1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ - Bảo Bảo Tuyền Nhi (c83)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      dze thuong ghe,mau ra chuong moi deu deu nhe nang...cam on nang nhe :)

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1: là Thiệu ngốc? (5)

      "Phát ngốc cái gì, tới đây."

      Lam Kỳ hướng về phía bóng dáng còn đứng ở bên phản ứng chậm chạp khẽ gọi , cười ngất, nhiều năm như vậy ở bộ đội là thế nào lẫn vào được, xem cái bộ dáng ngây ngốc kia.

      Thiệu Tử Vũ giống như vừa mới hoàn hồn, đến bên giường cởi giày rồi nằm xuống bên cạnh Lam Kỳ.

      "Dựa sát vào chút, cùng nhất trí tư thế với tôi." mở miệng.

      Mùa hè chăn có vẻ mỏng Thiệu Tử Vũ vốn là nghiêng người nằm giường, Lam Kỳ đành phải theo tư thế của tựa vào trong ngực , chiều cao của Lam Kỳ là 65 centimet vùi ở trong lòng ngực của , vừa vặnđến ngực, trong lỗ mũi tràn đầy mùi hương của .

      Thiệu Tử Vũ thuận thế đem ôm sát chút, bàn tay nắm cả thắt lưng mảnh khảnh của .

      Lam Kỳ rất có thói quen thân mật kiểu này nghĩ muốn kéo xa khoảng cách của hai người trong lúc đó, chỉ cảm thấy đèn trong phòng đột nhiên tối sầm lại.

      "Cửa có khóa, mẹ vào ."

      Thiệu Tử Vũ vừa mới xong, cửa bị nhàng đẩy ra, cử động Lam Kỳ cũng dám.

      "Như thế nào tắt đèn?”

      Liễu Phương chuẩn bị mờ đèn lên.

      "Đừng mở, trong khoảng thời gian này thời gian dùng máy tính dài hơn chút, mắt muốn nghỉ ngơi chút."

      "Con, đứa này.”

      Liễu phương bất đắc dĩ ngồi ở bên giường, bà biết con trai đối với công việc rất ra sức.

      "Tử Vũ con xem này như thế nào? Đây là Na Na bạn của mẹ, điện thoại di động của Na Na vừa lúc có ảnh chụp của bé này, con xem xem, nếu như cảm thấy tệ, hôm nào hẹn thời gian gặp mặt."

      Thiệu Tử Vũ nhận lấy điện thoại di động, điện thoại di động đứng ở bờ biển thân màu vàng nhạt, váy dài, tóc dài giữa gió biển khẽ tung bay, mặt mỉm cười, dịu dàng, xinh đẹp....

      nhìn kỹ, ánh mắt của rất đẹp trong suốt, nhưng thiếu

      Tia giảo hoạt, linh động, nét mặt của rất thục nữ, nhưng đủ nghịch ngợm đáng , dáng người rất cân xứng, nhưng đủ trước sau lồi lõm... Theo soi mói ảnh chụp của dần dần biến ảo thành khuôn mặt khác.


      Nhìn khoé miệng con trai dần dần lên tươi cười cùng bộ dáng hơi hơi xuất thần, trong lòng Liễu Phương vui vẻ, hai đứa con trai đều trưởng thành, đứa con lớn miệng lải nhải nghiệp làm trọng chịu kết hôn, đứa con là vài năm cũng thấy được bóng người, năm nay gì cũng phải trước đem hôn của Tử Vũ lo cho xong, đám người Tử Mặc khi trở về .


      “Con trai vừa lòng ?”


      “Con”


      Giọng tạm dừng chút.


      “Con suy nghĩ.”


      Ánh mắt Thiệu Tử Vũ rơi ảnh chụp, ý cười kín đáo.


      Trong chăn Lam kỳ vừa buồn bực vừa nóng, hơn nữa chỗ nào cũng có hơi thở nam tính, quả có thể dùng từ khổ thân để hình dung.


      “Thiệu ngốc, thích thích, thích thích, làm gì mà lằng nhằng dây dưa.”


      Dằn lại tính tình, nhịn, vài phút trôi qua, phía vẫn là có động tĩnh gì, chẳng lẽ là xem phụ nữ xem đến choáng váng luôn, cuối cùng rốt cuộc thể nhịn được nữa, lúc vừa định véo người, đỉnh đầu vang lên giọng dễ nghe.


      “Vẫn là quên .”


      thích?”


      Liễu Phương thất vọng cầm lại điện thoại di động, nhìn ý cười mặt con trai, còn tưởng rằng việc này nắm chắc.


      “Thiếu chút cảm giác nữa.”


      Thiệu Tử Vũ thành , gặp qua nhiều phụ nữ so với chụp này con hấp dẫn hơn, ngọt ngoà, thanh thuần, hào phóng, thông minh, đáng cái dạng gì đều có, nhưng cũng có cảm giác.


      “Cũng được, hôn nhân là đại cả đời từ từ đến, dù sao con cũng có thời gian nghỉ tháng, mẹ tìm con thích hợp.”


      “Dạ”


      Người bên ngoài trò chuyện vui vẻ, bên trong chăn cái mũi Lam Kỳ đột nhiên có chút ngứa, rất thoải mái, nhịn được.


      “hắt xì”


      Mặc dù bưng kín lỗ mũi, trong phòng vẫn là truyền ra thanh lớn tiếng hài hoà.


      “Là thanh gì?”


      Liễu Phương đứng lên ở trong phòng xem xét.


      Biểu tình của Thiệu Tử Vũ chút.


      “Hôm nay ăn đồ ăn hơi nhiều, bụng thoải mái.”


      Nhìn bộ dáng bình thường của con trai, Liễu Phương yên tâm, nhà mình có cái gì ngạc nhiên chứ.


      mới thả rắm, Lam Kỳ mím môi dám thở mạnh đánh cái hắc xì thế nhưng bị thành thả rắm, Thiệu ngốc, cứng ngắc làm cho người ta chán ghét.


      “Kia mẹ , con ngủ .”


      xong Liễu Phương đóng cửa ra ngoài quấy rầy con trai nghỉ ngơi.


      Hơn mười giây sau.


      “Hô... ngươi mới thả rắm.” Lam Kỳ xốc chăn lên nóng đến đầu đầy mồ hôi, trừng mắt nhìn bên cạnh, cười, cười đến bộ dáng muốn chết.


      Thiệu Tử Vũ cười đến cánh tay nhàng run run, cười xong lấy tay lau mồ hôi tinh mịn mặt , ánh sáng trong phòng rất tối nhìn đến bộ dáng hồng hào quyến rũ của , cặp mắt kia lại dị thường lóng lánh, trêu chọc tim của .


      “Nếu tôi như vậy, bây giờ phải là cái dạng thoải mái như này nằm ở đây rồi.” xong, lấy cái điều khiển từ xa mở lên máy điều hoà, mấy hôm trước có mưa xuống, có máy điều hoà trong phòng nóng, nhưng là ở trong chăn có phải hay lại nóng bình thường.


      “Như thế nào mẹ còn có thể ăn tôi? Cùng lắm đưa cục cảnh sát, tự xông vào nhà dân cũng phải là cái gì tội lớn mới sợ.”


      “Xì”


      “Thiệu ngốc, cười cái gì?”


      “Vậy trốn cái gì?”


      “Tôi chỉ là sợ khó xử, là vì muốn tốt cho , tôi ăn trộm cục cảnh sát cũng có gì.”


      “Đưa tới cục cảnh sát cũng có gì, nhưng mẹ tôi thừa lúc nửa đêm leo lên giường tôi.” Thiệu Tử Vũ nhanh chậm ra câu này làm cho người ta nổi điên.


      bậy, ai leo lên giường , tôi là vì trốn bà ấy.”


      Vừa mới dứt lời Lam Kỳ liền phát mình lỡ miệng, nhất thời sắc mặt suy sụp người này biết ghét nhất chính là các trưởng bối thích đối với chút chuyện như hạt vừng, thêm mắm thêm muối, chỉ sợ thế giới loạn, còn cố ý chọc giận .


      “Mẹ tôi nghĩ như vậy.”


      giải thích sao?”


      Trong phòng ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt người đàn ông dễ nhìn, thân hình như như , giọng êm ái mang theo điểm lười biếng cực kỳ dễ nghe, Lam Kỳ rối rắm, người này thế nào xa lạ như vậy.


      “Thiệu ngốc, biến thông minh.”


      Đột nhiên phát này, trước kia cái gì chính là cái đó, cũng phản bác, ngốc nghếch, là osin trung thực của .
      Last edited by a moderator: 19/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Cả đời cho ta khi dễ (1)

      " có, tôi vẫn là Thiệu ngốc trước kia."

      Thiệu Tử Vũ giải thích, làm sao có thể chỉ ở trong mắt mới là Thiệu ngốc, trừ bỏ chưa từng có ai nghĩ như vậy về .

      " ?"

      "Ừ"

      "Tôi tin."

      " có thể thử xem."

      "Thế nào thử?"

      "Khi dễ tôi." Trong bóng tối thanh của lộ ra hấp dẫn.

      Đôi mắt to của Lam Kỳ thẳng xoay chuyển, rục rịch, mấy năm nay ngứa tay.

      "Ha ha, vậy tôi liền thử xem." Lời đều đến nước này rồi, cũng biết xấu hổ mà cự tuyệt.

      dùng sức Lam Kỳ giãy ra khỏi kiềm chế, xoay người ngồi lên lưng .

      "Thành khai báo, có hay Hàn Quốc phẩu thuật chỉnh hình, hắc hắc, cũng còn quan hệ, chờ tôi chính mình nghiệm chứng."

      biết như thế nào, nghe mấy năm nay vẫn là Thiệu ngốc lúc trước khoảng cách lập tức kéo gần lại, cảm giác hoặc như là trở lại trước kia, Lam Kỳ đôi ma trảo bắt đầu ở mặt Thiệu Tử Vũ rà rà lại, lực đạo phải rất lớn, nhưng là giày khi dễ người nha, lý do phải đường hoàng.

      Ngón tay trắng noãn từ trán của , hai má, xoa bóp cằm, cảm xúc làn da đàn ông quả nhiên giống phụ nữ tinh tế bóng loáng, nhưng có loại mềm mỏng ra lời, cằm đẹp mắt, xác định đều là tinh khiết thiên nhiên, có dấu vết chỉnh sửa.

      sờ qua lại cằm của , râu, râu của Thiệu ngốc dài rồi, mặc dù cạo sạch nhưng vẫn còn cảm giác đâm tay.

      "Kiểm nghiệm tốt lắm, có."

      Thiệu Tữ Vũ kéo xuống hai tay của nắm ở trong tay, bàn tay bao lấy tay bé, Lam Kỳ chỉ có thể nửa nằm ở người .

      "Râu dài rồi.”

      Cúi người, Lam Kỳ .

      "Tiểu công chúa, tôi là đàn ông.”

      Mấy chữ đàn ông, từ trong miệng của nhàng phun ra quanh quẩn ở trong đầu Lam Kỳ. . . Để cho thần trí phút chốc thể quay về, là đàn ông nhìn ra được, nhưng theo trong miệng ra cảm giác lại giống nhau, cố gắng từ người tìm kiếm cảm giác trong trí nhớ, nhưng trong lời của khiến trí nhớ trong dần dần lên mang theo cảm giác xa lạ.

      " gọi tôi tiểu công chúa vậy nhất định là Thiệu ngốc thể nghi ngờ." Ngẩn người Lam Kỳ lúng túng thốt lên, nhớ khi còn bé trong phim hoạt hình thấy nhiều, thời điểm có người như thế nào cũng phải làm cho gọi là tiểu công chúa, trước kia cảm thấy rất kiêu ngạo, tai suy nghĩ lại thấy rất là xấu hổ, rất là ngây thơ.

      "Tôi là công chúa vậy là cái gì?"

      Thiệu ngốc đáng chết, đánh người làm mất mặt, chỗ yếu, chuyện ngây thơ như vậy còn nhắc lại, bất quá muốn xấu hổ cũng phải mình xấu hổ, ít nhất còn có người so với nàng xấu hổ hơn, còn nghe lời gọi như vậy.

      "Kỵ sĩ"

      "Như thế nào chọn cái này?" tên ngốc, truyện thiếu nhi trong thế giới có rất nhiều nhân vật, làm quốc vương tốt, ít nhất cũng chọn được hoàng tử.

      "Kỵ sĩ có địa vị hoàng tử, của cải giá trị, rời xa cám dỗ, cả đời chỉ trung thành với tiểu công chúa.”

      Thiệu Tử Vũ xong làm cho Lam Kỳ có gì để tiếp, cao nhìn xuống đánh giá , lông mi dài chớp động.

      "Gọi là Thiệu ngốc có sai.”"

      cái gì cùng cái gì, hoàn toàn ông gà bà vịt, mới theo nhàm chán.

      "Làm sao bây giờ?" Dưới cửa sổ có chó ngao Tây Tạng, dưới lầu có mẹ , đều bị bao vây thoát được.

      "Tối nay bất lực."

      "Vậy tôi đây ngủ làm sao?" Ý tứ của là sáng ngày mai mới có thể ra ngoài, vội, nhưng phải ngủ thế nào? Phòng này ngay cả ghế sofa cũng có.

      "Giường của tôi chia cho nửa."

      Thiệu Tử Vũ cười.

      "Rộng lượng như vậy? Dường như trước kia phòng tôi giống như là phòng sói."

      Lam Kỳ nhớ trước kia thời điểm leo tường nhà bọn họ, lầu hai của lập tức đóng cửa sổ, tiếp theo mẹ xuất , hận đến ngứa răng.

      "Đúng là có chuyện như vậy."

      Khi còn bé rất bướng bỉnh, vị trí lầu hai rất cao, cần dưỡng thành thói quen leo cửa sổ, giống như hôm nay nếu ở đây, có khả năng phải ở trong bệnh viện nằm tháng, mặc dù đem mảnh đất vốn dĩ là xi-măng dưới lầu đổi thành mặt cỏ nhưng té xuống cũng bị thương.

      " còn ! Cẩn thận tôi đem sách trong phòng đều xé hết.” Bị người khác ghét bỏ, Lam Kỳ xù lông.

      "Dù sao giường chia cho nửa, căn phòng này cũng xem như chia nửa, thích xé liền xé, chỉ cần giữ lại phần là được.”

      Thiệu Tử Vũ bộ dáng tùy biểu tình vui vẻ của .

      "Hừ, tôi mới hiếm lạ.” Lam Kỳ xì mũi coi thường, ta độ lượng như vậy nếu phải là cố tình gây , cũng là người trưởng thành cả rồi, khinh thường việc làm nhàm chán như vậy.

      "Tôi đây phải cảm tạ buông tha phòng của tôi rồi." Thiệu Tử Vũ khẽ cười, đè thấp đầu , nân lên cái trán của , nhàng qua lại cọ, ánh mắt dịu dàng, nhiều năm được ôm qua nhóc của rồi.

      "Lời của làm tôi bị nghẹn đến tiêu hóa nổi."

      "Ha ha"

      Bộ ngực Thiệu Tử Vũ phập phồng, Lam Kỳ dịu ngoan nằm úp sắp lên, xuyên thấu qua hai tầng vật liệu quần áo mỏng manh có thể cảm nhận được mỗi tấc cơ bắp cứng rắn dưới thân người đàn ông này, này phần cứng rắn làm nổi bật cơ thể mềm mại của , đột nhiên phát tư thế là lạ, mặc dù lúc thường ôm .

      "Thiệu ngốc, có mang quà tặng cho tôi ?” hơi kéo ra khỏang cách giữa hai người.

      "Có"

      Lam Kỳ vốn là tùy tiện , trong cái khí quái dị này tìm việc gì đó làm..., nghĩ tới Thiệu Tử Vũ thế nhưng chuẩn bị quà tặng cho .

      "Cái gì?" có quà tặng sao có thể dễ dàng buông tha.

      Thiệu Tử Vũ buông tay ra, từ trong túi áo sơ mi lấy ra vật thả vào trong lòng bàn tay .

      "Tạp"

      Giữa ánh sáng mỏng manh, xem trong lòng bàn tay là tấm thẻ VIP của ngân hàng.

      "Vô mà ân cần, phải gian tức là trộm."

      Đôi mày thanh tú của Thiệu Tử Vũ gảy , nhóc này, vẫn là nhạy cảm, thông minh như vậy, chính là thích gây họa, tính tình chút cũng thay đổi.

      "Xem như là bồi thường mấy năm vừa qua."

      Dường như Lam Kỳ hiểu rồi, từ khi biết hằng năm đều bị ép lấy tiền tiêu vặt, sau lại cần ép, trực tiếp giao cho , về sau hai người còn học chung, sau thời gian mới thích ứng việc có ai giúp đài thọ mỗi ngày nữa.

      Lam Kỳ nhịn được lấy tay ôm đầu của lay động.

      "Thiệu ngốc, cả đời để cho tôi khi dễ , để cho người khác khi dễ, tôi cảm thấy bị thiệt thòi." ra thế giới này có loại gọi là tính nô gì đó. (Tính chất làm nô lệ)

      Hoàn toàn lo lắng, băn khoăn, quyết định cho dù Thiệu ngốc có thay đổi, vẫn là Thiệu ngốc trước kia đối xử tốt với , nhân tài như vậy phải giữ lại.

      "Ừ, tôi suy nghĩ chút."

      " có cơ hội suy nghĩ."

      "Tôi đây suy nghĩ lại."

      "Thiệu ngốc, bên trong bao nhiêu tiền?" Lam Kỳ bắt đầu đoán số tiền bên trong, là Thiệu ngốc của , xác thực tại rất cần tiền.

      "Hẳn là đủ cho mua rất nhiều dưa hấu."

      Lam Kỳ nhịn được tính toán, thời gian làm việc của Thiệu ngốc cũng còn bao lâu nữa, tiền lương của quân nhân cũng bình thường, tính tính tiền bên trong hẳn là có khoảng mười nghìn , tuy rằng còn kém nhiều lắm nhưng cũng có thể giải nguy lúc khẩn cấp.
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      Mizuki, hirariB.Cat thích bài này.

    4. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      có nhiêù chô~ hinh như chưa xuôi lắm thi phải =D

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Cả đời cho ta khi dễ (2)

      "Vậy tôi nhận, dùng xong rồi trả thẻ lại cho ." phải là nhàm chán, thẻ nhất định phải trả lại, tính toán lâu dài, phải có câu gọi là có vay có trả mượn nữa khó sao.

      "Tốt"

      "Tôi buồn ngủ quá Thiệu ngốc." Mấy ngày nay vì chuyện của chị rồi chuyện công việc ngày cũng chưa được ngủ ngon.

      “Vậy ngủ ."

      "Tôi ôm , có khả năng là có thói quen này chờ tôi ngủ say có thể buông tay.”

      "Tốt"

      "Ngủ ngon."

      "Ừ"

      Lam Kỳ theo bên mình Thiệu Tử Vũ, chọn cái tư thế thoải mái, ôm eo của , nằm cánh tay của , nhắm mắt lại.

      Bên cạnh truyền đến tiếng thở đều đều . . . [, ]

      Hút tiếng, Thiệu Tử Vũ đưa tay lấy ra sợi tóc tán loạn bên miêng , ngón tay sạch chạm , xoa đôi môi đỏ mọng của , miêu tả viền môi, dịu dàng vuốt ve.

      Sức lực nhàng ép người , đường cong có lồi có lõm đều nhắc nhở , năm đó nhóc xảo quyệt, tùy hứng, lại ngang ngược trở thành xinh đẹp mềm mại, đặc biệt mềm mại, hương vị ngọt ngào, hấp dẫn khảo nghiệm , người luôn luôn cho rằng bản thân có lực tự chủ cao.

      "Đề phòng tôi giống như phòng sói." nhớ tới chỉ trích của vừa rồi, cười khẽ, cúi đầu hôn lên môi đỏ mọng theo dõi hồi lâu, nhàng đụng chạm, hút , sợ làm tỉnh người trong lòng.

      nhóc , ra người nên đề phòng là em."

      nghĩ muốn hoá thân thành con sói hung ác ngụm đem ăn sạch , bất quá sói làm cho người ta có hình tượng tốt lắm, quá mức hung tàn rồi, cho nên chỉ có thể làm hồ ly.

      Đối với nàng quá tốt.

      Ào ào, tiếng mưa rơi làm cho Lam Kỳ ang trong mộng bừng tỉnh, cảm giác còn chưa ngủ đủ chịu mở mắt ra, thói quen ôm chăn ngủ nướng, kỳ quái có vật thể đè ép quen thuộc, thỏ lưu manh thích nhất ở nơi nào đây, cảm giác cái giường cũng đúng.

      đột nhiên nhớ đến chuyện ngày hôm qua, mở mắt ra, trong phòng im lặng có bóng dáng của Thiệu ngốc.

      Lam Kỳ xuống giường mở cửa phòng, bên ngoài ai, đóng cửa tới bên cửa sổ, con chó chết kia rồi, nhưng là bên ngoài mưa rất lớn, cái này thiệt phiền phức, vốn là nghĩ thừa dịp nửa đêm tất cả mọi người ngủ say sau đó chuồn , ngờ lại ngủ quên.

      Lam Kỳ phiền lòng vuốt vuốt tượng điêu khắc gỗ trầm hương của Thiệu Tử Vũ đầu giường, đó là đoạn nhánh cây trầm hương cắt ra thành tượng điêu khắc gỗ hình trúc, hoa văn bên ngoài tượng điêu khắc gỗ mười phần giống đoạn trúc già, chỉ là mùi hương sâu kín cùng nhẵn mịn làm cho người ta biết đây tuyệt phải là cây trúc bình thường.

      nhớ đây là đoạn gỗ thô trầm hương Thiệu ngốc mua lúc còn ở trung học cơ sở, tự mình bắt tay vào làm đem nó điêu khắc thành cái hình dạng này, nghĩa muốn làm hư lâu rồi, cái cơ hội cũng có, nhưng tại có cơ hội, lại xuống tay được, loại trầm hương vài năm này mắc, giống như mùi vì người Thiệu ngốc, ngửi rất thoải mái.

      Tiếng bước chân nhè vang lên, Lam Kỳ nhanh chóng đem đồ vật trả về chỗ cũ, giả vờ nhàm chán đọc sách.

      "Tỉnh"

      Thiệu Tử Vũ tinh thần sản khoái vào trong phòng.

      "Ừ"

      "Thiệu ngốc, nghĩ biện pháp đưa tôi ra ngoài ." đêm về nhà, điện thoại di động lại tắt máy, phải chạy gấp về nhà dập tắt lửa.

      "Tất cả mọi người ra ngoài, tôi tiễn ."

      "Oh."

      Lam Kỳ ngoài ý muốn, ra lòng nghĩ nhưng là dư thừa.

      Hai người ra khỏi nhà họ Thiệu xa xa nhìn thấy chiếc xe QQ màu đỏ dừng ở bên đường, Lam Kỳ tạm biệt Thiệu Tử Vũ rồi về hướng chiếc xe.

      "Kỳ Kỳ, cái người đẹp trai kia là ai ?" Mới vừa ngồi vào trong xe liền nghe được Mễ Đóa hưng phấn thét chói tai, cái bộ dáng mê trai muốn chết kia căn bản quên chính mình vẫn luôn là bộ dáng thục nữ đơn thuần.

      "Quỷ, kêu la cái gì, chưa thấy qua đàn ông sao?" Nhìn thấy dáng vẻ mê trai của con bạn, Lam Kỳ cảm thấy khó chịu, vừa rồi nghe Thiệu ngốc khả năng chị già là có việc gì, tâm tình tốt lên, giờ bắt đầu tuột xuống.

      "Là chưa thấy qua đàn ông đẹp trai như vậy, so với diễn viên TV còn chói mắt hơn, thành khai báo khi nào cậu dụ dỗ được người đàn ông đẹp trai như vậy? Ai.... Tối hôm qua các ngươi cùng chỗ chứ? Bằng lớn như vậy rồi, sáng sớm còn bắt tớ đến đón.

      Lam Kỳ liếc cái.

      " lát giải thích với cậu, mau lái xe." lười cùng nhảm, phảy chạy nhanh về nhà.

      "Được"

      Mễ Đóa thay đổi phương hướng, chiếc xe màu đỏ ở trong màn mưa hướng khu vực thành thị chạy .

      "Đúng rồi Kỳ Kỳ, ngày hôm qua Lý Hạo gọi mười mấy cuộc điện thoại tìm cậu." Mễ Đóa nhìn côcười, giọng điệu có chút kỳ quái.

      "Ừ.” Lam Kỳ nhàn nhạt lên tiếng.

      Thấy phản ứng của lớn, Mễ Đóa chuyển thành cười quái dị.

      "Ngươi cảm thấy là quan tăm quá mức với cậu hay sao?"

      " rễ tương lai của tớ, quan tâm tớ là phải." Mễ Đóa này từ khi bạn trai cũ sau lưng chân đạp hai thuyền liền trở nên đa nghi như Tào Tháo vậy.

      "Đừng trách tớ nhắc nhở cậu trai thân thiết của tớ cũng chưa quan tâm tớ quá mức như vậy, huống hồ quan hệ của các ngươi còn thành lập cơ sở tương lai, đối với cậu quá tốt cẩn thận chị chỉnh sửa cậu."

      "Cám ơn, thẳng cho cậu biết đó là dư thừa, rể tớ đối với chị tớ còn tốt hơn với tớ gấp mười lần.”

      Lam Kỳ cảm thấy lời của Mễ Đóa buồn cười, chị già cùng Hạo cùng nhau lúc ở đại học, tình cảm thể phá vỡ, tuy rằng tính tình chị già có vẻ nóng nảy, nhưng Hạo lại ôn hòa, nếu phải lần này chị già gặp chuyện may, ngày kết hôn đều định rồi.

      "Quên , coi như tớ chưa ."

      Chiếc xe màu đỏ ở trong khu vực nội thành giảm xuống, thành phố C tuy phải là thành phố lớn điển hình quốc tế, nhưng sớm muộn gì thời gian làm cũng bị tắt nghẽn giống nhau, hơn nữa bị tắc đường tốc độ như rùa bò.

      "Ăn ?" Mễ Đóa nhanh chậm lấy ra bọc đồ ăn vặt mở ăn, chút nào chịu ảnh hưởng từ cái hàng dài kẹt xe phía trước.

      Lam Kỳ cuộn mình làm tổ ghế ngồi bên tay lái phụ miễn cường mở mắt ra, biểu tình lười biếng giống như con mèo, nhìn xem cái miệng ngừng của Mễ Đóa.

      "Lam Kỳ, doanh thu của công ty chúng ta tốt có nửa trách nghiệm là do cậu."

      "Cậu muốn chết có phải hay ?" Lam Kỳ thay đổi tư thế thoải mái tiếp tục híp mắt, là, Mễ Đóa mở bình ai biết trong bình có gì.

      Năm ngoái vừa tốt nghiệp đại học, muốn làm công cho chị già lại muốn làm cho người khác, vì vậy liền cùng Mễ Đóa, Tiểu Bối cùng mấy đứa bạn khác cùng nhau mở phòng thiết kế, đặc biệt nhằm vào đám người trung cao cấp để phục vụ, nhưng nghiệp vẫn là nóng lạnh, đem hùng tâm tráng chí của trước đó đều san bằng.

      "Hì hì, khoản tiền người kia đủ, có muốn hay tớ giúp tay? Bằng phòng thiết kế xuống tất cả là trách nhiệm của cậu, cẩn thận Phùng Giai ưỡn cái bụng bầu đến tìm cậu.”

      “Đừng nhắc đến tên cái đứa có khí phách lâm trận bỏ chạy kia, thời điểm sáng lập phòng làm việc phải chúng ta đều tốt rồi sao, trước nghiệp sau hôn nhân, ấy vừa mới làm tới tháng liền cưới chui.

      Mễ Đóa biết Lam Kỳ vẫn còn tức Phùng Giai, nhưng mà có biện pháp ai bảo Phùng Giai mệnh tốt như vậy, có người đàn ông chờ ấy hơn mười năm, kết quả vừa tốt nghiệp liền bị người ngụm ăn luôn, tại Tiểu Giai mang thai, cái người đàn ông cưng chiều vợ tối cao kia làm sao có thể cho ấy ra ngoài làm việc, tại tiền tháng ấy tiêu xài còn hơn số tiền năm bọn họ kiếm được, huống chi còn có đối tác nơi nơi gây rắc rối.

      "Đừng đánh trống lãng, khoảng tiền kia cậu chuẩn bị xong chưa, nếu như được để cho Lý Hạo lên toà án giúp đỡ, chỉ cần ra mặt cái tên họ Trương kia phỏng chừng còn phải theo giúp chúng ta kiếm tiền." Lam Kỳ chắc chắn rễ Lý Hạo là luật sư nổi tiếng trong nước, chỉ cần tiếp nhận án kiện cho tới bây giờ còn có bị thua, nếu như biết em vợ gặp nạn mặc kệ.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      MizukiB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :