1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gia, khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả (V14.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Chỉ có hứng thú với ta
      Edit: MDL


      Chà, có thể lâu rồi Lục Tử Mạnh chưa gặp Mặc Khiêm Nhân nên suýt quên mất, người này mặc dù sở hữu vẻ ngoài ưu tú nhã nhặn, nhưng tình tình lại kỳ quặc đến ác liệt.

      Lúc này, ngón tay trắng nõn thanh thoát hạ xuống nốt nhạc cuối cùng phím đàn, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

      Mộc Như Lam hơi cúi lưng chào, tóc đen mềm mại đổ xuống như suối nước. Ngay lúc đứng thẳng dậy, cửa lớn lễ đài đột ngột bị đẩy mở, kéo theo làn gió. Mái tóc Mộc Như Lam đung đưa, chiếc váy trắng nhàng lay động, chớp chớp mắt, vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai…

      Chính là lúc này! Toàn thân Laurence kích động.

      Tách!

      Mặt đột nhiên biến sắc, bàn tay lập tức run lên. Vừa định làm lại bóng hình Mộc Như Lam khuất sau tấm màn đỏ, mấy sợi tóc vàng của rũ xuống chán nản, Laurence cái đồ ngu này! Bỏ lỡ mất thiên sứ rồi!

      Làm nghệ thuật lâu, luôn dễ dàng bắt được những khoảnh khắc đẹp nhất của mẫu chụp, thế nhưng chuyện bị run tay ngay thời điểm mấu chốt như hôm nay là lần đầu tiên trong nghiệp của Laurence Monde !

      Mộc Như Lam biểu diễn xong, các tiết mục phía sau liền bị lép vế, mấy được chú ý.

      rời khỏi đó, Mặc Khiêm Nhân cũng cùng lúc đứng dậy ly khai.

      “Này, xem tiếp à?”

      “Tôi chỉ có hứng thú với Mộc Như Lam,” đời này, rất ít thứ có thể khiến Mặc Khiêm Nhân hứng thú. Ngoại trừ “vụ án biến thái ai giải được”, “tội phạm biến thái cuồng sát ai bắt được”, “tâm lý tội phạm biến thái ai phân tích được” ra còn gì.

      Đối với những thứ biến thái, hứng thú của Mặc Khiêm Nhân mạnh đến nỗi Lục Tử Mạnh nghi ngờ rằng cũng biến thái kém.

      Lục Tử Mạnh rất nghi ngờ, Mặc Khiêm Nhân sống hai mươi mấy năm khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần, có khi nào vẫn là xử nam ? Xét theo cái bệnh ưa sạch của Mặc Khiêm Nhân hẳn vậy .

      Trừ khi trong lúc phá án kiềm chế được muốn gian thi*.

      *Gian thi: quan hệ với xác chết.

      Mộc Như Lam mới từ hậu trường ra liền được gọi vào phòng hội nghị của chủ tịch. Cạnh chiếc bàn dài màu đồng cũ có vài người ngồi sẵn, chính là những giáo sư từ nước ngoài đến.



      Mặc dù trong nước có ít đại học chất lượng cao, nhưng các học sinh khi được những trường đại học ngoại quốc chiêu mộ đa số đều chọn nước ngoài, bởi vì làm vậy chỉ kiếm được tấm bằng sáng giá mà còn được khuyến mãi cái danh “du học sinh” nghe rất oách.

      Ở nước ngoài tiếp thu kiến thức chuyên môn rồi về xây dựng nước nhà cũng là chuyện tốt. phải trước kia cũng có vài nhà lãnh đạo tài giỏi là từ nước ngoài du học về đó sao?

      Lý thuyết xuông như thế, nhưng đôi khi thực tế lại khác hẳn, nhất là trong xã hội ngày nay.

      Bọn họ muốn Mộc Như Lam ở lại nước, cũng chẳng phải vì lý do sâu xa gì: Mộc Như Lam thiên tài, ưu tú cả về tố chất lẫn nhân cách. Vào thời điểm học năm hai, hội đồng giáo dục tối cao quyết định giữ lại, mặc dù làm thế có thể kiềm hãm phát triển của Mộc Như Lam nhưng họ thà tự mình bồi dưỡng chứ muốn bị kẻ khác cướp nhân tài hiếm có này.

      Mà kết quả đó, Mộc Như Lam sớm dự đoán được.

      Phải biết rằng, kiếp này kẻ cực kì biến thái, biến thái nghĩa là gì? Ừm, giải thích ra hơi phức tạp, nhưng nôm na là chỉ những kẻ có sinh lý hoặc tâm lý khác hẳn người thường, cách nghiêm trọng là bệnh tâm thần. Mộc Như Lam nghĩ mọi hành động quái dị của mình đều có thể được giải thích bằng việc kẻ biến thái thông minh.

      Âu Khải Thần đứng ở hành lang nhìn thấy Mộc Như Lam ra từ phòng hội nghị, vẫn như mọi khi, thánh thiện, xinh đẹp, thể bị vấy bẩn…

      Hai chân như đeo chì, dán chặt xuống nền gạch, nhìn Mộc Như Lam chằm chằm mà mãi thể cất bước.

      Mộc Như Lam tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của , nghiêng đầu nhìn Âu Khải Thần, mỉm cười ôn hòa rồi tiến về phía .

      Thình thịch…

      Thình thịch…

      có thể nghe tiếng trái tim mình đập loạn xạ, ràng đến mức như muốn đâm thủng màng nhĩ.

      Mộc Như Lam nghi hoặc nhìn cái trán đầy mồ hôi của , “ làm sao vậy?”

      có gì,” Âu Khải Thần hoàn hồn, dám nhìn thẳng Mộc Như Lam. Lồng ngực nóng lên, trái tim liên tục kêu gào, Mộc Như Lam chuyện với mình Mộc Như Lam chuyện với mình Mộc Như Lam chuyện với mình…

      muốn tìm Âu thúc thúc à?” Âu thúc thúc là ba của Âu Khải Thần, đồng thời là chủ tịch hội đồng quản trị, nắm quyền cao nhất ở học viện Lưu Tư Lan.

      Âu Khải Thần lắc đầu, thấy Mộc Như Lam định xuống cầu thang rời , vội vàng theo. khó khăn mới có dịp Mộc Như Lam chủ động chuyện với , muốn cơ hội này qua nhanh như vậy.

      “Sao em có thể vào trong phòng hội nghị?” Ân Khải Thần hỏi nhưng thực ra lòng biết là hiệu trưởng gọi vào. Làm con của chủ tịch, từ sáng nghe có vài người từ thủ đô đến học viện Lưu Tư Lan để bàn bạc.

      Đáp lại là câu trả lời khiêm tốn của Mộc Như Lam, này vẫn luôn như thế, kiêu ngạo nóng nảy. thuần khiết vô cùng, chưa bao giờ lây nhiễm bụi bẩn dù chỉ là chút. Ai cũng muốn bảo hộ , để mãi mãi thuần khiết như vậy.

      Âu Khải Thần cũng mặc đồng phục Lưu Tư Lan, chiếc áo màu trắng cài nút khoác bên ngoài chiếc sơ mi cùng màu được sơ-vin đàng hoàng. Tóc hơi rối che phần gương mặt dễ nhìn, từng đường nét cứng cáp lại lãnh khốc, khiến ai dám đến quá gần.

      Kiếp trước, chỉ có Mộc Như Lam thoải mái đứng trước mặt , vô tư cười xán lạn làm cho vẻ mặt lạnh lùng của phải chuyển thành bất đắc dĩ, rồi dần dần nở nụ cười. Mộc Như Lam còn tưởng là mà thay đổi, chứng tỏ trong tim phần cho , thế là ngượng ngùng tỏ tình xin làm bạn . Âu Khải Thần từ chối, liền trở thành vị hôn phu của . Mộc Như Lam lúc đó bị tình che mù mắt, phát ra rằng tầm nhìn của ra lúc nào cũng hướng về tiểu bạch liên Bạch Tố Tình.

      Nếu việc gì phải đáp lại? Trước kia Mộc Như Lam kiêu ngạo mạnh mẽ, chỉ cần tiếng rằng người khác, chắc chắn thoải mái cắt đứt, tuyệt đối mặt dày dây dưa.

      Hay đúng hơn là, Âu Khải Thần vốn muốn chiều theo Bạch Tố Tình xem trò vui, để ta có thể hưởng thụ dáng vẻ ngu ngốc của Mộc Như Lam.
      Kem Đá thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Kẻ biến thái thông minh
      Edit: MDL


      Nhìn thấy nụ cười câu hồn của Mộc Như Lam, hô hấp của Âu Khải Thần như dừng lại, ngập ngừng, “Sao thế?”

      “Nhớ lại ít chuyện thú vị, chỉ tiếc là bao giờ xảy ra nữa. Ừm… vừa hỏi em cái gì vậy?”

      “À… Sang năm em định thi vào trường nào?” Âu Khải Thần rất để ý việc này, dựa vào thành tích của mình, Mộc Như Lam vào đại học nào cũng dễ như trở bàn tay. nhận ra rằng ở đâu có Mộc Như Lam, ở đó rất thoải mái dễ chịu, muốn học cùng trường với .

      “Em cũng chưa biết,” Mộc Như Lam khẽ lắc đầu, quá nhiều lựa chọn khiến đắn đo thời gian. Bất quá bây giờ cũng quyết định xong, nhưng ha ha… vì cớ gì mà phải với Âu Khải Thần cơ chứ?

      …”

      “Chị!” Âu Khải Thần còn chưa xong bị Mộc Như Sâm bất ngờ xuất chặn họng.

      Mộc Như Lam nhàng chào tiếng rồi lại chỗ của em trai.

      Âu Khải Thần nhức mắt nhìn hai người nắm tay rời . nhíu mày tự hỏi, Mộc Như Lam có phải là bạn bè của ? Lúc lạnh nhạt phớt lờ, lúc chủ động bắt chuyện…

      là bạn bè ư? Nếu đúng như thế, đáng lẽ ra phải sung sướng thỏa mãn mới đúng, thế nhưng trái tim của lại trống rỗng, liên tục gào lên rằng đủ! Chỉ là bạn bè đủ!

      Quả thực muốn điên mất…

      Mộc Như Lam kín đáo đưa mắt nhìn dáng vẻ bối rối của Âu Khải Thần, lặng lẽ cười ra tiếng.

      Bức bối lắm có phải ? Càng lúc càng thấy bức bối có phải ? Liệu có khi nào nhịn nổi muốn giết chết rồi cất vào tủ lạnh để mãi mãi độc chiếm ? Hay là đem chế thành con rối? Xác ướp? Tượng sáp? À… suýt nữa quên mất, chỉ có mấy kẻ biến thái như mới dám làm những chuyện đó, ha ha…

      Con trai phải cẩn thận nha, nhầm ác ma, coi chừng có ngày bị ăn luôn đấy.



      Lễ kỷ niệm thành lập Lưu Tư Lan thu hút ít người đến, bao gồm cả những giáo viên cũ của Mặc Khiêm Nhân. Nhờ cái miệng bà tám của Lục Tử Mạnh, họ biết được Mặc Khiêm Nhân về nước lại còn xuất trong kiện này, lập tức nhốn nháo lên.

      Hậu quả là điện thoại của Mặc Khiêm Nhân liên tục đổ chuông, trong đám người gọi có đủ các thể loại nhân vật trong nước ngoài nước, cùng ba và em của .

      , bị cửa ngục ở nhà tù California kẹp vào đầu à? Hay là bị tên biến thái nào đó cắn phải?” Mặc Vô Ngân ở đầu dây điện thoại hề khách khí.

      Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng ngắt điện thoại, Lục Tử Mạnh đứng bên nghe cười đến lăn lộn. Nhìn , là ánh sáng huy hoàng của Mặc Khiêm Nhân bị Mộc Như Lam dập tắt mà, năm đó Mặc Khiêm Nhân cũng là kẻ tài giỏi nổi danh toàn thế giới, vậy mà bây giờ sóng biển lớp sau đè lớp trước, lớp trước chết bờ cát.

      Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng liếc cái, “Cười sảng khoái quá nhỉ? Thần kinh cậu hẳn phải thoải mái lắm, như vậy cũng tốt,” Rồi dừng lại chút, đợi cho Lục Tử Mạnh đắc ý đời mới bồi thêm câu, “Thần kinh thoải mái, ít nhất lúc bị tội phạm biến thái giết chết cậu cũng có thể thoải mái ghi nhớ.”

      Lục Tử Mạnh tức đến á khẩu, quét mắt nhìn quanh căn phòng mới mấy ngày bị đống tài liệu của Mặc Khiêm Nhân chèn kín, khịt mũi xem thường rồi chạy lấy người. Hừ! đúng là dở hơi mới phí thời gian đấu khẩu với Mặc Khiêm Nhân! còn trẻ, muốn ăn chơi!

      “Nếu thấy Mộc Như Lam nhớ tránh ,” Giọng u ám của Mặc Khiêm Nhân vang lại từ phía sau, khiến cho Lục Tử Mạnh run hết cả mình mẩy, hít sâu hai cái rồi cất chìa khóa xe vào lại trong túi, quyết định thèm nhẫn nhịn nữa, hùng dũng sải bước trở lại thư phòng.

      Ở trong phòng, Mặc Khiêm Nhân bắt chéo chân lẳng lặng ngồi tại bục cửa sổ, chiếc kính mắt viền vàng an vị sống mũi, mái tóc ngắn vừa phải lòa xòa trước trán. mặc quần tây áo sơ mi đơn giản, lỗ tai bấm khuyên, kiểu tóc chẳng có gì đặc biệt, phục trang cũng vô cùng bình thường giản dị, thế nhưng lại toát lên vẻ tao nhã ưu tú, quả rất đẹp.

      Người như vậy, đáng lý nên làm thiếu gia quý tộc hoặc tinh xã hội. Ấy vậy mà, thiên tài từng nổi danh toàn cầu này lại lựa chọn nghề nghiệp khiến cho mọi người phải sững sờ, ai hiểu được rốt cuộc trong đầu nghĩ cái gì.

      Nhìn Mặc Khiêm Nhân như thế, Lục Tử Mạnh đành thở hắt ra, thôi được rồi, nỡ xuống tay với khuôn mặt quá mức dễ nhìn này, vậy dùng phương thức ôn hòa hơn.

      “Khiêm Nhân, tôi thấy cậu cứ chực chờ muốn bắt kẻ cuồng sát có thực như vậy lãng phí công sức. Chi bằng cậu ra nước ngoài , đó mới là nơi có nhiều vụ án cần cậu giải quyết. Chứ thành phố này tính ra vẫn còn quá yên ổn cho bác sĩ tâm lý tội phạm,” Ít nhất Lục Tử Mạnh chưa bao giờ thấy báo đài ở đây đưa tin về những vụ giết người hàng loạt.

      Tựa hồ như câu này chạm đến điểm nhạy của Mặc Khiêm Nhân, bất chợt nhếch miệng cười nhàn nhạt, ngoắc ngón tay bảo bạn tốt lại đây. Lục Tử Mạnh ngoan ngoãn qua, Mặc Khiêm Nhân với tay lấy tập tài liệu rồi đưa đến trước mặt Lục Tử Mạnh. Lục Tử Mạnh vừa nhìn vào, lập tức sợ tới mức ngã ngồi.

      “Mặc Khiêm Nhân!” nghĩ Mặc Khiêm Nhân cố ý dọa , liền nhăn mặt rống to.

      “Sợ hả?” Mặc Khiêm Nhân thu lại nụ cười, khuôn mặt trở lại lạnh lùng như trước, “Trong các hồ sơ mật, bức hình này so ra cũng chỉ xếp vào loại trung bình. Mảnh đất thoạt nhìn có vẻ yên ổn hòa bình, chẳng qua là vì bao nhiêu sóng gió của nó đều được thầm xử lý. Trong đó có rất nhiều vụ án mới nghe rợn cả người, nếu được công bố rộng rãi khiến lòng dân bất an khó chịu, rồi lại dẫn đến vô số hệ lụy. Đừng tưởng tôi đùa.”

      Cướp bóc, ăn cắp, đánh nhau, bắt cóc, giết người,… tất cả đều quá đáng sợ, đáng sợ nhất chính là những tên tội phạm biến thái nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bởi vì tâm lý của bọn chúng đều bị biến chất, thể làm chủ bản thân, nằm mơ mới có chuyện bọn chúng hoàn lương. Chỉ cần phạm tội lần thứ nhất, tất có lần thứ hai thứ ba, thủ đoạn càng ngày càng thành thạo, càng ngày càng kinh tởm. Những kẻ như thế, nếu bị trừng trị xã hội này chắc chắn rơi vào tình trạng rối loạn khủng hoảng.

      Việc hoài nghi Mộc Như Lam mới chỉ bắt đầu gần đây. lần ở Mỹ, nghe đến án mất tích hai năm trước bỗng cảm thấy hứng thú. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chỉ cần giết người là để lại manh mối, huống gì là giết ba? dùng toàn bộ các phương pháp từ đơn giản nhất đến phức tạp nhất để loại trừ nghi phạm, làm biết bao nhiêu lần vẫn chẳng thể nào đưa Mộc Như Lam vào diện tình nghi.

      Nhưng, dùng đủ mọi cách mà lại tìm ra đáp án chính xác, vậy kẻ vô tội nhất chính là kẻ có tội.

      Hơn nữa, còn nghe thấy hương vị phạm tội người ta.

      Đây là loại trực giác trời sinh.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22:Lần đầu tiên giao phong
      Edit: MDL


      Lễ kỷ niệm thành lập trường chấm dứt vào khoảng năm giờ chiều, thế nhưng đối với các học sinh, đây mới là thời điểm bắt đầu . Ngày hôm nay học viện cho phép mọi người ở lại đến tận mười giờ tối, trong khoảng thời gian đó tha hồ bày trò chơi, đốt lửa trại,… Mộc Như Lam vốn muốn tham gia, thích những nơi đông đúc. Khỗ nổi Mộc Như Sâm cứ nhõng nhẽo đòi vào, thế là đành phải chiều theo.

      Có Mộc Như Lam, đám đốt lửa trại càng thêm náo nhiệt. Sân bóng rổ B toàn những người là người. Ở bên ngoài, học sinh đua nhau mở hàng đồ nướng hoặc trò chơi. Có điều, những cậu ấm chiêu ham vui này sao có thể làm hết trách nhiệm trông coi hàng quán, thế nên chẳng bao lâu sau đó, tất cả đều bỏ khiêu vũ.

      Lúc Mặc Khiêm Nhân muốn trở lại học viện Lưu Tư Lan, Lục Tử Mạnh liền khinh bỉ chạy chơi riêng. Mặc Khiêm Nhân ngay từ đặc biệt. Khi bọn họ ăn chơi đàn đúm, thu mình đọc sách trong thư viện; khi bọn họ tốt nghiệp đại học, bắt đầu phân tích tâm lý những tên tội phạm trong ngục. Vì vậy, Mặc Khiêm Nhân chỉ có duy nhất người bạn là Lục Tử Mạnh, còn lại ai muốn tiếp xúc với Mặc Khiêm Nhân, bởi vì bọn họ có gan mở miệng trước mặt , chỉ cần vừa buông câu dối, Mặc Khiêm Nhân lập tức nhìn ra.

      Quả làm người ta biết giấu mặt vào đâu.

      Dưới bầu trời đêm, lửa trại bập bùng cháy, chiếu sáng toàn bộ sân bóng. Tiếng nhạc rộn ràng bất chợt vang lên, mọi người nghe thấy vây quanh lại vui vẻ khiêu vũ. Mộc Như Lam định lánh ra ngoài, còn Mặc Khiêm Nhân bất ngờ bị nam sinh đứng cạnh kích động thúc người đẩy vào trong đám đông.

      tiếng “phịch” trầm đục, Mộc Như Lam ngã vào trong lòng Mặc Khiêm Nhân.

      Lồng ngực đột nhiên trở nên nặng nề, Mặc Khiêm Nhân theo phản xạ muốn đẩy ra, thế nhưng lại bị người đứng sau đẩy tới, mà Mộc Như Lam cũng cùng lúc rơi vào hoàn cảnh tương tự, nhất thời hai người có cách nào tách khỏi nhau, ngược lại gần càng thêm gần.

      Khoang mũi Mặc Khiêm Nhân tràn ngập mùi hương tươi mát của Mộc Như Lam, ấy vậy mà thân thể ưa sạch đến nghiêm trọng này lại có cảm giác ghét bỏ. Gò má Mộc Như Lam áp sát vào ngực trái của , bên tai là từng nhịp đập vững vàng của trái tim người đàn ông, mùi hương bạc hà xa lạ quanh quẩn trong khí.

      Thấy đám đông mỗi lúc nhốn nháo, Mặc Khiêm Nhân dắt tay Mộc Như Lam len lỏi giữa những khoảng trống hẹp, tới khi ra được đến nơi tương đối ít người mới buông tay.

      có bị gì chứ?” Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nhìn Mộc Như Lam bằng đôi mắt sắc bén như xuyên thấu vạn vật, đôi mắt mà kẻ dối trá nào dám đối diện.

      Mộc Như Lam xoa xoa cổ tay, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, ta xoay lưng về phía đám lửa, gương mặt dễ nhìn chìm trong bóng tối, mông lung và mờ ảo.

      dịu dàng mỉm cười, “ sao, cảm ơn tiên sinh.”

      Mặc Khiêm Nhân đáp, chỉ yên lặng nhìn , ánh nhìn chuyên chú hệt như mỗi lần nghiên cứu ảnh chụp tội phạm.

      Mộc Như Lam cũng mấy chú ý, dời mắt về hướng đám đông vây quanh ngọn lửa trại, bức tường người dày đặc khiến tài nào nhìn vào bên trong. Sao đột nhiên bọn họ lại kích động như thế nhỉ? Mộc Như Lam suy nghĩ lúc rồi hai mắt sáng lên. Suýt nữa quên mất, nghe tối nay có tổ chức thi khiêu vũ giữa các học sinh, hẳn là bắt đầu rồi. Nhưng bọn họ xông xáo nhiệt tình như vậy, biết phần thưởng là cái gì đây? À, phải…

      “A a a a a! Tớ nhất định phải thắng! Tớ muốn hẹn hò với Âu thiếu!” kích động hét to.

      “Tôi muốn hẹn hò với hội trưởng!” thanh kích động khác vang lên, kéo theo tràng dài tranh luận.

      “Cậu dẹp ! Hội trưởng làm sao có thể hẹn hò với cậu! Phải với tôi mới đúng!”

      “Tôi tôi tôi!”

      “…”

      Phải rồi, cặp nam nữ chiến thắng có thể hẹn hò nguyên ngày với bất kỳ ai mà mình thích, phần thưởng thú vị này là đề xuất của bộ tuyên truyền, ngờ được hưởng ứng nhiệt liệt như vậy. Chẳng trách tối nay học sinh tập trung đông vô cùng, lại còn kích động đến thế.

      Nghe thấy bản thân trở thành phần thưởng mà bao nhiêu nam sinh tranh giành, Mộc Như Lam bất đắc dĩ cười, đám vô lại đáng

      Mặc Khiêm Nhân hiển nhiên cũng chú ý tới điều đó, nhếch khóe môi, “Mộc tiểu thư quả được hoan nghênh ở học viện Lưu Tư Lan.”

      Mộc Như Lam giật mình, hơi nghi hoặc hỏi, “ là…?” Rất nhiều người biết , nhưng lại thể biết nhiều như vậy.

      Mặc Khiêm Nhân chìa bàn tay ra, “Mặc Khiêm Nhân.”

      cũng đưa tay nắm lấy, “Mộc Như Lam. Xin chào.”

      Hai người bắt tay, tựa như lần giao phong. Ngón tay của Mặc Khiêm Nhân trong chớp mắt chạm vào toàn bộ bàn tay Mộc Như Lam, trắng trẻo, mịn màng, có lấy vết trầy xước. hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào gương mặt .

      Mộc Như Lam nhận ra hành động kỳ quái mà Mặc Khiêm Nhân vừa làm, thực tế, hầu như ai có thể nhận ra, bởi vì động tác của rất lão luyện, đem lại bất kỳ cảm giác lạ nào, chẳng khác gì cái bắt tay vô cùng vô cùng bình thường.

      giây sau, cả hai người đồng loạt buông tay. Mộc Như Lam vẫn mỉm cười khả ái như trước, hề bất mãn với ánh nhìn gắt gao của Mặc Khiêm Nhân.

      “Mặc tiên sinh chắc phải là người của thành phố K?” thân thiện trò chuyện như thể là bạn bè.

      “Làm sao biết?” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên đáp lại.

      “Mặc tiên sinh trông giống dân thường, mà giới thượng lưu trong thành phố K hề có Mặc gia,” Kể cả phạm vi toàn quốc cũng có.

      nhìn nhầm rồi,” Mặc Khiêm Nhân cúi đầu đối mặt với , “ đời này có rất nhiều kẻ biết cách dùng vẻ ngoài để lừa gạt thế gian, mà số người ngu xuẩn bị vẻ ngoài lừa gạt cũng ít.”

      Nụ cười của Mộc Như Lam ngày càng nồng đậm, “Đúng vậy. Thế giới này a, kẻ lừa đảo nhiều lắm, cho nên phải tự bảo vệ mình tốt mới bị những kẻ đó lừa lấy mất thứ quan trọng,” Có vài chuyện, phải tự mình trải nghiệm mới có thể hiểu được.

      Đáy mắt Mặc Khiêm Nhân xẹt qua tia sáng thâm trầm.

      Là nhìn nhầm sao?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: là của mọi người
      Edit: MDL

      “Mộc học tỷ!” giọng vui vẻ xen lẫn ngạc nhiên vang lên. Mộc Như Lam quay đầu thấy Chu Nhã Nhã và An Tả Tả tới. Cả hai đều mặc thường phục, mặt An Tả Tả tràn ngập kinh hỉ, Chu Nhã Nhã vẫn lãnh diễm như trước, hàng mi ta nhíu lại vui. con rối tinh xảo đáng được treo túi xách của Chu Nhã Nhã, đây chính là thứ mà Mộc Như Sâm xin từ tay Mộc Như Lam để tặng sinh nhật ta.

      Con rối nhắn nhoẻn miệng cười, hai má hồng phớt khả ái, vô cùng xinh đẹp lại cao quý.

      Chẳng trách nó có thể làm cho nữhoàng băng giá như Chu Nhã Nhã mang theo bên người.

      Mộc Như Lam ấm áp cười, “Tả Tả đồng học.”

      An Tả Tả thụ sủng nhược kinh, “Mộc học tỷ còn nhớ em sao?”

      “Tả Tả quả rất dễ thương,” Mộc Như Lam hề quá, tuy rằng mặt An Tả Tả có ít tàn nhang, nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng ngời, quá xinh đẹp, chỉ là thực rất dễ thương.

      An Tả Tả xấu hổ đỏ bừng mặt, Chu Nhã Nhã thấy vậy nhướn mày, “Cậu khiêu vũ à?”

      Nhưng lúc này, An Tả Tả chẳng còn chú ý bạn tốt gì nữa. lơ đãng liếc sang Mặc Khiêm Nhân, trong chớp nhoáng liền bị thu hút, mê mẩn nhìn chớp mắt.

      … Người đàn ông này, là đẹp trai quá…

      Mặc Khiêm Nhân cũng chẳng thèm để tâm ánh nhìn háo sắc của An Tả Tả, tầm mắt của hoàn toàn đặt người Mộc Như Lam, kĩ càng tỉ mỉ quan sát nơi khóe mắt, đôi mày, bờ môi, thậm chí là từng mạch máu làn da .

      Miệng người có thể gạt người, nhưng ngôn ngữ cơ thể

      Bất chợt điện thoại của Mặc Khiêm Nhân đổ chuông, nhíu mày, vừa mở máy nghe tiếng Lục Tử Mạnh kêu rên bảo hãy tạm ngừng theo dõi Mộc Như Lam, mau mau tới ứng cứu.

      Sau lần gặp mặt này, hoài nghi của Mặc Khiêm Nhân đối với Mộc Như Lam chẳng những giảm mà trái lại còn nặng nề hơn. này từ đầu tới cuối hề lộ ra chút sơ hở nào, nhưng càng như thế ta càng đáng nghi. Ánh nhìn sắc như dao của thừa sức làm tên tử tù kinh hoảng, vậy mà Mộc Như Lam lại có thể thản nhiên đối diện. Chỉ có duy nhất lý do là:
      ta che giấu quá tốt, hoàn hảo đến cực điểm. mười sáu tuổi rành thế , lớn lên trong bảo bọc của gia đình mà lại có thể bình tĩnh và ngụy trang hoàn hảo đến trình độ này đúng là chuyện cực kì bất thường.

      Mộc Như Lam nhàn nhạt nhìn Mặc Khiêm Nhân rời , khóe miệng vẽ nên nụ cười hứng thú. Tay có vết chai rất dày, nhất là ở đốt đầu tiên của ngón trái và ngón trỏ, cách khác, là người này thường xuyên dùng dao phẫu thuật. Mặc Khiêm Nhân a… Bám theo lâu như vậy, liệu có phải là phát ra nguyên nhân gì thú vị ? Ánh nhìn đó quả rất tuyệt vời, nếu đem gắn vào con rối, hẳn là vô cùng đẹp mắt. Ha ha…

      Mãi đến khi bóng dáng của Mặc Khiêm Nhân khuất hẳn, An Tả Tả mới chịu thu tầm mắt về, rặng mây đỏ e thẹn bao phủ hai má, ta ngại ngùng nhìn Mộc Như Lam, “Môn học tỷ, ta là…”

      đáng này mảy may nghĩ rằng Mặc Khiêm Nhân là bạn trai Mộc Như Lam, bởi vì trong ấn tượng của mọi người, Mộc Như Lam tùy tiện ai, mà tất cả bọn họ đều cho rằng rất khó có người xứng đôi với .

      Mộc Như Lam khẽ lắc đầu, “Chị cũng biết nhiều lắm.”

      An Tả Tả thất vọng cúi đầu, lúc này Chu Nhã Nhã còn nhịn được nữa, sắc mặt như khảm lớp băng tuyết, lạnh lùng liếc xéo Mộc Như Lam rồi xoay người bỏ , An Tả Tả cũng vội vàng đuổi theo, “Nhã Nhã, đợi tớ với!”

      Nhìn vẻ chán ghét của Chu Nhã Nhã, Mộc Như Lam cười híp mắt, đôi mắt đen sâu như vực thẳm.

      Chu Nhã Nhã, bây giờ hãy còn ghét lắm.

      Mộc Như Lam quay lưng đến hàng đồ nướng người, bóng cây in dung nhan xinh đẹp của , che lấp nụ cười quỷ dị.

      Nguyên liệu rất phong phú, bắp, chân gà, thịt bò… cái gì cũng có, hơn nữa còn là thực phẩm thượng hạng. Mộc Như Lam cúi đầu, thành thạo nấu nướng, nêm nếm gia vị, mùi hương ngon miệng tỏa ngào ngạt, hấp dẫn rất nhiều người, bọn họ đến thấy Mộc Như Lam khỏi kinh ngạc.

      Mộc Như Lam ngẩng đầu nhìn đứa theo chị chạy tới chơi, mỉm cười nhu hòa vẫy tay với nó, cho dù là những giống loài nhạy cảm với nguy hiểm nhất cũng bị nụ cười này mê hoặc. Đứa kia mặc quần áo sang trọng, tay cầm đồ ăn ngon, sau nụ cười của Mộc Như Lam, nó cứ quấn quýt lấy rời.

      “Hội trưởng đúng là trẻ con.” Có người vô thức quên luôn màn khiêu vũ náo nhiệt ở đằng kia mà ghen tỵ cảm thán. cũng muốn ăn, có điều ngại tranh giành với trẻ con.

      “Ừ. hâm mộ.” hâm mộ đứa này được Mộc Như Lam dịu dàng đối đãi như thế. Tuy rằng bình thường Mộc Như Lam đối xử với bọn họ cũng rất dịu dàng, nhưng với trẻ con lại càng dịu dàng hơn, cũng muốn được Mộc Như Lam xoa đầu cười cưng chiều!

      Chỉ là mơ mộng hão huyền thôi.

      Mộc Như Lam ngồi chăm đứa cho đến khi hai em Mộc gia chơi chán mới cùng nhau về nhà. Lúc này cuộc thi khiêu vũ có kết quả, chiến thắng là học sinh năm ba, ta cầu đối tượng hẹn hò là Đoạn Nghêu, nếu Âu Khải Thần là bông hoa cao ngạo, Đoạn Nghêu chính là đóa hoa , là tình nhân của tất cả nữ sinh.

      Nam sinh thắng cuộc cũng học năm ba, đưa ra đối tượng hẹn hò là Thư Mẫn - nhân vật nổi tiếng khác của học viện Lưu Tư Lan.

      phải là Mộc Như Lam.

      Điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của mọi người. Nếu ta chọn Mộc Như Lam mới thực có vấn đề.

      Nam sinh kia cắn răng, kỳ muốn mời Mộc Như Lam cơ, nhưng đáng tiếc lại được. Mộc Như Lam là của toàn bộ học sinh Lưu Tư Lan, những ai vọng tưởng độc chiếm đều phải đón nhận kết cục cực kỳ bi thảm.

      biết bắt đầu từ bao giờ, cứ mỗi lần tổ chức tiệc chào mừng, dạ hội, hay bất kỳ hoạt động tập thể nào, các nam sinh ban đầu ồn ào tranh nhau mời Mộc Như Lam khiêu vũ, có điều đến thời điểm mấu chốt chẳng có ai bước ra. Thoạt nhìn giống như bị lập, nhưng thực ra đó chính là luật bất thành văn ở đây - Mộc Như Lam là của mọi người, ai được phép độc chiếm, cho dù là con cũng được.

      Mộc Như Lam mới thực là nhân vật nổi tiếng số tại học viện Lưu Tư Lan. Hơn phân nửa lượng học sinh đều là fanhâm mộ của , những người nổi tiếng khác chỉ chiếm được phần mà thôi.



      Ba chị em về đến nhà, vừa mới đặt chân vào nghe tràng cười ha hả. Trong phòng khách, Bạch Tố Tình ngồi cùng Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương, biết ta gì mà có thể làm cho bọn họ cười đến là vui vẻ.

      Bạch Tố Tình đắc ý nhìn Mộc Như Lam, chỉ cần ta muốn, cho dù có là ba mẹ ngươi, ta cũng cướp đoạt cho bằng được.
      Last edited by a moderator: 15/3/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Cách thuần hóa sói
      Edit: MDL

      Mộc Như Lam làm như thấy ánh mắt đắc ý khiêu khích của Bạch Tố Tình, “Ba mẹ, bọn con về rồi.”

      Kha Uyển Tình vừa nghe lập tức đứng dậy ra đón, khóe miệng Bạch Tố Tình cứng lại. ta bèn tự an ủi, cũng đúng thôi, Mộc Như Lam đứa con ngoan sống bên người ta mười sáu năm trời mà, người ở đây để cho trẻ con độc lập từ , thay vào đó lại ra sức cưng chiều bảo bọc. thương vô hạn như vậy phải là thứ mà kẻ mới tới như ta có thể giành được sớm chiều, cứ bình tĩnh, cón rất nhiều thời gian.

      giờ hơn mười giờ tối, mọi người ngồi lại trong phòng khách nghe Mộc Như Sâm hưng phấn kể lại ngày kỷ niệm hôm nay hoành tráng ra sao, Mộc Như Lam được những giáo sư kia gọi bàn chuyện như thế nào. Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương hết ngạc nhiên lại tự hào hãnh diện, tất nhiên, trong họ cũng bắt đầu hình thành luồng suy nghĩ: Mộc Như Lam học đại học nào mới là tốt nhất?

      Mấy chiếc móng của Bạch Tố Tình đâm sâu vào lòng bàn tay, ta nhận ra rằng, việc đối phó với Mộc Như Lam chỉ là đối mặt với Mộc gia và Kha gia, mà còn là động chạm vào những thế lực lớn mạnh bậc nhất. Mộc Như Lam là người được quốc gia này chọn lựa… có thể hễ là kẻ thông minh nịnh nọt Mộc Như Lam thay vì quyết định trở mặt. Nhưng mà, ta lại vô cùng thèm khát địa vị của Mộc Như Lam…

      Nên làm thế nào mới phải…

      Bạch Tố Tình vui, sắc mặt dần biến xấu, lát sau ta kiếm cớ lên lầu. Mộc Như Lam ở lại kể cho ba mẹ chuyện hôm nay rồi cũng ngủ.

      đêm mộng mị.



      Hôm sau.

      Ngày kỷ niệm thành lập trường qua, học sinh như từ thiên đường bước vào địa ngục, bởi vì chỉ tuần nữa thôi là cả đám phải lao vào thi cử.

      Mộc Như Lam như thường lệ đến trường rất sớm. Học viện Lưu Tư Lan lúc này vẫn phủ màn sương mỏng, cành lá láp lánh từng giọt nước, u tĩnh lại tao nhã.

      Cầm sách tay, chậm rãi dọc theo hành lang đến dãy phòng học khác để giải quyết vài chuyện. Vốn đây là việc của Trần Thanh, thế nhưng hôm qua sau khi về nhà cậu ta bất ngờ bị ốm, vì vậy Mộc Như Lam muốn Trần Thanh dưỡng bệnh cho tốt, làm thay cũng được, coi như dịp rèn luyện cơ thể.

      Vừa ngang qua toilet nam ở lầu ba dãy phòng học năm , Mộc Như Lam đột nhiên nghe được vài tiếng vang kỳ quái. dừng lại dò xét, “Ai ở bên trong vậy?”

      gian lập tức im bặt sau câu hỏi của . Mộc Như Lam cau mày, chắc chắn bên trong có người, vừa lấy di động ra đồng thời chậm rãi bước vào. Mới sáng sớm như vậy, những thiếu niên ngủ lười học đáng ra có mặt ở đây, vậy mà lại có tiếng động kỳ quái phát ra

      Mới sáng sớm như vậy, những thiếu niên ngủ lười học đáng ra có mặt ở đây, vậy mà lại có tiếng động kỳ quái phát ra từ toilet. Khí trời vẫn còn mang theo chút sương sớm lành lạnh ẩm ướt, gian yên lặng như thể chỉ có mình , đơn độc đối mặt với thứ gì đó…



      Thình thịch… thình thịch



      Trái tim bắt đầu khẩn trương, Mộc Như Lam tay siết chặt di động, cẩn thận bấm sẵn số điện thoại, chỉ cần thấy có gì ổn là gọi ngay. Di động của được người của quốc gia trang bị đặc biệt, khi phát ra tín hiệu cầu cứu, họ dùng tốc độ nhanh nhất tới giúp . Ừm, coi như là đặc quyền mà phải cực lực cố gắng để đạt được.



      “Ai ở bên trong? Nếu trả lời tôi báo nguy!” Mộc Như Lam tiến lên cực kỳ chậm, cũng xác định được thanh kỳ quái đó là gì: tiếng giãy dụa đá tường.



      Hai chữ “báo nguy” làm giật mình những kẻ ở trong, thế là lần lượt từng tên nam sinh dáng vẻ lưu manh mặc đồng phục Lưu Tư Lan ra. Bọn họ cúi đầu bước nhanh như thể sợ bị Mộc Như Lam nhớ mặt. Mộc Như Lam lúc sau mới nhận thấy, đây phải là học sinh Lưu Tư Lan! Học viện Lưu Tư Lan mặc dù có rất nhiều học sinh ăn chơi trác táng, nhưng ăn chơi ăn chơi, làm sao có thể có cái bộ dạng lưu manh tầm thường như thế?



      Nghĩ ra chuyện gì, vội vàng vào trong, bắt gặp run rẩy dựa vào tường tại bồn vệ sinh trong cùng. Quần áo của ta bị xé rách gần hết, tóc tai rối bù hỗn độn, người có ít vết bầm xanh tím. Lúc này ta chẳng khác gì chú thỏ yếu đuối, hoảng sợ ôm ngực, nửa kinh hoàng nửa mừng nhìn Mộc Như Lam, nước mắt lăn dài má, hề còn dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp như thường ngày.



      Đúng vậy, người này chính là thiên kim tiểu thư kiêu ngạo của thị trưởng thành phố K, Chu Nhã Nhã.



      Mộc Như Lam chạy tới ngồi xổm trước mặt Chu Nhã Nhã, ngây ra nhìn đống áo váy rách nát, hồi lâu sau mới cởi áo khoác của mình phủ lên người ta. Ánh mắt dịu dàng của làm Chu Nhã Nhã rơi nước mắt nhiều hơn, đột nhiên nhào vào lòng khóc òa lên, đại tiểu thư lớn lên trong nuông chiều chưa từng gặp phải chuyện gì nguy hiểm nay kinh hãi đến mức mặt cắt còn giọt máu.



      Mộc Như Lam ân cần vỗ lưng an ủi Chu Nhã Nhã rồi gọi cho lực lượng an ninh của học viện Lưu Tư Lan. “Ngăn lại tất cả những người muốn ra ngoài, cho dù là học sinh, giáo viên hay bất kỳ ai cũng phải ngăn lại. Mau đem băng ghi hình tới đây cho tôi xem, tôi muốn xem thử ai dám xông vào Lưu Tư Lan mà uy hiếp học sinh của chúng ta!”.



      Trong giọng của chứa cơn tức giận mãnh liệt, mọi người ai cũng biết Mộc Như Lam bình thường dịu dàng rất hiếm khi nóng giận, nhưng cũng cực kỳ có nguyên tắc, thưởng phạt công bằng. Chạm vào những nguyên tắc đó đồng nghĩa với việc làm bùng lửa giận của . Thực tế, việc Chu Nhã Nhã suýt bị cưỡng hiếp, thậm chí là cưỡng hiếp luân phiên, chọc giận Mộc Như Lam, đội an ninh bên kia đầu dây liên tục gật đầu, trán đổ mồ hôi lạnh.



      Mộc Như Lam đưa Chu Nhã Nhã hoảng sợ vào phòng hội trưởng, pha cho ta ly trà sữa ấm, hương vị ngọt ngào theo đầu lưỡi lan khắp khoang họng, nhàng bình ổn tâm trạng của Chu Nhã Nhã.



      “Sao rồi, em thấy đỡ hơn chưa?” Mộc Như Lam lo lắng cầm tay ta, cảm nhận được chút độ ấm mới yên lòng.



      Khóe mắt Chu Nhã Nhã đỏ lên, bàn tay kia ấm áp nhu thuận, sống mũi khỏi cay cay, ta cũng nắm chặt tay Mộc Như Lam, lắc đầu .



      Chu Nhã Nhã thực rất sợ hãi, tối qua ta phát đồ vật quan trọng của mình bị rơi mất, lo lắng nó bị nhân viên vệ sinh vứt nên mới tờ mờ sáng ta vội đến trường tìm, ngờ lại bị mấy tên con trai lưu manh kéo vào toilet, hung hăng chà đạp tự tôn. Nếu Mộc Như Lam tới kịp lúc, nhất định ta



      Nghĩ thế, thân mình Chu Nhã Nhã lại run rẩy. Mộc Như Lam an ủi ta rồi gọi đienẹ bảo người của Chu gia đến đón. Lúc rời , Chu Nhã Nhã ngoái đầu phức tạp nhìn Mộc Như Lam vài lần, có hối hận, có cảm kích, nhưng ánh nhìn căm ghét vì ghen tị còn.



      Con người ấy mà, cũng chỉ đến thế thôi, lúc còn sống biết “cảm ơn” là cái gì, trải qua vài lần khổ sở mới bắt đầu quý trọng. Khi ngươi rơi vào cảnh tuyệt vọng, sắp mất hết tất cả, hễ là người chìa tay giúp ngươi, cho dù đó có là ma quỷ hay kẻ mà ngươi căm ghét nhất, hẳn là địa vị người kia trong lòng ngươi cũng thay đổi trời vực.



      Mộc Như Lam thản nhiên cười nhìn phòng của hội trưởng từ từ khép lại, tấm rèm nơi cửa sổ khẽ lay động, gió thu thổi mái tóc đen của , xinh đẹp động lòng người.
      Last edited: 20/3/15
      xixon, Kem Đálinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :