1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 50: Hiểm nguy
      Công tử Kính Lăng , Vệ Lạc tại là sai vặt thư phòng. Vệ Lạc nghĩ lung tung hồi, bất đắc dĩ cúi đầu, bắt đầu bận rộn trong thư phòng.

      Thư phòng này là thư phòng cá nhân của công tử Kính Lăng, sớm có người đặc trách coi sóc, tất cả ngay ngắn ràng, thu dọn khá sạch đẹp đẽ, Vệ Lạc xoay vòng, lướt qua thoáng liền cảm thấy mình chẳng có việc gì để làm.

      có việc, ở lại đây cũng vô ích, bằng tìm Tố thử xem, báo biết mình lại trở về rồi. Vệ Lạc suy nghĩ chút, xoay người ra cửa thư phòng.

      Vệ Lạc trực tiếp đến nơi thư phòng thực khách tam đẳng. Xuyên qua tầng tầng dương liễu, qua mấy đường hành lang uốn khúc, Vệ Lạc nhìn những cảnh sắc xa lạ mà thân quen này, trầm thấp thở dài tiếng.

      Khi Vệ Lạc tới sân viện thực khách tam đẳng tiếng người bên trong vẫn huyên náo như trước, ồn ào ngớt. Vệ Lạc xuất chẳng khiến ai chú ý tới cả. Nàng rảo vòng trong sân viện cũng phát ra Tố, xoay người liền tới căn phòng hai người từng ở chung.

      Thân phận bọn họ thấp kém, nơi ở cũng rất xa, hầu như là nằm gần nhất phía sau núi. Vệ Lạc tới thấy nơi này yên tĩnh, dù sao vẫn chưa tới buổi chiều, còn chưa phải thời điểm nhóm tạp công nghỉ ngơi.

      Vệ Lạc đảo quanh hồi bãi, cất bước đến gian phòng của nàng và Tố.

      Chẳng qua mới đêm, Vệ Lạc nhìn phòng này dường như giống mơ. Nàng lắc đầu, bước nhanh hơn.

      Mới vừa tới cửa phòng, lỗ tai Vệ Lạc liền dựng đứng!

      Bên trong có thanh! Hơn nữa thanh kia đúng!

      Vệ Lạc dừng chân, lại nghiêng tai lắng nghe.

      Quả nhiên, bên trong truyền ra từng tràng thở, còn có tiếng a a, lại thêm thanh quần áo ma sát lục lọi.

      Vệ Lạc thả bước chân tới gần thêm chút, nghiêng đầu qua khe cửa nhìn vào trong.

      Vừa nhìn, khuôn mặt nhắn của nàng lập tức đỏ bừng.

      Vệ Lạc hít sâu hơi, lui ra sau bước, từ trong tay áo móc ra kiếm gỗ chưa từng rời thân. Sau đó, nàng tiến lên bước, đột nhiên chân phải giơ lên, 'Ầm' tiếng nặng nề đá ra cước. Chỉ nghe cửa phòng 'Đùng ầm --" tiếng, rốt cuộc bị nàng đạp làm nát bét!

      Dù tâm trạng Vệ Lạc đặt này, cũng vì sức lực to lớn của mình làm sợ hết hồn: Sức mình sao lại lớn như thế?

      Vệ Lạc đột nhiên phá cửa mà vào, người bên trong đều giật nảy cả mình, nhất thời, ba người đồng thời dừng động tác lại, cùng lúc quay đầu nhìn về phía cửa.

      Vệ Lạc đứng nơi cửa phòng, vào lúc này bóng dáng gầy lên đặc biệt cao to, vững vàng chặn lại ánh mặt trời bên ngoài, ánh mắt lạnh như băng rét buốt tột độ.

      Hai thanh niên giường đồng thời ngẩn ra, mỹ thiếu niên ở ngoài cùng bên trái, ấn lại đầu và tay Tố, khiến thể động đậy, cũng là người Vệ Lạc từng gặp lần phản ứng lại trước hết, the thé : "Là tiểu tử da đen kia! Chỉ là tiểu nhi, sợ nó làm gì?"

      Mỹ thiếu niên này, chính là đồng nam từng mỉa mai chế giễu Tố, cũng là kẻ chế nhạo Vệ Lạc mông lép.

      Đứng ở bên phải, chặt chẽ ấn lại ngực và hai chân Tố, dùng kiếm đẩy y phục của , chuẩn bị tiến hành bước kế tiếp ràng là kiếm khách, gã này ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, vóc dáng cao to vạm vỡ đen đúa, gương mặt rắn chắc chữ quốc là cặp mắt cực , lúc này hơi híp, nhìn chằm chằm Vệ Lạc giống như rắn độc.

      Mà Tố bị hai kẻ này đặt giường đá, miệng bị vải lấp kín, tứ chi bị khống chế, áo bào thoát đến eo , thường phục cũng bị kéo tới bắp đùi. Cả người da thịt trắng mịn sáng loáng chói mắt.

      Đây phải điểm Vệ Lạc căm tức nhất, nàng từ trong khe cửa nhìn ra, nơi ngực phải gần xương quai xanh của Tố, bị mũi kiếm của kiếm khách kia vẽ ra ba vết thương dài hai tấc! Mãi đến bây giờ, mũi kiếm của kiếm khách kia vẫn còn đâm vào da thịt , máu đỏ tươi theo da thịt trắng nõn như ngọc từng giọt từng giọt xuống giường.

      Đồng thời, phía đuôi giường lại bày ra ít sừng dê và ngọc khí làm dâm cụ. Trong bóng tối, những thứ dâm cụ được bôi qua dầu mỡ kia phát ra ánh sáng u.

      Vệ Lạc đạp xông vào, hai kẻ kia đầu tiên là kinh hãi, đảo mắt thấy người đến chỉ là tiểu nhi, liền đồng thời thả lỏng. Tay kiếm khách kia dừng chút, thanh kiếm từ người Tố rút ra, thẳng người nhìn chằm chằm Vệ Lạc, híp mắt hiểm cười : "Đáng tiếc hơi đen hơi xấu, hợp ý ta!"

      Bản mặt chữ nhật của mỹ thiếu niên kia vẫn tô vẽ phấn trắng dày đặc như cũ, nghe vậy nhếch miệng, quay qua đánh giá dưới Vệ Lạc, cười : "Tuy đen xấu, nhóm tạp công nhất định thích!"

      Hai kẻ trực tiếp quay sang bình phẩm Vệ Lạc, tựa như nàng là vật trong túi chúng. Tố bị áp chết giường liên tục vặn vẹo thân thể, con ngươi vốn chứa đầy phẫn hận, lúc này lại tràn đầy nước mắt, thống khổ và áy náy nhìn Vệ Lạc, liều mạng lắc đầu, ra hiệu nàng nhanh chạy khỏi nơi này.

      Vệ Lạc căm hận nhìn chằm chằm hai kẻ này.

      Nàng nhìn về phía Tố, thấy lắc đầu liên tục muốn mình rời , lập tức cắn răng, quả nhiên lui về sau hai bước.

      Thấy Vệ Lạc lui ra sau, mỹ thiếu niên kia khỏi bật cười khanh khách.

      Ngay lúc Tố vừa thở phào nhõm, Vệ Lạc lui về sau liền dừng bước. Nàng đứng tại cửa, khẽ ngẩng đầu, yên lặng nhìn chằm chằm hai tên kia, bỗng nhiên mở miệng : "Nếu ta đứng đây hô to, biết kinh động mấy người nhỉ?"

      Lời này quá sức nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người, ba người đồng thời ngẩn ra!

      Vệ Lạc trầm, tiếp tục chớp mắt nhìn chòng chọc hai kẻ kia, lại nặng nề : "Công tử Kính Lăng chính là đệ nhất công tử nước Tấn, thế mà lại có kẻ dám hành hung trong phủ của ngài, có lẽ chín tộc kẻ đó cũng chẳng trừng phạt đủ đâu!"

      Hai kẻ đồng thời biến sắc!

      Mỹ thiếu niên và kiếm khách liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đồng thời loé qua tia sát cơ và hoảng loạn. Kiếm khách xoạt cất bước, trường kiếm trong tay vung lên, khẽ quát tiếng, nhanh chân vọt lên, kiếm như gió, thẳng tắp dâm tới Vệ Lạc, vừa ra tay chính là sát chiêu!

      chiêu này của gã rất nhanh, rất mạnh, hiển nhiên là muốn Vệ Lạc có cơ hội hô to.

      Khiến hai kẻ thở phào nhõm chính là, Vệ Lạc cũng hô lên kinh động người ngoài, mà là vung thanh kiếm gỗ nực cười kia lên nghênh đón!

      Ngay lúc mỹ thiếu niên nhịn được bật cười khanh khách bước chân Vệ Lạc mềm mại, tựa như dạo bước sân vắng nhảy tới vài bước, lao vào chính diện gã kiếm khách!

      Thấy Vệ Lạc biết tự lượng sức mình như thế, tiếng cười mỹ thiếu niên càng thêm vui vẻ đắc ý. Cao hứng xong, thậm chí còn đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của Tố ngừng giãy dụa, sau đó quăng bạt tai mạnh.

      Kiếm khách áp sát trước người Vệ Lạc, tay phải gã đâm cái, kiếm lướt như gió, trong ánh vàng rét buốt, chiêu này của gã mang theo cuồng phong, thẳng tắp đâm về yết hầu Vệ Lạc. Kiếm cách người còn thước mà gió kiếm phả vào mặt, khiến người hầu như thở nổi.

      sát chiêu! Vệ Lạc tự học kiếm tới nay, lần đầu tiên gặp sát chiêu! Khí thế nó ác liệt, đằng đằng sát khí, mang theo tia tàn nhẫn vì chém giết nhiều, từ biển máu mà luyện thành!

      Trong nháy mắt, kiếm kia đâm đến cổ họng Vệ Lạc!

      ====

      @Winter : bù lại, khỏi lo nha ^^

      @Hình Ưu : chương 1 rồi chương lúc mới vào Tân Điền có miêu tả mà , lúc edit mà tôi khốn đốn luôn ==!!!~~
      Last edited: 16/3/15
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc11 others thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 51: Đập dưa hấu
      chậm xảy ra nhanh, mắt thấy gió kiếm đối phương ào ào kéo tới, Vệ Lạc vẫn hít thở theo phương pháp hô hấp, bình tĩnh như nước bất ngờ hơi ngửa đầu ra sau.

      Động tác nàng rất , khéo léo, chỉ là hơi ngửa mặt, liền tránh đươc chiêu kiếm mang theo hàn khí dày đặc và kình phong.

      Tiếp đó, Vệ Lạc cầm kiếm gỗ trong tay phải vẽ đường, ánh lửa toé lên, hề trở ngại xuyên qua gió kiếm cương khí của đối phương, vô cùng dễ dàng đâm về phía oản mạch tay phải cầm kiếm của gã.

      "Bộp" tiếng, kiếm gỗ đâm trúng cổ tay đối phương. Gã kiếm khách chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, suýt nữa cầm nổi kiếm, khỏi rên lên tiếng, năm ngón tay nắm chặt. Nhưng ngay trong chớp mắt, kiếm gỗ trong tay tiểu nhi lần hai nhanh như chớp tiến công, hề bị cản trở đâm về phía vị trí oản mạch ban nãy.

      Động tác Vệ Lạc rất đơn giản, kiếm gỗ xuất ra cũng có kình phong mạnh mẽ bao quanh, cái khiến kiếm khách nghĩ mãi mà ra chính là, kiếm của nàng lướt , trăm ngàn chỗ hở, có khác nào chiêu kiếm trẻ con chơi đùa, nhưng cứ thế chút khó khăn, lần thứ hai như chốn người xuyên qua kình khí cương phong của bản thân, lần thứ hai đâm trúng oản mạch.

      "Bộp —— "

      tiếng vang nặng nề trầm thấp truyền đến.

      Kiếm khách lần thứ hai cảm giác cổ tay cực kỳ tê dại, gã cắn răng, vận kình khí ép xuống cảm giác tê dại thấm vào oản mạch, nắm chuôi kiếm đến độ như đúc thép.

      Ngay khi gã cảm giác được kình lực chiêu kiếm của Vệ Lạc tiêu tan, nhìn thấy kiếm gỗ nàng rời , vừa thở phào nhõm gần như thể tưởng tượng nổi, nơi cổ tay gã lại truyền đến cảm giác tê dại mãnh liệt!

      Phải là thứ bén nhọn, là gai sắc đâm trúng huyệt đạo, cương kình thấm vào cơ thể mới gây ra cảm giác tê dại thế này.

      Quá mức có thể dùng lời mà hình dung được tê dại trướng nhức lúc này, gã kiếm khách cũng chống đỡ được, tay phải khẽ buông, 'bịch' tiếng kiếm đồng rớt xuống đất!

      Trường kiếm vừa rơi xuống, kiếm khách có chút hoảng hốt, mỹ thiếu niên kia kiềm được hét lên tiếng kinh hãi. Lần nữa, kiếm gỗ của Vệ Lạc lại đâm ra, nàng nhàng vút qua, cực kỳ đơn giản, nhàng mà chỉ kiếm về phía cổ họng đối phương. Gã kiếm khách trong tay kiếm, lại đương hoảng hốt, liền dễ dàng để Vệ Lạc khống chế.

      Mãi đến khi kiếm gỗ chỉ đến yết hầu, kiếm khách kia mới kinh ngạc phát , tiểu nhi chỉ kiếm gỗ vào ta, tại sao cũng có cương khí xuất ra nhập vào?

      Lúc này, gã tường tận cảm giác được uy hiếp của cái chết, biết Vệ Lạc có thể giết mình. Lập tức cử động cũng dám.

      Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến sững sờ, vừa mới đảo mắt liền thắng bại đổi chủ! tiểu nhi gầy , chưa bao giờ lấy kiếm vang danh, lại dùng kiếm gỗ đồ chơi trong tay trực tiếp đánh bại kiếm khách!

      Trong lúc ba người còn trợn mắt há mồm, cảm giác thoả mãn mãnh liệt tràn đầy lồng ngực Vệ Lạc. Nàng biết, kiếm khách trước mắt này kiếm thuật so với Cao Dật và Thành Hề chỉ chênh lệch gấp mười, họ là Kiếm Sư, kẻ này chẳng qua chỉ là kiếm khách bình thường mà thôi.

      Nhưng, cho dù có là kiếm khách bình thường, luyện kiếm tới trình độ như thế phải mất công sức năm mươi, sáu mươi năm, mà nàng chỉ mới luyện được nửa năm!

      Gã kiếm khách ngây như phỗng nhìn chằm chằm Vệ Lạc, lát mới hút khí the thé : "Ngươi, ngươi dùng kình lực nào, sao lại khiến tay ta tê dại, cách gì chịu lực?"

      Khoé miệng Vệ Lạc cong lên, liếc mắt nhìn kiếm khách phát điên cái, thầm nghĩ: Kiếm của tôi đánh tới, chẳng qua là trúng oản mạch của thôi, nghe chỗ này là yếu huyệt đó. A, đúng rồi, sau khi mình tới nơi này, chưa hề nghe thấy kiếm khách nào qua, oản mạch cũng là huyệt đạo. Kiếp trước mình nghe huyệt đạo có hơn ba trăm chỗ, có lẽ huyệt đạo trong miệng các kiếm khách ở đây, chắc chỉ khoảng hai mươi đến ba mươi chỗ, xem ra còn nhiều huyệt đạo bọn họ chưa phát .

      Vệ Lạc nghĩ tới đây, khỏi có chút tiếc nuối, kiếp trước nàng phải người học y, tuy từng nghe qua chuyện ba trăm huyệt đạo kia, nhưng chẳng nhìn được mấy cái.

      Vệ Lạc khống chế kiếm khách như thế, mấy người trong phòng đều cứng đờ hết cả. Tố giãy trận mạnh mẽ, sức lực mỹ thiếu niên kia cũng kém nhiều, do dự rồi mặc vùng ra.

      Vừa được tự do, Tố liền kéo miếng vải trong miệng, để ý nửa thân mình để trần, cất bước chạy về phía Vệ Lạc.

      Vệ Lạc thấy Tố chạy tới gần, kiếm gỗ trong tay lần hai nâng lên, làm cho kiếm khách kia thể ngửa đầu, Vệ Lạc lạnh nhạt : "Tố, ngươi muốn xử trí kẻ này thế nào?" Vệ Lạc lời này, sát khí đằng đằng.

      Mặt gã kiếm khách trắng, lúc này, lại càng trắng như tờ giấy, chẳng hiểu sao bỗng nhiên mỹ thiếu niên hét lên tiếng, lung lay phóng về phía ngoài cửa.

      Sao có thể để cứ thế mà ?

      Vệ Lạc quát: "Tố, ngăn lại!"

      "Vâng."

      Tố hận kẻ kia thấu xương, đáp tiếng liền xoay người nhào tới mỹ thiếu niên kia. cái bổ nhào này dùng lực vô cùng lớn, quả thực là dùng cả thân thể ép mạnh về phía đối phương.

      Hai thân thể va vào nhau, tiếng 'ầm' vang lên lớn, trong tiếng vang, mỹ thiếu niên bị ép ở dưới, nặng nề ngã xuống đất kêu gào tiếng đau đớn.

      Vào lúc này, Vệ Lạc quay đầu lại, nàng khó xử nghĩ thầm: Nên xử trí hai kẻ này thế nào mới được?

      Giết người là thể, phải làm sao mới khiến chúng sợ sệt kính nể đây?

      Vệ Lạc đương suy nghĩ, con mắt liền rơi xuống kiếm đồng đất. Nàng duỗi chân cái, 'bịch' tiếng đá kiếm đồng về phía Tố. Quả nhiên cũng như lúc đạp cửa ban nãy, khi nàng tập trung tinh thần lên chân, đá này liền xuất lực rất lớn. Lập tức kiếm đồng nặng ba bốn cân kia bay lên, vững vàng rơi xuống bên người Tố.

      Vệ Lạc lớn tiếng quát: "Tố, lấy kiếm đánh ngất tên đó ."

      "Được!"

      Tố y lời cầm kiếm lên, dùng tư thế hai tay nắm kiếm, nặng nề, thân kiếm hướng xuống dưới, 'Phịch' tiếng, cú như đập dưa hấu đánh vào đầu mỹ thiếu niên giãy dụa muốn ngồi lên kia.

      Đầu mỹ thiếu niên kia hơi khựng lại, nửa bên mặt bị thân kiếm đập trúng sống mũi vỡ vụn, con mắt bầm tím máu tươi giàn dụa. thoáng lắc lư, ngoẹo đầu hôn mê.

      Tố ngược lại cũng kỳ quái, đây là lần đầu xuống tay độc ác, tại thấy mỹ thiếu niên kia máu tươi đầy mặt hôn mê, chẳng những hoảng loạn, trái lại trong mắt lại loé lên tia hưng phấn.

      Vệ Lạc xem tới đây, thầm nghĩ: Ắt là Tố hận tên này rất sâu.

      Gã kiếm khách quay lưng với hai người, lại bị mũi kiếm của Vệ Lạc chĩa vào, động cũng dám động cái, nên thấy được cảnh này.

      Tố bò lên, cầm trường kiếm trong tay hừng hực nhắm về phía kiếm khách. Vệ Lạc còn chưa kịp bảo, vung kiếm đồng như vung gậy gỗ, đập cái vào đầu kiếm khách như đập dưa hấu.

      'Bốp' tiếng, lại tiếng vang trầm thấp. Gã kiếm khách bất ngờ bị công kích, đảo mắt sau gáy liền sưng cục lớn. Gã lảo đảo mấy cái, mắt trắng dã, ngã xuống đất phát ra tiếng lớn.

      Tố đưa tay ném thanh kiếm , mới rồi còn là người hung ác như thế, thời khắc này trong ánh mắt nhìn Vệ Lạc lại ngập nước. Chỉ thấy bổ nhào cái liền ôm chặt lấy Vệ Lạc.

      Vệ Lạc vốn muốn tránh, mắt lại rơi đến khuôn ngực đẫm máu cùng ba vết thương vừa cầm máu của trong lòng mềm nhũn, đành hạ kiếm, mặc ôm mình vào ngực.

      Tố ôm Vệ Lạc chặt, chặt, nghẹn ngào, chôn đầu sâu vào ngực Vệ Lạc, thấp giọng khóc thành tiếng: "Sao giờ ngươi mới tới? Ta rất nhớ ngươi, hu hu..."

      Vệ Lạc do dự chút, ném kiếm gỗ xuống đất, đưa tay ôm lấy .

      Tố ôm Vệ Lạc đến liều chết. đầu ra sức dúi vào ngực Vệ Lạc, nước mắt giàn dụa. "Ta cho rằng ngươi vứt ta mà , ta cữ ngỡ ngươi vứt ta mà ." (Tớ nhé, cứ như lợi dụng ấy, dụi tiếp nữa :v )

      Vệ Lạc cúi đầu, kinh ngạc nhìn Tố như con nít khóc lóc tố cáo, cũng có chút tay chân luống cuống.

      Lúc này, mắt Vệ Lạc thoáng nhìn qua, thấy vết thương ngực Tố vì hồi ôm lâu như thế mà lại vỡ ra lần nữa.

      Nhìn khoảng ngực đỏ tươi, trong lòng Vệ Lạc căng thẳng, vội vã cầm lấy cánh tay , thấp giọng : "Đừng nhúc nhích, trước tiên băng kỹ vết thương cái ."

      Tố để ý, vẫn ôm Vệ Lạc chặt, khuôn mặt nằm dí trong lòng nàng liều mạng lắc đầu, mơ hồ : " sao, bị thương là chuyện thường, huống chi thương tích này rất ."

      Lúc này chuyện ràng hiển nhiên tỉnh táo ít, nhưng vẫn như cũ buông tay, vẫn như cũ ôm Vệ Lạc chặt buông.

      , Vệ Lạc lúc này có chút ngạc nhiên, nàng tự cảm thấy lúc ở chung với Tố mình rất lạnh lùng, chẳng mấy khi đếm xỉa tới , bản thân lạnh lùng như vậy, sao cũng khiến Tố muốn rời thế này?

      Nàng biết, mặc dù mặt ngoài nàng lạnh lùng với Tố, thế nhưng, mỗi khi thấy Tố bị bắt nạt, nàng vẫn còn ra mặt. Cảnh tượng khi mình gặp nạn nàng liền dũng cảm đứng ra, khiến Tố khắc trong tâm khảm. Vừa nãy lúc Tố bị hai kẻ kia dằn vặt, tuyệt vọng khôn cùng, cứu tinh đầu tiên nghĩ đến chính là Vệ Lạc, nghĩ người ra tay cứu giúp mình cũng chỉ có Vệ Lạc. mực trùng hợp chính là, Vệ Lạc quả đến, lấy phong thái hùng mà cứu !
      Last edited: 13/3/15
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc10 others thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 52: Nếu như phú quý, xin đừng quên!

      Vệ Lạc nhìn Tố gò má đầy nước mắt ôm mình, liếc mắt nhìn thân thể hở hang của , lại nhìn hai kẻ ngã nằm dưới đất, đột nhiên có chút căm tức.

      Nàng bất ngờ đưa tay nặng nề kéo Tố, cưỡng ép tách mình ra.

      Tố nằm trong lồng ngực ấm áp của nàng, bị nàng vô tình đối xử như thế khỏi cả kinh, ngước đôi mắt hãy còn ngập nước, sưng thũng, hớt hải nhìn về phía Vệ Lạc.

      Vệ Lạc lạnh mặt nhìn đăm đăm, hỏi: "Sao ngươi lại bị bọn chúng bắt nạt đến nước này?"

      Tố trừng mắt nhìn, rất hùng hồn : "Bọn chúng có những hai người!"

      Vệ Lạc sầm mặt, trầm giọng quát: "Hai người bọn chúng sao lại vào được phòng ngươi?"

      Lần này Tố vỡ lẽ, có chút xấu hổ cúi thấp đầu, khẽ : "Ta làm việc xong ngủ, lại sợ ngươi tới, nên đóng cửa."

      Chính thế, hết bận ngủ, lại đóng cửa, liền dễ dàng để bản thân rơi vào hiểm cảnh. Vệ Lạc tức giận chính là cái này.

      Nàng cắn răng, đột nhiên bắt lấy cánh tay Tố, ngón tay cực kỳ dùng sức, người cũng nghiến răng nghiến lợi. Dưới cơn giận như thế của Vệ Lạc, Tố kìm lòng được sợ sệt, cúi đầu mặt trắng toát.

      Vệ Lạc giận quá mà cười : "Tốt! Tốt lắm! Biết bản thân trêu người, lại sát ngôn quan sắc(1)! Mọi người đều bận việc còn ngươi trở về ngủ, cũng sợ người lãnh tức giận trách phạt à! Càng nực cười, ngủ cửa nẻo cũng đóng, ngươi, ngươi thực , thực chẳng biết gì hết mà!"

      (1)sát ngôn quan sắc (留言察色): xét lời , nhìn vẻ mặt, mà được lòng người.

      Vệ Lạc tức đến cực điểm, nàng the thé quát mắng vài câu xong, liền thở dốc. Tố nghe được tiếng thở dốc của nàng, tay phải nhấc lên, muốn xoa ngực giúp nàng thuận khí, nhưng cuối cùng lại dám.

      Quả nhiên, Vệ Lạc vẫn chưa mắng xong.

      Nàng thuận hơi lại mắng tiếp, "Nếu như hôm nay ta tới đây, ngươi cũng biết hậu quả chứ?"

      Tố cúi đầu, thấy Vệ Lạc hỏi, khiếp đảm khe khẽ gật đầu, sắc mặt lại trắng thêm ba phần. Vừa nãy nếu Vệ Lạc đến, sống chết khó .

      Vệ Lạc thấy gật đầu, biết sợ. Có điều, mục đích của nàng cũng phải khiến sợ.

      Trong đầu thoáng sắp xếp lại từ ngữ, Vệ Lạc lại cười lạnh: "Sắc đẹp của ngươi, dẫu rơi vào phủ công tử Kính Lăng, cũng là phong thái tột bậc! Hôm nay chỉ là kiếm khách bình thường, ta ăn may có đủ bản lĩnh kiếm thuật đánh bại . Vậy còn ngày mai? Nếu người tới là Kiếm Sư, là bốn năm, bảy, tám tên Kiếm Sư, ngươi ra sao?"

      Lần này đầu Tố cúi thấp đến ngực.

      Vệ Lạc hít sâu hơi, nàng thé giọng quát mắng vài tiếng như thế, giọng khàn cả. Nàng đằng hắng cái, hơi hạ thấp giọng, nặng nề : "Trượng phu sống ở thời loạn lạc, có thể nào từng bước suy nghĩ, khắp nơi cẩn thận? Hôm nay có ta cứu ngươi, sau này nếu có ta, ngươi ra sao? Hôm nay kẻ hại ngươi chỉ là kiếm khách, tương lai nếu có năm sáu Kiếm Sư cùng lúc, nếu ta đứng ra, sợ cũng chỉ đường chết, rồi ra sao?"

      Nàng tới đây, giọng khản đặc và mệt mỏi.

      Tố ngơ ngác nghe, lời. Khi nghe được câu cuối cùng của Vệ Lạc, 'Nếu ta đứng ra, sợ cũng chỉ đường chết, rồi ra sao khỏi ngẩng đầu. mím đôi môi nhắn hồng đào thành đường, gắt gao nhìn Vệ Lạc, trong mắt chứa ánh sáng lấp lánh.

      Đến lúc này, rốt cuộc Vệ Lạc biết để bụng. Chẳng qua cơ hội hiếm có, vẫn nên giáo huấn xong lần mới tốt.

      Nghĩ tới đây, Vệ Lạc đưa tay xoa mặt Tố, Tố nghĩ tới nàng làm thế, nhất thời được sủng mà lo. Hơi ngẩn ngơ chút, liền sáp khuôn mặt lại gần, cọ cọ tay nàng, nét mặt mang theo hạnh phúc và vui mừng. Lúc này, mới nhớ ra chuyện: Vệ Lạc trở về rồi! Vệ Lạc lần nữa trở về rồi! Bọn họ phải xa nhau nữa!

      Vệ Lạc nhận ra chút biến hoá khuôn mặt , tay vỗ vỗ mặt , trầm trầm, ôn nhu : "Tố, ngươi từng với ta, nguyện vọng lớn nhất của ngươi chính là cưới tiểu thê tử, cùng nàng lúc mang thai nắm tay leo núi, hái rau dại, vui sướng tươi cười..." Vệ Lạc mới xúc động tới đây, Tố lặng lẽ liếc Vệ Lạc cái, hé môi, thấp giọng: "Dắt tay trượng phu cũng được, con cũng được. "

      ngờ lại , dắt tay cùng nam nhân làm bạn cũng được, có con cái cũng được. Có điều câu này, giọng ép xuống quá thấp, Vệ Lạc chẳng hề nghe , chỉ cho rằng lẩm bẩm lung tung hai câu.

      Vệ Lạc tiếp tục khàn giọng than thở: "Có khả năng với dung mạo của ngươi, dù cho là tiều phu, cũng bị kẻ xấu dòm ngó, bức bách! Tố, ngươi vẫn cứ sơ ý tuỳ hứng thế này, chẳng hiểu cách mượn cơ hội, muốn vì tương lai mưu tính cẩn thận, chỉ sợ lúc trở về Nam sơn cũng có cường đạo giết thê của ngươi, phá huỷ nhà của ngươi, bắt ngươi đem ."

      Vệ Lạc cảm khái tới đây, liền ngừng lại. Nàng vừa ngừng, liến thấy sắc mặt Tố tái xanh, khuôn mặt trắng nõn nhắn đều ngập tràn vẻ dữ tợn rệt!

      Vệ Lạc ngẩn ngơ, có chút ngốc ngốc nhìn .

      Tố xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi, tay đặt bên chân cũng nắm thành quyền chặt, căm phẫn, kích động, tức giận kia thực ngoài dự đoán của Vệ Lạc. Lúc này, nàng xem nào còn dám nửa câu kích thích?

      Tố liên tiếp thở hổn hển mấy hơi, đột nhiên đưa tay, ôm chặt Vệ Lạc vào ngực, để Vệ Lạc giãy dụa được, liền khoá hai tay lại, kề sát mặt vào bên gáy nàng, trầm thấp : " , vậy đâu! Lạc, Tố cũng là trượng phu, từ ngày này trở , liền theo lời ngươi học cách mượn cơ hội, tỉ mỉ mưu tính, dù thế nào, ta cũng ... để thế này!"

      Tố ôm Vệ Lạc rất chặt, quả siết chặt nàng, tựa như dùng hết sức bú sữa mà ôm. Vệ Lạc bị ôm như thế liền thở cũng được, bất đắc dĩ giãy giãy. Nàng đưa tay nhàng vỗ vỗ lưng Tố, khàn khàn : "Tố, Mi chủ tặng ta cho công tử Kính Lăng, tại ta là sai vặt thư phòng của ngài ấy."

      Thân thể Tố cứng đờ.

      Tận lúc lâu, giọng hơi có chút run rẩy của Tố mới truyền đến, "Thư phòng là nơi quan trọng, công tử Kính Lăng sao để ngươi vào? Lạc, ngài ấy nhắm trúng sắc đẹp của ngươi?"

      Vệ Lạc nghe thế buồn cười, nàng nhịn được cười : "Ta có sắc đẹp gì chứ?" Lời vừa ra, Tố liền bặm bặm môi, có điều động tác này của rất kín đáo, lại cúi đầu, để Vệ Lạc phát .

      Vệ Lạc cười rồi liền cười nổi nữa, nàng thở dài hơi, vô lực : "Ta sắc có thể khiến ngài chọn trúng, có lẽ ngài có vài phần kính trọng ta, lại ngầm hoài nghi." Nàng tới đây, liền càm giác được thân thể Tố ôm chặt nàng cứng đờ, bàn tay cũng trở nên lạnh lẽo.

      Vệ Lạc đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhắn chẳng khác chi hoa đào của , vội vàng cười ha ha: "Đừng hoảng, đừng hoảng! Nhớ Vệ Lạc ta là ai chứ, tự mình rơi vào nguy hiểm!"

      Sau khi Vệ Lạc cười hai tiếng, thấy sắc mặt Tố vẫn khó coi như cũ, cũng an ủi nữa, bởi vì chính lòng nàng cũng hoảng sợ, chẳng biết an ủi từ đâu.

      Đưa tay đẩy Tố ra, Vệ Lạc nhìn về hai kẻ đất, cau mày : "Xử trí thế nào đây?"

      Tố phản đối đáp: "Dễ thôi, việc này cứ giao cho ta."

      Vệ Lạc gật đầu, nàng lo lắng nhìn vết thương của Tố, lẩm bẩm : "Phải bôi thuốc mới được."

      Tố cười cười, đưa tay mò vào ngực kiếm khách nằm đất, chỉ chốc lát lấy ra hộp gỗ. mở hộp gỗ, lấy ống trúc đổ ra ít bột phấn bôi lên lên vết thương, vừa bôi vừa cười : "Người dùng kiếm, ai ai cũng có thuốc trị thương."

      Việc này Vệ Lạc đúng là quên, nàng cười cười, tới vài bước, kéo lấy y phục bằng lụa người mỹ thiếu niên, giúp Tố băng bó.

      Băng bó cẩn thận xong, Vệ Lạc híp mắt nhìn ánh nắng bên ngoài, : "Tố, thời gian còn sớm, ta phải quay về."

      Tố thấp giọng đáp tiếng.

      Vệ Lạc phất tay với , xoay người liền . Khi nàng tới cửa phòng Tố đột nhiên gọi nàng lại, "Vệ Lạc!"

      Vệ Lạc quay đầu nhìn về phía , Tố nở nụ cười với nàng, gương mặt nhắn như hoa đào sáng rực, chẳng hiểu tại sao, Vệ Lạc cảm thấy trong nụ cười của chứa loại ưu thương cùng muốn nào đó.

      Ngay lúc Vệ Lạc hơi nghi hoặc nhìn kỹ Tố lại cười rực rỡ, học dáng vẻ Vệ Lạc phất tay : "Lạc, nếu như phú quý, " sau khi năm chữ này, đưa tay ấn lên trái tim mình cái, rồi đưa bàn tay đó ra trung, cũng ấn cái lên tim Vệ Lạc cái, hề chớp mắt nhìn nàng, ôn nhu, thấp giọng tiếp: " xin đừng quên!"

      Đây là câu rất bình thường, Vệ Lạc cũng lưu ý, nàng cười phất tay với Tố, cũng câu, "Nếu như phú quý, xin đừng quên" xong, liền xoay người rời . Mãi tận đến khi nàng xa, Tố vẫn hề động đậy mà nhìn bóng lưng của nàng, dần dần, mắt ánh lệ. Thế nhưng, dưới ánh lệ kia, lại mân chặt môi đào thành đường, lộ vẻ mặt vô cùng kiên định.
      Nhã Tịnh, Tử Mặc, lyly10 others thích bài này.

    4. mimi28

      mimi28 New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      18
      chương mới nhất thớt dịch hay vồn :-((
      <3 quá
      _haru_ thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 53: Công chúa
      nghĩ tới lại nán lại chỗ này lâu như vậy, trong lòng Vệ Lạc có chút bất an, công tử Kính Lăng trong lòng nàng là kẻ như ma quỷ như quái vật, vừa hùng mạnh lại đáng sợ, nàng muốn khiến chú ý mình hơn nữa. tốt nhất là thấy cũng muốn thấy. Đương nhiên, chuyện này là thể.

      Trong lòng bất an, bước chân Vệ Lạc cũng mau hơn rất nhiều.

      Viện chính của công tử Kính Lăng, kiến trúc hùng vĩ lại mang theo tinh xảo, diện tích cực lớn, Vệ Lạc chạy vọt vào, liền tới hồ nước trong suốt, hai bên dòng đều trồng bốn dãy đào cùng giống, đương mùa hoa đào nở rộ, Vệ Lạc vừa chạy vào, liền lạc giữa cơn mưa cánh hoa, nhuỵ hồng lả tả rơi, đảo mắt bám khắp cả người nàng. Vệ Lạc sải mấy bước dài xông lên hành lang đá, qua hành lang đá này, chính là thư phòng.

      Nàng mới vừa vọt tới hành lang, mắt thoáng nhìn liền thấy ảnh phản chiếu của bản thân từ mặt hồ, mặt và toàn thân đều là nhuỵ hoa hồng phấn. Vệ Lạc vội vã hãm chân lại, hai tay phủi phủi, mau chóng phủi những bột phấn màu hồng còn sót lại.

      Nàng mới phủi chưa tới năm lần, đối diện hành lang đá, hướng thư phòng liền truyền đến tiếng kêu khẽ 'A' kiều mềm mại, tiếp theo, thiếu nữ uyển chuyển kêu lên: "Người nào ở đấy?"

      Vệ Lạc cả kinh, nàng vội vã đứng thẳng, lui người sang bên, cúi đầu cung kính đáp: "Tiểu nhân Vệ Lạc, là sai vặt thư phòng của công tử."

      Tiếng bước chân vang lên, chỉ chốc lát, chiếc váy màu hồng nhạt kéo dài, xuất trước mắt Vệ Lạc. Bước chân kia vừa dừng lại, lại thêm hồi bước chân dồn dập truyền đến, đảo mắt, năm sáu bóng người xuất phía sau thiếu nữ nọ.

      Thiếu nữ đứng trước mặt Vệ Lạc, nàng ta nghiêng đầu, xem xét Vệ Lạc kỹ càng, rồi quát: "Ngẩng đầu lên."

      Vệ Lạc y lời ngẩng đầu.

      giống với mấy người phía sau chính là, thiếu nữ kia vừa thấy tướng mạo Vệ Lạc liền cười vô cùng dễ thân, "Haiz! Ta có nghe qua ngươi! Bát huynh(1) cho tiểu nhi thô đen làm gã sai vặt thư phòng, ta biết rồi!"

      (1)trong bản gốc chỗ này là "Ngũ huynh" nhưng trước đó và sau đều công tử Kính Lăng đứng hàng thứ tám, cho nên mình đổi lại, sau này có gì sai sót sửa sau :">

      Tin này truyền cũng nhanh đó.

      Vệ Lạc thầm hoảng sợ.

      Thiếu nữ trước mắt này ước chừng mười lăm tuổi, rất cao gầy kiện mỹ, mặt tròn mắt to, da dẻ trắng nõn lại pha thêm chút nâu nhạt khoẻ mạnh, hai gò má phấn hồng, gáy của nàng lộ ra ngoài trắng mịn mượt mà. Thiếu nữ này, là mỹ nhân được thời đại này công nhận là kinh điển.

      Thiếu nữ nghiêng đầu đánh giá Vệ Lạc hồi, đột nhiên nở nụ cười, nàng cười đôi mắt to liền cong cong như vầng trăng, sóng mắt tựa nước hồ dập dờn, khiến người vừa nhìn liền cực kỳ thả lỏng. Hàm răng trắng như tuyết phối hợp với làn môi hồng hơi dày, càng làm lòng người nảy sinh thiện cảm.

      Thiếu nữ cười rất vui vẻ, nàng ta nhìn chằm chằm Vệ Lạc cất lời: "Tiểu nhi, Bát huynh của ta làm người quan trọng nhất là nghiêm cẩn, người có thể vào được thư phòng của huynh ấy đều phải kẻ phàm tục, biết ngươi có gì khiến huynh ấy coi trọng?"

      Vệ Lạc nghe vậy liền cười khổ, nàng thấp giọng cung kính, có chút rầu rĩ đáp lời: "Tiểu nhân cũng biết công tử..." Nàng vừa mới tới đây, thiếu nữ bỗng nhiên cao giọng, lớn tiếng quát: "Ngươi dối!"

      Thiếu nữ mới cười dễ thân đáng nhưng vừa hét tiếng lại lộ ra uy nghiêm, có sát khí, Vệ Lạc cả kinh, cuống quýt ngậm miệng, sắc mặt nàng trắng bệch ngẩng đầu nhìn thiếu nữ, môi run run, vái lạy sâu, có chút gấp gáp phân bua: "Tiểu nhân biết!"

      "À."

      Thiếu nữ đáp tiếng, tiếng này của nàng lại rất ôn hoà, mềm , khác xa trời vực với uy nghiêm ban nãy. Vệ Lạc nhíu mày, cảm thấy thái độ thiếu nữ này biến hoá quá lớn, khiến người nhìn .

      Vào lúc này, Vệ Lạc lặng lẽ tập trung hơn, cuộc đời này nàng sợ nhất là chuyện với người vui giận theo lẽ thường.

      Thiếu nữ phất tay, quát: "Lui ra sau mười bước!"

      "Dạ."

      Chúng thị tỳ trật tự đáp lời, Vệ Lạc nhìn qua lông mi đếm đếm, kinh ngạc phát , những người này quả nhiên cùng nhau lui ra sau mười bước, nhiều ít đúng mười bước.

      Thiếu nữ lại đến gần Vệ Lạc thêm hai bước, nàng rảo quanh Vệ Lạc vòng, lanh lảnh cười : "Bát huynh của ta là người nào chứ? Bên cạnh huynh ấy chưa bao giờ lưu hạng người vô dụng! Tiểu nhi, ngươi có thể vào được thư phòng của huynh ấy, tất có chỗ hơn người. Lại xem ngươi có tài năng gì nào?"

      Lần này Vệ Lạc nghe , nàng ta gọi công tử Kính Lăng là Bát huynh, chẳng lẽ là vị công chúa? Nhìn dáng vẻ của nàng ta cũng giống vị công chúa .

      Nếu công chúa vui giận thất thường, Vệ Lạc liền dám tuỳ tiện diễn kịch, nàng cúi đầu cung kính trả lời: "Công tử chính là rồng trong biển người, ánh mắt tựa tim đèn. Tiểu nhân tự nhận mình chỉ là hòn đá, công tử lại từ trong hòn đá này thấy trước ngọc bích, nhất định phải đặt tiểu nhân giữa đống ngọc để được chiếu sáng. Có lẽ công tử cho rằng, qua vài tháng như vậy, đá thô tiểu nhân đây cũng có thể phát chút hào quang."

      Vệ Lạc vừa xong, công chúa liền bật cười. chỉ là nàng, ngay cả mấy cung tỳ cũng cùng nhau che miệng cười khẽ.

      Sau khi công chúa khanh khách cười vài tiếng, mắt to lần thứ hai cong lên, vầng trăng non dập dền sóng nước chứa tia thiện ý. Nàng đánh giá Vệ Lạc, hì hì : "Lời tiểu nhi rất dễ nghe, quả nhiên phải thứ tầm thường."

      Vẻ mặt Vệ Lạc ảo não, cúi đầu trả lời, trong lòng nàng thầm nghĩ: Đại tiểu thư vui giận thất thường, tôi còn thực sợ rằng phát tôi là người phàm tục, liền kéo tôi ra ngoài giết luôn đấy!

      Công chúa lúc bấy giờ, hiển nhiên là nảy sinh hứng thú với Vệ Lạc, nàng ta mím môi, cười đến vui vẻ : "Vậy theo quan điểm của ngươi, ngươi là đá thô hay ngọc bích?"

      Vệ Lạc ngầm liếc mắt cái, vừa nãy nàng ràng , bản thân chính là viên đá thô, công chúa này là làm bộ nghe hiểu đây mà.

      Vệ Lạc đau khổ nhăn mặt, ấp úng, cực kỳ ngoan ngoãn : "Có lúc tiểu nhân coi chính mình là đá, có khi lại coi chính mình là ngọc. Kể từ khi công tử lệnh tiểu nhân làm sai vặt thư phòng, thời điểm tiểu nhân cảm giác mình là ngọc lại nhiều thêm tí."

      "Ha ha ha ha..."

      Lại tràng cười vui vẻ truyền đến.

      Công chúa híp mắt, vừa cười trong trẻo vừa xem xét Vệ Lạc. Ánh mắt nàng ta hết sức sắc bén, làm Vệ Lạc cách nào thả lỏng.

      Nàng ta nhìn chòng chọc Vệ Lạc, bỗng nhiên áp sát nàng cười hì hì : "Tiểu nhi, lại gần ngươi thế này, sao lại cảm giác hơi thở ngươi tươi mát, rất dễ ngửi nhỉ?"

      Vệ Lạc nghe đến đó, tim đột nhiên nhảy dựng, bắt đầu khống chế được 'thình thịch' đập loạn.

      Công chúa lại vòng quanh Vệ Lạc, tới sau lưng nàng lắc đầu : "Người xương mảnh, hai mắt dợn sóng, nếu da dẻ thô đen, khá là giống xử nữ đây."

      Công chúa quan sát nàng tỉ mỉ hồi lâu, bất ngờ nắm lấy tay Vệ Lạc. Cầm lấy tay Vệ Lạc nắn nắn, công chúa ngạc nhiên thốt lên: "Ồ, sao tay cũng mềm , ấm mà mượt, tựa như giai nhân vậy?:

      Lần này, Vệ Lạc càng là mồ hôi lạnh ròng ròng, nàng thậm chí còn nghe được tiếng mồ hôi chảy mạnh nơi áo lót. Từ lúc cải trang tới nay, Vệ Lạc càng ngày càng có lòng tin với lớp dịch dung của mình, nhưng giờ khắc này cảm nhận được hoảng loạn tột độ.

      Công chúa cầm lấy hai tay Vệ Lạc, vừa sờ vừa bóp hồi lâu, lại ra lệnh: "Ngẩng đầu lên!"

      Vệ Lạc hít sâu hơi, chậm rãi ngẩng đầu. Nàng lúc này mày mắt rũ thấp, bộ bình tĩnh lay động.

      Công chúa đưa đầu lại gần chỉ cách nàng tới xích (1 xích=1/3 mét), tỉ mỉ nhìn mày nàng, mắt nàng, mũi nàng, miệng nàng, xem xét nàng tận hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười này cực kỳ thần bí, khiến lòng Vệ Lạc sợ run.
      Last edited: 17/3/15
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :