Chời ơi, chiện của ai chứ của chị @Linh phải lướt vào chứ nhờ, em thích chị từ hồi gặp Trình hư hỏng đẹp trai tới giờ cơ.
Chương 3 Thế giới động vật (kết) Edit: Linh Triệu Hữu Thời khẳng định chính mình vô cùng chán ghét với cái nụ cười đó, bĩ khí chính là lỗ mãng, khắc bạc đại diện cho trào phúng, nụ cười kia là vừa ý khi đụng vào mà xin lỗi, hay là cười nhạo tối qua bị nấc cục quá khoa trương, trán của như vẫn còn cảm giác đau đớn khi bị cục đá sượt qua. Chờ Địch Mẫn biến mất, Triệu Hữu Thời mới đến trước mặt Tưởng Phương Dao, kéo kéo cánh tay của ấy : "Đừng khóc, buông dao xuống ." Tưởng Phương Dao hề cảm thấy bị ủy khuất, trong lòng chỉ còn nỗi buồn bực xấu hổ và giận dữ, nước mắt phải dừng là liền có thể dừng, cũng muốn khóc, nhưng vừa nhìn thấy trong tay mình nắm con dao hoa quả, nước mắt lại như dòng nước thể chặt đứt."Mình cứ tưởng... Tưởng Phương Dao mình coi như nhìn thấu Địch Mẫn , uổng công đám chúng ta gọi tiếng cả, ... chính là tên đầu lĩnh lưu manh!" "Được rồi." Triệu Hữu Thời lặng lẽ cầm cổ tay ta, quất cái vào con dao hoa quả, lưỡi dao sắc bén, thoáng chốc vẫn bất động, Tưởng Phương Dao vẫn dùng sức nắm lấy nó. " loại người như vậy, mọi người... Mọi người đều bị lừa, cái gì mà cả, học sinh xuất sắc, lưu manh mới là bản chất của , thầy trong trường học... Thầy , đều vui thích trong mỗi lần mời trở về chuyện với học sinh mới, ... sao dạy bọn họ lấy đao đâm người ta!" Tưởng Phương Dao dặn dò, "Triệu Tiểu Thời, cậu... Cậu cách xa chút, nhà bọn cậu ở gần nhau, ngàn vạn lần phải cách xa chút!" Triệu Hữu Thời : "Mình và vốn thân , cậu đừng khóc, cái tên ăn hiếp cậu có làm gì cậu hả?" Tưởng Phương Dao nghe vậy, quyết định đem bụng ủy khuất hết lần với Triệu Hữu Thời, Triệu Hữu Thời nghe tới nhíu mày, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ gặp phải mấy chuyện này, nhìn thấy Tưởng Phương Dao hai mắt sưng đỏ, Triệu Hữu Thời đau lòng, rút khăn tay ngừng giúp lau mắt, thỉnh thoảng lại căm giận, trong đầu bắt đầu có tư tưởng trả thù, đáng tiếc các đều là loại lúc nghĩ đều là ngững người khổng lồ, nhưng đến khi hành động lại chỉ là mấy chú lùn, chỉ có thể cắn răng nanh nuốt vào trong bụng, 2 nữ sinh ngươi câu ta câu, chỉ có thể tự an ủi nhau, cho đến khi phụ trách chạy đến gọi người, các mới dừng lại. "Dao Dao à, hay là tôi cho nghỉ ngày, đừng ủy khuất, khách hàng lần này chúng ta thể đắc tội, vừa rồi bọn họ cũng nhờ tôi xin lỗi với rồi, em của bọn họ biết giữ mồm giữ miệng, cũng đừng để trong lòng ?" Phụ trách khéo vài câu, rồi với Triệu Hữu Thời, "Tiểu Thời, qua đó hỗ trợ, đừng để cho đám Tiểu Ngải bọn họ qua đó, đám nhóc con đó thích nhất là buôn chuyện bát quái, ổn trọng hơn, thôi, để tôi ở cùng Dao Dao." Khách đặt bao muốn ngồi ghế lô, chọn ngồi những ghế dựa vào cửa sổ trong phòng lớn, đối diện với sông Thanh Nguyên, vừa nhìn được toàn cảnh, tầm nhìn lại trống trải. Triệu Hữu Thời thay đồng phục, vừa đúng lúc mấy khay điểm tâm ra lò, bưng khay đến bên cửa sổ, thấy ngồi đối diện với Địch Mẫn là người đàn ông ba bốn mươi tuổi chuyện, hai bàn gần đó cũng có mấy người ngồi, đều quay chung quanh bọn họ, cảnh giác quan sát bốn phía, nhìn thấy Triệu Hữu Thời đến, bốn đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm . Triệu Hữu Thời cảm thấy khó khăn, theo bản năng bước chân trở nên chần chờ, nghe thấy người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi kia : "Cậu là em của Địch Thành, cũng chính là em của , sang năm là cậu tốt nghiệp rồi, có bản lĩnh, có bằng cấp, bên người cũng thiếu sinh viên, làm cho người khác, bằng tới chỗ của làm quản lý, dù thế nào nữa cũng bạc đãi cậu." Địch Mẫn : "Cám ơn Dương ca, cần, giờ em còn thực tập, việc sau này sau này hãy ." , liếc liếc mắt nhìn về phía Triệu Hữu Thời. Triệu Hữu Thời đến gần, đặt điểm tâm xuống ý bảo bọn họ dùng, Địch Mẫn cầm lấy ấm trà rót cho đối phương, : "Điểm tâm ở đây tồi, Dương ca, hôm nay mời khách, em khách sáo." Dương ca cười cười: "Nào, vậy chúng ta ăn trước." Vừa nhìn về phía Triệu Hữu Thời, "Em à, cũng đem chút điểm tâm cho mấy em ngồi hai bàn kia nhé, đưa lên xong đợi bên cạnh, có việc gì tôi gọi." Triệu Hữu Thời chỉ đành trở về phòng bếp, sau khi đưa điểm tâm lên thành đứng vào trong góc, nhìn chớp mắt, nhưng luôn có những lời đứt quãng truyền tới. Địch Mẫn cùng Dương ca hàn huyên, ăn điểm tâm, rồi lại sang chuyện khác, Dương ca : "Bây giờ cậu làm ở đâu?" "Cao ốc Thời Đại." "Chỗ đó quả tệ." Dương ca gật gật đầu, "Ở Thời đại, cái loại tinh nào cũng có, cậu có thực lực, muốn đứng đầu khó, nhưng mà bên có thể làm cho cậu bước lên trời." ta giơ tay chút, ngăn Địch Mẫn muốn mở miệng, "Cậu nghe tiếp, lúc cậu mười tuổi mua cho cậu Transformers, cũng coi như nhìn cậu lớn lên, hiểu cậu. Mấy năm nay bên người có ai đáng tin cậy, có chút chuyện kinh doanh cũng làm đến rất mệt mỏi, năm đó còn dư lại duy nhất em, bây giờ cũng ra ngoài cưới vợ sinh con, đôi nhi nữ cũng có thể đánh đổi . Vài năm nay cũng chậm rãi đổi nghề, tiền qua tay tất cả đều sạch , cậu đến giúp , cần băn khoăn bất cứ điều gì." Địch Mẫn bất cần đời : "Dương ca, vậy là hiểu em rồi, ra em có bản lãnh gì? Ăn uống chơi bời em thông thạo, nếu muốn đến giúp làm việc, em sợ chỉ là làm trở ngại chứ giúp được gì." lại châm ly trà cho Dương ca, thành tâm thành ý , "Em đây cũng gạt , quả em có ý định làm công cho người ta, cứ đều đều sáng chín giờ làm, chiều năm giờ về nhà em chịu nổi, trước kia em đua xe, đánh quyền , đá bi da, có cái gì chơi cái đó, cuối cùng có cái nào tốt, chỉ có mỗi điểm tốt, đó chính là em có nhiều bạn bè." để bình trà xuống, tiếp: "Em có ông , mở công ty , muốn em qua đó giúp ấy, làm kinh doanh về điện tử, đó cũng coi như là chuyên nghiệp, những khả năng khác em có, liền tính toán ôm tham vọng gì mà theo ấy, cần gánh trách nhiệm, bình thường muộn về sớm cũng lo lắng người khác , có thời gian vẫn ăn uống chơi bời, tính cách của em, ba ngày đánh cá hai ngày phơi võng ( làm 3 ngày ngỉ 2 ngày ), cũng biết em lười biếng quen rồi." Dương ca cầm chén trà gõ hai tiếng lên bàn, : "Mới nửa giờ, uống hai ly trà của chú, thêm gì nữa, chắc là có tách thứ ba , cậu ấy à ,cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội có dã tâm mà đàn ông nên có." Địch Mẫn cúi đầu nhấp ngụm trà, cũng chuyện, chỉ có Triệu Hữu Thời nhìn thấy khóe môi cười, giây sau lập tức dời tầm mắt, bộ dạng phục tùng nghe lời, mặt có chút chột dạ nóng lên. Dương ca chú ý tới tầm mắt Địch Mẫn, quay đầu nhìn về phía Triệu Hữu Thời, quay đầu cười hỏi: "Sao nào, thích em kia hả? em vừa khóc sướt mướt lúc nãy đâu rồi?" Địch Mẫn cười : "Ngay cả cũng , là em , vẫn còn chưa cai sữa, ra ngoài còn đeo cặp sách đó!" Dương ca : "Vậy là tốt, cậu giúp các em ấy cai sữa, mang về nuôi lớn, có thể tốt hơn so với đám đàn bà loạn xạ bên ngoài nhiều. Sao nào, thích em nào hơn , hay là 2 em đều thích?" Địch Mẫn xin tha: "Dương ca, giọng chút, chớ đem cả em này cũng chọc khóc luôn." Dương ca cười ha ha. Mấy câu cuối cùng Dương giảm thấp thanh, Triệu Hữu Thời có nghe thấy bọn họ chuyện gì, mặt nóng, đứng ở chỗ này giống như là nghe lén, giống như xem xét bí mật của người khác, giáo dục từ đến cho biết điều này đạo đức, cũng đúng, nhưng là thân bất do kỷ, hơn nữa cũng thể bịt lỗ tai của mình. mặt dần dần khôi phục vẻ bình thường hai người kia cũng gần chuyện xong, Dương ca : "Về sau có cần gì tùy ý mở miệng, muốn tự mình mở công ty, cũng có thể đầu tư, cần khách sáo với , tóm lại vẫn là câu kia, cậu có thể cầu hỗ trợ bất cứ lúc nào!" "Cám ơn Dương ca, em nhớ kỹ!" Địch Mẫn đứng dậy, lại nghe thấy Dương ca hỏi: "Đúng rồi, gần đây mẹ cậu thân thể thế nào?" Địch Mẫn : "Cũng tệ lắm, mỗi sáng sớm đều cùng đám bác luyện kiếm, đánh Thái Cực quyền." Hai người rời khỏi chỗ ngồi, hai bàn bốn người kia cũng đồng loạt đứng lên, đoàn người trùng trùng điệp điệp ra cửa, phụ trách lúc này mới xuất , cung kính, cúi đầu, cúi người, đến tận khi bọn họ càng lúc càng xa, phụ trách mới đứng thẳng dậy, Tiểu Ngải sớm khẩn cấp chạy tới, phổ cập tin tức : "Mình vừa lên mạng tra xét tin tức, người kia là Dương Quang, mấy hội sở danh tiếng và khách sạn trong thành phố chúng ta đều là ..." Nàng còn chưa phổ cập xong, liền bị phụ trách đánh gãy: "Được rồi được rồi, tôi bọn các đúng là thích buôn chuyện bát quái, nhanh làm việc ." Rồi hướng về Triệu Hữu Thời , "Dao Dao mới vừa muốn từ chức, ba ấy vừa lái xe tới đón rồi, ấy dặn lát nữa gọi điện thoại cho ấy." Chỉ là buổi sáng, Triệu Hữu Thời cảm thây như là trải qua mấy tuần, ngày này nên được phổ cập tin tức cũng bị phổ cập, còn phải bớt chút thời gian đem nội dung tin tức thuật lại cho Tưởng Phương Dao, Tưởng Phương Dao sau khi nghe xong hỏi: "Vậy chúng ta là thể trả thù hả?" Triệu Hữu Thời lưu ý đến hai chữ"Chúng ta", đột nhiên nhớ tới Địch Mẫn , "Tự chịu ủy khuất dựa vào cái gì muốn người khác giúp trút giận, tôi nợ sao" ? Tưởng Phương Dao coi là cả, mọi người cũng kính , coi trọng , ngờ tới lại lạnh lùng như vậy, Triệu Hữu Thời lại nghĩ, đến tột cùng là lạnh lùng, nhưng còn chưa dám cùng cái vị "Dương ca" kia đối nghịch? đột nhiên nhớ đến nụ cười nhạt khi Địch Mẫn cúi đầu uống trà. Địch Mẫn tạm biệt Dương ca, chuyến đến công ty của bạn , khi về đến nhà sắp chín giờ đêm, mẹ Địch mang đồ ăn khuya và canh hầm ra, mở điều hòa lên, lại ngồi xuống bên cạnh quạt cho , đau lòng : "Hôm nay chủ nhật cũng phải tăng ca? Triệu Hữu Vi cũng có công ty , con vẫn là học sinh, chớ ngu mà việc gì cũng làm, để cho những người lấy tiền lương cao mà làm!" Còn , "Canh gà này thế nào? Mẹ cho rất nhiều nguyên liệu , Dì Vương tổng cộng cũng chỉ nuôi có hai con gà, con hôm qua bán cho nhà họ Triệu, hôm nay mẹ lập tức mua được nốt con còn lại, là gà đồi chính tông đấy, con bé nhà họ Triệu kia, lúc hầm canh có bỏ nấm hương và măng, mẹ với nó hầm khác nhau , con xem , mẹ cho nguyên liệu..." Động tác Địch Mẫn dừng lại chút, ngậm canh gà trong miệng, hương vị quả ngon, nhớ tới tối qua "Lạc lạc ", nuốt xuống cảm giác có chút thích hợp, Địch mẫu còn : "... Đúng rồi, ngày hôm qua đúng là bị con trúng, nó đúng là lấy được giấy báo trúng tuyển, khó trách hấp ta hấp tấp , mẹ chưa từng thấy nó chạy tới chạy lui bao giờ, ngờ chạy cũng rất nhanh." Nào chỉ chạy rất nhanh, quả thực chạy đến mức dưới chân sinh ra gió luôn, tóc tai bù xù, đánh thẳng về phía trước, coi ai ra gì, cái đồ câm hũ nút, cũng chỉ có thể chuyện với gà mẹ. Địch Mẫn đem canh gà từng ngụm từng ngụm uống hết, : "Mẹ, thêm chén nữa!"
Chương 4 : Thế giới văn minh Edit: Linh Công việc làm thêm của Triệu Hữu Thời tiến hành vô cùng thuận lợi, đồng nghiệp hài hoà, phụ trách thiện lương, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học chị cho phép làm, đây là công việc đầu tiên của , bởi vậy cực kỳ quý trọng, cho dù tiền lương nhiều. Giữa tháng phát lương theo thường lệ, Triệu Hữu Thời làm đủ tháng , tiền trong phong bì nhận được rất mỏng, phụ trách lại đem cả tiền lương của Tưởng Phương Dao cho , : " đưa cho ấy , nếu ấy hết giận , vẫn có thể trở lại làm việc, ra với cái tính đại tiểu thư của ấy, đúng là thích hợp làm ngành dịch vụ." Triệu Hữu Thời đồng ý với lời của phụ trách, nhưng muốn trưởng thành phải cần rèn luyện, nếm trải mọi việc sao có thể thay đổi, cho dù cuối cùng bị thương tích đầy mình, cũng tốt hơn tiếng "Tôi cảm thấy tôi như thế này, tôi cảm thấy tôi như thế kia, tôi cảm thấy tôi được", hai chữ "Cảm thấy" này, đúng là thứ có thể sinh ra xúc động nhất cho mỗi người. Triệu Hữu Thời hồi tưởng lại việc ở quán trà, đúng lúc đó chuông điện thoại bàn trong nhà vang lên, vừa nhấc máy lên nghe, đầu tiên là truyền đến tiếng thở phào nhõm, ngay sau đó là: "May quá cậu ở nhà, Triệu Tiểu Thời, mình cảm thấy..." Tưởng Phương Dao do dự, Triệu Hữu Thời bèn hỏi: "Có chuyện gì? Đúng rồi, lúc nào tiện để mình đem tiền lương cho cậu?" "Đúng đúng đúng, mình có tiền lương!" Tưởng Phương Dao đột nhiên kích động, "Triệu Tiểu Thời, tại mình ở bệnh viện Nhân dân đệ nhất, vừa hay cần dùng đến tiền, lát nữa cậu giúp mình đem tiền đến, còn nữa..." ấy lại bắt đầu ấp a ấp úng, Triệu Hữu Thời nhìn về phía cửa phòng ngủ, dùng khẩu hình chuyện với chị , lại chỉ chỉ vào điện thoại, đợi hơn nửa ngày mới nghe Tưởng Phương Dao : "Còn nữa, mình cảm thấy có lẽ mình cần cậu giúp mình tìm Địch Mẫn đến đây luôn, hôm nay mình đánh cho tên lần trước chọc ghẹo mình trận, bây giờ ở bệnh viện, mình và Băng Băng bị đám em của bắt được, bọn họ muốn đem bọn mình chơi trò chơi nhan sắc nữa ." Dùng từ là văn nhã làm sao, xã hội đen bay giờ cũng chú ý đến dung từ đặt câu nữa cơ đấy . Thời gian trò chuyện có hạn, Tưởng Phương Dao giống như trốn tránh ai đó, tiếng rất , tốc độ lại rất nhanh, chỉ kể tình hình đại khái cho Triệu Hữu Thời nghe. ra hôm nay Tưởng Phương Dao và Băng Băng nướng thịt ở ngoài trời, vừa đúng lúc đó lại nhìn thấy người nọ xách nguyên liệu nấu ăn qua trước mặt hai , xung quanh chỗ các cũng có chỗ nướng thịt nữa, nhìn sang phía đối diện lại là nhà vệ sinh có bóng, có thiên thời địa lợi nhân hoà, Tưởng Phương Dao máu chạy thẳng lên não, nắm lấy cái túi đựng rác trùm lên đầu , lại để cho Băng Băng lôi vào nhà vệ sinh công cộng, chộp lấy cây lau nhà của nhà vệ sinh công cộng đánh cho đầu rơi máu chảy, nhưng các quên mất rằng chẳng ai đến đây nướng thịt mình cả, , đồng bọn của rất nhanh cũng đến, tóm được lúc các hành , ngay cả vật chứng cũng thu được luôn . Lúc này Tưởng Phương Dao bị giam lỏng trong bệnh viện, đối phương triệu tập cả nhóm em đến, cho hai cái lựa chọn, hoặc là đem tự chịu bị đánh vỡ đầu, hoặc là bồi thường mười vạn, Tưởng Phương Dao hoang mang lo sợ, dám tìm cha mẹ, đột nhiên nhớ ra Địch Mẫn và đám người này có quen biết, lúc này mới gọi điện thoại. "Mình có gọi điện thoại cho ấy, nhưng ấy lại để điện thoại di động ở nhà, là mẹ ấy nghe máy , bác ấy còn ở công ty làm thêm giờ , Triệu Tiểu Thời , cậu giúp mình tìm ấy , chỉ có ấy mới có thể giúp mình!" Triệu Hữu Thời lòng nóng như lửa đốt, muốn răn dạy Phương Dao nhưng lại sợ chậm trễ thời gian, cúp điện thoại xong vội hỏi chị : "Chị, Địch Mẫn ở công ty làm thêm hả?" Triệu Hữu Vi thấy kỳ lạ khi hỏi đến Địch Mẫn, vội trả lời: "Hôm nay tăng ca, chị nhìn thấy ta sớm ra ngoài, em muốn tìm ấy hả?" Triệu Hữu Thời vội vàng hai năm mười kể lại chuyện của Tưởng Phương Dao cho chị nghe, Triệu Hữu Vi : "Sao lại nháo ra chuyện lớn như vậy, nhanh chóng báo cho ba mẹ ấy , em tìm Địch Mẫn có ích lợi gì, các em chỉ là mấy , đúng là làm bừa mà!" Triệu Hữu Thời hề hồ đồ như vậy: "Em có cách liên lạc với ba mẹ ấy, ấy sống chết chịu , em cũng thể đến trường học hỏi thầy giáo, nếu làm như vậy mọi việc thực nháo lớn mất ." Triệu Hữu Vi tỉnh táo lại, nghĩ rồi : "Có mấy lần chị tăng ca, lúc về có nhìn thấy Địch Mẫn từ toà nhà ra, chính là loại cao ốc vừa có nhà ở vừa có văn phòng cho thuê, nghe ta ở đó giúp người bạn làm việc, rất có khả năng ta ở đó." Triệu Hữu Thời đeo ba lô, giày sandal chuẩn bị lập tức xuất phát, quay đầu nhìn thấy chị chống quải trượng cũng muốn đổi giày, nhanh chóng ngăn lại: "Chị, mình em được rồi,chị ở nhà." " được, em mình chạy lung tung chị làm sao có thể yên tâm, chị cùng em." "Em chỉ tìm Địch Mẫn, việc khác em mặc kệ, chị cần lo lắng." Triệu Hữu Thời khuyên can mãi mới thuyết phục chị ở lại trong nhà, trước khi còn bị chị nhét cho di động, kêu tìm được người gọi điện về. Triệu Hữu Thời có di động, sau khi chạy ra khỏi hẻm Ngô Đồng chặn chiếc taxi, lại gọi trận điện thoại báo cho Tưởng Phương Dao. Xe taxi tốc độ phải hơn xe bus công cộng, tài xế tận lực tránh những đoạn đường trong giờ cao điểm, qua đoạn đường xa cũng đưa Triệu Hữu Thời tới nơi cần đến, Triệu Hữu Thời hề ngừng nghỉ, lập tức chạy vào toà nhà mà chị đề cập đến, dựa vào nội dung ngày đó nghe được trong quán trà, tìm được ba công ty kinh doan điện tử ở tấm biển kim loại gắn bên cạnh thang máy, dựa theo tầng nhà tìm từng công ty , cuối cùng tìm được "Công ty khoa học kỹ thuật Mộc tử" ở tầng 23 . Người mở cửa là người thanh niên cao ráo đơn giản mặc chiếc áo phông đơn giản , mắt đeo kính, diện mạo tuấn lãng, hỏi: " tìm ai?" Triệu Hữu Thời liếc nhìn vòng trong phòng, chỉ thấy mấy chiếc bàn công tác và hai cái máy tính cổ quái hướng ra ngoài cửa, dưới ánh sáng của ngọn đèn trong văn phòng, cũng thấy những người khác, "Chào , tôi tìm Địch Mẫn, xin hỏi ấy có ở trong này ?" Đối phương đánh giá Triệu Hữu Thời, muốn chuyện, cánh cửa trong phòng đột nhiên bị mở ra, ngay sau đó truyền đến tiếng bồn cầu xả nước, Địch Mẫn ra đến, nhướn mày nhìn phía cửa: "?" Triệu Hữu Thời thấy là cám ơn trời đất, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng tất cả đều dán ở phía sau lưng, vội : "Tưởng Phương Dao xảy ra chuyện!" Triệu Hữu Thời nhanh chóng kể lại tình huống, Địch Mẫn nghe xong, cười nhạo tiếng, đến bên bàn làm việc, đột nhiên cầm lên hộp thức ăn nhanh, bên trong hộp là phần cơm, vẫn còn nóng hôi hổi, Triệu Hữu Thời kinh ngạc, kêu tiếng: "Địch Mẫn!" Địch Mẫn cúi đầu ăn cơm, chàng trai cao ráo nhìn , lại nhìn Triệu Hữu Thời, đến bên máy lọc nước rót chén nước, đưa cho Triệu Hữu Thời rồi : " ngồi xuống uống nước trước, có gì từ từ ." Triệu Hữu Thời lời cảm ơn, căn bản có tâm tình uống nước, nhìn chằm chằm Địch Mẫn, như hổ rình mồi, ánh mắt nóng lên, Địch Mẫn thoải mái ăn cơm, nghiêng đầu liếc nhìn cái, giơ chiếc đũa chỉ vào , giọng có chút hàm hồ: "Em chạy đến nơi này, chị em có biết hay , ấy ngăn cản em hả? Tưởng Phương Dao đầu óc thủng rồi, cái tật xấu ấy cũng truyền nhiễm cho em luôn rồi hả?" Triệu Hữu Thời vừa tức vừa vội: "Lần này sảy ra chuyện lớn đó, bọn họ cũng chỉ là hai người con , cứu các ấy, các ấy gặp phải phiền toái, tôi lại biết ba mẹ của Tưởng Phương Dao." "Hai người bọn họ cũng chỉ là hai em học sinh, sao có thể đánh cả đám đàn ông được hả?" Vấn đề Địch Mẫn đưa ra đúng là chẳng hề lien quan gì, nhưng Triệu Hữu Thời vẫn thuận theo trả lời: "Băng Băng là vận động viên, khí lực của ấy rất lớn. Địch Mẫn, và Dương ca có quen biết, gọi điện thoại cho Dương ca có được hay ?" Địch Mẫn lại xúc miếng cơm, nhồm nhoàm nhai nuốt, tựa hồ như rất đói, chàng cao ráo cũng ăn cơm, Địch Mẫn đột nhiên đưa tay chỉ vào ta, : " đoán xem họ gì, đoán ra tôi gọi điện thoại." chàng cao ráo vô tội nhìn Triệu Hữu Thời, Triệu Hữu Thời phát , cảm xúc của mình lúc nào cũng bình thản nhưng vào vào lúc này lại nảy sinh biến hoá mãnh liệt, là táo bạo, căm tức, muốn bóp cổ người, tốt nhất có thể đem đồ ăn trong miệng Địch Mẫn móc ra rồi lại bôi lên đầy mặt , cố khống chế cảm xúc, : "Họ Lý!" Công ty này tên là công ty khoa học kỹ thuật "Mộc Tử", biết Địch Mẫn hỏi cái này có dụng ý gì, muốn hỏi đông hỏi tây, cũng chỉ đành phụng bồi. "Ôi!" Địch Mẫn dựa vào lưng ghế dựa, gách hai chân lên bàn làm việc , để chân trần, hai chân vừa rộng vừa lớn, cẳng chân đều là lông chân, rắn chắc ngăm đen, , " vào cửa nhìn thấy tên 'Mộc Tử', nghĩ đương nhiên họ Lý, sai, ông chủ của công ty đúng là họ Lý." Triệu Hữu Thời vui vẻ, còn chưa kịp gì, lại nghe Địch Mẫn : "Nhưng mà ai cho biết là ông chủ của công ty?" Địch Mẫn đặt đũa xuống, chuyển qua ghế dựa mặt hướng về phía Triệu Hữu Thời, " họ Đinh, ông chủ bây giờ có ở đây. Triệu Hữu Thời, nghĩ đương nhiên dễ dàng, nghĩ, làm, đừng tưởng rằng cái gì đều là đương nhiên như thế, ai cho biết nếu tôi gọi điện thoại cho Dương ca có tác dụng? Lúc Dương ca lăn lộn đường đời còn quán tã, người nào có thể có mặt mũi lớn như vậy, chỉ cần chiếc điện thoại, là có thể khiến cho Dương ca để cho em của mình vô duyên vô cớ đổ máu lãng phí , hơn nữa lại là bị hai nữ sinh đánh cho đổ máu, như thế chỉ là đổ máu, còn là mất mặt?" Triệu Hữu Thời hiểu ý tứ của Địch Mẫn, tỉnh lại , cũng biết mình cái gì: "Vậy làm sao bây giờ, các ấy còn ở bệnh viện, lấy đâu ra mười vạn..." Sắc mặt tái nhợt, lại rất sốt ruột, hai má mồ hôi rịn ra, lúc này vẻ mặt đầy hoảng hốt, dáng vẻ yếu đuối, cuối cùng cũng vẫn là đứa trẻ chưa từng trải qua nhiều việc đáng sợ . Địch Mẫn sợ choáng ở trong này, hoặc nếu là: khóc hai nháo ba thắt cổ, chỉ đành nhấc tay tiện thể dọn dẹp mọi việc, hỏi: "Có di động ?" Triệu Hữu Thời mãnh gật đầu: "Có , có ." Lập tức móc điện thoại ra, hai tay dâng lên , thái độ vô cùng thành . Địch Mẫn cười cười, vẫn là cái vẻ tươi cười làm cho người ta chán ghét như trước, Triệu Hữu Thời lại bất chấp, them phân tích lần này là cười nhạo cái gì, chỉ thấy Địch Mẫn nhấn số, chỉ ấn phím ba lượt, chút để ý đến di động : "Là đồn công an phải , tôi muốn báo án." Triệu Hữu Thời kêu to: "Địch —— " Từ "Mẫn" còn chưa ra, Địch Mẫn vốn lười nhác nửa nằm nửa ngồi đột nhiên nhảy dựng lên, che miệng của Triệu Hữu Thời, tay cũng to, chỉ giơ tay che được hơn nửa khuôn mặt của Triệu Hữu Thời, Triệu Hữu Thời bị dọa ngây ngốc, liên tiếp lui về phía sau vài bước, đến khi lùi đến ở phía sau bàn làm việc của ông chủ, Địch Mẫn tay giam , tay cầm di động nhanh chóng báo xong cảnh sát, lúc này mới buông ra, cà lơ phất phơ cười: "Xong suôi!" Triệu Hữu Thời lần này quả nổi giận: "Tại sao lại báo công an, có thể lập thành án đánh bị thương người khác , tại sao có thể đối với Tưởng Phương Dao như vậy, nếu muốn báo cảnh sát ấy còn muốn tìm làm cái gì, dựa vào cái gì mà báo cảnh sát!" Người câm như hũ nút cũng khàn cả giọng ,nộ khí tận trời mà la hét, Địch Mẫn ngạc nhiên, nhìn giống như xem quái vật, : " có thể thi đậu Đại học Thanh Hoa, chỉ số thông minh chắc cũng có vấn đề, 2 bé mới tốt nghiệp cấp ba lại đánh cho tên đàn ông chảy cả máu, tin? Vài cái người kia là loại người nào, ai chẳng biết? Nhân chứng là ai? Chỗ nướng thịt ai cũng từng đến đó, chỗ đó có gắn máy theo dõi hay ? Quỵt nợ là gì có hiểu hay ? Hơn nữa, mấy người đàn ông kia có vui vẻ giao tiếp với cảnh sát ?" Địch Mẫn chỉ huy, "Bây giờ gọi cho Tưởng Phương Dao, dạy ấy nên như thế nào!" Triệu Hữu Thời lập tức cầm lấy chiếc di động mà Địch Mẫn vừa trả lại, liên tục ba tiếng "A", khẩn trương hạ thấp giọng báo cho Tưởng Phương Dao. Trong lòng vẫn có chỗ bám víu vào, giờ có thể thấy được Địch Mẫn như thề son sắt, chẳng biết tại sao lại có cảm giác có chút yên tâm. Địch Mẫn lại ăn cơm, hai chân gác lên bàn, thấy dáng vẻ ngây ngốc của Triệu Hữu Thời, càng nhìn càng thấy giống cú mèo, đợi xong điện thoại, mới cười : "Biết vừa rồi vì sao che miệng ?" Triệu Hữu Thời lắc đầu, Địch Mẫn gắp miếng thịt nhét vào miệng, rất có tư vị : "Điện thoại báo cảnh sát luôn có ghi , bọn họ nếu như có tâm, khó để lấy đến, đúng rồi, số di động của là dùng tên đăng ký hả?" Triệu Hữu Thời lại có tư tưởng muốn móc đồ ăn trong miệng ra , trét lên gương mặt .