1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh Sủng - Cống Trà ( C90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Buổi tối, Hạ Trọng Phương mang theo tâm này tới vương phủ, liền bị Trầm Tử Trai nhìn ra, hỏi: “ ra trong lòng nàng có điều gì phiền muộn?”

      Tuy Hạ Trọng Phương chỉ được phong là trắc phi, nhưng ngày chưa thành thân, trong lòng vẫn cảm giác ngày này bị thay đổi, chuyển thành chính phi, nên nghĩ Trầm Tử Trai là hôn phu của mình, có việc gì cũng nên gạt , liền kể chuyện Hạ phụ Hạ mẫu ra.

      Trầm Tử Trai vừa nghe : “Chỉ là việc mà thôi, cần gì phải sầu muộn?”

      “Là chuyện ? Kiến thức bọn họ nhiều, vừa vào kinh thành bị mờ mắt, tôi sợ bọn họ gây , khiến người của Giản phủ thêm khinh thị mà thôi.” Hạ Trọng Phương thở dài .

      Trầm Tử Trai cười : “Nàng muốn họ hồi hương an hưởng tuổi già, sống tốt có phải ?”

      Hạ Trọng Phương gật đầu : “Tất nhiên. Nếu họ hồi hương, tôi mới có thể an tâm.”

      Nhất thời Trầm Tử Trai gọi Lục Mộng vào, bảo nàng ấy mời Tô Lương vào chuyện.

      Tô Lương tới rất nhanh, ông hỏi: “Vương gia có gì phân phó?”

      Trầm Tử Trai liền chuyện của Hạ phụ Hạ mẫu, : “Giao cửa hàng phía tây kinh thành cho Hạ lão phu phụ để kinh doanh, nếu có sai lầm gì, các ngươi cũng đừng động, nếu lỗ vốn hay gì khác, các ngươi lại càng đừng để ý. Chuyện này phải làm cho bọn họ , ngân lượng bọn họ dùng là được kiếm ra như thế nào?”

      Tô Lương ứng, tự lui xuống.

      Hạ Trọng Phương kinh ngạc : “Đây là?”

      Trầm Tử Trai cầm tay của Hạ Trọng Phương : “Bọn họ lòng muốn phát tài, cứ để cho bọn họ kinh doanh , ngày nào đó thất bại lỗ vốn, bọn họ tự biết làm ăn khó thế nào, còn muốn dây dưa mua bán kiếm tiền nữa. Cứ ngỡ rằng đất kinh thành toàn là vàng bạc, bọn họ muốn cứ để bọn họ lấy!”

      Mấy ngày sau, Tô Lương tự tìm Hạ phụ Hạ mẫu, ông lấy tờ ngân phiếu ra và tờ khế ước mua bán nhà, : “Các ngươi nuôi dạy Hạ nương thời gian, nay Hạ nương định khuê trung, bản thân còn phải xuất tiền đưa cho Giản phủ, thể chăm sóc các ngươi. Đây là ngân phiếu năm trăm lượng, và cửa hàng, các ngươi muốn cầm ngân phiếu hồi hương để an hưởng tuổi già cũng được, muốn cửa hàng để buôn bán cũng được, xin mời chọn thứ. Chỉ được thứ thôi, nếu chọn cửa hàng, ở lại kinh thành, được quấn lấy Hạ nương để ca cẩm, khiến ấy buồn rầu.”

      Hạ phụ Hạ mẫu thấy cửa hàng là gian hai phòng, đằng trước để buôn bán, phía sau có thể ở được, làm sao mà lại tiện làm ăn? Liền nhanh chóng đồng ý.

      Tô Lương cho bọn họ ký tên, chuyển cửa hàng sang danh nghĩa bọn họ, xong xuôi, tự hồi phủ, để ý tới nữa.

      Hạ phụ Hạ mẫu hưng phấn phân biện được phương hướng, qua ngày hôm sau, lại vội vàng ra khỏi Giản phủ, trực tiếp đến cửa hàng ở, lấy bạc lúc trước Hạ Trọng Phương cho họ ra mua mấy thứ, lại nhập hàng, dự định làm ăn ngon lành.

      Hạ Trọng Phương nghe bọn họ khai trương việc buôn bán, nàng liền nhờ cậy Phương Chấp Tâm ghé qua nhìn thử, nhìn xem quang cảnh ra sao.

      Bề ngoài Hạ phụ Hạ mẫu làm ăn cũng khá tốt, nhưng mới khai trương vài ngày, đụng phải rất nhiều rắc rối. Đầu tiên là nhập phải nhóm hàng tốt, bị chèn ép hàng, và vì khẩu ngoại địa của họ nên bị người ta bài xích.Sau có người đến khinh thường bọn họ biết cách tính sổ sách, lừa gạt họ, trả ít bạc.

      Sau tháng như vậy, bọn họ bị thua lỗ ba trăm lượng bạc, nhất thời lo lắng. ra việc buôn bán dễ dàng gì! Ba trăm lượng bạc mà ở nông thôn, là có thể an độ tuổi già, có thể làm mưa làm gió trước mặt con trai con dâu rồi, thế nhưng bây giờ…

      Nhìn kinh doanh chẳng được, bọn họ liền hỏi thăm, muốn bán cửa hàng , ai ngờ bên ngoài người ta nghe cửa hàng thuộc về Tề vương phủ, ai dám mua, cũng ai dám thuê.

      Lại qua thêm vài ngày, Hạ mẫu nhìn gánh nặng hàng hóa, kiếm được cắc nào, đành phải cầu kiến Hạ Trọng Phương, muốn nàng đưa ít bạc sống qua ngày.

      Đến nước này, Hạ Trọng Phương liền : “ bằng bán cửa hàng rồi hai người cầm bạc hồi hương!”

      Hạ mẫu : “ phải là bán, mà là bán được.” Vừa thấp giọng : “Phương nương, con có bạc ? Nếu , con xin thái phó phu nhân, mua lại cửa hàng này sau này dùng làm đồ cưới cũng được?”

      Hạ Trọng Phương dở khóc dở cười, thở dài : “ sớm với hai người, mua bán rất khó, hai người lại chịu tin.”

      Hạ mẫu cúi thấp đầu : “ phải là thấy người ta kiếm tiền hời quá sao? Sớm biết như thế, ta với Tô quản gia cầm bạc hồi hương rồi.”

      Hạ Trọng Phương thấy Hạ mẫu lộ ra ý muốn hồi hương, cuối cùng cũng thở phào, nàng : “Để con hỏi Tô quản gia chút, xem ông ấy còn có thể làm chủ được , đưa ngân phiếu cho hai người, thu hồi cửa hàng lại.”

      Hạ mẫu mừng rỡ : “Nếu lấy được ngân phiếu, chúng ta lập tức trở về quê, ở nông thôn mua thêm vài mảnh đất, sống rất tốt, lên kinh nữa đâu.”

      Đêm đó, Hạ Trọng Phương gặp Tô lương, rồi kể lại chuyện Hạ mẫu tìm nàng chuyện.

      Tô Lương cười : “Hạ nương yên tâm, tất cả cứ giao cho ta làm.”

      Mười ngày sau, Hạ phụ Hạ mẫu cầm ngân phiếu hồi hương.

      Đưa Hạ phụ Hạ mẫu , Hạ Trọng Phương buông lỏng ít. phải là nàng để ý công ơn nuôi dưỡng của họ, là nàng ở Giản phủ, chính nàng cũng cảm giác bản thân ăn nhờ ở đậu, lại có cảm giác Giản phủ là nhà của mình. Với tình trạng như vậy, còn muốn đón dưỡng phụ dưỡng mẫu vào ở Giản phủ, quá bất tiện. Hơn nữa, sau này phải gả vào vương phủ, cũng chỉ là làm trắc phi, thể làm chủ được, cũng thể đưa dưỡng phụ dưỡng mẫu vào ở.

      Đêm đó gặp Trầm Tử Trai, Hạ Trọng Phương mọi chuyện, cảm tạ Trầm Tử Trai ra tay tương trợ, khiến cho Hạ phụ Hạ mẫu rời khỏi kinh thành hồi hương mà lời oán thán.

      Trầm Tử Trai cười : “Nàng cảm tạ bổn vương thế nào? suông là được đâu đấy.”

      Hạ Trọng Phương sẵng giọng: “Mỗi ngày tôi đều cho người uống sữa, Vương gia tính tạ ơn tôi thế nào đây?”

      Trầm Tử Trai cười : “ phải bổn vương lấy thân báo đáp rồi sao?”

      Hạ Trọng Phương hơi đỏ mặt, trận bú sửa này, vì hai người có danh phận là phu thê, nên càng mờ ám hơn trước, chỉ thiếu bước cuối cùng mà thôi.

      Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương đỏ mặt, liền kéo nàng vào ngực, ngậm lấy môi của nàng, mơ hồ : “Phương nương, chi bằng nàng mau gả sang đây !”

      Cùng lúc đó, Chung như nương của Vương Du, theo người Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi phái đón, xuống thuyền.

      Vì ban đêm gió lớn, thuyền chậm rãi, Chung nhũ nương kể lại ít chuyện xưa với Lý quản cùng lên kinh, cười hỏi: “Trạng nguyên gia và phu nhân sức khỏe tốt ?”

      Lý quản : “Từ lúc vào vương phủ ở, được Phương ngự y bắt mạch, khai thuốc, lão gia và phu nhân sức khỏe khá lên rất nhiều. Ngay cả Du nương, lúc trước cách hai ba ngày là bệnh, nay cũng khá hơn rồi! Thứ nhất là y thuật của Phương ngự y, phần cũng là do khí hậu ở kinh thành dưỡng nhân.”

      Chung nhũ nương liền : “Ở nhà, cũng tiện tỉ mỉ hỏi ông, giờ lại muốn hỏi chút, lão gia và phu nhân cho ông đón ta lên kinh, rốt cuộc là có chuyện gì? thời bọn họ ở kinh thành, làm gì có chuyện thiếu người hầu hạ?Vả lại Du nương cũng lớn, lại càng cần ta trông nom. Sợ là có chuyện gì khẩn cấp đây?”

      Lý quản được Vi Thanh Mi dặn, nên kể lại tường tận chuyện Gianr phủ nhận lại tôn nữ, lại : “Phu nhân muốn gặp bà chút, để bà kể lại tỉ mỉ chuyện năm đó, lúc này mới có thể an lòng.”

      Chung nhũ nương nhớ lại chút, năm mà Vi Thanh Mi sinh hạ đứa , vừa cắt cuống rốn, chợt nghe gian ngoài có tiếng vang, tưởng đạo tặc đuổi tới, quản gia vội vàng thổi tắt cây đuốc, bà sờ soạng cầm đồ lót mặc cho đứa , chợt cảm thấy hai bên trái phải có người đụng bà chút, cứ nghĩ là nha hoàn, lại càng hoảng loạn hơn, bà liền lên tiếng, vội vàng ôm lấy đứa . Lát sau lại có người thắp đuốc lên, bà mặc quần áo thường cho đứa xong cũng giật mình.

      Lúc Vi Thanh Mi sinh hạ đứa , bà thấy ràng phía sau có chòm tóc đen, thế nhưng khi trong miếu tối sầm lại, rồi thắp đuốc lên, lại thấy đứa có tóc, là đứa bé đầu trọc, mấy năm nay, bà mực nghi hoặc chuyện này, vẫn cho là bản thân hoa mắt nhìn nhầm, thế nhưng hôm nay sao?

      Ngực Chung nhũ nương bồn chồn, đến tột cùng phải mình hoa mắt à?
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, Trà Xanh6 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tối hôm sau, Hạ Trọng Phương từ Giản phủ đến vưong phủ, còn chưa gặp Trầm Tử Trai, có nha hoàn của Vương Du đến mời nàng qua chuyện.

      Hạ Trọng Phương ngẩn ra, liền theo nha hoàn gặp Vương Du.

      Vương Du thấy Hạ Trọng Phương tới, đuổi nha hoàn ra, rồi bảo nàng ngồi xuống, sau đó cầm bình châm trà, với Hạ Trọng Phương: “Trà này là do hoàng thượng ban cho cha ta, cha ta thấy ta thích uống, nên đưa hết cho ta, nếm thử!”

      Hạ Trọng Phương hâm mộ : “Cha đối với tốt!” Nàng , nhớ tới thần sắc lạnh nhạt của Giản Phi Văn, cũng có chút buồn vô cớ.

      Vương Du : “Cha mẹ ta đối với ta rất tốt. Chỉ là lần này, cha thể thay ta đảo lại chuyện trắc phi, nhưng nhìn chung ông ấy đối với ta quả thực rất tốt.”

      Hạ Trọng Phương vừa nghe, biết Vương Du muốn đến trọng điểm, nên : “Thánh mệnh khó làm, trạng nguyên gia cũng là bất đắc dĩ.”

      Vương Du : “, nếu cha ta suy nghĩ cho ta, mặc dù được hoàng thượng, cũng có thể với Vương gia, khiến Vương gia chỉ nạp các làm trắc phi là được rồi, đừng đụng tới ta. Sức khỏe ta vốn tốt, mấy năm nay điều dưỡng, nhất định là thể sinh con, cho nên cái gì mà sinh hạ trưởng tử, rồi mới đưa lên làm chính phi, đây là vì các mà suy nghĩ, chứ phải là suy nghĩ cho ta. Nếu ta làm trắc phi, có nghĩa là cả đời phải làm trắc phi, ta muốn như vậy.”

      Hạ Trọng Phương ngờ Vương Du với nàng như vậy, nhìn nàng ta : “Vậy muốn như thế nào?”

      Vương Du cười : “Chuyện nguyện ý làm trắc phi là chuyện của , nhưng ta tuyệt đối làm. Khi gặp Vương gia, hãy với , nếu như vẫn kiên trì muốn cưới ba người làm trắc phi, ngày thành thân đó, trong đó vị trắc phi Vương thị, chết bên trong kiệu hoa. Xin nghĩ lại!”

      Hạ Trọng Phương bị dọa cho giật mình, la lớn: “ muốn tự sát?”

      Vương Du : “Ta như thế này, tại sao lại phải làm thiếp? Vương gia chỉ lo cho , nào có nghĩ tới chúng ta?”

      Lúc này Hạ Trọng Phương bình tĩnh nhìn Vương Du, chán ghét ngày trước đối với nàng ta, tiêu mất hơn phân nửa, nhất thời : “ đúng là ngông nghênh, mặc dù ta cũng muốn làm trắc phi, thế nhưng…”

      Vương Du lạnh lùng : “ là bị chồng ruồng bỏ, là nhũ nương, là con riêng, tự suy nghĩ chút, sau này tuy là sinh hạ trưởng tử, nhưng đưa lên làm chính phi à? Đừng có nằm mộng. Chính phi là dành cho Tô Ngọc Diệp, đúng là bị mờ mắt rồi, tình thế như vậy mà cũng biết!”

      Hạ Trọng Phương vừa nghe, kinh hãi, đứng lên : “Vương gia lừa ta?”

      Vương Du hừ : “ nay là nhũ nương, cần phải nhờ cho bú sữa, đương nhiên phải dụ dỗ. khi cần nữa, vẫn để ý đến à?”

      Hạ Trọng Phương ngồi lại vào ghế, trầm mặc lát, nhìn Vương Du : “Tạ ơn muội muội nhắc nhở, e là làm trắc phi cả đời, tôi cũng chịu làm. Chỉ là dù sao dùng sữa cứu sống Vương gia, muốn bỏ dỡ nửa chừng, đợi ổn rồi, tôi tìm cách đẩy chức vị trắc phi này ! Về phần lời của , tôi truyền lại cho Vương gia nghe.”

      Vương Du vẫn coi thường Hạ Trọng Phương, lúc này nghe nàng cũng nguyện làm trắc phi, sắc mặt mới hơi hoãn lại chút, : “Cũng khó trách , kinh lịch thân thế như vậy, cho làm trắc phi muốn cười trộm, nhưng lại chịu suy nghĩ chút, ngẫm nghĩ xem chỉ là thiếp thị, có cái gì tốt mà vui mừng chứ?”

      Hạ Trọng Phương đỏ mặt, thấp giọng : “Là do tôi mê mãi quá!”

      Hai người vừa chuyện, ác cảm với nhau vơi ít. Hạ Trọng Phương nhìn canh giờ còn sớm, liền cáo từ ra khỏi phòng, gặp Trầm Tử Trai.

      Trầm Tử Trai nghe Hạ Trọng Phương chuyển đạt lời Vương Du xong, cũng đổi sắc mặt, nếu Vương Du tự vận, tất nhiên Vương Tinh Huy đoạn tuyệt với , khi đó thực là cái được bù đắp đủ cái mất.

      Vương Du vừa thấy Hạ Trọng Phương , nàng ta ung dung cười, phụ mẫu nuôi lớn nàng dễ dàng, ta thèm tự sát! Nhưng mà như vậy, Trầm Tử Trai tìm cách đưa nàng lên làm chính phi sao?

      Đêm nay Hạ Trọng Phương cho bú sữa, có chút yên lòng, vẫn luôn nghĩ đến lời Vương Du .

      Đợi khi trở về Giản phủ, Hạ Trọng Phương ôm đầu gối ngồi giường băn khoăn, nhất thời cảm thán: Vương Du ngông nghênh, muốn làm trắc phi, thậm chí muốn lấy cái chết chống đỡ. Còn mình bị tình làm lẫn đầu óc, vừa nghe lời tình cảm chân thành của Trầm Tử Trai, mất tâm chí, cứ cho rằng đến lúc đó có cơ hội làm chính phi.

      Thế nhưng tình thế nay, mình có thể như thế nào đây?

      Ngày hôm sau, Hạ Trọng Phươn gặp Hà ma ma, liền kể với bà lời Vương Du .

      Hà ma ma cũng kinh ngạc chút, : “ hổ là nữ nhi Thanh Mi, giống với nữ tử tầm thường.”

      Hạ Trọng Phương thở dài : “Con cũng muốn làm trắc phi, thế nhưng thể làm theo bước này của ta.”

      Hà ma ma : “Vương gia bị bệnh, phải sang năm mới có thể khỏi hẳn, con cũng đừng nóng ruột, có lẽ trong thời gian này chừng có chuyển biến. nay Vương Du lấy cái chết để uy hiếp, đương nhiên vào cửa, con bớt đối thủ. Bên Tô Ngọc Diệp, mặc dù bây giờ chưa động tĩnh gì, nhưng cũng muốn làm trắc phi. Cứ xem thử rồi tính lại!”

      Hạ Trọng Phương thở dài chút, mắt thấy Giản Mộc Thanh và Giản Mộc Lam tới, , lấy ra sách ra học.

      Bên Tiểu Ngọc Lan, biết được hoàng đế hạ chỉ, Vương Du và Hạ Trọng Phương phải cùng gả cho Trầm Tử Trai làm trắc phi, bà cười khổ, bà muốn nhận thân nữ, nên mới trái lương tâm nhận Hạ Trọng Phương làm nữ nhi, vì, bà nghĩ thời gian nữa thân nữ có thể tìm được đắt tế, vừa lòng với cuộc sống. Thế nhưng nay hoàng đế hạ chỉ, khiến Vương Du cùng gả cho Trầm Tử Trai làm trắc phi, tính xem chuyện gì xảy ra?

      Nghe thân thể Vương Du tốt, mực điều dưỡng, con bé như vậy, đương nhiên có khả năng sinh ra trưởng tử, nếu như thế, ngày nó gả cho Trầm Tử Trai làm trắc phi, nghĩa là cả đời phải làm trắc phi, thể làm chính phi như mong muốn. Trái lại Hạ Trọng Phương, làm nhũ nương, mỗi ngày đều gần gũi Trầm Tử Trai, cảm tình trước kia, dù sau này thể làm chính phi, cũng có sủng ái. , cả đời bà bị hủy, nhưng có nghĩa là thân nữ của mình cũng bị hủy, chi bằng bà tìm cách đưa thân nữ lên làm chính phi.

      Về phía Phương Chấp Tâm, sau khi biết được tin Hạ Trọng Phương phải làm trắc phi, nàng hề bất ngờ, vốn nàng cho rằng, nếu Hạ Trọng Phương là nhũ nương, việc làm trắc phi chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đợi đến khi Tiểu Ngọc Lan nhờ nàng, bảo nàng với Hạ Trọng Phương, rằng muốn gặp Hạ Trọng Phương lúc, Phương Chấp Tâm cười : “Di nương muốn gặp Phương nương để chúc mừng à?”

      Tiểu Ngọc Lan cười nhạt : “Mẹ con đều là thiếp thị của người khác, có cái gì mà chúc mừng chứ?”

      Phương Chấp Tâm vừa nghe, có chút ngượng ngùng, thấp giọng : “Trắc phi của Vương gia, cũng có phẩm cấp mà, làm sao có thể là thiếp thị chứ?”

      Tiểu Ngọc Lan cười lạnh : “ phải chính phi, dù phải thiếp thị, có phẩm cấp cũng như thiếp thị thôi.”

      Hạ Trọng Phương nhận được lời truyền của Phương Chấp Tâm, ngày hôm sau mượn cớ dâng hương, gặpTiểu Ngọc Lan ở miếu Tĩnh An.

      Hai người ngồi trong tĩnh thất, Tiểu Ngọc Lan : “Phương nương, di nương làm thiếp người khác, lúc nào cũng bị đại phụ (vợ cả) ghen ghét, thực muốn con cũng làm thiếp.”

      Hạ Trọng Phương ngẩn ngơ, lẩm bẩm : “Thế nhưng thánh chỉ hạ.”

      Tiểu Ngọc Lan nhìn bao trò đời, nghe hai chữ thánh chỉ cũng sợ, nhất thời : “Con là tôn nữ của Giản thái phó, muốn gả cho Vương gia làm trắc phi, cùng lắm hoàng thượng chỉ phạt con thể gả cho người khác thể, lẽ nào chém con phải ?”

      Hạ Trọng Phương cắn môi nghĩ, mhất thời thầm hối hận vì điện chịu phản kháng, tại thánh chỉ hạ, phản kháng lúc này e là liên lụy Giản gia.
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, huyendo3 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 64

      Cuối tháng mười, đình viện của Vương Tĩnh Huy ở kinh thành cũng tu bổ xong, cả nhà tìm ngày thích hợp, chuyển ra khỏi vương phủ, về lại nhà mình, đồng thời, cũng chuẩn bị đồ cưới cho Vương Du, để nàng xuất giá tại gia.

      Sau khi Vương Du nhờ Hạ Trọng Phương truyền đạt lại ý mình, chờ động tác của Trầm Tử Trai.

      Tô Ngọc Diệp ở đây, nếu nhận thánh chỉ phong trắc phi, cũng tiện tiếp tục ở lại trong vương phủ, nên cũng quay về đợi gả.

      Trầm Ngọc Tiên mất Tô Ngọc Diệp trợ thủ, liền có chút rối ren, chỉ hận sức khỏe Trầm Tử Trai mau khỏe lại, có thể sớm đón Tô Ngọc Diệp vào cửa, giúp nàng chia sẻ gia vụ.

      Quý mẫu thấy Trầm Ngọc Tiên vẫn chưa có động tĩnh gì, đành ở trong phòng đấm ngực giậm chân, với Quý Minh Xuân: “Dù nàng ta là quận chúa, thế nhưng cưới cũng uổng công. Con mau nghĩ cách , thuyết phục nó giúp con nạp thiếp !”

      Quý Minh Xuân thấy trong phòng người, liến tiến gần bên tai Quý Mẫu : “Lúc đó nhi tử sủng ái nhà hoàn Thang Viên, phải là bị quận chúa buộc phải phát mại sao? Nhưng mà sau đó nhi tử lặng lẽ mua nàng về, an trí ở bên ngoài! nay nàng mang thai được ba tháng, đợi khi sinh hạ oa nhi xong, quận chúa vẫn có động tĩnh gì, con tin nàng cho phép Thang Viên và oa nhi vào cửa.”

      Quý mẫu nghe thế, có chút dám tin vào tai của chính mình, hỏi hỏi lại: “Thực mang bầu rồi sao? Ta sắp ôm cháu rồi?”

      Quý Minh Xuân khoát tay : “Nương giọng thôi, kẻo có người nghe được khó lường.”

      Quý mẫu thở mạnh hơi : “ nay mặc dù phú quý, nhưng có hậu duệ, sau này làm sao có mặt mũi gặp tổ tiên chứ. Bây giờ ổn rồi, Thanh Viên có thai, trong lòng nương mới thở phào. Nếu quận chúa nhận Thang Viên, chỉ cần nó đón nhận oa nhi, ô moa nhi vào phủ nuôi, cũng giống như nhau thôi.”

      Quý Minh Xuân gật đầu : “Vương gia và quận chúa đều mang bệnh, hôm nay vẫn chưa có đời sau, nếu con có nhi tử, con tin bọn họ tuyệt tình, cho oa nhi vào cửa.”

      Kỳ thực Trầm Ngọc Tiên cũng nóng lòng, lần thứ hai để Phương ngự y bắt mạch cho nàng, nàng mong mình có thể có thai.

      Phương ngự y lắc đầu thở dài : “Quận chúa sinh thiếu tháng, cơ thể vốn tốt, vẫn cần phải điều dường, điều dưỡng phải ngày hai ngày mà thành. Phải kiên trì mới được.”

      Trầm Ngọc Tiên nghe vậy, biết mình nay thể mang thai, đành phải hi vọng độc trong người Trầm Tử Trai mau chóng bị đẩy ra, nhanh cưới Tô Ngọc Diệp vào cửa để khai chi tán điệp, kéo dài cho vương phủ.

      Phương ngự y dùng cả khoảng thời gian để nghiên cứu chế tạo phương thuốc mới, tới hôm nay, rốt cuộc điều ra tân dược, sau khi cho thỏ ăn thử, quan sát ngày đêm, phát hai con thỏ xưa nay thắm thiết, bây giờ lại thân nhau như trước nữa, liền biết, thôi tình tố trong thuốc giảm nhiều, khi dùng lên người, ảnh hưởng lại càng .

      Phương ngự y vui mừng quá đối, giờ độc tính trong cơ thể vương gia được thanh trừ ý, lại để cho Hạ nương đổi sang thuốc này, tuy hai người bọn họ nay sắp thành thân sinh con, cũng có thể làm chuyện đó. Nhưng mà, bản thân lại muốn cho bọn họ biết, buộc bọn họ phải chịu đựng.

      Tới tối, Phương ngự y bưng thuốc vào phòng, cười với Hạ Trọng Phương, : “Lúc này, ta sửa lại phương thuốc rồi, thuốc đắng như trước kia đâu, uống vào vẫn bổ khí huyết như cũ, nữ tử mà uống cực kì hữu ích.”

      Hạ Trọng Phương thấp giọng : “Lúc đầu còn có người hỏi tôi, là thuốc Phương ngự y cho tôi uống có phải là thuốc dưỡng nhan hay ? Nhưng mà đến , sau khi uống thuốc, quả thực dung nhan khác hẳn trước kia. Phương ngự y, sau này uống thuốc nữa, tôi có bị biến dạng hay vậy?

      Phương ngự y bật cười : “Làm sao mà như vậy được. Lúc đầu da mặt Hạ nương hơi đen, tất cả là vì thức đêm và ăn uống cực khổ, dù là uống thuốc, chỉ cần điều dưỡng thỏa đáng, cần phải lo lắng, tự cũng có thể dưỡng thành như vậy. thuốc này có chức năng dưỡng khí bổ máu, uống bổ dưỡng, hiệu quả nhanh chóng hơn mà thôi. Sau này uống thuốc, chú ý điều dưỡng, khả năng bảo dưỡng dung nhan là như nhau.”

      Hạ Trọng Phương nghe xong yên tâm.

      Trầm Tử Trai nghe sửa lại phương thuốc, liền kéo Phương Ngự Y qua hỏi: “Ngươi trong thuốc này chứa thôi tình tố à?”

      Phương ngự y xoa xoa tay : “Muốn thúc sữa, có chút thôi tình tố nào là chuyện thể. Chỉ là phương thuốc này chứa hàm lượng thôi tình tố cực thấp. Như vậy , sữa ra ít chút. Nhưng mà nay Vương gia cũng khá ổn rồi, sữa là ít nhưng phân lượng đủ rồi.”

      Trầm Tử Trai sờ cằm, ít thôi tình tố, biết Phương nương còn dễ dàng động tình ?
      Last edited by a moderator: 21/3/15
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, huyendo4 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Vì Phương ngự y vừa thay đổi phương thuốc, nên dám lui ra ngay, mà ở ngoài bình phong nghe động tĩnh.

      Sau khi Hạ Trọng Phương uống thuốc xong trướng sữa, khi cho bú sữa quả nhiên còn dễ động tình như trước, mặc dù như vậy, bị Trầm Tử Trai vừa mút vừa sờ vừa nắn, vẫn phải phát ra tiếng. Tiếng rên.

      Trầm Tử Trai hút sữa xong, nhìn kỹ Hạ Trọng Phương, thấy hai gò má nàng nhuộm màu hồng hoa đào, kiều diễm dị thường, nhất thời lại kéo vào trong lòng, lòng mừng thầm, phân lượng thôi tình tố ít , nhưng Phương nương vẫn kiều mị như vậy!

      Đợi hai người bọn họ sửa sang xiêm y xong, Phương ngự y tiến đến bắt mạch, cười : “Nhìn , tân dược cũng tệ, uống bảy ngày thành vấn đề, sau này cứ dùng phương thuốc này .”

      Hạ Trọng Phương rồi, Trầm Tử Trai mới hỏi Phương ngự y: “Lão Phương à, khi nào bổn vương mới có thể thành thân?”

      Phương ngự y đáp: “Vương gia lo mà dưỡng thân , việc thành thân, chờ khâm thiên giám chọn được ngày tốt, cũng phải sang năm.”

      Trầm Tử Trai thành thân, ý tứ là lúc nào mới có thể gần gũi nữ sắc, còn Phương ngự y thành thân, là chọn ngày lành tháng tốt bái đường thành thân.

      Trầm Tử Trai thêm gì với Phương ngự y, cũng sợ nóng ruột quá mức tổn hại đến thân thể, đành im lặng.

      Mấy ngày kế tiếp, mỗi sáng Trầm Tử Trai đều luyện võ trong phòng nhằm giúp thân thể cường tráng. Hôm nay khi đánh bộ quyền xong, Kiều Thiệu Nguyên vội vã tới gặp, : “Vương gia, Tứ vương gia tặng hai mỹ nữ vào kinh, trong đó người gián tiếp được đưa vào cung, và an bài bên cạnh hầu hạ La đạo trưởng.”

      Trầm Tử Trai vừa nghe : “Hầu hạ bên người La đạo trưởng, đương nhiên là dễ gặp hoàng thượng, mỹ nhân này, là chuẩn bị cho hoàng thượng?”

      Kiều Thiệu Nguyên : “Tứ vương gia an bài La đạo trưởng còn chưa đủ, lại còn muốn an bài thêm mỹ nhân, bụng dạ khó lường!”

      Trầm Tử Trai : “Chúng ta có thể nhận được tin tức, phủ thái tử đương nhiên cũng có thể. giờ thái tử còn lo hơn chúng ta. Nếu Thái tử và Tứ vương gia đấu công khai, chúng ta lại càng an ổn. Mau dặn bên dưới, nhân cơ hội châm dầu vô lửa, gây xích mích khiến hai người bọn họ phải phân tranh .”

      Kiều Thiệu Nguyên gật đầu : “Vương gia minh!”

      Vì quan hệ giữa thái tử và Tứ vương gia chuyển biến xấu, nên Trầm Tử Trai tất nhiên là ngầm
      vui vẻ. Chỉ là đêm nay, gặp Hạ Trọng Phương sang cho sữa, hỏi mới biết, ra Hạ Trọng Phương hầu hạ thái phó phu nhân bị bệnh, được sang vương phủ, bà phải uống trà dược, mệt mỏi an giấc giường.


      Đến buổi tối thứ ba Hạ Trọng Phương mới tới được, chỉ mấy ngày nay thái phó phu nhân bị bệnh, nên được, hôm nay thái phó phu nhân khỏe hơn chút, nàng mới dám bỏ .


      Lát sau Phương ngự y bưng thuốc vào, nhìn Hạ Trọng Phương uống xong, lúc này mới lui xuống.


      vài ngày Trầm Tử Trai gặp Hạ Trọng Phương, nên khi gặp mặt, tinh tế đánh giá, càng ngày nàng càng đẹp ra, nhất thời kéo nàng ngồi bên người, hỏi chút bệnh tình của thái phó phu nhân, hỏi xong lại oán giận : “Phương nương, ba ngày gặp, nàng hỏi thăm sức khỏe bổn vương à?”


      Hạ Trọng Phương bật cười : “Ở Vương phủ có mọi người chăm sóc, mỗi ngày được Phương ngự y bắt mạch, sức khỏe của Vương gia đương nhiên là tốt, cần gì phải hỏi? Bây giờ gặp mặt, phải Vương gia rất khỏe đó sao?”


      Trầm Tử Trai thầm: Từ khi uống chén thuốc có thôi tình tố kia, ta mới phát Phương nương quan tâm bổn vương bằng trước đây, như vậy cũng tốt.


      Hạ Trọng Phương cũng lặng lẽ quyết định, đợi đến khi Trầm Tử Trai khỏi bệnh, nàng từ chối vị trí trắc phi kia ngay lập tức, để chỉ cưới mình Tô Ngọc Diệp làm trắc phi cũng được. Nhân trận này phải ép bản thân dứt khoát, được trầm mê trong lời tình tứ của Trầm Tử Trai nữa.


      Trầm Tử Trai nhìn Hạ Trọng Phương dưới đèn, trong lòng nhột nhạt, nên bế nàng đưa đặt lên đầu gối, ôn nhu hỏi: “Mấy ngày nay có nhớ bổn vương?”


      Hạ Trọng Phương muốn giãy dụa, lại càng bị Trầm Tử Trai giữ chặt hơn, đành phải yên tĩnh trở lại, đáp: “Vội vàng hầu hạ tổ mẫu, rảnh suy nghĩ chuyện này!”


      Trầm Tử Trai nâng cằm Hạ Trọng Phương lên, nhàng cúi đầu, ngậm môi của nàng, đầu lưỡi sớm tìm đường chui vào giữa hai cánh môi mềm, bàn tay to tìm tòi, dò vào trong áo Hạ Trọng Phương, xoa đẫy đà chỗ .


      Hạ Trọng Phương mấy ngày gặp Trầm Tử Trai, sâu trong lòng nàng, ra nàng rất nhớ , lúc này bị khiêu khích, cũng có chút nhịn được, đấm Trầm Tử Trai cái, kêu ư ư.


      Trầm Tử Trai môi lưỡi cùng tiến, đầu lưỡi sớm cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của Hạ Trọng Phương, tinh tế mút, bàn tay to chạy trong chỗ đẫy đà Hạ Trọng Phương, để ý đến nắm đấm của nàng.


      Hạ Trọng Phương đánh hồi, thân thể dần mềm xuống, vuốt người Trầm Tử Trai, rên rỉ: “Vương gia, Vương gia…”


      Phản ứng của Hạ Trọng Phương khiến Trầm Tử Trai thoả mãn, liền xốc áo nàng lên, vén hung y, ngụm ngậm lấy đẫy đà chỗ của nàng, dịu dàng mút.


      Vì ba ngày chưa gặp, lúc này này hai người dây dưa, mặc dù Hạ Trọng Phương muốn khước từ, nhưng thân thể vô lực, tự chủ được nghênh hợp, dần dần trướng sữa, liền kiều gọi: “Có sữa rồi, Vương gia uống nhanh !”


      Trầm Tử Trai hút ngụm lớn sữa, bên hút bên vén váy Hạ Trọng Phương, đưa tay vào, hành động ở nơi sâu thẳm.


      Hạ Trọng Phương thở gấp, chụp lấy tay của Trầm Tử Trai, cho cử động nữa, hành động của Trầm Tử Trai càng lợi hại hơn, vừa động vừa : “Phương nương, như vậy tốt sao? Nàng thích…” Câu kế tiếp, là phủ bên tai Hạ Trọng Phương .


      Hô hấp nóng bỏng của phà vào tai Hạ Trọng Phương, trong lòng Hạ Trọng Phương ngứa ngáy, toàn thân mềm như bông, vừa nhộn nhạo vừa thẹn thùng, tiếng rên khẽ kiều phát ra, thể kiềm lại được.


      Trầm Tử Trai thấy kiều thái này của Hạ Trọng Phương, toàn thân nóng rực, cực kỳ khó nhịn, chốc lát vén váy nàng lên, lộ ra mỹ cảnh, cảm thấy hoa mắt, chớp mắt, lại nhào tới.


      Hạ Trọng Phương kinh hô tiếng, đẩy Trầm Tử Trai ra, chỗ đó làm sao mà được?


      Trầm Tử Trai dụ dỗ : “Bổn vương còn mặc xiêm y này, , …” , tiếp tục động.


      Lúc này Phương ngự y quan sát hai con thỏ. Ba ngày Hạ Trọng Phương gặp Trầm Tử Trai, cũng tách hai con thỏ ra ba ngày, cho chúng nó gặp nhau. Hạ Trọng Phương tới rồi, lúc này mới mớm thuốcôch hai con thỏ, thả bọn chúng vào chung.


      Lúc đầu, hai con thỏ đều rụt rè, chỉ chà chà xát xát, biểu đạt nỗi nhớ khi xa nhau, hề hưng phấn quá mức, ngờ hồi sau, bé thỏ đực đột nhiên hưng phấn hẳn lên, nhào vào bé thỏ cái, dây dưa ngớt.


      Phương ngự y che trán, đây tột cùng là tác dụng của thôi tình tố, hay là chúng nó tự phát. Tình ư?


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tên truyện này là “THỊNH SỦNG”, nhất định phải là ngược văn, có chuyện ba nữ chồng, mà là từng đôi từng đôi. Nhưng viết văn, nếu vừa vào thành thân sinh tử, có chút khúc chiết nào, còn có cái gì để xem chứ?


      PS: Bật mí chút, chương sau có men chiết, đẩy nhanh tiến độ.
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, huyendo3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :