1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[DROP][Trọng Sinh] Hắc nữ phụ, Trà xanh biểu, Bạch liên hoa - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      hay quá, cho ta ban cv đọc trc thu dc k @pisces_3943
      pisces_3943 thích bài này.

    2. pisces_3943

      pisces_3943 Active Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      108
      Hix, rất xl mọi người, giờ mới có thời gian up chương mới! Dạo này mình khá bận (luận văn, làm, ...), mọi chuyện cứ bù lu hêt ý TT-TT! Nên trong tháng 3 này chắc mỗi tuần chỉ có thể up được 1 chương. Sang tháng 4 mình bù nhé! Vẫn chưa làm được pic, thấy có lỗi quá à =='
      @honglak :Mình dịch luôn từ trang web mà :) nên có bản cv, bạn search google xem, tangthuvien và wattap có đó.

      Chương 8:

      Nước mắt công chúa phải là viên kim cương bình thường, mà rất có ý nghĩa với nhà họ Việt. Mẹ ruột của cụ Việt, cũng chính là bà cố của Việt Trạch, thực ra là người Liên Xô cũ, hơn nữa còn là con cháu của hoàng thất Nga Hoàng cũ.

      Viên kim cương màu xanh “nước mắt công chúa” chính là báu vật lưu truyền hàng đời của nhà bà cố, có lịch sử mấy trăm năm, giá trị tình cảm kế thừa bỏ xa giá trị thực tế của nó rất nhiều.

      Mà năm đó, sau chiến tranh, khi mẹ cụ Việt mang thai, bị phần tử của phe đối lập còn sót lại trong và ngoài nước đuổi giết, được bạn tốt của bà, bà cố của Nghê Gia hi sinh cứu mạng bà, cũng có thể coi là cứu tính mạng của cụ Việt. Mà bà nội Nghê Cẩn của Nghê Gia, còn nằm trong tã lót mất mẹ.

      Lúc đó, mẹ của cụ Việt liền lấy “nước mắt công chúa” gia truyền tặng cho Nghê Cẩn, hứa rằng, nếu như sau này nhà họ Nghê gặp bất cứ khó khăn gì, cầu bất cứ cái gì, con cháu nhà họ Việt đều phải cố gắng hết sức giúp đỡ.

      Viên kim cương quý giá như thế, Nghê Gia vốn có ý định lấy ra dùng.

      Nhưng mà, lời hứa như vậy, chỉ có khi cụ Việt còn sống, mới có hiệu lực. Bỏ qua thêm vài chục năm nữa, đời sau của nhà họ Việt chẳng còn chút tình cảm gì đối với viên kim cương này nữa.

      Dù, nhà họ Việt là danh môn , con cháu đời sau tất nhiên tuân theo di huấn của đời trước, nhưng đến lúc đó, có tình cảm gửi gắm gì, chỉ có lời hứa khô khan, dù thế nào cũng có cảm giác hèn mọn cúi người cầu xin.

      thế, Mạc Duẫn Nhi sống ở nhà họ Nghê nhiều năm như thế, cũng biết được ý nghĩa quan trọng của viên kim cương này, ta sớm chú ý đến rồi. tại, mẹ và em trai đều theo ta, Nghê Gia phòng được lúc, cũng thể phòng được cả đời.

      Đành dứt khoát lấy ra sử dụng.

      Dù sao, Fabio của nhà họ Trữ vì trúng thầu lần này, mới có thể phát triển mạnh ngành công nghiệp nguồn năng lượng của họ. chỉ phát triển đến mức có thể cạnh tranh với Hoa Thị, cuối cùng chiếm đoạt toàn bộ Hoa Thị.

      Cho nên, dự án MP này, nhất định phải giành được.

      Cụ Việt suy nghĩ lúc, hỏi mục đích của , mà lại : “Lấy viên kim cương này ra quyên góp, tiếc sao?”

      Nghê Gia rất bình thản: “Cháu chỉ muốn ông mua viên kim cương này mà thôi. Nó đối với ông mà , là báu vật vô giá. Nếu mang đến buổi đấu giá, ông cảm thấy đáng tiếc. Nhưng mà, đối với cháu mà , nó chỉ là viên kim cương bình thường, chẳng qua có chút lớn mà thôi....”

      Cụ Việt thấy vô lễ, mà chỉ thấy rất đáng , với lại, câu cuối cùng của pha trò, khiến cụ thích thú cười lớn.

      Việt Trach luôn có chút cảm xúc gì nâng mắt nhìn cái, chỉ là cái.

      dám vậy!

      Cụ Việt cười xong, lại hỏi: “Số tiền đó toàn bộ đều để mang từ thiện, tại sao lại cố ý viết cao như vậy? 200 triệu, phải là con số đâu! Với cả, cháu muốn thu hút chú ý của ông, chỉ cần viên kim cương là đủ rồi. Hoàn toàn cần để cao giá như vậy!”

      Nghê Gia mỉm cười, nụ cười này, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ánh sáng kiêu ngạo,: “Bởi vì, thứ cháu muốn thu hút chính là, chú ý của tất cả mọi người.”

      hiểu rằng, đứng trước mặt người lão luyện như cụ Việt, tốt nhất là mỗi câu đều phải thẳng thắn, được phép giả khôn vặt.

      Cho nên, từng câu từ trước đến giờ của đều là , hề làm bộ làm tịch, cả người đều bất giác toát ra khí chất riêng biệt.

      “Cháu chỉ muốn để mọi người biết rằng, viên kim cương có giá trị 50 triệu của nhà họ Nghê, nhà họ Việt vẫn bằng lòng mua lại với giá 250 triệu”

      Ý chính là khiến mọi người nhìn thấy, giao tình giữa nhà họ Nghê và nhà họ Việt phải bình thường, nhà họ Việt sẵn lòng làm hậu thuẫn cho nhà họ Nghê.

      Niềm tin thị trường, chính là đến như vậy.

      Cụ Việt hứng thú nhìn cái, lại đột nhiên nhìn qua Việt Trạch, chỉ tiếc là, gương mặt của người nào đó, giống như vừa bị nước rửa qua, sạch có chút biểu cảm nào.

      Cụ Việt tiếp tục chuyện với Nghê Gia: “Nhưng mà, 200 triệu, bé Gia Gia cũng ác quá đấy!”

      “Bé Gia Gia” cách xưng hô này khiến cho trong lòng Nghê Gia cảm thấy chút ấm áp, có chút xấu hổ : “ 200 triệu chỉ bằng tiền chiếc máy bay tư nhân của ông thôi mà, nếu cháu báo giá thấp, chẳng phải là quá tôn trọng bà cố nhà họ Việt sao!”

      câu khéo léo, lại : “Việc này cũng có lợi với nhà họ Việt! Buổi từ thiện hôm nay, mọi người đều báo giá vật quyên góp thấp xuống. Số tiền này dù có cao hơn cũng là quyên cho hội từ thiện Tích Thủy, để từ thiện. Nhưng khó tránh khỏi mọi người có ấn tượng tiền từ thiện là để “đút lót”. Nhìn thế nào cũng thấy thanh bạch. Cho nên, viên kim cương này của cháu, giúp ông tránh khỏi hoàn cảnh khó xử đó ạ”.

      “ha ha ha, thú vị!” Cụ Việt mặc dù cảm thấy đứa bé này có chút tinh ranh, nhưng đáng quý ở chỗ rất thẳng thắn, giấu giếm, cũng tự cho mình là thông minh. Cho nên ông cười càng lớn: “Được, vậy nghe theo cháu .”

      “Nhưng mà” Cụ Việt dừng lại, thu lại ý cười: “lấy ra viên kim cương này, cũng ra xem, muốn đề nghị điều gì?”

      Nghê Gia hít sâu hơi: “Nhà họ Nghê muốn lấy được dự án Max Power!”

      “Có thể cho cháu.” Ngữ khí cụ Việt rất thoải mái, nhưng trong giây lát, lại chuyển đề tài:

      “Nhưng mà, bé Gia Gia này, ông muốn nhắc cháu câu, cá vàng nếu ăn nhiều quá, liền bị no chết. Nếu như ba bốn năm trước, Hoa Thị Súc Năng hoàn toàn có năng lực lấy được dự án Max Power, nhưng mấy năm trở lại đây, người tài của Hoa Thị bỏ , cơ cấu doanh nghiệp cũng hợp lý, sản xuất đủ, xoay vòng vốn cũng có vấn đề. Nếu như gắng gượng đảm nhận dự án lớn thế này, có ngày khâu nào đấy phát sinh ra cố, kịp cứu vãn, Hoa Thị có thể hoàn toàn bị sụp đổ.”

      Ông cụ rất nhàng, nhưng lại bao hàm sức nặng ngàn cân: “Cho nên, bé à, điều quan trọng nhất bây giờ, phải là việc ông đưa dự án cho cháu hay , mà là, bọn cháu có tiếp nhận được ? Ông hy vọng, giúp các cháu có được dự án, cuối cùng lại trở thành hố đen nuốt trọn toàn bộ doanh nghiệp gia tộc của nhà họ Nghê.”

      Sắc mặt Nghê Gia hơi trắng, nhưng hề có chút hoảng hốt, trấn tĩnh cười: “Cháu được biết, thời gian khởi động dự án Max Power là mười lăm tháng sau. Cho nên cháu muốn cầu xin ông, phải là xin ông ngay lập tức cho Hoa Thị dự án Max Power, mà hy vọng, ông đợi cháu mười ba tháng. Cháu”

      Nghê Gia hít sâu hơi, nghiêm túc từng câu từng chữ: “Cháu, em trai, còn có bà nội, người nhà họ Nghê, nội trong mười ba tháng này, thay đổi Hoa Thị Súc Năng. Sau mười ba tháng, Hoa Thị Súc Năng nhất định có thể đảm nhận được dự án Max Power.”

      Nghê xong, Cụ Việt ngạc nhiên, ông nhìn niềm tin quyết tâm trong mắt 19 tuổi này,dường như ông thấy lại thời trẻ của mình.

      Sau vài giây lên tiếng, mới cười to: “Ha ha! Đúng là dòng máu của nhà họ Nghê! Ha ha ha!”

      Câu này khiến cho Nghê Gia rung động, lời nhận xét này, tương đương với giữ được “nước mắt công chúa” nha.

      ra, bà nội rất đúng, nhận được công nhận của người khác, phải là lựa ý hùa theo người khác,mà là thẳn thắn tự tin thể bản thân.

      Nghê Gia nghĩ tới đây, trong lòng có chút ấm áp, trong bất giác gương mặt lên nụ cười, mạnh mẽ mà tràn đầy tự tin với tương lai. Lúc này, nụ cười tinh khiết lên gương mặt của khiến cho trở nên vô cùng xinh đẹp.

      Trạch Việt vô tình nhấc mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy nét mặt tươi cười rực rỡ như ánh sáng của nàng, ánh mắt dừng lại giây, rồi nhàn nhạt dời .

      Cụ Việt nhìn thấy nụ cười của , đôi mắt tràn đầy vết nhăn cùng chuyển dần thành ý cười, đột nhiên : “vũ hội buổ tiếc tối, cháu và Việt Trạch cùng nhảy .”

      Quá đột ngột rồi.

      Nghê Gia ngơ ngác, bình tĩnh nhìn Việt Trạch cái, cái này, gương mặt lạnh lùng có chút biểu cảm, đó là--

      Lông mày cau lại.

      Tâm tình Nghê Gia có chút trùng xuống, các loại suy nghĩ loạn cào cào, sau khi được xử lí nhanh chóng, liền nhân lúc cụ Việt chưa chuyện, nhàng : “

      “Ông ơi, mặc dù bây giờ cháu rất cố gắng học tập, nhưng mà, cháu vẫn nhảy được tốt lắm. Miễn cưỡng lắm mới có thể nhảy được. Nhưng thân phận của cháu bây giờ, rất khó xử, được nhiều người thích, cho nên, cháu hy vọng rằng, điệu nhảy đôi đầu tiên của cháu, phải hoàn mĩ. Hơn nữa, những lời cử chỉ của cháu sau này đều đại biểu cho hình tượng của nhà họ Nghê.”

      Sau khi xong câu này, cụ Việt càng cảm thấy rất hiểu biết, biết chừng mực. Nhưng Nghê Gia lại cảm thấy mình hình như hớ, sai rồi.

      Bởi vì Việt Trạch nhìn cái, trong ánh mắt tràn đầy ý cười kỳ lạ, mang theo chút chế giễu.

      Đúng vậy, lời và cử chỉ của đều đại biểu cho nhà họ Nghê, nhưng chỉ mấy chục phút trước, lại với bạn học rằng: “Cho nên, nếu các bạn còn dám những lời đáng khinh như thế, tôi lấy nhiều tiền để thuê Promotion Girls, cùng với bạn trai tại hoặc sau này của các bạn, từng người từng người , ngủ lần đấy!” xong còn đổ ly cocktail màu đen xuống đầu bạn học.

      Nghê Gia bối rối, có chút xấu hổ. có hối hận hành vi của mình đối với Nghê Phỉ, nhưng, hối hận vì quá về bản thân như vậy.

      Nhưng cụ Việt chú ý điểm này,mà còn khen Nghê Gia vài câu, còn trêu cho cháu nội mình cơ hội: “Vậy miễn cưỡng cháu nữa, cứ coi như là Việt Trạch nợ cháu điệu nhảy .”

      Việt Trạch liếc ông nội cái, còn gì để , ông cần phải mua việc cho cháu như vậy chứ!

      Nghê Gia trong lòng mừng thầm, vừa rồi là tốt nha! sớm nghĩ đến rồi, ngờ cụ Việt lại trùng hợp nhắc đến, liền phải nắm chặt cơ hội này, bộ dạng áy náy vì lời từ chối vừa rồi, : “vậy, sắp tới, cháu và em trai tổ chức bữa tiệc sinh nhật, đến lúc đó, Việt Trạch trả lại cho cháu bằng điệu nhảy đầu tiên được ?”

      thực tế, rất cần Việt Trạch xuất tại bữa tiệc sinh nhật, nếu như, có thể cùng nhảy điệu đầu tiên, càng hoàn mỹ. Bởi vì, bữa tiệc sinh nhật 19 tuổi đó, có thể coi là lần đầu tiên ra mắt mọi người trong xã hội thượng lưu này. Nếu như có xuất của cháu trai nhà họ Việt, được mọi người coi trọng hơn rất nhiều lần.

      Mà đời trước, sinh nhật 19 tuổi của , chỉ có con của người trong dòng họ nhà Việt đến dự, mà Trữ Cẩm Niên, người được bà nội mời nhảy điệu đầu tiên với hoàn toàn chìm đắm trong dịu dàng của Mạc Duẫn Nhi, quên hết tất cả.

      Nghê Gia xong câu này, có chút căng thẳng, Trước mắt là Việt Trạch có chút biểu tình nào, và cụ Việt mang theo nụ cười ôn hòa chưa từng biến mất.

      Việt Trạch chuyện, nhưng cụ Việt rất nhanh trả lời: “Được, được đó! Đến lúc đó, Việt Trạch đến.”

      Việt Trạch: .......

      Nghê Gia lập tức cảm ơn, giống như sợ rằng Việt Trạch từ chối vậy.

      Cái kiểu phản ứng nhanh chóng bất thường này, khiến cho Việt Trạch nhàn nhạt liếc cái.

      Nghê Gia tâm tình rất tốt, tất cả những mục đích đến đây hôm nay đều thành công mỹ mãn. thế lại còn có thêm niềm vui bất ngờ nữa, với cụ Việt vài câu, mới lấy lý do tìm mấy bạn khác, mà rời .

      Nghê Gia vừa , cụ Việt liền quay đầu nhìn Việt Trạch, cười: “ biết con bé Nghê Gia này có tình ý gì , nhưng mà, mục tiêu của bà lão nhà họ Nghê, chắc hẳn, là cháu đó.”

      Việt Trạch lạnh nhạt nhếch môi, ràng chẳng có chút hứng thú gì.
      Last edited: 16/3/15
      minhminhle, Diệp Diệp, sanone21125 others thích bài này.

    3. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      :ex10:oa trông mong từng ngày nha
      pisces_3943 thích bài này.

    4. pisces_3943

      pisces_3943 Active Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      108
      Chương 9: Trữ Cẩm Niên khinh thường liếc Nghê Gia cái: vô văn hóa, đáng sợ!

      Dịch giả: pisces_3943

      Nghê Gia vừa , cụ Việt liền quay đầu nhìn Việt Trạch, cười: “ biết con bé Nghê Gia này có tình ý gì , nhưng mà, mục tiêu của bà lão nhà họ Nghê, chắc hẳn, là cháu đó.”

      Việt Trạch lạnh nhạt nhếch môi, ràng chẳng có chút hứng thú .

      Cụ Việt cười: “Nhưng mà, con bé này cũng rất thông minh. Nhìn có vẻ như là giúp cháu, thực tế lại kéo cháu trợ uy cho bữa tiệc sinh nhật của minh. Ha ha. Rất thú vị.”

      Cụ Việt cười ha ha chọc tức, cho rằng Việt Trạch biểu lộ chút cảm xúc gì đó, nhưng vừa nhìn, cháu trai điềm tĩnh của ông vẫn có chút cảm xúc gì.

      Cụ Việt u buồn.

      Cháu trai nhà họ Nghê, Nghê Lạc dù có hay gây chuyện, nhưng ít nhất về mặt cảm xúc rất phong phú. Trữ Câm Niên của nhà họ Trữ cũng là đứa trẻ có nhiều nét mặt và tình cảm. Mà Trữ Cẩm Hạo của nhà họ Trữ, cho dù lạnh lùng, nhưng cũng có loại biểu cảm lạnh của chim cánh cụt Nam Cực nha.

      Chỉ riêng Việt Trạch nhà ông, lạnh nóng, mặn nhạt, là chuyện quái quỷ gì vậy.

      Cụ Việt vô cùng buồn lo, nếu cháu trai ông hoàn toàn có chút cảm xúc nào, cũng đúng. Mấy gia tộc cùng năm sinh ra 17 đứa cháu trai, những đứa trẻ từ được cùng được đào tạo trong doanh trại đặc chủng. Việt Trạch chỉ khi nhìn thấy 16 đứa kia, mới có chút biểu tình.

      Đặc biệt khi nó nhìn thấy “thằng mười”, đứa em họ Duẫn Thiên Dã, là có nhiều cảm xúc nhất, biết cười biết đùa, biết đánh biết mắng, sinh động vô cùng.

      Cụ lo lắng, hai đứa bé này từ đến lớn đều ở trong môi trường toàn con trai, chẳng lẽ lại là gay. Điều quan trọng là, Việt Trạch và thằng cháu ngoại Duẫn Thiên Dã có điều kiện tốt như vậy, hơn hai mươi tuổi rồi lại vẫn còn là trai tân, điều này khiến cho cụ Việt thể nghi ngờ nha.

      Cho đến sau này, Duẫn Thiên Dã 21 tuổi đột nhiên kết hôn, buồn khổ của cụ vơi bớt nửa. Duẫn Thiên Dã phải gay, Việt Trạch chắc chắn cũng phải. Nhưng lại xuất vấn đề, người có thể khiến cho Việt Trạch có chút biểu cảm biến thành 17 người, trước là 16, giờ thêm vợ của Duẫn Thiên Dã: Tần Cảnh.

      lâu sau, Tần Cảnh sinh đôi trai , Khiêu Khiêu và Đường Đường, mới làm cho người Việt Trạch có chút biểu cảm thành 19 người.

      Nhìn thấy Việt Trạch cười cười đùa đùa, cụ Việt cuối cùng cũng thấy nhõm rồi~~~




      Tất cả những điều ở chỉ là đùa thôi.

      Cụ Việt thực ra biết , cha mẹ của Việt Trạch mất sớm, chỉ thân với 16 đứa đấy, còn Duẫn Thiên Dã, Việt Trạch từ ở nhà họ Duẫn, thân nhất với nó.

      Chỉ là, cụ Việt sau khi nghỉ hưu rất buồn chán, phải nghĩ đến những thứ linh tinh mới thấy vui vẻ.

      Sau khi cụ Việt cảm thấy mấy suy nghĩ đấy đùa khá vui, liền chơi ác, ông đem những lo lắng be bé của mình như tô vẽ thêm, cho Việt Trạch nghe, ví dụ như, lo sợ bị đồng tính....

      Việt Trạch đen mặt, thêm vào câu: “Thế sao ông lo lắng cháu có bệnh thích trẻ con luôn ”. Từ đó xem thường cụ.


      Kỳ thực ấn tượng của cụ Việt đối với Nghê Gia rất tốt, nhưng thấy Việt Trạch chẳng có chút biểu cảm gì, chỉ có thể tạm gác sang bên, cười khà khà, quay về chủ đề chính:

      “Thế điệu nhảy mở đầu, cháu muốn nhảy với ai?”

      muốn nhảy,” Việt Trạch nhàn nhạt , “Để Thiên Dã và Tần Cảnh nhảy ạ.”

      “Thiên Dã vừa qua đấy với ông rằng, nó có việc, trước rồi.”

      Việt Trạch nảy ra ý nghĩ kỳ lạ: “Vậy để Khiêu Khiêu với Đường Đường nhảy .”

      “... hai đứa bé đấy, đứng còn vững....”


      Trong phòng tiệc lớn, mấy chục chiếc bàn tròn được sắp xếp đâu vào đấy, các quan khách cũng nhộn nhịp ngồi vào chỗ.

      Nghê Gia dựa vào số bàn được viết thiệp mời và thẻ bàn , tìm được chỗ ngồi của mình. Rất may mắn là, Tống Nghiên Nhi, Mạc Duẫn Nhì, còn có Trữ Cẩm Niên, cùng bàn với .

      Thứ tự từ trái sang phải là:Mạc Duẫn Nhi, Nghê Gia, Tống Nghiên Nhi, Trữ Cẩm Niên.

      Tống Nghiên Nhi nhã nhặn lễ pháp nhưng lại có ý cười đùa, Mạc Duẫn Nhi bên cạnh lại ngược lại, giống bộ dáng trầm lặng, cao quý lạnh lùng khi đối mặt với các khác, vẻ mặt vô cùng rực rỡ, lễ phép, thanh lịch đáng chuyện với những người đàn ông bàn.

      Đương nhiên, những người đàn ông bàn có ấn tượng rất tốt với ta, họ đều nhiệt tình trò chuyện với ta.

      giờ, Trữ Cẩm Niên và ta chưa quen lắm, nhìn có chút mất tự nhiên, nhưng ta rất ràng biểu hứng thú với ta, khi nhìn Mạc Duẫn Nhi, ánh mắt phát ra tia sáng khác thường.

      Mạc Duẫn Nhi đều rất săn sóc với mỗi người đàn ông trò chuyện với mình, lực chú ý vẫn đặt nhiều nhất lên Trữ Cẩm Niên, cả người ta nghiêng về bên phải, duyên dáng mà quyến rũ.

      Nhưng, trong mắt của Nghê Gia: này kia, chiếm mất chỗ của tôi rồi đấy.

      Nghê Gia bước đến, rất “ cẩn thận” dùng động tác kéo ra chiếc ghế của mình, kết quả, vốn nghiêng người, khửu tay đặt bàn, thiếu nữ mộng mơ ngây thơ hồn nhiên Mạc Duẫn Nhi mất trọng tâm, tay trượt cái, suýt nữa ngã lăn xuống đất.

      Bộ dạng Mạc Duẫn Nhi thảm hại, phản xạ có điều kiện nắm chặt lấy khăn trải bàn, thành công làm rơi bộ đồ ăn chiếc mặt, dao dĩa đũa sứ, những chiếc cốc thủy tinh to , rơi xuống như mưa, có khí thế như lật bàn.

      Đây là lần đầu tiên Mạc Duẫn Nhi mất lễ nghi trước mọi người, gương mặt đỏ phừng, nhưng lại dám phát cáu.

      Nghê Gia đầu tiên áy náy xin lỗi: “Duẫn Nhi, xin lỗi nha, tôi ngờ lại ngồi ngồi ở chỗ của mình, nhưng cả người hình chữ S đặt trọng tâm vào chỗ của tôi. có lỗi quá.”

      Câu xin lỗi này phải rằng ta ngồi cũng biết sao, hình chữ S cái quỷ gì chứ!

      Mạc Duẫn Nhi rất tức giận, nhưng ánh mắt rất nhanh nhìn xung quanh, những người phụ nữ cùng bàn đều lộ vẻ chán ghét, những người đàn ông dường như lại bị ảnh hưởng gì bởi câu đấy, cho nên, ta yên tâm rồi. Vì vậy, trong khoảnh khắc, đôi mắt vô tội long lanh nước, thanh mềm mại : “ sao, có chuyện gì.”

      Nghê Gia có hứng thú tiếp tục chuyện với ta, trái lại Tống Nghiên Nhi, vốn ỉu xìu, vừa nhìn thấy Nghê Gia, hai mắt liền phát sáng, giống hệt như lúc Mạc Duẫn Nhi nhìn thấy đàn ông.

      “Gia Gia, bạn vừa đâu thế? Mình tìm bạn lâu mà chẳng thấy, hôm nay mình qua nhà bạn ngủ nhé!”

      Bà đây đếch phải đàn ông, đến nhà tôi ngủ làm quái gì.

      Vừa may, mấy người đối diện đến việc đồ vật quyên góp, Nghê Gia “ tự nhiên” bị vấn đề đó hấp dẫn, “ nghe thấy” cầu đến nhà qua đêm của Tống Nghiên Nhi.

      Mấy người đàn ông trẻ tuổi đến đồ quyên góp bút tích thư pháp của Trữ Cẩm Niên, đều hữu nghị khen tặng mấy lời, rằng nhà họ Trữ từ thiện báo đáp xã hội to lớn thế này thế nọ.

      Trữ Cẩm Niên khiêm tốn lễ phép ứng đối, khiến cho tầm mắt của những người phụ nữ bàn đều tập trung vào ta, ta lại bình tĩnh tự tin, rất có phong độ.

      Nghê Gia đối với tên đó chảng có cảm xúc gì ngoại trừ ghét hận, cho nên, để ảnh hưởng đến tâm tình của mình, từ lúc bắt đầu đều nhìn đến Trữ Cẩm Niên dù chỉ là cái.

      Thậm chí bây giờ, cũng chỉ lặng lẽ ăn hoa quả, thuận tiện cảm thán thầm lặng chút về ánh mắt đong đưa, điềm đạm đáng của Mạc Duẫn Nhi thôi.

      Giữa lúc đó, có người chuyển đề tài đến người Nghê Gia, “Đúng rồi, nghe tiểu thư Nghê Gia đây quyên góp viên kim cương, bảng giá: 250 triệu, là giá trị cao nhất trong đồ quyên góp đợt này đấy.”

      Nghê Gia chưa kịp trả lời, Mạc Duẫn Nhi cười chen vào: “ Nhưng viên kim cương đó chỉ có giá trị 50 triệu, tôi nghĩ hay là viết nhầm rồi .”

      Mọi người nhìn vào Nghê Gia, tò mò lại có chút xem thường, đặc biệt là Trữ Cẩm Niên, trong mắt mang theo khinh thường khó có thể nhận ra được, ý tứ chính là: kẻ lừa đảo, aizz.

      Đáng ra, bút tích thư pháp mà ta quyên góp phải là tiêu điểm của đêm nay, nhưng Nghê Gia lại nâng giá lên 250 triệu, hấp dẫn chú ý của toàn bộ mọi người trong hội trường.

      Trong khoảnh khắc, Ánh mắt Trữ Cẩm Niên lại hồi phục tự tin, trong mắt ta, hành động của tiểu thư giả nhà họ Nghê chỉ là trò hề, dù lúc đầu có đoạt mất chú ý của sao chứ, cuối cùng cũng chỉ trở thành trò cười cho tối nay thôi, ai cũng cho rằng tiểu thư giả mới đến nhà họ Nghê đầu óc bình thường, mà nhà họ Việt bị thiệt hại mất 200 triệu nhất định bất hòa nhà họ Nghê.

      Mỗi thay đổi gương mặt ta, Nghê Gia đều thu hết vào đáy mắt. nhìn thẳng vào ánh mắt vô cùng đương nhiên của ta, nhàn nhạt cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng sắc bén, mang theo loại cười nhạo thèm để ta vào mắt.

      Trữ Cẩm Niên giật mình, đây là tiểu thư chim sẻ thành phượng hoàng mới lâu, lại dám dùng loại ánh mát khinh miệt này nhìn .

      ta vốn coi Nghê Gia ra gì, cho nên cái nhìn mà quan tâm đến , ngược lại trong lòng thầm chế nhạo, ra, đây chính là: “điếc sợ súng, vô văn hóa, đáng sợ” mà tục ngữ đến.

      Nghê Gia chỉ nhìn ta giây, rồi quay , nhìn về phía Mạc Duẫn Nhi cười châm chọc: “Giá chỉ có 50 triệu nhưng có thể đổi được mấy chiếc du thuyền của đấy.”

      Mọi người đột nhiên lặng, trong khí chỉ nghe thấy tiếng hít thở, nơi xã giao như thế này, những lời khắc nghiệt như vậy mà cũng dám . Cái mới ra mắt của nhà họ Nghê này, là cay độc a.

      Mạc Duẫn Nhi lặng yên, nước mắt ngập tràn.

      Những ngồi bàn này đều khẽ cau mày, cảm thấy ta giả dối, dù Nghê Gia có độc miệng, nhưng câu này cũng thể khiến cho người khác khóc là khóc chứ, Tuy nhiên, đấng mày râu nhìn thấy MẠc Duẫn Nhi thanh thuần đáng thương, bộ dạng mảnh mai khóc đến lê hoa đái vũ(1) khiến cho lòng mong muốn bảo vệ của họ dâng lên cao.

      Nhưng bọn họ cũng thể cãi nhau với Nghê Gia được, chỉ có thể nhàng an ủi Mạc Duẫn Nhi, khiến cho người đẹp trong chốc lát cười trong nước mắt cảm ơn họ.

      búp bê xinh đẹp đáng đơn thuần này, khiến cho người khác phải thương mà.


      Những người đàn ông khác khó để gì Nghê Gia, nhưng Trữ Cẩm Niên nhìn thấy thục nữ danh môn Mạc Duẫn Nhi bị tên hề ngang ngược Nghê Gia bắt nạt như thế, trong lòng vô cùng căm phẫn, sắc mặt u ám :

      “Nhà họ Tống có hai tiểu thư quyên góp, cũng kém bao nhiêu. thế, giá trị của vật 20 triệu, Mạc Duẫn Nhi chỉ viết thẻ là 10 triệu, người khác đều biết giá trị của nó vượt xa như thế nào; ngược lại, đồ vật có giá trị 50 triệu, lại dám thổi phồng lên 250 triệu, mọi người đều biết hữu danh vô thực”

      Nghê Gia nhíu mày, Trữ Cẩm Niên mồm miệng giỏi nha, đầu tiên lấy nhà họ tống ra để đè ép , rồi lại đưa vấn đề giá trị ra để mỉa mai, Mạc Duẫn Nhi là vật hơn giá, mà lại là chỉ có danh có thực.

      Nghê Gia vừa rồi nhắm vào MẠc Duẫn Nhi, là bởi vì nhớ rằng trong bữa tiệc sinh nhật 19 tuổi của , Trữ Cẩm Niên vừa gặp Mạc Duẫn Nhi, hoàn toàn ngờ tại, Trữ Cẩm Niên bắt đầu ra mặt thay Mạc Duẫn Nhi, xem ra đánh giá thấp lực hấp dẫn của Mạc Duẫn Nhi rồi.

      Mà tên đối thủ Trữ Cẩm Niên này, trước mắt chưa chắc chắn và có năng lực đối phó , cho nên:

      Nghê Gia lập tức thu lại thế tấn công của mình, cười ngọt ngào,: “lời vừa rồi, tôi nên ra.”

      Trữ Cẩm Niên vốn thèm để ý đến , nên bị lừa cho qua.

      Nhưng Mạc Duẫn Nhi lại để tâm, Nghê Gia chẳng lẽ có ý với Trữ Cẩm Niên sao? Đồ đê tiện!

      (1) Lê hoa đái vũ: [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả kiều diễm của người con .


    5. pisces_3943

      pisces_3943 Active Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      108

      Chương 10

      dịch: pisces_3943

      Sau khi có suy nghĩ đó, Mạc Duẫn Nhi dường như dồn toàn bộ chú ý lên người Nghê Gia. Cái người bị nhìn đấy rất tự nhiên uống nước, hề nhìn Trữ Cẩm Niên cái nào.

      Trong lòng Mạc Duẫn Nhi thầm cười nhạo, Hừ, Trữ Cẩm Niên là người đàn ông đẹp trai, khí chất, ưu tú như thế, những người phụ nữ ngồi cùng bàn đều phải nhìn ấy nhiều lần, chỉ có mình Nghê Gia nhìn ý, nhất định là có ý đồ đen tối gì đó!

      cho rằng giả vờ chú ý đến ý là có thể “lạt mềm buộc chặt” thu hút chú ý của ý đến sao? đúng là chuyện cười mà!

      Vừa nghĩ đến đây, Mạc Duẫn Nhi càng cảm thấy phấn khích. Tống Nghiên Nhi thích Trữ Cẩm Niên, mà bây giờ, Nghê gia cũng thích Trữ Cẩm Niên, như vậy, độ thử thách càng lớn càng có cảm giác thành tựu nha!

      Nghê Gia hoàn toàn biết rằng nội tâm của cái người ngồi bên cạnh mình vừa méo mó vừa phức tạp, thả lỏng tâm trí, cái gì cũng nghĩ.

      Cho đến khi cụ Việt lên sân khấu đọc lời chào mừng, tâm trí của Nghê Gia mới bay trở về.

      Có người ngồi cùng bàn chúc mừng trước Trữ Cẩm Niên, rằng cụ Việt chắc chắn mua bút tích thư pháp mà ta quyên tặng.

      Trữ Cẩm Niên trong tay cầm cốc rượu Champagne, vừa khiêm tốn những lời đưa đẩy, vừa liếc mắt nhìn Nghê Gia cái nhìn đầy thâm ý, hoàn toàn để lộ ra thái độ khinh thường.

      Nghê Gia cũng yếu thế, sâu trong đôi mắt xinh đẹp của cũng hàm chứa ý cười chế nhạo. Ngón tay thon chỉ vào máu sắc vàng nhạt của Champagne, trong hướng của ta, duyên dang nghiêng nghiêng cốc, ý chính là:

      Đáp lễ lại .

      Ý của truyền đến tôi, trả lại nguyên vẹn cho đó.

      Mà lúc ly thủy tinh trong tay của hơi bị nghiêng, cụ Việt phát biểu, tối hôm nay đồ mà ông muốn mua để trở thành vật sở hữu của mình, chính là viên kim cương màu xanh “nước mắt công chúa” mà Nghê Gia quyên tặng, và trước lúc kết thúc bữa tiệc, 250 triệu tiền mặt được chuyển vào quỹ biển Đông Nam.

      Những người trong hội trường đều bất ngờ, lặng im. Chỉ có Nghê Gia, trong lúc Trữ Cẩm Niên và mọi người vô cùng kinh ngạc, nhàn nhã uống ly rượu Champagne.

      Sau vài giây, có người bắt đầu vỗ tay, toàn hội trường nổ ra những tiếng vỗ tay lớn.

      Tống Nghiên Nhi vô cùng vui vẻ, chúc mừng Nghê Gia: “Nghê Gia, đúng là quá bất ngờ mà! ngờ cụ Việt lại mua viên kim cương của cậu đó, ngoài dự tính nha!”

      Những người ngồi cùng bàn nhanh chóng thay đổi hình thái kinh ngạc trước đó thành những lời khen ngợi và chúc mừng Nghê Gia.

      Chỉ có riêng Mạc Duẫn Nhi từ đầu đến cuối luôn trưng ra khuôn mặt tái nhợt, nhìn có vẻ rất thoải mái.

      Trữ Cẩm Niên lại có biểu tình gì đặc biệt, có vui vẻ, cũng có thất vọng. Dù sao bút tích đó dù có thế nào cũng phải quyên , chẳng qua là tiếng vang được lớn mà thôi.

      Hơn nữa, ta tại thể hiểu nối, ông lão nhà họ Việt dù có chút giao tình với nhà họ Nghê, nhưng cũng đến mức phải bỏ ra hai trăm triệu để mua mặt mũi cho nhà họ Nghê chứ.

      Vốn cho rằng nhà họ Nghê bị lụt bại, lại ngờ rằng nhà họ Việt lại kéo họ lên như vậy, xem ra, tính sai rồi!

      Nghê Gia vốn phải tham gia bữa tiệc rượu sau đó, nhưng Từ Hiền gọi điện thoại đến, rằng Nghê Lạc bị đường Tuyên mang chơi đêm rồi.

      Nhà Đường Tuyên là nhà giàu mới nổi vô cùng điển hình. Cả nhà vô cùng khoa trương và phù phiếm. Người này cực kỳ háo sắc, cực kỳ chơi bời, lại thích nhất khoe của và phô trương, cùng với Nghê Lạc đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

      Nhưng Nghê Lạc từ được hun đúc trong nhà họ Nghê ít nhất còn có vài thói quen tốt, dù ngay lập tức Nghê Gia thể liệt kê ra được, nhưng cái tên Đường Tuyên đấy tuyệt đối là loại rác rưởi.

      Cho nên Nghê Gia tuyệt đối cho phép Nghê Lạc gần mực đen, dù biết rằng Nghê Lạc vốn cũng “đen” kha khá rồi.

      Nhà họ Đường những năm gần đây trở nên phát tài, có chút tiền, giao lưu nhiều với những người giàu có, nổi tiếng. Nhưng là :gia tộc lớn qua lại thường xuyên với họ dường như ai. Trong số những đứa trẻ trong gia tộc, chỉ có mình Nghê Lạc vô dụng là chơi với ta.

      đến đây, rất nhiều tính xấu của Nghê Lạc cũng là học từ cái tên Đường Tuyên đấy.

      Cho nên, Nghê Gia với Từ Hiền, sau khi tra chỗ của tụi nó, qua đón .

      biết Từ Hiền làm việc rất nhanh, cho nên quyết định ra bên ngoài đợi, tiện thể hóng gió, lúc vừa muốn rời khỏi, nhạc vang lên, là điệu nhạc waltz.

      Nghê Gia đột nhiên hiếu kỳ ai nhảy điệu đầu tiên, cho nên dừng lại chút.

      Toàn bộ ánh mắt của hội trường và dồn vào điểm, hướng về hai con người đó.


      Trong điệu nhạc du dương, hai người đó khiêu vũ đẹp, vừa nhàng, hai con người đó chắc chắn là bạn nhảy phù hợp và hiểu nhau nhất, đối với vũ điệu, rất hiểu biết.

      Vô vàn bước nhảy thay đổi, mỹ lệ, thanh thoát.

      Bất kể đến hài hòa của cặp đôi khiêu vũ này, hay bàn đến tướng mạo hay phong thái, đều thể xoi mói, khiến cho Nghê Gia bất ngờ nhất chính là, nụ cười khuôn mặt của hai người đó.

      Bọn họ, dường như vừa khiêu vũ, vừa cười đùa, dường như cả thế giới chỉ còn lại chính họ mà thôi.

      Người đàn ông đó, nụ cười rực rỡ giống như ánh nắng mặt trời.

      Nghê Gia luôn có cảm giác quen thuộc, nhưng trong chốc lát thể nhớ ra được, cho đến khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ kia, mới chợt nhớ ra, à, ra đó chính là người đàn ông của ấy.

      khiêu vũ đó, trẻ như vậy, sao có thể cười thoải mái đến thế. giống như cuộc đời là để hưởng thụ, dùng để khoái lạc vậy.

      nhớ ấy, chị học khóa khoa diễn xuất, Tần Cảnh.

      Đời trước, Nghê Gia vừa nhập học, quen biết Tần Cảnh, quan hệ của hai người rất tốt.

      Chỉ là,Tần Cảnh gả cho con người thừa kế duy nhất của nhà họ Duẫn, Duẫn thiên Dã, rồi sinh đôi trai , sau đó bận rộn diễn xuất, mà lúc đó Nghê Gia cũng bận rộn với các loại đấu tranh, cơ hội gặp nhau ít rất nhiều.

      Người bên cạnh ghen tị than thở : “Người đàn ông hoàn mỹ chuyên nhất như Duẫn Thiên Dã, cưng chiều Tần Cảnh, vô pháp vô thiên luôn! Ngưỡng mộ chết được! ta còn chưa tốt nghiệp đại học, kết hôn rồi, đàn ông có, đến con cũng có, nghiệp cũng có nốt. ta sao có thể sống thoải mái đến như thế chứ!”


      Nghê Gia cười cười, xoay người bước . Lúc rời , kìm lòng nghĩ, nếu có thể ở bất kể chỗ nào, bất kể lúc nào cũng cười thoải mái được như thế, là tốt.

      Vừa bước ra cửa, vừa lúc gặp Từ Hiền lái xe tới.

      Nghê Gia lên xe, hỏi: “Nó ở đâu?”

      Từ Hiền do dự vài giây, mới lúng túng : “masquerade!”.


      Nghê Gia nhăn mày cái, trong mắt lóe lên tia lạnh, thằng nhóc thối, đúng là thiếu ăn đòn mà.

      Bar Masquerade là bar có tiếng nhất về ăn chơi đem ở thành phố B, nếu như nổi tiếng về cái gì, chính là người làm việc trong đó “chất lượng” rất tốt, lúc nào cũng có thể tổ chức cái loại hình sex party mà Nghê Gia từng tham dự ở thành phố S.


      Bar Masquerade đặc biệt ở chỗ, ở đó có các mại dâm, nó chỉ giống như địa điểm dành cho các PG (đa phần là những người mẫu, diễn viên ) muốn kiếm nhiều tiền, và những cậu ấm, phú ông muốn ngủ với người đẹp . Tất nhiên là người có tiền đến đấy rất nhiều, nên dù chỉ bồi rượu đêm thôi cũng có thể kiếm được hàng triệu.

      So với những kẻ làm nghề thông thường, các PG thường có rất nhiều mưu và tham vọng, đây chính là điều Nghê Gia lo lắng.

      Đời trước, có người mẫu sau khi ngủ với Nghê Lạc, rằng mang thai của nó nên muốn kết hôn, Nghê Lạc muốn làm giám định ADN, kết quả ta bất cẩn bị xảy thai, chuyện này huyên náo rất lớn.

      Phải mất số tiền lớn bồi thường về sức khỏe và tinh thần , còn làm cổ phiếu lúc đấy sụt giá, đánh mất niềm tin của những cổ đông cũ vào Nghê Lạc.


      Lúc Nghê Gia vào quán bar, theo quy tắc, điện thoại bị tịch thu.

      Do trong masquerade có máy camera giám sát, cũng có ghi lại thông tin của khách hàng, vì vậy hỏi được bất kỳ thông tin nào. Chỉ có thể tìm từng phòng .

      Nghê Gia tìm nhầm vài chỗ, bất ngờ nhìn thấy vài người quen thuộc, có công tử nhà giàu, cũng có bạn học cùng trường với .

      Mặc dù có điện thoại, nhưng trí nhớ của Nghê Gia rất tốt, chỉ nhìn cái khắc sâu vào trong trí nhớ của chính mình.

      Tất nhiên, với những chuyện này, cầm chút nhược điểm của người khác trong tay luôn tốt.

      Trong đó, Nghê Gia rất bất ngờ khi nhìn thấy Liễu Phi Phi, con của em Tống bộ trưởng, cũng là con của ông chủ công ty bệnh viện Liễu Thị.

      Cái Liễu Phi Phi này biết thông minh thế nào, bản tính vô cùng phóng đãng, đến đây, điện thoại của Nghê Gia còn có đoạn phim của Liễu Phi Phi và em trai mà quay trộm phía sau nhà mình.

      Đối với cái đoạn phim này, Nghê Gia cũng nhớ đến.

      Bây giờ chắc Nghê Lạc và Liễu Phi ràng là tự mình hưởng thụ rồi, nếu ta sao có thể hôn hít với tên con trai nhà giàu nào đó, hoặc cũng có thể là call boy .

      đúng là thế giới điên cuồng mà.


      Nghê Gia cuối cùng cũng tìm thấy Nghê Lạc, lúc này, cậu ở trong căn phòng yên tĩnh, cùng với ngôi sao .... giao phối.

      Nghê Lạc người ngôi sao kia ra ra vào vào, rất yên lặng. Nhưng cái đó, lại giống như nhân vật chính trong phim, la hét sung sướng, hết trận này đến trận khác.


      Nghê Gia đóng chặt cửa, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh im lặng nhìn, lạ nha, đây là diễn viên điện ảnh Trương Hinh, dù sao cũng là diễn viên hạng hai, sao lại đến tận đây “bán thịt” rồi.

      Ầy, ghê quá , sao ngực tô ta xệ vậy.

      Xem ra, đời trước ta phẫu thuật nâng ngực rồi.


      Trương Hinh nằm sopha, Nghê Lạc nửa quỳ, hai chân của ta đặt vai Nghê Lạc, nhưng sopha có vẻ hơi chật, chân Nghê Lạc mấy lần suýt rơi từ sopha xuống.

      Nghê Gia nhìn thấy như vậy liền cảm thấy khó chịu, liền : “Để ta ngồi người em, thoải mái hơn đấy.”

      Giọng vang vọng, im lặng chết người.

      Tại nơi mà tai người thể nghe thấy, thực tế nên có loại thanh là khí cầu bị thủng.

      Nghê Lạc sửng sốt quay đầu, liền nhìn thấy chị của mình, gương mặt bình tĩnh, nghiêng đầu, nhận xét....

      Trời ơi, đâm mù mắt con !!

      Phía dưới cậu lập tức mềm nhũn, nhũn nhũn nhũn...

      Mặc dù cậu là tên đào hoa thích XX, nhưng cậu cũng là thanh niên có đạo đức bình thường mà, bị chị ruột nhìn thấy chính mình khỏa thân làm cái vận động đó đó,

      Cả đời này cậu bị ám ảnh đó.

      Mà cậu cũng đêck phải diễn viên, Fuck!

      Nghê Lạc phản xạ có điệu kiện nhảy khỏi sopha, trực tiếp đẩy Trương Hinh lăn xuống đất, vừa vội vàng mặc quần áo, vừa gào thét trong phẫn nộ: “ có biết xấu hổ hả? Dám xem trộm người khác làm tình, đồ biến thái!”



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.