Oa~! hố này biết bao giờ mới hoàn tính mình là hơi bị sốt ruột chắc để lâu lâu mớiv ào đọc vậy. Anyway vẫn ủng hộ bạn nhé!!
☆,Chương 4 Hai má Du Ninh Trạch đều bị nắm trong ma trảo của Hứa Mịch, còn bị Hứa Mịch nhu thành nhiều hình dạng. cũng tức giận, hai hàng lông mày cong cong, mang theo chút ý cười, chịu yếu thế, chọc nôn Hứa Mịch. Hứa Mịch cười hiểm, động tác tay càng mạnh thêm, “Chiêu này vô dụng với em. Ngoan ngoãn theo lão nương. Lão nương nhịn lâu rồi, muốn làm thế này từ lâu rồi.” Lão nương..... Du Ninh Trạch thấy Hứa Mịch chơi vui vẻ, chọc nôn lại vô dụng, cho nên bày ra bộ dạng mặc cho người xâm phạm, phản kháng Hứa Mịch nữa, miệng làu bàu , “Mưu sát chồng.” Hai tay đặt lưng Hứa Mịch, ôm lấy , sợ nghịch ngã từ sofa xuống. Đôi mắt Du Ninh Trạch rất đen, luôn nhìn Hứa Mịch, Hứa Mịch chơi đùa rồi cũng cảm thấy bản thân đùa hơi quá, lại khi dễ người ta như vậy. buông tay ra, vỗ vỗ mặt Du Ninh Trạch, “Được rồi, em khi dễ nữa.” Làn da Du Ninh Trạch trắng nõn, Hứa Mịch phát sau khi bị véo hơi hồng lên, trong lòng dâng lên cảm giác tội ác. bò xuống khỏi người Du Ninh Trạch, Du Ninh Trạch còn gì trói buộc, cũng ngồi thẳng dậy. Đôi mắt Du Ninh Trạch xoay vòng, trong mắt ánh lên vẻ nghịch ngợm, thừa lúc Hứa Mịch để ý, chồm người lên đẩy ngã xuống ghế sofa. Sau đó giống như trả đũa, nhéo nhéo má Hứa Mịch, “Ha ha, muốn véo lại em.” Hứa Mịch tức giận trừng mắt nhìn Du Ninh Trạch, “ vô sỉ!” “Vừa rồi em véo má , tại sao em em vô sỉ.” “Cái đó giống nhau. Em là nữ, là nam. Chỉ có nữ được khi dễ nam, nam thể khi dễ nữ được.” Du Ninh Trạch nhíu mày, động tác tay vẫn ngừng, phản bác , “Làm gì có chuyện như vậy.” Lập tức cười , “Mặc kệ, dù sao vẫn muốn véo má em.” Lúc ở với , tính tình luôn hơi trẻ con. Còn trước mặt người khác luôn mang bộ dạng ôn hòa tự nhiên. Ánh sáng ngoài ban công chiếu vào phòng khách, vừa vặn chiếu lên quần áo , dưới ánh mặt trời bộ tây trang cũng sáng lên. Hứa Mịch đột nhiên nhớ tới, Du Ninh Trạch luôn mặc tây trang. Từ lúc biết đến giờ, chưa nhìn thấy mặc loại quần áo khác. Ánh sáng kéo dài gương mặt góc cạnh mang theo chút nhu hòa, đôi mắt sáng như muốn chôn trong đó. Khóe môi treo nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, nụ cười như tia nắng mặt trời xuyên qua màn mây đen dày chiếu thẳng vào lòng . Hứa Mịch cảm thấy lương thiện của mình như tràn ra khỏi khe hở, những xấu xa trước kia như bị thứ gì đó tràn vào. Du Ninh Trạch thấy Hứa Mịch đột nhiên yên lặng, nhìn nhúc nhích, buông tay ra, “Sao thế?” Hứa Mịch nhìn đôi môi đỏ, suy nghĩ, “Em muốn hôn . Được ?” Lời này vừa ra, cả hai người đều cảm thấy quen thuộc. Đúng rồi, ngày hôm đó, khi hai người nhận giấy chứng nhận, Du Ninh Trạch qua những lời này với Hứa Mịch. .............. Ngày hôm đó bọn họ đến cục dân chính từ sớm để lấy giấy chứng nhận kết hôn. Bởi vì hôm đó là ngày lễ tình nhân, người nhận giấy chứng nhận rất nhiều. Lúc bọn họ đến là tám giờ,, cục dân chính còn chưa mở cửa, ở cửa lại có hàng dài người đứng xếp hàng. Hứa Mịch nhìn hàng người đó, đột nhiên hỏi , “Du Ninh Trạch, chúng ta kết hôn sao?” Du Ninh Trạch ôm Hứa Mịch cái, : “Ừm.” , “Vậy đối tối với em chứ?” , “ đương nhiên đối tốt với vợ.” ngây ngốc, trong mắt có mong đợi và mê mang, “Chúng ta hạnh phúc chứ?” nghĩ nghĩ, lời trong lòng, “Ít nhất tại, chỉ biết là, bởi vì có em nên rất hạnh phúc. biết tương lai như thế nào, nhưng dùng tất cả những gì có để làm em hạnh phúc.” Mặc dù mấy ngày hôm nay bọn họ phát triển tình cảm có thể gọi là thần tốc, nhưng biết lời hứa của đàn ông thể tin tưởng hoàn toàn, hơn nữa còn là người đàn ông quen biết chưa lâu. Nhưng khi nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Du Ninh Trạch, khiến quyết định tin người đàn ông này. Du Ninh Trạch thấy Hứa Mịch biến đổi mấy lần, nghĩ rằng vẫn còn lưỡng lự. cúi đầu thu hồi cảm xúc trong lòng, ôm chặt Hứa Mịch trong ngực, “ từng nghe câu , thế giới này có cuộc hôn nhân nào hạnh phúc viên mãn tuyệt đối, hạnh phúc đến từ tha thứ và tôn trọng lẫn nhau. A Mịch, hạnh phúc hay hạnh phúc, chỉ dựa vào mình là được, quan trọng là cả hai chúng ta cùng nỗ lực.” Du Ninh Trạch những lời này vào lòng Hứa Mịch. Đến lúc đó còn do dự nữa, ôm lấy , “Được.” lúc lâu sau, Du Ninh Trạch buông Hứa Mịch ra. Ánh mắt Hứa Mịch sáng lấp lánh, hơi mím môi nhìn , Du Ninh Trạch động tâm. Rốt cuộc vẫn suy nghĩ bị đè nén trong lòng ra, “ muốn hôn em, được ?” Hứa Mịch nhìn đôi tai đỏ ửng của Du Ninh Trạch, vẻ mặt bất cứ giá nào, mỉm cười, “Được.” Có được câu trả lời, ánh mắt Du Ninh Trạch thoáng qua tia kích động, tim đập rất nhanh, cúi đầu, hôn nhanh lên đôi môi đỏ mọng khiến nghĩ đến mấy ngày nay. hôn xong, Hứa Mịch choáng váng. Đây đúng là lần hôn nhanh nhất từ trước tới nay trong lịch sử của . còn tưởng rằng hai người hôn triền miên, cuối cùng chỉ là chuồn chuồn lướt nước? Mà cái người gây nên còn đứng ở bên, cười đến nỗi mắt híp thành đường, bộ dạng tâm tình rất tốt. đột nhiên có ý niệm phỏng vấn đương , “Hôn có cảm giác gì?” cười ngốc, trả lời cẩn thận giống như học sinh tiểu học trả lời giáo viên: “Tốt! Ngọt! Mềm!” Chỉ giây mà có thể hình dung ra được nhiều như vậy sao. Hứa Mịch nhìn trời, hỏi tiếp, “Trước kia cũng hôn những khác như vậy sao?” thản nhiên trả lời, “Trước kia chưa hôn ai, đây là lần đầu tiên hôn con .” Hứa Mịch kinh ngạc, “Mẹ kiếp, lừa ai thế. Trước kia mà chưa hôn qua bạn ? Ai tin.” Du Ninh Trạch nhìn Hứa Mịch, trong mắt có tia mất tự nhiên, “Trước kia, chưa bao giờ. Hì hì, em là mối tình đầu của .” Hứa Mịch: “...........” người đàn ông 28 tuổi, lại có thể chưa lần nào....... theo như lần xem mắt đó, cũng là lần đầu tiên xem mắt. Lúc đó cảm thấy mình buôn bán có lời, bởi vì tổng kết lại chút, mỗi người đàn ông xem mắt, cơ bản đều là xem mắt lần đầu. Dường như hôn như vậy nhiều lần. Lần này còn khoa trương hơn, khụ khụ, còn là mối tình đầu. Ngay lúc đó Hứa Mịch nghĩ, lại may mắn như vậy, nhúng chàm nhiều đứa trẻ đơn thuần. ................. Du Ninh Trạch mím môi, lông mi cong cong, đưa miệng tới trước mặt Hứa Mịch, “Ừm, em hôn .” là ngoan! Hứa Mịch ôm lấy Du Ninh Trạch, hôn lên. hôn như cắn kẹo, cắn cắn môi Du Ninh Trạch, nhấm nháp hương vị của nó. Động tác của Hứa Mịch nhàng dây dưa, Du Ninh Trạch cảm thấy môi bị cắn ngứa ngứa. nhịn được, lấy lưỡi liếm chút. Ừm, gãi ngứa. Hứa Mịch ngờ trong thời gian ngắn mà kỹ thuật hôn của Du Ninh Trạch lại tăng nhanh như vậy! Có thể lè lưỡi rồi? Vừa rồi khi Du Ninh Trạch liếm môi của . Đầu lưỡi mềm mềm khiến lòng rung lên. buông Du Ninh Trạch ra, “Này, xem, có phải đâu học hôn môi trộm ?” Du Ninh Trạch cảm thấy oan ức, “Đâu có.” ôm lấy Hứa Mịch, “Hì hì, nhưng mà vừa rồi phát , miệng của em hình như càng mềm hơn so với lần trước hôn em.” Đột nhiên Hứa Mịch cảm thấy, trước kia nghĩ rằng cảm thấy ngượng ngùng là sai. Người này quả thực là giả heo xơi tái cọp già, lúc đùa giỡn cũng có thể mang bộ dạng lưu manh. Hoặc có thể người này rối loạn hoàn toàn. Sau khi kết hôn với , lúc chuyện với càng lúc càng lớn mật, càng ngày cố kỵ gì nữa. Nhưng ở trước mặt người khác, vẫn tươi mát tuấn duật, tao nhã. đẩy Du Ninh Trạch ra, “Này, lịch nhã nhặn của đâu, ngại ngùng của đâu, xấu hổ của đâu?” Du Ninh Trạch thần thái tuấn lãng, phản bác, “ đâu có ngại ngùng, thẹn thùng hả?” Kỳ , Du Ninh Trạch biết tính cách của bản thân khá nội liễm trầm tĩnh. Nhưng mỗi lần đối mặt với , hiểu sao luôn cảm thấy ngượng ngùng. Hứa Mịch đẩy Du Ninh Trạch ra, đứng lên, vừa vừa vào phòng, “Vịt chết còn cứng mỏ. Đừng ngồi ngốc ở nhà nữa, chúng ta cũng ra ngoài dạo . Cơm nước xong còn phải tiêu thực, em muốn giảm béo!” “Em béo, vì sao lại muốn giảm béo.” Du Ninh Trạch như thế nhưng vẫn đứng lên. “Đây gọi là đề phòng! Đề phòng sau này lại biến thành béo.” Hứa Mịch cầm túi ra. Du Ninh Trạch tới cửa đổi giày, “Lại? Trước kia em có béo sao?” Hứa Mịch cũng đổi giày, “ nghe lầm rồi. Làm sao trước kia em lại béo được.” “ có việc gì, em béo cũng sao, mẹ béo chút có thể sinh tốt.” “ muốn ăn đòn sao. Cái gì mà sinh tốt. Em mới cần sinh tốt đâu.” “Em thô lỗ.” “Em vốn là người thô lỗ. Cũng đâu phải hôm nay mới phát .” ........... Hứa Mịch ở trong phòng thu thập hành lý cho Du Ninh Trạch, cảm thấy đáng tuyên dương vì ý thức vợ hiền của mình. Du Ninh Trạch vốn định tự mình sắp xếp, nhưng vung tay dõng dạc , “Giao cho em!” Hứa Mịch ngồi bên giường, nhìn bóng dáng bận rộn của Hứa Mịch. cảm thấy trong lòng rất thỏa mãn. Nghĩ đến ngày mai phải rời khỏi thành phố A, rời khỏi vợ, Du Ninh Trạch cảm thấy rất muốn. làm việc ở thành phố B, ba mẹ cũng làm ở thành phố B. Thành phố A là quê của , năm mới nhà về thành phố A đón. Mẹ sớm thu xếp tìm đối tượng cho ở thành phố A, muốn sớm lập gia đình. Nhưng đều từ chối, muốn đợi thêm hai năm, đợi đến khi nghiệp có thành tựu mới kết hôn. Nhưng mẹ luôn thúc giục . Năm nay về nhà, mẹ khuyên can mãi, khuyên rất lâu, chỉ để gặp đối tượng xem mắt. Mãi cho đến khi mẹ , nhất định bắt kết hôn, cứ xem, vừa lòng có thể bỏ. Có thể mới đồng ý. Lúc đó tính toán tốt, chỉ gặp, sau đó về. Bởi vì ngày hôm sau trở về thành phố B. Cuối cùng người tính bằng trời tính. tình phát triển biến hóa khó lường. ngờ lần đó xem mắt, thời gian trở về thành phố B lùi ngày, lùi ngày, rồi lùi cả tuần. Trước đó, đánh chết cũng ngờ, lại vướng phải này, trời đất xui khiến thế nào còn nhận giấy chứng nhận kết hôn, cưới này. ______________ Du Du dễ thương quá
Troi xui dat khien........nO.......nO.........ba moi dan duong, set danh trung moi dung.......hihi.........hoac co the la bi DỤ DỖ...........moa......moa.......ha......ha
Chương 5 Edit: lynnng Beta: Ishtar Rất dọa người, tiền diễn dài dòng khiến cho tinh thần của Hứa Mịch ở trong trạng thái căng thẳng. Du Ninh Trạch luôn tại người đốt lửa, lại vào. Hứa Mịch miệng khô lưỡi khô, nhịn được : “ có được ?” Đợi đến lúc Du Ninh Trạch tiến vào, Hứa Mịch chỉ cảm thấy đau đớn trong chớp mắt, ngay lập tức thấy cả người đều sảng khoái, toàn bộ tinh thần đều tập trung xuống phía dưới. Du Ninh Trạch ở người Hứa Mịch, thấy nhíu mày nhưng vẻ mặt cũng tỏ ra khó chịu. giơ tay vuốt lên đôi mày nhăn lại của Hứa Mịch, sau đó đỡ thắt lưng bắt đầu luật động. Hứa Mịch nghiêng đầu, tay nắm chặt lấy ga giường, cơ thể ngừng cảm nhận khoái cảm. cắn chặt răng, sợ chịu được mà kêu ra tiếng. Đàn ông trong việc này, hình như đều là trời sinh tự hiểu. Ngày hôm qua còn trúc trắc ngay cả cửa vào cũng thấy, hôm nay lại giống như làm qua nhiều lần, trực tiếp thuận lợi vào. Nếu phải cả ngày hôm nay Hứa Mịch đều ở cùng với Du Ninh Trạch, chắc nghi ngờ có phải vụng trộm chỗ nào học thêm . Trong phòng có ánh đèn, chỉ có tiếng thở dốc của hai người cùng tiếng nước va chạm nhau vang lên. Ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, chút ánh sáng xuyên qua rèm cửa, trong phòng bật đèn, chỉ mơ hồ nhìn thấy bày biện bên trong phòng. nhịn được quay đầu nhìn , tuy rằng ngay ở đầu , trong đêm tối thể nhìn thấy hết biểu tình mặt , nhưng mà vẫn có thể mơ hồ nhìn thần thái của , bóng đêm làm cho thêm chút cảm giác thần bí, ngũ quan dường như cũng dịu dàng hơn. Trong cơ thể kích thích ràng như vậy, khiến cho Hứa Mịch nhất thời có cảm giác biết bản thân ở nơi nào. giơ hai tay ôm thắt lưng rắn chắc tinh tráng của , tay cũng theo thắt lưng nhấp nhô lên xuống. Vận mệnh sao có thể kì quái như vậy, vốn là người hoàn toàn liên quan, lại ở cùng nhau, còn làm chuyện thân mật nhất đời. Có thế này mới phát , đôi mắt đen như mực của vẫn nhìn , biết nhìn bao lâu. Hứa Mịch chính là tại trong đôi mắt thâm trầm như mực này tới cao trào. Du Ninh Trạch hơi đè vào người , vẫn ra, Hứa Mịch đẩy chút, “ nặng.” Có lẽ Hứa Mịch biết, vừa qua cao trào, thanh khàn khàn lại gợi cảm, mang theo chút lưu luyến. Du Ninh Trạch xoay người từ người Hứa Mịch xuống, nghiêng người ôm lấy , nhịn được hôn lên mặt , cười , “ cũng cùng em giảm béo.” “ cần, vốn là da bọc xương cũng có mấy lạng thịt, lại giảm xuống nữa chỉ còn mỗi xương.” Hứa Mịch ôm thắt lưng Du Ninh Trạch, “ cần phải tăng cân.” biết có phải là vì cầm giấy chứng nhận kết hôn, có lý do quang minh chính đại lại có pháp luật bảo vệ nên Hứa Mịch cảm thấy mỗi lần ôm Du Ninh Trạch đều có cảm giác an toàn, vì người đàn ông này là của , lại trở thành của người khác. “Em giúp tăng.” “ tưởng bở.” … … … Sáng hôm sau, Du Ninh Trạch bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Điện thoại là Từ Khiêm gọi tới. nhanh chóng cầm lên nghe, đứng dậy ra ban công. “A lô” Bởi vì bị đánh thức, ngữ khí của ràng tốt lắm. “Du Ninh Trạch!! Nếu hôm nay cậu về công ty, mình chết cho cậu xem.” Đầu bên kia điện thoại Từ Khiêm gào lên. “ biết.” Du Ninh Trạch tắt cuộc gọi, vào phòng ngủ. Hứa Mịch dậy. “Đánh thức em?” Du Ninh Trinh lật chăn, bò lên giường, ôm lấy Hứa Mịch. “, em đặt đồng hồ báo thức. phải bảo buổi sáng sao, như nào còn lên ngủ?” Du Ninh Trạch chôn đầu ở cổ Hứa Mịch, cọ cọ, “ muốn .” “Được, vậy đừng a.” Hứa Mịch cười . “ sắp phải rồi, em còn vui vẻ như vậy. lương tâm.” “Chẳng lẽ còn muốn em Mạnh Khương Nữ khóc trường thành*?” “ làm xong việc về gặp em. Công ty gần đây mới tiếp nhân dự án lớn, phải quay lại. xin lỗi.” Du Ninh Trạch nhìn Hứa Mịch, vô cùng nỡ, rốt cuộc cảm nhận được ý nghĩ thực của câu ‘nỗi khổ chia ly’. “Em biết, phải hôm qua rồi sao. Với lại, cũng xin nghỉ lâu rồi, nên về làm . Việc này cũng có gì cần xin lỗi.” , Hứa Mịch cũng hiểu được hoàn cảnh lúc này. Vừa kết hôn, liền phải xa nhau. Hai người thời gian ở chung vốn ngắn, bây giờ Du Ninh Trạch phải , lại càng có thời gian ở chung. Du Ninh Trạch từ hôm qua vì phải , vẫn rầu rĩ vui, Hứa Mịch cũng muốn tăng thêm áp lực cho . Hứa Mịch biết ‘kết hôn xa’ như vậy, hai người bọn họ nên có người phải nhượng bộ. phải thành phố B là Du Ninh Trạch về thành phố A phát triển. Nhưng mà bây giờ chuyện này còn quá sớm, bọn họ kết hôn rất vội vàng, việc này để qua thời gian nữa rồi tính sau. “Được rồi, dậy . hơn tám giờ rồi, lại dây dưa, tới chín giờ mất. Chờ về thành phố B cũng là buổi chều rồi.” Hứa Mịch đẩy đẩy Du Ninh Trạch. Từ thành phố A đến thành phố B cần năm, sáu tiếng đường. “Ôm lát nữa thôi.” Du Ninh Trạch giống như gấu Koala dính người Hứa Mịch, Hứa Mịch cũng mềm lòng, “Được rồi. Nể tình sắp phải , em cho ôm lúc.” Hứa Mịch chỉ nghĩ Du Ninh Trạch ôm thêm lúc, ai biết ôm, liền an phận. Hôn chỗ này sờ chỗ kia. Lúc chân bị vật cứng nóng rực nào đó chạm vào, Hứa Mịch cứng người rồi. Trời ạ, cứng rắn như vậy cũng quá nhanh . đợi Hứa Mịch phản ứng lại, Du Ninh Trạch tiến vào . Vì thế hai người lại dây dưa quấn quýt, ép buộc đến chín giờ. Du Ninh Trạch trước khi là, “ rồi, em về chỗ mẹ ở. Em ở đây mình, lo lắng.” Hứa Mịch đứng ở cửa, “ em cũng về. Em mới cần mình ở đây đâu.” Du Ninh Trạch rồi, Hứa Mịch về phòng, nằm lên giường, định ngủ bù. Kết quả lăn qua lăn lại, vẫn ngủ được. Ga giường còn dính dính, giường còn giữ lại hơi thở hai người sau khi hoan ái, nhưng mà người kia còn ở nhà. Hứa Mịch ôm chăn ngồi giường, nhìn phòng ngủ trống rỗng, trong lòng khó chịu. Vừa rồi nên thêm mấy câu với . Như vậy có lẽ cũng có thể kéo dài thời gian chút, bọn họ cũng có thể ở cùng nhau thêm lát. Dù thế nào cũng tốt hơn bây giờ, bản thân mình người. Làm gì giả cao quý lãnh diễm. Bây giờ hối hận , khinh bỉ mày! … … … … Sau khi kết hôn, Hứa Mịch phát cuộc sống của có gì thay đổi. Ban ngày đến công ty làm, buổi tối vẫn về nhà mình. Nếu phải mỗi tối Du Ninh Trạch đều gọi điện, vẫn nghĩ là mình chưa kết hôn, càng biết Du Ninh Trạch là ai. Du Ninh Trạch vốn là người nhiều, hơn nữa hai người bây giờ có thể xem như ở giai đoạn phát triển tình cảm. Thời gian hai người chuyện cũng rất ngắn. Nhưng mà theo số lần gọi ngày càng nhiều, thời gian hai người chuyện cũng dần dần tăng lên. Cuối tuần, Hứa Mịch cùng Trương Mộng ăn hải sản. Trương Mộng sớm hẹn , nhưng mà Hứa Mịch bởi vì chuyện xem mắt kết hôn, nên vẫn chưa có thời gian . Trương Mộng uống hớp bia, đấm ngực dậm chân, “Đến bây giờ mình còn tin được là cậu kết hôn. Mấy năm nay cậu đều ép buộc lâu như vậy, cuối cùng lại thầm đăng ký. Mình đây thể nào chấp nhận chuyện này được.” “Mình cũng giống cậu thôi, bây giờ ở trong lòng vẫn còn bị đả kích, tiếp thu được bản thân nhanh như vậy trở thành người có gia đình. với cậu, trong lòng mình vẫn cảm thấy bọn mình chừng sau này ly hôn, dù sao có tình cảm là nền móng a.” “Ly cái lông. Mình cá hai quả dưa chuột, cậu truyền thống từ trong xương như vậy, khi kết hôn là cả đời, nhất định li hôn” “Đúng vậy.” thể , Trương Mộng vẫn rất hiểu Hứa Mịch. Hứa Mịch cảm thấy Trương Mộng đúng, vẫn đều là bên ngoài nhìn như tiêu sái kiềm chế được, trong lòng lại rất truyền thống. “Mình cũng chỉ nghĩ thế mà thôi. Bây giờ mình từ từ tiếp nhận chuyện này. muốn học như nào bảo vệ tốt hôn nhân của mình” “Lãng tử quay đầu a, cậu cuối cùng cũng tính sống yên ổn. Người trước kia của cậu nhất định là vô duyên với cậu, quen nhau lâu như vậy lại có lợi gì, cuối cùng phải là theo Du Ninh Trữ.” Trương Mộng là trong những người chứng kiến năm tháng thanh xuân hoang đường của Hứa Mịch, nhìn Hứa Mịch từ từ lột xác, có chút cảm khái. Hứa Mịch chút để ý, cho ít nấm kim châm vào nồi, “ phải chỉ có hai ba người thôi sao. Đều qua rồi. Còn nữa, ấy là Du Ninh Trạch, phải Du Ninh Trữ.” Trương Mộng nâng mắt nhìn mặt Hứa Mịch, xác định có gì khác thường mới tiếp, “Bố mẹ chồng cậu ở thành phố A sao?” “Bởi vì công việc, bọn họ ở đêm bọn mình kết hôn xong quay về thành phố B rồi.” Trương Mộng với phục vụ đứng ở bên cạnh, “Lấy cho tôi đĩa óc heo nữa” Hứa Mịch khóe miệng giật giật, “Cậu nhất định phải chuyên tình với óc heo như vậy sao?” “Hừ, bà đây thích” Lúc này phục vụ bê đĩa óc heo ra, Trương Mộng cảm thấy thỏa mãn đổ vào nồi, tiếp tục với Hứa Mịch, “Vậy cậu bây giờ chẳng phải là thích ngu người sao. Kết hôn, có mẹ chồng nàng dâu phiền toái, có thể về nhà mình ở.” Hứa Mịnh ghét bỏ nhìn đĩa óc heo, “Đúng vậy, vui vẻ nhất chính là mẹ mình. Làm ầm ĩ hai năm, chuyện đau đầu nhất giải quyết, con lại có thể về nhà ở.” Suy nghĩ chút, lại thêm “Bố mẹ chồng mình đều là giáo sư, dạy học ở đại học B, tư tưởng có vẻ mở, có lẽ cho dù ở cùng nhau, cũng xảy ra mâu thuẫn gì lớn.” Chú thích: * Mạnh Khương NữhayNàng Mạnh Khương(孟姜女) là nhân vật trong truyện cổ tích dân gianMạnh Khương Nữ khóc Trường ThànhcủaTrung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thờiTần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là thư sinh Giang Nam tênPhạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt xây dựngVạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn. Ngày nay, tại quậnSơn Hải Quanthuộcđịa cấp thịTần Hoàng Đảocủa tỉnhHà Bắccó miếu thờ Mạnh Khương Nữ.