1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy - Tùy Hầu Châu (65c) HOÀN ĐÃ CÓ EBOOK

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bebi_01

      bebi_01 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      hay ma.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 63.1:

      Edit: quacauphale
      Beta: tiểu an nhi


      Thời điểm Thẩm Hi tìm Hà Chi Châu, tham gia cuộc họp nội bộ trong tổ, trước ngực treo tấm thẻ tổ trưởng, ngón tay thon dài "cộc cộc" bấm chuột, khí yên tĩnh, mà ràng là người trẻ tuổi nhất trong số đó.

      Hà Chi Châu... Tổ trưởng ... Thực rất giỏi nha!

      Thẩm Hi đứng ở bên ngoài nhìn thoáng qua, cả S&N cũng lớn, nhưng làm việc bên trong đều là những tinh trẻ tuổi. qua cửa thủy tinh là đến quầy tiếp tân, nữ nhân viên tiếp tân có khuôn mặt giống như trái táo, bộ dạng rất được.

      Thẩm Hi tới lui hai bước ở bên ngoài, cuối cùng vẫn quyết định vào quấy rầy Hà Chi Châu. Bây giờ còn cách thời điểm Hà Chi Châu tan tầm có hai giờ, định đến cửa hàng gần đây dạo lát.

      muốn xoay người, bỗng nhiên quầy tiếp tân phía sau vang lên tiếng "Tổ trưởng Hà " trong trẻo, ngọt ngào. Cửa thủy tinh màu lam nhạt bị đẩy ra, bóng dáng thon dài cao ngất ra từ bên trong. Thẩm Hi quay đầu lại, Hà Chi Châu thong dong bước hai bước, sau đó hướng vẫy vẫy tay.

      Người này là, tự mình tới được sao? Thẩm Hi có chút vui, nhưng nể tình bạn trai lớn lên có bộ dạng đẹp trai ngất trời thế này nên mới chậm rì rì chuyển bước. tới trước mặt Hà Chi Châu: " phải họp hả, sao lại ra ngoài?"

      Hà Chi Châu chỉ cười , chẳng mấy khi bạn đến thăm lần, sao có thể ra cửa nghênh đón chứ? Kỳ thực họp, nhưng vấn đề vừa thảo luận được nửa, đám "Trình tự viên" đều bị trẻ tuổi xinh đẹp ngoài cửa hấp dẫn tầm mắt. quay đầu lại, liền thấy “ bên ngoài” kia lại chính là bạn nhà mình!

      Thẩm Hi đứng ở trước mặt Hà Chi Châu, cùng đứng đối diện cửa sổ thủy tinh S&N, cửa chớp mành mở ra, năm sáu cái đầu trong bàn họp vừa vặn nhìn về phía . có thể nhìn thấy tình huống bên trong, tất nhiên người ở bên trong cũng có thể nhìn thấy và Hà Chi Châu.

      Thẩm Hi đột nhiên hiểu được nguyên nhân Hà Chi Châu bảo đến chỗ , hóa ra muốn thể tình cảm, là muốn thể tình cảm đấy hả?

      Về vấn đề này, Hà Chi Châu giống như biết suy nghĩ trong lòng , giải thích hai câu trôi chảy: "Em biết , làm ở công ty có người bạn có thể giảm được rất nhiều phiền toái, ví như tan tầm cần xã giao, ví như..."

      Ví như làm cho nàng xinh đẹp ở quầy tiếp tân sớm hết hy vọng đúng ? đúng là vật tẫn kỳ dụng (tận dụng tối đa)! Tầm mắt Thẩm Hi quét đến khuôn mặt mất mát của nàng tiếp tân phía sau, rồi lại trừng mắt nhìn Hà Chi Châu. Bạn trai có ý thức như vậy cũng tệ lắm.

      phải trước, Hà Chi Châu nhìn nhìn thời gian di động, với : " lầu có quán bán đồ ngọt gia đình khá ngon, em có thể lên đó uống tách cà phê, sau đó chờ ."

      "Được." Thẩm Hi gật gật đầu, vô cùng biết điều, vô cùng dễ thương lượng.

      Hà Chi Châu có thẻ thanh toán tại cửa hàng đồ ngọt, lấy ra đưa cho . khách khí nhận lấy, trước khi vẫy tay chào tạm biết với "nhóm đồng nghiệp" tò mò bên trong. Mọi người cũng hướng vẫy vẫy tay, tươi cười thân thiết. Kết quả chờ Hà Chi Châu nhìn về phía bọn họ, bọn họ lại đồng loạt quay đầu lại, làm bộ tiếp tục bắt tay vào làm việc.

      Đây là lực uy hiếp của tổ trưởng sao?

      Thẩm Hi cũng hướng Hà Chi Châu vẫy tay, tạm thời chia tay lát: "Gặp lại sau."

      "Gặp lại sau." Hà Chi Châu thản nhiên ném câu, chìa tay vỗ đầu , sau đó vẻ mặt đứng đắn, thần sắc đạm bạc quay trở vào.

      là bạn trai tốt!

      Cửa hàng đồ ngọt ngay tại phía của S&N, Thẩm Hi vừa ngồi xuống điện thoại báo có tin nhắn mới. Tin nhắn là do Hà Chi Châu gửi tới, cố ý cho biết thích uống loại trà gì của nơi này, còn làm bộ ra vẻ đề nghị cũng nên nếm thử chút.

      Thẩm Hi hừ hừ trong lòng, nhưng vẫn chọn phần trà chiều cùng loại đồ ngọt mà Hà Chi Châu thích nhất.

      tại quán khá vắng khách, nhân viên phục vụ bưng trà cùng đồ ngọt lên rất nhanh. nghĩ thầm trong bụng: Sau bữa trưa nào Hà Chi Châu cũng đến nơi này để uống trà chiều sao? mình hay cùng với đồng nghiệp nhỉ?

      cảm thấy người như Hà Chi Châu có chút lãnh khốc, tuyệt đối được lòng bạn bè kinh doanh. Như vậy khi làm việc liệu có người gây phiền phức hay ?

      Mà kể ra những lúc ở phòng 921 cũng là bộ dáng này, mà Hầu Tử và Tráng Hán vẫn rất thích đấy thôi.

      Hai tiếng đồng hồ cũng quá khó chịu đựng, trong lúc Thẩm Hi "suy nghĩ vẩn vơ" thời gian cứ thế trôi qua nửa, huống chi bạn trai lại ở ngay lầu dưới. Vị trí ngồi của Thẩm Hi ở cạnh cửa sổ, nhìn thẳng xuống đường Lâm Quang của thành phố S. Ánh trời chiều cuối ngày lười biếng hắt lên biển quảng cáo cao ốc đối diện, phản chiếu ra ánh sáng làm người ta loá mắt. Mặt biển quảng cáo có viết câu —— "Mơ ước là hạt giống giấu ở dưới mặt đất trong thành thị."

      Chỉ có điều thành thị toàn bê tông cốt thép, ước mơ muốn chui lên từ dưới đất quả dễ hơn làm.

      Đây là lời quảng cáo của công ty cung cấp thiết bị ngoài trời, Hà Chi Châu có mua trang phục leo núi của bọn họ. Lúc ấy cùng lựa chọn nhãn hiệu, thấy nhãn hiệu nước ngoài có vẻ được, nhưng Hà Chi Châu lại cố ý chọn nhãn hiệu đó. Thẩm Hi nâng cằm, suy nghĩ lại chuyển sang vấn đề khác: Hà Chi Châu có mơ ước nhỉ?

      vĩ đại như vậy, độc lập như vậy, nhất định là phải có ước mơ rồi? Thẩm Hi vỗ vỗ đầu, vấn đề nghiêm túc như thế, vậy mà đột nhiên lại nghĩ tới Uông Phong, rồi còn lan man đến mấy cái tiêu đề bài báo gì gì đó nữa...

      (*Chú thích: Uông Phong sinh năm 1971, là nhạc sĩ, ca sĩ, nhà sản xuất có tầm ảnh hưởng trong làng nhạc Rock Trung Quốc. Giải thích lý do bạn Thẩm Hi đột nhiên từ “ước mơ” nhảy sang Uông Phong: Đó là vì bài “Do you have any dreams?” là bài hát nổi tiếng của ca sĩ này)

      Tư duy thay đổi quá nhanh, chính Thẩm Hi cũng theo kịp tiết tấu của nó luôn.

      Buổi tối, S&N có buổi liên hoan giữa các đồng nghịêp,
      Hà Chi Châu từ chối tham gia.



      Thẩm Hi nhân lúc Hà Chi Châu chở quay về khi nhà trọ, lên tiếng nhắc nhở về việc tham gia cuộc gặp gỡ giữa các nhân viên: “Hà Chi Châu, làm ở công ty cần chú trọng thiết lập quan hệ với mọi người, mấy buổi liên hoan gặp gỡ kiểu này là cơ hội rất tốt, tại sao lại ?”



      Hà Chi Châu vòng vào ngõ , nhàng ném ra câu: “Đàn ông quan hệ, chỉ bàn thực lực.”



      Được rồi.



      câu ngăn chặn hết mấy lời định thốt ra phía sau của Thẩm Hi, quơ quơ cặp chân, cảm thấy Hà Chi Châu quá đúng, đàn ông làm gì quan hệ, cái chính phải là thực lực.



      kịp thời “leo xuống”. “Khen cái, có lý.”



      --



      Buổi tối về nhà, Thẩm Hi muốn ăn mì, Hà Chi Châu có thể cân nhắc làm thử chút. tìm cách làm “mì” trong di động, sau đó nghiên cứu từng bước thực .



      Hà Chi Châu bắt đầu luộc mì, Thẩm Hi cầm trong tay khoai tây được gọt bỏ sạch chạy tới, cảm thấy lúc này Hà Chi Châu có hình tượng người đàn ông của gia đình, mở miệng: “Hà Chi Châu, em có thể hỏi câu hỏi tế nhị ?”



      Hà Chi Châu căn bản để ý tới , tin có thể hỏi ra câu hỏi tế nhị gì.



      Thẩm Hi ấm ức, trực tiếp đặt câu hỏi: “Hà Chi Châu, có ước mơ chứ?”



      Hà Chi Châu liếc cái, hỏi ngược lại: “Em là Uông Phong à?”



      A a a a! Sao có thể là Uông Phong chứ? À mà ngờ Hà Chi Châu cũng biết Uông Phong cơ đấy? Thẩm Hi thay đổi cách hỏi: “Từ ước mơ của em chính là tìm được bạch mã hoàng tử, còn sao?”



      Nước sôi ùng ục, Hà Chi Châu ném mì sợi vào trong, động tác thành thục như cao thủ võ lâm phóng ra ám khí. cho mì sợi vào xong, mới nhàn nhã quay đầu lại : “Chúc mừng em, ước mơ thành .”



      Cái gì mà ước mơ thành ? Thẩm Hi cầm khoai tay trụi lủi nhìn Hà Chi Châu, lại bị sang chuyện khác rồi!



      Hôm nay là thứ sáu, Thẩm Hi kéo Hà Chi Châu cùng nhau xem “ thanh ma thuật X” để cảm thụ thế nào là ước mơ. Trong lúc chờ quảng cáo, Thẩm Hi bưng tay bát khoai tây nghiền, xúc cho mình miếng, rồi lại đút cho Hà Chi Châu miếng. Cứ như thế thoáng chốc thấy đáy.



      miếng cuối cùng, ăn nửa, đem nửa còn lại cho Hà Chi Châu. Hà Chi Châu mắng câu “Ghê tởm”, nhưng vẫn há mồm ra ăn hết.



      Thẩm Hi vô cùng đắc ý: “Ghê tởm mà cũng ăn.”



      Quảng cáo kết thúc, Hà Chi Châu ôm tiếp tục xem: “Em hiểu lầm rồi, vừa rồi phải mắng em, là mắng chính mình.”



      Được rồi, thèm truy cứu. Thẩm Hi nằm ở trong lòng Hà Chi Châu cười khanh khách. Ngày mai chính là thứ bảy, muốn cùng bơi với Hà Chi Châu.



      Hà Chi Châu lắc đầu: “Trải qua chuyện hoán đổi kia, còn chút hứng thú nào với các hoạt động liên quan tới nước nữa.”



      Đứa đáng thương bị dọa sợ rồi. Nhwung mà vừa mới sắm bộ áo tắm. Phụ nữ bơi lội, vận động là thứ yếu, quan trọng nhất là bày ra dáng người hoàn hảo xinh đẹp khi mặc áo tắm nha.



      Thẩm Hi mè nheo: “Nhưng em vừa mới mua cái áo tắm, em muốn mặc nó.”



      Hà Chi Châu vẫn kiên trì cự tuyệt, đồng thời đưa ra đề nghị: “Bây giờ em mặc cũng được.”



      Hừ! Thẩm Hi căm giận trừng mắt nhìn Hà Chi Châu, sau đó đứng lên vào phòng ngủ, bộ dạng vô cùng tức giận. Hà Chi Châu hỏi với ở phía sau: “Em đâu thế?”



      Thẩm Hi dậm chân: “ thay áo tắm!”



      --



      Thứ bảy hôm sau, hẹn là tới hồ Tứ Minh chèo thuyền, kết quả Hà Chi Châu vẫn lỡ hẹn. Sáu giờ sáng, bộ phận thí nghiệm của công ty gọi điện thoại đến cho , cần đến S&N chuyến.



      Thẩm Hi còn mơ mơ màng màng ngủ, cảm nhận được Hà Chi Châu rời giường, cũng muốn đứng lên theo: “ muộn rồi à?”



      “Còn rất sớm, em ngủ tiếp .” Hà Chi Châu ấn Thẩm Hi giãy dụa muốn đứng lên nằm xuống giường. hôn cái lên trán rồi : “Thẩm Hi, phải đến công tý chuyến.”



      Thẩm Hi híp mắt, còn chưa tỉnh hẳn, nhưng cũng biết kế hoạch chèo thuyền mà hí hửng cả đêm hết hy vọng rồi. cũng muốn Hà Chi Châu ra ngoài, vừa khó chịu vừa tủi thân, hỏi ra câu: “ phải hôm nay là thứ bảy sao?”



      Hà Chi Châu áy náy gạt gạt tóc của Thẩm Hi: “Tạm thời tăng ca, có việc gấp.”



      Thẩm Hi vui, cố ý đá chăn rơi xuống, trở mình rồi tiếp tục ngủ.



      Hà Chi Châu kéo chăn lên, đắp lại cho . Sau đó đứng ở bên giường mặc áo sơmi, tiếng sột soạt vang lên, bên trong im lặng giống như chỉ còn lại có thanh này.



      Hà Chi Châu phải , cuối cùng Thẩm Hi vẫn ngoan ngoãn chui ra từ trong chăn, vươn tay về phía : “Ôm cái.”



      Hà Chi Châu cúi người, ôm lấy Thẩm Hi, trong lòng cảm thấy mềm mại lạ lùng.
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      Lim-0403, susutrangtrongnuoc thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 63.2:

      Edit: tiểu an nhi


      Thứ bảy Hà Chi Châu phải tăng ca, điều này đặc biệt làm cho Thẩm Hi vô cùng mất mát vì rất mong chờ đến hôm nay để được cùng ra ngoài hẹn hò, nhưng lại thể để cho làm.

      Hà Chi Châu rời , Thẩm Hi cũng chậm rãi rời giường.

      Rửa mặt xong, luyện múa ở phòng khách đến chín giờ, sau đó xem phim mình. Giữa trưa gọi đồ ăn ở bên ngoài, rửa bát xong đột nhiên phát : ngày thứ bảy tuyệt vời trôi qua nửa rồi.

      Thẩm Hi vẫn quyết định bơi, mình!

      bơi được giỏi cho lắm, thời điểm mua áo tắm mới còn thuận tiện mua thêm cái phao. thu thập sắp xếp các thứ đầy đủ, định xách đồ khởi hành, chuông cửa bất chợt vang lên.

      Thẩm Hi chạy ra mắt mèo dòm thử, sau đó mở cửa.

      Ngoài cửa là người phụ nữ rất xinh đẹp, mặc trang phục tinh xảo. Sau vài giây đánh giá lẫn nhau, người phụ nữ khẽ mỉm cười, mở miệng hỏi: "Cháu là Thẩm Hi phải ?"

      Ôi chao ... Giọng này sao lại giống mẹ chồng tương lai của như vậy chứ? ! Thẩm Hi nhanh chóng thả cái phao trong tay xuống, cẩn thận đánh giá khuôn mặt của bà lượt. Xem ra gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hà Chi Châu từ đây mà ra rồi.

      Thẩm Hi hoàn hồn, vội vàng đứng sang bên nghênh đón mẹ của Hà Chi Châu vào nhà.

      Hức hức, còn chưa tốt nghiệp Đại học mà ... Sao gặp hết hai trong ba vị trưởng bối của nhà trai thế này? Hết ông nội lại tới mẹ chồng, còn ba chồng tương lai nữa, liệu có phải tự mình đối mặt hay đây?

      Chung Cảnh Nguyệt mỉm cười ngồi xuống sô pha, nhìn thấy túi lớn đựng áo tắm cùng phao bơi, liền hỏi : "Cháu định bơi sao?"

      Thẩm Hi run rẩy bưng chén nước qua, thành trả lời: "Cháu biết dì đến."

      Chung Cảnh Nguyệt nở nụ cười: " ngại quá, dì quấy rầy cháu rồi."

      Thẩm Hi lắc đầu, dì đừng hiểu lầm mà, cháu có ý này đâu.

      Chung Cảnh Nguyệt đứng lên, đưa mắt nhìn quanh phòng lượt: "Đây là phòng ở của ba dì, trước đây Chi Châu có tới đây ở với ông ngoại thời gian."

      "À, dạ." Thẩm Hi nghe xong quên gật đầu, giống như nghe tuyên đọc thánh chỉ.

      Chung Cảnh Nguyệt xoay người: " cần ở đây đón tiếp dì đâu, chẳng phải cháu định bơi sao?"

      Thẩm Hi mở lớn hai mắt: Mẹ chồng hài hước quá, bây giờ có thể bơi được nữa ư?

      ——

      Thực tế chứng minh, đời này có gì là thể xảy ra. Cuối cùng, Thẩm Hi và Chung Cảnh Nguyệt cùng ngâm mình trong bể bơi, cảm giác cứ phải gọi là tưởng.

      Chung Cảnh Nguyệt ở trong nước bơi như mỹ nhân ngư, còn Thẩm Hi ôm lấy phao chơi loanh quanh bên khu nước cạn, chơi chán ghé vào thành bể bơi thở phì phò.

      Chung Cảnh Nguyệt vẫn tiếp tục bơi qua bơi lại, Thẩm Hi lồm cồm bò lên bờ, nhận lấy khăn bông của nhân viên phục vụ, chân đến bãi cát nhân tạo ngồi xuống ghế. Đúng lúc này di động nhận được tin nhắn mới do Hà Chi Châu gửi đến: "Em làm gì thế?”

      Đây rồi, cuối cùng cũng trả lời lại tin nhắn của ! Thẩm Hi xoắn xuýt gõ tin gửi lại: " bơi cùng với mẹ ."

      Hà Chi Châu: "..."

      lát sau, Chung Cảnh Nguyệt cũng lên bờ, duyên dáng thướt tha bước tới chỗ . Thẩm Hi ngượng ngùng cười cười: "Từ cháu bơi được giỏi lắm."

      " sao, Chi Châu bơi rất khá, sau này nó có thể dạy cho cháu." Vừa Chung Cảnh Nguyệt vừa quàng áo choàng tắm qua người.

      Nhưng con trai của dì căn bản là muốn cùng cháu xuống nước nha...

      Thẩm Hi gọi hai quả dừa nước, lễ phép đưa cho Chung Cảnh Nguyệt quả, tươi cười nịnh nọt: "Dì uống ạ."

      "Cảm ơn cháu." Chung Cảnh Nguyệt hút ngụm, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế dựa.

      Thẩm Hi ngồi xếp bằng ghế, tiếp tục gửi tin nhắn cho Hà Chi Châu.

      "Thẩm Hi." Chung Cảnh Nguyệt mở miệng.

      Thẩm Hi lập tức để di động xuống quay đầu sang: "Dạ, dì ạ."

      "Con bé này, cần khách sáo như vậy đâu." Chung Cảnh Nguyệt cười rộ lên, "Cháu cảm thấy Chi Châu của nhà chúng ta như thế nào?"

      Thẩm Hi đảo mắt: "... Cũng tệ ạ."

      "Đúng vậy, từ trước tới giờ có rất nhiều thích nó." Chung Cảnh Nguyệt nhìn về phía , trong giọng giấu nổi có chút tự hào.

      Thẩm Hi làm bộ nghe , còn tự hào hơn: " vậy ạ, nhưng lúc trước là Hà Chi Châu theo đuổi cháu nha." Thẩm Hi xong, trong lòng có hơi thấp thỏm, nhưng đúng là theo đuổi trước mà. dối phải ?

      Chung Cảnh Nguyệt có chút hiếu kỳ, nhưng vẫn tin lời Thẩm Hi. Bà chỉ cảm thấy kỳ lạ, tính cách của Hà Chi Châu sao có thể theo đuổi con được chứ. Sau đó ngẫm lại, có thể là do bản thân mình quan tâm đủ đến con trai thôi. Chung Cảnh Nguyệt nhắm mắt lại, bể bơi có quá nhiều người, nhưng bà vẫn cảm nhận được có ít tiếng bước chân qua đây, tới lui.

      Chung Cảnh Nguyệt mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía bên trái, đúng là tuổi trẻ mà. "Thẩm Hi, mục đích chính dì về nước lần này là đến gặp cháu." Chung Cảnh Nguyệt .

      A? Mục đích chính? Thẩm Hi căng thẳng: "Dì khách khí quá, đáng lẽ phải là cháu và Hà Chi Châu tới gặp dì mới phải."

      Chung Cảnh Nguyệt mỉm cười: "Xem ra tình cảm của hai đứa tốt."

      Thẩm Hi cúi đầu, vâng, rất tốt ấy chứ ạ.

      Chung Cảnh Nguyệt nắm hai tay vào nhau, bà có chút chuyện muốn với Thẩm Hi, chỉ có điều là hơi khó để cất lời. Bà là mẹ của Hà Chi Châu, nhưng dường như bà đủ tư cách để dùng thân phận người mẹ đến việc này.

      Thẩm Hi nhìn Chung Cảnh Nguyệt, hỏi thử: "Dì có chuyện muốn với cháu phải ạ?"

      Chung Cảnh Nguyệt lấy lại tinh thần, gật gật đầu, trong lòng cảm thấy bé Thẩm Hi này quả thực là càng tiếp xúc lại càng thích. Bà : "Thẩm Hi, cháu có biết chuyện năm trước Hà Chi Châu xin sang Mỹ để học nghiên cứu ?"

      Năm trước... Năm trước còn chưa quen Hà Chi Châu mà. Nhưng đúng là có biết chuyện đó, Hà Chi Châu qua với rồi. Thẩm Hi gật đầu, có thể lờ mờ đoán ra được nguyên nhân Chung Cảnh Nguyệt đến tìm mình hôm nay .

      "Đó là cơ hội vô cùng tốt, dì và ba của Chi Châu đều hy vọng nó có thể qua Mỹ." Chung Cảnh Nguyệt thẳng lý do mình tới gặp Thẩm Hi, "Vốn dĩ sang nước Mỹ để tiếp tục học chuyên sâu là dự định trước kia của Chi Châu. Cho nên, ngay khi biết được nó lựa chọn ở lại làm việc trong nước, dì và ba nó đều cảm thấy hết sức bất ngờ."

      Thẩm Hi cúi đầu, hiểu. Trước đó giây còn tưởng rằng mẹ chồng đến đây là để xem mặt , té ra là đến khởi binh vấn tội ... Mà kể ra cái này cũng tính là khởi binh vấn tội cho lắm.

      Chung Cảnh Nguyệt tiếp tục : "Tiểu Hi, dì hy vọng cháu có thể hiểu cho suy nghĩ của dì và ba của Chi Châu. Quan hệ vợ chồng giữa chúng ta tốt, nhưng đều hy vọng con trai của mình có thể phát triển thuận lợi."

      Thẩm Hi khép hờ hai mắt, im lặng lời nào. có thể hiểu được lo nghĩ trong lòng của ba mẹ , chỉ là... lâu sau, mới : "Dì à, Hà Chi Châu ở trong nước làm việc cũng tốt lắm ạ... tại lương của ấy là năm mươi vạn năm rồi..."

      "Ừ." Chung Cảnh Nguyệt bình tĩnh nhìn về phía bể bơi, "Vừa tốt nghiệp kiếm được năm mươi vạn, cái này quả thực tệ, thậm chí có rất nhiều người cố gắng cả đời cũng thể đạt được. Nhưng mà tiểu Hi, cháu cho rằng Chi Châu chỉ đáng giá năm mươi vạn thôi sao?"

      Thẩm Hi thông minh đột xuất: "Cháu nghĩ giá trị của con người thể căn cứ vào thu nhập năm của họ được."

      "Đúng vậy." Chung Cảnh Nguyệt vui vẻ cười rộ lên, "Chi Châu cũng giống thế, nó còn trẻ như vậy, giá trị của nó nên chỉ được thể trong công ty , có đúng ?"

      Thẩm Hi mất lúc lâu cũng thốt được nên lời.

      Chung Cảnh Nguyệt nhìn Thẩm Hi, ánh mắt chân thành tha thiết: "Cho nên tiểu Hi à, cháu có thể giúp dì khuyên nhủ Chi Châu được ?"

      Thẩm Hi: "... Cháu biết." biết nên khuyên như thế nào.

      "Dì biết dì hay làm người khác khó chịu." Chung Cảnh Nguyệt khẽ cười tự giễu, "Lại còn là người mẹ thất bại, bản thân mình khuyên nổi con trai mà phải trông cậy vào con dâu. Nhưng mà tiểu Hi, có việc cháu thể phủ nhận, là vì cháu nên Chi Châu mới quyết định ở lại."

      ? ! Thẩm Hi hoàn toàn câm nín, nhìn Chung Cảnh Nguyệt: "Cháu hỏi Hà Chi Châu rồi, ấy ký hợp đồng với S&N nên nếu rời phải nộp rất nhiều tiền vi phạm hợp đồng."

      "Tiền vi phạm hợp đồng phải là vấn đề." Chung Cảnh Nguyệt từ tốn giải thích, "Thứ quan trọng nhất phải là suy nghĩ của Chi Châu sao? cần biết số tiền đền bù là bao nhiêu, người làm mẹ như dì chẳng lẽ lại thay nó gánh vác được khoản tiền này."

      Thẩm Hi: "..."

      "Tiểu Hi, thế giới này vốn dĩ công bằng. Thứ công bằng nhất chính là giá trị nhân sinh của mỗi người giống nhau; có người cứ lặng lẽ
      mà trải qua hết cuộc đời, nhưng có người lại có thể lưu danh sử sách. Những người bên Mỹ kia thừa nhận năng lực của Chi Châu, họ tin tưởng nó đạt được thành tựu to lớn. Đương nhiên dì phát triển ở trong nước là tốt, nhưng dì muốn nó cứ quanh quẩn trong vòng tròn , trở thành nhân viên làm bình thường.”

      Thẩm Hi cúi thấp đầu, lẩm bẩm: “ Nhưng làm sao dì biết Hà Chi Châu muốn trở thành nhân viên làm bình thường.”

      phải cháu là người hiểu nhất việc Chi Châu có muốn làm nhân viên bình thường hay sao?” Chung Cảnh Nguyệt hỏi lại , “ Tiểu Hi, chẳng lẽ cháu muốn Chi Châu trở nên ưu tú hơn?”

      Thẩm Hi rối rắm. Ưu tú hơn là có ý gì, còn muốn ưu tú tới trình độ nào nữa?

      Chung Cảnh Nguyệt cầm điện thoại di động trong tay, tiếp tục : “ Tiểu Hi, những lời cần hết. Dì muốn Chi Châu xác định phương hướng cuộc sống quá sớm. Nếu sau khi chấm dứt việc nghiên cứu học tập ở Mỹ, nó vẫn lựa chọn về nước, dì hoàn toàn ủng hộ, thậm chí còn cảm thấy tự hào vì nó. Nhưng tại được, Chi Châu còn quá trẻ, nó có thể học thêm được nhiều thứ, còn có thể tiếp xúc , học hỏi các nhân tài hàng đầu thế giới. Nó đáng bị xã hội này gạt bỏ tài năng cùng hoài bão.”

      “ Mỗi người là giống nhau, tại có lẽ Chi Châu cũng biết kiếm được năm mươi vạn năm là rất giỏi, cái này có liên quan rất lớn đến tuổi tác và hoàn cảnh xung quang. Bởi vì trong môi trường này nó là trong những người ưu tú nhất. Nhưng thực tế, Chi Châu có thể làm tốt hơn, hay có thể tạo ra giá trị nhân sinh cao hơn nữa. Giá trị đó phải chỉ thể ở mặt vật chất, mà còn là cống hiến cho xã hội, phải sao?”

      “ Tiểu Hi, dì nghĩ cháu nhất định cũng biết, Chi Châu có năng lực này.”

      Đúng, biết

      ……

      Khi Thẩm Hi cùng Chung Cảnh Nguyệt rời khỏi bể bơi gặp được Hà Chi Châu. và Chung Cảnh Nguyệt cũng quá thân thiết, hai người thản nhiên chào hỏi nhau, chẳng lời nào dư thừa.

      Thẩm Hi xách phao bơi đứng ở bên cạnh đề nghị: “ Chúng ta ăn cơm tối trước được ạ?”

      Chung Cảnh Nguyệt chạy xe tới, Hà Chi Châu nhận lấy chìa khóa xe ngồi vào ghế lái. Thẩm Hi nhường ghế phụ lái cho Chung Cảnh Nguyệt, bản thân tự giác mở cửa sau ra. Chung Cảnh Nguyệt ngăn lại: “ Tiểu Hi, cháu ngồi phía trước .”

      Thẩm Hi ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, Hà Chi Châu quét mắt liến cái: “ Muốn ăn cái gì?”

      Thẩm Hi quay đầu lại hỏi Chung Cảnh Nguyệt: “ Dì ơi, dì muốn ăn cái gì?”

      Chung Cảnh Nguyệt tựa lưng vào ghế, tên nhà hàng, còn bỏ thêm câu: “ Mẹ nhớ trước đây con rất thích đồ ăn của nhà hàng này.”

      Hà Chi Châu trầm mặc, thường lái xe, nhưng vẫn xử lý rất thành thạo.

      - -

      Cơm tối ăn ở nhà hàng có kiến trúc kiểu dân quốc. Về chuyện sang Mỹ học nghiên cứu, Chung Cảnh Nguyệt câu cũng đề cập đến, suốt bữa ăn chỉ vài câu hỏi thăm dặn dò đơn giản.

      Ăn bữa tối xong, Chung Cảnh Nguyệt rút thẻ thanh toán từ trong ví ra, Hà Chi Châu lại giành lấy hóa đơn trước, Chung Cảnh Nguyệt bất đắc dĩ nhún nhún vai.

      Cả quá trình, Thẩm Hi cẩn thận để ý, thể tưởng tượng được Hà Chi Châu cùng với mẹ lại ở chung như thế này.

      …..

      đường về nhà, Chung Cảnh Nguyệt còn cùng hai người nữa, Thẩm Hi cúi đầu nhắn tin với Thẩm kiến Quốc, tại cần tìm gấp người để điều chỉnh cảm xúc . Thẩm Kiến Quốc đợi trình bày tất cả việc xong, chỉ câu: “ Con cùng Hà Chi Châu thương lượng chút trước .”

      Màn hình di động trong buông xe chớp chớp nháy nháy liên hồi, Hà Chi Châu quay đầu nhìn Thẩm Hi, vươn tay kéo vào lòng.

      Thẩm Hi níu lấy áo sơ mi của Hà Chi Châu, im lặng ôm lấy .

      Hôm nay Chung Cảnh Nguyệt với rất nhiều điều, hững đạp lý đời này chưa từng được nghe đều nghe xong. Chung Cảnh Nguyệt người trẻ tuổi thể xác định phương hướng cuộc sống quá sớm, mà phải nhân lúc còn trẻ, có thực lực, năm giữ lấy vận mệnh của chính mình.

      Chung Cảnh Nguyệt còn lấy hôn nhân của mình ra làm ví dụ. năm bà 20 tuổi, gia tộc gả bà cho ba của Hà Chi Châu. Kết hôn quá sớm, cả hai đều có ý thức cùng trách nhiệm với gia đình, cứ thế hiểu ra sao mà sống với nhau. Nền móng hôn nhân vững chắc, khiến cho sau khi bà sinh ra Hà Chi Châu, bọn họ liền tách ra ở riêng…

      Nhưng mà, nếu Hà Chi Châu qua Mỹ, phải xa nhau hai năm.

      Mà Hà Chi Châu còn muốn trở nên ưu tú như thế nào nữa? tại xuất sắc như vậy ồi, lại phải ưu tú thêm nữa à? Khi quay về lại thấy chương mắt “ cọng cải thìa” là đây làm sao bây giờ?

      Hu hu…Sao chuyện tình của lại nhiều trắc trở như thế này.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Trâususu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 64:

      Edit: Nguyen Nguyen
      Beta: tiểu an nhi


      Cuộc sống sợ nhất là cái gì, đó chính là kế hoạch bị làm xáo trộn.

      Thẩm Hi suy nghĩ cẩn thận, vẫn cho rằng mình có kế hoạch gì, sau khi gặp chuyện mới phát ra phải như thế. Trong lòng cất giấu kế hoạch rất vĩ đại, đó chính là sau khi tốt nghiệp biến mình thành Hà phu nhân.

      Trước kia chị họ quen bạn trai nhiều năm rồi chia tay, chị họ có với : "Tình cảm thể lập được kế hoạch, bởi vì biến số quá lớn, lại có nhiều nhân tố gây ảnh hưởng đến tình cảm. Chỉ vì chuyện thôi cũng có thể khiến cho hai người chia tay."

      Lúc đó cho là đúng, tại thế nào?

      vẫn nghĩ rằng: bất kể ra sao, nếu Hà Chi Châu muốn ra nước ngoài nhất định ủng hộ, rơi lệ mà ủng hộ ! vĩ đại như vậy, nhưng chắc chắn mẹ biết đâu ...hu hu...

      Thẩm Hi rối rắm làm lòng dạ xoắn lại cục, trở lại nhà trọ lập tức đắp mặt nạ bảo dưỡng để ổn định cảm xúc. làm hũ mặt nạ đậu xanh lớn, bởi vì tâm tình phức tạp nên cẩn thận thoa nhiều chút. Sau cùng dứt khoát xoa hết lên cổ và cánh tay thành màu xanh biếc, mặt nạ có hương thơm ngào ngạt giống như loại kem gọi là "Lục sắc tâm tình".

      Hương vị tươi mát đến mức Hà Chi Châu cạo râu trong nhà vệ sinh cũng ngửi thấy được, nhắc nhở : "Thẩm Hi, buổi tối đừng ăn kem."

      "Em có ăn đâu." thoa mặt rồi đến, quyết định cùng Hà Chi Châu bàn bạc ràng chuyện qua Mỹ. mở cửa phòng vệ sinh ra, trực tiếp mở miệng: "Hà Chi Châu, chúng ta cần ngồi xuống chuyện chút."

      "Cái gì?" Hà Chi Châu đứng trước gương quay đầu lại, mí mắt giật giật, cả người theo bản năng lui về sau bước. ngờ dao cạo râu trong tay lại quét đến cằm tạo ra vết thương .

      Hà Chi Châu nhìn về phía Thẩm Hi – bạn xanh mượt của mình. "Thẩm Hi!" Giọng vui của tăng cao.

      ... ...... ...... ...... ...... ........

      Cuối cùng hai người vẫn ngồi xuống chuyện. Trước khi bắt đầu, Hà Chi Châu kéo Thẩm Hi qua, rửa sạch mặt, cổ và cánh tay . Thẩm Hi đau lòng nhìn nhìn vết thương cằm của .

      "Lúc nãy em dọa sao?" Thẩm Hi dán băng cá nhân vào vết thương dưới cằm của Hà Chi Châu, nhịn được hỏi.

      Hà Chi Châu liếc cái, muốn chuyện.

      Thẩm Hi vểnh môi, hết sức vui: "Xem như em hiểu, những gì phim như ‘cho dù bạn có biến thành bộ dáng gì nữa bạn trai cũng vẫn họ’ đều là lừa gạt mà."

      Hà Chi Châu: "Hai chuyện đó khác nhau."

      Thẩm Hi: " cần giải thích, vẻ mặt khi nãy của chứng minh hết rồi. Hoảng sợ ràng như vậy, em chưa từng thấy khiếp sợ quá mức như thế đâu."

      Hà Chi Châu vỗ trán, còn sức lực để giải thích.

      Về chính buổi tối Thẩm Hi còn chưa mở miệng, Hà Chi Châu chủ động hỏi . Giọng lạnh nhạt, chút để ý giống như chuyện : "Hôm nay mẹ đến tìm em có chuyện gì vậy?"

      Trong lòng Thẩm Hi sắp xếp từ, nghĩ trái nghĩ phải.

      Hà Chi Châu dùng quyển sách gõ đầu , khiến nhanh chóng phục hồi tinh thần. Thẩm Hi nâng mắt lên, muốn , Hà Chi Châu mở miệng, giọng chắc chắn: "Có phải bà bảo em khuyên qua Mỹ đúng ?"

      Thẩm Hi: "Sao biết?"

      Vẻ mặt Hà Chi Châu bình tĩnh: "Ngoại trừ chuyện này ra cố ý về đây đâu."

      Được rồi, vấn đề rồi. Thẩm Hi hỏi : " nghĩ thế nào?"

      Hà Chi Châu vẫn dùng lý do cũ: "Thẩm Hi, từng với em và S&N ký hợp đồng, Mỹ."

      vậy chăng? Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu, tâm tình phập phập phồng phồng. Mỹ, cho nguyên nhân là vì ký hợp đồng với S&N, nhưng ký hợp đồng đối với Hà Chi Châu đâu phải vấn đề lớn gì.

      Vì vậy lời của , càng giống như ép buộc mình lấy cớ ở lại.

      Hôm nay Chung Cảnh Nguyệt đến tìm , có câu khiến trong lòng rất khó chịu. Nguyên nhân Hà Chi Châu lựa chọn ở lại trong nước là vì . Thẩm Hi cúi đầu, nghiêm túc đặt câu hỏi: "Hà Chi Châu, nếu chúng ta nhau, còn có thể ở lại trong nước, còn ký hợp đồng với S&N ?"

      Hà Chi Châu trầm mặc.

      Thẩm Hi hơi nhếch môi: "Em biết mà."

      , liên quan gì đến em." Hà Chi Châu đứng lên.

      có liên quan gì đến em!!!!

      Thẩm Hi cũng đứng lên theo, cái gì gọi là có quan hệ gì với ? câu của khiến cho cơn giận của bộc phát. Thẩm Hi tức giận tới mức giậm chân, kết quả là người đàn ông chọc tức giận thức thời rời khỏi vùng chiến, vung tay áo bay đám mây màu mà về phòng.

      muốn dừng cuộc tranh cãi giữa hai người, nhưng mà muốn như vậy, cứ thích cãi nhau đấy.

      Thẩm Hi ra ngoài ban công hóng gió, ánh đèn thành phố lộng lẫy, rơi hai giọt nước mắt. Sau đó ở ban công chơi với hai con rùa lúc, mới từ từ trở lại phòng khách.

      Cửa phòng ngủ vẫn mở rộng, Hà Chi Châu ở bên trong khua khua gõ gõ máy tính, trước bàn để ly sữa nóng chưa uống qua.

      Thẩm Hi gõ cửa, Hà Chi Châu quay đầu lại nhìn , lông mi đen dài của run run, khẽ : " rót cho em ly sữa."

      Thẩm Hi nhìn ly sữa bàn, tiếng nào.

      Ha ha, cho rằng ly sữa có thể mua chuộc được sao? Thẩm Hi mặt biểu cảm đến đầu giường, ôm lấy cái gối đầu , đầu cũng quay lại bước ra ngoài.

      Thẩm Hi, đừng .... .....Hà Chi Châu im lặng nhìn vào, rồi lại im lặng nhìn ra, trong lúc này luôn dùng ánh mắt giữ ở lại, nhưng kết quả cái gì cũng có.

      hiểu mình lời chọc giận Thẩm Hi, hẳn là do câu " có liên quan gì đến em" rồi. Khi ra miệng, chỉ muốn Thẩm Hi ôm gánh nặng vào người. luôn hy vọng cảm thấy thoải mái chút.

      Giữa hai người nhau, dù sao vẫn phải có người gánh vác trách nhiệm nhiều hơn. Người đó phải là , mà nên là Thẩm Hi.

      Nhưng mà vẫn khổ sở?

      Hà Chi Châu buồn bực đóng laptop lại, tâm phiền ý loạn uống hết ly sữa bàn. Trước khi ra khỏi cửa, tầm mắt Thẩm Hi quét về phía Hà Chi Châu uống sữa ừng ực, dáng vẻ như được ăn mỹ vị.

      Hừ, quả nhiên đàn ông đều là đồ vô lại, Sao lại có mặt mũi mà sữa tươi là hâm cho ! Đúng là đồ vô sỉ!

      ... ...... ...... ...... ...... ...... .........

      người phòng , Thẩm Hi nằm giường dạo weibo, muốn nằm thế nào nằm, tự do khỏi phải !

      Hầu Tử đăng lên câu chuyện đùa, giật khóe miệng, ấn chia sẻ nó. Hầu Tử tìm tán gẫu: "Hi Hi, tối khuya thế này mà có thời gian online sao??"

      gì vậy, Thẩm Hi trả lời: " phải cũng online đấy à?"

      Hầu Tử: " có, đơn thôi!"

      Thẩm Hi dựa vào đầu giường, tin Hầu Tử, sau đó lại hỏi thăm Hầu Tử chuyện của viện nghiên cứu ở bên Mỹ. hỏi kỹ càng, Hầu Tử cũng giấu diếm, cái gì cũng hết với .

      : "Viện nghiên cứu bên Mỹ quả thực rất tốt, vào đó đều là những nhân tài hàng đầu. Trước kia lão đại qua Mỹ làm sinh viên trao đổi để mở đường cho việc vào Viện nghiên cứu mà. Nhưng sau đó lựa chọn ở lại trong nước, nhất định là muốn vừa có tình lại vừa có nghiệp rồi. Hi Hi, lão đại rất thích em đấy."

      Thẩm Hi gõ loạt từ, xóa rồi gõ, xóa rồi gõ, cuối cùng chỉ có câu. "Em biết rồi."

      Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, liên tiếp ba cái, sau đó truyền đến giọng của Hà Chi Châu: "Thẩm Hi, em ngủ rồi sao?"

      Thẩm Hi nhanh chóng tắt đèn, cả người chui vào chăn mỏng.

      Bên ngoài, Hà Chi Châu cúi đầu nhìn qua khe cửa, thấy ánh đèn bên trong chợt tắt. ở bên ngoài gõ cửa lúc, sau đó về phía ban công. Ngoài ban công nuôi hai con rùa , bên trong hồ kính có cục đá màu sắc rực rỡ do Thẩm Hi mua về. Hai con rùa vốn ở cùng chỗ với nhau, có người cố ý dùng tảng đá ngăn cách chúng, cần phải người đó nhất định là Thẩm Hi.

      Rùa con ơi rùa con, tìm thấy người bạn của mi rồi. Hà Chi Châu nhấc tay cái, phá bỏ "bức tường ngăn cách".

      Kế hoạch đến Mỹ nghiên cứu học tập, đúng là sắp xếp của trước khi gặp Thẩm Hi.

      Nghiên cứu khoa học là cái quái gì? đơn lại thú vị. vốn tưởng rằng con đường này hợp với nhất, bị tình cảm ràng buộc quá nhiều, chỉ có số liệu đơn giản theo. làm ra thành quả gì cũng quan trọng, ít nhất đời này phải ăn ngồi rồi.

      ra cũng sợ hãi đơn.

      Vì vậy trước khi gặp Thẩm Hi, chọn cho mình con đường này. tán dương hay giải thưởng gì đó có hứng thú, nó chỉ làm phong phú chút cho cuộc sống tịch mịch của thôi.

      Trống vắng, đơn, ngột ngạt, chán nản.... ........ cho rằng cả đời mình cứ như vậy, mãi cho đến khi gặp được Thẩm Hi, giống như dòng như suối lặng lẽ chảy vào cuộc đời .

      Hai người nhau có loại cảm giác gì? Cho dù có cơ hội đến nơi rất xa, cũng muốn lưu lại chút hạnh phúc ở chốn nhân gian khói lửa này.

      ... ...... ...... ...... ...... ........

      Thẩm Hi tắt đèn, mình nằm giường đọc tiểu thuyết, kết cục bi thương khiến khóc tèm nhem cả mặt. Thẩm Hi lau nước mắt, tủi thân co người lại.

      Hà Chi Châu lại gõ cửa.

      Thẩm Hi vẫn chịu mở, tại khóc thành cái dạng này, lại càng muốn cho vào.

      "Tạch" tiếng vang lên, Hà Chi Châu dùng chìa khóa mở cửa. Thẩm Hi nhạy cảm xoay lưng lại trốn sát sang phía bên kia giường, kết quả chừa khoảng trống cho Hà Chi Châu.

      Hà Chi Châu mở đèn, bước đến bên giường ngồi xuống, lẳng lặng khẽ, tất cả những lời xuất phát từ tận đáy lòng. Thẩm Hi trả lời lại, nhưng biết nghe. xong, nằm xuống chỗ trống, tay trái khoác lên lưng Thẩm Hi.

      Thẩm Hi cắn chặt môi, nước mắt vẫn rơi.

      Gối đầu bị ướt mảng lạnh như băng. Hà Chi Châu đưa tay qua chạm vào gương mặt , cảm xúc ấm áp ẩm ướt, mặt tất cả đều là nước mắt.

      Hà Chi Châu dịu dàng và ôn nhu lau hết .

      "Hu hu." Thẩm Hi xoay người lại ôm lấy Hà Chi Châu, dán chặt vào lồng ngực rồi tiếp tục khóc.

      Khóc chán, bắt đầu chuyện. cái gì, Hà Chi Châu phối hợp với cái đó, hỏi cái gì, trả lời cái đó. Cuối cùng Hà Chi Châu mở đèn, rời giường cầm cái khăn ấm lau mặt cho sạch .

      Ngọn đèn màu trắng sữa đẹp.

      Thẩm Hi cầm khăn ấm lau hai mắt sưng đỏ của mình, nở nụ cười vui vẻ. và Hà Chi Châu ngồi xếp bằng đối diện với nhau giường, giống như hai người luyện công. Ngọn đèn chiếu lên mái tóc đen như mực của Hà Chi Châu, óng ánh lộng lẫy, phảng phất như có ánh sáng lung linh nhảy múa bên .

      nhìn , đôi mắt trong như nước của phản chiếu hình ảnh bé của . nghĩ rằng Chung Cảnh Nguyệt đúng, thích người muốn người đó càng trở nên ưu tú hơn.

      Thế giới này chỉ có người bạn ngu ngốc mới lo lắng bạn trai mình trở nên ưu tú cần mình nữa. Nếu sau này chuyện đó có xảy ra, tới lượt Hà Chi Châu ruồng bỏ đâu, nhất định phải đá trước mới được.

      : "Hà Chi Châu, Mỹ , em chờ về."

      ... ...... ...... ...... .....

      Xã hội bây giờ còn thịnh hành kiểu như Vương Bảo Xuyến (*) nữa rồi. Đậu Đậu biết chuyện, cũng bắt đầu đạo lý: "Bây giờ đàn ông tốt còn khó tìm hơn cua tám chân, Thẩm Hi, cậu để Hà Chi Châu , nhất định hối hận".

      (*) Vương Bảo Xuyến: là con thứ ba của tể tướng đời Đường Vương Doãn, nàng có sắc đẹp trời ban, thông minh hiền hậu. Đến tuổi kết hôn, nàng thấy vừa mắt công tử quí tộc nào mà chỉ có cảm tình với Tiết Bình Quí là người làm công trong nhà. Trong buổi ném tú cầu lầu son, nàng chọn Tiết Bình Quí. ngờ cha nàng chê nghèo ham giàu nên đồng ý. Chẳng còn cách nào, nàng và Vương tể tướng vỗ tay nhau ba cái, đoạn tuyệt cha con (hành động này là “Tam Kích Chưởng”, ý nghĩa cắt đứt tình phụ tử, nên vở kịch về Vương Bảo Xuyến mới có tên là “Tam Kích Chưởng”). Về sau Tiết Bình Quí tòng quân chinh chiến. Vương Bảo Xuyến mỏi mòn chờ đợi suốt 18 năm. Đến năm thứ 18, nàng lâm trọng bệnh, sống những tháng ngày khổ cực. Phần Tiết Bình Quí, qua bao nguy hiểm và xông pha trận mạc lập nhiều chiến công hiển hách, lấy được công chúa Tây Lương. Sau gặp lại Vương Bảo Xuyến sau 18 năm, đưa nàng vào cung phong làm chính cung hoàng hậu, nhưng cả hai mới sống hạnh phúc được 18 ngày nàng lâm bệnh qua đời – tham khảo tại linhmaroon.wordpress.com)

      Thẩm Hi vừa ăn táo vừa thảo luận vấn đề này, với Đậu Đậu: "Cậu biết rồi, Hà Chi Châu càng ngày càng chậm chạp, mình cảm thấy giữ khoảng cách với ấy mới tốt.”

      Đậu Đậu: " vậy hả?"

      Tất nhiên là ! Thẩm Hi gõ gõ bàn phím muốn trả lời Đậu Đậu, Hà Chi Châu cau mày tới. nhanh chóng ôm màn hình để cho xem. Thẩm Hi vội vàng tắt khung chat riêng, hai tay đặt lên vai Hà Chi Châu rồi : "Hà Chi Châu, buổi tối có rảnh ?"

      Hà Chi Châu: "Làm gì?"

      Thẩm Hi: "Hẹn hò với ."

      Hà Chi Châu: "Có."

      Mỗi đều có ước mơ thiếu nữ của riêng mình, Thẩm Hi cũng có ước mơ, nó hơi hoang đường chút, nhưng tuyệt đối lãng mạn, lãng mạn lại tỏa ra từng chùm bong bóng màu hồng phấn.

      Giấc mơ thiếu nữ của Thẩm Hi là cùng người mình cưỡi chung con lừa đáng , những con đường lớn , bên tai còn có giọng hát của Trương Ngọc Hữu, bài "Muốn đón gió cùng em".

      Thẩm Hi ý tưởng này với Hà Chi Châu, Hà Chi Châu là dân khoa học tự nhiên chính gốc nên quả thấy rất khó lý giải. với Thẩm Hi: 'Chạy xe điện thể chở người lớn."

      Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu, cất giọng đáng thương tội nghiệp: " Hà."

      Hà Chi Châu có chút mềm lòng.

      Thẩm Hi triệt để bỏ qua: "Ba Hà."

      Hà Chi Châu: "... ...." lấy đâu ra đứa con lớn thế này chứ!

      Thẩm Hi quấn lấy Hà Chi Châu, mở miệng cái lại tiếng "Ba Hà", rốt cuộc Hà Chi Châu cũng đồng ý, lãnh khốc xoay người: "."

      con lừa màu trắng, hai cái mũ bảo hiểm, ánh đèn thành phố giống như lễ hội khiêu vũ pháo bông, đèn đường từ từ lùi về phía sau, hai bên là ánh sáng trong suốt của Quỳnh Lâu Ngọc Vũ, đèn quảng cáo đầy màu sắc nhấp nháy.

      Ngã tư đường, người như thủy triều.

      Thẩm Hi với Hà Chi Châu: " Hà,, em còn muốn có chút nhạc."

      Hà Chi Châu để ý đến .

      Cưỡi con lừa qua cây cầu lớn bắc qua Lưỡng Giang của thành phố S, dưới lòng cầu nước chảy xiết, gió thổi vào mặt mang theo hương vị ấm áp. Thẩm Hi vỗ vỗ lưng Hà Chi Châu, nhắc lại: " Hà, em rất muốn có chút nhạc."

      Hà Chi Châu cưỡi lừa hừ tiếng, nhàng ra ba chữ.

      "Hả? Hà, vừa mới cái gì vậy?" Thẩm Hi sợ mình bỏ lỡ cái gì, lập tức hỏi lại.

      Rốt cuộc Hà Chi Châu thể chịu đựng được nữa liền hét to: " bệnh thần kinh, bệnh thần kinh á!"

      Ai cưỡi con lừa còn muốn chút nhạc chứ?
      ____________
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      Lim-0403, trangtrongnuocsusu thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 65:

      Edit: tiểu an nhi


      Ai quy định cưỡi lừa được mở nhạc chứ? Lúc trước Thẩm Hi còn thấy có chàng cưỡi lừa còn mở cả bài “Quả táo ” nữa cơ mà. Hà Chi Châu đồng ý thôi lại còn mắng .

      Hứ, ngờ Hà Chi Châu cũng mắng chửi người, mà lại còn mắng bị bệnh thần kinh! Thẩm Hi cố ý nghe hiểu, hất mặt hỏi ngược lại: " là theo ý em hả?"

      “Bệnh thần kinh” mà có thể nghe thành “theo ý em”...

      Hà Chi Châu cả người đều vặn vẹo, ngồi ở phía trước lảo đảo chút, khiến con lừa đáng thương bên dưới cũng run rẩy theo. Nhưng Thẩm Hi ở phía sau cứ ôm chặt lấy thắt lưng , còn bày ra dáng vẻ cực kỳ nhu thuận, vô cùng tin tưởng.

      Được rồi, cứ theo ý .

      thành công! Thẩm Hi lôi điện thoại di động ra, lục tìm bài “Muốn đón gió cùng em” của Trương Học Hữu, cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn.

      "Muốn đón gió cùng em, tuy rằng em muốn đến những nơi khác nhau, nhưng vẫn có thể cùng nhau đón gió, nghe em kể chút ước mơ trong lòng..."

      Tiếng tình ca trầm thấp nhàng vang lên, cùng làn gió thổi hiu hiu bên tai, làm con tim cũng chìm nổi theo những nốt nhạc thăng trầm. Thẩm Hi dán mặt vào lưng Hà Chi Châu, trong đầu từng chút từng chút đều tràn ngập hạnh phúc.

      vượt qua mưa to gió lớn từ thành phố H chạy tới đây, còn vội vàng từ huyện Cố Bình chạy xe tới nhà ga. Mưa to tầm tã, xắn cao ống quần cõng qua ngõ ngập nước. tin lầm Trần Hàn, lạc lõng chật vật ngồi chờ ở trạm đợi xe buýt, cưỡi xe đạp đẹp trai bức người đến đón về nhà trọ. hết tiền để tiêu, viết mật khẩu lên tờ giấy, còn vẽ cả trái tim tình đó nữa. cùng đến chợ hoa mua hai con rùa , gọi chúng là tiểu Hi và tiểu Châu; làm mặt lạnh đồng ý, nhưng ngày hôm sau làm lại cố tình đánh thức dậy, dặn dò đừng quên cho tiểu Hi và tiểu Châu ăn uống đầy đủ. muốn ăn mì, search di động cách làm mì ngon nhất. Sau khi hoàn thành còn tự mình ăn miếng, còn ăn miếng nào; đổ hết mì vào thùng rác. Cuối cùng hai người ngồi sô pha ăn thức ăn gọi ở bên ngoài, với : "Có lẽ sau này chúng ta nên tìm người giúp việc."

      "Được, vậy cố gắng kiếm tiền nhé. Bây giờ thuê người giúp việc cũng đắt lắm đấy."

      "Ừ."

      "Em cũng cố gắng."

      " tới lượt em cố gắng."

      ...

      "Cảm xúc sâu kín dao động, cuộc đời vui vẻ cũng đảo lộn. trái tim lạnh lùng, rung động càng lúc càng ít... Rất muốn lại cùng em đón gió, đón gió..."

      Thẩm Hi ôm Hà Chi Châu, nước mắt biết vì sao lại chảy ra, để lại áo sơ mi trắng của Hà Chi Châu dấu vết nhàn nhạt. nghĩ, cần biết sau này ra sao, ngay tại thời khắc này tình vô cùng ngọt ngào và tốt đẹp là được rồi. Đây là mùa hè mà Thẩm Hi cảm thấy vui sướng nhất, bởi vì ngay tại độ tuổi thanh xuân rực rỡ nhất của cuộc đời, gặp được .

      Tuổi thanh xuân nhất định trôi qua, biết tình có thể theo thời gian mà thay đổi hay , nhưng những thứ đó cũng quan trọng.

      Thanh xuân vừa đúng, thời gian chưa lâu. có được tình nên sợ hãi rụt rè, cho dù chỉ là phần cảm giác ấm áp, yên tĩnh; nó cũng vô cùng sống động, tươi sáng, kiên định mà an toàn. Nó cũng mang theo dũng cảm nữa, nhưng đó phải là xúc động nhất thời, mà là tin tưởng tuyệt đối gì sánh được. Cho nên, mặc kệ tương lai như thế nào, vẫn luôn dũng cảm tin rằng, có thể cùng nắm tay nhau đến cùng.

      Tình có thể làm cho con người ta trở nên tốt đẹp hơn.

      Vậy nên cho dù có cách xa, cũng quá đau đớn. Kể cả sau này hoàn toàn cắt đứt quan hệ, cũng hy vọng càng cần phải chú ý tự chăm sóc cho bản thân hơn; tuy biết trước tương lai nhưng cũng chẳng cần lo được lo mất.

      thương , cũng , như vậy là đủ rồi. Tất cả đơn giản chỉ là “Enjoy Loving”.

      ...

      Kỳ nghỉ hè chấm dứt, Thẩm Kiến Quốc đến đón Thẩm Hi về nhà. Ngày đầu tiên khai giảng, có rất nhiều xe đỗ lại trước cổng trường, Thẩm Kiến Quốc phải vô cùng vất vả mới tìm được chỗ đỗ xe, còn liên tục bắt tay chú bảo vệ tiếng cám ơn.

      Thẩm Hi được “dỡ” xuống xe, sau đó là các loại túi lớn túi . cầm cây dù nhìn Thẩm Kiến Quốc phụng phịu: "Ba , tại sao phải học?"

      Từ tiểu học cho tới đại học, lần nào khai giảng cũng phải hỏi câu đó lần. Cứ tưởng lần này đến lượt ông đưa con đến trường, kết quả là vẫn đâu vào đấy! Thẩm Kiến Quốc học theo dáng vẻ phụng phịu của Thẩm Hi: "Vậy vì sao ba phải đưa con đến trường?"

      "Bởi vì bạn trai của con tạm thời thể đưa con !" Thẩm Hi cực kỳ đáng thương trả lời.

      "Được rồi." Thẩm Kiến Quốc thỏa hiệp, ông ném cho Thẩm Hi cái túi , hít sâu hơi lấy khí thế, rồi xách valy hành lý lớn nhất lên phía trước. Thẩm Hi mặc áo sơmi trắng đơn giản kết hợp với quần soóc theo phía sau. Mới vài bước, di động trong túi liền vang lên; là Hà Chi Châu gọi tới.

      hỏi sắp xếp mọi việc như thế nào rồi.

      Thẩm Hi có thời gian cùng tán gẫu, nhưng lúc này rất muốn chửi thề, đối tượng chửi thề chính là Tráng Hán “ giữ lời hứa” kia. đồng ý trước là đến khai giảng tới xách đồ giúp , thế mà bây giờ ngay cả cái bóng người cũng chưa thấy đâu.

      Hà Chi Châu thản nhiên : "Là cho cậu ta tới."

      "Cái gì?"

      Hà Chi Châu phun tiếp câu độc ác hơn : " để cho em của mình quan tâm đến vợ của đâu."

      Hừ! Thẩm Hi cúp di động.

      Ở bên kia, phải Tráng Hán đến, mà là đến muộn. Bọn họ có ít giờ học nhưng có nghĩa là có, Hà Chi Châu có thể xin được đãi ngộ đặc biệt là cần học đầy đủ. Nhưng ta vẫn bị phụ đạo viên kéo qua kéo lại đến phát khổ.

      Phụ đạo viên của hệ bọn họ có đạo đức gì hết, ta : "Ban của các cậu cử người đẹp trai nhất tới đây."

      Đẹp trai nhất? Nghe xong câu này, mọi người nhìn Triệu XX, Lâm XX …. trong ban, mà đồng loạt quay về phía Chu Thần – tức là Tráng Hán. tóm lại, thịnh tình thể chối từ, Tráng Hán thần khí oai hùng chạy chuyển sách đến thư viện giúp mấy người ở đó.

      Cứ chạy qua chạy lại nên mới đến muộn.

      Về lý luận " thể để cho em quan tâm bạn " của Hà Chi Châu, sau này khi Tráng Hán biết được, lập tức hưng phấn: "Cái này sao hết, lần tới đoạn tuyệt quan hệ em với lão đại, sau đó nối lại là được rồi!"

      Hầu Tử: Quả nhiên là có đạo đức.

      ——

      Ngày 28 tháng 8, Hà Chi Châu hoàn thành xong tất cả các thủ tục để sang Mỹ. Về phần hạng mục của S&N Bác Lâm, toàn bộ hạng mục chia làm năm tổ, tổ B của Hà Chi Châu là tổ hoàn thành công việc tốt nhất, cũng là tổ có tiến triển thuận lợi nhất.

      Hà Chi Châu cần trả tiền vi phạm hợp đồng, Thẩm Hi còn tới gặp mặt ông chủ của Bác Lâm nữa. Ông ta đau khổ bất đắc dĩ : "Tôi hy vọng sau khi Chi Châu về nước lại tiếp tục gia nhập vào S&N. Tuy rằng tôi là thương nhân, nhưng suy nghĩ cũng hạn hẹp đến mức chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt. Tôi đưa cho cậu phần nhân tình, chờ khi nào cậu quay về trả lại cho tôi."

      Sau đó là ly biệt, Thẩm Hi cứ tưởng rằng nó đáng sợ. Cho dù đáng sợ cũng vô cùng khó khăn gian khổ, giống như lời bài hát “Chia tay ở nhà ga” ấy. Cái gì mà " cứ mãi nắm chặt tay của em, liên tục giữ gìn sức khỏe", còn thực tế là trong tay cầm cốc nước đá mà Hà Chi Châu vừa mua. Cái gì mà "Hãy nhìn sâu vào trong mắt em…", còn thực tế Hà Chi Châu trực tiếp vỗ vào đầu của . Cuối cùng làm cái hành động " ngừng gọi tên, gọi tên…", mà chỉ đứng im tại chỗ, câu cũng nên lời.

      Đây là “Chia tay ở sân bay” của sao?

      Rốt cuộc cũng chỉ có chút luyến tiếc, muốn xa rời.

      tự với mình đây phải chuyện lớn, chỉ là tạm thời tách ra chứ phải chấm dứt tất cả. Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.

      Chung Cảnh Nguyệt ở đây, ông nội Hà cũng có mặt, Tráng Hán cùng Hầu Tử đều tới tiễn. Có nhiều người như vậy, cũng thể biểu ra cảm xúc lưu luyến rời quá mức. Mãi đến khi Hà Chi Châu sắp qua cửa soát vé, thực muốn ôm lấy .

      Nhưng duỗi tay ra được, bất chợt Hà Chi Châu xoay người lại ôm vào lòng. ở bên tai : "Tự chăm sóc bản thân mình tốt, quay về."

      ở trong lòng gật gật đầu, lại dám lời nào. Chỉ sợ vừa mở miệng khóc òa lên mất. Cuối cùng, lặng lẽ vòng tay ra phía sau lưng , từ từ vẽ trái tim tình nho .

      đưa cho trái tim , ý cũng phải quan tâm chăm sóc chính mình.

      ...

      Thời gian xa cách, Thẩm Hi nghĩ rằng rất khó để vượt qua, nhưng mỗi ngày cũng như trước kia, trôi qua như nước chảy tí tách. Chỉ là mỗi giọt đều thấm đượm chút nhớ nhung.

      cùng Hà Chi Châu chuyện qua video, Đậu Đậu nhìn thấy liền hỏi: "Hà thần, ở bên đó có bạn bè quốc tế nào giới thiệu được cho em ?"

      Hà Chi Châu ở viện nghiên cứu nhàn nhã chuyện với Thẩm Hi, đột nhiên có cái đầu đen nhánh ghé mặt vào, dùng tiếng Trung bập bẹ chào hỏi: "Chào hai người nha!"

      Hà Chi Châu hỏi Đậu Đậu: "Người vừa rồi sao?"

      Vừa rồi ... Sao có thể bắt nạt người khác như vậy chứ! Đậu Đậu che mặt chạy trốn: "Hu hu hu, người ta muốn đen như vậy đâu ..."

      Chỉ số thông minh của Tiểu Hắc cao gần 178, ta cũng muốn tìm người bạn Trung Quốc. Mỗi lần Hà Chi Châu chuyện qua video với Thẩm Hi, ta đều hăm hở chen mặt vào chút. ta thích Đậu Đậu, còn cố ý học thuộc thư tình để cho Đậu Đậu nghe.

      Đậu Đậu chịu nổi mấy việc này, có ngày, trịnh trọng với Thẩm Hi: "A Hi, cậu biết , có đối lập mới có cảm giác ràng. tại mỗi lần nhìn Tráng Hán, mình thấy ấy quả thực là mi thanh mục tú."

      Thế đấy, Tráng Hán đúng là được hời mà. Thẩm Hi cố ý trêu ghẹo : " chừng cậu với Tiểu Hắc có thể sinh ra Bao Chửng đấy. Thần tượng của cậu phải là Bao đại nhân sao?"

      A a a a a, A Hi cũng càng ngày càng tệ nha! Đậu Đậu vươn ma trảo ra, muốn cấu chết A Hi! ! !

      Thẩm Hi qua được kỳ thi cấp sáu. Trong khi Hầu Tử vẫn chưa qua lại qua. Đây hoàn toàn là kiện thể tin nổi. Phòng 921 mời ăn cơm để chúc mừng, Lâm Dục Đường, Hầu Tử cùng Tráng Hán đều có mặt; Hạ Duy Diệp và Đậu Đậu cũng muốn đến giúp vui.

      Trần Hàn , tại ta là người bận rộn nhất phòng 636. “Xe Toyota” của ta nâng cấp thành “BMW”, cũng coi như “được” thăng chức.

      Tráng Hán ghi danh vào ngành cảnh sát, trải qua các cuộc sát hạch nghiêm ngặt cùng kiểm tra sức khỏe, liền chính thức trở thành cảnh sát trưởng trị an của khu tại thành phố S.

      Hầu Tử vẫn là phú nhị đại đau khổ như trước kia, còn bị cha già có tiền đuổi tới cái khu công nghiệp khỉ ho cò gáy, cùng đám công nhân ngày ngày đánh bài. Trung bình mỗi ngày thắng được 20 đồng, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

      Lâm Dục Đường là người tốt nhất, càng ngày càng giống nhà kinh doanh tài ba, chỉ có điều ... vẫn có bạn .

      Về phần và Hà Chi Châu.

      ngày, lấy được bằng IELTS.

      ngày, với Hà Chi Châu: "Em sang đó tìm chơi vài ngày, có đồng ý bao ăn bao ở hay ?"

      ngày, cẩn thận nhầm lẫn thời gian của chuyến bay. Sáng sớm ngày hôm sau, kéo cái va ly hành lý to tìm đến khu nhà trọ. Thời gian ở Boston giờ vừa vặn là 7h sáng thứ bảy. Hôm kia Hà Chi Châu có , thứ bảy bận gì cả.

      Thẩm Hi nhấn chuông cửa, rất nhanh bên trong truyền ra tiếng bước chân.

      Cửa mở ra, người đàn ông tuấn tú nhìn thẳng vào mắt , ánh mắt chợt lóe. mở miệng: "Hi! Xin hỏi bạn trai của tôi ở đây có phải ?"

      Hà Chi Châu trả lời: "Ừ." Dừng chút, lại thêm: "Vẫn luôn ở đây."

      muốn khoe khoang trình độ Tiếng của bản thân, hừ hừ hai giây, sau đó tiếp tục hỏi: "Excuse me! Does my boyfriend live here?"

      Hà Chi Châu vươn tay về phía : "I'm here!"

      -----oo---TOÀN VĂN HOÀN---oo-----
      Last edited: 25/3/15
      Lim-0403, Trâutrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :