1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhà Có Sư Tử Hà Đông - Bạc Hãn Khinh Y Thấu (Update PN03) HOÀN + EBOOK

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 45 – TẮM RỬA
      EDIT: DƯƠNG QUYÊN

      [​IMG]

      [​IMG].

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      chậm lại, đến khi Lâm Miểu Miểu gật đầu, mỉm cười hất cằm, "Mở chân ra."

      Lâm Miểu Miểu chợt nhớ tới ngày nào đó, cùng vị sư muội kia chuyện phiếm, đối phương quan tâm tới tình hình trị liệu của , cũng có tình đưa ra số gợi ý về SEX, chẳng hạn như......

      tự mình biết mình bởi vì hề có hứng thú với những thứ đó, biện pháp giải quyết nghĩ ra là tích cực phối hợp, như vậy có tình thú phải ? Do đó im lặng hai giây, tiếp nhận sở thích của Tông Chính, bình tĩnh mở hai chân ra.

      Chẳng qua để rửa tí, vấn đề gì!

      Tông Chính cầm vòi sen, cho đòng nước chảy vào giữa hai chân , thong thả ung dung tắm rửa, ngón tay của chầm chậm tách cánh hoa mềm mại, nét mặt nghiêm túc rửa sạch.

      Lâm Miểu Miểu bị làm như vậy khiến cả người căng cứng, cơ thể liên tục truyền tới cảm xúc nét, chỉ cần vừa nghĩ tới Tông Chính trịnh trọng tẩy rửa nơi riêng tư cho , gần như có cảm giác hít thở thông.

      rửa rất , dòng nước dễ chịu, cùng với ngón tay của tinh tế lướt qua từng nơi, dịu dàng như vậy khiến phòng bị của cũng buông lỏng xuống.

      Hai ngón tay của nhàng tách cánh hoa, cho dòng nước ấm áp chảy qua nơi mềm mại, thân thể của theo động tác của lại căng cứng lên, cảm giác xa lạ từ nơi dòng nước chảy qua truyền ra khắp người .

      "A......"

      Dòng nước nhàng bỗng nhiên mang theo áp lực nước với cường độ mạnh vọt ra, Lâm Miểu Miểu giống như cá sống bị rán vậy, vì kích thích mạnh mẽ bất ngờ xảy ra, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      "Vặn chút." gần như thét lên.

      Tông Chính vô tội : " cẩn thận ấn nhầm ý mà."

      Lâm Miểu Miểu thở hổn hển, tức giận nhìn hằm hằm.

      muốn khép chân vào, lại bị Tông Chính tách ra: "Còn chưa rửa xong, em vội cái gì!"

      nhịn lúc, bị ép dạng chân, lần này chưa đến 10 giây, lại phải trải qua đợt nước mạnh, Tông Chính mỉm cười , "Tay hơi trơn, ấn nhầm van."

      " cố ý!" cảm thấy nụ cười của kiểu như phát rồ.

      lại lần nữa tách hai chân của , vô liêm sỉ thừa nhận: "Đúng vậy, tôi cố ý đấy."

      càng cười lớn hơn, Lâm Miểu Miểu gần như mềm nhũn bồn rửa tay, cắn môi lên án nhìn , Tông Chính dùng ngón tay ướt rượt vén tóc rối mặt ra sau tai giúp , "Nhìn tôi như vậy làm gì, giống như tôi ức hiếp em vậy."

      "Bên trong còn chưa rửa đâu." kéo hai chân bủn rủn của ra, cho dòng nước chảy vào trong, Lâm Miểu Miểu gần như theo bản năng lui về phía sau.

      Tông Chính bày ra vẻ mặt biết làm gì với , kiềm nén ý cười : "Lớn như vậy rồi, còn sợ tắm à?"

      Lâm Miểu Miểu trừng mắt nhìn , Tông Chính dùng khăn lông khô quấn vòng lên cánh tay , giọng mang theo oán trách: "Đừng lộn xộn, vết thương lại chạm vào nước."

      Hai chân lại lần nữa bị kéo ra, Lâm Miểu Miểu cắn chặt môi, liên tục thở hổn hển, đưa ngón tay, cho dòng nước từ từ chảy vào, thân thể của có cảm giác khó lên lời, nước theo ngón tay của chảy vào trong, sau đó lại theo ngón tay chảy ra.

      "Đau ?"

      cương quyết gật đầu, cười giễu, hiển nhiên tin, bắt đầu chuyển ngón tay, cơ thể trong nháy mắt gần như cứng đờ.

      Vẻ mặt của Tông Chính hơi cổ quái, sau đó cười ý vị thâm trường: "Em cắn ngón tay của tôi rồi."

      Lâm Miểu Miểu im lặng, ép buộc mình thả lỏng, sắc mặt thay đổi nhìn chằm chằm ngòn đèn sáng choang đỉnh đầu, Tông Chính rút ngón tay ra, véo khuôn mặt của , thanh hàm chứa ý cười: "Lúc này mặt vẫn còn vô cảm!"

      buồn bực né tránh tay , lúc này, mặt vô cảm chẳng lẽ phải thở gấp liên tục à? Tông Chính lại véo mặt , lần nữa đưa ngón tay vào trong cơ thể , trêu chọc hỏi: "Sao cắn nữa?"

      dùng ngón tay ngừng nhàng khuấy đảo bên trong, mỗi động tác , cũng có thể làm cho cơ thể kìm chế được buộc chặt, sau đó lại bị ép buộc thả lỏng.

      Sau khi thích ứng được tồn tại của ngón tay , bắt đầu từ từ rút ra chuyển động, nhắm mắt lại, cơ thể mềm nhũn dựa vào bức tường trơn bóng, kiềm nén hơi thở hổn hển, giờ dù có muốn vô cảm, cũng vô cảm nổi, chắc cũng kém liên tục thở gấp là bao, sau khi Tông Chính đưa ra đưa vào lúc lâu, mở rộng thêm chút, lại đưa thêm ngón tay tiến vào.

      "Đau ?" hỏi.

      đau, nhưng...... ngoài cảm giác là lạ mới bắt đầu, cơ thể như là cây đuốc bị đốt vậy, lửa cháy hừng hực, vừa khô nóng vừa rối ren, dường như da dẻ nứt ra, trong khi đụng chạm, loại khô nóng này đem đến thư thái, ngọn lửa từ trong thân thể bốc cháy, từng đốm từng đốm lan thành vùng, khiến biết làm thế nào.

      trả lời là đau, nhưng Tông Chính gỡ bỏ được đáp án từ trong hơi thở đè nén, vẻ mặt mơ màng kia của , bắt đầu gia tăng tốc độ, khi cho dòng nước chảy vào lần nữa, nơi đó bỗng nhiên mở ra lớn nhất, ngón tay cũng hung hãn trọn vào trong.

      "......đừng mà......chậm chậm thôi......"

      Lâm Miểu Miểu gần như vùng vẫy, cả người run rẩy ngừng, làm thế nào cũng bỏ được ngón tay của và dòng nước như bóng với hình kia, nơi đó dưới dòng nước bắn tung toé là từng trận run rẩy ngừng xông đến.

      Phản ứng của và những tiếng ngân khe khẽ cách nào dằn xuống, dồn ép máu trong người chỉ trực chảy ngược, dục vọng trong lòng gần như thiêu đốt tất cả lý trí, mặc dù có được an ủi nào, nhưng chứng kiến màn trước mắt, dường như lại thu được loại thỏa mãn và an ủi khác.

      "Tông Chính...... tôi muốn......ô......" Mấy phút ngắn ngủi, gần như bị làm cho suy sụp, kích thích trước giờ chưa từng có khiến suýt nữa mất lý trí và tỉnh táo.

      Dưới cầu xin của , rốt cục Tông Chính cũng làm dòng nước chậm lại, cũng dừng ngón tay co rút, hơi rút hai ngón tay ra, lại nhàng nhập vào.

      Lâm Miểu Miểu vừa mới nhắm mắt, nghỉ ngơi chưa tới năm giây, lại lần nữa bị ép gần như sụp đổ, dòng nước chảy mạnh theo cánh cửa xông vào, đủ loại cảm giác đan xen lẫn nhau, lần đầu tiên khiến quên mất giãy dụa, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ theo bản năng giãy dụa.

      Nước ấp áp cùng ngón tay của , vẫn chiếm giữ nơi tư mật nhất của , cơ thể cứ như vậy bị dòng nước chảy ngừng vào rửa sạch, chảy vào sau đó lại chảy ra, sau khi ngọ ngoạy đá mấy cái, rốt cục vòi nước cũng được chuyển ra chỗ khác, dừng bên ngoài cánh cửa bí mật, Lâm Miểu Miểu lại lần nữa run lên, biết cố ý hành hạ , trêu chọc , nhưng lại để mình cước đá bay .​
      Last edited by a moderator: 17/8/14
      Mai Trinh, Trúc Chi, Khanh¥Ni5 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 46 – THIÊU ĐỐT
      EDIT: DƯƠNG QUYÊN

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Mai Trinh, Khanh¥Ni, Juuni5 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 47 – TỰA NHƯ CHẾT
      EDIT: DƯƠNG QUYÊN

      Phòng ngủ của Tông Chính có cái cửa sổ sát đất, giống những thiết kế khác trong phòng, rất chi là lớn, chiếm nguyên cả vách tường, tấm rèm trong suốt che cửa sổ sát đất chỉ kéo nửa, Lâm Miểu Miểu vừa mở mắt ra, nhìn thấy bầu trời ngoài cửa sổ bắt đầu sáng.

      Giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của vẫn rất có quy luật, bình thường ngủ mạch đến sáng, nhưng hôm nay, bất ngờ lại tỉnh dậy sớm hơn.

      Cơ thể rất khó chịu, giống như bị ô tô nghiền qua vậy, vừa có lực vừa mỏi nhừ, mới hơi cử động chân, thân thể mệt mỏi càng thêm ràng, nằm ngang, dưới gáy là cánh tay của Tông Chính, đầu đè lên vai trái , hơi thở nóng hổi nhàng thở ra chỗ xương quai xanh của , khiến da hơi nhột.

      ngủ rất say, vẻ mặt thoải mái, giống người đàn ông sạch đơn thuần.

      Từ khi vừa sinh ra, nhận được lễ vật trời cao bạn tặng, có cuộc sống vật chất tốt nhất, quan hệ gia đình hoà thuận, cuộc sống suông sẻ...... cái gì cũng có, muốn cái gì, đều có thể dễ dàng có được, có lẽ chính bởi vì thế, đáy lòng vẫn giữ lại được thuần khiết, lúc buông lỏng, màn này bày ra trước mắt .

      lặng lẽ nhìn , bỗng hy vọng thời gian dừng lại vào lúc này, là hai loại người khác nhau, vĩnh viễn cảm nhận được cái đói mấy ngày ăn, quan hệ ruột thịt làm cho người ta phiền não, và mờ mịt biết tương lai ra sao.

      Thế nhưng có quan hệ gì cơ chứ?

      giống như vầng thái dương, mà vầng thái dương này, sau này chỉ thuộc về mình .

      thu hồi ánh mắt, hơi cử động, vai trái bị đè tê cứng, lui ra khỏi lòng , mũi chân mới vừa chạm đất, cánh tay bất thình lình ôm lấy thắt lưng của , ngay sau đó, trời đất quay cuồng, lại lần nữa quay về nằm giường, Tông Chính đè lên người , chuyện, chỉ nằm như vậy, đầu tựa vào hõm cổ của .

      Sau đó dục vọng của bắt đầu thức tỉnh, ôm dịu dàng làm lần, vừa nồng nàn vừa hỗn loạn, ngọn lửa cháy trong con người thiêu đốt hết lần này tới lần khác, đến khi kết thúc, vẫn đè người .

      Tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua cửa sổ sát đất và chiếc rèm mỏng nửa trong suốt chiếu vào trong phòng, hôn cái lên trán .

      "Buổi sáng có hai cuộc hội nghị thường kỳ......"

      uể oải "ừm" tiếng, sau đó nhìn về phía đồng hồ tường, sáng thứ hai, chín giờ năm mươi tám phút, lại hôn cái nữa lên môi , rồi mới vén chăn bắt đầu mặc quần áo, áo sơ mi màu đen vừa vặn bọc lấy cơ thể , eo hẹp vai rộng, đẹp trai vô cùng.

      Lâm Miểu Miểu ôm lấy chăn, trong đầu vẫn còn say, ngồi mấy phút, chống cơ thể cũng muốn rời giường, lại bị Tông Chính ngăn cản.

      "En ngủ thêm lúc nữa ." Nụ cười của có vài phần đắc ý.

      "Em muốn tắm." Cái lần lúc gần sáng, sau khi làm xong liền ôm ngủ tiếp, cũng mệt vừa nhắm mắt ngủ thiếp , bây giờ toàn thân đều dính dấp.

      Tông Chính ôm vào phòng tắm, đặt lên bàn đá cẩm thạch chỗ bồn rửa tay, Lâm Miểu Miểu vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, khuôn mặt bắt đầu nóng lên, ngay cả trong khí cũng có mùi vị phảng phất sau khi hoan ái, Tông Chính ràng cũng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nhìn chằm chằm vết hôn làn da trắng ngần của , hơi thở bắt đầu dồn dập, ánh mắt của làm cho càng thêm được tự nhiên, lần đầu hơi xấu hổ, bắt đầu lựa lời : " phải muốn công ty sao? Em có thể tự mình xử lý."

      Chỉ là tay phải của bị thương hơi nặng chút, vết thương bên tay trái cũng đỡ hơn nhiều, tự mình tắm mặc dù tiện lắm, nhưng thực muốn để cho Tông Chính tắm hộ, Tông Chính lần nữa lấy cớ tay bị thương gạt bỏ cầu của , lau chùi cho hai lần, sau đó vẻ mặt cười xấu xa kéo chân ra, sau đó tiếc nuối thở dài, tuần trước xếp lịch dày đặc, hội nghị thường kỳ vào thứ hai, nhất định phải có mặt, Giang Trạch gọi cho hai lần, nếu như hội nghị có thể hoãn, Giang Trạch tuyệt đối có can đảm gọi cho lần thứ hai.

      Sau đó rất đứng đắn lau cho hai lần xong, ôm lên giường, sau khi Tông Chính , Lâm Miểu Miểu cũng ngủ được, nằm được nửa tiếng đồng hồ, nhận được điện thoại của Lâm Thế Quần.

      Lâm Thế Quần hẹn ăn cơm trưa.

      Từ sau khi trở về, Lâm Thế Quần cứ cách mấy ngày lại hẹn ăn cơm, nhưng chưa đồng ý lần nào, có điều lần này, Lâm Miểu Miểu nhận lời.

      gửi cho Tông Chính tin nhắn, Tông Chính họp, vừa nhìn thấy tin nhắn của , tâm trạng bực dọc mới khá hơn.

      Vừa sáng, có bà xã kiều ôm, chạy đến nơi này họp với mấy lão già, tâm trạng khỏi phải có bao nhiêu hậm hực.

      Tông Chính: cùng em.

      Lâm Miểu Miểu: Em mình được rồi.

      Tông Chính hơi đắn đo, khăng khăng đòi cùng nữa, tối hôm qua ở trong thư phòng nhà họ Lâm, Lâm Thế Quần đến chuyện tặng cổ phần, hôm nay ông ta hẹn Lâm Miểu Miểu ăn cơm, hiển nhiên là vì chuyện này.

      Đầu ngón tay thon dài nhàng ấn bàn phím, hồi : để Vương Cường đưa em , ăn cơm xong tới đón em.

      Từ hai năm trước từ sau lần Tông Chính bị gài bẫy, hề kiêu căng kiêu ngạo nữa, bên cạnh luôn có mấy vệ sĩ, phần lớn là lính bộ đội đặc chủng giải ngũ, Lâm Miểu Miểu từ chối ý tốt của Tông Chính, vừa xảy ra tai nạn, còn chưa bắt được hung thủ, đương nhiên dám khinh thường, điều quan trọng nhất là bây giờ cơ thể rất thoải mái, ngay cả chân cũng nhấc lên được.

      Sau khi thức dậy, uống bát cháo , cũng có khẩu vị, nằm ghế dựa trong vườn hoa, mệt mỏi nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, hơn mười giờ, uể oải trở về phòng ngủ, thay quần áo xong, mới ra đến cửa nhìn thấy hai chiếc Mercedes màu đen đậu trước cửa.

      Địa điểm Lâm Thế Quần hẹn ăn cơm, là biệt viện trong núi do câu lạc bộ tư nhân kiến thiết lại, nơi này non xanh nước biếc, cách xa khu vực thành thị, hết sức yên tĩnh, bãi đỗ xe bên ngoài biệt viện từng hàng xe sang trọng đậu đó, Lâm Miểu Miểu vừa vào, nhân viên phục vụ dẫn đến cái vườn .

      Trong vườn trồng đầy tre trúc, có dòng suối từ đỉnh núi dẫn xuống chảy ngang qua, sau khi Lâm Miểu Miểu ngồi xuống, đợi đến mười phút, Lâm Thế Quần tới.

      Lâm Thế Quần gần năm mươi, nhưng được chăm sóc rất tốt, âu phục thủ công màu thẫm mặc là người Tông Chính có vẻ tuấn mạnh mẽ khí thế bức người, còn mặc người ông lại có thanh nhã chín chắn lắng đọng theo năm tháng, ông mỉm cười, dường như tâm trạng rất tốt, hỏi thăm vài câu tình trạng vết thương của , sau đó lấy ra bản hợp đồng đẩy tới trước mặt .

      "Đây là quà cưới cha cho con."

      Hôm qua lúc Diệp Ninh cho biết, cảm thấy rất ngạc nhiên, với giá trị vốn hoá thị trường(1) của tập đoàn Lâm thị, 10% tuyệt đối phải là con số , nhìn lướt qua, từ chối chớp mắt. Lâm Thế Quần khẽ thở dài, mặc dù thời gian ông sống chung với Lâm Miểu Miểu vô cùng ngắn ngủi, nhưng ông biết là người như thế nào, từ lúc mười sáu tuổi, từ chối tất cả mọi thứ ông cho, tiền bạc, vật chất, kể cả lời hỏi thăm.

      im lặng, có cách nghĩ của riêng mình, đơn giản liền có thể đưa ra quyết định cuối cùng, quyết định của có lẽ phải là suy nghĩ cặn kẽ, nhưng thẳng thắn lại quả quyết.

      Thẳng đến lúc đó, ông mới , con lớn lên tại thôn quê bị ông đưa đến nước Y, có thể vĩnh viễn cũng trở về bên cạnh ông, có lẽ là vì cái chết của Lâm Tư, hoặc là vì tuổi tác cao, ông bắt đầu để ý đến gia đình của mình, đáng tiếc ngôi nhà ở Trường Nguyệt Loan với ông mà , mãi mãi là vòng hỗn loạn.

      cự tuyệt của Lâm Miểu Miểu nằm trong dự liệu của ông, trong lòng ông có phần nặng nề, nhưng vẫn cười ôn hoà với , Lâm Miểu Miểu lấy ra tờ chi phiếu từ trong túi xách, đẩy tới trước mặt ông: "Đây là xe lần trước ông đưa cho tôi, tôi tưởng dùng lâu, nêm mới nhận."

      Nụ cười của Lâm Thế Quần từ từ thu lại, trong lòng đau nhói, hôm qua khi biết Lâm Miểu Miểu xảy ra tai nạn, ông mới giật mình hiểu ra, mình cả đời bận rộn, tự cho là công thành danh toại, đến khi tuổi già, lại suýt chút nữa ngay cả đứa con đưa tiễn cũng có.

      Nhiều năm nay, tuy rằng Cố Dung thường gây chuyện với ông, nhưng ông vẫn còn có đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện, thế nhưng hai năm trước Lâm Tư chết, Cố Dung gần như nổi điên, mà ông trong đêm như già mười tuổi.

      Nhìn đôi đồng tử đen tuyền đơn thuần của Lâm Miểu Miểu, ông khổ sở hỏi: "Con nhất định phải khách khí như vậy với cha sao?"

      trả lời, nhưng thái độ của , trong rừng trúc yên tĩnh, biểu lộ vô cùng ràng.

      lát sau, Lâm Miểu Miểu ngước mắt lên hỏi: "Tôi có thể biết...... chuyện xảy ra năm đó giữa ông và mẹ tôi ?"

      ......

      Lúc Tông Chính đến đón Lâm Miểu Miểu, giữa đôi lông mày hơi nhíu lại: "Ăn cơm vui à?"

      mặt có biểu tình gì, cả người lộ vẻ u sầu. Cho tới bây giờ Tông Chính chưa hề thấy tâm trạng u ám như vậy người .

      "Ừ." Thanh của cũng rất trầm.

      Dọc đường Lâm Miểu Miểu đều im lặng, khiến tâm trạng của cũng càng lúc càng xấu, Tông Chính tạt xe vào bên đường, cau mày hỏi: "Em làm sao vậy?"

      "Hả? sao." ngẩng đầu lúc này mới phát xe ngừng lại.

      Trong lòng Tông Chính giận giữ kiềm chế ra được, đưa tay kéo lại gần, rất khách khí hỏi: "Em cho rằng mắt nhìn thấy à?"

      "Em sao." Lâm Miểu Miểu hơi nghiêng đầu tránh , rủ mi xuống, hơi thở phiền muộn quanh người giảm chút ít.

      xoay mặt sang, rống lên với : "Lần sau muốn sao, phiền em đừng làm bộ dạng muốn chết muốn sống này ."

      Lâm Miểu Miểu hất tay ra, trở lại chỗ ngồi của mình, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Cơn giận trong lòng Tông Chính càng lớn, mấy ngày nay chưa phát giận với lần nào, ngoại trừ việc cố gắng hết mức kiểm soát tính khí của mình, còn bởi gì mấy ngày qua quan hệ của hai người rất hoà hợp, tâm trạng tốt, tức giận nổi với , nhưng trông thấy bộ dạng này của , giận có chỗ phát tiết, nếu có chuyện phiền muộn đau lòng, có thể ra để giải quyết, bây giờ coi là gì? Trong lòng có chuyện, nhất mực sao.

      Về đến hoa viên Thế Kỷ, Tông Chính vừa xuống xe lôi Lâm Miểu Miểu lên phòng ngủ, đóng cửa lại liền bắt đầu cởi quần áo của , cơn giận tích tụ trong lòng , hễ cứ làm chuyện gì cũng thông thuận, cúc thứ nhất bị cởi ra, trực tiếp dùng ngang ngược vừa xé vừa kéo, cúc áo lập tức bị bứt bay ra, Lâm Miểu Miểu lui về phía sau mấy bước, ngăn tay , bây giờ nào có tâm trạng thân mật cùng , huống hồ dáng vẻ nổi giận đùng đùng bây giờ của , nào giống muốn thân mật với , giống như muốn cắn chết đúng hơn.

      lùi về sau, lập tức sải bước tới, khom lưng ôm , ném lên giường, tâm trạng Lâm Miểu Miểu vốn tốt, tại cũng phát cáu.

      " ra ngoài!"

      Tông Chính cởi âu phục vứt xuống thảm, cởi cúc tay áo, nghe vậy chợt nhớ tới câu lần tổng kết nào đó của Đỗ Thiếu Khiêm.

      Đỗ Thiếu Khiêm hình như vừa chia tay với phụ nữ, cổ bị cào mấy vết đỏ, vừa uống rượu, vừa cảm khái: "Phụ nữ a, lúc tâm trạng tốt, thế nào cũng được, lúc tâm trạng tốt, mắng cậu như cháu trai 3 tuổi ấy." Tên đó nhe răng sờ cổ, "Tình cờ gặp em dũng mãnh, còn phải chịu bạo lực gia đình nữa."

      Bây giờ Tông Chính hiểu hết ý nghĩa sâu xa của những lời này, bây giờ Lâm Miểu Miểu mắng , cũng đánh , thế nhưng mấy chữ kia, lọt vào trong lỗ tai , kỳ thực so với vừa đánh vừa mắng cũng khác nhau là mấy, đoán mình lại tiếp tục xung đột với , hay là lại diễn ra trận vật lộn.

      Buổi sáng vẫn còn tốt, vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, kết quả ăn bữa cơm với Lâm Thế Quần, liền biến thành con nhím, Tông Chính trong lòng oán giận Lâm Thế Quần.

      cởi quần áo của mình, nhảy lên giường kéo vào trong lòng, Lâm Miểu Miểu vừa mới ngọ ngoạy, lập tức trở mình đè lên người , ít nhất cũng nặng hơn 70 kg, đè lên người , rất nặng, cả người vốn mệt mỏi vô lực, bị đè như vậy ngay cả sức lực giãy dụa cũng có.

      " xuống ."

      Tông Chính cúi đầu gặm miệng , dưới tay bận rộn cởi quần áo của , Lâm Miểu Miểu vùng vẫy, vừa nhấc chân cảm thấy đau nhức, mệt mỏi xoay mặt , muốn nhìn , Tông Chính thấy bộ dạng này của , mất hết hứng thú dừng lại động tác.

      "Lâm Thế Quần gì với em?"

      Chú thích:

      (1) Giá trị vốn hoá thị trường: là thước đo quy mô của doanh nghiệp, là tổng giá trị thị trường của doanh nghiệp, được xác định bằng số tiền bỏ ra để mua lại toàn bộ doanh nghiệp này trong điều kiện tại.
      Mai Trinh, Trúc Chi, xuxubungbu5 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 48 - NGHI NGỜ

      "Lâm Thế Quần gì với em?"

      Lâm Miểu Miểu bị bức hỏi có chút phiền muộn, dứt khoát nhắm mắt lại.

      Tông Chính bực dọc nhổm dậy, ngồi ở mép giường với lấy cái quần mặt đất, trực tiếp móc điện thoại di động ra gọi, mấy giây sau, khách khí hỏi thẳng đầu dây bên kia: "Rốt cuộc ông với ấy những gì?"

      Lâm Miểu Miểu vừa nghe, biết gọi cho ai, nhất thời đầu óc ong ong, đá cái vào sau lưng : " cúp ngay!"

      Tông Chính từ bên giường đứng lên, che loa điện thoại, nhướng mày hỏi: "Tự em , hay để hỏi cha vợ?"

      Lâm Miểu Miểu trong lòng tức giận, lạnh lùng trả lời: "Đây là việc riêng của em!"

      "Vậy trực tiếp hỏi cha vợ nhé!" cầm di động ra cửa, Lâm Miểu Miểu lúc gì, với cái tính khí này của Tông Chính, bất kể Lâm Thế Quần hay , cũng dùng cách khác tìm được chân tướng, ấm ức gọi : " cần hỏi ông ấy, em ."

      Tông Chính đưa lưng về phía Lâm Miểu Miểu, khóe môi hơi cong lên, cười cách giảo hoạt, vốn có nhấn dãy số điện thoại kia, thêm mấy câu, mới giả bộ cúp máy.

      trèo lên giường, ôm vào lòng, bắt đầu cẩn thận gặng hỏi, vừa hỏi, vừa cởi quần áo của , Lâm Miểu Miểu mà né tránh tay , Tông Chính vui: "Em muốn mặc quần áo ngủ trưa à?"

      "Người em rất khó chịu." Nét mặt của lộ vẻ kháng cự, ánh mắt lên án.

      Tông Chính im lặng, rất dịu dàng lại rất có kiên nhẫn, gần như bức mình đến phát điên, cũng chỉ làm có ba lần, vậy mà còn bày ra bộ dạng như bị tra tấn thế này được à?

      khẽ hừ tiếng, xấu xa tố cáo trước: "Trong đầu em nghĩ lung tung cái gì đấy? Tất nhiên nếu em có nhu cầu, đây cũng......"

      " có nhu cầu!"

      Tông Chính nhìn chằm chằmlạnh buốt, trong lòng buồn bực, đây……giống như bị ghét bỏ ấy?

      Lẽ nào đêm qua biểu tốt? Từ sau khi kết hôn tập trung tinh thần nghiên cứu, tất cả kiến thức lý thuyết như lòng bàn tay lại còn được mở rộng phong phú hơn, nhất là sau khi thái độ của buông lỏng, buổi tối mỗi ngày trong đầu đều là hình ảnh hạn chế lứa tuổi, người nào đó muốn làm là phải làm tốt nhất, chỉ thiếu chưa vạch ra kế sách cụ thể thôi.

      tự nhận hôm qua làm, điểm tối đa nếu là trăm điểm, có thể đạt điểm tuyệt đối!

      Hoàn toàn có thể chinh phục Lâm Miểu Miểu!

      Hoàn toàn có thể khiến phục dưới quần tây của !

      Nhưng......

      Thái độ ghét bỏ này của , là thế nào đây?

      Dẫu sao cũng chỉ có kiến thức lý thuyết, thấy thái độ này của Lâm Miểu Miểu cũng có chút hoài nghi, sau khi yên lặng mấy giây, truy đến cùng: "Em có cái gì hài lòng?"

      Chẳng lẽ quá ôn nhu? Tông Chính khỏi hối hận, biết thế cứ dựa theo tính cách của mình cho rồi, giả bộ nhã nhặn gì cơ chứ!

      Lâm Miểu Miểu hiển nhiên muốn về vấn đề này, quả quyết thay đổi chủ đề, nhắc lại chuyện buổi trưa.

      "......mẹ em cũng chết vì tai nạn giao thông, trước đây em chưa từng nghi ngờ gì cả, nhưng lần này bản thân mình xảy ra tai nạn, cho nên......"

      "Em cảm thấy cái chết của mẹ em có điểm kỳ lạ?"

      Lâm Miểu Miểu nhíu mày, chắc chắn : "Em cũng biết."

      Lý Yên gặp tai nạn qua đời còn chưa đầy tuổi, chuyện qua mười chín năm, Lý Yên chẳng qua chỉ là thôn quê ai biết đến, cho dù điều tra tài liệu về trước, chỉ sợ cũng tìm được bất kỳ manh mối nào? chỉ có thể hỏi Lâm Thế Quần, tiếc là thời điểm Lý Yên chết, Lâm Thế Quần căn bản biết, mãi cho đến khi bà ngoại của bệnh nặng, Lâm Thế Quần mới biết đến tồn tại của Lâm Miểu Miểu, mơ hồ nhớ lại Lý Yên năm đó.

      "Ông ấy người phụ nữ thần bí kia là ai? Năng lực của Lâm Thế Quần tuyệt đối thể nghi ngờ, tập đoàn Lâm thị có thể có quy mô ngày hôm nay, công lao của Lâm Thế Quần thể thiếu, bị người khác mưu hại, Tông Chính tin ông ta tra ra người đứng đằng sau.

      Lâm Miểu Miểu lắc đầu, "Ông ấy chỉ người kia nhận được trừng phạt, nhưng là ai." Tâm tình của đối với người phụ nữ thần bí kia có điểm phức tạp, người phụ nữ kia cứu Lý Yên, trở tay lại đem Lý Yên đẩy vào trong hố lửa khác, nếu như vụ tai nạn của Lý Yên cũng do người làm, như vậy bà chỉ trả ơn bằng cuộc sống, mà còn phải trả bằng cả tính mạng của mình.

      Thụ nhân chi ân, dũng tuyền tương báo.(1)

      Tính cách của Lý Yên thành chất phác như vậy, cho nên đến lúc chết bà cũng chưa từng oán hận người phụ nữ kia, chỉ nhắc qua người phụ nữ này với bà ngoại.

      Thực Lâm Miểu Miểu cũng muốn hỏi đến cùng để biết người phụ nữ kia là ai, biết rồi có thể làm gì đây? Vì Lý Yên lấy lại công bằng? Lý Yên cũng muốn làm như vậy.

      Chỉ là thái độ của Lâm Thế Quần......

      Đáy lòng hờ hững nghĩ, chẳng lẽ vì ông ta tặng cho 10% cổ phần, cho nên đầu óc mới choáng váng đến mức quên mất ông ta là người lạnh lùng vô tình đến cỡ nào?

      Lúc nào trở nên ngây thơ như vậy?

      Trong lúc nhất thời Tông Chính cũng biết phải an ủi thế nào, chỉ ôm chặt, suy nghĩ lúc, từ từ phân tích cùng : "Chuyện của mẹ em, chắc chắn có liên qua tới Cố Dung."

      Điểm này Lâm Miểu Miểu cũng đồng ý, mấy lời Lâm Thế Quần hôm nay, kết hợp với những lời năm đó bà ngoại với , đầu đuôi việc năm đó xâu chuỗi trong đầu ràng.

      Khi ấy Cố Dung mang thai lần thứ hai, hơn năm tháng, vào buổi sáng ngày nhận được điện thoại nặc danh, sau đó dựa theo gợi ý trong điện thoại bắt gian Lâm Thế Quần và Lý Yên tại giường, lâu sau Cố Dung xảy thai đứa con trai thành hình, lại thể sinh con nữa.

      Lâm Miểu Miểu luôn cho rằng Lý Yên bị Lâm Thế Quần đuổi , tới hôm nay mới biết, năm đó Lâm Thế Quần chẳng những đuổi bà, trái lại còn muốn bao nuôi bà, Lâm Thế Quần để lại cho Lý Yên tấm danh thiếp, tờ chi phiếu,......còn có cái chìa khóa.

      Tuy Lý Yên cũng là người bị hại, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hổ thẹn với Cố Dung, ngay trong ngày hôm đó bắt xe rời khỏi Z thị.

      Sau khi trở lại thôn Bảo Lam, bà sống trầm lặng, hơn bốn tháng sau mới phát mình mang thai.

      Cho dù là Trung Quốc bây giờ, chưa kết hôn sinh con còn phải chịu soi mói, huống hồ là nông thôn hai mươi năm trước, nhưng cái thai hơn bốn tháng, với trình độ điều trị lúc bấy giờ của thôn Bảo Lam, lấy ra đứa trẻ có thể lấy luôn mạng của Lý Yên, Lý Yên sau đêm suy nghĩ, kiên quyết giữ lại cái thai, từ lúc đưa ra quyết định kia, thân thích của Lý gia ào ào đòi đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.

      Lâm Miểu Miểu từng chất vấn bà ngoại, tại sao Lý Yên phải sinh ra?

      Bà ngoại ôm , trong đôi mắt đục ngầu nước mắt từ từ chảy ra, trẻ mất chồng, già lại mất con, những người thân của bà vì đứa con chưa chồng chửa, liền cắt đứt qua lại, cho nên sau khi Lý Yên chết, bà mình mang theo cháu ngoại sống tiếp cách quật cường.

      Ban ngày ra đồng làm ruộng, buổi tối ở nhà làm thủ công, cuộc sống gian khổ cứ qua như vậy, bà sống cả đời chưa từng khuất phục số phận, nhưng mà bây giờ nhìn vào đôi mắt vừa căm phẫn vừa trong suốt của cháu mình, nước mắt lại cầm được chảy xuống.

      "Có người mẹ nào có thể nhẫn tâm chính tay giết chết đứa con của mình? Đứa trẻ là vô tội......"

      Nước mắt ẩm ướt rơi lên gương mặt non nớt của Lâm Miểu Miểu, đến bây giờ vẫn nhớ nhiệt độ nóng ấm ấy. Bà ngoại mới chỉ hơn năm mươi tuổi, nhưng trông còn già hơn những ông bà cụ bảy mươi tuổi ở quê, Lâm Miểu Miểu khi đó còn hiểu tình cảm sâu sắc chất chứa trong những lời này, thế nhưng nước mắt cũng chảy theo.

      Bà ngoại sức tàn lực kiệt ôm khóc nức nở, "Mẹ con cho dù đào rau dại ăn cỏ ăn rễ cây cũng phải nuôi con lớn, tội để mình mẹ con chịu, nhưng mà mẹ con bạc mệnh sớm......"

      “Bà ngoại bây giờ cũng sống được mấy ngày...... Miểu Miểu của bà, bà ngoại thà chết cũng muốn đưa con đến nhà kia......"

      Đôi mắt đục ngầu của bà lên đầy tơ máu đỏ, bởi vì buổi tối mỗi ngày khi làm sản phẩm thủ công, bà đều nỡ thắp đèn, chỉ có thể mượn đèn đường nhà người khác, thị lực vốn kém, từ lúc biết bệnh tình của mình, đến hai ngày liền bà chợp mắt, khóc rất thương tâm, mắt nhìn cái gì hầu như cũng thấy .

      Từ trong cái tủ cũ kĩ, bà lần mò lục lọi nửa ngày mới tìm được tờ chi phiếu và tấm danh thiếp kẹp trong quyển sách, để cho Lâm Miểu Miểu nhìn số điện thoại và tên đó, sau đó mang theo đến quầy bán quà vặt trong thôn gọi điện thoại cho Lâm Thế Quần.

      Lặng lẽ nắm tay bà ngoại, làm cây gậy của bà, từ đầu đến cuối vẫn cắn chặt môi để mình bật khóc, sợ mình vừa khóc, bà ngoại cũng khóc theo.

      Tính bà ngoại rất cứng cỏi, từ trước đến giờ chưa từng thấy bà cúi đầu, cầu với cũng rất nghiêm khắc, sau khi biết đánh nhau, đánh trận lên bờ xuống ruộng, nhưng Lâm Miểu Miểu cũng là người tính tình bướng bỉnh chịu thua, có người mắng chửi liền đánh tha, mãi cho đến ngày, trong lúc vô tình trông thấy bà ngoại xách theo trứng gà quý báu trong nhà xin lỗi người ta, trước giờ toàn là bà ngoại mạnh mẽ đứng người khác, chứ khom lưng chắp tay......

      Từ đó cũng đánh nhau với người khác nữa, đến khi được Lâm Thế Quần đón về nhà họ Lâm.

      Môi trường xa lạ, trong lòng thấp thỏm lo âu, lo lắng cho bà ngoại, lại bị động chạm đến vết sẹo sâu kín trong lòng, đánh Diệp Ninh.

      Sau khi đánh xong, trái lại còn thở phào nhõm, lần này có thể tìm bà ngoại, biết, nếu như phải còn biện pháp nào, bà ngoại thà chết cũng muốn đưa đến Lâm gia, thế nhưng thà cùng chết với bà ngoại còn hơn, rốt cuộc có thể ra khỏi tòa nhà to lớn ấy, nhìn lên bầu trời, nhưng biết nơi nào tìm bà.

      Lúc ấy, vẫn cho mình là đứa trẻ đáng thương nhất đời, nhiều năm sau đó khi nhớ về thôn Bảo Lam, cuộc sống tám năm gian khổ, lại là niềm hạnh phúc cũng là hồi ức duy nhất có thể khiến đáy lòng cảm thấy ấm áp.

      ......

      Nội tình năm đó, Cố Dung cũng phải biết, lúc Lâm Miểu Miểu chừng mười tuổi vẫn thể nghĩ ra vì sao Cố Dung hận như vậy. Lâm Miểu Miểu tưởng là việc này cũng qua lâu rồi, rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, nhưng......

      Phác Hoằng Hi từng đánh giá, tính cách của ở hầu hết mọi phương diện đều rất dũng cảm, nhưng ở phương diện tình cảm lại rất thích trốn tránh. Lâm Miểu Miểu cũng phủ nhận điểm này, điều này có liên quan đến những gì trải qua lúc , nếu phải có cuộc hôn nhân bất ngờ với Tông Chính, người ngang ngược lý, chứ cũng biết lúc nào mình mới có thể kết hôn.

      rất hài lòng, rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, cho nên đối với tất cả những người và chuyện muốn phá hư cuộc sống của ......đáy lòng lần đầu tiên dâng lên ý muốn chiến đấu mãnh liệt như vậy, cho nên gặp Lâm Thế Quần, muốn tìm ra chân tướng, Lâm Thế Quần biết người kia là ai lại bảo vệ người ấy, Lâm Miểu Miểu biết mình có cảm giác gì, cho là mình để ý từ lâu, hoá ra vẫn cảm thấy khó chịu.

      Lâm Miểu Miểu cũng che giấu tâm tình của mình, Tông Chính muốn an ủi , lại cũng biết nên như thế nào, chỉ ôm chặt hơn, dùng hàm dưới cọ cọ lên đỉnh đầu , im lặng lúc lâu, bất thình lình : " nghĩ tới người."

      Lâm Miểu Miểu ngẩng cao đầu.

      "Người Cố Dung hận nhất chắc chắn phải em, mà là......" chậm rãi ra hai chữ: "Lục Bình."

      "......mà người Lục Bình hận nhất, chắc chắn cũng là Cố Dung."

      Từ vẻ mặt mờ mịt của Lâm Miểu Miểu, Tông Chính đoán nhất định biết Lục Bình là ai, liền : "Thời điểm Lâm Tư chết, mới biết......"

      Lâm Miểu Miểu quả thực biết Lục Bình là ai, ngày hôm nay Lâm Thế Quần từ chối ra người đó là ai, thậm chí còn hoài nghi là Úc Hân, vốn ấn tượng về Úc Hân trong lòng rất tốt, chỉ là sau gặp mặt và khi trải qua vụ tai nạn ở phòng tranh, Úc Hân luôn để lại cho cảm giác thể giải thích , hai mươi năm trước, vị hôn thê của Lâm Thế Quần chết, Cố Dung mới có thể toại nguyện gả cho Lâm Thế Quần, mà vị hôn thê Lâm Thế Quần lại là em Úc Hân, Úc Gia.

      Lâm Miểu Miểu biết giữa Úc Hân và Cố Dung còn có xích mích gì, để cho người sau tâm cao khí ngạo tránh xuất ở chốn tụ họp nơi phòng tranh, mà còn xảy ra chuyện ở phòng tranh của Úc Hân, như vậy người Lâm Thế Quần muốn bảo vệ, có phải là Úc Hân hay ?

      Nhưng bây giờ, lại xuất thêm Lục Bình.

      đến Lục Bình, Tông Chính thể nhắc tới Lâm Thế Quần, sau chuyện của Lâm Tư, từng xem thường phương thức xử lý của Lâm Thế Quần đối với phụ nữ, từ chuyện của Lý Yên và Lâm Miểu Miểu, là có thể nhìn ra vài điều.

      Thủ đoạn kinh doanh của Lâm Thế Quần thể nghi ngờ, nhưng việc liên quan đến phụ nữ, giống Đỗ Thiếu Khiêm tay cáo già tình trường, ngay cả Tông Chính cũng cảm thấy cao hơn người bậc.

      Lâm Miểu Miểu vẫn cho là Lâm Thế Quần năm đó là tình tay ba, tại mới biết, hóa ra là tình tay tư, người khác chính là vợ của Trần Khắc người nắm quyền tập đoàn Trần thị giờ, Lục Bình.

      Trong bốn người, Úc Gia hương tàn ngọc nát(2), Cố Dung gả cho Lâm Thế Quần, Lục Bình gả cho Trần Khắc, các tình địch đều lập gia đình, nếu dừng tranh chấp năm đó, hậu quảkhông biết nghiêm trọng đến mức nào, vì sau khi Lâm Tư chết lâu, Lục Bình cũng xảy ra chuyện, hai chân bị tàn tật.

      "Chuyện của Lâm Tư, có liên quan đến tập đoàn Trần thị phải ?" Lâm Miểu Miểu hỏi.

      Trong bữa cơm ở nhà họ Lâm, bởi vì Diệp Đạo nhắc đến tập đoàn Trần thị, tâm trạng Cố Dung khống chế được ngay lúc đó, còn chỉ trích tất cả tội lỗi đều do Lâm Thế Quần gây ra, tối qua cũng chẳng có thời gian nào hỏi Tông Chính chuyện của Lâm Tư.

      Tông Chính hừ lạnh tiếng, lật lại nợ cũ việc tìm nhầm người báo thù: " có phải nên vui mừng mình vẫn còn sống hay , bị em trực tiếp ném từ tầng mười tám xuống, hử?"

      Lâm Miểu Miểu chột dạ vùi vào trong lòng , nợ nhân tình của Lâm Tư, nhưng nhân tình này còn chưa lớn đến mức vì ấy giết người, đó là lí do mà chỉ chụp ảnh của Tông Chính, bắt chước làm theo mà thôi.

      Chuyện của Lâm Tư, bất luận là bị cắm sừng hay là lỗ mãng của Lâm Miểu Miểu, đều là vết sẹo của Tông Chính, vừa nhắc tới cả người lập tức tỏa ra hơi thở tức giận, liếc lâu, mới cách thể nào vui vẻ: "Sau khi đính hôn, ấy cùng với chàng mối tình đầu ngày trước nối lại tình xưa, hình như còn muốn bỏ trốn, người đàn ông kia bị người khác mua chuộc, chụp hình mình và Lâm Tư, rồi tung ra rất nhiều ảnh......, về sau tra được người tung ảnh có liên quan đến tập đoàn Trần thị, mặc dù có chứng cứ, nhưng chuyện phát sinh, cần chứng cứ cũng đoán được!

      "Hai năm qua tập đoàn Trần thị bị hai nhà Tông Lâm chèn ép dữ dội, xe của em bị người khác ra tay, tập đoàn Trần thị quả có hiềm nghi rất lớn.

      "Đêm hôm đó, có nhìn ra cái gì ?" hỏi.

      Cố Dung từng ra tay lần, Tông Chính và Lâm Miểu Miểu đều đưa bà ta vào diện tình nghi số , mục đích đến nhà lớn Lâm gia là để quan sát tình hình, đương nhiên Lâm Miểu Miểu cũng có để tâm quan sát, nhưng mà theo dõi suốt buổi tối, cũng nhìn ra được cái gì, vì gặp chuyện, tâm tình Cố Dung rất tốt, giữa bữa lại vì nhắc tới chuyện Lâm Tư, sau khi tâm trạng mất khống chế liền mực im lặng, sau bữa cơm về phòng luôn.

      Nhìn qua có gì đáng nghi.

      " điều tra số quyết sách của Cố Dung mấy năm nay......" Tông Chính dừng lại chút, "Cách thức của bà ta quen thói quanh co lòng vòng, thích từ từ từng bước từng bước , còn như dùng tai nạn ô tô trực tiếp muốn lấy mạng của em, giống phong cách làm việc của bà ta...... còn phát chuyện ngoài dự tính......"

      Lâm Miểu Miểu tò mò nhìn về phía , từ từ : "Trong hai năm qua, Cố Dung đưa ra mười lăm quyết sách đầu tư, bất kể lớn hay , trừ cái nào tất cả đều thất bại.”

      "Làm kinh doanh có lời có lỗ, thế nhưng từ sau khi Lâm Tư chết, Cố Dung giống như gặp phải vận xui, toàn thua nỗ, biểu bảng báo cáohai năm qua của tập đoàn Lâm thị cũng bị ảnh hưởng ."

      Lâm Miểu Miểu im lặng trong chốc lát, tiêu hóa lời của Tông Chính, có chứng cứ, dựa vào suy đoán, cứ tiếp tục suy đoán thế này, Cố Dung, Lục Bình...... đều là người có động cơ, thực muốn suy nghĩ nữa.

      Cho nên trực tiếp hỏi Tông Chính người có vẻ thông minh hơn : " thấy người nào có khả năng hơn?"

      Tông Chính hừ lạnh tiếng, trong giọng mang theo ý sát phạt: "Đều phải thứ tốt lành gì, thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, em cần phải để ý, xử lý chuyện này."

      Lâm Miểu Miểu im lặng, từ có dũng khí đánh nhau với những thằng con trai lớn hơn , ở nước Y bị lừa vào câu lạc bộ ngầm, cũng dám liều mạng, bị đánh bể đầu chảy máu cũng thoả hiệp, trả thù Tông Chính cũng dùng thủ đoạn chính đáng, bản chất mà , phải người thành tuân thủ phấp luật, nhưng cũng chủ động gây chuyện, cũng có giới hạn của mình.

      Về phần Tông Chính...... chở còn chẳng kiêng nể gì vượt đèn đỏ, cũng giống người tuân thủ pháp luật, nhưng...... nếu vì trả thù đối phương từ thủ đoạn, hại luôn cả chính mình, như vậy thà trả thù còn hơn.

      " muốn làm thế nào?" lo lắng hỏi.

      Chú thích:

      (1) 受人之恩,涌泉相报: Cho dù chỉ nhận ân huệ nhoi của người khác cũng cần phải báo đáp gấp bội.

      (2) 香消玉殒: chỉ cái chết của người con gái đẹp. Ở đây ý chỉ Úc Gia chết.
      Last edited by a moderator: 17/8/14
      Mai Trinh, Trúc Chi, Khanh¥Ni6 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 49 – FOR LÂM MIỂU MIỂU

      EDIT: DƯƠNG QUYÊN

      " muốn làm như thế nào?" lo lắng hỏi.

      Vẻ mặt của Tông Chính trùng xuống, trong ánh mắt nhìn có nhiều hơn mấy phần dịu dàng: "Yên tâm, có chừng mực, bọn họ thích giở thủ đoạn, càng thích quang minh chính đại."

      quả thực thích dùng phương thức đường đường chính chính hơn, chấm dứt đề tài liên quan "ai là hung thủ", nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, thanh của Tông Chính vang lên đỉnh đầu : "Lúc đó......em sợ ?"

      Cái đầu bên dưới cằm lắc trái lắc phải.

      Tông Chính cũng đoán như vậy, Lý Trân còn căn dặn dạo này phải chú ý đến cảm xúc của Lâm Miểu Miểu, nếu cần thiết tốt nhất điều trị tâm lý.

      Lúc ở bệnh viện nhìn thấy , hoàn toàn là bộ dạng như người có chuyện gì, bình thản ngồi ở cửa phòng phẫu thuật, Lâm Miểu Miểu nhìn giống người vô cùng yếu đuối, nhưng thực tế lại vô cùng gan dạ, nào biết sợ là gì. Tông Chính cũng nhắc đến chuyện điều trị tâm lý, người ta sợ, lời an ủi còn dùng vào đâu được.

      Tông Chính im lặng mấy giây, sau đó kéo chủ đề lại vấn đề mình quan tâm nhất.

      "Em hài lòng với biểu ngày hôm qua của ?"

      Lâm Miểu Miểu: "......"

      "Chỉ bằng chút đạo hạnh của em, còn muốn lảng sang chuyện khác?" liếc nhìn xem thường, phối hợp với sang chuyện khác càng chẳng qua là muốn biết giữa và Lâm Thế Quần rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà thôi.

      nâng mặt lên: "Em có điểm nào hài lòng? Khung cảnh? Tư thế? Hay là quá dịu dàng? Em thích thô bạo? ......em lớn lên ở nước Y, có phải bảo thủ quá ? Em cảm thấy có hứng thú?"

      "...... ngủ!"

      Chuyện này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của đàn ông, làm sao Tông Chính dễ dàng bỏ qua cho , bỗng nhiên xoay người đè lên người , Lâm Miểu Miểu thấy mình gần như bị ép thành mặt phẳng, khí trong phổi bị ép ra ngoài, mở miệng khẽ la lên.

      Tông Chính nhìn chằm chằm khuôn mặt của , cảm thấy khang khác, so với trước đây quả thực vừa mắt hơn nhiều, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt này, đường cong lại lộ ra vẻ dịu dàng, trong con ngươi tựa như phủ tầng nước, ngay cả tiếng kêu cũng như vậy, cao thấp trước sau, du dương trầm bổng, trong lòng đắc ý, đây đều là công lao cày cấy đêm của .

      " xuống !" Lâm Miểu Miểu đẩy đẩy .

      những xuống, còn giang hai cánh tay, giống như chiếc chăn bông nặng trịch, ép Lâm Miểu Miểu hài lòng điểm nào?"

      Lâm Miểu Miểu gì mà nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng biết trả lời , chắc chắn chịu bỏ qua tiếp tục làm phiền , suy nghĩ mấy giây, liền bắt đầu ra sức thể bất mãn với Tông Chính: "Ngày hôm nay cả người em đều đau, nhất là chân......còn có vì sao em ngủ lại phải đánh thức em?......còn nữa cái lần gần sáng ý! Xuống ! Nặng quá, cả người em đau lắm!"

      Tông Chính im lặng lật mình nằm xuống bên cạnh , nghiêm túc giải thích: "Lần đầu tiên nhất định có ảnh hưởng còn lưu lại, đây là tượng rất bình thường, ngay cả quá trình đổ máu kia em cũng được lược bỏ, người khác chảy máu há chẳng phải đau chết sao?" Dừng lại lúc, ngượng ngùng bồi thêm câu " cũng đau lắm!" Đó là lí do lần đầu tiên đau tí xíu là tượng vô cùng bình thường.

      liếc nhìn , dùng giọng điệu phê bình : "Lâm Miểu Miểu, em bây giờ càng ngày càng giỏi láo nhỉ! Em nhảy xe cũng kêu đau với , chút chuyện cỏn con này cũng kêu đau?"

      "Lúc nào em kêu đau với ? Là cứ muốn hỏi em hài lòng về ở điểm nào!" bẻ lại, " biết lần đầu để lại hậu quả, vậy mà còn làm thêm hai lần......!!"

      Nghẹn lâu như vậy, lần đầu tiên làm lại khó chịu, đương nhiên muốn làm lần thứ hai, lần gần sáng tỉnh lại đúng lúc, tỉnh cũng tỉnh, thuận tiện phải sao!

      liếc , hời hợt kéo vào cuộc: "Lúc làm, em cũng từ chối!" kéo vào trong lòng mình, trong mắt phượng tất cả đều là xem thường, "Bây giờ muốn trở mặt? Em ăn cơm cùng cha vợ tâm trạng tốt, còn đổ hết tức giận lên đầu , Lâm Miểu Miểu, bây giờ em là càng ngày càng......"

      Lâm Miểu Miểu mệt mỏi xoay người, đưa lưng về phía .

      Tông Chính: "......" Vừa nãy còn cảm thấy Lâm Miểu Miểu vừa mắt hơn, tại nhất định phải thu hồi những lời này!

      Buổi chiều, tầng năm mươi tháp đồng hồ đều ở trong tình trạng sợ bóng sợ gió, Giang Trạch cảm thấy ngày tháng gần đây vô cùng chật vật, trước kia tuy rằng tính tình Tông Chính tốt, nhưng từ trước đến giờ công tư phân minh, đâu có vì mấy câu với Lâm Miểu Miểu gây khó khăn cho , nhất là tuần gần đây, biết tại sao Tông Chính tới công ty, Giang Trạch gặp phải chuyện cần quyết định của sếp, gọi điện thoại cho sếp, có thể là cảm xúc phập phồng, lo lắng mình cẩn thận phá hỏng chuyện tốt gì ảnh hưởng tới tâm trạng của Tông Chính, sau đó còn mảnh xương.

      Buổi sáng Tông Chính đến, Giang Trạch cầm điện thoại trong lòng đấu tranh năm phút đồng hồ, gọi cuộc điện thoại thứ hai, lại lần nữa ngơ ngác mười phút. Buổi sáng Tông Chính tương đối bận rộn, lúc tâm trạng dường như tệ, buổi trưa này chung Giang Trạch cũng có thể yên tâm ăn bữa ngon, kết quả buổi chiều, Tông Chính vừa làm, hơi lạnh toàn bộ tỏa ra.

      Giang Trạch ôm đống văn kiện, lặng lẽ vì mình tưởng niệm phút đồng hồ, bi tráng gõ cửa phòng làm việc.

      Sau khi Giang Trạch để văn kiện xuống, chuẩn bị lấy tốc độ ánh sáng rút lui, Tông Chính đột nhiện lại gọi lại.

      *

      Sau khi Tông Chính khỏi Lâm Miểu Miểu mới dậy, sau khi rời giường phơi nắng trong vườn hoa được nửa tiếng, chị Chu đưa đến đống đồ, là Tông Chính bảo Giang Trạch đưa về.

      Tặng quà bình thường đều là bày tỏ ý tốt, Úc Hân tặng tranh, là để tỏ lời xin lỗi cũng để trong lòng dễ chịu hơn, như Tông Chính là sao đây?

      lấy tấm thiệp từ trong bó hoa hồng đỏ rực, bên trong chỉ có mấy chữ, bởi vì người viết tấm thiệp này tính cách thẳng thắn có cá tính, đơn giản mấy chữ, nhưng lại có thể biết người này rất mạnh mẽ, rất có uy thế.

      ......

      For Lâm Miểu Miểu

      Tông Chính.

      ......

      Lâm Miểu Miểu đặt tấm thiệp lên bàn, mở cái hộp khác, mặt đáy lót nhungđen, bên trong đặt chiếc vòng tay ngọc bích màu xanh da trời trong như pha lê, Lâm Miểu Miểu nhìn thoáng qua rồi đóng hộp lại, thích ngọc cho lắm, đắt tiền, dễ vỡ.

      Miếng ngọc Quan Khưu Thục Thanh cho , ngày đó tai nạn ô-tô, lăn vòng mặt đất, vỡ thành mấy mảnh, chiếc vòng tay này có lẽ cũng giống kết cục của miếng ngọc kia.

      Tông Chính vừa tan làm vội vàng về nhà, đây là lần đầu tiên từ khi chui ra từ bụng mẹ tặng quà cho người khác mà lại khẩn trương như vậy, đồ Lâm Miểu Miểu nhận được, sau đó có tin tức.

      Chí ít cũng nên gọi điện thoại cho chứ?

      viết tấm thiệp kia, để ám thị sau khi xem gọi điện thoại cho , kết quả đến tận khi tan ca, Lâm Miểu Miểu cũng có phản ứng.

      rút ra kết luận, đối với Lâm Miểu Miểu thể dùng ám thị được.

      Lúc Tông Chính bước vào hoa viên Thế Kỷ, chị Chu cho biết Lâm Miểu Miểu ở vườn hoa, hơn nữa buổi sáng và buổi chiều đều nán lại vườn hoa rất lâu.

      Tông Chính rất ngạc nhiên ra vườn hoa bắt người, Lâm Miểu Miểu thực giống người nhàn rỗi thích ngắm hoa, liệu có phải vì tâm trạng tốt? Nhưng cho là tâm trạng tốt, chỗ nên đến phải là phòng huấn luyện đấm bao cát mới đúng?

      Lâm Miểu Miểu cũng ngắm hoa , tấm thảm lông cừu đắp hờ đùi, nhắm hai mắt tựa lên ghế, Võ Tòng cũng lười biếng nằm ở bên chân của .

      Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, đây là tiếng bước chân của người đàn ông, con đường lát đá xanh, ràng, có lực.

      dừng bên cạnh , yên lặng tiếng động, lại làm cho người khác thể nào xem , hơi thở nhiệt độ cơ thể nhanh chóng làm bầu khí ấm lên, chóp mũi ngoài hương hoa thoang thoảng ra còn có mùi hương khác, đó là mùi hương thuộc về đàn ông, dìu dịu, nóng bỏng.

      Lâm Miểu Miểu mở mắt ra, ngẩng mặt lên nhìn về phía .

      ……

      Quần áo ma sát, Tông Chính khom lưng ôm cả cùng tấm thảm, ngồi lên ghế dựa của , đặt lên đùi mình, dán sát vào , cách mấy lớp quần áo, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của cách ràng, đây là vòng ôm nóng bỏng lạ thường, làm cảm thấy vô cùng ấm áp.

      Trong vườn hoa vẫn yên tĩnh như trước, chỉ có tiếng động khi cử động, lát sau, mới lên tiếng phá vỡ bầu khí yên tĩnh trong ánh chiều tà.

      "Em thích ?"

      Tầm mắt của dừng lại chiếc bàn cạnh ghế dựa, hoa hồng sắc đỏ rực rỡ, cùng với hộp nhung màu đen, còn có tấm thiệp viết tay.

      thích nhất tấm thiệp này.

      ......

      For Lâm Miểu Miểu

      Tông Chính.

      ......

      Đây là lần đầu tiên, tên và tên được đặt chung chỗ, dùng ngòi bút của viết ra, nét chữ rất đẹp.

      Sau đó là hoa, còn cái vòng đắt tiền mà dễ vỡ......

      sử dụng trong khoang mũi ừ tiếng: "Thích." Nếu thích, khỏi cần nghĩ cũng biết Tông Chính có phản ứng gì.

      Tông Chính vui vẻ nở nụ cười.

      Thanh của nếu như mang theo tức giận cùng ngạo mạn, trở nên biếng nhác và trầm, dùng loại thanh này ở bên tai : "Hoa sen trong Thiên Hà Viên nở rồi, khi còn bé thích chèo thuyền thoi đứng ở giữa ao, hôm nào dẫn em chèo thuyền."

      "Vâng."

      Lúc ăn cơm chiều, lại lần nữa Lâm Miểu Miểu hưởng thụ phục vụ gắp thức ăn cho .

      Tông Chính nghỉ làm nhiều ngày, lại thêm mối quan hệ dây dưa kia của nhà họ Lâm, sau bữa cơm đến thư phòng làm thêm giờ, vừa tới chín giờ hào hứng kéo Lâm Miểu Miểu tắm, ý đồ rất ràng.

      Lâm Miểu Miểu cau mày, vẻ mặt kháng cự: "Người em khó chịu."

      "...... rất cẩn thận......"

      Những lời kế tiếp của Lâm Miểu Miểu đều bị bờ môi cực nóng của ngăn lại trong cổ họng, im lặng hai giây, bất đắc dĩ hé môi, từ chối dường như càng ngày càng trở nên khó khăn hơn.

      Sau khi cởi sạch quần áo của Lâm Miểu Miểu, vẻ mặt của Tông Chính hơi hơi mất tự nhiên, nhớ mình rất dịu dàng, rất rất dịu dàng, rất rất rất dịu dàng......

      Nhưng người sao có nhiều dấu hôn xanh tím đến vậy?

      nâng chân của lên đến ngang hông mình, hình như nâng đến nơi nào đó, kêu tiếng, giống như có chút đau.

      tay phải của còn băng kín bông gạc, tâm trạng của tốt, thân thể thoải mái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Tông Chính bỗng nhiên cảm thấy mình giống như kẻ có lương tâm.

      im lặng hai giây, sau khi tắm xong cho , lập tức ôm lên giường, đón ánh mắt kinh ngạc của Lâm Miểu Miểu, hậm hực : "Em ngủ trước , còn có chút chuyện chưa làm xong."

      Buổi tối ngày hôm trước Tông Chính nghĩ hôm nay hẳn là có thể, đặc biệt “săn sóc" để nghỉ ngơi ngày, ông xã tốt như vậy đâu mà tìm, thế nhưng, Lâm Miểu Miểu cho tia sấm sét giữa trời quang, kỳ kinh nguyệt của tới.

      Là sói đều muốn ăn thịt, trước đây chưa ăn cũng thôi, ăn thịt rồi bảo ăn chay làm sao được?

      Đầu Tông Chính chỉ có chữ: Kháo!(1)

      Nếu như thêm động tác nữa, muốn dựng thẳng ngón tay giữa(2).

      Hậu quả của việc dục vọng thỏa mãn chính là tính tình càng nóng nảy, nhưng hậm hực của thể bạo phát với Lâm Miểu Miểu, cho nên chỉ có thể chuyển sang công việc.

      "......cậu gọi điện thoại cho Ngụy Thăng, trước ngày mai nếu như những tin tức xấu này còn chưa biến mất sạch , công ty phát tiền lương tháng này cho ta, sau đó trong vòng mười phút ta nhất định phải thu dọn xong đồ đạc, cút ra khỏi Thịnh Hoa cho tôi."

      Tông Chính mắng người xong, văn kiện bàn rơi đến bên chân Giang Trạch, tập giấy lập tức bay toán loạn, Giang Trạch khom người cấp tốc nhặt tập giấy tờ rơi rải rác mặt đất, hề dông dài dứt khoát đóng cửa lại. Tông Chính nới lỏng cổ áo, quay sang nhìn về phía Lâm Miểu Miểu, tức giận gương mặt trong thời gian cái nghiêng đầu, tan mất hơn nửa, dường như người vừa rồi dọa Giang Trạch sợ chạy mất dép, căn bản phải là .

      Nét mặt thay đổi tới, hỏi: "Chán ?"

      "...... chán đâu." Hôm nay là ngày thứ ba theo làm, cảnh này mỗi ngày đều chứng kiến vài lần, sau đó phát trước đây Tông Chính đối xử với như vậy là còn khách khí chán.

      Lúc làm việc, ôm máy tính xem phim truyền hình, tư liệu chụp ảnh, hoặc mang theo máy ảnh của mình loanh quanh trong tháp đồng hồ, thấy thứ gì có ý nghĩa, lập tức bấm máy chụp tanh tách tấm.

      Làm người mẫu, tất cả các công nhân viên trong tháp đồng hồ dàn cảnh, mấy ngày gần đây ngừng kêu khổ, có cấp tính tình thay đổi thất thường, tính khí nóng nảy rất áp lực rồi, nay lại thêm vị đại thiếu phu nhân có chuyện gì còn mang cái máy ảnh chụp ảnh khắp nơi.

      Lâm Miểu Miểu đến chỗ nào, nhân viên chỗ đó đều biểu cần cù chăm chỉ vô cùng, tất cả đều là bộ dạng khí thế ngất trời, vùi đầu vào làm việc, cúc cung tận tụy, mỗi lần vòng, đều cảm khái: Công nhân viên ở tháp đồng hồ quá nhiệt tình với công tác của mình, vì vậy càng cần mẫn chụp hơn.

      Lâm Miểu Miểu thấy những ngày tháng gần đây mình quá sa đoạ, kiên trì chạy bộ buổi sáng hơn mười năm, sau khi cưới chạy được mấy ngày, làm ở câu lạc bộ Tuyết Vực cũng có tuần, hơi áy náy, lấy lý do: Gần đây liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, bận quá đến được.

      Buổi tối hai người cùng về nhà, lúc ăn cơm Tông Chính nhận được cuộc điện thoại, sau khi tiếp điện thoại xong, vẻ mặt nặng nề, Lâm Miểu Miểu gửi ánh mắt hỏi thăm, bên môi nhếch lên nụ cười giễu: "Có người tự thú."

      Lâm Miểu Miểu đặt đũa xuống, yên lặng chờ đợi câu sau của .

      Người tự thú một mực khẳng ̣nh mình bị đối xử công bằng, cho nên sinh ra tư tưởng ghét người giàu. Sau đó tổ chuyên án điều tra tư liệu về nghi phạm, chứng thực người này thường giúp người khác lắp ráp xe cộ phi pháp, cũng có thói xấu đánh bạc, gần đây nhất bị bọn cho vay nặng lãi ép đến đường cùng, vì thế tên này nhận cuộc làm ăn, sau khi xong việc đối phương lại ỷ vào thân phận địa vị trả tiền, nghi phạm cần tiền gấp giận mất khôn, trực tiếp chạy vào trong khu vực nhà để xe của phòng tranh, chọn chiếc xe nổi tiếng vừa mắt ra tay.

      Lâm Miểu Miểu cảm giác như có đàn quạ đen bay đỉnh đầu, bởi vì chuyện này còn nghĩ đến tai nạn giao thông năm đó của Lý Yên, trong đầu gần đây cũng toàn là mối quan hệ lộn xộn kia của Lâm Thế Quần, chuyện xảy ra lâu vậy mà lại trở thành cá trong chậu bị vạ lây ư?

      có chút cam lòng chất vấn: "Cho dù là ghét người giàu, tại sao phải chọn phòng tranh của Úc......?" biết xưng hô như thế nào với Úc Hân, gọi là dì Úc giống Tông Chính, luôn cảm thấy có điểm kỳ quặc.

      "Người ỷ vào thân phận địa vị sửa xe trả tiền, lại chính là cháu trai của Phương Đới."

      Lâm Miểu Miểu gì, cho rằng cuộc sống sau này nhất định toàn là cảnh tàn sát khốc liệt, lần đầu tiên tràn ngập ý chí chiến đấu như vậy, lúc này mới phát hoá ra tất cả đều là suy nghĩ nhiều, tâm trạng thực rất tốt. Có điều rất nhanh bình thường trở lại, có bày mưu tính kế như trong tưởng tượng của đương nhiên là tốt nhất, chỉ cần giả thuyết mẹ của mình có thể do người khác hại, trong lòng vô cùng áp lực rồi.

      thở phào hơi, vẻ mặt nhõm hẳn: " ra em suy nghĩ nhiều."

      Tông Chính liếc nhìn , khẽ hất cằm, đếm xỉa tới hỏi: "Em à, muốn nghe cách nghĩ của hay ?"

      Lâm Miểu Miểu ngước lên, mờ mịt chớp chớp mắt, vẻ mặt tiết lộ đồng ý với nào đó, giọng điệu chuyện với cũng thờ ơ......

      Chỉ là bờ môi của thể cảm giác được nhếch lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm, tựa như giục: Nhanh đến hỏi !

      Chú thích:

      (1) 靠: Mọi người dùng từ này để biểu thị ngạc nhiên hoặc phản đối. Ở đây lời Tông Chính có thể hiểu là: "khỉ ", "chết tiệt", "khốn kiếp"

      (2) Tại các quốc gia phương Tây, giơ ra ngón giữa bị coi là cử chỉ thô tục và khiêu dâm. Cử chỉ này thường được dùng để lăng mạ người mà ngón tay này chỉ vào. Trong tiếng Việt còn có từ lóng "ngón tay thối" dùng để chỉ ngón giữa.
      Last edited by a moderator: 17/8/14
      Mai Trinh, xuxubungbu, Juuni8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :