1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hội chứng chủ nghĩa hoàn mỹ - Vụ Thập (7.2/78)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Tên truyện: Hội chứng chủ nghĩa hoàn mỹ

      [Tên gốc: Hoàn mỹ chủ nghĩa biến chứng]

      Tác giả: Vụ Thập

      Độ dài: 78 chương

      Converter: Củ Lạc

      Tình trạng edit: bò…..

      Editor: Phi Yên + Kỉ Tự

      Beta: Min

      Giới thiệu:

      Sau khi nam chủ và nữ chủ cuối cùng cũng tu thành chính quả, mỗ nam vẻ mặt biết phải gì nhìn tài liệu bàn về đương tay mỗ nữ, có tên ‘Tổng giám đốc bá đạo và vợ ’, có chút xác định hỏi:

      “Cho nên , năm đó em định vị chính mình là… vợ ?” đúng là khiêm tốn ngoài dự đoán đấy.

      Mỗ nữ bị lừa gạt vẻ mặt đau khổ rối rắm:

      “Em còn tưởng rằng mình là cái tổng giám đốc bá đạo kia!”

      Đơn giản mà , đây chính là câu chuyện bình thường về nữ tổng giám đốc…….

      ——— —————— —————— —————— —————— ———-

      Vì văn án được hoàn mỹ, nên nhà ta làm thêm bản demo:

      chính là bạch phú mỹ, trong mắt cái gì cũng phải hoàn mỹ.

      Bỗng ngày nhận ra, mình có điểm chưa hoàn mỹ: chưa- có -chồng!

      Trong khi các chị em đều có người xách đồ khi shopping, quẹt thẻ mỗi khi thanh toán, “mát-xa” mỗi khi làm việc mệt mỏi mà chỉ mình có, thiếu sót lớn trong cuộc đời hoàn mỹ của !

      Muốn bù đắp phải làm thế nào?

      Còn mau mau kiếm tấm chồng thôi!

      Vậy là cuộc tìm kiếm người chồng hoàn mỹ bắt đầu!

      “Thế nào mới là người chồng hoàn mỹ?”

      “Người chồng hoàn mỹ?” Ừm, dĩ nhiên là phải đạt tiêu chuẩn nam chính trong ngôn tình, soái ca tổng giám đốc vừa phúc hắc, vừa bá đạo rồi!”

      Nam chính ngôn tình? Tổng giám đốc phúc hắc bá đạo?

      Hừm, tiêu chuẩn này có vẻ hợp với lắm.

      sao, đổi lại là được. Tổng giám đốc kia nên để làm, còn chồng tiểu bạch thỏ nghe lời đáng ~~ Ha ha, quả là ý kiến hoàn mỹ!

      Nhưng mà….ai đến giải thích cho , vì sao cuối cùng tiểu bạch thỏ lại biến thành vậy ?!

      Nhầm rồi, nhầm rồi, có thể đổi lại sao? Hu hu, hoàn mỹ mà!!!

      ——— —————— ——————–

      thế gian này, khoảng cách xa xôi nhất phải là giữa sống và cái chết, cũng phải là mỗi người phương, mà chính là khi ta đứng ngay trước mặt nhau, nhưng ta lại nhớ ra nhau, rồi lại để mất nhau. may, để vụt mất em!

      P/s: Mãi mới đăng được bài, cảm ơn chị Ami Quỳnh, chị Ốc Bảo Bảo và chị Ngược Ái giúp em ạ ^^

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Ấn tượng đầu tiên về tổng giám đốc.


      Đối với tổng giám đốc ấn tượng đầu tiên chính là: tổng giám đốc là nữ!

      Tổng giám đốc cùng đại đa số con cháu nhà thế gia là giống nhau, từ được tin cậy gửi gắm, ngậm thìa vàng mà ra đời, tốt nghiệp ở trường học danh giá hạng ưu, tuổi tuy lớn, nhưng lại điều hành cả công ty quy mô lớn. chính là tòa xử nữ [1], chỉ cuồng công việc mà thái độ lúc nào cũng nghiêm cẩn [2], khi nhàn rỗi thích vận động đến cực hạn cùng với nhạc cổ điển, bỏ thuốc kị rượu đỏ, cũng xuất nhập (*), lạnh nhạt thanh cao đến nỗi chỉ có người bạn là phó tổng giám đốc cách vách.

      [1] ý nữ chính vẫn là xử nữ, nhưng mang ý châm chọc.

      [2] nghiêm túc, cẩn thận.

      (*) câu này ta hiểu, ai biết chỉ ta với @@!

      —— nhắc đến Hoắc tổng, thư kí tiểu thư đứng đầu đoàn thư kí của tổng giám đốc đều giới thiệu với bạn bè người lãnh đạo trực tiếp của mình như vậy.

      Bạn bè cố tình lại chỉ quan tâm đến vấn đề: “Tổng giám đốc có vị hôn thê sao?”

      “. . . . . . có.” Thư kí tiểu thư hơi chần chờ chút sau đó lắc đầu, “ phải gia đình thế gia nào cũng thích sắp đặt cho con mình cọc hôn nhân kì quái.”

      “Bạn sao?” Người bạn hỏi tiếp.

      “Cũng có.” Thư kí tổng giám đốc vẻ mặt lại càng trở nên kì quái.

      “Đồng tính luyến ái?!” Người này kinh ngạc che miệng hô lên.

      “Dĩ nhiên là phải!” Thư kí tiểu thư ngay lập tức bác bỏ, “Làm sao cậu lại có suy nghĩ như vậy?”

      “Vậy tại sao cậu lợi dụng thân phận thư kí lập tức nắm lấy cơ hội tốt, câu lên con rùa vàng này? Cho dù là thử chút thôi cũng tốt mà!” Người bạn loạng choạng dựa sát vào bả vai gầy yếu của , cao giọng hô to tài nguyên tốt như vậy tìm đâu ra, nếu cậu cần cho mình a!

      “Bởi vì mình cùng ấy đều là nữ.”

      “….”

      ——— —————— —————— ———–
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. Trà Super

      Trà Super New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      1
      tiếp bạn ơi

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương II: Điều ấn tượng thứ hai về tổng giám đốc. (p1)

      Đối với tổng giám đốc, ấn tượng thứ hai chính là: Có tiền! Tùy hứng!

      Tháng sáu giữa mùa hạ, vào buổi sáng sớm , vị quản gia của Hoắc gia vẫn như mọi ngày, bận rộn trước chiếc bàn dài màu trắng sữa bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới: bữa sáng theo phong cách Châu Âu tinh xảo và bổ dưỡng, hâm nóng cà phê đen, nhật báo theo cầu được sắp xếp gọn gàng, sau đó đặt lên bàn bó hoa tươi vẫn còn đọng sương sớm mà người làm vườn vừa hái mang vào.

      Khi cà phê được hâm nóng tới độ ấm vừa phải cũng là lúc hương thơm nồng đậm lan tỏa trong khí, đại thiếu gia Hoắc gia khoác người bộ tây trang sạch , phẳng phiu từ lầu ba chậm rãi bước xuống. Phục vụ cho Hoắc gia từ xuống dưới, từ già đến trẻ gần 40 năm, lão quản gia đối với cách sắp xếp thời gian cho các chủ nhân cũng nắm bắt vô cùng thông thạo.

      Đại thiếu gia Hoắc gia Hoắc Dĩ Thiến, hơn 30 tuổi, từ lúc còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh vội vàng tiếp nhận Hoắc gia đến nay vậy mà gần 10 năm. Hoắc lão gia cùng Hoắc phu nhân ra khiến khuôn mặt Hoắc Dĩ Thiến giờ chỉ còn lại vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, hai người dùng hai mươi năm cho Hoắc Dĩ Thiến cuộc sống an nhàn sung sướng, vô lo vô nghĩ, nhưng cuối cùng lại đột ngột mất , tàn khốc ấy biến Hoắc Dĩ Thiến thành cả người lạnh lẽo, khí chất cao cao tại thượng, sát phạt quyết đoán như bây giờ. Cho dù là lão quản gia chăm sóc Hoắc Dĩ Thiến từ đến lớn, nhưng trong lúc vô tình đối diện với tầm mắt của thiếu gia cũng cảm thấy có chút lo sợ yên.

      # tiên sinh nhà chúng ta quả thực cao lãnh đến có bằng hữu#

      Người duy nhất sợ đại thiếu gia Hoắc gia, có lẽ cũng chỉ có trong hai vị chủ nhân của Hoắc gia tại —— tính cách cũng đồng dạng cứng cỏi — nhị tiểu thư. Lão quản gia thường xuyên bùi ngùi cảm thán: “ ràng khi còn bé chính trực đáng là thế, lớn lên làm sao lại đột biến gien rồi?”

      Hoắc đại thiếu gia ngồi xuống cầm tờ báo lên, bắt đầu xem những tin tức thời quan trọng trong ngày, thuận tiện chờ em ngày thường xuống lầu sau mình cũng lâu.

      Kết quả hôm nay cho đến khi Hoắc đại thiếu gia xem xong hết mấy tờ báo, cũng thấy em bình thường luôn có mặt đúng giờ của mình. Hoắc Dĩ Thiến cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nếu còn tiếp tục xuống làm bị trễ giờ, mà em Hoắc gia luôn có chung phẩm chất tốt đẹp đó là đến đúng giờ, đặc biệt là bọn họ lại làm ở công ty Hoắc thị do chính nhà mình mở, càng thể tới trễ.

      “Sáng sớm hôm nay Dĩ Cẩn chạy bộ còn chưa trở lại sao?” Hoắc đại thiếu gia quay đầu hỏi lão quản gia. Hoắc gia tiểu thư Hoắc Dĩ Cẩn, từ có thói quen chạy bộ vào sáng sớm, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Thường ngày có thể dậy sớm hơn trai khoảng giờ, chậm rãi chạy bộ nửa giờ, rửa mặt thay quần áo nửa giờ, sau đó lại ở thời điểm gần như cùng lúc với trai lần nữa xuống lầu cùng nhau dùng bữa sáng.

      “Hôm nay tiểu thư ra ngoài chạy bộ.” Lão quản gia cung kính trả lời.

      “Chẳng lẽ sinh bệnh?” đợi quản gia đáp lại, Hoắc đại thiếu gia vội vã đứng dậy, kìm được lo lắng chạy lên phòng của em , ba bước cũng thành hai bước.

      Hoắc Dĩ Cẩn hơi thở luôn có chút khò khè, thân thể cũng được tốt lắm.

      —— nha, ít nhất trong lòng Hoắc đại thiếu gia luôn cho là như vậy.

      Lão quản gia im lặng nhìn bàn ăn dưới lầu giờ bóng người, rất sáng suốt kìm lại câu sắp bật ra khỏi miệng: “Tiểu thư thở khò khè là chuyện của hơn mười mấy hai mười năm về trước ? Ngài cho là rốt cuộc tại sao tiểu thư phải cố chấp nhìn thấy hoa tươi bàn ăn và chạy bộ vào mỗi buổi sáng sớm chứ?” Lão quản gia lần nữa đem lời muốn nuốt vào bụng, lão gia và phu nhân ở trời có linh thiêng mà nhìn thấy thiếu gia cùng tiểu thư lúc trưởng thành cũng thân thiết, quan tâm nhau như vậy nhất định rất vui mừng.

      Sải bước lên lầu, Hoắc đại thiếu gia sốt ruột kịp gõ cửa mà xông luôn vào phòng của em , nhưng vẫn thấy bóng dáng em nhà mình đâu. Cho tới khi đến phòng thay quần áo sát vách phòng ngủ, Hoắc Dĩ Thiến mới tìm thấy em đứng đối diện cái tủ treo đầy y phục được tự động sắp xếp theo mùa, cách dùng, màu sắc, dáng vẻ phân vân như tìm được y phục thích hợp.

      “Em sao chứ?” Hoắc đại thiếu gia trong mắt trong lòng lúc này đều chỉ có em nhà mình. Cơ thể mảnh khảnh gầy yếu, làn da trắng nõn đến tái nhợt như tờ giấy, khuôn mặt nhắn cùng mái tóc xoăn dài. Nếu phải cố ý bày ra khuôn mặt nghiêm nghị cùng trang phục chỉnh tề làm nổi bật khí thế mạnh mẽ, Hoắc gia tiểu thư nhìn qua vừa suy nhược lại vừa yếu ớt.

      —— vẫn là suy nghĩ kịp chỉnh sửa lại khi qua não bộ của Hoắc đại thiếu gia.

      “Cái gì?” Hoắc Dĩ Cẩn sửng sốt, trai đột ngột xuất trước mặt khiến có chút kịp nhận thức tình hình. Hoắc đại thiếu gia lúc này mới chú ý đến trang phục của em cùng ngày thường khác biệt—— áo ngủ.

      Hoắc Dĩ Cẩn khi còn bé bởi vì bị hen suyễn kích thích mà béo đến nỡ nhìn thẳng, chờ sau khi bệnh hen suyễn tốt lên rốt cuộc có thể giảm cân gầy xuống, trong lòng liền sinh ra cố chấp và những cầu khắt khe về vẻ bề ngoài, cho dù là ở trước mặt người trong nhà cũng tuyệt đối mặc đồ ngủ xuất .

      Này rất thích hợp, tương đối bất thường! Hoắc đại thiếu gia càng thêm khẳng định ý nghĩ “Em sinh bệnh”.

      “Nơi nào thoải mái? Ngực sao? Khó thởsao? uống thuốc chưa? Máy hô hấp đâu? Hay là bệnh viện nhé? Em tiếng ! Em nghĩ muốn lo đến chết sao, bác sĩ Thẩm đâu? Đúng rồi, gọi điện thoại cấp cứu!”

      “………..” Hoắc Dĩ Cẩn đối với tòa núi băng giây sau thay đổi thái độ này lúc nào cũng tràn đầy thán phục, trầm mặc lát mới : “Em sao”

      Tinh Hoắc đại thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là, đối với em nhà mình lại quá mức cẩn thận. Có lẽ là khi còn bé bệnh cũ của em tái phát để lại trong lòng Hoắc đại thiếu gia bóng ma khó phai mờ, đó là lần đầu tiên biết đến gần khái niệm “Tử vong” đến thế, cũng là lần đầu tiên ý thức được phải tất cả những người mình thương đều ở bên mình mãi mãi. Cho nên sau khi lớn lên Hoắc đại thiếu gia liền tự giác được lo sợ em sinh bệnh, lúc nào cũng đối xử với giống như là đối với người bệnh sắp lâm vào tình trạng nguy kịch, coi như búp bê sứ chạm cái là vỡ.

      Hoắc Dĩ Cẩn đối với tín nhiệm của người trai duy nhất này sớm còn cảm giác, mang vẻ mặt chút thay đổi tiếp tục kiên nhẫn giải thích: “Em sở dĩ còn chưa xuống lầu là bởi vì em phát mình có quần áo để mặc.”

      Hoắc đại thiếu gia bình tĩnh nhìn quanh phòng đầy quần áo, sau đó dùng biểu tình ngươi đùa giỡn ta tiếp tục nhìn nhìn em nhà mình.

      “Đối với phụ nữ mà , chúng ta lý giải ý nghĩa của ‘ có quần áo mặc’ tức là ‘ có quần áo mới để mặc’.” Hoắc Dĩ Cẩn tiếp tục mang vẻ mặt nghiêm túc giải thích, giống như giảng giải về bài luận văn học thuật vậy.

      Hoắc đại thiếu gia chỉ chỉ ngăn tủ thứ nhất phía bên trái, bên trong còn để chồng y phục mới nhất của quý này, mới đưa tới mấy ngày trước, được thiết kế riêng theo phong cách của Hoắc Dĩ Cẩn, kiện cũng chưa mở ra.

      “Được rồi, em , vấn đề phải là mới hay , mà là em phát phong cách quần áo mà em thích lúc trước phù hợp để chuyện đương.” Hoắc Dĩ Cẩn vốn muốn thừa nhận chuyện thẹn thùng như vậy, nhưng mà để tránh cho trai mình tiếp tục lo lắng cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi . Đối với Hoắc Dĩ Cẩn từ có tâm tư của , thừa nhận chuyện này quả thực là gian nan.

      “Em chuyện đương?”

      “Còn chưa có, chuẩn bị mà thôi.”

      “Có mục tiêu chứ?”

      “Cũng có, chuẩn bị tìm.”

      Hoắc đại thiếu gia nhìn chằm chằm em vài giây, sau đó khuôn mặt băng sơn đột nhiên nở nụ cười thân thiết, mười phần cổ vũ : “Ha ha, buồn cười lắm, tính hài hước của em có tiến bộ rồi đấy.”

      “== Em là nghiêm túc.”

      “………..” Hoắc gia dưới cũng ai có tính hài hước đâu.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Điều ấn tượng thứ hai về tổng giám đốc. (p2)

      Nguyên nhân khiến Hoắc Dĩ Cẩn kì lạ như vậy đầu tiên phải kể đến việc Hoắc Dĩ Cẩn cuối cùng cũng học được việc quan sát vòng bạn bè của .

      Mọi người đều biết, cái gọi là [vòng bạn bè] này đúng ra là thứ tà vật phải đem thiêu, thiêu, thiêu! Bởi vì khi được cởi bỏ phong ấn, nó giống như chiếc hộp Pandora thần bí, cuối cùng phóng thích những điều xấu xa ra cả vũ trụ rộng lớn: toàn bộ thế giới này đều có bạn trai sưởi ấm, lão công sưởi ấm, đứa sưởi ấm, chỉ có mình đơn là sao?

      —— lĩnh ngộ này là làm đau lòng người mà.

      Hoắc Dĩ Cẩn cũng phải để ý mình là người đơn, dù sao đứng lên đỉnh của Kim Tự Tháp độc là điều tất yếu. Vào rất nhiều năm trước, Hoắc Dĩ Cẩn cũng hiểu được đạo lý cao xử bất thắng hàn [1], mà nàng chính là chết cái loại cảm giác đứng ở lầu cao tầng thứ hai mươi tám có cửa sổ thủy tinh sát đất mà quan sát chúng sinh bên dưới .

      Chẳng qua là………..

      Từ Hoắc Dĩ Cẩn là bề trong miệng mọi người, là “đứa của nhà khác” trong truyền thuyết, ở cái tuổi mà bạn cùng lứa còn nô đùa trước bước tiến vào trung học, đánh mắt nhìn tất cả những đứa cùng tuổi nhà thế gia khác đều có ai là đối thủ, ở thời điểm đọc sách đến trường trong thời gian dài luôn đứng trước hạng ba, thi tốt nghiệp trung học còn phải giành lấy danh hiệu Trạng Nguyên, ở thời điểm làm thuận lợi tiếp nhận sản nghiệp của cha mẹ, thành công giành lấy danh hiệu tổng giám đốc cao quý, ở thời điểm kết hôn……

      …………….Ngạc nhiên phát chính mình còn chưa có người bạn trai!

      Cho tới bây giờ đều là Hoắc Dĩ Cẩn trước từng bước, trở thành tấm gương sáng cho mọi người noi theo, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc mình lại thua người khác danh mục “bạn trai” đây? Nhất định là thể! Chứng bức bách ép buộc quả thực tốt lên sao? Chỉ sợ căn bản là quá lo lắng về chuyện đương thôi, Hoắc Dĩ Cẩn cũng hiểu được chính mình cần phải tìm đối tượng để kết hôn.

      Ừ, liền vui vẻ quyết định vậy .

      Quyết định.

      Im lặng ba giây đồng hồ, Hoắc Dĩ Cẩn lưu loát bấm máy điện thoại nội bộ của công ty, thông báo thư kí mời phó tổng ở cách vách đến văn phòng của chuyến.

      tới thời gian gọi cuộc điện thoại, Tạ phó tổng với bộ dáng phong lưu phóng khoáng, khôn khéo giỏi giang liền gõ cửa văn phòng tổng giám đốc. Vị phó tổng trẻ tuổi này cùng Hoắc Dĩ Cẩn vốn là thanh mai trúc mã, cũng là người bạn duy nhất của từ đến lớn, đôi mắt hoa đào cười như phải cười, để hình dung con người này chỉ có thể dùng bốn chữ “mặt người dạ thú”.

      “Phòng làm việc của tôi ngay đối diện phòng cậu, cách nhau cái hành lang dài đến mét, thời điểm cậu tìm tôi có thể trực tiếp qua hay ? Hoặc là gọi điện thẳng cho tôi chứ phải là kêu thư kí làm thay?”

      thể” Hoắc Dĩ Cẩn đúng lý hợp tình .

      “. . . . . . why? !”

      “Tôi lười ——” như cũ đúng lý hợp tình đến khó tin.

      “. . . . . .” Có tiền đều có thể tùy hứng như vậy sao?

      “—— Cùng cậu lặp lại lần nữa, tôi cùng cậu là quan hệ cấp cấp dưới, phụ thuộc vào quyền lợi và nghĩa vụ.”

      “Có nhớ ngoài thân phận bên ngoài là phó tổng, tôi cũng là bạn tốt cùng trường của cậu ? Cùng nhau leo tường, cùng chia nhau chiến lợi phẩm hay !” Tạ phó tổng nhớ lại, lúc trước vừa tốt nghiệp đại học còn thề son sắt với tôi, cậu mà còn miếng thịt quyết để tôi phải ăn canh, lên làm tổng giám đốc chưa được bao lâu cậu nuốt lời, tôi đảm bảo đánh chết cậu!

      “Tuyệt đối có!” Hoắc Dĩ Cẩn cảm thấy mình vẫn tuân theo kỉ cương luật pháp, lại tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức xã hội, việc trèo tường chia của vân vân tuyệt đối là thể có. [sai trọng điểm]

      ” ………….Tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?” Tạ phó tổng đơn phương đình chiến, còn có muốn tuổi còn trẻ mà chết sớm đâu, mà lý do chính là: bị tức chết.
      “Tôi cần người chồng.”

      Tạ phó tổng nháy mắt cái, lại nháy thêm cái nữa, hồi lâu mới kịp tiếp thu việc có nghe lầm, Hoắc Dĩ Cẩn cũng sai: “Cậu cảm thấy giọng điệu của cậu lúc này tùy tiện giống như là “Tôi cần cây bút máy” hay “Tôi cần ly cà phê” sao?”

      Hoắc Dĩ Cẩn suy nghĩ lúc, sau đó lại hé ra khuôn mặt nghiêm túc lần nữa mở miệng: “Tôi rất nghiêm túc, tôi cần người chồng.”

      “Này phải là cậu tùy tùy tiện tiện thêm vào đằng trước câu “Tôi rất nghiêm túc”, liền trở thành nghiêm túc đâu!” Tạ phó tổng cùng Hoắc tổng giám đốc quen biết nhiều năm, thành công đem hai kĩ năng [rít gào] và [lải nhải] vận dụng đến lô hỏa thuần thanh [2] . cảm thấy, làm bạn bè với người như Hoắc Dĩ Cẩn, mỗi phút đồng hồ phải tha thứ cho tám trăm lần, tình hữu nghị này mới có thể thuận lợi tiếp tục kéo dài.

      “Cắt, là phiền phức.” Hoắc Dĩ Cẩn bĩu môi, vẻ mặt cực kì ghét bỏ.

      “Cậu vậy mà còn dám cắt?!”

      “Tôi có.” Hoắc Dĩ Cẩn thề thốt phủ nhận, làm người theo chủ nghĩa hoàn mỹ đến chết cũng sĩ diện, làm sao có thể thừa nhận chính mình vừa rồi lại có hành động được tao nhã như vậy chứ?!

      “Cậu có!” Phó tổng kiên trì chỉ ra .

      có!”

      “Có!”

      Hoắc Dĩ Cẩn đầu hàng, vì vẫn là còn sót lại chút tình hữu nghị: “Cậu làm sao có thể ngây thơ như vậy? Người cũng trưởng thành rồi, có biện pháp với cậu.”

      “Rốt cuộc là ai ngây thơ hả!” Tôi lúc trước trong lòng phải có bao nhiêu luẩn quẩn bao nhiêu suy nghĩ mới có thể quyết định làm bạn với cậu?

      —— Tạ phó tổng đến hôm nay mới cảm thấy thực nghi ngờ tiêu chuẩn chọn bạn của mình khi còn bé mà.

      [1] Cao xử bất thắng hàn: chỗ cao khó tránh khỏi gió rét.

      [2] Lô hỏa thuần thanh: trôi chảy, thuần thục, tự nhiên.


      Chương 3: Điều ấn tượng thứ ba về tổng giám đốc. (p1)

      Đối với tổng giám đốc, ấn tượng thứ ba chính là: khuôn mặt nghiêm trang hươu vượn.

      “Tóm lại, tôi cần vị hôn phu có năng lực để kết hôn vào ba tháng sau, việc này liền giao cho cậu xử lý, tiểu phó.”

      “Tiểu phó là cái quỷ gì! Tên của lão tử rất nổi tiếng có được ? Tạ Tiếp, trong Tiếp có nhu khắc Tiếp, cùng tên với nhà văn học nổi danh Nam Triều đấy, tác phẩm “Sớm mai” cậu đọc qua chưa?!”

      Vừa dứt lời, Tạ phó tổng tự động im miệng, bởi vì từ lúc còn rất ý thức được, bất luận có giải thích tên Tạ Tiếp cao quý thế nào, cũng chạy khỏi chữ “Tiếp” bôi xấu kia, vì cái chữ Tiếp này mà mỗi khi kêu tên của lên …..chẳng khác nào [Tạ ơn], nghĩ vậy liền dứt khoát sang chuyện khác, “Cái gì gọi là liền giao cho tôi xử lý? Cậu cho tôi là hạng người rảnh rỗi có việc gì làm phải nhặt tuyết giữa mùa đông sao? Còn có ba tháng! , vì sao lại là ba tháng?”

      —————Dù sao đối với Hoắc Dĩ Cẩn mà , việc nghe Tạ phó tổng lảm nhảm thành thói quen, cũng chẳng phải chuyện gì mới lạ.

      “Bởi vì tôi vừa xem lại lịch trình, thời gian rảnh của tôi chỉ có ba tiếng buổi trưa ngày thứ bảy vào ba tháng sau thôi.”

      “Cậu rốt cuộc coi việc kết hôn thiêng liêng như vậy là cái gì? Lại có thể tổ chức vào giờ cơm trưa trước hội nghị? Chẳng lẽ cậu định tùy tùy tiện tiện với các nhân viên ở dưới lầu rằng “Tôi tranh thủ thời gian nghỉ trưa làm lễ kết hôn, mọi người cứ tiếp tục làm việc như bình thường, đúng ba giờ chiều chúng ta bắt đầu họp” chắc?” Tạ phó tổng muốn quỳ gối trước Hoắc Dĩ Cẩn, bộ não của cậu ta sao lại toàn nảy ra những ý nghĩ quái dị đến thế! Tell! Me! Why!

      Hoắc Dĩ Cẩn nhíu mày, khuôn mặt toát lên vẻ ngưng trọng, hình như có chút hiểu ra, xấu hổ cúi đầu.

      Tạ phó tổng vòng tay trước ngực, hừ tiếng, cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi sao, phàm nhân?

      nghĩ tới muốn kết hôn cũng phải thông báo cho nhân viên, là phiền phức.” Hoắc Dĩ Cẩn vẻ mặt ghét bỏ lầm bầm lầu bầu, vừa vừa vô cùng thành thạo “Xoẹt xoẹt” vài nét bút tấm bảng lịch trình.

      Tạ phó tổng tuyệt đối thừa nhận mình vừa nhìn thấy Hoắc Dĩ Cẩn nghiêm túc viết vào lịch trình ba tháng sau sáu chữ to “Thông báo nhân viên kết hôn”, tuyệt đối !

      # bạn bè như vậy có biện pháp #

      “Muốn kết hôn trước hết phải có đối tượng để kết hôn chứ, cậu đối với vị hôn phu có cầu gì ?” Tạ phó tổng bất đắc dĩ thỏa hiệp, dù sao là bạn bè nhiều năm như vậy, cũng thể lại câu của Hoắc Dĩ Cẩn, có biện pháp tốt nhất là từ bỏ. Người này bình thường chỉ số IQ còn cao, nhưng cứ bàn đến chuyện tình cảm là y như rằng tụt dốc nghiêm trọng.

      Đôi mắt to hữu thần của Hoắc Dĩ Cẩn lóe ra tia hưng phấn, nhanh chóng trả lời vấn đề của Tạ phó tổng: ” Cậu nghĩ rằng tôi và cậu tùy tiện như vậy sao? Tôi cũng suy nghĩ rất cặn kẽ, tối thiểu tôi biết đối tượng kết hôn của tôi phải là đàn ông.”

      “Sau đó sao?”

      “Gì mà sau đó? [đàn ông] phải là cầu tiêu chuẩn sao? À, đúng rồi, còn điều nữa —— [còn sống].” Hoắc Dĩ Cẩn dùng ngón trỏ điểm lên cằm ra vẻ suy ngẫm, sớm tìm thông tin mạng rồi tự tổng hợp lại tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm rồi, cuối cùng còn miễn cưỡng bổ sung thêm câu, “Sống bao lâu cũng được, chỉ cần sống qua hôn lễ ba tháng sau là tốt rồi.”

      “Hoắc! Dĩ! Cẩn! Còn! Quản! Chuyện! Của! Cậu! Nữa! Tôi! ! Là! Con! Chó!” Phó tổng tức giận đùng đùng đập cửa rời .

      Hoắc Dĩ Cẩn kinh ngạc nhìn Tạ phó tổng xông ra khỏi phòng nhanh như gió lốc, vừa rồi cậu ta cự tuyệt sao, biết câu nào chạm phải địa lôi nhỉ, ràng là lời rất bình thường mà.

      Mười phút sau, Tạ phó tổng lại xuất sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc. cố gắng giữ thái độ bình tĩnh ngồi xuống phía đối diện Hoắc Dĩ Cẩn, cười : “Ai bảo tôi chính là cầm tinh con cẩu đây. Tôi tin rằng vừa rồi cậu nhất định là cùng tôi giỡn thôi, cậu còn có tiêu chuẩn chọn lựa vị hôn phu càng tỉ mỉ hơn, đúng ?”

      “Tôi muốn người nhu thuận nghe lời, khi tôi bận việc có thể tự mình chơi, khi tôi rảnh rỗi có thể làm cho tôi vui vẻ.”

      “………..Thú cưng à?!”

      “Cậu nghe tôi hết , tốt nhất là có công việc, có thể lúc nào cũng an phận ở trong nhà. Cũng cần ta phải quét dọn nấu cơm linh tinh, việc này đều có người hầu làm, tôi chỉ muốn ta có thể 24/7 có mặt khi tôi cầu. Còn phải có chút nghiên cứu về cách phối hợp quần áo và trang sức, khi tôi tham dự hội nghị hay tiệc tối đều cần ta chuẩn bị trước trang phục phù hợp….” Hoắc Dĩ Cẩn lần này thông minh hơn, lưu loát loạt cầu, nghĩ Tạ Tiếp khẳng định vừa lòng.

      “Vừa lòng cái đầu cậu đấy! Cậu tìm đối tượng hay là tuyển trợ lý sinh hoạt vậy hả?!”

      “Ý cậu là tôi có thể cùng trợ lý sinh hoạt của tôi kết hôn? Nhưng ấy là nữ nha, lúc trước tôi rồi, phải là đàn ông.” Ở vấn đề này Hoắc Dĩ Cẩn lại vô cùng kiên trì.

      Phó tổng lúc này lại hề rít gào, chỉ thản nhiên mỉm cười, nhàn nhạt buông câu khẳng định: “Vậy cậu chờ phải sống độc suốt quãng đời còn lại .”

      lời nguyền rủa độc ác.” Hoắc Dĩ Cẩn cảm khái, ngay sau đó thực thuận theo tự nhiên đáp trả lại câu: “Người đến nay còn chưa tìm được bạn như cậu có tư cách tôi.”

      Lúc này Tạ phó tổng xoay người rời khỏi văn phòng, đến đầu cũng thèm ngoảnh lại. lát sau, Hoắc Dĩ Cẩn liền nhìn thấy màn hình theo dõi Tạ phó tổng lái xe biến mất tại cửa gara của công ty.

      “A, là rất tùy hứng.” Hoắc Dĩ Cẩn lần nữa cảm khái.

      Hồi tưởng kết thúc.

      “Tóm lại chính là như vậy.” Hoắc Dĩ Cẩn nhún vai, đem việc rành rọt ràng kể lại cho trai nghe lần nữa, “ ra chức vụ phó tổng này bao gồm việc an bài hôn nhân giúp tổng giám đốc.”

      “………” Hoắc đại thiếu gia nhướn mày, “Em cảm thấy tin em mặt mũi nghiêm trang hươu vượn sao?”

      cách khác chính là, Hoắc đại thiếu gia đối với lời của em chữ cũng tin.

      “Vì sao lại tin?” Hoắc Dĩ Cẩn trợn to đôi mắt hạnh nhìn về phía trai của mình, tất cả những điều vừa đều là , trời đất chứng giám!

      “Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt , hôm nay được đến công ty nữa, quản gia phụ trách giám sát em. Phải ngoan ngoãn, nếu nghe lời tuần cũng cho ra khỏi nhà, lúc làm việc nhớ đến em.” Hoắc đại thiếu gia tự quyết định tự trả lời.

      Hoắc Dĩ Thiến ép em trở về giường đắp kín chăn lần nữa, còn vô cùng tri kỉ kéo rèm, tắt điện, đóng cửa cho em , sau lúc mới lặng lẽ rời . Chỉ chốc lát sau, bên ngoài biệt thự Hoắc gia liền truyền đến thanh khởi động ô tô, Hoắc đại thiếu gia làm.


      Chương 3: Điều ấn tượng thứ ba về tổng giám đốc. (p2)

      Nằm ở giường lát, Hoắc Dĩ Cẩn mới nhớ ra có thể giơ nắm tay lên kháng nghị với trai mà, có quyền cấm đến công ty làm việc: “Thua lỗ cũng phải tiền của , dĩ nhiên đau lòng rồi!”

      Hoắc đại thiếu gia kế thừa sản nghiệp của Hoắc gia là Hoắc thị quốc tế, còn công ty của Hoắc Dĩ Cẩn lại là đồ cưới mẹ để lại, quy mô nhất định là sánh bằng gia sản của tổ tiên. Lúc đầu đây chẳng qua chỉ là công ty do Hoắc phu nhân lập ra để thỏa mãn sở thích thiết kế mô hình phòng làm việc, sau khi Hoắc Dĩ Cẩn tiếp nhận phải liều mạng lao vào công tác mới đem công ty phát triển được đến quy mô như bây giờ.

      giúp em quản lý, kiếm được lời coi như là của em, lỗ bù.” Hoắc đại thiếu gia chứng tỏ có tiền là có thể tùy hứng.

      “Em có sinh bệnh!” Hoắc Dĩ Cẩn cảm thấy đây mới chính là điểm mấu chốt.

      “Ngoan, đừng làm loạn, người mình bệnh cũng chưa chắc là bệnh , em xem, người tâm thần trong bệnh viện có ai thừa nhận mình bị thần kinh chứ?”

      “……..” đúng là có đạo lý, lại biết gì để chống đỡ nữa rồi.

      “Vì thế em phải thành thành ở nhà nghỉ ngơi, đừng có bỏ điều trị. Nếu muốn nằm, e cũng có thể ra ngoài giải khuây, nhưng là tuyệt đối được đến công ty.” xong Hoắc đại thiếu gia liền nhanh nhẹn dứt khoát cúp điện thoại chấm dứt cuộc chuyện, để em có cơ hội thương lượng.

      Hoắc đại thiếu gia cực kì hài lòng đối với biểu của mình, cảm thấy mình đối với em thể cưng chiều hơn được nữa, ừ, quả là người trai tốt!

      Mà cái người em bị cưng chiều kia chút cũng cảm nhận được thương này, bận gọi điện thoại cầu cứu người bạn duy nhất —— Tạ phó tổng.

      “Cứu tôi ra ngoài, tôi muốn làm việc!” Rất ràng ngắn gọn.

      Lời của Hoắc Dĩ Cẩn khỏi gợi lên ký ức thảm khốc thời học của Tạ phó tổng. Khi tất cả mọi người đều hận thể khiến lão sư cho ít bài thi chút, chỉ có Hoắc Dĩ Cẩn cau mày oán giận: “Bài thi ít như vậy làm sao có thể đạt tới mục đích luyện tập chứ?”

      “Ha ha.”

      Có Hoắc Dĩ Cẩn để so sánh, thời thơ ấu của Tạ phó tổng có thể tưởng tượng được, quả thực là sống mà được biết đến.

      —— đến hôm nay, dù Tạ phó tổng cố gắng nhớ lại những vẫn thể hiểu được tại sao mình cùng Hoắc Dĩ Cẩn có thể trở thành bạn bè.

      “Ở nhà nghỉ ngơi ngày cũng tốt, cậu có thể nhân cơ hội này nghĩ lại xem mình nên tìm đối tượng như thế nào.” Tạ phó tổng tuyệt đối phải cười nhạo Hoắc Dĩ Cẩn, cũng phải vui sướng khi người gặp họa đâu, đấy!

      Song Tạ phó tổng cũng chưa từng nghĩ đến Hoắc Dĩ Cẩn thế nhưng lại đột nhiên : “Tôi tìm được biện pháp.”

      ???” Tạ phó tổng lộ ra vẻ khiếp sợ.

      “Mấy ngày trước thư kí có giới thiệu cho tôi vài quyển tiểu thuyết, trong đó tôi tìm được mấy bộ rất phù hợp với thân phận của tôi.” Hoắc Dĩ Cẩn hoàn toàn phát thái độ của Tạ phó tổng, vẫn tỏ ra hưng phấn cùng đồng bọn chia sẻ phát mới của mình, loại cảm giác này giống như mở ra cánh của dẫn đến thế giới khác vậy, ” Tôi rất vừa lòng với hai quyển “Tổng giám đốc bá đạo và vợ ” cùng “Tổng giám đốc bá đạo rất tôi”.”

      “……Cậu từ từ đừng , để cho tôi đoán, cậu định vị chính mình là vị tổng giám đốc kia?”

      “Dĩ nhiên.” phải là tổng giám đốc là cái gì? “Tôi phân tích qua rồi, tôi tương đối giống với tổng giám đốc này, đối với nửa kia của mình có tình mù quáng, tính cách ngu ngốc, lại “thánh mẫu đến nỗi chuyện gì cũng có thể tha thứ” rất là hài lòng.”

      Tạ phó tổng nhịn cười đặc biệt vất vả: “Cậu cảm thấy những thứ tiểu thuyết kia viết rất đúng sao?”

      , ngu chết được.” Hoắc Dĩ Cẩn thèm suy nghĩ, “Làm sao có thể có người cả ngày làm việc chỉ suốt ngày nghĩ đến chuyện đương? Công ty phải là ưu tiên thứ nhất, thứ hai, nếu có mấy trăm triệu trong tay đừng ra ngoài đường cùng người khác chào hỏi. Nếu quả chỉ cần đương, vậy tôi cố gắng nhiều năm như vậy để làm cái gì? Chuyện cười à?”

      “Cậu xem rất nhiều bản?!” Tạ phó tổng chấn kinh rồi, đây rốt cuộc là loại tinh thần thế nào…..có bệnh a.

      “Ừ, xem rất nhiều.” Hoắc Dĩ Cẩn có tính tình nghiêm túc, việc theo đuổi hoàn mỹ, cho dù là học cách theo đuổi người khác giới cũng phải làm đến nơi đến chốn, “Hơn nữa tôi còn phát , có thể tồn tại nhất định phải có đạo lý, loại tiểu thuyết này cũng có những gợi ý khá hữu ích.”

      —— nó có thể gợi ý cho cậu cái gì? Làm cách nào lao ra đường lớn tìm cái chết sao?

      “Giống như vậy đối với tiêu chuẩn về nửa kia của tổng giám đốc. Tình mù quáng thuyết minh rằng đối phương giống như cây thân leo toàn tâm toàn ý ỷ lại tôi, có tôi sống được, tôi có thể xem ta như miếng bọt biển mà chà xát. Tính cách ngu ngốc thuyết minh đối phương có dã tâm, mặc dù có dã tâm cũng có năng lực uy hiếp được tôi. Thánh mẫu dễ mềm lòng lại càng cần phải , cho dù tôi có làm ra chuyện gì ta cũng bao giờ phản bội tôi. Rất hoàn mỹ, đây chính là tiêu chuẩn chọn lựa vị hôn phu mà hôm đó tôi với cậu!”

      “Cho nên cậu cảm thấy, dựa theo nội dung của tiểu thuyết, cậu nhất định có thể đụng phải nữ chủ ngu ngốc, khụ, đúng, là nam chủ ngu ngốc?” Tạ phó tổng thực biết ơn nhiều năm trước quen biết với Hoắc Dĩ Cẩn, mới có thể làm cho nhanh như vậy đoán được ý nghĩ của người bạn thân này.

      “Đương nhiên, cuối cùng tôi tổng kết được số nơi rất dễ dàng có thể gặp được người như thế.”

      “Nguyện nghe cao kiến.”

      “Loại thứ nhất là người mới tốt nghiệp với tấm bằng đại học hạng ba, mơ mơ hồ hồ lại đem bản giới thiệu vắn tắt nộp vào xí nghiệp đứng trong top trăm thế giới, mà tổng giám đốc xí nghiệp kia cũng ở trong ngàn vạn phong lý lịch sơ lược mà nhìn trúng nhân vật chính độc đáo, hoặc là trong lúc phỏng vấn vô tình đụng phải, bởi vì cảm thấy thú vị nên tuyển đối phương vào công ty để ở gần người cho tiện quan sát. Bất quá trường hợp này tôi pass rồi, vì tôi xem qua lý lịch sơ lược trong đợt tuyển nhân viên mới, căn bản có ai có bằng đại học hạng ba, đáng ghét.”

      “…………..A, tuyển người mà nghĩ đến phương diện ngu ngốc này xin lỗi nhé. Tôi cùng phó quản lý của bộ phận chủ quản thông báo tuyển dụng chuyện tốt. Cậu tiếp tục .” Tạ phó tổng chính là giọng điệu thích xem náo nhiệt còn ngại chuyện đủ lớn.

      “Loại thứ hai là người có thân phận bình thường như thư kí hoặc trợ lý tổng giám đốc, thông minh ưu tú, mười phần toàn năng,, mà kỹ năng xuất sắc nhất chính là kỹ năng giúp tổng giám đốc xử lý những đóa hoa đào bên người, n đêm tình n đối tượng. Cái này cũng chỉ có thể pass, tôi thích đổi đối tượng liên tục, thư kí bên cạnh tôi đều là nữ, mà nam trợ lý trước mắt cũng chưa ai có kỹ năng thành thạo ở phương diện này.”

      “Mau tiếp, đừng có ngừng.” Tạ phó tổng cảm thấy toàn bộ nghẹn khuất trong lòng khi phải chịu đựng tính cách nóng nảy thất thường của Hoắc Dĩ Cẩn lúc này đều quay trở lại rồi.
      Miken Ha thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :