1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh hai Boss, đừng nghịch lửa - Cửu Trọng Điện (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuha_9999

      thuha_9999 New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Sao lâu có vậy nhỉ??? :017:
      Ad ơi, cố lên nha, tui đợi.
      Cảm ơn cố gắng của bạn :060:

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58: Lên được phòng khách, đánh thắng được lưu manh

      "Mọi người theo sát đội ngũ, chúng ta tới phố đồ cổ. Ở đây có đồ cổ của các triều đại để lại. Mọi người có thể tham quan xung quanh, đừng rời khỏi đội ngũ quá xa." hướng dẫn viên du lịch quơ lá cờ , to.

      Bắp chân Dư Tư Nhạc vô cùng đau đớn, bước là nó đau theo lần.

      Du Lăng Thần phát Dư Tư Nhạc khác thường, lúc bước cố ý đỡ , cố gắng để dễ chịu hơn chút.

      "Đau lắm à? Nếu với hướng dẫn viên du lịch tiếng, đưa em về khách sạn nghỉ ngơi nhé?" hỏi.

      lắc đầu. dễ dàng gì mới ra ngoài du lịch lần, nhất định phải quý trọng cơ hội này. biết lần sau được ra ngoài du lịch là lúc nào.

      có rất nhiều thời gian nhưng hai sao? năm có thể sắp xếp được nửa tháng tệ rồi.

      "Em muốn dạo chút." nâng bước về phía trước.

      Quán bán đồ cổ hai bên đường được trang trí theo phong cách cổ xưa. Chỗ nào cũng có bình sứ kiểu triều Thanh, đồ sứ Thanh Hoa đời Minh, còn có rất nhiều bức tranh sơn thủy. Bầu khí cổ đại tràn ngập.

      Ở đây rồng rắn hỗn tạp, mua đồ hoàn toàn dựa vào nhãn lực. Hơi nhìn lầm chút là mua ngay phải đồ giả, chỉ có thể tự cho là mình xui xẻo thôi.

      Dư Tư Nhạc dạo mấy vòng quanh quán đồ cổ, nhìn sơ qua hồi.

      Đồ cổ bày trong quán khá giống đồ , tinh mắt nhìn qua khác gì với đồ , giá cả cũng cao đến dọa người.

      Dư Tư Nhạc nhìn miếng ngọc bội khắc rồng trong quầy chằm chằm, hỏi Du Lăng Thần: " hai, thấy ngọc này thế nào?"

      Chất lượng ngọc bội tệ, màu xanh biếc, rất thu hút ánh mắt.

      Ông chủ quán bán đồ cổ làm ăn nhiều năm, nhìn người nhìn vật rất tinh, liếc thấy cách ăn mặc của hai người trước mặt chứng tỏ họ là người có tiền, ca ngợi tất cả đồ trong quán là hàng cách uyển chuyển. Ngọc bội này thể mua được ở chỗ khác, là thứ độc nhất vô nhị.

      Vẻ ngoài của Du Lăng Thần rất lạnh lùng, mắt nhìn ngọc bội mấy lần, : " nghiên cứu về đồ cổ."

      Hỏi châu báu linh tinh còn có thể coi là nửa người trong nghề, nhưng về mặt đồ cổ này rất ít quan tâm.

      Ánh mắt Dư Tư Nhạc chần chừ chắc, đánh giá xung quanh quán bán đồ cổ. Ai biết thứ bán ở đây là hay giả? Đừng nghe ông chủ khoe khoang ba hoa chích chòe. Có đôi khi ông ta bán thứ gì đó chừng là hàng giả. Chuyện đồ cổ vàng thau lẫn lộn còn ít à? Đồ giả công nghệ cao, đảm bảo bạn nhận ra.

      "Ngọc bội này bao nhiêu tiền?" Dư Tư Nhạc tùy ý .

      Trong đồng tử ông chủ thoáng qua chút vui vẻ, "Thấy thích ngọc bội này như vậy, tôi lấy ba mươi vạn. Sao? Ngọc bội này qua tay lần đảm bảo có thể lên tới ba mươi lăm vạn. Tôi với nhé, lúc này tôi túng thiếu, nếu cũng bán cho dễ dàng vậy đâu."

      Dư Tư Nhạc giương mắt nhìn về phía người đứng sau quầy: "Ông chủ, lần sau lúc ra gia, xin đừng qua tay bán lại linh tinh. Bởi gì lời như thế, vừa nghe là biết yếu tố giả dối chiếm đa số. Nếu những thứ này là đồ , tùy tùy tiện tiện là có thể bán được ba mươi lăm vạn, ông còn có thể bán rẻ cho tôi à?"

      lại quay sang nhìn khay trà cách đó xa, "Lần sau lúc giả nghèo nhớ tìm chỗ giấu bong bóng cá bàn , sơ hở quá."

      Nụ cười của ông chủ lập tức cứng lại.

      Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần rời .

      Hai người lại dạo lát, Du Lăng Thần hỏi: "Có thích thứ gì ?"

      thành thành lắc đầu, "Xem vài nhà...Phân hay giả."

      Mua đồ cổ chính là như vậy, trừ khi là đồ cổ ghi giá công khai, nếu lúc mua bán đều mang theo chút nguy hiểm. Người biết rất dễ mua phải đồ giả.

      "Ở thành phố C cũng có thương nhân buôn bán đồ cổ. Nếu em thích những thứ này sau khi chúng ta về mua." Du Lăng Thần ôm vai , về phía trước. Ở thành phố C có rất nhiều mối quan hệ, muốn mua vài thứ đồ cổ còn dễ à?

      Với động tác ôm vai đỡ lưng Dư Tư Nhạc, Du Lăng Thần càng ngày càng làm thành thục.

      Dư Tư Nhạc cũng quá để ý hành động này, chỉ cho là hai có bảo vệ nghiêm trọng với em .

      "Đừng mua riêng cho em. Em cũng thích đồ cổ cho lắm." có trình độ thưởng thức gì, mua về bày trong nhà còn bằng mua chút đặc sản linh tinh về, có ích hơn.

      Lúc Dư Tư Nhạc bộ hết nhìn đông tới nhìn tây.

      Ánh mắt vừa hay nhìn thấy cảnh thế này.

      người phụ nữ ăn mặc rất mốt xem pho tượng Phật bằng ngọc phỉ thúy quán vỉa hè. Màu sắc của bức tượng Phật bằng ngọc này càng tinh khiết hơn bức trong quán bán đồ cổ, vừa nhìn là biết hàng .

      Người phụ nữ cho rằng mình nhặt được lợi, cười tới mức khép được miệng, đưa cho người bán quán vỉa hè xấp tiền giấy màu đỏ, bảo người bán hàng gói lại cho .

      Người phụ nữ cầm được đồ liền định bước , trong lòng sợ người bán hàng vỉa hè phát thứ mà ta bán có giá cao hơn thế này.

      Chuyện khiến người khác thấy kỳ lạ xảy ra ngay lúc này...

      ràng Dư Tư Nhạc nhìn thấy người bán hàng vỉa hè lấy ra bức tượng Phật bằng ngọc từ trong tay áo, bày lên quầy hàng của mình!

      Đây là trò bịp bợm!

      Tượng Phật người phụ nữ nhìn trúng sớm bị đánh tráo.

      " hai." Dư Tư Nhạc kéo kéo áo người bên cạnh,

      Du Lăng Thần cũng nhìn thấy màn kia, gật đầu với .

      thích xen vào việc người khác, cũng thích lo lắng chuyện bất công của thiên hạ...

      Người phụ nữ mua tượng Phật bằng ngọc cũng có chỗ sai. Ngay cả trẻ con cũng được thầy giáo dạy được ham lời. Đại khái là người chiếm lợi được phân thành hai loại. Loại thứ nhất: người bán là người ngu ngốc; còn loại chính là thả lưới, chờ bạn quăng đống tiền giấy màu đỏ vào.

      Dư Tư Nhạc nhìn mấy lần, định vòng qua quầy hàng, để ý

      ti.

      Ai ngờ Du Lăng Thần lại bước, dừng thẳng trước mặt quầy hàng vỉa hè, giơ tay chỉ bức tượng Phật, lạnh lùng mà với người bán hàng: “Đưa bức tượng Phật bằng ngọc này cho tôi xem chút.”

      Bộ dạng người bán hàng lấm la lấm lét, đặc biệt là cặp mắt kia, như thể khuấy tất cả vẩn đục trong đời.

      Tướng tùy tâm sinh (tướng mạo sinh ra từ tâm), vừa nhìn liền biết phải là người tốt.

      Người bán hàng vỉa hè vừa làm xong cuộc buôn bán lớn, bây giờ lại có thần tài tới, cười thành tiếng, miệng đầy lời dối: “Thưa ngài, tượng Phật bằng ngọc này là vật tổ truyền nhà tôi, tôi cũng biết giá bao nhiêu. xem có thể cho tôi bằng này ?”

      ta giơ ngón tay lên, ra dấu “ba” với Du Lăng Thần.

      Ba vạn đồng…

      Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần hẹn mà cùng nghĩ.

      Xấp tiền mặt mà người phụ nữ ăn mặc rất mốt kia đưa ra có lẽ chỉ chừng vạn.

      Bây giờ người bán hàng vỉa hè lại công phu sư tử ngoạm, hét thẳng lên gấp ba, cho Du Lăng Thần là dê béo à?

      Bề ngoài Du Lăng Thần có chút hoang mang nào. vuốt ve tượng Phật, nhìn thêm vài lần, vừa mở miệng liền ép giá người bán hàng. “Năm ngàn đồng.”

      Người bán hàng trợn tròn mắt…

      Những người tới xem quầy của ta, ai phải là vội vàng muốn mua tượng Phật bằng ngọc này? Chỉ có mình Du Lăng Thần là muốn ép giá. ràng ăn mặc dạng chó hình người vậy mà ngay cả ba vạn đồng cũng tiếc. Người bán hàng cho là mình nhìn nhầm rồi. Người này bề ngoài gọn gàng đẹp mắt nhưng ra lại là người phùng má giả làm người mập, chỉ là kẻ nghèo rớt mùng tơi mà thôi.

      Năm ngàn đồng, dù sao cũng tốt hơn kiếm được gì.

      Trong ánh mắt người bán hàng nhìn Du Lăng Thần có chút khinh thường. “Tôi thấy cũng thích tượng Phật bằng ngọc này , đồng ý thôi. Tôi bọc lại cho .”

      Người bán hàng lại muốn dùng cách như trước để lừa tiền.

      Rốt cuộc mặt Du Lăng Thần hơi thay đổi. Khóe mắt khẽ nhếch lên ý giễu cợt rất ràng, đếm năm mươi tờ tiền mặt màu đỏ đưa cho ta. “ cần phải bọc lại đâu, tôi cầm thẳng .”

      Trong lòng người bán hàng lo sợ, mặt đối mặt với Du Lăng Thần, gấp tới độ định cướp tượng Phật về. “Thứ này rất dễ vỡ, vỡ mất phải làm sao? Cứ để tôi bọc lại giúp .”

      ta sai, bức tượng Phật này là vật tổ truyền nhà ta. Thứ này bán qua tay ít nhất cũng giá hai ba mươi vạn. ta nhìn trúng suy nghĩ ham của rẻ của mọi người mới mượn tiếng thứ này để lừa tiền.

      Du Lăng Thần lui lại từng bước , ánh mắt có chứa cảm giác như mũi băng lạnh buốt. “Đồ tôi mua, tiền thanh toán xong, nên xử lý nó như thế nào có vẻ liên quan gì tới nữa.”

      Du Lăng Thần nắm tay Dư Tư Nhạc, bước .

      Người bán hàng nhổ ngụm nước miếng xuống đất, miệng kêu ***, nhảy qua quầy hàng đuổi theo Du Lăng Thần. “Con mẹ nó, mày cố tình tới quấy rối có phải ?”

      Dư Tư Nhạc tự như rốt cuộc cũng biết điều này rồi.

      “Ông mày nợ mày tiền, trả tượng Phật lại cho tao.” Người bán hàng rong từ bỏ ý định đuổi theo, trong tay còn cầm năm nghìn đồng.

      Vẻ mặt Du Lăng Thần thay đổi, dường như quá muốn dây dưa với người ta đường, giọng càng ngày càng lạnh. “Dáng vẻ này… Có phải cũng muốn trả lại tiền hả?”

      Dứt lời, ngón tay nắm lấy tượng Phật từ từ buông ra, bức tượng còn gì giữ lại, nhanh chóng rơi xuống đất.

      Cú rơi này trăm phần trăm là bể nát.

      Rất nhiều người xq nhìn thấy, đều ngừng thở.

      Người bán hàng bị dọa sợ tới mức tim hoảng hốt… Đây là ba mươi vạn đó!

      Ngày nào ta cũng lừa tiền ở đây cũng kiếm đủ ba mươi vạn!

      ta định giơ tay đỡ, tiếc là còn chưa tới gần bị Du Lăng Thần cước đá văng. Vẻ mặt Du Lăng Thần lạnh thấu xương, khí thế bức người rất tự nhiên khiếm tim gan mọi người xq phát run.

      Trong lòng Dư Tư Nhạc nghĩ nhiều như vậy. nghiêng người về phía trước, hơi khom xuống, vững vàng đỡ được tượng Phật.

      hai.” hài lòng mà trừng . “Thứ này là của chúng ta, làm hỏng như vậy tốt lắm đâu.”

      Dù gì cũng là tiền đó! Có nhiều tiền mấy cũng thể lãnh phí đồ như vậy.

      Câu “Bát vinh bát sĩ*” rất hay, lấy lãng phí làm hổ thẹn, tác phong này thể dài được.


      "Bát vinh bát sĩ: là luận thuyết của Chủ tịch Hồ Cầm Đào, nghĩa là “lấy Tổ quốc làm vinh, coi làm hại Tổ quốc là nhục; lấy việc phục vụ nhân dân làm vinh, coi việc xa rời nhân dân là nhục; lấy tôn sùng khoa học là vinh, coi ngu muội vô tri là nhục; lấy lao động cần cù làm vinh, coi lười biếng hưởng lạc là nhục; lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, coi ích kỉ hại người là nhục; lấy thành thực giữ tín làm vinh, coi hám lợi bất nghĩa là nhục; lấy tuân theo kỷ cương phép nước làm vinh, coi vi phạm luật pháp là nhục; lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi ăn chơi sa đọa là nhục.”
      Last edited by a moderator: 18/3/15
      Phong Vũ Yên, Jin292, Trâu5 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58.2

      “Bát vinh, bát sỉ" là luận thuyết của Chủ tịch Hồ Cẩm Đào nghĩa là "lấy tổ quốc làm vinh, coi làm hại tổ quốc là nhục; lấy việc phục vụ nhân dân làm vinh, coi việc xa rời nhân dân là nhục; lấy tôn sùng khoa học làm vinh, coi ngu muội vô tri là nhục; lấy lao động cần cù làm vinh, coi lười biếng hưởng lạc là nhục; lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, coi ích kỷ hại người là nhục; lấy thành thực giữ tín làm vinh, coi hám lợi bất nghĩa là nhục; lấy tuân theo kỷ cương phép nước làm vinh, coi vi phạm luật pháp là nhục; lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi ăn chơi sa đoạ là nhục".

      Người bán hàng lau mồ hôi lạnh, vội vàng định cướp lại tượng Phật từ trong tay Dư tư Nhạc, căn bản để ý tới cước bị đá đầy nhục nhã.

      "Đưa cho tao, trả thứ này cho tao, tiền của chúng mày tao cần." Người bán hàng đẩy năm ngàn ra, định đưa trả lại Dư Tư Nhạc.

      tránh về bên phải, thoát khỏi hay bàn tay với tới của ta, "Ông chủ, làm ăn phải chú ý mong muốn của đôi bên. nhận tiền của chúng tôi thứ này là của chúng tôi, làm gì có lý thu lại? Nếu chúng ta tới đồn công an, kêu cảnh sát phân xử giúp chúng ta."

      Dư Tư Nhạc tỏ ra cây ngay sợ chết đứng, vừa kiểm tra xem tượng Phật có bị ném bể .

      biết người bán hàng giở trò sợ nhất là đám người trong đồn cảnh sát.

      ta làm ầm ĩ chuyện này tới đồn cảnh sát có thể ra được ? Chắc chắn bị xử tội lừa đảo, sau đó bị giam vào tù.

      Người bán hàng nhổ liên tiếp mấy ngụm nước miếng xuống đất, đống lời chửi mắng tuôn ra từ miệng ta.

      ràng ta có can đảm làm ầm ĩ tới đồn cảnh sát. Nhưng tượng Phật bằng ngọc trị giá ba mươi vạn, sao ta cam tâm?

      "Con mẹ nó, mày chờ đó cho ông. Có can đảm đừng ." Người bán hàng lấy điện thoại ra gọi, có vẻ là muốn tìm người giúp đỡ.

      Dư Tư Nhạc cũng ngốc, biết người kia là lưu manh, có thể lý gì? cũng lấy điện thoại ra, gọi 110, còn cười với ta: "Đừng nóng vội. gọi xong tới lượt tôi."

      cố ý giơ màn hình tới trước mặt người bán hàng, quơ quơ mấy cái.

      Người bán hàng giận tới mức trợn mắt dựng mày, chửi bậy câu tiếp câu nhưng động tác gọi điện lại dừng lại.

      Dư Tư Nhạc ghét nhất là người miệng đầy lời thô tục. cầm tượng Phật, : " hai, chúng ta về thôi."

      Cảm giác bị nhìn chằm chằm vào củ khoai nóng bỏng trong tay tốt lắm.

      Du Lăng Thần lạnh lùng liếc nhìn người xung quanh, tay khoác lên vai Dư Tư Nhạc, với hướng dẫn viên "Tiểu Nhạc khó chịu", viện cớ về nghỉ trước.

      Người bán hàng nhìn bóng lưng rời của hai người, giận tới mức sắp nôn ra máu. ta suy nghĩ lại suy nghĩ, trong lòng cam lòng, cuối cùng vẫn gọi tới dãy số đó, "Alo, là Nhị Hổ hả? chặn hai người ở đầu phố giúp tôi..."

      ...

      Vừa bước ra khỏi phạm vi phố đồ cổ, Du Lăng Thần bỗng dừng chân, hơi bất đắc dĩ mà với Dư Tư Nhạc: "Tiểu Nhạc, em rước lấy rắc rối rồi."

      "Sao vậy?" Dư Tư Nhạc vuốt vuốt tượng Phật bằng ngọc trong tay. Chất lượng ngọc này quả rất tốt, vuốt lên thấy mát rượi.

      Du Lăng Thần hếch cằm, nhìn về phía trước mặt, "Có người muốn đòi đồ của chúng ta."

      từ từ ngẩng đầu, nhìn ba người đứng cách đó xa, trong tay bọn họ xách theo gậy gỗ, hung thần ác sát mà trừng mắt.

      Quả nhiên là tác phong của đám côn đồ.

      "Em lấy tượng Phật ngọc này bọn họ cũng tìm chúng ta gây rắc rối." mới tin người bán hàng đó có thể nuốt trôi cơn tức này.

      Huống hồ, người chọc rắc rối trước là hai. ngăn lại pho tượng Phật này rớt thành năm bảy mảnh rồi.

      Vẻ mặt Du Lăng Thần có chút căng thẳng nào. xắn tay áo lên tới khuỷu tay, hoảng loạn mà : "Đợi lát nữa em đứng xa chút, đừng để mình bị thương."

      Dư Tư Nhạc ngạc nhiên mà trợn to mắt...

      Còn chưa hiểu ý của lời này thấy Du Lăng Thần bỗng quấn lấy ba tên côn đồ thành cục. Động tác của rất nhanh, trong nháy mắt chống lại bọn côn đồ, đầu tiên là đập mạnh vào lưng tên, sau đó lại túm lấy gậy gỗ trong tay , cho gậy.

      Động tác của tàn nhẫn, tuyệt giống người đàn ông cầm bút ngồi trong phòng làm việc thời gian dài.

      Ba tên côn đồ biết mình khinh địch, tất cả kết hợp với nhau, ba mặt giáp công.

      Dư Tư Nhạc lui lại từng bước , cố gắng giao chiến trường cho hai. Thân thể này quả thực quá yếu đuối, yếu đuối tới mức có chô chỉ thêm cản trở.

      "Mẹ mày! Các em, đánh cho tao." Đám côn đồ giơ gậy gỗ, đập về phía Du Lăng Thần.

      Động tác của rất nhanh nhẹn, duỗi chân quét về phía tên trong số đó, đạp ngã lăn ra, sau đó lại tấn công hai người kia.

      Lúc này bóng dáng cao lớn của Du Lăng Thần khiến Dư Tư Nhạc có cảm giác đầy an toàn.

      Tìm đàn ông phải tìm người như vậy...Lên được phòng khách, lại đánh thắng được lưu manh, quan trọng nhất là biết kiếm tiền nuôi gia đình, có cảm giác có trách nhiệm.

      tới mười phút đồng hồ, thắng bại được phân rất nhanh.

      Ba tên côn đồ ngã trái ngã phải đất, từng tiếng kêu đau đớn và tiếng rên rỉ phát ra, gậy gỗ bị ném hết ra cách đó vài mét.

      Bởi vì vị trí ở gần đầu phố, lâu sau số người tụ tập lại.

      Mọi người thấy Du Lăng Thần lấy địch ba, tất cả đều hò hét trâu bò, kích thích hơn cả xem đánh nhau ti vi.

      Ven đường có bé trai, sau khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hâm mộ, " là lợi hại...Sau này Tiểu Vĩ cũng muốn bắt chước đánh lưu manh."

      Mẹ cậu bé nắm tay cậu, "Được, ngày mai mẹ đăng ký lớp học võ cho con."

      Vì vậy, Du Lăng Thần lập tức hóa thành tấm gương của bọn trẻ.

      Dư Tư Nhạc về phía Du Lăng Thần, lấy khăn giấy ra, đưa cho , " hai, có bị thương ?"

      Vừa rồi hai tràn đầy khí phách đàn ông, đẹp trai tới mức có thiên lý.

      Du Lăng Thần nhận lấy khăn giấy, lau mồ hôi trán, lắc đầu, : "Tới phòng tập thể hình uổng. sao."

      Dư Tư Nhạc yên tâm.

      Trong đám người ồn ào, Dư Tư Nhạc nhìn thấy người bán tượng Phật ngọc. Vẻ mặt ta đầy khiếp sợ mà nhìn Du Lăng Thần, hai mắt đầy tức giận. Ngay cả ba người Nhị Hổ cũng đều bị đánh gục, ta còn cách nào, chỉ có thể chấp nhận ngậm bồ hòn thôi.

      Dù thế nào nữa ta cũng lừa gạt được ít tiền.

      Nếu đấu nữa, ầm ĩ tới đồn cảnh sát, chẳng những ta lấy được tượng Phật ngọc về mà ngay cả mình cũng phải ăn cơm tù.

      ...

      theo đoàn du lịch chơi mấy ngày, đêm nào Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần cũng ngủ cùng giường.

      Thói quen là thứ rất đáng sợ...

      Ít nhất, sau lần thứ ba thấy mình nằm trong lòng hai, Dư Tư Nhạc tuyệt kinh ngạc chút nào. vô cùng bình tĩnh mà dịch tay hai ra, đánh răng rửa mặt.

      Du lịch là chuyện đáng để vô cùng vui vẻ, đồng thời cũng là chuyện vô cùng hành hạ.

      Chơi năm ngày, chân Dư Tư Nhạc bị cọ tới mức phồng lên.

      Đêm qua, hai chọc bóng nước ra giúp , đau tới mức cau mày cả ngày. Sau khi hành trình kết thúc, tất cả du khách ngồi xe bus của đoàn du lịch, bước lên đường về.

      Du Lăng Thần sợ vết thương ở chân Dư Tư Nhạc nặng thêm nên rất ít để xuống bộ. Từ khách sạn ra ngoài, tới lúc ngồi xe bus, toàn là ôm .

      Rất nhiều du khách nhìn thấy đều khen ngợi tình cảm của đôi tình nhân này tốt. Nhìn người ta đương nồng nhiệt, dựa sát vào nhau kìa.

      Tai Dư Tư Nhạc rất thính, rất buồn bực khi nghe thấy những lời này.

      A, ai là tình nhân với hai? Mắt mấy người kia nhìn kiểu gì vậy...

      Có lẽ trong cả đoàn du lịch chỉ có mình Dư Tư Nhạc tin và Du Lăng Thần phải người . Những người khác sớm do thám được từ miệng hướng dẫn viên, biết chuyện hai người mua vé tình nhân.

      Xem xét toàn diện lần du lịch này rất tốt, rất đáng được người ta nhớ lại.

      ...

      Sau khi về thành phố, ba ngày Dư Tư Nhạc ra khỏi cửa, vẫn luôn ở nhà 'Dưỡng thương'. Cho tới khi vết phồng ở chân từ từ chuyển biến tốt mới chạy tới siêu thị mua đống lớn trái cây rau quả.

      Chung sống mấy tháng với hai, từ từ tìm hiểu khẩu vị của ràng. Ví dụ như hai

      thích ăn thứ quá cay, cho nên mỗi lần xào rau cố gắng cho ít ớt. Lại ví dụ như trai thích ăn sầu riêng. Nhưng Dư Tư Nhạc lại chịu nổi mùi này. Lần nào hai ăn xong cũng giữ vững khoảng cách.

      Cũng biết tại sao, hình như Du Lăng Thần biết chuyện này, sau đó bảo đừng mua sầu riêng nữa.

      Hôm nay, Dư Tư Nhạc mua con gà, định về nấu canh uống.

      Vừa tới nghỉ hè, hoàn toàn trở thành người rảnh rỗi có việc gì làm.

      Cũng chỉ có nấu cơm làm thức ăn được cho là ‘chính ’ của .

      Mặc tạp dề, cầm cái muỗng, khuấy trong nồi.

      Mùi thơm tỏa ra bốn phía, từng đợt hơi nước bay ra từ trong nồi.

      Ánh mặt trời gay gắt, giữa trưa, bên ngoài biệt thự, ánh mặt trời chiếu qua tán cây dày đặc, tạo thành từng vệt sáng sáng lớn bằng đồng tiền mặt đất.

      Dư Tư Nhạc lau mồ hôi trán, dùng muỗng múc canh vào bình giữ ấm, định đưa đến công ty cho hai. Dù sao sống trong biệt thự cũng rảnh rỗi có việc gì làm, bằng nấu chút canh gà, an ủi hai làm việc cực khổ chút.

      Ngồi lên xe Tiểu Vương lái, hơn nửa giờ sau, Dư Tư Nhạc tới cổng công ty.

      Các ngồi ở bàn tiếp tân thấy Dư Tư Nhạc, cũng kinh sợ khi thấy chuyện kỳ lạ. Điểm khác duy nhất là mỗi khi tới công ty các ấy bày ra thái độ làm việc chính nhi bát kinh. Các ở quầy tiếp tân trang điểm nên cất son môi cất son môi, nên giấu gương giấu gương .

      Đối mắt với ánh mắt của Dư Tư Nhạc, tiện thể tặng nụ cười chuyên nghiệp hoàn mỹ tỳ vết.

      Đồng hồ điểm giờ chiều, bình thường lúc này hai ăn bữa trưa xong, sắp về công ty làm việc.

      Dư Tư Nhạc vội vàng xách bình giữ ấm vào trong thang máy.

      quen đường quen lối tới phòng làm việc của hai. Du Lăng Thần ngồi ghế duyệt tài liệu. Nghe thấy tiếng khóa cửa lạch cạch mở còn tưởng rằng thư ký Tôn vào, “ tìm được tài liệu đó à?”

      Dư Tư Nhạc ngẩn người, “ hai, là em?”

      Nghe thấy giọng quen thuộc, Du Lăng Thần từ từ ngẩng đầu lên, “Tiểu Nhạc, em ở nhà mà nghỉ ngơi cho tốt, ra ngoài làm gì?”

      “Trong nhà buồn muốn chết. hai, em mang cho chút canh gà, uống chút nhé?” Dư Tư Nhạc bỏ bình giữ nhiệt lên bàn, đổ ra chén canh từ bên trong.

      Vừa mở nắp ra mùi thơm bay vào mũi.

      Du Lăng Thần buông bút máy ra, xoay ghế về phía Dư Tư Nhạc, giọng điệu hơi có vẻ quở mắng, “Chân khỏi chưa? Sao lại thích chạy loạn như vậy?”

      Dư Tư Nhạc tự nhủ, nhiều chuyện.

      Cũng thể cả kỳ nghỉ hè đều sống trong biệt thự chứ? Đó có khác gì ngồi trong nhà tù đâu.

      Đưa chén canh cho Du Lăng Thần, nhìn chằm chằm cho tới khi uống hết.

      Du Lăng Thần chạm vào chén canh hơi nhấp miếng, nhiệt độ vừa phải, nóng lạnh, ấm, mùi vị vô cùng thơm ngon, ngờ tay nghề nấu canh của Tiểu Nhạc cũng là hạng nhất.

      “Mùa hè này em định thế nào?” Biết Dư Tư Nhạc thích làm người rảnh rỗi có việc gì làm, Du Lăng Thần tự hỏi có nên sắp xếp chức vị cho làm ? Coi như là tiếp xúc với thực tế xã hội trước khi tốt nghiệp.

      Ngoài nguyên nhân này để làm, thời gian ở chung của cũng từ từ nhiều hơn.

      Chỉ có sắp xếp Dư Tư Nhạc dưới mắt mới có thể yên tâm.

      “Tạm thời còn chưa nghĩ tới.” Dư Tư Nhạc thành thành mà trả lời.

      Du Lăng Thần uống chén canh xong, thư ký Tôn bỗng đẩy cửa phòng làm việc ra, nhìn thấy Dư Tư Nhạc kêu “Xin chào Du”.

      Dư Tư Nhạc gật đầu với .

      Thư ký Tôn bỏ chồng tài liệu ôm lên bàn, : “Ông chủ, những thứ này chính là sổ sách gần đây về công ty Tinh Thần, ngài muốn xem qua ?”

      “Ừ, đặt đó trước .” Du Lăng Thần cầm chén canh, mí mắt hơi nhướng lên, “Thư ký Tôn, có muốn uống chén ? Đây là canh Tiểu Nhạc tự tay nấu đấy.”

      Người thư ký Tôn hơi cứng lại, lắc đầu, với Du Lăng Thần: “ được, ông chủ, tôi còn có rất nhiều việc phải làm, ra ngoài trước đây.”

      Ăn canh? Thiên kim tiểu thư nhà họ Du tự mình nấu canh, cũng có can đảm uống. Huống hồ ràng canh gà này là nấu cho Du Lăng Thần. Cướp chén canh với ông chủ, ngại mạng quá dài phải ? Trong câu kia của , yếu tố khoe khoang chiếm phần lớn.

      còn ngốc tới mức cho là .

      “Tiểu Nhạc, ăn cơm trưa chưa?” Du Lăng Thần tán gẫu câu có câu với .

      “Ăn rồi.”

      uống chén canh xong, buông chén xuống, “Đợi lát nữa dạo studio, em có muốn cùng ?”

      Du Lăng Thần biết em này của có chuyện gì để làm. Nếu vậy tốt hơn hết là mình dẫn theo. Bọn họ bỏ lỡ cơ hội ‘vừa gặp ’, cho nên đổi cách, để ‘lâu ngày sinh tình’ hình như cũng tồi.

      Điều kiện tiên quyết của 'lâu ngày sinh tình' là ở bên nhau hàng giờ hàng phút.

      Bây giờ Du Lăng Thần hận thể tìm sợi dây thừng để buộc chặt và Dư Tư Nhạc cùng chỗ, để tránh thừa dịp để ý lại dây dưa với người đàn ông khác.

      Đặc biệt là thằng nhóc Dung Húc kia...

      Du Lăng Thần coi ta như sói để phòng.

      "Em có thể ạ?" Dư Tư Nhạc dọn dẹp bình giữ nhiệt, studio... chưa từng .

      Rất hiếu kỳ làm thế nào để quay được bộ phim.

      "Công ty tinh thần vào quỹ đạo, gần đây chuyện bên đó đều giao cho Triệu Tần Lâm phụ trách. muốn xem ta quản lý ra sao." Nếu đạt được tiêu chuẩn của Du Lăng Thần, định thay người càng sớm càng tốt.

      Dư Tư Nhạc tò mò, chớp mắt mấy cái, "Triệu Tần Lâm là ai?"

      Trước đây chưa từng nghe .

      Giọng Du Lăng Thần khựng lại chút, "Là họ hàng dòng thứ."

      Lúc trước, người nhà họ Triệu tới đây cầu xin , lật ra ân oán mấy đời trước, dây dưa trận với . Họ gì mà người ngoài bằng người trong nhà, có chỗ để ăn nhờ nhất định phải để lại cho nhà họ Triệu bọn họ.

      Du Lăng Thần vẫn luôn thích quan tâm tới đám họ hàng với nhà họ Du. Bọn họ ai phải là nhì trúng cái bánh tập đoàn Du thị thơm ngon, muốn chia cho chén canh?

      "Triệu Tần Lâm đó là người như thế nào?" Dư Tư Nhạc phát sắc mặt hai tốt lắm.

      "Là họ hàng bên mẹ." Nếu phải là nhà họ Triệu dùng mối quan hệ đời trước tới dọa Du Lăng Thần chưa chắc sắp xếp cho Triệu Tần Lâm vào công ty. khá coi trọng năng lực của người này. Nếu ta có bản lãnh nhất định nâng đỡ.

      Du Lăng Thần từng phái người điều tra lai lịch của Triệu Tần Lâm. ta là thanh niên bình thường có khả năng gì. Tuổi khoảng hai bảy hai tám nhưng chưa từng làm chuyện gì đáng để khoe.

      Dư Tư Nhạc hỏi nhiều, trong lòng đoán được bảy tám phần.

      Du Lăng Thần lật sổ sách công ty Tinh Thần mày càng cau chặt hơn.

      "Các khoản có vấn đề?" Dư Tư Nhạc giật mình khi thấy hai cau mày, lời bật ngay ra khỏi khóe môi.

      Du Lăng Thần khép sổ sách lại, lắc đầu với , bình tĩnh mà ra ba chữ, " có gì."

      có gì mà nhăn mày làm gì? Dư Tư Nhạc định ra.

      Du Lăng Thần lại tiếp: "Cũng là bởi vì có vấn đề nên mới đáng để thấy kỳ lạ."

      Lần này , chỉ cần là người từng làm đều biết vài chuyện. Lúc nhân viên kế toán thống kê các khoản đều làm thành hai bản sổ sách. bản là sổ sách giả, bản là sổ sách .

      Sổ sách đưa tới cho Du Lăng Thần xem nhất định là sổ sách . Có thể khiến cau mày nhất định là có chỗ sơ suất.

      Theo những gì Du Lăng Thần tìm hiểu được về Triệu Tần Lâm, người này có thành tựu gì. Ban đầu đồng ý với cầu của nhà họ Triệu cũng là có phần qua loa cho xong. Vị trí cho cũng phải là bất cứ ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện ngồi vào.

      Nếu có thực lực đó dù hôm nay ngồi lên ngày mai cũng bị người khác đẩy bật ra. Du Lăng Thần cố tình sắp xếp như vậy là muốn cho Triệu Tần Lâm biết thực lực của mình, biết bốn chữ 'biết khó mà lui' viết thế nào.

      Nhưng lại tuyệt đối ngờ rằng...Công trạng Triệu Tần Lâm lập nên lại tệ.

      Hoặc là , sau lưng có giấu bí mật gì mờ ám?

      Chuyện này cần phải điều tra chút.

      Du Lăng Thần dẫn Dư Tư Nhạc ra khỏi phòng làm việc.

      ...

      Du Lăng Thần thích làm việc vô ích, lần tới studio này có thể được coi là 'kiểm tra đột xuất'.

      đường Dư Tư Nhạc cũng từng hỏi chuyện này.

      trả lời, "Nếu trước chuyện tuần tra ra, chờ tới lúc đến studio thứ nhìn thấy toàn là những thứ giả dối mà họ biểu diễn, vậy còn có ý nghĩa gì?"

      Với điều này, Dư Tư Nhạc hiểu rất .

      Mỗi lần trường có lãnh đạo tới tuần tra, nhà trường lập tức phân phó học sinh tổng vệ sinh, hoặc bí mật dặn dò bọn họ mà gặp được số người trong trường nhất định phải tích cực mà với họ rằng trường học quản lý vô cùng tốt. Tóm lại, chỉ có thể tin tốt, thể tin xấu.

      Giả dối phải làm triệt để.

      Giả dối khiến cho người ta rất ghét.

      Studio bọn Dư Tư Nhạc tới hôm nay quay bộ phim thần tượng. Nữ chính là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng. Đĩa nhạc phát hành có lượng tiêu thụ vô cùng lớn. Cũng chính vì thế mà công ty quản lý mới có thể để phát triển tới giới điện ảnh thử.

      Giới ca sĩ, giới diễn viên, phát triển hai mặt, tương lai khiến người ta hâm mộ biết bao...

      Mặt trời chói chang, hơi ấm của ánh nắng mặt trời luồn qua cửa xe.

      Ra khỏi xe, trong khoảnh khắc bị ánh mặt trời chiếu sáng, có cảm giác bị bỏng.

      Ánh mặt trời quá chói rồi.

      Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần sóng bước bên nhau. Từ chỗ họ đứng vừa hay có thể nhìn thấy tổ quay phim quay cách đó xa.

      Dưới tán ô lớn bày cái bàn .

      Người phụ nữ còn trẻ ngồi ghế, trong tay cầm đồ uống ướp lạnh, miệng kêu gào, "Thời tiết chết tiệt, vậy mà còn quay với diễn cái gì? Vừa đứng dưới ánh mặt trời vài phút là chảy mồ hôi, làm hại trang điểm mặt tôi trôi hết."

      Người đại diện cầm kịch bản trong tay, quạt phần phật về phía người phụ nữ, đảm nhiệm chức năng của quạt điện.

      Người phụ nữ tuyệt thỏa mãn, than phiền ngừng.

      Đạo diễn và những nhân viên khác đứng hết dưới ánh mặt trời chói chang, nhìn người phụ nữ chằm chằm, " Lý, lát phàn nàn thời tiết, lát lại phàn nàn trường quay bố trí tốt, rốt cuộc định tới lúc nào mới quay? Bộ phim này cầu nửa năm sau công chiếu, đừng tôi nhắc nhở , làm chậm tiến độ quay, chịu nổi tất cả trách nhiệm đâu."

      Đạo diễn là người đàn ông trung niên vừa lùn vừa mập, tính tình của ông nổi tiếng là điềm đạm trong giới. Phụ nữ có thể khiến đạo diện Vệ nổi giận, nhất định là tầm thường.

      Người phụ nữ hừ tiếng, như thể để đạo diễn vào mắt.

      "Ông có gì bất mãn có thể tìm giám đốc Triệu mà . Ông xem thời tiết quái quỷ này chút , ngộ nhỡ phơi khô da tôi ông có chịu trách nhiệm ?"

      "Giám đốc Triệu" trong lời người phụ nữ hẳn là Triệu Tần Lâm mà từng chuyện với Du Lăng Thần trước đó. Nghe giọng điệu của người phụ nữ này hình như có quan hệ vô cùng tốt với Triệu Tần Lâm? Quá kiêu ngạo, ngay cả lời đạo diễn cũng nghe.

      Đạo diễn khỏi càu nhàu, hình như mắng gì đó.

      Đáng tiếc đứng quá xa, nghe .

      Lý Hi Vi lại hoàn toàn bị chọc giận, đập bốp cái ly trong tay xuống bàn, mắng đạo diễn: "Đại đạo diễn Vệ, nếu ông mọi việc đều được quyết định, Lý Hi Vi tôi cũng sợ mất mặt hả? Ông tôi còn bằng ngôi sao hạng hai à? Lời này là có ý gì? Có bản lãnh ông mời người khác tới quay. Tôi tin ông có thể tìm được người giỏi hơn tôi."

      Lửa giữa hai người lập tức bùng lên.

      Du Lăng Thần đứng xa xa nhìn, dường như định ra mặt giải quyết, cũng biết trong lòng nghĩ gì, ánh mắt rất lạnh lẽo.

      Lúc này, điện thoại di động của bỗng vang lên. cúi đầu nhìn màn hình, xoay lưng vừa vừa .

      Cuộc chiến mắng nhau giữa đạo diễn và Lý Hi Vi rất quyết liệt, chuông điện thoại của Du Lăng Thần gần như bị át , ai nghe thấy.

      "Lý Hi Vi xem mình là đại minh tinh à? Ngôi sao nào mà tôi gặp từ khi làm đạo diễn tới nay kém ? Cho là mình leo lên giường Triệu Tần Lâm liền có chỗ dựa, có thể tùy ý mà khinh người à?" Đại diễn Vệ gân cổ : "Tôi cho biết, bộ phum này có có tôi. Ngày mai tôi với Triệu tân Lâm. ta mời ai quay mời."

      Nếu phải thù lao của tập đoạn Du thị khá cao Vệ Hâm ông còn chẳng thèm quay bộ phim này.

      Nhưng chỉ vì thù lao mà bảo ông hợp tác với diễn viên có thiên phú như Lý Hi Vi này cũng thể. Ông chưa tới mức vì tiền mà đập nát danh tiếng của mình.

      Sau khi công chiếu, nếu thu được tỷ lệ xem cao, rất dễ khiến ông xuống dốc phanh trong giới. Huống hồ Lý Hi Vi có chút kỹ năng diễn xuất nào, bảo ta quay MV vài phút còn miễn cưỡng OK, nhưng quay phim nhiều tập, tập hơn bốn mươi phút ta có khả năng à?

      "Lời này là ông đấy nhé, đạo diễn Vệ. Lý Hi Vi tôi tin có ông chỉ đạo tôi thể nổi tiếng." ta kéo người đại diện .

      Du Lăng Thần chuyện điện thoại xong, về phía bên này, thấy cuộc chiến mắng chửi xong, lạnh giọng hỏi: "Các người ồn ào xong chưa?"

      Giọng lạnh như băng vô cùng có sức uy hiếp.

      Gần như là trong khoảnh khắc Du Lăng Thần , tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía .

      Vệ Hâm nhận ra trước, chào hỏi: "Du tổng, sao lại tới đây?"

      màn vừa rồi chẳng lẽ đều bị thấy hết?

      Du Lăng Thần ôm vai Dư Tư Nhạc tới trường quay, cầm kịch bản lên lật lật: "Quay tới đây rồi?"

      "Cảnh thứ mười lăm rồi." Đạo diễn Vệ trả lời.

      Du Lăng Thần lật xem kịch bản rất nhanh.

      quanh năm xử lý các loại tài liệu, điều này trực tiếp thúc đẩy khả năng đọc của lên gấp nhiều lần.

      Kịch bản này là phim truyền hình điển hình, kể chuyện bé Lọ Lem gặp gỡ phú nhị đại.

      Du Lăng Thần chỉ lập vài tờ rồi gấp lại, ánh mắt nhìn về phía Lý Hi Vi, đánh giá ta vài lần từ xuống dưới, hỏi: " vừa định rời ?"

      Lý Hi Vi bỏ tay người đại diện ra cách nhanh chóng, đứng trước mặt Du Lăng Thần lần nữa: "Du tổng, nhìn lầm rồi, tôi có ý này."

      "Bây giờ có thể , ai giữ lại." Ý trong lời của Du Lăng Thần rất ràng.

      Chỉ cần Lý Hi Vi bước bước tuyệt đối có vai diễn của ta trong bộ phim này.

      Vệ Hâm nhìn ta với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, hơi có ý châm biếm. Địa vị của Triệu Tần Lâm có cao tới đâu trong công ty Tinh Thần đầu ta cò có boss Du Lăng Thần đè. Du Lăng Thần câu, Triệu Tần Lâm ngay cả rắm cũng dám thở. Mất Lý Hi Vi đầu óc cho rằng có Triệu Tần Lâm làm chỗ dựa này, sau này Tinh Thần bước lên đại lộ vinh quang cũng bảo đảm hơn.

      Vẻ mặt Lý Hi Vi lần lượt thay đổi, vội vàng lắc đầu tỏ vẻ ta định .

      Du Lăng Thần vào tán ô, kéo ghế, ngồi xuống với Dư Tư Nhạc.

      bắt chéo chân mà : "Đạo diễn Vệ, quay tiếp có vấn đề gì ?"

      "Đương nhiên có." Đạo diễn Vệ ít nhiều biết được phong cách của Du Lăng Thần, dám đắc tội vị siêu cấp đại boss trong giới thương mại này.

      Vẻ mặt Lý Hi Vi hoàn toàn khác với .

      Lần đầu tiên ta tiếp xúc thân mật với , nhìn thấy , trong mắt liền lộ ra tinh quang tính toán. ta vừa bảo người đại diện mua đồ uống, vừa tìm đủ đề tài tán gẫu với Du Lăng Thần.

      Từ đầu đến cuối Du Lăng Thần hề để ý tới ta, ngược lại lại tán gẫu ít chuyện với Dư Tư Nhạc.

      Dư Tư Nhạc phân tâm nhìn ánh mắt Lý Hi Vi. Người phụ nữ này niềm nở quá ràng. Xét về tâm cơ người phụ nữ này đúng là đủ tư cách so với Khâu Mẫn.

      Khoảng mười phút sau, lại có người vào studio. người đàn ông tuổi chênh Du Lăng Thần là mấy vào. Dáng người ta hơi mập, mặc Âu phục hơi hợp, như thể muốn xé rách Âu phục ra vậy.

      " Du, sao tới studio mà tiếng cho em biết? Nếu có người nhìn thấy rồi gọi cho em, em cũng biết tới đây." Người đàn ông ngồi vào cạnh Lý Hi Vi, mắt nhìn về phía Dư Tư Nhạc mấy lần, dường như là lần đầu tiên thấy .

      ta khẽ nháy mắt. Thấy vậy, Dư Tư Nhạc rất khó chịu.

      nghiêng mặt , muốn nhìn thẳng vào mắt Triệu Tần Lâm.

      Trong mắt Du Lăng Thần mang theo ý cảnh cáo.

      Triệu Tần Lâm bị dọa sợ, thu ánh mắt lại, dám nhìn về phía nữa.

      Người gọi điện cho Du Lăng Thần trước đó chính là Triệu Tần Lâm. ngờ mới hai mươi phút mà người này tới studio rồi.

      Ấn tượng của Du Lăng Thần với ta tốt lắm, đặc biệt là ánh mắt nhìn Dư Tư Nhạc vừa rồi của ta khiến rất khó tha thứ.

      Dư Tư Nhạc lơ đãng ngoảnh lại, thấy dưới gầm bàn, tay Triệu Tần Lâm sờ soạng đùi Lý Hi Vi. Động tác của ta kiêng dè chút nào, vừa sờ vừa bóp đùi Lý Hi Vi.

      Mẹ kiếp, em ! Người này chính là kẻ háo sắc bại hoại!

      Nhớ lại ánh mắt ta nhìn mình, nổi giận!
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Phong Vũ Yên, Jin292, Trâu7 others thích bài này.

    4. Yết

      Yết New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      8
      Truyện hay quá, tks ad nhìu.... Chờ chương sau DLT xử cái tên bt TTL kia :yoyo52:

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59.1

      Edit: Nguyên Nguyên


      TM đây là loại người nào? Người như thế có thể quản lý tốt công ty ngôi sao ? lại nhìn thái độ của Lý Hi Vi , cho dù đùi bị người khác chà đạp, mặt ta chút phản ứng cũng có.

      Xem ra ta sớm bị quy tắc ngầm rồi. chừng có thể quay tiếp được bộ phim này, cũng là bởi vì chuyện này.

      "Sau khi tôi gọi điện thoại cho cậu, còn có thể thấy được màn phấn khích này sao?" Giọng Du Lăng Thần lạnh lẽo, những lời uy mà giận chứng tỏ khí thế của .

      Triệu Tần Lâm xấu hổ : " Du, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn. Tiểu Vi này chung sống dễ, em đoán có lẽ là đạo diễn Vệ kia tính tình ngang bướng nên bọn họ mới có thể gây gổ."

      Từ xa đạo diễn Vệ nghe thấy những lời này, tức giận đến nhe răng trợn mắt.

      Du Lăng Thần tin những lời dối của Triệu Tần Lâm sao? ràng có khả năng.

      "Người này là nghệ sĩ mới ký hợp đồng sao?" Du Lăng Thần dựa lưng vào ghế, lúc đặt câu hỏi, chút cũng để ý đến.

      Triệu Tần Lâm gật đầu: "Vừa mới ký, Tiểu rất có tiềm năng đóng phim, tuyệt đối có thể thu về cho công ty nhiều tiền. Du, yên tâm 100%, công ty Tinh Thần cứ giao cho tôi, nhất định phạm sai lầm."

      Trong lòng Dư Tư Nhạc thầm, giao cho , mới đúng là lo lắng!

      Vừa thấy hai người có quan hệ mập mờ, Dư Tư Nhạc nghi ngờ công ty Tinh Thần có phải bị chướng khí của ta làm cho mờ mịt ?

      Cái này tính là thân thích gì? Quả là cố ý vứt bỏ thể diện của tập đoàn Du thị.

      Dường như trong ánh mắt lên tất cả, Truyền Ưng nếu là diễn trò này, ta lập tức bị loại.

      Trán Lý Hi Vi chảy mồ hôi lạnh.

      Sau khi thợ trang điểm trang điểm lại cho , đúng lúc bên đạo diễn Vệ cũng bố trí xong, gọi người đến chuẩn bị quay phim.

      Triệu Tần Lâm này quả là chân chó, cái miệng đóng đóng mở mở ngừng nghỉ, ngừng sau khi ta quản lý công ty Tinh Thần, có biết bao là tiền đồ tốt. Nhìn vài bức ảnh của ngôi sao, người nào mà bán mạc làm việc?

      Dư Tư Nhạc thể nhìn người này với ánh mắt khác rồi.

      Đại khái chính là người dối chớp mắt, ba hoa cần viết nháp.

      ra nghĩ rằng mắt hai bị mù hết rồi sao? Ngay cả việc ông ta và Lý Hi Vi có chuyện mờ ám cũng nhìn ra sao?
      Vàng sợ lửa? là tiền là bạc, phải luyện qua mới biết được. Cho dù Triệu Tần Lâm có phô trương, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần cũng tin ông ta bị chuyện dối, bởi vì người này vốn là trở ngại.

      " Du, tôi quản lý công ty Tinh Thần được hai tháng, tôi cũng khiến công ty thua lỗ có phải ? Hơn nữa tôi còn kiếm thêm khoản tiền nữa, chỉ cần nhìn điểm ấy, có thể chứng minh tôi có năng lực quản lý." Triệu Tần Lâm vỗ mạnh vào ngực, biểu tràn đầy tự tin: " Du, hãy tin tưởng tôi lần, tôi nhất định làm lỗ vốn làm ăn của ."

      Có lẽ Du Lăng Thần thích ông ta ồn ào, lạnh lùng nhìn qua: "Biết hai chữ "yên tĩnh" viết thế nào ? Quay phim , câm miệng."

      Triệu Tần Lâm thức thời khép miệng lại, đoán chừng thao thao bất tuyệt lâu, miệng đắng lưỡi khô, cầm lấy đồ uống ướp lạnh bàn bắt đầu uống.

      Dư Tư Nhạc lại chú ý đến ông ta cầm ly nước này là của Lý Hi Vi.

      Đây có tính là gián tiếp hôn môi ?

      Cánh tay Du Lăng Thần khoát lên ghế dựa sau lưng Dư Tư Nhạc, dựa vào rất gần. Hành động này của rất tự nhiên, nhìn qua cũng khiến người khác chú ý.

      Dư Tư Nhạc lại được tự nhiên xê dịch ra chút.

      Trong studio có điều hòa, khiến người ta tâm phiền ý loạn.

      Lần quay này, nữ chính Tô Nhu nhận được bó hoa hồng nặc danh, lai lịch của bó hoa hồng này khiến hơi lo lắng. Mỗi ngày đúng chín giờ sáng, hoa hồng đều đúng giờ được đưa đến tặng . Cho đến ngày thứ ba, phiền toái đến đây, biết từ đâu đến, đoán là gặp mặt ta bên ngoài. Vừa thấy mặt, hung hăng quăng cho cái tát, quyến rũ bạn trai của ta.

      kia mắng biết vô liêm sỉ, chuyên quyến rũ bạn trai của người khác.

      Lúc mở đầu, nữ chính luôn chịu đựng hé răng, nhưng sau này, bỗng nhiên nghe thấy bạn trai của ta goi là Trần Kiệt Phong. đột nhiên sửng sốt, bởi vì thời trung học của , từng có bạn trai tên Trần Kiệt Phong, chẳng qua trở thành quá khứ, bọn họ là mối tình đầu.

      Chỉ là suốt cả quá trình, nữ chính luôn ở thế yếu.

      Lần diễn này chỉ có vài phút ngắn ngủi, nhưng trong vài phút này, nữ chính có dao động rất lớn. Người muốn diễn tốt cảnh này dễ dàng chút nào.

      Đạo diễn "mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng", đứng bên cạnh máy quay phim, đối với những người khác là ra động tác ok, chính thức bắt đầu quay phim.

      kia là ngôi sao nổi tiếng, trong những bộ phim trước kia từng diễn qua vài vai phụ. Tốc độ nhập vai nhanh hơn so với Lý Hi Vi, đặc biệt khi ra cái tát, cũng rất hăng hái.

      Gió thổi vù vù lên mặt Lý Hi Vi.

      Bàn tay còn chưa rơi xuống, Lý Hi Vi né sang bên, mắt tràn đầy tức giận: " vốn chuẩn bị quay phim, vì sao lại tát tai tôi? có biết gương mặt của minh tinh là quan trọng biết bao nhiêu ?"

      Mọi người bất thình lình nhìn về phía Lý Hi Vi.

      Cái này gọi là nửa đường rơi xuống vòng cổ.

      "Tôi có đánh .... ....Tôi khống chế được." vô tội .

      Lý Hi Vi chịu buông tha tiếp tục hô to: " muốn đánh ? Vừa rồi bàn tay rơi xuống, làm mặt tôi bị phá hủy rồi."

      Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ngồi đối diện xem, cuối cùng hiểu tại sao đạo diễn Vệ lại có cơn tức giận lớn như vậy. Lý Hi Vi là người có khiếu đóng phim. Cái bạt tai vừa rồi của nữ chính, tất cả mọi người nhìn trong mắt, sức lực và khoảng cách cũng nắm rất tốt, tuyệt đối thể thoát khỏi cái bạt tai này của ta.

      Đoán chừng Lý Hi Vi lo lắng quá mức cho gương mặt của mình, mới sinh ra loại quan niệm sai lầm này.

      Đạo diễn Vệ thở phì phò cọ cọ chân: "Lý Hi Hi, TM còn muốn quay phim nữa hả? diễn diễn , trốn cái gì mà trốn. Cho dù đánh , tôi cũng chịu cho."

      Tiếng tranh cãi lại tuôn trào.

      Lý Hi Vi ra vẻ ủy khuất nhìn về phía Triệu Tần Lâm.

      Lúc này Triệu Tần Lâm nào dám bênh vực cho Lý Hi Vi, càng ngừng đưa mắt ra hiệu cho ta, ý bảo Du Lăng Thần vẫn còn ngồi ở đây, phải biểu tốt chút, ông ta cũng có cách nào bênh vực cho ta.

      Lý Hi Vi oán hận liếc mắt kia cái: "Đừng đánh , nếu tôi cho biết tay."

      Bị cãi nhau như vậy, lúc kia quay phim, giờ giờ phút phút đều lo lắng, Phát huy trình độ diễn xuất của mình, vô cùng nhuần nhuyễn bao giờ giống như lần đầu tiên vậy.

      Lúc bàn tay kia lao , ma sát vào má Lý Hi Vi.

      Lý Hi Vi giả vờ giả vịt lui về sau bước, đầu hơi nghiêng sang bên.

      Lúc này, nữ chính hiển nhiên khiếp sợ và hiểu, hiểu vì sao kia tát . Nhưng mà, trong mắt Lý Hi Vi chút tự tin cũng có, giống như kẻ đầu gỗ, vẻ mặt cứng nhắc khô khan, khác gì cái bao lớn.

      Đạo diễn Vệ ngừng ra dấu cho , ý bảo nhanh chóng biểu cảm xúc ra bên ngoài.

      Nhưng Lý Hi Vi cứng nhắc nửa ngày cũng nặn ra tia cảm xúc.

      Dư Tư Nhạc bất đắc dĩ thở dài, chợt cảm thấy.... ...... .........Tài diễn xuất thiên phú của Khâu Mẫn còn tốt hơn so với này.

      "Dừng dừng dừng!" Đạo diễn Vệ quắc mắt dựng râu kêu mọi người dừng quay, tới gần Lý Hi Vi, quát thẳng vào mặt ta: " có thể quan tâm tới vai diễn nhiều hơn chút ? mặt chẳng có biểu tình gì! Tôi bao nhiêu lần rồi, khi tay giáng xuống phải tỏ vẻ khiếp sợ khó hiểu, đồng tử trợn to chút, môi hơi mở ra chút, ánh mắt nhất
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, Jin292, Trâu5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :