1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia xấu xa cưng chìu thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời - Thẩm Du (c95.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5. giây giết chết Vương gia (2)

      Khuôn mặt xinh đẹp đến nghiệt cứng đờ lại, Hách Liên Dạ ho tiếng, "Tại sao ngươi nhảy xuống?"

      "Tôi chín ~~~" Giang Ngư Ngư khinh bỉ nhìn đứa trẻ có thưởng thức nông nghiệp này.

      Quả táo chín, đương nhiên rơi từ cây xuống !

      "..." đạo sấm sét đánh xuống, Triệu công công và Hà Nghiêm đều trợn tròn mắt.

      Nàng chín... Nàng chín... Nàng chín...

      Vẻ mặt của Giang Ngư Ngư vẫn là thuần lương vô hại, "Vương gia, trước, thua rồi."

      Muốn thắng Vương gia, rất dễ dàng, ╮(╯▽╰)╭ thoải mái miễu sát* thôi ~ (* = giây giết chết)

      "..." Hà Nghiêm yên lặng lau mặt cái, rất huyền ảo rồi, thiên hạ này cư nhiên còn có người có thể với Vương gia của bọn họ, "Ngươi thua rồi"...

      Vương gia thế nhưng lại thua!

      Hơn nữa còn thua ở trong trò chơi ấu trĩ như vậy! Còn thua rất nhanh!

      Khá khen cho nương vừa nhìn liền thấy thành này, như vậy nhất định cầu qua loa gì đó đâu.

      còn nghĩ ngợi, chợt nghe thấy Giang Ngư Ngư mở miệng, "Cho nên Vương gia, ngài nên dùng cơm rồi."

      "..." Xong rồi!

      ràng là cầu đơn giản nhất, nhưng phản ứng của Hà Nghiêm lại giống như trời sụp xuống, khuôn mặt trắng còn chút máu, ngay cả môi cũng có huyết sắc.

      Triệu công công đột nhiên hoàn hồn, cười rạng rỡ đến mức giống như ăn mừng lễ tết, "Nô tài sai người chuẩn bị bữa trưa!"

      xong lập tức mạnh mẽ bước , so với tuổi tác của hoàn toàn tương xứng, từ từ từ từ về phía trước.

      Tại sao lại có phản ứng lớn như vậy? Nhìn sắc môi đỏ tươi của mỹ nam Vương gia kia chắc chắn là có khí sắc rất tốt rồi, mỗi bữa đều có thể ăn uống no đủ.

      chừng là dỗi người nào đó, giả vờ ăn cơm, nhưng thực chất mỗi ngày đều vụng trộm ăn uống thả cửa.

      Người lớn như vậy, cũng phải là có đồ ăn có thể ăn, còn có thể đói chết chính mình sao?

      chút cũng quan tâm xảy ra chuyện gì, bỏ lại mỹ nam Vương gia bị mình miễu sát, Giang Ngư Ngư xác định mục tiêu, muốn lấy điểm tâm yên tĩnh nằm trong cái giỏ ở thư phòng kia ra ăn.

      Ở sau lưng nàng, Hà Nghiêm trắng mặt, nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn chủ tử nhà mình, gấp đến độ trực tiếp muốn giết người.

      nương này biết mình làm cái gì !

      Bọn phòng đông phòng tây, ai có thể nghĩ đến, cuối cùng bị té ngã ở người của tiểu nương thà chất phác.

      Oán khí ở phía sau rất ràng, Giang Ngư Ngư muốn xem cũng được, liền tùy ý quay đầu lại nhìn cái.

      Trước khi quay người, nàng còn tưởng rằng oán khí này là của mỹ nam Vương bởi vì thua nàng nên phục, cho nên oán niệm rất sâu mà trừng mắt nàng.

      Aizz, người này rất bình tĩnh rồi, các người nhìn xem, nàng chưa quen cuộc sống ở nơi đây, vừa vào Tĩnh Vương phủ đến vài phút, liền thoải mái miễu sát vị Vương gia, cũng có đắc ý nha.

      Bởi vì thắng rất dễ dàng à ~~~╮(╯▽╰)╭ ngay cả chút cảm giác thành tựu cũng có.

      Nếu biết Giang Ngư Ngư suy nghĩ cái gì, Hà Nghiêm lòng muốn bảo hộ cho chủ nhân nhất định giết nàng…

      Đương nhiên, tại cũng rất muốn băm Giang Ngư Ngư ra thành tám khối.

      Cũng bởi vì "quả táo" "chín" này của nàng, Vương gia... Vương gia, sắp thảm rồi!

      Quay đầu lại, ngoài ý muốn Giang Ngư Ngư nhìn thấy ánh mắt căm phẫn của Hà Nghiêm, còn có Tĩnh Vương gia cúi nửa đầu, lông mi dài dày che toàn bộ thần sắc, nhưng ít ra động kinh phát điên, dường như rất bình tĩnh.

      Mà cùng thời gian, phía tây vương phủ đột nhiên truyền ra loạt tiếng hoan hô vang dội.

      Người hoan hô dường như đều là nữ tử trẻ tuổi, số người ít, có mềm có uyển chuyển có trong trẻo, thanh hỗn tạp cùng chỗ, mặc dù lượng của tiếng hoan hô kia có lớn có chút ầm ĩ, nhưng vẫn rất dễ nghe.

      Nhưng vừa nghe thấy thanh này, Hà Nghiêm lại giống như nghe thấy tiếng ác quỷ tru lên, trong nháy mắt khuôn mặt liền bóp méo, nắm chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn Giang Ngư Ngư, là hận thể giết chết nàng.
      lonkon95Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 06: giây giết chết Vương gia (3)

      Editor: lactinhpham

      Beta: Trang


      “Hà Nghiêm.” Hách Liên Dạ nhắc nhở.

      “…” Hà Nghiêm tự biết đuối lý, đành phải chịu đựng, thu hồi ánh mắt của mình.

      cũng biết thể trách vị nương này, nương này biết gì cả, chỉ là thành , giữ phép tắc, nghĩ ra trận đánh cược kì quái mà thôi.

      Bởi vì ánh mắt kia của Giang Ngư Ngư cực kì có tính chất lừa gạt cho nên Hà Nghiêm vẫn cho rằng nàng là người thành .

      Tổng quản Hà thúc cũng nghĩ tới Giang Ngư Ngư lại “dũng mãnh phi thường” như vậy, sau khi nhận được tin liền chạy tới, muốn hỏi Hách Liên Dạ ăn cái gì.

      Từ trước đến nay, Vương gia là làm, cho dù y muốn ăn, nhất định cũng tự thua cuộc.

      Kỳ Hà thúc cũng giống Hà Nghiêm, cũng là lòng trung thành bảo hộ cho chủ tử, tại ông can thiệp đến vấn đề mặt mũi của Vương gia nhà mình, chỉ biết nếu như Vương gia lại ăn cái gì nữa, thân thể của người nhất định chịu nổi.

      Bất quá, nếu như ông ta biết Vương gia nhà mình ăn uống no đủ mạnh mẽ hữu lực, cho dù cần phải đối mặt với vận mệnh gì gì đó, ông nhất định thà để cho Hách Liên Dạ nhịn đói để lớn lên…

      Tiếng hoan hô ở xa còn chưa dứt, tại thậm chí còn có tiếng đàn tiếng sáo vang lên, rất ràng là chúc mừng chuyện gì đó.

      Còn sắc mặt của Hà Nghiêm lại vẫn dữ tợn, chỉ là tiếp tục trừng nàng nữa mà thôi.

      Giang Ngư Ngư nắm lấy cái giỏ điểm tâm màu lam ở trong tay, vừa ăn vừa nhìn người bên cạnh, biết chắc có cái gì đó thích hợp, nhưng nhất thời lại đoán ra được là chuyện gì.

      Hình như… Hình như trong lúc vô tình nàng làm ra chuyện gì có hậu quả nghiêm trọng phải.

      Bởi vì có đồ ăn, nàng cũng xem Hách Liên Dạ là kẻ thù, trái lại, tại ấn tượng của nàng đối với vị Tĩnh vương này coi như tệ…

      Bởi vì vị mỹ nam Vương gia này rất độ lượng, cũng rất hiểu đạo lý, có ỷ thế hiếp người, giống như tình huống tại có bất lợi đối với y, Hách Liên Dạ cũng đùn đẩy trách nhiệm lên người nàng, ánh mắt của Hà Nghiêm hung ác trừng nàng, y vẫn ràng buộc hành vi của thủ hạ.

      Đánh giá ban đầu, phẩm chất của người này cũng tệ lắm.

      Giang Ngư Ngư cảm thấy nhân phẩm của mình cũng tệ, người này trêu chọc nàng, nàng cũng tùy tiện hại y, nếu như phiền toái là nàng gây ra, nàng chịu trách nhiệm giải quyết nó.

      Mặc dù nàng biết phiền toái là cái gì, nhưng Giang Ngư Ngư đối với chỉ số thông minh của mình vẫn rất có lòng tin.

      Đương nhiên, nàng đối với ánh mắt “lanh lợi thành ” của mình càng có lòng tin hơn…

      Vì kéo dài thời gian, nàng nhìn về phía tổng quản mở miệng : “Lão bá, cháu khát nước.”

      Lời này nếu như là người khác rất kì quái, nhưng phối hợp với ánh mắt “đơn thuần” của Giang Ngư Ngư, nhìn thế nào cũng chỉ là tiểu nha đầu có tâm cơ, có lời gì đều thẳng, hề biết che dấu.

      Tổng quản cảm thấy càng lúc mình càng thích tiểu nha đầu này, bây giờ nhìn nàng quả thực là phúc tinh chuyển thế, vội vàng phân phó hạ nhân: “, dẫn nàng dùng cơm trước, sau đó để nàng theo Phúc thẩm vài ngày, đợi học xong quy củ đưa vào phòng Vương gia.”

      “…” Hà Nghiêm cả kinh, hai mắt đều sắp rơi xuống, “Hà thúc, người người người…” Người lại đưa nữ nhân này vào phòng của Vương gia!!!

      Người lo lắng đến “an nguy” của Vương gia chúng ta hả! Người quên khuôn mặt mê hoặc người của Vương gia chúng ta sao? Người quên thân phận của Vương gia là gì sao?

      Mỗi ngày biết có bao nhiêu nữ nhân muốn bổ nhào lên người Vương gia, chúng ta phòng còn phòng hết, người còn đưa “địch nhân” đến bên người Vương gia!

      Hà thúc đem ánh mắt lão làng của mình nhìn khắp nơi, sau đó hướng về phía liếc cái, sợ cái gì, ngươi xemtiểu nương này thành như thế, giống loại người bò lên giường của Vương gia sao!

      Giang Ngư Ngư để ý đến ánh mắt trao đổi của bọn họ, có nha hoàn vội vàng đem ly trà tới cho nàng giải khát, sau khi uống trà xong, nàng lại tiếp tục lấp đầy bụng.

      Trong mắt chỉ có bàn đồ ăn, cho nên nàng căn bản chú ý tới mỹ nam Vương gia cúi nửa đầu, hồi lâu cũng chuyện kia. Lông mi dài của Hách Liên Dạ đột nhiên khẽ nhếch lên, lúc ánh mắt lướt qua người nàng lên ý cười thần bí.
      Last edited by a moderator: 13/3/15
      lonkon95, WinterChris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: giây giết chết Vương gia (4)

      Editor: lactinhpham

      Beta: Trang


      Tiểu nha đầu này, quả nhiên có vấn đề.

      Hách Liên Dạ phải là người lỗ mãng, y chấp nhận việc đánh cược này có hơn phân nữa là vì thử thăm dò, với lại trước khi đáp ứng đánh cược, y cũng nghĩ ra kế sách vẹn toàn, miễn cho thân bất do kỹ mà phải ăn cơm, sau đó còn phải đứng trước tình cảnh lúng túng cũng rất khiến cho người ta nổi nóng.

      Bất quá đây chỉ là chuẩn bị để phòng ngừa vạn nhất, chữ “thua” này, hơn hai mươi năm trong đời y, là rất xa lạ.

      Nhưng đại trượng phu cũng thể bụng dạ dẹp hòi, thua thua, y có ý định giận lây sang nàng.

      Nhưng mà….. thân phận của tiểu nha đầu này rất đáng nghi.

      Bởi vì hơn mười ngày nay y “dỗi” ăn cơm, ngự trù trong cung liên tục đưa trân tu* mỹ vị đến chỗ của y (*món ăn quý và lạ), hy vọng có thể gợi lên thèm ăn của y, điểm tâm mà tiểu nha đầu này cầm, cũng là trong những số đó.

      Trong cung là nơi tập trung tất cả các ngự trù có tay nghề bậc nhất, mỗi món ăn đều trải qua rất nhiều thử thách trùng điệp do các thành viên trong hoàng thất xoi xét hương vị, món bất kỳ trong đó, nếu đặt ở trong nhân gian, trở thành bảo vật của tửu lâu, dẫn tới vô số hâm mộ của những người xành ăn.

      Đối với dân thường mà , những mỹ vị này chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi.

      Nhưng tiểu nha đầu này mặc xiêm y vải thô chấp vá của dân chúng bần khổ mới mặc, dáng vẻ tồi nhưng dường như rất đói bụng, lúc ăn điểm tâm hạng nhất vào miệng vẻ mặt ngờ lại là…tán thưởng, mà phải là vẻ kinh ngạc mà dân thường nên có.

      Thái độ bình tĩnh như vậy, giống như nàng sớm ăn qua mỹ vị có cấp bậc như vậy, giỏ điểm tâm ngự trù đắc ý nhất, cũng chỉ khiến cho nàng thất vọng mà thôi.

      Kỳ đây chỉ là phản ứng rất , nhưng thể qua được ánh mắt sắc bén của Hách Liên Dạ.

      Còn Hà Nghiêm hoàn toàn phát ra tâm tư của chủ tử mình, nhìn Giang Ngư Ngư chút, cũng có cách nào phản bác lại lời của Hà thúc, nhưng vẫn có cách nào yên lòng được.

      Tiếp tục thành cũng vô dụng!

      cũng thành đấy, nhưng lần trước trong lúc vô tình nhìn thấy Vương gia vừa mới tắm xong ra, còn chưa mặc quần áo, kỳ chỉ nhìn thấy bóng dáng mà thôi, nhưng cũng khiến cho hoảng hốt lúc lâu rồi.

      Đương nhiên, đối với Vương gia tuyệt đối có ý đồ bất lương.

      Tựa như nhìn thấy họa sĩ tiếng tăm sinh ra khâm phục, thuần túy chỉ là tán thưởng với đồ vật đẹp, tuyệt đối hề có ý nghĩ sai lệch.

      Nhưng nếu như nhìn thấy màn kia chính là nữ nhân… là khó .

      Vương gia của bọn họ, tuyệt đối có khả năng mê hoặc lòng người!

      Nhìn ra do dự của , Hà thúc kéo qua bên, giọng , "Trong phòng Vương gia quả cần phải có nương tính tình cẩn thận, chính ngươi , mỗi ngày ngươi đều kéo rụng bao nhiêu cọng tóc của Vương gia!"

      “Ta…” Hà Nghiêm xấu hổ đỏ mặt, phản đối.

      Bởi vì an tâm để nha hoàn hầu hạ, là thị vệ tâm phúc của Vương gia, ngay cả việc sinh hoạt chải đầu cho Vương gia cũng làm luôn.

      Nhưng mà để múa đao cầm thương thành vấn đề, còn để chải đầu….. Cầm lược nhiều năm như vậy, phát mình càng ngày càng am hiểu việc kéo rụng tóc…

      Đương nhiên, kỹ thuật của Vương gia còn bết bát hơn cả , bằng cũng chịu đựng vận mệnh bi thảm mỗi buổi sáng đều phải rụng mớ tóc.

      Giãy dụa trong lòng hồi lâu, Hà Nghiêm cắn răng gật đầu, "Được!"

      Cùng lắm là thường xuyên dán mắt vào tiểu nương này, tuyệt đối cho phép nàng ‘làm bẩn’ Vương gia nhà bọn họ!

      Kỳ võ công của Hách Liên Dạ cao hơn rất nhiều… Hơn nữa đời này, đừng là có thể đánh bại Hách Liên Dạ, cho dù là người đánh ngang tay với , cũng chỉ có thể đếm được đầu ngón tay.

      Nhưng nghĩ đến nữ nhân muốn bổ nhào vào Vương gia có bao nhiêu hung hăng, Hà Nghiêm vẫn cảm thấy, sắc đẹp trước mắt, người có tiềm lực là vô hạn…
      lonkon95, Abby, Winter 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: giây giết chết Vương gia (5)

      Editor: lactinhpham

      Beta: Trang



      Trong lúc nghĩ đến ý tưởng sấm sét đánh người này thấy vẻ mặt vui mừng của Triệu công công dẫn theo đám hạ nhân tay cầm hộp đựng thức ăn tới.

      “Vương gia, bữa trưa của ngài chuẩn bị xong rồi ạ.” Khuôn mặt còn trẻ cười vui vẻ biến thành đóa hoa cúc trắng, cước bộ của Triệu công công nhàng đến sắp nhảy dựng lên, vui mừng đến mức ngay cả cũng ra được.

      Rốt cuộc là có chuyện gì đáng để cho vui vẻ thành bộ dạng như thế này?

      Hách Liên Dạ vẫn đứng nguyên tại chỗ, chưa trở về thư phòng, y nghe vậy rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Giang Ngư Ngư vẫn còn ăn điểm tâm, đôi môi xinh đẹp mím lại chặt, giống như tâm trạng được tốt.

      Vẻ mặt vui mừng chợt cứng đờ, trái tim của Triệu công công ‘lộp bộp’ nặng nề nhảy cái, mơ hồ cảm thấy có chuyện ổn.

      Quả nhiên, Hách Liên Dạ nguyện ý thua cược xoay người đến thư phòng, dường như muốn ăn cơm, nhưng chỉ mới bước bước thân hình chợt cứng đờ, y nhanh tay che miệng, bả vai đột nhiên run rẩy hai cái, cố gắng kiềm chế tiếng ho khan bật ra khe hở ngón tay, mà cùng lúc đó, Triệu công công hoảng sợ phát ở giữa khe hỡ ngón tay của y có chảy ra tơ máu.

      Nguy rồi......Vương gia thổ huyết rồi!

      Triệu công công sợ tới mức chân mền nhũn, thiếu chút nữa ngã mặt đất, vừa vội vàng vừa gắng gượng chống đỡ, kéo giọng lanh lảnh hô to,”Mau gọi thái y, gọi thái y!”

      Những người khác bị bệnh cũng chỉ tìm đại phu nhìn xem, nhưng vị này giống vậy, vị này bị bệnh....

      Nghĩ đến hậu quả đáng sợ kia, cả người Triệu công công khẽ run rẩy, lại quỳ rạp xuống đất, “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.....”

      Hết lần này đến lần khác cũng chỉ có câu này, ngay cả xin tha mạng cũng dám .

      Có thể đáng chết sao, nương có ánh mắt rất ngai ngốc và cử chỉ cổ quái này chính là do mang tới!

      Từ Vương gia chính là nhân long chi phượng, mấy năm nay cái gì cũng chưa từng thua người ta, đương nhiên có chút tâm cao khí ngạo, tại bị thua bởi tiểu nha đầu có danh tiếng gì, có thể bực bội sao!

      Thân thể của Vương gia vốn còn yếu, hơn nữa mười ngày nay cũng chưa ăn gì, cấp hỏa công tâm, nếu…. nếu truy cứu trách nhiệm, khiến cho vị chủ tử thể trêu chọc này thổ huyết, đều là do làm hại ah!

      Triệu công công sợ đến sắp cháng váng, lại chú ý tới từ khi Hách Liên Dạ bắt đầu “thổ huyết”, hai thuộc hạ trung thành và tận tâm của y lập tức rơi vào trong trạng thái mù mịt.

      …..Đó là cái gì? Hạ Nghiêm dùng ánh mắt hỏi Hà thúc.

      …..Bánh Sơn Tra? Hà thúc cũng rối rắm.

      bậy! Vương gia chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt, hơn nữa cho dù có ăn, Vương gia cũng bất nhã mà nhổ ra trước mặt mọi người như vậy!

      Bọn họ quen nhìn Vương gia nhà mình luôn luôn cường đại và dũng mãnh, cho nên mờ mịt nhìn nhau trong chốc lát, lúc này đột nhiên giật mình cái, lập tức đổi thành vẻ mặt khẩn trương, tiến lên, “Vương gia ngài đừng quá kích động, cơ thể ngài còn yếu, có thể chịu nổi sức ép!”

      “Đúng vậy đúng vậy, xin Vương gia bớt giận, bảo trọng thân thể mới là quan trọng!”

      Nguy hiểm nguy hiểm , trước đó Vương gia dặn dò bọn họ, thiếu chút nữa là diễn tốt đợt này!

      Bất quá lại …. Rốt cuộc Vương gia phun ra cái gì? Dù sao phải là máu là được, Vương gia của bọn họ chỉ biết khiến cho người khác hộc máu mà thôi!

      Hách Liên Dạ rất “suy yếu” khoát tay, “Bổn vương có việc gì!”

      Nâng tầm mắt lên, lại vừa vặn chạm ngay ánh mắt của Giang Ngư Ngư.

      Giang Ngư Ngư luôn ở bên cạnh mở miệng lời nào, vốn là còn ăn giỏ điểm tâm kia, sau đó bởi vì Hách Liên Dạ “thổ huyết” khiến cho bọn hạ nhân đến đưa thiện đều rối loạn trận cước, nàng cũng rất có năng lực tổ chức hệ thống…… đem bữa trưa của Hách Liên Dạ “tổ chức hệ thống” đến trước mặt mình.

      Ngại thời tiết hơi lạnh đứng ở bên ngoài đồ ăn mau nguội lạnh, nàng còn tự thân vận động mang giỏ thức ăn đến thư phòng, chén bát đều được bày ra xong, vừa ăn vừa thưởng thức tiết mục kỳ lạ ở trong viện.
      Abby, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9 (p.2): giây giết chết Vương gia (6)

      nghiệt chính là nghiệt, người khác hộc máu nhìn yếu ớt, cả người chút sức lực, nhưng người trước mắt vốn là có khuôn mặt tuyệt sắc, môi nhuộm vết máu, ngược lại có nhiều mỹ cảm* sợ hãi kinh tâm, đẹp đến tưởng chừng như có chút dị.

      *mỹ cảm: khả năng thưởng thức cái đẹp.

      Thấy nghiệt nhìn qua, nàng liền vô tội mà nháy mắt mấy cái, vẻ mặt tỏ ra mù mịt.

      Trong miệng nàng còn nhai đồ ăn, hai má có phần phồng lên, phối với vẻ mặt vô tội như vậy quả giống như con sóc chỉ có thể .

      Chính là tiêu chuẩn của bề ngoài thiên sứ, trong lòng ác ma.

      Bình tĩnh như vậy? Y còn tưởng tiểu nha đầu này từ bỏ ý đồ.

      Hách Liên Dạ có chút ngoài ý muốn giương môi lên, trong đôi mắt phượng lên chút ánh sáng nhạt, cũng có chút….hưng phấn.

      Đương nhiên bình tĩnh, phải là bị lợi dụng thôi sao!

      Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh tiếp tục ăn no nê, có lẽ nghiệt này sớm thấy nàng bất thường nhưng lại đáp ứng đánh cược cùng nàng, cũng là vì trình diễn vở tuồng ‘thổ huyết’ này.

      Nhớ đến tình huống hồi nãy, nàng thậm chí có lý do hoài nghi, trong khoảnh khắc nàng nhảy từ cây xuống, nghĩ đến đáp án ‘Tôi chín’ này rồi, cho nên khuôn mặt mới có thể cứng đờ, vậy nhất định là bị sét đánh.

      Bất quá có câu nữ tử báo thù, ăn no cũng muộn, cho nên trước khi nàng lấp đầy bụng, nàng quản chuyện vớ vẩn ở trước mắt.

      Nhưng lại nghiệt trước mắt này chỉ có mỹ mạo thôi, nàng còn có thể gạt người là vì ánh mắt trời sinh thuần lương vô hại, tuy rằng sau khi xuyên thay đổi thân thể, nhưng ánh mắt động lòng người vẫn thay đổi, nhất là sau khi nàng càng lúc càng thích ứng với khối thân thể mới này, ánh mắt của nàng, càng lúc càng…ngây ngốc. (Cái này là về Giang Ngư Ngư nhé ^^)

      Còn nghiệt trước mắt này có thể gạt người, là vì có kỹ xảo biểu diễn thành thục và phản ứng nhạy cảm.

      nghiệt phúc hắc lại có kỹ xảo biểu diễn cường đại? sao sao.

      Nàng chạy tới Tĩnh vương phủ là vì muốn có thẻ bài thân phận, còn tưởng rằng quãng ngày ‘tiềm phục’ trôi qua rất nhàm chán, tại xem ra… Nàng thích nhất là cuộc sống có tính khiêu chiến!

      ‘Răng rắc’ cắn nửa cái chân vịt, lông mi dài chớp chớp, trong ánh mắt to đọng nước đều là ý cười thuần lương vô hại.

      Vô cùng khéo, tại trong lòng của Hách Liên Dạ cũng xoay chuyển đến ý nghĩ này.

      Đám người trong cung kia rất ngu xuẩn, theo chân bọn họ chơi chán rồi, cảm thấy cuộc sống buồn chán vô vị, nghĩ tới lại gặp được tiểu nha đầu kỳ quái như vậy.

      Mặc kệ thân phận của nàng như thế nào, mặc kệ nàng là do ai phái tới, ‘món đồ chơi’ này rất khiến cho kinh hỉ!

      Được bọn Hà Nghiêm ‘dìu’ lại ngồi ghế dựa, Hách Liên Dạ lau sạch ‘vết máu’ bên môi, mắt hơi rũ xuống, che dấu ý cười tà khí trong đôi mắt.

      Tuy rằng hai người đối mặt nhau, nhưng là…bùm bùm, dường như trong khí có từng trận hoa lửa.

      Hà thúc và Hà Nghiêm lại mờ mịt lần thứ hai, tại sao giống như… khí rất sôi động? Có người gặp được chuyện vui gì sao?

      Đặc biệt là chủ tử… Tại sao dáng vẻ của ngài giống như tràn trề hứng thú, tâm tình rất tốt vậy?

      Thái y đến, bởi vì rất sợ vị chủ tử này cho nên thái y run rẩy bắt mạch cho y, cân nhắc hồi lâu lại cũng chỉ có thể thân thể Hách Liên Dạ cần phải tĩnh dưỡng.

      Thập nhất hoàng tử, cũng chính là Tĩnh vương Hách Liên Dạ tại vốn là sinh non, cơ thể suy yếu, đây là chuyện trong cung ai ai cũng biết.

      Mặc dù từ được điều dưỡng tỉ mỉ, nhưng lúc nào thể chất cũng kém hơn người bình thường chút.

      Tuy rằng võ công của y cái thế, nhưng lại giống với thể chất cường hãn của cao thủ bình thường, lúc nào cũng bệnh nặng bệnh liên tục, danh xứng với thực Vương gia ốm yếu.

      Đương nhiên, đây là nhận thức của người trong cung.

      Về phần tình hình chân nhìn bọn Hạ Nghiêm có bao nhiêu mờ mịt khi thấy Hách Liên Dạ ‘thổ huyết’ lúc nãy biết.
      Last edited by a moderator: 16/3/15
      lonkon95, Abby, Winter3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :