1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con Gái Của Đại Tá - Miệng Cười Thường Mở (Full 63+4NT) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48

      Editor: TRẦN THU LỆ

      Lần này vừa hết năm, Hướng Vi trở về Đại Liên trước tiên, Tiểu đậu đỏ thích dính lấy ba nuôi, nên theo Hướng Vi về Đại Liên. Trước khi , Hướng Vi dặn dò Chu Thần Dật phải chăm sóc Tiểu đậu đỏ tốt, mới có hơi muốn trở về Đại Liên.


      Trần Đức Cương tám mươi tuổi, xương cốt cũng coi như cường tráng. Lỗ tai của ông cụ có chút lãng, mặc dù ánh mắt có hơi vẩn đục nhưng vẫn có thần. Nhà cũ của Trần gia sớm sửa lại thành biệt thự rồi. Mấy ngày trước, Trần Đức Cương nghe con trai vài hôm nữa Hướng Vi về, ngày ngày ông cụ đều nhìn ra cửa, mong đợi cháu ngoại sớm trở về.


      Hướng Vi xuống taxi, nhìn ông ngoại mặc áo lông màu đen chống gậy đứng trước cửa, trong lòng vừa vui mừng lại vừa khó chịu, bước nhanh tới, kéo tay ông ngoại, ánh mắt có chút đỏ lên, “Ông ngoại, con về rồi.”


      Mặc dù lỗ tai Trần Đức Cương được tốt lắm, nghe cháu ngoại cái gì, nhưng vẫn rất vui mừng, tuy tuổi ông cụ cao, nhưng giọng vẫn còn rất lớn, “Vi Vi về rồi à, mau vào, mau vào… Vào trong nhà cho ấm.”


      Hướng Vi theo ông vào, trong nhà cậu mợ đều có cả. Mợ cười : “Vi Vi con nhìn xem, mấy ngày nay ông ngoại con đều muốn ra cửa nhìn chút, lúc nào cũng hỏi mợ là khi nào Vi Vi về, hôm nay con về là tốt rồi.”


      Hướng Vi cười gật đầu cái, “Mợ, sao thấy bọn em trai.”


      “Tụi nó ra ngoài rồi, vẫn chưa về.”


      Hướng Vi cười hi hi tiếng, trước tiên lên lầu cất hành lí xong rồi mới xuống. Năm nay, Trần Mai về, Tần Đức Cương hỏi: “Vi Vi, sao năm nay mẹ con về?”


      Hướng Vi nghiêng về phía lỗ tai ông ngoại, lớn tiếng : “Trong nhà có khách nên mẹ được, qua thời gian ngắn nữa trở về thăm ngoại.”


      Những năm này Trần Đức Cương mập ra ít, ưỡn bụng như tướng quân, lông mày còn đặc biệt dài, vừa nhìn chính là người sống lâu. Ông ừ tiếng, lại : “Vậy bây giờ con ở đâu?”


      bên, Trần Trường Chinh : “Ba, giờ Vi Vi ở Thượng Hải đấy.”


      “Thượng Hải? Xa như vậy à?”


      Trần Trường Chinh cười : “Ba, Vi Vi muốn dẫn người Thượng Hải chơi đấy ạ.”


      Trần Đức Cương vỗ vỗ tay cháu ngoại, : “Xa như vậy, ông ngoại già rồi, xa được đâu.”


      Hướng Vi ngồi bên người Trần Đức Cương, nắm tay ông ngoại :”Ông ngoại, xa đâu, máy bay rất nhanh tới mà.”


      Trần Đức Cương cười : “Ông ngoại già rồi, thể so sánh với các con trẻ tuổi được. Hằng năm, Vi Vi nhớ về thăm ông ngoại chút là được, cũng biết sang năm con về ông ngoại có còn nữa.”


      Hướng Vi thở dài, năm nay ông ngoại so với tám năm trước về nhìn già ít, cũng còn sức sống giống như hồi đó, trong lòng Hướng Vi thấy có chút khó chịu.


      “Ông ngoại già chỗ nào, ông ngoại phải sống đến trăm tuổi ấy chứ.”


      Trần Đức Cương vui vẻ cười to, “Con đứa này, ông ngoại cũng cầu xin sống lâu trăm tuổi, chỉ cần sinh thời có thể nhìn thấy Vi Vi nhà ta kết hôn sinh con là ông ngoại yên tâm rồi.”

      Hướng Vi cố gắng mở trừng hai mắt, “Dạ phải, ông ngoại nhất định thấy được, đến lúc đó con còn muốn đem cháu cố đến cho ông nhìn nữa.”


      Trần Đức Cương cười : “Tốt lắm, ông ngoại bảo dưỡng thân thể tốt đến khi Vi Vi nhà ta kết hôn sinh con.”


      Trần Trường Chinh cũng cười : “Vi Vi, con cũng đến tuổi kết hôn rồi, sớm nên lập gia đình cũng tốt.”


      Hướng Vi cười : “Dạ, con biết rồi cậu, con vào phòng bếp nhìn chút xem mợ có cần giúp gì .”


      Hướng Vi ở Đại Liên thời gian rồi trở về Bắc Kinh, mấy ngày Tiểu đậu đỏ nhìn thấy mẹ nuôi, khi ở sân bay nhìn thấy Hướng Vi, liền kêu oa oa chạy tới, giống như viên thịt tròn vo nhào vào trong ngực . Hướng Vi ôm chặt Tiểu đậu đỏ, tay chỉ chỉ vào cái trán bé, cười gì đó.


      Chu Thần Dật đứng bên nhìn hai người lớn cười khanh khách, híp mắt cái. Hướng Vi đứng dậy, dắt tay Tiểu đậu đỏ hơi: “Tiểu đậu đỏ, mấy ngày nay có nghe lời ?”


      Tiểu đậu đỏ vội vàng gật đầu, nháy mắt nhìn Hướng Vi, “Mẹ nuôi, Tiểu đậu rất nghe lời, ông ngoại thích, bà ngoại thích, ba nuôi thích, ai cũng thích.”


      Hướng Vi cười cười, ngẩng đầu lên nhìn Chu Thần Dật cái, thấp giọng : “Sao lại đến đây?”


      Chu Thần Dật kinh ngạc nhìn Hướng Vi cái, bé này về Đại Liên chuyến trở lại thế nào lại có chút khác khác vậy, phải là làm mặt xụ sao? Chu Thần Dật cười : “Hôm nay, bố mẹ em ra ngoài ăn cỗ, nên nhờ đến đón em.”


      Hướng Vi ồ tiếng, kéo tay Tiểu đậu đỏ, “ thôi, Tiểu đậu đỏ.”


      Chu Thần Dật lái xe, Hướng Vi ngồi phía sau chuyện với Tiểu đậu đỏ, dọc theo đường Tiểu đậu đỏ cười khanh khách. Hướng Vi giương mắt nhìn Chu Thần Dật cái, “Cái đó, ba mẹ em có là khi nào về ?”


      “Chắc là đến tối về.”


      Hướng Vi ồ tiếng, tay vuốt vuốt đầu của Tiểu đậu đỏ, với Chu Thần Dật, “Tới siêu thị phía trước dừng lại chút, em muốn mua ít đồ ăn.”


      Chu Thần Dật gật đầu cái, sau khi xe dừng lại trước siêu thị, Hướng Vi và Tiểu đậu đỏ tay dắt tay vào siêu thị. Tròng mắt Tiểu đậu đỏ đảo loạn muốn chạy khắp nơi, người trong siêu thị tương đối nhiều, Hướng Vi dám để cho mình con trai chạy khắp nơi, cũng may có Chu Thần Dật theo ở phía sau, Hướng Vi ôm con trai thả vào trong ngực , còn mình đẩy xe về phía trước.


      Hai người tóc đen, mắt đen lại ôm con trai có mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp trong ngực, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng cảm thấy vui mắt, cũng có ít người xung quanh nhìn họ chỉ chỉ chõ chõ, người trong nước chính là như vậy, thích xem cảnh tượng náo nhiệt, vừa vui vẻ vừa đoán mò.


      Hướng Vi mua ít vật dụng hàng ngày, ít đồ ăn vặt cho Tiểu đậu đỏ, mới đẩy xe mua thức ăn này nọ. Mới vừa cầm hai cây rau chân vịt xanh mượt, Hướng Vi liền nhìn thấy người quen bên tủ lạnh.


      Hướng Vi cau mày nhăn mặt, nhìn bóng lưng Lưu Khải vẫn nhúc nhích. Chu Thần Dật nhìn theo tầm mắt , thấy người đàn ông mặc Âu phục màu đen theo người phụ nữ mặc áo khoác màu đỏ, nhìn hai có vẻ rất thân mật. Chu Thần Dật liếc mắt nhìn, thu hồi tầm mắt, nhìn Hướng Vi, “Em biết bọn họ à?”


      Hướng Vi gật đầu, “Là Lưu Khải. Khi còn bé cũng ở cùng trong đại viện với chúng ta đấy, sau đó cha nuôi giải ngũ làm việc trong chính phủ, nên nhà họ cũng chuyển ra ngoài luôn.”


      Chu Thần Dật suy nghĩ hồi, lại nhìn người đàn ông bên kia chút, “ ra là cậu ấy à. Nếu gặp rồi cũng nên đến chào hỏi tiếng chứ.”


      Trong lòng Hướng Vi còn do dự, dù sao chuyện mẹ nuôi lần trước vẫn còn vang vọng bên tai. Chu Thần Dật đến bên chỗ tủ đông, Hướng Vi chỉ đành phải đuổi theo.


      Lưu Khải đẩy xe mua đồ, thần sắc vui vẻ nhìn bên cạnh. Hướng Vi cách bọn họ khoảng chừng năm ba bước chân, dĩ nhiên là đem mọi cử chỉ hành động của bọn họ vào trong mắt. Hướng Vi nắm tay lái xe đẩy chặc, hít hơi sâu, cười : “ Lưu Khải…”


      Lưu Khải nghe có người gọi mình, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy người gọi là Hướng Vi, mặt lộ ra vui vẻ, “Vi Vi, em cũng ở đây à…”


      Lúc này, người phụ nữ mặc áo đỏ cũng ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Hướng Vi nhìn người phụ nữ này cái, là người phụ nữ rất thoải mái, về phần quan hệ với Lưu Khải…
      Hướng Vi cũng tiện có kết luận xằng bậy.


      Lưu Khải, mẹ nuôi và ba nuôi có khỏe ? Vài ngày nữa em thăm bọn họ, mấy ngày trước em về Đại Liên hôm nay mới trở lại.”


      Lưu Khải cười : “Ba mẹ rất nhớ em đấy. Hôm nay đến nhà ăn cơm nhé?”


      Hướng Vi lắc đầu cái, “ được rồi, hôm nay em phải về nhà .”


      Tiểu đậu đỏ bĩu môi, thấy mẹ nuôi lo chuyện với người khác mà để ý đến mình, trong lòng có chút tủi thân, kéo miệng gọi, “Mẹ nuôi…”


      Lưu Khải nghe tiếng gọi quay đầu qua, thấy người đàn ông thân hình cao lớn ôm đứa bé trai trong ngực. Hướng Vi cười với Tiểu đậu đỏ, “Sao vậy Tiểu đậu đỏ?”


      Tiểu đậu đỏ bĩu môi, “Mẹ nuôi, về nhà, về nhà.”


      Hướng Vi lung túng nhìn Lưu Khải cái, vào thời khắc mấu chốt Tiểu đậu đỏ này lại làm cho tuột xích rồi, đừng làm cho người ta lung túng như vậy chứ, tầm mắt Lưu Khải vẫn nhìn hai người nọ, trong lòng trăm biến vạn hóa, mặt lại vui vẻ, “Con nuôi của em à, Vi Vi?”


      “Đúng vậy, mẹ nó bận việc nên em dắt theo nó về đây. Quên giới thiệu. Lưu Khải, đây là Chu Thần Dật, trước kia cũng ở cùng trong đại viện với chúng ta đấy.” Hướng Vi giới thiệu.


      Lưu Khải nhìn Chu Thần Dật cái, “À, ra là Chu sao, đúng là lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau.” Vừa vừa lấy tấm danh thiếp từ trong túi quần ra ngoài, đưa cho Chu Thần Dật, “ Chu, lúc nào rảnh rỗi tìm em trai uống vài chén nhé, lâu rồi em chúng a mới gặp nhau mà.”


      Chu Thần Dật nhận danh thiếp, “Nhất định, nhất định. Đúng là lâu rồi em chúng ta mới gặp nhau.”


      Hướng Vi rất muốn hỏi người phụ nữ kia là ai, nhưng mà Lưu Khải muốn giới thiệu, nên cũng tiện hỏi. Nhưng mà dễ nhận thấy người phụ nữ này cũng tình nguyện bị coi , tay bé kéo tay Lưu Khải, thanh tú : “Lưu Khải, cũng giới thiệu với người ta chút sao?” Cái gọi là người đẹp mềm mại họ Ngô, nhưng mà thanh mềm mại này lại làm cho Hướng Vi nổi cả gai ốc.


      Sắc mặt Lưu Khải vốn còn cười hì hì, giọng của người phụ nữ này vừa cất lên, sắc mặt liền có chút khó coi, đôi mắt che giấu chút lửa giận nhìn người phụ nữ kia, rất nể tình mà kéo tay ta ra. Lưu Khải với bọn họ: “ còn có chút việc phải làm nên trước. Vi Vi, mẹ nuôi nhắc đến em mãi, lúc nào đến cũng được. Chu, lâu gặp nên mấy ngày nữa hai em ta phải uống bữa cho đấy.” xong gật đầu với Chu Thần Dật cái, bước nhanh chân thẳng về phía trước, người phụ kia phía sau gọi chờ chút. Lưu Khải vẫn làm như nghe thấy, tiếp tục về phía trước, người phụ nữ đó chỉ đành phải nhanh chân bước theo .


      Hướng Vu nhíu mày cái, nhìn hai người rời , trong lòng có chút nặng nề, quả nhiên là Lưu Khải này, rất khác với trước kia. Chu Thần Dật nhìn Hướng Vi cái, “ thôi, chúng ta cũng lo mua thức ăn rồi về.”


      Hướng Vi gật đầu cái, có chút yên lòng túy ý mua chút thức ăn rồi về. Đến nhà, lúc xuống xe Hướng Vi hỏi câu, “Chú Chu và dì Diệp có cùng ?” Thấy Chu Thần Dật nhìn mình lên tiếng, Hướng Vi có chút lúng túng : “Ý em là, nếu như bọn họ có ở nhà, vậy vào nhà em ăn cơm tối luôn cũng được, dù sao cũng thuận tiện, cần phải ăn bên ngoài.”


      Chu Thần Dật cười cười, “Được…”


      Khi Chu Thần Dật về mọi người trong nhà cũng trở lại, Diệp Hạo Triết thấy chân mày khóe mắt em trai đều giấu được vui vẻ, rất ăn ý cùng bà xã liếc mắt nhìn nhau, suy nghĩ làm sao hỏi thăm em trai chút.


      Tâm tình Diệp Hân hôm nay có chút tốt, đáng nhẽ tham gia hôn lễ là việc vui, nhưng vấn đề là con trai của Diệp Hân cũng hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa ổn định, lần này Diệp Hân bị kích động lớn, con trai của người ta mới hai mươi lăm tuổi kết hôn rồi, còn con trai mình cũng hơn ba mươi tuổi mà cũng đến lúc nào mới ổn định. Trong lòng Diệp Hân rất tức giận, vừa về đến nhà, cũng chờ đến khi con trai về mà sớm về phòng nghỉ ngơi trước, tránh khỏi đến lúc nhìn thấy con trai lại phát ra hỏa khí.


      Buổi tối, hai em cùng ngủ giường, Diệp Hạo Triết chu miệng nhìn Chu Thần Dật cái, “ này, hôm nay có chuyện gì tốt à? thấy tâm tình em dường như rất tốt phải.”


      có chuyện gì cả.”


      có chuyện gì? Lừa gạt ai vậy! còn biết em sao? Em và Vi Vi…”


      Ánh mắt Chu Thần Dật lạnh cái, Diệp Hạo Triết nhìn thấy ánh mắt của , “Thần Dật, dù sao cũng là trai của em, em nghĩ gì, chẳng lẽ lại biết sao? Em thích ấy, điều này biết rất lâu trước kia rồi.”


      Chu Thần Dật trầm mặt trận, mới nhìn trai mình cái, “Như vậy... nghĩ phải làm như thế nào?”


      Diệp Hạo Triết thở dài, “Thần Dật, đương nhiên là hy vọng em và Vi Vi có kết quả tốt, nhưng mà, nếu như ấy thích em, hy vọng em hãy để ấy .”


      ra coi trọng em như vậy à.” Chu Thần Dật tự giễu .


      “Em trai, chỉ là hy vọng trong các em có người nào vị thương cả. Em là em trai của , hiểu tâm tư của em đối với ấy, em để ấy trong lòng nhiều năm như vậy, nếu phải năm đó cầm nhầm vật ấy của em làm sao biết được tâm tư của em đối với ấy chứ. Thần Dật, xin lỗi, năm đó lừa em có nhìn thấy vật ấy! Thần Dật, cũng phải là trai coi trọng em, chẳng qua chuyện tình cảm thể miễn cưỡng được. Em là người đàn ông, nên có trách nhiệm của người đàn ông! Thành , lúc đó, khi biết chuyện này cũng vô cùng kinh ngạc. năm đó cũng cho là em xứng với ấy, em quá kiên cường, tính khí cũng tồi tệ, hơn nữa, trong đám con nít chúng ta lớn lên trong đại viện, trừ Vi Vi ra, người vừa sạch đơn thuần! ấy tựa như trang giấy trắng, phức tạp, khi đó cũng hy vọng em tìm đến ấy. Nhưng mà bây giờ, lại nghĩ, ra hai cũng rất xứng đôi. Có thể người khác hiểu lắm, nhưng biết, nếu đối tượng là em, vậy em được nhất định làm được, tuy ngoài miệng em thể lời ngon tiếng ngọt, nhưng trong lòng lại vì người ta mà suy nghĩ rất nghiêm túc. Thần Dật, những thứ đều , em muốn làm gì cũng ủng hộ em!”


      Chu Thần Dật xoắn xuýt chân mày, nghiến răng nghiến lợi : “Diệp Hạo Triết! ra khi đó biết rồi.”


      Diệp Hạo Triết thấy em trai xoa tay hăm he, vội vàng khoát tay : “Em trai, cũng chỉ là muốn nhìn xem em kiên trì đến chừng nào thôi mà, đây là quan tâm em đấy chứ, rèn luyện ý chí cho em!”


      Chu Thần Dật hừ lạnh tiếng, dù ai nếu bị nhìn thấu suy nghĩ từ nhiều năm trước nữa cũng đều cảm thấy thoải mái, huống chi người này lại là trai của ! Thế nhưng có phúc hậu núp ở sau lưng cười nhạo như vậy!


      Diệp Hạo Triết thấy em trai ngoài cười nhưng trong cười liếc mắt nhìn mình, bàn về đánh nhau, điên nhiên phải là đối thủ của đứa em trai này. Diệp Hạo Triết cười ha ha, nhìn Chu Thần Dật cái, làm bộ ho khan mấy tiếng, “Em trai, em muốn đem Vi Vi thu phục sớm chút sao?”


      Quả nhiên là Chu Thần Dật hăm he nữa, Diệp Hạo Triết thở phào nhõm, “Em nha, vẫn còn non nớt lắm. Nhớ lúc đó khi theo đuổi chị dâu của em, tốn biết bao nhiêu tâm tư, dùng bao nhiêu thủ đoạn. Tính khí của chị dâu em cũng biết, cứng mềm đều ăn, cuối cùng cũng phải bị lấy về nhà rồi sao.”


      Diệp Hạo Triết nhắc tới cao lao vĩ đại năm đó thế nhưng dương dương tự đắc, Chu Thần Dật hừ lạnh tiếng, “ cho rằng em biết sao, Vũ Dương là khi nào ra đời, hả?” Đòn phủ đầu của Chu Thần Dật như chậu nước lạnh đổ xuống, ngầm trách mắn chính là dùng thủ đoạn đàng hoàng, đó là do bọn họ có con nên mới cưới!


      Sắc mặt Diệp Hạo Triết xanh méc, “Xú tiểu tử, em biết cái gì! Chuyện tình nam nữ chính là đạo lý hiển nhiên mà, đúng vậy, em ít giả bộ đứng đắn cho , cũng tin, đợi đến khi em và Vi Vi chính thức quen nhau, cũng tin là em có thể nhẫn nhịn được. Tên xú tiểu tử em mà còn biết sao? Đừng có giả bộ trước mặt , tâm niệm nhiều năm như vậy, em tưởng biết những suy tính trong lòng em à, thế nào nữa cũng là sư phụ của em phải sao, đồ đệ là dạng người gì còn hả! Bây giờ đừng ở đó mà cười nhạo , đợi thêm thời gian nữa nhìn xem là ai bị hành hạ! cũng thèm nghe em nữa, tự mình cân nhắc .”
      Phương Lăng, Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    2. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      tiên hạ thủ vi cường

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49

      Editor: TRẦN THU LỆ

      Năm mới vừa qua, Hướng Vi liền thu dọn hành lý chuẩn bị trở về Thượng Hải. Trần Mai nỡ xa con , liền ngừng cằn nhằn ở Thượng Hải phải tự chăm sóc mình tốt, nếu có chuyện gì nhờ Chu Thần Dật giúp tay. Mấy ngày nay Trần Mai và Tiểu đậu đỏ cũng quen thuộc, tình đối xử với Tiểu đậu đỏ như cháu ngoại, suốt ngày gọi bảo bối, bây giờ đứa muốn , đúng là nỡ xa ngay được.


      Lúc chờ máy bay,Tiểu đậu đỏ chớp mắt nhìn xung quanh, “Mẹ nuôi, tại sao ba nuôi trở về cùng với mình?”


      Hướng Vi sờ sờ đầu Tiểu đậu đỏ, “Ngày nghỉ của ba nuôi vẫn còn chưa xong, chờ ba nuôi nghỉ hết rồi cũng về.”


      Tiểu đậu đỏ tình nguyện chu miệng, thân thể bé giãy dụa, Hướng Vi chặn bé lại, “Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, Tiểu đậu đỏ ngoan ngoãn ngồi xuống nào.”


      Lúc này Tiểu đậu đỏ mới ngoan ngoãn ngồi ngồi xuống, tay bé nắm dây an toàn của mình. Hướng Vi thấy dáng vẻ hồi hộp của con trai, khỏi cười mấy tiếng, lại kiểm tra dây nịt an toàn lần nữa, sờ sờ đầu con trai, hy vọng làm dịu tâm tình hồi hộp của bé chút, qua đường băng khá dài, rốt cục máy bay cũng cất cánh. Ánh mắt Tiểu đậu đỏ nhìn ra bên ngoài, “A, a, bay, bay…”


      Hướng Vi thở dài nhìn những đám mây trắng ngoài cửa sổ. Trở về được bao lâu, mới vừa qua năm mới lại phải vội vàng rời , thể bên cạnh ba mẹ tận hiếu, trong lòng Hướng Vi có chút mất mác, tuy là con được nhặt về nhưng ba mẹ đối xử với rất tốt. Mấy năm nay chỉ lo bận rộn chuyện của mình mà để mắt đến bọn họ, suy nghĩ lại chút, đúng phải là “Đứa bé ngoan”.


      Lúc còn lo lắng con lớn lên, trường lớp bài vở, sau khi lớn lại lo lắng chuyện hôn nhân đại của con , cả đời này ba mẹ phải chỉ lao tâm khổ trí đến tương lai, nghiệp của con cái thôi sao? Ánh mắt Hướng Vi hơi chua chát, vội vàng nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ. Tháng năm năm nay, tròn hai mươi sáu tuổi rồi. Lúc về Đại Liên cũng bị hỏi đến chuyện riêng tư, cùng mợ trò chuyện với nhau rất nhiều. Mợ là người rất tiến bộ, thậm chí còn cùng chuyện thầm mến năm đó với mợ, rồi đến chuyện của Chu Thần Dật nữa, thể , từng trải trong cuộc sống của mợ ấy phong phú hơn , hàng theo cậu bôn ba bên ngoài, gặp chuyện cũng nhiều, lại cộng thêm kết hôn với cậu hơn hai mươi năm, sinh được ba người con, mợ ấy ra những lời đó quả làm cho rất xúc động.


      Nếu như khoảng thời gian trước và Chu thần Dật có chút bất hòa, đuổi theo, trốn tránh, sau khi trở về, quan hệ của hai người có chút biến hóa . Sau khi từ Đại Liên trở về Bắc Kinh, Hướng Vi nghĩ, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên thôi, lại cũng ghét phải sao, quả cũng thể cứ mực trốn tránh, cứ giằng co như vậy cũng được.


      Hướng Vi mở lớn hai mắt, quay đầu lại, thấy Tiểu đậu đỏ vẫn nhìn mình, cười cười, “Tiểu đậu đỏ, mệt ngủ lát , đợi đến khi con dậy chúng ta đến Thượng Hải rồi.”


      Tiểu đậu đỏ gật đầu cái, Hướng Vi sửa sang quần áo của bé lại chút, rồi lấy tấm chăn đắp lên người bé.


      Sau khi hai người xuống máy bay, Hướng Vi đón Taxi về chỗ ở, đến siêu thị gần nhà mua chút đồ ăn, về đến nhà quả nhiên là chị Julie vẫn chưa về. Hướng Vi vào bếp làm cơm tối, Tiểu đậu đỏ ở phòng khách nghịch điện thoại của mẹ nuôi, được lát lại tung tăng chạy tới, “Mẹ nuôi, mẹ nuôi, tin nhắn của ba nuôi.”


      Mặc dù Tiểu đậu đỏ biết chữ nhiều lắm, nhưng những chữ điện thoại lại biết, Hướng Vi bận cầm cái xẻng trong nồi, nghiêng đầu với Tiểu đậu đỏ: “Tiểu đậu đỏ, bây giờ mẹ nuôi bận, con ra ngoài chơi trước .”


      Cái miệng nhắn của Tiểu đậu đỏ trề ra, “Con muốn gọi điện thoại cho ba nuôi…”


      lâu sau liền nghe thấy thanh non nớt của Tiểu đậu đỏ truyền đến, Hướng Vi nghe bé chuyện trong phòng khách rất vui vẻ, lắc đầu cười cái, bưng cơm tối ra. Tiểu đậu đỏ thấy mẹ nuôi ra, tròng mắt nhìn Hướng Vi xoay chuyển, trong miệng nhanh: “Ba nuôi, Tiểu đậu đỏ phải ăn cơm rồi.”


      Ở bên kia biết Chu Thần Dật gì, Tiểu đậu đỏ liền cầm điện thoại lật đật chạy tới, nhìn Hướng Vi : “Mẹ nuôi, ba nuôi hỏi mẹ nuôi làm món ăn ngon gì vậy?”


      Hướng Vi nhìn Tiểu đậu đỏ cái, “Nhanh rửa tay rồi ăn cơm.”


      Tiểu đậu đỏ cầm điện thoại, trả lời: “Ba nuôi, rửa tay ăn cơm, oa, toàn là món con thích, ba nuôi có muốn ăn ?”


      Bên trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Chu Thần Dật, Hướng Vi nhìn Tiểu đậu đỏ cái, xới cơm ra, “Tiểu đậu đỏ, phải ăn cơm rồi, tạm biệt với ba nuôi .”


      Tiểu đậu đỏ chu cái miệng nhắn lên, cười híp mắt, vào điện thoại: “Ba nuôi, tạm biệt! Ba nuôi nhớ về dẫn Tiểu đậu đỏ chơi nha!”


      Tiểu đậu đỏ bĩu môi, vừa nghe điện thoại vừa ngẩng đầu nhìn Hướng Vi, “Dạ, Tiểu đậu đỏ biết rồi. Tạm biệt ba nuôi.”


      Tiểu đậu đỏ đặt điện thoại lên bàn, chạy vào bếp rửa tay.


      Mới vừa cơm nước xong bao lâu nhận được điện thoại của chị Julie gọi đến ở Cửu Trại Câu, bốn giờ chiều mai đến Thượng Hải, bảo Hướng Vi ngày mai lái xe đến sân bay đón , còn Tiểu đậu đỏ nhờ người trông hộ.


      Trong lòng Hướng Vi thầm Julie chị cũng là nhẫn tâm, gặp con trai lâu như thế mà cũng thèm nhắc đến. Hướng Vi nhìn mặt mũi Tiểu đậu đỏ ngủ say mà thở dài.


      Ngày hôm sau, Hướng Vi quả biết đem Tiểu đậu đỏ gửi ở đâu nữa, để trong nhà nhất định được rồi, con trai còn mà nhốt trong nhà xảy ra chuyện mất. Hướng Vi suy nghĩ chút, lại nhớ đến người, vội vàng gọi điện thoại cho Thôi Mạn.


      Cũng may là chị Thôi Mạn ở nhà, Hướng Vi lái xe đia mua vài thứ rồi đem Tiểu đậu đỏ qua, khi ở xe với Tiểu đậu đỏ, buổi tối đến đón bé về.


      Hai vợ chồng Thôi Mạn đều có ở nhà, chăm sóc Tiểu đậu đỏ cũng rất vui lòng, còn trêu ghẹo Hướng Vi khi nào có con trai xinh đẹp như vậy, Thần Dật có biết , v.v… Hướng Vi cười trả lời, nếu đứa con trai xinh đẹp như vậy tốt, Tiểu đậu đỏ là con nuôi của thôi.


      Thời gian eo hẹp, Hướng Vi ngồi chơi khoảng ba mươi phút rồi , khuôn mặt nhắn của Tiểu đậu đỏ khóc oa oa muốn dính Hướng Vi, Hướng Vi quyết tâm lái xe nhanh, thấy con trai vừa khóc vừa đuổi theo, trong lòng Hướng Vi cũng chịu nổi, thầm Julie chị người phụ nữ nhẫn tâm mà!


      Lái xe đến sân bay Phổ Đông, mới ba giờ năm phút, máy bay vẫn chưa hạ cánh, Hướng Vi đành ngồi xe chờ ấy. Qua lát sau, điện thoại di động Hướng Vi vang lên, người gọi là chị Julie.


      Hướng Vi vừa nghe điện thoại vừa mở cửa xe bước xuống vào sân bay. Julie liếc mắt nhìn thấy Hướng Vi, kêu to vào điện thoại, Hướng Vi cũng nhìn thấy liền vui vẻ chạy tới.


      Hướng Vi nhìn quanh Julie vòng, “Chị Julie, lâu rồi gặp, nhìn chị càng trở nên xinh đẹp hơn nha.”


      Julie trợn mắt nhìn Hướng Vi cái, “Chỉ được cái khéo ngọt thôi.” Khóe miệng Julie nhịn được giơ lên, chỉ vào người đàn ông ngoại quốc to lớn, : “Đây là bạn của chị, Alexander.” Rồi dùng tiếng giới thiệu Hướng Vi với ta.


      Hướng Vi có chút bối rối, người đàn ông này cao chí ít cũng phải cao hơn 1m9, lộ ra khuôn mặt đẹp trai điển hình của người Bắc Âu. Hướng Vi nhìn gương mặt này cùng gương mặt với Tiểu đậu đỏ giống nhau như đúc kinh ngạc thôi. Hèn chi, hèn chi hôm nay chị Julie để mang Tiểu đậu đỏ đến, trong lòng Hướng Vi trăm biến vạn hóa, vẫn là chào hỏi với ta.


      Trong lòng Hướng Vi có nhiều chuyện muốn hỏi Julie, nhưng ràng bây giờ phải là thời điểm tốt. Alexandra cũng vài câu Trung văn sứt mẻ, nhưng mà cũng chỉ vẻn vẹn với “ mạnh khỏe”, “Cảm ơn”! So với Trung văn của Tiểu đậu đỏ là còn kém xa.


      Julie bảo Hướng Vi lái xe đưa Alexander đến khách sạn trước, Hướng Vi ngồi phía trước nghe hai chuyện, nhưng mà họ bằng tiếng nên nghe hiểu bọn họ gì cả, là làm cho Hướng Vi rất cấp bách.


      Người Hướng Vi thấp, so với Julie thấp hơn mảng lớn rồi, vậy mà hôm nay đứng trước mặt Alexander, Hướng Vi muốn độn thổ cho xong, là “Áp lực như núi mà” mà.


      Sau khi đưa Alexander đến khách sạn xong, hai người vừa ra ngoài, Julie nhìn Hướng Vi cái, “Có gì trở về rồi chị cho em biết, bây giờ đó Tiểu đậu đỏ trước .”


      Hướng Vi gật đầu nhìn Julie cái, “ là cha ruột của Tiểu đậu đỏ!”


      Julie ừ tiếng, tựa lưng vào ghế, “Đúng vậy, chính là ta.”


      Hướng Vi thấy chị Julie có chút mệt mỏi, cũng thêm gì nữa, lái xe đến nhà Thôi Mạn đón Tiểu đậu đỏ.
      Phương Lăng, Tôm Thỏhonglak thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50

      Editor: TRẦN THU LỆ


      Hai chị Hướng Vi đến đón Tiểu đậu đỏ về, Tiểu đậu đỏ vừa nhìn thấy mẹ vô cùng vui mừng, dính vào Julie chịu buông, ba người vào nhà hàng ăn tối rồi mới về nhà.


      Về đến nhà, Tiểu đậu đỏ ngủ thiếp , khuôn mặt bé hồng hào, Julie ôm con trai vào phòng ngủ xong rồi trở lại phòng khách. Hướng Vi ngồi ghế sa-lon xem ti vi, Julie cười cười, đến, “ ngủ à?”


      Hướng Vi nhìn đồng hồ tường chút, “Vẫn chưa buồn ngủ.”


      Julie ngồi ghế sa-lon trầm mặt hồi, cuối cùng móc gói thuốc lá ra ngoài, nhìn Hướng Vi cái, “ ngại chứ?”


      Hướng Vi lắc đầu cái, tỏ ý ngại, Julie hút vài hơi, rồi nhả ra vài vòng khói trắng, mới chậm rãi : “Vi Vi, ta ly hôn rồi.”


      Hướng Vi sững sốt chút, rất nhanh phản ứng kịp ta trong miệng chị Julie là ai. Julie thở dài, “Lần này, cũng là do chị tình cờ gặp lại ta thôi.”


      Hướng Vi nhíu mày cái, “Vậy chị còn thương ta sao?”


      Julie cười mấy tiếng, cười đến nước mắt cũng chảy ra, trực tiếp trả lời câu hỏi của Hướng Vi, hút mạnh vài hơi thuốc, nhưng mà hút nhanh quá lại bị sặc, ngồi ghế sa-lon ho khan, Hướng Vi vội vàng đưa qua cho ly nước ấm.


      Julie khoát tay cái, Hướng Vi đem lý nước đặt trước mặt , “Uống chút nước cho trơn cổ họng .”


      Julie nhìn chằm chằm vào ly nước, “? Nhiều năm như vậy, chị lập thành thói quen mình cuộc sống. ta biết đến tồn tại của Tiểu đậu đỏ, chị cũng muốn cho ta biết, giữa bọn chị chỉ là quá khứ mà thôi.”


      Hướng Vi có chút đồng ý, “Chị Julie, chuyện của hai người, em là người ngoài cuộc nên cũng tiện nhúng tay vào, nhưng Tiểu đậu đỏ dần dần lớn lên cũng cần phải có người cha. Rốt cuộc, con cái vẫn là vô tội.”


      Julie lắc đầu, “Em cho rằng chị thể làm người mẹ tốt được sao?”


      phải, chị Julie, chị là người mẹ tốt cũng là người mẹ dũng cảm. Tha hương cầu thực ở đất khách, trong lúc mang bầu khó khăn như vậy mà chị vẫn nghĩ tới vứt bỏ đứa bé này, nếu như đổi ngược lại là em, em nghĩ, em làm được giống như chị vậy đâu.” Hướng Vi là , nếu như đổi lại là , Hướng Vi đoán chừng mình có can đảm để sinh đứa bé này ra.


      Julie trầm mặc hồi, “Vi Vi, nhiều năm trước chị ta. Dù cho, ban đầu khi tham gia hôn lễ của chị cũng cảm thấy đau lòng khó chịu, nhưng mà lần này gặp nhau, chị phát người đàn này sớm còn là người đàn ông năm đó nữa rồi. tat hay đổi, chị thay đổi, bọn chị đều thay đổi.”


      Đề tài này làm cho Hướng Vi có cách nào tiếp, phải là Julie, cũng chưa từng trải qua chuyện như thế, bây giờ nữa cũng vô lực.


      Julie nhìn đèn đuốc bên ngoài, đứng dậy đến bên cửa sổ thủy tinh nhìn lại, “Chị giấu ta nhiều năm như vậy, cũng muốn cho ta biết chị có đứa bé. Đừng nhìn dáng người ta cao lớn, nhưng tính cách lại rất yếu đuối và ích kỷ, năm đó chị cùng với ta là thời điểm tình cảm tốt nhất của bọn chị, nhưng…. ta lại muốn Pháp, chị chị muốn Nhật Bản, nhưng ta vẫn mực muốn Pháp, lại cái mà vì chị thế này thế kia, làm cho chị rất tức giận, chị cười nếu vậy chia tay, ta lại đồng ý . Lần này gặp nhau, chị phát , người đàn ông này so với trước kia lại càng thêm dối trá, mặc dù năm đó ta có chút mềm yếu, nhưng chí ít khi đó cũng có chút lòng, còn ta của hôm nay… A, người đàn ông như vậy làm có thể có tình cảm chân thành. Nếu trước kia, biết ta ly hôn, vì con trai chị còn có thể nghĩ biện pháp để nối lại. Nhưng hôm nay, thể nào, chị cũng muốn để cho Tiểu đậu đỏ có người cha như vậy. ta xứng với chị!”

      Mấy chữ cuối cùng Julie càng thanh càng mạnh mẽ, Hướng Vi nhíu mày, từ từ tới, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chị Julie, xin lỗi, em…”


      “Vi Vi, đừng xin lỗi, giữa chị em chúng ta cần phải như vậy đâu. Nếu như có em làm sao có Julie của ngày hôm nay, em cũng là muốn tốt cho chị và Tiểu đậu đỏ mà thôi. Chị đồng ý với em, nếu như có ngày chị gặp được người đàn ông tốt về mọi mặt chị suy nghĩ tìm người cha cho Tiểu đậu đỏ.” Julie cười .



      Hướng Vi giang hai tay ôm chặt Julie, Julie vuốt vuốt sống lưng Hướng Vi, “Vi Vi, cảm ơn em!”


      Hướng Vi là người có lúc lãnh huyết đến lợi hại, có lúc lại mềm yếu đến chịu được. Trong mắt Hướng Vi ngân ngấn nước mắt, “Giuwax chúng mà còn gì cảm ơn với cảm ơn.”


      Julie thấy đúng là khóc là khóc liền, vội vàng vỗ vỗ , “Xem em kìa, khóc cái gì mà khóc. Khóc đến là khó coi.”


      Hướng Vi bật cười tiếng, “Em đâu có khóc, chỉ là do bụi bay vào mắt nên khó chịu mà thôi.”


      Julie chu miệng, “Phải, phải, là bụi bay vào mắt. Đúng rồi, Vi Vi, em và Chu Thần Dật…”


      Hướng Vi mở trừng hai mắt, “Em nghĩ thông suốt rồi, bất luận thế nào nữa bọn em quen biết nhiều năm như vậy, em cũng có thể hiểu ấy phần nào. Em nghĩ cũng nên thử lần.”


      Julie vỗ vỗ bả vai Hướng Vi, “Được, được, em có thể nghĩ như vậy là được rồi.”


      Hướng Vi lại : “Nhưng mà kết quả cuối cùng của chuyện này là như thế nào, em cũng biết, tất cả tùy duyên thôi.”


      Julie nhếch miệng, “Bất luận như thế nào, em có thể bước đến bước này cũng dễ dàng gì. Lúc chị còn nghĩ tính tình này của em biết còn kéo dài tới bao giờ nữa đấy.”


      Hướng Vi thở dài, có chút tự giễu : “ ra suy nghĩ kĩ lại chút, ấy chưa chắc phải là đối tượng tốt, sinh ra ở thế giới mạnh mẽ như vậy, suốt ngày cái gì mà em, em chẳng qua chỉ là chuyện vớ vẩn mà thôi, cuối cùng cuộc sống vẫn là cuộc sống.”


      “Vi Vi, chị phát em đặc biệt bi quan, ngay cả chị cũng còn mất hy vọng đối với cuộc sống tương lai mà sao em lại những lời như vậy chứ.”


      Hướng Vi nhún nhún vai, “Em chỉ là sống chân thực thôi mà. Có phải miệng em rất xấu , ràng là chuyện rất tốt đẹp đến miệng em lại trở thành xấu xa. Haiz, khó trách mấy năm nay cũng có ai theo đuổi em.”


      Julie vừa gõ đầu vừa : “Em cũng sai, thế giới vốn là như vậy, tình đơn thuần lâu dài, chúng ta cũng chỉ là người bình thường, vì cuộc sống mà vật lộn. Nhưng, chị vẫn hi vọng Vi Vi em có thể hạnh phúc.”


      Trong đôi mắt to của Hướng Vi thoáng qua chút gì đó, nhưng ở dưới ánh đèn mông lung căn bản là nhìn thấy , “Chị Julie, mặc dù em là người thực tế nhưng cũng phải là người có thể dễ dàng thỏa hiệp. Đối với Chu Thần Dật, mặc dù là thích, nhưng ít ra em cũng chán ghét ấy phải sao. Tuy ấy là người có hơi mạnh mẽ, lại có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, nhưng vẫn là người có trách nhiệm, hai, con người của em có lúc nóng lạnh, tính tình lại kỳ cục, tính khí cũng tồi tệ, phỏng chừng cũng có mấy người đàn ông chịu được em.”


      Julie nghe lời tự giễu của cười ngặt nghẽo, “Em người này nha, Chu Thần Dật làm rất đúng chuyện, là cứ quấn chặt lấy em phương pháp tốt.”


      Hướng Vi nghe vậy hơi có chút thể làm gì nhìn Julie, Julie vỗ vỗ , “Được rồi, ngủ thôi. Hôm nay chị mệt mỏi lắm rồi, cũng dám thức đem cùng với em đâu.”


      Khoảng thời gian tiếp theo, Hướng Vi và Julie lo nghiên cứu phim hoạt hình mới, cách nhiều năm như vậy, đối với nội dung Kiếm tiên phần lớn là quên hết, chỉ nhớ mơ hồ số hình ảnh, còn rất nhiều thứ phải hoàn chỉnh nữa, bất kể là nội dung hay nhân vật đều phải đổi mới phong phú, nhân lực trong công tay căn bản là đủ, nếu muốn đào góc tường nhà người ta bạn phải có số tiền đáng kể. Vả lại công ty vận hành được mấy năm nhưng vẫn chưa có được tác phẩm tốt, làm gì có nhà đầu tư nào mà chịu để ý đến cái công có quy mô như vậy! Có câu xu tiền cũng làm khó hùng hảo hán, đúng là có lý mà, vì để tiết kiệm tiền vốn, Hướng Vi đưa mắt nhìn những sinh viên đại học, mặc dù người trẻ tuổi chưa có đủ kinh nghiệm, nhưng giá tiền lại rẻ, hơn nữa tất cả đều có tinh thần hăng hái, hai
      Chương 50:

      Người cùng lên kế hoạch quyết định đến trường đại học nhìn chút.

      Tính tình Hướng Vi rất bướng bỉnh, nếu muốn làm gì, dù có tốn bao nhiêu sức lực cũng nhất định phải làm, điển hình là loại người chưa thất quan tài chưa đỗ lệ. Tính tình của Julie cũng thế, nhưng mà so với Hướng Vi Julie lại càng mạnh hơn. Gần đây, mọi người trong công ty đều bận rộn đến sức đầu mẻ trán, nhưng đa số mặt đều tràn đầy vui vẻ, ngàng hoạt hình trong nước vị trí đáng xấu hổ, chiếu ra ngoài trừ trẻ em ra chẳng còn ai xem những thứ ngay thơ này lại còn nội hàm gì đó! Trước kia từng nghe người ta qua câu như thế này: làm phim hoạt hình có tiền, có tiền là do phải làm phim hoạt hình. Làm nghề này mọi người đều rất hiểu , chỉ cần nhờ vào người mấu chốt phúa ZF đối ngàng công nghiệp này có nâng đỡ hơn nữa lại vô cùng khả quang.

      Mấy ngày nay, Hướng Vi và Julie vì chuyện này mà suy nghĩ muốn nát đầu, nhưng nguyên bản là công ty , bạn tưởng người cũng để bạn vào trong mắt sao? Hướng Vi nổi giận, cổng sau mà đúng , được, mặc dù nhà Hướng Vi là quân nhân, nhưng quân đội chính là nơi có rất nhiều nhân tố phức tạp, càng cao cấp, càng rắc rối khó hiểu, khoan hãy , cứ tìm tòi như thế này thêm nữa đúng là khiến cho Hướng Vi tìm tới người! Nhưng mà Hướng Vi cũng nghĩ tới Lưu Khải đúng là quen biết với người phía , cho nên cuộc sống này là thần kỳ, Hướng Vi ngủ cũng phải tỉnh dậy.

      Chu Thần Dật trở lại được thời gian, lúc rãnh rỗi cũng đến đón Tiểu đậu đỏ ra ngoài chơi. Hướng Vi đối xử với so với mấy thàng trước quả là tốt hơn chút, ít nhất lúc nhìn thấy gương mặt cũng đen lại nữa, mặc dù Hướng Vi ghét , nhưng mà cũng đừng hi vọng xoay chuyển vây quanh . Nhiều năm trước kia, Hướng Vi hiểu thể đem trứng gà đặt vào rổ được, đàn ông cũng giống như vậy, nhất quyết thể đem hi vọng đặt người đàn ông được, bất luận sau này quan hệ của hai người là như thế nào nữa nhất định đem toàn bộ kỳ vọng phó thác người đàn ông! Ở cái xã hội này, phụ nữ nhất định phải có bản lĩnh của mình, nếu xa đàn ông phụ nữ đều có thể sống tùy ý phấn khởi! Đối với Hướng Vi mà , cái chức bà chủ gia đình này khác nào là tự chặt đứt đường lui cho mình! tuyệt đối vì người nào mà buông tha cho nghiệp của mình cả, nếu nhất định phải lựa chọn giữa đàn ông và nghiệp tình nguyện lựa chọn nghiệp mà tuyệt đối phải là đàn ông!

      Mùa xuân đến, thời tiết càng ngày càng ấm lên, đối với Hướng Vi mà thời gian này rất hài lòng, công việc thuận lợi, về phần tình ….khoảng cách này khá vừa vặn, tính là quá gần, cũng tính là quá xa. So với mạnh mẽ trước kia, bây giờ Chu Thần Dật rất lịch , còn hỏi những vấn đề ngổn ngang kia nữa, hai người cũng ăn ý đế cập đến những chuyện trước kia, ép buộc Hướng Vi, điều này làm cho thở phào nhõm nhưng đồng thời đối với cũng dần dần có chút xíu cảm giác.

      Tuy giữa Hướng Vi và Chu Thần Dật tính là phát triển nhanh chóng khác thường, nhưng lúc hai người mang theo Tiểu đậu đỏ ra ngoài chơi cũng trơ mắt nhìn giống như trước, mà là có lọa khí ấm áp thản nhiên tràn lan giữa hai người, về điều này ngay cả con trai nho cũng có chút khác thường, nhưng mà Tiểu đậu đỏ cũng hiểu rốt cuộc là khác thường ở chỗ nào!

      Lại đến ngày chủ nhật, Hướng Vi và Chu Thần Dật dẫn Tiểu đậu đỏ đến khu vui chơi trở về, Hướng Vi ôm Tiểu đậu đỏ ngồi bên cạnh vị trí ghế lái, nhìn Chu Thần Dật chút, “Có muốn lên nhà ngồi chút rồi về ?”

      Chu Thần Dật nhìn cái, cười : “ cần đâu, trong quân đội còn có việc. Gần đây thời tiết thay đổi thất thường, cẩn thận đừng để bị cảm.”

      Hướng Vi định gì đó Tiểu đậu đỏ vùi trong ngực kêu tiếng, “Mẹ….Mẹ nuôi, mẹ ở bên kia kìa!”

      Hướng Vi nhìn theo hướng chỉ tay của Tiểu đậu đỏ, người chuyện với Julie hình như là Alexander, thân người cao to đó dù là cũng quên được, nhất là người này từng “áp lực như núi” với . Hướng Vi ôm chặt Tiểu đậu đỏ, trong đầu suy nghĩ tuyệt đối thể để cho Alexander nhìn thấy Tiểu đậu đỏ được! quay qua với Chu Thần Dật: “Nhanh lái xe , tùy ý chỗ nào cũng được, tuyệt đối thể để cho người kia nhìn thấy Tiểu đậu đỏ được!”
      Last edited by a moderator: 14/3/15
      Phương Lăng, Tôm Thỏ, honglak2 others thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 51.1

      Editor: TRẦN THU LỆ

      Chu Thần Dật cũng hỏi tiếng nào, trực tiếp lái xe rời , cuối cùng dừng lại trước cửa hàng KFC gần đó, sau khi vào, ba người chọn ít đồ ăn, đứa Tiểu đậu đỏ này là kẻ tham phú phụ bần, giờ cầm đùi gà gặm miệng dính đầy dầu mỡ.


      Hướng Vi sờ sờ đầu Tiểu đậu đỏ, “Ăn chậm chút, có ai tranh giành với con đâu.”


      Tiểu não của Tiểu đậu đỏ suy nghĩ chút nhưng động tác tay vẫn giảm chút nào. Hướng Vi cười cười, cũng để tùy ý bé luôn, dù sao lượng ăn của bé khống chế. Hướng Vi nhìn Chu Thần Dật chút, “ bất ngờ lắm à?”


      Chu Thần Dật gật đầu cái, Hướng Vi cười : “Đừng , lúc đầu khi nghe chị Julie đến ta em cũng rất bất ngờ, nhưng mà ngờ ta vẫn còn ở Thượng Hải.”


      ta biết…” Tầm mắt Chu Thần Dật rơi người Tiểu đậu đỏ.


      Hướng Vi lắc đầu cái, bởi vì biết cho nên mới phải trốn tránh… tay Hướng Vi cầm khăn giấy lau miệng cho Tiểu đậu đỏ, “Tiểu đậu đỏ, thể ăn nhiều được. Phần còn thừa mẹ nuôi mang về nhà cho con nhé.”


      Vừa vặn Tiểu đậu đỏ cũng gặm xong cái đùi gà, nhìn mẹ nuôi lau miệng và tay cho mình, kéo miệng cười khanh khách. Hướng Vi cười cười, lấy điện thoại di động ra gọi cho chị Julie, hai người vài câu, cũng may ta rồi. Hướng Vi nhíu mày, “Được rồi, ta rồi, chúng ta cũng nên về thôi, Tiểu đậu đỏ chúng ta .”


      Chu Thần Dật lái xe đưa hai người về, trước khi xuống xe, Chu Thần Dật nhìn Hướng Vi, “Em…”


      “Sao vậy?”


      ra cũng có gì, em lên nhà . Có chuyện gì gọi điện thoại cho .”


      “Vậy em lên trước, đường lái xe cẩn thận chút.” Sau khi Hướng Vi mở cửa ôm Tiểu đậu đỏ xuống xe xong, tay bé của Tiểu đậu đỏ giơ lên vẫy vẫy, “Ba nuôi, tạm biệt.”


      Xuyên qua cửa kính xe, Chu Thần Dật khoát khoát tay với hai người, nhìn Hướng Vi ôm Tiểu đậu đỏ lên lầu rồi mới lái xe .


      Vừa về tới nhà, Tiểu đậu đỏ liền nhào vào trong ngực Julie, ngừng gọi mẹ, mẹ. Hướng Vi thở dài, mối quan hệ này đúng là sánh bằng quan hệ máu mủ mà, tuy xem Tiểu đậu đỏ như con ruột của mình, Tiểu đậu đỏ cũng rất thân thiết với
      , nhưng so với mẹ ruột vẫn khác nhau trời vực. Hướng Vi lắc lắc đầu, suy nghĩ lung tung cái gì vậy.

      Julie vừa đùa giỡn với con trai vừa hỏi: “Sao em mời ấy lên ngồi chút?”

      ấy bên kia còn bận việc, nên về trước.”

      Tiểu đậu đỏ ngồi trong ngực Julie cười khanh khách, Hướng Vi tự rót cho mình ly nước ấm, đến ngồi ghế salon, lấy tạp chí để bên cạnh lên xem.

      Julie vỗ vỗ đầu con trai: “Ngoan, vào phòng của con chơi , mẹ có chuyện muốn với mẹ nuôi.” Tiểu đậu đỏ nghe lời từ ghế salon tuột xuống, đến trước mặt Hướng Vi, hôn lên mặt cái rồi mới chạy .

      Hướng Vi để tạp chí xuống, nhìn Julie chút: “Chị Julie…”

      “Hôm nay em cũng nhìn thấy rồi?”

      Hướng Vi gật đầu cái: “Em ngờ ta vẫn còn ở Thượng Hải, cũng may hôm nay Tiểu đậu đỏ nhìn thấy chị trước, nếu … Em cũng dám tưởng tượng nếu như nhìn thấy Tiểu đậu đỏ phải làm thế nào? Chị Julie, ta tìm chị làm gì?”

      Julie cười lạnh tiếng: “ ta tìm chị muốn quay trở lại. Haiz, mình chị sống nhiều năm như vậy, sao lại quỳ dưới gối ta lần nữa được. ta nghĩ cũng đơn giản, Julie chị làm sao có thể trở thành vật hy sinh cho người ta chứ! Em tưởng ta muốn quay trở lại với chị sao, hừ, là dễ nghe, nếu Julie chị đây là người phụ nữ ngực lớn, có đầu óc sớm bị người ta ức hiếp từ lâu rồi, ta còn tự cho rằng mấy năm qua chị vẫn còn độc thân chính là vì muốn chờ đợi ta, đúng là chuyện quá buồn cười! Julie chị đây mà lại làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy sao!”

      Hướng Vi cau mày nhăn mặt: “Nếu như ta vẫn cứ dây dưa với chị phải làm sao?”

      “Chuyện này… ta lâu nữa phải trở về nước.” Julie đến đây liền cười , “Chờ ta rồi, Tiểu đậu đỏ vĩnh viễn chỉ là của mình chị, sau này Tiểu đậu đỏ trưởng thành chị những chuyện này cho nó biết.”

      Khóe miệng Hướng Vi co giật: “Chị Julie, chị đúng là người phụ nữ mạnh mẽ!”

      Julie nhún nhún vai: “Cái này thể trách chị được, bất luận là chuyện gì chị cũng phải vì con trai mà cân nhắc cho tốt. Còn về phần ta, chẳng qua cũng chỉ đóng góp con tinh trùng, năm đó vô tình đánh rơi mà thôi, tham gia vào bất cứ chuyện gì của con trai, ta có tư cách gì mà biết tồn tại của Tiểu đậu đỏ chứ! Huống chi, con người của chị vốn làm được chuyện ép dạ cầu toàn (tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục), lại càng làm chuyện lỗ vốn, đứa bé này, trừ khi sau này Tiểu đậu đỏ lớn lên biết hết tất cả mọi chuyện mà vẫn muốn nhận ta, nếu đời này ta đừng hòng biết được tồn tại của con trai! Chẳng qua là, cho dù sau này Tiểu đậu đỏ có biết chuyện của ba nó, nó cũng bao giờ gặp ta đâu, đứa này trừ gương mặt và bộ dáng giống ta ra thực chất bên trong vẫn giống chị hơn!”

      Hướng Vi cười cười: “Vậy khi nào mới trở về? Em nghĩ nếu mấy ngày tới đem Tiểu đậu đỏ giấu ? Càng những lúc nguy cấp càng thể lơ là được. tại, ta muốn cùng chị quay trở lại, cũng biết chị ở đây, ai mà biết được ta nổi điên lúc nào muốn đến đây tìm chị? Trừ khi ta rồi, nếu tuyệt đối thể để Tiểu đậu đỏ mạo hiểm được.”

      Julie suy nghĩ chút: “ như thế, nhưng mà em tính đem Tiểu đậu đỏ giấu ở đâu đây?”

      Hướng Vi chu miệng: “Em cũng biết, cùng lắm em ra ngoài thuê phòng là được rồi.”

      Julie suy nghĩ chút: “Thuê phòng quá lãng phí, chị nhớ lần trước, sau khi em dự sinh nhật của Chu Thần Dật đến nhà ấy ở đêm, nếu em mang Tiểu đậu đỏ đến chỗ ấy ở?”

      Hướng Vi vỗ đầu mình cái: “Đúng vậy, thế mà em lại quên mất chuyện này, dù sao đa số thời gian ấy đều ở trong quân đội, nhà cửa cũng có ai ở. Để em gọi điện hỏi ấy chút.”

      Hướng Vi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Chu Thần Dật.

      “Alo…”

      “Là em, Hướng Vi đây. về tới nơi chưa?”

      “Cũng vừa tới doanh trại.” thanh trầm thấp của Chu Thần Dật truyền tới.

      “Vậy tốt, à đúng rồi, có chuyện này em muốn bàn bạc với chút, hôm nay, chuyện của chị Julie cũng biết rồi. Bây giờ, người kia vẫn chưa trở về nước như quả bom hẹn giờ, nên em muốn dẫn Tiểu đậu đỏ đến nhà của ở vài ngày, dù sao căn hộ đó của vẫn để mà.”

      Chu Thần Dật vẫn lên tiếng, ở bên này Hướng Vi cấp bách: “Này, em có được hay , cũng phải tiếng chứ.”

      Hơn nửa ngày Chu Thần Dật mới hồi phục lại tinh thần: “Ý của em là muốn đến chỗ của ở?”
      Last edited by a moderator: 18/3/15
      Phương Lăng, honglaklinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :