1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh Sủng - Cống Trà ( C90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59

      Edit: Holilinhk

      Sáng sớm ngày hôm sau, trong cung lại truyền tin ra, lệnh cho Giản thái phó và thái phó phu nhân dẫn Hạ Trọng Phương tiến cung.

      Giản thái phó biết đây vì chuyện hôn của Hạ Trọng Phương, lần này nhất định phải gả, nhất thời với thái phó phu nhân: “Mặc dù thể để Phương nương gả xa, nhưng với kinh lịch của con bé, nếu thể gả cho Tề vương, cũng chỉ còn cách gả xa thôi.”

      Thái phó phu nhân : “Nếu lúc lên điện được tứ hôn, đó chính là kết hôn của hai quốc gia, là tiểu thư Cảnh quốc gả sang Việt quốc, thể diện rất lớn. Chỉ cần hai nước có giao tình tốt, Vũ Văn tiên tất nhiên phải tôn trọng Phương nương thôi. Còn hơn sau này tùy tiện tìm nam tử gả , ngược lại cũng
      Xem là kém.”

      Hai người bàn chuyện, đều cho rằng Hạ Trọng Phương gả sang nước láng giềng làm Vương phi, coi như là chuyện tốt.

      lát sau Hạ Trọng Phương thay y phục xong, qua gặp hai người họ, ba người cùng nhau ra cửa vào trong cung.

      Bên Trầm tử trai, cũng nhận được tin trong cung rất nhanh, bảo tiến cung.

      Kiều Thiệu Nguyên vói với Trầm Tử Trai: “Từ trước tới nay, hoàng thượng đều thương vương gia, vương gia chỉ cần bệnh tình còn chưa ổn định, vẫn cần Hạ nương giúp đỡ trị liệu, thể cách xa nàng, có thể giữ được Hạ nương ở lại.”

      La Quân Dụng gọi Phương ngự y đến và : “Mời Phương ngự y vào cung với Vương gia, nếu hoàng thượng có hỏi, Phương ngự y cũng có thể giúp vương gia chuyện, giữ Hạ nương lại, để ấy bị gả xa. Mặc dù hôn quyết định, nhưng còn phải tìm được ngày lành tháng tốt, chắc là cũng phải sang năm mới xuất giá được, nhưng mà đến lúc đó ấy định thân, tới đây ch sữa được nữa. sau này sức khỏe vương gia tốt lên, nếu có chuyện gì cần đến nhũ nương, Hạ nương lại ở Cảnh Quốc , càng ….”

      Về mặt Phương ngự y, cũng hy vọng Hạ Trọng Phương phải gả xa, nhất thời thở dài, chuẩn bị phen rồi cùng Trầm Tử Trai vào cung.

      Bọn họ lát đến ngoài hoàng cung, vừa lúc thấy đoàn người khác cũng giục ngựa tới, chính là Vũ Văn Tiên và đám sứ giả.

      Trầm Tử Trai dừng ngựa trước của cung, sau đó bước đến gần Vũ Văn Tiên, : “Là hoàng tôn điện hạ đây sao?”

      Vũ Văn Tiên thấy dàn xe ngựa của Trầm Tử Trai có cắm dấu hiệu, y biết đây là Tề Vương trong truyền thuyết, nên y xuống ngựa chắp tay : “Là tôi, ngươi là tề vương à?” tên tiểu tử, nhìn gầy như cây trúc, đứng cạnh bên, ràng là lùn bằng bổn Hoàng tôn.(?!) (cv: cư nhiên thể so bổn hoàng tôn lùn)

      Hai người nhất thời chuyện qua lại trước cửa hoàng cung.

      Trầm Tử Trai ngoắc, ý bảo Vũ Văn Tiên tới gần, phủ bên tai : “Nghe ngươi muốn cưới nhũ nương của bổn vương à?”

      Vuc Văn Tiên hơi thay đổi sắc mặt, tách khỏi Trầm Tử Trai, trợn mắt : “Người bổn hoàng tôn muốn cưới là tiểu thư Giarn gia – Trọng Phương.”

      Trầm Tử Trai lại xán lại gần: “Tiểu thư Trọng Phương của Giản gia, đó chính là nhũ nương của bổn vương. Ngươi dò thám thử sao?”

      Vũ Văn Tiên : “bổn hoàng tôn biết nàng cứu sống ngươi, là ân nhân cứu mạng của ngươi.”

      “Ngươi đúng là chỉ biết biết hai!” Trầm Tử Trai thở dài, rỉ tai : “Nếu Phương nương là nhũ nương của bổn vương, trong lúc đó cùng bổn vương, đương nhiên chỉ đơn giản là ân nhân cứu mạng.”

      Vũ Văn Tiên hiểu được, nhìn Trầm Tử Trai : “vương gia có ý gì?”

      Trầm Tử Trai cười giảo hoạt, thấp giọng : “Nếu có nương xinh đpẹ như hoa như ngọc, mỗi đêm cho ngươi bú sữa. ngươi làm gì?”

      Vũ Văn Tiên bổ não chút giả như Hạ Trọng Phương cho mình bú sữa, trong tình cảnh ấy mình làm gì, nhất thời bật thốt lên: “Dĩ nhiên là …” Câu kế tiếp, vội vàng dừng lại.

      Trầm Tử Trai làm ra bộ dáng, ngươi xem ngươi xem, ngươi cũng như vậy, người khác làm sao có thể như vậy, làm sao mà cầm giữ nổi? vậy ngươi còn muốn cưới nàng ? Vũ Văn Tiên sửng sốt chốc, lúc trước vừa gặp mến (nhất kiến chung tình) Hạ Trọng Phương, lúc nghe những chuyện nàng trải qua, vẫn muốn kết hôn với nàng như cũ, thế nhưng lúc nghe Trầm Tử Trai ám chỉ, trong lúc đó Hạ Trọng Phương và Trầm Tử Trai ràng là bình thường. như vậy , mình cưới nàng, nàng có thể chỉ lòng với mình ? Nàng bằng lòng gả cho mình à?

      Trầm Tử Trai thấy giờ phút mấu chốt đến, nhất thời : “Hoàng tôn điện hạ, ngươi đừng nên tranh giành Phương nương với bổn vương. Bổn vương hứa, nếu sau này ngươi muốn đoạt vị trí thái tử, nếu bổn vương có được thế lực, nhất định ra sức giúp đỡ ngươi, thế nào?”

      Vũ Văn Tiên nhíu mày suy tư, cách hồi sau : “Để bổn hoàng tôn suy nghĩ kỹ .”

      Trầm Tử Trai cười : “Cảnh quốc có rất nhiều mỹ nữ, hoàng tôn điện hạ thực cần phải cố chấp giành Phương nương.”

      Vũ Văn Tiên : “Vậy sao ngươi lại cố chấp giành lấy nàng?”

      Trầm Tử Trai : “Nàng là nhũ nương của bổn vương, tình cảm khác biệt, vả lại bổn vương muốn giữ nàng lại để chữa bệnh, nên xa nàng được.”

      Cuối cùng Vũ Văn Tiên cũng có tí dao động, nhưng vừa nghĩ đến nhan sắc kiều diễm của Hạ Trọng Phương, lại nhiệt tâm, nhất thời : “Đợi đến lúc đó hỏi Trọng Phương nương chút, giả như nàng bằng lòng gả cho bổn hoàng tôn, bổn hoàng tôn bất kể nàng là ai.”

      Mặt Trầm Tử Trai tối sầm, hóa ra mấy lời chỉ là vô ích. hít sâu hơi rồi : “Phương nương gả cho ngươi đâu, ngươi đừng ảo tưởng.”

      Vũ Văn Tiên : “Cứ chờ xem!”
      Last edited: 14/1/15
      Yoolirm Park, Trà Xanh, huyendo3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trầm Tử Trai để ý đến nữa, dẫn đám người Phương ngự y vào cung.


      Lúc này, Giản thái phó và thái phó phu nhân dẫn Hạ Trọng Phương đến bái kiến Cảnh Tông hoàng đế, khoanh tay đứng thẳng.


      Cảnh Tông hoàng đế nhìn Hạ Trọng Phương chút, mặc dù đứng xa, nhưng ông nhìn ra được Hạ Trọng Phương là mỹ nhân, nhất thời thầm nghĩ: Khó trách Tử Trai và Vũ Văn Tiên đều nhòm ngó, ra là như thế này. Tuy tướng mạo xinh đẹp nhưng kinh lịch lại có quá nhiều khúc chiết, xứng làm Vương phi, nếu , ông cũng muốn chỉ hôn cho Tử Trai.


      Trong lòng Giản thái phó lo sợ Cảnh Tông hoàng đế thương Trầm Tử Trai, nên để cho Trầm Tử Trai cưới Hạ Trọng Phương làm Vương phi, ông ấy mà tìm danh môn thục nữ khác làm Vương phi, có lẽ hôm nay, chân của Hạ Trọng Phương phải bước về Vũ Văn Tiên.


      Lúc này Hạ Trọng Phương vẫn thầm hy vọng Trầm Tử Trai có thể hứa cưới nàng vào vị trí chính phi, giữ nàng ở lại Cảnh quốc.


      Tuy kinh lịch của nàng như vậy, nhưng thực tâm nàng muốn bị gả xa xứ, lòng thầm mong được ở lại đất nước của mình.


      Nhất thời có người báo Trầm Tử Trai và Vũ Văn Tiên tới, Cảnh Tông hoàng đế liền cho người tuyên họ vào.


      Trầm Tử Trai vừa vào điện, hành lễ trước, đứng hơi nghiêng, lúc này mới nhìn Hạ Trọng Phương, thấy nàng rũ mắt, nhất thời lo lắng, Phương nương à, phải bổn vương muốn trao vị trí chính phi cho nàng, nhưng tình thế phức tạp, ta thể hứa chắc với nàng được.


      Hạ Trọng Phương từ từ ngước mắt, thấy Trầm Tử Trai trộm nhìn sang bên này, nàng liền vờ vuốt tóc, trong lòng có đủ mọi tư vị, mấy tháng nay, hầu như tối nào cũng cho sữa, thân mật ở chung, nếu có cảm tình, chắc chắn đó là giả. Thế nhưng…


      Cảnh Tông hoàng đế thấy người đến đông đủ, liền với Hạ Trọng Phương: “Giản thị nương tử, hoàng tôn của Việt quốc xin cưới ngươi về làm chính phi, Tề vương lại muốn cưới ngươi làm trắc phi, hai người vẫn chưa hết tranh chấp, trẫm cũng cưỡng ép tứ hôn, chỉ hỏi ngươi, ngươi nguyện lòng gả cho ai?”


      Hạ Trọng Phương nghe Trầm Tử Trai vẫn muốn cưới nàng làm trắc phi như cũ, trong lòng lạnh giá, khỏi nhìn về phía Giản thái phó, thấy Giản thái phó gật đầu, liền nhìn sang Vũ Văn Tiên, thấy Vũ Văn Tiên cũng là nhân tài, cực kỳ đẹp mắt, nhất thời : “Tôi…”


      Lời Hạ Trọng Phương còn chưa hết, Trầm Tử Trai vội cướp lời: “Hoàng tổ phụ, Tôn nhi có lời muốn .”


      Cảnh Tông hoàng đế : “Ngươi !”


      Trầm Tử Trai bẩm: “Bệnh tôn nhi vẫn còn chưa hết, cần có Phương nương bên người chữa bệnh giúp, nếu gả nàng cho người khác ngay lập tức, Tôn nhi e rằng tìm được nhũ nương thích hợp, chỉ sợ mệnh này thể kéo dài.”


      Cảnh Tông hoàng đế vừa nghe, biết Trầm



      Tử Trai thể buông được Hạ Trọng Phương, thể để cho nàng gả cho người khác, nên hỏi Hạ Trọng Phương: "Giản thị nương tử, nếu ngươi muốn chọn hoàng tôn Vũ Văn, ngươi có thể chữa lành bệnh cho Tử Trai rồi tái giá được ?"

      Vũ Văn Tiên vừa nghe liền vui, nếu nàng chọn bổn hoàng tôn, mà vẫn phải chữa bệnh cho Trầm Tử Trai đúng là chẳng có tí công bằng nào. Mà muốn chữa bệnh, phải hút sữa, da thịt chạm nhau, ngộ nhỡ bọn họ tình xưa phục phát phải làm sao? Nhất thời đưa mắt nhìn về phía Hạ Trọng Phương, chỉ mong Hạ Trọng Phương đừng đồng ý.

      Hạ Trọng Phương nghe Cảnh Tông hoàng đế hỏi, kì thực trong lòng rất run, nhưng miệng lại đáp: "Nếu hứa gả cho người khác, lại muốn trị bệnh, e là chỉ có người phu quân nào tự đắc mới cho phép thê tử mình làm như vậy, nếu là trong lòng người phu quân ấy có 'quỷ'."

      Vậy là chuẩn bị gả cho Vũ Văn Tiên sao? Phương ngự y hơi gấp gáp, nếu đổi nhũ nương, bệnh trạng của Vương gia bị biến đổi, hoàng thượng trách phạt, cả tộc Phương thị đều nắm được chữ 'tốt'. Vả lại trong thời gian tiếp xúc, cũng thể để Hạ nương phải gả xa.

      Phương ngự y cố giữ bình tĩnh, lúc sau bước lên, bẩm: "Thần tham kiến hoàng thượng, thần cũng muốn xin cưới Giản thị Trọng Phương nương làm vợ, nếu có thể cưới được nàng, đời này thần chỉ thương mình nàng, bao giờ cưới phòng nhì."

      Ầm tiếng lời của Phương ngự y như sấm sét, khiến Vũ Văn Tiên và Trầm Tử Trai kinh hoảng, cừ ra ở đây cũng có tên im hơi lặng tiếng muốn tranh giành người đẹp với ta!

      Người cũng tốt, vật cũng được, càng có nhiều người tranh đoạt lại càng có nghìn vạn kế để đoạt người đẹp về tay thôi. Vũ Văn Tiên nhất thời bước lên: "Bẩm hoàng thượng, là ta xin cưới nàng trước, đương nhiên là phải hứa gả Giản thị nương tử cho ta mới đúng."

      Trầm Tử Trai hừ lạnh : " đến ai trước ai sau, ngươi có xin cưới trước bổn vương ?"

      Phương ngự y để ý tới tranh luận của bọn họ, chỉ chuyển hướng với Hạ Trọng Phương: "Hạ nương, khi nàng vào vương phủ ta khuyên nàng làm nhũ nương, lúc đó có hứa hẹn là sau này giúp nàng tìm vị đắt tế hơn hẳn Qúy Minh Xuân, lời này ta phải suông đâu. Ta lúc nào cũng niệm trong lồng là phải giữ mình để làm vị hôn phu của nàng. Nàng nhìn ta xem, nàng xem có phải cái gì ta cũng hơn Qúy Minh Xuân ?"

      Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Trai chịu xin hoàng đế cưới nàng làm chính phi, vốn lãnh tâm, lúc này nghe được những lời này của Phương ngự y, nghĩ đến những chăm sóc của , đột nhiên viền mắt ươn ướt, nghẹn lời: "Phương ngự y!"

      Phương ngự y lên tiếng, mặc kệ đám người ghé mắt nhìn, trấn an Hạ Trọng Phương: "Lúc này đừng khóc, về rồi khóc cũng được."

      Hạ Trọng Phương lau lệ, thấp giọng : "Vâng." ra dáng phu xướng phụ tùy rồi này.

      Cảnh Tông hoàng đế thấy chuyện vừa xảy ra, lại ra thêm vị đòi xin tử hôn, ông có chút biết nên khóc hay cười, vẫn là câu : "Được rồi, Giản thị nương tử, bây giờ lại nhảy ra thêm vị muốn cầu tứ hôn, trẫm vẫn ép ngươi như cũ, ngươi hãy chọn vị !"

      Người nào sáng mắt biết, đương nhiên chọn Phương ngự y là tốt nhất. Gả cho Vũ Văn Tiên làm Vương phi, đúng là thân phận tôn quý, thế nhưng lại xa xứ, có thể cả đời gặp được người thân, luận ra đây phải là lựa chọn hàng đầu. Về phần làm trắc phi của Trầm Tử Trai, ở khía cạnh phải thể, nhưng trước đó Hạ Trọng Phương từ chối lần, lúc này chọn lại lần nữa, lẽ nào còn chọn ? Trước ngự tiền Phương ngự y đồng ý là bao giờ cưới phòng nhì, mà so từ gia thế hay tướng mạo, tất cả đều là xuất sắc, vị hôn phu như vậy, còn tìm đâu xa nữa?

      Lúc đầu Hạ Trọng Phương còn có chút bỏ được Trầm Tử Trai, rốt cuộc lý trí trở về, nhìn về phía Giản thái phó và thái phó phu nhân, thấy bọn họ cũng nhìn Phương ngự y, biết mọi người đều nhất trí, nhất thời cắn cắn môi, tự ép bản thân phải ra quyết định, nàng rất ràng: "Đương nhiên là tôi chọn Phương..."

      Trầm Tử Trai khẩn trương, đợi Hạ Trọng Phương xong, nhất thời dứt bỏ mọi cố kị, bước lên phía trước : "Hoàng tổ phụ, ta bằng lòng cưới Phương nương làm chính phi, xin hoàng tổ phụ thành toàn!"

      Linh: , tự nhiên edit tới đây cảm thấy sao đám người Kiều Thiện Nguyên và La Quân Dụng quá sức ích kỉ, họ nghĩ đến chuyện làm lỡ đời con của người khác, mà chỉ nghĩ làm sao để giữ người có lợi cho họ ở lại - BẰNG MỌI CÁCH

      may làm mình đọc trước convert nếu chắc bỏ truyện luôn quá. Các nàng yên tâm, sau này nam chính rất dễ thương. Lết tiếp với Linh nha.
      Last edited: 17/1/15
      Yoolirm Park, Trà Xanh, Trâu4 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60:

      Tác giả: Cống Trà

      Editor: Holilinhk

      Cảnh Tông hoàng đế nhìn Trầm Tử Trai, trầm mặc hồi.

      Ông vẫn thích nhất là người con thứ ba Trầm Vĩnh Thái, năm đó ông ngại vì thứ tự trước sau, nên lập người con thứ ba làm thái tử, cho đến khi người con thứ ba qua đời, ông mới dồn tất cả tình thương lên người tôn nhi Trầm Tử Trai, nhận vào cung, tự mình dạy dỗ, thậm chí đá đám người thái tử qua bên, chỉ sủng ái mỗi mình Trầm Tử Trai.

      Tới khi Trầm Tử Trai xuất cung xây Tề vương phủ, bao lâu trúng độc, ông cũng hoài nghi là do thái tử hạ thủ, chỉ là chuyện này có liên can quá lớn, tiện tra xét, chỉ cầu Phương ngự y đến trị liệu cho Trầm Tử Trai. bệnh tình Trầm Tử Trai có chuyển biến tốt đẹp, đương nhiên ông cũng vui vẻ.

      Hôm nay thấy Trầm Tử Trai chỉ vì tiểu nương mà đánh mất chừng mực, tất nhiên là thầm lắc đầu. Bất quá chỉ là đứa con riêng, đáng phải cầu xin vậy sao? Cũng được, ai bảo Tôn nhi thích cơ chứ? Vả lại còn phải dựa vào vị tiểu nương này cho sữa chữa bệnh, đúng là thể để cho nàng ta gả cho người khác. Mặc dù như vậy, Tôn nhi là Tề vương, sao lại kết hôn với đứa con riêng làm chính phi, tính bôi tro trét trấu vào mặt hoàng thất à?

      Cảnh Tông hoàng đế bóp bóp mi, Tôn nhi muốn tiểu nương, đương nhiên trẫm phải ban cho nó. Nhưng mà nương này biết thân phận của mình, lại dám mơ tưởng đến vị trí chính phi, mượn chuyện Vũ Văn Tiên cầu thân, khiến cho tôn nhi phải xin cưới, thể dạy dỗ nàng ta trận.

      Mọi người ngờ Trầm Tử Trai lại mở miệng xin cưới Hạ Trọng Phương làm chính phi, tất cả đều ngẩn ngơ.

      Hạ Trọng Phương được phân nửa, nghe Trầm Tử Trai , nàng cũng đứng ngây người tại chỗ.

      Lời câu thân của Phương ngự y trước ngự tiền, lời như đâm vào tim, sao nàng có thể từ chối? Nhưng đối với Phương ngự y nàng chỉ có cảm kích, chưa từng có ý nghĩ đương, chọn Phương ngự y, chỉ là do tình thế bắt buộc phải chọn. Bây giờ Trầm Tử Trai mở lời, cuối cùng nàng cũng thở phào nhõm, nhất thời buồn vui lẫn lộn, chỉ sợ Trầm Tử Trai rơi vào tình thế ép buộc, mở miệng được, chưa chắc là tình muốn xin cưới nàng làm chính phi, chừng sau này hối hận mất! Như vậy, cuối cùng nàng có nên chọn hay đây? o>_<o

      Vũ Văn Tiên cực kỳ bất mãn, lúc này la lên: “Vương gia, sao ngươi lại lật lọng, lúc đầu muốn xin cưới làm trắc phi, bây giờ thấy Trọng Phương nương chọn người khác, ngươi lại đổi ý, cái gì mà nàng làm chính phi? Ngươi phải tâm, mà là cố ý muốn cướp người. Trọng Phương nương chớ tin , cũng đừng chọn !”

      Hạ Trọng Phương bình ổn lại tâm tình của mình, phút chốc trong lòng phức tạp khôn kể, đúng vậy, nàng thể buông tay Trầm Tử Trai, nhưng giờ khắc này, lời và việc làm của Trầm Tử Trai, lại khiến này thể đặc biệt tin tưởng.

      Giản thái phó và thái phó phu nhân chỉ nhìn mỗi mình Cảnh Tông hoàng đế, trong lòng cho rằng, hoàng đế thể nào đồng ý cầu của Trầm Tử Trai. Hạ Trọng Phương, e rằng phải gả cho Phương ngự y.

      Trầm Tử Trai thấy Cảnh Tông hoàng đế gì, lại xin thêm câu: “Đối với Phương nương, tôn nhi thề phải có được, mong hoàng tổ phụ thành toàn!”

      Mặt Cảnh Tông hoàng đế chút thay đổi, đáp lời Trầm Tử Trai , cách hồi mới với những người trong điện: “Giản thị nương tử chỉ có vị, nhưng người xin cưới lại tận ba người, đương nhiên là trẫm muốn thành toàn cho tôn nhi nhà mình, nhưng muốn để cho hai người còn lại nghĩ là trẫm làm việc công bằng. Trẫm có chủ ý thế này, cho ba người các ngươi so sánh cầm kì thi họa với nhau, người nào thắng được, có thể cưới được Giản thị nương tử, như vậy ổn ?”

      Thái phó phu nhân là người sáng suốt, bà cũng cảm thấy Trầm Tử Trai bị buộc phải cưới Hạ Trọng Phương làm chính phi, chỉ sợ ngày sau hối hận vì lựa chọn này. Lại thêm Cảnh Tông hoàng đế đồng ý quá nhanh, có chút kỳ quặc, nhất thời bà cầu mong rằng Phương ngự y chiến thắng, cưới được Hạ Trọng Phương.

      Giản thái phó cũng khó hiểu với thái độ của Cảnh Tông hoàng đế, sao người lại đồng ý cách thoải mái như thế?

      Phương ngự y và Vũ Văn Tiên nghe Cảnh Tông hoàng đế muốn thành toàn cho Trầm Tử Trai, nhất thời hiểu lầm ý của ông, nhất mực cho rằng ông tác hợp choTrầm Tử Trai cưới Hạ Trọng Phương làm chính phi, bọn họ cực kì bất mãn, rồi ông lại chuyện tỉ thí, tất nhiên là nhất tề : “Hoàng thượng minh!”

      Trẫm đương nhiên là minh! Cảnh Tông hoàng đế gật đầu, cho gọi người đưa án kỹ (bàn dài) đến, để cả đám bọn họ ngồi xuống, ông : “Hồi thứ nhất, tỷ thí nhạc khí, các ngươi am hiểu cái gì nhất biểu diễn cái ấy, tự có nhạc quan đến bình phẩm ưu khuyết.”

      Trầm Tử Trai mừng thầm, quả nhiên là tổ phụ giúp ta ta. Phương ngự y lòng say mê y thuật, xưa nay chưa từng thấy làm cái gì khác, tay nghề nhạc khí của e là chỉ ở mức bình thường. Về phần Vũ Văn Tiên này, nhìn biết là người thô lỗ, sao hiểu được nhạc khí là cái gì? Đệ nhất hiệHiệp đầu tiên, chắc chắn là bản vương chiến thắng.

      Vũ Văn Tiên cũng mừng thầm, vì lúc trước thầm thích văn hóa của Cảnh quốc, nên mời lão sư ở Cảnh quốc sang, cực khổ học cầm kỳ thi họa, chính lão sư , tài nghệ của tệ đó nha. Còn Tề vương bị bệnh vài năm nay, dẫu có biết được cầm kì thi hoan, ắt cũng mất nhạy bén rồi. Về phần vị Phương ngự y này, tuổi còn trẻ lại là danh y, lúc rảnh rỗi đương nhiên là nghiên cứu y thuật, làm sao có thời giờ để học thứ cầm kỳ thư họa này chứ? nhất định thắng.

      Phương ngự y ung dung thản nhiên trong lòng thầm nghĩ: Bản ngự y chỉ am hiểu y thuật, mà còn thông hiểu cầm kỳ thư họa, sao? Đợi lát nữa cho các người biết mặt?

      lát sau nhạc quan tới, Trầm Tử Trai chọn cây tiêu, Vũ Văn Tiên chọn cây sáo, Phương ngự y chọn đàn tranh.

      Trầm Tử Trai cầm cây tiêu trong tay, nhắm mắt lại thổi, trong lòng nhớ lại khoảng thời gian ở cùng chỗ với Hạ Trọng Phương từng chút từng chút , ngờ lại thổi ra tiếng tiêu tình cảm nhàng, bên cạnh đó, tiếng tiêu mềm mại dường như muốn níu kéo cầu xin người đừng rời .

      Khúc nhạc kết thúc, nhạc quan chấm điểm, cho điểm ưu.

      Vũ Văn Tiên thổi sáo, vẽ ra quang cảnh sa mạc lớn, nắm tay mỹ nhân sánh bước dưới ánh hoàng hôn, vừa vừa ngắm cảnh.

      Khúc nhạc kết thúc, nhạc quan cũng cho điểm ưu.

      Tới lượt Phương ngự y khảy đàn tranh, tiếng đàn phát ra như tri tri kỉ, tri như bạn bè, khúc nhạc vẽ nên cuộc sống hoà thuận vui vẻ.

      Khi khúc nhạc được khảy xong, nhạc quan thầm rỉ tai nhau, cuối cùng cho điểm ưu, hạng nhất.

      Hiệp đầu tiên, Phương ngự y thắng.

      Mọi người kinh ngạc, ngàn vạn lần thể nghĩ ra Phương ngự y “thâm tàng bất lộ”, ra là tay chơi đàn tranh khá như vậy.

      Lúc trước Hạ Trọng Phương từng nghe Trầm Tử Trai thổi tiêu, tiếng tiêu tuyệt vời, nàng vốn cho rằng Trầm Tử Trai nhất định thắng, bây giờ Phương ngự y thắng, cũng là chuyện ngoài ý muốn, thầm nghĩ vẫn còn ba trận tỉ thí, nàng vẫn cảm thấy Trầm Tử Trai có lợi thế.

      Thái phó phu nhân thấy thần sắc Hạ Trọng Phương, tất nhiên là biết nàng lòng dạ muốn được gả Trầm Tử Trai. Nên bà kéo nàng và : “Đừng lo lắng quá, vẫn còn ba trận nữa mà! Nhưng mà, nếu Phương ngự y thắng…

      cũng tốt.”

      Hạ Trọng Phương cúi đầu : “Phương ngự y quả tệ, nhưng tôn nữ đối với huynh ấy chỉ có cảm kích, hề có ý nghĩ khác, thể so với Vương gia được, …” Chợt nàng cắn môi, “Tôn nữ có tiền đồ!”

      Thái phó phu nhân chỉ biết : “Chỉ mong sau này con phải hối hận.”

      Vừa chuyện, trận tỉ thí thứ hai được bắt đầu, chơi cờ.

      Ván đầu tiên, Trầm Tử Trai và Vũ Văn Tiên đánh, ván này, Trầm Tử Trai thắng.

      Ván thứ hai, Vũ Văn tiên và Phương ngự y đánh, là Phương ngự y thắng.

      Ván thứ ba, Phương ngự y và Trầm Tử Trai đánh, Trầm Tử Trai lại thắng.

      Tổng cộng, Trầm Tử Trai chiến thắng hai người, thắng cuộc.

      Hạ Trọng Phương nhảy cẫng lên, với thái phó phu nhân: “Vương gia thắng ván rồi.”

      Thái phó phu nhân thản nhiên : “Còn hai trận nữa đấy!”

      Trận tỉ thí thứ ba là đấu về thư pháp, thực bất ngờ, chính là Vũ Văn Tiên chiến thắng.

      Trầm Tử Trai bị bệnh vài năm nay, cổ tay vô lực, mặc dù chữ viết rất có phong cách, thế nhưng bút lực hơi yếu, thua bậc. Phương ngự y quen viết phương thuốc, giống hệt phi long phong vũ (rồng bay gió thổi) so với bảng chữ mẫu hơi loạn, cũng thua bậc.

      Nhìn ba người mỗi người thắng ván, thắng thua được định ở ván thứ tư, mọi người khỏi căng thẳng.

      Cảnh Tông hoàng đế chắc chắn, chỉ còn ván duy nhất mà thôi, bản lĩnh vẽ tranh của tôn nhi là do trẫm tự mình dạy cho nó, làm sao nó có thể thua được.

      Đợi nội thị chuẩn bị xong giy vẽ, mời họa sĩ trong cung đến chấm điểm, Trầm Tử Trai ba người liền các các tới bức tranh chỉ tiền, nâng cao cổ tay họa. thời vẻ xong, các các để bút xuống thối lui.

      Lần thứ hai mọi người bị bất ngờ, ba người
      Bọn họ vẽ tranh mỗi người vẻ, khó có thể phân ra ưu khuyết điểm.


      Mấy họa sĩ khó xử, ngẩng đầu : “Hoàng thượcng, ba bức hoạ này khó có thể phân được cao thấp.”


      Cảnh Tông hoàng đế bước xuống ngự tháp, chắn tay nhìn ba bức hoạ, nhìn xong cũng thở dài, quả nhiên có cách nào phân được cao thấp. Nhất thời ông nhìn sang Vũ Văn Tiên và Phương ngự y, trong lòng nảy sinh cảm giác luyến tiếc.


      Vốn Trầm Tử Trai tự nghĩ là bản thân nhất định thắng, ngờ Phương ngự y và Vũ Văn Tiên nửa điểm cũng thua , lòng thầm bỏ tâm khinh thường, chuẩn bị cùng bọn họ tái chiến trận thứ năm.


      Thể lực Vũ Văn Tiên tốt, hãi sợ tái chiến, lòng chỉ muốn, thời gian càng dài càng có lợi với , nên lòng tin càng vững vàng.


      Phương ngự y cũng sợ tái chiến, là đại phu, trị liệu cho Trầm Tử Trai, biết thể lực Trầm Tử Trai còn yếu, e rằng thể trụ nổi, nên nhìn , hơi lo lắng chút.


      Hạ Trọng Phương cũng thầm lo lắng, thân thể Trầm Tử Trai mới chuyển biến tốt, hôm nay lại phải tỷ thí ba trận, hao tổn ít khí lực, sao có thể tiếp tục so tài chứ?


      Thái phó phu nhân lại nghĩ, Phương ngự y thắng mới ổn! Chận được miệng của người đời. Về phương diện khác mà , Phương nương uống thuốc thúc sữa vào, ai biết có tổn hại đến thân thể hay ? Nàng gả cho Phương ngự y, Phương ngự y đương nhiên phải điều trị cho con bé, ngược lại cần ưu sầu.


      Cảnh Tông hoàng đế thấy sắc mặt bọn họ khác nhau, cũng mở miệng : “So bốn trận, nếu phân được thắng bại, dẫu so nữa cũng chẳng ý nghĩa gì. Như thế này , bốc thăm!”


      Mọi người ngạc nhiên, hoàng thượng ngại lại có chiêu mới? Bốc thăm?


      Cảnh Tông hoàng đế : “ sai, bốc thăm! Trẫm chuẩn bị ba tờ giấy, tờ viết tên Giản thị nương tử, hai tờ con lại để trống, cùng đặt vào trong hủ, các ngươi theo thứ tự tới bốc, ai bốc được tờ giấy viết tên Giản thị nương tử, có thể cưới Giản thị nương tử.”


      Nếu tỷ thí lần nữa, ba người cũng chưa chắc nắm được mười phần thắng cuộc, bốc thăm sao, có đều phải dựa vào vận khí, nhưng ra..., hoàng thượng mở kim khẩu, đương nhiên họ phải đồng ý.


      Mắt thấy ba người nhất tề gật đầu đồng ý, Cảnh Tông hoàng đế liền cho người chuẩn bị giấy bút.


      Trầm Tử Trai ung dung, đay là Cảnh Tông hoàng đế thấy thể lực của chống đỡ hết nổi, nên mới nghĩ cách giúp thắn ván này đây mà.


      Hai người còn lại thấy Cảnh Tông hoàng đế công bằng thiên vị, cũng cảm thán, quả nhiên là nah minh quân, nửa điểm cũng thiên vị cho Tề vương.


      Nội thị chuẩn bị ba tờ giấy, Cảnh Tông hoàng đế nhận lấy, chấp bút viêt tên Hạ Trọng Phương, viết xong xoa tờ giấy bỏ tất cả vào trong cái hủ. Lúc này mới : “Trẫm luôn luôn công bằng, tờ giấy này, ai tìm trước khả năng càng cao, cho nên, Vũ Văn hoàng tôn, ngươi tới bốc trước !”


      Vũ Văn Tiên đại hỉ, vội bước lên phía trước, bàn tay thò vào trong cái hủ sờ sờ, lấy ra tờ giấy, có chút khẩn trương, trước mặt mọi người mở ra nhìn, thấy là tờ giấy trắng, khỏi thất vọng cực kỳ. Cứ như vậy đánh mất cơ duyên với mỹ nhân.


      Cảnh Tông hoàng đế lại gọi Phương ngự y, bây giờ chỉ còn lại hai tờ, có được nửa cơ hội. Phương ngự y đến bốc !”


      Lòng bàn tay Phương ngự y đều là mồ hôi, nhất thời xoa xoa bàn tay vào vạt áo trước, lúc này mới tới, đưa tay vào trong hủ, lấy tờ giấy trắng, khỏi cũng thất vọng, mình và Hạ nương, thất là hữu duyên vô phận!


      Cảnh Tông hoàng đến đậy nắp hủ lại rồi : “Được rồi, chỉ còn lại tờ giấy, đương nhiên là tờ giấy có viết tên, Tử Trai cần phải bốc nữa. Lần này Tử Trai trắng!”


      Trầm Tử Trai vừa mừng vừa sợ, tiến lên tạ ân: “Tạ ơn tổ phụ thành toàn!”


      Cảnh Tông hoàng đến nhất thời nhìn về phía Hạ Trọng Phương, Hạ Trọng Phương cũng vội vàng tiến lên, đứng bên cạnh Trầm Tử Trai, bái hạ: “Tạ ơn hoàng thượng thành toàn!”


      Cảnh Tông hoàng đế vỗ vỗ tay lên cái hủ, kỳ thực, phải cảm tạ cái hủ này. Khi Vũ Văn Tiên và Phương ngự y bốc thăm, lợi dụng họ mở giấy ra, tờ còn lại tất nhiên là có chữ viết. Nhưng trẫm vừa nãy chỉ là hư bút (viết giả), viết chính xác tờ giấy nào, bởi vậy cả ba tờ giấy đều là trống . Hai người bốc thăm đầu tiên, nhất định là thua.


      Nơi này còn chuyện của Vũ Văn Tiên và Phương ngự y tự có nội thị dẫn bọn họ lui xuống.


      Giản thái phó cực kì hiểu Cảnh Tông hoàng đế, chỉ nghi hoặc phải là hoàng thượng động tay động chân, khiến cho Vũ Văn Tiên và Phương ngự y phải bốc trúng tờ giấy trắng đấy chứ?


      Hạ Trọng Phương ơ đây cảm tạ Cảnh Tông hoàng đế, ngờ Cảnh Tông hoàng đế ra câu, nhất thời nàng phải đứng tại chỗ, tin được vào tai mình.
      Last edited by a moderator: 4/3/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61:

      Tên truyện: Thịnh sủng

      Tác giả: Cống Trà

      Edit: Holilinhk (holilinhk.wp.com)

      Trong lòng Giản thái phó “Lộp bộp ” tiếng, thầm thở dài: Cũng biết tình thể nào thuận lợi như vậy, hoàng thượng làm sao lại đồng ý với cầu của Tề vương, để cưới Phương nương làm chính phi.

      Trầm Tử Trai ngờ Cảnh Tông hoàng đế ra những lời như vậy, nhất thời cũng ngẩn ngơ, : “Hoàng tổ phụ, như thế ổn?”

      Cảnh Tông hoàng đế hừ tiếng rồi : “Trẫm , ổn lúc nào?”

      Trầm Tử Trai muốn tiếp, mắt
      thấy Cảnh Tông Hoàng đế nghiêm nghị, đành phải nuốt lại.

      Trong lòng Hạ Trọng Phương chỉ bay vòng vòng quanh lời Cảnh Tông Hoàng đế vừa mới , “Nghĩ chỉ, tứ phong Giản thị Trọng Phương, Vương thị Du nương, Tô thị Ngọc Diệp, cả ba người đều là trắc phi của Tề vương, tùy ý thành thân, sau này người nào sinh hạ trưởng tử trước tấn thăng làm chính phi Tề vương.”

      Nàng, rốt cuộc vẫn chỉ có thể làm trắc phi, hơn nữa còn thêm Vương Du và Tô Ngọc Diệp cùng nhau làm trắc phi!

      Lúc trước, Cảnh Tông Hoàng đế cũng muốn Trầm Tử Trai quyết định cho Tô Ngọc Diệp làm chính phi, Vương Du làm trắc phi, nay thấy Trầm Tử Trai buông được Hạ Trọng Phương, vả lại lời ra, lúc này mới giúp Trầm Tử Trai, khiến cho Vũ Văn Tiên và Phương ngự y thua cuộc.

      Lý do Cảnh Tông Hoàng đế cho triệu hồi Vương Tinh Huy, thay chức tướng quân của Mai Trường Đình, cải phong Vi Thanh Nhĩ làm tướng quân, cho cùng, cũng là vì muốn bảo vệ cho Trầm Tử Trai.

      Ông nghĩ bản thân tuổi tác cao, nếu được chiếu cố, Trầm Tử Trai chỉ sợ phải chết trong tay Thái tử, nên phải vì Trầm Tử Trai mà mưu đồ ít. Chỉ cần Trầm Tử Trai cưới chi nữ Vương Tinh Huy và Vương Du, dựa vào năng lực của Vương Tinh Huy, thêm ca ca Vi Thanh Mi – Vi Thanh Nhĩ tay nắm trọng binh, điều này, Thái tử phải cố kỵ, hiển nhiên dễ dàng động đến Trầm Tử Trai, chừng còn có thể giao hảo với Trầm Tử Trai.

      Về phần Tô gia, là nhà mẹ đẻ của Tô thục phi, có tài lực, ngày Tô Ngọc Diệp làm Vương phi, toàn bộ Tô gia dĩ nhiên là cùng với Trầm Tử Trai trói buộc chỗ, điều này, Thái tử càng thêm phải cố kỵ.

      Đợi đến khi Trầm Tử Trai khỏi bệnh, ông giao vài chỗ tài chính trọng của Cảnh quốc cho Trầm Tử Trai quản lý, khi đó, dù sau khi ông băng hà, Thái tử đăng vị, cũng thể động vào Trầm Tử Trai.

      Cảnh Tông Hoàng đế vì Trầm Tử Trai mà khổ tâm phen, lúc này phút cuối lại nhảy ra Hạ Trọng Phương, muốn làm Vương phi, bảo ông dung làm sao đây? Đành phải phong ba người làm trắc phi, về phần sau này ai làm được chính phi, Trầm Tử Trai đương nhiên phải hiểu mà an bài, chẳng lẽ còn chờ ông phải dạy?

      Lúc này Hạ Trọng Phương vẫn ngây ngốc đứng, cam lòng, thế nhưng đối phương là Hoàng đế, miệng vàng lời ngọc, nàng làm sao dám mở miệng kháng chỉ?

      Đến bây giờ, Giản thái phó cũng biết tình thể vãn hồi, Hạ Trọng Phương nguyện ý cũng được, muốn cũng được, chỉ có thể làm trắc phi mà thôi, ông liếc mắt nhìn thái phó phu nhân.

      Thái phó phu nhân cũng thầm thở dài, nhất thời phải tới kéo Hạ Trọng Phương, để nàng tạ ân.

      Hạ Trọng Phương ngây ngốc quỳ xuống tạ ân, khi đứng lên mắt sáp sáp, đáy lòng thào: Người của Hoàng gia, quả nhiên đều xảo quyệt. Ở cùng bọn họ, đúng là dữ hổ mưu bì*

      *Dữ hổ mưu bì (Bảo hổ lột da): thể hi vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sống còn của đối phương.

      Tất nhiên Trầm Tử Trai cũng biết trong lòng Hạ Trọng Phương có gai, lúc này để ý đến việc trong điện có nhiều người, Hoàng đế ngồi đấy, chỉ mực với Hạ Trọng Phương: “Phương nương, trước mặt Hoàng thượng và thái phó, bổn vương xin đảm bảo với nàng, nhất định đối xử tốt với nàng, đến khi nàng sinh hạ trưởng tử, chắc chắn làm Vương phi mà.”

      Từ trong tâm khảm Hạ Trọng Phương, nàng cảm thấy bản thân bị coi thường, nghe lời này, mắt có lệ ý, cố gắng kìm nén lại, thấp giọng : “Hoàng thượng, vừa nãy mới thành toàn cho chúng tôi, nhưng cho cùng , tôi vẫn phải làm trắc phi có phải ?”

      Ôi, dám chỉ trích trẫm? là to gan! Cảnh Tông Hoàng đế ngờ Hạ Trọng Phương lại dám ra bất mãn trong lòng, hiểu sao, ông hề tức giận, ngược lại còn có chút tán thưởng, nếu phải là con riêng, với tướng mạo và tính cách như vậy, kỳ thực làm Vương phi, hoàn toàn xứng đáng, đáng tiếc!

      Thái phó phu nhân nghe Hạ Trọng Phương chỉ trích Hoàng đế, khỏi kinh hãi, vội vàng qua kéo tay áo của nàng, nhất thời đôi tay run run, thực đúng là con nghé mới sinh sợ cọp, biết Hoàng đế uy nghiêm như thế nào.

      Cảnh Tông Hoàng đế cũng muốn giải thích mấy câu, ông : “Trẫm vừa nãy là thành toàn cho các ngươi, chứ hề muốn cho ngươi làm chính phi. cho ngươi làm trắc phi, cũng phải cả đời phải làm trắc phi, ngươi mau chóng sinh hạ trưởng tử cho Tử Trai, có thể nào làm chính phi?”

      Hạ Trọng Phương chán nản lại dám phản bác Cảnh Tông Hoàng đế nữa, chỉ cúi đầu thầm hận.

      Cảnh Tông Hoàng đế vẫn còn muốn căn dặn Hạ Trọng Phương: “Bây giờ được lớn tiếng cãi vả nữa, được vì cãi nhau với người ta mà vứt bỏ mặt mũi của Tử Trai , phải cho sữa chữa bệnh tốt, biết ?”

      Hạ Trọng Phương: “…”


      Từ trong cung ra, ngồi vào xe ngựa, nước mắt Hạ Trọng Phương lại rơi xuống. Thái phó phu nhân và Hạ Trọng Phương ngồi chung xe ngựa, thời cầm khăn lau nước mắt cho nàng, thấp giọng khuyên nhủ: “Muốn làm chính phi, vẫn còn hi vọng mà con.”

      Chỉ cần Trầm Tử Trai gần gũi với hai vị tiểu thư kia,chỉ gần mỗi Hạ Trọng Phương, Hạ Trọng Phương muốn sinh trưởng tử trước, được thôi.

      Hạ Trọng Phương khóc ròng : “Trong lòng Tôn nữ rất tủi thân.”

      Thái phó phu nhân kéo nàng vào trong lòng, thở dài : “Vốn là muốn con chọn Phương ngự y, con lại buông được Tề vương, bây giờ cũng chỉ được như vậy thôi.”

      Thánh chỉ phong trắc phi chính thức ban xuống , chỉ Hạ Trọng Phương thương cảm, mà còn Vương Du và Tô Ngọc Diệp, khi nhận được thánh chỉ , cả hai cũng khóc.

      Vương Du bởi vì Trầm Tử Trai trọng dụng Vương Tinh Huy, lại tiếp đãi nồng hậu với cả nhà Vương gia, lòng cho là mình có thể làm chính phi của , giờ lại đột nhiên nhận được thánh chỉ phong nàng làm trắc phi của Trầm Tử Trai, vả lại là ba nữ cùng phu, làm sao mà khóc?

      Vi Thanh Mi cũng tức giận, la lên: “Cái gì mà trắc phi chứ, xí, thẳng ra, phải là thiếp thị sao? Lại còn cái gì mà sinh được trưởng tử được làm chính phi? Đây là khinh thường chúng ta à?”

      Vương Tinh Huy thấy Vương Du thương tâm, Vi Thanh Mi tức giận, vội vội vàng vàng xin tiến cung cầu kiến Cảnh Tông hoàng đế, muốn xin ông thu hồi mệnh lệnh ban ra.

      Cảnh Tông hoàng đế thấy Vương Tinh Huy tới, ông cũng biết Vương Tinh Huy muốn cái gì, nhất thời ngăn cản trước, ông : “Vương trạng nguyên, tuổi tác trẫm cao, Tề vương và thái tử lại bất hòa, cũng là tâm bệnh của trẫm. Bây giờ phải giúp Tề vương, để nó và thái tử giao hảo, đến lúc trẫm sau trăm tuổi, Tề vương có thể vẫn còn sống.”

      Vương Tinh Huy nghe lời này của Cảnh Tông hoàng đế, khỏi cả kinh, vội vàng khom người : “Vâng.”

      Cảnh Tông hoàng đế thành với ông: “Bây giờ ta phối con của người cho Tề vương, Vi Thanh Nhĩ cũng coi như là cậu của Tề vương, trong tay nắm trọng binh, hơn nữa ngươi lại có chức vị quan trọng trong triều, có các ngươi che chở, Tề vương mới có thể sống tới trăm tuổi dưới trướng thái tử.”

      Phen này quân thần đối thoại, Cảnh Tông hoàng đế lại nhiều như vậy, cố gắng làm Vương Tinh Huy cảm động.

      Quả Vương Tinh Huy cũng bị làm cho cảm động, tới khi rời cung hồi

      phủ, lúc này mới ý thức được, mình là tìm đến Hoàng đế để xin thu hồi mệnh lệnh ban ra, sao lại đến những việc này chứ?

      Tô Ngọc Diệp đương nhiên cũng tiến cung tìm Tô thục phi khóc lóc kể lể, chỉ muốn làm trắc phi, phải làm chính phi.

      Tô thục phi : “Hoàng thượng hạ chỉ, cách nào sửa lại được đâu.”

      Tô Ngọc Diệp khóc ròng: “Vương Du cũng được, nhưng Hạ Trọng Phương cũng làm được trắc phi, là làm cho người ta mất mặt mũi, mà nàng ta lại gần gũi với Tề vương, vạn nhất nàng ta sinh nhi tử trước, chẳng phải là?”

      “Đứa ngốc này!” Tô thục phi nở nụ cười, kéo Tô Ngọc Diệp ngồi bên cạnh : “Chính là vì Hạ Trọng Phương cho sữa, nàng ta mới có khả năng có hài tử. Thứ nhất, nàng ta phải uống thuốc. Phương ngự y tất nhiên khuyên tạm thời nên có hài tử. Thứ hai, nữ nhân cho sữa, từ trước đến nay dễ có hài tử, mà còn phải ngừng sữa, mới có thể có bầu. Về phần Vương Du, thân thể nàng ta tốt, vẫn phải uống thuốc điều dưỡng, nếu muốn hài tử, chỉ sợ là làm tổn thương thân thể. Bàn tới bàn lui, vị trí chính phi, chỉ là của con, con còn khóc sao?”

      Tô Ngọc Diệp nghe Tô thục phi xong, nghĩ kĩ, nhất thời lại hết khóc mỉm cười, lại : “Mặc dù như vậy, nghĩ các nàng đều là trắc phi, trong lòng vẫn hơi chán ghét!”

      Tô thục phi thở dài : “Nếu con gả cho những người khác, cũng đều cách nào độc bá trượng phu con cả. Mà thân phận của Tề vương, bây giờ nạp trắc phi, sau này cũng nạp thôi. Hạ Trọng Phương xuất thân quang chính, Vương Du ốm yếu, hai người này làm trắc phi, với con mà lại là chuyện tốt. Tới sau này, con sinh hạ nhi tử rồi, tất cả phải đều do con tính à?”

      Các nàng ở đây chuyện, Hạ Trọng Phương cũng chạy thương nghị với Hà ma ma chuyện kế tiếp.

      Hà ma ma phân tích phen, với Hạ Trọng Phương: “Nếu mọi chuyện như vậy, ngoại trừ con cố tìm cách sinh hạ trưởng tử, trở thành chính phi, cũng còn đường khác để .”

      Hạ Trọng Phương khổ não, “Vương Du và Tô Ngọc Diệp đều xuất sắc cả, khi phong làm trắc phi, cùng tiến vào vương phủ, Vương gia làm sao có thể lạnh nhạt với các nàng? Vương Du ốm yếu , nhưng Tô Ngọc Diệp nàng ấy…, chỉ sợ Tô Ngọc Diệp sinh trưởng tử trước mà thôi.”

      Hà ma ma : “Phương nương, phải con lúc này Vương gia thể đến gần nữ sắc sao? Đợi đến khi khỏi bệnh, con cũng ngừng uống thuốc thúc sữa, điều dưỡng tốt, lo gì có thai trước. Tuy là Tô Ngọc Diệp có thể mang thai trước, nhưng chưa chắc sinh con trai, chừng là nữ nhi sao! giờ đừng lo lắng mấy thứ này nữa, lo đợi gả thôi!”

      Tới ban đêm, Tô Lương nghe lệnh của Trầm Tử Trai, lại tới đón Hạ Trọng Phương qua cho sữa.

      Hạ Trọng Phương vốn , thế nhưng hồi nghĩ đến đoạn Cảnh Tông Hoàng đế ở trong điện cái gì được cãi vả, được làm mất mặt, phải cho sữa chữa bệnh tốt, nên dám . Nhất thời đành phải thay xiêm y, ra ngoài gặp Tô Lương, theo ông ta đến vương phủ.

      Trầm Tử Trai nghe Hạ Trọng Phương tới, lúc này mới thở phào.

      Hạ Trọng Phương tắm rửa xong, tới gặp Trầm Tử Trai.

      Trầm Tử Trai thấy nàng phụng phịu, chút tình cảm cũng có, đợi Lục Mộng xuống, liền tiến lên dụ dỗ, : “Bản vương quả thực muốn cho nàng chính phi, chỉ là Hoàng thượng mở miệng, nên có cách nào cãi lời.”

      Hạ Trọng Phương lời nào, cũng thèm quan tâm đến lý lẽ của Trầm Tử Trai.

      Trầm Tử Trai cười theo : “Phương nương, Phương nương ngoan, sau này sinh hạ con trai, phải có thể làm chính phi rồi sao? giờ mà khiến bản vương tức giận, đáng đâu!” Vừa vừa nghìn lừa vạn dỗ.

      Chua xót trong lòng Hạ Trọng Phương vẫn chưa tan, hừ : “Chẳng lẽ trong lòng vương gia thầm vui sao chứ? Thoáng cái có ba trắc phi, mà hai người kia cũng rất xuất sắc.”

      Trầm Tử Trai thấy lời Hạ Trọng Phương tuy có vị chua, nhưng rốt cuộc cũng có biểu cảm, nhất thời kéo tay nàng : “Phương nương, nay bổn vương chỉ gần gũi mình nàng, hai người kia trưởng thành ra sao ta cũng ràng. Sau này, cũng chỉ cưng chìu mình nàng thôi.

      Hạ Trọng Phương chặn tay Trầm Tử Trai lại, : “Mấy người các ngươi, đều chỉ biết khinh thường tôi mà thôi, cái gì mà sau này cưng chìu tôi chứ? Nếu như vậy , đến lúc đó tôi mà bị các nàng ấy hận chết hay sao? Đây là muốn hại tôi đó!”

      Trầm Tử Trai bị hất tay ra, : “Phương nương, hoàng tổ phụ có , sau này được vất mặt mũi của bổn vương , nàng như vậy là được.”

      “Tốt nhất, người mau cáo trạng tôi !” Hạ Trọng Phương hận đến nghiến răng, đứng lên : “Tôi lớn tiếng cãi vả, lại nhìn sắc mặt người đấy, thế nào?”
      Last edited: 11/3/15
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, sonduy6 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62: (chỉnh sửa )

      Truyện: Thịnh sủng

      Tác giả: Cống Trà

      Edit: Holilinhk (holilinhk.wp.com)

      Đúng lúc Phương ngự y bưng thuốc vào, ngược lại Hạ Trọng Phương hơi trầm mặc. Phương ngự y bày tỏ ý định xin cưới Hạ Trọng Phương trước ngự tiền mà được, giờ lần nữa đối mặt với Hạ Trọng Phương, đương nhiên có chút xấu hổ, hơi mất tự nhiên.

      Trầm Tử Trai cười : “Lão Phương à, nếu phải ngươi quậy trận, chừng Phương nương bị phối cho Vũ Văn Tiên rồi, ngươi là giúp bản vương màn. Đến sau này, bản vương giúp người tìm lương phối nhé?”

      Phương ngự y trả lời: “Vương gia hãy cố gắng dưỡng thân thể cho tốt, mấy thứ lương phối, ta tự tìm.” Hừ hừ, tuy ngươi có được Hạ nương làm trắc phi, nhưng ta cứ noi ngươi được gần nữ sắc đấy, bắt nhà ngươi nín, nín nghẹn tới ngày thành thân mới thôi. À , sau ngày ngươi thành thân, ta vẫn với ngươi, ngươi vẫn chưa được gần nữ sắc, cho ngươi nghẹn chết này, đến khi cả ba trắc phi có ý kiến mới thôi.

      Hạ Trọng Phương thấy Phương ngự y đưa thuốc sang, nhanh chóng tiếp nhận, thấp giọng : “Cảm tạ Phương ngự y!”

      Là cảm tạ ta lúc ngự tiện giúp các người tay à? Hay là cảm tạ ta trị liệu cho vị hôn phu của nàng, hay là còn cảm tạ cái gì khác? Phương ngự y muốn mở miệng hỏi, nhưng sau đó khựng lại, có chút bi thương, trong lòng vẫn ấp ủ ý muốn tìm đắt tế cho nàng, muốn trong lòng nàng chỉ có Vương gia.

      Đợi đến lúc Phương ngự y lui xuống, Hạ Trọng Phương cũng trướng sữa, liền cho Trầm Tử Trai uống sữa, sau đó mới quay về Giản phủ.

      Bên Hạ phụ Hạ mẫu nghe được Hạ Trọng Phương được phong làm trắc phi, cũng phấn khởi bừng bừng, quả nhiên là Phương nương phải gả tới vương phủ, tuy bọn họ chỉ là dưỡng phụ mẫu, nhưng ngày Phương nương thành trắc phi, bọn họ cũng coi như là hoàng thân quốc thích, đúng là uổng công sống cả đời này nha! Khoan , bọn họ cũng có thân phận, vậy mà phải ăn bám ở Giản phủ, bị hạ nhân Giản phủ khinh thị, rất thích đáng.

      Hạ phụ Hạ mẫu suy nghĩ vài ngày, thấy vô ích, liền tìm Hạ Trọng Phương, bảo Hạ Trọng Phương cho bọn họ chút đỉnh làm tiền vốn, muốn mở cửa hàng ở kinh thành, chờ sau này kiếm tiền, có thể góp cho Hạ Trọng Phương khoản đồ cưới…

      Hạ Trọng Phương nghe xong cực kì kinh ngạc, mặc dù Hạ phụ biết chữ, nhưng về phương diện tính toán, lại có khả năng, còn Hạ mẫu chữ bẻ đôi cũng biết, bọn họ muốn mở cửa hàng gì? Ngộ nhỡ bị người ta lừa sao? Vả lại tuổi tác của họ như thế kia, mở cửa hàng gì mới tốt đây?

      Hạ mẫu lôi kéo Hạ Trọng Phương : “Di nương của con, là Phương gia đó, phải ở kinh thành làm ăn lớn lắm sao, con bảo bà ấy van cầu Phương lão gia, cho chúng ta mở cửa hàng để làm ăn, đến lúc đó cũng tăng thể diện cho con mà, phải tốt hơn là chúng ta ăn ngồi rồi sao?”

      Hạ Trọng Phương : “Thẩm à, kinh thành thể so với nông thôn, việc buôn bán đơn giản như thế đâu.”

      “Có cái gì đâu mà đơn giản? Người ta có thể làm, chúng ta cũng có thể.” Hạ mẫu vỗ ngực : “Chỉ cần con lấy cửa hàng cho chúng ta, chúng ta nhất định có thể kiếm tiền.”

      Hạ Trọng Phương gì, đợi Hạ mẫu lui xuống phía dưới, nàng mới bắt đầu khắc khoải, bọn họ chịu hồi hương, nàng lại thể cứng rắn đuổi họ . giờ bọn họ ăn chùa uống chùa ở Giản gia, cũng phải kế lâu dài. Thế nhưng phải tìm cho bọn họ cửa hàng để buôn bán, nàng thực lo lắng.
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, Trà Xanh6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :