1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giai Nhân Ôn Nhu Của Hắc Báo - Lâm Tuyết Nhi (Hoàn - Chờ Beta)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Trong khí có mùi cà phê thoang thoảng, đem mỹ nhân ngủ giường từ trong mộng tỉnh lại.

      Hàng mi của Kiều Vũ Tâm khẽ rung, ngơ ngác vài giây, mới ôm drap dày ngồi xuống.

      Ánh nắng trong trẻo men theo khe hở của cửa sổ len lỏi chiếu vào, cảm giác thời tiết hôm nay là tốt.

      Theo bản năng cắn cắn đôi môi phấn, cũng vì sao lại muốn thở dài, nhìn thấy bản thân trần trụi cùng chiếc giường lớn vô cùng hỗn độn, lửa nóng triền miên đêm qua tái ở trong đầu, làm cho lòng của rối loạn, càng nghĩ càng đỏ mặt, cũng càng cảm thấy chính mình tốt.

      ràng giữa hai người có nhiều điểm lý giải được như vậy, nhưng khi ở trong vòng tay của , lòng vẫn giống như binh bại như núi ngã xuống đất bị mất phương hướng . Đối với người đàn ông này, thể kháng cự được!

      Lúc này, cửa phòng có hoàn toàn khép lại bị người nhàng mở ra.

      Kiều Vũ Tâm ngước mắt nhìn lên, vừa vặn rơi vào đôi mắt thâm thúy của Nghiêm Duẫn Thần, ngực khỏi run rẩy, hơi nóng ở da thịt lên ràng.

      "Tỉnh rồi?" thuận miệng hỏi, bưng mâm thức ăn đến gần .

      Kiều Vũ Tâm yên lặng nhìn theo , nhìn ngồi xuống ở bên giường, đem khay đặt ở trước mặt .

      Cái đĩa trong khay đựng bữa sáng phong phú, có bánh mì nướng vàng giòn, dâu tây cùng mật ong hai loại mứt, hai quả trứng luộc, chân giò hun khói được sắt thành lát chiên lên hơi cháy xém, còn có nước chanh, sữa cùng cà phê nóng;

      "Mấy thứ này... Đều là làm?" Kiều Vũ Tâm nháy mắt mấy cái.

      "Đúng vậy, em tin à?" Khóe miệng mang cười.

      Kiều Vũ Tâm đỏ bừng mặt, lúng ta lúng túng : "Em biết biết làm bữa sáng..."

      "Ngoài mấy món này, cũng nấu mì với hải sản, trứng xào, cơm rang vân vân."

      "Nha..." Kiều Vũ Tâm gật gật đầu.

      Ở chung với mấy năm nay, sớm thành thói quen chăm sóc , đem "Hầu hạ" giống như đại lão gia, thẳng cho tới hôm nay mới biết được cũng biết làm thức ăn.

      Tròn mắt nhìn đồ ăn đầy ắp khay, Kiều Vũ Tâm cảm thấy mới lạ, trong đầu vẫn còn tiêu hóa tin tức này, bỗng nhiên, miếng bánh mì phết dâu tây được đưa đến bên môi .

      "Hé miệng nào." Nghiêm Duẫn Thần giọng ra câm mệnh lệnh.

      "Ách, em tự mình ăn là tốt rồi, ưm --" Kiều Vũ Tâm đỏ mặt từ trong drap che thân người trần trụi giơ ra cánh tay mềm nhũn, muốn cầm miếng bánh mì, Nghiêm Duẫn Thần cũng thừa dịp khi mở miệng chuyện, đem bánh mì nhét vào trong miệng .

      "Tối qua em bị làm mệt muốn chết rồi, chắc chắn toàn thân đau nhức, để đút cho em là được." rất tự nhiên mặt đỏ, hơi thở loạn.

      Sau khi nghe hiểu được ý của , khuôn mặt nhắn của Kiều Vũ Tâm liền đỏ bừng, nhiệt độ nóng bỏng khuôn mặt tăng lên đột ngột, đôi môi hồng cong lên, cũng biết phải nên gì.

      "... ... Em, em mới có."

      " có gì?" Nghiêm Duẫn Thần nhíu mày, lại đút ăn ngụm bánh mì, "Là bị làm mệt chết? Hay toàn thân đau nhức?"

      " ... Em thích nghe !" Nhanh cầm lấy tấm drap trước ngực, xấu hổ quay mặt.

      Nghiêm Duẫn Thần khẽ nở nụ cười, rốt cục hảo tâm khi dễ nữa, đem ly nước chanh hướng đôi môi đỏ mọng cong lên của , tiếng dỗ : "Ngoan, uống thêm chút ."

      Kiều Vũ Tâm có cách để giận lâu, huống chi, người đàn ông này lại còn ôn nhu khuyên dỗ như thế, làm hồ nước phẳng lặng trong lòng của khẽ gợn sóng.

      liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn cái, rốt cục khẽ mở đôi môi đỏ mọng, để đem ly nước trái cây kia từ từ đút vào trong miệng.

      "Uống ngon ?" hỏi.

      "Ngon..." ngượng ngùng gật gật đầu, thò tay vào trong khay cầm lấy miếng bánh mì khác, cũng đút vào môi .

      Nghiêm Duẫn Thần ngoan ngoãn há mồm cắn đồ ăn trong tay , nhưng ánh mắt vẫn cùng quấn quýt rời, giống như bị nuốt vào trong bụng phải bánh mì, mà là .

      khí ái muội càng ngày càng đậm, cùng với mùi thức ăn cùng hương cà phê, có loại ấm áp lại làm cho lòng người rung động, cảm giác nhàng lan tràn .

      ăn luôn ngụm cuối cùng, đầu lưỡi vươn về phía trước tìm tòi, ngậm lấy đầu ngón tay mượt mà của , nhàng mút .

      Kiều Vũ Tâm rung động trong lòng, vội vàng cắn môi, sợ phát ra thanh rên rỉ làm cho mình đỏ bừng mặt.

      " đừng như vậy..." rụt ngón tay lại, giây tiếp theo, bàn tay bé lại bị bàn tay thô kệch của nắm chặt lại.

      Nghiêm Duẫn Thần tựa tiếu phi tiếu lại nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Em có biết hay , khóe miệng em dính giọt nước trái cây?"

      Kiều Vũ Tâm còn chưa kịp phản ứng, nghiêng người về phía trước, lấy đầu lưỡi liếm giọt nước trái cây miệng của , thuận đường chiếm lĩnh đôi môi đỏ tươi non mềm ấy, tinh tế nhấm nháp ngọt ngào của .

      "Ngô... Duẫn Thần..." Kiều Vũ Tâm mơ màng gọi, trong nháy mắt liền bị dấy lên dục hỏa, chủ động hôn đáp lại , cùng nóng bỏng dây dưa.

      Nụ hôn này kéo dài lâu, dần dần từ hôn sâu chuyển thành khẽ chạm.

      Nghiêm Duẫn Thần tựa vào cái trán nhẵn mịn của điều chỉnh hơi thở, đôi mắt sâu thẳm gần, gần như muốn tiến vào đôi mắt trong suốt như mặt nước hồ mùa thu của , dường như muốn mê hoặc linh hồn .

      Kiều Vũ Tâm cũng thở hổn hển, mất rất nhiều sức lực mới gọi về lý trí. Nếu hai người lại tiếp tục giường lớn vành tai và tóc mai chạm vào nhau, vậy cũng quá... Quá thối nát nha! Nghĩ nghĩ, mặt lại đột nhiên đỏ hồng.

      "... Em có lời hỏi ... Vì sao lại biết em làm ở chỗ nào?" bỗng dưng nhớ lại chuyện này. Ngày hôm qua khi ở đại sảnh công ty nhìn thấy , trong lòng rất kinh ngạc!

      Ánh mắt Nghiêm Duẫn Thần híp lại, trầm mặc vài giây mới : "Chuyện mà muốn biết, đương nhiên có người giúp tìm hiểu."

      thực tế, trước đây rất lâu sắp xếp người đáng tín nhiệm thầm bảo hộ , bởi vì khi "nhận nhiệm vụ" thể ở bên cạnh , đương nhiên có người thay bảo hộ , đương nhiên, cũng thuận tiện giám thị sinh hoạt của .

      Bất quá, chuyện có lien quan đến như thế, cũng định cho biết.

      Nghe vậy, Kiều Vũ Tâm sửng sốt, muốn hỏi tiếp cảm thấy mờ mịt. trừng mắt nhìn, cánh môi cong lên, đột nhiên : "Em muốn với là….... Em, em nhất định phải làm, em từ chức ..."

      Ánh mắt Nghiêm Duẫn Thần lại híp lại, thoáng lui khỏi cái trán của .

      Thấy , trong lòng Kiều Vũ Tâm thầm ra lệnh cho mình phải dũng cảm lên.

      muốn học tự lập nha!

      Sau khi hai người ở chung, luôn dùng tiền của , ngay cả học đại học cũng là Duẫn Thần chi trả cho , trước kia cho phép làm công, là sợ chậm trễ việc học, nay tốt nghiệp , hẳn là có lý do gì phản đối ra ngoài làm việc chứ?

      Kiều Vũ Tâm thở sâu, còn : "Em muốn làm người vô dụng, tuy rằng em nghiệp gì hết, nhưng có thể ra ngoài bươn chải, nhận thức thêm ít bạn bè. phải tốt lắm sao?"

      Chết tiệt, chính là muốn để cho ra xã hội, nhận thức nhiều bạn bè! Nghiêm Duẫn Thần ích kỷ nghĩ, nhưng cũng hiểu được , nếu cứng rắn muốn nghỉ việc, ngoan ngoãn ở trong nhà, có lẽ thỏa hiệp, nhưng nhất định vui.

      nhất định khóc, trái tim của giống như có hơn mười mũi dao cắm vào, đau đến muốn nổ tung.

      luyến tiếc khóc, lại thường đem chọc khóc, lại, người thối nát nhất chính là mình, chẳng lẽ có thể giam cầm cả đời?

      "Duẫn Thần..." Kiều Vũ Tâm gọi đầy vẻ đáng thương.

      thầm thở dài, sau đó bất động thanh sắc mở miệng, "Em cam đoan ngoan ngoãn , cho dù sau khi tan tầm, cũng cùng đồng chơi đến nửa đêm, đúng giờ về nhà?"

      Nghe thấy có khuynh hướng dao động, khuôn mặt nhắn của Kiều Vũ Tâm tỏa sáng, gật đầu như đảo tỏi."Em nhất định rất ngoan."

      "Em còn phải cam đoan, nếu cái tên kia lại tìm em, em tuyệt đối để ý đến ?"

      Kiều Vũ Tâm giật mình, trong chốc lát mới hiểu được chỉ là Phó Chính Vũ, vội vàng : "Phó tiên sinh là họ của Nhã Quân, lần trước là vì Nhã Quân hẹn em ăn cơm, Phó tiên sinh đúng lúc ở đó, chúng em mới quen nhau , em cùng ta... Chúng em có gì."

      muốn hiểu lầm, nhưng mà... Lòng của , còn sao?

      " phân tốt xấu liền đánh người ta, , điểm này thực đúng."

      "Đánh sao? ! Ai biểu thích em." Nghiêm Duẫn Thần bĩu môi, đầy vẻ ghen tị.

      Kiều Vũ Tâm lại ngẩn ra, hai gò má nóng lên, trái tim đập mạnh, ghen sao? Ai... thế nhưng cảm thấy bộ dáng bốc đồng của thực hấp dẫn người khác...

      Lén lút, cầm bàn tay to Nghiêm Duẫn Thần, gáy ngọc cúi xuống có vẻ nhu nhược, làm người đau lòng, thẳng đến khi xác định chính mình hoàn toàn khiến cho chú ý, mới ôn nhu : " ta thích em... Em quan tâm, đó là chuyện của ta. Huống chi... Em có người đàn ông mà em thích, chẳng lẽ còn ràng sao?"

      Nghiêm Duẫn Thần bị trước mắt đưa vào lưới tình đầy ngọt ngào, nhìn chớp mắt, trái tim bên ngực trái bỗng nhiên cấp tốc tăng mạnh.

      Gầm tiếng, đột nhiên ôm , đem tấm drap vướng mắt người kéo ra.

      Kiều Vũ Tâm khỏi kinh hô, "Duẫn Thần! cẩn thận... A... đem sữa tươi đụng đổ rồi !" Còn đem làm ẩm ướt . Nghiêm Duẫn Thần khàn khàn cười, đem áp đảo ở giường." sao, đổ rồi , dù sao cũng liếm hết sạch."

      thẹn thùng toàn thân phiếm hồng, giống như con tôm luộc."... Tối hôm qua còn muốn đủ ư?"

      Ông trời ạ, vì sao cảm thấy mình giống như dâm phụ? chỉ dùng ánh mắt đảo qua thân thể của , hai chân liền như nhũn ra, chút sức lực.

      Nghiêm Duẫn Thần để môi môi cười , có trả lời câu hỏi của , chỉ chuyên chú .

      Dùng sức , ...
      Iluvkiwi, Lemonade, AChu12 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271

      Chương 5:


      Có được đồng ý của Nghiêm Duẫn Thần, mấy ngày nay Kiều Vũ Tâm làm tâm tình thực rất tốt.


      cùng các đồng nghiệp ở chung với nhau rất hòa hợp, vợ chồng giám đốc cũng thích , hơn nữa điều làm chú ý nhất, người đàn ông mến thỏa hiệp, cho dù lúc trước trong lòng có nhiều ủy khuất, cũng tự nhiên vì vậy tan dần.


      "Vũ Tâm, lần này vất vả mới giành được quyền làm đại lý sản phẩm mới của Đức, lợi nhuận cao lắm đó, giám đốc khó có được lần mời mọi người đến khách sạn Nhật năm sao cấp ăm cơm, sao cậu lại vội vã trở về?" Đồng nghiệp Tiểu Chu từ nơi ghế ngồi trong khách sạn cao cấp đuổi theo ra đến, tay giữ chặt Kiều Vũ Tâm tay giữ chặt thắt lưng nơi áo khoác mỏng, còn cố ý cong đôi môi đỏ mọng ăn vạ."Mặc kệ ! Mỗi lần ra ngoài chơi, bạn phải thích ngồi bất động, bằng chính là ‘bỏ trốn’ trước, bạn rốt cuộc vội về nhà làm gì? !"


      Kiều Vũ Tâm ôn nhu thở dài, vỗ vỗ khuôn mặt nhắn ửng hồng, khẽ : "Các bạn chơi vui vẻ là tốt rồi , mình hứa với người, thể chơi quá muộn ." thực tế, ra ngoài cùng mọi người ăn cơm vui vẻ sao, chỉ sợ lát nữa mọi người còn muốn tiếp tục ktv ca hát, khiêu vũ, đối với cái loại trường hợp này là ”xin miễn thứ cho kẻ bất tài”.


      Huống chi, người đàn ông thương chừng ở trong nhà chờ .


      Vài ngày nay vẫn ở lại Đài Loan, có ra nước ngoài công tác, thích được ở chung mái nhà với , cho dù chỉ là ăn bữa cơm vô cùng đơn giản, cùng xem tivi, phim nhựa hoặc là nghe nhạc, cảm thấy rất hạnh phúc .


      hiểu được, điều có thể làm vui vẻ hạnh phúc thực ra vô cùng đơn giản, có thể được dựa vào , bình tĩnh sống, ở trong cuộc sống đơn giản cảm nhận cảm tình sâu sắc, như vậy như vậy đủ rồi.


      Tiểu Chu chịu buông tay, dẫn thẳng đến đại sảnh khách sạn, hắc hắc cười."Cậu 'Người ta', có phải chính là bạn trai mà cậu quý mến hay ? ra cậu sớm là danh hoa có chủ, làm sao phải giữ bí mật như vậy? Mình còn muốn giới thiệu cho cậu người đàn ông tốt nha!"


      Kiều Vũ Tâm đỏ ửng cả khuôn mặt, mím môi mỉm cười.


      Tiểu Chu còn : "Cậu lời nào liền chứng tỏ mình trúng rồi nhá! Ha ha a... Vũ Tâm, lần tới cậu nhớ đem bạn trai cùng, cho mọi người nhận thức nhau chút, phải tốt hơn sao?"


      "À... ấy thích chỗ đông người." Nhớ tới Nghiêm Duẫn Thần, trong lòng trận nhộn nhạo, cả khuôn mặt xinh đẹp mang theo phong thái mê người."Tiểu Chu, mình phải rồi, mình sợ ấy lo lắng."


      "Tiểu thư, cậu bị người đàn ông kia quản quá chặt, như vậy tốt lắm đâu!" Tuy rằng như vậy, Tiểu Chu vẫn là thực thức thời buông ra "móng vuốt" .


      Nghe vậy, Kiều Vũ Tâm vẫn khẽ mỉm cười, trêu ghẹo : "Mau trở lại chỗ ngồi , hôm nay giám đốc chọn rất nhiều đồ ăn ngon, cậu ra lâu như vậy, các món ăn ngon đều bị cướp sạch ."


      Tiểu Chu như ở trong mộng mới tỉnh, quang quác quang quác kêu to: "Đúng rồi aaaa! Mau mau mau, mình phải trở về cố thủ vị trí , cậu đường cẩn thận nhé, bye bye !"


      "Bye." Nhìn Tiểu Chu tràn đầy sức sống vọt vào trong, Kiều Vũ Tâm khỏi bật cười lắc đầu.


      Thu hồi tầm mắt, thẳng ra hướng cửa lớn, bên còn phân thần từ trong túi lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho Nghiêm Duẫn Thần, hỏi thử ấy ở nơi nào? Có ăn qua cơm chiều hay chưa? Có cần đến siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn trở về hay ?


      Trong đầu nghĩ chút việc vụn vặt đó, khẽ mím đôi môi chỉ có chính mình mới biết được ý cười, đột nhiên, cơn gió thoảng mang theo hơi thở nam tính quen thuộc từ phía đối diện mà đến, trong lòng ngẩn ra, theo phản xạ ngước khuôn mặt nhắn lên.


      Đập vào mắt, Kiều Vũ Tâm nhất thời sững sờ ở tại chỗ.


      ấy. Nghiêm Duẫn Thần tây trang thẳng thớm, quần áo cắt may vừa người càng làm vóc dáng của , sợi tóc đen như mực được chải chuốt cẩn thận ôm sát phía sau đầu, làm lộ ra khuôn mặt tuấn hào phóng.


      trầm ổn tới, trong khuỷu tay bên trái dẫn theo diễm lệ mê người, người kia mặc lễ phục dạ hội đồng bộ với bộ Âu phục người , lộ ra bờ vai trắng mịn, tóc dài bay bay động lòng người, hai người tạo hình phối hợp mười phần hoàn mỹ, quả thực là đôi kim đồng ngọc nữ.


      Kiều Vũ Tâm giống như quên nên hô hấp như thế nào, ngay cả cũng được, chỉ ngây ngốc nhìn bọn họ từng bước đến gần, trong đầu hỗn loạn --


      Người con xinh đẹp kia là ai? !


      Vì sao bọn họ thân mật như thế? !


      ... dẫn người ta đến khách sạn làm cái gì? !


      Nghiêm Duẫn Thần dẫn bạn xinh đẹp, mặt chút thay đổi liếc mắt nhìn Kiều Vũ Tâm cái, giống như đối mặt với người xa lạ từ bên cạnh bước qua.


      "Duẫn..." Kiều Vũ Tâm quay đầu lại muốn kêu , nhưng khi nhìn thấy ôn nhu giúp đỡ bạn bên người, biết tại sao lại gọi ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy trái tim đau quá.


      Người con xinh đẹp kia bỗng nhiên dừng bước, có chút nghi hoặc quay đầu, nhìn Kiều Vũ Tâm sắc mặt tái nhợt, lại theo ánh mắt của nhìn về phía Nghiêm Duẫn Thần bên cạnh, khẽ hé đôi môi đỏ mọng hỏi: "Thần, các người quen nhau sao? Sao ấy cứ mãi nhìn ?"


      Nghiêm Duẫn Thần khẽ nhếch đôi môi mỏng." biết ta."


      "Phải ?" xinh đẹp khẽ cong đôi môi đỏ mọng, như là ghen ."Đàn ông các người là tệ nhất, chừng cùng ấy thực có cái gì, bây giờ đương nhiên chịu thừa nhận rồi."


      "Đừng cáu kỉnh , có em, còn có thể để ý người con nào khác sao?" Giọng điệu của vô cùng cưng chiều, ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị bởi vì ý cười dịu dàng mà mềm hoá, vươn tay cưng chiều mà nhéo nhéo cằm của ấy, "Bé ngoan , chúng ta vào, đừng để ý ta nữa."


      "Vâng." xinh đẹp kiều nở nụ cười, cố ý vô tình lấy ánh mắt thị uy kiêm cảnh cáo liếc nhìn Kiều Vũ Tâm cái, thế này mới ôm cánh tay Nghiêm Duẫn Thần lần nữa, cùng về hướng quầy khách sạn.


      Kiều Vũ Tâm hiểu được vì sao mình còn chạy ? Hoặc là hai chân của muốn mọc rễ, bị đống đinh gắt gao mặt đất thể động đậy.


      Ánh mắt của tự chủ được đuổi theo đôi nam nữ kia, tận mắt thấy bọn họ hướng tới quầy ghi danh muốn nhìn thấy số phòng được ghi thẻ từ, sau đó họ vào trong thang máy, rốt cục biến mất ở trước mắt .


      Vì sao... Vì sao... ra thích là người khác sao? lại còn ngây ngốc nghĩ rằng... Có lẽ, cũng từng có chút thích , thậm chí có chút... .


      Trái tim rất đau, đau đến mức thể hô hấp. Con người vì sao phải có cảm giác? ! Giờ này khắc này, có thể cần cảm nhận gì hết, cần biết gì hết, cần quan tâm gì nữa cả….


      "Tiểu thư, làm sao vậy? Tiểu thư? Tiểu thư? ! có nghe thấy tôi gọi ? ! Sắc mặt của tái quá! Tiểu thư -- "


      Bên tai luân phiên kêu to, rốt cục Kiều Vũ Tâm cũng phục hồi tâm thần, nhìn nhân viên bảo vệ khách sạn đứng ở trước mặt, suy yếu cười cười, lại biết nụ cười kia vô cùng thống khổ, vừa thấy thương.


      Nhân viên bảo vệ quan tâm hỏi: "Có phải thân thể thoải mái hay ? Tôi mời nhân viên phục vụ đưa đến bệnh viện nhé? Hay là gọi điện thoại cho người trong nhà của , tôi giúp tìm người lại đây?"


      Người nhà... làm sao còn có người nhà? Mà người đàn ông làm cho trong lòng của tràn đầy suy nghĩ thương lúc này ôm người phụ nữ khác, còn đem trở thành người xa lạ, muốn đâu tìm người nhà đây?


      Kiều Vũ Tâm mơ mơ màng màng nghĩ, lắc lắc đầu.


      "Cám ơn , tôi sao..." Chỉ là tan nát cõi lòng thôi, có thể có chuyện gì chứ?


      lại lần nữa giọng lời cảm ơn, bước chân hẫng ra cửa lớn. Lúc này, bên ngoài khách sạn có trận mưa phùn , mang ô, cũng định kêu tắc xi, liền như vậy vào trong mưa, tùy ý để cho mưa bụi dính đầy ở tóc cùng quần áo của , đem khuôn mặt nhắn ướt đẫm lạnh lẽo.


      biết mình có phải khóc hay , trong mắt đau rát, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, là nước mắt. Hay là mưa rơi vào trong mắt ?


      biết... Có lẽ, chúng nó quyện vào nhau, khong thể phân biệt được nữa...


      Ngồi ở đu dây trong công viên hồi lâu, Kiều Vũ Tâm theo bản năng đu đưa hai chân lên, ở trong cơn mưa phùn bay tán loạn trước trước sau sau nhàng lay động bàn đu dây.


      Toàn thân ướt đẫm, sợi tóc dính ở má, trán, cảm nhận được rét lạnh, lại vì hỗn loạn trong lòng muốn tìm nơi tránh mưa.


      Tối nay, trở về nơi mà cùng chung sống, bởi vì đột nhiên, phát bản thân có tư cách cầu cái gì.


      thương , cũng là tình cảm đơn phương của , chỉ là bị động nhận mà thôi, chưa bao giờ cho bất kỳ hứa hẹn gì, quan hệ giữa bọn họ kỳ thân mật nhưng lại xa cách, vừa thâm hậu lại vừa bạc nhược, thể ngăn cản ai, cũng có quyền lợi như thế.


      đến lúc nên thanh tỉnh rồi sao? Khuôn mặt nhắn gục xuống, lòng chua xót cảm giác tất cả tinh thần của đều quặn đau, cắn môi, cắn rất dùng sức, giống như muốn cho bản thân đau đến tỉnh lại.


      Bỗng nhiên --


      "Chết tiệt, em phát điên cái gì thế này? !" Tiếng đầy tức giận khó đè nén bùng nổ ở trong mưa đêm.
      Iluvkiwi, Lemonade, AChu11 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271

      Kiều Vũ Tâm còn kịp ngước mặt lên để thấy ràng đối phương, thân mình phát run lập tức bị ôm vào trong bờ ngực ấm áp, ngửi được hơi thở quen thuộc chỉ có người ta.


      Nghiêm Duẫn Thần quả thực thể tin được nhìn thấy cái gì.


      Người phụ nữ này thế nhưng có nhà lại về, trời mưa còn chạy đến trong công viên chơi đu dây? ! Chẳng lẽ... Tại vì hình ảnh ở đại sảnh khách sạn mấy giờ trước? !


      Sỡ dĩ lúc ấy phải làm như vậy cũng là... Cũng là bất đắc dĩ! quyến rũ người phụ nữ diễm lệ kia, cũng bởi vì nhiệm vụ mới được tiếp nhận.


      Người phụ nữ kia tên là Tô An An, là trợ lý được lão đại trong chính trị đặc biệt coi trọng.


      Người mua lúc này đây cần động đao động súng, chỉ cần nghĩ cách thu thập chứng cứ chứng minh vị lão đại kia có liên quan đến các vụ án lừa đảo, thu tiền hối lộ là được.


      Tối nay sở dĩ cùng Tô An An cùng nhau xuất ở khách sạn, là vì vị đại lão kia bí mật thuê gian phòng tổng thống, lén chiêu đãi ít người có thế lực lớn, lấy tín nhiệm của Tô An An, cũng thành công làm cho rơi vào trong"Mỹ nam kế", đêm nay mới có thể
      thuận lợi lẫn vào nơi bọn họ gặp gỡ, lấy được tư liệu cần.


      Buổi chiều hôm nay, Kiều Vũ Tâm từng gọi điện thoại cho , đêm nay cùng với đồng nghiệp trong công ty liên hoan, còn cam đoan với nhất định về nhà sớm. Nhưng do sai sót ngẫu nhiên, hai người lại gặp nhau ở cùng đại sảnh khách sạn, còn làm cho gặp được màn kia.


      Lúc ấy, khuôn mặt nhắn của trắng bệch làm cho cả người cảm thấy thích hợp, như thế nào cũng an tâm, vất vả tránh được Tô An An, lập tức dùng di động liên lạc người mà mỗi khi nhận nhiệm vụ, đều thay thầm bảo hộ Kiều Vũ Tâm, thỉnh đối phương lại hỗ trợ.


      nghĩ tới...


      Ôm thân mình ẩm thấp của Kiều Vũ Tâm, Nghiêm Duẫn Thần vừa tức lại vừa đau lòng, ném chiếc ô trong tay, nhanh chóng cởi áo khoác của mình bọc vào người , ôm lấy mang theo.


      Kiều Vũ Tâm im lặng dọa người, vùi người ở trong lòng khẽ cau mày, ngờ lông mi khẽ run, đôi môi gần như còn chút máu run nhè .


      Đem ôm vào trong xe đậu trong công viên, Nghiêm Duẫn Thần cẩn thận giúp cài dây an toàn, lập tức từ ghế sau mang tới cái khăn lông sạch , lau mái tóc ướt sũng tóc của .


      Dáng vẻ ngoan ngoãn lạ thường của làm cho kinh hãi, sau khi tận lực giúp bảo trì ấm áp, ngồi vào chỗ tay lái phát động động cơ, lấy tốc độ nhanh nhất quay về chỗ ở --


      Ước chừng 20 phút qua , Nghiêm Duẫn Thần đem xe lại vào trong gara rồi dừng lại, tắt động cơ, lập tức xuống xe vòng qua bên kia, khom người ôm lấy khuôn mặt nhắn tái nhợt Kiều Vũ Tâm.


      "Vũ Tâm... Thức dậy nào, muốn ngủ chờ tắm nước nóng xong hãy ngủ tiếp." gọi người trong lòng, trái tim quặn đau thôi. Thân người hẫng gần như cảm nhận được sức nặng, lại tái nhợt làm cho trong lòng dâng lên cảm giác tội ác cùng cực.


      giống như con búp bê còn sức sống, cả người ướt đẫm, nhắm chặt đôi mắt làm cho Nghiêm Duẫn Thần đoán ra rốt cuộc là tỉnh, hay là ngủ?


      cũng quản được nhiều như vậy .


      Ôm lên đến phòng ngủ chính ở lầu ba, Nghiêm Duẫn Thần trực tiếp đem ôm vào trong phòng tắm.


      đem Kiều Vũ Tâm để vào trong bồn tắm mát xa lớn, mở vòi hoa sen phía , điều chỉnh đến nhiệt độ nước đến mức có thể làm ấm áp thân thể, khiến cho nước ấm ào ào chảy xuống.


      Xoay người lại, bắt đầu động thủ cởi bỏ quần áo người Kiều Vũ Tâm, đem áo khoác vừa mới dùng để bao lấy thân thể của cởi ra, ngón tay tiếp tục bận rộn cởi bỏ móc gài áo.


      " cần..." Khi đầu ngón tay đụng chạm đến da thịt non mềm trước ngực , cả người Kiều Vũ Tâm run lên, bỗng nhiên đưa tay lên giữ chặt vạt áo trước ngực của mình.


      "Vũ Tâm?"


      " nên đụng em, cần..." ưu thương lẩm bẩm, đôi mắt khẽ nhếch lên bên trong chứa đựng quật cường.


      Đôi bàn tay to lớn mà ấm áp kia sau khi đụng chạm qua người phụ nữ khác, đừng chạm vào ... chịu nổi , ít nhất giờ này khắc này, có biện pháp giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì.


      Nghiêm Duẫn Thần cảm giác bản thân giống như bị người ta đánh mạnh quyền.


      biết Kiều Vũ Tâm hiểu lầm , muốn giải thích, nhưng việc này trong đó bao hàm rất nhiều bí mật, vẫn muốn để cho biết nhiều lắm, thế giới của tốt đẹp hòa bình, giống của tràn ngập máu tươi cùng bạo lực, hy vọng đem vô tội kéo vào trong vùng lầy.


      Bên dưới vừa nhấc, trầm thấp : "Em phải làm cho thân thể ấm áp lên, ngâm nước ấm làm cho em cảm thấy thoải mái rất nhiều."


      "Em muốn... Em muốn ở trong này..." Kiều Vũ Tâm lắc lắc đầu, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt.


      xác định có hoàn toàn thanh tỉnh hay , nhưng mặc kệ như thế nào, tại toàn thân lạnh phát run, sắc mặt rất xấu, tuyệt đối có khả năng để mặc cáu kỉnh .


      "Em thể đâu hết." thương lượng bỏ lại câu, mặc kệ kháng nghị của , ngón tay lại lần nữa cởi ra y phục của .


      " cần!" Kiều Vũ Tâm cố chấp đứng lên, dùng tay đẩy ra.


      "Vũ Tâm, nghe lời!" Khẩu khí của ác liệt, bởi vì rất lo lắng cho .


      " nên đụng vào em! Tránh ra, tránh ra -- Em cần, cần... Hu hu..." Kiều Vũ Tâm vừa kêu gào vừa khóc lóc, liều mạng đánh vào chỉ muốn thoát khỏi người đàn ông của .


      Đau lòng rốt cuộc đến khi nào mới có thể chấm dứt? !


      khẩn cầu ngừng, ngừng mà khẩn cầu , vì sao đau đớn như thế giảm mà còn gia tăng, còn muốn tra tấn hết lần này đến lần khác? !'


      Nghiêm Duẫn Thần lần đầu tiên nhìn thấy như vậy, đầu tiên là thất hồn lạc phách, giống như bị dằn vặt mất hết sức sống, tiếp theo lại giống như mất hết lý trí, bài xích đụng chạm của , cự tuyệt gần gũi của ... thể chịu đựng được loại tình huống này, giống như món đồ trân quý từ trong tay mất , vĩnh viễn cũng tìm trở lại.


      "Vũ Tâm, dừng lại! Em làm bản thân bị thương!"


      "Tránh ra -- "


      làm sao có thể tránh ra? ! Nghiêm Duẫn Thần đau lòng nghiêng người ôm lấy thân thể , cùng bước vào trong bồn tắm lớn.


      Nước ấm lập tức liền làm ấm thân thể hai người. Bốn phía dần dần tràn ra hơi ấm áp, trở nên mê mê mông mông, làm nên bầu khí đắm chìm mê người.


      Nghiêm Duẫn Thần chút suy nghĩ cúi xuống, hôn lên cái miệng nhắn ngừng ra lời kháng cự kia.


      hôn chuyên chú như thế, đầu lưỡi ấm áp nhân cơ hội tiến vào miệng của , dây dưa cùng cái lưỡi đinh hương, hút ngọt lành nước bọt, sử dụng hết tất cả mị lực dụ dỗ .


      "Ngô ngô... ..." Bộ ngực Kiều Vũ Tâm phập phồng thôi, ở dưới thân vô ích giãy dụa, nước mắt vẫn rơi ngừng.


      Bỗng nhiên, quyết tâm, hàm răng dùng sức cắn cái, Nghiêm Duẫn Thần chẳng buồn rên tiếng, đôi môi mỏng vẫn gắn bó giằng co ở miệng , cố chấp muốn thả lỏng.


      Hai mắt thâm thúy ở rất gần, rất mong mỏi được tiến vào trong đôi mắt mênh mông mờ sương xinh đẹp, hề chớp mắt, tựa như muốn mượn cơ hội này để nhìn sâu vào mắt , để hiểu được quyết tâm của .


      Bị cắn, miệng vết thương lặng lẽ chảy máu, mùi vi mằn mặn lập tức từ đầu lưỡi hai người chảy vào trong yết hầu.


      Kiều Vũ Tâm tinh tường cảm nhận được mùi máu tươi của , trái tim co rút nhanh, đau đớn xé rách , ưu thương cùng tuyệt vọng khó diễn tả bằng lời nháy mắt bắt lấy .


      luyến tiếc làm bị thương! Cắn bị thương, còn đau hơn cả ... người phải gánh vác khổ sở như vậy sao? có thể buông tay hay ? Có thể hay ...


      thanh nức nở, rốt cục thả lỏng hàm răng, Nghiêm Duẫn Thần cảm nhận được hàng phục của , kích tình ở trong máu lẻn vào, đem hôn càng sâu.


      "Vũ Tâm... muốn cho em ấm áp, bốc cháy vì ..."


      Vốn dĩ, tính ở giờ khắc này muốn , vừa mới bắt đầu ôn hòa ôm hôn chỉ là vì ngăn tiếp tục thương tổn chính mình, nhưng dục vọng như ngọn lửa hoang dại thể kiềm chế được cháy lan ra đồng cỏ, càng thể vãn hồi, cực độ khát vọng tiến vào trong thân thể mềm mại của , tại nơi thần bí kia hoàn toàn phóng thích bản thân.


      Kiều Vũ Tâm dưới âu yếm cao siêu của phát ra tiếng rên rỉ, quần áo của từng cái từng cái rời khỏi thân thể, dừng ở gạch men màu trắng, thân thể trần truồng nhuộm ánh hồng mê người rất nhanh ra ở trước mắt , như món quà trân quý cho thưởng thức nhấm nháp.


      Nghiêm Duẫn Thần nửa quỳ lên, lấy tốc độ nhanh nhất cởi bỏ hết những trở ngại người, thân thể nam tính thon dài cường tráng trần trụi ra ở trước mặt , trung tâm dục vọng sớm tràn ngập lực lượng, ngang nhiên đứng thẳng ở giữa hai chân. Cả khuôn mặt nhắn của Kiều Vũ Tâm đỏ hồng, đôi mi thanh tú của từ đầu đến giờ vẫn khẽ nhíu lại, nước ấm dâng tới ngực của , toàn thân nóng lên thôi


      "Nơi này của em mềm mại lại cứng rắn như thế..." thấp giọng lẩm bẩm , bàn tay thô to đầy vết chai sạn nắm giữ theo nước gợn khẽ chạm vào bầu ngực sữa xinh đẹp, chậm rãi xoa nắn .


      "Ưm ngô..." thở hào hển, bàn tay bé giữ lấy cánh tay của , vốn định đẩy ra xâm phạm của , đến cuối cùng lại chính là bất lực giữ chặt lấy .


      Nghiêm Duẫn Thần tựa hồ biết nội tâm giãy dụa, lẳng lặng tác động, bàn tay to lén lút hướng trong nước tìm kiếm thân thể mềm mại.


      "Còn có nơi này..." Tay vô cùng tà ác tiến vào giữa hai chân , phủ lên vùng đất rừng rậm nữ tính, cực kì chuẩn xác tìm được u kính ngọt ngào, ngón tay chậm rãi xâm nhập, "Chặt như vậy, nóng như vậy..."


      Ngón tay bắt đàu co rúm, làm ra từng trận sóng nước, cũng làm cho đôi môi đỏ tươi của Kiều Vũ Tâm phát ra càng nhiều kiều." em muốn , Vũ Tâm... , em muốn giữ lấy em, chân chính giữ lấy em."


      Ngón tay đột nhiên rút khỏi, loại trống rỗng đáng sợ lập tức dâng lên, Kiều Vũ Tâm nức nở, cảm thấy giống như có trăm ngàn con kiến cắn bên dưới da thịt của , làm cho vừa đau lại vừa ngứa, như thế nào cũng thể thỏa mãn.


      "..." lắc lắc đầu, nước mắt ngừng chảy xuống.


      "Em muốn , em ràng khát vọng tất cả điều này, còn muốn tránh né sao?" Nghiêm Duẫn Thần đùa thân thể của , lại cố ý tránh chỗ mẫn cảm nhất, làm cho khó chịu ở dưới thân , ở trong nước ấm vặn vẹo.


      "Hu hu... , đáng giận... Hu hu..." Kiều Vũ Tâm đáng thương lên án.


      Nghiêm Duẫn Thần , chỉ chuyên chú đốt lửa ở người , trêu chọc tầng dục vọng sâu nhất nơi , xua đuổi hết thảy lý trí cùng rụt rè.


      Rốt cục --


      "Hic hic... Xin , Duẫn Thần... Xin ..." khóc, biết mình những gì.


      "Cầu cái gì?" cúi đầu xuống liếm lên đôi gò má căng tròn ướt át của ."Cầu thỏa mãn em, dùng sức ôm chặt em sao?"


      "Vâng... Ô ô..." giữ chặt, giống người sắp chết đuối dùng sức giữ lấy tấm gỗ nổi duy nhất, lặng lẽ cầu xin .


      Nghiêm Duẫn Thần mím đôi môi, để sát vào vành tai đáng của , khàn khàn : "Vũ Tâm của ... đáp ứng cầu xin của em..."

      Iluvkiwi, Lemonade, AChu11 others thích bài này.

    4. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      A nvay thi c hieu lam tiep cho ma xem :032::032::032:

    5. Mi mũm mĩm

      Mi mũm mĩm Active Member

      Bài viết:
      183
      Được thích:
      196
      Ôi ôi cắt đúng đoạn hấp dẫn :yoyo27:
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :