1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhà Có Sư Tử Hà Đông - Bạc Hãn Khinh Y Thấu (Update PN03) HOÀN + EBOOK

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. devilhamvui

      devilhamvui Active Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      65
      hì hì, hôm qua mới mò được hố này, hôm nay đọc xong, òa thích nhất là cái câu cuối truyện "hoàn chính văn" ui bộ truyện nào mà mềnh đọc cũng có câu này tốt quá.
      Thanks các nàng edit và beta truyện này nhiều nhiều lun!!
      OrchidsPham thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Nhok_Njco, puccamatnai, likts_ts2 others thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      CHƯƠNG 87 – PHIÊN NGOẠI 01. HAI MƯƠI NĂM TRƯỚC
      Edit: Ishtar


      Úc Hân kéo làn váy, nếu phải Úc Gia cứ khăng khăng lôi tới bữa tiệc, tình nguyện ở trong phòng vẽ tranh, bầu bạn cùng giấy bút suốt buổi tối.


      Đại sảnh yến tiệc, dưới ánh đèn thủy tinh hoa lệ, mọi người như mang chiếc mặt nạ quý tộc, to trò chuyện, như bức tranh sang trọng nhưng trống rỗng vô hồn, có hứng thú ra hoa viên hóng mát. Trăng sáng sao thưa, có vài cơn gió nhàng chạm vào trước trán, tùy ý tìm chiếc ghế ngồi xuống, ngẩn người nhàm chán, liền nhặt nhánh cây dưới chân, tùy tiện vẽ vài đường mặt đất, vốn chỉ là bức tranh với vài nét vẽ tùy hứng, nhưng thói quen nhiều năm khiến nghiêm túc tập trung vào bức vẽ, mãi đến khi sau lưng vang lên tiếng .


      "Bức tranh đẹp."


      bất ngờ quay đầu lại, trước mặt là người đàn ông vô cùng tuấn, để kiểu tóc thịnh hành của các quý công tử thập niên 80, tỏa ra khí thế kiên nghị, mặc thân tây trang cắt may vừa người, từ góc độ của nhìn sang, vô cùng điển trai tuấn tú.


      Lâm Thế Quần, đại thiếu gia Lâm gia. Trong khoảng thời gian dài, những câu chuyện về luôn chiếm trọn trang đầu của những tờ báo lớn.


      đứng lên, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, giống như lần đầu tiên hình thấy người tâm đầu ý hợp với mình.


      Đêm hôm đó, bọn họ ngồi băng ghế trong hoa viên, trò chuyện cả đêm về hội họa.


      Sau đêm đó, bắt đầu chủ động tham dự vài yến tiệc, khiến em Úc Gia vô cùng kinh ngạc, Úc Hân lại lấy cớ tìm linh cảm vẽ tranh để đuổi em tò mò cứ lẽo đẽo theo bên cạnh, trong yến tiệc, lại gặp được Lâm Thế Quần, nhưng có cơ hội tiếp xúc gần gũi với như đêm hôm đó, mãi đến ngày kia, nắm tay Úc Gia, cười với : "Tôi thích em em."


      thoáng sửng sốt, gắng gượng nở nụ cười.


      đem chiếc váy mới mua cất vào tủ quần áo khóa lại, lần nữa nhốt mình trong phòng vẽ tranh. Bất quá vì quan hệ giữa em và Lâm Thế Quần, vẫn thường xuyên từ miệng của Úc Gia biết được tin tức của .


      "Chị hai, phiền quá à, những người phụ nữ xung quanh đều có ý với ấy, nhìn thôi khiến em bực mình."


      Úc Hân rời mắt khỏi giấy vẽ, cười : "Chị đây cũng giúp được gì cho em rồi." tạm dừng chút, bổ sung thêm: "Em của chị vừa xinh đẹp, lại thông minh, chỉ cần ta thích em, những kia em cần để ý."


      Úc Gia gục đầu xuống bàn, thở dài: "Em biết, nhưng nàng Cố Dung kia đặc biệt phiền phức, hở chút là dựa vào người Lâm Thế Quần, cả người giống như khúc xương, làm sao có thể có như vậy. . . . . ." Trong lúc nhất thời tìm được từ thích hợp để hình dung, đành buồn bực ngậm miệng.


      Úc Hân cũng đáp lại, cười cười, tiếp tục cúi đầu tập trung vào tranh vẽ.


      Rất nhiều năm sau, vô số lần nghĩ tới, nếu sớm biết Úc Gia xảy ra chuyện, cho dù đeo lưng tội danh giết người, cũng chút do dự lựa chọn bảo hộ em mình, để nó chịu bất cứ thương tổn gì.


      —— Em của , người thân duy nhất của , ngày nào đó, chị báo thù cho em.



      Cố Dung cẩn thận tô lại màu son, ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình kém Úc Gia, nhưng Lâm Thế Quần vì sao cứ mực thích Úc Gia? Hay là đàn ông đều thích loại phụ nữ vừa điềm đạm đáng , lại ngu xuẩn ngốc nghếch? Bất quá thích sao, đêm qua cùng giường mây mưa là Cố Dung .


      Cố Dung sau khi cảm thấy bản thân thỏa đáng, lòng vui vẻ gặp Lâm Thế Quần.


      "Thế Quần, em đến rồi." ta khẽ mỉm cười kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện Lâm Thế Quần.


      Lâm Thế Quần trầm mặc hồi lâu, dưới thúc giục nũng nịu của ta, rốt cục mở miệng: "Đêm qua. . . . . ."


      chỉ câu, nét cười mặt Cố Dung chậm rãi lạnh xuống, kỳ sáng nay ta đoán được có màn này, thế nhưng, trong lòng tựa như có mồi lửa chực chờ phụt cháy, nếu ngay từ ngăn chặn, ắt lửa cháy lan ra đồng cỏ.


      Gương mặt nhuộm đầy tình dục của , mồ hôi ướt đẫm ngừng dùng sức người ả, cuối cùng ngã xuống người ả, nặng nề nhưng ấm áp.


      "Thực xin lỗi, tôi và Úc Gia có chút hiểu lầm, uống chút rượu, tôi. . . . . ."


      " cũng biết rồi, tôi và Úc Gia kết hôn, cho nên, tôi có biện pháp đối với . . . . . . Tôi biết như thế nào, thực xin lỗi. . . . . ."


      Cố Dung được lời cúi thấp đầu, lòng mong chờ rạo rực, giống như trong nháy mắt bể tan thành vô số mảnh, lâu sau, khí yên lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi, ta bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Lúc đó sao đẩy tôi ra?"


      Lâm Thế Quần trầm mặc , giọng châm chọc bén nhọn của Cố Dung lại vang lên: "Vì sao đẩy tôi ra?"


      ta đứng phắt dậy, Lâm Thế Quần giữ tay ta lại, giọng hối hận: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, nhưng người tôi là Úc Gia."


      Cố Dung cảm thấy ngực như bị người khoét lỗ lớn, đau đến khó có thể chịu được, ta dùng sức hất tay ta, lao ra ngoài như người điên, kinh hoàng tựa như ‘chó nhà có tang’, ta mờ mịt đường, mãi cho đến khi mưa to trút xuống.


      đường mọi người vội vàng chạy tìm chỗ trú mưa, chỉ có ta ngơ ngác đứng trong mưa, chiếc xe dừng lại bên cạnh ta, cửa xe mở ra, khuôn mặt người đàn ông xuất : "Cố Dung?"


      Ngày hôm sau tỉnh lại, nằm giường cùng người đàn ông, Cố Dung hoảng sợ ngây người lâu, rốt cục cũng nhớ ra tất cả.


      Diệp Đạo muốn đưa ta về nhà, ta cự tuyệt, Diệp Đạo liền đưa ta tới quán Bar uống rượu giải sầu, dưới ánh đèn mê ly, rốt cuộc là như thế nào lên giường, ta hầu như nhớ gì cả. Diệp Đạo tỉnh lại, ta cười trào phúng: "Có phải tất cả đàn ông, bất kể người phụ nữ nào tới cũng cự tuyệt hay ?"


      Diệp Đạo ôn hòa cười cười: "Vì sao muốn cự tuyệt?"



      Cố Dung về tới nhà, ngâm mình ở trong nước ấm ngơ ngác suy nghĩ lâu. Lần đầu tiên của ta là cùng Lâm Thế Quần, ngày trước, thân thể rất đau nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, lần thứ hai là cùng Diệp Đạo, vào ngày hôm qua, ta cái gì cũng nhớ , nhưng rất đau, rốt cuộc tại sao đau, đau ở đâu, ta cũng biết, chỉ biết là rất đau, rất đau.


      ta lại lần nữa nhớ tới lời của Lâm Thế Quần, người là Úc Gia.


      Sau khi cùng mình lên giường, lại , người là Úc Gia.


      châm chọc biết bao! Đàn ông đều là như vậy ư?


      Cố Dung điên cuồng nở nụ cười, nước mắt lại trào ra, lâu sau, ta lau nước mắt, đáy mắt chỉ còn lại hận ý khắc cốt ghi tâm.


      ta tìm vài tên lưu manh cưỡng hiếp Úc Gia, trong lòng ta độc ác nghĩ, Lâm Thế Quần phải rất Úc Gia sao, tại để ta nhìn xem tình đó sâu đậm tới cỡ nào.


      Buổi tối ta ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Diệp Đạo, ta do dự lâu, cuối cùng vẫn đồng ý hẹn gặp Diệp Đạo.


      Vẻ mặt Diệp Đạo có chút ngoài ý muốn: "Có chuyện tốt gì sao?"


      Cố Dung nhìn nghiêng đầu hỏi: "Đàn ông các có phải hay thích, cái loại phụ nữ thiên chân thiện lương hay ?"


      Diệp Đạo nhả ra làn khói thuốc, nở nụ cười ôn hòa: "Vậy cũng nhất định."


      biết là bởi vì cùng Diệp Đạo phát sinh loại quan hệ vụng trộm kia, hay bởi vì ánh đèn trong quán lúc này hơi mờ tối, hoặc là bởi vì chất cồn kích thích, ta nghĩ, bí mật trong lòng mà cùng ai đó chia sẻ, chẳng phải là quá đáng tiếc rồi ư.


      ta kiều mỵ cười, nhích lại gần chút, cố ý đè thấp giọng : "Tôi tìm người cưỡng hiếp Úc Gia."


      Diệp Đạo ngẩn ra, nghiêm túc nhìn ta trong chốc lát, Cố Dung đột nhiên tức giận: "Sao nào, chưa thấy qua người phụ nữ ác độc như tôi?"


      Diệp Đạo bỗng nhiên bật cười, nghiêng người qua nắm lấy cằm ta: " phát , ngày càng thích em rồi."


      Cố Dung lãnh đạm hất tay ra, Diệp Đạo vỗ tàn thuốc vào trong gạt tàn, vẻ mặt bỗng nghiêm túc: "Chuyện này còn có ai biết?"


      Cố Dung hừ tiếng, đứng lên chuẩn bị bỏ , cổ tay lại bị bắt lấy, nhíu mi: "Làm chuyện xấu, sao có thể qua loa như vậy chứ?" kéo ta vào trong lòng, môi dán vành tai ta, hô hấp nóng bỏng chui vào trong lỗ tai ả, " ngủ với em lần, vậy giúp em xử lý cục diện rối rắm này."



      Úc Gia bị tai nạn ô tô chết.


      Cố Dung run rẩy bấm điện thoại gọi cho Diệp Đạo: " ta chết rồi."


      "Ừ, biết."


      Cố Dung há miệng thở dốc, trong lòng xẹt qua tia chớp, đêm đó ta muốn giúp mình giải quyết cục diện rối rắm này, Cố Dung lúc ấy căn bản để trong lòng, khi đó ta còn đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi báo được thù. Cảm giác qua đó, sau vài ngày mới cảm thấy sợ hãi, nhưng hình như cũng ai biết là ta làm, tại, Úc Gia chết. ta hoảng sợ cúp điện thoại, muốn hỏi Diệp Đạo, lại dám hỏi, mà Diệp Đạo sau đó cũng chưa từng tới tìm ta lần nữa, giữa bọn họ, giống như cuộc giao dịch, sau khi giao dịch hoàn thành, ai nợ ai.


      Hơn tháng đó, ta hầu như dám ra khỏi cửa, mãi đến khi ta phát mình có thai, còn bị mẹ bắt gặp.


      "Đứa là của ai?" Mẹ Cố tức giận hỏi, "Con điên rồi sao? Hay là muốn vứt hết mặt mũi của Cố gia?"


      Ngày đầu tiên là Lâm Thế Quần, ngày hôm sau là Diệp Đạo. Cố Dung há miệng thở dốc, đứa là của ai, ta cũng muốn hỏi câu đó.


      "Có phải của Lâm Thế Quần hay ?" Mẹ Cố hỏi.


      Cố Dung mím môi được lời, mẹ Cố oán hận mắng ta cả buổi chiều. Ngày hôm sau, mẹ Cố gọi ta lại, "Mẹ tới chuyện với Lâm Ngạn, con chuẩn bị lập gia đình ."


      Cố Dung kinh ngạc ngẩng đầu, ngây ngốc hỏi: "Gả cho ai?"


      "Còn có thể là ai? Con mang thai, còn có thể gả cho ai?"


      Vui sướng, khiếp sợ, mờ mịt, ta phân trong nháy mắt đó trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, vài giây sau, ta định thần lại, lòng bỗng nhiên dâng lên niềm vui sướng lớn, đúng vậy, đứa này là của Lâm Thế Quần, mà ta, cuối cùng cũng đạt được ước nguyện.



      Lần nữa nhìn thấy Diệp Đạo trong lòng Cố Dung rất khẩn trương, Diệp Đạo khách khí chào hỏi ta tiếng, đợi khi tới chỗ người, ta cảnh giác quan sát , Diệp Đạo tao nhã nở nụ cười, trong lòng ta rất ràng, tuyệt đối giống như vẻ vô hại mà biểu ra bên ngoài.


      Sau khi kết hôn, ta vẫn luôn bất an yên, nhất là khi Diệp Đạo cưới em của Lâm Thế Quần, trở thành con rể Lâm gia, cảm giác bất an của ta lại lên tới cực điểm.


      Sau bữa tiệc họp mặt gia đình, ta ở trong hoa viên đụng phải Diệp Đạo, giống như những lần trước, ta duy trì khoảng cách an toàn, miễn cưỡng gật đầu chào tiếng, liền vội vàng lướt qua ta.


      Ngay lúc ngang qua cổ tay bỗng thấy nóng hổi, ta nắm lấy tay mình từ lúc nào.


      nghiêng đầu nhìn lại, giọng giống như ác ma nỉ non: "Chúng ta có chung bí mật. . . . . . Như vậy quan hệ có phải nên càng thêm thân mật chút hay ?" Ánh mắt của dừng chiếc bụng nhô ra của ta, tìm tòi nghiên cứu.



      Khoảng thời gian vừa mới kết hôn, quan hệ giữa Cố Dung và Lâm Thế Quần xem như hòa thuận, thẳng đến khi xuất người giống Úc Gia như từ khuôn đúc ra, Lý Yên. Lâm Tư phải con của Lâm Thế Quần, cho nên ta lòng muốn cùng Lâm Thế Quần sinh thêm đứa nữa, đáng tiếc đứa kia bởi vì Lý Yên mà sanh non, ta cũng mất khả năng làm mẹ.


      Trong thời gian ngắn, Cố Dung hận trời oán đất, hận thể giết chết Lý Yên, đáng tiếc Lý Yên bỏ trốn quá nhanh, ta vẫn chưa lấy lại tinh thần, Lý Yên mất tích rồi.


      ta còn nhớ khi đó, Diệp Đạo đứng dưới ánh nắng mặt trời, tao nhã , ta có thể giúp mình đạt thành tâm nguyện.


      ta cười hỏi lại: " muốn cái gì?"


      Sau đó mỗi lần cùng lén gặp nhau Cố Dung đều phân trong lòng mình rốt cuộc là muốn cái gì, trả thù? Hay là vì cái gì khác?


      .


      "Tôi từng thích . . . . . ." mặt ta lộ ra tia tiếc nuối, "Đáng tiếc tôi càng bản thân mình hơn."


      " nên uy hiếp của tôi." Lưỡi dao lạnh lẽo bị bình tĩnh đâm vào bụng mình.


      " chán ghét Lâm Miểu Miểu như vậy, tôi đưa nó xuống dưới với ." tao nhã nắm lấy bàn tay vô lực của ta, mu bàn tay hạ xuống nụ hôn, "Tạm biệt."


      Ý thức, linh hồn chậm rãi bị hút ra, Cố Dung kinh ngạc nhìn ta, mặt lên tia giải thoát.


      Nếu, trong sinh mệnh của ta, chưa từng gặp được Lâm Thế Quần và Diệp Đạo, cuộc đời của ta có phải rẽ sang đường khác hay ?
      Mai Trinh, Juuni, susu5 others thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      CHƯƠNG 88 – PHIÊN NGOẠI 02. TÌNH SỬ CỦA TÔNG CHÍNH
      Edit: Ishtar



      Đời người việc như ý, hết tám chín phần. Tông Chính lại cho là như thế, cho dù có việc làm cho vừa ý, cuối cùng cũng bắt nó trở nên vừa lòng đẹp ý, nhưng của tuổi 24 năm ấy, lại liên tiếp gặp chuyện hay ho.


      Trương Vi chia tay với , Tông Chính có chút buồn bực, vài năm quen nhau, tuy rằng thích nhiều cho lắm, nhưng rốt cuộc vẫn có chút cảm tình, lại là mối tình đầu, khỏi thấy phiền muộn, so với phiền muộn, cảm xúc của phải là buồn bực đúng hơn, người trong nhà luôn thúc giục kết hôn, Tông Chính lăn qua lộn lại nghĩ, muốn kết hôn với ai.


      Trương Vi?


      hơi chần chờ, Trương Vi có đôi khi khiến thấy phiền, nếu muốn ở chung cả đời, vẫn nên cần thận trọng lo lắng, cho nên lúc Trương Vi hỏi , hay ấy theo bản năng trả lời với lòng mình, .


      Được rồi, bị phụ nữ đá, chuyện đó cũng rất bình thường mà thôi.


      Nhưng điểm mấu chốt trong chuyện này đó là, trương Vi chia tay , hơi đau đầu, quả nhiên tới vài ngày, lão thái thái Tông gia liền thu xếp hôn cho , bà chỉ có tâm nguyện, muốn ôm tằng tôn (chắt), lại vì sao bà phải vội vàng nôn nóng như vậy, là vì bà sợ mình sống được bao lâu nữa, trước đó vài ngày bà được chuẩn đoán có bệnh ở động mạch vành nên phải đưa vào bệnh viện, lần này, mẹ Lý Trân, ba Tông Nam Sơn đều đề cập tới hôn của Tông Chính .


      quá vài ngày, Tông Chính nhận được thông báo, giữa trưa cùng ăn cơm với người của Lâm gia.


      Lúc này Tông Chính mới biết, vợ sắp cưới của là con Lâm gia, trong lòng kỳ cũng đoán được chút, dù sao hai nhà Tông – Lâm có vài dự án lớn hợp tác chung, liên quan tới vấn đề tài chính trăm triệu, đám hỏi đương nhiên phải đẩy nhanh hơn tiến độ đàm phán công việc.


      Đại tiểu thư Lâm gia, bộ dạng cũng khá thanh tú, nhìn qua là dịu dàng ít , nghĩ, ắt hẳn quá phiền.


      Kết thúc buổi cơm gặp mặt, hai nhà đều rất vừa lòng, vì thế hôn cứ như vậy được quyết định, về phần hai nhân vật chính, từ sau buổi cơm ra mắt hôm ấy, chưa từng liên hệ với nhau.


      Bên phía Lâm Tư, bởi vì trong lòng có người khác, nhưng lại dám chống đối Cố Dung, cho nên làm sao có thể chủ động liên lạc với người đàn ông mình thích chứ.


      Còn bên Tông Chính, trong lòng vốn có chút vui với hôn này, vừa thấy Lâm Tư liên lạc với , cũng rất hài lòng.


      Vì thế, quan hệ của hai người cứ mập mờ như vậy, hai người sau buổi gặp mặt, lại chạm mặt nhau tại số bữa tiệc được tổ chức tại nhà Tông Chính, lúc này hai nhà Tông – Lâm sớm truyền ra tin tức, ở bên ngoài Tông Chính đương nhiên phải làm ra vẻ chút, thích là chuyện, nhưng đàn ông có những trách nhiệm phải gánh vác, Lâm Tư là vợ sắp cưới của , chuyện nên làm cũng làm.


      Chỉ qua vài lần tiếp xúc, Tông Chính liền biết được, Lâm Tư có người trong lòng.


      Tông Chính hơi tức giận, nếu chướng mắt , sớm a, phát triển như bây giờ là thế nào.


      Vì thế, quan hệ của hai người lại khôi phục như lúc ban đầu, mạnh ai làm việc người nấy, thỉnh thoảng ở bên ngoài chạm mặt nhau, cả hai cũng lễ phép gật đầu, mãi đến khi ảnh chụp của Lâm Tư bị tung ra.


      Tông Chính trợn tròn mắt.


      Việc mà tất cả đàn ông đời này hận nhất và bao giờ chấp nhận, chính là bị người cho đội nón xanh. Tuy rằng thích Lâm Tư, sau kiện này chút hảo cảm với Lâm Tư cũng mất sạch, nhưng Lâm Tư danh nghĩa vẫn là vợ sắp cưới của a!


      đợi đưa ra lời giải trừ hôn ước, Lâm Tư lại tự sát.


      Tông Chính nhìn chằm chằm chiếc quần lót màu hồng trong tủ quần áo, trong lòng nghĩ, năm nay số của có phải đặc biệt xui xẻo, nên cần tiêu tai giải nạn ?


      Chuyện này trở thành đề tài trong giới thượng lưu thành phố Z thời gian dài, tuy rằng xảy ra chuyện của Lâm Tư, nhưng hai nhà Tông – Lâm vẫn ngồi xuống, cùng nhau thương lượng biện pháp giải quyết, chuyện này rất nhanh bị đè xuống, sau đó tung ra vài tin đồn khác, thu hút chú ý của mọi người.


      Việc này trôi qua được hai tuần, tâm tình của Tông Chính vẫn u như trước, ngày kia Đỗ Thiếu Khiêm gọi tới gọi tụ họp, suy nghĩ liền , sau đó gặp nàng.


      Nhìn lại tình sử của , người ngoài rất khó đoán được rốt cuộc Tông Chính thích dạng phụ nữ như thế nào, Trương Vi, Lâm Tư, hiển nhiên hai loại hình này phải là mẫu người thích. Trong lòng Tông Chính cũng ràng thích là dạng phụ nữ thế nào, nhưng lại nghiêm túc suy nghĩ, trong đầu mơ hồ xuất hình ảnh.


      bé ngồi cây, yên lặng rơi nước mắt, lá cây xanh biếc, lấp ló sau làn váy màu trắng của .


      ngồi đỉnh đầu của , nhưng lại giống như ở thế giới khác, dường như nhịn được cũng trèo lên cây.


      Trong lòng mỗi người có lẽ đều có nàng công chúa, mà bé ngồi cành cây năm ấy, trở thành công chúa trong lòng , đáng tiếc, chỉ lướt qua trong cuộc đời , khi muốn tìm biến mất.


      Thỉnh thoảng vẫn nghĩ, nếu như là ấy, như vậy sau khi lớn lên, trông như thế nào?


      Hẳn là lại leo lên cây ngồi khóc đâu nhỉ?


      ngẩng đầu nhìn chằm chằm trước mặt, rất lạnh, cũng rất bình tĩnh, đôi mắt đen láy lấp lánh lại trong suốt giống như trân châu, hiểu sao lại nghĩ tới bé ngồi cây năm nào.


      , muốn mướn phòng với .


      nghe thấy máu toàn thân sôi sục, trái tim rục rịch, muốn đặt dưới thân, muốn trong thấy vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng lại hờ hững của khi nhuộm màu tình dục như thế nào. . . . . .


      từng nghĩ đến, bao giờ ai, hóa ra hẳn như vậy, thế giới này, còn có người, xuất của làm thức tỉnh bản năng và dục vọng chiếm hữu trong .


      Lần đầu tiên trong đời, muốn mang về nhà, nhưng tình huống lại có chút vội vàng, thuận theo đề nghị của , tìm khách sạn, sau đó. . . . . .


      Tông Chính vào hai năm sau, mỗi lần nhớ tới Lâm Miểu Miểu đều nghiến răng nghiến lợi, hận thấu xương, hận thể bóp chết , bất quá trước khi bóp chết , có thể xem như chiếm lợi phẩm lợi dụng chút, thỏa mãn chút của . . . . . . Khụ khụ.


      ngày kia, Tông Chính đột nhiên hỏi Đỗ Thiếu Khiêm: "Tôi phải loại đàn ông mà phụ nữ thích ư?"


      Đỗ Thiếu Khiêm liếc cái: "Dựa vào diện mạo, dáng người, gia thế của cậu mà , cậu rất thu hút phụ nữ."


      Vẻ mặt Tông Chính dần khôi phục, Đỗ Thiếu Khiêm lại thêm vào câu: "Nhưng đặc biệt như cậu thu hút loại phụ nữ thế nào?"


      Đỗ Thiếu Khiêm giơ ngón tay lên vừa vừa tính: " Trương Vi trước , người ta cậu lâu như vậy, cậu lại độc ác tổn thương người ta, Lâm Tư sao, . . . . . . Ờ, cho qua vậy, tiếp đến là nữ nhân viên trong công ty cậu, tổng cộng cậu đuổi việc bao nhiêu có ý định nhào vào cậu rồi, được, được, công và tư ràng, cho qua tiếp, vậy mỗi lần chúng ta ra ngoài chơi sao, cậu đối xử thế nào với em tôi?"


      Tông Chính nhớ lại, hẳn là tàm tạm nhỉ?


      Đỗ Thiếu Khiêm vô cùng đau đớn gõ mặt bàn: "Khuôn mặt cứng đờ, lạnh lùng xa cách, coi như thái độ của cậu tốt, em tôi rất thích cậu, bị người ta giật giây hôn cậu, cậu lại đẩy nó ra. . . . . ."


      Đỗ Thiếu Khiêm giang tay, tổng kết: "Đáng đời, nào thèm thích cậu!"


      Mẹ nó! Tông Chính căm tức, trong những người phụ nữ biết, vậy kia sao?


      đối xử với nàng kêu Nina tệ đúng , nhìn xem ta làm gì ?


      Đánh ngất xỉu!


      Lột sạch đồ !


      Chụp hình lõa thể!


      Tông Chính lại hận nghiến răng nghiến lợi, nha đầu chết tiệt kia, đừng rơi vào trong tay !!!!!!!!!


      .


      Sau Lâm Tư, Tông gia tuy rằng sốt ruột, nhưng vẫn luôn quan tâm tới cảm xúc của Tông Chính, vì thế suốt năm, tiếp tục buộc kết hôn, năm thứ hai, Khưu Thục Thanh luôn thuộc phái hành động lại bắt đầu bức hôn , lúc gọi Tông Chính về Thiên Hà Viên ăn cơm luôn có mặt , sau hai lần như vậy, Tông Chính sao còn biết người nhà mưu tính cái gì, có thể cho nàng kia sắc mặt tốt sao?


      Sau vài lần như vậy, Lý Trân lại mời khác cha mẹ ta mấy nguyện ý, lúc đó biết từ đâu truyền ra lời đồn Tông Chính bị đồng tính, đối tượng chính là hoa hoa công tử kiêm em nối khố của Tông Chính, Đỗ Thiếu Khiêm, lúc mọi người nghe được lời đồn này, trong nháy mắt như ngộ ra tất cả, lại than thở tiếng: Khó trách a!


      Vì vậy lời đồn càng truyền càng chân , những gia tộc lớn có tiếng ở thành phố Z, đương nhiên chấp nhận chuyện này, tình hình ngày càng tệ, Tông gia lại chịu bỏ cuộc, vì thế hôn của Tông Chính trở thành vấn đề nan giải.


      Tông Chính cảm thấy sao cả, dù sao tại cũng dự định kết hôn, liên tục thời gian ngắn, phái bức hôn, do Lý Trân làm đại biểu đứng ra đàm phán với Tông Chính, Tông Chính suy tính lại, định mình bị đồng tính, tuy rằng có thể tránh được việc bức hôn trước mắt, nhưng chọc Khưu Thục Thanh tức giận, nghĩ nghĩ, vẫn nên thành trả lời thôi, khẳng định ra tính cách của vô cùng bình thường, đối với đàn ông có hứng thú.


      ngày kia, Tông Chính quay về Thiên Hà Viên, lại nhìn thấy , cũng quản kia có mặt tại đây, liền nổi giận, Khưu Thục Thanh cũng chịu thua kém, lập tức đập bàn trừng mắt: " ! rồi tự mình dẫn về đây!"


      Tông Chính bỗng nhiên nghĩ đến Lâm Miểu Miểu.


      Suốt hai năm trôi qua, ngay từ đầu đối với hận thấu xương, nhưng tìm thấy người, cũng làm gì được, dần dần, thứ cảm giác hận thấu xương này cũng phai nhạt , lấy phương thức kỳ lạ tiến vào đáy lòng , Tông Chính phân trong hai năm nay, vẫn muốn quen bạn , có phải có liên quan tới hay .


      Tông Nam Sơn gọi vào thư phòng, bảo gặp con riêng của Lâm gia, Tông Chính khống biết trong lòng mình lúc này là tư vị gì, mà cũng có ngày bị ép buộc xem mắt với con riêng. . . . . .


      Tông Nam Sơn nhìn sắc mặt của , sao biết trong lòng con mình nghĩ gì, liền mắng té tát trận: "Đừng tin đồn đồng tính có phần của con, nếu phải do con giở trò, tình phát triển như tại sao?"


      Tông Chính oán thầm, chuyện này liên quan tới , cũng là do đám bạn tốt trong lúc tụ họp giỡn, sau đó hình như rơi vào tai nàng nào đó nhiều chuyện bị lạnh nhạt, chuyện này vốn chỉ là lời giỡn chơi giữa đám bạn tốt, nhưng càng truyền lại càng ra hình ra dáng, dù sao cũng muốn kết hôn, nên mặc kệ nó luôn.


      vẫn như ngày thường, tham dự buổi tiệc kinh doanh, đây là buổi tiệc tối rất bình thường, nhưng bởi vì có mặt người bình thường, nên nó lại mang sắc thái khác.


      Cho dù rất nhiều năm về sau, vẫn nhớ ngày hôm đó, ngày hai mươi sáu tháng ba.


      "Cầu" hôn .


      Đương nhiên, đương bị "Cầu" hôn, Lâm Miểu Miểu kiên quyết phủ nhận điểm này!


      Tiếp đó, hai người lãnh giấy chứng nhận, tin tức về đám hỏi giữa hai nhà Tông – Lâm cũng được truyền ra, mọi người trong thành phố Z lại càng thêm tin tưởng Tông Chính chắc chắn bị đồng tính luyến ái, bằng lấy thân phận địa vị của Tông gia, cho dù đồ cưới của Lâm Miểu Miểu nhiều đến mấy, cũng đến mức lấy đứa con riêng, vậy nhất định là bản nhân Tông Chính có vấn đề!


      Mãi đến khi Tông Tiểu Dục được sinh ra, mọi người vẫn cho rằng, đám hỏi giữa hai nhà Tông - Lâm, chỉ là hình thức.


      ngày kia, Phó Thuần tò mò tới hỏi Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu kinh ngạc, buổi tối liền dò hỏi Tông Chính, Tông Chính lập tức bổ nhào vào người , vừa hôn vừa miết, sau khi được thỏa mãn, cười tủm tỉm : "Nhất định là trước giờ biểu được tốt, vợ à, ‘biểu tốt cho em xem!"


      Lâm Miểu Miểu: ". . . . . ." chỉ là có chút hứng thú, nên tùy tiện hỏi chút mà thôi.
      Mai Trinh, xuxubungbu, Juuni7 others thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      CHƯƠNG 89 – PHIÊN NGOẠI 03. MẸ LÀ BA BA
      Edit: Ishtar




      Từ lúc Tông Tiểu Dục được sinh ra, Tông Chính cảm giác đặc biệt buồn bực.


      Loại buồn bực này đương nhiên tồn tại lâu, làm con sói đơn thuần hai mươi mấy năm, vừa được nếm qua mùi thịt, đương nhiên mỗi ngày đều muốn ăn thịt, kết quả chưa ăn được hai tháng, miếng thịt tươi mới ngon miệng, mùi thơm tỏa ra bốn phía, lại chỉ có thể nhìn mà được ăn.


      Được rồi, nhịn, nhịn đến ba tháng, nhưng Lâm Miểu Miểu vẫn muốn, cho vui tai là, lỡ như tổn thương đến bảo bảo sao. . . . . .


      Bất quá cũng còn may, đùi bị thương chưa khỏi hẳn, cho nên dựa vào mánh lới vô lại rốt cục cũng ăn được chút chút lót dạ, vì sao là lót dạ, vì Lâm Miểu Miểu toàn bộ quá trình vẫn luôn miệng nhắc nhở , phải nhàng, phải cẩn thận. . . . . .


      Tư vị kia. . . . . .


      có thể dễ chịu lắm sao, chờ vết thương ở chân khỏi hẳn, ngay cả miếng thịt lót dạ cũng được ăn, Lâm Miểu Miểu cảm thấy mang thai rất khổ sở, rất ép buộc. còn có thể gì? còn có thể gì?


      Được rồi, nhịn nữa, nhịn đến ngày thằng nhóc thúi Tông Tiểu Dục được sinh ra, bác sĩ lại với , còn phải chờ thêm ba tháng.


      Tông Chính: ". . . . . ."


      Được rồi, tiếp tục chờ!


      Ba tháng sau, khổ tận cam lai, ** gặm xương, Tông Tiểu Dục cách vách oa oa khóc lớn.


      Lâm Miểu Miểu vội đẩy ra, mặc quần áo vào, mất.


      Tông chính: ". . . . . ."


      Tông Chính nhịn mấy ngày, ôm Tông Tiểu Dục, quăng bé đến Thiên Hà Viên, sau đó thương lượng với Lâm Miểu Miểu: "Vợ à, chúng ta hưởng tuần trăng mật ."


      Sau khi hai người nhận giấy kết hôn nghĩ tới việc hưởng tuần trăng mật, đến lúc tổ chức hôn lễ Lâm Miểu Miểu mang thai hơn hai tháng, lúc ấy đùi Tông Chính bị thương, chờ chân Tông Chính khỏi hẳn, sắp qua năm tháng, sau đó vẫn kéo dài khi Tông Tiểu Dục được sinh ra, Lâm Miểu Miểu cũng cần thời gian ngắn nghỉ ngơi hồi sức sau sinh sản, cho nên đến tại, kết hôn năm, hai người còn chưa hưởng tuần trăng mật.


      Lâm Miểu Miểu vốn cảm thấy sao cả, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ thoải mái, có hưởng tuần trăng mật hay đều giống nhau, bất quá thấy Tông Chính kiên trì như vậy, cảm thấy vẫn nên hưởng tuần trăng mật với thôi, nhưng lại yên tâm Tông Tiểu Dục.


      " có bà cố, rồi bà nội chăm sóc, thằng nhóc kia có gì mà phải lo lắng?" Giọng của Tông Chính hơi chua chua, nhìn xem bên cạnh Tông Tiểu Dục có bao nhiêu người, lại nhìn bên cạnh xem, thể lau nước mắt thổn thức phen.


      Lâm Miểu Miểu nhất thời yên lòng, cùng Tông Chính nghiên cứu xem nên nơi nào hưởng tuần trăng mật, cuối cùng hai người quyết định nước Y.


      Ở nước Y có làng du lịch ven biển.


      Lâm Miểu Miểu còn ngủ, bị loạt tiếng "ưm a a" đánh thức.


      trợn tròn mở mắt, nhìn màn hình tinh thể lỏng siêu lớn tường, hai thân thể xích lõa quấn lấy nhau, lúc này đương nhiên biết trước đó lại bị Tông Chính lừa gạt nữa rồi.


      " tiếng chút!" xoay người nằm xuống ngủ tiếp, vừa nhắm mắt lại, giường liền trầm xuống, Tông Chính bổ nhào vào người , vừa hôn vừa cắn.


      Lâm Miểu Miểu giận: "Mới sáng sớm, có thể yên tĩnh chút hay !"


      nâng chân của lên, vừa hôn vừa cọ dục vọng nóng bỏng của vào giữa hai chân : " ‘yên tĩnh’ năm, lúc này ‘yên tĩnh’ được nữa!"


      Rất nhanh, Lâm Miểu Miểu cũng bắt đầu "ưm a a" kêu lên.


      Tuần trăng mật vừa qua vài ngày, người nào đó tinh lực vô cùng tràn trề, bắt đầu hối hận rồi.


      Sau tuần trăng mật, Tông Chính đề nghị, về sau hàng năm đều du lịch 2 tuần lễ.


      Lâm Miểu Miểu: "Cút!"


      .


      Từ khi có Tông Tiểu Dục, Tông Chính cảm giác mình và Lâm Miểu Miểu ở hai thế giới khác biệt hoàn toàn, dù thường xuyên đem Tông Tiểu Dục quăng đến Thiên Hà Viên, nhưng Tông Tiểu Dục lần nào cũng ầm ĩ đòi mẹ, vì thế Lâm Miểu Miểu luôn bị Lý Trân gọi qua đó.


      Tông Chính vừa về nhà, được lắm, lại chỉ có mình trong Hoa viên Thế Kỷ.


      Thế giới hai người?


      Ha ha ——


      chỉ có thể vác mặt qua Thiên Hà Viên


      ngày kia, Tông Chính ở thế giới hai người, lại bị Tông Tiểu Dục quấy rối, cũng trông nom Tông Tiểu Dục có nghe hiểu hay , từ khi được nửa tuổi Tông Tiểu Dục liền bị ba mình dạy lý luận, rằng "Mẹ là ba ba", làm cho Tông Tiểu Dục ở vài năm sau khi học giáo cho đề làm văn viết về ‘Mẹ’, câu đầu tiên bé viết là: Ba ba từ dạy con rằng, mẹ là ba ba, cho phép con ngủ cùng với mẹ, cho phép con đến nhà bà nội còn đòi mẹ theo. . . . . .


      Sau đó Tông Tiểu Dục bị mời phụ huynh, giáo lấy bài văn Tông Tiểu Dục viết, đưa cho cha mẹ bé là Tông Chính và Lâm Miểu Miểu xem, Tông Chính mỉm cười: "Đứa này có hơi thành . . . . . ."


      Lâm Miểu Miểu mặt chút thay đổi nhìn : "Buổi tối, sô pha ngủ!"


      Tông Chính vừa nghe những lời này liền phát hỏa: "Dựa vào cái gì?"


      giáo: ". . . . . ."


      Tông Tiểu Dục trốn sau lưng Lâm Miểu Miểu, hắc hắc hắc cười trộm.


      .


      Sau khi Tông Tiểu Dục được hai tuổi Khưu Thục Thanh lôi kéo tay Lâm Miểu Miểu, hòa ái : "Sinh thêm đứa nữa, mình Tiểu Dục rất buồn, sinh thêm đứa nữa nha cháu!"


      Tông Chính sau khi biết được, buồn bực tới cực điểm, có Tông Tiểu Dục khiến nhịn nổi, còn muốn sinh thêm đứa nữa? Chẳng phải muốn nhịn hơn năm? Tông Chính chết sống đồng ý, vẫn kéo dài đến khi Tông Tiểu Dục nhà trẻ.


      ngày kia Tông Tiểu Dục bị mời phụ huynh, nguyên nhân là đánh nhau với bạn cùng lớp, giáo lấy lý do này mời cha mẹ đến trường, Lâm Miểu Miểu rất bình tĩnh, từ lúc con nhà trẻ, ít lần vì nguyên nhân này mà bị mời lên trường.


      giáo uyển chuyển thuật lại chuyện xảy ra lần cho nghe, bạn học nam A khi dễ bạn học nữ B, vì thế Tông Tiểu Dục liền đè A ra đánh, giáo dạy Tông Tiểu Dục, về sau nếu xảy ra chuyện như vậy, phải tìm giáo tới giải quyết, thể tùy tiện đánh bạn học, Tông Tiểu Dục dõng dạc đáp lời: "Tìm giáo? Cúc hoa bị dập nát hết rồi!"


      giáo đề cập với Lâm Miểu Miểu vấn đề giáo dục Tông Tiểu Dục, Lâm Miểu Miểu trầm mặc lâu, quyết định thương lượng với Tông Chính chút.


      Lâm Miểu Miểu từ sau khi kết hôn, đương nhiên dùng Taekwondo nữa, nhưng dù sao luyện tập nhiều năm như vậy, thời kỳ mang thai tính, sau khi bình phục, lúc ở nhà có gì làm hoạt động cơ thể chút, nhưng người đánh bao cát, rất nhạt nhẽo, cũng may bên cạnh còn có Tông Chính.


      Vì thế hai người thường xuyên có việc gì liền so chiêu với nhau, cái gọi là lời và việc làm đều phải mẫu mực, Tông Tiểu Dục đương nhiên bị lây nhiễm. . . . . .


      biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Miểu Miểu ở phòng huấn luyện tập quyền cước Tông Tiểu Dục liền lén trốn vào, núp bên cạnh vung tay múa chân.


      Lâm Miểu Miểu cảm thấy hơi lo lắng về việc này, Tông Chính cười tủm tỉm đưa ra đề nghị: "Về sau cho thằng bé đến Thiên Hà Viên ở, tật xấu này nhất định có thể sửa được."


      Lâm Miểu Miểu nghĩ nghĩ, cảm thấy có đạo lý, Tông Tiểu Dục đương nhiên chịu, cũng biết Tông Chính xách thằng bé cái gì, khi trở về thằng bé ỉu xìu ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc.


      Lâm Miểu Miểu nhìn thấy trong lòng hơi chua xót, cảm thấy nhất định là Tông Chính uy hiếp con trai , liền bế con trai trở về, vào ban đêm Tông Chính lại bị Lâm Miểu Miểu đạp cho cước lăn xuống giường.


      căm tức ngồi thảm lông cừu dày dưới sàn nhà: "Lâm Miểu Miểu, em vui liền động tay động chân, em như vậy dạy con như thế nào?"


      Lâm Miểu Miểu trở mình, quay ót về phía , Tông Chính leo lên giường, bổ nhào vào người vừa hôn vừa cắn.


      Lâm Miểu Miểu bị quấy rối phiền vô cùng, ỡm ờ tùy ý ăn sạch sành sanh, sau khi thoả mãn, Tông Chính vừa đấm vừa xoa ở giường, rầm rì phê bình : Tông Tiểu Dục chính là do dạy hư, nỡ đem Tông Tiểu Dục đến Thiên Hà Viên, cũng bởi vì cưng chiều con trai, nên thay đổi quyết định. . . . . .


      Ngày hôm sau, Tông Tiểu Dục vẫn bị đưa đến Thiên Hà Viên, buổi tối Tông Chính về nhà cuối cùng cũng cảm thấy đây mới là thế giới của , Lâm Miểu Miểu là của rồi.


      .


      Ngày vui ngắn ngủi chóng tàn, Lâm Miểu Miểu nhớ con trai, có chuyện gì liền chạy qua Thiên Hà Viên, qua đoạn thời gian, Tông Chính liền nhìn thấy Tông Tiểu Dục được đón trở về, thằng nhóc chướng mắt kia còn ra vẻ đáng thương với Lâm Miểu Miểu: "Mẹ, mình con chơi rất buồn, mẹ sinh cho con em trai hay em !"


      Lâm Miểu Miểu trong lòng cảm thấy hơi do dự, hai mươi mốt tuổi kết hôn với Tông Chính, hai mươi hai tuổi sinh Tông Tiểu Dục, bây giờ còn rất trẻ, sinh đứa nữa hình như cũng sao.


      Tông Chính ở bên cạnh nghe thấy trong lòng nổi lửa, đến tối, Tông Tiểu Dục lại bị trục xuất quay về Thiên Hà Viên.


      Tông Tiểu Dục mắt ngấn nước tìm bà nội: "Bà nội, cháu là do ba mẹ nhặt được ư?"


      Từ lúc bé còn , mỗi lần bị Tông Chính xách đến Thiên Hà Viên đều phải tìm Lý Trân xác nhận, lần đầu tiên Lý Trân còn cười tủm tỉm trêu chọc bé, với Tông Tiểu Dục, bé chính là do ba nhặt về, Tông Tiểu Dục vừa nghe lời này liền nhốt mình trong phòng cả buổi chiều, buổi tối lúc ăn cơm nghiêm túc tuyên bố mình muốn tìm cha ruột.


      Cả nhà: ". . . . . ."


      Lý Trân và Khưu Thục Thanh phải dụ dỗ lâu, cuối cùng cũng làm Tông Tiểu Dục tin tưởng bé phải được nhặt về, thế nhưng, trong lòng Tông Tiểu Dục vẫn cảm thấy mình là nhặt được.


      Ngày hôm sau Tông Chính bị gọi về Thiên Hà Viên, bị Lý Trân và Khưu Thục Thanh mắng té tát trận, Tông Chính hời hợt đáp lại câu: "Con thấy mình cũng nuôi được nó, nên để thằng bé ở đây với hai người luôn !" Sau đó thoải mái mà rời .


      Lý Trân và Khưu Thục Thanh nhìn nhau, Lý Trân hỏi: "Đứa con này phải là người như vậy, chẳng lẽ đúng là phải con ruột nó?"


      Núp ở bên nghe lén Tông Tiểu Dục "Oa" tiếng, khóc lên.


      Nếu như nó kể hết những chuyện cũ chua xót trước đây, Tông Tiểu Dục cảm thấy kể ba ngày ba đêm vẫn hết, ví như mỗi khi đến những ngày cuối tuần, bé đều bị ba xách đến Thiên Hà Viên. Sau khi cuối tuần kết thúc, bạn học của bé đều tíu tít kể lại, chơi với ba mẹ, chỗ này vui lắm, chỗ kia vui làm sao, còn bé chỉ có thể yên lặng vẽ vòng tròn.


      Vì thế, Tông Tiểu Dục trong ngày kỷ niệm kết hôn hàng năm của cha mẹ đều sống chết ôm chân đòi theo, Tông Chính cười tủm tỉm ôm con trai liên tục coi phim kinh dị mấy đêm liền, Tông Tiểu Dục nước mắt lưng tròng dọn đồ qua nhà bà nội ở.


      Mãi cho đến năm bé sáu tuổi tình huống như vậy mới chuyển biến tốt, bởi vì Lâm Miểu Miểu lại mang thai, Tông Chính đen mặt cả năm, trong lòng Tông Tiểu Dục thầm hoan hô ăn mừng, loại vui vẻ này làm cho bé về sau, lúc thấy em trai mình càng nhìn càng thuận mắt.


      Ishtar - Lời cuối truyện.

      Hnay cuối tuần rảnh rỗi, nên mình post nốt 03 PN của truyện.

      PN với nhiều cảm xúc thăng trầm của những thế hệ trước, hối hận có, tiếc nuối có, sai lầm có. Nhưng đời có ̃ máy quay ngược thời gian nào. Thật đáng tiếc và thương cảm cho cuộc đời của Lâm Thế Quần với căn bệnh chung của đàn ông - trăng hoa, cho cuộc đời của ́ Dung với tuổi trẻ bốc đồng, từng bước sai lại thêm sai; cho cuộc đời bị hại của Úc Gia, và mối tình gian dở của Úc Hân.

      Đồng thời cũng miêu tả cuộc sống của Tông Chính - 1 thiên chi kiêu tử, trước và sau khi gặp Lâm Miểu Miểu.

      ̣nh viết thêm vài dòng, nhưng ko biết viết gì, nên thôi vậy. :p

      Truyện chính thức khép lại sau 3 PN này. Cám ơn mọi người đã ủng hộ các editors trong thời gian qua. Và mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ những hố mới khác của mình trong Cung.>:O>:O>:O

      Thân.<3<3<3
      Mai Trinh, Juuni, susu8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :