1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyện lấy chàng bánh bao - Mị Dạ Thủy Thảo (Nữ Tôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      chương 7.1

      Vào buổi tối, ba người ngồi vây quanh tại cái bàn nho , bàn bày biện ba cái mâm đồ ăn, cái mâm đựng bánh bao, cái mâm đựng dưa muối, cuối cùng là dĩa khoai tây nhăn meo móc , khỏi keo kiệt đến đáng thương TT,TT.

      Mị Ngạn Nhi trong lòng thở dài, nhưng vẫn chấp nhận số phận bắt đầu ăn, nàng liên tiếp ăn ba ngày khoai tây rồi, nhưng… cũng đừng mỗi ngày đều phải có món khoai a…

      Bất quá tuy trong nội tâm có chút bất mãn nhưng nàng vẫn chút nào biểu ra ngoài, vì nó cũng khá là thơm ngon, với lại nam nhân kia mỗi lần đến thời điểm này đều dùng ánh mắt áy náy cũng có lỗi nhìn nàng… Hơn nữa nàng mỗi ngày ngoài việc bán bánh bao còn lại cái gì cũng làm, có thể ăn được cái này cũng coi như thỏa mãn rồi.

      Bữa tối rất nhanh ăn xong, Thạch Mặc thu thập bát đũa xong liền vịn Thạch Triệt nghỉ ngơi, Mị Ngạn Nhi có chút nhàm chán nằm ở giường.

      Trước kia vào lúc này, nàng khả năng còn cùng nam nhân nào đó phong lưu khoái hoạt, nhưng tại mỗi tối nàng chỉ có thể nằm giường nghỉ ngơi, vì có tiền mua đèn cầy nên lúc trời tối liền cái gì cũng thấy đường được, cuộc sống như vậy cũng vô cùng nhàm chán a, chỉ là… thực rời được, nàng muốn dựa vào thuật dịch dung của mình mà rời khỏi Hoàng Thành, hơn nữa muốn có bạc cũng phải việc khó, nhưng nàng vẫn có rời , chỉ là nội tâm nàng lại muốn ở nơi đây trải qua cuộc sống nhàm chán nghèo khổ…

      Đây là tại sao chứ ? Đáp án phải rất rồi sao, cũng tính là rất khó khăn…

      là ngủ được a, suy nghĩ lung tung vài ngày rồi cũng nên suy nghĩ kỹ lại chút, nhưng nàng tại trong đầu lại cảm thấy trống trơn mảnh, cái gì cũng nghĩ được, như vậy… hay là ra ngoài chút

      Chỗ bọn họ ở tại là tiểu phòng , có sân ngoài, chỉ có có hai gian phòng cùng phòng bếp nho , phía trước là mặt tiền cửa hàng, nó cũng được tách từ phòng ra, cả bố cục cũng rất chen chúc.

      Mị Ngạn Nhi vừa ra khỏi cửa phòng liền đụng phải Thạch Mặc cũng cùng lúc ra khỏi phòng.

      " Ngươi muốn làm gì ? " Mị Ngạn Nhi mở miệng trước.

      " Định vá lại quần áo cho Triệt nhi, trong phòng mờ quá, định ra ngoài cho nó sáng hơn. " Thạch Mạc trả lời, trong bóng tối giọng khàn khàn tựa hồ càng thêm trầm thấp.

      " Ta cũng định ra ngoài, hay chúng ta cùng a. "

      " …Ân, hảo. "

      (mm : bảng convert dịch thành " dạ " nhưng mm lại thấy hợp xưng hô cho lắm nên dùng nguyên gốc hán việt là " ân " :3 )

      Hai người trước sau ra khỏi phòng, ngồi ở bậc thang trước cửa phòng.

      Bên ngoài nếu so với trong phòng lại sáng thêm rất nhiều, Mị Ngạn Nhi ánh mắt nhìn Thạch Mặc trong tay cầm quần áo để may vá lại.

      Thạch Mặc chuẩn bị xong đồ may vá, dường như cũng rất thuần thục may vá quần áo, bàn tay dày rộng cũng rất nhanh nhẹn.

      " Thạch Mặc, y phục của ta cũng bị thủng, người giúp ta sửa lại được ?" Ở chỗ vải ngăn tầm mắt , nhìn ở tay áo bên trái của Mị Ngạn Nhi, ngón tay khẽ hé ra lỗ thủng.

      " A… hảo, ở nơi nào, ngươi đem ra , ta sửa cho. " Thạch Mặc gật đầu đáp ứng, cao hứng khi có thể giúp đỡ nàng a.

      " Cám ơn. " Mị Ngạn Nhi cởi áo khoác của mình, đưa cho Thạch Mặc.

      Thạch Mặc có chút xấu hổ, nghĩ tới lại là áo khoác ngoài của nàng, đem ánh mắt của mình nhìn tới, nghĩ nàng chỉ mặc mỗi cái áo đơn.

      Nương theo ánh sáng trong đêm đen, Mị Ngạn Nhi thấy được mặt Thạch Mặc có chút ửng đỏ, trong lòng khỏi hí hửng vui vẻ.

      ...

      Chương 7.2

      Đầu tháng chín ban đêm có chút mát mẻ, nhất là việc mặc mỗi áo đơn ngồi ở bên ngoài càng cảm giác được những cơn gió nhè man mát, bất quá Mị Ngạn Nhi có nội lực trong người cũng cảm thấy lạnh, chỉ là Thạch Mặc lại có chút bận tâm, vốn cầm lấy y phục của Thạch Triệt liền để sang bên, nâng áo của Mị Ngạn Nhi, chỉ là cái lỗ , vài cái vá nữa thôi cũng dùng tốt lắm.

      " Đây. " Thạch Mặc đưa qua quần áo, ánh mắt vẫn còn chút dao động, dám nhìn về hướng Mị Ngạn Nhi, niên đại này, nam nữ hữu biệt, cái nam tử còn chưa xuất giá đúng là vẫn còn chút cố kỵ.

      (Nam nữ hữu biệt: kiểu như nam nữ thụ thụ bất thân.)

      Mị Ngạn Nhi cầm lấy áo, ánh mắt mực hài hước trở nên thâm trầm ít, trong bóng đêm dị thường sáng ngời

      Đây là lần đầu tiên có người vì nàng mà vá bố y… nắm lấy tay áo, Mị Ngạn Nhi khỏi nghĩ đến điều đó.

      Kỳ … có đôi khi người ở thời điểm cảm động xem mộtt vài vấn đề, tỷ như… nàng đường đường tiểu vương gia như thế nào mặc quần áo có miếng vá, cho dù có đống lớn người nguyện ý vì nàng vá, cũng thấy được có người thực dám làm thế a…



      Thời gian cứ thế hai ngày trôi qua, phiền toái tựu lần nữa lại ghé thăm.

      Nam nhân ngày đó bị Mị Nhạn Nhi đuổi , lại mang theo bốn nữ nhân tráng kiện xuất ở trong tiệm bánh bao.

      " Chính là nàng, ngày đó chính là có nàng ta, các ngươi mau bắt nàng ta lại. " Trương mai công chỉ vào Mị Ngạn Nhi hô to, mấy người phụ nhân sau lưng cũng nhảm, liền tiến lên bắt Mị Ngạn Nhi, lại bị Mị Ngạn Nhi nhàng linh hoạt trốn khỏi, Thạch Mặc ở trong phòng cũng nghe thấy thanh, dặn Thạch Triệt ngàn vạn cần phải ra, dặn xong liền ra khỏi gian phòng tiến đến mặt tiền cửa hàng.

      " Uy, nữ nhân ngươi tốt nhất là thúc thủ chịu trói, ngoan ngoãn theo chúng ta , bằng cũng đừng trách ta khách khi. " Bốn nữ nhân tráng kiện tàn , ánh mắt nhìn Mị Ngạn Nhi như nhìn nhìn người chết.

      " Hừ, khách khí liền khách khí, các ngươi cho rằng ta sợ các ngươi à, chỉ là vài tên tay sai thôi, cũng dám trước mặt bổn nương mà kêu gào. " Cũng tốt, rốt cuộc tới rồi, nàng cũng nhàm chán bốn năm ngày, mỗi ngày cũng có việc gì làm, đều có chút giữ ý tứ mà mặt dày ăn chùa(mm :chẳng lẽ để cho chết đói :v), đương nhiên nàng cũng có ý nghĩ ăn cơm của người ta nga.

      " Ngươi rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt, bọn tỷ muội, quản gia nhất định phải đem nàng bắt về, động thủ ! " Nữ nhân xong liền dẫn đầu đoàn người lao đến, ba người còn lại cũng rớt lại phía sau, cùng chỗ đánh tới.

      Mị Ngạn Nhi võ công tuy phải tuyệt đỉnh cao thủ nhưng đối phó với loại cá tôm này cũng đủ dư dả, chỉ cần vài cái đá chân đem bốn nữ nhân đạp đến góc tường.

      " Hừ, đồ bỏ . " Mị Ngạn Nhi vỗ vỗ tay, thưởng cho bốn nữ nhân hai lời bình.

      Trương mai công mở to hai mắt nhìn tin nổi trong nháy mắt người của bị giải quyết, đám người này là chính lãng phí rất nhiều nước miếng mới giựt giây được Đặng quản gia phái ra a.

      " Như thế nào còn chưa cút , có phải cũng muốn chờ ta đánh ngươi ? " Mị Ngạn Nhi vừa vừa chính mình nới lỏng chút gân cốt, toàn thân két két vang lên liên tục, Trương mai công sợ tới mức lui về sau vài bước.

      " Ngươi… coi như ngươi lợi hại, người chờ đấy, ta tin ta trị được ngươi. " Trương mai công sau khi quăng xong câu sau cùng này cũng cần quay đầu mà chạy thẳng , bốn nữ nhân cũng giãy dụa đứng lên, sau khi hung dữ trừng mắt Mị Ngạn Nhi cũng từ đó biến mất còn xuất .

      Các bạn hàng xóm vừa mới nãy bởi vì sợ phiền phức mà trốn , cũng đều chạy ra chỉ trỏ biết gì đó.

      " Tốt lắm, có việc gì rồi, ngươi lấy bánh bao . " Mị Ngạn Nhi phủi tay, vẻ mặt thoải mái đối với Thạch mặc ra.

      Thạch Mặc giật giật miệng giống như muốn gì, nhưng cuối cùng cũng có mở miệng, mang theo gương mặt lo âu tới phòng bếp.

      Sau khi thạch Mặc rời khỏi, Mị Ngạn Nhi cất sắc mặt khinh thường trầm xuống, nhìn đến phương hướng Trương mai công biến mất lộ ra tia cười lạnh.
      Last edited by a moderator: 15/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8

      Từ ngày đuổi bốn nữ nhân kia cũng trôi qua được hai ngày, sau đó vào sáng ngày thứ ba, nàng vừa mới mở cửa trước mặt đụng phải nữ nhân.

      " Ngươi là ai ? " nữ nhân mở miệng trước, khẩu khí tính là quá tốt, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

      " Ngươi là ai?" đối phương khách khí, Mị Ngạn Nhi cũng khách khi theo, mặt lạnh hỏi tới.

      " Ta tới tìm Thạch Mặc. " Nữ nhân mình là ai, trong khi còn chuyển bước vào nhà trong mà .

      Mị Ngạn Nhi mặt lạnh chặn đường của nữ nhân.

      " Tránh ra. " Nữ nhân kiên nhẫn muốn động thủ đẩy Mị Ngạn Nhi ra, nhưng lại bị Mị Ngạn Nhi ngăn cản lại, nữ nhân tựa hồ trong lòng kinh ngạc thoáng qua, lập tức lại đánh tới quyền, lần này uy lực tăng lên rất nhiều.

      Mị Ngạn Nhi xem xét tư thế của người tới liền biết chính mình đụng phải người luyện võ, nghĩ mãi mà Thạch mặc làm sao có thể nhận thức nữ nhân như vậy, có chút vui ném ra quyền, hai quyền đụng nhau, Mị Ngạn Nhi vững vàng đứng chỗ, nữ nhân kia lui lại phía sau hai bước, cao thấp liền định.

      Người đến sắc mặt ngưng trọng lại, cũng vội vã tiến vào, chỉ là nghiên cứu người Nhan Mị Nhi, lúc này sắc mặt Mị Ngạn Nhi cũng tốt lên ít, dù sao đối phương cũng bằng nàng.

      Thạch Mặc lúc này cũng theo thanh mà chạy ra, hai tay còn dính bột mì chưa kịp rửa lại.

      " Mộc tỷ, ngươi đến rồi. " giọng Thạch Mặc mang theo tia vui sướng ràng cùng quen thuộc, lúc chuyện cũng chạy trước mặt nữ nhân.

      Nữ nhân sờ lên đầu của thạch Mặc, trong mắt nhiều hơn tia ôn nhu cùng thương tiếc.

      Mị Ngạn Nhi vừa mới chuyển sắc mặt liền trong sát na mà trở nên trầm, chăm chú nhìn chầm chầm cái tay của nữ nhân ở đầu Thạch Mặc.

      muốn đem tay kia chặt xuống… trong mắt Mị Ngạn Nhi chợt lóe lên tia thị huyết xung động.

      " Mặc Nhi, hơn tháng rồi gặp rồi, có nhớ ta hay ? "

      " Nhớ… làm sao có thể nhớ, Triệt Nhi cũng luôn phàn nàn giận dỗi, Mộc tỷ tỷ như thế nào vẫn chưa trở lại. " Thạch Mặc còn cố ý học theo giọng ôn nhu của Thạch Triệt, nụ cười mặt kia Mị Ngạn Nhi cũng chưa từng thấy qua.

      " Chuyến tiêu này của ta xãy ra ít vấn đề, làm trễ nãi chút ít thời gian của ta, những thứ này là tặng cho huynh đệ các ngươi, nhìn xem có thích ? " nữ nhân đem bọc vác sau lưng đưa tới trước mặt Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi lúc này phát bụi đất khí tức người nữ nhân, tựa hồ trải qua đoạn đường ngắn.

      Vừa quay về liền đến thăm bọn họ, xem ra nữ nhân này quan hệ cùng huynh đệ Thạch Mặc cũng bình thường a, mà theo lời của bọn họ, nàng đại khái cũng biết được nữ nhân này là tiêu sư, vừa trải qua chuyến tiêu cho nên nàng mới chưa gặp qua nàng ta lần nào.



      “Mặc, ngươi có nên giới thiệu nàng cho ta biết chút?” trái ngược với thái độ vừa nãy còn lo lắng, thái độ lại

      thập phần hòa nhã đến bên cạnh Thạch Mặc.

      Thạch Mặc thân thể cứng đờ, cũng phải vì Mị Ngạn Nhi đến gần, mà là vì từ miệng Mị Ngạn Nhi cái chữ “Mặc”.

      “Đúng vậy a, Mặc Nhi, ngươi còn chưa có giới thiệu thoáng qua cho ta bằng hữu của ngươi?” Nữ nhân cũng thu liễm địch ý vừa rồi, cười hỏi Thạch Mặc.

      Thạch Mặc đứng giữa hai nữ nhân, tuy cảm thấy hảo khí giữa hai bên có chút vấn đề nhưng vẫn vì hai người mà giới thiệu lẫn nhau.

      “Mộc tỷ, vị này tên là Nhan Mị Nhi, nàng tại phụ giúp tại tiệm của ta, Mị Nhi, vị này chính là Mộc Linh Đồng, Mộc tỷ tỷ, nhà của nàng ở bên cạnh, chúng ta từ cùng nhau lớn lên.” Thạch Mặc giới thiệu đơn giản qua chút, hai nữ nhân này đều mang ý nghĩa trọng yếu đối với , hi vọng hai nàng có thể trở thành bằng hữu.

      “Phụ giúp? Sinh ý của Mặc Nhi mà cũng cần có người hỗ trợ sao?” Mộc Linh Đồng lời này dù là hỏi Thạch Mặc nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm xem xét Nhan Mị Nhi.

      “Ai bảo tự nhiên huynh đệ Thạch Mặc lại có mị hoặc như thế chứ, bọn ruồi muỗi đều hướng đến chỗ họ mà bám lấy, ta chỉ hảo làm hộ hoa sứ giả thôi, tại đây ngăn cản cái bọn ruồi muỗi kia.” Mị Ngạn Nhi cũng khách khí châm chọc trả lời.

      “Hừ, vừa ăn cướp vừa la làng.” Nếu như hai câu trước của Thạch Mặc nàng còn có chút nghe hiểu… lúc Mộc Linh Đồng nghe câu này xong liền tự nhiên có thể toàn bộ minh bạch.

      “Mộc tỷ, người đừng hiểu lầm, Mị Nhi thực giúp ta giải quyết rất nhiều rắc rối.” Mị Nhi vì hai lần chống lại rắc rối, cũng rất cảm kích, ngày thường đều là Mộc tỷ chiếu cố, bằng bọn cũng thế này mà cuộc sống bình thản trôi qua, nhưng Mộc tỷ cũng luôn bận đưa tiêu, lần này lại có chút hiểu lầm Mị Nhi.

      “Chuyện gì nữa? Lại có người đến tìm phiền toái sao?” Nghe được những lời này của Thạch Mặc, Mộc Linh Đồng cũng nhắm vào Mị Ngạn Nhi nữa, cau mày hỏi Thạch Mặc.

      “Vâng.” Thạch Mặc có chút gật gật đầu bất đắc dĩ, cũng biết vì sao mình lại chọc nhiều phiền toái như vậy.

      “Lần này là ai?”

      “Đại quản gia của Lễ bộ thượng thư Đặng Phúc?”

      “Cái gì, Đại quản gia của Lễ bộ thượng thư? Bọn họ…” Câu kế tiếp của Mộc Linh Đồng cũng ra khỏi miệng, nàng sợ lại làm cho Thạch Mặc thương tâm, nhưng sắc mặt ràng tức giận, cái bà lão kia tuổi cũng ngoài 40 rồi, lại vẫn muốn nghĩ kết hôn với Thạch Mặc, quả khỏi quá buồn cười.

      Chỉ là…

      “Mặc nhi, bọn họ làm gì ngươi?” Nữ nhân này đúng là ỷ thế hiếp người, dựa vào lễ bộ thượng thư chức cao, nếu quả muốn làm loạn… con ngươi Mộc Linh Đồng nhiễm lên thần sắc lo lắng.

      “Nàng sau khi bị cự tuyệt lại phái vài người tới quấy rối, nhưng bị Mị Nhi đuổi .” mấy ngày nay cũng vì tình này mà lo lắng, cảm giác việc này cũng đơn giản mà kết thúc.

      “Ta nghĩ nàng buông tha đâu, nơi này có chút nguy hiểm, theo ta thấy ngươi hay là mang theo Triệt nhi đến chỗ ta ở đoạn thời gian a.” Mộc Linh Đồng tuy cũng có chút danh tiếng, nhưng dân cùng quan đấu, mặc dù đối phương chỉ là đại quản gia thôi nhưng cũng đủ để áp chế bọn họ.

      Nếu như có Mị Ngạn Nhi ở đây lúc này phương pháp này thực sai rất tốt, nhưng Thạch Mặc… nhìn về phía Mị Ngạn Nhi, nếu bọn họ … nàng làm sao bây giờ?

      “Mặc, ngươi tin tưởng ta ? Chỉ cần ngươi tin tưởng ta, ta liền bảo vệ huynh đệ các ngươi chu toàn, ta Mị… Nhan Mị Nhi này dùng tánh mạng cam đoan, nhất định để cho các ngươi bị thương mảy may!”

      Sắc mặt Mị Ngạn Nhi lúc này dị thường nghiêm túc, nàng có chút chờ mong câu trả lời của Thạch Mặc, tin tưởng nàng chứ?

      Thạch Mặc bị lời này của Mị Ngạn Nhi làm cho quá phận sững sờ, thần sắc trong mắt cũng trở nên phức tạp…

      “Mộc tỷ, ta thấy bọn ta vẫn nên ở tại chỗ này a, Mị Nhi nhất định bảo vệ bọn ta.” tin tưởng nàng a, bằng … cũng lưu lại nữ nhân xa lạ ở trong nhà của mình…

      Mộc Linh Đồng lông mày chăm chú nhăn lại, sắc mặt trở nên khó coi.

      “Ngươi xác định ở lại chỗ này?” Đè nén tức giận, Mộc Linh Đồng muốn xác nhận lại nữa hỏi.

      Thạch Mặc gật đầu.

      Mị Ngạn Nhi lộ ra nụ cười, tản ra tia hương vị tà tứ, làm gương mặt nàng trở nên tràn đầy khí tức mị hoặc gì đó.

      Chỉ có điều hai người còn lại đều phát giác thôi.

      “…Ai… được rồi, ta về trước nghỉ ngơi, có chuyện gì tìm ta a.” Trầm mặc hồi, cuối cùng Mộc Linh Đồng cũng buông tha, nàng từ cùng Thạch Mặc cùng nhau lớn lên, có thể chính là người hiểu nhất, người nam nhân này nhìn như ôn hòa, nhưng lại quật cường muốn chết, chỉ cần là việc quyết định nàng liền cũng chưa thấy người nào thay đổi được…


      Last edited by a moderator: 16/3/15
      lyly, Tử Mặclinhdiep17 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9:

      Sau khi tiễn Mộc Linh Đồng , Thạch Mặc xoay người trở về phòng nhưng lại Mị Ngạn Nhi kéo tay lại, đây là lần đầu tiên nàng cảm giác được ràng nhiệt độ của nam nhân, bàn tay trong tay áo chai lỳ dày cộm lộ nam nhân này rất vất vả.

      Mà Thạch Mặc cũng bị động tác thân mật của Mị Ngạn Nhi làm cho hù chết rồi, muốn giãy ra tránh thoát lại mở được lực đạo của Mị Ngạn Nhi.

      "Ngươi làm cái gì… buông tay…” Thạch Mặc nhìn Mị Ngạn Nhi có chút ý tứ thả ra, khỏi sốt ruột quát lớn.

      thả… ta thích nắm tay của ngươi.” lựa chọn lưu lại, lựa chọn tin tưởng nàng, như vậy, nàng đoán rằng (mm(thẹn thùng): … muốn hiến thân :v…) cũng là có chút ít thích nàng, bằng như thế nào có thể lưu lại.

      “Đừng, đừng cái này, nam nữ thụ thụ bất thân… ngươi như vậy… tốt.” Mặt Thạch Mặc có chút đỏ, nàng thích nắm tay của … Chỉ là, ý nàng cho rằng là có ý tứ sao? dám nghĩ thế.

      tốt, có cái gì tốt, ngươi chẳng lẽ thích sao?” Mị Ngạn Nhi nháy mắt mập mờ, phát huy bản sắc vô lại.

      Thạch Mặc bị , gương mặt đỏ bừng, tiến được lùi cũng xong, nghĩ nho tâm tình cứ như vậy mà bị thẳng ra.

      Thạch Mặc thân thể cứng đờ, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

      Thời điểm Mị Ngạn Nhi xuất trong tiệm bán bánh bao, chính là thời điểm bàng hoàng bất lực nhất, chưa bao giờ nghĩ tới loại chuyện như thế lại rơi vào người mình, nhưng cũng thể dự đoán trước, chuyện tình coi như là bình thường cũng theo đó mà bị phá vỡ.

      Kỳ , hết thảy cũng có gì thay đổi, nhưng tâm tình cũng như trước giống nhau, nhất là mỗi lần nữ nhân này thỉnh thoảng xuất trước mặt dường như mọi hơi thở của cũng còn là của nữa.

      Mà cũng trong đoạn thời gian này, việc làm chán ghét xãy ra, lại vì nữ nhân đột nhiên xuất trong tiệm bánh bao nhà mà động tâm!

      Nàng tạo cho người khác cảm giác rất đặc biệt, tuy cực lực thích ứng loại cuộc sống này, nhưng lại cảm nhận được loại khí tức hợp lý này, nàng căn bản thuộc về nơi này, nàng là loại bất cần đời, tùy tâm sở dục, cũng phải loại cuộc sống chèn ép người khác mà có được, nàng như tiểu công chúa chưa từng trải qua gian khổ, mang theo tiếu dung dạo chơi nhân gian xuất trước mặt .

      Nụ cười của nàng có chút du côn, thường xuyên là bộ dáng thèm đếm xỉa nhưng trong ánh mắt ngẫu nhiên lóe lên sắc bén càng làm cho vững tin (vững chắc tin tưởng) nàng phải phàm nhân, nghĩ.... nữ nhân này rồi ngày cảm thấy trò chơi này nhàm chán mà rời a....

      phải người ngu, ngược lại lại là người có tâm tư thập phần ràng, từ bắt đầu việc buôn bán, tiếp xúc với vô số loại người, ít nhiều cũng có con mắt nhìn người, hơn nữa nữ nhân này cũng có cố ý che dấu cái gì, giống như ánh mắt của nàng vậy, nàng thường xuyên dùng loại soi mói hứng thú nghiền ngẫm nhìn , làm cho liệu trước mà tránh kịp, cho nên mới tận lực xuất trước mặt nàng, chỉ là....cái phòng này cũng quá , chỉ có thể tránh trong gian hạn hẹp.

      biết mình ở có chỗ nào tốt khiến nàng thích mình, cũng cho rằng nàng thích mình...Bộ dáng của chính mình ra sao còn tự hiểu lấy ư, nếu như có quẻ bói kia làm gì có người nguyện ý lấy , hơn nữa những người ấy ý tưởng cũng quá ràng, phần lớn toàn tập trung lên đệ đệ dung mạo xinh đẹp của .

      Ai, trước kia cũng chút vọng tưởng nữ nhân lòng , huống chi tại thất thân, còn cái gì mà để vọng tưởng nữa đây....

      nam nhân nhận mệnh này, cũng là nam nhân quật cường, cũng là tự biết bản thân có bao nhiêu phân lượng, hiểu được tâm ý của mình, coi như đối phương dù có đồng ý, mặc dù cảm giác rung động này chỉ là thoáng qua, cũng biết ...thứ thuộc về mình cuối cùng cũng thuộc về mình.

      Dị thường chậm rãi gỡ ngón tay nắm chặt tay mình, Thạch Mặc quay đầu lại mà cứ thế bước vào phòng trong, lưu lại Mị Ngạn Nhi có chút thể tin được.

      Người nam nhân này ràng là có cảm giác với nàng, vì sao lại vẫn như cũ cự tuyệt nàng, nàng biểu đủ ràng sao, làm cho ý nàng sao?

      Nghĩ đến nam nhân bước vào kia, cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay còn chưa kịp biến mất, Mị Ngạn Nhi sắc mặt trở nên dị thường khó coi.

      ....

      Vào buổi tối, khí vẫn giống như ngày thường, tựa hồ cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, chỉ có điều Mị Ngạn Nhi lại trở nên dị thường ân cần, nàng thỉnh thoảng đưa cho Thạch Mặc cùng Thạch Triết đĩa rau, dù bàn chỉ có món duy nhất.

      ....

      "Mị Nhi tỷ tỷ, hôm nay ngươi gặp phải chuyện gì vui sao?" Thạch Triệt giọng hỏi, con mắt có tiêu cự mở to...

      "Ta mỗi ngày đều rất vui vẻ a." Mị Ngạn Nhi qua loa đáp, bất quá sung sướng tiếu dung mặt cũng giống giả cho lắm.

      Thạch Mặc yên lặng nghe hai người chuyện, mặc dù có chút nghi hoặc thái độ của Mị Ngạn Nhi nhưng mà cũng có noi gì, vốn tưởng nàng nhất tức giận, nàng cũng giống loại người chấp nhận để người khác cự tuyệt, chỉ là thái độ tại càng trở nên ân cần, nàng buông tha cho rồi sao?

      Thạch Mặc cảm giác bữa ăn này làm ăn vào có chút vô vị.

      ...

      Sau bữa cơm tối, ba người đều tự trở về gian phòng của mình, nhưng Thạch Mặc dù làm thế nào cũng thể ngủ được, đứng dậy mặc áo ngoài vào, chuẩn bị bước ra ngoài chút.

      Mị Ngạn Nhi trong phòng mực nghe lấy động tĩnh bên ngoài, cửa phòng Thạch Mặc vừa mở nàng liền biết ngay, chờ thêm chút, nàng cũng mặc áo ngoài rồi bước ra ngoài.

      (mm: đồ mặ dày :v)

      "Trùng hợp vậy a, ngươi cũng ngủ được." Mị Ngạn Nhi dùng thanh du côn chào hỏi, xong cũng đợi Thạch Mặc trả lời, liền đến thẳng chỗ rồi ngồi xuống.

      Thạch Mặc thân thể cách xa chút, cảnh giác nhìn Mị Ngạn Nhi.

      "Uy, cần như vậy, ta làm gì đâu." Mị Ngạn Nhi mang theo chút ủy khuất .

      "Mị Nhi, ngươi....ngươi đừng như vậy, ta...ta chỉ là nam nhân bình thường, ta chỉ nghĩ tới cuộc sống bình thường, nếu như ngươi có thể mực ở tại chỗ này, nếu như ngươi thích, mến, nhưng....ta biết đó là có khả năng, ngày nào đó ngươi rời a, ngươi cần gạt ta, ta biết ."

      Đây là lần đầu tiên Thạch Mặc hướng đến người khác thổ lộ tâm tư của mình, Mị Ngạn khỏi kinh ngạc, sau lại dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Thạch Mặc.

      Đây là lần đầu tiên Mị Ngạn Nhi nhìn thẳng vào gương mặt của nam nhân này, tuy khinh thường bị che dấu nhưng nàng lại nghĩ tới bị người khác nhìn thấu tâm tư của mình...Mị Ngạn Nhi lần đầu nhìn thấy nam nhân thế này, Thạch Mặc nhận xét chân .

      "...." Thạch Mặc xong câu đó cũng triệt gọn mọi khí lực toàn thân, có chút vô lực ngồi tại chỗ, yên lặng gì chờ phản ứng của Mị Ngạn Nhi.

      ...
      Last edited: 16/3/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10:

      “…Thạch Mặc, ngươi đừng như vậy, ta là thích ngươi.” Mị Ngạn Nhi cũng trầm mặc hồi, đối với chân tình của Thạch Mặc mà ra.

      Người nam nhân này làm nàng cảm giác rất thoải mái, cá tính của cũng làm nàng rất kinh ngạc, làm nàng nhân tính vốn u xảo trá ngờ cũng gặp được lương thiện cùng thuần thiết, hơn nữa kiên định của cũng làm cho nàng bội phục, chính là ngẫu nhiên chất phác ít, đây cũng là nguyên nhân nơi ở tại, ai bảo bên cạnh nàng cũng chưa từng gặp qua nam nhân như Thạch Mặc chứ.

      Về tâm tính chơi đùa của nàng cũng phải là do Thạch Mặc, mà vì tính nàng xưa nay vốn thế, đối với cuộc đời này, nàng cảm thấy nó như cuộc chơi, hơn nữa cũng chẳng thấy có gì đúng.

      Chỉ là… thái độ này của nàng tựa hồ có chút xúc phạm với người nam nhân này…

      Nghe được lời Mị Ngạn Nhi , Thạch Mặc mặt biến đỏ, lúng ta lúng túng biết cái gì, tuy biết lời đối phương có bao nhiêu phần là , nhưng nghe người mình thích mến chính mình, cũng khỏi mặt đỏ, trống ngực tim đập, có chút khống chế nổi cảm xúc.

      “Ngươi cũng là thích ta a? Mị Ngạn Nhi hỏi tiếp, thân thể cũng hướng lại gần chút ít, tay can đảm đặt lên tay Thạch Mặc.

      Nàng cũng ràng thái độ của nàng, cũng có vài phần kính trọng người nam nhân Thạch Mặc này, nhưng như thế có nghĩa là nàng từ bỏ, nàng đối với nam nhân này có hảo cảm tựu tuyệt đối mất hứng thú lựa chọn buông tha, nàng có thể đổi lại phương thức, làm cho Thạch Mặc tiếp nhận nàng, tin tưởng nàng.

      Mị Ngạn Nhi biểu tình rất chân thành, thiếu chút trước kia hương vị lỗ mãng.

      Thạch Mặc do dự nhìn Mị Ngạn Nhi, mím môi mình chặt, nhưng cũng có cự tuyệt Mị Ngạn Nhi tới gần.

      Ánh mắt của nàng trở nên chân thành, khí tức của nàng cũng trở nên ôn hòa rồi, nhưng...con người thay đổi nhanh vậy sao? Chỉ là... ràng là hoài nghi...là tin...lại nghĩ tới cự tuyệt... người nàng tồn tại loại ma lực, vô luận như thế nào biến hóa cũng muốn cự tuyệt...tay của nàng biến hóa cũng muốn cự tuyệt...tay của nàng có chút mát, che ở tay mình làm cho cảm thấy chấn động toàn thân.

      "Tại sao trả lời, hay là ngươi thích ta, là ta tự mình đa tình? Ngươi ghét bỏ ta tiền thế, còn dựa vào ngươi nuôi ta, đúng hay ?" Vừa Mị Ngạn Nhi còn ác ý véo véo tay Thạch Mặc.

      " có...ta...ta có...ta sao có thể đáp ứng chứ, ta...ta cũng là...thích ngươi..." rốt cuộc cũng .

      Giọng Thạch Mặc càng ngày càng , thẳng sau khi xong căn bản cũng dám nhìn vào mặt Mị Ngạn Nhi, nam nhân như thế cứ thế ra lời đó, đối tượng lại là nữ nhân mới quen vài ngày, nàng có thể hay thấy mình lỗ mãng a?

      "Ha ha a....Mặc, ta liền biết , ngươi là thích ta." Mị Ngạn Nhi cười, con mắt dị thường sáng ngời, nàng tay trái đặt tay Thạch Mặc, tay phải nhân cơ hội này vòng qua eo .

      Tựa đầu lên bả vai Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi cảm giác được khí tức nam tính nhàn nhạt người Thạch Mặc, vị xà phòng nhàn nhạt rất là dễ ngửi...

      Mà Thạch Mặc thời điểm bị tay của Mị Ngạn Nhi vòng qua eo sắc mặt cũng trở nên khó coi, toàn thân cứng ngắc, hô hấp dần dồn dập lên...

      "Làm sao vậy?" Mị Ngạn Nhi cũng cảm giác phản ứng của Thạch Mặc có chút bình thường, cho là thẹn thùng nhưng nhìn kỹ lại sắc mặt có chút tái nhợt, giống bộ dáng thẹn thùng chút nào.

      "Đợi chút...thả ta ra." giọng Thạch Mặc run rẩy , trong lòng vẫn là vượt qua được chướng ngại trong nội tâm, nữ nhân kia...cái đêm kia...cũng là hình ảnh mà vô pháp vĩnh viễn khó quên...

      Kỳ , nàng có phải thực tâm hay cũng trọng yếu, quan trọng là xứng vơi nhiệt tình của người khác, ...

      Thạch Mặc sôi trào muốn khóc, dù cho đêm đó phát sinh chuyện như vậy, cũng chưa từng rơi giọt nước mắt, nhưng tại ngay thời điểm đối mặt với hạnh phúc cũng chính giây phút đó hạnh phúc của cũng cánh mà bay biến mất rồi, muốn khóc...nhưng vẫn khóc được.

      Mị Ngạn Nhi bị giọng run rẩy của Thạch Mặc làm cho hù chết rồi, nàng thả vòng tay Thạch Mặc ra, nhìn kỹ Thạch Mặc, đụng chạm của nàng làm cho người ta chán ghét sao? phải vừa thích nàng ư, vì sao lại kháng cự? Hay là... cũng lừa gạt lại nàng?

      Nghĩ tới đây Mị Ngạn Nhi có chút tức giận rồi, tính tình nàng cũng phải là rất tốt, hơn nữa nàng ghét nhất chính là chuyện tình lừa gạt cùng phản bội!

      "Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" Đè nén của mình vui, thanh coi như ôn hòa hỏi.

      "Ta...chúng ta...Mị Nhi...ngươi hay là bỏ qua ta ...chúng ta thích hợp."Cắn răng cái, Thạch Mặc xong lời cự tuyệt liền xoay người trở về trong phòng.

      Mị Ngạn Nhi tùy ý rời , chỉ là sắc mặt khó coi đứng tại chỗ.

      Thạch Mặc rốt cuộc làm sao vậy, trước sau hai thái độ lại hơn xa nhau như thế...

      ...

      Ngày thứ hai, ba người sáng sớm rời giường, đều tự chuẩn bị công việc của mình, vội vàng dùng qua điểm tâm rồi liền mở cửa tiệm, bắt đầu sinh ý.

      Vài cái nữ nhân bắt đầu làm việc ghé đến mua vài cái bánh bao, sau đó chính là vài gia cảnh sai đại nương, người nghèo làm sao có tiền mua bánh bao chứ.

      Mị Ngạn Nhi lãnh đạm ngồi chỗ bán bánh bao, có khách đưa bánh đến, có khách liền trầm mặc , cứ qua mỗi đoạn thời gian Thạch Mặc bưng ra nồi bánh khác để vào trong mâm, sau đó lại vội vàng trở về phòng bếp, cũng cùng nhau chuyện, hai người lâm vào tình trạng chiến tranh lạnh.

      Kỳ chiến tranh lạnh cũng chính xác, chính là sa vào xấu hổ mà trầm mặc, dù sao chính Thạch Mặc cũng cảm thấy như thế là chiến tranh lạnh.

      Đến khi thời gian ăn cơm sớm rất lâu trôi qua, người tới nơi này cơ hồ cũng còn ai, Thạch Mặc cũng lấy thêm bánh bao ra, sắc mặt Mị Ngạn Nhi cũng triệt để lạnh xuống.

      Vừa lúc này, cách đó xa có vài người vận trang phục quan sai tới...Mị Ngạn có chút nheo mắt lại, ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm vài quan sai tới gần...
      lyly, Tử Mặclinhdiep17 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 11 :

      " Wey wey wey, mau tránh ra, quan phủ làm việc, nhàn tạp thứ dân được tới gần ! " quan sai vừa vừa bên xua đuổi mọi người xung quanh coi náo nhiệt.

      Chỉ chốc lát sau, năm quan sai đứng trước cửa tiệm bán bánh bao, trong đó có quan sai có vẻ là đầu lĩnh sắc mặt có chút khó coi.

      " Các ngươi là người đả thương gia nô của nhà Thượng thư đại nhân ? " quan sai chất vấn.

      Nghe xong lời của quan sai… Mị Ngạn Nhi lộ ra vẻ mặt chính thế.

      Thanh quan sai rất lớn mà phòng cũng rất , Thạch Mặc khắc liền chạy ra, chứng kiến người đến là quan sai, có chút kinh hoảng đứng tại chỗ.

      " Người là ta đánh, nhưng đến nháo là bọn họ, các ngươi chẳng lẽ hắc bạch phân minh mà đến bắt người a ? " trong giọng của Mị Ngạn Nhi cũng có chút khách khí nào, tuy vẫn mang theo ý giải thích nhưng căn bản nàng thừa biết nàng có làm việc gì sai.

      Tuy quốc gia tại hoàng đế minh, chính trị thanh minh, nhưng quan lại bao che lẫn nhau là việc thể nào thay đổi, như bọn họ chỉ là dân chúng quyền thế, nếu quả đắc tội nhân gia chỉ còn cách tự nhận mình xui xẻo.

      " Hừ, đánh người vậy liền theo chúng ta chuyến a." Quan sai cũng nhảm, ý là bọn họ đến đây là để dẫn người về.

      "Hảo, ta cùng các ngươi , nhưng chuyện này hề liên quan đến nàng, nàng chỉ là người giúp việc trong tiệm của ta, ta mới là lão bản." Lúc này Thạch Mặc cắn răng cái đứng lên.

      Mị Ngạn Nhi có chút kinh ngạc nhìn về phía Thạch Mặc.

      Đám quan sai nhíu mày nhìn nhau, cái gã quan sai thủ lĩnh mới lên tiếng: "Ai đánh người bọn ta bắt người đó, người ta báo án đó là nữ nhân, là ngươi."

      "Nàng chỉ là người giúp việc, coi như đánh người cũng là do ta chỉ thị, các ngươi liền bắt ta , chuyện đó hề liên quan đến nàng." Thạch Mặc cũng sợ hãi mà tới trước mặt quan sai, kiên định , làm sao có thể để cho Mị Nhi vì mà gặp hồi lao ngục tai ương.

      "Thạch Mặc! Quay về , chuyện này có liên quan đến ngươi." Mặc dù trong lòng khá cảm động nhưng nàng đường đường là nữ nhân, làm sao có thể đứng phía sau nam nhân chờ che chở chứ, huống chi...nàng cũng đem đám quan gia này để vào mắt.

      xong, Mị Ngạn Nhi liền đem Thạch Mặc kéo lại đẩy về trong phòng, nhưng Thạch Mặc lại giãy dụa muốn nàng rời , quật cường làm cho Mị Ngạn Nhi có chút tức giận.

      " được ta làm sao có thể để cho bọn họ bắt ngươi , cái này nguyên nhân đều tại ta, ta là được rồi, ngươi ở lại chỗ này chăm sóc cho đệ đệ của ta được ?" Giọng Thạch Mặc mang theo chút cầu khẩn.

      " có khả năng, chớ nhảm, ta đánh những người kia căn bản cùng ngươi cũng có quan hệ, ngươi nhiều chuyện làm gì...còn nữa, tin tưởng ta, ta bị gì đâu!" Nửa câu sau của Mị Ngạn Nhi dường như dính sát lên lỗ tai Thạch Mặc, Thạch Mặc chăm chú nhíu lông mày mình lại, quá tin tưởng vào lời giải thích của Mị Ngạn Nhi, cho rằng nàng hơn phân nửa là an ủi mình.

      Dân cùng quan đấu, đạo lý này cũng biết, nếu quả có gì may xảy ra, phát sinh tình gì cũng đến lượt những thường dân như bọn họ làm chủ.

      " được, ta cho ngươi , bọn họ muốn bắt hãy bắt ta." Thạch Mặc vẫn như trước nhượng bộ, rất là cố chấp.

      Đây là lần đầu tiên Mị Ngạn Nhi thấy Thạch Mặc cố chấp như thế, có chút đau đầu, cũng có chút mừng rỡ, ít nhất người nam nhân cũng tại tình này mà phủ quyết quan hệ với nàng, ngược lại dũng cảm đứng ở trước mặt nàng, làm nàng cảm động càng thêm cao hứng.

      "Tốt lắm tốt lắm, hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa, hay là chung cũng được." Tuy về công đạo chỉ là đem nữ nhân này về, nhưng cũng biết phải xử lý nam nhân này như thế nào, thuận tay mang về cũng có mảy may gì quan hệ a.

      " được!" Thạch Mặc còn chưa Mị Nhạn Nhi liền rất nhanh phản đối.

      " được cũng phải , các người đừng có biết tốt xấu, theo chúng ta mau lên, bằng cũng đừng trách ta khách khí." Bọn họ đúng là rất ít , ngày thường bắt người cũng rất ít khi chuyện với người khác, chỉ là lần này phía đặc biệt chỉ thị xuống, ngàn vạn thể để người bị thương, nhất định phải hoàn hảo tổn hao mà đem về, nhưng lại họ phải cẩn thận ngữ khí, đừng có quá phận.

      Điều này làm cho bọn họ rất kỳ quái, nhưng cũng dám thắc mắc/

      " khách khí, hừ, ta muốn cho các ngươi xem cái gì gọi là khách khí." Mị Ngạn Nhi lời này muốn quyết định hảo hảo hảo giáo huấn đám quan sai này rồi, lại dám chọc nàng, hảo hảo giáo huấn phải là nàng, nếu quả việc này biến lớn nàng cùng lắm ra thân phận của mình, đến lúc đó cái gì gây cũng chẳng còn chút nào sót lại.

      Kỳ , đối với Mị Ngạn Nhi mà đây chính là loại trò chơi mới lại, dù sao ngoại trừ mẫu vương ra, cũng có người nào dám bắt lấy nàng, huống chi đám người này chỉ là quan sai.

      "Ngươi..." Người đầu lĩnh cũng sinh khí rồi, phẫn nộ muốn sôi trào lại bị nữ nhân đứng phía sau níu lại.

      "Đầu lĩnh, ngươi quên ư, họ phải đưa phong thư sao, ngươi lúc này hãy đưa cho nàng ta xem a." Nữ nhân kia tuy thanh rất nhưng lại đủ để bọn Mị Ngạn Nhi đứng gần đó nghe được.

      Người đầu lĩnh vui vẻ, lập tức từ trong ngực lấy ra phong thơ, cũng may có quên, thượng cấp dường như cũng dự liệu được trước tình huống này nên cũng cấp công đạo nếu gặp phản kháng liền đưa cho đối phương xem.

      "Đưa cho ngươi." Đầu lĩnh đưa thư tới.

      Mị Ngạn Nhi cau mày mở ra tín thư, chỉ thoáng mà sắc mặt trở nên khó coi..

      ....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :