1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sau khi ly hôn là bảo vật - Trúc Mộng Hề (Hoàn - Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Đau răng



      Editor: Mèo Băng

      Mẹ Tiêu rất vui vẻ phân công việc, chỉ cần có người thưởng thức tài nấu nước của bà, bà luôn sẵn sàng biểu diễn phen. Cũng thời gian dài chưa ăn thức ăn mẹ nấu, nên Tiêu Tĩnh thấy món nào mẹ làm cũng đều rất ngon. Mà mẹ Tiêu luôn thương con , thấy có khẩu vị, càng xúc tác thêm động lực, mỗi ngày dồn hết tâm tư nghĩ đến việc hôm nay làm món gì cho con ăn. Còn đối với Tiêu Tĩnh mà , những ngày sau khi ly hôn, quả giống như được sống trong thiên đường, mỗi ngày muốn ăn món gì chỉ cần tiếng là được, món ăn mẹ làm so với ngon hơn rất nhiều, cần phải làm việc nhà, mẹ xử lý xong mọi việc, cũng cần phải đưa đón con trai học, phải quản lý bài tập, giáo dục con cái, bởi nhưng việc này cha đều làm. Tiêu Tĩnh chỉ cần sống tốt là được, muốn ăn liền ăn, muốn ngủ liền ngủ, muốn chơi liền chơi, so với tiểu trư còn hạnh phúc hơn.

      Cổ nhân thường “họa phúc tương y” những lời này phải có đạo lý. Tiêu Tĩnh cảm giác mặc dù ly hôn, nhưng khi trở lại nhà mẹ đẻ sống tốt hơn trước, vậy đại khái cũng có thể coi như là họa phúc tương y. Nhưng sau đó, cảm nhận được cái gì gọi là vui quá hóa buồn rồi. Sau tuần sống vui vẻ thoải mái còn hơn tiểu trư, hàm răng của Tiêu Tĩnh rốt cuộc cũng bày tỏ kháng nghị, hồi ăn nóng, hồi ăn lạnh , hồi ăn chua , hồi ăn ngọt, hồi ăn cay , hồi ăn mềm, hồi ăn cứng, răng cho dù có khỏe mạnh đến đâu, gặp phải chủ nhân có cách thức thưởng thức, cũng dễ dàng xảy ra vấn đề.

      xong rồi, sáng hôm nay thức dậy Tiêu Tĩnh cảm thấy răng của mình có gì đó đúng, có chút đau đau, suy nghĩ hồi chẳng lẽ là do hôm qua ăn mía nhiều quá. Nhưng rồi cũng để ý nhiều, sau khi ăn cơm trưa xong cha Tiêu đưa cháu ngoại đến trường. Còn mẹ Tiêu lôi kéo thẩm mỹ viện làm mặt, Tiêu Tĩnh vốn muốn , nhưng sau khi suy nghĩ là mẹ Tiêu bỏ tiền ra, chẳng phải ngu lắm sao, vì vậy liền theo. Kết quả là nhân viên của thẩm mỹ việc dùng sức tay quá mạnh, nên sau khi từ thẩm mỹ viện ra ngoài, Tiêu Tĩnh biết có phải là ảo giác của mình , sao lại cảm thấy răng càng ngày càng đau chứ. Cộng thêm nhân viên đó mát xa mặt quá nặng tay, làm cho gương mặt cũng khá dễ nhìn của , bây giờ sắp biến thành đầu heo rồi, Tiêu Tĩnh oán giận.

      Buổi tối mẹ Tiêu làm món cá chần nước sôi, gia vị đầy đủ, vị cay cũng đầy đủ. Tiêu Tĩnh bận rộn gắp ngừng, đến năm cân cá, mà có ba phần năm vào bụng , còn dư lại phần năm vào bụng của Tiêu Chi Ca, phần năm còn lại nằm trong bụng của cha mẹ Tiêu. Lúc ăn rất sảng khoái, nhưng buổi tối lúc ngủ, răng của Tiêu Tĩnh bắt đầu kháng nghị, nằm ở giường đau đến mức lăn qua lộn lại, làm sao cũng ngủ được, đến nửa đêm chịu nổi nữa, đứng dậy gõ cửa phòng cha mẹ, còn chút hơi sức nào để kêu,

      "Cha!"

      Cha Tiêu mặc đồ ngủ ra, "Tiểu Tĩnh, trễ thế này sao còn chưa ngủ?"

      "Cha, con đau răng." Tiêu Tĩnh nước mắt lưng tròng nhìn cha Tiêu, ông trước kia từng là bác sĩ, chính là kiểu người đa tài. Tiêu Tĩnh lớn như vậy, lúc ngã bệnh chưa bao giờ phải vào bệnh viện, chỉ tìm cha Tiêu giải quyết.

      "Đau răng, sao lại như vậy?" Cha Tiêu vừa nghe, vội vàng lấy hộp cấp cứu trong nhà, "Đau từ lúc nào?"

      "Sáng sớm hôm nay con có cảm giác đau rồi, hình như là ngày hôm qua con ăn rất nhiều mía, hôm nay thẩm mỹ viện lại bị nhân viên ở đó làm mạnh tay ở mặt, buổi tối lại ăn món có nhiều ớt." Tiêu Tĩnh mặc dù học y, nhưng dù sao cũng có chút hiểu biết thông thường. ra có thể suy đoán vấn đề nằm ở đâu, nhưng thể khống chế được chính mình.
      Cha Tiêu soi đèn pin cầu há to miệng ra, rọi vào bên trong, " sưng lên rồi, trong thời gian này ăn nhiều đồ lẫn lộn quá, vậy mà cũng kiêng cử gì, lợi sưng lên, là bốc lửa, cộng thêm tối hôm qua gặm mía lâu như vậy, đoán chừng bị thương bên trong, hôm nay mát xa mặt, buổi tối lại ăn cay, chính mình đau răng mà con cũng biết sao, lớn như thế rồi, còn biết kiêng cử gì hết."

      "Thức ăn ngon trước mắt sao con có thể nhịn được." Tiêu Tĩnh giọng , ràng răng đau đến được mà vẫn còn mạnh miệng, có chết cũng hối cải. Phòng chừng nếu bây giờ trước mặt có món ăn mà thích, có lẽ nghĩ biện pháp nuốt hết thức ăn đó vào bụng.

      Cha Tiêu hiểu tính tình con , lắc đầu , "Con cứ mạnh miệng , đau răng rất thoải mái đúng , vậy chờ đến khi đau nhiều thêm nữa, tốt nhất là đến lúc con há miệng cũng thấy khó khăn mới vừa."

      Tiêu Tĩnh thể tưởng tượng nổi nhìn cha, "Cha, làm sao cha có thể như vậy, cha đồng tình thôi, con là con của cha mà."

      "Hừ, đáng đời." Cha Tiêu hừ lạnh, lớn như vậy mà sức lực kềm chế còn thua xa đứa bé, từ đến lớn biết đau răng bao nhiêu lần, cũng đều do cái tính tham ăn gây họa, mỗi lần đều đau đến chịu được mới biết hối hận nên ăn đồ lung tung. Chờ khi răng được tốt hơn, đảo mắt liền quên lời hứa lúc trước. Ông lấy cái khăn sạch, lấy đá trong tủ lạnh ra rồi lấy khăn bọc vào đưa cho con ,

      "Cầm cái này đặt lên chổ sưng trước, cha đến tiệm thuốc gần đây rồi trở lại."

      "Vâng vâng." Tiêu Tĩnh gật đầu liên tục, mong chờ nhất chính là lời này của cha.

      Cha Tiêu trở về phòng thay quần áo khác lấy tiền rồi ra ngoài, Tiêu Tĩnh nhìn cửa phòng khép hờ, mẹ đúng là có lương tâm, mình đau đến như vậy, thế nhưng mẹ lại nằm đó ngủ ngon lành làm cảm thấy ghen tỵ vô cùng.

      lâu sau cha Tiêu trở lại, cầm theo thuốc giảm đau, đặt thuốc giường, cha Tiêu lấy cốc nước đưa thuốc cho Tiêu Tĩnh uống, mặt nhăn tựa như cái bánh chao, yếu ớt kháng nghị,

      "Cha, có thể uống được ?"

      "Có thể chứ, vậy con cứ tiếp tục chịu đau là được, tình huống bây giờ của con, nếu uống thuốc, sợ rằng tuần nữa mới có thể tốt lên được. Nhưng phải kiêng cử ăn uống, nếu , tình trạng còn nặng hơn."

      Tiêu Tĩnh vừa nghe, nhất thời nóng nãy, cảm giác bị đau răng dễ chịu chút nào. Quan trọng là thể như trước muốn ăn liền ăn nữa, nhận lấy thuốc tay cha, nhắm mắt bỏ vào miệng, uống nước từng ngụm nước nuốt xuống. Thấy ngoan ngoãn chịu uống thuốc, cha Tiêu hài lòng gật đầu, sau đó lấy thuốc thoa buộc Tiêu Tĩnh mở to miệng thoa lên răng bị đau, sau khi cẩn thận bôi thuốc cho con , đứng dậy vỗ vai Tiêu Tĩnh,

      "Tốt rồi, ngày mai uống thêm ba lượt thuốc nữ, bôi thuốc lên răng ba lần, có vấn đề gì."

      "Ân Ân." Trong miệng Tiêu Tĩnh có thuốc, dám lung tung , chỉ có thể ân ân gật đầu.

      "Khuya lắm rồi, nghỉ ngơi , nếu còn đau đến chịu nổi kêu cha." Cha Tiêu .
      "Ân Ân." biết là do tác dụng của thuốc hay là việc chườm đá. Sau khi trở về phòng, nằm giường chuẩn bị ngủ, chẳng bao lâu sau, Tiêu Tĩnh cảm thấy răng còn đau như lúc nãy. Quả nhiên, chỉ có cha là lợi hại nhất, mang theo tâm tình kính nể cha Tiêu, Tiêu Tĩnh rốt cuộc ngủ thiếp . . . . . .
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, thư hồ3 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 09: Nha sĩ

      Editor: Mèo Băng

      Thuốc cha Tiêu đưa rất có hiệu quả, đến sáng ngày thứ hai tỉnh lại,Tiêu Tĩnh thấy răng đỡ đau hơn nhiều rồi. Thầm than trong lòng, cha ra tay ai có thể so được, cảm thấy rất vui vẻ. Nhân lúc cha Tiêu để ý, lén ăn rất nhiều đồ ăn vặt cay, rồi ăn kem cho bớt nóng, vì vậy với kích thích của nóng lạnh, đến bữa cơm tối, Tiêu Tĩnh bị đau răng so với hôm trước còn lợi hại hơn. Cha Tiêu nhìn thấy hiểu ra là con nghe lời mà ăn vụng rồi, ông vừa tức giận lại vừa cảm thấy buồn cười.

      " bao lớn rồi mà con biết tự chăm sóc mình, tí tự chủ cũng có, con nghĩ thử xem, cha như vậy có đúng ? ràng răng bị sưng đến mức đấy, con còn biết kiêng ăn, người ta dù sao khi biết mình khó chịu cũng sợ đau con coi con kìa."

      Tiêu Tĩnh che miệng lời nào, đương nhiên biết, cũng có tự chủ, nhưng mà tự chủ này được tốt lắm. Trước kia khi chưa ly hôn, đều tự chăm sóc mình, nếu bị đau răng, chịu đựng. Nhưng tại trở về nhà mẹ đẻ, được cha mẹ thương cưng chìu phải bận tâm cái gì, nên bất tri bất giác dựa dẫm vào họ.
      "Bắt đầu từ bây giờ, cho đến khi răng con tốt hơn, cho phép ăn đồ ăn vặt nữa, cũng được ăn món ăn nào có vị nồng. Bà xã, tuần này lấy các món ăn làm thực đơn chính." Nhìn thấy bộ dạng biết hối cải của , cha Tiêu ra oai tuyên bố quyết định của mình.

      "Ừ, tốt lắm." Mẹ Tiêu ở trong phòng bếp làm bữa ăn tối gật đầu tán thành, "Bữa ăn tối hôm nay toàn là món ăn đó."

      "Cha, cần phải làm vậy chứ." Nghe cha Tiêu như vậy, gương mặt Tiêu Tĩnh nhăn như trái khổ qua, tuần lễ được ăn đồ ăn vặt còn chưa tính, vậy mà ba bữa chính còn phải kiêng cử, đây quả thực muốn giết chết mà.

      "Con cần răng của mình nữa đúng , ăn giỏi lắm, hậu quả là mỗi ngày đều đau đến ngủ được, ăn cái gì cũng xong, nuốt nước miếng cũng đau. Đến khi đó con muốn kiêng cũng phải kiêng rồi, chỉ là lúc ấy nghiêm trọng hơn thôi, càng chậm càng tốt, con cứ từ từ mà chịu đựng ." Cha Tiêu chậm rãi .

      " nghiêm trọng đến thế chứ." nghe thấy cũng có chút sợ, mặc dù biết cha quá lên, nhưng lúc này đau răng là , nếu cứ tiếp tục như vậy chịu nổi, nếu như mà nghiêm trọng hơn chút . . . . . . Thôi, vẫn là nên nghiêm túc trị khỏi cái răng bị đau này , Tiêu Tĩnh bất đắc dĩ đảm bảo với cha Tiêu,

      "Con biết rồi, con kiêng ăn."

      chứng minh, cha Tiêu rất hiểu con, thấy Tiêu Tĩnh gật đầu, liềm đem tất cả các loại đồ ăn vặt trong nhà tịch thu hết, nhìn dáng vẻ đáng thương của , ông cười ,

      "Đừng nhìn nữ, chờ răng con tốt hơn, những thứ này dĩ nhiên trả lại cho con."

      "Con cũng phải con nít, cha đâu càn phải làm vậy?" Tiêu Tĩnh có chút giận dỗi , sao cha đề phòng cứ như đề phòng ăn trộm thế, chỉ vì mấy túi đồ ăn vặt, cũng đâu cần phải vậy.

      ". . . . . ." Cha Tiêu liếc mắt nhìn , nhận thấy lời của đáng tin, nên ông đem đồ ăn vặt tịch thu là an toàn nhất.

      Ánh mắt của cha làm thấy rất buồn bực, vì vậy Tiêu Tĩnh nghĩ nên làm chút gì đó để giải tỏa buồn bực trong lòng, "Con đón tiểu mập mạp tan học đây."

      Thời tiết bên ngoài rất nóng, thấy chủ động đón cháu ngoại, cha Tiêu gì, đưa cho cái ô che nắng dặn dò, Nhớ chú ý an toàn."

      "Con biết rồi cha." Mang theo ô ra cửa Tiêu Tĩnh liền hối hận, mặt trời hôm nay rất nóng, thời tiết của thành phố Z so với thành phố S còn nóng hơn. Mùa hạ còn kéo dài hơn, nhiều năm ở lại đây lâu, nên cảm thấy vẫn chưa thích ứng được.

      Trường học khá gần nhà, bộ chỉ tốn mười mấy phút, cách thời gian con tan học khoảng hơn tiếng, Tiêu Tĩnh đến tiệm bán bánh mì bên cạnh, bên trong tiệm có máy điều hòa, đến đây tận hưởng khí thoải mái. Khách hàng của tiệm bánh mì này chủ yếu là các học sinh ở trường học đối diện. Bánh ở đây trông rất đẹp mắt,giá tiền cũng vừa phải, nhưng biết hương vị thế nào. Tiêu Tĩnh mà nhìn thấy đồ ăn cưỡng lại được liền bỏ tiền ra mua, đến khi mua xong ngồi vào bàn chuẩn bị ăn mới nhớ tới vấn đề vô cùng quan trọng là tại mình bị đau răng, vì vậy phải khó khăn chọn lựa giữa việc nên ăn hay nên ăn.
      "Tôi có thể ngồi đây được ?" Trong lúc Tiêu Tĩnh rối rắm khó xử, giọng ôn hòa vang lên bên tai.

      Tiêu Tĩnh thèm để ý, ngơ ngác gật đầu, cái bàn này có thể ngồi bốn người, nếu có người cố ý muốn ngồi chung bàn cũng ảnh hưởng gì đến, nhưng vấn đề ở đây là cái bánh trước mặt, ăn hay ăn là vấn đề rất khó giải quyết.

      bác sĩ, trí nhớ của Lý Hiểu rất tốt, khi nhìn đến Tiêu Tĩnh nhớ ra chính là người hỏi có thấy băng vệ sinh ban đêm ở đâu . Hương vị bánh của tiệm này cũng tệ, lại ở gần sát vách phòng khám của , bình thường lúc có bệnh nhân, thích đến đây ngồi nhâm nhi ít bánh ngọt. Mặc dù khách của tiệm bánh này chủ yếu là học sinh, nhưng bây giờ vẫn chưa đến giờ tan học, nên đa số các bàn ở đây đều còn trống, dần dần luôn ngồi ở vị trí cố định, nhưng tại chỗ ngồi này có người ngồi trước bất thình lình làm cho người ta ngồi , Lý Hiểu được quen, do dự hồi, sau đó ngồi vào chổ đối diện Tiêu Tĩnh.

      Dự định lịch chào hỏi cùng Tiêu Tĩnh, nhưng phát từ lúc mình ngồi xuống, Tiêu Tĩnh cũng mảy may để ý đến , hai mắt thất thần nhìn mặt bàn ( nhưng ra là đờ đẫn nhìn cái bánh ngọt trước mặt ), biểu gương mặt là khổ sở cùng giãy giụa ( lúc bối rối khi biết có nên ăn hay ). Nhìn dáng vẻ này của Tiêu Tĩnh, chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Phụ nữ tuổi này mà có vẻ mặt như vậy, chỉ có thể vì chữ tình. Lý Hiểu phải là người thích xen vào việc của người khác, nhưng trông dáng vẻ khổ sở kia của Tiêu Tĩnh, bất tri bất giác mở miệng hỏi :

      "Có câu thiên hạ nơi nào có cỏ thơm, cần gì đơn phương mến cành hoa, những lời này, căn bản là đến người đàn ông bị thất tình. Nhưng tôi cảm thấy những lời này cũng có thể áp dụng đối với phụ nữ, bây giờ vẫn còn trẻ, thất tình nên cảm thấy thế giới này ai cũng giống nhau. Nhưng mà phải vậy, chờ đến khi bằng tuổi tôi, phát ra, cõi đời này, ai giống ai đặc biệt là ở tâm hồn, nếu như bị bỏ rơi chính phải là người trở nên kiên cường mạnh mẽ, nhất thiết bởi vì thất tình mà sầu khổ. (Băng: đoạn này mình chém, bí qá!!!)
      Tiêu Tĩnh mê mang ngẩng đầu nhìn Lý Hiểu, sau đó nhìn xung quanh bốn phía, trừ hai nhân viên phục vụ làm việc ra có người nào khác, quay lại đối diên với ánh mắt của Lý Hiểu.


      ". . . . . . chuyện với tôi sao?"

      Vẻ mặt ôn hòa của Lý Hiểu nghe vậy mà ngẩn ra, nhìn đôi mắt to vô tội của Tiêu Tĩnh, lúc lâu sau mới lấy lại được thanh của mình, "Đúng vậy."

      "Sao biết tôi thất tình?" Tiêu Tĩnh cảm thấy kỳ quái nhìn Lý Hiểu.

      "Chỉ nhìn ánh mắt của là biết rồi." Lý Hiểu cười khẽ, " ra nếu như trong lòng khó chịu, phải tìm cách phát tiết ra ngoài. Tôi biết ít phương pháp để con phát tiết, như là khóc to trận, hét lên lớn, bắt lấy người đó đánh trận hoặc là ăn nhiều. Tất nhiên, cá nhân tôi nghĩ ăn nhiều quá khiến cho chế độ ăn uống quá độ, cho nên tốt nhất nên lựa chọn những cách khác."

      tay Tiêu Tĩnh che nửa bên mặt, cánh tay còn lại để lên bàn, cẩn thận nhìn Lý Hiểu, " là bác sĩ tâm lý à?"

      ", tôi là nha sĩ." Lời Tiêu Tĩnh hỏi so với những lời mình liên quan gì đến nhau. Khiến Lý Hiểu nhận thấy đặc biệt dễ dàng đờ đẫn, là do già rồi nên theo kịp lối suy nghĩ của sao?

      "Tôi còn tưởng là bác sĩ tâm lý chứ, nếu là nha sĩ, vậy nhìn răng tôi thử xem, vẻ mặt tôi như đưa đám là vì tôi bị đau răng. Đối với người thích ăn uống mà , có dĩa thức ăn ngon đặt trước mặt của nhưng có cách nào thoải mái mà thưởng thức, có hiểu cảm giác này ?" Tiêu Tĩnh khinh bỉ nhìn Lý Hiểu,

      "Lần sau nếu muốn phán đoán tâm tư của người khác, làm phiền trước hết hãy tìm hiểu ràng vấn đề của người đó, đúng là tôi thất tình, nhưng con mắt nào của nhìn thấy tôi vì thất tình mà thương tâm khổ sở?"

      Lý Hiểu: ". . . . . ."
      phương1311, huyenlaw68, thư hồ4 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Con là tri kỉ của mẹ



      Editor: Mèo Băng

      Bị đương phản bác lại, Lý Hiểu bày ra dáng vẻ vô tội, sờ mũi mình. chưa từng thấy người nào thất tình mà đau khổ, này chỉ vì đau răng mà khuôn mặt như đưa đám vì biết lựa chọn giữa ăn hay ăn. khó hiểu, thấy Tiêu Tĩnh cẩn thận gói bánh lại , biết là ăn, xem ra cũng biết sức khỏe quan trọng hơn. Mắt thấy vẻ buồn bực mặt , biết tại sao, lại nghĩ, gương mặt này nên mang theo nụ cười chứ phải là vẻ sầu bi như tại.

      "Cái kia. . . . . ."

      Bị Lý Hiểu gọi, Tiêu Tĩnh muốn chuyện ngước đôi mắt thất thần nhìn , muốn gì ư?

      Lý Hiểu lại sờ mũi mình, "Phòng khám bệnh của tôi ở bên cạnh, có muốn đến để tôi xem răng của hay ?"

      ". . . . . ." Tiêu Tĩnh mang vẻ hoài nghi nhìn Lý Hiểu, bây giờ người tốt cũng nhiều, hay là ta muốn tự than vì phòng khám mà cống hiến?

      "Dù sao tôi cũng bận, mỗi ngày cũng nên làm việc thiện, miễn phí giúp xem lần." Nhận thấy ý nghĩ của Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu dở khóc dở cười, biết nổi điên cái quái gì mà còn tận tâm như vậy.

      "Vậy y thuật của thế nào?" Tiêu Tĩnh hỏi.

      "À? Hẳn là có thể yên tâm, bệnh nhân đến đây khám răng đều hài lòng." Lý Hiểu sửng sốt chút mới trả lời, càng cảm thấy này cũng thú vị. Nếu đổi lại là người khác, nếu với người đó xem răng miễn phí, người ta chỉ hỏi là đều đó có hay , nhưng có ai giống như nghi ngờ tay nghề của chứ?

      Ngược lại Tiêu Tĩnh có ý gì khác, đơn thuần nghĩ là cha cũng là bác sĩ, nếu tay nghề của Lý Hiểu cao hơn cha , cũng có thể xem thử chút. Còn nếu kém hơn cha , cũng cần phải để ta xem,Nhưng khi nghe Lý Hiểu đáp Tiêu Tĩnh mới phản ứng, y thuật cái đồ vật này, vẫn khen ngợi bàn về ai cao ai thấp, nàng tỷ thí thế nào so sánh?

      Xét thấy từ đối với cha tin tưởng, Tiêu Tĩnh quyết định ủng hộ cha, coi như khiến Lý Hiểu cho mình nhìn răng, vấn đề tìm đến, vậy cũng phải dùng thuốc, cũng phải là lập tức được, cho nên, vẫn tin tưởng cha , trong lòng có quyết định, Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu ,

      "Cám ơn ý tốt của , chẳng qua tôi tạm thời có ý định cho người đàn ông chút quan hệ máu mủ nào xem xét trong miệng của mình."

      Lý Hiểu: ". . . . . ."

      "Tạm biệt." Gật đầu với Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh lách người nhìn ra ngoài. Lúc này có vài phụ huynh đứng trước cửa trường học, hẳn là cũng sắp tan rồi, học sinh cũng sắp ra, cũng nên .

      "Tạm biệt." Dự định làm việc thiện của lại bị người ta cự tuyệt thương tiế, Lý Hiểu được tại trong lòng mình có tư vị gì.

      Tiêu Tĩnh che dù cầm theo bánh ngọt đứng trước cửa trường học, đến vài phút, nghe được tiếng chuông tan học. Sau đó có rất nhiều đứa trẻ từ trong giáo học bước ra ngoài, mày mà cửa chính của trường học chưa mở, chỉ mở cánh cửa . Cửa chỉ có thể cho hai em học sinh ra ngoài cùng lúc, vì vậy khó để tìm, ra trường tiểu học có quá nhiều người, rất nhanh Tiêu Tĩnh thấy được bóng dáng của Tiêu Chi Ca, tên tiểu tử này hiển nhiên thừa kế cái duyên của mẹ Tiêu. đến đâu cũng nhanh chóng hòa đồng với mọi người, Tiêu Tĩnh thấy con cùng vài cậu bạn kề vai sát cánh, mở miệng gọi,

      "Tiêu Chi Ca!"

      Nghe được có người kêu tên mình, thấy Tiêu Tĩnh, Tiêu Chi Ca hơi kinh ngạc, vài câu với bạn, sau đó tách ra, về phía Tiêu Tĩnh.

      "Mẹ, sao mẹ tới đón con?"

      "Lúc trước con học phải là mẹ đón sao, mẹ tới đón con con cũng cần tỏ ra kinh ngạc vậy chứ?" Tiêu Tĩnh liếc mắt nhìn cậu.

      " phải, con cứ tưởng là ông ngoại đón, mẹ cũng ném con cho họ rồi, sau này mẹ chỉ lo cho mẹ, để ý đến con." Tiêu Chi Ca nhún nhún vai ra chuyện rất có khả năng thành .

      "Giờ này phải mẹ ngủ ở nhà à."

      Tiêu Tĩnh: ". . . . . ."

      "Con cứ như mẹ là mẹ ghẻ của con bằng, mẹ con tuy lười biếng, nhưng đối với con luôn chịu khó. Con, cái thằng nhóc có lương tâm này, sớm biết như vậy ban đầu mẹ nên sanh con ra, phải nên ném thẳng con vào thùng rác mới đúng." cam lòng bị con trai khi dễ, Tiêu Tĩnh hầm hừ .

      Tiêu Chi Ca liếc mắt nhìn Tiêu Tĩnh, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước lên phía trước, cậu lớn rồi, lời như ban đầu nên ném cậu vào thùng rác quả có trình độ. Mấy lời này chỉ có thể dọa con nít, nhưng hoàn toàn có lực sát thương với cậu, trình độ của thể uy hiếp được người bạn này rồi.

      "Tiểu tử thúi!" Nhìn con ném cho mình ánh mắt khinh bỉ bước nhanh tránh ra, Tiêu Tĩnh tức giận xông lên muốn đánh người.

      "Đuổi theo con , đuổi theo ." Tiêu Chi Ca thấy mẹ muốn đánh mình, liền vội vàng cười chạy , chớ tưởng cục thịt như cậu, nhưng chạy lại linh hoạt hơn Tiêu Tĩnh nhiều.

      "Con...con, tiểu tử thúi, con đứng lại đó cho mẹ, ôi cái răng của tôi. . . . . ." Đuổi theo lát nhưng đuổi kịp, Tiêu Tĩnh vừa chống nạnh thở, vừa chỉ về đằng trước muốn mắng Tiêu Chi Ca, nhưng miệng bởi vì tác động quá lớn, kéo tới lợi, đau đến nhăn mặt nhíu mày.

      Trông dáng vẻ Tiêu Tĩnh, Tiêu Chi Ca liền vội vàng xoay người trở lại, "Răng mẹ lại đau à?
      Tối hôm qua lúc ăn phải ông ngoại cho thuốc rồi ư, sáng hôm nay còn tốt lắm mà, chuyện gì xảy ra vậy, có phải mẹ lại ăn vụng hay ?"

      bị con trai nhìn thấu, Tiêu Tĩnh đỏ mặt, xét thấy con quan tâm mình, quyết định cùng con so đo nữa, giơ bánh ngọt tay lên.

      "Con trai ngoan, đến đây, ăn bánh ngọt , là mẹ cố ý mua cho con đó."

      "Mẹ đừng lảng sang chuyện khác, thời điểm mà mẹ kêu con là con trai ngoan, nếu phải tâm tình lúc ấy đặc biệt tốt chính là chột dạ, nhất định là do ăn kiêng ăn vụng nên làm cho răng đau lại rồi." Tiêu Chi Ca bị Tiêu Tĩnh hấp dẫn, lần nữa vạch chân tướng.

      "Con thấy, cái bánh ngọt này mẹ tự mua cho mình, nếu phải bị đau răng, sớm vào bụng mẹ rồi."

      Tiêu Tĩnh che mặt, ai oán nhìn Tiêu Chi Ca, rốt cuộc ai mới là mẹ đây, đây là trần trụi mà làm mất mặt mẹ của nó đấy, tại là bệnh nhân, cần được an ủi, muốn được an ủi.

      Chỉ khi Tiêu Tĩnh nũng nịu , Tiêu Chi Ca mới cảm thấy mẹ có sức hấp dẫn như bà ngoại. Cũng chỉ có vào lúc này, Tiêu Chi Ca đối với Tiêu Tĩnh mới có bất kỳ sức chống cự nào, bụng trách cứ cũng ra, đưa tay cầm lấy bánh ngọt, giống như an ủi vỗ mẹ mu bàn tay mẹ.

      "Được rồi, mẹ cũng lớn rồi, còn muốn cho người khác lo lắng hay sao, lần sau nên như vậy nữa, chỉ cần nhịn thêm mấy ngày, đến khi răng tốt hơn tùy mẹ ăn cái gì cũng đều được.."

      Được con trai an ủi, tâm tình bi thương của trong nháy mắt chữa khỏi, tay kéo lấy con trai ôm trong ngực, vui vẻ cười, "Ưmh ưmh, con trai tốt, đúng là mẹ phí công sinh ra con, để mẹ ôm nào. . . . . ."

      Tiêu Chi Ca trợn trắng mắt, "Mẹ, giữ hình tượng, giữ hình tượng."

      Mọi người ghé ủng hộ cung mình nhé cungmeochang.wordpress.com
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, thư hồ4 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Chưng diện là bản tính của phụ nữ

      Editor: Mèo Băng

      La Phương cảm thấy chủ nhiệm hôm nay giống như bị trúng tà, sao chỉ mới xoay người liền thấy ta đứng cười khúc khích, đưa tài liệu cho ta cũng phải gọi đến mấy tiếng ta mới phản ứng lại. Điều này giống với chủ nhiệm minh thần võ trong cảm nhận của chút nào, nhân viên như cũng phải tỏ lòng quan tâm chút, vì vậy La Phương ân cần hỏi thăm:

      "Bác sĩ Lý, sao chớ?"

      "Tôi sao , tôi có chuyện gì?" Khóe miệng giơ lên cao Lý Hiểu ngẩng đầu với vẻ mặt giải thích được nhìn La Phương.

      "À, có việc gì." La Phương vội vàng lắc đầu, xoay người làm chuyện của mình, trong lòng thầm phỉ báng, cười đến ngây ngô vậy mà còn mình có việc gì, lừa gạt ai vậy. Nhất định có chuyện gì đó xảy ra mà biết, thôi, chỉ là nhân viên, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được là được, những chuyện khác nên quan tâm.

      "Ha ha. . . . . ." Lý Hiểu biết nhân viên của thầm phỉ báng mình, chỉ lo suy nghĩ đến chuyện vừa rồi, mà cảm thấy buồn cười, tự chủ được mà cười ra tiếng.

      Lúc Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca hỗ ôm nhau, vừa đúng lúc dừng trước cửa phòng khám của Lý Hiểu, mà hai người chỉ lo đến đối phương, căn bản chú ý tới xung quanh. Mà Lý Hiểu đúng lúc rãnh rỗi, tình cờ nhìn thấy toàn bộ quá trình ôm nhau của hai người, chứng kiến dáng vẻ làm nũng của Tiêu Tĩnh còn Tiêu Chi Ca tiến lên với vẻ mặt bất đắc dĩ của người lớn mà an ủi . Trông vô vùng buồn cười, cậu bé kia, chắc là có quan hệ than thích với ấy, dù sao nhìn ấy cũng chỉ khoảng 24-25 tuổi, làm sao có thể có đứa con -8 tuổi được. lâu chưa nhìn thấy như vậy, lúc cười có vẻ có gì đặc biệt, nhưng khi cười, gương mặt ấy như có sức hấp dẫn bắn ra bốn phía, làm cho người khác khó có thể dời ánh mắt.

      Tiêu Tĩnh hề hay biết toàn bộ cử chỉ của bị thu vào trong mắt, hai mẹ con cùng tranh cãi nhau về nhà. Vì thời tiết nóng, nên mẹ Tiêu chuẩn bị sẵn canh đậu xanh ướp lạnh, chào đón cháu ngoại về, lập tức múc ra chén hỏi cháu có muốn uống canh hay . Tiêu Tĩnh đứng trơ mắt nhìn mẹ Tiêu,

      "Mẹ, còn con?"

      " phải con đau răng sao, thể uống."

      "Con bị
      nóng, canh đậu xanh vừa đúng có thể giải nhiệt.”

      “ Nhưng đậu ướp lạnh được.” Mẹ Tiêu lắc đầu, “ Quá lạnh ngược lại khiến nứu con bị thương, mẹ có chừa canh nóng, để mẹ múc cho con chén được ?”

      “ Canh đậu xanh lạnh ăn ngon, con chỉ muốn ăn lạnh.”

      “ Tiểu Tình, nghe lời mẹ , con bây giờ thể ăn đồ lạnh được, trừ phi con nghĩ đến răng mình nữa, đến tối có đau cũng đừng gọi cha.” Cha Tiêu chứng tỏ uy nghiêm của mình.

      “ Ai, sao ta lại xui xẻo như vậy.” Tiêu Tình buồn bực ngã ghế sa lon, muốn ắn mà được, đây là đạo lý gì chứ. nghĩ đến thương của cha mẹ đối với Tiêu Chi Ca so với rất công bằng, cảm thấy rất đau lòng.

      Tiêu Chi Ca vui vẻ uống canh đậu xanh, thuận tiện bỏ đá xuống giếng. “ Bà ngoại, ông ngoại, mẹ còn muốn ăn trộm bánh ngọt nữa ý, mọi người xem bánh ngọt này là mẹ mua, ràng mua để ăn nhưng dám, còn là đặc biệt mua cho cháu ăn…”

      “ Tiêu Chi Ca!” Tiêu Tình giân dỗi, tên tiểu phản đồ này.

      “ Tiêu Tình!” Mẹ Tiêu chống nạnh, “ Con còn dám hung hăng với tiểu Chi Ca, ràng là con đúng.”

      Thấy mẹ Tiêu nổi giận, Tiêu Tình rụt cổ, “ Mẹ, con có thể giải thích.”

      cần giải thích.” Mẹ Tiêu vung tay lên, “ Mẹ quyết định rồi, để cho răng con tốt trở lại, nghiêm khắc quản lý việc ăn uống của con. Để con thể nghĩ biện pháp ăn lén bên ngoài, con phải đem ví tiền chi phiếu giao toàn bộ cho mẹ.”

      “ Hả? cần phải làm vậy đâu, mẹ à, con là người lớn rồi.’ Tiêu Tình bày vẻ mặt đau khổ mà nhìn mẹ, sao lại dùng phương thức như thế trừng phạt chứ? cần đâu, nếu chuyện này truyền rất mất mặt.

      “ Nhưng chuyện con làm giống người lớn chút nào.” Mẹ Tiêu bị lung lay, “ Chồng, ông xem, tôi tịch thu ví tiền chi phiếu của nó, làm vậy có đúng ?”

      đúng, chút cũng đúng, nếu giữ tiền của , thể mua đồ ăn mình thích. Tiêu Tình mở to mắt mong đợi nhìn cha Tiêu, bình thường cha Tiêu với đều chung thuyền, lần này hẳn cha cũng giúp .

      là người trưởng thành rồi mà chút tự chủ cũng có, cha nghĩ phải quản lý nghiêm khắc với con mới được.” Cha Tiêu gật đầu, lần này trở mặt với con rồi, ông nhìn đến vẻ mặt cầu khẩn của .

      “ Cất tiền của nó , tránh cho nó lén lút ăn bên ngoài, đúng rồi, bà xã, đồ ăn vặt trong nhà cũng thu hết, đừng cho nó tìm được.”

      “ Được, được.” Được ủng hộ của chồn, mẹ Tiêu hả hê làm mặt quỷ với con , để xem con còn ăn bậy bã nữa , hừ, tại phải chịu chút khổ sở thôi.

      thể được, hai người có phải là cha mẹ ruột của con đó, nhất định là cha mẹ ghẻ rồi.” Tiêu Tình vuốt mặt của mình, buồn bực nhìn hai người, bị thương rồi, sao lòng như bị đao đâm trúng, rất thức ăn mà.

      Mặc kệ Tiêu Tình kháng nghị thế nào, mẹ Tiêu vẫn tịch thu toàn bộ tài sản của , trước khi răng tốt hơn, ăn cái gì đều do bà quyết định. Nếu như phối hợp, bà trả lại ví tiền, mẹ Tiêu uy hiếp. Tiêu Tình còn cách nào khác đành phải rưng rưng ký kết hiệp ước bất bình đẳng, sau khi trải qua tuần lễ ‘sống bằng chết’, cuối cùng cha mẹ Tiêu bãi bỏ lệnh cấm, vì vậy có thể ăn bất cứ thứ gì mình thích rồi.”

      Lệnh cấm hủy bỏ. điều đầu tiên Tiêu Tình làm là lấy lại ví tiền của mình, sau đó lôi kéo mẹ Tiêu đến siêu thị, nghĩ muốn mua nhiều đồ ăn, phải mua nhiều.

      Sau khi hai người họ đến siêu thị mới phát ở đây tổ chức hoạt động giảm giá ba năm lần, các mặt hàng giảm giá rất dễ thấy, bỗng chốc hai mắt mẹ Tiêu đỏ lên, kéo con tranh.

      “ Lần trước mẹ nhìn trúng cái váy hơn năm ngàn, mẹ mua, cả siêu thị đều mở hoạt động, quần áo chắc cũng giảm, mau, chúng ta xem thử, mẹ phải mua thêm mấy cái nữa.”

      “ Mẹ, trong nhà mấy tủ quần áo lớn gấp bốn năm lần đều là của người, mẹ còn định mua thêm à?” Tiêu Tình bị mẹ Tiêu lôi kéo chạy như điên, trong miệng kháng nghị.

      ‘ Thích chưng diện là bản tính của phụ nữ, việc này sao con hiểu.” Mẹ tiêu như uống phải thuốc kích thích, lôi kéo con chạy về phía cầu thang, mỗi bước như bay. Đối với người hay vận động như mẹ Tiêu, hơi leo lên lầu tám là chuyện , nhưng đối với người vận động như Tiêu Tình mà giống như muốn lấy cái mạng của vậy. Hai chữ chưng diện rất hữu hiệu so với bất kì thuốc kích thích nào, mẹ Tiêu giống như tốn chút sức nào kéo con lên lầu tám.

      Siêu thị giảm giá thu hút ít khách hàng, mẹ Tiêu vừa thấy các loại giảm giá, buông tay Tiêu Tình ra , hai lới, vung cánh tay của mình giày cao gót chạy về phía đám đông
      Last edited by a moderator: 19/3/15
      phương1311, huyenlaw68, A fang2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Vô tình gặp được trong thang máy

      Editor: Mèo Băng

      So với mẹ Tiêu vẫn uyển chuyển như thường, Tiêu Tĩnh giống như bị mất nửa cái mạng. Đỡ chân tường với đôi chân run rẫy lên. Hôm nay có tình mặc đẹp còn mang giày cao gót, tuy chỉ có năm phân, nhưng nó thể giống như giày thể thao chạy hơi lên lầu tám, chân như phải trải qua khảo nghiệm. híp mắt vừa thở vừa nhìn bóng dáng mẹ Tiêu sung sướng vọt vào đám đông chọn quần áo. đỡ chân tường chân trực đả rung động, cố tình nàng hôm nay phải đẹp mặc giày cao gót, tuy chỉ có năm phân thước, nhưng nó khi giày thể thao dạng hơi chạy lên lầu tám, chân còn là bị cực lớn khảo nghiệm, híp mắt vừa thở vừa nhìn Mẹ Tiêu vọt vào đám người sung sướng chọn lựa của mình thích y phục, Tiêu Tĩnh thấy hơi tức ngực, cực kỳ khó chịu, có lẽ nên xuống lầu dưới mua chai nước khoáng, nhìn đến mẹ Tiêu, vì cái mạng của mình, Tiêu Tĩnh quả quyết trước tiên phải mua nước uống.

      Từ thang máy bên cạnh xuống lầu hai siêu thị, mua được chai nước hai lời trực tiếp uống hơn phân nửa chai. cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đứng trước cửa thang máy đem phần nước còn dư uống cạn sau đó ném vào thùng rác.Tiêu Tĩnh nhấn nút thang máy,

      Thang máy từ dưới tầng triệt lên, sau khi cửa mở ra chỉ có mấy người bên trong, lên lầu hai bọn họ điều bước ra ngoài. Đích đến của họ đều là lầu hai của siêu thị. Đợi sau khi họ ra, Tiêu Tĩnh bước vào thang máy, nhấn tầng lầu , rồi đứng ở bên, ngoài ra, còn người khác vào thang máy, Tiêu Tĩnh để ý, ngược lại đối phương chủ động xoay qua chào hỏi.

      “Hi, trùng hợp chúng ta lại gặp nhau.”

      “Là .” Nghe có người chuyện, Tiêu Tĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Hiểu, lập tức liền nhận ra, đây phải là cái người nha sĩ giả danh bác sĩ tâm lý sao?”

      “Đúng vậy, là tôi.” Thấy bộ dạng mở to hai mắt của Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu mỉm cười, chỗ ở của cách phòng khám của cũng xa. Cũng phải chuyện ly kì gì, nhưng dạo siêu thị mà cũng có thể đụng phải có vẻ như rất hữu duyên.

      lên lầu mấy?”

      “Giống như .” Xem nút tầng mà Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu cười, “ đúng là rất khéo.”

      cùng bạn mua quần áo à?” nghe Lý Hiểu như vậy, trong đầu Tiêu Tĩnh lập tức ra ý nghĩ này, sao có thể thân mình đến tầng giành cho phái nữ được.

      phải.” Lý Hiểu cười khẽ, “Tôi cùng mẹ dạo.”

      “À, tôi cũng vậy.” Tiêu Tĩnh cười cười, vừa đúng lúc thang máy dừng ở lầu ba có người vào, cười hì hì tiếng sau đó yên lặng.

      Nghĩ đến trước gặp Tiêu Tĩnh lúc đau răng, theo thói quen nghề nghiệp của nah, Lý Hiểu hỏi, “Răng của thế nào rồi?”

      Đối với Tiêu Tĩnh mà , có người đàn ông xa lạ hỏi thăm răng của mình, có cảm giác có là lạ, cộng thêm trong thang máy còn có người khác, liền hàm hồ : “Uhm, tốt lắm.”

      Lý Hiểu cũng biết nhìn sắc mặt người khác, thấy dáng vẻ Tiêu Tĩnh ràng muốn chuyện hoặc là muốn tiếp tục đề tài này, cũng cười cười thêm gì nữa. Trong trầm mặc, thang máy chầm chậm lên. Siêu thị khá đông người, vì vậy số người sử dụng thang máy cũng rất nhiều, cơ hồ mỗi tầng đều dừng lại, người vào người ra. Tiêu Tĩnh cúi đầu nghiên cứu mũi chân của mình, biết từ lúc nào trong thang máy chỉ còn lại và Lý Hiểu. Chỉ khi thang máy phát ra tiếng định mới ý thức được ngẩng đầu lên nhận rabeen trong chỉ có hai người. Mà lúc này mặt đổi sắc trắng bệch vì thang máy xảy ra cố, trong nháy mắt, các tình tiết tương tự trong phim lần lượt xuất trong đầu, khiếng mặt trắng càng thêm trắng. Lần đầu tiên thang máy mà gặp tình trạng như thế này, Tiêu Tĩnh muốn thét chói tai, nhưng cổ họng giống như có ai đó bóp nghẹn, phát ra được thanh nào, chỉ có nhịp tim dồn dập vâng lên ở bên tai.

      Thang máy rung chuyển cái rồi ngừng lại, Tiêu Tĩnh theo bản năng nhìn về phía Lý Hiểu, ánh mắt của ngược lại vô cùng trấn định. Sau khi thnag máy dừng, bước đến nhấn phím trước mặt, thử mở cửa thang máy, nhưng nó có phản ứng, đè xuống cầu cứu khẩn cấp, nó chỉ kêu hai tiếng có ai đáp lại, quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiêu Tĩnh, an ủi.

      “Hôm nay siêu thị rất đông người, rất nhanh có người phát thang máy này có vấn đề, đến lúc đó có người cứu chúng ta, đừng lo lắng.”

      Tiêu Tĩnh liếc mắt nhìn Lý Hiểu, yên lặng gật đầu, đôi tay lặng lữ đặt lên thành thang máy, càu nguyện trong lòng có c huyện xảy ra ngoài ý muốn. Cả đời làm chuyện gì xấu nàng cả đời cũng làm chuyện xấu xa gì, muốn phải chết sớm như vậy.

      “Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của đó, tôi tên là Lý Hiểu, Mộc Tử Lý, xuân ngủ bất giác hiể, tôi thấy chúng ta chỉ trong thời gian ngắn mà gặp nhau ba lần, cũng nên tính là hữu duyên, vậy làm bạn bè .” Tháy sắc mặt của vì lời của mà chuyển biến tốt hơn, Lý Hiểu nghĩ nên dời chú ý của Tiêu Tĩnh, liền chủ động vươn tay, giới thiệu mình, đến việc ba lần gặp mặt họ, ba lần đều chuyện qua, nhưng đến bây giờ cũng biết tên của đối phương, điều này có chút khó tin.

      “Tiêu Tĩnh.” Tiêu Tĩnh nhàng ra tên của mình, nhưng đưa tay bắt tay cùng , chợt nhớ tới trong túi có điện thoại di động, có lẽ có thể gọi điện thoại cầu cứu.

      “Tôi thấy tốt nhất đừng mở điện thoại....” Lý Hiểu thấy Tiêu Tĩnh chuẩn bị gọi điện thoại, muốn nhặc nhở , lúc này thang máy ổn định, tốt nhất nên dùng di động... Công cụ quấy nhiễu tín hiệu thang máy, kết quả còn chưa hết, thang máy đột nhieen chuyển động, sau đó đèn chớp chớp, rất đáng sợ.

      Tiêu Tĩnh cầm điện thoại bởi vì thang máy đột ngột chuyển động nghĩ mình ngã xuống đất, khi cảm giác mình sắp ngã, bất chấp tất cả bưats được Lý Hiểu đứng gần nhất, nhào vào trong ngực , miệng hét lên:

      “A--”
      Last edited: 20/3/15
      phương1311, huyenlaw68, thư hồ4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :