1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố chấp cuồng - Ngải Tiểu Đồ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32:

      ra Lục Tắc Linh cũng còn nhớ cái cảm giác ngón tay chạm lên phím đàn là như thế nào nữa, chỉ cảm thấy khắc đó, giao linh hồn của mình cho Steinway. được đàn như thế này lâu lắm rồi, cũng rất lâu rồi đụng vào đàn, ràng cảm thấy những nốt nhạc này trở nên xa lạ, nhưng biết tại sao lúc đè xuống cái phím màu đen, tất cả đều chui ra khỏi đầu.

      Giống như đặt mình vào trong mơ, hoa tươi cùng ánh nến ở xung quanh, ánh đèn sáng chói hóa thành điểm sáng sặc sỡ, trước mắt là những hình ảnh mơ hồ, tâm trí hỗn loạn, giống như xông vào mộng cảnh của Elise, muốn tỉnh, muốn tỉnh lại nữa.

      Từ 《 Fur Elise 》 đến 《 ánh trăng 》, tất cả đều là những nhạc khúc nghe riết mà thuộc, từng luyện qua ngàn lần vạn lần, lúc đánh đàn hầu như cần nhớ lại, nó trở thành loại bản năng.

      Bạch Dương vẫn nghiêng người dựa vào Piano, quần áo thường ngày được thay đổi thành lụa là, cứ đứng như vậy nghe đánh đàn, mà , cũng cho rằng chỉ có mình là khán giả. Vậy mà vẫn rất thận trọng.

      Lúc đứng dậy cúi người chào, trong phòng ăn liên tiếp vang lên những tiếng vỗ tay, khoảnh khắc đó cảm xúc trong lòng mênh mông, lúc rời khỏi phòng ăn vẫn thể nào quên được. Giống như tất cả đều có gì thay đổi, tất cả đều dừng lại luc 1năm năm trước.

      Bạch Dương uống chút rượu, nên gọi xe taxi về nhà. Ước chừng là khí tốt quá, bọn họ trước xuống xe có chuyện với nhau, cùng nhau tản bộ về nhà. Lúc này màn đêm buông xuống, đèn nê ông chiếu những tia sáng mênh mông, sắc màu nét mà sặc sỡ. Xe cỗ tới tới lui lui, đèn xe như thắt chặt lại, tay của Lục Tắc Linh vẫn nắm chặt cái ví da của mình, nhịp tim đập như sấm, ràng qua lâu rồi, nhưng vẫn thể nào bình tĩnh lại được.

      Bạch Dương nghiêng đầu nhìn nụ cười nở ra từ tận đáy lòng của , cũng khỏi cười theo, : "Sư phụ Lục, đánh đàn đặc sắc, về sau phải thường xuyên đặt bao hết cả rạp mới được!"

      Lục Tắc Linh nghiêng đầu nhìn Bạch Dương cái, chỉ cảm thấy cái khuôn mặt góc cạnh cùng với gò má ràng của ta nhìn qua nhu hòa có chút thể tin được, mím môi, trêu ghẹo ta: "Vậy cũng nên trả thù lao ."

      Bạch Dương ưỡn mặt, khoác lác vô sỉ: "Tiền có, có thể chải mặt thay ?"

      Lục Tắc Linh làm ra vẻ mắt trợn trắng. Hai người cùng nhau cười.

      Năm năm rồi, có lẽ hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của Lục Tắc Linh, Phật dần dần tìm về với mình, tìm về với những đam mê ngày trước.

      gì, chỉ nghiêm túc quan sát người đàn ông trước mắt này, tâm cảnh ấy sao mà bình thản quá, biết đây phải là , đối mặt với ta, cảm thấy mình được thả lỏng, đầu óc cần phải căng thẳng, cũng mền lòng mà theo.

      Chỉ là bình tĩnh, giống như có gió thổi mặt hồ, làm cho quên những gợn sóng ngày trước.

      Có lẽ, đây mới là hồi sinh, cõi đời này căn bản có cái gì gọi là tình oanh oanh liệt liệt, cuộc sống, cũng chỉ là cuộc sống mà thôi.

      Cuộc sống yên tĩnh vẫn tiếp tục. Gần đây công việc của Bạch Dương cũng bận rộn lên, có thời gian thường xuyên đến dẫn ăn ngon, nhưng vẫn thường xuyên gọi điện thoại tới, Lục Tắc Linh cảm thấy được lòng mình càng ngày càng bình tĩnh.

      Lúc biết được tin Hạ Diên Kính xảy ra tai nạn xe cộ còn bận rộn với bữa tiệc. Cúp điện thoại xong hai lời liền lao ngay.

      Ngồi xe buýt đường dài suốt mấy trạm xe, thèm để ý đến việc ăn cơm, sau bảy tiếng, về đến cái thành phố mà rời suốt năm năm.

      Lúc xuống xe, biết được cảm giác lúc này của mình là gì, chỉ thấy hô hấp trở nên dồn dập, để lại rất nhiều thứ ở cái thành phố này, giờ phút này, những thứ kia từng chút từng chút quay lại trong . ra chưa từng quên, chỉ là trốn tránh mà thôi.

      Ở trong bến xe, mang theo túi lớn túi theo cái tình thời sinh viên, xôn xao mà tầm thường, từng sợi tơ như chạm vào trong lòng .

      Nao nhiệt cũng tốt, tiêu điều cũng tốt, tất cả trở thành giấc mơ cũ, cứ cất lại vào đêm hôm qua, hôm nay, trở thành độc.

      Hạ Diên Kính biết trở về, người ấy dán băng keo ở vài chỗ, đòi lên giường ngủ, cùng mẹ của ấy đấu khẩu.

      Lúc thấy Lục Tắc Linh, miệng há ra to, đợi đến lúc co phản ứng lại kịp, lập tức trợn tròng mặt trách mẹ của mình: "Mẹ, chuyện gì vậy hả! Rốt cuộc là mẹ cho bao nhiêu người biết vậy! Có chút chuyện à! Vậy mà mọi người đều tới đây hết rồi!"

      Lục Tắc Linh từ từ tới, đứng cạnh giường của ấy, " phải bác cho mình biết, là Hiểu Phong ."

      Hạ Diên Kính cau mũi cái: "Miệng rộng như nhau! biết thể nhờ vả gì ấy được mà!"

      Lục Tắc Linh liếc ấy cái: "Ai cũng , chỉ cho mình!"

      "Vì sợ làm trể nãi công việc của cậu." Mắt ấy lóe lên.

      "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao lại cẩn thận như vậy?"

      Mẹ Hạ chen lời vào: " biết cái con nha đầu này sao lại cần tiền đến như vậy, nhất định đòi ra bên ngoài mở trường dạy luyện thi, mà trong trường học lại để cho nó làm vậy. Nó vội vàng lên xe! may liền xảy ra chuyện!"

      Lục Tắc Linh nghe mẹ Hạ lảm nhảm oán trách, như có điều suy nghĩ nhìn sang Hạ Diên Kính.

      Ban đêm, người nhà họ Hạ đều rồi, Lục Tắc Linh vẫn ngồi giường. Chỉ mới mười giờ, trong bệnh viện còn chút thanh ồn ào nào nữa, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi.

      Hai đầu chen chút nhau cái giường bệnh, nên Lục Tắc Linh dám động, sợ đụng trúng vết thương của Hạ Diên Kính.

      ràng cũng biết tán gẫu về cái gì, đột nhiên cổ họng của Hạ Diên kính lại có chút nghẹn ngào, ấy : "Tắc Linh, quay về , tìm cha của cậu, rồi tất cả tốt thôi, trở lại , nơi này mới là nhà của cậu."

      Lục Tắc Linh cực kỳ khó chịu, "Mở trường luyện thi là vì mình, phải ?"
      Last edited: 25/3/15
      Mẹ Mìn, trangtrongnuocHà Hoàng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32.2

      "Mình chỉ muốn, nếu như có căn phòng ở đây, cậu nhất định trở về."

      Lục Tắc Linh nhịn được nước mắt, cắn chặt đôi môi.

      "Cậu quên Thịnh Nghiệp Sâm được ? Trong thành thị này phải chỉ có mình ta, mà còn, còn có cha cậu nữa, sống ở đây từ đến lớn, trở lại , nhìn cậu sống ở thành phố khác, mình cảm thấy an lòng."

      . . . . . .

      Lục Tắc Linh biết phải làm sao để biểu đạt tâm tình lúc này của mình được, quá đau rồi, tuy nhiên lại biết nó bị thương ở đâu, chỉ cảm thấy trán và lưng chảy đầy mồ hôi. vẫn cố ý quên cái tên đó , cố ý trốn tránh, giờ phút này tất cả lại lên ràng trong đầu đến như vậy. ra là chưa từng bình tĩnh qua, chỉ là số mạng ngắn ngủi buông tha cho , khiến thời gian tạm ngừng vài giây như vậy.

      Ngắn ngủi cũng tốt, như vậy làm kịp thay đổi.

      Từ lúc trở về đây đến giờ, vẫn cảm thấy lo lắng, cảm giác giống như sắp phải lấy chồng vậy, cứ lo lắng hoảng sợ cả ngày.

      Người đụng Hạ Diên kính bị thương rất có tiền , cho ấy ở trong phòng bệnh đơn , bệnh viện cũng là loại tốt nhất thành phố. Cũng là nơi mà ngày trước Thịnh Nghiệp Sâm nằm viện.

      Quá quen thuộc, cho nên cảm thấy sợ, mỗi tấc cũng đủ làm cho nhớ lại những việc đó. ràng có gì tốt đẹp, vậy mà lại nhớ đến như vậy, là hẹn hạ, ngay cả cơ cũng nhịn được mà hận chính mình.

      Lúc đụng phải Thịnh Nghiệp Sâm có chút kịp chuẩn kịp, gọi lại, cũng là ngoài dự đoán của .

      Đợi phục hồi tinh thần lại, Thịnh Nghiệp Sâm chạy tới bên cạnh .

      Trong đầu giống như có cái chuông bị ôm cọc gỗ va vào, mắt nổ đầy đom đóm.

      Hình như Thịnh Nghiệp Sâm rất mệt mỏi, đáy mắt xanh đen, sắc mặt có chút trắng bệch, chân mày cũng nhíu chặt lại.

      "Trở lại rồi?" Giọng của có chút khàn khàn, mùi thuốc lá người cũng rất nặng, Lục Tắc Linh khỏi nhíu nhíu mày, phải là chán ghét, mà là đau lòng, người đàn ông như chính sinh mạng của mình, bây giờ lại mệt mỏi đến như vậy, rất muốn thay vuốt hàng lông mày của ra.

      trả lời vấn đề của , môi mấp máy, hỏi : "Ngã bệnh sao?"

      Thịnh Nghiệp Sâm sửng sốt chút, sau đó lắc đầu cái: "Là bà nội. . . . . . Bà nội lại nhập viện rồi."

      Lúc Lục Tắc Linh nghe xong, cả kinh mạnh mẽ ngẩng đầu, giống như là vì chuyện bà nội của nằm viện mà thấy khó chịu, nhưng nghĩ lại, việc này có liên quan gì đến mình đâu. nắm chặt tay lại, cúi đầu thấp xuống.

      câu rất bình thường: "Chăm sóc bà tốt nha, bà cũng lớn tuổi rồi, nên

      hay bị ốm.” xong, xoay người muốn rời khỏi. Nhưng nghĩ tới, bị cánh tay ấm áp nắm lại.


      Giống như có đốm lửa, bắt đầu thiêu đốt cánh tay của , dần dần lan xuống, triền mien mà lưu luyến, quấn quit tay của .


      giống như những đôi nhau, nắm tay của , cố tránh nhưng được. thể tin được, người lạnh lùng như , mà bàn tay lại ấm áp đến như vậy, ấm đến nỗi làm cho muốn buông ra.


      Giọng của dần dần mềm xuống, cơ hồ mang theo vài phần thỉnh cầu mà : “Có thể……. thăm bà nội chút hay ?”


      khàn khàn tiếp tục : “Bà bị bệnh hồ đồ, mà vẫn ngừng nhắc tên em”.


      Lục Tắc Linh ngước đầu, sợ mình nhịn được mà bật khóc. Bốn năm nay, chỉ có mình bà nội là lòng thương , có thể kiên trì lâu như vậy, là nhờ vào khích lệ của bà nội, kiếp này có cách nào làm cháu dâu của bà, chỉ hy vọng kiếp sau có thể vượt cái danh nghĩa này, làm con cháu của bà, hồi báo đáp cho bà tốt.


      Lục Tắc Linh hít mũi cái, hỏi : “Phòng bệnh nào? Dẫn em thăm bà chút.”


      Thấy bà nội nằm giường bệnh, rốt cuộc Lục Tắc Linh cũng nhịn được mà tuôn nước mắt, đôi mắt khỏe mạnh ngày trước của bà giờ phút này giống như gốc cây sắp sửa chết, còn chút sức sống, chẳng phân biệt được hay mơ, mê sảng ngừng lẩm bẩm. Có người tới cũng biết.


      Thịnh Nghiệp Sâm cùng Lục Tắc Linh đứng ở đầu giường. Thịnh Nghiệp Sâm cúi người, ôn hòa mà kiên nhẫn với bà nội: “Bà nội, nhìn chút xem, con đem Tắc Linh đến nè.”


      Lúc nghe thấy gọi hai chữ Tắc Linh kia. Lục Tắc Linh vẫn nhịn được mà run cái. bao nhiêu năm nay, cũng chưa từng dịu dàng gọi tên như vậy, gần như sắp quên, từng đối đãi dịu dàng với , chỉ có đều là xem như chị ấy. Chính cũng gần như nhớ nổi, bọn họ đến ngày hôm nay như thế nào.


      Bà nội bị bệnh hồ đồ, mắt cũng nhìn nào người Lục Tắc Linh, lại đột nhiên rất vui mừng gọi: “Tắc Linh à? Tắc Linh tới sao? Tắc Linh bà biết, là cháu dâu sao, cái con bé chút lương tâm, lâu như vậy mới chịu đến thăm bà.”


      Lục Tắc Linh khó chịu che miệng, sợ khóc lên thành tiếng.


      Thịnh Nghiệp Sâm có phản bác, ngược lại theo : “Là Tắc Linh tới, ấy đến thăm bà.”


      Bà nội giơ cánh tay khô héo gầy lên trung quơ nữa ngày: “Tắc Linh đâu? Ở chỗ nào?”


      Tắc Linh vội vàng đưa tay ra, bà lão hài lòng nắm lấy tay , rồi gọi tên Thịnh Nghiệp Sâm ra.


      Động tác của có chút chậm chap, hơi thở cũng gấp gáp, quyến luyến mà từ ái lục lọi hai tay, cuối cùng đem tay bọn họ để ở chỗ. Vô cùng ấm áp, Lục Tắc Linh cảm thấy mình dường như sắp chết đến nơi rồi.


      Bà nội vẫn cứ thao thao bất tuyệt, có gì logic với nhau, nghĩ gì đó, tay của bọn họ vẫn cứ đặt lên nhau, quen thuộc mà xa lạ, Lục Tắc Linh cảm thấy sợ hãi. Đóa hoa tuyệt diễm bênh cạnh vách núi, tham lam mà ngắm nhìn, dám đến gần, sợ nếu như té xuống tan xương nát thịt, cảm giác này dám thử lần nữa.


      Bà nội xong liền ngủ mất, bà bị bệnh nặng nên có nhiều sức lực


      Hơi thở của bà càng ngày càng yếu, Lục Tắc Linh có chút khổ sở, rất muốn rút tay của mình về, nhưng ngờ lại bị cái tay khác gắt gao nắm lấy.


      hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Thịnh Nghiệp Sâm cái, Thịnh Nghiệp Sâm cũng nhìn , ánh mắt kia thâm trầm làm thấy sợ.


      dám động, cho đến lúc Thịnh Nghiệp Sâm chậm rãi buông ra, mới dần dám rút trở lại.


      “Em đây.” Giọng của Lục Tắc Linh rất thấp.


      Giọng khàn khàn của Thịnh Nghiệp Sâm lại vang lên, lấn áp hỏi : “Tại sao lại trở về?”


      Lục Tắc Linh dám nhìn , cũng dám động đậy, ánh mắt nhìn về phía khác, : “Hạ Diên Kính bị tai nạn xe cộ.”


      Nửa ngày sau Thịnh Nghiệp Sâm cũng chuyện. Hồi lâu, mới nhàng thở dài cái, dịu dàng giơ tay lên, vỗ về. chơi đùa với mái tóc xoăn dài của , tóc dài màu đen quấn vòng quanh ngón tay của , giống như cây tử đằng triền miên.


      ràng là có tình cảm gì, nhưng lúc này ánh mắt của nhìn Lục Tắc Linh lại có mấy phần quyến luyến thôi.


      dịu dàng vén tóc của ra sau tai, lộ ra cái cằm cong cong. hiểu ngẩng đầu nhìn , chỉ nghe : “Như vậy hợp hơn, rất đẹp mắt.”


      Lục Tắc Linh trừng mắt nhìn, biết gì.


      “Thoáng cái năm năm rồi, ra tóc của em dài như vậy rồi.” Giọng có chút hoảng hốt, mơ hồ mang theo chút tiếc nuối. Nhưng Lục Tắc Linh hiểu nổi tiếc nuối đó là gì.
      Last edited by a moderator: 20/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33:

      Thành phố quen thuộc, bầu trời quen thuộc, vô cùng quen thuộc, Lục Tắc Linh thầm nghĩ, nếu như thay đổi, cũng có thể ung dung thản nhiên ứng đối, nhàng câu hẹn gặp lại.

      Nhưng Lục Tắc Linh chính là Lục Tắc Linh, quên lúc mình tha hương, nhớ đến mức ngủ được, chôn mình ở trong chăn khóc mình; quên mình từng mơ thấy được kết hôn với , lúc mặc bộ đồ dâu màu trắng tinh, lại giật mình tỉnh giấc. . . . . .

      xem hạnh phúc của như mạng sống của chính mình, để được hạnh phúc, cho dù có gặp bất hạnh, vẫn chấp nhận. cho là cả đời này chính là như vậy, cũng có gì có thể hy vọng , bình thản kết thúc, cho dù phải độc, cũng có thể chấp nhận được.

      Nhưng khi ra "Năm năm", tay chân vẫn thể nào nhịn được mà trở nên lạnh lẽo, thắt lại. dùng giọng điệu tiếc hận như vậy qua làn tóc của , ngón tay thon dài giống như được cắt tỉa sau khoảng thời gian khó khăn, đau đớn ấy, so với lúc dùng giọng điệu châm chọc để lại càng chua xót hơn. tình nguyện chấp nhận giống như lúc trước, cũng muốn giống như bây giờ, nàng học được tử tâm, dù là chỉ là đối với khá hơn chút, nhưng trong lòng của lại sinh ra những suy nghĩ hèn mọn.

      nhếch nhác rời , thậm chí quên
      luôn việc phải tạm biệt Hạ Diên Kính. Ngay đêm đó liền mua vé xe trở về. Chỉ mới hai ba ngày chưa có trở về. Trong nhà liền có chút hơi ẩm. Lấy quần áo phơi trước khi vào, mở cửa sổ ra cho khí bay vào, mới cảm thấy hô hấp dễ chịu hơn chút.

      Trước lúc ngủ Bạch Dương có gọi điện thoại tới, Lục Tắc Linh chuyện mà trong lòng lại yên, cúp điện thoại cũng nhớ mình cái gì. Chỉ mơ hồ nghe muốn rời khỏi nhà.

      công tác cũng tốt, sửa sang lại đầu óc mơ hồ của mình, thực biết nên đối mặt với như thế nào.

      Nhiệt độ càng ngày càng cao, ban đêm cũng rất nóng, cho dù có gió thổi cũng là dẫn khí nóng vào. Lục Tắc Linh ngại máy điều hòa gây ồn ào nên mở, chỉ mở cái quạt mát thổi cho đỡ nóng. lăn qua lộn lại ngủ được, trong đầu chỉ có cặp chân mày của Thịnh Nghiệp Sâm.

      Dưới gối có tấm hình, lúc ban đầu bị Thịnh Nghiệp Sâm thô bạo xé nát, là hình của khi còn bé. Lúc , đem theo tấm hình này, lúc rãnh rổi, dán từng mảnh từng mảnh lại. Phía sau tấm hình là dòng chữ của ông Thịnh Nghiệp Sâm, những lúc ngủ được lấy tấm hình này ra xem rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. nghĩ, cố chấp quả loại bệnh, giống như tình ngu ngốc của vậy, cõi đời này còn có cái thứ hai sao?

      Trong căn phòng cũ kỷ tối đen cái cửa sổ hồi thập niên 90 kia… rất cũ, chỉ cần nhúc nhích cái vang lên tiếng ken két. Từ đó đến giờ biết sợ là gì, cho nên khi nghe được tiếng ken két, vẫn nhúc nhích.

      Trong phòng khách truyền đến thanh huyên náo. nghĩ, mấy ngày nay về nhà, chắc mấy tên trộm để ý rồi. Vùng này ngư long hỗn tạp, là khu dân cư hỗn tạp nhất trong thành phố, rất nhiều kẻ nghiện thuốc ở vùng lân cận lẻn vào, lúc đó có xảy ra nhiều vụ trộm cắp, càng nghèo càng trộm, là tình tình hung ác.

      ra nhà của cũng có gì tốt để trộm, làm lãnh lương xong đều gửi tiết kiệm, mỗi tháng đều xài tiền của Hạ Diên Kính cho, trong nhà thực có gì đáng tiền.

      ngờ tên ăn trộm lại to gan như vậy. yên lặng ngồi ở đầu giường, tên nó lại dám vào trong phòng. biết là như thế nào, tên ăn trộm thẳng tới mở hộc tủ ra bắt đầu tìm kiếm, hề thấy ngồi ở bên.

      Lục Tắc Linh cũng muốn cùng tên đó vật lộn, nhưng khi thấy tên đó mở ngăn kéo cuối cùng ra biết tại sao, trong nháy mắt máu xông lên đỉnh đầu, mất toàn bộ lý trí, cơ hồ theo bản năng nhào tới.

      Trong bóng tối, liều mạng cùng tên ăn trộm vật lộn. Tên ăn trộm này cũng rất mù quáng, là dân liều mạng, sao có thể lương thiện được. Tên đó lấy cái cờ lê trong túi ra, gỏ lên đầu Lục Tắc Linh mấy cái.

      Đau đớn khiến phải buông tay, tên ăn trộm lại ham chiến, vơ vét đồ xong liền nhanh chóng chạy trốn.

      Đầu của Lục Tắc Linh choáng váng, ôm đầu đuổi theo, bước chân lảo đảo. Trước mắt hồi trắng đen, nhìn thấy , chỉ mơ hồ nhìn thấy cái bóng chạy nhanh.

      Hành lang tối đen như mực, nhìn thấy được gì, có cái gì đó dạp cái, theo bản năng muốn bắt lấy, nhưng mà cái gì cũng bắt được, lăn vài vòng xuống bậc thang.

      Xương cốt toàn thân đau như gẩy thành từng mãnh, cố gắng muốn đứng dậy, cùi chỏ lại chạm trúng cái hộp .

      Cái hộp được cái khăn quấn lấy, chắc là trong lúc gấp gáp, tên trộm bị rớt đồ cũng phát .

      Lục Tắc Linh cầm cái hộp được quấn kỷ càng lên, ôm chặt vào trong ngực. Có chút muốn khóc, nhưng lại cười.

      tốt, có vứt , vất vả lắm mới có lại được, chịu nổi nếu như nó mất lần nữa.

      biết mình leo lên lầu bằng cách nào, hao hết sức lực cuối cùng, gọi điện thoại cho Tiểu Tiên, còn kịp gì, trước mắt tối sầm lại.

      Lúc tỉnh lại lần nữa, ở trong bệnh viện, đầu quấn băng dầy cộm, chân cục thạch cao to, nhìn hết sức buồn cười.

      Tiển Tiên bị dọa hoảng sợ, ngồi bên cạnh giường bệnh ngừng chảy nước mắt.

      Lục Tắc Linh cảm thấy đầu rất đau, toàn thân cũng còn hơi sức gì, giật giật, tay trống , nhất thời mất tấc vuông, giọng của rất suy yếu, nhưng vẫn hết sức vội vàng hỏi: “Tiểu Tiên, có thấy cái hộp đâu ?”

      Tiểu Tiên xoa xoa mặt, từ trong ngăn tủ lấy ra cái hộp quen thuộc đưa cho , có chút nghẹn ngào : “Cái gì mà cậu xem như bảo bối vậy, đáng giá liều cả mạng sống như vậy sao?”

      Lục Tắc Linh ôm chặt cái hộp, cười trêu ghẹo: “Trị giá rất lớn đó!”
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Hà Hoàng thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34.2

      Tiểu Tiên giận: "Cùng ăn trộm đánh nhau? Cậu đánh thắng được ai hả?"

      Lục Tắc Linh chuẩn bị trả lời, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Bạch Dương cầm đống đồ tiến vào.

      Lục Tắc Linh có chút kinh ngạc: " phải rồi sao?"

      Bạch Dương gật đầu cái: "Ừ, mới vừa chạy về. Trong điện thoại Tiểu Tiên khóc lóc hù chết người."

      Tiểu Tiên ngượng ngùng nghiêng đầu sang chỗ khác, ấy và Bạch Dương tính là quen biết, lúc ban đầu lại có bắt đầu như vậy, nên vẫn tránh mặt , chắc hẳn lúc ấy là rất hốt hoảng. ấy vuốt mặt, cầm vái khay thủy tinh mà Bạch Dương mua lại , " chuẩn bị nước đây."

      Sauk hi Tiểu Tiên , Bạch Dương cất đồ xong mới ngồi xuống cạnh Lục Tắc Linh, ôn hào sắp xếp chăn giúp , dặn dò : "Về sau gặp phải chuyện như vậy chớ có liều mạng, bây giờ bị gõ đến chết, nhưng lần sau sao hả? Có ngu hay vậy?"

      liếc nhìn cái hộp vẫn ôm chặt trong lòng, hỏi : "Là vì cái vòng tay? Bởi vì cái món đồ này hả?"

      Lục Tắc Linh mấp máy môi.

      Bạch Dương cau mày: "Sao lại ngu như vậy? mua cái khác!"

      Lục Tắc Linh lắc đầu. Vòng tay này đối với là cái độc nhất vô nhị, sao có thể mua được?

      ngập ngừng : "Trị giá mười vạn !"

      Bạch Dương bất đắc dĩ thở dài, dở khóc dở cười : "Cái người phụ nữ này có ý tứ, thứ ham tiền cũng giống với người ta, ghét được mà."

      Lục Tắc Linh biết ta hiểu lầm, nhưng cũng muốn giải thích, lý do bảo vệ cái vòng tay này, so với ham tiền càng dễ nghe hơn.

      Hạ Diên kính mới nằm viện có mấy ngày, Lục Tắc Linh cũng nhập viện theo, lúc hai người chuyện điện thoại cũng cảm thấy tỷ muội tình thâm. Trong khoảng thời gian ằm viện này đều là Bạch Dương và Tiểu Tiên thay phiên tới đây chăm sóc , Bạch Dương mướn hộ lý cho , trừ vệ sinh ra, tất cả còn lại đều do ta tự làm lấy, ngày đêm cực nhọc chăm sóc cho .

      Lục Tắc Linh ăn cơm tối xong, Bạch Dương lau tay và mặt cho , tự tay thu dọn mọi thứ xong mới chịu rời , trước khi còn ngừng dặn dò. Sauk hi ta , phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng ngáy nhè của hộ lý.

      Lục Tắc Linh nằm nghiêng, mắt mở rất lớn, nhìn những hình ảnh mơ hồ ở trong bóng tối mà ngẩn cả người.

      Bạch Dương như vậy làm cho cực kỳ áy náy, ta có đuổi cũng chịu , ràng công việc bận rộn đến sắp tắt thở, vậy mà khi nhận được cú điện thoại đó, lại cố chấp muốn tới đây chăm sóc .

      bị làm cho cảm động. ra ta nghĩ gì đây? Mặc kệ Bạch Dương có hay , mặc kệ Bạch Dương hay , có gì quan trọng đâu chứ?

      Giống như Lâm Hiểu Phong , bọn họ là nâng đỡ lẫn nhau, có lẽ cả đời này trôi qua như vậy.

      nghĩ như vậy, nhưng tâm lại cảm thấy đau. Nhớ lại khoảng thời gian bốn năm quacô nghĩ ra, tại sao tâm Thịnh Nghiệp Sâm lại có thể sắt đá đến như vậy, tại sao lại bị Bạch Dương làm cho cảm động, còn Thịnh Nghiệp Sâm chút cảm động gì với những việc mà làm?

      Tại sao Thịnh Nghiệp Sâm lại ? Cái vấn đề này biết nghĩ bao nhiêu lần trong suốt những năm qua, là do cam lòng sao? Tuyệt vọng sao? Cuối cùng cũng chỉ có thể tiếp nhận thực tế mà thôi.

      Ở trong bệnh viện vài ngày, cái chân bị gãy của bị sưng rất năng, pahai3 tiêu viêm suốt mấy ngày , làm chậm ngày xuất viện của lại. Trong suốt hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên ăn uống, vệ sinh ở cùng chỗ giường nên có chút khó chịu. Vừa mới khỏe lại đòi vào nhà vệ sinh, sau này bị sưng lên rất nặng mới dám làm loạn lên nữa. Bạch Dương ước chừng là nhìn thấu lúng túng của , mỗi lần muốn di vệ sinh đều kiếm cơ ra ngoài, săn sóc đến nỗi làm cho Lục Tắc Linh cảm thấy áy náy.

      có nhiều bạn bè, nên người gọi cho cũng chỉ có vài người, cho nên khi nhìn thấy màn hình điện thoại lên chuổi số lạ, có chút kinh ngạc.

      "Alo?" Lục Tắc Linh liên tục "Alo6" vài lần nhưng vẫn có ai trả lời, buồn bực chuẩn bị cúp máy, đầu kia lại đột nhiên có tiếng .

      "Ừ" hai chữ đơn giản, Lục Tắc Linh biết được là ai.

      Thịnh Nghiệp Sâm, cái tên triền miên, lúc ra, đôi môi cũng đụng vào nhau, xa cách đến như vậy. Nhưng vẫn có thể sâu sắc nhớ được tất cả mọi thứ của .

      Co biết phải làm sao, giọng hơi run run : "Đổi số sao?" Lục Tắc Linh cũng biết tại mình lại hỏi việc này nữa. lại làm thêm lần nữa, đổi số mới có gì giỏi chứ? Nhưng vẫn rất khổ sở, khổ sở khi trong sinh hoạt của chút xíu dấu vết quen thuộc nào của nữa rồi.

      Thịnh Nghiệp Sâm trầm mặc hồi: "Đổi rồi."

      Lục Tắc Linh cảm thấy khổ sở, hết nửa ngày mới : "Có chuyện gì ?"

      Lục Tắc Linh mới vừa hỏi xong câu này, y tá liền cầm thuốc tiến vào. Liếc mắt nhìn bảng tên đầu giường, công thức hóa mà : "giường 77, Lục Tắc Linh, đến giờ chích rồi."

      Lục Tắc Linh cảm thấy có gì ổn cả, nghe lời đưa tay ra. Ngược lại ở đầu bên kia điện thoại, Thịnh Nghiệp Sâm lấy làm kinh hãi: "Nhập viện hả?"

      Lúc này Lục Tắc Linh mới hiểu được ý của , "Bất cẩn bị vấp trặc chân."

      . . . . . .

      Sau khi cúp điện thoại, Lục Tắc Linh suy nghĩ lâu cũng thể nào nghĩ thông được, đến tột cùng là tại sao Thịnh Nghiệp Sâm lại gọi điện thoại cho , cũng nghĩ thể nào hiểu nổi làm sao có thể gọi điện thoại cho được.
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34:

      Thịnh Nghiệp Sâm vẫn trầm mặc, khuôn mặt lạnh lùng có chút kiên nhẫn. chưa từng làm ra vẻ mặt này đối với Diệp Thanh.

      "Vậy em cảm thấy thể nào mới gọi là tình ?" Thịnh Nghiệp Sâm lạnh lùng hỏi ngược lại , như chiến sĩ tàn nhẫn, vô tình, liều mạng chém giết, chút lưu tình: "Lúc em rời , nhẫn tâm buông tay . vì em mà có thể từ bỏ tất cả, em lại em phải là người gượng dậy nỗi, người đó phải là em sao . Em học xong rồi, quay về, muốn ở chung chỗ nhất định phải như vậy sao. Đây chính tình của em?"

      Thịnh Nghiệp Sâm híp mắt cái, giọng điệu dần dần phai nhạt dần: "Như vậy mới gọi là sao? So với em, lại cảm thấy Lục Tắc Linh mới làm cho cảm động. Ít nhất trong lúc bị mù, ấy bỏ rơi ! nước Mỹ! cảm thấy tình của là dơ bẩn!"

      Diệp Thanh cắn chặt môi, gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt, vô cùng đáng thương vô lực biện hộp cho mình: "Nhưng em hề biết gì cả. . . . . ."

      Thịnh Nghiệp Sâm nhìn kỷ: "Em có thể biết cái gì?" khe khẽ thở dài hơi: "Năm đó cho dù có những cố kia, cuối cùng chúng ta cũng tách ra. Em biết muốn cái gì, nhưng lại kiên trì quyết định của mình. vẫn luôn đuổi theo bước chân của em, sớm cảm thấy lực bất tòng tâm, thể nào đuổi kịp được."

      "!" Diệp Thanh cố chấp với : " phải cố! Là lục Tắc Linh cố ý! Là ta cố ý chia rẻ chúng ta!"

      "Cũng có thể là , bây giờ, việc này còn quan trọng gì nữa? Trọng điểm là, chúng ta chia tay."

      Diệp Thanh nhất định thể nào tiếp thu được lắc đầu, mất hết phong độ thường ngày : " ta? Tại sao lại là ta? Tại sao lại là Lục Tắc Linh? Ai cũng được, nhưng tại sao nhất định phải là ta?"

      Thịnh Nghiệp Sâm vuốt mi tâm, có chút mệt mỏi mà : " biết có phải mình ấy hay , nhưng có thể xác định cho em biết còn em nữa. Diệp Thanh, đừng phá hủy quá khứ của chúng ta, cứ như vậy ."

      ". . . . . ." Diệp Thanh đứng ở cửa, an tĩnh cùng Thịnh Nghiệp Sâm giằng co. Nước mắt dần dần theo gió khô khốc, nhưng mà mặt đỏ ửng lên vì thiếu khí: " cho cùng, hận lúc đầu em bỏ , chịu tha thứ cho em, Nghiệp Sâm, nếu như thời gian có thể trở về, em nhất định nước ngoài nữa."

      "Thời gian thể quay lại được nữa."

      . . . . . .

      ***

      Lục Tắc Linh càng nhìn càng thấy Bạch Dương dần dần rất giống Tường Lâm tẩu, sau khi xuất viện ngừng lải nhải theo dặn dò.

      Lục Tắc Linh ngờ lại gặp Thịnh Nghiệp Sâm trong hoàng cảnh xấu hổ như thế này. Cũng biết vì sao, gần đây hình như ấy luôn công tác ở thành phố này, công ty có hạng mục mới ở thành phố này, sinh hoạt của Lục Tắc Linh cần phải chú ý nhiều thứ nữa, 5 năm qua , ngừng nhắc nhở mình, chính là thể tự mình đa tình nữa.

      ra cũng muốn thường xuyên gặp như vậy. Thấy càng nhiều, nghĩ càng nhiều, làm luôn nhớ về những chuyện trước đây.

      Thạch cao chân vẫn chưa được cắt , nhưng vẫn có thể chống nạn để . Tiểu Tiên và Bạch Dương đỡ , Hiểu Phong làm tài xế. đường bốn người ngừng đùa giởn, tâm trạng của Lục Tắc Linh tốt trở lại, lúc Bạch Dương lên mặt, còn cố ý cầm nạn gõ .

      Mới vừa tới bãi đậu xe, liền gặp được Thịnh Nghiệp Sâm xách bao lớn bao vào về phía bệnh viện.

      Bạch Dương lấy cùi chỏ đẩy Lục Tắc Linh cái: "Đó phải là học trưởng của em sao?"

      Sauk hi hòa nhau, Lâm Hiểu Phong và Lục Tắc Linh cũng về chuyện này. Tiểu Tiên lại đơn thuần, say mê cuồng nhiệt ngoắc tay: "Thịnh tiên sinh!"

      Thịnh Nghiệp Sâm theo bản năng quay đầu lại, mắt tìm kiếm khắp nơi, thấy Tiểu Tiên lắc lắc tay , sau đó, nhìn thấy người chống nạnmắc cười nhìn Lục Tắc Linh.

      Thịnh Nghiệp Sâm tới, quan sát lát, cuối cùng mở miệng hỏi Lục Tắc Linh: "Xuất viện?"

      Tâm tình Lục Tắc Linh có chút phức tạp. ra ngày trước Thịnh Nghiệp Sâm cũng có tới bệnh viện, cũng cho biết xuất viện. muốn có nhiều liên lạc với .

      "Ừ, về nhà tu dưỡng là được."

      Trong mắt Thịnh Nghiệp Sâm mơ hồ có chút mất mát cùng bi thương, con ngươi trắng đen khó khăn lóe lên cái, chỉ là mới thời gian, Lục Tắc Linh lại nhìn thấy ràng, tâm ngừng hung hăng quất mạnh.

      Thịnh Nghiệp Sâm thấy người nhiều, cũng tiện thêm cái gì, chỉ đem bao lớn bao tay đưa cho Tiểu Tiên, "Mang về giúp ấy , làm cho ấy ăn."

      xong lại quay đầu nhìn lại Lục Tắc Linh, cười cái : "Tôi đây. có việc gì là tốt rồi."

      Bốn người trong đó chỉ có mình Tiểu Tiên tiếng hẹn gặp lại với Thịnh Nghiệp Sâm.

      Thịnh Nghiệp Sâm hít hơi, nhưng lại động đậy, " có việc gì là tốt rồi." Lời giống như câu trước, lập lại lần nữa.

      Đầu Lục Tắc Linh dần dần thấp xuống. Lâm Hiểu Phong nhíu mày cái, vừa muốn tới, liền bị Bạch Dương cản lại.

      Làm vẻ mặt tầm thường, bộ tây trang màu trắng, làm bộ dáng cợt nhã. câu môi cười: "Học trưởng, mua nhiều quả đào như vậy, cho ai ăn đây?"

      Thịnh Nghiệp Sâm sửng sốt chút, trả lời: "Bảo mẫu đưa tới, là mới hái . Mang tới cho tắc Linh nếm thử chút."

      Lâm Hiểu Phong châm chọc xuy tiếng. Bạch Dương cũng có biểu cảm gì, chỉ là nhàn nhạt giải thích: "Tắc Linh ăn quả đào bị dị ứng, lần đầu tiên ăn đào liền bị bệnh sởi. biết sao?"

      Bạch Dương vừa dứt lời, Tiểu Tiên cũng ngẩn ra, quả đào xách ở tay, nhận phải, trả cũng được, tính tình của hơi trẻ con, trước kia có đồ ăn gì ngon Lục Tắc Linh cũng để lại cho , nên hề biết chuyện Lục tắc Linh bị dị ứng, nhất thời cũng có chút đau lòng.

      Thịnh Nghiệp Sâm khó xử, sống chung suốt bốn năm qua, vậy àm lại biết Lục Tắc Linh ăn đào bị dị ứng. đứng tại chỗ, có chút kinh ngạc lại có chút ảo não nhìn Lục Tắc Linh, nửa ngày mới ra câu: " xin lỗi, biết." xong chuẩn bị lấy đào về, bộ dáng có chút đơn.

      Lục Tắc Linh cũng biết mình là thế nào, mắt chua xót. bỏ được vẻ mặt đó của Thịnh Nghiệp Sâm. tới xách túi đào của . tay ôm, nhếch khóe miệng cười: " có chuyện gì, em còn dị ứng nữa, mà còn rất thích ăn nữa."
      Last edited by a moderator: 27/3/15
      Thỏ Opbi, Hà Hoàngtrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :