[TS] Ta Yêu Nhà Ta - Phong Phi Phượng (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      sao tr này toàn cực phẩm thế hả trời........
      thank nàng
      Xu trầnCindy.Cindy thích bài này.

    2. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 37: Cha mẹ nhẫn tâm, bác sĩ nhiệt tâm.


      Edit: Cindy.


      Sau khi ăn no, tiễn khách , trái tim Lâm Yến vừa thở phào nhõm mệt mỏi như thủy triều ập đến. Cửa hàng đóng cửa liên tục những ngày qua, buôn bán tự nhiên tốt, vỗn định sau khi thằng hai kết hôn, chuyên chú kinh doanh, xế chiều muốn cửa hàng xem chút, nhân tiện tránh mặt cha mẹ, hi vọng lần này để cha mẹ nhà thằng lớn chuyến. Thằng lớn Lâm Giai Hào tốt, vợ ta Diêu Tĩnh Văn lại càng phải đồ tốt gì,hai người mặt trăm phương nghìn kế moi móc tiền mồ hôi nước mắt của cha mình, mặt cho người họ Lâm đến cửa, đời trước Lâm Yến bị nô dịch quen đối với mấy cái này làm như thấy, hôm nay, nhất định thế nào cũng phải tính kế lần, nhất định phải làm hai bạch nhãn lang vì phụng dưỡng cha mẹ mà ra chút sức.


      Dự định mặc dù tốt, tiếc rằng cả người còn sức lực, bước chân có chút lung lay, Lâm Yến dám mạnh mẽ chống đỡ, thể làm khác hơn là trở về nghỉ ngơi.


      Lý Tuệ nhìn ra tinh thần tốt, muốn đưa đến bệnh viện, Lâm Yến lười chuyển động: “Em mệt muốn chết rồi, nghỉ ngơi chút là tốt rồi, có bệnh gì đâu, chỉ là mệt mỏi thôi.”


      Lý Tuệ cũng coi như là hiểu biết Lâm gia với người nhà Dương gia dĩ nhiên hiểu Lâm Yến chịu nhiều khổ cực, lúc này chắc là cả người đều rã rời, cũng kiên trì nữa, mình trước.


      Lâm lão mẹ đến đây dĩ nhiên muốn về tay , cùng chồng theo con trở lại Cư xá Tân Hoa, ánh mắt sáng rỡ muốn cái gì, nhưng bị Lâm Yến đoạt mở miệng trước: “Cha, cổng Tây cư xá có phòng khám chung, cha mời bác sĩ đến đây giúp con, con rất mệt, chỉ sợ là bị bệnh.”


      Mặc dù ông Lâm trọng nam khinh nữ, nhưng nhìn bộ dáng này của Lâm Yến, lại thêm thanh mềm khẩn cầu, dĩ nhiên khó mà được gì, lời cũng có quay đầu ra ngoài.


      “Mẹ, thức ăn vừa rồi gói lại, mẹ sắp xếp bỏ vào tủ vào tủ lạnh giúp con .” ra cũng có cái gì, chỉ là mười mấy cái bánh bao, còn có bàn con nít sớm ăn no rồi chơi, mấy món cuối căn bản là động đến, Lâm Yến bèn gói lại đem về.


      còn sai tôi nữa à.” Lâm mẹ còn chưa có lấy được gì tốt, còn muốn làm giùm con , liền nguyện ý, bà sợ nhất là làm việc, có thể lười liền lười, cho dù bộ dáng con chuyện cũng có lực, bà cũng muốn giơ tay làm.


      Kiếp trước Lâm Yến cũng để cho mẹ mình làm gì, lúc này ngờ lòng dạ bà nhẫn tâm như vậy, cho dù biết bà lười, trong lòng vẫn dâng lên chua xót, nằm lên ghế salon nghỉ ngơi thêm gì.


      Lâm mẹ vòng trong nhà, cảm thấy nhà con cái gì cũng tốt, liền dâng lên tâm tư muốn ở lại đây.


      Ghế salon phòng khách là kiểu Baroque, ở giữa là ghế ngồi ba người, bên trái là ghế đơn người, bên phải là giường quý phi, lúc này Lâm Yến nằm đó, Lâm mẹ đến, ngồi vào bên cạnh con : “Yến, con là khó chịu sao? Mẹ ở lại chăm sóc con mấy ngày nha.”


      “Được rồi, mẹ, trước đó mẹ giúp con xếp mấy thức ăn đem về bỏ vào tủ lạnh , còn có, hôm này nhiều người đến, cũng đổi dép trong nhà, sàn phòng khách đầy dấu chân, mẹ giúp lau dọn .”


      Lâm mẹ nghĩ đến con bắt bà làm việc, lập tức phồng má, trợn tròn mắt, vẻ mặt tức giận.


      Lâm Yến nghĩ cũng biết mẹ muốn, nhắm hai mắt lại, nghe được tiếng thở ồ ồ bên cạnh, khẽ nhíu chặt mày, cũng cái gì.


      Lâm lão mẹ phồng má hồi lâu, tiếc rằng con có nhìn bà, cơn giận trong lòng càng lúc càng lớn, nhịn được hung ác khiển trách: “Tôi khó khăn mới đến nhà chuyến, hảo hảo chiêu thôi, thế nhưng lại bày ra bộ dáng muốn tôi hầu hạ, Yến, càng ngày càng quá đáng.”


      “Mẹ, con là khó chịu.”


      Nghe thanh con mang theo tia nức nở, Lâm mẹ nhất thời ngẩn ngơ, lời khiển trách cũng được, bà tức giận đứng dậy, lại vòng lớn trong nhà, tính toán rốt cuộc là hay ở, chuông cửa vang lên, ông Lâm dẫn về bác sĩ trẻ tuổi.


      Vị bác sĩ Tây y trẻ tuổi dùng ống nghe kiểm tra tim phổi Lâm Yến,cũng chẩn ra bệnh gì, thể làm khác hơn là đề nghị đến bệnh viện lớn chuyến.


      “Mẹ, may là mẹ đến đây, Vĩ Lương có nhà, con nằm viện cũng có người giúp đỡ mua cơm.”


      Lâm lão mẹ vừa nghe con muốn bà chăm sóc, lập tức thay đổi sắc mặt, bà từng ở qua bệnh viện, lúc ấy con rửa mặt lau người cho bà, bưng phân nước tiểu, cái việc kia còn muốn bà làm, so với bà ở nhà nấu cơm cho lão già còn khó khăn phiền phức hơn nhiều.


      “Yến, cha con sắp phải thu hoạch táo rồi, trong nhà thể bỏ được.”


      phải cha táo hái tốt lắm rồi sao?”


      “Đúng là còn lại nhiều, nhưng năm chúng ta trông cậy tất cả vào vài mẫu vườn trái cây này, ít nhiều cũng có đến hai ngàn thể qua loa được.”


      Hai đứa con Lâm Hoan theo bà nội đến đây, hôm nay lại trở về, tiễn, vừa quay lại nhà, ông Lâm còn muốn kiếm cớ , lập tức với Lâm Yến: “Để Hoan Hoan chăm sóc con , bọn ta phải trở về rồi.”


      “Cha, hai người đem chút bánh bao về, nhiều như vậy ăn hết hư tiếc.”


      Lâm Hoan xách bọc đưa cho cha mình, nhìn hai người họ nghênh ngang , chị em các đối với chuyện như vậy quen nên trách, nhưng còn vị bác sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh lại chịu đươc cha mẹ máu lạnh như vậy, ta lại cầm ống nghe, nghiêm túc với Lâm Yến: “Tôi kiểm tra cho chị thêm lần.”


      Lâm Yến cười cười, ý bảo ta có thể tiến hành.


      Bác sĩ trẻ tuổi cẩn thân dùng ống nghe khám lần thứ hai, miệng còn thầm: “ kiểm tra được bệnh gì a, làm sao lại mệt mỏi như vậy đây?”


      Cuối cùng, ta đặt ống nghe lên bụng, nghi ngờ hỏi: “Có phải chị mang thai hay , sao tôi nghe được....”


      ta nhíu lông mày lại: “chắc chắn là chị mang thai,chị sơ ý.”


      Lâm Yến cười khổ, dạo này bận quá lại sơ sót.


      “Chị!” vẻ mặt Lâm Hoan vui mừng, sống ở nông thân, trong lòng cho rằng nhiều con là có phúc, nhưng trai như vậy cũng rất tốt.


      “Cố ăn chút, nghỉ ngơi cho tốt.” Bác sĩ trẻ thu dọn dụng cụ vào hòm, “Chị phải nhanh đến bệnh viện kiểm tra, thân thể của chị có chút gì đó là lạ.”


      “Được, cảm ơn .” Trong lòng Lâm Yến vui vẻ, mệt mỏi người dường như cũng ít hơn nhiều, vui vì cha mẹ vừa rồi cũng ném đến chín tầng mây, đứng dậy cùng Hoan Hoan tiễn bác sĩ.


      Hoàng Vĩ Lương lòng muốn con , những năm trước vì cuộc sống quá vất vả, dám lên kế hoạch về phương diện này, tại, mặc dù cũng phải thời điểm tốt nhất, nhưng còn có biện pháp gì đây? Ông trời đem con bé đến rồi.


      Ngày hôm sau, Lâm Yến cũng bệnh viện, đến cửa hàng, cửa hàng thể buôn bán nha.


      Ba ngày sau, Lan Hương và Lâm Giai Bình trở lại, chân Lâm Yến bắt đầu sưng lên, nhấn ngón tay vào cái tạo thành cái hố.


      “Làm sao chị sơ ý như vậy? Đều hơn ba tháng, lập tức liền có máy thai rồi, may là có sơ suất gì.” Nghĩ đến Lâm Yến còn đến nhà mẹ chuyến, Lan Hương càng áy náy, “Ngày mai, em đến trông cửa hàng, chị để Hoan Hoan cùng chị đến bệnh viện , chị lớn gan.”


      Trong lòng Lâm Yến cũng có chút hối hận, cần thiết phải liều mạng như vậy, đời trước cuộc sống khó khăn làm luôn có thói quen quên mình, chưa từng quý trọng thân thể này, nếu cũng thể bị kích thích mà chết.


      Mấy ngày kế tiếp, Lâm Yến ở nhà nghỉ ngơi, cửa hàng để Lan Hương trông coi.


      Cuộc sống an bình, tâm tình sảng khoái, mấy ngày sau thấy hết mệt mỏi, Lan Hương cùng Lâm Hoan kiên quyết phản đối đến cửa hàng, Lâm Yến cũng kiên trì, cố gắng điều chỉnh tâm tình, học cách nhàn nhã, học quý bản thân.


      Lý Tuệ lại khóc lóc đến cửa...
      honglak, PHUONGLINH87^^, Andrena3 others thích bài này.

    3. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 38: Ghét nhất trọng nam khinh nữ.


      Edit: Cindy.


      “Lâm Yến, ô ô, Bình Bình bị bệnh, hôm nay té xỉu lớp.”


      “Sao? Con bé thế nào?” Lâm Yến giật nảy người.


      “Ô ô, đều tại chị, chú ý đến Bình Bình.”


      “Đến bệnh viện kiểm tra chưa?”


      “Ô ô, đến rồi, thiếu máu nghiêm trọng, còn có bệnh phụ khoa, bác sĩ , là do bệnh phụ khoa làm con bé té xỉu, phải ở bệnh viện điều trị, nếu , vạn nhất để thời gian lâu chuyển thành bệnh mãn tính, ô ô.....”


      “Đừng khóc, đừng khóc, ngày mai em và Lan Hương trông cửa hàng, chị đưa Bình Bình khám bệnh .” Lan Hương đưa cái khăn ấm qua, Lâm Yến giúp Lý Tuệ lau nước mắt.


      “Chị Lý, trong tay chị còn đủ tiền ?”


      “Chị có vạn, còn chưa đưa cho mẹ, đủ mượn em.” Lan Hương và Lâm Yến khuyên hồi lâu, tâm tình Lý Tuệ tốt hơn chút ít.


      Bình Bình cực hiểu chuyện, mấy tháng trước cha mẹ cãi nhau ầm ĩ, con bé an ngon ngủ yên, hơn nữa áp lực thi cử lớn, dinh dưỡng lại đầy đủ, lúc nghỉ hè lại vào lúc mở cửa hàng dược, tiếp theo lại là cha mẹ ly hôn, tranh chấp, lên tòa, thân thể thoài mái con bé cũng chịu ra, bây giờ lại lên trung học, cường độ bài vở lớn hơn, hơn nữa lòng cầu tiến của Bình Bình cực mạnh, chỉ lo học tập, làm té xỉu ở lớp học.


      Lâm Yến cũng vì con bé lớn như vậy mà phải chịu nhiều tội như thế mà thổn thức dứt, tâm tình Lý Tuệ bình phục rồi mới tạm biệt về. Vì Bình Bình học dễ dàng, đem phòng ở nhà máy cơ giới cho thuê, thuê hai gian phòng bên cạnh trường trung học Thực Nghiệm, cách Cư xá Trung Hoa xa.


      Lần này Lâm Yến có thai tốt, đến cửa hàng đứng được ngày, chân liền sưng vù, bác sĩ thiếu máu, kê cho chút thuốc bổ máu cho phụ nữ có thai uống, đề nghị nghỉ ngơi nhiều, chú ý ăn uống nhiều hơn. Mắt thấy nhân công đủ, Lan Hương gọi có tật ở chân tên Lý Xuân Bảo đến.


      Lâm Yến lại cố gắng ba ngày nữa, Lan Hương chỉ dạy Xuân Bảo xong, lúc này mới ở nhà nghỉ ngơi, chân của sung vù lên, đầu ngón tay ấn cái tạo thành cái hố, thể làm gì khác hơn là đến bệnh viện khám, chích mấy lần chất dinh dưỡng mới trở lại bình thường.

      ##############

      Lớp học hai tháng của Trương Khắc Mạnh kết thúc.


      “Chị, em thi qua, hôm nay trường phát giấy chứng nhận nghề nghiệp.”


      “Tốt, chúc mừng cậu!”


      “Hôm nay phát xong giấy chứng nhận tay nghề, có thông báo tuyển dụng, em đăng ký công ty kiến trúc, phải đến Bắc Kinh làm. Ngày tháng sau bắt đầu.”


      “A, chỉ còn có vài ngày, cậu Bắc Kinh thế nào? Bên đó có người dẫn cậu ?”


      “Có, họ còn tuyển thợ gạch, thợ mộc nữa, đến lúc đó cùng nhau .”


      “Nha, tốt, vậy chị cần lo lắng cậu đến Bắc Kinh, mù đường, tìm được chỗ.”


      “Ngày mai em về thăm nhà chút, hai ngày nữa quay lại.”


      “Nên là, cho cha mẹ cậu tiếng, để họ cần lo lắng.”


      “Vậy, chị, em về đây.”


      “Ai nha, đợi chút ăn cơm rồi về.”


      Lâm Hoan xin phép về sớm, cùng Trương Khắc Mạnh mua ít đồ ăn vặt cho con nít, thu dọn đồ về nhà.


      “Chị, chị nhìn xem bộ đồ này đẹp ?” Là dùng vải vụn chắp lại thành mảnh lớn, lại cắt may thành đồ trẻ em.


      “Đẹp lắm!” Lâm Hoan rất biết phối màu, người biết thấy bộ đồ này chắc chắn cho rằng bộ đồ này do nhà thiết kế ghép các màu sắc lại may thành.


      Ăn cơm xong, Trương Khắc Mạnh xách theo túi lớn túi chuẩn bị lên đường, Lâm Hoan có chút buồn ở phía sau tiễn .


      “Hoan Hoan về à?” Lâm Yến khó hiểu, lần này Lâm Hoan thời gian cũng ngắn, chỉ có lúc Lâm Giai Bình kết hôn mới thấy mặt con lần, con bé cũng rất nhớ con mình, vì vậy mặt thường đầy ưu sầu.


      “Ha ha, về, chuyến còn phải tôn thêm chút lộ phí.” Còn có, ngày cũng kiếm ít hơn hai mươi đồng.


      “Vậy, Khắc Mạnh, cậu cũng đừng trở về , như vậy tiết kiệm nhiều tiền hơn.” Trương Khắc Mạnh nghĩ đến chị vợ như thế, người đến cửa rồi, ngẩn người ở đó tiến cũng được thối cũng xong.


      ra chỉ có cậu nhớ nhà, Hoan Hoan chính là đầu gỗ sao?” Giọng Lâm Yến chứa đầy mùi thuốc súng, “Lâm Hoan, chuyện vô lý như vậy mà em cũng nhịn được? Em với cậu ta sao, tranh thủ sao?”


      “Ô ô, chị........” Lâm Hoan rốt cuộc bộc phát, che mặt khóc lên.


      Trương Khắc Mạnh thể làm khác hơn là quay lại, đặt đồ đạc trong tay lên bàn trà, nhịn được thấp giọng : “Muốn trở về , khóc có gì thú vị chứ.”


      “Khắc Mạnh, cho dù lúc cậu kết hôn tốn chút sính lễ, Hoan Hoan cũng phải cậu mua về làm đầy tớ, làm sao cậu xem con bé là người như vậy?”


      Trương Khắc Mạnh đổ mồ hôi trán, dùng mu bàn tay lau cái: “Chị, là em đúng, cái này..... này... cùng Hoan Hoan trở về.”


      Lâm Hoan rửa mặt,lúc ra ngoài mặt có nụ cười, Lâm Yến nhìn em tim phổi như vậy, trong lòng thở dài hơi, tiễn hai người họ ra cửa.


      Bọn họ trở về ba ngày liền quay lại Thành phố Y.


      Trương Khắc Mạnh còn chưa ra tỉnh Y, lần này phải Bắc Kinh, kích động, lo sợ, còn có chút lưu luyến muốn rời, đêm trước khi , ghế salon giống như có gì đâm làm ngồi cũng yên.


      “Khắc Mạnh, chị có lời với cậu.” Lâm Yến đuổi em ra ngoài, nghiêm túc với Trương Khắc Mạnh.


      “Chị cả, chị .” Lâm Yến cường thế, làm Trương Khắc Mạnh có chút sợ hãi.


      “Cậu ra bên ngoài, bên cạnh có người thân, mọi việc phải tự mình trông nom.”


      “Em , chị.”


      “Ừ, cậu là người cẩn thận, điểm này chị tương đối yên tâm, nhưng là chị cũng phải nhắc nhở cậu, cậu cũng đừng chê chị dài dòng.”


      có, có.”


      “Cái này....., ra bên ngoài, an toàn là hết. Thân thể là vốn liếng của chúng ta, ngàn vạn lần cần tỏ ra lớn gan, nếu như cần trục đạt cầu, chỉ sợ cậu làm ra tiền, cũng thể lên. Lớp học dạy cho các cậu tháng về cách an toàn, cái này chị cần nhiều, quan trọng là, cậu phải có ý thức an toàn.”


      “Ừ, em biết.” Thấy Trương Khắc Mạnh nghiêm túc gật đầu, Lâm Yến thở phào: “Thứ hai, cậu kiếm tiền thể gửi về cho mẹ cậu.” khoát tay chặn lại, “Nghe chị hết. Trong núi quá nghèo, cậu đem tiền về mẹ cậu chỉ biết cất giữ, căn bản là nghĩ đến phương diện khác, bà quyết định lớn nhất là xây cho cậu nhà lớn ở đó, chẳng lẽ cậu còn muốn cho tiểu Đào tiếp tục sống ở vùng khỉ ho cò gáy đó?”


      “Nhưng là, chị,bọn ta chính là người ở đó, đó còn có thể ở nơi nào?” Trương Khắc Mạnh khó hiểu hỏi ngược lại.


      “Ở Thành phố Y! tai nhà hai phòng cũng năm sáu vạn, cậu tích cóp tiền cho tốt, có căn phòng ở đây cũng là có nhà, tương lai tiểu Đào ở chỗ này học, lớn lên ở đây, tự nhiên trở thành người thành phố.”


      Là đúng như vậy a, Trương Khắc Mạnh khó nén gật đầu.


      “Khẳng định là đội xây dựng , tiền lương của cậu tháng ba ngàn, có đúng ?” Lâm Yến chuyển đề tài.


      Trương Khắc Mạnh kinh ngạc, Lâm Yến biết tiền lương của , đối với Lâm Yến nhiều hơn kinh sợ, tiếp, qua lúc lâu mới thấp giọng hỏi: “Tiểu Đào tương lai có thể ở thành phố, nhưng thằng bé là dân quê! có công việc làm sao?”


      “Cái này cậu cần lo lắng, chỉ cần thằng bé cố gắng, thế nào cũng có thể nuôi sống chính mình. Cậu cảm thấy cuộc sống trong thành phố so với cậu làm ở nhà dễ hơn nhiều sao? mình Hoan Hoan cũng có thể làm được số hai người thu vào ở quê nhà đó.”


      “Hoan Hoan so với ở quê kiếm được nhiều hơn.” Trương Khắc Mạnh động tâm, nhưng cậu có thói quen nghe theo mẹ mình, lúc này ấp úng, biết nên thế nào.


      “Cậu cho mẹ cậu, cậu kiếm được bao nhiều tiền lương ?”


      có, chưa , em còn biết có thể kiếm được , có mẹ em cũng tin, năm nhà em còn tích được ba ngàn, cho bà tháng kiếm được ba ngàn, chắc chắn bà cho là em làm gì trái pháp luật rồi, biết còn lo lắng thế nào đây.”


      “Chị cho cậu đề nghị, tháng cậu cho mẹ cậu bốn trăm, còn lại bỏ vào ngân hàng hoặc là gửi cho Hoan Hoan, ở đây chị thấy nhà nào thích hợp giúp thêm chút ít cho hai người, mua lại trước, hai năm qua giá nhà tăng rất nhiều,qua hai năm nữa tăng lợi hại hơn, vẫn là xuống tay trước tốt nhất.”


      Trương Khắc Mạnh có chút do dự, mẹ ai cũng tin, làm cũng có chút đa nghi, nhưng Lâm Yến thành tâm thành ý giúp đỡ, làm nỡ cự tuyệt.


      “Cậu phải tin tưởng Hoan Hoan, con bé trung thực nhưng ngốc, tùy tiện đưa tiền cho người khác, hơn nữa, con bé cũng là người tiết kiệm, tiêu xài bậy bạ, cậu còn cái gì mà yên lòng? Mẹ cậu tự cho là thông minh, ra , rất nhiều người trong núi sớm vào thành phố, cuộc sống trải qua rất náo nhiệt, nhưng bà ngăn giữ em cậu trong nhà, cuộc sống trôi qua cực khó khăn. Cái này chứng minh cái gì? Người già lớn tuổi, biết chữ,lại xa nhà, nhìn được xa. Cho dù thấy người có đồ vật quý hiếm, nhưng mẹ cậu cũng có thể có kiến thức, ánh mắt thiển cận ? dù sao bà cũng lớn tuổi, nhưng thứ này cũng sao, còn cậu? Cậu thể cũng hồ đồ, cả ngày sống tỉnh tỉnh mơ mơ. Chị em tiểu Đào phải sớm vào thành phố học, nếu , tương lai hai mắt đen tối, chính là đến thành phố cũng thể sống tốt.”


      gì có thể so sánh với tiền đồ của con cái có thể lay động người đàn ông, Trương Khắc Mạnh có chút kích động, còn có mấy phần lo lắng hỏi Lâm Yến : “Kia, còn thiếu nhiều tiền lắm?”


      “Mặc dù thiếu nhiều tiền, nhưng cậu và Hoan Hoan đều cố gắng, những điều này đều có thể thực , cậu cần quá lo lắng.”


      Lời trấn an của Lâm Yến còn chưa hết, Trương Khắc Mạnh liền tiếp lời, : “Có thể lo cho tiểu Đào là được.”


      Lâm Yến vừa nghe liền nổi giận, trợn tròn mắt: “Tôi ghét nhất là trọng nam khinh nữ, chẳng lẽ đàn ông các người mạnh hơn so với đàn bà phụ nữ sao?”


      Trương Khắc Mạnh thấy chị vợ bỗng nhiên nổi giận, khiếp sợ giật nảy người, sững sờ nhìn , lát mới gật đầu theo bản năng: “ mạnh, mạnh.”


      “Cậu cùng Hoan Hoan cũng là người chịu khó, nuôi dưỡng hai đứa bé mặc dù mệt nhưng vẫn có thể lo tốt, cần bỏ mặc tiểu Hinh.” Giọng Lâm Yến hòa hoãn chút, dù sao cũng là em rể, làm quá mức làm người ta thấy chán ghét.


      “Dạ, nghe chị cả.”


      “Chị đề nghị cậu, tốt nhất là đem tiền giao cho Hoan Hoan, mà phải mẹ cậu.”


      Trương Khắc Mạnh do dự chút, gật đầu : “Được.”
      honglak, PHUONGLINH87^^, xiu lão gia6 others thích bài này.

    4. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 39: Ứng phó.


      Edit: Cindy.


      Xuân Bảo hai sáu chưa gả cho người là vì thể làm việc nhà nông khiến người ta ghét bỏ. là con ở trong núi, làm sao có thể có khả năng quyết định, bình thường phụ nữ kiếm tiền đều có chút khó khăn, đừng chi là , đàn ông con trai bình thường người nào lại nguyện ý cưới người như đây? Chính vừa muốn gả người tàn tật, vừa muốn gả cho loại đàn ông hai mặt, vì vậy liền thành lỡ .


      Đến Thành phố Y, Xuân Bảo rất quý trọng cơ hội lần này, giúp Lý Tuệ trông coi cửa hàng vô cùng tận tâm, học hỏi cũng rất nhanh, hơn nữa ăn mặc lên liền nhân ra là từ trong núi ra. Xuân Bảo mặt tròn mắt to, da dẻ trắng nõn, thu dọn gọn gàng liền ngối xuống sau quầy, khách hàng đầu tiên được giới thiệu đồng ý giao dịch. Lan Hương dạy làm thế nào trao đổi với khách hàng, làm sao để đẩy mạnh tiêu thụ, vừa học liền hiểu, hơn nữa còn vô cùng cố gắng, buôn bán của Lý Tuệ những giảm mà còn tăng, Lâm Yến và Lan Hương cũng khen làm rất tốt, làm cảm nhận được giá trịn của mình.


      Buổi tối, Xuân Bảo trở lại, chân có tật khập khà khập khiễng, còn muốn làm việc nhà, Lan Hương đều cản được. cảm kích Lâm Yến, muốn dùng cách này để biểu đạt tâm ý của mình. tại Lâm Yến có chuyện làm, chút việc nhà này làm sao có thể phiền Xuân Bảo, biết Xuân Bảo sợ Bình Bình hết bệnh rồi, Lý Tuệ quay lại cửa hàng, ấy tìm được công việc mới phải trở về trong núi, Lâm Yến tốt bụng đề nghị: “Em có biết sử dụng máy may ?”


      “Biết, em còn biết may quần áo nữa, quần áo của người trong nhà đều là em làm, có đôi khi còn có người trong thôn nhờ em làm giúp.”


      “Vậy, chờ chị Lý rảnh rồi em có thể đến làm việc cùng Hoan Hoan, rảnh rỗi để Hoan Hoan dẫn em phỏng vấn xem, thử lẫn xem được .”


      “Cám ơn chị!” Xuân Bảo hết sức vui mừng, theo Lâm Hoan lần, trở lại hưng phấn cho Lâm Yến, bà chủ chỗ đó đồng ý nhận .


      Xuân Bảo sợ hãi giống như trước nữa, tự tin đem công việc của mình làm tốt hơn, qua tháng, so với Lý Tuệ trông coi kiếm nhiều hơn sáu trăm, Lý Tuệ liền cho sáu trăm tiền lương, ba trăm tiền hoa hồng, Xuân Bảo kích động thôi.


      Gió bắc nổi lên, tuyết bay bay, ngày đông giá rét lặng lẽ bao phủ, Lâm Yến thấy mình việc làm, ngày ngày trông giữ nhà, liền làm thủ tục cho Hoàng Bằng Tường học ngoại trú, mẹ chồng cũng trở lại thành phố, người trong nhà lập tức nhiều lên, tiếng cười mỗi ngày rất náo nhiệt. Lan Hương và Lâm Giai Bình giúp đỡ Xuân Bảo thuê phòng ngủ, hai người các mỗi ngày cùng ngồi xe buýt làm.


      Tiếng của Hoàng Bằng Tường có thể dùng chuyện, bây giờ, cậu mặc kệ người khác có nghe hiểu hay , rất thích dùng tiếng chuyện, thường xuyên làm bà nội hiểu đầu đuôi. Hơn nữa, chỉ cần cậu ở phòng khách, nhất định chuyển TV đến đài trung ương số 9, biết có nghe hiểu hay , dù sao cậu cũng rất kiên trì.


      Bà Hoàng thấy cháu trai có thể nghe hiểu tiếng ngoại quốc, cười khép miệng, bước cũng rón rén, sợ làm lỡ việc học của cháu trai.


      “Mẹ, con được xếp vào lớp, bọn họ đều ngữ, con theo được, Tôn Ấu Bân còn chê cười con, bây giờ con là học giỏi nhất lớp.”


      “Oa, Tiểu Tường giỏi!” Lâm Yến giơ ngón tay cái với con trai, Hoàng Bằng Tường kiêu ngạo hếch cằm thẳng sống lưng.


      “Hừ, học kỳ sau con muốn cạnh tranh làm đại biểu lớp ngữ, đem Tôn Ấu Bân kéo xuống.”


      Lâm Yến sửng sốt, suy nghĩ chút : “Tiểu Tường, điểm số ngữ văn với toán học của con phải cũng tốt sao?”


      “Đúng vậy, sao thế mẹ?”


      “Vậy sao con tranh cử lớp phó học tập? Mẹ nghe thầy giáo , con là học sinh giỏi toàn diện, vốn cần chỉ chăm chú vào ngữ.” Lâm Yến hi vọng con trai có thể mở lòng chút, nhưng thể thẳng như vậy.


      Hoàng Bằng Tường chuyện lúc lâu, mới gật đầu cái với mẹ.


      Chưa đến hai ngày, Hoàng Bằng Tường tan học về nhà, vừa vào cửa liền kích động lớn tiếng : “Mẹ, tháng sau có người ngoại quốc muốn đến trường con, Hiệu trưởng chọn ra hai mươi học sinh giỏi tiếp đãi các bạn ngoại quốc, trong đó có con.”


      Lâm Yến và bà Hoàng ở trong bếp nấu cơm, nghe tiếng cùng nhau chạy đến: “Tiểu Tường lợi hại!”


      “Mẹ, người đúng, cũng phải ngữ tốt là được, thầy giáo lần này tuyển chọn chính là xem tổng hợp các tố chất, con thích đọc sách, kiến thức nhiều, bình thường biểu cũng tốt, ha ha, con phát cũng tốt, cho nên lần này chọn người, bạn bè trong lớp nhất trí đồng ý con .”


      Lâm Yến cũng nấu cơm nữa, tắt bếp ngồi trước mặt con trai, nghe cậu mặt mày hớn hở kể chuyện ở trường, cho đến khi nghe thấy bụng con trai kêu mới vội vàng chạy vào phòng bếp, mẹ chồng làm xong cơm.


      “Hì hì, mẹ.....” có chút xấu hổ.


      “Tiểu Tường so với cha nó còn có tiền đồ hơn.” Làm bà nội thấy cháu trai vinh quang vui mừng đến mê man, làm sao còn để ý đến khuyết điểm của con dâu.


      Ngày hôm sau, Lâm Yến gọi điện thoại kêu mọi người đến ăn cơm tối. Lúc Lâm Giai Bình và Lan Hương tới còn xách theo túi trái cây, Xuân Bảo mang theo khoai tây, khoai lang, bí đỏ các loại, là giúp đỡ đem đến cửa.


      “Xuân Bảo, làm sao lại để em như vậy? Trời lạnh như vậy, ít nhiều cũng phải ở lại ăn cơm nha.”


      em ở cửa Bắc trong công trường xây dựng làm việc, ở đó bao cơm.” trai Xuân Bảo đại khái so với trai Lan Hương tốt hơn nhiều, đối với người em tàn tật này rất quan tâm.


      Lý Tuệ cùng Bình Bình đến cuối cùng, Bình Bình mới ra viện, qua chủ nhật quay lại trường.


      “Bình Bình, con là đại công thần, ngữ cỉa Tiểu Tường đều là con chỉ dạy.” Nhìn bé gầy vòng, sắc mặt cũng tốt, Lâm Yến lại đau lòng trận, dù sao, sống cùng bé nhiều tháng cũng sinh ra tình cảm.


      “Dì, là em Tiểu Tường cố gắng mà được.” Bình Bình ngượng ngùng .


      Lâm Yến bày bàn lớn, cá hấp, thịt kho tàu, thịt xào tỏi, nhứng món này là Tiểu Tường và Lâm Giai Bình thích ăn nhất, rau trộn ngó sen, rau cải xào, cải thìa xào nấm hương, khổ qua xào trứng, ớt xanh mộc nhĩ xào thịt, sườn ram dứa, đậu giác xào ruột già, bày đầy bàn lớn. Lâm Yến sợ làm quá cực, thân thể lại nặng nề, ba món sau cùng là gọi nhà hàng mang đến.


      “Tiểu Tường, ngữ với cậu hai xem.” Lâm Giai Bình tò mò, mặc dù ở trường cũng học qua ngữ, nhưng trường học nông thôn học sinh có năng lực tự chuyện với nhau.


      Tiểu Tường muốn trêu cậu hai, bô bô chuỗi, bàn chỉ có Bình Bình mím môi cười, những người còn lại đều mang vẻ mặt mờ mịt, Lâm Yến cũng chỉ nghe hiểu chút ít, biết rốt cuộc con trai muốn gì.


      “Bình Bình, Tiểu Tường cái gì nha?” Lý Tuệ tính tình nôn nóng, liên tục hỏi con .


      Bình Bình ngượng ngùng nhìn mẹ mình cái, mấp máy môi .


      “Nếu cậu hai cố gắng tốt, thẹn với quan tâm thương của mẹ con, cẩn thận con đó.” Hoàng bằng tường tự mình giải thích.


      Lâm Giai Bình nghe chỉ tức giận mà còn hưng phấn : “Lời khó như vậy mà con cũng được, lợi hại, cậu hai tốt nghiệp trung học (cấp hai) cũng chỉ học được mấy câu chào tạm biệt, chào buổi sáng đây.


      “Tiểu Tường học giỏi, Bình Bình nhà chị Lý học cũng giỏi nha, em cảm thấy trường học trong thành phố tốt, so với ở nông thôn tốt hơn nhiều.” Xuân Bảo cảm khái , con trai và Hoàng Bằng Tường cũng sai biệt lắm, nhưng so với người ta ngốc hơn nhiều.


      “Ha ha, vậy em cần kiếm tiền cho tốt, tương lai để con học trong thành phố.” Lý Tuệ tùy ý câu, gợi lên tâm của mọi người ngồi, tất cả chuyện lúc lâu, chỉ có Bình Bình và Tiểu Tường hai ngươi huyên thuyên ngữ.


      “Hoan Hoan, qua năm, tiểu Đào liền ba tuổi, em đón bọn lên đây .” Lâm Yến với em .


      Lâm Hoan do dự chút, khó xử : “Chỉ sợ bà nội chúng đồng ý.”


      “Con của em, bà ấy dựa vào gì mà làm chủ? Em ở đây phải cũng nhớ tụi sao?” Lý Tuệ kinh ngạc hỏi.


      Trong mắt Lâm Hoan chợt lóe ánh nước, nào có người mẹ nào nhớ con cái?


      “Qua năm, em lấy cớ đưa hai đứa đến thành phố chơi, đưa rồi dẫn về, mẹ chồng nhà em để chị đối phó.” Lâm Yến bày kế cho em .


      Lâm Hoan đáng thương nhìn chị cái: “Em dắt được nha.”


      “Cha tụi có thể a, tết đến em rể cũng trở lại, lúc bảo cậu ta dắt theo.”


      Lâm Hoan giống như quyết tâm lớn, cắn răng gật đầu.

      -------------Cindy: Chương sau xuất người các nàng mong nhớ :yoyo53::yoyo53::yoyo53::yoyo53:
      Last edited: 19/3/15
      honglak, xixon, PHUONGLINH87^^6 others thích bài này.

    5. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :