1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Kiều Trọng Sinh - Vivian vivian

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 25: GÓP VỐN

      Kiều ba Kiều mẹ trả hai nghìn đồng mượn cho ông nội Kiều Kiều. Ngoài trả tiền Kiều ba còn biếu ông nội Kiều Kiều ít cá và thịt. Ông bà nội Kiều Kiều vui vẻ nhận lấy. Kiều Kiều cũng cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra. Gần đây Kiều mẹ rất hay lo nghĩ, Kiều Kiều nghe lén mới biết được ra đơn vị của Kiều mẹ vài chuyện . Đó là kêu họi mọi người góp vốn, Kiều mẹ do dự biết có lên góp hay .

      Kiều Kiều rất muốn cho bà biết nên tham gia nha, trước đây có vài lần tổ chức nhưng nhà họ tham gia, kết quả là những người tham gia đều kiếm lại được số tiền gấp ba lần số tiền đem góp. Nhưng nàng bây giờ còn , lời được coi trọng.

      “mẹ, nghe đơn vị của mẹ huy động góp vốn hả?” Kiều Kiều hỏi thăm.

      “Sao con biết? Nghe ai . Chuyện này liên quan đến con, mau chơi ”. Kiều mẹ muốn nhiều với Kiều Kiều.

      Kiều Kiều biết đây là cơ hội tốt của nhà nàng nên rất vội vàng nhưng nàng biết phải với bố mẹ như thế nào.

      Nghe Giang Hải Dương trở về nên Kiều Kiều quyết định hỏi chú ấy, dù sao Giang Hải Dương có nhiều kiến thức hơn.

      Giang Hải Dương vẫn rất quý Kiều Kiều, nghe Kiều Kiều hỏi ông im lặng lúc rồi tìm Kiều ba Kiều mẹ, Kiều Kiều cần để ý nữa. Nhưng ông cũng hỏi Kiều Kiều, cháu cảm thấy có thể kiếm tiền từ chỗ này sao?

      Kiều Kiều đáp, có thể.

      Tại sao?

      Đúng vậy, tại sao Kiều Kiều lại cảm thấy có thể kiếm được tiền? Kiều Kiều thể mình biết những chuyện sau này xảy ra, mà nàng cảm thấy nhà máy dầu nhớt là ngành sản xuất có tiềm năng lớn, nàng có thể dùng trực giác hai năm buôn bán của mình nhìn ra.

      Lời của Kiều Kiều làm cho Giang Hải Dương buồn cười, lại còn trực giác hai năm buôn bán.

      Có điều Giang Hải Dương cũng đả kích trẻ nữa, ông ấy cùng Kiều ba Kiều mẹ chuyện.

      Qua vài ngày, Kiều mẹ tự dưng từ chức, Kiều Kiều buồn bực, hóa ra Kiều mẹ mang thai. Bà sợ nếu tiếp tục làm đối với con tốt, nên quyết định nghỉ làm. Quả nhiên mọi thứ đều giống kiếp trước, nhà họ vẫn tham gia góp vốn, em nàng cũng được sinh ra năm nay.

      Lại qua vài ngày nữa nàng lại nhận được tin tức đó là cha nàng góp năm đồng vào việc làm ăn của chú Giang, Kiều Kiều hơi thấp thỏm, cảm thấy chắc chắn. Năm nghìn đồng này có hai nghìn là tiền để trả cho cậu, bây giờ lại bị cha nàng gom góp hùn vốn với Giang Hải Dương. Mặc dù Giang Hải Dương để ý mấy đồng tiền kia nhưng Kiều Kiều vẫn lo lắng, chuyện này với chuyện của nhà máy dầu là giống nhau, chuyện tương lai của nhà máy dầu nàng nắm chắc nhưng chuyện của Giang Hải Dương nàng biết nha.

      Kiều ba phải là người có bản lĩnh lớn. Đời trước Kiều ba chỉ là người tầm thường, ban đầu làm việc tạm thời tại chính phủ, sau chuyển thành làm ngoài ngành, cả đời ông cũng trở thành nhân viên công vụ. Đó cũng là trong những tiếc nuối của Kiều ba.

      Kiều ba làm việc luôn luôn bảo thủ đem năm nghìn đồng tiền mình vất vả tích góp từng tí cho Giang Hải Dương, đây hoàn toàn nằm trong dự liệu của Kiều Kiều.

      Nhìn Giang Phóng Giang Viễn tim phổi ở nhà nàng, Kiều Kiều cầu mong tất cả đều thuận lợi.

      Mặc dù Kiều mẹ mang thai nhưng có bất kỳ triueejn chứng nào, cái gì mà ăn ngon hay là nôn mửa đều có. Kiều Kiều thấy tinh thần của mẹ mang thai so với trước kia tốt hơn, khỏi cảm khái vạn phần.

      Bởi vì Kiều mẹ làm mà ở nhà nên Kiều Kiều cảm giác được mình nhàng hơn nhiều, cái gì cũng cần làm, chỉ cần quyets dọn nhà cửa là được. Từ khi Kiều mẹ ở nhà, cái gì có thể làm bà đều làm, trong lúc nhất thời Kiều Kiều chưa thích ứng kịp.

      Nhưng nàng nghĩ, như vậy cũng tốt, Kiều mẹ ở nhà nàng cần làm việc nhà vậy có nhiều thời gian kiếm tiền hơn.

      như Kiều Kiều dù có thể kiếm tiền có thể kiếm được bao nhiêu đây, cũng phải quá nhiều.

      “Kiều Kiều” Kiều mẹ vuốt tóc Kiều Kiều.

      “Mẹ, làm sao vậy?”

      “Kiều Kiều, mẹ biết con là đứa bé hiểu chuyện, mọi việc cũng là vì suy nghĩ cho cái nhà này. Trước kia con giúp cha mẹ góp tiền xây nahf, đến hôm nay nhà chúng ta khá hơn, cũng vào quỹ đạo rồi, con xem qua mấy ngày nữa con có thêm em trai hoặc là em , nhà chúng ta càng tốt hơn. Còn con, mới mười tuổi, ngay cả sinh nhật lần thứ chín cũng chưa qua, con cũng chỉ là đứa bé, trẻ con phải làm là học tập giỏi mới tốt, mẹ hi vọng con vui vẻ mà lớn lên. Nhà chúng ta mặc dù có nhiều tiền nhưng chỉ cần mẹ và cha con cố gắng, chúng ta làm con vui vẻ lớn lên. Mẹ hi vọng con ngày ngày nghĩ cách kiếm tiền”.

      “Mẹ…” Lời của Kiều mẹ làm cho Kiều Kiều cảm động.

      Nhìn con rơi nước mắt bổ nhào vào lòng mình, Kiều mẹ vỗ lưng của nàng.

      “Những lợi nhuận của con nếu có thời gian làm, nếu có thời gian thôi. cần miễn cưỡng bản thân, làm cho mình mệt mỏi, đáp ứng mẹ, được ?”

      “Vâng, được ạ”

      Giang Phóng đứng ở của nhìn hai mẹ con Kiều Kiều ôm nhau, nhếch khóe miệng cười cười.

      Lẳng lặng đến bờ sông, Giang Phóng ngồi con đê, từ có mẹ, cha cũng ở nhà thường xuyên, có ai quản thúc cũng có ai đau lòng , thương .

      Nhưng biết, thể nhu nhược, còn phỉa chăm sóc cho em trai, em trai lúc rất hay khóc và nghịch ngợm, dần dần quên mất, quên mất mẹ có bộ dạng thế nào, là người ra sao. Có đôi khi nằm mơ, thấy mẹ, mơ thấy mẹ cao cao, mặc váy dài nhưng nhìn thấy mặt mẹ, vẫn luôn nhìn thấy.

      Sau này thích mơ như vậy nữa, ra nghe người khác khi còn bé mẹ bỏ phía nam, bỏ lại , ra mẹ thương , thích em trai nên bỏ họ .

      Từ đó về sau Giang Phóng nhắc tới mẹ nữa, cũng muốn nhắc tới.

      Ở đây có biệt danh là tiểu bá vương, tên côn đồ, những đứa nhà gia giáo thích chơi với , cũng thích chơi cùng bọn họ.

      Ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Kiều, thân ảnh nho của nàng rất linh hoạt, lá gan cũng lớn. cảm thấy, đứa này kỳ quái.

      Sau đó trông thấy nàng bán hàng, nghĩ nhà nàng nhất định là rất nghèo nếu nàng như vậy sao lại phải bán đồ đây? trêu trọc nàng, nếu muốn buôn bán phải giao phí bảo kê, nàng cam lòng nhưng phản kháng mà chạy mất còn đến nữa.

      Về sau nàng thấy đánh nhau với người ta, thế mà lại tìm lớn.

      Cũng biết từ khi nào bọn họ liền ở cùng chỗ, ngày ngày cùng nhua chơi đùa cùng nhua ăn cơm, cùng nhua kiếm tiền.

      Mặc dù ở Kiều gia nhưng rất hâm Kiều Kiều. Hâm mộ hòa thuận của ba người nhà nàng, cho dù cuộc sống giàu có nhưng lại ấm áp.

      Kiều Kiều cũng làm cho cảm thấy ấm áp.

      nghĩ, muốn cả đời ở bên cạnh Kiều Kiều.a

    2. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 26: SỐ HỌC THI ĐUA

      Kiều Kiều gần đây giống như trước kia, còn hứng thú kiếm tiền nữa. Mặc dù đối với tiền vẫn còn rất nhiệt tình nhưng gấp gáp kiếm tiền như xưa. chỉ có bạn bè xung quanh phát ra chuyện này ngay cả thầy giáo chủ nhiện Vương cũng nhận ra.

      Ông rất vui mừng, Kiều Kiều chính là học trò cưng của ông.

      Bạn bây giờ của ông cũng là do Kiều Kiều gián tiếp giới thiệu. Bạn ông là chủ nhiệm lớp Giang Phóng, giáo Phương. Gần nửa năm nay, thường xuyên bàn luận vấn đề của mấy đứa , thảo luận phương pháp giáo dục thích hợp, tiếp xúc dần dần, có rất nhiều chuyện đều nghĩ giống nhau. Thời gian lâu dài, thầy giáo Vương thổ lộ với giáo Phương, thế mà lại thành công. ra giáo Phương cũng có tình cảm với ông.

      “Thầy giáo Vương, có văn kiện đưa xuống, cuối tuần này tổ chức thi học sinh giỏi môn Số học trong phạm vi Trấn, năm học sinh giỏi lớp thầy là ai vậy? quyết định chưa?” giáo viên lớn tuổi cười tủm tỉm nhìn thầy giáo Vương.

      Tháng sau thi học sinh giỏi cấp thị xã, mỗi trấn chỉ có năm danh sách, cuối tuần này trấn tổ chức thi đấu để chọn lựa, thông báo xuống, mỗi lớp năm học sinh tham gia, hai khóa tạo thành tổ cũng chính là năm năm hai tổ, năm ba năm tư tổ, năm năm năm sáu tổ. Cuối cùng mỗi tổ chọn ra năm người tham gia thi thị xã.

      Lớp thầy giáo Vương chủ nhiệm là năm ba, tóm lại vẫn bị thua thiệt. Mỗi tổ chọn ra năm người tham gia thi đấu bán kết. Lần này, thời gian để học sinh thi đua rất căng.

      “Lớp em* hả, định ra rồi. Là Kiều Kiều, Giang Viễn, Tiểu Mẫn, Chu Thanh Nguyệt, Chu Thanh Buông”. Năm học sinh này là năm người đứng đầu môn Số học lớp ông. Trong lòng ông cảm thấy có người thích hợp, dù sao kết quả thi cuối kỳ cũng đánh giá được hết khả năng của học sinh.

      *LN để thầy giáo Vương xưng hô với vị giáo viên kia là Em/Thầy nhé.

      Trong lớp ông Kiều Kiều là chủ chốt, thành tích cần phải . Tổng thành tích của Tiểu Mẫn cũng tính là cao nhưng nếu chỉ tính Số học thành tích của nàng vẫn luôn cầm cờ trước, cơ bản là Kiều Kiều hạng nhất nàng hạng hai. Hai em Chu Thanh Nguyệt và Chu Thanh Buông luôn luôn cẩn thận chắc chắn, duy chỉ có tính toán là tin tưởng được. Còn Giang Viễn, nhưng thầy giáo Phương rất xem trọng nó, có lẽ, nó con ngựa đen lớn nhất.

      Vị giáo viên kia nghe được có tên Giang Viễn rất là kinh hãi, hoài nghi hỏi: “Giang Viễn?” được ?

      “Vâng, em vẫn cảm thấy tư chất của đứa này rất tốt, mặc dù tính là nghiêm túc nhưng thành tích bị rớt xuống, là mầm non tốt. Em nghĩ chúng ta là giáo viên, cũng lên tranh thủ cho học sinh của mình, theo em lần này thằng bé có lẽ là hắc mã lớn nhất lần này của chúng ta đấy?”

      Vị giáo viên kia vui mừng, “Đúng vậy, đều đứa tinh nghịch là đứa thông minh, thầy muốn nhìn xem, lần này thầy giáo Vương có đúng ”.

      Lúc tất thầy giáo Vương thông báo danh sách học sinh cuối thần tham gia dự thi ở phòng học xong, tất cả mọi người đều bối rối, có cả Giang Viễn, thần kỳ. Ngay cả Giang Viễn cũng ngạc nhiên, miệng nó có thể nhét được quả trứng gà rồi.

      “Học sinh tham gia thi tuyển tan học mỗi ngày muộn hơn hai giờ, thầy muốn bổ túc cho các em ở trong phòng học. những bạn học khác nếu có hứng thú cũng có thể ở lại nghe, nhưng lần học bổ túc này chủ yếu là sử dụng kiến thức ngoại khóa là chính”.

      Kiều ba Kiều mẹ biết chuyện thi tuyển đều cảm thấy vui mừng, dặn dò Kiều Kiều và Giang Viễn nhất định phải học tập giỏi. Giang Phóng lên tiếng ăn cơm. Kiều Kiều thấy thế liền hỏi tình huống lớp , ra Giang Phóng cũng được chọn, mọi người càng vui mừng nhưng thấy Giang Phóng để ý giống như đáng lo.

      Đối với lần thi tuyển Số học này Kiều Kiều rất để ý, dù sao đây cũng là lần đầu tiên sống lại nàng tham gia thi học sinh giỏi, ha ha.

      ra chỉ có thời gian tuần để học, Kiều ba Kiều mẹ cảm thấy Kiều Kiều có thể được chọn, như thế nào nhỉ? Năm thứ ba và thứ tư tổ, ràng năm thứ tư chiếm ưu thế hơn nha. Con bé có học giỏi nhưng làm sao so được với năm thứ tư, bọn họ cũng chắc chắn.

      Nhưng mà tham gia thi tuyển lần này đối với con mình cũng có chỗ tốt, phải sao? Dù sao con bé cũng hơn tuổi, còn học năm thứ ba nếu trúng cũng mất mặt.

      Dù nghĩ như vậy nhưng Kiều mẹ vẫn làm thức ăn ngon cho bọn , hi vọng chúng nó đừng mệt mỏi quá, dinh dưỡng phải được cung cấp đầy đủ.

      Lúc Giang Viễn mới biết mình là trong số những học sinh tham gia thi tuyển, rất rất bối rối, sau nghe lại nghe được phải học bổ túc, còn chiếm dụng thời gian tan học trong lòng nó vui. Lúc ấy còn bằng chơi đâu nhưng tan học nhìn ánh mắt hâm mộ của bạn học, đặc biệt là ánh mắt của những đứa bình thường lỗ mũi hướng lên trời, tâm nó lại chuyển, lại xinh đẹp. Mọi người , có tư cách tham gia thi đấu đều là học sinh giỏi, lần này đúng là đuôi của nó vểnh lên trời rồi, ha ha, nó khi nào lại chiếm ưu thế về mặt học tập rồi, trong lòng rất sảng khoái nha!

      Về phần có thể lấy được kết quả tốt hay chút cũng quan tâm, mỗi tổ bảy mươi người lại chỉ lấy năm người. trúng cũng rất bình thường mà!

      Đừng chỉ có Giang Viễn mới nghĩ như vậy ngay cả Giang Phóng cũng nghĩ thế. Mặc dù thành tích cũng khá nhưng cho tới bây giờ vẫn bị đối đãi như đứa xấu xa. Hôm nay có cái danh hiệu mới này thêm cả Kiều Kiều đả động lên cũng bắt đầu học tập, ngược lại cảm thấy cũng rất thú vị.

      Nhìn Kiều Kiều cầm sách lầu bà lầu bầu lẩm bà lẩm bẩm còn chỉ dạy đến chỉ dạy hai em bọn họ , Giang Phóng nghĩ, Kiều Kiều thực là ngôi sao may mắn của mình.

      “Kiều Kiều, câu này tại sao chị làm như vậy?” Giang Viễn nhìn bài làm của Kiều Kiều.

      “Đơn giản quá”

      Giang Viễn cũng cần Kiều Kiều giảng giải, nhìn lúc giống như hiểu ra lại quay đầu lại xem sách của mình.

      tuần lễ rất nhanh trôi qua rồi, mặc dù là nhân sĩ trọng sinh nhưng kiều Kiều rất nghiêm túc, từ ngày sống lại nàng liền với bản thân mình, thể giống như kiếp trước, sống cuộc sống ngây ngây ngô ngô, nàng muốn sống tốt.

      Đề cũng khó, lúc ra Kiều Kiều nghĩ.

      “Như thế nào?” Kiều Kiều ra tương đối sớm, thấy Giang Viễn mè nheo ra, vội hỏi.

      Cúi đầu ủ rũ: “Em cảm thấy làm đúng nhưng lại đúng, nắm chắc”.

      “Đừng lo lắng, mặc kệ có lấy được hạng hay chỉ cần chúng ta làm hết sức là được rồi”.

      “Vâng, được thôi, em thế mà cũng có thể tham ra thi đấu Số học, ha ha” Giang Viễn là đứa vô tâm vô phế, chỉ chớp mắt cái liền vui vẻ.

      “Em có thấy trai em ?” hết giờ rồi, Giang Phóng đâu?

      Kiều Kiều nhìn xung quanh.

      “Kiều Kiều”. Giang Phóng ở ngoài trường.

      “Di? lúc nào ra ngoài rồi, sao em nhìn thấy ”.

      ra từ lâu rồi, dù sao cũng trúng, làm lung tung thôi”. Giang Phóng chẳng hề để ý.

      nha” Kiều Kiều chu môi.

      Thấy Kiều Kiều chu môi, Giang Phóng cầm lấy cặp sách của nàng, “Về nhà, về nhà”

      Nha đầu kia, thể để nàng lầm bầm nếu nàng hếch mũi, lên mặt suốt.
      amandatruc, Khủng Long, hargane18722 others thích bài này.

    3. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 27: EM

      Kiều mẹ sinh. Sinh . Kiều Kiều cảm thấy rất vui vẻ, kiếp trước, nàng có em hơn nàng mười tuổi. Kiều mẹ tính toán đến ngày sinh mới vào bệnh viện, nhưng đến ngày vẫn chưa sinh, khoảng bốn ngày sau mới sinh.
      Kiều mẹ phải đến bệnh viện thị trấn, Kiều Kiều cùng, lúc đó nàng chỉ biết mỗi ngày đều phải học, ra nàng rất muốn nha nhưng mà cha mẹ đồng ý, họ muốn nàng cứ như bình thường học, Kiều Kiều phản kháng có hiệu quả
      Giang Phóng và Giang Viễn luôn miệng chê cười Kiều Kiều.
      Cha mẹ sinh được , Kiều Kiều lần này rất nóng nảy, kiếp trước nàng với em vô cùng hòa thuận. Tỏ ý muốn xem, nhưng Kiều ba kiên quyết cho . Kiều mẹ thuận lợi sinh đứa lên sau ba hôm là có thể xuất viện về nhà rồi cho lên Kiều ba cảm thấy Kiều Kiều có đến hay cũng cần thiết.
      Kiều Kiều thấy Kiều ba đồng ý, bèn lăn lộn khóc nháo, nhìn Kiều Kiều đòi sống đòi chết như vậy, hai em Giang gia tặc lưỡi, Kiều ba bất đắc dĩ, có cách nào khác chỉ có thể đáp ứng.
      Kiều Kiều lăn lông lốc bỗng đứng lên. ra trước kia Kiều Kiều phải như vậy, nhưng từ khi biết Giang Phóng Giang Viễn, nàng liền học được kiểu chơi xỏ lá. Mặc dù thực tế tuổi còn , nhưng mà bây giờ nàng ở trạng thái Lolita, mặc kệ nàng làm cái gì, đều là chuyện rất bình thường.
      Kiều ba , sao con mình lại biến thành như vậy, nhưng nhìn bộ dạng của Kiều Kiều bây giờ có vẻ rất vui mừng, mặc dù có lăn qua lăn lại chút nhưng vẫn học giỏi, còn có thể làm. Cái tính tình nóng nảy này vẫn có thể trông nom.
      Vừa rạng sáng ngày tiếp theo, Kiều ba xin nghỉ ngày cho Kiều Kiều, mang nàng và Giang Phóng đến bệnh viện. Tiểu nha đầu rất hình như rất buồn bực. Hỏi vì sao Giang Phóng cũng , Giang Phóng , thằng bé cùng Kiều Kiều. Ông cũng đồng ý, buổi tối hôm nay ông dự định ở lại bệnh viện chăm sóc Kiều mẹ, Kiều Kiều có thể về trước với Giang Phóng.
      Ban đầu Kiều ba nghĩ nghĩ như vậy, nhưng Giang Phóng cũng muốn , nếu như vậy, Kiều ba cảm thấy, bằng để cho bọn cùng . Sau đó cùng trở về, mặc dù là hai đứa bé, nhưng Kiều ba rất yên tâm, đương nhiên rồi, cái yên tâm, chủ yếu là nhằm vào Giang Phóng mà thôi. Nếu đổi lại là Kiều Kiều Kiều ba thế nào cũng thể yên tâm.
      “Mẹ”. Kiều Kiều thoắt cái vọt vào phòng bệnh. Kiều mẹ cùng phụ sản giường bên cạnh tán gẫu, hai người chuyện khí thế ngất trời nhìn thấy Kiều Kiều phần phật tiến đến.
      “Di? Kiều Kiều, sao con lại tới đây?”
      Hôm nay phải là thứ năm sao? Sao Kiều Kiều lại tới.
      “Mẹ, con và Giang Phóng còn có cha cùng nhau sang đây xem mẹ vàem , hắc hắc.”
      Kiều mẹ trừng mắt: “Thế là thế nào, ba con cũng đáng tin, sao có thể dẫn con tới đây, mẹ chiều nay xuất viện rồi. Con hôm nay dám học, Giang Phóng cũng tới? Con nhìn còn , mình muốn học còn lôi kéo cả Giang Phóng, mẹ thấy con là muốn ăn đòn rồi”.
      “Mẹ, còn phải là con muốn gặp mẹ với em hay sao?”
      Kiều Kiều nịnh nọt với Kiều mẹ. Lại bị bà lườm cái.
      “Con cứ nháo ”.
      Tinh thần của mẹ nàng có vẻ rất tốt, nhìn qua có chuyện gì, “Mẹ, em đâu?”
      Kiều ba đem em Kiều Kiều ôm tới.
      “Em con ở chỗ này đây!” Kiều Kiều vội vàng chạy tới, Giang Phóng cũng tò mò nhìn qua.
      Bánh bao mềm mại non nớt, đầu giống như có tóc, rất thưa thớt, bàn tay bé nắm thành quả đấm , dù có bị người ôm tới ôm lui, vẫn ngủ ngon như cũ có cảm giác gì. Bộ dáng ngốc ngốc .
      “Mẹ, đây là em sao?”
      Kiều mẹ nhìn con ngốc nghếch nhà mình, cười: “Người khác lại ôm tới đây cho con xem sao? Đứa ngốc”.
      Mấy người ngồi xung quanh đều cười rộ lên.
      “Em ”. Kiều Kiều lấy tay chọc lên khuôn mặt nhắn của em , u, quả nhiên non mịn giống như trong tưởng tượng. Đứa bé giống như cảm nhận được có người quấy nhiễu nó, vui hừ hừ hai tiếng, nhưng cũng tỉnh lại, tiếp tục ngủ.
      đáng .” Nàng nhớ muội em nàng khi còn bé là đứa đáng , khóc nháo, rất dễ nuôi, Kiều mẹ thường cảm khái, khi còn bé mình là hỗn thế tiểu ma vương, rất hay khóc nháo, dễ nuôi chút nào, em nàng ngược lại, dễ nuôi cực kỳ. Đặt nằm mình con bé cũng chỉ lăn qua lăn lại mình, ồn ào đến người khác.
      “Mẹ, đặt tên cho em chưa?”
      “Còn chưa đặt, đợi về nhà rồi tính sau” Đời trước, tên của em nàng là Kiều Mộc ⊙﹏⊙ đổ mồ hôi, chỉ vì cái tên này mà rất vui.
      Đời này, Kiều Kiều nghĩ, nàng có lên ba hoa với cha chút nhỉ! Công lực đặt tên của cha nàng, là quá kém.
      Cúi đầu cúi đầu nhìn em nàng, tiểu gia hỏa này làn da vẫn hồng hồng như thế, nhăn nhăn , mút lấy đầu ngón tay, ngủ say.
      Em à, tiểu Mộc à, em còn muốn cái tên này nữa hay ?
      “Cha, cho con ôm chút ”.
      được, con làm sao mà bế được, chẳng may làm bị thương em con làm thế nào?”
      “Mẹ ~ người ta muốn ôm, người ta muốn ôm ~” nàng cũng dám ở trước mặt mẹ nàng lăn lộn ăn vạ, nếu như nàng dám, mẹ nàng nhất định cầm gậy đánh nàng, hơn nữa bây giờ ở bệnh viện, nàng cũng muốn bị xấu mặt.
      được.”
      Kiều Kiều đứa bộp chộp. Mặc dù thành tích học tập rất tốt còn biết làm ra tiền, nhưng mà nàng vẫn sửa được tật xấu hay bị xúc động của mình, ở điểm này, Kiều mẹ rất hiểu tính tình con nhà mình.
      đâu xa, chỉ cần đến cái hôm vừa qua năm mới thôi, lúc ấy có đợt bão tuyết, Kiều Kiều và Giang Phóng Giang Viễn chạy ra ngoài đắp người tuyết. Kết quả đâu, Kiều mẹ nhớ dưới súc động con bé đem đầu người tuyết ném vụn, bà chỉ sợ con bé cũng ném em nó xuống đấy nên nào dám để cho nàng ôm.
      Thấy thái độ kiên quyết của Kiều mẹ, Kiều Kiều cũng dám gì nữa, ở nhà nàng mẹ chính là lão Đại.
      Thấy Kiều Kiều được ôm, Giang Phóng cũng muốn ôm đứa nữa. Chỉ đứng ở bên nhìn, thỉnh thoảng giơ tay sờ chút.
      Kiều mẹ dặn dò: “Trẻ thể mạnh tay, con bé còn quá , đầu rất mềm nên phải cẩn thận”.
      “Vâng, cháu biết rồi.” Đây là lần đầu tiên Giang Phóng nhìn thấy đứa bé như thế nàyy. Cảm thấy rất mới lạ.
      Thấy Kiều Kiều dùng tay chọc chọc khuôn mặt nhắn của đứa , Giang Phóng cũng học theo, có thể vì là con trai, tay thô ráp, khi chọc vào khuôn mặt non nớt của bảo bảo làm đau nó, lên nó bất mãn rầm tì tiếng. Hù dọa Giang Phóng, vội vàng rụt tay về, Kiều Kiều vui vẻ.
      giọng chút, đừng làm ồn em con”. ra lúc Kiều mẹ mới sinh xong, vẫn được nhìn con , bà lúc ấy rất hy vọng đó là bé trai, mặc kệ là ở thế hệ nào cũng đều có cái tình tiết này, mọi người đều hi vọng sinh được con trai, cảm thấy con trai mới là trụ cột của gia đình. Nhưng đến lúc bà nhìn thấy con mình bà lại vui mừng buông tay. Dù sao cũng chính là đứa mình vất vả cực nhọc hoài thai chín tháng mười ngày mới sinh được, sao bà có thể đau lòng được chứ.
      “Biết rồi ạ”.
      “Được rồi. Nhìn cũng nhìn rồi đừng tò mò nữa, các con mau quay về , để cha đưa hai đứa ra xe, Giang Phóng à, cháu lớn hơn chút, giúp trông nom Kiều Kiều, con nhóc kia rất lắm trò. Cháu đừng nghe lời nó, quản nó chặt cho . đường cẩn thận đó!” Kiều mẹ dặn dò.
      “Vâng, được ạ”
      Khủng Long, hargane187, tart_trung21 others thích bài này.

    4. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 28: XUỐNG BIỂN

      Tựu như cùng từng, Kiều mẹ hay là chính mình coi chừng hài tử. Mà tiểu muội của nàng muội, hay là kêu Kiều Mộc, cho dù nàng lại □ đối với, là cái này tên dễ nghe, Kiều ba vẫn như cũ kiên trì, cảm giác mình người này nâng có điểm đặc sắc, đối với những chuyện này, Kiều mẹ lại là liên tục nghe chồng mình . Nàng , chồng mình đúng là niệm quá cao trúng, nên biết, bọn họ kia niên kỷ người, niệm quá cao giữa chính là rất khó lường chuyện này . Kiều Kiều đứa bé, phản đối có hiệu quả. Kiều Kiều rất thất lạc.
      Em , tiểu Mộc của chị à, phải là chị giúp em, chỉ có điều chị có tâm mà có lực nha!.
      Nhìn tiểu Mộc cả ngày ngoài ăn ra chính là ngủ, Kiều Kiều giành ra rất nhiều thời gian để trêu trọc con bé. Chỉ cần mấy ngày nữa là bánh bao tiểu Mộc bỏ vẻ ngoài vừa mới sinh ra, biến thành cái bánh bao trong veo như nước, có biện pháp, đứa bé này ăn rất tốt. Kiều mẹ lại nhiều sữa, vì vậy bánh bao tiểu Mộc tròn lại càng tròn.
      Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến của mình Kiều Kiều.
      Nhìn Kiều Kiều mỗi ngày vây quanh tiểu Mộc vui đùa, Kiều mẹ thở phào nhõm, ra bà với Kiều ba ban đầu còn có chút bận tâm, lo lắng nếu sinh thêm đứa bé Kiều Kiều cảm thấy ông bà để ý đến con bé, thiên vị, nhưng khi nhìn thấy cái dạng này của con bé, cuối cùng ông bà cũng yên tâm.
      Trước đó vài ngày, tiểu Viễn chọc tiểu Mộc làm cho con bé khóc toáng lên, dám làm bị thương em mà Kiều Kiều thương . Nha đầu kia rất tức giận cầm lấy gậy gộc đuổi theo tiểu Viễn chạy quanh sân, miệng luôn mồm muốn giáo huấn thằng bé.
      Nếu tiểu Phóng trở lại biết hai con khỉ này còn muốn nháo tới khi nào, nhưng mà Kiều mẹ nghĩ, ra Kiều Kiều rất nghe lời tiểu phóng nha. Trước kia, bà luôn cảm thấy là tiểu phóng cái gì cũng nghe Kiều Kiều, nhưng có mấy lần bà thấy lúc tiểu Phóng tức giận, ràng Kiều Kiều trở lên thành hơn rất nhiều, còn khắp nơi nịnh nọt tiểu Phóng. Ai. Nha đầu kia a. biết sau khi lớn lên, nó với tiểu phóng có thể ở cùng chỗ hay .
      Làm mẹ đều có tư tâm, nếu quả muốn chọn con rể, bà thích tiểu Viễn với Kiều Kiều nhà bà hơn, cùng tuổi, mặc dù Kiều Kiều lớn hơn chút, nhưng cũng chỉ kém có tháng, quan trọng, tiểu Viễn thà, lại đơn thuần. Tiểu Phóng à, ừ Tiểu Phóng cũng rất tốt, hai đứa bé này, bà thương tiểu Phóng nhiều hơn, nhưng mà tiểu Phóng có đôi khi quá mức trầm, quá nhiều tâm tư. Con bà, nhìn qua thấy thông minh lanh lợi, ầm ầm ĩ ĩ, nhưng lại là đứa có tâm nhãn. Ai!
      phải bà chỉ lo lắng con bị thua thiệt sao?
      Bà nới với Kiều ba ý nghĩ của mình, nhưng Kiều ba lại cảm thấy, những chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên, bà nghĩ quá sớm. Thấy Kiều ba ràng có tâm khác, Kiều mẹ hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì?”
      “Ai, bà cũng biết, tôi tại làm nhà nước nhưng phải nhân viên chính thức, đầu lại có lão Vương, muốn tiến thêm, khó a!”
      “Xảy ra chuyện gì?”
      Kiều ba thở dài: “Hôm nay có người đến chô tôi làm việc, có cho gói thuốc lá, là muốn để tôi hỗ trợ nhiều hơn, nhưng lại bị lão Vương nhìn thấy, ông ta lập tức vui, giojgn điệu dương quái khí. Đây phải là lần đầu tiên, hôm nay phòng làm việc của chúng tôi, tôi cũng rồi, có chuyện gì tốt tất cả đều là công lao của lão Vương! Người kia cũng biết, ngay cả tôm tép nhãi nhép cũng chừa lại cho tôi. Vì chiếm vị trí này, còn khắp nơi chèn ép tôi. Mấy ngày hôm trước khương Tứ nhi kết hôn, lão Vu uống nhiều quá, tôi đưa ông ấy về nhà, ông ấy với tôi, ra năm ngoái định để tôi trở thành nhân viên chính thức, nhưng lão Vương nhưng lại cực lực tán thành, Vương Trấn là bà con xa của lão Vương, nghe lão Vương như vậy, cũng liền để chuyện xuống .”
      “Còn có chuyện như vậy? phải ông ta lúc nào cũng đại ca đại ca sao?” Kiều mẹ cũng rất nổi giận. Nếu trở thành nhân viên chính thức, chính là bát sắt đấy.
      “Lòng người khó dò, khó có thể nhìn . Xem chừng ông ta cũng là lo lắng nếu tôi trở thành nhân viên chính thức đoạt vị trí của ông ta. Tôi còn có thể làm cái gì chứ? dù sao tôi cũng phải cảm ơn công lao nâng đỡ của ông ta”
      “Ơn nâng đỡ cái gì, phải là chỉ điều ông qua đó thôi sao, hàng năm chúng ta cũng báo đáp ông ta rồi. Lương của ông bao nhiêu chẳng nhẽ ông ta biết, ông ta cũng chưa bao giờ khách khí với chúng ta”. Kiều mẹ vui .
      “Kia có biện pháp nào”
      “Vậy sao ông còn buồn bực?” Kiều mẹ hỏi.
      Kiều ba đốt điếu thuốc, suy nghĩ chút, mở miệng: “ ra, tôi muốn tiếp tục làm ở ấy nữa. Năm nay Lão Vương mới có hơn bốn mươi tuổi, cách về hưu còn xa, chỉ cần ông ta còn ở đây tôi còn ngóc đầu lên được. Thay vì như vậy tiếp tục làm việc tạm thời như thế này, bằng tính con đường khác”.
      Nghe xong lời của Kiều ba, Kiều mẹ kinh hãi, mặc dù là phải là nhân viên chính thức, nhưng mà đãi ngộ của nhà nước tốt hơn so với những đơn vị khác. Hơn nữa, cũng thể diện, an ổn hơn!
      “Nhưng nếu làm ở đó nữa có thể làm gì?”
      Kiều ba hít hơi thuốc: “Năm nghìn đồng của chúng ta ở chỗ Giang đại qua năm, ông ấy đưa lại cho tôi vạn năm, là hoa hồng. Tôi nghĩ, hay là cũng xuống biển. Bà nhìn người nhà Giang đại ca xem, đừng ra vào, còn có thể diện của người ta nha, người ta đều có xe con. lúc truóc theo những người kia, cũng biết được vài chuyện. Lần trước Giang đại ca trở lại, lúc làm tôi thấy, Vương Trấn đối với ông ấy rất khách khí, bây giờ, tiền mới là quan trọng nhất!”
      “Nhưng việc buôn bán này, gặp phải nhiều nguy hiểm! Hai đứa con của chúng ta đều còn . Hay cứ an ổn làm việc ở nhà nước
      “Vợ à, ra tôi cũng muốn ra ngoài làm ăn, tôi muốn hỏi Giang đại ca thử xem có thể theo ông ấy hay . Dù sao ông ấy cũng lăn lộn bên ngoài lâu như vây rồi. Nhưng tôi lại cảm thấy được, làm cho người khó xử, ngược lại là có chút thỏa đáng cho lắm”. Kiều ba cũng là khó xử. Ông cũng bỏ được công tác an ổn ở nhà nước, nhưng nếu tiếp tục ở lại ông cũng đạt được những thứ ông mong muốn, quan hệ đồng nghiệp cũng tốt.
      “Cũng được, vậy chúng ta suy nghĩ kỹ chút.”
      Vốn đây phải là ý tưởng của hai người, còn chưa quyết định, nhưng hai ngày sau, lúc Kiều ba trở về, uông uống rất nhiều rượu, than thở với Kiều mẹ: “Vợ, ta tôi muốn hỏi Giang đại ca lần. Cái lão Vương này, ai.”
      “Làm sao vậy?” ban đầu Kiều mẹ thấy chồng mình uống nhiều rượu như vậy cũng hài lòng, nhưng nhìn thái độ của Kiều ba bà lại hơi lo lắng.
      “Đêm nay chỗ làm mời khách, muốn để chúng tôi cùng, bà cũng biết, bình thường những bữa tiệc thế này lão Vương cũng thường xuyên mang tôi theo nhưng hôm nay giống như mọi khi. Uống chút rượu, vật mà ở bàn cơm ông ta ngừng bêu xấu tôi. Vợ à, tôi cũng là người đàn ông, ông ta…, ai. Ông ta tôi chỉ biết dựa vào dìu dắt của ông ấy, còn tôi biết ơn, vợ, bà xem, thời điểm lúc chúng ta khó khăn, quà mừng năm mới cũng chưa bao giờ quên ông ta, hơn nữa, cũng phải ông ta giúp đỡ tôi cái gì , hôm nay công lao này toàn ông ta ôm toàn bộ, còn tôi lại trở thành bạch nhãn lang. Là cấp dưới gian lận biết điều của ông ta”.
      Kiều ba rất uất ức.
      Kiều mẹ thương Kiều ba, thấy bộ dạng Kiều ba thế này, hung ác nhẫn tâm, thay Kiều ba làm chủ, quyết định từ chức, nhưng hai người cũng bàn trước với nhau, hay cứ hỏi thử Giang Hải Dương trước , được tốt, còn nếu như được cùng lắm từ chức nữa, tiếp tục nhịn.
      Kiều ba xấu hổ đến tìm Giang Hải Dương, muốn nhờ cậy người ta đâu có dễ dàng như vậy, Kiều ba cảm thấy mặt mình nóng hừng hực .
      Nhưng ngược lại, Giang Hải Dương lại đáp ứng cách thống khoái.
      cứu để Kiều ba theo ông, làm phó quản lý cho ông, chỉ có điều Kiều ba phải xa. Kiều ba có chút rối rắm, nhưng bởi vì Kiều mẹ hoàn toàn ủng hộ cho lên chuyện này cũng thành.
      Khủng Long, hargane187, tart_trung19 others thích bài này.

    5. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      CHƯƠNG 29: GIANG PHÓNG RỜI
      Giang Phóng săp học trung học, ở Thanh Nham chỉ có trường trung học duy nhất, chính là ngôi trường trước đây Kiều Kiều tốt nghiệp.
      Nhưng Giang Hải Dương muốn cho Giang Phóng học ở đó, ông muốn đưa Giang Phóng đến trường tốt nhất thị trấn, đó là trường trung học Mân Giang. Cho dù là sơ trung hay cao trung Dân Giang đều là trường tốt nhất trong toàn trấn. Nếu đến trường có thể sánh ngang với Dân Giang phải đến trường Phong Diệp, trường này cũng có cả sơ trung và cao trung nhưng đó lại là trường học tư nhân, ở thời này, có rất ít trường tư nhân, nhưng trường học đó lại nổi tiếng là trường học quốc tế.
      Học ở đó toàn bộ đều là con trai con của quan to giàu có, ông chủ của những công ty lớn.
      Chỉ cần so sánh học phí ở đó thôi, nếu ở Thanh Nham, học phí năm là trăm đồng tiền, còn ở Phong Diệp, học phí năm lại là năm nghìn đồng, thực làm cho người ta phải líu lưỡi.
      Giang Hải Dương do dự biết nên cho con trai học ở đâu.

      “Chú Giang, chú muốn cho Giang Phóng lên thị trấn học hả?” Kiều Kiều tò mò hỏi, nàng nghe , Giang Hải Dương chọn cho con trai mình hai trường học, cả hai đều là trường rất tốt!
      “Đúng vậy, ở Thanh Nham bé này, làm sao có thể thành tài được, đừng tiểu Phóng, đợi đến lúc cháu và Giang Viễn lên sơ trung, chú Giang cũng đưa hai đứa lên thị trấn học”.
      Ách? Kiều Kiều nghĩ, cháu cũng phải con chú, sao có thể để cho chú phải bận tâm chứ. Bây giờ Kiều ba là cấp dưới của Giang Hải Dương. Mấy năm này, bất chi bất giác Giang Hải Dương còn giống như lúc trước, tại ở thị trấn Dân Giang, nghiệp của ông ấy rất thành công, ông mở được Công ty mậu dịch, Công ty vận chuyển, nhà hàng, cơ sở làm ăn của ông ở khắp mọi nơi, còn cha Kiều Kiều làm phó quản lý ở Công ty mậu dịch.
      Dù Kiều Kiều biết tiền lương tại của cha là bao nhiêu, nhưng là nàng biết, chắc chắn là ít, chỉ cần nhìn cuộc sống của gia đình nàng là có thể thấy được, hơn nữa tác phong của cha nàng cũng khúm núm như hồi vẫn còn làm việc ở Thanh Nham.
      “Vậy chú Giang, chú muốn cho Giang Phóng đến trường nào thế?”
      “Chú Giang vẫn còn do dự giữa trung học Dân Giang đứng đầu thị trấn và là trường trung học quốc tế Phong Diệp. Hai trường này biết phải chọn trường nào”.
      Nghe thấy Giang Hải Dương vậy, Kiều Kiều lại lần nữa líu lưỡi, hai trường học này đều là trường danh giá nha, cái trường Phong Diệp kia, kể cả nhiều năm về sau vẫn rất rất nổi tiếng đấy!
      “Chú Giang, sau này chú hi vọng Giang Phóng làm cái gì?”
      “Hả?”
      “Cháu nghĩ thế này, nếu như chú Giang hi vọng Giang Phóng có thể tham chính, vậy chọn trung học Dân Giang, còn nếu chú hi vọng Giang Phóng tiếp nhận việc làm ăn của chú, vậy hãy chọn trường quốc tế Phong Diệp”.
      Đây là Kiều Kiều căn cứ vào phát triển sau này của hai trường để phân tích.
      Giang Hải Dương nghe Kiều Kiều như vậy, sửng sốt chút, lập tức cười to: “Cháu đúng là đứa thông minh, đúng vậy, cháu phân tích rất đúng. Nhưng mà, tiểu nha đầu, sao cháu lại biết được?”.
      Trường trung học Mân Giang, nếu như con trai ông sau này có tham chính hiển nhiên là danh hiệu dễ nghe, còn nếu như con trai ông kế thừa nghiệp của ông vậy chọn Phong Diệp tốt hơn, dù sao quan hệ rộng rãi mới là quan trọng nhất, đặc biệt là việc tạo dựng quan hệ từ .
      “Ở trường, thỉnh thoảng cháu cũng nghe người khác qua”.
      Nhìn xem bé này, Giang Hải Dương nghĩ, ừ, nhóc rất được, giống như cái lần thi Số học ấy, con bé những vào được vòng trong mà còn xếp thứ hai toàn trấn.
      Thành tích học tập lúc nào cũng đứng đầu, phân tích việc lại rất Logic, ánh mắt của con trai ông rất khá nha!
      “Kiều Kiều, chú nghĩ kỹ rồi, để Giang Phóng đến Phong Diệp. Mấy năm nữa chú Giang cũng đưa cháu đến đó. Phải học tập giỏi, biết ?”
      “Vâng, cháu biết rồi”. Kiều Kiều cũng phản đối, dù sao chuyện này còn lâu mới tới. Bây giờ nàng mới chuẩn bị lên lớp năm, còn tận hai năm nữa cơ mà! cần trước chuyện gì.
      Nếu quyết định như vậy Giang Phóng cũng phải rồi, ở cùng nhau nhiều năm như vậy, đột nhiên Kiều Kiều cảm thấy nỡ. Kiều Kiều có tâm tư, đến cơm cũng muốn ăn giống như người mất hồn, chỉ có mỗi mình Kiều Kiều như thế, Giang Viễn cũng giống vậy, từ đến lớn chưa từng xa nó nên bây giờ Giang Viễn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhìn hai đứa buồn bực, Giang Phóng cũng nỡ , nhưng biết, nhất định phải , nhất định phải nỗ lực. Cha qua với , rằng nghiệp của ông sớm muộn gì cũng phải giao cho cho nên muốn mình phải lớn mạnh.
      Hơn nữa, chỉ có cường đại, mới có thể bảo vệ được người thân của mình. Giống như, tiểu Viễn, giống như, Kiều Kiều.
      Giang Phóng phải đứa ngốc nghếch, hiểu.

      Cách thời gian chia tay càng ngày càng gần, đến Kiều mẹ cũng thấy buồn, đứa này ở nhà bà nhiều năm như vậy, bà coi nó như con trai ruột mà đối đãi, hơn nữa thằng bé cũng làm rất nhiều việc vì cái gia đình này.
      Đứa bé ngoan này.
      Người bên ngoài ai cũng có thể thấy được khí bây giờ ở Kiều gia được tốt, rất u ám.
      Giang Phóng nghĩ, phải chuyện với hai đứa nhóc kia chút.
      “Kiều Kiều, tiểu Viễn, hai đứa đến đây”.
      “Vâng”. Hai con chó gần đây cứ lẽo đẽo theo đuôi ngoan ngoãn đến.
      “Mấy ngày nữa rồi”. Lời vừa ra khỏi miệng, hai đứa liền bày ra bộ dạng như sắp khóc đến nơi rồi.
      “Đừng khóc, hai đứa đừng khóc. Tiểu Viễn, em là con trai, với em bao nhiêu lần rồi” Giang Phóng thở dài.
      “Chỉ cần đợi thêm hai năm nữa, hai đứa cũng đến đó, lại học cùng trường với , trong khoảng thời gian này, chúng ta đều phải cố gắng, Kiều Kiều, em phải cố gắng, tiểu Viễn, em cũng phải cố gắng, cũng như vậy, chúng ta đều đều phải phấn đấu, bây giờ chỉ tạm thời xa nhau thôi. Đừng cứ rầu rĩ như vậy, được ? Hai đứa như vậy, đến lúc rồi yên tâm. Hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng phải là gặp được nhau, lúc được nghỉ quay về! Mọi người đều chúng ta là ba kiếm khách. Nếu là ba kiếm khách, chúng ta cũng xa nhau lâu, có đúng ?”
      Giang Phóng an ủi người khác, cũng chỉ được như vậy.
      “Vâng – -” giọng tình nguyện vang lên.
      “Tiểu Viễn, em là con trai, nên suốt ngày chỉ biết khóc như vậy, lên thị trấn học rồi, em với Kiều Kiều chung lớp, em ấy là con , em phải chăn sóc tốt Kiều Kiều, phải bảo vệ em ấy, đừng để cho em ấy bị người khác bắt nạt, có biết ?”
      “Vâng, em biết rồi.” Giang Viễn gật đầu.
      Kiều Kiều ở bên cũng gì, Giang Phóng, là bạn tốt nhất của nàng, là trai tốt của nàng. Lúc phải xa, cũng quên dặn dò người khác quan tâm chăm sóc nàng.
      “Giang Phóng ca ca, em tự chăm sóc bản thân tốt, em cũng thay chăm sóc tiểu Viễn tốt”.
      Giang Phóng cười sờ sờ đầu của nàng: “Tiểu nha đầu, còn muốn chăm sóc người khác, em mới là người cần được quan tâm, sau này phải chú ý chút, làm việc được lỗ mãng, cho phép tùy tiện nóng nảy, biết ?”
      “Biết rồi, biết rồi!”.
      “Tiểu nha đầu”.

      Kiều mẹ ở ngoài cửa nhìn ba đứa , cười khẽ. Đều là những đứa ngoan ngoãn hiểu biết.
      “Kêu Kêu ~” bánh bao trong ngực phun bong bóng, người ra sức rướn lên phía trước giống như muốn .
      Đáng nhẽ ra Kiều Mộc phải gọi Kiều Kiều là “Tỷ tỷ” nhưng hai chữ này khó , mà mọi người lại luôn kêu “Kiều Kiều”, bánh bao liền học theo, chỉ có điều hai chữ “Kiều Kiều” này con bé cũng , bây giờ chỉ cần trông thấy Kiều Kiều, nó gọi “Kêu Kêu”.
      Kiều mẹ để ý đến mong muốn của con , ôm nó vào nhà trong, để cho ba đứa tâm với nhau.
      Khủng Long, hargane187, tart_trung17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :