Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Nha - Hắc Tâm Bình Quả (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thượng Nguyệt Phong Linh

      Thượng Nguyệt Phong Linh Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      64
      nam chính là Mặc Khiêm Nhân hả nàng? tưởng là Lam Nhất Dương chứ hi
      Natalie Pham thích bài này.

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Bạch Phụng, Nhược Vân, Trâu2 others thích bài này.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 11: Mùi vị phạm tội

      Editor: Natalie Pham



      " à, mình về nhà , nếu mẹ lo lắng." Càng tới gần căn phòng kia, tiểu bạch thỏ càng sợ hãi, nức nở khóc và .



      "Chờ chút, chừng trong đó có vu bà (phù thủy) luyện chế tác ma dược." Thỏ cũng hơi sợ, nhưng hiếu kỳ lất áp nỗi sợ hãi, cậu muốn xem trong căn phòng kia có cái gì.



      "Nhưng trời tối rồi, à."



      Đúng vậy, tối rồi, hành lang u ám trở lên rất tối, lúc nữa chẳng nhìn thấy gì nếu bật đèn. Nhưng thỏ lại nghĩ, chỉ xem chút thôi, nhìn xong bọn họ , lặng lẽ đến, lặng lẽ , ai phát .



      Cửa phòng bị đẩy ra, bọn họ thấy ai cả, chỉ thấy cái tủ quần áo rất lớn màu đỏ sậm được kê sát tường, cái tủ đó có vài cánh cửa, lúc này ở chính giữa có cánh cửa, biết bên trong đựng cái gì, duỗi tay tay định mở ra.



      Hai con thỏ đứng trước tủ quần áo, có chút sợ sệt.



      "..." Tiểu bạch thỏ trắng giật quần áo thỏ , sợ hãi lên tiếng.



      cho cùng thỏ cũng chỉ là đứa , khi đẩy cánh cửa ra, can đảm dùng hết, bây giờ có chút sợ, nắm chặt tay thỏ trắng, xoay người, "Chúng ta về... A!"



      biết khi nào, Mộc Như Lam đứng đằng sau tụi họ, nhìn xuống hai con thỏ mời mà đến, phòng rất tối, gương mặt bị bóng tối che mất, khiến họ thấy ...



      Bên trong cái tủ quần áo tựa hồ nghe thấy bên ngoài có thanh, tiếng động vừa mới biến mất được lát liền trở nên kịch liệt, từng đợt "rầm rầm rầm" vang lên dồn dập.



      Cái nhà này tối như vậy, bóng người màu trắng cứ như vậy đứng ngay trước mặt bọn họ, bên trong tủ quần áo còn phát ra thanh gì đó ngừng...



      đáng sợ! Hai con thỏ khiếp đảm ôm chặt nhau, thỏ vô thức đưa tiểu bạch thỏ về phía sau lưng để bảo vệ, nhìn Mộc Như Lam mà nước mắt lộp bộp rơi xuống, sợ đến nỗi dám phát ra thanh nào cả.



      Mộc Như Lam vươn tay về phía hai đứa , ôm chặt lấy hai đứa bé, bọn họ lập tức sợ tới mức muốn giãy dụa chạy ra ngoài, nhưng bất thình lình bị tóm lại.



      "A! Đừng! Đừng! Cứu mạng a! Có quỷ a a a a ——", Thỏ vừa kêu to mấy tiếng, miệng bị bịt kín.


      "Im lặng. Còn lộn xộn nữa ném hai đứa vào trong nồi của phù thủy để chế thành sh***." Mộc Như Lam khẽ quát tiếng, ôm bọn họ ra khỏi phòng.



      "Cạch" tiếng, Mộc Như Lam gạt công tắc, hành lang tối đen bỗng trở lên sáng sủa đến chói mắt. Tiểu quỷ bị dọa sợ đến mức tè ra quần, gương mặt trắng noãn mũm mĩm tràn đầy nước mắt, hai cặp mắt đen nháy ngập nước lúng liếng nhìn “con quỷ” phía trước, bắt đầu nấc.


      "Hức!"



      "Hức!"


      Mộc Như Lam nhìn bọn họ, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng nhịn được nở nụ cười ấm áp và sạch , nếu bây giờ hai tay bận ôm hai đứa này, rất muốn hung hăng véo cái mặt bánh bao của tụi nó.


      "Sợ rồi chứ gì? Đáng đời, ai cho bọn em tự tiện xông bừa vào nhà người khác hả?" Sau khi ôm bọn họ xuống lầu, Mộc Như Lam thả hai đứa bé xuống, bọn họ bị dọa sợ đứng im tại chỗ, hai mắt mở to đen nháy nhìn Mộc Như Lam, yên lặng .



      Mộc Như Lam từ trong ba lô móc ra ba cây kẹo, cái nhét vào tay thỏ , cái nhét vào tiểu bạch thỏ, còn cái bóc ra cho vào miệng mình. ngồi lên ghế sô pha màu đỏ sậm in hoa văn kỳ lạ, hương vị chua chua ngọt làm quơ quơ cái chân, đôi mắt xinh đẹp nheo lại.



      Hai con thỏ đứng tấm thảm màu đỏ, thỉnh thoảng nấc, chăm chú nhìn Mộc Như Lam biết phải làm sao, trông cực kì đáng thương.



      Lòng Mộc Như Lam khỏi mềm nhũn, tới rồi ngồi xổm ở bên cạnh bọn họ, lấy chiếc khăn tay bàn nhàng lau mặt cho hai đứa, "Các em vào đây bằng cách nào?"



      Thỏ giật mình, thút thít khóc, "Hu hu hu... bọn em muốn bị chết thành sh*** hu hu..."


      Mộc Như Lam giật mình rồi nở nụ cười cười.



      ...


      Mặc Khiêm Nhân nhìn tòa nhà trước mắt. Ánh đèn từ trong phòng khách hắt qua cửa kính, chỉ đủ để nhìn lá rụng dày đặc sân và bồn nước phun khô kiệt bên ngoài. Đôi mắt nhìn qua những thứ này như thể có thể nhìn thấu được tất cả mọi việc, ánh trăng chiếu lên người với dáng người cao ngất gầy yếu, càng tăng thêm vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo của người đàn ông này, khôi ngô tuấn tú.



      vào, mà im lặng tới thân cây rồi dựa vào, ánh mắt sắc bén tập trung nhìn vào phòng khách sáng đèn.



      Thời gian từ từ trôi qua, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm của thức ăn từ trong nhà bay ra, sau đó Mộc Như Lam đẩy cửa ra, tay nắm hai tiểu quỷ vui vẻ, ánh mắt nhu hòa, khóe miệng chứa ý cười ấm áp.



      "Về sau được tùy tiện xông vào nhà người khác biết ? Nếu như nhà khác có con chó giữ nhà lao tới cắn hai đứa làm sao bây giờ? Chẳng may nhà người ta bị mất đồ quý hiếm nào rồi người khác nghĩ bọn em là ăn trộm sao? Hơn nữa đó là hành vi lễ phép biết chưa? Nếu tái phạm, các em bị ném vào nồi của phù thủy chế thành béo phệ..."



      thanh càng càng dần, Mặc Khiêm Nhân từ phía sau cây ra, ánh mắt lạnh lùng dõi theo bóng dáng hai đứa dần dần vào chỗ rẽ, lại quay đầu nhìn về phía căn nhà trầm mà bình thường chẳng có thiếu nữ nào thích, căn nhà này...

      Tràn ngập mùi vị phạm tội.



      bắt đầu cất bước, về phía Mộc Như Lam và hai đứa .



      Hai tiểu quỷ miệng ngậm kẹo nắm chặt tay Mộc Như Lam trở về nhà, biệt thự cách biệt thự của quãng đường xa, đây là gia đình mới từ nước ngoài trở về nước, loan loạn tìm hai đứa thấy Mộc Như Lam đưa hai đứa trở về, trước đó còn cho hai đứa ăn uống đầy đủ, rất là biết ơn. Mộc Như Lam khéo léo từ chối lời mời của họ, trở về biệt thự của .



      Mặc Khiêm Nhân từ phía sau cây ra, ánh trăng chiếu lên người . Mùi vị sạch ràng, làm người khác thể rời mắt khỏi .




      chuẩn bị đưa hai đứa trẻ vào nhà ngẩng đầu thấy người đàn ông tới, bố mẹ hai tiểu quỷ dừng động tác lại và .



      "Có chuyện gì vậy?"



      "Xin chào, Hai người mới chuyển đến sao? Tôi cũng sống ở đây, tôi tên là Mặc Khiêm Nhân." Giọng dễ nghe, khí chất cao quý lạnh lùng, trang phục tinh như vậy, chê vào đâu được, dễ dàng lấy được tin tưởng và thiện cảm của người khác.



      "Đây là con hai người à? đáng , chào hai đứa." Tay sờ vào má hai đứa, sau đó cầm tay tụi nó, ngón tay thon dài trắng nõn kiểm tra mạch đập, hai giây sau liền buông ra.



      Mặc Khiêm Nhân nhớ tới phía bên ngoài biệt thự của Mộc Như Lam, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo như hiểu hết tất cả chăm chú nhìn về phía tòa nhà bật đèn kia.



      Điện thoại vang lên, Mặc Khiêm Nhân dời ánh mắt tay rút điện thoại từ trong túi ra và "A lô?"



      "Mặc Khiêm Nhân cái tên chết tiệt khốn khiếp này! ở đâu vậy hả? Mẹ tôi làm xong cơm và chờ cậu đấy! để bố mẹ tôi chờ... Ôi, thế mà mẹ tôi vẫn thương cậu, người ngoài nhìn vào còn tưởng cậu mới là con trai bà ấy..."



      "Tôi lập tức về ngay." Mặc Khiêm Nhân xong cúp điện thoại, ánh mắt vẫn nhìn về phía gian phòng kia, rồi sau đó xoay người bước chân vẫm ung dung tự tại như trước rời .


      Nếu Mộc Như Lam là tội phạm, ta chính là tên tội phạm nguy hiểm và thông minh nhất mà từng gặp, nên đánh rắn động cỏ nếu hậu quả rất khó lường.
      Phong Vũ Yên, Chris, Honganh_em13 others thích bài này.

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      BẮt Đầu từ chương này mình gọi “Kim Molly” là Kim Mạt Lỵ

      Chương 12: Phải giữ độ tươi sống của nó
      Editor: Natalie Pham
      Mộc Như Lam vén rèm che cửa sổ lên chút và nhìn hình bóng Mặc Khiêm Nhân rời . Khẽ cười nhạt, buông rèm cửa xuống, tới ghế sofa xách chiếc ba lô màu đen lên. nhàng kéo khóa, Mộc Như Lam thò tay vào, từ trong cặp lấy ra chiếc kẹo bao kẹo và hộp bông gạc cotton, lọ Formalin*.



      *Formalin là chất màu, có mùi ga rất nồng, thường được tìm thấy trong vài loại dung dịch lỏng, thường được dùng làm thuốc bảo quản sử dụng trong phòng thí nghiệm hoặc nhà xác


      từ từ lên lầu, khe khẽ hát dường như tâm tình rất tốt, biết tên bài hát nhưng nghe rất êm tai.


      Căn phòng trong cùng lầu ba, còn tiếng động nào cả, hoặc có thể trông rất u.


      Mộc Như Lam bật đèn, tủ quần ào to lớn màu đỏ sậm được chiếu sáng, phía là hoa văn tinh xảo, giống như đồ dùng cho hoàng gia.


      đến cánh tủ chính giữa, định mở đột nhiên tiêng chuông điện thoại di động vang lên, lấy điện thoại ra. Sau đó lùi lại hai bước, đưa lưng về phía cánh tủ kia rồi mới bắt máy, người gọi đến chính là Mộc Như Sâm.


      Giọng Mộc Như Sâm rất giận dữ, “Chị! Chị ở đâu đấy? Giờ này còn chưa về?”


      Mộc Như Lam nở ra nụ cười ấm áp và sạch “Sao vậy?”


      “Cảnh sát đến tận nhà chúng ta tìm Lâm, bảo nghi ngờ nó có liên quan đến vụ mất tích của Kim Mạt Lỵ, kinh người quá mà!”


      Mộc Như Sâm vừa dứt lời, cánh cửa đằng sau lưng Mộc Như Lam đột nhiên chậm rãi mở…


      Lộ ra thân hình của , ta cúi đầu, mái tóc nhuộm vàng rối tung che khuất gương mặt . Cả người trần trụi, hai tay giơ lên hướng sang hai bên cùng với bả vai tạo thành trục hoành (đường thằng năm ngang), cánh tay hạ xuống thành góc 90 độ, sợi tơ thủy sắc(Băng y tế mày trắng chuyên dùng để băng bó vết thương) quấn chặt hai tay , tiếp đó cố định đỉnh tủ quần áo. Cánh tay bị ghìm chặt đến nỗi làn da nhợt nhạt lên vết lằn đỏ tươi, bởi vì máu lưu thông được nên cánh tay trở nên tím tái, hai chân cũng bị sợi tơ quấn xung quanh, nhìn qua khác gì con rối bị khống chế.


      Người nàykhông phải là Kim Mạt Lỵ bị mất tích đó sao?


      Mộc Như Lam cúp điện thoại, xoay người lại đối diện với Kim Mạt Lỵ, nâng đầu ta lên, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lồi ra hơi hướng ra bên ngoài nhìn vừa oán hận vừa sợ hãi, miệng bị bịt kín bằng băng dính.


      Nụ cười Mộc Như Lam vẫn dịu dàng như cũ, tới gần ta và xé băng dính miệng ta ra, dùng bông gạc được tẩm ướt bằng dung dịch Formalin nhàng lau người ta, “Yên tâm , tôi cố gắng bảo vệ thân thể tốt, búp bế bị thối rữa tốt chút nào đâu.”

      Cánh môi Kim Mạt Lỵ run rẩy, loại thuốc đáng sợ này chỉ cần bôi da thôi cũng cảm thấy đau đớn lạnh lẽo thấu xương.


      “Mộc Như Lam…. Tại sao mày lại đối xử với tao như vậy?”


      Mộc Như Lam chỉ cười khẽ, phảng phất nghe thấy câu hỏi của ta, “Chờ thêm thời gian nữa, tôi biến thành xác ướp. có biết để tạo ra xác ướp phải làm như thế nào ? Đầu tiên là dùng cái móc cắm vào trong xoang mũi, hút não của ra, tiếp đó mổ bụng ra để lấy toàn bộ nội tạng ra ngoài.”


      “Đừng nữa!!” Kim Mạt Lỵ sợ đến mức toàn thân khống chế được run rẩy kịch liệt, “Tại sao mày lại đối xử với tao như vậy? Tao có mắc tội mày khi nào hả? Tao đắc tội mày ở đâu hả?!… Buông tha tao … Làm ơn thả tao ra …”


      Mộc Như Lam vẫn mỉm cười, nhưng giờ phút này nụ cười ấm áp và trong sáng ở trong mắt Kim Mạt Lỵ chỉ cảm thấy u và quỷ dị đến đáng sợ, người con này là kẻ điên, là biến thái!



      Lúc Mộc Như Lam về tới Mộc gia, vừa vặn cảnh sát rời , toàn bộ Mộc gia bị màn mây đen u ám bao phủ, mặc dù cuối cùng vẫn chứng minh được Mộc Như Lâm vô tội nhưng nhà ai vướng vào mấy chuyện này đều cảm thấy xui xẻo, chưa kể Mộc gia là gia đình có danh tiếng trong thành phố.


      Mộc Như Sâm líu ríu kể hết mọi chuyện cho Mộc Như Lam nghe. ra cảnh sát lấy lời khai từ bạn học Kim Mạt Lỵ, tất cả mọi người đều rằng Kim Mạt Lỵ thích người tên là Mộc Như Lâm, hơn nữa gần đây theo đuôit Mộc Như Lâm rất dữ dội, bán cậu rời, thậm chí cậu từng mất kiểm soát tát ta cái, tthời gian đấy chỉ cách hôm Kim Mặt Lỵ mất tích có hai ngày, hơn nữa vào hôm mất tích có người nhìn thấy ta tìm Mộc Như Lâm. Cho nên Mộc Như Lâm mới bị nghi ngờ.


      "Chị. . ." Cuối cùng Mộc Như Lâm vẫn còn , cho dù là danh gia vọng tộc, nếu như phạm vào tội giết người hay bị ngồi tù , Mộc Như Lâm còn tưởng việc Kim Mạt Lỵ mất tích có liên đến cậu, liền sợ hãi..


      Mộc Như Lam lo lắng dỗ cậu ngủ, sau đó xuống lầu trấn an Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương, trong chốc lát khiến họ bỏ qua chuyện này.


      Khi chuẩn bị quay về phòng nghe thấy Kha Uyển Tình có chút đau lòng với Mộc Chấn Dương, “ ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Tuyết Tuyết còn trẻ như vậy… Nghe bọn họ chỉ để lại đứa con , lẻ loi mình… Trời ạ…”


      Mộc Chấn Dương động viên bà bà, “Đừng buồn, loại tình này chúng ta cũng hết cách, có điều đứa trẻ kia… trước tiên chúng ta để đứa bé đấy sống trong nhà chúng ta , tuyệt đối được để nó vào nhi viện. Đứa của Tuyết Tuyết, nghĩ con bé hẳn rất ngoan, vừa vặn làm bạn với Lam Lam.”


      Đôi mắt Mộc Như Lam sáng lên, miệng cười càng tươi, á, ngày này cuối cùng cũng đến rồi? Bạch Tố Tình cuối cùng cũng đến rồi? Á… Làm sao bây giờ? Chỉ cần nghĩ tới lâu ngày chưa gặp ta, liền cảm thấy máu trong người sôi trào như muốn thiêu cháy. Đứa em đáng , hiền lành, hiểu chuyện, làm chị chờ lâu quá, ha ha…


      Mộc Như Sâm từ phòng thò đầu ra, thấy tâm tình Mộc Như Lam hình như rất vui, cúi đầu cười dịu dàng, từng lọn tóc đen mềm mại xõa trước ngực, chỉ cần nhìn thôi thấy mềm mại khó mà tin nổi. Trái tim cậu bỗng nhiên đập cái, cất bước tới ôm Mộc Như Lam vào trong lồng ngức, “Chị”, Thân thể mềm mại và mùi hương khiến người ta mê muội, đây là chị của cậu… Của cậu.


      Mộc Như Lam sợ hết hồn, quay đầu lại, gò má cọ sát người Mộc Như Sâm, khiến nheo lại con mắt, “Sao vậy?”
      “Chị…”, Mộc Như Sâm thất thần càng ôm chặt hơn, vùi đầu vào cổ , hô hấp có chút hỗn loạn.


      Động tác Mộc Như Lam hơi dừng lại, giây sau đưa tay an ủi cậu, “Có phải bị Chu Nhã Nhã từ chối đúng ?”

      Chu Nhã Nhã? Như câu thần chú, khiến Mộc Như Sâm lập tức buông Mộc Như Lam ra, biểu tình có chút kì quái, mà tâm tình cũng quái dị kém, nhưng chính cậu lại biết kì lạ ở chỗ nào, biết từ lúc nào Mộc Như Lâm tỉnh dậy gọi cậu về phòng ngủ, cắt mất mạch suy nghĩ của cậu.


      Ngày hôm sau, Kha Uyển Tình với ba đứa rằng hai ngày nữa em đến nhà họ ở nhờ thời gian ngắn. Bà vốn lo lắng Mộc Như Lam mất hứng vì từ vui khi nhà bà có mấy bé qua chơi, điều này khiến bà cảm thấy chiều chuộng của bố mẹ đối với mình bị phân chia cho người khác.

      Lại nghĩ rằng, Mộc Như Lam những buồn, trái lại còn rất cao hứng, trước giờ vẫn luôn muốn có đứa em , hơn nữa còn ngỏ ý muốn cùng Kha Uyển Tình ra ngoài mua vài vật gia dụng cho người em mới. Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương thấy con mình hiểu chuyện như thế nên lòng hoan nghênh Bạch Tố Tình đến, hai vợ chồng Kha Uyển Tình vô cùng thỏa mãn cùng tự hào, con họ xuất sắc ai sánh bằng, quả là niềm kiêu ngạo của bọn họ.





      Lục gia.


      Lục Tử Mạnh vừa rời giường có thói quen rủ bạn bè tốt ra ngoài ăn chơi phen, kết quả vừa vào phòng Mặc Khiêm Nhân liền nhìn thấy giường tràn đầy ảnh chụp, hơn nữa còn cùng là người, khóe miệng nhất thời giật giật cái rồi , “Tôi này, nhất thiết cậu có cần phải làm vậy ? Câu tra án hay là thành kẻ biến thái đó?”


      Toàn bộ ảnh giường là ảnh chụp Mộc Như Lam!
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris15 others thích bài này.

    5. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      chị này biến người ta thành xác chết thiệt hả nàng. Má ơiiiii
      Natalie Pham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :