1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Như Xa Mà Lại Như Gần - Thanh Âm Mạc Ảnh (C35/71)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 5

      Thời tiết ở Munich tốt bầu trời trong xanh , giống như mới được rửa sạch bằng nước trong lành . Vào lúc này chính là lễ hội bia hàng năm nổi tiếng , vô số người khắp nơi thế giới đến tham dự , cảnh tượng náo nhiệt vui vẻ . Vị Như từng cùng Hàn Tô Duy đến đây lần , ngồi ở lều vải tại quảng trường rộng lớn uống bia , tựa vào bả ai rộng lớn của người ấy rất nhanh khiến cho chìm vào men say . Đêm đó tại khách sạn ở Munich , là đêm đầu tiên của , tuyệt vời cũng có chút ngượng ngùng . Vậy mà năm sau cũng tại khách sạn ở Munich , Vị Như nhìn mình trong gương , sắc mặt mệt mỏi thân bụi bặm đường xa . Đáy lòng đắng chát muốn đè nén cũng đè nén được , gần như khắc chế được nước mắt tuôn rơi .

      Vị Như liều mạng hắt nước lạnh lên mặt mình mới đem được ba chữ Hàn Tô Duy ra khỏi đầu . máy bay mới xem qua phương án lần này , thôi đành nước đến chân rồi nhảy . giờ nữa phải theo ông chủ gặp khách hàng , làm sao có thời giờ cùng tinh thần suy nghĩ chuyện... nữ nhân tình trường .

      biết có phải nhìn thấy sắc mặt tốt cho lắm , đường gặp khách hàng Lục Diệp Quân an ủi .

      " Tiểu Kiều , cần khẩn trương đâu , khách hàng lần này của chúng ta là ông chủ người Đức , vừa nhìn thấy xinh đẹp như búp bê trung hoa , lập tức đồng ý với giá chúng ta mới lạ đó , đối thủ cạnh tranh của chúng ta nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp như này khẳng định chắp tay dâng tặng thôi ."

      Vị Như vốn có chút băn khoăn cũng phải bật cười . Biết ta chỉ muốn thả lỏng mới vậy , nhưng lời dễ nghe bao giờ cũng khiến người ta vui vẻ . Vốn định mở miệng cảm tạ ta chút Lâm Tế Viễn bỗng nhiên quay đầu hỏi .

      " Kiều Vị Như , tiếng của thế nào ?"

      Bị Như biết ta hỏi vậy là có ý gì nhưng vẫn lập tức trả lời .

      " Cũng đến nỗi ."

      Khoa tiếng Đức của đại học A học song song hai thứ tiếng , tiếng và Đức , tiếng của cũng kém , chỉ là trước mặt ông chủ dám lỗ mãng .

      Lục Diệp Quân cũng sửng sốt , khó hiểu quay đầu nhìn Lâm Tế Viễn . Lâm Tế Viễn im lặng suy nghĩ chút mới nhàn nhạt mở miệng .

      " Vậy chút nữa tiếng được rồi , đừng cho khách hàng biết biết tiếng Đức ."

      lời này phát ra , Vị Như hoàn toàn hiểu mục đích của ta là gì . ta hình như cũng muốn giải thích , chỉ cúi đầu nhìn văn kiện tay mình . Lục Diệp Quân hình như hiểu được ý ta nhìn Vị Như khích lệ , khi xuống xe liền kéo Vị Như sang bên cúi đầu giọng .

      " Chút nữa mình chỉ biết tiếng thôi , nhưng mà thời gian họ chuyện với nhau bằng tiếng Đức chú ý nghe ngóng chút ."

      Bỗng chốc Vị Như hiểu quay qua nhìn Lục Diệp Quân chút gật đầu biểu thị hiểu . Ông chủ bên kia quả nhiên là người khá lớn tuổi , khuôn mặt tươi cười có vẻ là người nhìn xa trông rộng . Vóc người có chút mập mạp giống người sáng lập ra KFC . Chỉ là ngôn từ sắc bén ngừng xoi mói những điều khoản trong phương án của Hồng Viễn . Đa số các vấn đề đều là do Lục Diệp Quân trả lời ông ấy . Vị Như ngồi bên cạnh làm bộ như phiên dịch cho Lâm Tế Viễn , chỉ cảm thấy bầu khí càng ngày càng quỷ dị .

      Lâm Tế Viễn ràng tiếng cũng tốt lắm , cuộc chuyện của bọn họ ta chắc chắn nghe hiểu , Vị Như ghé vào sát tai ta , vẻ mặt ta cũng chưa từng biến hóa , cho dù có những lúc Vị Như biết chính bản thân nghe chưa ràng lắm , dịch sang tiếng trung cũng chưa đúng ý lắm , mồ hôi bắt đầu tuôn ra , ta vẫn biểu thị chút bất mãn nào .

      So sánh ra , dịch từ tiếng trung sang tiếng có vẻ dễ hơn nhiều , Vị Như có đủ tự tin về trình độ tiếng của mình thua kém tiếng Đức , nhưng Lâm Tế Viễn cũng ít khi mở miệng nên cơ hội cho phiên dịch cũng nhiều .

      đường Vị Như có nghe Lục Diệp Quân và Lâm Tế Viễn qua , nội dung đàm phán lần này chủ yếu về vấn đề giá cả . Đối thủ của bọn họ hình như cung cấp giá cả so với Hồng Viễn thấp hơn , bởi vì lý do đó mà đối tác người Đức kia vẫn chưa có quyết định chính thức .

      Hội nghị được lúc , nhóm người Đức giọng trao đổi với nhau , lúc này Lục Diệp Quân đưa mắt nhìn Vị Như ý . Vị Như sao hiểu bản thân mình hôm nay ở đây với nhiệm vụ làm gián điệp . Chỉ là Vị Như có dựng thẳng lỗ tai cũng nghe được nhóm người Đức đó cái gì .

      chuyện gần giờ , đối tác bên Đức mời mọi người ra phòng coffee . Vị Như biết phần đầu đàm phán chỉ là qua loa , kế tiếp mới vào phần trọng tâm giá cả . Chỉ là người Đức vốn cẩn thận , muốn nghe ngóng chút tin tức gì đó từ miệng bọn họ , tuyệt đối phải chuyện dễ dàng . Hành lang của công ty này thiết kế cực kỳ hấp thụ ánh sáng , tất cả đều là thủy tinh trong suốt , Vị Như đứng cùng hai người đàn ông hành lang , cúi đầu nhìn khung cảnh dưới đường .

      riêng gì Lâm Tế Viễn nét mặt nghiêm túc , Lục Diệc Quân khuôn mặt luôn luôn tươi cười cũng bắt đầu có chút gượng gạo . Vị Như biết kế tiếp khẳng định có trận đánh ác liệt hơn cần chiến đấu , lại chẳng giúp gì được bọn họ , có cách gì nghe ngóng đối thoại của đối phương , thể làm gì khác hơn là nhìn xung quanh , thả lỏng thần kinh sau giờ căng thẳng .

      Trong lúc vô tình Vị Như thấy người đàn ông lớn tuổi cùng trợ lý của mình trong phòng coffee gì đó , biểu tình mặt hai người cùng với hai người bên này giống nhau như đúc . Tầm mắt Vị Như khẽ đảo , xoay người hướng phòng coffee vào . Khi qua người đàn ông lớn tuổi Vị Như ngẩng đầu cười xã giao với đối phương .

      Có lẽ đúng như lời Lục Diệp Quân phụ nữ trung quốc khá được người nước ngoài mến , lập tức người đàn ông lớn tuổi cho Vị Như nụ cười cực xán lạn . Phòng coffee khá chỉ có hai mấy mét vuông , bên trong có mấy cái bàn để máy pha coffee Vị Như tùy tiện chọn bàn , làm bộ nghiên cứu các loại coffee , bên tai truyền đến giọng quen thuộc của người Miền Nam nước Đức .

      Lúc Vị Như còn học đại học vào năm ba , bốn có du học sinh đến trao đổi , chàng trai đó là người Munich , lúc học khá là buồn chán ta hay tiếng địa phương , chủ yếu là để chọc cười mọi người , khiến các bạn nữ trong lớp cười ngả nghiêng . có lúc Hàn Tô Duy đối với hành động này của chàng trai đó tỏ vẻ khinh thường . Đối với những quý mến chàng kia chỉ cười nhạt , nghĩ tới bây giờ lại có tác dụng .

      Vị Như rất nhanh phát hai người họ cau mày về vấn đề giá cả của Hồng Viễn , vội vàng xốc lại trăm phần trăm tinh thần . Phòng coffee khá là cho dù người Đức có hạ thấp thanh vẫn thỉnh thoảng nghe được vài câu . Làm ra vẻ nghiên cứu coffee được hai phút bỗng nhiên nghe được tin tức quan trọng , đối thủ cạnh tranh báo giá so với bọn họ thấp hơn chín mươi nghìn đồng Euro .

      Trong khoảnh khắc Vị Như thể tin được vận khí mình lại tốt như vậy . Vốn chỉ muốn qua đây thăm dò chút , nghĩ tới miếng bánh tự nhiên trời rơi xuống trúng đầu , ngờ lại thuận lợi như vậy . chỉ cảm thấy máu nóng chạy rần rần toàn thân , tim đập mạnh hỗn loạn . Chỉ là chưa kịp kích động Vị Như chợt nghe thấy thanh của người đàn ông lớn tuổi .

      " Hi lady , what do you want? ( tiểu thư , muốn uống gì ? ) "

      Giọng hòa nhã dễ gần vang lên bên cạnh tai , nhưng lại như tiếng chuông cảnh báo vang lên bên tai . tốt ở chỗ này chần chừ thời gian quá dài bị phát rồi , Vị Như kịp nghĩ nhiều lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười .

      " Triple-espresso , I'm so exhausted . ( ly coffee đậm đặc gấp ba lần , tôi mệt muốn chết rồi )"

      Có lẽ khuôn mặt mệt mỏi cùng nụ cười khiên tốn làm cho ông ấy thả lỏng cảnh giác , người đàn ông lớn tuổi tủm tỉm đến , ở bên cạnh máy pha coffee ấn hai lần sau đó chất lỏng đen đặc chảy vào cốc .

      " Enjoy ."

      Ông ấy đích thân đưa cho Vị Như cốc coffee , cũng để ý đến bàn tay Vị Như run rẩy . Cố gắng lời cám ơn lại bình tĩnh trở về chỗ cũ , sau lưng Vị Như mồ hôi tuôn ra như tắm chỉ kịp với Lâm Tế Viễn cùng Lục Diệp Quân câu quan trọng nhất , nhóm người Đức liền bắt đầu nối đuôi nhau lần lượt vào phòng họp .

      Lần thứ hai ngồi vào vị trí cũ Vị Như cảm thấy toàn thân rã rời , nhưng vẫn cố gắng vực tinh thần cúi đầu thấy Lục Diệp Quân đối diện mỉm cười , trong mắt lên vui sướng ở dưới bạn dựng thẳng ngón cái lên với .

      Hội nghị lại bắt đầu lần nữa Vị Như định mở miệng phiên dịch thấy Lâm Tế Viễn nghiêng người qua nhàng bên tai .

      " cần phiên dịch , tùy tiện chuyện gì đó cũng được ."

      Đây là lần đầu tiên Vị Như nghe thấy Lâm Tế Viễn dùng ngữ khí nhu hòa như vậy , thậm chí có vài phần thân thiết mà khoảng cách gần có thể cảm giác được hơi thở ấm nóng của ta phả lên khuôn mặt mình . Hơi nhấc mắt đối diện là đôi mắt của ta , vẫn như trước hề có chút gợn sóng nhìn ra tâm tình .

      Vị Như thở phào nhõm thực cần nghỉ ngơi chút , vừa rồi quả có chút kinh tâm động phách tiêu hao gần hết sức lực của . Nhưng sau khi đại não căng thẳng được thả lỏng lại biết nên gì cho tốt . Sửng sốt trong chốc lát vô ý thức lại tiếp tục phiên dịch . Có lẽ trong tiềm thức cảm thấy cùng ông chủ chuyện còn khó hơn là phiên dịch tiếng .

      Nghe thấy lại bắt đầu phiên dịch , Lâm Tế Viễn lộ ra nụ cười hiếm có , chỉ là do Vị Như cúi đầu nên thấy sắc mặt của ta , chỉ nhìn thấy năm ngón tay thon dài hạ xuống tay vịn ghế . Màu đen tương phản làm nổi bật lên bàn tay trắng nõn vốn lớn lắm , ngay cả móng tay cũng đẹp . Tất cả những đồ vật khác liền biến thành xám xịt .

      Tiếp theo của hội nghị Vị Như cảm thấy chính mình như lạc vào cõi thần tiên , thẳng đến khi hai hàng người hội nghị đứng lên bắt tay nhau .Nhìn nét tươi cười mặt Diệp Lâm Quân cùng Lâm Tế Viễn mới hiểu được trận đánh này bọn họ có khả năng thắng lớn . nằm mơ cũng nghĩ tới lần đầu tiên mình công tác dĩ nhiên lại có vận khí lớn như vậy . Chỉ là thả lỏng người rồi mới ý thức được bản thân mình uống cốc coffee đậm đặc gấp ba lần . Lúc này tim đập thình thịch ở trạng thái bình thường . Từ trước đến nay thích uống coffee , thỉnh thoảng uống chút loãng thôi ,hôm nay dưới tình thế cấp bách lại có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy . Trong phòng hội nghị ra , Lục Diệp Quân liếc mắt liền phát sắc mặt Vị Như thích hợp , vội vàng lại gần hỏi thăm .

      " Tiểu Kiều , sao chứ ?"

      Vị Như khó khăn cười cười .

      " Uống coffee đặc quá , bây giờ đầu có chút choáng váng có việc gì đâu ạ ."

      " Tôi cũng có chút mệt mỏi , mọi người quay về nghỉ ngơi sớm chút ."

      Lâm Tế Viễn vừa vừa ra ngoài , cước bộ ta nhanh lắm như là cố ý đợi hai người đằng sau . Dọc đường về , Lục Diệp Quân vui vẻ ngờ đánh bậy đánh bạ mà lại trúng . Ca ngợi Vị Như nhạy bén Vị Như còn khí lực phụ họa cùng ta nữa , chỉ tựa người vào cửa xe có chút sức lực , miễn cưỡng bình ổn nhịp tim đập nhanh .

      Vừa trở lại phòng trong khách sạn Vị Như lập tức ngã lên giường , cả ngày hôm nay tựa như giấc mộng , giấc mộng này rút cạn sức lực của , do hiệu quả của coffee mà có muốn ngủ cũng ngủ được , chỉ có thể nằm xem bản tin tiếng Đức , chờ cơ thể chậm rãi khôi phục .
      Chôm chôm, duyenktn1, inbeibe9 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      a nam 9 cua chung ta cu mat than to ve nhan hiem the nhi.........de y chi roi nhak
      Sấu DầmChó Điên thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      :yoyo45: sấu ghê gớm :04(1):
      quỳnhpinkySấu Dầm thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      @Sấu Dầm :052::052::052:

    5. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 6
      Sắc trời dần tối , Vị Như ngủ được cảm thấy tinh thần khôi phục liền rửa mặt , lại cửa sổ hít thở chút khí , dường như mang theo mùi vị vui vẻ . Trước đây mới ghé qua Munich lần , cảm thấy quên được nơi này . Bọn họ từng ước định hàng năm vào ngày lễ hội bia đến đây lần cùng nhau đến lều bia uống . tại lễ hội bia bắt đầu rồi mà người kia lại thấy bóng dáng đâu . Có lẽ bây giờ cùng người mới ở lều bia nào đó vui vẻ cùng nhau uống bia cách thoải mái , nghe chút thanh sôi động gì đó .Giống như năm đó cùng .
      Công việc xong , đáy lòng lại tránh khỏi có chút phiền muộn , lặng lẽ đâm chồi dễ dàng nhấn chìm .
      Trước khi về phòng , Lục Diệp Quân định hẹn tối mọi người ăn cùng nhau nhưng Lâm Tế Viễn hình như hứng thú lắm nên về phòng nghỉ ngơi , vậy là kế hoạch ăn cơm cùng nhau đành phải hủy bỏ . Như vậy cũng tốt lắm , Vị Như có chút lo lắng muốn ăn cùng ông chủ , biết còn có thể hưởng thụ được mùi vị gì nữa .
      Ở trong phòng ngẩn ngơ ngột ngạt , liền thay đổi trang phục , ra quán rượu . Từ thang máy ra đại sảnh , Vị Như kinh ngạc phát con người Lâm Tế Viễn này gần như có mặt khắp nơi . Giống như lúc này , ta ngồi ở đại sảnh hơi nghiêng người hưởng thụ hương thơm coffee , im lặng đọc quyển sách tay .
      thầm cau mày , định lén lén cúi đầu qua nghĩ tới Lâm Tế Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu lên , liếc mắt liền nhìn thấy .
      thể chuồn êm thể làm gì khác là qua mỉm cười , còn chưa kịp gì Lâm Tế Viễn mở miệng
      " Chuẩn bị ra ngoài à ?"
      Vị Như gật đầu .
      " Tôi cũng định ra ngoài chút , vậy cùng tôi ."
      xong ta liền đứng lên . ta thay bộ quần áo khác lúc này người mặc chiếc áo da lông cao cấp , có chút rộng thùng thình giống với hình ảnh tây trang nghiêm nghị thường ngày . Nhìn ta càng thêm gầy , khí phách áp bức người khác ngày thường cũng giảm vài phần . Vị Như cảm thấy ta mặc quần áo như này phù hợp với độ tuổi của ta hơn .
      " uống bia ."
      Vừa cất bước Lâm Tế Viễn liền cúi đầu với Vị Như , đây phải là trưng cầu ý kiến , ràng là chỉ thị cho bác bỏ . Vị Như nào dám chỉ có thể gật đầu lần nữa . Ở gần khách sạn bọn họ có quán bia , hình như chỗ đó cách những lều bia ở quảng trường xa . Chỉ là Vị Như biết đường , ra khỏi cửa khách sạn nhất thời có chút mất phương hướng . vốn có thiên phú về cách nhận biết đường xá , ở đây lại là nơi đất khách quê người càng thêm mơ hồ , thể làm gì khác hơn là tìm người giữ cửa ở khách sạn hỏi đường .
      Lâm Tế Viễn nhìn cùng người giữ cửa chuyện , nghiêng tai lắng nghe sắc mặt mù mờ , cùng với của buổi chiều giả vờ trấn tĩnh trước mặt khách hàng , giống như hoán đổi hoàn toàn , cực kì trái ngược . bây giờ nhíu mày giống như đứa trẻ , lúc sau Vị Như quay trở lại mặt là vẻ mê man , giống như bối rối biết làm như nào .
      " như thế nào ?"
      Vị Như nhìn ánh mắt Lâm Tế Viễn thắc mắc , chán nản trả lời
      " biết , người giữ cửa , ra cửa hòa vào dòng người là đến nơi ."
      xong tay chân luống cuống đứng ở đó . Hai người chợt trầm mặc trong chốc lát , Vị Như lo lắng bất an len lén nhìn lại thấy Lâm Tế Viễn đứng ở nơi đó nhàng tủm tỉm cười . lập tức liền ngây ngẩn cả người .
      Bởi vì ta cười vui vẻ vậy mà lại có thể thấy được chút ấm áp hòa thuận khó có được . Khóa miệng ta có chút gì đó ôn nhu giống như ánh mặt trời lúc sáng sớm , thứ ánh sáng mỏng manh , mặc dù ràng lắm nhưng khuôn mặt có chút mềm mại . Trong nháy mắt đó quên mất chính mình vẫn mực gọi ta là tảng băng , vẫn nghĩ thời gian cùng chỗ với ta căng thẳng lạnh lẽo từ đầu đến chân .
      " Chúng ta theo dòng người là được rồi ."
      Nụ cười của Lâm Tế Viễn giống như phù dung sớm nở tối tàn , rất nhanh liền thấy tung tích , lại khôi phục về vẻ lạnh nhạt hờ hững ngày thường . tới cửa phát Vị Như theo kịp ta liền xoay người đứng ở nơi đó , cũng gì chỉ là quay đầu nhìn Vị Như , như là đợi . Vị Như nhìn thân ảnh thon dài màu đen kia , lập tức tỉnh táo lại liền theo sau .
      Bên ngoài quả nhiên là thế giới ồn ào náo nhiệt . Người giữ cửa sai ở đây quả cách quảng trường lớn xa , đúng là chỉ có thể hòa mình vào làn sóng người cuộn trào mãnh liệt .Hướng về phía những ngọn đèn rực rỡ đến , rất xa nhìn thấy vòng đu quay lớn cao chọc trời , tràn đầy màu sắc . Theo dòng người ra quảng trường Vị Như vẫn cúi đầu , giống như suy nghĩ nên cái gì .
      " Kiều Vị Như ."
      Vị Như nghe Lâm Tế Viễn gọi liền ngẩng đầu liền nhìn thấy sườn mặt ta , khuôn mặt gầy gò ánh sáng từ ngọn đèn rực rỡ chiếu vào mới làm cho khuôn mặt có chút hồng hào . ta gọi tiếng , ánh mắt vẫn nhìn về phía trước , giống như tự hỏi sau đó mới quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt dò hỏi
      " rất sợ tôi sao ?"
      Có thể vì xung quanh khá ầm ĩ nên khó có khi ta nâng cao giọng . Bốn chữ tiếng trung ràng giữa rừng tiếng Đức phá lệ nghe ràng . ta dừng bước chân chăm chú chờ câu trả lời của Vị Như , dưới ngọn đèn rực rỡ ánh mắt ta so với ngày thường sáng lạn hơn nhiều .
      Vị Như vô ý thức lắc đầu
      " có ."
      Trong lòng lại lo lắng , chẳng nhẽ mình biểu ràng như vậy sao khiến cho ta nhịn được phải mở miệng hỏi . Mới chỉ dừng lại trong phút chốc , vậy mà những người phía sau khẩn cấp muốn chen chúc lên phía trước . Lâm Tế Viễn bị người đàn ông ngoại quốc cao lớn đụng phải , lảo đảo chút , gần như là trong nháy mắt đó , Vị Như vươn tay thận trọng mà đỡ cánh tay ta . Người đàn ông ngoại quốc kia lập tức quay qua xin lỗi , mặt mang theo nụ cười tràn trề nhiệt tình
      Lâm Tế Viễn quay đầu lại sao , hơi cúi đầu nhìn bàn tay Vị Như đỡ mình , ý tứ hàm xúc mà tiếp tục về đề tài vừa rồi
      " Vậy là tốt rồi , Tôi có gì đâu mà phải sợ ?"
      Vị Như buông bàn tay vừa dìu ta xuống , hai người tiếp tục hòa vào dòng người phía trước .
      ta có cái gì phải sợ ? Vấn đề này chính Vị Như cũng ràng lắm . ta chính là ông chủ , thái độ của ta quả có chút lạnh lùng . Nhưng...những vấn đề đó hình như đủ để Vị Như cảm thấy sợ ta , nhiều lắm cũng chỉ là có chút sợ hãi thôi .
      Nhưng đúng là sợ , chỉ cần cùng ta ở chung chỗ liền dễ dàng cảm thấy chân tay luống cuống , cái gì , làm cái gì cũng sợ mình làm thỏa đáng liền làm cho ta tức giận . Giống như vừa rồi , theo phản xạ tự nhiên đỡ lấy ta , nhưng bỗng nhiên nghĩ đến lời Hứa Ngôn từng qua . ta dù cho có ngã ngửa xuống đất cũng muốn ai đỡ đứng dậy , lập tức cảm thấy cánh tay như nhũn ra , theo bản năng liền lập tức buông ngón tay .
      Hai người chen chúc ở trong đoàn người , khoảng cách gần như vậy Vị Như có thể cảm giác được , bàn tay Lâm Tế Viễn gần sát tay mình , thỉnh thoảng còn có thể nhàng chạm phải nhau , bàn tay ta lành lạnh có chút độ ấm . ngẩng đầu len lén nhìn ta , phát ta nhíu chặt lông mày , cẩn thận ứng phó với dòng người xô đẩy xung quanh . bỗng nhiên thấy hối hận nên cùng ta đến những chỗ đông người như này , dọc đường vụng trộm quan sát ta kĩ , ta đường khá là chậm rãi khó mà phát được ta đứng có chút khó khăn , chỉ là do che dấu rất tốt , nếu phải có người từng cho trước có lẽ nghĩ đến ta bị thương ở chân .
      Rất nhanh bọn họ đến quảng trường , ở đây có rất nhiều lều bia nhưng lều nào cũng đều chật kín người . Vị Như hề suy nghĩ nhiều , bắt đầu tìm ở nơi khác . Lều nào hầu như cũng chật kín người , tìm được nửa tiếng vất vả mới tìm được lều vải sâu tít bên trong hình như còn chỗ trống . Vị Như liền quay đầu lại
      " Chỗ này hình như còn chỗ ngồi...."
      Xoay người lại nhưng lại thấy Lâm Tế Viễn ở bên cạnh . Vị Như nhất thời luống cuống trong lòng , ở đây nhiều người như vậy vừa rồi chỉ suy nghĩ đến việc của mình , ngay cả lúc nào ta ở bên cạnh cũng biết , tại nên tìm ta như nào ? kiễng đầu ngón chân nhìn xung quanh , nhưng chỉ thấy toàn người nước ngoài cao lớn nhìn thấy bóng dáng ta đâu .
      Thỉnh thoảng có người muốn vào lều vải liền đem đẩy qua đẩy lại , có muốn xoay người nghĩ kháng cự lại cũng chỉ là phí công , mới ra được vài bước lại bị đẩy trở về , thể làm gì khác hơn là đứng ở trước lều vải dựa vào giá đỡ nỗ lực kiễng chân , hy vọng Lâm Tế Viên ở gần đó có thể nhìn thấy .
      Khi còn bé có lần công viên trò chơi , Vị Như bị những hình nhân bằng đường cuốn hút đứng ở đó nhìn lâu , vừa ngẩng đầu nhưng lại thấy cha mẹ đâu , vừa vừa khóc cuối cùng thành lạc đường , đến tận khi trời tối đen mới được viên quản lý tìm thấy , đưa tới phòng thông báo ở đó mới nhìn thấy cha mẹ . còn nhớ , cha lúc đó nếu sau này chẳng may bị lạc nhớ kỹ đứng yên chỗ , người khác tìm đến .
      Lúc này ở quảng trường to như vậy , bên tai đều là thanh của nước bạn lại cảm thấy đơn cùng sợ hãi . thế mà lại lạc mất ông chủ . sợ hãi , so với trước đây lạc mất cha mẹ càng làm cho khóc ra nước mắt . Ở giữa biển người kết thành nhóm lớn , hầu như ai chú ý tới người như , kinh hoàng nhìn ngó xung quanh . Ở đây nhiều người như vậy , biết ta nơi nào , biết có khả năng tìm được mình , cũng biết có bị người ta chen chúc đẩy ngã mặt đất , cho nên mới nhìn thấy . Vị Như càng nghĩ càng sợ hãi , nếu như thực làm lạc mất ông chủ , lúc trở lại biết bị từng người mắng như thế nào .
      Có lẽ thấy Vị Như mình đứng ở cửa cụ bà người Đức tới trước mặt thân thiết hỏi câu có chuyện gì xảy ra , bà lão sắc mặt hiền lành , mặc trang phục dân tộc đặc sắc . Vị Như nhìn khuôn mặt tươi cười kia chỉ cảm thấy càng thêm nóng ruột , nước mắt cũng chầm chậm rơi thể làm gì khác hơn cực kì buồn rầu
      " Cháu và người bạn bị lạc mất nhau ."
      Vừa dứt lời liền nghe thấy thanh mang theo chút bất mãn nho có điểm quen thuộc với Vị Như .
      " Làm sao lại nhanh như vậy ?"
      kịp thanh minh chỉ cảm thấy tảng đá lớn trong ngực bỗng nhiên rơi xuống đất . Bà lão người Đức quay đầu cười tủm tỉm với Lâm Tế Viễn
      " Đừng để lạc mất bạn mình lần nữa ."
      xong liền tiến vào lều vải .
      " Bà lão ấy cái gì ?"
      Lâm Tế Viễn tới trước mặt Vị Như , cỗ cảm giác áp bách lập tức dồn đến .
      " Bà người ở đây rất nhiều , phải cẩn thận đừng để bị lạc mất ."
      Lâm Tế Viễn nửa tin nửa ngờ gật gật đầu , cũng tiếp tục truy hỏi vừa rồi cùng Vị Như bị đám người phân tán , rất nhanh liền nhìn thấy đứng ở trước lều vải , mặt là biểu tình hoảng sợ kích động tìm kiếm khắp nơi , giống như đứa bé bị vất bỏ . cũng muốn nhanh chút lại đây nhưng xung quanh rất nhiều người , tìm thời gian rất lâu mới vất vả tới , may mắn vẫn bỏ vẫn đứng ở nơi đó chờ , nếu dời bước có lẽ bọn họ liền lạc nhau .
      Bọn họ tìm được góc khuất liền ngồi xuống , kêu món ăn xong mặt đối mặt ngồi im lặng . Chung quanh tiếng động ồn ào ở góc này lại im lặng . Vị Như nhìn hoa văn cái cốc trong tay , dám ngẩng đầu .
      " Hôm nay..."
      Lâm Tế Viễn mở miệng trước lại do dự chút mới tiếp tục
      " Well done " ( làm tốt lắm )
      Trong lòng Vị Như vừa hồi phục như cũ , miễn cưỡng cười cười
      " Trùng hợp vận khí tốt mà thôi ."
      Dọc được đến đây , Vị Như chuyện với ta nhiều chỉ ít ỏi vài câu . Tính cách cũng phải trầm lắng , nhưng Lâm Tế Viễn lại là người trầm tĩnh , lúc trước có Lục Diệp Quân nên cảm thấy , tại mới phát lại biết nên với ta chuyện gì , bầu khí nhất thời có chút xấu hổ , may mắn bên cạnh đều ầm ĩ tiếng người chuyện khiến cho bầu khí đỡ tẻ nhạt . Chỉ là chung quy vẫn phải tìm đề tài để chuyện Vị Như vừa định mở miệng Lâm Tế Viễn lại có điện thoại .
      " Ở bên ngoài ... phải mình ... tốt lắm .... tạm biệt ."
      Vị Như tuyệt vọng phát , suốt cuộc điện thoại vừa rồi , trong vòng hai ba phút ta lại chỉ bốn câu . Người như vậy nên làm cách nào để cùng chuyện ? thể làm gì khác hơn là ở trong lòng oán giận chính mình , vì sao ở trong phòng êm đẹp lại ra ngoài , gặp phải ta , lại theo ta đến nơi này . Cũng may Lâm Tế Viễn buông điện thoại tay xuống
      " Lục Diệp Quân chịu được nữa ngủ rồi . "
      xong nhìn Vị Như chút để ý hỏi
      " buồn ngủ sao ?"
      Vị Như lắc đầu
      " buồn ngủ , trước đây vẫn thường xuyên đảo lộn múi giờ nên thành quen . Lúc ngủ được tốt nhất nên ngủ , nếu càng thêm khó chịu ."
      Lâm Tế Viễn hình như gật đầu tán thành
      " Ừ , quả thực là vậy ."
      Vị Như nghĩ đến ta ở máy bay cũng chợp mắt qua , chẳng phải là hai mươi mấy giờ ngủ ? nhìn xem sắc mặt ta quả thực tốt lắm , thấy quầng thâm ở mắt . cúi đầu nâng lên cốc bia lớn , bia vào miệng có cảm giác ngon miệng , chí ít uống xong thấy có cảm giác gì đặc biệt , nhưng bầu khí ở đây tốt , náo nhiệt , làm cho tâm tình người ta kìm lòng được từ từ thả lỏng , sau đó nở nụ cười mỉm .
      biết có phải bị bầu khí này lây lan , Lâm Tế Viễn lúc này thoạt nhìn còn lạnh lùng . ta nâng cốc nếm thử ngụm bia sau đó nhìn Vị Như
      " Tiếng của cũng tốt lắm ."
      Vị Như ngẩng đầu nhìn thấy bên khóe miệng ta có dính chút bọt bia , liền cúi đầu tìm khăn tay trong túi xách , mặt trả lời câu của ta
      " Bốn năm đại học vẫn có khoa tiếng . nhưng mà chạy qua chạy lại rất mệt mỏi , nên đều đem tất cả sức lực vào học tiếng Đức ."
      xong liền đem khăn tay đưa qua . Lâm Tế Viễn có chút giật mình lập tức hiểu được đưa tay cầm lấy sau đó nhàng lau khóe miệng , lần thứ hai để lộ ra nụ cười như có như
      " cũng trốn học sao ?"
      Khi ta thắc mắc về vấn đề nào đó , ngữ điệu vẫn bình thản có chút biến hóa như là chẳng hề vội vàng muốn nghe được đáp án của đối phương , thế nhưng giọng bình tĩnh luôn luôn làm cho người khác cảm thấy giật mình trong bụng , phải thành thành , trả lời .
      " Đương nhiên , thời gian học đại học có ai là tránh được ."
      ra Vị Như phải học trò ngoan ngoãn , thành tích học tập tuy rằng tốt thế nhưng cái chuyện trốn học cũng có làm vài lần . Lâm Tế Viễn có chút suy nghĩ rồi gật đầu , lại tiếp tục hỏi
      " Lúc trước vì sao lại muốn làm tiếp viên hàng ?"
      Vị Như cầm cái cốc , giả vờ thoải mái
      " Lúc trước muốn du ngoạn khám phá thế giới , sau này lại phát cứ bay tới bay lui rất mệt mỏi , có lẽ cứ ổn định chỗ tốt hơn ."
      " Vậy nghĩ Hoằng Viễn có tốt ?"
      tay ta cầm cái cốc , tay kia tùy ý để bàn , trong lều vải tiếng người ồn ào , người bình tĩnh , tỉnh táo như còn nhiều .
      " Tốt chứ , công ty lớn , đãi ngộ tốt , quan hệ nhân viên với nhau cũng hòa hảo ."
      Vị Như cười trả lời , có lẽ tại tác dụng của cồn dần dần khi đối mặt với Lâm Tế Viễn còn khẩn trương như lúc đầu , chỉ là thầm nhắc nhở bản thân , được uống nữa , tửu lượng của rất kém , nếu uống tiếp biết lung tung gì nữa .
      Đề tài về công việc Lâm Tế Viễn chỉ đến đây , sau đó liền hỏi
      " Học tiếng Đức có khó ?"
      Vị Như thở phào nhõm cuối cùng ta cũng hỏi đến vấn đề chuyên môn của
      " Rất khó , chỉ là đổi vị trí của động từ cũng nhiều dạng...."
      Chủ đề này đối với Vị Như quả nhiên là dễ dàng hơn rất nhiều , lại sợ tẻ ngắt thể làm gì khác hơn là ngừng lấy chỗ này chút , chỗ kia chút xong tiếng Đức lại đến văn học Đức , xong văn học đến văn hóa Đức . Lâm Tế Viễn vẫn ít như trước nhưng cũng kiên trì với vai trò người nghe , thỉnh thoảng còn có thể hỏi han mấy vấn đề , Vị Như thầm cảm thấy may mắn , lúc này có khả năng tìm chuyện để tiếp , may mắn am hiểu về chuyện gì đó , mà đúng lúc ta am hiểu .
      Trong lều vải bàn ghế được kê rất dày đặc , bên trái chỗ ngồi của bọn họ có đôi tình nhân trẻ người Đức , mặt mày hớn hở chuyện tốc độ chuyện cực nhanh . Bỗng nhiên người con trai ngồi bên cạnh Lâm Tế Viễn bỗng nhiên quay đầu hỏi .
      " Hai người là người Nhật Bản hay người Trung Quốc?"
      Chàng trai tiếng , Lâm Tế Viễn lập tức đáp
      " Chúng tôi người Trung Quốc ."
      " Vậy tốt quá , có thể dạy tôi câu em tiếng Trung như thế nào ? Tôi biết câu em bằng tiếng Đức , tiếng Pháp , tiếng Tây Ban Nha, tiếng Bồ Đào Nha còn có tiếng Nhật , nhưng lại chưa biết bằng tiếng Trung ."
      Chàng trai phấn khích khoa tay múa chân , mặt có chút ửng hồng của cồn bia .
      " , , em ."
      Lâm Tế Viễn chữ dạy chàng trai kia , biểu tình nghiêm túc chăm chú ,căn bản giống như ba chữ có khả năng làm người khác xúc động . Chàng trai trẻ lặp lại lần , dĩ nhiên thể đúng ngay , phải mất hơn mười lần mới học được .
      " Đúng rồi , chính là như thế ."
      nhàng gật đầu , chàng trai trẻ liền lập tức lôi kéo bạn mình thực hành câu
      " em ."
      Lâm Tế Viễn quay đầu lại phát Vị Như len lén ngáp thần sắc có chút bơ phờ .
      " Tôi có chút mệt mỏi , chúng ta trở về ."
      xong liền định đứng dậy , chỉ là thân thể khẽ động đứng dậy nhưng lập tức liền cảm thấy toàn thân vô lực nặng nề ngồi trở lại ghế .
      Vị Như vốn gật đầu đứng lên , vừa mới chuẩn bị xoay người ra ngoài nhìn thấy sắc mặt ta đột ngột thay đổi , lông mày trong nháy mắt nhíu chặt lại càng hoảng sợ , vội vàng bước đến bên cạnh khom lưng giọng hỏi
      " Lâm tổng , ngài sao chứ ?"
      Lâm Tế Viễn trả lời chỉ cúi đầu , bàn tay xanh xao nắm chặt mép bàn , thầm mà chịu đựng lúc qua hồi lâu mới vịn bàn đứng lên
      " có việc gì , thôi ."
      Biểu tình mặt khôi phục lại bình thường , giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua , nhưng mà môi bị cắn phải có chút trắng bệch . Vị Như vừa bước ra ngoài vừa thỉnh thoảng lo lắng quay đầu nhìn về phía ta , trong đoàn người , người Phương Đông tuấn giống như ta tuyệt đối hiếm thấy , lại có khí chất xuất chúng cho dù chuyện chỉ tùy tiện nhếch môi chỉ khiến cho ta thêm lạnh lùng nghiêm nghị , tuyệt đối là trai đẹp hạng nhất .
      đường trở về Vị Như vẫn cẩn thận sau ta nửa bước , rất sợ phát sinh kiện lạc đường lần nữa . Đứng ở thang máy trong khách sạn , Vị Như nghĩ ngày hôm nay rốt cuộc cũng trôi qua , trong trí nhớ của mình , chưa bao giờ trải qua ngày dài dằng dặc mà phong phú như vậy , chưa từng trải qua những việc như vậy .
      " Kiều Vị Như ."
      Từ trong thang máy bước ra mới vừa xong tạm biệt Vị Như lại lần nữa bị Lâm Tế Viễn gọi lại .
      " Dạ?"
      Vị Như dừng lại bước chân
      " Vừa rồi tôi muốn hỏi , em tiếng Đức như nào ?"
      ta đứng ở hành lang khách sạn , đỉnh đầu đúng lúc là chùm đèn , ánh mắt ta có chút thâm thúy mà mê ly , có lẽ dưới tác dụng của cồn sắc mặt ta tái nhợt nữa mà có chút ửng đỏ .
      Vấn đề này cũng có biết bao nhiêu người hỏi qua , Vị Như cười cười nhìn ta cái chậm rãi ,cũng nghiêm túc chăm chú trả lời ràng .
      " Ich , liebe , dich ."
      Chôm chôm, duyenktn1, inbeibe8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :