mịch cùng Trương Mộng đến cũng phát ra, vẫn được tính là yểu điệu thục nữ. Trương Mộng cùng Hứa Mịch hơn nửa năm gặp Phương Diệc Mông. Phương Diệc Mông chút cũng chưa thay đổi, hoàn toàn nhận ra đây là người mới sinh con. Trương Mộng tỏ vẻ vô cùng đố kị! cảm thấy là người uống nước cũng béo, mà Phương Diệc Mông sinh con xong, vẫn hơi gầy thon thả như vậy. Trương Mộng cướp điện thoại di động tay Phương Diệc Mông, Phương Diệc Mông buột miệng câu thô tục, ngẩng đầu vừa muốn chửi người, phát là Trương Mộng cùng Hứa Mịch sau, ngay lập tức ngậm miệng, cười tủm tỉm đứng lên ôm lấy cánh tay Hứa Mịch, “Hai người các cậu a, mình chờ các cậu hoa cũng rụng hết a.” Trượng Mộng trợn mắt, “Phải , mình thấy người nào đó chơi trò chơi hăng say như vậy, ra vẻ hoàn toàn để ý đến bọn mình sống hay chết a.” “Ảo giác, đây là ảo giác của cậu!” Phương Diệc Mông nghiêm túc , sau đó cáo trạng với Hứa Mịch, “A Mịch, cậu xem, Trương Mộng lại bắt nạt mình.” Hứa Mịch gật đầu, “Trương Mộng, đây là cậu đúng. Cậu biết Diệc Mông xem điện thoại như mạng. So với mạng, chúng ta là gì?” Trương Mông như hiểu ra, bình tĩnh gật đầu , “ Vậy sao, ngại quá, mình sai rồi.” Phương Diệc Mông “….” “Hai đứa bé nhà cậu đâu?” Trương Mộng đem di động trả lại cho Phương Diệc Mông. “Leng keng ở bên ngoài cùng ba nó, Ngọc Ngọc chắc ở nhà uống sữa. Đợi lát nữa mới đến.” “Đúng rồi, nhà cậu sao lại chuyên tình với khách sạn này như vậy, mỗi lần đều tổ chức tiệc ở khách sạn này?” Trương Mộng đánh giá quanh phòng, tùy ý hỏi. Phương Diệc Mông: “Đây là trong những sản nghiệp của nhà họ Đường a.” Trương Mộng khóe miệng giật giật, “ trong những?” “Đúng vậy. Khách sạn xem như là nghề phụ nhà họ Đường. Bọn mình đây xem như là thuận tiện tuyên truyền cho khách sạn. công đôi việc.” Trương Mộng: “…..” Hứa Mịch khóe miệng cũng giật giật, tuy biết nhà họ Đường là nhà giàu, nhưng nghĩ đến lại giàu như vậy. Khách sạn năm sao xem như là trong những nghề phụ? Trước đấy khi Phương Diệc Mông kết hôn cùng Đường Tri Ngôn, Trương Mộng trêu là ấy bám được nhà giàu. Bây giờ nhìn lại, người giàu này cũng phải là giàu bình thường. Phương Diệc Mông quay đầu đánh giá Hứa Mịch từ đầu đến chân, “Chậc chậc, kết hôn rồi có khác. Phụ nữ chính là cần được thỏa mãn. Cậu nhìn A Mịch xem, bây giờ cả người bắt đầu lộ ra hơi thở phụ nữ” Trương Mộng nhíu mày, nghiêm túc giải thích hộ Hứa Mịch, “Đừng bừa, sau khi A Mịch kết hôn vẫn là mình trông phòng. được thỏa mãn. sớm khô cạn rồi” “Nga nga, mình sai rồi” Phương Diệc Mông giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng. Hứa Mịch: “…..” ….. …… Bởi vì Phương Diệc Mông là chủ nhà, cho nên và Đường Tri Ngôn cùng nhau kính rượu. Trương Mộng cùng Hứa Mịch ngồi cùng nhau ăn tiệc. Bàn này đa số đều là bạn học hoặc là bạn của Phương Diệc Mông. Trong đấy có mấy người Hứa Mịch cùng Trương Mộng cũng quen. Cho nên bàn ăn, mọi người cũng hòa thuận vui vẻ. Hứa Mịch đối với người quen đều rất ít . Chào hỏi với người cùng bàn qua, sau Hứa Mịch cùng Trương Mộng cũng câu được câu chuyện, tham dự vào chủ đề cùng những người khác. Lúc này, người phụ nữ ngồi bên cạnh Hứa Mịch đột nhiên bắt chuyện với Hứa Mịch, “Này, mỹ nữ, tôi thấy nhìn rất quen.” Hứa Mịch quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia, trong đầu tìm tòi trí nhớ, xác định là mình quên ta sau cười , “Chắc là nhận nhầm người rồi” “A, tôi nhớ ra rồi, nhìn rất giống bạn cũ lớp trưởng trước kia của tôi” Người phụ nữ vỗ đầu, nhận ra, sau lại bổ sung : “Nhưng mà so với ta đẹp hơn. ta rất béo. Vừa rồi tôi chỉ là cảm thấy nhìn cười lên rất giống ta.” Hứa Mịch rũ mắt, bình tĩnh trả lời, “Vậy sao” Người phụ nữ kia nhận ra lạnh nhạt của Hứa Mịch, ngược lại lôi kéo người bên cạnh mình, “Lý Phỉ, cậu xem, có phải ấy rất giống bạn cũ của lớp trưởng chúng ta hay , Hứa Mịch ý” Người tên Lý Phỉ nhìn Hứa Mịch cái, , “Làm ơn , làm sao lại giống, Hứa Mịch kia là cái bé béo sao có thể cùng người ta so với, người ta so với Hứa Mịch đẹp hơn biết bao nhiêu lần đâu.” Hứa Mịch ngẩng đầu nhìn hai người kia,: “Tôi chính là Hứa Mịch” Hai người kia hoảng sợ, sau đó người phụ nữ lúc nãy bắt chuyện với Hứa Mịch cười cười, sắc mặt hơi xấu hổ, “Ngại quá, tôi còn nghĩ rằng mình nhận nhầm người” Hứa Mịch để ý đến hai người kia, cùng Trương Mộng câu, muốn WC. Hứa Mịch rồi, Trương Mộng lạnh mặt, liếc mắt hai người phụ nữa kia cái, cười khẩy , “Các liền ngay cả sợi tóc gáy của Hứa Mịch đều kém hơn , còn biết xấu hổ mà ở sau lưng xấu?” Nếu phải hôm nay là tiệc vui của Phương Diệc Mông, sớm muốn đập bàn làm ầm lên rồi. Người tên Lý Phỉ kia tức giận trừng mắt nhìn Trương Mộng, nghĩ đến là Trương Mộng lại trước mặt nhiều người làm cho xấu mặt như vậy, “!” … …. Hứa Mịch ở trong WC, táp nước lạnh lên mặt. Người phụ nữ trong gương mặt ướt sũng nước, mắt ửng đỏ, nhìn nhếch nhác. Hứa Mịch giơ tay sờ mặt người phụ nữ trong gương, ở mặt gương miêu tả lại hình dáng của mình. Gương mặt xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, da trắng như ngọc, dáng ngươi thon dài. Có ai nghĩ đến, khối thân thể này từng béo đến nhìn ra là phụ nữ đâu? Tuy rằng đây là , nhưng mà qua nhiều năm như vậy bị người khác ra vẫn là vạch trần vết sẹo của . rất nhiều năm rồi tham gia các buổi gặp mặt của bạn học, thực rất ít gặp bạn học trước kia. Bây giờ, còn ai có thể nhận ra là cái bé béo Hứa Mịch năm đó đâu? Cho dù là Dư Đồng Nam nhìn thấy , có khi cũng ra . Hứa Mịch thở dài, ra sớm trôi qua. Có thể là gặp lại người năm đó biết , mới làm cho kích động như vậy. Di động trong túi đột nhiên kêu lên, Hứa Mịch lấy ra, vừa nhìn là Du Ninh Trạch gọi. nghe, “A lô?” Thanh trầm thấp của Du Ninh Trạch từ đầu bên kia điện thoại truyền lại, “Em ở đâu?” hiểu vì sao, Hứa Mịch phát trong lòng vốn phải là quá khó chịu, nhưng mà nghe thấy thanh của Du Ninh Trạch, tự nhiên là thấy khó chịu. hít hơi, “WC a” Ngữ khí Du Ninh Trạch có chút thất vọng, “Vậy sao. có việc gì.” Hứa Mịch nhíu mày, “Làm sao vậy?” Du Ninh Trạch bình thường đều là buổi tối mới gọi cho , ban ngày bình thường đều gọi cho . Du Ninh Trạch cười cười, “Vừa rôi nhìn thấy có người giống em, nhịn được, gọi cho em hỏi xem.” Hứa Mịch cười nhạo, “ ở thành phố B làm sao có thể nhìn thấy em. Em ở Hong Kong.” Ngữ khí Du Ninh Trạch hơi kích động, “Ở Hong Kong? phải là em hôm nay muốn tham dự tiệc đầy tháng con bạn em sao?” “Đúng vậy, người bạn đấy của em ở Hong Kong. Em sáng hôm nay tới Hong Kong.” Hứa Mịch từ trong túi lấy ra khăn tay, vừa lau mặt vừa . “Em đợi chút.” “A lo? A lo?” Được rồi, dập máy. Hứa Mịch nhận mệnh đem điện thoại ném vào túi, Du Ninh Trạch là người bận rộn! Nhưng mà vừa rồi là kiểm tra sao? Hứa Mịch soi gương sửa sang lại bản thân chút, rồi ra WC. Ai ngờ vừa ra WC, bị người túm lại. “A Mịch!” “Mẹ nó” Hứa Mịch nhìn Du Ninh Trạch đứng trước mặt mình tủm tỉm cười, nhất thời ngậm được miệng. Người này phải là ở thành phố B sao. Du Ninh Trạch mím miệng cười, nhìn Hứa Mịch ngẩn ngơ, nhất thời tâm tình tốt lên. tiến lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Hứa Mịch, “Thế nào, vui quá ngốc rồi sao?” Hứa Mịch lúc này mới phản ứng lại, trực tiếp đánh vào vai Du Ninh Trạch, tức giận, “Sao lại xuất quỷ nhập thần như vậy.” Du Ninh Trạch đứng tại chỗ, dáng người thon dài cao to, gương mặt sáng ngời, hai lúm đồng tiền sâu treo tại khóe miệng, nhìn Hứa Mịch tức giận trừng , chuyện, giống như xem thế nào cũng đủ.