1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điên cuồng độc chiếm - Hiểu Phượng Linh Nhi (c67) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 34:

      tháng sau.

      Tiếng chuông tan học vang lên trong ngôi trường trung học, các học sinh hưng phấn lao ra từ các phòng, vườn trường vắng vẻ lập tức đông đúc hẳn lên. Phần lớn học sinh đều tụm thành nhóm tốp năm tốp ba chung với nhau, nhưng đương nhiên cũng có ngoại lệ. Thước Tiểu Khả chính là ngoại lệ đó… đúng, bây giờ còn là Thước Tiểu Khả nữa, mà là Ngô Khả rồi.

      suốt dọc đường vẫn luôn cúi đầu, bước chân cũng có vẻ vội vã, cứ như hận thể lập tức phi nhanh về nhà.

      Làm học sinh chuyển trường lần đầu học, ăn mặc rất giản dị, dám mặc quần áo xinh xắn nổi bật, tóc cũng túm lại buộc đuôi ngựa, nhưng cho dù như thế vẻ đẹp của vẫn khiến vài học sinh chú ý tới. Cũng may biết tình hình của mình, hành vi cử chỉ thể phách lối, nên thái độ của với giáo viên và các bạn học khác rất lạnh nhạt. có tình huống gì đặc biệt mở miệng câu nào.

      Khoác cặp sách vùi đầu tới, đột nhiên, trước mắt xuất đôi giầy chơi bóng nam, ngẩng đầu lên thấy nam sinh trạc tuổi đứng trước mặt mình.

      “Cậu là ai?” Thước Tiểu Khả hỏi.

      “Ngô Khả, mình là bạn cùng lớp với câu, tên là Lôi Ba.” Vẻ mặt nam sinh vẻ xấu hổ, chuyện cũng lắp bắp ngắt quãng.

      Thước Tiểu Khả nhíu mày nhớ lại bạn học chung lớp với mình, đúng là có ấn tượng gì với người này, chính xác mà học gần tháng, muốn quá thân cận với các bạn, nên cũng lưu ý tên của ai cả.

      “Tôi nhớ mình có bạn học thế này.” Thước Tiểu Khả xong lập tức nhấc chân qua bên trái, nhưng nam sinh kia cũng lách người qua trái, về bên phải, nam sinh kia cũng nhích qua bên phải.

      “Cậu cản đường của tôi làm gì?” tức giận quát.

      Nam sinh tên Lôi Ba kia cũng bị khí thế của dọa sợ, ngược lại còn lấy lá thư trong cặp sách ra, từ từ đưa đến trước mặt : “Phong thư này cho cậu!”.

      Thước Tiểu Khả muốn nhận, nhưng da mặt người này rất dày, bắt đắc dĩ thể nhận lấy.

      Thấy nhận thư, lúc này nam sinh mới dời người qua, cười tít mắt : “Cậu về nhà , nhớ từ từ xem nhé!”.

      Về đến nhà, Ngô Sương làm xong thức ăn từ sớm chờ Thước Tiểu Khả rồi. đến mẹ nuôi này, bà ấy tốt với cách thái quá, thời tiết lạnh chăm sóc cẩn thận, mỗi ngày đều làm thức ăn phong phú cho . bàn cơm lại càng tìm mọi cách lấy lòng, tóm lại là tốt đến quá mức rồi.

      Nhưng Thước Tiểu Khả là loại người gì chứ, rất thông minh, bà ta nhất định là có quan hệ với Hoắc , nhất định cũng được ta cho ít tiền, hoặc là bị ta uy hiếp phải đối xử tốt với mình.

      rất yên tâm thoải mái mà tiếp nhận những chuyện này, vừa về nhà là ném ngay cặp sách, sau khi vui vẻ ăn no nê rúc vào trong phòng.

      Vốn là để ý đến lá thư kia, nhưng vì rất rảnh rỗi nhàm chán nên mới nhớ tới nó.

      Bức thư bị nhét dưới đáy cặp, tốn ít sức mới lôi được nó lên. Xé bìa thư lấy thư ra, qua loa nhìn lướt nội dung bên trong.

      Sau khi xem xong, hừ lạnh tiếng: “Còn tưởng là cái gì, ra là thư tình.”

      , bây giờ bảo miêu tả bộ dạng của nam sinh đưa thư tình kia, đúng là hình dung được.

      Từ lúc Thước Tiểu Khả nhận được bức thư tình đầu tiên thể vãn hồi được nữa, bức thứ hai, bức thứ ba, bức thứ tư, thư tình cứ như tuyết rơi từng lá bay tới. Dù có nhận bao nhiêu vẫn vô cảm, mở ra xem như lá thư thứ nhất nữa mà trực tiếp xé vứt vào thùng rác.

      Sau khi nhận thư tình, đương nhiên cũng thể thiếu nam sinh trắng trợn theo đuổi. Có vài nam sinh vô vị còn bám theo sát gót, may mà Thước Tiểu Khả lanh trí cắt đuôi họ nửa đường, cũng dùng vài mánh lừa hướng của bọn họ.

      biết vì sao Thước Tiểu Khả có hứng thú với những nam sinh trạc tuổi này, muốn phong độ có phong độ, muốn chiều cao có chiều cao, muốn nam tính càng có nam tính. Lúc này mới ý thức được, chẳng lẽ bị Lãnh Ngạo nuôi nhốt nhiều năm nên khẩu vị tìm bạn trai cũng trở nên kỳ quái rồi, tốt nhất là lớn hơn nhiều tuổi, đương nhiên thể điên cuồng biến thái như Lãnh Ngạo được, tốt nhất là giống…

      Nghĩ tới đây, trong đầu đột nhiên lên hình ảnh của Lăng Thiên.

      Vị bác sĩ như ánh mặt trời cổ vũ mình, cho mình hi vọng lúc ở trong bệnh viện kia. Chỉ tiếc sau khi xuất viện gặp lại ta nữa, cũng biết ta còn nhớ mình từng có bệnh nhân như ?

      Lúc suy nghĩ cánh tay cản đường lại, ngẩng đầu, lại nam sinh biết tên cười với .

      “Khả Nhi, mình muốn mời cậu ăn cơm.” vẫn chưa từ chối cậu ta nam sinh hồng hộc chạy tới : “Khả Nhi, mình cũng muốn mời cậu ăn cơm.”

      “Xin lỗi, tôi rảnh!”. Từ chối luôn cả hai người cùng lúc.

      Vừa mới nhấc chân bị hai cánh tay dài cản lại, hai người kia bắt đầu ầm ĩ.

      “Tao mời Khả Nhi trước mày.”

      “Còn tao mời từ hôm qua rồi.”

      “Tao mời từ hôm trước.”

      “Khả Nhi nhất định phải ăn cơm với tao.”

      với tao mới đúng!”



      Hai nam sinh ầm ĩ cãi nhau người nào mời Thước Tiểu Khả ăn trước, Thước Tiểu Khả cảm thấy rất ghê tởm khi nghe bọn họ gọi “Khả Nhi”. Lãnh Ngạo luôn gọi như vậy, nên nghe bọn họ gọi cũng rất vui.

      Nhìn bộ dạng đấu võ mồm của bọn họ, vừa buồn cười vừa tức giận. Buồn cười là mấy nam sinh này còn tuổi mà biết theo đuổi bạn rồi, tức giận là ràng rất bận rộn, vì sao còn phải rước lấy đống phiền toái thế này chứ.

      Hai nam sinh vẫn tiếp tục ầm ĩ, càng cãi càng hăng, thấy phiền vô cùng, lắc lắc đầu : “Hai người cứ ồn ào tiếp , tốt nhất là quyết đấu luôn!”.

      xong khinh thường đẩy hai cánh tay trước mặt, nhấc chân bỏ chạy.

      Về đến nhà, Thước Tiểu Khả vẫn hồn nhiên biết gây đại họa, phủ chăn chuẩn bị vào mộng đẹp điện thoại nhà đột ngột vang lên.

      Mẹ nuôi Ngô Sương nhận điện thoại, sau khi nghe hồi lâu trả lời: “Con tôi hiểu chuyện, ngày mai tôi đến trường.”

      Gác điện thoại, Ngô Sương kéo Thước Tiểu Khả nằm giường lên: “Ngô Khả, con gây đại họa rồi!”.

      Thước Tiểu Khả dụi mắt : “Có chuyện gì?”.

      “Có phải con để hai nam sinh theo đuổi con quyết đấu ?” Ngô Sương hỏi.

      Lúc này Thước Tiểu Khả mới nhớ tới chuyện xảy ra lúc tan học chiều nay, hai tên con trai vây quanh cãi nhau, rất phiền nên mới thuận miệng bọn họ quyết đấu. Chẳng lẽ đánh trận rồi?

      “Đúng vậy, ai bảo bọn họ quấn lấy con.” thẳng thắn thừa nhận.

      “Con có biết hai người đó đều bị thương phải đưa vào bệnh viện hay , bây giờ ba mẹ bọn chúng đều đổ hết tội cho con, giáo viên cũng cầu ngày mai phải lên trường chuyến.” Ngô Sương nhìn con nuôi xinh đẹp như hoa trước mắt, con đẹp chính là tai họa, lời này sai chút nào.

      “Chuyện này sao có thể trách con được?” Thước

      Tiểu Khả cây ngay sợ chết đứng : “Ai bảo bọn họ lo học hành, cả ngày chỉ biết trêu chọc nữ sinh.”


      thế nào cũng là do con gây ra.” Ngô Sương lắc đầu : “Dù sao cứ để ngày mai đến trường rồi sau.”


      Thước Tiểu Khả rất buồn ngủ lại bị mấy chuyện linh tinh này quấy rầy làm ngủ yên, nằm giường tức đến nghẹn. rất quý trọng cuộc sống tự do của mình, quý trọng cơ hội được học này, nên mỗi ngày đều giữ khoảng cách với bạn học, chỉ muốn dành thời gian học tập. Nhưng ông trời lại chìu lòng , để mấy tên con trai đó cả ngày vây quanh bám gót , hờ hững họ họ lại quay ra tự đánh lẫn nhau, bây giờ lại trách nữa.


      Suy nghĩ lúc lâu, cũng tức giận hồi, cuối cùng cảm thấy căn bản có gì đáng ngại, mình cần phải lo bò trắng răng làm gì, nên dứt khoát đắp chăn ngủ.


      Ngày hôm sau, Ngô Sương đưa con nuôi đến trường học. Trong văn phòng hiệu trưởng, cứ nhu đứa trẻ làm sai dám ngẩng đầu, hiệu trưởng phê bình cái gì đều gật đầu cái đó, dáng vẻ nhận tội rất có thành ý.


      Dựa theo tính tình của Thước Tiểu Khả trước kia, nhất định lúc này phân tích đúng sai với hiệu trưởng trận, nhưng hiểu rất tình hình của mình bây giờ, Lãnh Ngạo nhất định vẫn còn trăm phương nghìn kế tìm kiếm , cho nên phải học được chữ nhẫn, thể gây , nếu chuyện lớn thêm toàn bộ đều thành kiếm củi ba năm thiêu giờ.


      Giáo viên thấy hai mẹ con thành khẩn nhận sai, cũng có ý định làm khó dễ thêm, chỉ để Thước Tiểu Khả viết kiểm điểm rồi đến bệnh viện thăm hai nam sinh bị thương, xin lỗi ba mẹ của hai người đó, nếu hai gia đình tha thức chuyện này mới có thể chấm dứt.


      Cứ như vậy, Ngô Sương dẫn con nuôi đến bệnh viện.


      Thước Tiểu Khả vốn tưởng hai người kia nhiều nhất cũng chỉ bị chút thương tích, ngoài da thôi, ai ngờ lúc đến thăm họ, bộ dạng của hai người giống nhau, người còn thảm hơn, lưng bị đâm dao, may mà vết thương cũng sâu lắm. Lúc này mới biết, hai tên con trai này động tay động chân vì .


      Đứng trong phòng vẫn luôn cúi đầu, nhu thuận nhận sai, còn Ngô Sương cười làm lành, đưa quà cho ba mẹ hai bên.


      Có gia đình thái độ tệ, nhưng cũng có mẹ của tên lại dễ chuyện. Gương mặt bà ta núc ních thịt, hai tay chống nạnh, vứt quà của Ngô Sương ra ngoài cửa sổ, ác độc : “ đúng là nuôi được đứa con ngoan, còn tuổi mà biết dụ dỗ người khác.” xong quét mắt về phía Thước Tiểu Khả, tiếp tục : “A! đúng là con tiểu hồ ly tinh, như vậy biết câu dẫn con trai, tới lúc lớn lên nhất định thành ** mà thôi.” (** là nguyên văn tác giả)


      Ngô Sương tốt tính, nghe mắng cũng chỉ tươi cười đáp. Nhưng Thước Tiểu Khả được Lãnh Đạo nuôi nhốt, từ đến lớn đều chỉ có gay chuyện với người khác, nào có thể để mụ béo lên mặt được. ngẩng đầu đôi mắt đẹp nhìn thẳng mụ béo kia, muốn lý luận với bà ta trận, nhưng lại bị Ngô Sương cản lại.


      “Ngô Khả, được gây chuyện.”


      câu làm tỉnh ngộ, nghĩ tới tình cảnh của mình, đành hạ giọng từ bỏ. Nhưng mụ béo kia lại khôgn chiu buông tha, chặn hai mẹ con lại ở cửa, há mồm mắng: “Thế nào, muốn sao, chân của con tao còn chưa được mà tụi mày dám bỏ , đúng là cặp mẹ con biết xấu hổ.”


      Thước Tiểu Khả tức tối : “Cũng phải là tôi đánh, bà nổi cáu với tôi có ích gì?”


      “Là do mày bảo bọn chúng đánh, đầu sỏ gây ra chính là mày.” Mụ béo xoay người ra hành lang hô to: “Mọi người mau đến xem hai mẹ con này này, con quyến rũ đàn ông, mẹ biết xấu hổ, mau đến đây mà xem này!”


      Tiếng chửi rủa của bà ta làm ít người chú ý tới, đương nhiên cũng có bảo vệ và bác sĩ.


      Thước Tiểu Khả nhìn mụ béo mắng chửi đén run rẩy thịt mỡ người, hai tay cuộn chặt muốn cho bà ta quyền vào mặt mà, nhưng nghĩ tới tình cảm của mình bây giờ, vẫn phải nhịn xuống, nhưng cũng khôgn thể để bà ta mắng thế được.


      “Bà ai biết xấu hổ hả?” cũng bắt đầu mắng lại, “Bản thân mình coi chừng con cho tốt, để nó còn lo học hành, chỉ biết chạy theo dây dưa với nữ sinh, là mẹ còn biết dạy dỗ lại .”


      Mụ béo phải người dễ chọc, thấy tiểu nương mạnh miệng, bà ta xông lên giựt tóc mắng: “Mày ai đó?”


      “Tôi bà đó, mụ béo già vừa mập vừa xấu.”


      Lúc hai người tranh chấp, ngoài hành lang truyền đến giọng nam thanh thanh: “Ở đây là bệnh viện, người bệnh cần yên tĩnh!”
      Last edited by a moderator: 14/3/15

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Dang hap dan qua, nao se xuat hien day????:yoyo53::yoyo53::yoyo53:

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35:

      Edit & Beta: Nhi

      bác sĩ cao ráo mặc áo blouse trắng ra từ đám người xem kịch vui.

      Nhìn bước chân ta vẫn trầm ổn về phía mình như xưa, trong lòng Thước Tiểu Khả nổi sóng. Mình bị hoa mắt rồi sao? Sao ta lại có thể ở đây được?

      Vị bác sĩ cao ráo đứng trước mặt mụ béo, nghiêm túc : “Bà có muốn chân của con trai bà nhanh khỏi hay ?”

      Mụ béo nhìn thấy bác sĩ buông Thước Tiểu Khả ra, thay đổi sắc mặt : “Đương nhiên là muốn rồi.”

      “Kỳ chân của con trai bà sao cả, ở bệnh viện vài ngày là tốt rồi, nhưng cái cậu ta cần bây giờ là nghỉ ngơi bà hiểu ? Lúc nãy cãi nhau bà cái gì nhỉ?” ta quay đầu nhìn nhìn Thước Tiểu Khả, rồi lại với mụ béo: “Người ta chỉ là tiểu nương, bà lớn như vậy rồi mà còn chấp nhặt với bé sao?”

      “Là tôi sai, là lỗi của tôi.” Trước mặt bác sĩ, mụ béo hoàn toàn thay đổi thành người khác, hung hãn ương ngạnh như vừa nãy nữa.

      Thước Tiểu Khả nhìn từ khoảng cách gần, kích động đến mức tim muốn nhảy ra ngoài. ấy, Lăng Thiên, là bác sĩ rạng rỡ như ánh mặt trời kia. rất muốn trực tiếp gọi thẳng tên , nhưng nhớ tới những lời lúc chia tay Hoắc từng , thu lại cảm xúc kích động, vẻ mặt dần lạnh nhạt.

      Trước khi chia tay, Hoắc về sau bọn họ thể gặp lại, còn nếu gặp được người quen cũ ở Brunei thể nhận nhau, phải giả như quen biết.

      Lúc ấy còn nghĩ, mình vừa sinh ra bao lâu phải sinh sống tách biệt đảo, có cơ hội quen biết ai, căn bản có khả năng gặp người quen gì ở Brunei này, nên tùy ý đáp ứng. Bây giờ ngẫm lại, quả là thế giới rộng lớn, là chuyện gì cũng có thể xảy ra, ngờ lại gặp được Lăng Thiên ở nước thế này.

      Mụ béo nghe bác sĩ khuyên bảo nên so đo với hai mẹ con nữa, tươi cười đưa hai người ra khỏi phòng bệnh. Đám người xem náo nhiệt lúc nãy cũng dần dần tản , hành lang lại khôi phục lại yên tĩnh.

      Hành lang im ắng, nhưng trong lòng Lăng Thiên như vậy, vì Khả Nhi lại làm như quen . ràng lần chia tay trước chỉ mới hơn tháng, sao lại xem như người xa lạ được.

      “Khả Nhi, là em sao?” gọi lại.

      Ngô Sương thấy có người gọi tên con mình, bà hỏi Thước Tiểu Khả: “Con quen cậu bác sĩ này à?”

      Thước Tiểu Khả đảo mắt : “Hình như là có quen, ta từng tới trường của con, có thể là người thân của giáo viên hay của học sinh nào đó.” biết mẹ nuôi vội làm nên thúc giục : “Mẹ sắp trễ giờ làm rồi đó, hôm nay cũng coi như ta giúp mình, con qua cám ơn tiếng rồi tự trở về trường.”

      Ngô Sương vì chuyện của con nuôi mà kéo dài đến buổi trưa, đương nhiên là muốn tiếp tục ở đây nữa, bà cười : “Được rồi, mẹ trước, nhớ cám ơn người ta đàng hoàng.”

      Nhìn mẹ nuôi rời , Thước Tiểu Khả thở ra hơi, lúc quay đầu lại, Lăng Thiên sớm tới gần.

      “Chúng ta có quen nhau sao? nhớ kỹ lời Hoắc dặn, kiên quyết nhận ta.

      là Lăng Thiên mà, Thước Tiểu Khả, lúc ở nước A, cổ chân em bị thương, là bác sĩ phụ trách của em.” Lăng Thiên hơi cúi đầu nhìn , ngoại trừ quần áo giản dị bên ngoài, tóc buộc cao, dáng vẻ của vẫn chưa từng thay đổi, so với lúc trước còn có tinh thần hơn nhiều.

      “Xin lỗi, em phải tên Thước Tiểu Khả, còn nữa, em là người Brunei, chưa từng đến nước A, có lẽ nhận sai người rồi.” Lúc Thước Tiểu Khả ra những lời này, cũng có chút nỡ, “Nhưng chuyện hôm nay rất cám ơn , nếu phải giải vây giúp, mụ béo kia có khả năng dễ dàng buông tha hai mẹ con em như vậy.”

      “Người kia là mẹ em sao?”.

      “Đúng vậy, bà ấy là mẹ em, chúng em đều sinh sống ở đây.” Thước Tiểu Khả lắc lắc cặp sách sau lưng : “Em phải học rồi, cám ơn , bác sĩ!”.

      xong chạy nhanh như chú bướm, để lại Lăng Thiên nghi hoặc đứng đó. lớn như vậy rồi, theo lý thể nhận sai người mới đúng, còn có dáng vẻ của , giọng của đều y như trước đây thay đổi gì. Nhất định là xảy ra chuyện gì nên mới thể nhận .

      Nhất định, nhất định là vậy.

      Lăng Thiên nắm chặt hai tay, ánh mắt kiên định.

      Từ sau chuyện hai nam sinh đánh nhau vì , tiếng tăm của trong trường càng ngày càng vang dội. ai biết có nữ sinh tên là “Ngô Khả”, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, mặc váy áo hoa lệ, buộc tóc đuôi ngựa, vẻ ngoài cố ý chải chuốt càng xinh đẹp hơn người, nếu tỉ mỉ trang điểm lên còn đẹp đến mức nào nữa.

      Lúc Thước Tiểu Khả đến gần cổng trường, phát những học sinh bên cạnh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn , nữ sinh càng cần phải , tràn đầy vẻ đố kị, nam sinh có chút phức tạp.

      Người ngay thẳng sợ bóng nghiêng, Thước Tiểu Khả nghĩ vậy, ưỡn ngực, thẳng lưng nhanh về phía trước.

      Lúc vào học giống vậy nữa, mấy chục học sinh ngồi trong căn phòng sáng ngời, nhìn giáo viên trẻ tuổi viết bài bảng đen, loại cảm giác này rất tốt. giống như lúc ở đảo, vài giáo viên vây quanh kèm cặp mình , mà ham muốn chiếm hữu của Lãnh Ngạo rất mạnh, các giáo viên đều là những người phụ nữ bốn mươi năm mươi tuổi. Thử nghĩ xem, thiếu nữ trẻ tuổi được mấy phụ nữ lớn tuổi dạy kèm tại nhà, lúc học làm sao có cảm giác tốt được?

      Tự do là tốt nhất.

      Đột nhiên luồng gió thổi vào cửa sổ, Thước
      Tiểu Khả híp mắt cảm nhận, hóa ra đây chính là hương vị của tự do.

      Sau khi học thêm hai tiết nữa, rốt cuộc cũng được tan học. duỗi cái lưng mỏi, dọn dẹp sách vở rời khỏi phòng học. Vẫn như trước đây mình trong sân trường, để ý ánh mắt của người khác, chỉ lẳng lặng tới.

      Cổng trường gần ngay trước mắt, nhưng vì người xuất lại làm chùn bước.

      Lăng Thiên mặc áo blouse trắng mà mặc T shirt thoải mái nhàng, lười biếng dựa vào chiếc xe ô tô màu trắng bên cạnh. Thước Tiểu Khả cũng là lần đầu tiên nhìn thấy mặc thường phục, so với mặc áo blouse có cảm giác gần gũi nhiều hơn.

      biết có bao nhiêu ước muốn được chạy tới đó, kéo tay áo của : “Lăng Thiên, em là Thước Tiểu Khả, bây giờ em được tự do rồi.”

      Nhưng nghĩ nghĩ, tuyệt đối dám, vì thế ôm chặt cặp sách, tựa như có việc gì ra cổng trường.

      Lúc ngang qua Lăng Thiên, liếc mắt nhìn lấy cái, đuôi tóc lúc lắc nhanh như gió.

      “Tiểu Khả!” nghe giọng quen thuộc truyền đến từ sau lưng.

      Ngừng lại vài giây, rồi để ý đến, tiếp tục về phía trước.

      biết em chính là Thước Tiểu Khả.” Giọng còn nhu hòa như xưa mà cực kỳ kiên định: “Em chịu nhận , nhất định là có nguyên nhân gì đó, thể với được sao?”

      ôm cặp sách chặt hơn, vẫn quay đầu lại.

      người mang theo hương vị nhàn nhạt bẩm sinh, cơn gió thổi qua khiến khí phía sau cũng thoang thoảng mùi thơm.

      “Thước Tiểu Khả, nếu em tin hãy cho biết rốt cuộc là có chuyện gì .” Lăng Thiên nhất quyết tha, thấy xa, bỏ xe chạy đuổi theo.

      “Tiểu Khả, em có còn nhớ Tiểu Đản Đản ?”

      nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới khiến nhớ lại cuộc sống bị giam cầm ở nước A kia, còn có Lãnh Ngạo như ma quỷ, tâm tính bình thường.

      “Tiểu Đản Đản bị chết oan, nhưng cảnh sát lại tìm được hung thủ, chuyện này khiến còn lòng tin với công việc ở nước A, nên mới trở về đất nước của mình.”

      con đường , nữ sinh vội vàng tới, phía sau có người đàn ông cao lớn bám theo sát gót. Bất kể người đàn ông đó có gì, tiểu nữ sinh vẫn cứ thờ ơ.

      “Thước Tiểu Khả, lần đầu gặp em, cảm thấy em là rất đặc biệt. Em tựa như mê dược, hấp dẫn sâu sắc, sau khi em bị người đàn ông đó đưa lên máy bay, cho rằng còn được gặp lại em nữa…” Lăng Thiên bắt đầu dùng tình cảm từ từ đánh tan phòng tuyến trong lòng , nhưng còn chưa hết Thước Tiểu Khả kềm chế được, đột nhiên quay đầu quát lớn với : “Đủ rồi, Lăng Thiên, bác sĩ Lăng.”

      Lăng Thiên cho rằng bị làm rung động, tim đập nhanh hơn.

      “Tôi lại lần nữa, tôi phải là Thước Tiểu Khả. Tôi tên là Ngô Khả. Tôi chưa từng đến nước A, xin đừng theo tôi nữa!” Những lời tuyệt tình phải ra, tâm Thước Tiểu Khả cũng rất đau đớn.

      ngờ chỉ ở cùng với tháng, lại chia tay hơn tháng, ở nước thế này lại thổ lộ với . Sâu trong lòng, cũng khát vọng tình cảm chân chính, nhưng xứng. Nếu nhận tình cảm của , cũng có nghĩa là hại . Cho nên, giữa bọn họ thể có chút dây dưa nào.

      hỏi qua cậu con trai nằm viện kia rồi. Cậu ta , em chỉ mới chuyển đến trường này tháng trước, cũng tra xét hộ tịch, em mới đăng kí hộ khẩu gần đây thôi, người tên Ngô Sương kia cũng chỉ là mẹ nuôi của em.” Lúc bình thường, Lăng Thiên luôn có dáng vẻ ôn hòa, nhưng vào lúc quan trọng, cũng có bộ mặt khác.

      Thước Tiểu Khả nghe thấy thế, cảm thấy như người sống bị lật lớp da lên.

      Lăng Thiên lớn lên ở đây, tra xét những thứ này với chỉ là chuyện dễ dàng, nhưng vẫn thuyết phục được , đúng hơn là tâm Thước Tiểu Khả cũng rất cảm động, nhưng vẻ ngoài lại để lộ ra.

      “Cho dù là vậy tôi vẫn phải là Thước Tiểu Khả.” Giọng của ràng là yếu nhiều, dám nhìn , sợ, sợ chỉ cần liếc nhìn cái chịu nổi nữa.

      “Em sợ cái gì vậy? Thước Tiểu Khả.” Lăng Thiên từ phía sau bước lên trước, chặn đường .

      Nếu ở nước A, bên cạnh vị hôn phu bảo vệ lúc này ở Brunei còn người đàn ông kia nữa. Cho dù mới học đến trung học, mới mười sáu tuổi sao chứ, ở đất nước Brunei này cũng đến tuổi kết hôn rồi. Nhưng vì sao vẫn cứ trốn tránh .

      Có cơ hội nhất định phải lập tức nắm lấy, tuy chỉ là bác sĩ bình thường nhưng cũng hiểu đạo lý này, càng hiểu tiểu nương của động tâm rồi!
      Last edited by a moderator: 7/3/15
      lyly, luongnhu96, sunnysmile10122 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36:

      Edit & Beta: Nhi

      Thước Tiểu Khả chỉ cúi đầu nhìn đôi giầy đất.

      Giầy thể thao của Lăng Thiên rất mới, hẳn là vừa mua cách đây lâu, mà giầy da của tuy cũng mới, nhưng dọc đường bị lấm bụi đất, cũng tựa như , bề ngoài xinh đẹp như hoa, nhưng thân thể lại bẩn vô cùng.

      “Sao em gì?” Lăng Thiên cảm nhận được xúc động của , “Khả Nhi, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt .”

      Thước Tiểu Khả bị tiếng to của làm lạc mất tâm trí, bởi vì hai chữ “Khả Nhi” này do ra có cảm giác khác, nó như dòng suối trong thấm nhuận vào tận đáy lòng, nhưng nếu nó do Lãnh Ngạo ra lại như chú ngữ của ác ma.

      bị ma xui quỷ khiến ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt kia, lúc này mới nhận ra đôi mắt này mới là thứ mà mong muốn.

      “Lăng Thiên, phải là em nhận , mà do em rất sợ.” lắc mạnh đầu, “ với những lời này cũng có ích gì chứ, hiểu, hiểu.”

      Đôi tay rộng của Lăng Thiên giữ chặt hai vai , “Đừng sợ, nhìn vào mắt , em nhìn kỹ vào mắt .” giống như nhà thôi miên, từ từ làm mềm tâm của Thước Tiểu Khả.

      Bốn mắt nhìn nhau, tình cảm nồng nàn.

      “Lăng Thiên, đôi mắt rất trong, nhưng mắt em lại quá hỗn độn, em xứng với đâu.” Nước mắt nóng ướt ngậm ngùi trong hốc mắt của Thước Tiểu Khả.

      “Khả Nhi, em đừng sợ, ở đây là Brunei, chỉ là nước , ai có thể biết chúng ta ở cùng nhau, đúng ?” Lời của Lăng Thiên như cơn gió , thổi tới gương mặt của Thước Tiểu Khả, ấm.

      vậy sao?” Phòng tuyến tâm lý trong Thước Tiểu Khả rốt cuộc cũng bị phá tan.

      Lăng Thiên giơ tay lên, đầu ngón tay lướt qua gương mặt : “Là , có ở đây, cho em cuộc sống hạnh phúc tự do tự tại.”

      Tim của Thước Tiểu Khả bị hòa tan hoàn toàn rồi, ném cặp sách trong tay xuống, nhào vào lòng .

      __

      Trong xe ô tô màu trắng, Thước Tiểu Khả dựa vào ghế lái phụ ngủ thiếp , đây là giấc ngủ an ổn nhất từ trước đến nay của . lông mi dài vẫn còn đọng nước mắt, nhưng khóe miệng nụ cười nhàn nhạt vẫn khiến người ta cảm giác được lúc này hạnh phúc.

      Lúc chập tối, gió lạnh thổi về, Lăng Thiên xoay người ra băng ghế sau lấy áo khoác choàng lên người , sau đó kéo kính xe bên cạnh lên, rồi quay đầu nhìn ánh chiều tà ngoài cửa.

      Lúc này, tâm tình của rất phức tạp.

      Sau khi và Thước Tiểu Khả nhận nhau bọn họ lên xe, rất nhiều điều với nhau, đa phần là còn nghe. vốn tưởng rằng người đàn ông ở nước A kia chỉ là giàu có thôi, ngờ ta lại là vua trong giới hắc đạo, là người máu lạnh người khác vừa nghe tin sợ mất mật. Mà quá khứ của Thước Tiểu Khả cũng đơn thuần như nghĩ, vừa sinh ra bao lâu phải rời khỏi người nhà, bị người đàn ông điên cuồng kia, cũng là vị hôn phu của chiếm lấy nuôi dưỡng. Hơn tháng trước mới may mắn thoát khỏi , sau cùng vì liều mình cứu đại ca hắc bang, mới có được tự do. Tự do này là do dùng mạng mình đổi lấy. mười sáu tuổi mà lại có can đảm như vậy, khiến phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

      Nghĩ đến đây, cảm thấy ánh chiều tà ngoài chân trời kia rất đẹp, đỏ rực như khuôn mặt của Thước Tiểu Khả.

      quay đầu nhìn khuôn mặt hồng hào nhắn kia lộ ra dưới lớp áo bành tô, lông mi dài phủ lớp bóng mờ, chóp mũi thở ra hơi thở cực kỳ mê người, còn có đôi môi đỏ mọng kia lại càng mê hoặc hơn nữa.

      ràng chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy, có thể đó như truyền kỳ nhiều màu sắc. có thể gặp được còn là duyên phận vô cùng kỳ diệu. Thử hỏi, thế giới rộng lớn như vậy, hai người chia tay hơn tháng mà lại có thể gặp được nhau ở quốc gia khác. Cho nên phải trân trọng tốt, trong lòng , vẫn chỉ là thiếu nữ thuần khiết như hoa mà thôi, muốn dùng vòm ngực rộng lớn của mình che chở cho , bảo vệ , để phải chịu thương tổn gì nữa.

      Sau khi ánh hoàng hôn dần tắt ở phía chân trời, Thước Tiểu Khả ngủ thiếp hồi cũng tỉnh dậy. vừa mở mắt thấy ngay khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của Lăng Thiên. rất muốn, về sau mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy như vậy.

      “Lăng Thiên, em ngủ bao lâu rồi?”

      Lăng Thiên nhìn đồng hồ tay: “Khoảng hai mươi phút.”

      bật ngồi dậy: “Khuya rồi, em phải về thôi.”

      “Chúng ta vừa gặp lại nhau mà, ăn tối cùng nhau chứ.” Lăng Thiên đưa điện thoại cho : “Gọi điện thoại về nhà, với mẹ nuôi em ăn tối xong rồi về.”

      “Chuyện này…” Thước Tiểu Khả do dự, gia đình tự do ở Brunei này, có mẹ nuôi, sau khi tan học là về nhà ngay, chưa từng ăn cơm bên ngoài bao giờ.

      Thấy do dự, Lăng Thiên cười : “Em gọi điện rồi để .”

      Khả Nhi đương nhiên cũng muốn ăn tối với , bấm điện thoại gọi về nhà, sau vài hồi chuông Ngô Sương cũng tiếp điện thoại.

      “Mẹ, hôm nay con ăn tối ở nhà.”

      “Vậy con ăn ở đâu?” Ngô Sương cũng cảm thấy kỳ lạ, con nuôi của bà chưa từng ăn cơm bên ngoài mà.

      Thước Tiểu Khả cười nhìn Lăng Thiên, Lăng Thiên hiểu ý cầm lấy di động trong tay , : “Dì, con là Lăng Thiên, là bác sĩ ở bệnh viện sáng nay, bây giờ con ở cùng Khả Nhi, chúng con vừa nhận nhau lúc nãy, nên tối nay con muốn ăn bữa cơm với em ấy, sau khi ăn xong con đưa em ấy về nhà, xin dì cứ yên tâm.”

      Ngô Sương cũng rất có thiện cảm với cậu bác sĩ này, nghe lời nho nhã lễ độ của , bà đương nhiên cũng phản đối.

      __

      Lăng Thiên đưa Khả Nhi tới nhà hàng do bạn mở, việc làm ăn của nhà hàng rất tốt, ông chủ nhà hàng dẫn bọn họ đến căn phòng yên tĩnh.

      Ông chủ tự mình bưng thức ăn lên, lúc mang lên thỉnh thoảng còn liếc nhìn Thước Tiểu Khả vài lần, sau đó cười với Lăng Thiên: “Tên tiểu tử này, quen bạn xinh đẹp như vậy từ lúc nào hả?”

      “Chúng tôi quen nhau lúc ở nước A rồi.” Lăng Thiên nhanh nhẹn đáp, Thước Tiểu Khả đẩy đẩy tay , cảm thấy mình cũng hơi nhiều lời. Theo tình huống của Thước Tiểu Khả bây giờ thể nhắc tới chuyện ở nước A với bất cứ ai, cho dù là bạn bè thân thiết nhất của cũng được.

      Ông chủ cười cười , thức thời rời khỏi phòng ăn.

      “Xin lỗi, vừa rồi cẩn thận sai.” Lăng Thiên thấy người bạn rời , lập tức nhận lỗi với Thước Tiểu Khả.

      Thước Tiểu Khả nhìn bàn thức ăn ngon miệng trước mắt, đói bụng đến muốn chảy nước miếng, cười khẽ : “ sao, chắc là có chuyện gì đâu, nếu cảm thấy cắn rứt lương tâm lấy đĩa rau kia giúp em .” chỉ chỉ thức ăn bàn : “Món này, món này, món kia nữa, đều là những món em thích ăn.”

      Đây mới là tính cách nên có, Lăng Thiên thích dáng vẻ cười khẽ hoạt bát của , thêm gì mà giúp gắp đồ ăn vào chén.

      Thước Tiểu Khả ngờ vì hai tên nam sinh ghen tuông kia mà có thể gặp lại Lăng Thiên, thế giới to lớn, biển người mênh mông, họ lại có thể gặp nhau ở đất nước này, thể đây chính là lễ vật tốt nhất mà ông trời ban cho , dùng mạng đổi lấy tự do hoàn toàn xứng đáng.

      tiếng sau, hai người đều “cơm no rượu say”.

      Lúc ra về, ông chủ nhà hàng, bạn của Lăng Thiên đưa hai người bọn họ ra chỗ đậu xa, tận mắt thấy Lăng Thiên thắt dây an toàn cho bạn , sau khi hai người đều ngồi vào xe ta mới với Lăng Thiên: “Cậu cũng giỏi lắm, có được bạn mềm mại xinh đẹp thế này, lúc kết hôn nhất định phải thông báo cho tôi đầu tiên, biết ?”

      “Tôi biết rồi, cậu trở nên lề mề như vậy từ khi nào hả.” Lăng Thiên khởi động xe, phóng nhanh .

      Thước Tiểu Khả có thiện cảm với người bạn này của Lăng Thiên, nhưng cũng ghét ta. thuận miệng hỏi: “ thân với ông chủ nhà hàng này quá nhỉ.”

      chơi cùng nhau từ rồi.” Lăng Thiên vừa lái xe vừa trả lời.

      “Vậy chắc ta cũng đáng tin.” có chút chần chờ: “Nhưng mà, vẫn nên ít chuyện của em với ta , được ?”

      hiểu rồi.”

      Nửa giờ sau, hai người về đến nhà, vì trước khi về gọi điện thoại nên Ngô Sương sớm chờ trước cửa, cũng mời Lăng Thiên vào trong nhà ngồi lúc.

      Thước Tiểu Khả đương nhiên dám với mẹ nuôi, chỉ Lăng Thiên là người thân của giáo viên trong trường, hai người biết nhau từ trước, lúc sáng ở bệnh viện nên tiện nhận nhau.

      Ngô Sương rót cho Lăng Thiên ly trà, theo phong tục của Brunei, khách tới nhà nếu uống trà của chủ nhà rất lễ phép, nên nhận chén bằng hai tay, uống vài ngụm là hết.

      Sau khi hàn huyên lúc, Thước Tiểu Khả đưa ra xe, dưới ánh trăng nhu hòa, hai người như đôi tình nhân bên nhau từ lâu, rất ấm áp ngọt ngào.

      Thước Tiểu Khả ngờ, mạng mình chỉ đổi được tự do, mà còn đổi được tình cảm tốt đẹp như vậy. Bốn tháng nay cũng có phong ba gì xảy ra, nên mới khờ dại cho rằng qua bốn tháng rồi, được an toàn, Lãnh Ngạo có bản lĩnh đến mức nào cũng thể tìm thấy ở Brunei này được.

      Ở cùng Lăng Thiên cảm thấy rất vui. Lăng Thiên vừa tan tầm là đến trường đón tan học, có khi đưa về nhà, có khi đưa ăn cơm dạo phố, hai người cứ như đôi tình nhân gắn bó thân thiết từ lâu vậy.

      Ở Brunei cũng có hoạt động giải trí gì, nơi này giống với những nước khác, có quán bar, có quán ăn đêm, có chỗ vui chơi, nên ở đây đa số đàn ông đều ở nhà, vừa về nhà là vui vẻ với vợ, có vợ làm hộ hoa sứ giả cho bạn , chăm chút bạn đến trắng trẻo mập mạp. (*hộ hoa sứ giả: người bảo vệ, che chở)

      Thước Tiểu Khả nghĩ, đất nước này rất thích hợp với .

      Có đôi khi cũng nhớ tới Hoắc , ở Brunei này rất an nhàn, nhưng sao ta phải lang bạt đến nước A chứ, lại còn làm đại ca hắc đạo chính cống nữa, tuy thế lực lớn mạnh như Lãnh Ngạo nhưng cũng là nhân vật lớn giàu có. có được cuộc sống gia đình tự do như hôm nay cũng phải cảm tạ . Lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng cũng đến gần tòa nhà từng nhốt mình hơn mười ngày kia nhìn nó từ xa, nhưng nơi đó có động tĩnh gì nữa, ra người ở đó sớm rồi, chỉ còn lại căn nhà trống. Có lẽ lão rời khỏi Brunei, nghiệp của ta đặt ở đây, đương nhiên cần phải ở lâu dài, lại càng thể hi vọng có ngày hai người gặp lại nhau, cho dù có gặp được cũng chỉ như hai người quen biết mà thôi.

      Lúc cho rằng mọi sóng gió đều qua, rốt cục cũng có được cuộc sống ổn định, bên kia Đỗ Uy Lợi dẫn theo đám người đến Brunei, chỉ cần ta xác nhận được ở đây Lãnh Ngạo lập tức dùng máy bay tư nhân đuổi đến đây bằng tốc độ nhanh nhất.

      Vì sao Đỗ Uy Lợi lại mang người đến Brunei, ta cũng là do sốt ruột. Bốn tháng nay ta bày thiên la địa võng ở nước A và các nước lớn khác nhưng vẫn có tin tức gì của Thước Tiểu Khả, còn tên “lão ” kia lại như bốc hơi khỏi thế gian vậy, cắt đứt hoàn toàn liên hệ với Lãnh Ngạo. tựa như diều bị đứt dây, chút manh mối cũng có. Kỳ hạn nửa năm chỉ còn lại tháng, vì bên Lãnh Ngạo cũng tìm được Thước tiểu thư, nên cái mạng của mới tạm thời giữ được. Nhưng kỳ hạn nửa năm vừa đến Lãnh Ngạo lập tức tìm , mạng này cũng mất. Tuy luôn cuồng vọng tự đại, nguy hiểm trước mắt vẫn thấy chết sờn, nhưng đến lúc phải mất mạng vẫn sợ hãi. có đầu mối, phải đọc lại tư liệu của Hoắc , đột nhiên nghĩ đến vấn đề, nếu “lão có thể mạo danh Hoắc , giữa hai người nhất định có mối liên hệ nào đó, nhìn lại nơi ta sinh sống lúc trước, đầu óc có chút thông suốt, vì vậy quyết định đến Brunei truy tìm. Kỳ hạn nửa năm đến gần, lúc này chỉ có thể làm trận sinh tử sau cùng thôi.

      Vì thế, trong vòng vài ngày, các kênh tin tức ở Brunei xuất hình ảnh của Thước Tiểu Khả và thông báo tìm người. Nhưng người ở đây lại thích lo chuyện bao đồng, phương pháp thông báo tìm người cũng có hiệu quả mấy.

      Đỗ Uy Lợi vẫn chưa hết hi vọng, để các thủ hạ của Lãnh Ngạo cầm ảnh Thước Tiểu Khả xuống phố hỏi thăm người đường, may mà đất nước này cũng lớn, Lãnh Ngạo lại đưa cho rất nhiều người, phân bố đến từng thành phố cũng quá vất vả.

      mỗi ngày đều đếm ngược đến kỳ hạn nửa năm, mười ngày, chín ngày, tám ngày, bảy ngày,… Ngay lúc nản lòng thoái chí thủ hạ báo cáo lên, ông chủ quán ăn khi nhìn thấy ảnh chụp của Thước tiểu thư có sắc mặt lạ thường, sau khi do dự lại biết Thước tiểu thư.

      Kỳ hạn chỉ còn sáu ngày, có được tin lập tức tự mình đến tìm ông chủ nhà hàng, suy nghĩ rất nhiều phương pháp, bất kể là thưởng tiền hay là uy hiếp cũng phải dùng hết thủ đoạn để bức ông chủ này .

      khó khăn phức tạp của nghĩ, ông chủ nhà hàng này rất tham tiền, vừa thấy cặp da đô la trong tay , ánh mắt của ông ta sáng lập lòe, hai tròng mắt thiếu chút nữa rớt luôn ra ngoài.

      “Tôi có biết này, ấy học ở trường trung học, nhưng phải tên Thước Tiểu Khả mà tên là Ngô Khả, còn có người bạn trai là bác sĩ tên Lăng Thiên. Bọn họ quen nhau được bốn tháng, tình cảm rất tốt, mỗi tuần đều đến chỗ tôi ăn cơm hai lần.” Ông chủ nghĩ nghĩ rồi : “Chút nữa bọn họ tới, mấy người coi như vừa lúc gặp được, nhưng ngàn vạn lần đừng là tôi mật báo đó.”

      “Rất cám ơn ông, toàn bộ số tiền này là của ông.” Đỗ Uy Lợi đột nhiên có loại cảm giác “ mòn gót sắt chẳng tìm được, lúc tìm được chẳng mất bao nhiêu công”*. ta tìm Thước tiểu thư hơn bốn tháng nay, ngờ lại tìm được ở nơi “sơn cùng thủy tận” này. (*sơn cùng thủy tận: xa xôi hẻo lánh)

      (*) Nguyên văn là câu thành ngữ “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu”, ý nghĩa dịch ở .

      Ông chủ nhà hàng cười hì hì lộ ra răng vàng đầy miệng, ôm va li tiền, trong lòng vui mừng đến nở hoa.

      __

      Theo lời gợi ý của ông chủ nhà hàng, Đỗ Uy Lợi và mấy người đàn ông mặc Âu phục đen tới ngôi trường mà Thước Tiểu Khả theo học. Bây giờ là giờ học, ta để người đến phòng trực ban hỏi có học sinh tên là Ngô Khả này hay , sau khi có được câu trả lời khẳng định, lập tức gọi điện cho Lãnh Ngạo.

      Thước Tiểu Khả chăm chú nghe giáo viên giảng bài, mí mắt phải biết vì sao giật mạnh cái, sau đó lại giật liên tục. day mắt phải, nhân lúc nghỉ ngơi hết tiết rửa mặt, mắt phải cũng nhảy nữa.

      nghĩ có lẽ mình quá mệt mỏi thôi, mắt phải bị giật là do căng thẳng. Lúc quay về phòng học, biết Lãnh Ngạo lên máy bay riêng rời khỏi nước A rồi.

      Chuông tan học reo lên, sắc trời tối dần, vừa chạy đến vườn trưởng có mưa . mang theo ô, che cặp sách lên đầu nhưng tóc vẫn bị ướt, lúc chạy đến cổng trường học trú mưa, thở gấp hơi, nhìn thấy chiếc xe màu trắng của Lăng Thiên dừng ở nơi cách cái cây lớn xa.

      Lăng Thiên chỉ là bác sĩ giỏi, mà còn là người biết săn sóc cẩn thận, thấy bạn đứng trước cửa trường, lập tức xuống xe, mở ô đến chỗ của Thước Tiểu Khả.

      Hôm nay Thước Tiểu Khả mặc chiếc váy ngắn liền thân màu tím có đai lưng, tóc buộc đuôi ngựa vì bị ướt mưa sớm xõa ra, đứng


      Trước cổng trường rất dễ nhận thấy. chỉ đứng lát thấy Lăng Thiên cầm ô về phía mình.


      cây dù lớn rất nhanh che đầu , cánh tay ấm áp vòng qua eo , như chim non núp vào vòng ôm của Lăng Thiên, hai người chung ô đến chiếc xe màu trắng.


      Vào xe, Lăng Thiên cẩn thận lấy cái khăn lông khô, cưng chìu lau cho Thước Tiểu Khả.


      “Bị ướt mưa nhất định phải lau khô, nếu khôgn rất dễ nhiễm bệnh.”


      “Xem em này, mặc ít như vậy, mùa này rất lạnh, phải mặc thêm áo khoác biết ?”


      Thước Tiểu Khả cực kỳ hưởng thụ động tác dịu dàng của , và những lời thân thiết này nữa. Trước kia Lãnh Ngạo cũng hay lau tóc giúp , nhưng theo cảm nhận đó là loại hành hạ, còn động tác của Lăng Thiên lại ấm áp đến tận trái tim .


      Đột nhiên, mí mắt phải của giật giật, ôm mắt phải : “Hôm nay biết vì sao lại như vậy, mắt cứ giật ngừng, lúc ở lớp rất khó dừng lại, bây giờ lại giật tiếp rồi.”


      Lăng Thiên bỏ khăng lông xuống, cúi đầu nhìn kỹ mắt : “Để nhìn xem.”


      “Lăng Thiên, có người mắt phải giật là sắp có tai hoạ xảy ra, chuyên này có ?” Thước Tiểu Khả ngây thơ hỏi.


      “Ngốc, sao có được chứ?” Sau khi Lăng Thiên kiểm tra thấy mắt cũng có gì khác thường, vỗ vỗ đầu .


      Thước Tiểu Khả bĩu môi: “Sao lại đánh đầu em, được, đàu em thể để vỗ công được.”


      Thước Tiểu Khả chút do dự ôm lấy đầu của , nhưng nào nhẫn tâm đánh chứ, đột ngột đặt nụ hôn lên mặt , nụ hôn này làm dụ vong bản ăng của đàn ông trong bạo phát, nâng mặt lên, hôn mạnh vào môi .


      Trong xe ô tô, nam nữ say sưa hôn nhau, xe có rèm che, ngoài xe từng hạt mưa rơi lộp bộp lên cửa kính, khôgn hề ảnh hưởng đến cặp đôi hôn nhau nồng nhiệt bên trong.


      Dục vọng của Thước Tiểu Khả cũng được khơi lên, trở nên mị dị thường, ngón tay thon dài luồn vào trong lớp áo của Lăng Thiên, ngừng vuốt ve làn da ấm áp của , có lẽ vì có kinh nghiệm tình ái, nên bàn tay kia biết nghe lời mà vươn xuống phía dưới, sau đó nặng xoa nơi đó.


      Nơi đó của vốn “thức tỉnh” rồi, bị khiêu khích như vậy lại càng khống chế được “muốn” .


      Lăng Thiên chưa từng có kinh nghiệm ở phương diện này, bị sờ như vậy khiến cả người đều hưng phấn, tay cũng bắt đầu thành , luồn vào váy của Thước Tiểu Khả, chậm rãi vuốt ve mỗi tấc da thịt khắp toàn thân . Từ mông đến eo , từ eo đến lưng, da thịt của mềm mại bóng loáng, xúc cảm vô cùng tốt, đến lúc chạm vào khối thịt tròn kia, thần kinh của sụp đổ hoàn toàn.


      Đầu lười kìm được chuyển từ môi đến nơi mềm mại trước ngực, chỉ hôn cách lớp áo khiến thể dừng lại được, huống chi sau đó Thước Tiểu Khả còn chủ động cởi bổ nút thắt trước ngực, lộ ra da thịt non mềm, còn có đường rãnh sau hút kia.


      Ngay lúc vùi đầu vào ngực , tiếng sét vang lên. ngẩng lên, lắc lắc đầu, sau khi nhận ra mình làm gì giúp cài nút áo ngực lại, sửa lại váy và mái tóc lộn xộn, hôm mặt : “Khả nhi, vừa rồi là thất lễ.”


      được nửa, môi bị bàn tay trắng mềm chặn lại nghe Thước Tiểu Khả : “Lăng Thiên, là em cam tâm tình nguyện, chỉ cần chê em phải thân trong trắng là tốt rồi.”


      “Trong mắt , em là người thuần khiết nhất.” nhìn nhìn xung quanh : “ xe tiện.”


      Thước Tiểu Khả hiểu ý , cười : “chúng ta ăn no trước , sau đó đến nhà được chứ?”


      Lăng Thiên xoa xoa đầu , đương nhiên đồng ý.


      Xe từ từ khởi động, đến nhà hàng quen thuộc của bọn họ, dưới gốc cay khong còn hình ảnh chiếc xe trắng có rèm che kia nữa, mà lại có bóng dáng màu đen quỷ dị chuyển động.


      Người đàn ông mặc đồ đen giơ máy ảnh trong tay lên, với người bên cạnh: “Đỗ tiên sinh, nếu cái này bị thiếu chủ thấy được, vị bác sĩ Lăng kia nhất định bị ‘ngũ mã phanh thây’.”


      Vẻ mặt Đỗ Uy Lợi trầm, để tài xế bám sát theo, tuy biết nơi họ muốn đến, nhưng cũng có khả năng thay đổi giữa chừng, nên thể lơ là được.


      Chuông điện thoại vang lên, là Lãnh Ngạo gọi tới, lập tức nhận cuộc gọi.


      “Tôi đến Brunei, Khả nhi ở đâu?” Giọng của Lãnh Ngạo trong điện thoại rất doạ người, nửa năm gặp bảo bối của , lúc này là người sốt ruột hơn ai hết.


      Đỗ Uy Lợi báo địa chỉ nhà hàng rồi ngắt điện thoại, ngước mắt nhìn màn mưa bên ngoài, mưa lớn hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng biết thế này chưa là gì cả, bão tố vẫn chưa đến đâu.
      Last edited: 14/3/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37.1:

      Edit & Beta: Nhi

      Nhà hàng vẫn đông đúc như trước, ông chủ nở nụ cười có chút cứng ngắc đón khách vào tiệm. Khi thấy Lăng Thiên và Thước Tiểu Khả sóng vai cùng vào, nụ cười ông ta vụt tắt, nhưng ngay sau đó lập tức khôi phục lại.

      “Hôm nay các phòng đều đầy hết rồi, tôi đưa hai người đến bàn gần cửa sổ ngoài đại sảnh nhé.” Ông chủ nở nụ cười là lạ.

      Lăng Thiên cũng ngại vấn đề này, nhìn theo nơi mà bạn , đó là bàn nằm cạnh cửa sổ, cách đại sảnh náo nhiệt khoảng khá xa, coi như cũng hài lòng. Lăng Thiên nắm tay Thước Tiểu Khả tới đó, kéo ghế ra giúp , sau khi ngồi mới ngồi xuống cạnh , lấy khăn tay, rót trà nóng, săn sóc đến mức người khác cũng phải hâm mộ.

      Lúc thức ăn được mang lên, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, những giọt nước mưa chảy dọc theo tấm kính thành vệt dài, khiến cảnh sắc bên ngoài đều trở nên nhòe nhòe mơ hồ.

      Lúc dùng bữa, thỉnh thoảng Thước Tiểu Khả cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm biết khi nào mưa mới tạnh.

      Ngay khi hạ mắt xuống lại phát ra gương mặt quen thuộc, lập tức ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, qua màn mưa dày đặc, nhận ra gương mặt quen thuộc kia.

      Đỗ Uy Lợi bỏ cây dù lớn màu đen trong tay xuống, nhìn thẳng vào Thước Tiểu Khả.

      Đôi đũa trong tay rớt “cạch” xuống bàn, Thước Tiểu Khả lại chậm chạp chịu nhặt lên, Lăng Thiên ở bên cạnh phát ra khác thường của , nhìn theo ánh mắt , lúc này mới phát giác ra người đàn ông cao lớn bên ngoài cửa sổ.

      “Khả Nhi, em sao vậy?” Lăng Thiên chạm vào tay : “Em quen với người đó à?”

      quen.” Sắc mặt Thước Tiểu Khả càng lúc càng tái, Đỗ Uy Lợi tìm thấy , như vậy có phải Lãnh Ngạo cũng sắp đến đây rồi hay ? Môi run run: “Lăng Thiên, em có chút khó chịu, muốn ăn nữa, đưa em về nhà .”

      Lăng Thiên cưng chiều xoa xoa mặt , bất thường, vì vậy gọi phục vụ đến tính tiền, rồi dẫn rời .

      Xe đậu trước cửa nhà hàng, mà dừng ở góc cách đó xa. Lúc Lăng Thiên muốn mở cửa ghế phụ cho Thước Tiểu Khả bên hông bỗng nhiên bị thứ gì đó chĩa vào, sau đó giọng nam trầm truyền đến: “ muốn chết để Thước tiểu thư lại!”.

      quay đầu, phát ra đúng là người đàn ông cao lớn lúc nãy. chưa tình huống, biết là xảy ra chuyện gì, cả người ngây ra. Mấy phút sau, mấy người mặc đồ đen ập tới từ bốn phía bao vây bọn họ lại.

      “Mấy người là ăn cướp sao?” Lăng Thiên sực tỉnh: “Tiền mặt người tôi cứ lấy hết , đừng làm bị thương bạn tôi.”

      Đỗ Uy Lợi cười to: “Tôi cướp của, mà là cướp người.” ta phất tay cái, mấy người đàn ông kia xông tới thô bạo tách Lăng Thiên và Thước Tiểu Khả ra.

      Tình huống trước mắt khiến Thước Tiểu Khả rốt cục cũng nhận ra mộng đẹp của vỡ nát rồi, với Đỗ Uy Lợi: “Đừng làm bị thương ấy, tôi về nước A với .”

      Lời này vừa ra, Lăng Thiên lập tức phản đối: “Khả Nhi, em đừng sợ, ở đây là Brunei, bọn họ dám làm bậy đâu.”

      “Lăng Thiên, họ là người của Lãnh Ngạo, mau .” Thước Tiểu Khả hét lên với .

      , .” Lăng Thiên sao có thể bỏ lại được, “Bọn họ có là người của Lãnh Ngạo sao, cho dù Lãnh Ngạo ma quỷ kia có mặt ở đây cũng sợ, để em rời khỏi .”

      cuối của lạc hẳn , biết vì sao bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có gió bụi cuốn lên, khiến lá cây lay động.

      “Ai tôi là ma quỷ?” Trong khoảng im lặng này, giọng trầm thấp, lạnh lùng, tà ác vang lên.

      Những người vây quanh Thước Tiểu Khả và Lăng Thiên đều chủ động tránh ra nhường lại lối , Lãnh Ngạo toàn thân Âu phục đen trầm ổn bước tới, từng bước từng bước nện xuống đất.

      Thước Tiểu Khả ngờ sau nửa năm lại có thể gặp lại , dáng vẻ của hề thay đổi, gương mặt lạnh lùng tà khí, thần thái kiêu căng điên cuồng, vẫn thích mặc đồ đen, u như tính cách của vậy.

      Lăng Thiên biết Đỗ Uy Lợi, nhưng lại thể biết Lãnh Ngạo. Nếu nửa năm trước thờ ơ với chuyện của bọn họ, bây giờ như vậy nữa, Khả Nhi là người của , có người muốn cướp bạn của , sao có thể mặc kệ được.

      “Là tôi, chính tôi là ma quỷ.” lúc tuổi trẻ khí thịnh, khí huyết phương cương, nên hề cảm giác được nguy hiểm cách mình rất gần.

      Lãnh Ngạo hề để vào mắt, dời bước, đồng thời ánh mắt cũng dừng người Thước Tiểu Khả. Bảo bối của , người con của , toàn thân thuần màu tím, mái tóc đen tuyền, nửa năm gặp, lại càng xinh đẹp động lòng người, thậm chí còn có da có thịt hơn trước kia chút. Xem ra nửa năm nay, cuộc sống của vẫn rất tốt.

      đến trước mặt , nâng cằm lên quỷ mị : “Theo tôi về nhà!”

      suy nghĩ đến giây đồng hồ, Thước Tiểu Khả lập tức trả lời: “Để yên cho ấy, em về cùng .”

      Lãnh Ngạo lắc ngón tay đeo nhẫn, người đàn ông áo đen kềm giữ Lăng Thiên lập tức thả tay ra.

      Lăng Thiên sau khi được tự do lại như mất lý trí, gào to: “Khả Nhi, được cùng tên ma quỷ đó, em đừng được ?”

      Lãnh Ngạo hề tức giận, mà còn vô cùng lịch cười cười với ta.

      Thước Tiểu Khả kéo tay Lãnh Ngạo muốn rời , nhưng ngờ vẫn đứng yên như cây tùng, kéo thế nào cũng được. quay đầu hỏi: “Ngạo, phải về nhà sao?”

      Nụ cười của Lãnh Ngạo vụt tắt: “Người bạn này của em tôi là ma quỷ, chẳng lẽ em giải thích gì với ta cả sao?”

      “Khả Nhi, đừng với , là tên ma quỷ giết người chớp mắt, em đừng mà!” Lúc này Lăng Thiên hoàn toàn quên đứa bé năm tuổi Tiểu Đản Đản kia bị xử lý như thế nào rồi, chỉ biết thể để Khả Nhi rời khỏi . Mà Thước Tiểu Khả lại hận thể dán miệng lại. Vị bác sĩ khôn ngoan này, Lãnh Ngạo là ai chứ, trái tiếng ma quỷ, phải tiếng ma quỷ, trong khi rất khó khăn mới đổi lại được an toàn cho , vậy mà còn chịu hiểu, cứ chửi loạn lên như vậy.

      “Ngạo, nể tình ta chữa khỏi vết thương ở chân của em được , chúng ta về nhà .”

      Lãnh Ngạo nhướng mi, cực kỳ bất mãn với biểu của , kéo vào lòng từ phía sau, ôm trọn thắt lưng của : “Khả Nhi, tôi thích tên bác sĩ này, em với ta tôi có phải ma quỷ hay , rồi chúng ta rời cũng muộn.”

      Thước Tiểu Khả do dự hồi, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó hất mặt với Lăng Thiên: “Lăng Thiên, ấy phải ma quỷ, ấy là vị hôn phu của em, em phải cùng ấy rời khỏi Brunei.” xong lại quay qua Lãnh Ngạo: “ thôi, em mệt rồi.”

      Sau khi Lăng Thiên tỉnh táo lại, mới hiểu vì bảo vệ tính mạng cho mới phải bất đắc dĩ ăn khép nép như vậy. Còn chỉ có thể trơ mắt nhìn dựa vào lòng người đàn ông khác, càng càng xa.

      __

      Thước Tiểu Khả bị Lãnh Ngạo mang , lúc ngồi vào máy bay tư nhân, vẻ mặt của rất bình tĩnh, vì Lãnh Ngạo cũng làm gì Lăng Thiên, đây là chuyện tốt đối với .

      “Mệt sao?” Lãnh Ngạo kéo tay , đặt bờ môi lạnh như băng của mình lên mu bàn tay .

      lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng sáng chói mắt, sao lấp lánh đầy trời, màn đêm vốn đẹp như vậy nhưng trong mắt lại rất xấu xí.

      Brunei, đất nước này từng mang đến cho tự do và niềm vui, từng cho đoạn tình cảm tốt đẹp, lại biến mất khỏi mắt chỉ sau buổi tối.

      phải trở lại cuộc sống như trước kia.

      Hai giờ sau, máy bay đến hòn đảo sông ở nước A. Lúc Thước Tiểu Khả được Lãnh Ngạo ôm xuống máy bay, tất cả hạ nhân đảo đều có mặt để nghênh đón trở về. Đứng đầu là Lãnh Bà xúc động nhất, ánh mắt bà nhìn như nhìn đứa trẻ bỏ trốn nay tìm được đường về.

      vốn tưởng, Lãnh Ngạo tìm thấy được sau nửa năm mừng rỡ như điên. Nhưng từ lúc rời khỏi Brunei trở lại nước A, mọi thứ đều có vẻ yên ổn. cảm thấy có phần kỳ quái, chẳng lẽ trong khoảng thời gian nửa năm rời khỏi này, tính tình của chuyển biến rồi.

      Trở lại căn phòng ngủ u ám quen thuộc kia, tất cả mọi thế đều thay đổi, chỉ riêng chiếc giường lớn vì nửa năm mà trở nên thiếu hơi người. ngồi giường, vươn tay muốn sờ vào nệm giường, nhưng tiếng “loảng xoảng leng keng” lại vang lên bên tai.

      mở đèn đầu giường, ngẩng mặt nhìn lên, phát ra sợi xích sắc được đặt giường. Sợi xích rất dài, đầu cố định vách tường đầu giường, đầu còn lại có cái khóa.

      Lúc này Thước Tiểu Khả mới nhận ra tính tình của Lãnh Ngạo vẫn hề thay đổi, vẫn như trước đây, trước mặt người khác là bộ mặt, sau lưng lại là bộ mặt khác, thậm chí càng điên cuồng hơn.

      Ngón tay chạm khẽ vào xích sắt, nó còn lạnh lẽo hơn tưởng, lập tức rụt tay lại, nhìn sợi xích như con rắn cuộn mình giường rồi từ từ lùi về sau, mãi đến khi lưng tựa vào cánh cửa, mới giật mình tỉnh lại.

      xoay người vặn tay nắm cửa, nhưng cửa khóa, cuộn tay đánh mạnh lên cửa vài cái, nhưng vẫn có ai đến mở cửa cho .

      vô lực thất vọng đến cực điểm, từ từ tụt xuống. Trước kia có tự do, nhưng vẫn có phạm vi hoạt động nhất định, còn có lượng lớn bảo vệ tùy ý cho sai khiến mắng nhiếc. Nhưng bây giờ trở về, có phải thể ra khỏi căn phòng này được nữa hay , cuộc sống sau này có phải đều làm bạn cùng sợi xích này hay .

      Lúc tuyệt vọng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề, dường như vang vọng khắp cả đảo. Có thể có bước chân trầm ổn như vậy chỉ có người thôi, Lãnh Ngạo.

      Cửa được mở ra, thấy Lãnh Ngạo cầm tập tài liệu màu xám tay, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt có khủng hoảng khó hiểu. cúi xuống nhìn từ cao, cổ áo hơi mở rộng, cảnh xuân vô hạn bên trong , khiến hạ thể của từ từ căng phồng lên.

      Nửa năm, vì biến mất mà cũng cấm dục nửa năm. Đêm nay, muốn đòi lại toàn bộ trống rỗng và thương nhớ trong nửa năm đó.

      ngồi xổm xuống, chỉnh lại mái tóc hơi rối của : “Khả Nhi, nền đất lạnh, đứng lên .”

      Thước Tiểu Khả túm chặt lấy tay : “Ngạo, phải là em trốn khỏi , là do tên bại hoại đáng giận kia bắt em .”

      Ngón tay chuyển qua mái tóc dài sau lưng , xúc cảm vẫn mềm mại như trước. đỡ lên, đóng cửa lại, ngửi mùi thơm tóc : “Khả Nhi, phải lỗi của em, rốt cục em sợ gì vậy?”

      bị hỏi khó, đúng vậy, sợ cái gì chứ?

      “Em sợ giận.” Cố gắng nở nụ cười, liếc mắt nhìn sợi xích sắt giường.

      vỗ vỗ gò má trắng trẻo của : “ giận.”

      “Nếu giận, vậy xích sắt giường là dùng làm gì?” giả như có chuyện gì hỏi.

      trả lời mà kéo tay đến ngồi xuống giường: “ nên hỏi nhiều như vậy, giúp em tắm trước .”

      Chương 37.2:

      Edit & Beta: Nhi

      Mấy phút sau, toàn thân Thước Tiểu Khả bị cởi sạch, vết thương vai trái cũng lộ ra. Tuy cách gần nửa năm, nhưng vết sẹo đó nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy.

      “Vì sao vai em lại bị thương?” Quả nhiên bị phát rồi.

      có việc gì, cẩn thận bị thương thôi.” ngốc đến mức chuyện cứu Hoắc với .

      May mà Lãnh Ngạo cũng hỏi nhiều về vết sẹo này nữa. ôm ngang vào phòng tắm, cẩn thận đặt lên bồn rửa tay, nhân lúc xả nước, Lãnh Ngạo bắt đầu quan sát bàn chân của .

      “Ở Brunei mấy tháng chắc dùng kem bảo quản phải ?”

      “Căn bản là mua được, nên dùng.” Thước Tiểu Khả thuận miệng .

      “Sao vậy? Tên bác sĩ họ Lăng kia mua cho em sao?” Lãnh Ngạo cố ý nhắc đến người này.

      “Chúng em có gì cả.”

      “Vậy sao?”

      Thước Tiểu Khả sợ lại nhắc đến Lăng Thiên nữa, hai tay vòng ra sau gáy , nịnh nọt : “Ngạo, đừng những chuyện này nữa, phải là tìm được em rồi sao, về sau em tự bảo vệ mình tốt.” xong, híp mắt, hôn lên đôi môi mỏng của , vươn lưỡi ngừng khiêu khích.

      cũng biết hành động này của mình rất ghê tởm, trước kia chưa bao giờ chủ động dụ dỗ , nhưng lần này giống vậy, sợ động tới Lăng Thiên, nên thể chủ động quyến rũ.

      Từ lúc bắt đầu, Lãnh Ngạo vẫn thờ ơ với chủ động khiêu khích của , gương mặt băng lạnh có bất luận cảm xúc gì, thể đọc được suy nghĩ của . Nhưng về sau động tác khiêu khích của Thước Tiểu Khả càng lúc càng lớn mật, rốt cục cũng bắt đầu đáp lại. Đột nhiên cắn lưỡi của , sau đó là liều chết triền miên, sau cùng lại biến thành nụ hôn điên cuồng.

      Trong tấm gương thủy tinh bồn rửa tay, đôi nam nữ trần truồng ngừng lắc lư đầu, thanh nước bọt hòa quyện dường như còn lớn hơn cả tiếng nước xả trong bồn tắm lớn.

      Tiếp đó là tắm rửa cùng nhau, nhưng khiến Thước Tiểu Khả hoàn toàn bất ngờ là Lãnh Ngạo lại muốn ở đây, lúc trước, đều là vừa tắm vừa làm.

      Lúc Lãnh Ngạo dịu dàng xoa xà bông cho , lại nghĩ đến Lăng Thiên, và sợi xích sắt giường kia.

      Dựa theo thái độ của Lãnh Ngạo với Lăng Thiên hôm nay, Lăng Thiên hẳn là có chuyện gì đâu, còn nếu sợi xích giường đó phải là để xích , Lãnh Ngạo để nó giường là có mục đích gì?

      được phân tâm.”

      Ba từ trầm thấp làm xáo trộn suy nghĩ của , vì Lãnh Ngạo quay lưng về phía nên thấy được nét mặt của . Nhưng nếu hình dung có lẽ là: tâm lạnh mặt lạnh.

      Tắm xong, lại được ôm lên bồn rửa tay, Lãnh Ngạo cầm khăn lông lau chân cho . Động tác của rất chậm rãi tỉ mỉ, mỗi đầu ngón chân đều được lau khô, thậm chí đến khe hở giữa các ngón cũng vương lại giọt nước nào.

      “Móng chân dài quá rồi.” Lúc lau chân, thình lình Lãnh Ngạo ra câu như vậy. mở cái hộp bồn rửa tay, lấy đồ cắt móng ra bấm móng chân cho .

      Đây phải lần đầu tiên bấm móng chân cho Thước Tiểu Khả, nhưng cũng phải lần nào móng chân dài cũng là cắt, mà mỗi lần cắt giúp , đều nhắc lại chút kỷ niệm cũ.

      “Biết lần đầu tiên tôi cắt móng chân giúp em, lúc đó em bao nhiêu tuổi ?”

      biết.”

      “Khi đó em vừa tròn sáu tháng.”

      “…” Thước Tiểu Khả biết nên gì.

      “Lúc đó em rất nghe lời, hề phản kháng chút nào.”

      Thước Tiểu Khả nghĩ thầm, chỉ mới có sáu tháng, phản kháng mới là lạ.

      “Sau này em từ từ lớn lên lại còn nghe lời như thế nữa. Tôi nhớ lúc em ba tuổi, tôi muốn cắt móng chân cho em còn bị em đẩy ngã.”

      Thước Tiểu Khả rối rắm, đường đường là thiếu chủ hắc đạo, vậy mà lại bị đứa con nít ba tuổi đẩy ngã, châm chọc.

      “Về sau, tôi cũng rất ít khi cắt móng chân cho em, ngờ sau khi em biến mất nửa năm, vừa về đến tôi giúp em cắt móng chân rồi.”

      Thước Tiểu Khả cười thầm, trước đây bị chứng độc, bệnh trạng rất nặng, so với người bình thường còn nặng hơn nhiều.

      Toàn bộ quá trình đều chỉ có mình Lãnh Ngạo làm, còn Thước Tiểu Khả hưởng thụ phục vụ đặc biệt của . Thử hỏi được nuông chiều như vậy, rốt cục là phúc phận hay là tai họa đây.

      Cuối cùng cũng cắt xong, Lãnh Ngạo lại săn sóc rửa chân cho , rồi lặp lại động tác lau chân, xong xuôi mới ôm đến bên giường.

      Lúc Lãnh Ngạo vào phòng, tập tài liệu màu xám cũng tùy ý đặt giường. Thước Tiểu Khả vươn tay cái là chạm tới, tại mặc dù biết kế tiếp muốn làm gì, muốn thứ như vậy nằm giường rất chướng mắt, nhưng cũng dám mở miệng.

      Ngay lúc cho rằng bắt đầu màn hành hạ ngừng kia, Lãnh Ngạo lại mặc áo ngủ cho , sau đó chính cũng mặc áo ngủ vào.

      Như vậy cũng được, từ Brunei về nước A, cả đoạn đường cũng khiến mệt mỏi lắm rồi. Nhưng sợi xích sắt và tập tài liệu kia vẫn còn nằm giường, phải ngủ thế nào đây?

      Lãnh Ngạo cầm sợi dây xích lên đặt xuống sàn nhà, nhìn cái : “Đừng sợ, tuy là chuẩn bị cho em nhưng cũng phải xem em có nghe lời hay .”

      Thước Tiểu Khả an tâm, nhìn nhìn tập tài liệu xám còn lại.

      “Em muốn biết trong đó có gì sao?” Lãnh Ngạo bước tới, vỗ vỗ vào tập tài liệu.

      có hứng thú.” Tuy miệng như vậy nhưng kỳ trong lòng lại muốn biết.

      Lãnh Ngạo cầm tập tài liệu lên, gỡ dây miệng túi, lấy xấp hình bên trong ra, nhếch môi : “Tự xem !”

      Thước Tiểu Khả cầm hết cả xấp hình, hình ảnh đó khiến á khẩu sao trả lời được, tiếp tục lật xem tấm thứ hai, tấm thứ ba, tấm thứ tư…

      còn sức lực để xem tiếp nữa, bởi vì tất cả đều là hình chụp cảnh thân mật của và Lăng Thiên ở Brunei, thời gian chụp là ngày hôm nay. Hai người bọn họ che chung chiếc ô, hôn môi trong xe ô tô, bất kỳ ai đều có thể nhìn ra bọn họ là cặp.

      Đôi tay run rẩy giơ những tấm ảnh lên: “ cho em xem những thứ này, là có ý gì?”

      giữ mái tóc dài của lại, hất hình chụp trong tay ra, hình rơi tán loạn đầy đất.

      “Em đừng tưởng chuyện của em ở Brunei tôi biết.” dùng sức kéo tóc : “Em cũng biết, trước mặt thủ hạ là tôi nể mặt em, lúc này chỉ có hai chúng ta, em xem em với tên Lăng Thiên kia phát triển đến quan hệ gì rồi? Còn nữa, Hoắc vì sao lại ngưng hẳn giao dịch, cho em tự do, có phải em lên giường với ta nên mới được tự do hay ?”

      Thước Tiểu Khả cho rằng chất vấn chuyện của Lăng Thiên, nhưng ngờ cả chuyện Hoắc cho tự do cũng tính nợ. hết đường chối cãi, biết cho dù có giải thích Lãnh Ngạo cũng tin, nên gì cả.

      Thấy im lặng, Lãnh Ngạo cũng ép buộc, thả lỏng tay ra: “Em muốn cũng sao, ngày mai tôi có cách bắt em phải mở miệng mà thể gạt tôi nửa câu.”

      Thước Tiểu Khả cúi đầu dám nhìn , vì biết lúc này trông cực kỳ xấu xí.

      làm gì Lăng Thiên chứ?” Chuyện khác có thể quan tâm, nhưng cái quan tâm nhất chính là xử lý Lăng Thiên như thế nào sau khi nhìn thấy những tấm ảnh này.

      Lời vừa dứt, áo ngủ bị xé rách từ sau lưng, da thịt lộ ra lạnh lẽo. biết chạm vào cực hạn của , nên im miệng dám hỏi tiếp nữa.

      “Sao hỏi nữa?” Áo ngủ trước ngực cũng bị xé nát.

      vùi đầu xuống, nhìn những mảnh vải rách tả tơi nằm đất, toàn thân lại trần truồng lần nữa.

      “Vậy để tôi cho em biết, đêm nay Lăng Thiên cũng ‘tứ phân ngũ liệt’ giống như váy ngủ của em.” Lãnh Ngạo sáp gần vào gò má , tham lam hít lấy mùi thơm cơ thể .

      Ngay lập tức, cơn chấn kinh, khiếp sợ, đau lòng đổ ập xuống toàn thân . Thước Tiểu Khả giận nhưng thể , chỉ có thể tự trách chính mình yếu lòng, vì sao lại tiếp nhận tình cảm của Lăng Thiên, kết quả hại rồi.

      Đột nhiên Lãnh Ngạo đẩy ra, mất thăng bằng ngã nằm giường, sau đó bóng đen phủ lên làn da tuyết trắng của .

      “Khả Nhi, em rời khỏi tôi nửa năm, trong nửa năm này tôi sống ngày như năm, còn em ngược lại, sống cuộc sống thần tiên ở Brunei.” vừa vừa nâng chân của lên, đó là đôi chân rất sạch , trong mắt nó lại như khối thịt tươi.

      Cách ” từ trước đến nay đều như thế, Thước Tiểu Khả dù rời khỏi nửa năm nhưng vẫn kinh sợ khi gặp lại chuyện này.

      Gặm hết đầu ngón chân, mỗi tấc da bàn chân đều được liếm qua, sau đó lại đổi chân khác lặp lại hành động y như vậy.

      “Đôi chân đẹp như vậy, đáng tiếc ngày mai lại bị xích sắt khóa lại.”

      Giọng điệu dương quái khí của khiến Thước Tiểu Khả giật mình, dường như chuẩn bị tốt tâm lý cho chuyện này rồi, nên cũng có bất kỳ oán giận nào cả.

      “Chẳng qua chỉ là khóa lại vài ngày, em phải tạm thời chịu uất ức vài ngày vậy, xem như là hình phạt cho việc nghe lời .”

      tệ, chỉ vài ngày thôi, so với lần bẻ gãy chân lần trước tốt hơn nhiều.

      “Đừng vui mừng quá sớm, vẫn còn hình phạt khác, chỉ là tại tôi chưa nghĩ ra.”

      Tim vừa mới nhấc xuống lại bị treo lên. Nụ hôn dưới bàn chân cũng từ từ di dời.

      Thước Tiểu Khả nhớ lại lần hoan ái cùng nửa năm trước, bị hạ thuốc, lại còn bị treo lên, thuốc phát tác làm hưng phấn đến cực độ. biết bây giờ có lấy dây thừng ra, hay là hạ thuốc nữa .

      “Khả Nhi, đêm nay tôi muốn có em cách chân thực nhất.” Nụ hôn của dời từ đùi lên nơi tư mật.

      ý của hẳn là hạ thuốc , cũng treo lên. thầm hô tệ tệ, chỉ là ngờ, kế tiếp lại có hành động càng thêm tưởng tượng được.
      Last edited by a moderator: 9/6/15
      lylyChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :