1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nghề Làm Phi - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh (FULL 2 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 5

      5.1

      Vào thời điểm thích lật thẻ bài mà Hoàng thượng lại đến chỗ Chiêu tần hai lần liên tiếp - tuy buổi đầu tiên ngài vốn lật thẻ bài của Yên quý tần nhưng sau đó lại đến Đào Ngọc các - khiến mọi nữ tử trong cung đều chú ý.

      Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng nếu đến ai khó chịu nhất đổ phải là Yên quý tần. Trong hậu cung, trước giờ nàng ta luôn được sủng ái, nhung ngờ có ngày Hoàng thượng ra khỏi Lâm Nguyệt hiên của nàng rồi lại tới chỗ phi tần khác.

      Trang Lạc Yên hiểu rằng chuyện vừa qua có thể khiến nàng lọt vào tầm ngắm của người khác, nhưng nếu so với Thục quý phi hay Yên quý tần, "thành tích" của nàng thực chưa có gì đáng , vì vậy nàng vẫn sợ mình thành đích ngắm của mọi người. Song, khi phi tần được sủng ái ai ngốc đến mức tới gây , đợi đến khi nàng ta thất sủng lại là chuyện khác rồi.

      Sáng nay thời tiết quá nóng, chỉ có điều làm vị Đế vương phải chú ý bề ngoài, dù long bào được dệt bằng loại tơ thượng hạng nhưng Trang Lạc Yên nhìn vào vẫn thấy thương cảm thay cho Hoàng đế. Trông kìa, quần áo tầng tầng chất lên người, bị hun nóng đến cỡ nào cơ chứ!

      Phong Cẩn quay đầu lại, thấy được quan tâm lo lắng và thương trong mắt Trang Lạc Yên, bèn cười : "Ái phi làm sao thế?"

      "Bẩm Hoàng thượng, thiếp chỉ lo lắng thời tiết hôm nay oi bức như thế, Hoàng thượng mặc bộ long bào này tuy nhìn rất oai phong uy vũ nhưng có lẽ hơi bí bức chăng?" Lời vừa thốt ra, Trang Lạc Yên lập tức cảm thấy ổn, lại bộ long bào này do thợ dệt giỏi nhất Tô Hàng Tam Thục làm nên, cho dù long bào mặc lên thực thoáng mát phi tần ở hậu cung cũng có tư cách phê phán nó tốt hay tốt. chỉ nàng, e ngay cả Hoàng hậu cũng có tư cách can thiệp chuyện nay. là, tuy nàng có ký ức của người xưa nhưng trong thâm tâm vẫn kinh sợ trước uy nghiêm của hoàng gia như cổ nhân.

      "Ái phi cũng có lí," Phong Cẩn lại dường như phát được điều bất ổn trong lời của Trang Lạc Yên, giơ tay để cung nữ sửa đồ trang sức đeo bên hông "Nhưng vị vua, thể vì tham lam chút dễ chịu nhất thời mà quên mất đoan chính. Huống chi bộ long bào này, bao nhiêu người hai tay đẫm máu cũng chưa chắc được mặc lên lần."

      "Thiếp thiển cận rồi." Trang Lạc Yên thở phào trong lòng, cần biết Hoàng đế phát hay vờ như phát , vậy chí ít cho thấy truy cứu lỗi lầm trong lời vừa rồi của nàng.

      "Ái phi lòng lo lắng cho trẫm, tấm lòng của nàng, trẫm hiểu," Phong Cẩn chắp tay sau lưng, cười nhìn Trang Lạc Yên, "Trẫm phải đây, nàng cần tiễn đâu, hôm nay trời nóng, tranh thủ nghỉ chút kẻo lát nữa ngủ được."

      Đối với ý tốt của Hoàng đế, phần lớn thời gian Trang Lạc Yên tiếp thu, thỉnh thoảng biểu thị chút lưu luyến muốn rời xa, xem ra Hoàng đế rất hài lòng với những biểu này của nàng, hôm nay nàng cần cố tình dậy tiễn tới cửa cung nữa.

      Trong bộ phim truyền hình nào đó ở kiếp trước, Hoàng Thái Cực rất thương chiều chuộng Thần phi, nguyên nhân là, trong số bao nhiêu nữ tử quanh ông, chỉ có Thần phi coi ông là người chồng mà phải vị Hoàng đế. Trang Lạc Yên nhận thấy, loại người như Hoàng đế là loại đàn ông khó phục vụ nhất thế giới. Trần A Kiều thời Hán đối xử với Lưu Triệt bằng thái độ của người vợ với chồng mình nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn rơi vào kết cục lệ khóa thâm cung đó sao?

      Loại sinh vật mang tên "Hoàng đế" này vừa mong muốn nữ tử coi mình là người chồng bình thường lại vừa hi vọng nàng ấy có thể kính sợ mình mỗi khi cần kính sợ. Bởi vậy có thể thấy, trình độ thay đổi của đàn ông cao hơn phụ nữ nhiều, Trang Lạc Yên nghĩ, nếu có ai còn dám với nàng mấy lời kiểu như "lòng dạ đàn bà như kim đáy bể", nàng nhất định thưởng kẻ đó bạt tai ngay.

      Lăn lộn giường hồi, Trang Lạc Yên ngồi dậy, chuẩn bị thỉnh an Hoàng hậu. Hôm nay nàng tới sớm hơn mọi ngày, khi tới cung Cảnh Ương thấy mới có Hiền phi và hai vị phi tần khác tới. Vẻ ngoài của Hiền phi thuộc hàng xinh đẹp nổi bật nhưng trông rất dễ gần, khiến người ta vừa nhìn thấy chữ "Hiền" này rất hợp với nàng ta.

      "Chiêu tần đêm qua hầu hạ Hoàng thượng mà sao sáng nay tới sớm thế?" Hoàng hậu sai Hòa Ngọc dâng trà cho Chiêu tần, cười , " nữ tử đáng thế này, bổn cung nhìn cũng thấy thương đấy."

      "Tần thiếp hôm nay ngủ được nên định tới sớm trò truyện cùng Hoàng hậu nương nương," Trang Lạc Yên cười, "Có phải tần thiếp làm phiền Hoàng hậu nương nương rồi ạ?"

      "Nào có chuyện đó," Hoàng hậu , "Dạo này thời tiết oi bức, bổn cung cũng dậy sớm hơn, nàng tới sớm, bổn cung lại có thêm người trò chuyện giải buồn.

      Giọng Hiền phi cũng giống như vẻ ngoài của nàng ta, dịu dàng điềm đạm, nàng cười nhìn Trang Lạc Yên: "Hoàng hậu nương nương, Chiêu tần muội muội cũng là người thông minh, hay là cho nàng ấy chuyện vừa rồi xem sao ạ.”

      Bàn tay cầm tách trà của Trang Lạc Yên hơi chững lại, sau đó nàng liền cười : "Hiền phi nương nương lại trêu tần thiếp rồi, tần thiếp thân phận thấp, làm sao có chủ kiến gì đâu." Đưa thân phận ra ngay từ đầu, tránh cho có chuyện gì bất thường xảy ra, nàng lại phải gánh cái tội thân phận thấp mà đầu óc .

      "Cũng đâu có chuyện gì to tát, chỉ là mấy hôm nữa tới sinh nhật Thục quý phi, bổn cung nghĩ xem nên làm thế nào cho tốt," Hoàng hậu cười dịu dàng, "Thục quý phi là người nề nếp, cứ luôn thích phô trương, cần tổ chức to làm gì, muội xem phải thế nào đây?"

      E là Hoàng hậu lần này có lo lắng riêng, sợ làm lớn lại bị trách xa xỉ, làm đơn giản quá lại mang tiếng chèn ép người khác, lúc này mang chuyện ra thương lượng với mọi người, chẳng qua là muốn cho người ta thấy nàng ấy cũng có lòng muốn tổ chức sinh nhật lớn cho Thục quý phi mà thôi.

      Thấy đôi mắt xinh đẹp của Hoàng hậu vẫn nhìn mình chăm chăm, Trang Lạc Yên đặt tách trà xuống, mặt lộ vẻ bối rối: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp mới vào cung được thời gian ngắn, nhiều chuyện còn chưa lắm." Thấy nụ cười mặt Hoàng hậu nhạt vài phần, nàng lại thêm, "Thục quý phi nương nương hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, có lẽ Hoàng thượng cũng nhớ chuyện này đấy ạ."

      Nghe vậy, ý cười mặt Hoàng hậu lập tức tươi hơn: "Đúng rồi, chắc là Hoàng thượng cũng nhớ đến chuyện này đây." xong, nàng hài lòng nhìn Chiêu tần, "Hôm nay Thượng Thiện giám làm ra hai loại điểm tâm mói, sáng sớm mang tới đây, Hòa Ngọc, mau dâng lên cho Hiền phi và Chiêu tần dùng thử."

      "Nếu có món nào hợp khẩu vị, bổn cung bảo Thượng Thiện giám mang tới ít cho các muội." Hoàng hậu nhấp ngụm trà, ngón tay trắng nõn trông còn mịn màng hơn cả lớp sứ Thanh Hoa cao cấp của tách trà tay.

      "Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cầu kiến ạ."

      Sau buổi trưa, Phong Cẩn dựa vào tháp mềm nghe từ khúc mới do phủ vũ nhạc soạn, nghe thái giám báo lại bèn lười biếng mở mắt: "Tuyên."

      Thấy Hoàng hậu tiến vào, Phong Cẩn miễn lễ rồi cười đỡ nàng ngồi xuống nghe khúc: "Đây là từ khúc mà bên phủ vũ nhạc mới soạn, Hoàng hậu nghe cùng trẫm chút."

      Ánh mắt Hoàng hậu đảo qua mấy người chơi nhạc, thoáng dừng lại người nữ tử xinh đẹp, cười cười cùng ngồi nghe khúc với Phong Cẩn. Khi kết thúc từ khúc, nàng mới lên tiếng: "Hôm nay cùng Hiền phi và Chiêu tần nhắc đến sinh nhật của Thục quý phi, thần thiếp tính tổ chức long trọng cho nàng ấy. May có Chiêu tần nhắc nhở thiếp mới nhớ ra, chắc là dịp này Hoàng thượng cũng có ban thưởng Thục quý phi, thần thiếp thấy mình làm chủ toàn bộ thích hợp lắm."

      "Nàng là Hoàng hậu, việc này nàng đương nhiên có thể làm chủ được." Phong Cẩn phất tay ra hiệu cho các nhạc công, bọn họ liền lẳng lặng lui ra ngoài, tiếp, "Thục quý phi là quý phi, thể gia phong thêm nữa, trẫm thưởng nàng ấy vài thứ là được, nàng vẫn nhớ đến sinh nhật nàng ấy đúng là có tình, song cần làm phô trương quá, chẳng qua chỉ là phi tần mà thôi."

      "Vâng, thần thiếp hiểu." Hoàng hậu mỉm cười, hiển nhiên ý tứ của Hoàng đế rất hợp ý nàng, mà nàng cũng vui mừng khi thấy Hoàng đế mặc dù sủng ái ai nữa cũng khiến mình mất mặt.

      "Phải rồi," Phong Cẩn nhíu mày, "Nếu trẫm nhớ lầm, sinh nhật của Chiêu tần cũng trong tháng này, có điều phân vị của nàng ấy cao, vậy nên chỉ cần thăng phân vị, làm bàn rượu mừng là đủ, những thứ khác cần chuẩn bị nữa."

      Hoàng hậu thưa vâng, nụ cười vẫn giữ môi, khi ra bên ngoài cung Kiền Chính, ý cười nhạt chút. Câu kế tiếp của Hoàng thượng nghe qua tưởng ngài coi trọng sinh nhật của Chiêu tần, song nếu ngẫm kỹ thấy, ngài để ý đến nó còn nhiều hơn sinh nhật Thục quý phi.

      Chỉ thăng phân vị, mở tiệc rượu, cho tổ chức thêm cái gì?

      Đối với nữ tử trong hậu cung này, còn gì quan trọng hơn thăng phân vị? Chiêu tần, nàng ta chỉ là "tần" bé, sinh nhật có thể mở tiệc rượu là được nhận ân trạch lớn, thăng phân vị chính là ân trạch bằng trời rồi .

      "Nương nương, phía trước đường trơn, người cẩn thận chút." Hòa Ngọc khẽ nhắc nhở.

      Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn con đường lát đá sạch trước mặt, cười : "Đúng là nên cẩn thận chút."

      tại Hoàng thượng vẫn còn vài phần chú ý Chiêu tần, nàng vẫn nên làm ngài khó chịu mới phải. Trước đây, Viện phi, Thục quý phi, Yên quý tần chẳng phải đều được sủng ái còn hơn cả Chiêu tần bây giờ, nhưng nào ai vượt nàng được đâu, chẳng qua là người mới thay người cũ mà thôi.

      Có điều, Hoàng thượng nhớ sinh nhật Chiêu tần? Xem ra là Chiêu tần cố tình nhắc với ngài ấy rồi, tâm kế thế này quả là hơi cạn, giờ Hoàng thượng có thể nhớ tới, vậy sang năm, năm sau nữa sao?

      Chỉ là chút vinh quang tại đổi lấy đơn ngày sau mà thôi.

      Hoàng thượng có thể là loại người chủ động hỏi đến sinh nhật phi tần là ngày nào hay sao?

      ***

      Hôm nay tất cả các phi tần đều bị Hoàng hậu mời ra ngự hoa viên, lấy danh nghĩa ngắm hoa hóng mát. Trang Lạc Yên nhìn quanh, chỉ thấy bốn phía cổ thụ tươi tốt cùng với mấy bồn băng lớn đặt xung quanh, bèn cúi người thỉnh an Hoàng hậu rồi ngồi xuống chỗ của mình.

      Ngày mai là sinh nhật Thục quý phi, hôm nay Hoàng hậu lại mời phi tần ra ngắm hoa là có ý gì? Dựa vào lưng ghế, Thính Trúc và Vân Tịch đứng phía sau phe phẩy quạt cho Trang Lạc Yên, lúc này nàng thực thấy ở đây cũng khá mát mẻ.

      "Thục quý phi tới, Tô tu nghi tới."

      Trang Lạc Yên nghiêng đầu nhìn lại, thấy Thục quý phi và Tô tu nghi cùng nhau tiến lại gần, khi có mặt Thục quý phi, trông Tô tu nghi luôn luôn có vẻ gò bó, ảm đạm hơn hẳn khi đứng mình.

      Mọi người lại hành lễ với nhau xong, đợi thêm lát, người tới đông đủ, Trang Lạc Yên kiên nhẫn nhìn các thái giám bưng từng chậu hoa lên, chờ các phi tần thưởng thức lát rồi lại hì hục bưng xuống. Mỗi chậu hoa kiểu dáng khác nhau nhưng có điểm chung là đều mang những cái tên có ý may mắn.

      "Bồn mẫu đơn màu lục này đúng là hiếm có, bây giờ vẫn còn nở rực rỡ như vậy, Nhu phi thấy thế nào?" Hoàng hậu nhìn bồn mẫu đơn xanh vừa được dâng lên, cười cười, mở miệng hỏi.

      Nhu phi đứng dậy cúi người: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, đương nhiên là rất đặc biệt ạ."

      Hoàng hậu cười cười, thêm, vung tay ra hiệu dâng bồn hoa khác lên, đây là bồn hoa hẳn nên nở vào mùa thu - hoa cúc.

      Trang Lạc Yên kín đáo liếc nhìn Nhu phi, thấy nàng ta rịn mồ hôi đầy trán, cười cười cúi đầu, nâng tách trà, hôm nay trời nóng ghê.

      Thưởng hoa xong, Trang Lạc Yên cũng rót trà đầy bụng mình, Hoàng hậu chợt đặt tách xuống lên tiếng nhắc đến chuyện liên quan đến hoa.

      "Ngày mai là sinh nhật Thục quý phi, tuy rằng người trong hậu cung nên phô trương xa xỉ nhưng Thục quý phi hầu hạ Hoàng thượng thời gian dài, Hoàng thượng và bổn cung đều thương , muốn ngày mai tổ chức chúc mừng Thục quý phi. Mấy người chúng ta đây đều là tỉ muội tốt của nhau, ngày mai tất cả đều tới vui vẻ phen." Hoàng hậu xong, thấy các phi tần đều đứng dậy thưa vâng, lại thêm, "Hôm nay hoa cũng thưởng thức xong, tất cả giải tán ."

      Trang Lạc Yên nghe đến câu này, lại đứng lên hành lễ lần thứ hai, sau đó cùng các phi tần khác nhìn Hoàng hậu rời .

      Hoàng hậu vừa khỏi, mấy phi tần cùng phe với Thục quý phi liền bước tới chúc mừng, Trang Lạc Yên nhìn vẻ mặt những phi tần khác, thấy bất kì người nào tỏ vẻ khác lạ.
      lananhtran51, trạch nữB.Cat thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      5.2

      "Thục quý phi nương nương được Hoàng thượng thương , sinh nhật đương nhiên nên tổ chức long trọng rồi." Hiền phi cười với Thục quý phi, "Ngày mai nàng phải uống thêm vài chén với ta đấy."

      “Hiền phi tỉ tỉ thế khiến muội xấu hổ quá," Thục quý phi bước lên nắm tay Hiền phi, "Xưa nay tỉ tỉ rất tốt với muội, chén, bảy tám chén muội cũng uống."

      Thục quý phi vừa đến đây, mấy phi tần phân vị cao cũng liền bước lại trêu ghẹo, nhìn màn kịch này, Trang Lạc Yên cảm khái, quả là bức tranh "tình tỉ muội thân thiết".

      có hứng thú ở lại đây diễn kịch cho người khác xem, Trang Lạc Yên hành lễ với mấy phi tần có phân vị cao hơn rồi định ra về, nào ngờ Thục quý phi lại gọi nàng.

      "Nghe sinh nhật Chiêu tần muội muội cũng trong mấy ngày tới?" Thục quý phi cười dịu dàng, "Đến sinh nhật nàng, chúng ta cũng muốn uống với nàng vài chén."

      Trang Lạc Yên khom người thưa: "Rượu mừng của các vị nương nương, tần thiếp có say cũng uống hết ạ." Nàng Thục quý phi này giỏi , nhắc đến sinh nhật mình trước mặt mọi người, đến lúc đó ếu Hoàng đế hay Hoàng hậu có ban thưởng mình nàng ta cũng được tiếng chu đáo, mà nếu hai vị kia đả động gì đến, nàng ta vui vẻ nhìn mình bị người khác chê cười.

      Thục quý phi đạt được mục đích, thêm nữa, để Trang Lạc Yên ra về. Trang Lạc Yên bình thản rời khỏi chỗ đó, được đoạn, quay đầu nhìn mấy nữ tử còn đứng chuyện, tất cả đều là những người có phân vị cao trong cung.

      "Bẩm chủ tử, phía trước hình như là Yên quý tần và Mã tiệp dư." Mới được lát, Thính Trúc chợt thấy phía sau bụi cây có vài người đứng, đó là Yên quý tần và Mã tiệp dư.

      Trang Lạc Yên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt hai người kia giống chị em thân thiết ôm chuyện lắm, nàng định quay lại nghe được tiếng "bốp", nhìn lại, thấy đại cung nữ bên cạnh Yên quý tần vừa thu tay về còn mặt Mã tiệp dư sưng đỏ lên rồi.

      Hơi nhíu mày, Trang Lạc Yên biết Yên quý tần và Mã tiệp dư có mâu thuân gì nhưng cử chỉ này của Yên quý tần hơi quá đáng rồi.

      Trang Lạc Yên định tìm đường tránh xa màn kịch này lại thấy có đoàn người về phía mình, lập tức nàng thay đổi sắc mặt, sửa sang lại đồ trang sức người, tiến lên vài bước “Thiếp bái kiến Hoàng thượng. "

      Yên quý tần vừa thấy ngự giá lập tức biến sắc, quan tâm đến Mã tiệp dư nữa, kéo tà váy quỳ xuống bên cạnh Trang Lạc Yên: "Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng."

      Mã tiệp dư cũng quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, ánh mắt lướt qua Yên quý tần, lộ vẻ đắc ý: "Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng."

      Phong Cẩn vươn tay nâng Yên quý tần và Trang Lạc Yên: "Các ái phi đứng dậy cả ." xong, đường nhìn thoáng lướt qua gò má sưng đỏ của Mã tiệp dư, khẽ nheo mắt lại, câu tiếp theo lại đề cập tới chuyện liên quan, "Thời tiết nóng bức, sao các ái phi lại ụ hội ở đây?"

      "Bẩm Hoàng thượng hôm nay Hoàng hậu nương nương mời chúng tần thiếp tới đây ngắm hoa, lúc này định quay về." Yên quý tần dịu dàng đáp, " ngờ được gặp Hoàng thượng ở đây."

      "Hoàng hậu đúng là có tâm." Phong Cẩn buông tay Yên quý tần, lại vỗ nhè lên mu bàn tay Trang Lạc Yên, "Vậy các nàng cũng nên về sớm mà nghỉ ngơi ."

      "Hoàng thượng..."

      "Mã tiệp dư có ý kiến gì đối với lời của trẫm à?" Phong Cẩn thờ ơ quét mắt sang Mã tiệp dư cái, dường như thấy vệt bàn tay đỏ ửng má nàng ta vậy.

      "Thiếp… xin cáo lui." Thoáng chốc, sắc mặt Mã tiệp dư xám tựa tro tàn, như thể đánh mất toàn bộ sức sống.

      Trang Lạc Yên cúi đầu nhìn bàn tay bị Phong Cẩn nắm chặt, cảm giác lạnh buốt chợt chảy vào xương, mới trước đây Mã tiệp dư cũng từng được vị Hoàng đế này chú ý, hôm nay cũng phải rơi vào kết cục thế này, có thể thấy được lạnh lùng vô tình của đến đâu. Người đời thường "kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa", đúng là oan uổng những người đó, loại sinh vật được gọi là "Hoàng đế" này mới là đại biểu cho trường phái "máu lạnh".

      Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đôi mắt đầy đắc ý của Yên quý tần, Trang Lạc Yên lại cụp mắt, tiếp tục cúi đầu, chăm chú dõi mắt vào bàn tay mạnh mẽ nắm lấy bàn tay bé mềm mại của mình.

      Phong Cẩn thấy Chiêu tần cúi đầu, chỉ nghĩ nàng ấy hơi ngượng ngùng, bèn buông tay ra: "Ái phi hôm nay nghỉ sớm ."

      "Vâng, thưa Hoàng thượng." Trang Lạc Yên nhún mình, "Thiếp xin cáo lui."

      "Thiếp xin cáo lui." Yên quý tần cũng cúi người chào Hoàng đế.

      Phong Cẩn gật đầu, đợi ba người xa, nụ cười mặt thấy tăm hơi.

      "Hai năm tới cần thăng phân vị cho Yên quý tần," Phong Cẩn chắp tay sau lưng, quay người về hướng ngược lại, "Đưa bồn hoa súng ở chỗ trẫm tới cho Chiêu tần."

      "Vâng, thưa Hoàng thượng." Cao Đức Trung phát Hoàng thượng hề đề cập đến Mã tiệp dư, thầm hiểu ra, vị Mã tiệp dư này có tương lai gì rồi.

      Trang Lạc Yên mới về tới Đào Ngọc các được lát, chợt nghe tổng quản cung Kiền Chính tới, bèn đứng dậy ra ngoài đón.

      "Bái kiến Chiêu tần chủ tử," Cao Đức Trung thấy Chiêu tần ra bèn đứng dậy hành lễ, "Hoàng thượng lệnh nô tài đưa chậu hoa súng này tới cho ngài thưởng thức, chủ tử xem nên để ở đâu thích hợp?"

      Trang Lạc Yên tạ ơn xong, sai người bưng chậu hoa súng vào phòng mình, rót trà cho Cao Đức Trung, : "Làm phiền Cao công công vất vả chuyến vào lúc trời nóng bức thế này.” đoạn quay sang bảo Vân Tịch đưa tới túi tiền.

      Cao Đức Trung từ chối mấy câu mới dám nhận, uống ngụm trà, cười : "Chiêu chủ tử quá lời, nô tài làm việc cho Hoàng thượng vốn là chuyện đương nhiên, ngài như vậy khiến nô tài sợ hãi."

      "Công công trung thành với Hoàng thượng, khó trách Hoàng thượng coi trọng hơn người khác," Trang Lạc Yên cũng tiếp tục khách sáo, cười cười, "Hoàng thượng có lòng nhớ thương, đây là may mắn của thiếp."

      Cao Đức Trung đối xử rất khách khí với Trang Lạc Yên, chuyện vài câu mới đứng dậy xin lui, Trang Lạc Yên giữ, tự mình tiễn vài bước rồi quay về phòng trong.

      Hoa súng trồng trong bồn sứ Thanh Hoa, nụ hoa mới hé mở lá xanh mướt khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy khoan khoái nhàng. Trang Lạc Yên vuốt lên cánh hoa, nhận cốc nước tay Thính Trúc, vài giọt vào đó: "Bông hoa súng này đẹp ."

      Vân Tịch liếc nhìn nhành hoa súng rồi lại vội vã cúi đầu.

      ***

      "Chiêu tần có thích bồn hoa ấy ?" Hoàng đế thấy Cao Đức Trung về liền hỏi.

      "Bẩm Hoàng thượng, Chiêu tần vừa thấy liền rất thích bồn hoa ấy, lập tức sai người đưa bồn hoa vào phòng mình." Cao Đức Trung thành trả lời.

      "Ừ" Phong Cẩn nghe vậy bèn gật đầu, vẫy tay cho ông lui ra.

      Sinh nhật Thục quý phi, Hoàng hậu mở tiệc ở cung Cảnh Ương, Trang Lạc Yên đến sớm muộn, ngồi xuống cùng mấy vị phi tần cùng phân vị, mấy người liền bắt đầu chuyện phiếm với nhau.

      "Sắc mặt Chiêu tần muội muội hôm nay nhìn tốt lắm." Tương hiền tần ở bàn bên .

      "Tỉ tỉ cũng vậy." Trang Lạc Yên cười đáp, tuy biết vị Tương hiền tần này chỉ khách sáo cho có chuyện hay còn có ý khác nhưng nàng cũng muốn tìm hiểu làm gì.

      Yên quý tần ngồi phía tay trái Trang Lạc Yên, nghe hai người chuyện bèn quay đầu nhìn nàng, cười : "Sắc mặt Chiêu tần muội muội đúng là rất tốt, chắc hẳn vì sắp tới sinh nhật mình nên vui vẻ hơn chăng?"

      Quả nhiên, lại nữa rồi, mấy nụ cười giấu dao này khiến Trang Lạc Yên khó chống đỡ, nàng cười nhìn Yên quý tần: "Hôm nay là sinh nhật Thục quý phi nương nương, náo nhiệt vui vẻ thế này khiến người nông cạn như muội muội vừa thấy vui vẻ thêm đôi chút, làm cho tỉ tỉ chê cười rồi."

      Yên quý tần cũng cười nhưng ý cười lan được đến mắt: "Sinh nhật Thục quý phi nương nương, mọi ngưòi đương nhiên nên vui vẻ.” xong, nàng ta nhìn chỗ khác, như thể còn hứng thú trò chuyện cùng Trang Lạc Yên nữa. Bên kia, Tương hiền tần và Uông tần liếc nhìn nhau, vờ như thấy cuộc chiến ngắn ngủi của hai người.

      "Hoàng hậu nương nương tới. "

      Trang Lạc Yên đứng dậy, thấy Hoàng hậu xuất trong bộ váy thêu phượng, góc váy lóng lánh kiêu sa loáng lên rạng rỡ dưới ánh nến, cùng các phi tần khác thỉnh an Hoàng hậu xong, nhìn Hoàng hậu kéo Thục quý phi ngồi bên dưới mình, nàng rũ mắt, nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân.

      "Hôm nay là sinh nhật Thục quý phi, chúng ta đều là tỉ muội với nhau, cần câu nệ quy củ nữa, cùng vui vẻ với nhau ." Hoàng hậu vịn tay Thục quý phi ngồi xuống, cho các phi tần ngồi về vị trí, đưa mắt ra hiệu cho Hòa Ngọc. Hòa Ngọc hiểu ý, vẫy tay để các nhạc công tiến vào chơi nhạc hát mừng.

      Màn vũ đạo thứ nhất là "Ma chúc thọ"(*), vũ cơ là nữ tử có thân thể mềm dẻo, kỹ thuật rất đẹp mắt, khiến cho loại người gram tế bào thưởng thức nghệ thuật như Trang Lạc Yên cũng thán phục.

      (*) Ma chúc thọ hay Ma hiến thọ. Tương truyền Ma thiếu nữ dân tộc thiểu số phương bắc. Nàng là người thiện lương, ngày đó do làm tốt nàng được thưởng quả đào, nghĩ muốn mang về cho cha ăn nhưng đường về nàng gặp bà lão hấp hối. Có người bà cụ đói quá ngất , nếu ăn chút gì tốt hơn. Trong tay Ma chẳng có gì ngoài quả đào. Thời đó đào là vật quý nhưng nàng lại ngần ngại đưa cho bà cụ ăn. Vì chuyện này mà Ma bị cha mắng. Hôm sau bà lão gặp nàng rằng: "Con là đứa trẻ ngoan, quả đào kia ta ăn rồi mệnh cũng dài hơn.” Còn hạt đào kia Ma đem trồng. Cây đào mọc lên tươi tốt, tháng Giêng nở hoa, tháng ba kết trái. Thời kỳ giáp hạt, nàng thường đem đào tặng người nghèo khó. Kỳ lạ thay ai ăn cũng khỏe mạnh, người có bệnh khỏi bệnh, bởi vậy mọi người đều gọi nàng là "Ma hiến thọ".

      "Bổn cung thấy màn vũ đạo này cũng khá, vừa mang ý may mắn vừa rất uyển chuyển," Tiết mục kết thúc, Hoàng hậu lên tiếng, "Hòa Ngọc, thưởng."

      "Nô tì tạ ơn Hoàng hậu nương nương " Vũ cơ sắm vai Ma quỳ xuống cảm tạ.

      Thấy Hoàng hậu ban thưởng, các phi tần khác lục tục thưởng theo, Trang Lạc Yên xem vui vẻ nên cũng thường vài thứ, nhìn nàng vũ cơ này chỉ chừng mười lăm mười sáu, nhưng hiểu vì sao, nàng luôn cảm thấy nụ cười mặt Thục quý phi có hơi cứng nhắc.



      Bóc quả nhãn bỏ vào miệng, vị ngọt mát khiến tâm trạng Trang Lạc Yên rất tốt. Sau màn "Ma chúc thọ", lại có mấy vũ cơ cầm tỳ bà lên.

      "Năm ấy Thục quý phi muội muội chỉ bằng điệu vũ tỳ bà mà khiến khắp hậu cung thán phục, những vũ cơ này tuy bằng nàng nhưng có lẽ đến mức quá khó coi." Hoàng hậu xong liền vỗ tay cho các vũ cơ bắt đầu múa.

      hổ là vũ cơ chuyên dụng của cung đình, vũ đạo của mấy nữ tử này rất lộng lẫy, mỹ miều, khiến người xem có cảm giác sắp bay lên. Trang Lạc Yên liếc nhìn Thục quý phi ăn mặc sang trọng ngồi kia, thầm nghĩ, biết năm ấy vũ đạo của Thục quý phi đẹp đến mức nào?

      Tiếng tỳ bà thánh thót như châu rơi mâm ngọc, Trang Lạc Yên thích thú thưởng thức, bỗng nghe bên ngoài truyền vào giọng sắc nhọn của thái giám.

      "Hoàng thượng giá lâm!"

      Tiếng đàn ngừng bặt, vũ cơ cũng nhảy nữa, các phi tần dừng tán tụng nhau, Hoàng hậu cũng đứng dậy bước ra đón tiếp.

      Phong Cẩn bước vào, nhìn lượt các mỹ nhân rực rỡ muôn màu trong phòng, mỉm cười : "Các vị ái phi cần đa lễ." xong liền đỡ tay Hoàng hậu cùng bước về vị trí cao nhất.

      "Tạ ơn Hoàng thượng." Các phi tần cùng đứng dậy lùi qua bên, đợi khi Đế Hậu ngồi xuống mới về chỗ mình, thái độ cũng câu nệ hơn trước.

      Trang Lạc Yên lấy khăn che miệng, nhổ hạt nhãn ra, sau đó ngồi thẳng lưng, nàng muốn ai chú ý đến mình lúc này.

      "Hôm nay sinh nhật Thục quý phi, trẫm cũng muốn tới dự lát." Phong Cẩn cười cười với Thục quý phi, sau đó ban thưởng cho nàng ta rất nhiều thứ.

      Các phi tần khác vừa đố kị vừa ao ước, nhưng thấy ngay cả Hoàng hậu cũng có ý bất mãn nên đều cười vui vẻ chúc mừng, có điều trong lòng nghĩ gì chỉ họ mới biết.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      5.3

      Hoàng hậu bưng chén rượu tới trước mặt Phong Cẩn, Phong Cẩn nhận lấy, uống ngụm, nhìn mấy vũ cơ đứng im lặng bên: "Vừa rồi múa đến đâu tiếp tục múa ."

      "Bẩm vâng." Đám vũ cơ nhún mình thi lễ, lần thứ hai vung tay lên múa, Phong Cẩn xem lát, đặt chén rượu xuống, : "Điệu múa này còn kém xa điệu múa của Thục quý phi."

      Hoàng hậu nghe vậy, cười : "Vũ đạo của Thục quý phi thực hiếm có, những nữ tử này có thể được vài phần như Thục quý phi phải rất vất vả luyện tập rồi."

      "Cũng phải," Phong Cẩn gật đầu, "Nếu về vũ đạo, Thục quý phi đứng đầu Yên quý tần thứ hai." xong lại thưởng Thục quý phi chén rượu, hề nhắc đến Yên quý tần.

      Trang Lạc Yên nhìn Thục quý phi e lệ thẹn thùng nâng chén rượu uống cạn, khỏi cảm khái, rượu của Hoàng đế ban cho, dù là người biết uống cũng phải uống bằng hết.

      Nghe ca múa thêm lát, Phong Cẩn lại đảo mắt qua các phi tần ngồi dưới, lập tức chú ý tới Chiêu tần chăm chú bóc nhãn. Thấy bộ dáng nàng vừa ăn nhãn vừa vui vẻ nghe khúc, khiến người ta có cảm giác nhàn nhã thong dong, hề biết đến lo lắng là gì, nhịn được bèn nhìn thêm vài lượt.

      Đĩa nhãn trước mặt ăn hết, Trang Lạc Yên tiếc nuối lau tay, bắt đầu nghiêm túc nghe khúc, tuy nàng hiểu hàm ý trong ca từ của những cổ khúc này lắm nhưng ngắm người đẹp và nghe giọng hát trong vắt của họ cũng có điểm thú vị.

      "Nhãn này tệ.” Phong Cẩn bóc quả bỏ vào miệng, ăn xong, quay sang với Hoàng hậu: "Đem lên cho mỗi người đĩa nữa ."

      Hoàng hậu thưa vâng, mỗi người ngồi ở đó lại được thêm đĩa nhãn.

      Thấy phần nhãn mới, Trang Lạc Yên mỉm cưòi, tiếp tục vừa bóc nhãn vừa nghe khúc, thuận tiện liếc nhìn về phía Hoàng đế cái, thấy bề có ai chú ý đến mình bèn giở thủ đoạn kiếm cơm ra, nhìn qua như ăn nhẩn nha nhưng khi cần mau tuyệt đối chậm.

      Bởi uống thêm mấy chén rượu, Thục quý phi ngà ngà say, hai gò má ửng hồng, ánh mắt mơ màng nhìn nhạc công ca nữ đàn hát trước sân, nhớ đến năm xưa mình dùng điệu vũ tỳ bà khiến Hoàng thượng ấn tượng khắc sâu, hôm nay từng lớp người mới xuất trước mặt, liệu có ngày Hoàng thượng quên nàng?

      Yến tiệc kết thúc, Phong Cẩn mang theo Thục quý phi chuếnh choáng hơi men rời , những phi tần còn lại cũng ngoan ngoãn hành lễ ra về.

      Hoàng hậu ngồi ghế phượng, nhìn cả điện vắng vẻ, ánh mắt đảo qua khay đựng hoa quả trước mặt Hoàng đế, thấy đĩa nhãn mà Hoàng đế khen ngon vẫn chưa suy chuyển bao nhiêu.

      "Bổn cung mệt rồi, thu dọn ." Sắc mặt Hoàng hậu bình tĩnh như nước, vịn tay Hòa Ngọc đứng lên, lần thứ hai liếc nhìn đĩa nhãn, quay người bước .

      "Bẩm chủ tử, Hoàng thượng thưởng người đĩa lê thơm, là giải nhiệt trừ hỏa." Thính Trúc bưng hộp hoa quả bước vào, bên trong hộp là bốn quả lê thơm bày ngay ngắn.

      Trang Lạc Yên sửng sốt, ngay sau đó lại vui vẻ, thời tiết nóng bức thế này, ăn mấy quả lê giải nhiệt cũng hay.

      Thấy chủ tử thích, Vân Tịch liền chọn quả lê, gọt vỏ, vừa gọt vừa nghĩ, tối nay chủ tử ăn nhiều long nhãn như vậy, dễ bị nóng trong, ăn thêm ít lê rất tốt cho thân thể.

      ***

      Sinh nhật Thục quý phi được làm long trọng ở cung Cảnh Ương, lại được Hoàng đế ban thưởng ít, ngay cả vị Thái hậu lễ Phật cũng ban thưởng vài thứ, vì vậy Thục quý phi vốn rất được chú ý trong hậu cung nay càng nổi bật hơn.

      So với chú ý mà Thục quý phi nhận được, sinh nhật sắp tới của Trang Lạc Yên lại bị dự đoán thành trò cươi.

      Mặc váy áo, xỏ giày thêu, ngồi trước gương tô son thoa phấn trang điểm, Trang Lạc Yên cầm bút tô lại nét lông mày, sửa sang trâm ngọc đầu: " thôi, đến giờ thỉnh an Hoàng hậu nương nương rồi."

      Vân Tịch cùng Thính Trúc liếc nhìn nhau, Thính Trúc bất an hỏi: "Chủ tử, hôm nay là sinh nhật người, nếu như..." Các nàng đều biết mọi người trong cung chờ xem chủ tử thành trò cười, giờ đến cung Cảnh Ương, biết chủ tử các cung khác gì đây?

      "Làm phi tần, chẳng phải nên thỉnh an Hoàng hậu nương nương sao?” Trang Lạc Yên đứng lên, " thôi."

      "Vâng." Vân Tịch và Thính Trúc thưa, đỡ tay Trang Lạc Yên ra khỏi phòng ngủ, tới gian ngoài, Trang Lạc Yên liếc nhìn bồn hoa súng, khi ban xuống đây mới hé nụ, vì ngày ngày được phơi nắng nên chậm rãi nở hoa, chỉ sót lại vài búp còn e ấp, khiến người nhìn cảm thấy vui mắt đẹp lòng, "Chăm sóc cẩn thận nhé."

      "Thưa vâng." Mấy cung nữ thái giám trong phòng bèn vâng dạ, Trang Lạc Yên cố nhấn mạnh thêm, bước ra Đào Ngọc các.

      Sáng sớm, mặt trời vừa mọc lên, rải xuống những tia nắng đỏ cam, vốn làm người ta cảm thấy ấm áp nhưng vào mùa hạ lại chỉ gây ra cảm giác khô nóng khó chịu. Trang Lạc Yên phe phẩy cây quạt trong tay, ngẩng đầu nhìn mặt trời phía đông trông hệt quả trứng ốp, đưa quạt cho Thính Trúc, bước qua cửa chính cung Cảnh Ương.

      "Chiêu tần tới." Khi Trang Lạc Yên vào sảnh chính thỉnh an Hoàng hậu, thái giám canh cửa cao giọng truyền báo, nàng ngẩng đầu nhìn mấy phi tần vừa chuyện phiếm với nhau vừa vờ như vô tình lướt mắt qua mình.

      "Tần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương." Trang Lạc Yên chú ý tới ánh mắt của những người này, lễ phép tiến vào thỉnh an Hoàng hậu.

      "Chiêu tần cần đa lễ, Hòa Ngọc, đỡ Chiêu tần ngồi, dâng trà." Hoàng hậu gật đầu cười, dịu dàng cười với Trang Lạc Yên, "Hôm nay là sinh nhật muội, vốn định miễn thỉnh an sớm nay nhưng bổn cung cũng có đôi chuyện muốn báo nên để muội lại đây chuyến."

      "Đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương là bổn phận của tần thiếp, nào dám vì sinh nhật mà sao nhãng?" Trang Lạc Yên cười , "Hoàng hậu nương nương còn nhớ sinh nhật tần thiếp là vinh hạnh cho thiếp rồi."

      "Đều là tỉ muội vói nhau, đâu cần nghiêm khắc như vậy." Hoàng hậu vẫn cười ôn hòa như cũ, "Sinh nhật muội cũng cần tổ chức chúc mừng chút, bổn cung sai Thượng Thiện giám chuẩn bị rượu và đồ ăn tối nay, các vị ngồi ở đây hãy đến chỗ bổn cung tụ hội chốc lát, để cùng mừng sinh nhật Chiêu tần."

      Hoàng hậu tỏ thái độ như vậy, những người ngồi ở đây đương nhiên thờ ơ, ai nấy đều tỏ ra vui vẻ vài câu chúc mừng. Xem ý tứ của Hoàng hậu, dường như định để Chiêu tần mất mặt, vậy là dự định nhìn Chiêu tần xấu hổ tan thành bọt biển.

      "Ta nhớ sinh nhật của nàng là tháng Ba phải?" Mã tiệp dư ngồi bên cạnh Trang Uyển Thanh, nhìn Chiêu tần bị các phi tần vây xung quanh chúc mừng, nở nụ cười nhạt nhìn nàng ta, Hoàng hậu cũng đâu có nhớ làm bàn tiệc mừng sinh nhật Trang tiệp dư này đâu.

      Trang Uyển Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Mã tiệp dư: "Vết sưng mặt tỉ tỉ hình như còn chưa tiêu nhỉ, chỗ muội có ít thuốc mỡ giảm sưng, hay là tỉ tỉ lấy thử dùng xem sao?"

      Mã tiệp dư lập tức sa sầm mặt, Trang Uyển Thanh thấy nàng ta như vậy, cười nhạt tiếng, ánh mắt lại chuyển sang Trang Lạc Yên, sau đó bình thản rũ mắt nâng tách trà, nhàng thổi lá trà mặt nước, có điều bàn tay cầm tách dường như chặt hơn chút.

      Hoàng hậu nhìn các phi tần ríu rít, thầm cười lạnh trong lòng, tối nay hẳn náo nhiệt lắm đây.

      Sau khi ra khỏi cung Cảnh Ương, Trang Lạc Yên lại phải tiếp lời mấy phi tần tiến tới bắt chuyện lát mới oát thân được, hôm qua đâu thấy nhiều người tới chúc mừng sinh nhật nàng như vậy.

      "Lễ vật của Thục quý phi nương nương cung An Thanh đưa tới."

      "Lễ vật của Nhu phi nương nương cung Hòa Nhạc đưa tới."

      "Lễ vật của Hiền phi nương nương cung Nguyễn Minh đưa tới."

      Mỗi giấy mừng lại đống lễ vật chảy vào Đào Ngọc các như nước, Trang Lạc Yên nhìn những danh mục quà tặng này biết, dù phải là thứ quý nhất nhưng giá trị tuyệt đối , nàng cười cười đặt tờ danh mục quà lên bàn: "Thu cả , cẩn thận chút".

      "Nương nương, Chiêu tần chỉ là tần thôi, chúng ta cần gì..." Trong cung Nguyễn Minh, Thanh Lộ bóp vai cho Hiền phi, thắc mắc.

      "Bây giờ nàng ta là tần, sau đêm nay ai biết được thế nào. Tiểu Ngụy Tử vừa tặng quà rồi đấy, ngay cả cung Cảnh Ương cũng tặng quà tới đó,” Hiền phi khép kinh Phật trong tay lại, " tin ngươi nhìn mà xem, Chiêu tần này là nhân vật thể coi thường đâu."

      Thanh Lộ gật đầu, theo: "Vậy chẳng phải nàng ta còn thăng nhanh hơn cả Yên quý tần?"

      "Yên quý tần là gì," Hiền phi cười khinh bỉ, "Xuất thân của nàng ta vốn bằng Chiêu tần, tại nhờ có sủng ái của Hoàng thượng mà kiêu ngạo thôi, nếu ngày thất sủng, sợ là chẳng so được với ai đâu."

      Thanh Lộ dám tiếp tục hỏi, chỉ cẩn thận : "Nương nương sáng suốt, là nô tì ngu độn quá rồi."

      Hiền phi chẳng gì thêm, chỉ nhếch khóe miệng cười, sống được trong hậu cung này, ai lại sáng suốt?


      Mặt trời ngả về tây, phía chân trời chuyển sang màu xám, Trang Lạc Yên tới cung Cảnh Ương tạ ơn Hoàng hậu rồi mới ngồi xuống, hôm nay là sinh nhật nàng nên được đặc cách ngồi cùng mấy người ở phân vị "phi".

      "Hôm trước , đến sinh nhật Chiêu tần muội muội nhất định phải uống với ta vài chén, muội muội chớ quên đó." Thục quý phi ban đầu có hơi khó chịu nhưng sau lại thấy vật phẩm chuẩn bị sinh nhật Chiêu tần được như mình, ngay cả nhạc công vũ cơ phục vụ cũng như sinh nhật mình nên tâm trạng mới thoải mái hơn chút.

      "Tần thiếp biết uống rượu nhưng ý tốt của nương nương, tần thiếp nhất định chối từ." Trang Lạc Yên bưng chén rượu lên kính các phi tần ngồi đó rồi ngửa đầu uống cạn.

      Thấy Chiêu tần làm bộ kiểu cách, Thục quý phi cũng khó xử nàng, huống chi nàng cũng muốn làm căng quá nên chỉ cười cho qua.

      "Các muội muội hôm nay đừng có chuốc rượu Chiêu tần nhiều quá đấy, lát nữa chỗ bổn cung lại có tên say khướt," Hoàng hậu trước giờ luôn đóng vai rộng lượng, tối nay cũng ngoại lệ, "Hòa Ngọc, lấy cho Chiêu tần bát canh ấm bụng trước , tránh cho nàng ấy say sớm."

      "Xem ra Hoàng hậu nương nương vẫn là thương Chiêu tần muội muội nhất rồi," Nhu phi nhàng lên tiếng, "Nhưng đúng là giờ này say hay lắm."

      Hoàng hậu liếc nhìn Nhu phi cái: "Tất cả các muội bổn cung đều thương cả."

      Trang Lạc Yên lấy khăn tay lau khóe miệng, làm vợ cả nào có ai lòng thương vợ bé của chồng mình, bản lĩnh trợn mắt dối của mấy người này, chỉ làm người nghe thôi, nàng cũng thấy vớ vẩn.

      "Thánh chỉ tới."

      Các phi tần ở đây nghe thấy thái giám truyền báo đều đứng dậy ra quỳ trước sảnh, khi nhìn thấy người đến tuyên đọc thánh chỉ là Cao Đức Trung, thái giám thân cận của Hoàng thượng đều giật mình suy tính.

      "Đào Ngọc các Trang thị hiền lương thục đức, tướng mạo đoan trang, từ khi tiến cung tới nay khiến trẫm rất hài lòng, xét thấy cử chỉ cùng phẩm hạnh đều xứng với hai chữ 'mỹ nhân', nay nhân dịp sinh nhật tấn phong thành tòng tam phẩm Chiêu sung nghi."

      "Tần thiếp tạ long ân của Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Trang Lạc Yên hành đại lê tạ ơn, tiếp nhận thánh chỉ sắc phong từ tay Cao Đức Trung.

      "Chiêu sung nghi xin hãy mau đứng dậy," Cao Đức Trung đỡ Trang Lạc Yên lên, cười , "Các vị chủ nhân uống rượu ở đây, vậy nô tài xin phép quay về, mời các vị từ từ uống tiếp ạ."

      "Công công thong thả." Trang Lạc Yên đứng lên, nắm chặt thánh chỉ thêu sợi vàng trong tay, hơi bất ngờ chút. Nàng cũng nghĩ Hoàng đế thăng chức cho mình nhưng chỉ nghĩ nhiều nhất là lên quý tần, ai ngờ từ tòng tứ phẩm thăng lên thẳng tòng tam phẩm.

      Hoàng hậu nghe xong thánh chỉ cũng hơi sửng sốt chút, lúc này kịp trở lại bình thường: "Chiêu sung nghi tấn chức cũng là chuyện vui." xong, lại thưởng Trang Lạc Yên bộ trang sức.

      Các phi tần trong sảnh lúc này, mặt tuy vẫn treo nụ cười nhưng chỉ e có ai còn vui vẻ được nữa.

      Khó chịu trong lòng thể lấy ra bèn dùng rượu để rót, tiếp sau đó, Trang Lạc Yên bị các phi tần vây lấy ngừng mời rượu, tuy bản lĩnh từ chối nhưng đối mặt với nhóm địch thủ mạnh như vậy, nàng vẫn bị ép uống vài chén, khi tiệc rượu kết thúc, nàng ngà ngà say.

      Ngồi lắc lư theo từng nhịp chân thái giám khiêng kiệu, Trang Lạc Yên chống cằm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, phát trước mắt hơi mờ ảo, tuy đầu óc vẫn còn khá tỉnh táo nhưng vẫn choáng váng hoa mắt.

      Đợi đến khi thu mắt nhìn lại, nàng chợt thấy đội ngũ khiêng chiếc kiệu màu vàng sáng tới gần.

      **********************************************

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 6

      6.1

      Trang Lạc Yên còn chưa kịp nhìn kỹ, kiệu của nàng hơi chao đảo hạ xuống, cung nữ, thái giám đều quỳ cả mặt đất.

      Được gọi là mỹ nhân, chỉ có dung nhan xinh đẹp mà cử chỉ phải thêm chút phong tình quyến rũ đúng lúc, thế mới coi là tuyệt diệu.

      Phong Cẩn nhìn nữ tử ăn mặc lộng lẫy loạng choạng đứng lên khỏi ghế, mắt còn mang hơi nước loang loáng mơ hồ, nhìn ngây thơ khờ dại càng mang hương vị khác xưa.

      “Thiếp bái kiến hoàng thượng.” Trang Lạc Yên hành lễ xong, ngây ngô ngẩng đầu nhìn Hoàng đế bước lại gần. Tay bị đối phương cầm, người nàng hơi lung lay nhưng cố ý ngã vào lòng Hoàng đế mà chỉ lắc lư lúc rồi cѠđứng vững, có điều, bàn tay nắm tay đối phương lại như vô thức siết chặt hơn.

      Thuận thế ngã vào lòng có vẻ giả tạo, tại nàng lại khiến vị hoàng đế từng trải tình trường này tin tưởng nàng cố ý ra vẻ. Lúc này, tâm tư Trang Lạc Yên tỉnh táo hơn cả đầu óc, “Hoàng thượng, thiếp thất nghi rồi.”

      “Ái phi say.” Phong Cẩn mỉm cười, tay nắm lấy vai nàng, “Trẫm đương nhiên truy cứu.”

      Nữ tử trong lòng lắc đầu, vươn ngón tay đâm đâm vào ngực : “Thiếp có tội, Hoàng thượng đừng lắc lư nữa, thiếp thấy ngài rồi.”

      “Vậy thường ngày nàng nhìn trẫm chưa đủ sao?”

      “Nhìn nhiều chút vẫn tốt hơn mà,” nữ tử ấy lắc đầu, giọng mang theo ý hờn giận, “ mấy ngày nay thiếp chưa được nhìn kỹ Hoàng thượng rồi.”

      Ôi chao, Chiêu sung nghi này quả là say đến mức thất lễ mất rồi, Cao Đức Trung đứng sau lưng Phong Cẩn thấy được thái độ vượt quy củ của Chiêu sung nghi liền vội vã quỳ sụp xuống, những người hầu xung quanh đồng loạt quỳ gối cúi đầu.

      Xung quanh trở nên tĩnh mịch cách kỳ lạ, Phong Cẩn đột nhiên cười khẽ, bế bổng nữ tử mơ mơ màng màng, bước lên ngự giá: “Bãi giá Đào Ngọc các.”

      Thính Trúc và Vân Tịch toát mồ hôi lạnh đầy lưng, nghe vậy mới thở phào nhõm, vội vàng đứng dậy theo.

      Khi Hoàng đế vừa bế mình lên, Trang Lạc Yên rút ra kết luận, cảnh nam nhân vật chính bế nữ nhân vật chính trong các bộ phim thần tượng rất có cơ sở đấy, người luôn sống an nhàn sung sướng như tên Hoàng đế này chẳng phải cũng có thể bế được nàng lên đấy thôi?

      Cọ cọ vạt áo thêu rồng bằng tơ vàng như thể lưu luyến muốn rời xa, Trang Lạc Yên thầm cảm thán, bị nhiều nàng “xài” như thế mà vẫn có thể bảo trì được vóc người rắn chắc, tên Hoàng đế này là vất vả.

      “Nương nương, nghe Chiêu sung nghi uống say giữa đường lại gặp được Hoàng thượng, Hoàng thượng giờ tới Đào Ngọc các.” Lăng Sa là cung nữ thân cận của Thục quý phi, vừa nghe đến chuyện này liền vội bẩm báo ngay cho nàng.

      “Hôm nay là sinh nhật nàng ta, Hoàng thượng tới chỗ nàng ta cũng bình thường thôi.” Tô Nhụy Tử cầm cây kéo, cắt tỉa bồn cây cảnh trước mặt “Tối nay người ngủ được e là vị chủ nhân của Lâm Nguyệt hiên kia cơ.”

      “Lâm Nguyệt hiên tính là gì đâu, xuất thân tôn quý như nương nương, lại dám học phong cách của nương nương, tiếc là học giống, thành ra trò cười.” Lăng Sa nhặt nhạnh cành lá chủ nhân vừa tỉa xuống, “Nương nương là quý phi, nàng ta chỉ là quý tần nho , nay đến cả Trang Lạc Yên vào cung chưa đầy năm cũng vượt qua nàng ta, xem nàng ta sau này còn càn rỡ với ai.”

      Tô Nhụy Tử sinh ra trong gia tộc danh giá, lại có vũ đạo xuất sắc nên được thánh sủng, vì vậy hề có cảm tình với Yên quý tần xuất thân thấp kém lại có sở trường là múa, nhưng đồng thời cũng chẳng chút thiện cảm với Trang Lạc Yên cũng xuất thân từ gia đình có tiếng tăm. Nàng sửa sang lại bồn cây: “Chỉ e là Trang Lạc Yên cũng chẳng phải kẻ tầm thường.” Trước đó vài ngày, vị họ Lâm kia chẳng phải mất sạch tương lai vào tay nàng ta hay sao, đường đường là Viện phi bị giáng thẳng xuống Lâm tần, nàng tin Trang Lạc Yên có tác động gì trong đó.

      “Rắc”, cắt đứt chạc cây dư thừa, đưa cây kéo cho Lăng Sa, “Sau này cần cố gắng hỏi thăm chuyện của Đào Ngọc các.” Nàng liếc nhìn chạc cây vừa tỉa xuống, Hoàng thượng thích những nữ tử tay chân quá dài, có số việc gấp quá lại hay.


      Trong màn trướng của mỹ nhân ở Đào Ngọc các, Phong Cẩn tạm thời gác lại những suy tính về thủ đoạn của người khác. Là người đàn ông, trong bản chất đều có góc hoang dã điên cuồng, chỉ có điều, khi đứng ngôi vị Đế vương, có số điều được bộc lộ. Những nữ tử trong hậu cung của , xuất thân thấp kém nhất cũng là con tri huyện, vì vậy trong chuyện phòng the, dù có hấp dẫn nhưng vẫn thiếu đôi phần cuồng dã.

      Nhưng hôm nay người Chiêu sung nghi say rượu này, cảm nhận được hương vị tuyệt hảo và khác lạ. Thắt lưng mềm mại, làn da trơn mịn cùng với ỷ lại tuyệt đối và tình đắm say, tất cả tựa như cây đuốc đốt cháy lên toàn bộ nhiệt huyết của . Cặp chân thon dài ôm lấy quanh hông như thể siết chặt linh hồn .

      Quấn quýt triền miên, điên cuồng và hưng phấn khiến Phong Cẩn gần như đến cực hạn. Tận khi kết thúc, giai nhân vẫn ôm siết lấy hông , giống như ôm lấy thế giới của riêng mình.

      lâu chưa từng có đêm vui sướng như vậy, Phong Cẩn cẩn thận gỡ những lọn tóc bết mồ hôi trán Trang Lạc Yên, trong ánh mắt thêm vài tia ấm áp. Đối phương lúc này vẫn đờ đẫn hai mắt, mê say nhìn , thân thể càng ra sức rúc vào ngực , như thể muốn có bất kỳ khoảng cách nào giữa hai người: “Hoàng thượng, Hoàng thượng…”

      Ánh mắt Phong Cẩn chợt tối lại, tay vỗ lên lưng giai nhân giống như dỗ dành trẻ con.

      “Hoàng thượng, ta …” Giọng thủ thỉ cũng chuếnh choáng men nồng mang theo tất cả lệ thuộc và đắm say, lời mơ mơ hồ hồ khiến Phong Cẩn nghe nhưng ngọn lửa trong lòng lần thứ hai lại bùng lên, xoay người đè đối phương, lòng thầm nhủ, đôi khi phóng túng lần sao. Mặc dù người con này dám xưng “ta” trước mặt , mặc dù người ấy phải đầy bụng tài hoa cũng có nhan sắc khuynh đảo hậu cung, nhưng nữ tử này tặng cho thứ mà phi tần nên tặng nhất.

      Sáng hôm sau, Phong Cẩn tỉnh lại, người trong ngực còn ngủ say, mặc nhấc tay dời chân nàng, đối phương vẫn hề phản ứng lại. Nhìn những vết tích da thịt trắng mịn, mỉm cười kéo chăn bọc kín nàng lại, chỉ để đầu lộ ra ngoài.

      Nghe thấy tiếng động ở phòng trong, Cao Đức Trung vội mang người nhàng vào hầu hạ Hoàng đế thay y phục rửa mặt. Thấy Chiêu sung nghi còn ngủ, ông rất thức thời ra hiệu cho người phía sau tay chân, lặng lẽ hành lễ với Hoàng thượng rồi tiến lên hầu hạ.

      người đàn ông vừa được thỏa mãn ở phương diện nào đó tâm trạng rất tốt, vì vậy kể cả khi nô tài chọn túi thơm mang mùi hương thích, Phong Cẩn cũng chỉ để bọn họ cầm túi thơm xuống, hề lộ ý khó chịu.

      Cao Đức Trung dám nhìn mỹ nhân nằm sau bức màn, chỉ liếc nhìn túi thơm bị lấy xuống, thầm thở phào nhõm, biết hôm nay người nào trực mà lại phạm phải lỗi ngớ ngẫn thế này? Chẳng lẽ biết Hoàng thượng mỗi khi vào hè, tâm trạng được tốt lắm hay sao, may mà hôm nay Hoàng thượng vui vẻ nên trách phạt.

      Phong Cẩn ra phòng ngoài, với bọn Thính Trúc chờ ở đó, “Để chủ tử các ngươi ngủ thêm lát, nếu lát nữa chưa tỉnh miễn cho nàng ấy lễ thỉnh an Hoàng hậu sáng nay , đêm qua Chiêu sung nghi say rượu, Hoàng hậu cũng thông cảm.”

      Thính Trúc và Vân Tịch cùng quỳ xuống thay chủ tử tạ ơn, sau khi Hoàng đế khỏi, cả hai đều vui mừng ra mặt.

      Tối qua Trang Lạc Yên vừa đánh trận sảng khoái, lúc Phong Cẩn nàng tỉnh, nhìn dấu vết của Hoàng đế để lại người mình, nàng cảm khái, người đàn ông thoạt nhìn tỉnh táo lí trí đến đâu vào thời điểm nào đó vẫn có thể cầm thú hơn cả cầm thú.

      Gọi mọi người vào hầu hạ tắm rửa thay y phục, mặc chiếc váy mới, nhìn người đẹp má phấn môi hồng trong gương, Trang Lạc Yên dán lên trán đóa hoa , lười biếng ngáp cái, liếc nhìn bát “canh bổ dưỡng” mà thái giám nội thị đưa tới, cười cười uống cạn. Nhận khăn tay Thính Trúc đưa lên, nàng lau khóe miệng: “Đến giờ thỉnh an Hoàng hậu nương nương rồi.”

      “Bẩm chủ tử, vừa rồi người bên cung Cảnh Ương tới báo, Hoàng hậu nương nương đêm qua người say rượu nên hôm nay có thể cần tới thỉnh an.” Vân Tịch vào phòng trong, giọng với Trang Lạc Yên.

      Trang Lạc Yên nghe vậy, cười cười, đưa tay cho nàng ta: “ thôi.”

      Đến cung Cảnh Ương, Trang Lạc Yên như cũ quy củ, hành đại lễ với Hoàng hậu, Hoàng hậu lại ban thưởng vài thứ cho nàng, từ giá trị mấy món ban thưởng này cho thấy, chí ít Hoàng hậu tại có bất kỳ bất mãn gì với cách cư xử của Trang Lạc Yên.

      “Bổn cung nghĩ hôm qua muội say nên miễn muội thỉnh an sáng nay, vậy mà muội vẫn tới, có chỗ nào khỏe ?” Nét mặt Hoàng hậu vẫn tươi cười đoan trang như xưa.

      “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương quan tâm, tần thiếp vẫn ổn cả, đêm qua quá chén khiến Hoàng hậu nương nương lo lắng là lỗi của tần thiếp.” Trang Lạc Yên nhún mình thi lễ, “Hoàng hậu nương nương thương tần thiếp là lòng tốt của nương nương, tần thiếp thể ỷ lại vào mến của nương nương mà quên mất quy củ.”

      Hoàng hậu cười cười, tỏ vẻ hài lòng trước lời giải thích này của Trang Lạc Yên, vừa cho nàng ngồi lại nghe thái giám bên ngoài truyền báo, Thục quý phi, Tô tu nghi, Như phi tới.

      Hoàng hậu liếc mắt nhìn Chiêu sung nghi ngồi ngoan ngoãn bên. Chiêu sung nghi này tối qua vừa hầu hạ Hoàng thượng mà nay còn tới trước, biết là Chiêu sung nghi tới sớm hay ba người này tới muộn đây?

      Nàng nhấp ngụm trà, thoáng nhăn mặt, lần này hương vị Quân Sơn Ngân Châm mà điện Trung Tỉnh đưa tới hình như hơi kém chút.

      ***

      Tô tu nghi từ khi tiến vào hành lễ xong liền ngồi ngay ngắn và im lặng, chỉ có đôi khi Thục quý phi chuyện mới phụ họa vài câu, nhạt nhòa đến mức khiến người ta nghi ngờ việc nàng ta là chị em họ với Thục quý phi.

      Trang Lạc Yên tỉ mỉ quan sát Thục quý phi, nữ tử này luôn gây cho người đối diện cảm giác nàng ta vô hại lại khiến người ta phải thương , nhưng kiểu người này trong nội tâm lại chia thành hai loại đối lập, là loại người khiến người ta thương tiếc như Lâm Đại Ngọc, loại thứ hai là những người có thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Thục quý phi có thể chiếm đến vị trí cao mà sừng sững ngã như ngày hôm nay, chắc chắn phải loại người thứ nhất.

      nữ tử trông càng vô hại, khi ra tay hại người lại càng đáng sợ.

      “Ta cho rằng Chiêu sung nghi muội muội hôm nay tới cơ đấy,” Thục quý phi nhìn về phía Trang Lạc Yên cười, sau đó liếc nhìn Yên quý tần đầy thâm ý, “Nhớ năm ngoái sinh nhật Yên quý tần muội muội, muội muội vì khỏe nên tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương được.”

      Nghe mấy lời này, Trang Lạc Yên nhận ra hình như Thục quý phi ưa Yên quý tần, cũng phải thôi, có nữ tử nào thấy người sau học thủ đoạn của mình để bò lên mà vui vẻ nổi đâu. Trang Lạc Yên cười cười với Thục quý phi, hề tiếp lời.

      Các phi tần khác chỉ đảo mắt quan sát ba người, ai mở miệng chuyện.

      “Tỉ tỉ quên rồi sao, Yên quý tần muội muội xưa nay mảnh mai yếu ớt, Hoàng hậu nương nương thương muội ấy nên miễn thỉnh an đó.” Tô tu nghi tiếp chuyện.

      Mấy lời này được hay lắm, ai biết chuyện nghĩ Hoàng hậu “nhất bên trọng nhất bên khinh”, phân biệt đối xử giữa Trang Lạc Yên và Yên quý tần.

      Trang Lạc Yên lúc này mới lên tiếng: “Tỉ tỉ tới muộn nên biết, Hoàng hậu nương nương cũng miễn thỉnh an cho tần thiếp sáng nay, có điều tần thiếp xưa nay khỏe mạnh, nằm thêm cũng ngủ được, tới đây trò chuyện cùng các tỉ muội cũng hay.”

      “Biết muội là người hiểu quy củ lễ nghĩa,” Thục quý phi cũng nghe ra điều bất ổn trong lời của Tô tu nghi, vội lên tiếng chặn miệng nàng ta, lại bổ sung câu tán dương Trang Lạc Yên, “Thảo nào được Hoàng hậu nương nương thích.”

      Trang Lạc Yên cười lạnh trong lòng, câu này của Thục quý phi quả là mũi tên bắn trúng hai đích, vừa xấu Yên quý tần biết lễ nghĩa, vừa làm hại nàng trở nên nổi bật trong mắt người khác, kéo Hoàng hậu ra khiến các phi tần khác khó chịu với mình.

      “Nào chỉ có Chiêu sung nghi,” Hoàng hậu vờ như thấy cuộc chiến thầm giữa các phi tần, điềm đạm mở miệng, “Chỉ cần biết quy củ, Hoàng thượng, Thái hậu và bổn cung đều thích, muội lại chỉ bổn cung thích Chiêu sung nghi, chẳng lẽ bổn cung đối với muội đủ tốt hay sao?”

      “Hoàng hậu nương nương đương nhiên là rất thương muội muội, nhưng mà muội muội đây hẹp hòi, thấy ngài đối xử tốt với người khác liền chịu nên muốn pha trò đôi câu, Chiêu muội muội đừng trách móc ta đấy.” Thục quý phi vì Hoàng hậu trách mà sợ hãi, ngược lại còn rất thân thiết ra mấy lời này.

      “Nương nương thẳng tính, tần thiếp há lại là người hay để bụng.” Trang Lạc Yên vẫn cười cười như cũ.

      Hoàng hậu nâng tách trà tiễn khách: “Được rồi, các muội chỉ thích trêu ghẹo nhau thôi, cũng còn sớm nữa, đợi thêm lát nắng gay gắt lắm, thôi, các muội đều về cả .”

      Hoàng hậu vậy, dù ai còn muốn cũng dám lên tiếng nữa, đều đứng dậy hành lễ ra về.

      Ra đến ngoài cung Cảnh Ương, Trang Lạc Yên phát sắc mặt Yên quý tần được tốt, cung nữ đỡ tay nàng ta cũng vùi đầu thấp, nhìn thấy vẻ uy phong lúc ra lệnh vả miệng Mã tiệp dư. Rất hiển nhiên, đối với Yên quý tần, Thục quý phi vẫn là đối thủ đáng sợ.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      6.2

      “Chiêu sung nghi, bằng cùng đoạn?” Tương hiền tần phía sau nàng đột nhiên lên tiếng gọi.

      “Tương tỉ tỉ,” Trang Lạc Yên quay đầu cười, thấy Tương hiền tần chủ động bắt chuyện liền dừng bước.

      Tương hiền tần tới bên cạnh nàng, dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời gợn mây, thở dài: “Hôm nay lại nóng hơn rồi.”

      “Sắp vào tháng Sáu, trời nóng lên cũng phải thôi,” Trang Lạc Yên nhận cây quạt tròn từ tay Vân Tịch, nhàng phe phẩy, cùng sóng vai với Tương hiền tần, “Hôm nay sao thấy Uông tỉ tỉ ạ?”

      “Nàng ấy hôm trước bắt đầu thấy khỏe, mấy ngày này có Thái y tới xem nhưng vẫn thấy khá hơn,” Giọng Tương hiền tần hơi trầm xuống, “Nay trời lại nóng lên thế này, biết đến bao giờ mới bình phục được.”

      “Uông tần tỉ tỉ là người có phúc, tỉ tỉ cần lo lắng quá đâu.” Trang Lạc Yên lúc này mới nhớ tới, đúng là mấy ngày nay thấy Uông tần. Có thể là vì Uông tần được sủng ái, thường ngày lại ít nên nàng để ý lắm.

      Tương hiền tần cười nhạt, chỗ ở của nàng cùng hướng với Đào Ngọc các, chỉ hơi xa hơn chút. Từ lúc vào cung tới nay, nàng chưa từng được lọt vào mắt Đế vương, nhờ có xuất thân khá cao cùng với thâm niên theo hầu Hoàng đế mà lên được vị trí hôm nay. Nàng nhịn được nghiêng đầu liếc mắt sang Chiêu sung nghi được sủng ái bên cạnh, nữ tử này dùng cách gì mà leo lên nhanh như vậy?

      Nhan sắc phải bậc nhất, cầm kỳ thi họa cũng xuất sắc nổi trội so với người khác trong cung, lại có tài riêng như Thục quý phi giỏi múa hay Nhu phi hát hay, rốt cuộc nàng ta có gì khiến Hoàng thượng thích đến thế?

      “Cũng đành như vậy thôi.” Tương hiền tần dời mắt , người ta được sủng ái đương nhiên có thủ đoạn hơn người, nếu nàng có thể nhìn ra được sống tầm thường vô vị trong cung suốt mấy năm nay.

      Hai người được đoạn, ngờ lại gặp phải người rất hiếm khi tới ngự hoa viên.

      “Thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Tương hiền tần ngờ mình có thể gặp Hoàng đế ở ngự hoa viên, giây lát, đến giọng cũng run rẩy.

      “Hai ái phi từ chỗ Hoàng hậu tới đây?” Ánh mắt Phong Cẩn đảo qua hai người rồi dừng lại ở Trang Lạc Yên, vươn tay nâng nàng dậy, , “Sao nàng cũng ?” xong, thấy nữ tử trước mặt ửng hồng hai má, ngay cả mắt cũng dám nhìn thẳng vào mình.

      “Hoàng thượng rồi, thiếp liền tỉnh…” Lời còn chưa dứt, mặt đỏ hơn, “Hoàng hậu nương nương vất vả vì hậu cung, thiếp đến thỉnh an là chuyện nên làm.”

      Tương hiền tần cúi đầu, tầm mắt bắt được cảnh bàn tay non mịn của Chiêu sung nghi bị Hoàng thượng nắm trong tay mình, thoáng chốc ngây cả người, ngay cả Trang Lạc Yên gì nàng cũng nghe .

      ***

      Trong hậu cung này, còn có điều gì hư vô mờ mịt hơn tình của Hoàng đế? Từ khi nàng tiến cung được sủng ái, Hoàng thượng thỉnh thoảng sủng hạnh vài lần, đối mặt với vị Đế vương tuấn tú oai phong, nàng cũng từng rung động. Vị Đế vương này là người đàn ông đầu tiên, cũng là người đàn ông duy nhất trong đời nàng, lại xuất sắc đến thế…

      Thế nhưng thời gian qua , chứng kiến người ấy qua lại với các nữ tử khác, chứng kiến ánh mắt lạnh lùng của người ấy khi nhìn mình, tình của nàng dần dần phai nhạt, an phận sống yên lặng trong góc của bản thân, tuy được tốt lắm nhưng cuộc sống cũng đến mức gian nan như những người bị biếm vào lãnh cung. Dù sao họ Tương ở Giang Nam cũng là gia tộc lớn, các phi tần khác trong cung chưa từng cố ý gây khó dễ cho nàng.

      Hôm nay nhìn biểu của Chiêu sung nghi trước mặt Hoàng thượng, ánh mắt muốn giấu cũng giấu nổi tình thầm lặng khiến nàng thoáng giật mình bừng tỉnh. Nàng vẫn cho là từ sau khi bị bỏ qua lần, Chiêu sung nghi này thông minh hơn, vì vậy mới có thể liên tục tấn chức từ uyển nghi lên tới sung nghi như ngày nay, nào ngờ thông minh thấy, chỉ thấy nàng ta mang tình cảm nên có nhất khi vào nơi đây.

      Nàng muốn cười nhạo nữ tử ngốc nghếch này nhưng lại chỉ thấy lòng mình sao chua xót quá, bất chợt cảm thấy thương hại bé còn tuổi ngây thơ ấy, ngẫm lại bản thân chợt nhận ra, với địa vị của mình trong cung, nào có tư cách thương hại người khác. Dời mắt , muốn nhìn bàn tay Đế vương bao bọc lấy bàn tay nhắn, mềm mại kia, bàn tay ấy hôm nay sưởi ấm tay Chiêu sung nghi, hôm qua từng nắm tay ai, ngày mai lại ôm người nào?

      Đối với Tương hiền tần này, Phong Cẩn có nhiều ấn tượng lắm, chỉ nhớ đó là nữ tử tẻ nhạt. Tương gia ở Giang Nam là thư hương thế gia, tiếc là Tương hiền tần có được tài văn chương của gia tộc thư hương như thế, ngược lại bị sách vở lây nhiễm thành ngây ngô vô vị. Cũng may, người như thế trong cung bớt lo, chí ít là tay vẫn sạch .

      “Nếu gặp hai ái phi ở đây, vậy cùng trẫm dạo lát,” Phong Cẩn buông tay Trang Lạc Yên, nhìn khắp hoa viên, “Đợi lát nữa chỉ sợ có muốn ngắm cảnh cũng chịu nổi mặt trời gay gắt quá thôi.”

      Trang Lạc Yên và Tương hiền tần hành lễ theo hầu hai bên, so với vẻ mộc mạc của Tương hiền tần, ánh mắt Trang Lạc Yên có thần nhiều hơn, tựa như bức tranh rực rỡ vậy, cho nên dù là người trầm tĩnh như Phong Cẩn, dọc đường cũng tán gẫu đôi câu.

      “Người trong cung đều thích các loài hoa sặc sỡ, trẫm lại thấy mấy bụi tùng bách kia trông dạt dào sinh lực,” Phong Cẩn chỉ vào mấy cây tùng bách cách đó xa, “Hai vị ái phi nghĩ sao?”

      “Đường đường chính chính, gió mưa ngã.” Tương hiền tần cung kính đáp, “Tùng bách bốn mùa xanh tươi, thể tốt hơn, nhìn khắp thiên hạ, Hoàng thượng lại càng kiên cường, càng đường đường chính chính, càng gió mưa sờn hơn tùng bách.”

      Phong Cẩn nghe vậy gật đầu, lại bình luận gì thêm, lập tức nhìn về phía Trang Lạc Yên, thấy nàng tỏ vẻ như suy nghĩ điều gì bèn hỏi: “Ái phi đồng ý với lời Tương hiền tần?”

      “Tương tỉ tỉ đương nhiên có lý, chỉ là thiếp nghĩ được nhiều như vậy,” Trang Lạc Yên ngượng ngùng cười cười, chỉ vào bóng râm dưới cây tùng bách, “Mùa hè mà được đứng dưới bóng râm kia chắc là rất mát mẻ và thoải mái. Đối với thiếp, hoàng thượng là đại thụ, là trụ chống trời,” xong, lại chỉ vào khóm hoa tầm thường mọc dưới chân tùng bách, “Thiếp là đoá hoa sống dưới bóng mát của cây, có thể vĩnh viễn biết được toàn bộ vĩ đại của tùng bách nhưng lại dựa vào tùng bách mà sinh tồn.”

      Đối với người đàn ông, còn điều gì thỏa mãn hơn, yên tâm hơn so với chuyện biết được nữ tử hoàn toàn ỷ vào ta mà sống? Phong Cẩn nghe xong lời này, nhìn nét mặt mang theo ngượng ngùng của Chiêu sung nghi, tựa hồ xấu hổ vì những lời nông cạn của mình rồi lại biết phải cứu vãn thế nào, cười : “Đế vương phải như tùng bách, nhưng tùng bách lại chưa hẳn là toàn bộ Đế vương.”

      “Thiếp lỡ, xin Hoàng thượng thứ tội.” Tương hiền tần nghe vậy, trắng nhợt cả mặt, vội quỳ phịch xuống.

      Trang Lạc Yên thấy Tương hiền tần đột nhiên quỳ xuống cũng định quỳ theo, Phong Cẩn vươn tay ngăn lại: “Tương hiền tần cần như vậy, khanh có tội gì đâu?” dù bất mãn vì những lời của Tương hiền tần nhưng chung quy cũng cảm thấy hào hứng trước dáng vẻ quy củ chất phác của nàng ta, chỉ lạnh nhạt an ủi đôi câu rồi lên tiếng nữa.

      Tương hiền tần nghe Hoàng đế gọi mình là “Tương hiền tần” chỉ cắn môi đứng dậy lui qua bên, ánh nắng chiếu vào gương mặt khiến nàng thấy bỏng rát hai má.

      Phong Cẩn chuyển giọng, với Trang Lạc Yên: “Ái phi lấy hoa so với mình, bằng tới xem dưới cây kia là hoa gì?”

      Câu này là chòng ghẹo trắng trợn, Trang Lạc Yên cười e thẹn, trong lòng khinh bỉ mãnh liệt thói xấu của đàn ông, ngoài miệng lại : "Hoàng thượng như vậy là cắt câu lấy nghĩa, thiếp chỉ là tỉ dụ chứ đâu có tự so mình với hoa?"

      Xưa nay có loài hoa nào tươi tắn được trăm ngày, cũng nào ai có thể thuận lợi mãi mãi. Mặc dù mỹ nhân như hoa, nhưng mỹ nhân chung quy cũng ngày tuổi già xế bóng, đầu óc nàng thuộc dạng bình thường, có bao giờ coi mình như hoa, huống chi lại là loài hoa bé xíu đáng thương như vậy?

      Quan trọng hơn là, nếu hoa kia trông xấu xí đơn điệu, vậy nàng gặp phiền phức to rồi.

      Lúc này, Trang Lạc Yên chỉ muốn vả cho mình vài cái, ai bảo mi suy nghĩ, ai bảo mi quên đàn ông dù nghiêm túc đến đâu cũng có lúc nghiêm túc!

      Đoàn người đến gần bụi hoa tầm thường kia, Trang Lạc Yên thở phào nhõm trong lòng, mấy bông hoa này tuy thể so với các loài hoa Hoàng hậu vừa đưa ra thưởng thức hôm nào nhưng đóa hoa trắng nõn nở lá cây xanh biếc mang theo viền vàng nhàn nhạt trông cũng có đối chút tao nhã xinh đẹp.

      "Bẩm Hoàng thượng, đây là cây bạch tuyết mai(*) ạ," Cao Đức Trung bước lên giải thích, "Ở dân gian có người trồng hoa này thành bồn cảnh, là loài rất kỵ gió lớn nắng gắt. Thầy thuốc thường gọi nó là bạch mã cốt, nô tài hiểu y thuật lắm, chỉ nghe nó có tác dụng mát gan bổ huyết, khử nhiệt sơ phong, cũng là loại hoa có ích."

      (*) còn gọi là cây bỏng nẻ, mã thiên hương, hoa ngàn sao… thuộc họ cà phê, hoa trắng, lá có viền vàng.

      “Ừ.” Phong Cẩn gật đầu, trầm ngâm , "Nếu là như vậy, hãy đánh bụi hoa này đem về cung trẫm, hoa này tuy nhưng nhìn rất tao nhã dễ thương."

      "Vâng." Cao Đức Trung vội đáp, "Hôm nay nô tài bảo hoa tượng làm ngay."

      '"Cẩn thận chút, đừng làm dập cây." Phong Cẩn xong, ngẩng đầu nhìn mặt trời lên cao, với Trang Lạc Yên và Tương hiền tần, "Nắng gắt rồi, các ái phi cũng về sớm thôi."

      "Thiếp xin cáo lui." Trang Lạc Yên khom người, thoáng liếc nhìn bụi hoa , từ từ lui lại vài bước rồi mới quay người ra về.

      được quãng, Tương hiền tần sóng vai bên cạnh Trang Lạc Yên mới : “Bạch tuyết mai mặc dù thích chỗ râm mát, ghét ánh mặt trời nhưng mọc dưới tùng bách cũng khó sống, nếu tự tại hơn chút càng dễ nở hoa."

      Trang Lạc Yên kinh ngạc nhìn Tương hiền tần, lời này của nàng ấy tuy hơi khó nghe song cẩn thận ngẫm kỹ lại thấy có ác ý mà chỉ mang theo nhắc nhở kín đáo. Là vờ quan tâm hay tình khuyên bảo, Trang Lạc Yên phân biệt được nên chỉ trả lời: “Biết đâu bạch tuyết mai thích sống dưới tàng cây, tỉ và ta đều phải bạch tuyết mai, đâu biết nó tự tại hay ?”

      "Muội muội rất đúng," Trong giọng Tương hiền tần có chút gì là lạ, nàng cẩn thận ngắm nhìn Trang Lạc Yên, đây là nữ tử trẻ trung xinh đẹp, đôi mắt long lanh tràn đầy nhựa sống, nào giống như mình đây, sớm bị hậu cung này mài đến cạn khô, "Có thể tự tại vui vẻ suốt đời là hay nhất." Là nữ tử trong hậu cung chưa từng được sủng ái, nàng hề ganh ghét hay có ác cảm với Chiêu sung nghi này, chỉ tiếc cho nữ tử hoạt bát trẻ trung như vậy, tấm chân tình lại gửi nhầm nơi.

      Hai người tới bên ngoài Đào Ngọc các, Trang Lạc Yên mời Tương hiền tần vào uống trà, Tương hiền tần từ chối, nàng cũng cố mời. Vào phòng trong, ngồi xuống ghế mềm, Trang Lạc Yên mình hơi váng đầu, sai Phúc Bảo gọi Thái y.

      Thái y viện nghe Chiêu sung nghi được sủng ái kia cần xem mạch, nào dám chậm trễ, vội phái vị Đồng Thái y có tay nghề khá cao tới chỗ Chiêu sung nghi.

      Đồng Thái y năm nay ngoài bốn mươi, bắt mạch cho Chiêu sung nghi qua mảnh khăn tay, lập tức nhận ra nàng hề có bệnh, nhưng miệng lại thể như vậy, chỉ có thể do thời tiết nóng bức nên khó chịu trong người, khuyên nàng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

      “Đồng Thái y như vậy, ta yên tâm rồi.” Trang Lạc Yên làm bộ lơ đãng hỏi, “Hôm nay nghe Uông tần tỉ tỉ bị bệnh, sức khỏe của nàng ấy có vấn đề gì ?”

      Đồng Thái y nào biết Uông tần nho bị bệnh, nhưng nghe Trang Lạc Yên hỏi đành trả lời: “Uông chủ tử do hạ quan xem mạch, hạ quan lắm, mong Chiêu chủ tử thứ tội.”

      “Đồng Thái y quá lời rồi, tất nhiên ta biết Thái y viện luôn bận rộn nhiều việc,” Trang Lạc Yên sai người đỡ Đồng Thái y đứng lên, ban cho ông ta vài thứ rồi , “Có điều chúng ta là chỗ tỉ muội với nhau, luôn cảm thấy hơi lo lắng, muốn nhờ Đồng Thái y tới đó xem mạch cho tỉ tỉ chút, biết có làm phiền thái y hay ?”

      “Chăm sóc sức khỏe của các chủ tử là chức trách của hạ quan, đâu dám nhận hai chữ 'làm phiền' của chủ tử.” Đồng Thái ý lập tức hiểu ra, Chiêu sung nghi muốn Thái y viện cẩn thận trị liệu cho Uông tần.

      Sau khi Đồng thái y ra khỏi Đào Ngọc các tới Tĩnh Ngọc các của Tương hiền tần và Uông tần, Thính Trúc bưng bát băng vào: “Mọi người trong cung đều như vậy cả, luôn nịnh bợ kẻ cao, giẫm đạp người dưới thấp."

      “Ai chẳng như vậy.” Trang Lạc Yên cười cười, bợ đỡ người giẫm đạp kẻ dưới mới là thái độ của người bình thường, hôm nay nàng giúp Uông tần phen chẳng qua chỉ là để cảm tạ ý tốt vừa rồi của Tương hiền tần mà thôi.

      Con của gia đình thư hương tuy rất tốt nhưng lại thích hợp sinh tồn trong cung đình, cũng may người Tương hiền tần chỉ bảo hôm nay là mình chứ phải người khác.

      Song, mọi việc đều có nhân quả, nếu là người khác, chưa chắc Tương hiền tần chỉ điểm cho câu như vậy.

      Trong Tĩnh Ngọc các, Tương hiền tần ngồi bên giường Uông tần cùng chuyện, cung nữ trông sắc mặt vui mừng vội vã vào.

      “Bẩm chủ tử, Đồng thái y của Thái y viện cầu kiến ạ.”

      là vị Đồng thái y có y thuật nổi tiếng kia?” Tương hiền tần thoáng kinh ngạc nhìn cung nữ, chưa giờ phải là thời điểm quy định thái y xem mạch, bình thường thái y như vậy tới Tĩnh Ngọc các này.

      “Nô tì nghe Đồng thái y tới xem mạch cho Chiêu sung nghi ở Đào Ngọc các xong liền tới Tĩnh Ngọc các chúng ta." Cung nữ thành trả lời.

      “Vị ở Đào Ngọc các kia sao lại muốn giúp ta?” Uông tần ho khan tiếng, hơi nghi hoặc ngồi dậy, dựa vào đầu giường thở dốc, “Tỉ tỉ, tỉ biết có chuyện gì phải ?”

      “Mặc kệ là vì cái gì, trước cứ x bệnh cho muội .” Tương hiền tần trấn an Uông tần, ra hiệu cho cung nữ mời Đồng thái y vào, sau đó mới tiếp, "Muội cứ yên tâm là được."

      Uông tần thở dài, nhắm mắt dưỡng thần. Nàng và Tương hiền tần đều phải người được sủng ái trong cung, hôm nay cần biết Chiêu sung nghi có ý gì, nhưng nếu nhờ nàng ấy hỗ trợ chính nàng cũng dám tưởng tượng thân thể mình suy sụp đến đâu.

      Đồng thái y vào xem mạch, Tương hiền tần thấy thái độ của ông ta rất khách khí, bắt mạch cũng cực kỳ cẩn thận, càng thêm khẳng định là Chiêu sung nghi nhắc nhở ông ta. Nàng nhớ tới ánh mắt si mê của Chiêu sung nghi nhìn Hoàng đế cùng với những lời nàng ta , lại khe khẽ thở dài tiếng, biết vì mình vì Uông tần hay vì Chiêu sung nghi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :