1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhà Có Sư Tử Hà Đông - Bạc Hãn Khinh Y Thấu (Update PN03) HOÀN + EBOOK

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      [​IMG]

      Nguyên tác: Nhà có hãn thê
      Tác giả: Bạc Hãn Khinh Y Thấu
      Convert: Lil_Ruby
      Bản Raw: Rich - Tàng Thư Viện
      Editor: Dương Quyên
      Nội dung: Đô thị tình duyên, vui mừng oan gia, tình và hôn nhân.
      Thể loại: Hào môn ngọt sủng, nam cường nữ cường
      Nhân vật chính: Lâm Miểu Miểu, Tông Chính
      phối hợp diễn: Đỗ Thiểu Khiêm, Trương Vi, Mễ Chân, Lý Minh
      Kết cấu:
      Tình trạng: edit

      Văn án

      Tông Chính cưới kẻ thù của mình là Lâm Miểu Miểu.
      Đêm tân hôn, ỷ vào quyền luyện hai năm, mặt cười lạnh theo Lâm Miểu Miểu tính sổ.

      Lâm Miểu Miểu đem Tông Chính quật ngã ở giường,“Chỉ ựa vào chút trình độ này cũng muốn chơi trò cưỡng gian?”

      Tông Chính mặt bình tĩnh, so với báo thù, tựa hồ càng muốn ‘cưỡng gian’ Lâm Miểu Miểu, hơn nữa muốn lăn qua lộn lại mà ‘cưỡng gian’! Đổi mười tám loại phương thức mà ‘cưỡng gian’!

      Ngày nào đó, Tông Chính đem Lâm Miểu Miểu đè ở bồn rửa trong phòng bếp......

      Lâm Miểu Miểu: … Hạ lưu.

      Tông Chính cười: đồng ý.

      p/s: Nữ chính là con riêng, nhưng mẹ ấy phải là tiểu tam, mà là nạn nhân!!!

      MỤC LỤC
      [​IMG]

      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20
      21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40
      41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59+60
      61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80
      81 82 83 84 85 86


      Hoàn chính văn

      PN 01
      PN 02
      PN 03

      Last edited by a moderator: 16/5/16
      lananhtran51, tart_trung, AELITA20 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 1 – ĐẶT PHÒNG
      Edit: Dương Quyên

      Trung tâm thành phố Z thị được gọi là trung khu, mà trung tâm của trung khu lại có hai nơi, ban ngày ở cao ốc Hồng Quế Nhai tụ tập, ban đêm ở phố Kim Chung Hà đắm chìm trong cảnh xa xỉ hào hoa(1).

      Nếu làm bảng xếp hạng quán bar đông đảo ở phố Kim Chung Hà, “Mộ Sắc Sâm Lâm” hề bàn cãi đứng vị trí thứ nhất.

      Sở dĩ “Mộ Sắc Sâm Lâm” nổi tiếng như vậy, ngoài 3 nguyên nhân : Giá cả đắt đỏ đến hề có đạo lý, ông chủ phía sau quán bar Đỗ Thiếu Khiêm, cùng với danh hiệu hoàng hậu quán đêm . Ba nguyên nhân này tạo ra kết quả: “Mộ Sắc Sâm Lâm” thiếu chính là hai loại người, phụ nữ xinh đẹp cùng với những vị quý công tử có tiền có thế.

      Đèn hoa mới lên, quán bar lớn phố Kim Chung Hà, nhà hàng cao cấp, hội sở tư nhân, cùng đón thời khắc phồn vinh nhất trong ngày.

      Ánh mắt Đỗ Thiếu Khiêm sáng quắc nhìn chằm chằm về phía cửa, đột nhiên cười : “Bảo Bối Nhi, danh hiệu hoàng hậu của em phải đổi chủ rồi.”

      Người phụ nữ trong lòng giương lên hé ra khuôn mặt rung động lòng người, ái muội vuốt ve huyết mạch ở giữa đầy sức lực của Đỗ Thiếu Khiêm, tươi cười kiều mị: “Hoàng hậu đổi chủ em để ý, chính là biết vị trí bên người Đỗ thiếu có phải hay cũng muốn đổi chủ?”

      Đỗ Thiếu Khiêm cười cười, vô cùng thân thiết dùng cằm cọ cọ lên trán của người phụ nữ: “Vẫn là em hiểu nhất.”

      Sắc mặt nữ nhân khẽ biến, nhưng vẫn là sảng khoái từ trong lòng Đỗ Thiếu Khiêm đứng lên, nhún vai, lúc này mới đem ánh mắt nhìn về phía cửa, chỉ nhìn thoáng qua, ta thở dài, tự giễu : “Đàn ông a……”

      Lâm Miểu Miểu đứng ở cửa đảo mắt bốn phía, ánh sáng mờ mịt, cùng với đủ loại cây cối hoa cỏ làm đồ trang trí để ngăn vách, khiến cho tầm mắt của bị ngăn cách mạnh mẽ. rất nhanh về phía nữ nhân viên phục vụ, thản nhiên hỏi thăm: “Tông Chính ở đâu?”

      Nữ phục vụ ăn mặc hở hang hơi sửng sốt, rất nhanh liền khách khí trả lời: “**xin lỗi, chúng tôi thể tiết lộ thông tin của khách hàng,”

      Lâm Miểu Miểu đè xuống tia bực bội ở trong lòng, lại lần nữa nhìn xung quanh bốn phía, Tông Chính ban đêm hầu như đều ở tại hội sở tư nhân “Hồng Tụ” hoặc quán bar “Mộ Sắc Sâm Lâm”, thời gian của nhiều, ngày mai còn có cuộc thi, nhất định phải mau chóng đem việc giải quyết.

      lúc Lâm Miểu Miểu đau đầu,người nữ phục vụ mang theo nụ cười vừa khéo về phía , “**, Đỗ thiếu mời qua đó uống ly rượu.”

      Lâm Miểu Miểu trong lòng có phần kiên nhẫn, nhưng lại thay đổi ngay ý nghĩ, đúng lúc có thể hỏi thăm đối phương chút về Tông Chính, liền theo nữ phục vụ vào góc ít người. Trong lúc Đỗ Thiếu Khiêm cho người mời Lâm Miểu Miểu, mấy ngưới đàn ông ngồi vây quanh trong phòng có vách ngăn cũng thảo luận xong.

      “Đỗ thiếu, thể có lương tâm như vậy, ràng người ta mới theo hai tháng, thay lòng đổi dạ.”

      Đỗ Thiếu Khiêm cười nhạo tiếng, bộ dạng lười biếng nhấp ngụm rượu, “Phụ nữ có tốt nhất, chỉ có tốt hơn, thế nào? Sợ chiếm đoạt được tôi? Ai có thể lấy tâm hồn thiếu nữ, mọi người đều dựa vào bản lĩnh.” Đỗ Thiếu Khiêm bỗng nhiên nhìn thoáng qua Tông Chính vẻ mặt lạnh nhạt, “Lão tử ta cũng bại bởi Tông Chính lần……”

      Tông Chính dựa lưng vào ghế sô pha, hai chân thon dài vắt cùng chỗ, hai cánh tay giang ra, tự nhiên buông xuống đặt ở hai bên sườn cơ thể, tư thể ngồi này tương đối nhàn nhã, lại mười phần bá đạo, mình chiếm hết cả chiếc sô pha dài.

      Tông Chính nghe vậy, giữa đôi lông mày bỗng nhíu lại, nhịn được nhìn vào mắt Đỗ Thiếu Khiêm: “Vô vị.”

      Đỗ Thiếu Khiêm hề khúc mắc cười cười, lo lắng Tông Chính gần đây tâm trạng u ám, liền trêu đùa Tông Chính, chủ đề lại lần nữa quay lại người Lâm Miểu Miểu.

      “Mọi người có hay cảm thấy ta giống như nữ đặc vụ trong quân đội?” Đỗ Thiếu Khiêm vuốt cằm, đôi mắt nóng bỏng dị thường, phụ nữ của nhiều như vậy, vẫn là lần đầu gặp được loại phụ nữ này.

      Đỗ Thiếu Khiêm liếc mắt nhìn thấy chính là đôi chân thon dài thẳng tắp nóng bỏng trong quần lộ ra, ta cao đến 1m75, nhưng chân dài ít nhất phải 44 tấc(2), chỉ đôi chân kia có thể khiến cho đàn ông nóng lòng muốn thử, càng cần ta có khuôn mặt có thể xem là tuyệt mỹ, thần sắc mặt ta cực kỳ lãnh đạm, nhưng trong ánh mắt lại toát ra tự tin mạnh mẽ, cho dù lộ mảng da thịt lớn, cũng chút nào lộ ra tình sắc, trái lại có loại sắc thái cấm dục.

      Cố Khải nhìn Lâm Miểu Miểu tới, bỗng nhiên cười với Đỗ Thiếu Khiêm: “Tôi dám đánh cược với cậu, cậu theo đuổi được ấy.”

      Đỗ Thiếu Khiêm hạ lông mày, này nhìn qua quả thực khó theo đuổi, nhưng Đỗ Thiếu Khiêm là ai, quý công tử biệt hiệu truyền xa, đặc biệt mở quán bar chỉ vì săn lùng vẻ xinh đẹp, đáy mắt Đỗ Thiếu Khiêm lên tia hưng phấn, càng là cao trèo tới, càng khiến người ta muốn chinh phục.

      Phòng ngăn vách ở Mộ Sắc Sâm Lâm có đóng kín, mỗi tháng, đều có những khóm cây to cùng chủng loại được vận chuyển đến, giống như bức bình phong ngăn cách chỗ ngồi với chỗ ngồi của gian phòng bên cạnh, sau khi Lâm Miểu Miểu được dẫn đến, nữ phục vụ liền dời khỏi, vào trong hốc cửa dùng nhánh cây bện lại, rất nhanh nhìn lướt qua cảnh tượng trong gian phòng , Đỗ Thiếu Khiêm mỉm cười chỉ về vị trí bên cạnh mình, “Qua đây ngồi.”

      Lâm Miểu Miểu đứng ở tại chỗ, lại trả lời, ánh mắt của dừng khuôn mặt bình tĩnh của Tông Chính, trong đầu nhanh chóng lên tư liệu thám tử đưa cho .

      Tông Chính, 22 tuổi, thái tử gia của Z thị hào môn thế gia Tông gia, đối với phụ nữ cực kỳ chán ghét, ban đêm thường ở hội sở tư nhân “Hồng Tụ”, hoặc quán bar “Mộ Sắc Sâm Lâm”.

      là Tông Chính?”

      Lúc Lâm Miểu Miểu vào, ánh mắt mọi người trong phòng đều tập trung vào người , Tông Chính hiển nhiên cũng ngoại lệ, nhưng chỉ là hai mắt nhìn lên liền thu ánh mắt về, vô cùng chán ngán nhìn chằm chằm vào dịch thể rượu màu hổ phách.

      Tầm mắt của Cố Khải ở giữa Tông Chính và Lâm Miểu Miểu, đảo vòng, bỗng nhiên cười lên, hướng ĐỗThiếu Khiêm chớp mắt vài cái. “Đỗ thiếu, cậu mới vừa như thế nào nhỉ?”

      ĐỗThiếu Khiêm sắc mặt thay đổi, “Gấp cái gì?”

      Giữa hai đầu lông mày của Tông Chính lên tia kiên nhẫn, có đáp lời của Lâm Miểu Miểu, mà đánh con ngươi mắt thờ ơ quan sát Lâm Miểu Miểu vài lần, nhìn Lâm Miểu Miểu lẳng lặng nhìn , có chút lảng tránh, hai người nhìn nhau hơn mười giây, Tông Chính cười nhạo tiếng, híp lại hai tròng mắt, tầm mắt như lưỡi dao càng ngày càng sắc bén, kiêng nể gì nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Miểu Miểu.

      Ước chừng qua hai phút, Lâm Miểu Miểu vẫn như cũ lẳng lặng nhìn về phía , hề lảng tránh, hề sợ sệt, có ham muốn, thậm chí ngay cả phập phồng háo hức cũng có, cái loại cảm giác này, tựa như Thái Sơn sụp đổ, cũng có quan hệ với .

      Có thể ở bênTông Chính chịu được áp bách, cùng ánh mắt xâm lược như vậy, vẫn như cũ duy trì vẻ thong dong bình tĩnh, siểm nịnh, khiến Tông Chính đối với Lâm Miểu Miểu đột nhiên hứng thú hơn vài phần.

      Khóe môi của nhếch lên, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm, “ tìm tôi?”

      là Tông Chính?” Vẻ mặt Lâm Miểu Miểu trước sau như bình tĩnh lạnh lùng. chỉ nhìn thấy ảnh Tông Chính, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người này. Trái lại ta so với ảnh chụp càng tuấn thêm mấy phần, nhất là cặp mắt phượng hẹp dài kia, lúc híp lại đuôi mắt giương lên, rất có vài phần câu dẫn hớp hồn người.

      Tông Chính khẽ cười tiếng, ngón tay ghế sô pha để ý gõ xuống, lạt mềm buộc chặt? Cố ý làm bộ nhận ra ? Tông Chính nhìn vào ánh mắt của Lâm Miểu Miểu có phần ý tứ sâu xa, sau hơn mười giây Tông Chính đáp lại câu: “ Là tôi.”

      Tông Chính tựa đầu về sau ngửa lên chút, càng thảnh thơi dựa ghế sô pha, vẻ mặt biếng nhác, nhưng đôi mắt so với trước càng thêm thâm thúy, “ tên là gì?”

      “Nina.”

      Cố Khải huých vào cánh tay của Đỗ Thiếu Khiêm, “Cậu xem, còn việc của cậu rồi.”

      Nếu là người khác, Đỗ Thiếu Khiêm sớm hừ lạnh tiếng, sau đó đem người đoạt lấy, nhưng......, thứ nhất Tông Chính là em tốt của , thứ hai Tông Chính gần đây có chút vui, có lẽ cần phụ nữ giải sầu, Đỗ Thiếu Khiêm cực kỳ muốn mà nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu, tự giễu , “Ngay cả cái cây vạn tuế lâu năm cũng động lòng, tôi còn có thể có biện pháp gì đây?”

      Lâm Miểu Miểu tiến lên trước hai bước, dừng ở trước mặt Tông chính, từ xuống dưới theo dõi , trong lòng Tông Chính có chút thoải mái, lấy thân phận địa vị của từ trước đến nay đều là cao cao tại thượng, trông xuống người khác, thế nhưng hôm nay lại bị người phụ nữ lai lịch ràng dùng ánh mắt thẩm vấn khiêu khích .

      có chuyện gì?” Giọng của Tông chính mang theo tia lãnh ý.

      Lâm Miểu Miểu trầm mặc cân nhắc lời lẽ dự tính của bản thân, nếu muốn đánh bại người đàn ông trước mặt này, Lâm Miểu Miểu có thể rất nhàng giải quyết vấn đề này, nếu như muốn câu dẫn người đàn ông này, vậy là làm khó người mà, Lâm Miểu Miểu cân nhắc hồi lâu, cũng biết bản thân kế tiếp phải làm như thế nào, vùng giữa hai hàng lông mày của nhàng nhíu lại, mắt lộ ra vẻ do dự.

      Tầm mắt Tông Chính lưu luyến khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Miểu Miểu, ngữ khí của tuy rằng rất thờ ơ, nhưng ánh mắt lại mang theo khí thế dọa người, “Nếu có chuyện gì khó xử, có thể ra, có điều……” Ý của Tông Chính Mang theo nụ cười châm biếm, “Nhưng tôi cũng giúp người miễn phí.”

      Lâm Miểu Miểu cũng cảm thấy bị nhục nhã, ngược lại bởi vì lời Tông Chính mà thở phào nhõm.

      Tông Chính chuẩn xác bắt được tia buông lỏng lên mặt Lâm Miểu Miểu, vẻ tươi cười càng phát ra ngạo mạn cùng ý tứ sâu xa.

      Lâm Miểu Miểu tiến lên bước, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm Tông Chính, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng rất nhanh vang lên: “Tôi muốn cùng đặt phòng, muốn cái gì?”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Hố mới, tung hoa!

      Này văn tốt hơn!

      Ừ!

      Cố lên!

      Cảm ơn bìa mặt trống của cửa hàng trong thành phố!

      Cảm ơn các vị cơ hữu tốt giúp tôi đưa ra ý kiến!

      Cảm ơn ủng hộ của đám bạn tốt trong nhóm!

      Chỗ này có tác giả cần cù, nhân phẩm tốt đẹp! Xin cứ yên tâm mà nhảy vào hố.

      Chú thích:

      (1) 纸醉迷金: Dùng để mô tả xa hoa trong thành phố, thú vui nhục dục,ngợp trong vàng son,đắm chìm trong cảnh giàu sang, xa hoa trụy lạc.

      (2) 吋: inch, thốn, tấc

      1 inch~ 3cmv
      tart_trung, Trúc Chi, Khanh¥Ni6 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      NHÀ CÓ HÃN THÊ
      Tác giả: Bạc Hãn Khinh Y Thấu
      Edit: Dương Quyên
      CHƯƠNG 2 – AI LÀ CON MỒI?
      Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm Miểu Miểu rất nhanh vang lên: “Tôi muốn cùng đặt phòng, muốn cái gì?”

      “Khụ khụ……”

      “Phốc……”

      Mọi người luôn trông chờ tình phát triển, toàn bằng loại biểu tình kỳ quái giống nhau, đây là tên gọi Nina có tính cách rất đặc biệt sao, giọng bình thản hời hợt này, trong nháy mắt khiến mọi người nảy sinh cái loại rung động nhất thời cách mãnh liệt, bên cạnh có người cười lên, giễu cợt : “Tông thiếu, người ta hỏi muốn làm gì kìa?”

      Tông Chính bị câu của Lâm Miểu Miểu chất vấn lửa giận bốc lên, cười gằn tiếng, còn đợi câu trả lời, Lâm Miểu Miểu ung dung truy hỏi tiếp: “ muốn làm gì?”

      Tông Chính nghe vậy, ánh mắt nhìn Lâm Miểu Miểu ngày càng lạnh, người phụ nữ này chẳng lẽ muốn dùng loại phương pháp này, thu hút chú ý của , rất tốt, ta thành công.

      Mắt thấy sắc mặt Tông Chính ngày càng khó coi, Đỗ Thiếu Khiêm nhìn chằm chằm hai người này, nhao nhao nhìn có chút hả hê(1) cười lên, Tông Chính lạnh lùng liếc mắt lướt qua mọi người, Đỗ Thiếu Khiêm nhe răng cười: “Giá trị con người Tông thiếu, chúng ta có thể hỗ trợ tính toán tốt!”

      Đỗ Thiếu Khiêm bộ dạng giống như dùng điện thoại tính toán, còn cố ý hỏi Cố Khải: “Ê, cậu Tông Chính phải là xử nam chứ? Đêm đầu tiên này phải trở mình lên vài lần rồi!”

      Tông Chính mặt mày u ám ngồi yên, bình thường cũng châm chọc Đỗ Thiếu Khiêm ít, Đỗ Thiếu Khiêm vất vả mới bắt được cơ hội, còn tìm mọi cách chế giễu? Tông Chính đột nhiên đứng dậy, tiến lên từng bước dùng sức khóa trụ cổ tay mảnh khảnh của Lâm Miểu Miểu, về phía cửa, Lâm Miểu Miểu bị kéo lảo đảo chút, lại ngoan ngoãn theo sát bước chân của dời khỏi gian phòng.

      Đỗ Thiếu Khiêm chán muốn chết mặt dày theo xem chút việc phát sinh tiếp theo, nhưng lại bị con mắt lạnh lẽo của Tông Chính lườm cho phải quay trở lại, Đỗ Thiếu Khiêm vuốt cằm dưới, nhịn được hỏi xung quanh: “Mọi người đoán xem Tông Chính vẫn còn là xử nam hay ? Tuy rằng trước đây cậu ta và Trương Vy sống chung mấy năm, nhưng Đỗ Chính đối với Trương Vy thái độ gì, chúng ta cũng biết, ……lại quay lại , các em bây giờ đều như vậy……, dũng mãnh?”

      Trong lòng Đỗ Thiếu Khiêm lúc đầu còn rất tiếc nuối buồn bực, nhưng vừa nãy dùng lời lẽ bức Tông Chính đến khuôn mặt cũng đen lại, Đỗ Thiếu Khiêm liền dễ chịu hẳn, gần đây Tông Chính đặc biệt vui, xem như đem người tặng cho Tông Chính, giúp Tông Chính giải sầu, xoa dịu tâm tình chút.

      Lâm Miểu Miểu bị Tông Chính túm đến góc người, Tông Chính mới thả cổ tay của ra, ánh mắt sắc bén bước từng bước tới gần, đem hạn chế trong góc phòng hẹp mà tối tăm.

      Ánh mắt Tông Chính giống như lưỡi dao, cắt từng miếng khuôn mặt tinh tế của Lâm Miểu Miểu, con ngươi của rất đen, tựa như chứa viên ngọc bích đen sáng long lanh, ánh mắt cực kỳ trong suốt, hai người nhìn nhau chừng ba phút đồng hồ, Tông Chính mới lạnh lùng hỏi, “ muốn theo tôi đặt phòng?”

      Lâm Miểu Miểu lạnh lùng đáp tiếng.

      Tông Chính xem xét kỹ khuôn mặt còn khá ít tuổi, “Thành niên chưa?”

      “Thành niên rồi.”

      Khóe môi Tông Chính nhếch lên tia đùa cợt ác ý, giọng điệu của cực kỳ ngả ngớn, “Đáng tiếc, tôi chỉ lên giường cùng xử nữ, phải sao?”

      Ánh mắt của Lâm Miểu Miểu khẽ nhúc nhích, đối mặt với loại câu hỏi có hàm ý nhục nhã này, giữa hàng lông mày của nhíu lại chút, nhưng thanh vẫn bình tĩnh như trước, “Tôi phải.”

      phải là phải sao?” Giọng điệu của Tông Chính càng biểu đạt mỉa mai, đưa tay đặt vào sườn mặt của , gần như khóa Lâm Miểu Miểu vào giữa và vách tường.

      Trong lòng Lâm Miểu Miểu có vài phần mất tự nhiên, dựa vào nhau quá gần, hơi thở nóng bỏng của toàn bộ lướt gương mặt của , khiến mặt của có chút ngứa ngáy. nhàng rủ đôi mắt xuống, che giấu thoải mái vì cùng đàn ông xa lạ tiếp xúc.

      “Muốn kiểm tra ?”

      “Bây giờ?” Tông Chính hất lông mày, thanh có phần thờ ơ, tầm mắt của dao động mặt ngực đùi của Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu lùi lại phía sau, sau lưng chạm vào vách tường lạnh băng, thích ánh mắt Tông Chính nhìn mình, trắng trợn, giống như người thợ săn xem xét kỹ con mồi của mình, tràn đầy ý chí giành thắng lợi.

      Lâm Miểu Miểu giấu diếm thanh sắc điều chỉnh hô hấp chút, lẳng lặng nhìn Tông Chính, “ dám sao?”

      Thanh của vẫn bình tĩnh như trước, vẻ mặt cũng rất bình thản, ngay cả chút hứng thú châm chọc đều có, nhưng Tông Chính lại từ trong ba chữ đó, nghe ra khiêu khích vô hạn.

      Tông Chính nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đột nhiên nở nụ cười, cái vẻ tươi cười của vào ban đêm u tối lại chẳng khác gì ban ngày vậy, vô cùng khoa trương và tự tin, đôi mắt của tựa như có vì sao chuyển động, ánh sáng rực rỡ trong vẻ tươi cười và đôi mắt thoải mái này, làm cho khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của dưới ánh sáng mờ tối, trở lên đẹp đẽ lạ thường, giống như vị thần cổ Hy Lạp từ trong bức tranh bước ra.

      Lâm Miểu Miểu chăm chú nhìn vào dáng vẻ tươi cười của có chút ngây người, vẻ tươi cười này chẳng khác nào ánh mặt trời chói chang mang theo hào quang sâu thăm thẳm, khiến cho bỗng nhiên nghĩ đến tiền tài và thế lực to lớn đại diện đứng đằng sau lưng . Chắc là chỉ có thiên chi kiêu tử(2) như vậy, mới có thể có dáng vẻ tươi cười hiển nhiên ở nơi cao nhất đến cực điểm thế này.

      Tông Chính từ từ thu lại vẻ tươi cười, giống như diều hâu nhìn xuống Lâm Miểu Miểu, cho dù biết là phép khích tướng, e rằng thế giới, bất luận người đàn ông nào đều lảng tránh khiêu khích thế này, người đàn ông còn sợ người phụ nữ? Chuyện cười!

      Có lẽ thực cần người phụ nữ, buông xuống chút ưu tư dồn nén trong lòng? Mà người phụ nữ này ngoại trừ ngực chút, còn lại tất cả đều rất phù hợp với sở thích của .

      “Bất kể có mục đích gì......”

      Tông Chính dùng lại vài giây, đưa tay nắm lấy cằm của , đem mặt của ngẩng lên.

      Thanh của trầm thấp mà ngạo mạn, giống như tuyên cáo của bậc đế vương, “Như , mong muốn!”

      Đỗ Thiếu Khiêm nhìn bóng lưng Tông Chính và Lâm Miểu Miểu dời khỏi, trong lòng tức giận : “Mẹ kiếp! Nhanh như vậy! Mới có mấy phút mà thôi, tốc độ nướng này cũng quá nhanh !”

      Cố Khải vỗ vỗ bả vai của Đỗ Thiếu Khiêm, “Cái việc này, cậu ao ước mà được!”

      Trong đêm cuối tháng 4, gió đêm vẫn còn mang theo ít hơi lạnh cuối xuân, vừa mới ra cửa, Tông Chính bất thình lình nghiêng đầu hỏi câu: “Lạnh ?”

      Vẻ mặt của Lâm Miểu Miểu có hơi dừng lại giây lát, trước thái độ Tông Chính thể ra ngoài cũng thể nào có ý tốt, sau cùng Tông Chính bằng lòng theo đặt phòng, Lâm Miểu Miểu có phần bất ngờ, ngước mắt nhìn Tông Chính cái, ngữ khí lãnh đạm: “Vẫn tốt.”

      Áo vét Tông Chính cầm trông tay mở ra, choàng lên người Lâm Miểu Miểu, bả vai và thân của Lâm Miểu Miểu bất chợt ấm áp, chóp mũi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, nghiêng đầu nhìn về phía Tông Chính, vì ngược phía ánh sáng, đường nét khuôn mặt càng thêm ràng, đôi mắt phượng hẹp dài, con ngươi mắt sáng lưu chuyển, giấu ánh mắt bá đạo tràn đầy tính xâm lược.

      Tông Chính phía trước, Lâm Miểu Miểu khoác tây trang của phía sau hai bước.

      Đến trước xe, Tông Chính quay đầu liếc nhìn Lâm Miểu Miểu, khoác áo vét của , giống như trẻ em mặc quần áo người lớn, tâm trạng của Tông Chính bỗng tốt hẳn lên, này tuy rằng hơi lãnh đạm, còn có tật xấu cau mày nhăn mặt, nhưng nhìn kỹ xuống, cũng có chỗ đáng , nhất là lúc này, bỗng nhiên khiến hiểu tự dưng có cỗ nhiệt nóng trong lòng.

      Lâm Miểu Miểu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phố Kim Chung Hà màn đêm buông xuống, chẳng khác nào viên minh châu trong bụi cỏ rơi vào bóng tối, đèn đường cùng đèn trang trí hòa lẫn vào nhau, nhưng thấy sáng , ánh đèn say mê cách nào chiếu rọi hết mọi ngóc ngách, mà bóng tối ở khắp những nơi đó, lại khiến cho con phố này toát ra mê hoặc chết người.

      Phố Kim Chung Hà chỉ dừng lại là con phố lớn, mà là cả khu vực, đằng sau con phố này tập hợp quán bar, hội sở, nhà hàng đủ loại, hiển nhiên cũng ít quán rượu, từ bãi đỗ xe của “Mộ Sắc Sâm Lâm” ra, năm sáu phút đến khách sạn.

      Tông Chính dùng thẻ phòng mở cửa, chờ Lâm Miểu Miểu vào trong, đóng cửa lại, mạnh mẽ dùng sức đem Lâm Miểu Miểu kéo vào trong lòng.

      Cơ thể Lâm Miểu Miểu bị lôi kéo đụng vào lồng ngực của Tông Chính, nhưng vẻ mặt lại chút kinh hoảng.

      Tông Chính đem theo Lâm Miểu Miểu trong ngực xoay người cái, vị trí hai người đổi ngược lại, sau lưng Lâm Miểu Miểu bị đẩy đụng vào cửa, Tông Chính dùng tay kéo cà vạt, hướng Lâm Miểu Miểu lộ ra vẻ tươi cười tàn khốc, dáng vẻ này giống như người thợ săn dán mắt nhìn vào con mồi sập bẫy, đứng cao nhìn xuống mà lại ở tình thế bắt buộc.

      Lâm Miểu Miểu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cũng cười, như thấy lại được ánh mặt trời, Tông Chính thấy dáng vẻ tươi cười bỗng như hoa nở của Lâm Miểu Miểu, làm cho hơi giật mình, trong lòng chợt lên tia sáng, ra ta cũng biết cười, chẳng qua còn chờ Tông Chính trả lời điều gì, bụng dưới lại đột nhiên nhận được đòn nghiêm trọng.

      Lâm Miểu Miểu gập chân, đá vào bụng dưới của Tông Chính, Tông Chính bị đá phải liên tiếp lùi về sau 2 bước, khom lưng ôm bụng rên lên tiếng, rất nhanh từ trong kinh sợ tìm về lý trí, ngẩng đầu trợn tròn mắt, vừa muốn mở miệng giận dữ trách mắng, nhưng hình ảnh trước mắt khiến cho kịp thể ra bất cứ phản ứng nào, nửa thân mình của Lâm Miểu Miểu bay lên , cái chân thon dài thẳng tắp giống như tia chớp, đánh về phía sau gáy của .

      Thân phận thợ săn và con mồi, trong khoảnh khắc thay đổi!

      “Bang——“ Thân thể Tông Chính cao tới 1m8, nặng nề đập mặt đất, nổi giận khuôn mặt dần dần mất theo ý thức của đại não, đến cuối cùng trở về bình lặng.

      Đợi sau khi Tông Chính bất tỉnh, Lâm Miểu Miểu kéo người lên giường, rất nhanh nhoài người về phía trước cởi quần áo Tông Chính, sau đó lấy ra máy ảnh trong túi của mình, tách tách chụp lại, lúc chụp hơn mười kiểu, Lâm Miểu Miểu mới thu tay, bỏ lại Tông Chính hôn mê bất tỉnh, nghênh ngang dời .

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      P/S: Trước hết chút về thân thế của nữ chính, là con tư sinh, nhưng ta chưa từng mẹ nàng là tiểu tam!!

      Về thân thế của nữ chính, cái này nhanh phải 40 chương mới có thể chầm chậm vạch trần chân tướng năm đó.

      Nữ chính là con tư sinh, nhưng mẹ của nàng Lý Yên cũng phải tiểu tam.

      Bởi vì bố trí tình tiết trong này dẫn ra số nhân vật, ta để lộ trước tình tiết, 19 năm trước, nông thôn Lý Yên 16 tuổi đến Z thị, sau đó xảy ra loạt cố, bị người ta đưa lên giường của Lâm Thế**, nên xem là bị**, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện, lặng lẽ mà trở về quê, đợi đến lúc biết mình mang thai, được mấy tháng rồi…

      Cuối cùng vẫn quyết định sinh đứa bé.

      Cái khác nhiều, hi vọng có độc giả xem xong bình luận.

      Lúc gửi bài vẫn thấp thỏm lo âu, thử đề tài quá am hiểu.

      Vẫn luôn cho rằng tình và hôn nhân có gì tốt để viết cơ chứ? XX chính là sau khi cưới nam chính sủng nữ chính a BALABALA……

      Nhưng……

      câu thể đem ra hơn nha.

      Từ đây, hoàng tử và công chúa trải qua cuộc sống tính phúc biết xấu hổ biết thẹn thùng!


      Hắc!

      Chú thích:

      (1): 幸灾乐祸: cười nỗi đau của người khác, vui sướng khi thấy người ta gặp tai họa.

      (2): 天之骄子: con cưng của trời, được trời hậu đãi, người được xem trọng.
      Last edited by a moderator: 17/8/14

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Edit: Dương Quyên

      CHƯƠNG 3 – CON RIÊNG CỦA LÂM GIA
      Hai năm sau

      đùa cái gì vậy? Bảo con cùng con riêng biết từ đâu tìm đến của Lâm gia đính hôn? Lâm gia còn có mặt mũi tiếp tục nhắc lại chuyện liên hôn(1)?”

      Tông Chính nới lỏng cà vạt, nộ khí trực tiếp dâng lên, từ lúc 22 tuổi năm ấy bắt đầu, vận rủi của từ đầu năm đó vẫn luôn kéo dài liên tục ròng rã suốt nửa năm, vất vả mới trải qua thời gian hai năm yên ổn, bây giờ lại xuất con riêng của Lâm gia!

      Trong lòng Tông Chính kìm nén ngọn lửa cháy bừng bừng, lúc nào lại rơi vào tình cảnh phải cùng đứa con riêng đính hôn! Huống hồ vẫn là Lâm gia đó khiến mất hết thể diện.

      Hơn hai năm trước hai nhà Tông Lâm cùng nhau khai thác hạng mục lớn, nguồn tài chính ban đầu là 20 tỉ USD, cơ sở hợp tác nhất định phải là liên hôn giữa hai nhà Tông Lâm, vì vậy Tông Chính và Lâm Tư đại tiểu thư của Lâm gia xác định hôn nhân, đính hôn mới được ba tháng, xảy ra việc ngoài ý muốn, liên hôn thất bại, hai năm sau chuyện cũ Lâm gia lại nhắc lại, đối tượng liên hôn lần này đổi thành con riêng của Lâm gia ở nước Y, bản thân Lâm gia cũng biết bằng thân phận con riêng thể nào đánh cược, bởi vậy khẩu khí cũng yếu ớt hẳn.

      có bảo con cùng ta đính hôn, chỉ là bảo con gặp mặt đối phương, bằng lòng quên .”

      Tông Nam Sơn cũng biết, việc này ủy khuất con trai, nhưng chuyện Tông Chính và con riêng Lâm gia gặp mặt, lại do bà cụ Tông gia quyết định, đến nay hạng mục hai nha Tông Lâm hợp tác đầu tư quá lớn, phần lớn vốn lưu động của hai nhà đều đổ vào trong, vượt quá nguồn vốn, nhân lực, nguồn tài nguyên, vì để tiếp đến hợp tác, Lâm gia cầu quan hệ phải thân thiết hơn nữa.

      rảnh!” Tông Chính miễm cưỡng bỏ lại hai chữ.

      Ngay cả gặp cũng muốn gặp, từ hai năm trước bị người con tên Nina nào đó gài bẫy lần, hai năm này Tông Chính đối với những người phụ nữ muốn bổ nhào đến, đều tràn ngập chán ghét, thấy phụ nữ lại cảm thấy phiền.

      Tông Nam Sơn thở dài: “Vậy con muốn như thế nào? Năm nay con 24 rồi, ngay cả bạn cũng có, bà nội con đợi ôm chắt trai đợi đến mất cả lí trí rồi, con chí ít phải mang bạn về cho bà chứ? Nếu con sớm có vị hôn thê, bà nội còn bức bách con như vậy sao? Con có phải vẫn còn nhớ đến Trương Vi?”

      “Ngay cả gặp cũng muốn gặp, từ hai năm trước bị người con tên Nina nào đó gài bẫy lần, hai năm này Tông Chính đối với những người phụ nữ muốn bổ nhào đến, đều tràn ngập chán ghét, thấy phụ nữ lại cảm thấy phiền.

      Tông Nam Sơn thở dài: “Vậy con muốn như thế nào? Năm nay con 24 rồi, ngay cả bạn cũng có, bà nội con đợi ôm chắt trai đợi đến mất cả lí trí rồi, con chí ít phải mang bạn về cho bà chứ? Nếu con sớm có vị hôn thê, bà nội còn bức bách con như vậy sao? Con có phải vẫn còn nhớ đến Trương Vi?”

      “Trương Vi?”

      “Ai con nhớ đến Trương Vi!” Tông Chính kìm nén nỗi bực tức, cực lực phủ nhận.

      “Vậy mấy năm nay con làm gì? Bên cạnh người phụ nữ cũng có! Con xem Đỗ Thiếu Khiêm nhà người ta cả ngày con vây quanh ngớt, con làm sao học tập chút?”

      Tông Chính còn lời nào để , chuyện này cần học sao, chỉ là bây giờ đối với phụ nữ……

      Tông Chính trong lòng đột nhiên tức giận, lại nghĩ đến chết tiệt đó!

      Tông Nam Sơn cho rằng Tông Chính vẫn còn nhớ đến bạn Trương Vi trước đây, liền chân thành khuyên giải: “Đừng nghĩ đến Trương Vi nữa, bây giờ người ta ở trung tâm Lincoln là thiên nga trắng nhảy múa, ai còn nhớ đến con.”

      Tông Chính lại lần nữa nhắc lại bản thân sớm quên mất Trương Vi, thế nhưng Tông Nam Sơn căn bản tin, Tông Chính cũng lười giải thích.

      Ba năm trước Trương Vi vì theo đuổi tình lý tưởng của mình, chia tay với Tông Chính, sau khi chia tay đến hai tháng Tông Chính cùng Lâm Tư đính hôn, lúc mới chia tay, Tông Chính quả thực quen, mới nghĩ đến Trương Vi, nhưng cũng chỉ hai lần như vậy, có lẽ bởi vì thẹn trong lòng, sau đó……

      Sau đó bị nào đó chơi vố!

      Thiếu chút nữa thân bại danh liệt!

      nhớ Trương Vi, bằng nhớ người con đó, thậm chí vì người con đó khổ luyện quyền hai năm, chính là để có ngày có thể báo thù rửa hận.

      Tông Chính tìm hai năm, cũng đem Z thị lục tung N lần, Nina giống như biến mất vô căn cứ, Tông Chính nghĩ tới mà căm giận, có lẽ ngay cả cái tên cũng là giả.

      “A Chính, nhà chúng ta ít người lớn, trước kia theo thương nghiệp hay theo chính trị để con tự chọn, con chọn theo thương nghiệp, cũng thôi, con cháu có phúc của con cháu, bây giờ ta và ba của con còn có thể nuôi dưỡng cháu trai bảo bối chút, huyết mạch của ông nội con ba con lưu lại thể cứ như vậy mà đứt được, con phản đối, vẫn chịu kết hôn, bà nội con sắp xuống suối vàng rồi, nội trong ba tháng nhất định phải kết hôn, năm tuổi kết hôn là đẹp nhất! Ta mặc kệ con nhớ đến ai, bây giờ con đem người phụ nữ về cho ta, đem về được gặp con riêng của Lâm gia cho ta!”

      Đem người phụ nữ về? Phụ nữ? Tông Chính bỗng nhớ đến kia.

      Hai năm, dung mạo của , ở trong đáy lòng phác họa vô số lần, Tông Chính vội vàng đem suy nghĩ trong đầu mình bóp nát, nhớ đến ta, chẳng qua muốn báo thù mà thôi!

      Sớm muộn gì cũng có ngày tìm được ta, tính toán cho xong nợ nần!

      ***

      Lâm Miểu Miểu khuôn mặt chút thay đổi kéo hành lý, từ sân bay Z thị ra, bầu trời cực kỳ u ám, ghét thời tiết thế này, u ám nặng nề, làm cho đáy lòng người ta chồng chất u ẩm ướt, toàn bộ theo mạch máu xanh lan tràn vô hạn.

      Phác Hoằng Hi luôn luôn với : nên gấp gáp, từ từ đến, tự nhiên thấy tương lai. Lâm Miểu Miểu ngửa mặt lên nhìn bầu trời, trong lòng lên tia mờ mịt, có lẽ nhìn thấy tương lai.

      Ra khỏi sân bay, Lâm Miểu Miểu bắt chiếc tắc xi, để tài xế tùy ý đưa đến khách sạn, người lái xe quay đầu nhìn cái, vòng tay lái. Cảnh vật ngoài cửa sổ lùi lại ngừng, Lâm Miểu Miểu lặng lẽ nhìn cây cao lớn hai bên đường, cành cây mọc ra lá mới, mỗi phiến lá mở rộng, cho thành phố ảm đạm này thêm màu sắc.

      Lâm Miểu Miểu kéo hành lý tương đối nặng, thuê phòng ở khách sạn năm sao, sau khi vào phòng liền gọi cuộc điện thoại cho Lâm Thế Quần, báo cho phía bên kia về nước.

      “Ta cử người đến đón con, sao có thể ở khách sạn được.”

      Sau khi Lâm Miểu Miểu khéo léo cự tuyệt, Lâm Thế Quần suy nghĩ tình hình của Lâm gia, trầm mặc giây lát : “ lúc nữa ta qua đó đón con về nhà ăn bữa tối.”

      Lâm Miểu Miểu muốn có bất kỳ quan hệ nào với Lâm gia, ngay cả bữa cơm này cũng muốn ăn, nhưng việc liên quan đến mục đích quay về, thể , Lâm Miểu Miểu rửa mặt qua loa, sắp xếp lại hành lý, thuận tiện đến cửa hàng bên cạnh khách sạn mua đồ dùng hàng ngày, đồ dùng mang từ nước Y về, đều là các loại dụng cụ chụp ảnh, ngay cả quần áo tắm rửa đều có, mua linh tinh những đồ dùng cần thiết, Lâm Miểu Miểu quay về khách sạn tắm rửa, mới sấy khô được nửa mái tóc dài, Lâm Thế Quần đến rồi.

      Lâm Thế Quần quan hệ huyết thống mà , là cha của Lâm Miểu Miểu, thực tế quan hệ giữa hai người chỉ tốt hơn những người xa lạ chút, mãi đến hai năm trước sau việc của Lâm Tư, quan tâm của Lâm Thế Quần với Lâm Miểu Miểu mới nhiều hơn, chẳng qua là tốn công vô ích(2), dù Lâm Thế Quần muốn bù đắp cho Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu cũng chưa từng nghĩ tới tiếp nhận.

      “Mới về đến Z thị còn chưa quen sao? Về nhà ở .”

      cần đâu.”

      “Lâm Thế Quần trong lòng thở dài, giọng cũng dịu hơn: “Có phải con trách ba, đưa con mình ném ra nước ngoài?”

      có.”

      “Miểu Miểu, sau này ba cố gắng hết sức bù đắp cho con……”

      Lâm Miểu Miểu nghe được nhíu mày, năm nay 21 tuổi, sớm còn mong đợi gia đình ấm áp có người lớn chăm sóc, bây giờ cũng cần, tương lai càng cần.

      cần, sau này tôi định cư ở Y, bởi vậy, cần.” Lâm Miểu Miểu tăng thêm ngữ khí, nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng. Trong cuộc đời mỗi người có lẽ phải chịu vô số lần tổn thương, nếu có người tổn thương , có thể tha thứ, nhưng vĩnh viễn tin tưởng lần nữa, tha thứ là bỏ qua cho chính mình, nhưng tin tưởng tạo cơ hội làm tổn thương . Lâm Miểu Miểu cho Lâm Thế Quần cơ hội lần nữa tổn thương đến , do đó, thực cần.

      “Miểu Miểu……”

      Lâm Thế Quần thở dài tiếng, áy náy nhìn Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu bị nhìn như vậy có chút khó chịu, dứt khoát quay đầu nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ xe.

      Bầu trời càng thêm u ám, những đám mây vừa dày vừa nặng dường như cũng sắp chịu nổi trọng lượng này, càng đến gần hơn với nhân gian. Nhà của Lâm gia nằm khu Trường Nguyệt Loan của Z thị, xe theo đường quốc lộ thoáng đãng của khu Trường Nguyệt Loan, từ từ chạy về phía những ngôi nhà giàu sang quyền thế bị bóng đêm bao phủ.

      Tuy rằng người làm chủ Lâm gia nay là Lâm Thế Quần, nhưng ý kiến của Lâm lão gia Lâm Ngạn cực kỳ quan trọng, Lâm Ngạn tổng cộng có người con trai người con , con trai Lâm Thế Quần, con Lâm Thế Vân, từ sau khi Lâm Tư đại tiểu thư của Lâm gia chết , Lâm Miểu Miểu trở thành con duy nhất của Lâm Thế Quần.

      Về mặt huyết thống Lâm gia vốn là người thân của Lâm Miểu Miểu, thực tế Lâm gia ngoài Lâm Thế Quần và Lâm Tư chết ra, Lâm Miểu Miểu cũng chịu được đối xử của những người khác.

      Tầm mắt Lâm Miểu Miểu theo hướng cánh cửa sắt lớn màu đen nhìn lại, bầu trời màu tối đen, đèn khắp nơi trong khu nhà được bật lên, nhưng bóng tối vẫn tồn tại như trước, trong ngóc ngách những ánh đèn ấy thể chiếu sáng đến, cất giấu toàn bộ những thứ dơ bẩn trong ngôi nhà này.

      Từ lúc Lâm Miểu Miểu sinh ra đến nay, đây là lần thứ hai bước vào nhà của Lâm gia.

      Lần thứ nhất là lúc 8 tuổi, Lâm Thế Quần đón Lâm Miểu Miểu từ dưới quê về đây, Diệp Ninh chế giễu Lâm Miểu Miểu vừa quê vừa bẩn, giống đứa con hoang.

      Lúc có người Lâm Miểu Miểu là đứa con hoang, Lâm Miểu Miểu hai lời trực tiếp đánh cho người đó trận, trình độ đánh nhau của Lâm Miểu Miểu hoàn toàn là từ bé đánh nhau mà ra, bà ngoại của Lâm Miểu Miểu chưa bao giờ chuyện về bố mẹ , mãi cho đến khi bà ngoại bệnh nặng Lâm Miểu Miểu mới biết, ra bản thân đúng như lời mọi người , là đứa trẻ cha mẹ.

      Lúc mới được Lâm Thế Quần dẫn về Lâm gia, Lâm Miểu Miểu vẫn còn ngây thơ chờ mong có gia đình ấm áp, nên lúc bị người ta mắng chửi “đồ con hoang” đáng căm ghét, Lâm Miểu Miểu đánh cho Diệp Ninh trận, đợi lúc Lâm Thế Quần phát , thấy Lâm Miểu Miểu 8 tuổi ngồi bụng của Diệp Ninh 12 tuổi, đánh cho Diệp Ninh mặt mũi bầm dập.

      Diệp Ninh là con trai của Lâm Thế Vân, Lâm Thế Vân chửi rủa Lâm Miểu Miểu là đồ có giáo dưỡng, lúc đó Lâm Miểu Miểu còn kỳ vọng nghĩ đến, là con của Lâm Thế Quần, Lâm Thế Quần có bảo vệ hay ? Đáng tiếc là, Lâm Thế Quần cũng bảo vệ giống như mong đợi, ông ta cũng cho rằng Lâm Miểu Miểu đánh họ, là cách cư xử thiếu giáo dục, sau này Lâm Miểu Miểu bị đưa nước Y.

      Lúc đó Lâm Miểu Miểu vừa mong chờ, lại vừa thất vọng.

      Nhưng, có đôi khi thất vọng cũng là loại hạnh phúc, vì có mong chờ mới có thất vọng, cho dù thứ hạnh phúc này có chút đau khổ. Cho nên Lâm Miểu Miểu hôm nay sớm còn kỳ vọng, cũng lần nữa cảm thấy thất vọng, hạnh phúc với , cách xa giống như những ngôi sao bầu trời, chỉ có thể nhìn mà thể với tới.

      Ký ức trong quá khứ mờ nhạt , thậm chí Lâm Miểu Miểu sớm quên mất từng đến nhà của Lâm gia ở khu Trường Nguyệt Loan này, cái nơi nấp những khu nhà cao cấp trước sau như cao thể trèo, đứng sừng sững ở Trường Nguyệt Loan gần sát nơi đỉnh núi. Lâm Miểu Miểu trong lòng cảm khái, Lâm gia vẫn là Lâm gia, chỉ khác tâm tình của Lâm Miểu Miểu với lúc 8 tuổi, giống nhau nữa.

      Lâm Thế Quần hòa nhã để Lâm Miểu Miểu ngồi trong phòng khách, tự mình lên lầu gặp Lâm Ngạn.

      Lâm Miểu Miểu ung dung thản nhiên lướt mắt qua phòng khách, người đàn ông trẻ tuổi hẳn là Diệp Ninh, lúc Lâm Miểu Miểu nhìn về phía , cười yếu ớt cúi đầu, ngoài ra còn có người phụ nữ trang điểm nhàng, người này là vợ của Lâm Thế Quần Cố Dung, người nữa là em của ông ta, mẹ của Diệp Ninh Lâm Thế Vân.

      Chú thích:

      (1): 联姻: kết thông gia với nhau, kết sui gia.

      (2): 冰冻三尺非一日之寒: băng dày ba thước, phải chỉ vì rét có ngày, chẳng phải sớm chiều nên chuyện, chỉ làm trong ngày.
      Last edited by a moderator: 17/8/14
      tart_trung, Mai Trinh, Trúc Chi6 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Edit: Dương Quyên
      CHƯƠNG 4 – LÂM GIA MỖI NGƯỜI VẺ
      Cố Dung từ khi biết tin Lâm Miểu Miểu về nước, tâm trạng vẫn luôn u ám, tâm trạng luôn tệ hại, giờ khắc này gặp Lâm Miểu Miểu, càng đạt đến đỉnh điểm. Bà ta ngay cả cười có lệ cũng lười, ánh mắt nhìn Lâm Miểu Miểu như rắn độc, tràn ngập lạnh lẽo và ác ý.

      Nỗi căm hận cũng theo thời gian mà giảm, ngược lại càng thêm sâu, thù hận cùng cam tâm trong lòng Cố Dung, giống như ngọn lửa cháy ngừng thiêu đốt Lâm Miểu Miểu, nếu nhờ Lâm Tư, đồ con hoang này sớm chết đói ở nước Y, Lâm Miểu Miểu chết, thế nhưng con Lâm Tư lương thiện đáng của bà lại chết, nhất định là đứa con hoang này cướp sinh mệnh con bà! Bây giờ vị hôn phu trước đây của Lâm Tư trở thành vị hôn phu của Lâm Miểu Miểu, tất cả mọi thứ Lâm Tư từng có cũng thành tất cả của Lâm Miểu Miểu, Cố Dung làm sao có thể cam tâm?

      đứa hồ ly tinh, cướp mọi thứ của con bà, dù cho con chết, cũng được!

      Vì Lâm Miểu Miểu đến, nháy mắt cả phòng khách tựa như mạch nước ngầm bắt đầu phun trào, trong phòng trầm mặc vài phút, Cố Dung mới chậm rãi mở miệng.

      “Lớn lên......, quả rất xinh đẹp. Xem ra chúng ta cần lo lắng Tông gia cự tuyệt?” Cố Dung giống như xem xét loại hàng hóa, đem Lâm Miểu Miểu từ xuống dưới đánh giá phen, sau đó cười hỏi Lâm Thế Vân, “Thế Vân, đúng ? Có phải đàn ông đều thích loại hồ ly tinh này?”

      Lâm Thế Vân khinh thường quét mắt qua Lâm Miểu Miểu, muốn phụ họa hai câu, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nghiêm khắc: “Cố Dung!”

      Lâm Thế Vân đem lời đến bên miệng nuốt trở vào, quay đầu nhìn, ba của Lâm Ngạn và trai Lâm Thế Quần cầu thang xuống.

      Cố Dung vẫn chưa thu hồi nụ cười gần như đông cứng khuôn mặt, qua vài phút, mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười, dặn dò người hầu có thể dọn cơm.

       Đoàn người về phòng ăn, Lâm Miểu Miểu bước vào sau cùng, những người còn lại ngồi ghế, Lâm Miểu Miểu dừng bước, biết nên ngồi đâu, Lâm Miểu Miểu trong lòng xẹt qua tia buồn bực, nhưng thần sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nhìn ra bất cứ tâm trạng gì, có đôi khi khuôn mặt bị tê liệt hẳn là việc xấu, ít nhất người khác vĩnh viễn thấy tâm trạng của .

      Lâm Thế Quần vỗ xuống vị trí bên cạnh, vẫy tay gọi Lâm Miểu Miểu: “Miểu Miểu, qua đây ngồi .”

      Cố Dung nghe thấy lời đó, tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đó vốn là chỗ của Lâm Tư, con hoang của con hồ ly tinh đó, mới quay về bắt đầu cướp đoạt mọi thứ của Lâm Tư, Lâm Tư chết, đồ con hoang này thế nào lại chết?

      “Tội nghiệp Tư Tư của tôi vừa được hai năm, có người chờ được muốn chiếm hết, Tư Tư của tôi sao mà mệnh khổ thế này a!......” Cố Dung hề che giấu thù hận của mình, lạnh lẽo trừng mắt nhìn Lâm Miểu Miểu.

      Lâm Thế Quần xấu hổ thu tay về, khuôn mặt áy náy hướng Lâm Miểu Miểu cười cười.

      Nhưng căm giận trong lòng Cố Dung càng lúc càng lớn.

      “Chị dâu, chị đừng tức giận mà hại thân thể, có số người từ có giáo dục, chị còn có thể trông chờ gì vào ta……” Lâm Thế Vân cười an ủi mấy câu, nhìn như an ủi, nhưng từng chữ từng chữ lại mang dao.

      Lâm Ngạn lạnh lùng đánh gãy lời Lâm Thế Vân: “Đều câm miệng cho ta.” Lâm Ngạn chỉ vào vị trí bên cạnh mình, “Con ngồi đây.”

      Lâm Miểu Miểu vẻ mặt thản nhiên tới, những lời lẽ này chẵng hề tổn hại đến nửa phần, giống khi đồng ý đến Lâm gia, giống khi đồng ý ăn bữa cơm này vậy.

      Bữa cơm ăn được nửa, Lâm Thế Quần thấy Lâm Miểu Miểu hầu như ăn gì, quan tâm hỏi: “Miểu Miểu, có phải ăn quen? Muốn ăn gì cứ , để nhà bếp làm cho con.”

      Cố Dung hừ lạnh tiếng, giọng chế giễu nhìn chằm chằm Lâm Thế Quần: “ đúng coi mình là thiên kim tiểu thư, người khác ăn quen, có gì ăn quen?”

      Lâm Thế Vân chợt nở nụ cười: “Chị dâu, đây là chị đúng rồi, lúc trước ta ở trong nước, luôn sống dưới quê, nào có được ăn những thứ này, ăn quen cũng bình thường thôi.”

      Lâm Ngạn nặng nề đặt bát lên bàn, mấy người cả kinh đều im miệng: “Ăn cơm vẫn bịt được miệng của các chị?”

      Lâm Ngạn đột nhiên từ chỗ ngồi của mình đứng dậy, Lâm Thế Vân và Cố Dung cùng ngậm miệng, cúi đầu nữa, Lâm Ngạn nghiêng đầu liếc nhìn sắc mặt bình thản của Lâm Miểu Miểu, “ theo ta vào thư phòng.”

      Lâm Miểu Miểu lập tức buông bát đũa, bàn ăn của Lâm gia, thực có khẩu vị ăn uống.

      Lâm Ngạn được hai bước, lại quay đầu với Lâm Thế Quần: “Thế Quần, con cũng vào .”

      Trong nháy mắt bàn cơn chỉ còn ba người: Cố Dung, Lâm Thế Vân, Diệp Ninh.

      Diệp Ninh bỏ bát đũa xuống, Lâm Thế Vân nhàng khuyên nhủ: “Ăn nhiều chút, đừng vì số người làm hỏng khẩu vị!”

      Diệp Ninh trầm mặc trong chốc lát, mới yên lặng nhìn Lâm Thế Vân: “Mẹ, Lâm Miểu Miểu cũng là em họ của con.”

      Cố Dung giận tím mặt, đập mạnh bát xuống bàn ăn: “Diệp Ninh, con có biết mình , đứa con hoang, cũng xứng là em họ của con? Em họ của con chỉ có mình Tư Tư thôi! Ta tuyệt đối thừa nhận ta là người của Lâm gia.”

      Lâm Thế Vân trách cứ nhìn con trai mình cái, thở dài, với Cố Dung: “Chị thừa nhận như thế nào, ba gọi ta về để liên hôn, chính là thừa nhận ta là người của Lâm gia.”

      Cố Dung cười lạnh: “Tông gia cũng chưa chắc đồng ý cưới cái loại con hoang thể ở bàn tiệc này, làm con dâu.”

      Diệp Ninh nhíu mày, hành vi của bậc bề , mở miệng hồ ly tinh, ngậm miệng con hoang, thực nghe được, liền đứng lên, dời khỏi nhà ăn.

      Cố Dung nhìn theo bóng lưng Diệp Ninh dời khỏi, lộ ra nụ cười châm chọc: “Lúc , Diệp Ninh còn bị đứa con hoang này đánh, bây giờ bắt đầu giúp nó rồi, đàn ông! Hừ!”

      Lâm Thế Vân nhíu mày, bà vẫn luôn nghĩ Diệp Ninh ghét Lâm Miểu Miểu, nhưng lời của Cố Dung quá mức khắc nghiệt, Lâm Thế Vân trong lòng lúc này vui, lạnh lùng biện hộ thay con trai mình: “Chị dâu, em biết tâm trạng chị tốt, nhưng Diệp Ninh có cách nghĩ của riêng mình.”

      ***

      Lúc này ba người dời khỏi phòng ăn đến thư phòng của Lâm Ngạn, năm nay Lâm Ngạn gần 70, bởi vì chăm chỉ vận động và điều dưỡng hợp lý, nhìn qua cũng chỉ khoảng 60 tuổi, tinh thần cực tốt, lúc ông chuyện quen cách uy nghiêm của gia tộc lớn, khí khái mười phần.

      “Ba con chắc với con rồi, đối tượng kết hôn là Tông Chính của Tông gia.” Lâm Ngạn dừng lại vài giây, nghiêm túc bổ xung thêm câu, “ Tông gia hài lòng về thân phận của con, con phải cố gắng thể tốt.”

      Lâm Miểu Miểu trong lòng im lặng, đây phải việc ra sức thể có thể làm được, lúc biết được đối tượng kết hôn là Tông Chính, Lâm Miểu Miểu cảm thấy hi vọng thành công vô cùng , chuyện trước đây làm, hiển nhiên Lâm gia còn chưa biết, tự nhiên cũng thể chủ động ra.

      “Nếu thành……” Lâm Miểu Miểu căn bản cho rằng việc tuyệt đối thành, Tông Chính nhìn thấy , kiện xâm phạm quyền riêng tư, chân thành xin lỗi.

      Lâm Thế Quần thành mở miệng: “Tông Chính về mọi mặt mà , đều rất xuất sắc, Miểu Miểu, xem như là vì hạnh phúc cả đời của con, cũng nên thể tốt chút.”

      Lâm Miểu Miểu “vâng” tiếng đáp lấy lệ.

      Bất luận lúc cùng bà ngoại sống nương tựa vào nhau, hay là sống độc lẻ loi ở nước Y, đều khiến Lâm Miểu Miểu hiểu đạo lý, thế giới này, người có khả năng đối tốt với người ngoài vô điều kiện, là chuyện hiếm có cỡ nào. Lâm gia đối với thể tính là tốt, nhưng bà ngoại quả thực dựa vào Lâm gia, sống hơn năm, mà Lâm Miểu Miểu cũng dựa vào Lâm gia chậm rãi lớn lên.

      Lâm Miểu Miểu nhìn vào đôi mắt của Lâm Ngạn: “Nếu Tông gia đồng ý, sau này tôi và Lâm gia coi như tính toán xong, nếu Tông gia đồng ý, thời gian kết hôn là năm; nếu đối phương trong năm đề nghị ly hôn, tôi đồng ý.”

      Đó là điều kiện Lâm Miểu Miểu đưa ra trước khi về nước, xem như là trả ơn dưỡng dục cho Lâm gia, và ân tình chữa bệnh cho bà ngoại. Lâm Miểu Miểu có thể quay về nước dứt khoát như vậy, còn có nguyên nhân quan trọng, hoàn toàn tin rằng Tông Chính kết hôn với .

      “Miểu Miểu, Tông Chính người đàn ông rất ưu tú, ba biết năm đó ba phải với con, vì vậy, càng hi vọng sau này con có thể hạnh phúc.”

      Lâm Miểu Miểu đối với loại bù đắp này của Lâm Thế Quần, nhanh chóng nảy sinh tâm lý chán ghét, nhìn Lâm Thế Quần, nghiêm túc , “Hạnh phúc hay hạnh phúc, ông cho là vậy, nhưng tôi lại nghĩ thế.”

      Tầm mắt của Lâm Miểu Miểu rơi vào người Lâm Ngạn, Lâm Ngạn cau mày, nhìn Lâm Thế Quần, Lâm Thế Quần biết làm sao thở dài, việc hôn này, thực ra là do Lâm Thế Quần tranh thủ, dù có điều kiện kết thông gia, nhưng Lâm Thế Quần càng muốn Lâm Miểu Miểu có nơi chốn tốt, đáng tiếc bản thân Lâm Miểu Miểu cảm kích.

      Lâm Ngạn suy nghĩ vài giây gật đầu đáp ứng: “ theo cách con , có điều, ta hi vọng con có thể thận trọng suy nghĩ về tương lai.” Việc này thể cưỡng ép, mà chuyện tương lai ai có thể trước, có thể hai người này lại vừa mắt nhau..

      “Trong khoảng thời gian này ở đây , ở khách sạn ra làm sao chứ?” Giọng của Lâm Ngạn rất nghiêm khắc.

      Lâm Thế Quần cũng hùa theo: “Đúng vậy, đứa con như con, mình ở bên ngoài an toàn chút nào.”

      Lâm Miểu Miểu cũng biết ở khách sạn tốt, nhưng muốn quay về sống ở Lâm gia……, hôm nay chỉ cùng ăn bữa cơm ngừng ngấm ngầm đả kích lẫn nhau, tận đáy lòng Lâm Miểu Miểu muốn qua lại với bất kỳ kẻ nào của Lâm gia.

      “Tôi có giáo dục, tính tình lại xấu, ngộ nhỡ nhất thời cẩn thận đánh ai đó……” Nếu từ bị người khác là “ có giáo dục”, Lâm Miểu Miểu thấy, bản thân cần mình chịu đựng những lời điều tiếng này.

      Vẻ mặt Lâm Thế Quần có chút xấu hổ, ngay cả sắc mặt Lâm Ngạn cũng được tự nhiên. Từ lúc Lâm Miểu Miểu bước vào Lâm gia, tâm trạng rất tệ, cuối cùng cũng được thoải mái đôi chút.

      Lâm Ngạn mực bảo Lâm Miểu Miểu chuyển về Lâm gia nữa, nhưng cũng kiên quyết cho Lâm Miểu Miểu ở tại khách sạn, thỏa hiệp sau cùng, Lâm Miểu Miểu tạm thời sống trong căn biệt thự trống khác của Lâm gia.

      “Tối ngày kia, khách sạn Quân Duyệt có bữa tiệc kinh doanh, trước hết con và Tông Chính gặp mặt lần ……”

      Lâm Miểu Miểu hơi kinh ngạc, nhanh như vậy? Còn gặp mặt ở bữa tiệc kinh doanh? Thậm chí có cả cuộc gặp chính thức. Trong lòng Lâm Miểu Miểu đoán được thái độ của Tông Chính, e rằng Tông Chính nhất định muốn gặp , như vậy cũng tốt, sớm kết thúc mọi chuyện, nhanh chóng trở về nước Y.

      Lâm Ngạn và Lâm Thế Quần đem những lời dặn dò hết ra lần, Lâm Miểu Miểu đứng dậy từ biệt, Lâm Thế Quần cùng Lâm Miểu Miểu xuống lầu, đến phòng khách, vừa vặn trông thấy Cố Dung và Lâm Thế Vân.

      Vẻ mặt Cố Dung trầm nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu, Lâm Thế Quần lấy áo khoác sô pha: “Ta đưa con về khách sạn.”

      Diệp Ninh bỗng nhiên đón lời: “Cậu, để con đưa Miểu Miểu về.”

      Lâm Miểu Miểu vô cùng kinh ngạc, Lâm Thế Quần ngẩn ra, cười ha hả, vỗ vai Diệp Ninh: “Được, thanh niên trẻ tuổi các con giao lưu nhiều chút.”

       Cảnh tượng đầy “ấm áp” trước mắt này khiến vẻ mặt Cố Dung càng khó coi hơn, bà vừa nghĩ đến Lâm Miểu Miểu gả cho Tông Chính, nghĩ đến danh sách người thừa kế có thêm tên của Lâm Miểu Miểu, oán hận mà Cố Dung đè nén trong lòng nhiều năm, giống như nước lũ tràn đê.
      Last edited by a moderator: 17/8/14
      tart_trung, Mai Trinh, Trúc Chi9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :