1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh ngụy loli - Mặc Hoành Thủy (35/172)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Trọng sinh ngụy loli

      [​IMG]
      Tác giả : Mặc Hoành Thủy

      Thể loại : Cán bộ cao cấp, trọng sinh, sủng, loli

      Convert : Rich92

      Edit : Linh Nhi

      Nguồn : https://sambebong.wordpress.com/trong-sinh/trong-sinh-nguy-loli/

      Số chương : 172 chương

      Nhân vật chính : Vân Thiên Mộng, Sở Vô Dực

      Giới thiệu

      Kiếp trước, bị người bạn tin tưởng nhất đẩy vào địa ngục, ở thời điểm thống khổ nhất lại phát chính mình ngoài ý muốn lại trọng sinh về trước kia, thay đổi vận mệnh, bắt đầu lại…
      Trọng sinh loli có 3 điều tốt, người mềm eo dễ ngã, ngoài ra làm nũng bán manh, cũng có dấu hiệu riêng của loli.
      Trọng sinh loli, mỹ thiếu niên thiên tài ở bên người, tạo ra cuộc sống hạnh phúc……​
      thuyt, Phong Vũ Yên, 1397 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @lynnnng cho mình hỏi bộ này là của bạn edit hay là bạn repost vậy?
      Nếu bạn repost lại chính chủ nên xin phép bạn editor trước khi post nhé :3
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      @Nữ Lâm : mình repost b ạ. Mình xin phép b editor r b ạ ^_^
      honglakNữ Lâm thích bài này.

    4. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 1 :Trọng sinh
      Vân Thiên Mộng hai mắt trống rỗng nhìn ngực mình ngừng chảy máu, môi nhếch lên nụ cười tự giễu lại bi thương. đúng là ngốc đâu, tưởng rằng người bạn từ cùng nhau lớn lên, tin tưởng giao phó tính mạng bản thân, bây giờ rơi vào hoàn cảnh đánh mất sinh mệnh. Biết cả đầu chỉ toàn là lợi ích, biết gần đây vẫn đều lừa dối , lại vẫn ngu ngốc lựa chọn tin tưởng , ngu ngốc tin rằng vẫn là đại ca ca mới trước đây ở cùng nhi viện, đem chỗ đồ ăn ít ỏi chính mình giành được chia cho .

      Nhưng mà, như vậy cũng tốt, dù sao từ lớn lên ở nhi viện cũng có người thân nào, bây giờ vì mà chết, cũng coi như báo đáp ân tình của , dù sao, từ nhi viện nếu chăm sóc, cũng chắc có thể sống được đến ngày hôm nay…

      Thân thể ngừng mất máu, ý thức của cũng dần dần trở nên mơ hồ.

      *

      cơn lạnh làm tỉnh, Vân Thiên Mộng mở mắt mê mang, theo bản năng nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, làm cho giật mình là, thế nhưng lại nằm ở trong bụi cỏ ven đường.

      Đèn đường thưa thớt chiếu sáng màn đêm tối đen, giờ phút này nằm trong bụi cỏ ven đường, người giống như là còn được bọc chăn gì đó, sao lại có thể ở chỗ này?

      Hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, theo bản năng sờ sờ vào ngực mình, nghĩ tới vừa sờ làm cho hít ngụm khí lạnh, ngực của thế nhưng lại vô cùng bóng loáng, hoàn toàn có dấu vết bị thương…. Đáng sợ nhất là, ngực bây giờ vô cùng bằng phẳng, có thể so với thái bình công chúa.

      Vân Thiên Mộng có chút hoảng sợ lại sờ lần nữa, tuy rằng phải cái cấp bậc ngực bự khổng lồ, nhưng tốt xấu gì bề ngoài cũng có hứng thú, làm sao có thể vừa bị thương liền làm bộ ngực chính mình biến mất?!

      Trừ phi...

      suy nghĩ luôn quanh quẩn trong đầu , chống cánh tay lên nhìn thân thể của mình, mơ hồ cảm thấy cánh tay mình giống như là ngắn , lúc nhìn đến thân thể của mình, trợn to hai mắt, vài giây trôi qua, xem như là hoàn toàn hiểu được chuyện gì xảy ra.

      thế nhưng, thế nhưng lại biến thành đứa bé, thân thể nho , quần áo đáng , tất cả đều cho biết người xảy ra chuyện li kì.

      bình tĩnh lại, đọc nhiều tiểu thuyết xuyên cùng trọng sinh như vậy, đối với loại chuyện này vẫn có năng lực tiếp thu được rất tốt, nhưng mà tiếp thu được là chuyện, làm loại chuyện này phát sinh ở người mình, bối rối đó là có khả năng.

      Xem hoàn cảnh, vị trí tại của , còn có đèn đường, có khả năng là cổ đại, như vậy bài trừ khả năng xuyên . Mà tại thân thể biến thành , biết là trọng sinh trở thành mình trước đây vẫn là sau khi chết , linh hồn lại xuyên đến người đứa bé khác, chính là….. như thế nào lại bị đặt ở ven đường? Bị cha mẹ bỏ rơi vẫn là….

      lắc lắc đầu, suy nghĩ tiếp vấn đề làm người ta đau lòng, kiếp trước còn phải là có cha mẹ làm bạn mà lớn lên ở nhi viện sao, cùng với thương tâm phiền não bằng nghĩ làm cách nào có thể sống thêm ngày, nếu như ông trời quyến luyến làm cho thành đứa bé sống thêm lần nữa, như vậy cố gắng làm cho chính bản thân mình đạt được cuộc sống tự do, sống được vô cùng tốt, thể lặp lại bi kịch kiếp trước…

      Vận mệnh là được nắm giữ trong tay chính mình.

      Trong mắt lên kiên định, lúc này, nhất định quý trọng chính mình.

      Nhưng mà, kịp nghĩ thêm gì, bỗng nghe thấy từ xa truyền đến tiếng ô tô, giật mình, chính mình tại là thân thể đứa bé, lại bị để ven đường nửa ngày cũng có người qua, bằng cánh tay chân của chính mình, cho dù là biết đường, khẳng định cũng được bao xa, thể rời chỗ người này!

      Cho nên, bây giờ chỉ có biện pháp là kêu cứu, có thời gian nghĩ xem người nhìn thấy mình là người như thế nào nữa, còn đường này thời gian dài như vậy mới có chiếc xe ngang qua, ai biết được là bỏ lỡ cơ hội này, lần sau có thể đợi được chiếc xe nữa hay , chẳng may vài tiếng cũng có người ngang qua, thân thể đứa bé là vô cùng yếu ớt, cẩn thận có vấn đề.

      Trong lúc nguy cấp, lựa chọn biện pháp cầu cứu nguyên thủy nhất --- khóc!

      Trước khi trọng sinh là người hơn hai mươi tuổi làm, xem như là người dẫn chương trình, nếu là kiếp trước ở ven đường gào khóc nhất là định mất mặt quăng đến nhà bà ngoại, nhưng mà bây giờ cũng chỉ là đứa bé hai ba tuổi, khóc có gì dọa người, chính là hi vọng người ngồi xe có thể nghe được tiếng khóc của mà dừng lại.

      Có lẽ từ khi trọng sinh bắt đầu,mà ông trời bắt đầu chiếu cố , chiếc xe vốn dần dần qua thế nhưng dừng lại, sau cửa xe mở ra, từ chỗ ngồi lái xe người đàn ông dáng người cao to xuống, thấy thế, càng ra sức khóc, thanh trẻ con khóc ở trong màn đêm yên tĩnh lại càng ràng.

      Người đàn ông kia dần dần đến gần , cũng dần dần thấy khuôn mặt người đàn ông, dưới ánh trăng mông lung, người đàn ông tuy rằng nhìn còn trẻ, nhưng có khí chất nghiêm túc, hơn nữa, dáng đường của , hoàn toàn làm cho Vân Ngàn Mộng hiểu được cái gì là như gió. Sống lưng thẳng tắp, mặc dù nhanh cũng loạn, người nhìn qua có khí thế quân nhân.

      lại nhìn qua chiếc xe dừng lại ở đằng xa, hình thức cũ, cực kì giống ô tô vài năm trước, trong lòng lộp bộp chút, nếu tại thân ở năm 80, như vậy tại niên đại này người có ô tô , nhất định là rất có quyền có thế….

      kịp nghĩ gì hơn, người trẻ tuổi kia tới bên cạnh thân thể , lúc này tiếng khóc của lại, kỳ cũng là sét đánh hạt mưa , vì che dấu , còn tại ngừng nức nở, bên có chút khẩn trương nhìn người đến gần mình.

      Người trẻ tuổi có chút kinh ngạc nhìn bộ dạng của , hơi do dự sau, liền cúi người bế lên, chính mình đánh giá gương mặt trẻ con, lại nhìn nhìn quần áo mặc cùng với tấm chăn quấn lên người , có chút nhíu mi, chậm rãi đem ôm cúi xuống, xem ra là chuẩn bị buông xuống, quýnh lên, này thể được nha, bở lỡ thôn này, phải đợi đến ngày tháng năm nào mới có thể đợi đến cái điếm khác nha, trăm ngàn thể làm cho người này thả lại trong bụi cỏ, này tốt, cho dù làm việc tốt cũng nên đưa đến nhi viện, như thế cũng có tiền đồ hơn là ở lại chỗ này.

      trong lòng lo lắng, còn cách nào khác, lại phải khóc, còn vươn cánh tay ngắn ngủn ôm lấy, ý đồ cho buông chính mình ra. Người đàn ông hiển nhiên là ngờ lại hành động như vậy, lập tức có chút do dự.

      Nhưng mà, nam tử do dự bao lâu, định gỡ cánh tay của ra, đúng lúc này, sau lưng truyền đến thanh : "Tiểu Lý, sao lại thế này?”

      Nghe thấy thanh này, Vân Thiên Mộng có chút kinh hãi, thanh này ràng còn có chút đồng , nhưng lại kêu người đàn ông đến hai mươi tuổi này là tiểu Lý….

      Tiểu Lý ôm phải là lái xe hay người hầu gì chứ, cái thanh đằng sau giống như là tiểu chính thái là chủ nhân

      Vừa chuyện, tiểu chính thái cũng tới chỗ , nhờ ánh trăng mờ mờ, mơ hồ thấy bộ dáng tiểu chính thái, bộ dạng tầm 11, 12 tuổi, ít tuổi mà hơi có chút thành thục, giầy thể thao Nike quần dài màu đen với áo khoác màu lam, đứa trẻ mặc như vậy, ở niên đại 80 là vô cùng hiếm thấy.

      Nhất là đôi giày Nike kia… Ở niên đại tám mươi, trong nhà có chút bối cảnh, căn bản là có khả năng dùng loại hàng hóa này.

      Nhìn nhìn lại mặt tiểu chính thái, trong lòng chỉ có cảm giác: Đáng

      là tiểu chính thái rất đáng ! Dưới ánh trăng da thịt trong suốt, ngũ quan dễ nhìn, bạc môi khêu gợi, mắt to sâu thẳm càng làm cho thêm quý khí, là đáng !

      Mỗ cái bề ngoài là loli, nội tâm là hủ nữ cảm khái…

      Chính là, ở dưới ánh trăng mông lung, ánh mắt tiểu chính thái tựa hồ lóe quang mang màu lam, ngũ quan hơi khác so với người Châu Á, giống như là con lai.

      Tiểu chính thái rất đáng này nhìn qua tính tình có vẻ tốt lắm, gương mặt lạnh như băng, chính là khi nhìn đến tay Tiểu Lí, hơi ngạc nhiên, hỏi: “Tiểu Lí, đứa bé này ở đâu ra thế?”

      Tiểu Lý lúc này nhìn thấy tiểu chính thái đến đây, dừng lại động tác buông xuống, mở miệng : “Tiểu thiếu gia, bé này bị người ta lại ở ven đường, vừa rồi chúng ta nghe thấy tiếng khóc chính là của bé này vọng đến.”

      Tiểu thiếu gia, cũng chính là vị tiểu chính thái kia gật gật đầu, cũng gì, sắc mặt thay đổi nhìn .

      Vân Thiên Mộng lúc này nhìn thấy tiểu chính thái, nghe thấy người đàn ông gọi vị này là tiểu chính thái, cũng biết được có thể quyết định ở đây là vị tiểu chính thái tuy tuổi nhưng thành thục này, trong lòng biết được là phải bắt được cơ hội ở tiểu chính thái này, nghĩ như vậy, lập tức do dự gì, liền mở miệng : “ …”

      Tiểu chính thái có chút giật mình, hiển nhiên là ngờ được là đột nhiên kêu , nhưng mà còn chưa kịp gì, lại nghe thấy này dùng thanh làm nũng : “ --- ôm---“

      Tiểu chính thái này hơi ngây người, nhìn trước mặt tuy rằng còn nhưng khuôn mặt lại tinh xảo như búp bê, biết vì sao, bỗng nhiên nhớ tới lúc mình 7 tuổi, ở trong phòng mẹ nhìn thấy con búp bê kia, da thịt trắng bóng, đôi mứt tinh xảo như ngọc, đôi môi đỏ tươi, sợi tóc mềm mại như tơ tằm, là vô cùng giống con búp bê thích của mẹ.

      Giờ phút này mặt búp bê còn vương vài giọt nước mắt, càng làm cho người ta thêm thương tiếc, giống như là có thể làm cho người ta buông cảnh giác trong lòng, ôm giọng dỗ .

      Tiểu chính thái có chút do dự tiếp nhận từ tay Tiểu Lí, hành động này làm cho tiểu Lí lắp bắp kinh hãi, lập tức : “Tiểu thiếu gia, bé này bị bỏ ở ven đường, lai lịch ràng, ngài…”

      Lời của Tiểu Lí biến mất ở động tác tiểu chính thái kiên quyết tiếp nhận Vân Thiên Mộng ôm vào lòng.

    5. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 2 : Sở Vô Dực
      Tiểu chính thái ôm Vân Thiên Mộng, nhìn hai mắt ướt sũng, nội tâm lạnh như băng thế nhưng có chút mềm mại. Mọi người đều trẻ con là có thể làm cho người ta cảnh giác nhất, có thể làm cho người ta sinh ra lòng thương tiếc trân trọng nhất, tại xem ra quả nhiên là sai.

      Vân Thiên Mộng nhìn thấy tiểu chính thái tiếp nhận mình ôm vào ngực, lập tức bắt lấy cơ hội, dùng cánh tay ngắn ngủn mềm mềm ôm lấy cổ , dịu dàng : “ , ôm….”

      Ánh mắt tiểu chính thái lại dịu dàng thêm chút, nhàng mở miệng, thanh từ tính còn mang theo chút non nớt của trẻ con, “Em là ai? Sao lại ở chỗ này?”

      Vân Thiên Mộng nhàng lắc đầu, đem khuôn mặt nhắn trắng mịn để sát má tiểu chính thái, giọng : “ , lạnh”. Lời này dối, là lạnh , huống chi tại lại có gương mặt chuẩn loli, lấy đến lợi dụng làm nũng chút, là thẹn với việc mình trọng sinh.

      Tiểu chính thái nghe vậy, ánh mắt cứng lại, cố gắng lấy ra tay cầm lấy tay bé mềm như xương của , quả nhiên là lạnh như băng .

      Bây giờ là mùa thu, mặc nhiều quần áo lắm, mặc dù là có chăn bọc, nhưng mà bé trước mặt này biết bị đông lạnh bao lâu, tay chân lạnh như băng.

      Tiểu chính thái có chút nhíu mi, vừa định gì đó, ánh mắt dừng lại ở chăn bọc , cúi đầu giọng với : “ để cho chú này ôm em, người em có cái này muốn nhìn chút, được ?”

      Vân Thiên Mộng hơi suy nghĩ chút, lập tức gật đầu, ngoan ngoãn tùy ý tiểu chính thái đem giao cho Tiểu Lí vẫn đứng bên cạnh.

      Tiểu Lí tiếp nhận bé sau có chút dở khóc dở cười, tiểu thiếu gia, cũng mới hai mươi tuổi, thế nào cũng giống như ông chú !

      Tiểu chính thái nhàng từ trong bọc chăn của lấy ra tờ giấy, Vân Thiên Mộng nhìn thấy tờ giấy sau trong lòng lộp bộp, tờ giấy kia, nhớ ràng –

      Đến thời điểm mà bắt đầu hiểu chuyện, hỏi viện trưởng nhi viện cha mẹ là ai, vì sao lại đem tới nhi viện, lúc ấy viện trưởng lạnh lùng : “Con là có người nửa đêm đưa đến nhi viện, ngay cả con có cha mẹ hay cũng biết, về phần cha mẹ con là ai….Bọn họ, chỉ để lại cho con cái này” Viện trưởng với xong, theo trong ngăn kéo tìm chút, tìm ra tờ giấy đưa cho .

      cầm lấy tờ giấy, cũng hiểu chữ giấy. Đợi cho đến khi đến trường sau, mới có thể đọc hiểu chữ tờ giấy –

      Hoàn cảnh gia đình nghèo khó, có năng lực nuôi dưỡng đứa bé, hi vọng người tốt bụng có thể thu nhận bé, vô cùng cảm kích

      Sinh ngày ** tháng 12 năm 19**, tên khai sinh Vân Thiên Mộng.

      Tờ giấy này là thứ duy nhất cha mẹ để lại cho , vĩnh viễn cũng quên.

      nhìn tờ giấy kia, lâu thể bình phục lại tâm tình, trọng sinh lại trước đây, cũng phải là từ lúc bị đưa tới nhi viện, mà là bị người bỏ lại trong bụi cỏ, nhưng là biết sau lại có chuyện gì xảy ra, bị đưa đến nhi viện.

      Tiểu chính thái xem xong tờ giấy, ánh mắt nhìn có thêm phần thương tiếc, cầm tờ giấy trong tay đưa cho Tiểu Lí, lại từ trong lòng Tiểu Lí bế , going hỏi : “Em có biết cha mẹ em là ai ?”

      Vân Thiên Mộng hơi cứng người, nếu có thể, cũng muốn biết cha mẹ mình là ai, chính mình hai kiếp làm người lại chưa từng gặp mặt cha mẹ mình…

      “Ba ba….mẹ, lúc em tỉnh lại cũng chưa thấy ai…. …” thấp giọng nỉ non, sau lại duỗi tay ôm lấy tiểu chính thái, tiểu chính thái yên lặng ôm chặt .

      Dựa theo tờ giấy , tại cũng mới hơn hai tuổi, làm sao có thể nhớ mẹ mình là ai…

      Như vậy, đứa bé mềm mại, bây giờ nên làm gì đây.

      Tiểu Lí rất nhanh đọc xong tờ giấy, ánh mắt nhìn có chút do dự: “Tiểu thiếu gia…”

      Tiểu chính thái có chút do dự nhìn đứa bé mình ôm, mà đứa bé trong lòng giống như là hiểu được suy nghĩ của , trong mắt to ướt sũng tràn đầy hy vọng cùng tín nhiệm với : “ , đưa em đến chỗ ấm áp đúng ? Em rất lạnh”

      Tiểu chính thái tim run lên, nhớ tới tuổi thơ của mình ở ngôi nhà kia, nhớ tới tuổi thơ bi kịch của mình, tuy rằng bây giờ tất đều trôi qua, nhưng mà vẫn giống như là hợp với nơi này, luôn cảm thấy vô cùng độc.

      bé trong lòng, tín nhiệm như vậy chút cảnh giác nhìn , làm cho cảm thấy, chính mình còn độc như vậy nữa, ít nhất là có đứa bé đơn thuần, trong lòng vô cùng tin tưởng , cần ….

      Trong nháy mắt dòng nước ấm tràn vào lòng, làm cho dù thế nào cũng buông đứa này ra được, vì thế mỉm cười với Vân Thiên Mộng, nụ cười như hoa quỳnh nở rộ hấp dẫn ánh mắt mọi người: “Mộng nhi ngoan, đưa em chỗ ấm áp” xong, ôm về xe. Tên của bé là Vân Thiên Mộng, về sau kêu là Mộng nhi.

      Mà Tiểu Lí đứng ở phía sau kinh ngạc cằm đều sắp rơi xuống đất, ai tới cho biết, người kia là tiểu thiếu gia lạnh lùng sao?

      Thế nhưng lại cười với bé kia, thế nhưng còn dỗ đứa bé kia cười.

      Cái đứa bé kia cũng kì lạ, thế nhưng bị gương mặt lạnh như băng của tiểu thiếu gia dọa khóc….

      Chính là, tiểu thiếu gia ôm bé kia lên xe làm gì đâu, phải là… muốn đưa bé về nhà .

      Tiểu Lí lúc đến ghế lái xe, khó hiểu suy nghĩ.

      *

      Cảnh vật ban đêm ở ven đường đều nhanh trôi qua, tiểu chính thái ôm làm cho ngồi đùi mình, bên thấp giọng hỏi : “Mộng nhi, em có biết mình tên là gì ?”

      Vân Thiên Mộng ngẩng đầu nhìn tiểu chính thái, lộ ra nụ cười đáng chuẩn loli: “Em tên là Vân Thiên Mộng, tên gì?”

      Tiểu chính thái thấy thế, cũng khỏi nở nụ cười: “ tên là Sở Vô Dực”

      Hóa ra tiểu chính thái tên là Sở Vô Dực, Vân Thiên Mộng ở trong lòng nhắc lại tên này, sau đó cũng thêm câu nào im lặng dựa vào lòng tiểu chính thái. Có lẽ, hành động của có chút ti bỉ, nhưng mà tại cũng chỉ là đứa bé tay trói gà chặt, chẳng qua là lợi dùng ưu thế chính mình là trẻ con, lợi dụng khuôn mặt xinh đẹp loli trắng noãn của mình, biết là mình có thể hay theo sắp xếp của vận mệnh bị người đưa đến nhi viện, địa phương kia là chỗ bao giờ muốn trở lại nữa.

      Huống hồ tiểu chính thái này tuy rằng nhìn có chút lạnh lùng, nhưng là vẫn ôm vào xe, xem tình hình này, phỏng chừng là muốn mang trở lại nhà của .

      Vì thế cũng chỉ có thể từng bước tính từng bước, hi vọng có thể thay đổi vận mệnh của mình.
      Last edited: 18/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :