1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh hào môn: Làm con dâu cả thật là khó! - Ân Ngận Trạch (Q2-C7) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Trùng sinh hào môn: Làm con dâu cả là khó!
      [​IMG]
      Ân Ngận Trạch
      Edit: An
      Bìa: Nữ Lâm



      Giới thiệu:


      là thiên kim tài phiệt, từ chỉ số IQ xuất sắc, 20 tuổi kế thừa gia nghiệp, với khí thế sét đánh kịp bịt tai khiến cho người người giới thương nhân giật nảy mình

      Truyền kỳ như thế, nhưng lại qua đời bởi tai nạn xe cộ bình thường

      Hưởng thọ 28 tuổi

      Nghe trường tai nạn xe cộ, thi thể nhà 3 người chia năm xẻ bảy, vô cùng thê thảm

      Bên ngoài đồn rằng, tai nạn tàn nhẫn như thế, chắc do báo thù!

      ….

      là dâu cả nhà hào môn trong giới thượng lưu, cũng là chuyện chê cười trong xã hội thượng lưu

      Nghe chồng của hai chân tài tật, nửa thân dưới bất toại, mà lại có đứa con trai 5 tuổi

      Còn nghe ngực to não , ngộ sát người hầu, từng ở tù 3 năm

      Còn nghe , mẹ chồng thương, chị em bạn dâu khi dễ, thậm chí còn vài lần bị đuổi ra khỏi nhà

      ….

      Khi biến thành !

      Dục hỏa trọng sinh

      ….

      Đoạn ngắn 1

      ngày nào đó, đêm đen, ám muội

      Mỗ nữ cả người mát rượi, mới tắm ra, đường cong như như

      Mỗ nam nhìn chằm chằm mỗ nữ, sắc mặt khẽ biến

      Mỗ nữ cúi đầu, tà mị hỏi: “ phải được sao?”

      Mỗ nam tà mị cười: “Cho phép em tự mình kiểm chứng”

      đêm ấy

      Kinh thiên động địa

      Mỗ nữ ngửa mặt lên trời thở dài, biết vậy nên khiêu khích

      Trêu chọc phải nhân vật lớn, làm thế nào mới tốt?.

      Đoạn ngắn 2:

      Môt ngày nào đó, rảnh rỗi có việc gì làm

      “Khỉ con” Mỗ nữ với bé trai 5 tuổi

      Mỗ bé con rất ủy khuất. Cậu phải là khỉ con, cậu là con trai của

      “Đến đây, kể cho mẹ nghe, ai từng ăn hiếp 2 chúng ta” Mỗ nữ hỏi

      Mỗ bé con nhìn , cẩn thận : “Ông nội, bà nội, chú 2, thím 2, chú , dì , , em hai, em ba, còn có chó kim mao ở trong nhà….”

      Mỗ nữ nhíu mày, đôi mắt căng thẳng: “Có người ăn hiếp chúng ta ?”

      “Có” Mỗ bé con thành trả lời

      “Ai?’

      “Ba”

      “….”

      “Chỉ có điều, tối hôm qua con nghe được ba bắt nạt mẹ” Mỗ bé con có chút khó chịu

      “…” Mỗ nữ cắn răng

      Khỉ con!. Đó phải gọi là bắt nạt!​
      Last edited: 26/5/15
      My Lam Lam, LạcLạc, minhminhle6 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển 1: Trùng sinh

      Chương 1:

      Edit: An

      Chữ đen, hình ảnh màu sắc hết sức rực rỡ

      Báo chí, tít trang đầu

      “Hôm nay, Thượng Hải xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, chiếc xe Audi màu trắng va chạm vào 2 chiếc xe tải lớn. Thông qua điều tra sơ bộ của cảnh sát, lúc đó chiếc xe Audi chạy với vận tốc 140 km/h, 2 chiếc xe tải, chiếc chạy ở phía sau xe Audi, và chiếc ở lối rẽ bên phải, ở chỗ giao hợp bỗng nhiên va chạm vào nhau. Ở trường tai nạn xe cộ, 2 tài xế xe tải đều có gì đáng ngại, tình trạng nhà 3 người bên trong chiếc xe Audi rất thê thảm, tử vong tại chỗ. Theo điều tra, nạn nhân bên trong xe là người nhà Hoắc thị, là truyền kỳ trong thương giới Thượng Hải, bao gồm ông Hoắc, Hoắc phu nhân, và con

      Thiên kim của Hoắc thị- Hoắc Tiểu Khê. Về kết quả của vụ tai nạn xe cộ, trước mắt cảnh sát vẫn chưa công bố với bên ngoài, rất nhiều người biết chuyện tiết lộ, có thể là do trả thù gây ra. Trước mắt vị hôn phu của Hoắc Tiểu Khê – Tề Lăng Phong cầu cảnh sát lập thành vụ án hình , tiến hành điều tra ràng….”

      Tề, Lăng, Phong….

      bàn tay gầy trơ xương, phía còn hằn rất nhiều vết chai, thậm chí có chỗ còn chảy máu, đôi tay cầm tờ báo bị vứt bỏ hơn nửa tháng

      Dường như, mỗi lần xem, đều có thể kích thích nhớ lại chuyện cũ

      Chuyện cũ:

      tại là Kiều Tịch Hoàn, người mang tội danh ngộ sát, bây giờ còn phải ngồi tù

      Kiều Tịch Hoàn sinh ra trong gia đình quý tộc giàu có ở Thượng Hải, vì bố thích cờ bạc, dẫn đến sản nghiệp của gia tộc lâm vào cảnh sa sút. Năm 6 tuổi, mẹ vì thể chịu đựng bố chịu làm ăn đàng hoàng nên quyết định ly hôn, theo bố. Năm thứ 2, bố cưới vợ, mang về đứa em hơn 2 tuổi, sau đó ở trong nhà, đại tiểu thư bị nhị tiểu thư thay thế vị trí, thậm chí còn thường xuyên bị mẹ kế và em bắt nạt. nhát gan, yếu đuối, cho nên dám phản kháng lại

      Nhẫn nhịn cho đến khi Kiều Tịch Hoàn được 19 tuổi năm ấy, vì nịnh bợ Cố thị vẫn luôn lui tới làm ăn, bố gả cho Cố đại thiếu gia của Cố thị giàu có- Cố Tử Thần. Làm dâu cả nhà giàu, vốn nên có địa vị và tôn nghiêm, nào biết đại thiếu gia của Cố gia lại là người tàn tật, chỉ tàn tật nửa người dưới, mà ngay cả hạ thể cũng bị liệt. Khi thành hôn, trở thành chuyện cười trong xã hội thượng lưu, năm thứ hai gả vào Cố gia, bọn họ có đứa con, lời đồn bên ngoài càng nhiều thêm, là đại thiếu phu nhân của Cố gia biết kiểm điểm, hồng hạnh xuất tường

      Vừa nghe biết, Kiều Tịch Hoàn làm dâu cả ở Cố gia, chịu đối xử như thế nào

      Ở nhà, chị cha mẹ, em bắt nạt, gả vào nhà chồng, bị bên chồng khi dễ, đến khi vào tù còn bị cảnh ngục, và phạm nhân ức hiếp

      Hình như cả đời này, đều ngừng bị người khác bắt nạt, ngừng lấy lòng người khác, nhẫn nhịn vì lợi ích chung

      biết, có phải này cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống cho nên rời khỏi nhân thế hay ?. chỉ biết, linh hồn của xuyên qua, ông trời cho cơ hội được sống lần nữa, tuyệt đối lãng phí!. làm cho những người “bắt nạt” đều được sống yên ổn!

      rất may mắn!

      Ngày mai chính là ngày được ra tù

      Vẻn vẹn suốt 3 năm, 1096 ngày

      có trí nhớ của Kiều Tịch Hoàn, nhưng cũng muốn nhớ lại những ngày tháng thê thảm sống trong tù, mà chỉ mất thời gian nửa tháng để làm cho những người từng đánh đập, ức hiếp Kiều Tịch Hoàn phải trả giá đắt!

      ở trong này có bản lĩnh gì đặc biệt, chỉ thông minh hơn Kiều Tịch Hoàn, biết đạo lý:

      “Người sống, mãi mãi là người sợ chết”

      Ngày thứ hai, ánh mặt trời đúng hẹn lại tới

      tiến hành hoàn tất thủ tục giấy tờ, cầm lấy hồ sơ ố vàng tay mình

      Cửa thiết dày đặc mở ra

      Cảnh ngục : “Ra ngoài, sau này phải làm người cho tốt”

      Làm người cho tốt sao?!

      lạnh lùng cười

      Nhà giam cách nội thành Thượng Hải đoạn khá dài

      Mà giờ phút này, đường có bóng xe cộ, ngoài ra còn có nhân vật đứng đầu trong nhà giam – Phó Bác Văn

      vẫn cho là, người chịu được cảnh được người khác hoan nghênh, muốn gặp chỉ có mình , ngờ còn có nhân vật lớn Phó Bác Văn

      liên tục theo bước chân của ta

      Phó Bác Văn chận chiếc taxi,

      hề nghĩ ngợi, chạy nhanh tới, leo lên xe

      Phó Bác Văn nhìn , sắc mặt rất lạnh

      “Đưa tôi đến khu biệt thự Tử Dương, sau đó tôi cảm ơn gằn từng chữ, rất nghiêm túc hứa hẹn

      Ánh mắt của Phó Bác Văn nhàn nhạt liếc nhìn cái: “Đến khu biệt thự Tử Dương”

      Về phần có cảm ơn hay , có cảm thấy hứng thú

      Chỉ vì muốn lãng phí thời gian với những chuyện liên quan đến mình

      Xe taxi mất 1 tiếng đồng hồ, ngang qua rất nhiều ngã tư đường quen thuộc, bên trong xe vẫn duy trì yên tĩnh đến nghẹt thở, xuống xe, nhìn ngôi biệt thự 3 tầng xa hoa trước mặt

      Xe taxi rời

      Cái gọi là cảm ơn, chỉ do bọn họ bật thốt ra mà thôi

      Thương nhân, lúc nào cũng xảo quyệt như thế

      mím môi, vào cổng lớn của biệt thự

      “Đại viện Cố gia” 4 chữ này lớn. nhấn vào chuông cửa!

      người hầu chạy đến cửa lớn, mở cửa, cười hihi : “Đại thiếu phu nhân trở về”

      Đại thiếu phu nhân?!

      Xưng hô như thế xa lạ!

      gật đầu, theo người hầu dọc theo vườn hoa của biệt thự

      đường , chim hót, hoa thơm. Mùa xuân có lẽ là mùa khiến người ta chờ đợi

      Đôi mắt của căng thẳng, nhìn đồ trang trí Châu Âu xa hoa bên trong cửa thủy tinh

      “Đại thiếu phu nhân, chờ lát, tôi thông báo cho phu nhân xuống” Người hầu , sau đó vào phòng khách

      đứng ở trước cửa, hờ hững chờ

      lát sau, người phụ nữ trung niên mặc quần áo đắt tiền bước từng bước tao nhã từ thang lầu trong phòng khách xuống. Cả người mặc bộ sườn xám màu xanh ngọc, đeo vòng cổ trân châu, tóc búi thành búi ngay ngắn, khuôn mặt đoan trang, khí sắc vô cùng cao quý

      Cước bộ của bà nhanh chậm đứng ở ngưỡng cửa, sắc mặt được tốt lắm, chỉ bình thản lạnh lùng :

      đừng bước vào cửa, để tôi gọi thầy đến làm pháp, đừng mang xui xẻo vào Cố gia”

      Khóe miệng của cong lên nụ cười lạnh lùng

      bao lâu, người trung niên có phần lôi thôi, lếch thếch xuất trước mặt , kịp phòng bị, nước trong miệng của ông ta phun lên mặt , bản thân vốn khó coi, bây giờ càng lộ ra vẻ chật vật

      lẳng lặng đứng ở đó, rất lạnh nhạt nhìn ông thầy làm pháp đứng ở trước mặt lẩm bẩm

      Tốt nhất, ông có khả năng giải trừ hết những vận xui của tôi, nếu ….

      Ròng rã suốt 2 tiếng đồng hồ, vẫn đứng có nhúc nhích, chân sớm tê rần

      Thầy làm phép tựa hồ kết thúc trình tự công việc của mình, đối mặt với những dụng cụ làm phép này, Tề Tuệ Phân :

      “Có thể cho ta vào rồi”

      vào , cẩn thận chút, đừng có làm dơ sàn” Ánh mắt tràn đầy khinh miệt

      Khóe miệng lộ ra nụ cười: “Dạ mẹ, con cẩn thận”

      Tề Tuệ Phân tựa hồ sửng sốt chút

      Vào giây phút đó, bà cảm thấy người con trước mặt với người con năm đó bị bà tống ra khỏi nhà, giống nhau!

      Làm sao có chỗ giống?

      Dung mạo ràng, giống y như đúc

      Là thời gian 3 năm, khiến cho bà quên dung mạo của ta sao?.

      cần để ý, cũng cần thiết phải quan tâm, nếu phải vì thân phận con dâu cả đặc thù, và tai nạn kia…. bà làm sao có thể để ta bước vào cửa?.

      Tề Tuệ Phân lạnh lùng nghiêm mặt, xoay người rời

      Kiều Tịch Hoàn vào phòng khách, lên lầu 2, dừng lại trước cánh cửa

      Nếu như nhớ lầm, đây chính là phòng mình

      đẩy cửa bước vào

      người đàn ông xuất trong tầm mắt, biết nên dùng từ gì để hình dung ta, khi ấy thậm chí còn có cảm giác như mình bị chập mạch!

      nghĩ hay là dùng từ: “hại nước hại dân” !
      laula, Chris, My Lam Lam9 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2:

      Edit: An

      Mặt ví như trăng đêm trung thu, tóc tai được cắt tỉa gọn gang, mi như mực vẽ, đôi mắt phượng hẹp dài

      Trong khoảnh khắc, khỏi cảm ơn Tào Tuyết Cần tiên sinh để lại những từ hoa mỹ như vậy, để có thể dùng từ ngữ hình dung dung mạo nghiệt của người đàn ông trước mặt này

      đứng mở miệng cửa, đột nhiên có chút vô thố.

      Trong trí nhớ của Kiều Tịch Hoàn lưu lại, hình ảnh của người đàn ông này rất ít, tin sống cùng người đàn ông có dung nhan tuyệt mỹ như thế, mà người phụ nữ nào động lòng, trừ phi…

      Người đàn ông này có bản lĩnh làm cho người ta dễ dàng chú ý.

      ra ngoài”. Người đàn ông bỗng nhiên mở miệng, hét lên.

      Cả người Kiều Tịch Hoàn ngẩng ra, biết vì sao ta lại trở nên nổi nóng như vậy, đột nhiên đóng cửa phòng, chuẩn bị rời khỏi, nhưng cảm thấy có điều gì đó hợp a, phải nên ở căn phòng này sao?.

      Người đàn ông bên trong phải Cố Tử Thần sao?.

      đến cùng, và người đàn ông này cũng có chút duyên phận, tuy rằng chưa từng gặp mặt ta, nhưng thời điểm còn là Hoắc Tiểu Khê, suýt nữa gả cho ta…

      Chuyện đời, khó lường.

      Sai sót ngẫu nhiên..

      Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên mở cửa phòng, sắc mặt của Cố Tử

      Thần ràng tốt, ngồi ở xe hung hăng trừng .

      “Tôi được ở đây sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.

      “Cách vách.” Cố Tử Thần lạnh lùng .

      Hóa ra là vậy.

      lại lần nữa đóng cửa phòng.

      Cách vách ở cách vách, hung dữ như thế để làm gì.

      Tính khí là hư!

      Kiều Tịch Hoàn trợn mắt nhìn cánh cửa đóng chặt.

      Nhưng mà trong trí nhớ của , ràng là căn phòng này, Kiều Tịch Hoàn chết tiệt, biết để lại trí nhớ gì cho nữa.

      đẩy cửa phòng cách vách ra, phòng này dĩ nhiên hơn phòng kia, chỉ đơn giản có chiếc giường, bàn trang điểm và tủ quần áo.

      Cả người đều rất bẩn, tìm bộ áo ngủ để tắm rửa.

      Nhưng mà nhà tắm ở chỗ nào? Ngay cả phòng tắm trong phòng cũng có?

      tìm kiếm khắp nơi, sau đó chỉ đành phải đẩy cánh cửa phòng lúc nãy ra.

      Hiển nhiên, đại thiếu tàn tật cũng nhìn thấy , sắc mặt lại thay đổi.

      “Tôi cũng muốn xuất , tôi cho rằng đây là phòng tắm. Tôi muốn tắm rửa.” Kiều Tịch Hoàn cũng biết gì hơn.

      “Ở chỗ đó.” Đại thiếu tàn tật giơ tay lên, rất cao ngạo chỉ vào cửa phòng khác.

      Kiều Tịch Hoàn lập tức qua.

      ra phòng của và phòng này liên thông với nhau, có lẽ phòng này ngăn ra vách để làm phòng của . Trước kia chắc chắn mình với đại thiếu tàn tật này ở chung với nhau, nhưng vì sao khi trở về lại bị ta chán ghét như thế?

      Tuy rằng giây vừa rồi còn cảm thấy may mắn bởi vì cần thiết phải ngủ chung giường với ta, cho dù người đàn ông này bất lực, nhưng mà vẫn cảm thấy khó chịu, giờ phút này có cảm giác mình bị khi dễ.

      muốn , thực cực kì khó chịu.

      kiềm chế cảm xúc của mình, mở vòi sen, chuẩn bị tắm rửa.

      Trong phòng tắm, tắm rất nghiêm túc.

      Phải biết rằng ở trong tù cũng có cơ hội được tắm rửa như thế này, xong rồi, thay bộ áo ngủ màu hồng nhạt, trước kính thủy tinh lớn trong phòng tắm, xuất gương mặt còn xa lạ với .

      nhìn “chính mình” ở trong gương.

      Kiều Tịch Hoàn có khuôn mặt diễm lệ khiến người ta giật mình, khuôn mặt mặc dù trang điểm, nhưng ngũ quan hoàn mỹ đến thể soi mói, vóc người quyến rũ. Được rồi, thể thừa nhận, Hoắc Tiểu Khê xinh đẹp bằng Kiều Tịch Hoàn.

      nhìn ngắm khuôn mặt mình trong gương, sau đó mở cửa phòng tắm ra ngoài.

      Đại thiếu tàn tật đâu mất rồi.

      cũng có hứng thú với ta.

      trở về căn phòng đáng thương của mình, nằm ở giường.

      nhắm mắt lại, trong đầu lên rất nhiều hình ảnh, nhưng bỗng nhiên trở nên trống rỗng, nghĩ, rất cần được nghỉ ngơi chút.

      Rất nhanh vào giấc ngủ, nhưng mà ngủ cũng an ổn như trong tưởng tượng. cảm thấy có thứ gì đó ngừng quấy nhiễu người mình, khiến cả người được tự nhiên, ngủ, ngừng giãy dụa, đột nhiên mở to mắt, nhìn xuống thấy người đàn ông đè lên thân thể , môi miệng ngừng cắn mút cổ , thậm chí tay của ta luồn vào trong áo ngủ, mà lại có mặc áo ngực…

      “Ai?”

      đột nhiên đẩy người đàn ông trước mặt ra.

      Người đàn ông khẽ cúi đầu, mái tóc thưa thớt ở phía trước che khuất ánh mắt ta, chỉ nhìn thấy khóe miệng ta cong lên độ cong vô cùng tà ác, tựa hồ trầm mặc hai giây, tiếng từ tính của ta mới vang lên:

      “Sao? Ba năm gặp, nhanh như vậy quên tôi?”

      Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn .

      Lộ ra khuôn mặt tuấn tú, cười đến mức rất nghiệt, cười đến mức rất hư.

      Cố Tử Tuấn, tam thiếu Cố gia.

      Đầu của Kiều Tịch Hoàn đột nhiên có chút dao động.

      “Tôi nghĩ được lắm…”Bộ dáng của Cố Tử Tuấn tà khí, từng chút từng chút nhích lại gần thân thể .

      “Cố tam thiếu.” Kiều Tịch Hoàn gọi .

      Mày của Cố Tử Tuấn khẽ nhếch lên.

      “Tôi rất mệt.” Kiều Tịch Hoàn .

      “Cho nên, từ chối tôi?” Khóe miệng của Cố Tử Tuấn nhếch lên, nhìn ra cảm xúc của ta.

      của ở bên ngoài.” Kiều Tịch Hoàn từ chối .

      “Khi nào bắt đầu để ý đến cảm nhận của ấy?” Cố Tử Tuấn càng cảm thấy hứng thú nhìn .

      “Hoặc là cách khác, trai của tôi khi nào để đến .” Khóe miệng của ta cười càng sâu thêm.

      Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

      ở Cố gia, rốt cuộc có cuộc sống như thế nào?

      Khóe miệng nhếch lên, khỏi cười tiếng, thanh kiều mị :

      “Ngày đầu tiên trở về, tôi muốn làm lớn chuyện.”

      “Thông minh hơn rồi đấy.”

      Cố Tử Tuấn vuốt ve khuôn mặt , từ xuống dưới, rồi dừng lại ở cánh môi của , phủ lên môi của , cường thế chui vào bên trong.

      “Hôm nay tạm tha cho .”

      nhìn Cố Tử Tuấn bước xuống giường, ra khỏi phòng .

      thở dốc hơi.

      Khối thân thể này, cấu kết với Cố Tử Tuấn sao?
      Last edited by a moderator: 18/3/15
      laula, PhongVy, Chris10 others thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chuyện này nếu ngược cũng phải, bởi vì chuyện này nữ chính rất thông minh, từ từ hóa giải mọi chuyện. Cho nên ngược, nhưng tình tiết truyện rất chậm, vồn vã, cho nên mấy chương đầu đọc chưa hấp dẫn lắm, từ chương 10 mấy trở lên, đoc thấy mới hay

      Chương 3: Cố đại thiếu kì quái

      Edit: An

      Sau khi bị Cố tam thiếu giày vò trận, thể nào ngủ tiếp được. Cho nên xuống giường, vào phòng tắm, rửa sạch hết những nơi mà ta từng đụng chạm, thay đổi bộ quần áo khác, rồi ra khỏi phòng tắm

      Đại viện của Cố gia quá lớn, nhưng nhiều người sống chung nhà cũng chật lắm, đồ trang trí trong nhà cũng thuộc loại xa hoa bậc nhất.

      từng bước thang lầu dưới hành lang.

      Từ phạm vi sinh hoạt của rất đơn giản, trong nhà cũng tương đối khá, bố mẹ dựng nghiệp bằng 2 bàn tay trắng, có bất kì quan hệ gì với nhà giàu có, sau khi tốt nghiệp đại học, tiếp nhận công ty của bố mẹ, dưới giúp đỡ của Tề Lăng Phong, mọi chuyện đều thuận lợi, thậm chí tài sản của công ty thua kém bất kì nhà quý tộc, giàu có nào ở Thượng Hải, trở thành người người!. Chẳng qua là, nghĩ tới, khi có được tất cả mọi thứ, cũng là lúc kết thúc sinh mệnh của mình!

      từng sâu đậm như vậy, dụng tâm như thế, nhưng chỉ đổi lại câu:

      “Hoắc Tiểu Khê, kiếp này tôi chưa bao giờ , chưa bao giờ, có thể nhìn thấy chết, là chuyện vui nhất trong đời tôi”

      Tề Lăng Phong

      Có phải bây giờ rất vui vẻ ?.

      Ôm người phụ nữ mình , đoạt tài sản của tôi, chính là cuộc sống người vạn người mà mong muốn ?!

      mím môi, khống chế cảm xúc của bản thân mình.

      Trong phòng khách, bóng người.

      theo phòng khách lạnh lẽo, về phía vườn hoa

      Trong vườn hoa, màu xanh của hoa cỏ mọc thành từng bụi, bể bơi ngoài trời xa hoa, đường tao nhã để chạy điền kinh, đèn đường để nghiên cứu, và nhà kính trồng hoa làm cho người ta có chút khiếp sợ

      Bên trong nhà kính

      Có đủ loại hoa trân quý thi nhau đua nở, bất kể có phải là mùa hoa của nó hay , bọn chúng đều nở rộ cách rực rỡ

      Mùi phấn hoa quá nồng, thực ra cũng thích những sinh mệnh ngắn ngủi như thế.

      Nhưng vào lúc này, lại khom lưng, cúi đầu xuống để ngửi hương thơm của đóa hoa màu lam ở trước mặt:

      thích hoa?”

      Cố đại thiếu gia lúc này ngồi xe lăn, mà ngồi ở trong khóm hoa, tự mình cắt tỉa cho hoa

      quay đầu nhìn cái, lại tiếp tục vùi đầu làm việc, giả vờ như có nghe thấy câu hỏi của .

      cho biết bí mật” cười , chút để ý.

      Sắc mặt của Cố Tử Thần tốt, tựa hồ có hứng thú với bí mật của .

      Kiều Tịch Hoàn cũng để ý, tự nhiên : “Lúc tôi ở trong tù, từng bị phạm nhân đánh bị thương ở đầu, phải khâu 3 mũi, bây giờ miệng vết thương vẫn còn. Cho nên….đầu của tôi” chỉ chỉ đầu của mình:

      “Có chút vấn đề”

      đến đây, cần phải cảm ơn người phạm nhân đó!

      Bởi vì, trọng sinh rồi!

      nghĩ Cố Tử Thần có hứng thú với , những có hứng thú, mà còn bài xích

      xoay người, muốn ra khỏi nhà kính.

      Kỳ , chẳng thích tiếp xúc với những người lạnh lùng.

      Cho dù, người đó có là “chồng” của chăng nữa

      “Đỡ tôi chút”

      Phía sau, bỗng nhiên truyền đến thanh trầm thấp của Cố đại thiếu.

      Kiều Tịch Hoàn do dự chút, nhưng vẫn qua đỡ đứng dậy.

      vẫn cho rằng rất gầy, bởi vì quanh năm vận động cho nên có thể hơi yếu đuối, nghĩ rằng, sức nặng cả người áp lên người , khiến cảm thấy rất cường tráng, hơn nữa, cũng lùn, ít nhất cũng phải cao hơn 1m80

      hơi thở dốc chút.

      “Giúp tôi nhặt tờ báo ở dưới đất lên”. Cố đại thiếu , trong giọng nóng lạnh, dường như còn mang theo mệnh lệnh

      Kiều Tịch Hoàn cũng tính toán, trong khoảnh khắc nhặt tờ báo lên, đôi mắt căng thẳng

      Tiêu đề tờ báo, quá mức quen thuộc.

      nhặt tờ báo lên, đưa cho , giả vờ thờ ơ :

      nghĩ sao về vụ tai nạn này?”

      “Vụ tai nạn gì?”

      Cố Tử Thần nhíu mi: “Tôi rất ít khi xem báo, chỉ tùy tiện lấy tờ báo để lót làm chỗ ngồi thôi”

      này”

      Kiều Tịch Hoàn chỉ vào ở trong hình:

      ta từng có hôn ước với mà”

      Cố Tử Thần cúi đầu, nhìn vào tấm hình mà chỉ.

      “Chuyện cũng qua rồi, đối với chuyện ở bên ngoài, tôi có hứng thú lắm”

      Kiều Tịch Hoàn im lặng, mím môi.

      Cố Tử Thần lạnh lùng, nghiêm mặt, đẩy xe lăn của mình ra ngoài.

      Khi ra khỏi nhà kính, cầm tờ báo ném vào trong thùng rác.

      Kiều Tịch Hoàn mực im lặng nhìn hành động của

      Cố Tử Thần, rốt cuộc là người như thế nào ?!

      có hứng thú với bất kì chuyện gì, cũng tỏ ra quen biết ….. người kì lạ!

      cắn môi, đôi mắt trở nên khẩn trương!

      ….

      Cố Tử Thần ra khỏi nhà kính, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn Kiều Tịch Hoàn vẫn đứng tại chỗ như cũ

      Chuyện của và Hoắc Tiểu Khê, ngoại trừ cha mẹ ra, trong nhà này còn có ai biết?!.

      Đó là đoạn hôn ước của rất nhiều năm về trước, đôi bên chưa từng gặp mặt, nhưng bố của Hoắc Tiểu Khê vì muốn có được hợp đồng mua bán, đồng ý đem con gả cho người tàn tật như ….Kết quả, Hoắc Tiểu Khê theo đuổi tình , hạnh phúc của mình, còn bị vứt bỏ

      Sau đó, Kiều Tịch Hoàn xuất

      Kiều Tịch Hoàn cam tâm tình nguyện gả cho sao?!.

      người phụ nữ nào, lại cam tâm tình nguyện gả cho .

      Chẳng qua chỉ vì liên minh thương mại, để đôi bên cùng đạt được lợi ích mà thôi.

      Lần này Kiều Tịch Hoàn trở về, dường như có gì đó thay đổi, hay là ta giấu diếm gì đó?.



      Kiều Tịch Hoàn ở lại trong nhà kính bao lâu, rồi trở lại phòng khách.

      Đại phu nhân của Cố gia Tề Tuệ Phân và nhị thiếu phu nhân Ngôn Hân Đồng dạo phố trở về.

      Nhìn Kiều Tịch Hoàn xuất , Ngôn Hân Đồng nhiệt tình mở miệng :

      “Đây phải là chị dâu sao?. Em quên mất hôm qua chị mới ra tù, chị có khỏe ?”

      Thanh nhu mì điềm đạm, mềm mại, yếu ớt.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng

      Trong lòng bỗng nhiên giật mình cái

      Là hận sao?. Kiều Tịch Hoàn hận Ngôn Hân Đồng?.

      “Chị dâu, mới ra tù nên đầu bị chậm chạp, hay là tai có vấn đề?. Em chuyện với chị đấy”

      Ngôn Hân Đồng cười đến mức dễ nghe, nhưng giọng lại tràn đầy châm chọc.

      “Tôi nghĩ, 3 năm gặp, em dâu vẫn trẻ tuổi, xinh đẹp giống như lúc tôi rời

      Kiều Tịch Hoàn quyết định trước tiên phải tìm hiểu này, cho nên cười hết sức ngọt ngào:

      “Nhìn đến xuất thần, cho nên nhất thời nghe thấy em dâu gì”

      Ngôn Hân Đồng nghe Kiều Tịch Hoàn vậy, cả người nhịn được có chút đắc ý.

      Ai Ngôn Hân Đồng xinh đẹp bằng Kiều Tịch Hoàn, tin, người phụ nữ từng ngồi tù còn có thể gây ra sóng gió gì?. Xinh đẹp sao?. phải chỉ là phế vật thôi sao, sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi nhà họ Cố

      Chẳng qua là, bắt đầu từ khi nào, ta lại biết ăn như thế?.
      Chris, My Lam Lam, kim tuyền7 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4:

      Edit: An

      Nhớ ngày đó ở Cố gia, Kiều Tịch Hoàn là người nhát gan, sợ phiền phức, thích chuyện, thích chỗ đông người, trong nhà hễ có bữa tiệc liên hoan nào, đều do nhị thiếu phu nhân đứng ra sắp xếp, Kiều Tịch Hoàn căn bản chỉ để trang trí, đảm đương nổi vị trí dâu trưởng của Cố gia.

      “Bà nội, mẹ”

      Bỗng nhiên, phía sau truyền đến thanh non nớt có chút kích động của trẻ con

      Vài người ngoảnh đầu lại, thấy ngoài cửa có 3 đứa trẻ mới học về, lưng đeo túi sách , đều trạc khoảng 5 tuổi.

      “Chúng con về rồi.”

      tuốt ở đằng trước là đứa bé trai, trắng trẻo mập mạp giống trẻ con, tóc hơi dài, kiểu tóc thời thượng, mặt đỏ bừng rất đáng .

      Theo phía sau là có khuôn mặt giống hệt với bé trai, thắt 2 cái bím xinh xỏa ngang vai, ràng là cặp sinh đôi.

      sau cùng là bé trai khác, bé trai ấy ràng rất đen, rất gầy, giống như con khỉ con bình thường, mặt có nụ cười như 2 đứa ở phía trước, có sức sống giống như đứa trẻ bình thường nên có

      2 đứa trẻ ở phía trước được Ngôn Hân Đồng và Tề Tuệ Phân ôm ở trong ngực, khỏi cũng biết thân thiết đến cỡ nào, mà 2 người kia dường như cũng quên mất tồn tại của khỉ con, thương, ân cần hỏi han 2 đứa trẻ sinh đôi mà thôi.

      Kiều Tịch Hoàn cau mày nhìn, bỗng nhiên bên tai vang lên giọng nho

      “Mẹ”

      Khỉ con gọi , nhưng ràng giọng rất xa lạ.

      Khỉ con Cố Minh Lộ, năm nay 5 tuổi, là con trai của Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Thần.

      cau mày: “Con còn nhớ mẹ sao?”

      Khỉ con cắn môi.

      Cậu bé hẳn nhớ gì mới đúng, bởi vì thời điểm Kiều Tịch Hoàn Cố Minh Lộ mới được 2 tuổi.

      “Nghe hôm nay mẹ ra tù, người lạ ở trong nhà cũng chỉ có mình mẹ”. Khỉ con giọng giải thích.

      Logic vẫn còn được. Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

      “Mẹ, con có bài tập, con lên lầu làm bài tập trước”. Cố Minh Lộ

      “Ừ”.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Minh Lộ lên lầu, bóng dáng nhìn qua độc, trái lại, ở giữa phòng khách bé trai Cố Minh Lý và bé Cố Minh Nguyệt, lại được đối xử hoàn toàn khác biệt.

      Kiều Tịch Hoàn nhíu mày!

      Thái độ của thằng bé, ràng chứng minh thằng bé có chút tình cảm gì với , trong lòng bỗng cảm thấy rất, khó, chịu!

      Khó chịu, cũng chỉ có thể tạm thời… khó chịu!

      Buổi tối, cả gia đình ngồi quây quần bàn cơm

      trở về của cũng làm thay đổi gì lớn trong gia đình, thậm chí ngay cả trưởng bối lớn nhất trong nhà là Cố Diệu cũng thèm hỏi thăm 1 câu

      Sau khi ăn cơm chiều, người nhà tụ tập ở phòng khách xem TV

      Đương nhiên, Cố đại thiếu tính tình cổ quái, nán lại dưới lầu lâu, cơm nước xong xuôi, ta vào thang máy chuyên dụng để trở về phòng.

      Cố nhị thiếu nghe ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn, vài ngày nữa mới có thể trở về, Cố tam thiếu ham chơi, buổi tối có về nhà ăn cơm, ở nhà chỉ còn 2 người con chưa lấy chồng, cả 2 vẫn còn học đại học, vì thế có về nhà.

      Kênh tài chính và kinh tế.

      Phân tích xí nghiệp Hoắc thị

      Tề Lăng Phong trở thành giám đốc của tập đoàn Hoắc thị

      Vụ án của cả nhà Hoắc thị cuối cùng cũng được kết án là tai nạn giao thông bình thường.

      Nụ cười của Tề Lăng Phong rực rỡ bao nhiêu, lửa hận trong lòng càng cháy rực bấy nhiêu

      “Đáng tiếc cho Hoắc Tiểu Khê”. Ngôn Hân Đồng nhìn tin tức, đột nhiên cảm thán

      “Con biết cái gì” Tề Tuệ Phân bỗng nhiên , giọng điệu trở nên nghiêm khắc.

      Ngôn Hân Đồng ngẩn ra, mờ mịt nhìn Tề Tuệ Phân.

      chẳng qua chỉ tùy tiện cảm thán câu mà thôi.

      “Công ty Hoắc thị là do Hoắc Tiểu Khê sáng lập ra sao?. Nếu như có Tề Lăng Phong cháu của mẹ, đứa con làm sao có bản lĩnh…”

      Tề Lăng Phong là cháu của bà ta?.

      và Tề Lăng Phong quen biết nhau được 10 năm, hề biết ta còn có 1 người .

      “Các người im lặng chút có được , xem tin tức cũng được yên”. Sắc mặt của Cố Diệu trở nên lạnh lùng

      Hai người kia đều ngậm miệng lại.

      Kiều Tịch Hoàn mím môi, im lặng rời khỏi phòng khách.

      Quả nhiên, biết được càng nhiều, trong lòng càng nguội lạnh

      lên lầu, trong đầu nghĩ đến việc vừa rồi, bất giác đến trước cửa phòng của Cố Tử Thần, vội đẩy cửa phòng ra.

      ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm

      Từ góc độ này, có thể nhìn thấy đùi của phơi bày ra bên ngoài, bộ phận quan trọng bị quấn băng lại.

      “Nhìn đủ chưa?” Sắc mặt của Cố Tử Thần lạnh lùng.

      “Nhìn đủ rồi” Kiều Tịch Hoàn theo bản năng trả lời.

      ra ngoài”. Cố Tử Thần rống to.

      Người con quỳ gối bên chân của Cố Tử Thần, nếu nhớ lầm ấy tên là Tiểu Linh, 20 tuổi, là người hầu trong nhà. ấy massa nửa thân dưới cho Cố Tử Thần.

      Vì để đề phòng cơ bắp suy kiệt, cho nên phải làm số động tác massa huyệt vị tương ứng.

      Kiều Tịch Hoàn mím môi, trở lại phòng.

      Tính cách của Cố đại thiếu gia xấu như vậy, thảo nào Kiều Tịch Hoàn trước đây nhát gan, sợ phiền phức lại sợ ta như thế!

      nằm ở giường, trở mình rồi chìm vào giấc ngủ.

      cần nghĩ gì hết, nếu như nghĩ ra cần nghĩ nữa.

      Trong đầu lại xuất rất nhiều, rất nhiều hình ảnh, vài hình ảnh ngọt ngào vui vẻ, vài hình ảnh tàn nhẫn, khủng bố, tất cả đều là máu, từ đầu chảy ra, nhuộm đỏ cả ngã tư đường….
      Chris, My Lam Lam, kim tuyền6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :