1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Khán Tuyền Thính Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <strong style="color: CHƯƠNG 11 - SẦU LO KIẾM TIỀN[/B]

      <strong style="color: Edit: Quan Vũ Phán[/B]

      <strong style="color: Beta: Quảng Hằng tỷ[/B]


      <img class="alignnone size-full wp-image-39201" alt="285" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/2851.jpg" width="512" height="508" />

      Có lẽ nếu đứa bình thường khác bị chậu máu chó tạt lên người như thế này bị kinh hách, nhưng mà người nào đó lại chỉ giả bộ làm trẻ con mà thôi, tắm rửa sạch chút, nằm trong chăn ấm đêm liền vui vẻ trở lại! Cả nhà vốn là lo lắng thôi nhưng ngay lập tức liền thở phào nhõm.

      Khiến cho Mèo Con kinh ngạc chính là sáng sớm hôm sau đại bá của nàng cầm cái đầu heo, bốn cái giò, hai mươi con cua tươi đến đây thăm nàng.

      Mèo Con tuy rằng tại nghĩ đến đại thẩm trong lòng liền giận dữ thôi, nhưng đại bá dù sao cũng là ca ca của cha, thời cổ đại quan niệm về dòng họ này nọ rất là nặng nề, nhà bọn họ cũng có khả năng vì nàng mà cùng người nhà cả đời qua lại với nhau, lại đại bá rất thương nàng, vừa thấy nàng liền ngọt ngào kêu tiếng: “Đại bá”

      Cố Đại Ngưu thương sờ sờ đầu của nàng: “Ngoan, hảo hảo nghỉ ngơi, chờ sau khi con khỏe lại, ta bảo biểu ca của con dẫn con lên trấn chơi”

      Vương thị bưng vừa bê khay trà vừa : “Đại ca, huynh quá khách khí rồi, như thế nào lại mang nhiều đồ vật này nọ đến đây? Huynh mau đem trở về !”

      Cố Đại Ngưu tiếp nhận nước trà uống ngụm : “Đệ muội, muội lại giỡn, nào có người nào tặng quà lại mang về nhà?”

      Vương thị : “Nhưng mà nhà chúng tôi cũng thể nhận nhiều đồ vật như vậy a! Tứ Ngưu nếu trở về mà biết, lại mắng muội a!”

      Cố Đại Ngưu : “ có việc gì, nhận !”. thở dài hơi : “Lúc nhà ta khó khăn muội còn mang thai tam tiểu tử, thức ăn đều đem phân cho chúng ta phần, mấy thứ này tính ra có là cái gì?”

      Vương thị thở dài : “Đại ca, chúng ta đều là người nhà, cần gì khách khí”

      Cố Đại Ngưu : “Ai, tính tình đại tẩu muội như thế kia, ngươi hãy bỏ qua cho bà ta, đừng để ý đến nữ nhân chết tiệt kia. Xem như lời của nàng là rắm thúi !”

      Vương thị cười cười : “Đại ca huynh đừng như vậy, là ta rất xúc động, tẩu tử cũng là lo lắng cho Quế Hoa”

      Cố Đại Ngưu thở dài : “Quế Hoa? Ai, muội xem! Điều kiện trong nhà mấy năm nay như vậy, nghĩ muốn đem nàng chuộc về, cho dù được phú quý như tại cũng được cái tự do, có thể hảo hảo sống qua ngày? Nhưng mẹ con các nàng lại… thôi quên !”. Cố Đại Ngưu vỗ đùi : “ đề cập tới các nàng nữa! Hai mươi con cua này là do cháu muội rừng bắt được,vừa lúc đưa đến cho nhà muội”

      Vương thị vui mừng cười : “Nếu như vậy, đại ca hôm nay khoan về, lưu lại ăn cơm trưa ! Muội đem đầu heo và cua nướng, để huynh với Tứ Ngưu nhâm nhi chút”

      Cố Đại Ngưu vừa nghe liền cười : “Tốt! Ta cũng lâu rồi chưa uống rượu với Tứ Ngưu!”

      Vương thị bảo Nam Qua kêu Cố Tứ Ngưu về nhà, bản thân xoắn tay áo đeo tạp dề xuống bếp nấu cơm.

      “Mẹ, con cũng muốn nấu cơm”. Mèo Con đột nhiên nũng nịu , nàng sớm muốn được học nấu ăn rồi, vật chất trong Lão Hòe thôn rất phong phú, có thể làm nhiều món ăn ngon, thủ pháp nấu nướng của họ cũng đơn giản! Nàng nếu có thể học được cách dùng bếp thế nào, nàng liền có thể xuống bếp nấu cơm.

      Vương thị : “ được! Bệnh của con còn chưa khỏe!”

      Mèo Con hướng Vương thị người lắc lắc: “ chịu! Con muốn cùng mẹ nấu cơm”

      Cố Đại Ngưu : “Đệ muội, Mèo Con còn như vậy, muội liền cho nàng học nấu cơm . Nữ hài tử ở chỗ chúng ta đều được nuông chiều, nhưng trù nghệ, nữ hồng cũng được bỏ qua, bằng tương lai thể tìm được nhà chồng tốt”

      Vương thị nghe Cố Đại Ngưu có lý, liền ôm lấy con : “Đại ca, huynh ngồi chút, Tứ Ngưu nhanh chóng trở về!”

      Cố Đại Ngưu ôm lấy Cố Toàn để người : “ có việc gì, ta cùng Toàn Nhi chơi với nhau!”

      Vương thị hé miệng cười cười : “Được!”

      Trong bếp, Mèo Con trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương thị cầm cái đầu heo, dùng cây đuốc đốt cháy lông đầu heo, sau đó đem đầu heo ngâm ở trong nước.

      “Mẹ, đầu heo! Đầu heo!”. Mèo Con trừng mắt to cả kinh kêu lên.

      Vương thị vui mừng cười : “Đúng vậy! Đầu heo a! lâu chưa ăn, hôm nay đại bá đem đến, lúc cha con uống rượu, thích nhất là ăn đầu heo!”

      Mèo Con ngơ ngác : “Đầu heo cũng có thể ăn?” Nàng cho tới bây giờ cũng biết, nguyên lai đầu heo cũng có người ăn a!

      Vương thị : “Như thế nào mà thể ăn? Mẹ con nướng đầu heo là nổi danh trong cả thôn đấy. Con cần phải hảo hảo theo mẹ học a!”. Nàng đắc ý , đem cua Cố Đại Ngưu mang đến tới bên cạnh giếng, múc nước giếng rửa sạch, dùng rơm rạ lót phía dưới rồi để cua lên.

      “Mẹ có muốn con làm cua ? Con giúp mẹ!”. Mèo Con từng bước theo sát phía sau Vương thị.

      Vương thị : “ cần, cua muốn ăn lạnh ăn nóng gì cũng được, chúng ta trước nướng đầu heo

      Nàng trở lại bếp, dùng cái cây dài khoáy vào trong nước, đem đầu heo kia nhấc lên, dùng kiềm nhổ hết số lông còn lại. Rồi để đầu heo lên cái thớt gỗ, cầm lấy dao chặt đầu heo ra làm đôi, lấy óc heo, xương tủy ra, cắt hai cái lỗ tai.

      Vương thị bên chặt thịt, bên với Mèo Con, cái gì cần cái gì cần. Chờ sau khi nước sôi, Vương thị đem đầu heo để vào trong cái bát, dùng lửa ninh chút... bỏ bọt nước ở , dùng chén tương đỏ, cùng đường phèn, hồi hương, khương phiến cho vào. Chưa đến canh giờ, toàn bộ đầu heo đều tỏa ra mùi thơm, mùi thơm tràn ngập toàn bộ phòng bếp. Vương thị bảo Nam Qua lấy cái đĩa sạch đem qua, lại mở vò rượu gạo, để lên mâm đem ra cho Cố Đại Ngưu và Cố Tứ Ngưu. Lại đem cua được hấp chín để vào trong cái bát, dọn lên chung.

      “Bé ngoan, đến ăn, phần thịt mũi heo là ngon nhất”. Vương thị dùng đũa chuẩn bị đút cho Mèo Con, Mèo Con lớn như vậy, lần đầu tiên “hoa dung thất sắc” xoay người liền chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa : “Con nhường Toàn ca ăn đấy!”

      “Nha đầu này!” Vương thị vừa bực mình vừa buồn cười, đem thịt để qua bên: “ nhìn được a!”

      Mèo Con chạy ra ngoài, vỗ vỗ bộ ngực của mình, là đáng sợ! Khuôn mặt nhắn xoay thành đoàn, mũi trư cũng có thể ăn? Ngẫm lại liền ghê tởm!

      “Toàn ca, Toàn ca, mẹ bảo huynh ăn cơm” Mèo Con nhìn Cố Toàn .

      Cố Toàn lắc lắc thân mình : “, ta muốn cùng đại bá ăn cơm”

      Cố Tứ Ngưu nhíu mày nghĩ muốn đem tiểu nhi tử đuổi xuống, Cố Đại Ngưu vội vàng xua tay : “Được, Toàn nhi ở lại cùng đại bá ăn cơm”. dùng đũa gắp thịt béo cho Cố Toàn ăn, Cố Toàn ăn ngon, miệng đầy mỡ.

      Cố Tứ Ngưu thấy con ngơ ngác nhìn ca ca ăn thịt béo, nghĩ đến nàng cũng muốn ăn, ôm lấy con , cũng dùng đôi đũa gắp thịt cho con . Kết quả tiểu nha đầu khuôn mặt uốn éo, khuôn mặt nhắn nộn nộn nhăn thành đoàn: “Con muốn ăn thịt béo”

      Cố Tứ Ngưu bất đắc dĩ: “Xú nha đầu”. bỏ đũa xuống, hướng con : “Ngoan, đến chỗ mẹ con ăn cơm

      Mèo Con từ trong lòng Cố Tứ Ngưu trượt xuống, đối với phụ thân làm cái mặt quỷ: “Hừ, cha xấu a, ta mới cùng người ăn cơm đâu! Đáng ghét!” xong liền hướng về phòng bếp tìm mẹ.

      “Quỷ nha đầu này!” Cố Tứ Ngưu thương cười mắng tiếng, tiếp tục cùng Cố Đại Ngưu cùng nhau uống rượu.

      Cố Đại Ngưu : “Tứ Ngưu, Ngọc nhi cũng còn , cũng nên tìm mối hôn nhân . Lúc Trần tiên sinh còn sống, đối chúng ta gia đình chúng ta tận tâm hết sức, chúng ta cũng thể bạc đãi con trai của họ”

      Cố Tứ Ngưu thở dài : “Ta cũng biết, chính là tìm thấy mối nào thích hợp”

      Cố Đại Ngưu : “Chỗ chúng ta có mối tệ, người ta cũng có ý tứ kia, chính là thân phận có chút thấp”

      Cố Tứ Ngưu hỏi: “Nhà nào?”

      Cố Đại Ngưu : “Chính là con của Tôn viên ngoại ở trong trấn, trong nhà chỉ có nam nữ, con năm nay mười tuổi, con trai năm nay mới ba tuổi. Tôn viên ngoại cùng Tôn phu nhân tuổi đều lớn, sợ đợi được đứa con lớn lên, nghĩ tìm người rể tốt cho con , tương lai có thể dẫn dắt con trai của họ”

      Cố Tứ Ngưu nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ bọn họ muốn Ngọc Nhi ở rể?”

      Cố Đại Ngưu lắc đầu : “ phải, chính là tìm người có phẩm chất tốt, tương lai chăm sóc cho người thân của họ, chiếu cố con trai của họ. Nhưng mà Tôn viên ngoại này, nhiều thế hệ đều là bán dạo”

      Cố Tứ Ngưu lắc đầu: “Nhiều thế hệ đều là bán dạo? được, quá thấp”

      Cố Đại Ngưu : “Tôn viên ngoại cùng Tôn phu nhân đều là người tốt, Tôn nương nghe là tự mình học tập nữ công gia chánh, người cũng hiền lành. Trong nhà cũng có mấy người hầu hạ, là người giàu có”

      Cố Tứ Ngưu : “Trần tiên sinh là người tài giỏi, dòng dõi thư hương”

      Cố Đại Ngưu : “Tứ Ngưu, ta biết đệ muốn tìm cho Ngọc Nhi nhà môn đăng hộ đối. Nhưng mà môn đương hộ đối đối với người ta, chịu đem con nhà mình gả cho đứa trẻ cha mẹ sao? Tôn gia này chỉ có con nhân phẩm tồi, gia cảnh cũng kém, xuất thân mặc dù thấp chút, nhưng cũng là lương dân, Ngọc Nhi chính là phải có bên vợ tốt như vậy mới được a!”

      Cố Tứ Ngưu trầm ngâm lát : “Huynh để cho đệ suy nghĩ chút”

      Cố Đại Ngưu : “Ừ, dù sao con Tôn gia tuổi cũng còn , có thể đợi thêm khoảng thời gian nữa”

      Vương thị bưng nồi cua nóng hôi hổi lên: “Mau, đại ca, ăn cua”

      Cố Tứ Ngưu lấy cái càng cua, bẻ ra gạch cua bên trong chảy ra: “Mau, đại ca, ăn cua”

      Cố Đại Ngưu khách khí tiếp nhận con cua: “Đệ đừng vội, mình cũng ăn , cua của ta còn nóng!” vừa ăn, bên lại đem cua cho Cố Toàn.

      Trong bếp, Vương thị, Nam Qua, Mèo Con ngồi ăn cua bàn. Vương thị tiến vào : “Chờ thêm vài ngày, cha con rãnh rỗi chút, ta bảo bắt vài con cua, chúng ta có cua ăn”

      Mèo Con nghe thấy nhãn tình sáng lên: “Được! Mẹ nấu ngon lắm a, cho con thịt cua ăn!”

      Vương thị điểm cái mũi của nàng: “Tiểu tham ăn”

      Lúc Cố Đại Ngưu ăn xong cua, muốn uống say khướt, vẫn là Cố Phúc cùng Cố Lộc đem đại bá đưa trở về nhà. Mã thị lãnh nghiêm mặt, bảo đứa con đem Cố Đại Ngưu vào, liền “Rầm!” tiếng, đóng cửa lại.

      Hai người sờ sờ cái mũi, cũng so đo thái độ Mã thị, Vương thị cũng để lại mấy con cua lớn cho bọn , bọn phải vội vã chạy về nhà ăn cua a! Buổi tối cả nhà ăn cua Cố Phúc báo tin tốt.

      “Cái gì? Sớm như vậy liền cho con thi tú tài ?!” Cố Tứ Ngưu dám tin hỏi.

      “Đúng vậy”. Cố phúc : “ chỉ có con, Ngọc Nhi cũng phải thi”

      Mèo Con bên vất vả cùng bát cơm tác chiến, bên nghe ca ca mang về tin tức tốt. Thầy giáo đề cử hai người bọn họ cùng thi! Tin tức tốt này làm cho Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị vui mừng biết là tốt hay nữa!

      Mèo Con lúc này mới biết được nguyên lai cha Trần Quân Ngọc trước khi qua đời, chính là lão sư trong thôn. Trần tiên sinh khi còn sống cùng Cố Tứ Ngưu quan hệ tốt lắm, cho vài đứa đến đó đọc sách, Cố Lộc, Cố Thọ cũng từng đọc sách, chỉ tiếc sau khi Trần tiên sinh qua đời, học đường mới phải trả tiền, hai người liền ở nhà tự đọc sách.

      Lúc này Cố Toàn lôi kéo Cố Phúc : “Đại ca, cái gì là đồng thí?”

      Vương thị cũng : “Đúng vậy! Phúc Nhi, con ta nghe, đồng thí là kỳ thi gì? Kỳ thi vài ngày à?”

      Cố Phúc cười cười, nhìn đến chỉ có là tiểu đệ, ngay cả tiểu muội cũng nâng đầu , hai mắt sáng trong suốt nhìn , xoay người mỗi tay ôm lấy đệ đệ và muội muội : “Đồng thí là phải thi ba lượt, đầu tiên là tháng hai sang năm Ngô huyện thi kì thi huyện. Sau khi thi huyện xong, vào tháng tư Tô Châu thi kì thi phủ, nếu thi huyện, thi phủ chúng con đều đỗ chúng con chính là đồng sinh! Sau đó nếu thuận lòng trời đến Giang Nam tham gia vào học viện, chờ kỳ thi thượng sau đó, chúng con chính là sinh đồ, cũng chính là mọi người vẫn gọi là tú tài”

      Mèo Con trợn tròn ánh mắt, còn nghe ca ca giải thích, nguyên lai phải mỗi người đều có thể kỳ thi đồng thí. Luật pháp quy định gia đình bần tiện cùng con cháu ba đời được thi đồng thí, tổ tiên có vi phạm pháp lệnh cùng với nếu cha là chủ khảo đứa con cũng có thể tham gia đồng thí.

      Thi huyện phải được bốn thôn và tú tài tiến cử, thi phủ cầu năm thôn và tú tài tiến cử, thi viện cầu có sáu thôn và hai tú tài đề cử và bảo đảm để tham gia cuộc thi. Nguyên lai thi tú tài phiền toái như vậy a! Khó trách ở cổ đại người đọc sách địa vị rất cao! Nếu ca ca bọn họ có thể thi đậu tú tài, chừng trong nhà ngày khá giả hơn, mẹ cùng Nam Qua cũng cần vất vả như vậy!

      “Còn muốn Kim Lăng thi à?” Vương thị khỏi phát sầu: “Lộ phí làm sao bây giờ?” Ngay cả Cố Tứ Ngưu cũng trầm mặc! Mọi người nhìn thấy bộ dạng hai người, cũng dừng giỡn.

      Cố Phúc vừa định mở miệng , bị Cố Tứ Ngưu đánh gãy: “Có cha ở đây, các con cứ thi tú tài rồi mới trở về!” Cố Tứ Ngưu ngoài miệng mặc dù như vậy, nhưng mà mặt mày cũng gắt gao nhăn lại, tay theo bản năng lấy gói thuốc trong ngực ra, cuộn lại hút lấy.

      Lộ phí của Cố Phúc và Trần Quân Ngọc tổng cộng cần năm lượng bạc, đối với nhà họ mà , năm lượng bạc là số tiền khá lớn, nhưng vẫn có thể lo liệu được, phiền toái nhất chính là lễ vật cho giám khảo, còn tiền sách khi hai người thi phủ. Ch của Cố Tứ Ngưu trước đây cũng là tú tài, trong lòng ít nhiều cũng có tính toán, hai người ít nhất cũng bốn mươi lượng bạc! Hơn bốn mươi lượng bạc, cũng đủ để mua căn nhà lớn ở trấn!

      Mà nhà bọn họ năm chi tiêu cũng hơn năm lượng bạc. Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị đếm hết tiền trong nhà, miễn cưỡng cũng chỉ được hai mươi hai lượng bạc. lượng bạc bằng hai quan tiền bằng hai ngàn đồng tiền, còn cần hơn hai mươi lượng bạc cùng bốn mươi lăm vạn đồng tiền! Nàng cần phải đánh nhiều kết lạc hơn, mẹ phải may nhiều khăn tay hơn nữa mới có thể đủ a! Mèo Con bất đắc dĩ thở dài, nàng thực vô dụng a! Lúc nhà thiếu tiền, nàng lại thể nghĩ ra biện pháp kiếm tiền nhanh nhất a!

      Cho dù là thắt lạc, nàng cũng vừa biết được từ chỗ người bán hàng rong kia, kỳ trình độ kết lạc ở chỗ này rất phát triển, nhưng mà trong dân gian chỉ biết kết mấy dạng đơn giản, rất nhiều kết lạc phức tạp chỉ lưu truyền trong cung đình và nhà quan lại. Chỉ có mấy kết lạc phức tạp này mới có thể bán ra giá cao, nhưng loại kết lạc này Mèo Con kết người bán rong cũng mua, bởi vì có nhiều tiền như vậy, ở loại địa phương như trấn Đông Sơn này, cũng có bao nhiêu người mua nó, dù sao người có tiền cũng rất ít!

      Lại vấn đề trước mắt chính là bề ngoài nàng chỉ qua là đứa ba tuổi, cho dù đưa ra đề nghị kiếm tiền gì nữa cha mẹ cũng tiếp thu. Nếu nàng làm trận giống như trước đây, lần này đơn giản như vậy, mà là bị chết cháy a! Mèo Con hơi hơi nhíu mi, nàng cũng nghĩ muốn lại náo loạn trận nữa. Điều duy nhất mà nàng có thể giúp đỡ chính là mỗi ngày trừ bỏ rèn luyện ở ngoài, chính là ngồi ở giường thắt lạc, tận lực giúp mẹ đem kết lạc đánh tốt, mới có thể kiếm nhiều tiền.

      chỉ có nàng, Vương thị kim chỉ trong tay cũng rời, buổi tối cũng khơi đèn mà thêu thùa. Mèo Con vô số lần tiếc hận, chính mình tuổi quá , mà Vương thị cũng chưa từng dạy mình thêu thùa, bằng nàng nhất định dựa vào thêu thùa kiếm tiền, nghe người bán hàng rong , tú nương kỹ thuật cao siêu, thậm chí có thể dựa vào bản thân mà nuôi sống mọi người! Nam Qua sau khi làm xong việc nhà, dệt vải cũng đến tận sáng.

      Cố Tứ Ngưu mỗi ngày trừ bỏ trồng trọt ở ngoài, buổi tối đóng đồ đạc cũng ngừng, thậm chí ngay cả Cố Lộc, Cố Thọ cũng vậy, mỗi ngày phải giúp Cố Tứ Ngưu, chính là cầm sách đến cửa hàng sách dựa vào chép sách để kiếm tiền. Trần tiên sinh lúc còn sống, đối với bọn họ dạy dỗ rất nghiêm khắc, lo cho bọn họ chữ nghĩa rất tận tâm.

      Nếu phải Cố Tứ Ngưu kiên trì cho Cố Phúc, Trần Quân Ngọc hai người hỗ trợ, chỉ sợ hai người cũng theo bọn Cố Lộc cùng nhau chép sách. Nhìn thấy người nhà vì bọn họ gom góp lộ phí như thế, hai người nên lời, chỉ có thể càng ra sức đọc sách! Nhưng dù vậy, muốn trong năm kiếm ra hai mươi hai lượng bạc, đối với gia đình họ là có khả năng. Ngay tại lúc cả nhà cau có mặt mày, ngày kia có người đem đến hy vọng cho cả nhà.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <strong style="color: CHƯƠNG 12 - MÁU MỦ TÌNH THÂM[/B]

      <strong style="color: Edit: Quan Vũ Phán[/B]

      <strong style="color: Beta: Quảng Hằng tỷ[/B]

      *****
      “Tứ Ngưu!” Cố Đại Ngưu khiêng cái cuốc tiến tới: “, chúng ta đến nhà Nhị Ngưu uống rượu

      Cố Tứ Ngưu lắc đầu: “ được, đại ca, đệ muốn về nhà sớm chút, đệ còn phải làm việc”. Mấy ngày nay làm việc mệt nhọc, làm cho già rất nhiều.

      Cố Đại Ngưu giữ chặt : “ tình dù khẩn cấp, cũng cần có thời gian nghỉ ngơi, , chúng ta đến nhà Nhị Ngưu”. xong để ý Cố Tứ Ngưu cự tuyệt, lôi kéo đến nhà Cố Nhị Ngưu.

      “Kỳ quái, giờ mà còn chưa về?” Vương thị dựa cánh cửa, miệng thào .

      “Tứ thẩm, tứ thúc giờ ở nhà của con, mẹ con bảo con đến với người tiếng”. Đứa con cả nhà Cố Nhị Ngưu là Kim Cẩu cộc lốc tới .

      Vương thị : “Tứ thúc ở nhà con? Còn có ai ở đấy ?”

      Kim Cẩu : “Còn có đại bá, tam thúc”

      Vương thị nghe xong cười : “Tứ thẩm biết rồi, Kim Cẩu ăn cơm chưa? Có muốn vào ăn cơm với thẩm ?”

      Kim Cẩu cười ngây ngô : “ được, con phải về nhà trước, mẹ còn chờ con ăn cơm!”

      Vương thị quay đầu lại, với Nam Qua: “Cha con về ăn cơm, chúng ta ăn trước ”. Nàng ôm lấy Cố Toàn đút ăn cơm. Mèo Con nhất quyết cự tuyệt Nam Qua đút cơm, cầm lấy cái bát gỗ mà cha nàng làm cho, tự múc cơm ăn. Mọi người đều có tâm tư ăn cơm, qua loa cho xong bữa, rồi bắt đầu làm việc.

      Vương thị sờ sờ đầu của con : “Bé ngoan, chơi với Toàn ca , cần lúc nào cũng thắt kết lạc”

      Mèo Con ngẩng đầu : “Mẹ, con thích thắt, thích cùng ca ca chơi. Mẹ, dạy con thêu hoa

      Vương thị nghe xong lời trẻ con của con , muốn cười nhưng mà nước mắt lại nhịn được chảy xuống, mọi người đều con nhà nghèo sớm trưởng thành, nhưng Mèo Con cũng còn quá , Toàn Nhi cũng lớn bằng nàng, nhưng cái gì cũng đều hiểu!

      “Mẹ, người đừng khóc, người khóc, trong lòng con rất khó chịu”. Mèo Con ôm cổ Vương thị nũng nịu .

      “Được, mẹ khóc, bé ngoan là tâm can của mẹ”. Vương thị ôm tiểu thân thể : “Đến đây, mẹ dạy con may, để bé ngoan tự may cho mình cái khăn tay”

      “Dạ!” Mèo Con cười, cười đến thực thỏa mãn. Tuy rằng bản thân biết kiếp này rơi vào gia đình rất nghèo, nhưng nàng rất hạnh phúc.

      Ngay thời điểm Mèo Con may khăn tay cho mình Cố Tứ Ngưu uống say khướt trở về, Vương thị vội vàng bảo Nam Qua rót cho Cố Tứ Ngưu chén trà. Bản thân giúp Cố Tứ Ngưu uống, : “Làm sao mà uống say như thế này?”

      Cố Tứ Ngưu hai mắt đỏ bừng, mơ hồ : “Ta có say”

      Vương thị tức giận : “Đúng! Chàng có say!”

      Cố Tứ Ngưu nấc tiếng, cỗ mùi rượu trộn với thuốc lá từ trong miệng phả ra, Mèo Con lập tức bưng kín cái mũi, mặt nhăn thành đoàn: “Cha, thối quá!”

      Cố Tứ Ngưu cười ha ha: “Cha thối, bé ngoan thơm, bé ngoan làm cho thơm lây nào!”. xong ôm lấy con hôn nhàng vào khuôn mặt nhắn nộn nộn của nàng.

      “Mẹ!...” Tiểu nha đầu chân đá loạn xạ: “Cha hư, cha hư a…”

      Vương thị vừa bực mình vừa buồn cười ôm con chu cái miệng nhắn lên: “Phúc Nhi, đỡ cha con vào trong phòng . lớn tuổi như thế, còn khi dễ con !”

      Cố Phúc vốn vẫn buồn phiền lo lắng, nhìn thấy phụ thân trêu ghẹo muội muội, rốt cục nhịn được nở nụ cười: “Dạ!”

      Cố Tứ Ngưu đẩy tay con cả ra, : “Ta có say, ta hôm nay rất vui vẻ a!”

      Vương thị bất đắc dĩ : “Được, được! Chàng vui vẻ! Chàng xem chàng vui vẻ cái gì?”

      Cố Tứ Ngưu từ trong ngực lấy ra cái túi , lảo đảo bước đến trước bàn, mở bao ra, bên trong ràng là bao bạc vụn: “Mọi người xem!”

      “Chàng làm sao có nhiều tiền như vậy?” Vương thị chấn động, vội vàng đứng lên, phỏng chừng có tới mười bảy mười tám vụn bạc.

      “Là của các ca ca cho ta”. Cố Tứ Ngưu đỏ mắt hồng : “Đây là của đại ca, nhị ca, tam ca cùng nhau đưa cho”. Cố Tứ Ngưu dừng chút : “Châu Nương, mặc kệ trước kia bọn họ làm việc gì, bọn họ đều là ca ca của ta, nhà ai có cái gì khó khăn, tất cả mọi người đều hỗ trợ. Chuyện quá khứ, cứ để nó vào quá khứ !”

      Vương thị lau nước mắt : “Chàng nghĩ ta là người mọn như vậy sao? Chàng xem chuyện của Mèo Con , ta cái gì? Ta có gây sao?”

      Cố Tứ Ngưu mỉm cười : “Ta chỉ biết nàng phải người keo kiệt ”

      Mèo Con ghé vào trước ngực Vương thị trong lòng rất cảm động, người thân chung quy vẫn là người thân, máu dù sao cũng đậm hơn nước. Mà chuyện kinh hỉ hơn nữa là khi mọi người ở nhà đếm bạc Vương Thế Trạch cưỡi con la đến tặng năm mươi lượng bạc.

      “Đại ca…” Cố Tứ Ngưu thân thể run nhè , miệng mở rồi lại khép.

      Vương Thế Trạch : “Đừng nữa! Các ngươi nếu là còn xem ta là đại ca, đem số tiền này cất !”. trảm đinh tiệt thiết : “Ta biết đệ là muốn đem đất đai bán! Nhưng mà đệ quên, trong nhà đệ còn năm đứa a! Bán đất, tương lai mọi người ra sao? Tiền, ta phải cho đệ, mà là cho đệ mượn, chờ bọn trẻ thi đậu, rồi từ từ trả cho ta”

      Cố Tứ Ngưu : “Đại ca, chỗ này có hơn hai mươi lượng bạc vụn, đệ cần nhiều tiền như vậy. Nhiều tiền như vậy, đệ thể…”

      Vương Thế Trạch phất tay đánh gảy lời của , : “Đừng khách khí với ta, về sau bọn trẻ còn cần tiền đọc sách này nọ, tiền này xem như là cho Phúc Nhi và Ngọc Nhi mượn, ta chờ chúng nó trả cho ta!”

      Cố Tứ Ngưu hốc mắt đỏ hồng, nếu chỉ có này hai người con trai, khẳng định lấy tiền của ca ca và cữu huynh! Nhưng mà…

      Vương thị dùng ống tay áo lau chút nước mắt, hướng Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc : “Phúc Nhi, Ngọc Nhi, các con lại đây, quỳ xuống vái cậu cái”

      Hai người bùm tiếng quỳ xuống, Vương Thế Trạch vội vàng bọn họ nâng dậy : “Các con làm cái gì vậy?!”

      “Ca, muội…” Vương thị nghẹn ngào tiếng.

      Vương Thế Trạch thở dài : “Tiền kiếm lại có, nhưng mà tiền đồ của Phúc Nhi và Ngọc Nhi thể trì hoãn được”

      Cố Phúc : “Cậu, chúng con cần số tiền này, con cũng tin, dựa vào bản lĩnh của chúng con lại thi được tú tài! Làm gì phải cần nhiều tiền uổng phí như vậy!”

      Trần Quân Ngọc cũng gật đầu : “Đúng, con cũng tin, con có bản lĩnh thi đậu kì thi tú tài này!”

      Vương Thế Trạch tức giận nhìn bọn họ: “Hai tiểu tử ngu ngốc các ngươi biết trời cao đất rộng là gì, nghĩ rằng chỉ cần thi tốt là đậu tú tài? Các ngươi chuẩn bị bạc cho bọn họ, trường thi bọn họ cũng có thể đem các ngươi chỉnh đến chết sống lại!”

      Ngay cả Cố Tứ Ngưu cũng lắc đầu thở dài : “Tú tài nghèo, tú tài nghèo, nhưng mà để thi đậu chính xác được mấy người? Con xem trong thôn chúng ta có được mấy người đọc sách a? Các con a…” nhìn Vương Thế Trạch : “Đại ca, bạc này đệ nhận, đại ân lời nào cảm tạ hết được, tương lai huynh có chuyện gì muốn bọn đệ làm, câu, bọn đệ liều chết cũng phải giúp huynh làm được!”

      Vương Thế Trạch vỗ bờ vai của : “Vẫn là câu kia, người nhà cần gì lời hai nhà! Chỉ cần bọn trẻ tốt cái gì cũng tốt! Đệ cũng là người có phúc khí, có thể có nhiều đứa con tốt như vậy! Ai…”

      Vương thị hốc mắt đỏ lên, Vương Thế Trạch cái gì cũng thiếu, tiếc nuối duy nhất chính là vợ cả Tôn thị chỉ sinh cho đứa con .

      Sau khi Vương Thế Trạch vài câu, liền lại vội vàng cưỡi con la về, Cố Tứ Ngưu quay đầu lại với mấy đứa con: “Các con nhất định phải nhớ kỹ, hôm nay là người nào giúp các con! Nếu sau này các con quên ra khỏi nhà cho ta!”

      “Dạ!” mọi người cùng .

      Mèo Con nhà của cậu so với nhà nàng tốt hơn rất nhiều, nhưng mà lần xuất liền năm mươi lượng bạc cũng phải chuyện dễ dàng! Còn có ba vị bá phụ, bọn họ cả đời đều là nông phu bán mặt cho đất, có thể đem ra hơn hai mươi lượng bạc… nàng vụng trộm lau nước mắt, nàng vẫn là may mắn, có thể có được người thân tốt như thế này.

      Mỗi ngày kiếm tiền vất vả, cho dù được các ba vị bá phụ và cữu cữu tặng bạc, người trong nhà cũng vì thế mà nghỉ ngơi, đều hy vọng có thể mau chóng làm thêm được tiền hơn. Mỗi ngày tuy vất vả, nhưng rất vui, loại cảm giác đồng tâm hiệp lực này, làm cho tâm mọi người càng gần hơn. Ngay cả Nam Qua, mọi người trong nhà đối với nàng tốt hơn ít, nhất là đại ca, đối với Nam Qua tốt hơn rất nhiều. Điều này làm cho Mèo Con thở dài nhõm hơi, đối với vị đại tẩu này, Mèo Con luôn luôn có cảm tình tốt, bởi vì Nam Qua phù hợp với hình tượng người con cổ đại trong lòng của nàng… cần lao, thiện lương, đồng thời cũng yếu đuối! Nàng hy vọng Nam Qua có thể quá hạnh phúc.

      Vì cuộc thi của Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc phải vất vả hơn nửa năm, nhưng kết quả tốt, Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc cùng thi với năm thí sinh độ tuổi trung niên khác, nhưng cả hai người đều thua kém, thậm chí hai người còn có tên trong danh sách hai mươi người đỗ đầu trong kì thi ở Ngô huyện, còn được cấp bổng lộc! Lúc tin tức truyền đến, Vương thị thậm chí vui sướng đến hôn mê bất tỉnh!

      Mèo Con suy nghĩ, nghe bổng lộc mỗi tháng là sáu đấu gạo, hàng năm còn phát năm mươi hai lượng. Mà mọi người trong nhà cho dù liều chết để làm việc mỗi năm cũng chỉ kiếm được sáu bảy lượng bạc, hai người bọn họ về sau mặc kệ làm gì, hàng năm còn có thể lấy nhiều tiền như vậy, quả nhiên nuôi sống gia đình cần có nam nhân. Mèo Con hạ quyết tâm, nhất định phải hảo hảo giám sát hai vị ca ca cố gắng đọc sách, lo cho gia đình thoát khỏi nghèo khó làm giàu toàn bộ phải dựa vào hai người đó! Kiếm tiền rất vất vả a, thích hợp với nàng, nàng trước đây vốn là sâu lười a.

      “Hảo tiểu tử, có tiền đồ! So với chúng ta đều có tiền đồ!” Vương Thế Trạch bên dùng sức vỗ bả vai của Cố Phúc và Trần Quân Ngọc, bên chậc luỡi : “Tứ Ngưu, uổng phí đệ khổ tâm phen a!”

      Cố Tứ Ngưu cũng có chút say, bên uống rượu bên vui vẻ nhìn về phía hai người con trai. Về phần Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc sớm bị mọi người khen ngợi đến nỗi chỉ biết cười ngây ngô. Sau khi biết hai người thi đậu, hương thân trong thôn đều lại đây chúc mừng, yến hội cũng từ giữa trưa tới khuya, tất cả mọi người ăn uống rất thỏa mãn.

      Nhà Vương Thế Trạch ở trong trấn, Vương thị thấy uống đến say khướt, lo lắng đường nguy hiểm, liền bảo ở lại, nghĩ được Vương Thế Trạch tự nhiên hứng chí thấy trong nhà còn mấy vại rượu nho liền bảo Vương thị đem ra cùng cố Tứ Ngưu tiếp tục uống. Nhìn hai người uống rượu, Mèo Con gì cả.

      Vương thị tức giận liếc bọn họ cái, lôi kéo con : “Bé ngoan, chúng ta vào phòng bếp nấu canh giải rượu”

      Mèo Con rối rắm nhìn rượu do mình làm ra bị uống như thế! Rất… rất giận dữ! Nếu phải mỗi ngày Cố Tứ Ngưu đều phải uống chút rượu, nàng cảm thấy dùng lương thực làm rượu lãng phí, nàng cũng leo núi hái nho dại mà làm rượu. May mắn ở đây sớm có rượu trái cây và rượu hoa, lấy nho làm rượu tính là quái lạ gì. Quên , chỉ cần mọi người uống vui vẻ là tốt rồi! Mèo Con tự an ủi bản thân.

      “Nam Qua, con nấu chút cháo cho bọn họ ” Vương thị cười , lại nhìn bụng của Nam Qua, trong lòng vui vẻ. Phúc Nhi thi đậu tú tài, Nam Qua cũng có thai hai tháng, gia đình bọn họ cũng sắp có cuộc sống tốt hơn rồi!

      “Vâng!” Nam Qua cũng vui vẻ cười toe toét, nấu nước sôi pha trà để sang bên, chuẩn bị nước để nấu cháo.

      Mèo Con biết sau khi uống rượu mà uống trà ngay là tốt cho sức khỏe, nàng cũng dám ngăn cản, liền lôi kéo tay Nam Qua : “Mẹ, đại tẩu, cho hai người ăn cái này”. Nàng từ trong phòng bếp ôm lấy cái bình , gỡ giấy dán miệng bình ra, tìm đôi đũa sạch, đem thứ bên trong bình gắp ra.

      “Đây là cái gì?” Vương thị ngạc nhiên hỏi, từng viên tròn tròn đen đen rơi ra, bên ngoài tựa hồ còn bao tầng lá.

      “Quả mơ a!” Mèo Con : “Đại tráng thẩm chỉ con làm mơ chua, mẹ, người nếm thử xem”

      Vương thị nhìn chút, bỏ lớp lá bên ngoài, nếm chút: “Đây là mơ chua? Chua chua ngọt ngọt, là ngon a! Mơ chua đại tráng tẩu làm cũng ngon như vậy!”

      Mèo Con cười tủm tỉm : “Dạ! Nương, con ngại làm mơ ngọt được bèn lén bỏ thêm cây sơn trà, bên ngoài bọc lá bạc hà, cho nên so với đại tráng thẩm ăn ngon hơn”

      Vương thị cười mắng: “Hảo nha đầu a!” nàng quay đầu lại với Nam Qua: “Con cũng nếm thử , tại mang thai, ăn cái này càng ngon”

      Nam Qua lên tiếng, cũng cầm lấy cái cắn ở miệng, nhãn tình khỏi sáng lên: “Ăn ngon !”

      Mèo Con thấy các nàng đều thích ăn, khỏi cười loan cả mắt, đứng dậy : “Mẹ, hai người nghỉ ngơi chút , con pha trà giải rượu cho cha”

      Nam Qua vội vàng đứng dậy : “ cần, để tẩu làm”

      Vương thị cười lôi kéo nàng : “Con cũng nghỉ ngơi chút , con bận rộn cả ngày, sức khỏe là quan trọng nhất. Để muội muội con làm là được rồi!”

      Nam Qua hốc mắt đỏ lên, có chút thụ sủng nhược kinh “Dạ” tiếng.

      Mèo Con lấy cái siêu, đổ vào ít nước ấm, lấy chút mật, thêm vào ít mơ chua, kỳ là nàng muốn làm thang thuốc giải rượu nhưng trong nhà lại có điều kiện, chỉ cần dùng mật và mơ chua là được rồi. Nàng quý sờ sờ bình mật, ở đại mật ong ngày ngày đều uống nhưng chưa từng đem nó để vào mắt? Nhưng mà khi đến cổ đại, chút mật cũng đủ để Nam Qua bồi bổ thân thể, là thứ cực kỳ trân quý.

      “Các người ăn cái gì đấy?” Cố Tứ Ngưu lắc lắc thân người mang đầy mùi rượu đến, Vương thị vội vàng đứng lên, đỡ sẳng giọng: “Chàng thế nào lại vào đây? Uống nhiều như vậy”

      Cố Tứ Ngưu chậc lưỡi : “Ta khát”

      Mèo Con vội vàng đem thuốc giải rượu ra, rót vào mấy bát, Vương thị hầu hạ Cố Tứ Ngưu uống xong, Nam Qua bê mấy bát còn lại ra bên ngoài.

      Sau khi Cố Tứ Ngưu uống xong, thanh tỉnh chút, thấy bàn có đĩa mơ chua, liền cầm lên cho vào miệng, cảm thấy mùi vị tệ, khỏi với Mèo Con: “Mơ chua này ăn ngon, con đưa ra cho cậu con ăn

      Mèo Con cười lên tiếng bưng mơ chua ra ngoài, bảo cậu cùng ca ca ngừng uống rượu, uống thuốc giải rượu, ăn chút mơ chua.

      Vương Thế Trạch rung đùi đắc nếm miếng, chậm rãi bỏ lớp lá bạc hà bên ngoài, cỗ vị ngọt the lạnh xông vào mũi, cả miệng sinh ra vị ngọt ngào, chua ngọt cũng thích hợp, trong lòng sảng khoái: “Mơ chua này ăn ngon quá!”

      Mèo Con cười : “Cậu thích ăn, cậu mang vò về nhà , trong nhà có rất nhiều a!” Đại tráng tẩu có dạy nàng làm dương mai chua, nhưng mà cái này ra chỉ là ngụy trang, mơ chua này là nàng làm theo như mạng chỉ dẫn, bên trong mặc dù có trân quý dược liêu gì, nhưng cũng ít vị thuốc bồi bổ cơ thể, tỷ như cây sơn trà, bạc hà.

      Vương Thế Trạch cười : “Được! Ta đây liền khách khí!”

      Lúc này Cố Lộc tiêu sái bước đến: “Cậu, con theo người học buôn bán, được ?”. Vì uống rượu mà vẻ mặt đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng nhìn Vương Thế Trạch.

      Vương Thế Trạch lắc đầu cười : “Như thế này sao được? Con cố gắng đọc sách, học buôn bán làm cái gì?”

      Cố Lộc ngẩng đầu : “Con thích đọc sách, đọc sách thể kiếm tiền, con muốn kiếm tiền, con muốn mua căn nhà lớn cho cả nhà! Con muốn giống như cậu!”

      Lúc Cố Lộc cùng Vương Thế Trạch chuyện thanh “loảng xoảng” của chiếc bát rơi xuống đất, đem tất cả mọi người say khướt đều tỉnh dậy.


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <strong style="color: CHƯƠNG 13 - NGÀY MỚI[/B]

      <strong style="color: Edit: Quan Vũ Phán[/B]

      <strong style="color: Beta: Quảng Hằng tỷ[/B]

      *****
      Cố Tứ Ngưu xanh mét nghiêm mặt ra từ bếp: “Tiểu tử chết tiệt, ngươi bậy bạ gì đó?! lo đọc sách, học buôn bán làm gì?!” Cố Tứ Ngưu gầm lên .

      Thanh của vang lên giống như sét đánh, dọa mọi người nhảy dựng, Mèo Con cả người run lên, thiếu chút ngã từ ghế xuống, Trần Quân Ngọc tay mắt lanh lẹ, ôm lấy nàng vào trong ngực.

      Vương thị cũng bị hù đến nhảy dựng, lắp bắp : “Tứ Ngưu, chàng từ từ chuyện, đừng dọa bọn trẻ”

      Cố Lộc cũng hoảng sợ, rượu cũng tỉnh, nhưng vẫn như cũ kiên trì : “Con muốn cùng cậu học việc buôn bán, con muốn đọc sách nữa!”

      Vương Thế Trạch thấy vẻ mặt Cố Tứ Ngưu tức giận, vội vàng ngăn đón : “Được rồi, từ từ mà chuyện, đệ dọa bọn trẻ sợ cả rồi. Lộc Nhi, con cho cậu nghe, vì cái gì muốn học buôn bán?”

      Cố Tứ Ngưu thở hổn hển hơi : “! Ngươi vì cái gì chịu đọc sách?!”

      Cố Lộc nghẹn khí, lớn tiếng : “Con thích đọc sách, cũng nhà cứ nghèo mãi như vậy!”

      “Ngươi cái gì?! Ngươi có dám lặp lại lần nữa!”

      “Con muốn học! Con muốn kiếm tiền! Con muốn trong nhà ngay cả tiền cho ca ca thi cũng có!"

      Lời của Cố Lộc tựa như con đao nhọn, hung hăng chém vào trong lòng mọi người, Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc nắm chặt nắm tay, nhất là Trần Quân Ngọc, hé ra khuôn mặt trắng bệch.

      Mèo Con vội vàng ôm lấy cổ , khuôn mặt nhắn vô cùng thân thiết cọ cọ vào khuôn mặt của , Trần Quân Ngọc hoàn hồn, thương sờ sờ đầu Mèo Con, miễn cưỡng cùng nàng cười cười. Nhất thời trong phòng yên tĩnh tiếng động, chỉ có tiếng hít thở của mọi người.

      Sau lúc lâu, Cố Tứ Ngưu tiện tay nắm lấy chày gỗ giặt quần áo của Nam Qua: “Ta đánh chết tên nghiệt súc này!”

      “Tứ Ngưu!”

      “Cha!”

      “Tứ Ngưu thúc!”

      “Oa!...”

      Trong lúc nhất thời tiếng Vương Thế Trạch, Vương thị ngăn cản, tiếng Cố Phúc, Trần Quân Ngọc, Cố Thọ quỳ xuống cầu xin, cùng với tiếng Cố Toàn khóc, đều vang lên, Mèo Con vừa thấy tiểu ca khóc, cũng mấp máy cái miệng nhắn, oa oa khóc lớn lên.

      Vương thị đau lòng lao về phía Cố Lộc, ôm cổ khóc lớn : “Ngươi dám đánh con trai, ta liền liều mạng với ngươi!”

      Trần Quân Ngọc quỳ mặt đất, lết lên ôm lấy Mèo Con ngồi ở ghế dỗ dành: “Mèo Con ngoan đừng khóc, đừng sợ, Ngọc ca ở đây!”

      Cố Lộc đỡ Vương thị ngồi ghế, sau đó quỳ gối mặt đất: “Cha, người đánh con chết ! Người đánh con chết, con lại cùng cậu học buôn bán!”

      Cố Tứ Ngưu cả người phát run : “Sĩ nông công thương! Thương nhân là cái gì, ngươi có biết hay ? Cậu ngươi liều chết liều sống kiếm tiền, đổi lại là được địa vị gì?! Ngươi biết ?!”

      Vương Thế Trạch cũng : “Lộc Nhi, con còn , biết được địa vị thương nhân của chúng ta. Ai! Cha con sai, bằng ta như thế này? Nếu phải vì thân phận địa vị của các con, cha con vì cái gì phải bảo các con đọc sách đây?”

      Cố Lộc : “Con hiểu được, con đều hiểu được! Nhưng mà nhà chúng ta, đại ca là tú tài, con sợ!”. nhìn Cố Toàn rồi : “Đại ca cùng Ngọc ca chỉ mới thi tú tài cần hơn năm mươi lượng bạc, sau này thi cử nhân sao? Thi tiến sĩ sao? Thọ Nhi cũng sắp tới tuổi lấy vợ rồi, sính lễ thế nào? Quý Nhi, Toàn Nhi phải học, tiền đâu mà trả cho lão sư? Còn có Mèo Con, Mèo Con về sau phải lập gia đình, thể phần đồ cưới? Chẳng lẽ cứ như thế mà dựa vào thân thích họ hàng sao?”

      Vương thị nghe xong lời Cố Lộc, thất thanh khóc rống. Cố Tứ Ngưu ngây người nửa ngày, gậy trong tay rớt xuống đất, trầm giọng : “ Việc kiếm tiền, phải việc ngươi quan tâm! Ngươi tại chỉ cần cố gắng học hành là được!”

      Cố Lộc lộ vẻ sầu thảm cười : “Cha có thể kiếm tiền như thế nào? Chẳng lẽ vẫn là trồng trọt vào ban ngày, buổi tối làm nghề mộc sao? Thân thể làm bằng sắt cũng chịu đựng nổi a! Còn có mẹ, mấy ngày nay may vá liên tục, mắt bắt đầu tốt! Đại tẩu cả ngày dệt vải, thắt lưng còn khỏe! Còn có Mèo Con! như vậy, mỗi ngày đều ngồi yên mà thắt kết lạc…” nghẹn ngào tiếng : “Trong khi Hồng Lăng kế bên mỗi ngày chỉ biết chơi đùa!”

      Mèo Con ở trong lòng Trần Quân Ngọc vươn đầu : “Ca ca, muội thích cùng Hồng Lăng chơi, muội thích thắt kết lạc”

      Mọi người nghe lời trẻ con của nàng, khỏi miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, Cố Tứ Ngưu vẻ mặt dịu ít. Trần Quân Ngọc thương sờ sờ đầu của nàng: “Mèo Con, cùng đại tẩu ngủ được ? Ca ca làm cho muội bát sữa dê nóng”. đem Mèo Con đưa cho Nam Qua, chuẩn bị làm cho Mèo Con sữa dê nóng.

      Nam Qua vội vàng : “Để tẩu”. Nàng biết chuyện tại, nàng căn bản nên .

      Mèo Con ngoan ngoãn theo Nam Qua vào phòng, Vương thị cũng lau nước mắt, muốn đem Cố Toàn khóc nháo vào trong, Cố Tứ Ngưu vừa thở vừa : “ được ! Để ở lại xem, xem ca ca làm gì!”

      Vương thị khóc lớn : “Ngươi dọa bọn trẻ hết cả rồi!”

      Cố Tứ Ngưu : “Khốn kiếp! Mèo Con đều biết mỗi ngày ở trong nhà thắt kết lạc để kiếm tiền, còn cả ngày chỉ biết chơi đùa! Đều bị nàng chiều đến hư rồi! như vậy có tiền đồ gì chứ?! Để lưu lại! Nơi này có chuyện của nàng!”

      Vương thị bị Cố Tứ Ngưu mắng, chỉ có thể đem con trai để vào trong lòng của Cố Phúc, : “Con trông chừng đệ đệ”

      Cố Phúc vội vàng gật đầu, tiếp nhận Cố Toàn bị cha mắng dám lớn tiếng khóc, chỉ dám thút thít khóc, Vương thị lưu luyến rời khỏi phòng khách.

      Trong bếp, Nam Qua lấy cái bát, đem sữa dê hôm nay đổ vào, còn cho thêm đậu phộng, hạnh nhân cùng phục linh mài nhuyễn, hâm nóng rồi cho Mèo Con uống. Sau khi Mèo Con uống xong, Nam Qua ôm nàng vỗ vào lưng, vỗ hơn mười cái Mèo Con liền nằm trong lòng Nam Qua nặng nề ngủ . Vương thị cùng Nam Qua hai người ngồi đối diện nhau, dỏng tai lắng nghe tình trong phòng khách.

      Trong phòng khách, Cố Phúc : “Nhị đệ, đệ đừng như vậy, ta cùng Ngọc Nhi định chờ năm sau, chúng ta vào trấn làm lão sư, hơn nữa bổng lộc được cấp cũng đủ để lo liệu trong nhà”

      Cố Lộc : “Đại ca, đệ với huynh giống nhau, huynh từ thích đọc sách, đệ so với huynh chỉ hơn tuổi, nhưng huynh thi đậu còn đệ sao? Bất quá chỉ biết viết vài chữ mà thôi”. tự giễu cười cười: “Chi bằng theo cậu học buôn bán a! Trong nhà có huynh học hành là đủ rồi!”

      Cố Phúc muốn lại thôi, cuối cùng thở dài tiếng, tay nắm chặt đập mạnh lên bàn.

      Vương Thế Trạch trầm giọng : “Lộc Nhi, buôn bán dễ như vậy, có đôi khi phải bôn ba ngàn dặm a! Trong nhà dù có nhiều tơ lụa, nhưng con cũng chỉ có thể mặc quần áo vải thô!”

      Cố Lộc : “Con sợ, con có sức lực! Ở bên ngoài bôn ba, cần gì phải mặc quần áo tốt?" nhưng ra lời , cả gia đình ra cũng phải đều học hành cả, chỉ có Cố Phúc và Trần Quân Ngọc là học hành chăm chỉ.

      Vương Thế Trạch : “Buôn bán phải ăn uống kham khổ, an nhàn như họa hành thế này!”

      Cố Lộc : “Cậu, con sợ chịu khổ!”

      Cố Tứ Ngưu nhìn Vương Thế Trạch : “Đại ca, huynh...”

      “Tứ Ngưu, đệ a! Chính là tính tình quá nóng nảy!” Vương Thế Trạch vỗ bờ vai của : “Kỳ Lộc Nhi cũng đúng, trong nhà có Phúc Nhi học hành thành đạt cũng đủ rồi”

      thấy Cố Tứ Ngưu muốn phản bác, tiếp tục : “Tứ Ngưu, đệ hãy nghe ta . Con cái lớn rồi, đệ cũng phải nghe ý kiến của chúng! Lộc Nhi mới mười ba tuổi, theo ta học buôn bán hai năm nếu cảm thấy thích hợp, lại tiếp tục học hành cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, vẫn còn có thời gian. Đệ cứ ép buốc nó như vậy, chừng thằng bé thích học hành nữa?”

      Cố Tứ Ngưu nâng cổ : “Việc buôn bán có cái gì hay mà học? Cứ học hành !”

      Vương Thế Trạch mặt nghiêm : “Ngươi năng xằng bậy! Việc buôn bán như thế nào mà cần học?! Ngươi quên ngươi năm đó lúc ngươi theo ta ra ngoài buôn bán bị người ta lừa gạt sao?”

      Cố Tứ Ngưu mặt đỏ lên, đối cữu huynh luôn luôn tôn kính, thấy cữu huynh như vậy, cũng dám phản bác. Vương Thế Trạch khuyên nhủ: “ bằng để cho thằng bé theo ta , để cho nếm chút khổ sở, chừng biết bản thân thích hợp, tâm tư cũng chết . theo ta, đệ sợ cái gì?”

      Cố Lộc vừa nghe, nhãn tình sáng lên, liền : “Đúng vậy! Cha, người đáp ứng với con ! Con theo cậu xảy ra vấn đề gì!”

      Cố Tứ Ngưu buồn đầu trầm ngâm lúc lâu, cuối cùng hung hăng quăng chén rượu, trừng mắt : “Việc buôn bán có thể, nếu để cho lão tử biết ngươi ngại khổ đường thầm bỏ , lão tử đánh gãy chân của ngươi!”

      Cố Lộc vui vẻ, lớn tiếng : “ , nếu con bỏ dở nửa chừng, cha đánh chết con, con đều phản đối!”

      Vương thị cùng Nam Qua ở bên trong nghe mọi người chuyện xong, hai người khỏi nước mắt lưng tròng, Vương thị dùng tay áo lau nước mắt : “Bất tri bất giác, Lộc Nhi còn nữa rồi!”

      Nam Qua cười ngây ngô : “Mẹ, ngày người hưởng phúc xa đâu!”

      Vương thị gật gật đầu, nhìn bụng Nam Qua cười : “Con có thể cho ta sinh đứa cháu trai, ta càng có phúc!”

      Mặt Nam Qua đỏ lên, vội vàng đứng dậy : “Con dọn dẹp”

      Vương thị cười cười, lắc đầu.

      Từ ngày đó trở , sau khi Cố Lộc đưa ra ý muốn học buôn bán, vài ngày sau Cố Thọ cũng dũng cảm đưa ra ý kiến, bản thân cũng muốn học nữa, muốn theo Cố Tứ Ngưu học nghề mộc.

      Từ sau kiện của Cố Lộc, Cố Tứ Ngưu đối việc các con muốn học hành nữa cũng còn gay gắt, kỳ trong lòng cũng hiểu được, lão nhị, lão tam quả phải là loại người chăm chỉ học hành, đọc sách nhiều năm như vậy, trừ bỏ có thể viết này nọ ra, ngay cả bài thơ đơn giản cũng thể sáng tác, nhưng vẫn cam lòng. Lại mấy năm trở lại đây, tuổi ngày càng lớn, việc nông cũng dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, gia cảnh trong nhà túng quẫn, có khi xoay sở nổi, cũng đành ngầm đồng ý cho Cố Thọ bỏ học theo nghề mộc.

      Sau khi Cố Thọ học nghề mộc, vui vẻ nhất chính là Cố Toàn cùng Mèo Con , bởi vì Cố Thọ luyện tập, lần làm ra rất nhiều rối gỗ để cho bọn họ chơi đùa. Mèo Con nghĩ, Cố Thọ có thiên phú đối với điêu khắc, so với Cố Tứ Ngưu tốt hơn nhiều lắm! chừng về sau có thể dựa vào điêu khắc tượng gỗ kiếm chút đỉnh tiền a!

      Vương Thế Trạch rất nôn nóng, Cố Lộc cũng khẩn cấp theo cậu ra ngoài việc buôn bán, hai người thương lượng xong xuôi, cũng ở nhà đến hết năm, tháng sau liền xuất phát. Vương Thế Trạch muốn Hợp Phố, Phiến Châu, để thu tiền vốn, liền bảo Cố Lộc ở nhà hảo hảo chuẩn bị chút. Trước khi tháng, kim chỉ trong tay Vương thị rời, đem tất cả quần áo Cố Lộc muốn đem đều may vá lần, hơi làm cho hai mươi đôi giày, còn lót thêm nhiều vải dưới đế giày.

      Cố Tứ Ngưu vùi đầu làm hòm đựng đồ cho Cố Lộc, Cố Thọ ở bên trợ thủ. Mèo Con ở phía sau cha, nhìn cha đóng đồ đạc, cha làm dụng cụ giỏi a! Ngay cả cái đinh cũng dùng!

      “Bé ngoan, chỗ khác chơi được ? Nơi này bẩn lắm !” Cố Tứ Ngưu ôn nhu với con đứng sau lưng, trong lòng rất là bất đắc dĩ, nếu là con trai đánh cho phát bảo biến rồi.

      Trong tay Cố Thọ có đồ vật được mài bóng loáng, tuyệt đối phải là rối gỗ bình thường, : “Mèo Con, cho muội này, đến bảo với đại tẩu may cho muội mấy bộ quần áo, Mèo Con có thể giúp tiểu oa nhi mặc quần áo”

      Mèo Con cười hai mắt thành hình vành trăng khuyết: “Cám ơn tam ca!” Nàng đem búp bê gỗ để vào tiểu hà bao của mình, sau đó tay bé nộn nộn, khờ dại hỏi: “Cha, tại sao làm bánh xe cho cái hòm a, giống như xe bò ấy, như vậy hòm đựng đồ bị bò kéo đo rồi cần nhị ca tự mình khuân”

      Cố Tứ Ngưu giật mình, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, hưng phấn đem con ôm vào trong lòng Vương thị, : “Bé ngoan thông minh quá!”. xong tự mình xoay người chạy vào trong nhà, đóng cửa lại, chỉ chốc lát bên trong liền truyền ra thanh bào gỗ.

      Mèo Con chu cái miệng nhắn giả bộ hờn giận hướng Vương thị trong lòng cọ, Vương thị ôm nàng cười mắng: “Tiểu tinh này!”

      Mèo Con trong lòng thở dài nhõm hơi, cũng may phụ thân hoài nghi. Nhưng cho dù là hoài nghi, nàng cũng muốn đưa ra ý tưởng này, bằng nhị ca đường xa như vậy, còn phải khuân hòm đồ như vậy. Chỉ tiếc nàng tại quá , thể làm vali, bằng sau này nàng nhất định làm cho Nhị ca cái vali. Còn có chờ sau khi mình học may vá giỏi rồi nàng làm cho nhị ca cái ba lô, nhị ca huynh chờ ta lớn lên chút! Nàng mặt mày cười sáng lạn nghĩ.

      tháng sau, trời còn chưa sáng, Cố Lộc rời nhà trong ánh mắt lưu luyến của mọi người, theo Vương Thế Trạch rời khỏi Đông Sơn trấn. Mèo Con ghé vào trong lòng Nam Qua, Cố Toàn ghé vào trong lòng Cố Phúc, tiểu hài tử khóc thê thảm.

      Cố Lộc sờ sờ đầu đệ đệ : “Ngốc tiểu tử, khóc cái gì, làm cho muội muội chế giễu!”

      Cố Toàn nghẹn ngào tiếng, chậm rãi ngừng tiếng khóc, Cố Lộc thương ôm muội muội, thương hôn cái: “Ngoan, muội đừng khóc, lúc ca ca trở về, cho muội trâm cài hoa”

      Mèo Con nghẹn ngào : “Muội cần trâm cài, muội muốn ca ca sớm ngày trở về”

      Cố Lộc sờ sờ đầu của nàng : “Được! Ca ca nhất định về sớm”

      Vương thị bên khóc bên mắng: “Tên bất hiếu này! Để chúng ta ở lại rồi bỏ !”

      Cố Tứ Ngưu nghẹn khí, ồm ồm : “Được rồi! Con lớn rồi phải ra ngoài học hỏi thêm, nàng khóc cái gì?! may mắn chút nào!”. quay đầu lại nhìn Cố Lộc, : “Con là người lớn, chú ý theo cậu học hỏi, nghe lời cậu”

      Cố Lộc gật gật đầu, đem Mèo Con đưa cho Trần Quân Ngọc, quỳ xuống hướng Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị dập đầu ba cái. Vương thị khóc ngã mặt, Nam Qua vội vàng đem Vương thị giúp đỡ.

      Cố Lộc lưu luyến rời nhìn mọi người liếc mắt cái, liền đứng dậy theo cậu.

      “Ngọc ca, muội nhớ nhị ca”. Mèo Con chôn khuôn mặt nhắn ở trong cổ của Trần Quân Ngọc rầu rĩ .

      Trần Quân Ngọc sờ sờ đầu của nàng ôn nhu : “Ta cũng nhớ, nhị ca mau trở về, còn phải mua cho muội Hoa nhi mà!”

      “Dạ!...” Mèo Con rầu rĩ lên tiếng.

      Cố Tứ Ngưu nhìn thân ảnh con trai dần dần biến mất, mới xoay đầu qua : “Trở về thôi!”

      Vương thị nhờ Nam Qua đỡ trở về, Cố Phúc xoay người ôm lấy Cố Toàn, đoàn người chậm rãi về nhà, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên thân thể của họ, Mèo Con đột nhiên nhớ tới câu: “Ngày mai lại là ngày mới”. Nàng sờ sờ khóe mắt, vô luận như thế nào, trong nhà hạnh phúc là tốt rồi!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <strong style="color: CHƯƠNG 14 - THỊT KHO TÀU 1[/B]

      <strong style="color: Edit: Quan Vũ Phán[/B]

      <strong style="color: Beta: Quảng Hằng tỷ[/B]

      <img class="wp-image-32149 aligncenter" alt="91" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/91.jpg?w=300" width="270" height="261" />


      Trời còn chưa sáng lắm từng đám sương mù lơ lửng trôi, khí thấm lạnh mang theo mùi hương hoa cỏ, Mèo Con thở dài hơi, chậm rãi thu hồi tay chân. Quy luật cuộc sống tại của nàng mỗi ngày chính là sau khi thức dậy tập vài động tác làm ấm thân thể, sau đó bắt đầu luyện tập những vũ đạo cơ bản, cuối cùng lại tập bộ “Ngũ cầm hý” (Ôi! Chỗ này muội cũng biết là cái gì luôn á! Để nguyên văn vậy! Ai biết chỉ giùm muội nhé!).

      Với điều kiện của nàng thể tập múa ballet, lại cho dù có điều kiện, nàng cũng tập luyện. Năm đó học múa ballet lại biết rằng đó chính là chuyện tàn khốc nhất trong cuộc đời của nàng, chỉ phải đem biến đổi hai chân khi nhảy làm cho khi thành hình chữ bát. May mắn năm đó nàng ngại khổ, sau khi học ba năm chết sống cũng chịu học nữa, bằng , chừng còn có thể đem dáng người biến thành cái gì chứ?!. tại nàng bao giờ lại nhảy vào cái hố lửa đó nữa, nếu phải những vũ đạo cơ bản này có thể làm dây chằng thêm dẻo dai, nàng ngay cả mấy thứ này cũng luyện tập.

      Mà “Ngũ cầm hý” là nàng học được lúc năm ba tiểu học, khi đó là do thầy giáo thể dục trẻ tuổi dạy, dạy bọn nàng học kỳ, nàng đem trọn bộ bài tập này học thuộc. Bởi vì nàng có năng khiếu về múa cho nên học rất nhanh, thầy giáo trẻ tuổi kia còn bảo nàng làm đại diện trong lớp thể dục. Vì mặt mũi của lớp, nàng đem bài tập kia diễn cách hoàn hảo nhất.

      Sau khi thầy giáo kia dạy hết học kỳ liền rời . Chờ sau khi thầy rồi, mọi người mới biết được cư nhiên là quán quân võ thuật của cả nước. Nàng lúc ấy còn đối với quán quân võ thuật này rất sùng bái, mỗi ngày kiên trì ngừng luyện tập, sau khi tốt nghiệp đại học liền ở nhà làm trạch nữ, vì nghĩ bản thân có chuyện gì để làm, càng chịu khó luyện tập. đại nhiều hấp dẫn như vậy, nàng cũng buông tha rèn luyện, càng tới cổ đại nhàm chán này!

      Tiếc nuối duy nhất của nàng là vì cái gì người khác ngay cả luyện yoga đều có thể tu luyện ra nội công, mà mình luyện chính là võ thuật cổ truyền Trung Quốc lại có cảm giác gì? Nàng sờ sờ cằm, mình đúng là thể oanh oanh liệt liệt làm đại ! Sau khi vận động, sắc trời muốn dần dần sáng lên. Mèo Con tiến vào phòng bếp, chỉ thấy Nam Qua khí thế ngất trời, hơi hơi kinh ngạc: “Đại tẩu, tỷ sao ngủ thêm tí?”

      Nam Qua cười cười : “Quen rồi, tới giờ liền thức dậy”

      Mèo Con bất đắc dĩ cười cười, thuần thục đem hành thái, cải bẹ cắt thành miếng , đem cải tía bẻ ra, thấy đậu phụ vừa sôi, liền cho xì dầu, dấm chua vào, chờ đậu phụ sôi lại lần nữa, nhấc sữa đậu nành từ bếp xuống, rắc hành thái, cải tía, tôm khô lại cho thêm vài giọt dầu vừng, đậu phụ bốc mùi thơm phức.

      Trong nhà, nàng thích ăn vị đậu phụ nguyên chất, cha mẹ thích ăn đậu phụ ngọt, mà những người khác đều thích ăn đậu phụ mặn, cho nên mỗi buổi sáng, Nam Qua đều phải làm hai mẻ đậu phụ. Mèo Con bình thường là có thể hỗ trợ liền hỗ trợ, tại Vương thị ít quản lý việc nhà, tất cả đều là nàng cùng Nam Qua hai người làm.

      Nam Qua tay đảo nồi cháo, tay bưng đậu phụ, Mèo Con vội vàng tiếp nhận cháo: “Đại tẩu, tỷ cẩn thận chút”. Nàng lo lắng nhìn bụng Nam Qua hơi hơi nhô lên.

      Nam Qua thần sắc vui vẻ, lập tức cười : “ có việc gì, bốn tháng rồi, làm gì mà yếu ớt như vậy!”

      Mèo Con nghe xong thần sắc buồn bả, miễn cưỡng cười cười: “Cẩn thận chút!”

      Bốn năm trước, Nam Qua hoài thai lần, sinh hai người con trai nhưng đến tháng liền chết non, còn có lần giữ được. Mèo Con cho rằng là đại ca bắt đầu quan hệ vợ chồng quá sớm, khiến cho tinh trùng yếu ớt mới làm cho thai nhi khó giữ như thế. Nhưng so với đứa , nàng càng lo lắng chính là thân thể của Nam Qua, trong vòng bốn năm lại mang thai, sau khi sinh lại được điều dưỡng tốt, thân thể nàng dù khỏe mạnh cũng thể yếu , nhưng lúc này nàng cái gì cũng thể .

      Trong phòng Vương thị thấy con bưng cháo tiến vào, vội vàng : “Cẩn thận tí!”

      Mèo Con cười : “ sao!”. Nàng đem cháo đặt ở bàn, múc cho mọi người chén, Nam Qua ở bên múc cho mỗi người chén đậu phụ.

      Cố Tứ Ngưu thấy con làm việc lưu loát, cười đến ánh mắt đều thành đường thẳng. Con của từ nhắn, nguyên bản nghĩ nuôi dưỡng thành vị tiểu thư, cũng nghĩ con bộ dạng đáng , khí lực chút, thể làm việc nặng, nhưng mà lại làm được nhiều việc hơn so với người khác.

      Cố Toàn cầm cái bánh mì lên, Mèo Con múc cho chén cháo, : “Tiểu ca, huynh ăn chậm chút, coi chừng nghẹn a!”

      Cố Toàn vừa ăn vừa hàm hồ : “ sao, ta muốn nhanh học, bằng thầy mắng ta!”

      Mèo Con cười tiếng, Cố Tứ Ngưu ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Cố Toàn cái: “Từ từ mà ăn! Xem bộ dạng con còn ra cái gì nữa!”

      Cố Toàn rụt lui bả vai, bất quá tốc độ ăn cơm vẫn là chậm lại, Mèo Con cười cười, lại múc cho Cố Thọ chén cháo, Cố Thọ tiếp nhận cháo : “Mèo Con, muội ngồi xuống ăn , ta tự mình làm là được rồi”. Mèo Con cười, ngồi tự múc cho mình chén cháo, từ tốn ăn.

      Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng: “Tứ Ngưu thẩm?!”

      Nam Qua vội buông bát nhanh chóng ra ngoài mở cửa, chỉ chốc lát sau Nam Qua ôm vào cái bao: “Mẹ, vừa rồi Vương ni đến đây, bảo con đem cái nàng cho người”

      Vương thị vội vàng hỏi: “Sư đâu? Như thế nào vào nhà dùng trà?”

      Nam Qua : “Sư còn có việc, trước rồi!”

      Vương thị mở bao ra : “Bé ngoan xem, đây chính là Địa Tạng Kinh?”

      Mèo Con tiếp nhận kinh thư trong tay Vương thị, Địa Tạng Kinh là kinh thư quen thuộc nhất của nàng, nàng mới nhìn cái liền gật đầu : “Đúng là Địa Tạng Kinh!”

      Vương thị vui mừng : “Ta nghe Vương ni , trong nhà có người sinh con, niệm kinh thư này là tốt nhất, sinh con cái nhất định vui vẻ! Con trước tiên dạy tẩu tử đọc, chờ thêm vài ngày xong việc dạy ta đọc. Còn có việc hôn nhân của Ngọc Nhi, Lộc Nhi, ta cũng mong chúng nó sớm thành thân! Chúng nó người mười tám! người mười bảy! Còn có Thọ Nhi! mười lăm tuổi! Đám tiểu tử này giúp gì được lại còn làm ta lo lắng hơn, chỉ thiếu điều làm ta tức chết thôi!”

      Mèo Con hé miệng cười, gật gật đầu : “Con biết”

      Cố Thọ nghe vậy vội : “Mẹ, người đừng giận, hai vị ca ca còn chưa thành thân, làm sao lại đến phiên con? Vẫn là nên chờ các huynh ấy thành thân rồi lại được ?”

      Vương thị nghe vậy, hung hăng trừng mắt liếc cái, cái gì nữa.

      Cố Thọ nghe thấy Vương ni , khỏi nhíu nhíu mày đầu: “Vương ni ? Bà ta còn mặt mũi mà ở trong thôn sao? Mẹ còn biết chuyện của bà ta? Bà ta cho con của Ngưu gia làm nghề dệt vải trong trấn vào ở trong am để thông dâm với tên nam tử, việc bị Ngưu gia phát trình lên huyện, bà ta bị tri huyện đại nhân đánh hai mươi bản a!”

      Vương thị đen mặt : “Tiểu tử chết tiệt biết giữ miệng mồm, ở trước mặt muội muội của ngươi năng gì thế?”

      Cố Thọ lúc này mới nhớ tới tiểu muội ở đây, nhìn tiểu muội liếc mắt cái, thấy nàng cúi đầu ăn cháo, liền cười : “Bé ngoan mới vài tuổi, nàng hiểu”

      Cố Tứ Ngưu ho tiếng, ngẩng đầu nhìn Cố Thọ, Cố Thọ le lưỡi dám tiếp nữa. Mèo Con trong lòng cười khổ, trong lòng suy nghĩ về ni ở thời đại này, trừ phi sau lưng có chỗ dựa vững chắc, bằng phần lớn am ni ở cổ đại như kỹ viện, bằng làm sao mà trong “Hồng Lâu Mộng” lại viết Tần Chung cùng Trí Năng thông dâm a?

      Tới cổ đại tám năm rồi, nàng cũng thấy được, nhân sinh đời, phải là ăn no chờ chết sao? Lập gia đình liền lập gia đình ! Dù sao thấy trình độ cha mẹ sủng ái nàng như vậy, cũng gả nàng cho chỗ nào quá kém, chỉ cần lão công tương lai có thói quen đánh mắng lão bà, nàng liền cám ơn trời đất.

      Vương thị : “Đúng rồi Mèo Con, ngày hôm qua ta có mua ít thịt, hồi con nấu thịt kho tàu , các ca ca của con đều thích ăn”

      “Dạ!” Mèo Con gật gật đầu . Hôm nay là đại ca, Ngọc ca cùng tứ ca về nhà, khó trách Vương thị để nàng nấu thịt kho tàu.

      Cố Toàn hoan hô tiếng: “Có thịt ăn!”

      Ăn xong điểm tâm, Cố Toàn vội vàng chạy đến trường, Cố Tứ Ngưu ra ruộng, Cố Thọ đến hàng tạp hóa phố, Vương thị theo đại tráng tẩu kế bên nhà tìm Vương ni chuyện.

      “Tẩu tử, tỷ giặt đồ , bát để đấy muội rửa cho” Mèo Con .

      Nam Qua : “Được, vậy ta giặt quần áo”

      “Dạ!” Mèo Con gật gật đầu, vào trong phòng bếp lấy ra cái bình, bên trong tất cả đều là nước ấm, nàng cầm khối dây mướp dùng nước ấm rửa bát. Sau khi rửa bát, nàng bắt đầu quét dọn vệ sinh.

      Phụ thân , chờ bọn người đại ca trở về, liền thương lượng lần chuyện phòng ở. Nhà này từ thời ông nội đến nay vẫn chưa có sửa chữa gì a! Tuy là phòng gạch bình thường, nhưng cũng cũ đến chịu nổi, phòng cũng thiếu, trong nhà nhiều con nít như vậy, căn bản đủ để ở. Mèo Con đến nay vẫn là cùng tiểu ca ngủ chung gian phòng a!

      Nếu như phòng ở được sửa chữa lại còn có gian riêng quá tốt. Mèo Con miệng khẽ ca, trong lòng thực vui vẻ, lúc mới sinh ra, nàng ngủ với cha mẹ, sau khi Nam Qua đến đây liền ở cùng Nam Qua, sau khi Nam Qua gả cho đại ca, nàng ở cùng với tiểu ca. Từ khi sinh ra đến nay, nàng còn chưa có lấy căn phòng riêng a!

      Sau khi đại ca thi đậu tú tài được vài năm, trong nhà trải qua ngày tốt, đất của nhà nàng cũng nhiều hơn trước, thậm chí còn thuê hai ba người phụ trồng trọt nữa, khó trách cha lại đáp ứng sửa chữa phòng ở.

      Đại ca cùng Ngọc ca đều ở phủ Tô Châu học hành, trừ bỏ tiền bổng lộc ra, còn tự mình dạy học tại nhà, mỗi tháng cũng được trả ít tiền công. Nhị ca đầu óc linh hoạt, mấy năm nay theo cậu từ Bắc vào Nam, buôn bán lời ít tiền. Còn ở trong trấn mở cửa hàng tạp hóa , bình thường lúc nhị ca ở bên ngoài, đều là để cho tam ca ở đến trông coi.

      Tam ca vừa quản lý cửa hàng trấn, vừa lo ruộng đất ở nhà, khá là vất vả. Tứ ca gần mười ba tuổi, đại ca cho rằng cứ ở trong thôn đọc sách như thế này hoài cũng được, liền bảo ở bên cạnh mình để trông chừng. Ngũ ca cũng bị cha đưa đến trường học, ngũ ca rất là thông minh, tất cả mọi người ngũ ca giống như đại ca trước đây, chừng tương lai cũng là tú tài. Nghĩ chút, Mèo Con môi tạo thành hình vòng cung, nàng chỉ biết mỗi ngày trôi qua tốt!

      “Tiểu Miêu, tỷ dọn dẹp nhà cửa sao?” Hồng Lăng cầm cái giỏ trúc tiến vào: “ phải hôm trước mới dọn dẹp sao?”

      “Hôm trước mới dọn, hôm nay lại dơ rồi!” Mèo Con vừa quét sân vừa : “Muội ngồi chút , đừng loạn, đừng đem chỗ ta vừa quét làm cho dơ !”

      “Ai, biết rồi!” Hồng Lăng nhảy lên ghế: “Tại sao tỷ luôn lấy nước ấm quét sàn a?” Nàng khó hiểu hỏi: “Như vậy phải thực lãng phí sao?”. Nếu tại trời lạnh, Mèo Con sợ lạnh, dùng nước ấm quét đất còn chưa tính, nhưng mà ngay cả mùa hè nàng cũng lấy nước ấm quét sân.

      Mèo Con : “Nước ấm dễ dàng quét sân, mặt đất ẩm ướt gây khó chịu. Lại lúc ta nấu cơm, thuận tiện có nước ấm, thể uống, chỉ có thể dùng để rửa chén, quét sân”

      Nàng nhớ kiếp trước ba mẹ vẫn dùng nước ấm quét đất, Tô Châu ẩm ướt, nhất vào thời điểm mùa mưa thứ hai, nếu dùng nước lạnh để quét sân, mặt đất nên ẩm ướt chút, dùng nước ấm quét đất là tốt nhất. Sau khi tới cổ đại, nàng vẫn chỉ dùng nước ấm để quét đất. Mà việc nàng chuyên dùng nước ấm để rửa bát là kinh nghiệm mà nàng học được từ ông chủ cũ của nàng, trong bếp luôn có lượng nước nóng nhưng thể uống, đành dùng nó để rửa bát.

      Hồng Lăng nhìn nàng quét sân xong, lại cầm chiếc khăn sạch lau dụng cụ trong bếp, khỏi bĩu môi : “Tỷ là người có nhiều quy củ nhất, ngay cả khăn lau so với quần áo của muội còn sạch hơn”. phải khăn lau của mọi người trong thôn đều đen thui sao? Chỉ có khăn của Mèo Con là so với quần áo của người khác còn sạch hơn.

      Mèo Con lười cùng nàng , hỏi: “Hôm nay sao muội lại tới đây? chơi sao?”

      “Ai, tỷ xem, muội may sai rồi, tỷ giúp ta sửa chút !”. Hồng Lăng chu cái miệng nhắn : “Nhờ mẹ muội sửa chắc mẹ mắng muội đến chết”

      Mèo Con ngầm liếc mắt cái, cái hà bao bị Hồng Lăng may đến xiêu vẹo: “Muội đợi chút. Ta tại rảnh, nếu muội chơi , chờ ta sửa xong, bảo muội đến lấy?”

      Hồng Lăng : “ cần. Mấy ngày nay mẹ cho muội ra ngoài chơi, mỗi ngày phải bảo muội thêu hoa, bảo muội quét rác, bằng muội ở đây chơi a!”

      Sau khi Mèo Con dọn dẹp sạch xong, múc nước rửa tay: “Ta còn phải nấu cơm, nếu muội ra sân chơi đá cầu ?”

      Hồng Lăng lắc đầu : “ người đá cầu còn có ý nghĩa gì? Muội xem tỷ nấu cơm

      Mèo Con cười cười: “Được! Hôm nay ca ca ta trở về, ta phải nấu thịt kho tàu, buổi trưa muội ở lại ăn cơm !”

      Hồng Lăng vừa nghe thịt kho tàu, nuốt nuốt nước miếng, Mèo Con nấu thịt kho tàu là ngon nhất! Nàng vội vàng gật đầu : “Được! Được!”

      Trong trù phòng, thịt sườn được cắt thành từng miếng đặt trong cái nồi, tại khiếm khuyết lớn nhất trong việc nấu ăn của nàng là đao pháp, dao trong phòng bếp nàng thể tự cầm nổi, càng cần phải là cắt này nọ, cho nên Vương thị bình thường đều đem đồ ăn cắt sẵn để cho con nấu.

      Mèo Con đem rửa thịt heo, trước tiên đem chút nước bỏ vào nồi, rồi để thịt vào đặt lên bếp. Chờ nước trong nồi sôi, khối thịt quay quay trong nồi, Mèo Con liền nhấc nồi xuống, đổ máu loãng trong nồi, lại dùng nước trong đem thịt rửa lần nữa, rồi mới đem thịt để vào trong nồi, cho vào lượng nước vừa đủ, thêm gia vị, rượu.

      Nàng bên bận rộn, bên khóe miệng hơi hơi mỉm cười, cách làm thịt kho tàu là bà ngoại dạy nàng, bà ngoại từng qua với nàng, thịt Tô Đông Pha chính tông trừ rượu, xì dầu cùng đường ra, cần cho thêm gia vị gì khác cả, nấu thịt ra được chất ngọt, béo mà ngấy, mềm mà bở, ngọt mà gắt, đậm đà mà mặn, bổ dưỡng mà béo phì, chính là thịt kho tàu cực phẩm.

      Hồng Lăng ngồi băng ghế , tò mò hỏi: “Tiểu Miêu, vì sao tỷ đem nước đổ bỏ?”

      “Bởi vì rất bẩn”. Mèo Con , lấy ít phân tầm ra cho gà ăn, quét tước chuồng gà vòng, rồi lại quay trở lại bếp, rửa tay, lấy thịt tẩm gia vị đặt vào trong cái nồi, thêm lượng nước vừa phải cùng sơn trà khô, nấu với lửa lớn. Sau khi xong xuôi, nàng kéo cái băng ghế qua ngồi xuống: “Đem hà bao của muội cho ta xem”

      Hồng Lăng sớm đem giỏ trúc của nàng đến đây, : “Đây, cho tỷ”. Hồng Lăng nâng đầu thấy Mèo Con thuần thục giúp nàng sửa lại hình dáng của hà bao, khỏi hâm mộ : “Tiểu Miêu, tại sao tỷ thông minh như vậy, muội có bản lĩnh như vây đâu?”

      Mèo Con nâng tay sờ trán của nàng: “Muội bị bệnh?”

      Hồng Lăng chu cái miệng nhắn chụp hay tay nàng căm giận : “Tỷ mới bị bệnh a!”

      Mèo Con bật cười: “Ta làm sao mà thông minh? Ta đến cả cầu cũng biết đá a!”

      “Cái kia giống a!” Hồng Lăng chu cái miệng nhắn : “Tỷ thêu thùa đẹp hơn muội, tỷ nấu cơm cũng giỏi hơn muội”

      Mèo Con cười : “Ta ba tuổi theo mẹ học thêu hoa, bốn tuổi học nấu cơm, cũng học được bốn năm năm, muội học mấy năm? tại biết hối hận chưa? Sớm bảo muội nên học”

      Hồng Lăng lầm bầm : “Tỷ chờ đó, chờ ta học hết năm năm, ta thêu đẹp hơn tỷ”

      “Được, ta chờ”. Mèo Con cười cười : “Ừm, tiến bộ hơn rồi, đường may cũng ngay ngắn hơn”. Mèo Con vừa sửa hà bao của nàng, vừa khen.

      “Muội cũng biết a!” Hồng Lăng cười hì hì : “Đúng rồi, Tiểu Miêu, ngày mốt trấn có phiên chợ, tỷ có hay a?”

      “Mấy ngày nay bọn đại ca trở về, ta sợ là rảnh đâu!” Mèo Con ngoài miệng tiếc hận , kỳ nàng chút đều thích lên trấn . Dậy sớm , tới chợ rồi cũng có cái gì tốt để mua, người lại nhiều muốn chết. Đừng so với siêu thị ở đại, ngay cả với chợ đêm đại cũng tốt hơn rất nhiều, Mèo Con thở dài nghĩ, rất nhớ đại a!

      đáng tiếc!” Hồng Lăng tiếc hận : “Mèo Con, mẹ đáp ứng với muội mua bảy thước vải mới, sau khi muội trở về, tỷ giúp muội may được ?”

      “Được!” Mèo Con cắt đứt chỉ, đem tiểu hà bao chỉnh sửa xong cho Hồng Lăng xem, : “Muội thấy như thế nào?”
      tart_trungPhong nguyet thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <strong style="color: CHƯƠNG 15 - THỊT KHO TÀU 3[/B]

      <strong style="color: Edit: Quan Vũ Phán[/B]

      <strong style="color: Beta: Quảng Hằng tỷ[/B]


      <img class="alignnone size-medium wp-image-33401" alt="101" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/101.jpg?w=300" width="300" height="249" />

      Hồng Lăng vui sướng tiếp nhận tiểu hà bao: “ tốt quá, như vậy mẹ mắng ta!”

      Mèo Con : “Muội nên luyện tập nhiều hơn nữa, muội xem nữ tử trong thôn ai mà biết may vá a?”

      Hồng Lăng phất tay, hồn nhiên thèm để ý : “Ai nha! Về sau mua là được, cần gì phải học chứ”

      Mèo Con bất đắc dĩ bĩu môi thầm tiếng : “Muội như thế mà cũng nghĩ được a!” Rốt cuộc muội vẫn tới đây nhờ ta thôi?!

      “Cái gì?” Hồng Lăng có nghe ràng.

      có gì”. Mèo Con lắc đầu , tới trước bếp, lúc này nước trong nồi muốn cạn, thịt gần sắp chín. Nàng lấy đôi đũa bếp đảo thịt trong nồi, lại chỉnh chỉnh củi dưới lò, thuần thục điều hòa ngọn lửa, thịt chậm rãi chín. Chưng, hầm, nấu, hấp là những phương pháp nấu ăn thông thường, mà này phương pháp nấu chính là cần nhiều thời gian và kiên nhẫn nhất, có như thế mới tạo ra được món ăn tinh tế.

      Hồng Lăng bên tiếp tục may tiểu hà bao của mình, bên tự ti suy nghĩ, bản thân ngay cả đốt lò còn biết a! Nhưng mà Mèo Con biết nấu ăn rồi. Nàng còn có thể thêu hoa, biết may quần áo, biết làm tram cài tóc xinh đẹp, lại biết làm son phấn nữa... Mèo Con giống như cái gì cũng biết a! Nàng cắn ngón tay nghĩ, nàng tại sao thể thông minh như Mèo Con a?

      “Đừng cắn ngón tay, muội muốn chúng bị hư sao?”. Mèo Con sau khi xem lửa bếp xong thấy Hồng Lăng cắn móng tay liền điểm đầu nàng , nha đầu kia có việc gì liền thích mỗi ngày cắn móng tay.

      Hồng Lăng vội vàng thu tay, đúng nha! Nàng muốn đem móng tay nuôi dài để có thể sơn màu đỏ cho đẹp.

      Mèo Con khóe miệng cong lên, nha đầu kia đúng là thích trang điểm, cầm lấy nửa nửa chiếc giày làm dở tiếp tục làm giày cho nhị ca. Nhị ca mấy năm nay vào Nam ra Bắc, cần nhất chính là giày. Nàng cùng mẹ hàng năm đều phải làm cho ba đến bốn mươi đôi giày.

      “Ai, Tiểu Miêu tỷ có nghe thấy gì ?” Hồng Lăng đột nhiên thần bí hề hề hạ giọng .

      “Nghe thấy cái gì?” Nàng thuận miệng hỏi, tin tức nàng biết được đều là do Hồng Lăng kể, trong Lão Hòe thôn này hình như có chuyện gì mà Hồng Lăng biết, cũng biết nha đầu kia tại sao lại biết được nhiều tin tức bát quát như vậy?

      “Đào Hoa tỷ thủ tiết!” Hồng Lăng thấp giọng .

      “Như thế nào mà muội biết?” Mèo Con kinh ngạc hỏi: “Tướng công của Đào Hoa tỷ so với tỷ ấy lớn hơn bao nhiêu?”

      “Nghe lúc ra ngoài buôn bán, đột nhiên bị bệnh mất”. Hồng Lăng : “Đào Hoa tỷ đáng thương, về sau phải thủ tiết”

      “Thủ tiết?” Mèo Con buông việc trong tay ra, có chút suy nghĩ : “Đào Hoa tỷ phải thủ tiết?”

      Hồng Lăng : “Tỷ bất ngờ? Quả phụ đương nhiên phải thủ tiết a!”

      Mèo Con sờ sờ cằm nghĩ đến, kỳ thủ tiết cũng là loại hình thức độc thân khác a! Đáng tiếc nam nhân như vậy phải dễ tìm a! Hơn nữa trù người khác chết cũng tốt?

      Đào Hoa tỷ, Mèo Con biết, nàng còn nhớ mới trước đây nàng thường xuyên nghe người lớn nàng ta xinh đẹp bao nhiêu, nhưng nàng chưa từng gặp qua đệ nhất mỹ nhân trong thôn này a. Chờ nàng lớn chút lúc có thể ra ngoài chơi đùa Đào Hoa tỷ phải lập gia đình . Nghe Đào Hoa tỷ chỉ có mỹ mạo, tính cách cũng ôn nhu hiền lành, lại tinh thông nữ công gia chánh, thanh danh vang xa đến mấy thôn lân cận, năm đó người đến cầu thân cơ hồ đạp hỏng cả cửa nhà tỷ ấy.

      Sau đó Đào Hoa tới nhà người làm nghề dệt vải trong trấn làm vợ kế, nghe hôn lễ Đào Hoa tỷ năm đó là đại ở trong thôn! Nhà của Đào Hoa đãi khách ba ngày, nghe từng bàn đều có cái giò heo! thể tưởng được mới được sáu năm, Đào Hoa tỷ liền thủ tiết, tính toán chút năm nay Đào Hoa cũng chỉ mới 21 tuổi?

      Hồng Lăng lầu bầu : “Đào Hoa tỷ cũng đáng thương, năm đó nếu làm thiếp nhà giàu, bây giờ còn có thể tốt hơn a! Cố tình đến cái nhà thương nhân đó làm kế mẫu, phải chăm lo cho người ta? Bây giờ còn thủ tiết”

      Mèo Con vừa nghe dở khóc dở cười: “Hồng Lăng muội lại còn muốn làm thiếp à?” Trong lòng nàng hắc tuyến nổi lên thôi, nàng tự nghĩa nàng so với người cổ đại như Hồng Lăng nàng mới là thụ hưởng giáo dục phong kiến mà lớn lên a.

      “Vì cái gì nên làm thiếp? Chẳng lẽ muốn lấy tên nông phu suốt đời cày ruộng mà kiếm ăn? Nếu muốn sống tốt, chỉ có thể lấy nhà giàu. Chúng ta sinh ra như vậy, chẳng lẽ còn có thể đến nhà người ta làm chính thê?” Hồng Lăng nghi hoặc hỏi lại: “Tỷ xem Quế Hoa tỷ sau khi làm thiếp nhà Vương viên ngoại, đầu cài tram hoa, quần áo người có loại nào phải đồ tốt? Còn có nhiều nha hoàn bà tử hầu hạ như vậy. Chẳng lẽ tỷ muốn lấy tên nông phu?” (Cái pà Hồng Lăng này đúng là thích đua đòi!! =.:)

      Mèo Con nhất thời gì được, biết nên trả lời Hồng Lăng thế nào, nàng vừa muốn làm thiếp, cũng muốn gả cho nông phu. Nàng có phải hay nên tìm tên ma ốm, chờ sau khi chết, nàng có thể sống mình? Mèo Con còn tự nghĩ như vậy, có lẽ nàng hẳn là hỏi thăm chút, xung quanh có người như vậy ?!

      Lúc này mùi thịt dần dần tản ra, Hồng Lăng tự chủ được nuốt nuốt nước miếng: “Mèo Con, nấu xong rồi sao?”

      Nàng đứng dậy tiến về trước bếp, dùng chiếc đũa ấn vào khối thịt, cảm giác được mềm lắm, liền cho thêm xì dầu vào: “ đâu, còn sớm”

      “Ừ!” Hồng Lăng thất vọng cúi đầu.

      Mèo Con lại cầm lấy hài làm tiếp, sau lúc lâu mới : “Gả cho nông phu vất vả, nhưng làm thiếp cho người ta cũng vất vả, muội tình cảnh lúc Quế Hoa tỷ tới, cũng thấy nàng ta sau khi sinh con trở lại được mấy lần? Còn giống như Đào Hoa, tìm được người tốt, an an ổn ổn sống, tốt xấu gì cũng là chính thê, tình trong nhà tất cả đều là do mình làm chủ”

      Hồng Lăng bĩu môi : “Nhưng nàng tại là quả phụ”

      Mèo Con thở dài : “Sinh tử vô thường, cho dù là làm thiếp, cũng có thể cam đoan ngày nào đó như vậy...”

      Hồng Lăng : “Thiếp cũng phải thê, cần gì thủ tiết a? Đến lúc đó tìm người khác gả cũng được”

      Mèo Con miệng khẽ nhếch, ánh mắt cơ hồ là sùng kính nhìn Hồng Lăng, nàng ta có thể gạt bỏ tư tưởng phong kiến về nữ tử sang bên a! biết đại tráng tẩu dạy dỗ nàng ta như thế nào?

      Hồng Lăng : “Muội mới cần gả cho nông phu trong thôn này làm vợ đâu! năm cũng chỉ có thể đến tết mới có quần áo mới. Sau này muội mỗi tháng phải có quần áo mới, phải ăn nhiều thịt cá!” (Ta bó tay với cái pà Hồng Lăng này rồi! Nhan sắc hụt thiếu, lòng tham dư thừa!!! &gt;.&lt;)

      Mèo Con khóe miệng muốn cười, nha đầu kia quá ngây thơ rồi! biết khờ dại a! Nhưng mà như thế nào cũng cười nổi, trong lòng buồn buồn, cuộc sống tại so với cuộc sống ở đại quả là thiên đường a! tháng bộ quần áo mới? Chỉ cần nàng muốn, mỗi ngày đều có thể mua quần áo mới. Nàng thở dài : “Hồng Lăng, vào nhà người ta làm thiếp phải dễ dàng như vậy. Chính thê tùy tiện tìm cái cớ có thể đem ngươi từ sống đánh đến chết”

      Hồng Lăng : “Muội để cho nàng tìm được cớ, muội hảo hảo hầu hạ chính thê”

      Mèo Con muốn lại thôi, mỗi người có ý riêng, nàng cũng bắt buộc, nàng đối tương lai vận mệnh của mình còn mơ hồ lắm a! “Nếu là muốn làm thiếp người ta, Hồng Lăng cần phải xem nhiều sách chút”. Nàng hàm súc đưa ra câu, tri thức văn hóa, như thế nào cùng chính thê giao đâu đây?

      “Vì cái gì? Nữ tử vô học mới là đức, muội đọc nhiều sách như vậy để làm chi? Cha , trừ bỏ thiên kim tiểu thư nhà giàu ra, cũng nữ tử nào đọc sách” Hồng Lăng lơ đễnh : “Tiểu Miêu, tỷ có đọc sách ?”

      “Có, ta có xem ít”. Mèo Con gật gật đầu: “Mấy ngày trước, ca ca cho kể cho ta nghe vài chuyện trong ‘Liệt nữ truyện’! là dễ nghe, đáng tiếc ta tự mình xem hiểu lắm”. Nàng trợn tròn mắt dối, cảnh giới cao nhất của dối chính là nửa nửa giả.

      Trong thôn đại đa số người đều cho rằng, biết viết tên mình là có thể biết chữ. Nếu nữ hài tử nào đó lại biết viết tên mình, có năng lực đọc được mấy cuốn sách, chừng đại tài nữ nổi tiếng. Mèo Con luôn luôn muốn thấp chút, cũng muốn cái thanh danh tài nữ kia, đối với người ngoài chỉ mình chỉ biết viết tên mình thôi, vài vị ca ca trong nhà cũng biết rốt cuộc trình độ của nàng là bao nhiêu.

      Hồng Lăng mặt lộ vẻ hâm mộ : “Ca ca tỷ đều có thể dạy tỷ viết chữ, tốt! Cha , nữ hài tử nên đọc thư đâu! Ca ca của tỷ đối với tỷ tốt”

      Mèo Con : “Muội nếu thích, về sau ca ca kể chuyện cho ta nghe, ta lại cho muội nghe”. Lập chí làm thiếp, phải đọc ‘Liệt nữ truyện’, là…囧!

      “Được!” Hồng Lăng hưng phấn gật gật đầu.

      Mèo Con thấy bộ dáng nàng vui vẻ, khỏi mỉm cười, hề cùng nàng thảo luận loại đề tài này nữa. Nàng lấy đường phèn từ trong bình ra, đưa cho Hồng Lăng khối, lại lấy thêm khoảng hai ba khối nữa, dùng sống dao đem khối đường phèn giã . Nàng vào bếp lấy bó củi, sau khi chỉnh lửa lớn lên, bên dùng chiếc đũa trở thịt, bên cho đường phèn vào. Nhìn nước dần dần cạn lại, sánh sánh, tiết ra mỡ sáng bóng, mới múc miếng thịt và nước ra ngoài bát.

      Hồng Lăng ở bên cạnh nhìn, ngừng nuốt nước miếng, Mèo Con mỉm cười múc cho nàng chén cơm đầy, đem thịt kho tàu để cơm trắng, lại cho nàng cả hai khối thịt.

      Hồng Lăng cái gì cũng , gắp miếng thịt cắt ngụm, nàng hạnh phúc nhắm mắt lại, mềm, thơm quá, thịt béo nhưng ngấy, ngọt đậm đà, nàng dùng chiếc đũa đem cơm cùng nước thịt trộn lên, sau đó cho vào miệng ăn, vừa ăn vừa hàm hồ : “Tiểu Miêu, ăn ngon quá!”

      “Muội ăn từ từ, cẩn thận nghẹn”. Mèo Con đem thịt nấu xong để vào trong bát dùng vải khâu đậy lại, để vào trong tủ.

      “Tỷ ăn sao?” Hồng Lăng hỏi.

      “Ta còn phải làm vài món nữa, mẹ cùng đại tẩu chưa có trở về! Ta chờ họ trở lại mới ăn”. Mèo Con mặt lấy nồi, mặt .

      Hồng Lăng “Ừm!” tiếng, liền tiếp tục vùi đầu ăn.

      “Mèo Con, thịt kho tàu muội nấu mùi thơm lắm?” Nam Qua đẩy ra cửa viện ra liền nghe thấy được mùi thơm, khỏi cười .

      “Đại tẩu, tỷ về”. Đem rau xanh vừa rửa sạch vớt lên, nàng đem nhà bếp dọn lại, ra ngoài đón.

      Nam Qua ở trong sân phơi quần áo: “Mẹ về chưa?”

      “Vẫn chưa!”. Mèo Con tiến lên giúp nàng đem từ cái áo vuốt thẳng: “Đại tẩu, lát tỷ đem cơm trưa cho cha a! Mẹ phỏng chừng lúc nữa mới về!”

      “Được”

      Trong lúc hai người chuyện, thấy Vương thị cùng Vương ni cười vào trong nhà.

      “Vương sư ” Mèo Con cười mở cửa cho họ: “Mẹ, người về”

      “Tứ thẩm! Con thẩm càng lớn càng xinh đẹp!” Vương ni cười tủm tỉm đánh giá Mèo Con.

      Mèo Con thấy ánh mắt nàng lóe ra ánh sáng lạ, trong lòng khỏi hờn giận, nhưng mặt cười : “Con pha trà”. Lúc nàng vào trong phòng bếp, còn nghe được Vương ni khen nàng, Mèo Con nhíu mày, nàng chút đều thích Vương thị giao thiệp cùng vị ni giả mạo này, nhưng cũng biết nàng cho Vương thị mê dược gì, đem Vương thị xoay vòng vòng.

      Trong trù phòng Nam Qua ở giúp Cố Tứ Ngưu chuẩn bị cơm trưa, Mèo Con vào thấy Hồng Lăng liền hỏi: “Hồng Lăng về rồi?”

      “Ừ, đại tráng thẩm vừa mới kêu nàng về”. Nam Qua : “Nàng ngày mai đến rủ muội chơi”

      Lửa bếp muốn tắt, Mèo Con lấy gừng miếng, đường đỏ, chuẩn bị pha trà, Nam Qua ở phía sau nàng hỏi: “Mèo Con, ngày mốt muội có chợ , muội có muốn ?”

      Mèo Con vừa định muố” nhưng lại nghĩ chút Nam Qua duyên cớ hỏi nàng, nàng quay đầu lại cười hỏi: “Đại tẩu muốn chợ sao?”

      Nam Qua vội vàng : “ phải, phải! Tẩu chỉ nghĩ, nếu muội chợ, mua cho ta vải trắng, chỉ đen, ta mới vừa nghe Vương ni , nếu có thể viết bản Địa Tạng Kinh đối với con nít là rất tốt, ta biết chép, Vương ni có thể thêu cũng tốt”

      Mèo Con vừa nghe liền nhíu mi, ni này nhiều chuyện! Nàng khuyên nhủ: “Thêu kinh là việc tốt, nhưng mà khỏi lao lực, đại tẩu, tỷ bây giờ cần nhất là nghỉ ngơi nhiều, cần làm nhiều chuyện như vậy, kinh thư để muội thêu. Chúng ta lên trấn mua chút chỉ, muội chép bản, tỷ liền chiếu chữ của muội chép lần ? Chờ sau khi sinh hạ đứa trẻ, tỷ lại thêu cũng muộn a”

      Nam Qua lắc đầu kiên trì : “Ta muốn tự mình thêu lần!”

      Mèo Con muốn lại thôi, nàng lại nghĩ chút, liền cười : “Cũng tốt, chờ đại ca trở lại, muội bảo huynh ấy lên trấn mua chút vải, chúng ta cùng nhau thêu, cầu Bồ Tát phù hộ cháu của muội. Ừm, thuận tiện mua chút đồ tết, dù sao còn có hơn tháng là tới năm mới rồi. Chúng ta mua hai đoạn vải sa tanh, may quần áo xinh đẹp mà mặc”. Mèo Con hưng trí bừng bừng .

      Nam Qua nghe , mặt đỏ lên, vui mừng gật gật đầu, linh khởi thực hạp : “Mèo Con, ta đây đưa cơm cho cha đây!”

      Mèo Con gật gật đầu : “Được, đại tẩu, tỷ sớm về sớm, ta chờ tỷ ăn cơm”

      “Ừ!” Nam Qua lên tiếng, vui vẻ hướng ngoài cửa .

      Mèo Con mặt cười, trong lòng thầm thở dài, Cố Phúc là đứa con tốt, ca ca tốt, về sau thậm chí là người cha tốt, nhưng xem ra phải là người chồng tốt. Cho hai miếng đường đỏ vào chén trà, lại chuẩn bị thêm đĩa bánh kẹo, dương mai rồi để lên khay, bê vào phòng khách.

      Trong phòng, Vương ni cùng Vương thị chuyện: “Thuận lòng giường lớn hai chiếc, quần áo bốn mùa đến mười rương, chật đến nỗi nhét tay vào cũng được! Nghe bạc cũng hơn ngàn hai, tơ lụa cũng năm sáu trăm đồng, lại càng vòng vàng vòng bạc này nọ!”

      Vương thị kinh ngạc : “Đồng gia này giàu có như vậy sao?”

      “Nãi nãi của ta ơi, Đồng gia kia ở Đông Sơn trấn mở mấy tiệm dệt vải, Đồng gia kia nổi danh chính là ma quỷ tính toán tỉ mỉ, như thế nào có nhiều như vậy tiền? Mấy ngày trước ta đến tận nhà Đào Hoa nhìn thấy, Đào Hoa chừng còn giấu nhiều vốn riêng a!” Vương ni tả hữu nhìn, hạ giọng thần bí hề hề : “Tứ thẩm, ta vụng trộm cho mà nghe, lão thái gia mất của Đồng gia mấy năm trước là thái giám ở trong cung, nghe lúc ra cung, đem theo ít vàng bạc châu báu. có con liền nhận tên chết yểu kia làm con cho nên nhà bọn họ mới có nhiều tiền như vậy”

      Vương thị che miệng kinh hô : “Thiệt hay giả?”

      Vương ni đắc ý dào dạt : “Ta nghĩ là , bằng Đồng gia này làm sao mà có nhiều tiền như vậy?” Nàng chậc lưỡi “Chậc chậc” vài tiếng : “Đây là phúc phần của Đào Hoa! Tuy rằng nam nhân chết, có thể có nhiều gia sản như vậy, giả bộ thủ tiết năm là có thể tìm người tốt mà gả”

      Vương thị : “Đồng gia là có tiền, nhưng phải người vợ trước có để lại đứa con sao? Gia sản Đồng gia kia còn có thể để cho Đào Hoa mang ? Chẳng lẽ để lại cho đứa con của Đồng gia?” Nàng thấy Mèo Con đem nước trà cùng điểm tâm để lên bàn, đem bánh kẹo hướng Vương ni bên kia đẩy qua.

      Vương ni bĩu môi, bưng nước trà hướng miệng uống: “Có đứa con như thế nào? Tiểu oa nhi mới bảy tuổi, biết cái gì!” Nàng quay đầu nhìn Mèo Con : “Hảo hài tử, trà này uống ngon, vị ngọt vị lạt thích hợp, có thể lại cho ta chén ?”

      Mèo Con tuy rằng chán ghét vị ni này, nhưng nàng cũng hiểu được thể đắc tội nhất chính là tam lục bà, bởi vì các nàng chính là tiểu nhân, nàng mỉm cười : “Vương sư thích uống tốt, con còn có rất nhiều a!” xong lại rót cho nàng chén đầy.

      Vương ni : “Đồng gia này vốn ít người, tên chết yểu kia vừa mất, trong nhà chỉ còn người vợ, Đào Hoa muốn mang gia sản , còn phải chuyện dễ dàng?”

      Vương thị gật đầu : “Như thế, Đào Hoa có con cái, lại tuổi xuân , nàng ta thủ tiết làm gì?”

      Vương ni cười : "Tứ thẩm đúng, còn trẻ như vậy, thủ tiết làm gì? Nhưng mà quan phủ thấy tuổi nàng ta như vậy, cũng bảo nàng ta lập gia đình, bằng tương lai còn có rất nhiều gièm pha…” nàng ngầm liếc mắt nhìn Mèo Con cái, liền im miệng .

      Mèo Con : “Mẹ, con ra ngoài xem đại tẩu về chưa”

      Vương thị : “Đừng , con nấu hai món ăn chay, Vương sư hôm nay ở lại nhà ăn cơm!”

      Vương ni vừa nghe vội vàng : “Đừng…”

      Vương thị cười : “Vương sư , con ta làm thức ăn chay rất ngon! Hôm nay người ở lại nếm thử chút

      Mèo Con gật đầu : “Đúng vậy, Vương sư , người nếm thử chút tay nghề của con ”. Nàng trở về phòng bếp, đổ dầu nành vào trong nồi chuẩn bị xào thức ăn, bên xào rau bên yên lòng nghĩ, chẳng lẽ nơi này có quan niệm về chữ tiết? Miếu trinh tiết này nọ? Nàng nguyên bản rục rịch chuẩn bị chưa gì bị đả kích nặng nề!

      Nguyên lai triều đại này lại thoáng như vậy a? Nàng làm tiết phụ cũng cho nàng làm! Vì cái gì? Vì cái gì mỗi lần bản thân dâng lên tia hy vọng, đều bị tàn khốc đánh vỡ nát a? Mèo Con rơi lệ suy nghĩ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :