1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cái thùng cơm sát vách - Tửu Tiểu Thất (Full- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65: Hẹn hò

      Sau khi chế nhạo thành công ông trai mình, lòng Kiều Phong rất phấn khời, lên diễn đàn mạng, đăng chủ đề hỏi: Lần đầu tiên hẹn hò cùng với bạn nên làm gì là tốt nhất?

      Chỉ vài giây sau nhanh chóng có người trả lời.

      Tiểu tinh tinh: LÀM TÌNH

      Mọi người cùng vấn an Kiều Phong vừa vùi dập tiểu tinh tinh kia. 5 phút sau, tiểu tinh tinh nhảy ra trả lời.

      Tiểu tinh tinh: Đại thần ơi em sai rồi, em xin quỳ xuống cầu xin đại thần thu hồi phép thần thông huh u hu ~~~~(>_<)~~~~

      Màn hình biểu ta dùng điện thoại di động để trả lời tin nhắn diễn đàn.

      Quần chúng ồn ào vây xem bỗng trở nên khiếp sợ, chẳng lẽ mới đây thôi Tiểu tinh tinh bị đại thần tung chưởng rồi sao? Rốt cuộc là người trước quá cặn bã hay là người sau quá hung hiểm đây…

      Tiểu tinh tinh: Đại thần ơi, đấy là máy tính của bạn em mà!

      Quần chúng: Cắt, làm sao mà ngươi cũng có bạn chứ!

      Thấy ngày càng rời xa vấn đề chính, Kiều Phong vội vàng kéo mọi người trở lại chủ đề ban đầu.

      Kiều Phong: Xin hãy cho tôi biết, lần đầu tiên hạn hò với bạn đâu là tốt nhất?

      Mọi người bắt đầu bày mưu hiến kế cho Kiều Phong, có người đưa ấy ăn những món ngon, có người lại đưa ấy xem phim, có người lại bảo đưa ấy chơi thể thao v.v.

      Sau đó Kiều Phong trả lời họ: Những việc này chúng tôi đều làm rồi.

      Quần chúng: = =

      Quần chúng: làm hết tất cả những việc này mà còn bảo là lần đầu tiên hẹn hò à! ràng là chỉ còn thiếu mỗi trò âu yếm nữa thôi! Chết chết !

      Tiều tinh tinh: Vừa rồi bạn em xin được sinh con cho ngài ! Ôi em tan nát cõi lòng, em thể sống được nữa!

      Kiều Phong: Xin chuyển lời với bạn ngươi, tôi thích trẻ con.

      Tiểu tinh tinh: ….

      Cuối cùng Kiều Phong cũng thể có được đáp án mong muốn từ diễn đàn, thế nhưng họ lại rằng căn bản ngày nào và Lam Sam cũng đều hẹn hò, lời thuyết pháp này khiến tâm trạng Kiều Phong sáng lạng hơn nhiều.

      Sau khi rời khỏi diễn đàn, tự lựa chọn vài địa phương, định chờ chút nữa hỏi xem ý kiến của Lam Sam.

      Lam Sam ngủ mạch đến 9 rưỡi nhận được điện thoại oanh tạc của lão Vương. nhất định nghe, vì nghĩ đằng nào cũng bỏ việc nên cứ ngủ mọt giấc rồi sau . Vì vậy nên chủ động gọi điện cho lão Vương xin nghỉ, tuy nhiên tránh cũng thoát được. Lão Vương trong lòng khó chịu. nàng Lam Sam này càng ngày càng to gan lớn mật rồi, dám đến muộn nửa giờ rồi. Ông ta dạy dỗ hồi, rồi giao trách nhiệm cho phải có mặt ở công ty ngay.

      Lam Sam cũng có mấy năm giao tình với lão Vương nên thẳng thắn :
      - Lão Vương , tôi xin thành khai báo với ngài, tôi đây đắc tội nghiêm trọng với sếp tổng của chúng ta rồi, còn nếu ngài hỏi đắc tội như thế nào, chung là đắc tội triệt để, chắc chuyện cuốn xéo chỉ là ngày ngày hai mà thôi. Tôi tại dám làm, đấy. Sếp giúp tôi ém chuyện này xuống, để tôi ở nhà thêm vài ngày bồi dưỡng tinh thần tiếp thêm can đảm, có được ?

      Lão Vương ngoài dự liệu:
      - Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

      - Chuyện này tôi thể ra được…

      - Được được rồi, tôi cho hai ngày, để chuyện sau.

      Lam Sam cám ơn ông, vừa cúp điện thoại của lão Vương Kiều Phong gọi tới. Cách có bức tường còn gọi điện thoại biết tiểu tử này nghĩ gì nữa đây. Lam Sam nhận điện thoại:
      - Alo?

      - Tỉnh giấc rồi à?

      - Ừ.

      Vì mới thức dậy nên giọng còn hơi hơi khàn khàn nghe có vẻ thiếu sức. Kiều Phong cười cười :
      - Em muốn chơi đâu?

      - biết, cứ xem?

      Kiều Phong kể ra vài địa điểm để chọn, nào là viện bảo tang, viện qua học kỹ thuật, vương bách thú. Khu vui chơi, rạp phim, đường ăn vặt, v.v. Lam Sam cực kỳ hiếu kỳ biết với trình độ khác người như Kiều Phong chọn cái gì, nên liền :
      - cứ chọn nơi .

      - Vậy đến khu vui chơi .

      Tốt quá tốt quá., Lam Sam còn cho rằng chọn vườn bách thú cơ, xem ra phương diện hẹn hò Kiều Phong vẫn được xem là bình thường.

      Rất nhanh sau đó nhận ra mình quá ngây thơ rồi.

      Bạn trai mặc cái áo trắng với cái quần đùi có in hình hoa sặc sỡ, lại còn màu đỏ nữa chứ, giày thể thao và chạy ra nghênh tiếp . Đôi giày thể thao này xem nhãn hiệu có lẽ là của em nhà Adidas thất tán nhiều năm rồi, ra có khi là từ đời cha Adidas nữa ấy chứ. Mặc người bộ trang bị thần cấp như vậy nhưng vẫn có thể tươi cười ra cái vẻ: “ chính là trung tâm vũ trụ”, rất hăng hái, quả khiến long trời lở đất, ma quỷ nổi dậy, người xem nhũn hết tứ chi, cả người tê dại.

      Lam Sam cho rằng nhất định vẫn chưa tỉnh ngủ.

      Kiều Phong vô cùng ngạc nhiên. Gương mặt kinh diễm của Lam Sam cho thấy rất thích cách phối hợp trang phục của , nhưng thể hiểu nổi ăn mặc như vậy có gì hay.

      Ai dá, càng ngày càng thể biết hết được khẩu vị của bạn mà…. hơi buồn rồi đấy.

      Thấy Lam Sam vẫn ngẩn người nhúc nhích, Kiều Phong tiến về phía trước.
      - Lam Sam.

      - đừng đến đây. – Lam Sam kêu lên sợ hãi, lùi về phía sau dựa vào cửa nhà mình: - Đừng đến đây!

      Kiều Phong nhận ra có gì đó hợp lý:
      - Làm sao vậy?

      - nhé, em muốn lập tức lập tức lột sạch ngay bộ quần áo mặc! – Sau đó cắt hết chúng thành vải vụn! Làm thành giẻ lau! Quyên góp hết cho viện mồ côi!

      Kiều Phong ngẩn người, hơi cúi đầu, mặt nóng lên!
      - Em muốn làm gì đều có thể được mà. – xong còn nắm tay .

      Lam Sam: -_-!!! Này này này ý em phải như vậy nghe em

      Kiều Phong kéo về nhà mình, đường Lam Sam giải thích cho hiểu, ra nó hề perfect chút nào mà lại còn cực kỳ kỳ cục nữa chứ. Kiều Phong đau đớn nhìn :
      - Em gạt , em là rất đẹp mà.

      - Em em em… em đùa thôi!

      Kiều Phong hơi buồn rầu, dĩ nhiên, phần nhiều vì cảm thấy tiếc nuối…

      Lam Sam ôm lấy khuôn mặt , khập khà khập khiễng đặt lên môi nụ hôn, đến lúc này tâm trạng của mới đỡ hơn.

      Lam Sam bắt thay bộ quần áo khác, với áo T shirt thông thường quần sooc, giày thủy thủ, tay đeo đồng hồ, vai khoác cái balo da bò màu xanh tím than, trông vừa tự nhiên vừa ưa nhìn. còn cố tình chọn chiếc áo T shirt giống với màu áo Lam Sam, thoạt nhìn như là đồ đôi vậy.

      Kiều Phong thấy Lam Sam cầm cái ví , nên nhét luôn ví Lam Sam vào balo mình, như vậy phải cầm gì hết.

      Về điểm này Lam Sam khá hài lòng.

      Hai người ra khỏi nhà, đón xe thẳng đến khu vui chơi. Vừa vào cổng nhìn thấy đường ray xe cao chót vót màu đỏ được thiết kế uốn lượn vòng quanh, giống hệt con rồng , ở những khu vui chơi giải trí thường có vài trò Rồng thép thế này, đây là loại trò chơi đoàn tàu siêu tốc, cao hơn 50m, dài 800m, ngạo nghễ sừng sững ở lối cổng vào rất bắt mắt. Chiếc tàu lượn cực nhanh đường ray, từ xa có thể nghe thấy tiếng gào thét chói tai của hành khách xe.

      Lam Sam thấy khá kích thích, chỉ chỉ vào trò chơi;
      - Kiều Phong, chúng mình ngồi thử trò này .

      Kiều Phong có phần khó khăn:
      - Kích thích quá, sợ.

      kéo tay , lắc lư:
      - Ngồi , ngồi mà.

      Kiều Phong cười cười:
      - Được thôi.

      Sau đó hai người nhanh chóng xếp vào hàng mua vé đợi chơi Rồng thép. ra trước đây Lam Sam chưa bao giờ dám chơi trò này, lần này có Kiều Phong bên cạnh khiến to gan hơn, nhất định phải khiêu chiến thử lần.

      Vì vừa mới vào hè, lưu lượng khách đến khu vui chơi khá tăng mạnh, mặc dù hôm nay là ngày làm nhưng vẫn có rất nhiều du khách. Hai người xếp hàng chen lẫn giữa đám tiểu bằng hữu, có cảm giác cực kỳ giống hạc giữa bày gà. Đội ngũ xếp hàng tương đối dài nên Lam Sam cảm thấy buồn chán, vừa cầm điện thoại di động chơi game. Kiều Phong đứng sau lưng đỡ lấy , tì cằm lên vai , nhìn chơi, thỉnh thoảng lại nhắc nhở vài câu.

      Xem lúc, ánh mắt Kiều Phong dần dần trượt xuống nơi khác. Vì thời tiết quá nóng nên gương mặt hơi ửng hồng, nhìn thấy đôi xương quai xanh trắng nõn tinh tế, tầm mắt lại dời xuống thêm chút nữa, qua cổ áo chữ V của chiếc T shirt của nhìn trộm được chút cảnh xuân.

      Lam Sam chơi lúc, rất đắc ý, nghiêng đầu đợi Kiều Phong khích lệ vài câu, lại thấy cư nhiên chảy máu mũi.

      sốt ruột:
      - Có chuyện gì thế, có phải trời nóng quá ? – cho biết trong ví mình có cái khăn tay, sau đó nhận ra khuôn mặt Kiều Phong đỏ bừng, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào , mà thèm quan tâm máu mũi mình chảy ầm ầm.

      Nháy mắt Lam Sam hiểu ngay ra cái gì, che cổ áo lại, ném khăn tay vào ngực , đỏ mặt lườm :
      - Lưu manh.

      Kiều Phong nhận lấy chiếc khăn tay, cúi đầu nhìn , cực kỳ mong muốn được hỏi xem có chấp nhận lột sạch quần áo , nhưng bây giờ xung quanh họ có rất nhiều bạn nên lời này sao thốt ra khỏi miệng được.

      Ừ, muốn ngày đó mau mau đến nhanh chút.

      Hai người xếp hàng lúc, rốt cuộc cũng đến lượt mình. Sau khi ngồi xuống tâm trạng Lam Sam có phần thấp thỏm, tuy Kiều Phong ngoài miệng sợ nhưng thực tế trông vẫn trấn định hơn . Nhưng dù sao chẳng phải thấp thỏm được lâu, đoàn tàu của họ lao theo quỹ đạo ra ngoài với tốc độ cực nhanh.

      Kế tiếp, Lam Sam trải qua khoảng khắc kinh khủng nhất tuyệt vọng nhất trong đời mình, dù chỉ 30 giây đồng hồ. Đoàn tàu nhanh chóng phi lên rồi lượn xuống, lên trời xuống đất… Lam Sam cảm thấy như sắp chết, nhất định là sắp chết đến nơi rồi.
      sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, liều mạng thét chói tai:
      - A a a a a a a a !!!

      ràng là chỉ có 30 giây, nhưng lại dài như cả đời vậy.

      Cuối cùng đoàn xe cũng dừng lại, mở mắt, há mồm thờ dốc, như vừa sống sót sau tai nạn, vì quá kinh sợ nên nước mắt lưng tròng.

      Kiều Phong quay sang nhìn mặt :
      - phải là sợ à?

      Lam Sam lại hỏi:
      - phải sợ à? Sao thể tỏ ra sợ hãi chuyên nghiệp chút…

      nhanh tay lau từng giọt nước mắt khóe mắt :
      - Ngốc nghếch, ràng là an toàn mà.

      Nhân viên khu vui chơi đến giúp đỡ hành khách tháo dây an toàn, nhìn thấy cử chỉ của đôi tình nhân, hiểu ý cười cười.

      Lam Sam hơi ngượng, vội vàng xuống xe. Kiều Phong theo bên cạnh , thấy vì quá hoảng sợ mà bước chân lảo đảo, thường chạy lại đỡ . Trước cửa lối ra có cửa sổ để chụp ảnh. Lam Sam lập tức bị chụp lại, lúc ấy nhắm mắt, toét miệng, các cơ mặt đều nhăn lại, trông khó coi muốn chết, bên cạnh là Kiều Phong nghiến răng cau mày, tuy à vẻ mặt rất ư là táo bón, nhưng vẫn trấn tĩnh hơn nhiều. Nhân viên tiếp tân hỏi họ có lấy ảnh chụp . Lam Sam quả quyết lắc đầu:
      - .

      Kiều Phong lại :
      - Lấy tấm . – vỗ vỗ đầu an ủi. – Yên tâm để ai khác xem đâu. – xong móc ví ra.

      Lam Sam rốt cuộc nhận ra việc khống chế ví tiền tốt thế nào rồi.

      Ảnh chụp được in ra, biểu cảm khó coi nhất trong lịch sử cuộc đời vĩnh viễn được lưu lại giấy. Đến tận bây giờ, ngoài lần nhìn thấy nhảy điệu cây táo , đâu là lần thứ hai Kiều Phong nắm giữ lịch sử xấu hổ của Lam Sam.

      Hai người nhanh chóng rời khỏi khu Rồng thép, ngoài trời thời tiết rất đẹp, Lam Sam có cảm giác dường như vừa được thấy lại ánh mặt trời vậy. Các bọn cùng chuyến xe của họ liền chạy xuống khu vực bán đồ ăn, chỉ chỉ trỏ trỏ mua hết cái này đến cái kia.

      Lam Sam nhìn ly kem thòm thèm, chỉ về hướng khu ăn uống, tung mị nhãn về phía Kiều Phong.

      Kiều Phong thấy ám hiệu của , dẫn đến đó, hỏi muốn ăn gì. Lam Sam muốn ăn kem ly.

      Kiều Phong gật đầu, đưa tiền cho nhân viên bán hàng:
      - Cho tôi mấy cái kẹo bông.

      Lam Sam:
      - …

      cầm kẹo bông, với Lam Sam:
      - bao nhiêu lần rồi, được ăn đồ lạnh.

      Lam Sam cầm tay , lắc lắc lư lư:
      - Chỉ bây giờ thôi, vừa rồi em sợ muốn chết, có thể mua cái kem ly để an ủi em được ?

      đưa kẹo bông ra, cực kỳ tàn nhẫn :
      - được. – Vừa vừa cầm chặt balo.

      Lam Sam chỉ vào thái dương, sắp thèm ăn kem đến chết mất, túm tay nhất định thả, vừa sốt ruột, vùa khập khà khập khiễng hôn lên mặt cái.
      Trước mặt mọi người lại ngang nhiêu trêu chọc , Kiều Phong đỏ mặt, bất đắc dĩ móc ví:
      - là hết cách với em mà, chỉ hôm nay thôi đấy.

      Lam Sam vui sướng nhảy lên:
      - Chỉ cái thôi.

      Bên cạnh họ là hai học sinh tiểu học đeo khăn quàng đỏ chọn đồ ăn vặt, thấy họ như vậy, hai đứa đều đưa mắt sang nhìn. Cậu nhóc còn rất khí phách hừ tiếng:
      - Ấu trĩ!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 66: Từ chức
      Lam Sam biết sau này mình có được ăn kem ly cách thỏa thích nữa , nên tự ăn hết sạch ly kem của mình, lại từ tốn thè cái lưỡi ra liếm còn giọt nào. Kiều Phong đứng bên cạnh nhìn ăn, nhìn thấy cái đầu lưỡi béo mập của lộ ra, đó còn dính chút kem bơ vàng vàng như xoài, cọ qua cọ lại, họng chợt thấy khô nóng, cuối cùng chẳng còn cách nào khác là dời mắt dám nhìn tiếp.
      Ăn xong kem, Lam Sam lại được nạp đầy năng lượng, đứng dậy, hỏi Kiều Phong muốn đến đâu, Kiều Phong chỉ về hướng rạp chiếu phim 4D:
      - xem phim .
      Phim 4D thực ra chính là phim 3D có thêm chút cảm thụ xúc giác, ví dụ như khan giả được thử phản ứng gió, hoặc vài giọt nước mưa,v.v. còn máy vẫn chỉ chiếu phim nhựa 3D. rạp phim 4D trong khu vui chơi tự làm phim hoạt hình gọi là “Tiểu kiến đại trù”, hiệu quả thị giác hơn so với phim 3D chút, khiến Lam Sam luôn tự chủ mà né tránh phạm vị nhìn tập kích gì gì đó. Kiều Phong nắm lấy hai vai , hai mái đầu kề sát nhau, mặc cho đám trẻ con xung quanh cười họ ngốc nghếch. Xem lúc lại thành nghiện, Lam Sam đòi xem lần nữa mới chịu .
      Rời khỏi khu chiếu phim 4D, họ gặp vài chàng trẻ tuổi du ngoạn , khoảng tầm dưới 20, cứ nhìn chằm chằm vào .
      Trời nóng, Lam Sam mặc cái quần short, chân xăng đan đế thấp, để lộ ra cặp chân thẳng tắp thon dài, trắng nõn nà cân đối rất thu hút. Thân là bạn trai, Kiều Phong nhạy bén nhận ra ánh mắt của mấy tên con trai kia nhìn , cực kỳ khó chịu, giục Lam Sam nhanh hơn, con đích thân đỡ tay sau lung , để ai nhìn hết.
      Lam Sam con tưởng trêu , nhưng lực tay của ở sau lưng khá lớn, bị đẩy nhanh như chạy, liền cười và :
      - Từ từ , từ từ , có phải truy sát kẻ thù đâu?
      Đợi đến khi khá xa, Kiều Phong mới dừng lại, chính bản thân nén nổi mà cúi đầu nhìn xem, vừa nhìn thấy trong lòng lại chợt nổi lên những rung động , phải khó khăn lắm mới ngăn được những suy nghĩ hèn mọn là đưa tay sờ cặp chân ấy.
      Lam Sam thấy kỳ lạ:
      - Sao vậy?
      ăn ngay :
      - thích ai nhìn em hết.
      Vốn là mỹ nữ, Lam Sam có giác ngộ rất cao phương diện này, lập tức hiểu ra tự nhiên chỗ nào, trong lòng trỗi lên cảm giác ngọt ngào. ôm lấy cổ , cười:
      - Em cũng thích ai khác nhìn đâu, biết , vừa xong cũng có vài nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, em đoán trong đầu mấy đó nhất định YY hết thế này đến thế kia mất, nhưng em đâu thể ngăn cấm được chuyện đó, chẳng lẽ em lại chạy đến chọc mù mắt hết các ấy à?
      Kiều Phong thuận tay nắm lấy hông , cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt .
      - Cho nên – tiếp tục . – Nếu ta là tuấn nam mỹ nữ, vậy nhất định đành phải gánh vác sứ mệnh của tuấn nam mỹ nữ, người ta mở to hai mắt ra nhìn cứ cho họ nhìn , cũng chẳng mất lạng thịt nào. Hơn nữa, chẳng phải khi xem xong còn phải ao ước ghen tị với vì có bạn xinh đẹp, đúng ?
      - Ăn giỏi lắm.
      - Quá khen quá khen.
      - Thưởng cái nhé. – xong , cúi xuống nhàng đặt môi nụ hôn.
      Lam Sam sau khi bị đánh lén bất ngờ, khuôn mặt đỏ ửng, lại bị kéo tiếp về phía trước.
      Hai người vốn định chơi vượt thác, nhưng vì xếp hàng quá đông, nên họ đành thôi, rời khỏi khu vực đó tiếp tục dạo rồi chọn đại vài trò khác để chơi, ngắm cảnh, xem kịch, sau đó lại đến ngôi nhà ma.
      Ngôi nhà mà được thiết kế như cái hang đá, bên trong có vẻ u, ánh sáng màu xanh nhạt mờ mờ , con đường cũng cực kỳ hẹp, những chỗ mạo hiểm hơn có ánh sáng xanh lục trông như mộ ma quỷ, thỉnh thoảng vài chỗ mặt đất còn rải đầy xương cốt. Khắp mọi nơi trong khu nhà ma đều vang lên bản nhạc rung rợn và thê lương, cùng với tiếng thét chói tai của người chơi. Lam Sam còn nghe thấy tiếng khóc nức nở vang vọng xa xa, biết đó là hiệu ứng thanh hay tiếng khóc của du khách nào đó bị dọa khiếp vía.
      Từ lâu nay, con người vốn rất mâu thuẫn, vốn biết tất cả đều là giả, nhưng đầu óc vẫn tránh khỏi bị bầu khí đáng sợ này bủa vây, khiến sợ hãi muốn chết, đến người tự cho là to gan như Lam Sam cũng bị hù dọa vài lần, Kiều Phong đành ôm trong lòng hoặc thẳng tay che mắt lại. Sau đó thấp giọng cười bên tai , lại càng sợ, lại càng cười, cười xong còn khen :
      - Em đáng .
      Đáng ông nội nhà ngươi ý… Lam Sam tức giận véo vào lưng cái.
      - Ối. – Kiều Phong bị cấu đau đến mức hít sâu hơi, sau đó vẫn cười: - Em đau lòng à?
      Lam Sam cựa mình đẩy ra, rầu rà rầu rĩ tiến về phía trước, lại đuổi theo, rồi lại bị dọa, chạy tránh ra, rồi lần nữa lại ôm lấy … cứ như thế hết lần này đến lần khác.
      Ra khỏi ngôi nhà ma, Lam Sam xoa xoa cánh tay nổi hết cả da gà, ra phải vì sợ mà vì bên trong quá lạnh. xoa xoa cánh tay mình, thấy Kiều Phong vẫn nhìn , hề cười, thái độ rất nghiêm túc.
      - Sao vậy? – hỏi.
      - bảo vệ em.
      - Cắt.
      - mà, bất cứ lúc nào, cúng đều bảo vệ em.
      - Cắt ngay. – Lam Sam chạy ra ngoài, chạy dưới ánh mặt trời, những ánh nắng chiếu xuống người khiến cả cơ thể và tâm hồn đều cảm thấy ấm áp.
      Kiều Phong vừa cười vừa đuổi theo .
      Sau đó hai người lại chơi trò phi tiêu. Đối với trò chơi này, Lam Sam ngoài dự đoán mà điên cuông thắng liên tiếp được ba con thú nhồi bông, con gấu bông cực kỳ to, hai con mèo be bé. Con gấu to dành cho Kiều Phong, còn hai con mèo cứ cầm về làm đồng bọn của Schrodinger vậy. Vì mấy món này đều do Lam Sam thắng được nên Kiều Phong được quyền xử trí, nhận được quà do bạn tặng, đương nhiên cảm thấy vui vẻ, nhưng lại chẳng thắng được gì hết, cứ tay mà về thế này chẳng có gì tặng lại cho bạn cả… nghĩ lại trong lòng lại trào lên nỗi buồn nho .
      Sau cùng, hai người cùng chơi đến mệt lả, ngồi nghỉ ngơi ở dãy ghế đá ngay cạnh khu trò chơi “Cánh quay vượt tuyết”. Đây thực ra là trò chơi tương tự như “Rồng thép”, nhưng thay vào đó hành khách được đưa lên cái gần giống với cái cần cẩu, trong quỹ đạo quay của cần trục, hành khách bị nhấc bổng lên rồi ném xuống như đống châu chấu.
      Lam Sam và Kiều Phong ngồi cùng ghế, ngồi xem hành khách thét chói tai mà cười ha hả.
      Kiều Phong cảm thấy thần kỳ biết bao, trước đây cũng từng đến khu vui chơi, lần đó chỉ cảm thấy bình thường, chẳng có gì khác lạ hay ho, đa phần đều là những trò chơi nhàm chán. Thế nhưng hôm nay, khi đến đây cùng với Lam Sam, cảm thấy trò nào cũng thú vị, tại sao lại như vậy chứ?
      Lam Sam tựa cằm lên vai Kiều Phong, tay giơ điện thoại di động lên tự chụp, tự chơi chán đâm nghiện, quay sang chăm sóc Kiều Phong:
      - Đến đây nào, chàng đẹp trai, cười cái coi.
      Kiều Phong liền quay mặt sang, nhìn vào màn hình cười tươi. còn ngốc nghếch giơ tay làm chữ V nữa chứ.
      Sau đó, liền hiểu được rằng, vì Lam Sam là bạn , được ở bên cạnh người mình thích, dù là làm những việc nhàm chán, cũng bao giờ cảm thấy chán được.
      Lam Sam chụp vài tấm, lại ;
      - Lấy con gấu to ra ôm nào, nhanh lên, ừ, đến tối có thể ôm nó ngủ đấy.
      Kiều Phong giọng :
      - chỉ muốn được ôm bạn ngủ thôi.
      Mới lần đầu tiên hẹn hò dám đưa ra cầu như vậy với bạn rồi, Lam Sam phát ra, bất kể cho dù chàng tỏ ra tiểu bạch thỏ đến cỡ nào, vấn đề căn bản vẫn là, đàn ông họ đều là những con sói già giống nhau mà thôi.
      ----***-----
      Lam Sam hề dối, ngày hôm sau liền đến chỗ làm. Tục ngữ có câu “Đau dài bằng đau ngắn.” , có vài vấn đề cho dù muốn đối mặt nhưng vẫn phải chấm dứt.
      Trước đây, sở dĩ cứ xoắn xuýt tới xoắn xuýt lui là vì muốn mất công việc tốt, nỡ.
      Đáng tiếc là bất luận có tiếc nuối bao nhiêu cũng phải buông tay, để sếp tổng đuổi việc, thà thẳng tay nghỉ chơi với tay sếp tổng này còn hơn. Sau đó vô cùng phấn chấn thẳng đến nơi làm viếc, với mục đích duy nhất – từ chức.
      Vừa nhìn thấy đơn từ chức của Lam Sam, lão Vương vô cùng khiếp sợ:
      - Lam Sam, nhất định phải đẩy việc đến mức này sao?
      - Sếp Vương, việc quả vô cùng nghiêm trọng, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, cám ơn vì trong mấy năm qua ngài bồi dưỡng tôi, tôi may mắn vì vừa vào đây được đích thân ngài bồi đắp, ở công ty này tôi thể bỏ qua được chính là ngài, lòng tôi nghĩ vậy.
      - Biến, thu hồi ngay cái bộ dạng này của lại. – Khuôn mặt lão Vương tràn ngập vẻ luyến tiếc, ông lắc đầu : - phủi mông cái mất, tôi biết giao lại gian hàng cho ai làm việc đây?
      Lam Sam cười :
      - Nhân viên dưới tôi rất nhiều nhân tài, tôi vừa , có người có khả năng lên, chuyện này sếp cần phải bận tâm đâu.
      Lão Vương suy nghĩ chút, rồi :
      - Như vậy Lam Sam, tôi muốn những lời thừa thãi, nhưng cũng biết đấy, lần này , đối với cả và công ty đều là tổn thất. Nếu để tôi hỏi ý kiến sếp tổng được ? Vừa hay hôm nay sếp cũng đến, tôi trước hết thăm dò thái độ của ông ta.
      Lam Sam muốn ngăn ông lại, ai ngờ ông nhấc máy lên gọi điện.
      Vừa mấy câu, ông ta dập máy, nhìn Lam Sam:
      - Sếp tổng muốn đến phòng họp ngay bây giờ.
      , giữa ban ngày ban mặt ở ngya phòng họp, liệu ta dám làm gì nào.
      Tống Tử Thành mặc bộ vest đen, đeo cái cà vạt họa tiết rối tinh rối mù, trang phục người được xử trí cách cân xứng và tỉ mỉ, thần thái sáng sủa, hoàn toàn khác hẳn cái người ngày hôm trước còn chật vật ôm tiểu huynh đệ nằm lăn lê mặt đất.
      Lam Sam nhìn cái tay mặt người dạ thú này, trong lòng lại trào lên cảm giác chán ghét vô cùng, trừ khi là bị SM, còn lại đối với bất kỳ nào đều bao giờ có thiện cảm với người đàn ông từng dùng sức mạnh đàn ông để cưỡng hiếp mình. Trước đây Lam Sam còn vướng bận vài tâm trạng khác nên quên phản cảm đối với ta, nhưng tại vừa nhìn thấy , sao vừa mắt nổi.
      Chó má , chỉ muốn đánh cho ta trận nên thân thôi!
      Tống Tử Thành gọi :
      - Lam Sam. – Giọng văng vẳng, khó để nhận ra cảm xúc trong đó.
      Lam Sam tới:
      - Sếp tổng, vết thương của ngài thế nào rồi.
      - có gì đáng ngại.
      - tốt quá.
      Tâm trạng Tống Tử Thành nóng lên, làm những việc như vậy với , nhưng vẫn quan tâm đến , điều này hiểu sao khiến cảm thấy cảm động.
      Nhưng tiếp theo đó dường như vượt quá dự liệu của , Lam Sam siết tay thành nắm đấm, tiến lên đánh cho ta trận. tại Lam Sam muốn xóa bỏ hết, công việc cũng cần, lại càng thể đưua Tống Tử Thành ra công lý, nếu bây giờ đánh được ta trận, làm sao cam lòng đây.
      Binh binh bốp bốp, Tống Tử Thành cũng tránh . Sauk hi đánh xong, Lam Sam phủi tay:
      - Xin chào ngài. – xong lập tức rời khỏi phòng họp.
      Tống Tử Thành bám lấy bàn, lồm cồm bò dậy, tóc tai lộn xộn, khóe môi sưng vêu cuc, bộ vest đen in hằn vài vết chân. chưa kịp điều chỉnh lại diện mạo, chỉ còn biết kinh ngạc nhìn theo bóng lưng dần khuất. Tống Tử Thành thấy hình như bị SM rồi, đánh , nhưng lại cảm thấy sảng khoái.
      Đánh rồi, liệu có đồng ý tha lỗi cho ?
      Lam Sam quay lại phòng tiêu thụ tìm lão Vương, cho ông biết vẫn muốn từ chức.
      Lão Vương biết kết cục định thể cứu vãn nữa, còn cách nào khác đành đống ý với , nhưng ông vẫn :
      - Tôi cần biết nghĩ gì, nhưng vẫn phải ở lại ai ngày, ít nhất cũng phải bàn giao , xử lý ràng những công việc còn lại.
      Lam Sam gật đầu:
      - Đó là tất nhiên, tối vứt lại cho sếp mớ rối rắm đâu.
      Các nhân viên khác trong bộ phận tiêu thụ khi biết Lam Sam từ chức vô cùng khiếp sợ, cũng có người cảm thấy rất buồn, có người trong lòng mừng thầm. Nhưng dù sao nhân duyen của Lam Sam vốn tồi, có rất nhiều đồng nghiệp luyến tiếc . Lam Sam an ủi họ, đồng ý mời họ bữa cơm. Sau đó giống như con quay, chạy qua chạy lại vội vội vàng vàng, cố gắng bàn giao công việc trong ngày. Lúc này mới nhận ra rằng nếu phải lo lắng về yếu tố kinh tế, ra hề lưu luyến công việc này chút nào.
      chợt nhớ đến Kiều Phong từng thuyết giáo với , vốn là người hướng nội, căn bản phù hợp với công việc giao tiếp, cũng thích công việc của minhg.
      Biến biến biến sao tự nhiên lại nghĩ đến chứ, Lam Sam ôm mặt, cười khúc khích.
      Đúng lúc say sưa mơ mộng, chợt có giọng cắt đứt suy nghĩ của :
      - Lam Sam.
      Lam Sam hoàn hồn, nhìn thấy Tống Tử Thành. hề nể mặt:
      - Có việc gì sao? - muốn bị đánh trận nữa chứ?
      Tống Tử Thành chỉnh trang lại trang phục và đầu tóc, nhưng vết thương khóe miệng vẫn chưa được xử lý hết, vừa lên tiếng lại thấy đau. chịu đựng đau đớn, :
      - Lam Sam, xin lỗi.
      - À. – Lam Sam quay đầu bỏ .
      Tống Tử Thành đứng chắn trước mặt ;
      - Lam Sam…
      Lam Sam nhịn được nữa:
      - cần xin lỗi đâu, tôi tha thứ cho rồi, nhường đường.
      - Vậy vì sao lại từ chức.
      - Tôi từ chức vì tính cách tôi tương đối hướng nội, phù hợp để làm nhân viên tiêu thụ, ok?
      Tống Tử Thành mực nhìn chằm chằm:
      - dối.
      Lam Sam lại bốc hỏa, hê còn bất kỳ chút kiên nhẫn nào với ta nữa. Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của vang lên, là Kiều Phong gọi. lập tức nhận điện thoại:
      - Alo, Tiều Phong Phong à? … Đúng vậy, làm thủ tục từ chức…. xong nhanh thôi, nhưng tối nay em phải mời đồng nghiệp bữa, mọi người muốn em mời họ bữa cơm. cần phải nấu cơm cho em đâu, được rồi được rồi, đến lúc đó , dài dòng quá! – xong dập máy.
      Suốt quá trình gọi điện thoại, khuôn mặt đều lên nụ cười hạnh phúc, có lẽ chính bản thân cũng hề ý thức được điều đó.
      Tống Tử Thành cảm thấy nụ cười ấy cực kỳ chướng mắt.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 67: Cồn

      Vì đây là bữa cơm từ biệt nên Lam Sam lại càng cố tâm chuẩn bị để mời mọi người bữa cơm hoàn chỉnh. Kể cả lão Vương cũng như toàn bộ nhân viên trong bộ phận tiêu thụ đều góp mặt, nhưng hiểu được là vì sao Tống Tử Thành cũng phải tham gia… đường từ phòng tiêu thụ đến nhà hàng, họ gặp ta, ta mặt đổi sắc buông câu:
      - Nếu là bữa cơm từ biệt, ngại để tôi tham gia chứ?

      Làm trò trước mặt bao nhiêu người như vậy, Lam Sam còn có thể được cái gì nữa đây.

      Vì có tham gia của sếp tổng nên bầu khi thể thoải mái như mọi ngày, mà có phần câu nệ hơn. Lam Sam có thể phất áo ra mang theo gợn mây, có thể quan tâm nhưng những người khác vẫn còn phải theo Tống Tử Thành lăn lộn nữa mà.

      Hơn thế hôm nay có vẻ sếp tổng tâm trạng hề vui vẻ chút nào mà diện mạo

      Ngay đến lão Vương cũng khá trầm mặc, chủ là vì ông sờ lần mãi mà vẫn chưa trúng được cái chuyện gì xảy ra.

      Lam Sam vờ như hề phát ra, vẫn tươi cười trêu chọc các đồng nghiệp khác, cứ hi hi ha ha cho qua chuyện với mọi người, bữa cơm bằng mặt bằng lòng cuối cùng cũng xong mà chẳng hề vui vẻ chút nào.

      Ăn uống xong xuôi, hầu như mọi người đều có việc gấp xin phép ra về trước, để lại Lam Sam và Tống Tử Thành. Đối với công việc tiêu thụ, quan sát thái độ là kỹ năng cơ bản. Suốt bữa ăn hôm nay ánh mắt sếp tổng luôn hướng về phía Lam Sam, người nào mà thấy chỉ có mà là người mù. Vài đồng nghiệp cùng nhau đến ga tàu điện ngầm còn vừa vừa bàn tán: Lam Sam lần này xin thôi việc, lúc trở lại biết có trở thành Sếp tổng phu nhân nữa?

      Nhân vật nữ chính trong câu chuyện bàn tán đó vẫn còn viết hóa đơn thanh toán tiền, tay ấy vẫn cầm thẻ tín dụng và hóa đơn thanh toán tiền ăn của nhà hàng. Theo thói quen nên luôn cầu nhân viên thu ngân viết hóa đơn VAT cho công ty, nhưng đến khi nhận tờ hóa đơn tay mới nhớ ra là còn cần nữa.

      Tống Tử Thành vẫn đứng trước cửa nhìn đăm đắm vào , đến khi bước ra khỏi cửa, ta cũng theo sau.

      Lam Sam nhìn thấy Tống Tử Thành đưa cho tờ hóa đơn:
      - Này, dù sao tôi cũng cần, đưa lại cho công ty giúp tôi, cần biết là đưa cho ai, miễn sau này có thể dùng đến, đây coi như là chút cống hiến cuối cùng của tôi dành cho công ty .

      Tống Tử Thành nhận lấy tờ giấy mỏng được đánh máy tay, mặt tờ giấy hơi hé mở ra chỉ đủ để nhìn hai chữ “Xin cảm ơn”. xiết chặt tờ hóa đơn, cười cười:
      - Đây là món đồ thứ hai em tặng tôi.

      Lam Sam nghẹo đầu, thể giải thích nổi mà nhìn .

      - Món đồ đầu tiên là cái gạt tàn. – nhắc nhở .

      - A, tôi quên rồi. – Lam Sam có phần mất tự nhiên, vốn nghĩ mối quan hệ giữa ta đủ sâu sắc để chỉ cần nhìn tờ hóa đơn là đủ gợi nhớ nên nhiều kỷ niệm phía sau.

      Lam Sam còn đặc biệt thể hiểu nổi, và Tống Tử Thành hẳn là trở mặt hết rồi chứ? ta có ý đồ cưỡng gian , đánh ta hai trận rồi, ân oán như vậy làm sao còn có thể mang đến mối quan hệ tốt đẹp được nữa đây. Vậy mà bây giờ ta vẫn mặt dày chạy qua đây ăn chực bữa cơm này, rồi lại còn mặt dày chuyện với , đây là ý gì chứ?

      biết là lại có mưu gì mới nữa hay đây?

      Lam Sam càng nghĩ càng thấy có khả năng, tự chủ mà tỏ ra đề phòng.

      Tống Tử Thành vừa nhìn thấy thái độ của , đương nhiên liền đoán ngay ra được suy nghĩ trong lòng . cảm thấy dường như trái tim mình bị ai đó cấu véo, vừa buồn lại vừa đau. Theo bản năng muốn biện bạch cho mình, nhưng giờ ván đóng thuyền, chẳng thể gì hơn, miệng hé ra vài lần rồi đành khép lại, cuối cùng đành nhả ra câu:
      - Xin lỗi.

      - Thôi, hai chúng ta thanh toán xong xuôi rồi. – Lam Sam khoát tay bỏ .

      Tống Tử Thành bỗng kéo cánh tay :
      - Lam Sam, có thể dành cho tôi cơ hội nữa hay ?

      Lam Sam kinh ngạc:
      - Nếu muốn đến cơ hội, biết có phải cái loại cơ hội như tôi nghĩ ?

      gật đầu.

      Lam Sam vội lướt qua người :
      - Ngại quá, tôi có bạn trai rồi.

      Tống Tử Thành ngây ngẩn cả người:
      - Em…?

      Lam Sam vừa đứng xoa xoa tay, vừa nhìn ta đầy thắc mắc:
      - Làm sao vậy? Chẳng lẽ tôi thể có bạn trai được à? Bạn trai tôi đến đón tôi ngay bây giờ đấy, ấy…. – đến đây chợt dừng lại.

      Tống Tử Thành cũng theo tầm mắt mà quay lại nhìn, thấy Kiều Phong đứng cách đó xa, u u nhìn hai người họ.

      Bạn trai là ai, cần phải cũng biết.

      Lam Sam vẫy tay về phía Kiều Phong:
      - Đứng đó làm gì? Qua đây .

      Mặc dù nổi giận nhưng Kiều Phong vẫn rất nghe lời đến trước mặt họ. kéo mạnh, đưa về đứng bên cạnh mình, im lặng biểu thái độ công khai chủ quyền.

      Ánh mắt của Tống Tử Thành sâu hun hút, như những mạch đá ngầm chìm dần vào nước biển. ta siết chặt quả đấm, vì quá mạnh nên các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

      Lam Sam nghĩ Tống Tử Thành hôm nay kỳ lạ mà thể giải thích là ở đâu, hề muốn gặp ta nữa, kéo tay Kiều Phong:
      - Chúng ta thôi.

      Tống Tử Thành lại vòng qua đứng chắn trước mặt :
      - Lam Sam, em thể đối xử với tôi như vậy được.

      Kiều Phong vốn vì bạn mình bị người đàn ông khác tòm tem mà nổi nóng, bây giờ ta lại vẫn dây dưa dứt, càng thêm tức giận, thèm suy nghĩ mà đấm thẳng vào mặt Tống Tử Thành đấm.

      Tống Tử Thàn phản xạ cũng rất nhanh, nghiêng người né đòn. Kiều Phong buông Lam Sam ra, lao vào đánh ta.

      Lam Sam vô cùng kinh ngạc, trong suy nghĩ của , Kiều Phong vốn là con người vô cùng yếu đuối, so với các tiểu thư khuê các còn khuê nữ hơn, đừng đến động tay động chân, ngay cả những lời thô tục cũng đều chưa bao giờ thấy. Nhưng bây giờ, tên tiểu tử này còn định đánh nhau… đánh nhau… cái gì chứ…

      Càng thần kỳ hơn là thân thủ của rất nhanh nhẹn phải? Nhưng có vẻ Tống Tử Thành cũng rất nhanh chân nhanh tay…

      Tống Tử Thành vốn tâm trạng khá đè nén, thể trút giận với Lam Sam, lại thấy Kiều Phong chủ động ra tay, ta cũng dốc toàn lực đánh trả. Vừa ra tay, Tống Tử Thành nhận ra đối thủ này thể xem thường. Bản thân ta từng luyện qua tản đà, mắt thấy Kiều Phong đầy sát khí, ra tay chuẩn xác tàn nhẫn, vừa nhìn biết cũng từng luyện qua.

      Lam Sam kinh ngạc lúc lâu mới lấy lại được phản ứng, cố gắng tiến lại kéo họ ra:
      - Đừng đừng đừng, đừng đánh nữa!

      Nhưng hai người họ lao vào nhau thành khối, Lam Sam kéo Kiều Phong mà lại kéo Tống Tử Thành, Kiều Phong thấy thế lại càng tức giận hơn, lực xuất ra cũng mạnh hơn, bẻ ngoặt tay Tống Tử Thành, giang chân đá ta. Tống Tử Thành bên bị Lam Sam lôi kéo, sao có thể đối phó được với sức chiến đấu mạnh mẽ của Kiều Phong, lập tức bị dán xuống đất.

      Kiều Phong khóa chặt tay ta, quỳ chân mặt đất, đè chặt sau lưng, thể phong thái của người chiến thắng cách vô cùng ngoan độc.

      Mọi người đường xúm lại vậy xem, Kiều Phong trừng mắt hằn học nhìn họ:
      - Nhìn cái gì mà nhìn, đánh kẻ xấu đấy.

      Mọi người vội vàng tản .

      Lam Sam vỗ vỗ ngực, mắt đầy phức tạp. đương nhiên cảm thấy Kiều Phong chiến đấu thâm hiểm thế này vô cùng đẹp trai… nhưng nhất định là vẫn chưa tỉnh ngủ rồi!

      - Nghe cho kỹ đây, Lam Sam là bạn tôi, sau này hãy tránh xa ấy ra. – Kiều Phong bỏ lại câu, buông Tống Tử Thành ra, đứng dậy kéo Lam Sam .

      Lam Sam bị Kiều Phong lôi kéo nhanh về phía trước, rất muốn quay lại nhìn xem, nhưng cứ nghĩ đến sắc mặt đen kịt của Kiều Phong, đành thôi.

      Đến lúc này Lam Sam mới nhận ra Kiều Phong có gì đó đúng, Kiều Phong thường ngày mặc dù có nổi giận đến đâu cũng phát giận theo cách của mình chứ phải như tình hình trước mắt, vô cùng kích động, chưa hợp lời động thủ, lời cũng vô cùng mạnh mẽ sắc nhọn.

      phải bị cái gì đó nhập chứ….

      Lam Sam đột ngột dừng bước, đứng bất động. Kiều Phong kéo nhưng vẫn .

      quay đầu lại, cau mày nhìn :
      - thôi.

      Lam Sam trợn to hai mắt, cẩn thận quan sát :
      - Kiều Phong làm sao vậy?

      trả lời mà cúi xuống:
      - Em nhận ra à?

      Em… có thể nhận ra được à? Lam Sam đen mặt, hỏi tiếp:
      - Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có chuyện gì thể được cho em biết à? – Trái tim của dường như bị xiết chặt, biết câu trả lời là thế nào đây.

      Kiều Phong ngước mắt nhìn , ánh mắt dường như có phần uể oải:
      - Lam Sam, cẩn thận nên uống nhầm chút cồn.

      - … - Lam Sam thở phào nhõm: - Làm em sợ thót tim, còn tưởng định chia tay chứ. Uống cồn việc gì đâu, chỉ cần phải rượu công nghiệp… - đến đây, đột nhiên nghĩ ra: - A đúng, có phải giống như trước đây từng , nếu đụng đến cồn tính khí trở nên nóng nảy ?

      Kiều Phong gật đầu.
      - Khó trách vừa rồi nổi nóng ầm ĩ như vậy. – Lam Sam lầm bầm, vừa vừa vỗ vỗ vào cánh tay . – Nhưng dù sao trông vừa rồi cực kỳ đẹp trai đấy, hihi.

      Kiều Phong vẫn gì, tiếp tục kéo tay thẳng về phía trước.

      Lam Sam đứng cạnh , hỏi:
      - Có phải sau khi uống rượu vào tâm trạng trở nên khó chịu ?

      - Cũng phải. – lắc đầu.

      miết miết môi:
      - Vậy vì sao lại để ý đến em chứ?

      - thể nổi nóng với em được.

      Lam Sam hiểu ý . biết tâm trạng mình được tốt, ăn cũng khó nghe, cho nên cố gắng chịu đựng để chuyện với , vì muốn trút giận lên người .

      khá cảm động:
      - cần phải khách sáo với em vậy đâu, em là bạn mà, chuyện này nếu tìm em biết tìm ai đây? cần phải nhịn , cứ nhịn mãi hỏng đấy, tốt đâu…

      Hai người ngang qua sạp báo, bà bán báo nghe thấy như vậy với chàng trai, bèn đưa mắt nhìn họ với thái độ kỳ quái.

      Kiều Phong dường như có mắt vai, quay phắt đầu lại lườm, bà kia vội vội vàng vàng cúi đầu giả vờ xếp xếp lại mấy tờ báo.

      Kiều Phong nhịn được , cuối cùng dày mặt hỏi:
      - Vừa nãy vì sao lại kéo tay , mà lại kéo Tống Tử Thành chứ?

      - ngốc thế, em kéo tay ai người đó phải chịu đòn rồi, em kéo ta để thuận tiện cho đánh mà.

      Kiều Phong sửng sốt, ngờ lại nghĩ vậy, còn tưởng…

      Lam Sam giơ tay chặn cái taxi, hai người nhanh chóng trở về nhà. Lam Sam vẫn còn bận tâm về Kiều Phong nên theo về nhà . Schrodinger chạy đến cửa tiếp đón họ, vô cùng ngoan ngoãn, nó cúi đầu cọ cọ vào gấu quần Kiều Phong, chỉ trong giây lát tên tiểu thái giám kiêu ngạo biến trở thành chú mèo bé ma mãnh biết làm ấm lòng chủ nhân.

      Kiều Phong tung cú đá văng nó ra xa.

      Schrodinger…

      Lam Sam dở khóc dở cười ôm lấy Schrodinger, theo Kiều Phong tiến vào phòng khách. Kiều Phong vẫn cứ im lặng lời, trạng thái của gần giống như bị trúng thuốc mê. Lam Sam biết phải an ủi như thế nào, còn cách nào khác là đành xuất ra thủ đoạn vạn năng, tay ôm Schrodinger, tay ôm lây mặt , khập khà khập khiễng hôn .

      chiêu này hiển nhiên thể xoa dịu tâm trạng thời của để có thể lấy lại bình tĩnh, mà càng như đổ dầu vào lửa, khiến ngọn lửa bùng lên.

      Kiều Phong đột ngột đè gáy xuống, để có đường lui, lực của rất mạnh, môi ép hết sức, rồi sau đó há miệng, cắn lên môi .

      Lam Sam run rẩy, ném Schrodinger xuống đất. Schrodinger nhảy trở lại mặt đất, ngồi chồm hổm bên cạnh tò mò nhìn hai con người trước mặt.

      Kiều Phong cắn xong, lại vươn đầu lưỡi, cố sức cắn cắn mút mút đôi môi mềm mại như cánh hoa của . Đầu óc Lam Sam cũng nóng lên, kìm được mà ôm chặt lấy , ngửa cổ nghênh đón nụ hôn của . Phản ứng này của dường như lấy lòng , động tác của trở nên mềm mỏng hơn. Sau đó lại hé lưỡi tiến vào miệng , xoáy kẽ răng , nhàng tách miệng ra.

      Lam Sam kìm được mà hé miệng, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào miệng càn quấy. hôn tuy chẳng có phương pháp, chỉ hoàn toàn dựa vào bản năng cố gắng khuấy động khoang miệng , hút lấy nước bọt của , nhưng gặp đầu lưỡi linh hoạt của , thể buông tha, ôm lấy cứ thế triền miên. Lam Sam bị hôn đến mức hai chân nhũn ra, lại càng xiết chặt lấy . Kiều Phong nắm chặt lấy eo để giúp đứng vững. Tuy rằng nụ hôn này hề có kỹ xảo gì đáng nhưng cũng đủ khiến hai người ý loạn tình mê. Lam Sam nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy chính mình rơi vào vòng xoáy cực kỳ sâu thẳm, sao có thể phản kháng, cách nào để có thể tự vấn lại, chỉ có thể nương theo nó mà thôi.

      Hôn mãi hôn mãi cho đến khi cảm nhận được vật cứng cứng đặt ở dưới hông mình. Nó dường như hề an phận, ngừng ngọ ngậy người , cách qua lớp quần áo vẫn có thể truyền đến nhiệt lượng nóng bừng bừng.

      Bàn tay Kiều Phong bắt đầu trượt vào trong quần áo .

      Lam Sam chợt đẩy ra:
      - Chúng ta như vậy… là quá nhanh đó… - Mới hẹn hò ngày thứ hai lên giường rồi, phải là người tùy tiện đến vậy được đâu….

      Trong đôi mắt Kiều Phong dường như chứa ngọn lửa thiêu đốt, lại tiến tới, đè xuống ghế salon.

      đè ấn xuống, vừa hôn lên môi , vừa từ từ chạm vào eo , ngừng chạm đến từng góc cơ thể . Lam Sam sau khi giãy dụa có kết quả, còn cách nào khác hơn là đẩy vai , nghiêng đầu né tránh nụ hôn của :
      - Kiều Phong đứng dậy ! em nổi giận đó.

      Kiều Phong làm gì nữa, nhưng vẫn đứng dậy khỏi người , nhìn chăm chú, ánh mắt nóng bỏng đến mức khiến người ta dám đối diện. Lam Sam còn cách nào khác hơn là nhìn sang phía khác, nhìn thẳng vào .

      , giọng của mang theo tình ý nhàng, lại hơi khàn khàn, vừa buồn buồn, vừa như có chút tủi thân:
      - nhịn được nữa.

      - tự nghĩ biện pháp . – Lam Sam , rồi đẩy vai ra: - Chúng ta thể nhanh như vậy được….

      - Vì em khiến thể nhịn được nữa mà.

      - Hả?

      - Em rằng em là bạn , có việc gì cần tìm em tìm ai? Em còn muốn để phải nhịn, cứ nhịn mãi hỏng mất.

      - Em em em, - Lam Sam . – Hai chuyện đó khác nhau, trước hết đứng dậy .

      Kiều Phong lại như biến thành động vật sinh trưởng người , đánh chết cũng đứng dậy. ôm lấy chặt, cằm nhè cọ cọ cổ , thấp giọng :
      - Lam Sam, giúp với.

      - .

      - Giúp chút thôi, có được ? – Giọng cất lên mềm nhũn, thậm chí mềm đến mức mang theo chút vị ngọt đến ngấy người. – Giúp . – Vừa vừa nhàng chuyển động cơ thể mình.

      làm nũng, làm nũng đây mà! Lam Sam sao có thể tin được, tâm trí giờ hoảng hốt, nghĩ có thể vừa kiên trì vừa ngang ngược, nhưng nếu Kiều Phong nũng nịu !! Làm sao có thể từ chối được chứ !!

      Kiều Phong thấy dao động của . cũng biết thể dồn ép nhanh quá, cũng thấy hổ thẹn, nhưng tên lên dây, thể chịu đựng được hơn. Nhịn mãi, cuối cùng bản năng lại trỗi dậy, kéo bàn tay Lam Sam đến chỗ phương tiện gây án.

      Đúng lúc này, Schrodinger nhảy lên bàn nước, ngồi chồm hổm ở đó, hoàn toàn gây lên tiếng động, nhưng ánh mắt nó hấp háy nhìn hai người.

      Lam Sam sắp xấu hổ mà chết mất:
      - được, được, Schrodinger còn ở đây mà !

      Kiều Phong liếc xéo Schrodinger:
      - ra.

      Lam Sam: …

      Kiều Phong cúi xuống, khẽ hôn lên má , tay cởi thắt lưng, sau đó ấn bàn tay vào vị trí đó.

      Khuôn mặt Lam Sam đỏ rực như bị thiêu đốt, cực kỳ xấu hổ. Tuy vẫn thường xuyên trêu chọc Tiểu Du Thái là ai đè ai.. nhưng đấy là chỉ cho mạnh miệng vậy thôi, còn chưa bao giờ được chạm vào chỗ đó của đàn ông đâu chứ…

      Kiều Phong nhàng liếm khóe môi , giọng dần, dường như những điều linh tinh gì đó, Lam Sam lại dựa theo những lời ấy mà làm, cũng đưa lưng phối hợp với từng động tác của , hơi thở thô ráp nặng nề áp vào khuôn mặt khiến gò má lại càng nóng bừng.

      Sau khi xong việc, Lam Sam nghiêng đầu tránh sang phía khác dám nhìn thẳng vào .

      Hơi thở của vẫn chưa được bình ổn, vẫn dán khuôn mặt , dịu dàng hôn lên môi . Lam Sam chỉ cảm thấy cái gì đó dính dính, ấm ấm, định rút tay về nhưng lại đè chặt xuống.

      Cứ giằng co lúc như vậy, Kiều Phong đột nhiên kêu lên tiếng:
      - Hừ.

      Lam Sam ngạc nhiên hỏi:
      - Sao vậy ?

      - tốt rồi.

      lườm cái:
      - Em biết khỏe lắm rồi nhanh buông em ra.

      - phải chuyện này. – giải thích. – Hiệu quả của cồn hình như tan hết rồi.
      hazjk, susuB.Cat thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68: Trở về

      Kiều Phong buông Lam Sam ra, để có thể tự cử động bàn tay mình, nhưng tay còn dính cái thứ gì đó khác lắm, nên được tự nhiên, còn cách nào khác là chùi chùi cọ cọ vào vạt áo .

      ngồi dậy, khom lưng, rút tờ giấy ăn bàn, tỉ mỉ lau tay giúp .

      Lam Sam cũng ngồi dậy, đầu vẫn cúi gằm, nhiệt lượng khuôn mặt vẫn chưa hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng tăng, máu giờ đây như xông thẳng lên não khiến ù hết cả tai.

      Kiều Phong lau cách rất nghiêm túc, vì quá chăm chú nên động tác lại càng thong thả, như cẩn thận cất giữ đồ vật cực kỳ quý giá. Lam Sam sắp chết vì xấu hổ mất thôi, len lén liếc nhìn , nhận ra khuôn mặt cũng hơi ửng hồng, màu hồng hồng ấy léo dài đến tận tai.

      bĩu môi, thầm nghĩ, lưu manh trêu chọc chính là , giờ xấu hổ cũng là , ngồi đó mà giả vờ làm tiểu bạch thỏ làm gì chứ!

      Sau khi lau xong, đưa tay lên, cúi xuống hôn lên đôi bàn tay búp măng trắng ngần sạch nụ hôn, đôi mắt đẹp nửa như khép lại, đôi hàng mi dày khẽ rủ xuống, huyền diệu ấy che khuất ánh mắt dịu dàng sáng ngời của .

      Lam Sam chợt rút tay về. đứng dậy, tay cầm túi:
      - Em em em em về trước đây. – xong vội đạp gió chạy bay ngay ra cửa.

      Vì có vài nguyên nhân thể thành lời, nên Kiều Phong vẫn chưa đứng dậy khỏi salon, chỉ quay người, nhìn theo bóng lưng cao gầy của . :
      - Cám ơn em.

      Bây giờ còn cám ơn cái gì nữa chứ. Lẽ nào còn muốn trả lời câu: “ cần khách sáo.” nữa à? Lam Sam thấy kỳ quái mà, cúi gằm mặt, thèm nhìn . Tay phải vừa làm những việc như vậy, tuy Kiều Phong lau sạch nhưng vẫn chưa cảm thấy tự nhiên, nhất định cần, tự mở cửa bằng tay trái.

      vừa mở cửa ra, Schrodinger như tên trộm nấp, nháy mắt vọt tới chân , nó chắn trước mặt , ngửa lên nhìn , kêu meo meo meo meo meo bằng giọng van vỉ.

      Lam Sam vô cùng kinh ngạc, nhìn sang Kiều Phong.

      Kiều Phong giải thích:
      - Nó muốn về nhà với em đấy.

      Schrodinger:
      - Meo meo.

      Lam Sam có phần có thể lý giải được tâm trạng của Schrodinger lúc này. Tối nay hẳn tên tiểu tử này bị hai lần liên tục bị chủ nhân nó làm tổn thương đến tâm hồn rồi nhỉ, đoán là nó rất tuyệt vọng, muốn trốn nhà đây. hơi buồn cười, nhìn vào đôi mắt long lanh của Schrodinger nhìn chòng chọc vào , hỏi Kiều Phong:
      - Nếu đêm nay cho nó sang bên nhà em nhé?

      Kiều Phong đành nhìn đầy vẻ ngoài ý muốn:
      - Có được .

      - Đương nhiên là được.

      Kiều Phong giọng :
      - Em có thể thu nạp luôn cả mèo cả người được ….

      Vì hai người cách quá xa, nên Lam Sam nghe thấy :
      - gì cơ?

      - có gì đâu, em cứ mang nó , lát nữa đem thức ăn và nước uống cho mèo sang nhà em.

      gật đầu, bước ra khỏi nhà Kiều Phong, Schrodinger quả nhiên biến thành cái đuôi lẽo đẽo sau lưng .

      Lam Sam về rồi, Kiều Phong liền tắm. Khi thanh lý cơ thể sao cho sạch , nhịn được nhớ lại tỉ mỉ dư vị mình vừa được trải qua, đôi bàn tay mềm mại như xương, các ngón tay dường như chưa hề rời khỏi, lưu lại những cảm xúc ấy mãi mãi trong tiềm thức của . Vừa mới nghĩ đến máu nóng lên, tên tiểu huynh đệ nào đó lại an phận rồi, vội vàng dập tắt ngay suy nghĩ của mình.

      Tắm xong, thay quần áo ngủ, đúng hẹn sang nhà Lam Sam để đưa thức ăn cho mèo. Schrodinger chơi đùa khá là vui vẻ bên nhà , hề vì hoàn cảnh sống thay đổi mà cảm thấy bất kỳ khó chịu nào. Kiều Phong với Lam Sam vài câu, mắt lướt qua , nhìn vào Schrodinger ở trong phòng, trong ánh mắt thông tuệ của giờ chỉ còn toàn ao ước và ghen tị mà thôi.

      Ngày hôm sau Lam Sam dậy từ rất sớm, bị Schrodinger gọi dậy. Tên tiểu thái giám này nhảy lên giường , nó ngừng giơ giơ đôi móng của mình cào cào lên mặt , đánh thức dậy.

      dụi mắt, có phần sáng tỏ vì sao hàng sáng Kiều Phong đều có thể dậy sớm đến vậy.
      Sau đó Schrodinger liền bị Lam Sam ôm theo cùng đống hành lý, chân thành đuổi thẳng về nhà.

      Bữa sáng Kiều Phong làm cơm rang thịt muối cùng canh trứng, ngoài ra là đĩa hoa quả. gọt vỏ và cắt táo thành từng miếng, tỉa thành hình thiên nga, bày xung quanh những miếng cam hình cánh hoa, như những con thuyền và những chú thiên nga tung tăng bơi lội mặt nước. Xem ra tâm hồn thiếu nữ của tên tiểu tử này lại phát tác rồi, Lam Sam thầm nghĩ, trang trí đĩa hoa quả đẹp đến vậy, ai còn dám ăn nữa…

      Ăn xong bữa sáng và điểm tâm, Lam Sam cần phải vội vàng làm, từ hôm nay trở , chính thức trở thành thành viên trong đội quân thất nghiệp rồi. Ngày trước mỗi khi công việc bận rộn tưởng muốn chết muốn sóng đều cực kỳ hi vọng có thể được nhàn nhã chút, tại được rảnh rỗi trái lại cảm thấy biết nên làm thế nào.

      ngồi nhẩm tính lại tài sản của mình chút, sau đó lạnh lùng cằn nhằn:
      - Chỉ còn hơn 30 vạn thôi.

      Kiều Phong xem báo, nghe thấy vậy quay sang nhìn , hỏi:
      - Vậy là rất nhiều à?

      quá thiếu tư duy trừu tượng mà… Lam Sam tự biết mình khi đối diện để so sánh với đương nhiên chỉ là người nghèo rớt mùng tơi mà thôi, còn cách nào khác đành :
      - Ý em là tạm thời cũng phải chết đói.

      Lời này càng chẳng có lý, Kiều Phong lắc đầu:
      - Có ở đây, sao em có thể chết đói được.

      - Cái tính này, - Lam Sam cười cười, trong lòng lại vô cùng ấm áp. lát sau, thêm: - Nhưng em vẫn phải tìm việc nữa.

      Kiều Phong cất tờ bào , nghiêm túc nhìn :
      - Vì sao em nhất định phải tìm việc làm chứ?

      - gì mà kỳ cục thế, làm việc để miệng ăn núi lở à?

      - Em có thể ăn ở nhà , cần gì cứ tiếng, có thể đảm bảo được chuyện này.

      Lam Sam khoát tay:
      - Dừng lại dừng lại, phải ý em là như vậy, em biết muốn tốt cho em, nhưng em có tay có chân thể ăn bám tiêu sạch tiền của được.

      - Để bạn sài tiền của mình là nhiệm vụ của người bạn trai mà, - thẳng bằng khí thế hung hồn.

      Lam Sam :
      - Ai chứ?

      - Sổ tay “ Người đàn ông tốt” vậy.

      … Đó là cái gì thế nhỉ!

      Lam Sam lắc đầu, than thở:
      - đọc quá nhiều sách vở rồi.

      Kiều Phong hưởng thụ đó như lời động viên, đắc ý gật đầu:
      - Đó là đương nhiên cho nên em cần tìm việc làm ngay, cứ yên tâm mà tiêu tiền của , có rất nhiều tiền, em tiêu hết được đâu.

      Cuối cùng Lam Sam cũng có thể hiểu tại sao Tạ Phong Sinh Kiều Phong con dê béo, vì người này quá là chẳng coi tiền ra gì. biết nên phản bác như thế nào, thể làm gì khác hơn là đành hỏi:
      - Nếu thiếu tiền, tại sao vẫn còn làm?

      - Đương nhiên là vì để thể giá trị nhân sinh rồi, tiến bước vào nghiệp khoa học, cống hiến vì tiến bộ của nhân loại.

      Lam Sam còn lời nào để thêm. giơ ngón tay cái về phía Kiều Phong:
      - Quả là cao nhân đẳng cấp thượng thừa khí khái ngút trời, hổ là Kiều Phong nhà ta.

      Bốn chữ cuối cùng khiến tâm trạng của Kiều Phong bốc cao ngùn ngụt, xê người, áp chặt sát người , cúi xuống hôn chụt cái lên gương mặt .

      Lam Sam giơ móng vuốt đáp lại khuôn mặt :
      - Biến biến biến, em còn phải tự vấn về nhân sinh của mình đây.

      lại hề biết xấu hổ mà quấn lấy , cằm tựa vai , hỏi:
      - Tự vấn cái gì nào?

      - Em cũng muốn thể giá trị nhân sinh của mình nên em tìm việc làm.

      - thế, vậy em nghĩ công việc tiêu thụ có thể thể giá trị nhân sinh của em ư?

      - Ặc… - câu mà chính Lam Sam cũng tự hỏi.

      Kiều Phong lại :
      - chỉ thay đổi cách hỏi thôi, em cảm thấy giá trị nhân sinh của em ở vị trí nào nào?

      … - Lam Sam trầm mặc.

      - lại đổi lại cách hỏi nhé, em có lý tưởng gì ?

      Thần sắc Lam Sam ngẩn ra:
      - Em…. Khi còn bé em cũng có lý tưởng, em muốn thành nhà khoa học, vận động viên, chăn ngựa, phi công…

      - Những cái đó được tính.

      Lam Sam càng uể oải:
      - Vậy có.

      Kiều Phong sao chịu nổi tâm trạng thương tâm của , kìm được mà đè miệng xuống, vừa an ủi :
      - sao hết, vẫn có rất nhiều người sống mà chẳng hề biết đến lý tưởng của mình là gì, mặt khác có số người biết nhưng cuối cùng vì rất nhiều nguyên nhân khác nhau mà nghiệp của họ cũng chẳng hề liên quan đến lý tưởng của họ.

      - Nhưng đâu giống như vậy.

      - tương đối may mắn. Nhưng bây giờ em ở bên cạnh , có thể chia sẻ may mắn của mình với em mà. Lam Sam, phản đối việc em tìm việc làm, nhưng hi vọng rằng em có thể tìm thấy niềm vui khi làm việc. hi vọng công việc này trở thành gánh nặng đối với em, chiếm quá nhiều thời gian và sức lực của em. Dù sao sống cả cuộc đời, thú vị nhất vẫn là nên hưởng thụ quá trình sống, phải sao? Nếu có thể, đề nghị em nên làm công việc mà mình thích, mà cần cân nhắc đến yếu tố tiền bạc. Tiền quả rất quan trọng, nhưng em cũng nên phóng đại tầm quan trọng của nó. Nếu như em có công việc nào thích, em có thể ở nhà chờ đợi, cùng với . Ít nhất và em đều có thời gian vui vẻ, có phải nào?

      Lam Sam cứng họng, nhìn , sửng sốt lúc lâu, rồi mới lên tiếng:
      - Em hình như lại bị tẩy não rồi.

      Kiều Phong xoa xoa đầu :
      - chỉ đến đạo lý hết sức đơn giản, cho nên em cần phải vội vàng tìm việc làm, trước hết cứ suy nghĩ kỹ .

      gật đầu.

      Kiều Phong cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay, :
      - hôm nay phải đến trường học chuyến, buổi chiều còn bận chút việc, nên khồn nấu bữa trưa cho em được rồi.

      Lam Sam thấy hơi lạ:
      - đến trường học làm gì, phải nghỉ hè rồi à?

      - Đúng vậy, nhưng vài giáo sư trong trường muốn tổ chức hội nghị , họ chọn môn học của để thuyết trình, sau đó lấy thành tích… ừ nếu hay để bây giờ nấu bữa trưa cho em nhé?

      Lam Sam liền vội vàng lắc đầu:
      - cần đâu, cần, để trưa em đến rủ ăn, gần trường dậy có rất nhiều nhà hàng có thể rất tiện để lựa chọn.

      Kiều Phong cười cười:
      - Được.

      Hai người chuyện xong, Kiều Phong đến trường trước, hẹn buổi trưa Lam Sam đến tìm .

      Sau khi về nhà, Lam Sam lại vùi đầu vào suy nghĩ về giá trị nhân sinh của mình, càng nghĩ càng điên rồ. ra cửa mua cốc trà sữa, nhìn thấy bán đồ lạnh lại thèm, quyết tâm chối bỏ cả nửa ngày, nuốt nước bọt, cuối cùng có thể chiến thắng chính bản thân mà ăn kem, chỉ cầm cốc trà sữa về nhà.

      Về đến nhà phát tình huống ổn lắm.

      ông chú, có vẻ ngoài 50 tuổi, dáng cao ráo vừa phải, hơi mập mạp, đeo kính lão, khuôn mặt đỏ bừng, mặc cái áo blouse trắng sắn tay, quần tây màu xám, chân giày da đen. Ông chú này đứng trước cửa nhà Kiều Phong, nhòm nhòm ngó ngó vào mắt mèo, dáng vẻ hết sức kỳ dị.

      Lam Sam nhất thời cảnh giác, đầu năm nay kẻ trộm cướp đều thích đến sớm để điều tra nghiên cứu trước địa hình, người đàn ông này phải cũng vậy chứ? Tuổi cao mà sao lại vẫn còn làm những công việc như vậy? Nhưng nhìn cách ăn mặc của ông ấy rất đứng dắn, gọn gang sạch , cũng giống phường trộm cướp cho lắm…

      đến bên cạnh ông chú, để xem ông nhìn gì.

      Ông chú bỗng chợt nhận ra ánh sáng có gì đó thay đổi, vừa nghiêng đầu, nhận ra ngay có thêm người nữa đứng bên cạnh mình, ông sợ hãi kêu to: “A” sau đó nhảy sang đứng bên cạnh cửa, như bị vấp phải cái gì đẩy, nên đứng vững, thất tha thất thểu suýt ngã.

      Lam Sam vội vàng tiến đến đỡ lấy ông. cúi xuống nhìn, nhận ra vật dưới chân khiến ông ấy suýt ngã là cái vali đựng hành lý, vì nó khuất sau chân ông nên vừa nãy thể thấy được.

      Lam Sam lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

      Ông chú đứng thẳng được người dậy, vỗ ngực để bình phục lại tâm trạng vừa hoảng sợ của mình, sau đó tiếp:
      - Cám ơn cháu nhé, Lam Sam.

      Lần này đến lượt Lam Sam sợ rồi:
      - Sao chú biết cháu?

      - A, chú quên tự giới thiệu, chú là cha của Kiều Phong. – xong, ông vươn tay ra.

      Lam Sam bị dọa giật nảy mình, ngơ ngác đưa tay cầm tay ông.
      - Chú Kiều, xin chào!

      Ông hơi ngượng ngùng:
      - Cái này, chú họ Ngô….

      Lam Sam vừa xấu hổ, vừa giận bản thân:
      - Đúng đúng đúng, cháu xin lỗi, cháu quên mất… chú tìm Kiều Phong ạ? ấy ở trường học, có nhà, nếu hay chú gọi trước cho ấy vậy?

      - Chú gọi rồi nhưng nó nghe máy, chắc để trạng thái im lặng rồi. – ông Ngô , vừa lắc đầu thở dài: - Chú quên cầm chìa khóa, cứ nghĩ ở nhà Kiều Phong có chìa khóa dự phòng, lại vừa lúc nó có nhà, ai da.

      Lam Sam vội :
      - Để cháu về lấy chìa khóa dự phòng nhà Kiều Phong để mở cửa cho chú nhé, chú vào mà uống miếng nước, cất hành lý .

      - Được.

      Lam Sam liền mở cửa cho ông, giúp ông xách hành lý vào nhà Kiều Phong. để ông nghỉ ngơi trong phòng khách, còn mình vào bếp rót cho ông cốc nước, bổ hoa quả.

      Ông Ngô vừa ngồi ghế salon vừa bắt đầu vào email.

      Lão Ngô: được gặp tận mắt rồi, còn xinh xắn hơn trong ảnh nữa, rất lễ phép nhé.

      Tiểu Kiều: Em phải về nhà! Em phải về nhà! Em phải về nhà!...

      Lão Ngô: Đương nhiên! Mèo mập cũng thích con bé, sao có thể thế chứ, nó còn chẳng thèm chào đón .

      Ngô Văn: Nó cũng thích con. = =

      Tiểu Kiều: Cũng thích mẹ ... QAQ.


      Chương 69 : Uy hiếp

      Lam Sam thầm đoán , nếu chú Ngô đây biết chút về , hẳn ông cũng biết chuyện là bạn Kiều Phong rồi nhỉ. ngờ rằng được gặp cha của Kiều Phong trong tình huống như vậy, hoàn toàn có bất kỳ chuẩn bị nào trước hết và cũng hề có Kiều Phong ở bên cạnh để dẫn dắt. Cuộc gặp mặt này quá đột ngột nên ít nhiều cảm thấy mất tự nhiên.

      Ông Ngô khẽ nhấp hớp nước, cắn miếng dưa hấu do Lam Sam tự cắt , ông thấy Lam Sam ngồi thẳng lưng ghế salon với tư thế tiêu chuẩn giống hệt như khi tham gia phỏng vấn, ông cũng hiểu tâm trạng khẩn trương khó có thể tránh khỏi của còn ít tuổi khi lần đầu tiên phải đối mặt với ông , nên ông lập tức pha trò:
      - Cháu có vẻ rất quen thuộc với nơi này nhỉ, thường tới đây đúng ?

      - Khụ -Lam Sam ngượng quá mất. - Cháu ở ngay căn sát vách thôi ạ.

      Ông Ngô đương nhiên biết chuyện ở ngay sát vách rồi , trước đó họ tra xét thấu đáo mọi thông tin về Lam Sam qua email. Ông lại đặt cốc nước xuống , hỏi tiếp :
      - Hôm nay cháu phải làm à ?

      lại càng ngượng hơn :
      - Cháu mới vừa thất nghiệp.. còn tìm việc làm mới ạ.

      Tất nhiên gia đình họ từng bát quái về tin tức quan trọng như vậy rồi, ông Ngô thầm thở dài nhưng khuôn mặt vẫn bất động thanh sắc:
      - Ừ, cháu còn trẻ tuổi, còn nhiều cơ hội để thử sức nhiều lần.

      Lam Sam gật đầu. Tiếp đến ngược lại hỏi thăm ông về những hiểu biết của ông khi ở Nhật Bản, hai người đều là những người tương đối mau mồm mau miệng nên góp phần tạo nên bầu khí trò chuyện tương đối vui vẻ.
      Hàn huyên lúc, Lam Sam gọi lại cho Kiều Phong, đầu dây bên kia vẫn thấy có trả lời, đành phải để lại tin nhắn cho .

      Ông Ngô đứng dậy mở vali hành lý, bên trong đó như của hàng tạp hóa cất ít thứ đồ, đồng thời cũng có hộp quà được bọc lại hết sức đẹp đẽ, thậm chí còn có thắt nơ. Ông đưa hộp quà đó cho Lam Sam.
      - biết cháu thích gì nên chú mua vài món hy vọng là cháu thích.

      - Cho, cho cháu ư? - Lam Sam khá bất ngờ.

      Ông cười :
      - Đương nhiên rồi, mau nhận cháu.

      Lam Sam nhận hộp quá bằng cả hai tay. Trong lòng dâng lên niềm cảm động nho . mới ở bên Kiều Phong có vài ngày mà cha người ta trở về từ đất nước Nhật Bản xa xôi cố ý mua quà tặng rồi, cần biết bên trong đó là món quà như thế nào , chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy thành ý của người tặng. Nghĩ đến đây, nở nụ cười rạng rỡ:
      - Cháu cám ơn chú ạ.

      - Khách sáo thế làm gì. - Ông Ngô cười ha hả, ông quay lại cất đồ đạc vào vali, cùng lúc đó ông phát ra trong đó có thứ "bị đánh rơi" chính là chiếc chìa khóa.

      Ông cầm chìa khóa lên thở dài:
      - Ai chà, già rồi già rồi, đúng là già rồi.

      Lam Sam cười :
      - Cháu cũng hay vứt bừa bãi, nhiều khi cần tìm mà chẳng thấy đúng là phiền phức.

      Ông Ngô gật đầu. Đúng lúc đó điện thoại của ông vang lên, con trai cả của ông gọi đến. Ông Ngô lúc đó mới bảo Ngô Văn lái xe đến đón mình về.

      Lam Sam định mời ông Ngô ăn nhưng ông phất tay hẹn lần khác, thể làm gì khác hơn là giúp ông mang hành lý và tiễn ông đến cổng tiểu khu. Lúc này xe của Ngô Văn đỗ sẵn trước cổng tiểu khu đón ông. Sau khi ông Ngô ngồi lên xe còn hạ cửa kính xuống vẫy tay chào Lam Sam.

      Lam Sam đứng ngoài xe vẫy chào ông, ánh mắt luôn dõi theo cho đến khi xe khuất hẳn.
      Last edited: 16/6/15
      susuB.Cat thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngô Văn vừa lái xe vừa hỏi cha mình:
      - Thế nào rồi?

      Ông Ngô gật đầu:
      - Là tồi đâu.

      - Cho nên mới mắt nhìn người của con cực kỳ chuẩn mà , cha cứ yên tâm . - Ngô Văn có phần đắc ý , lại tiếp: - phải con gì cha đâu nhưng cha cũng nóng lòng qúa rồi , sao ko để mẹ con về rồi cùng đến gặp ấy sau chứ.

      - Em trai con 25 tuổi mới lần đầu tiên kết giao với bạn đấy , thế nên cha mới hiếu kỳ nhé.

      - Cái gì mà lần đầu tiên chứ, cái người nó kết giao lần trước bên Mỹ sao?

      Ông Ngô cười hừ hừ:
      - Cái đó mà cũng gọi là bạn được à?

      - Cũng đúng. - Ngô Văn gật đầu lại nghĩ đến cái phương thức chọn bạn khác người kia của Kiều Phong nên mới chọn ra cái thể loại bạn khác người như thế chứ... tên tiểu tử thối này dùng hành động thực tế để chứng minh cái gọi là " tự tìm đường sao phải chết".

      Ngay lập tức Ngô Văn lại hỏi:
      - Mà cha lại vội đâu mà gấp vậy? Sao theo hai đứa nó ăn chực bữa cơm?

      Ông Ngô trừng mắt lườm :
      - Cha mà là người biết nhìn trước nhìn sau thế à? đến đột ngột lại kiếm cớ ko chịu , dọa con nhà người ta sợ sao.

      - Cha chẳng qua là sợ mẹ con biết mắng cha thôi. --Ngô Văn toạc luôn chân tướng .

      Ông Ngô thở phì phò , mũi hướng lên trời rất chi là thèm. Ngô Văn cũng thèm phân cao thấp với cha mình nữa, đỗ xe lại ven đường , đăng nhập vào group gia đình email.

      Ngô Văn: Tình hình mới nhất, cha nằng nặc đòi Lam Sam đưa ăn cơm.

      Tiểu Kiều: Hả hả

      Đại Ngô: Đâu có mà.

      Tiểu Kiều: Chờ em về .

      Đại Ngô: Uh

      Ngô Văn cất di động liếc nhìn cha mình:
      - Cha à cha cực kỳ cực kỳ cực kỳ cực kỳ có tiền đồ đấy.

      - Có ai ăn với người lớn như con , lái xe .

      Ngô Văn đưa cha mình về thẳng nhà , ông Ngô lấy từ trong vali hành lý ra món quà ông mua cho . Tuy đứa con này luôn khiến ông được thoải mái nhưng tốt xấu gì cũng là con ông ,cũng chẳng phải là ông nhặt được đâu chứ , nên chung là vẫn nên mua cho nó món quà.

      Ngô Văn mở hộp quà ra , thắc mắc:
      - Cái gì thế này cha? Sushi? Có loại sushi to như thế này cơ à? Đây sao giống bánh bao nhân thịt thế...

      - Đây là loại điện thoại để bàn có hình sushi. Con chả muốn đặc sản quốc thổ Nhật Bản còn gì...- Ông Ngô giải thích.

      Ngô Văn thâm trầm liếc nhìn cha mình chắc chắn mà hỏi:
      - Ở trong đầu có gì đấy cha?

      Lão Ngô tức giận trợn cả mắt lên :
      - phải thế con cho là thế nào? Nghĩ gì thế hả? Cha mà đứng đắn như con à?

      - Vậy là tốt rồi .- Ngô Văn cất cái di động để bàn rồi mới : .- Xin cảm ơn cha, người đúng là cha ruột con.
      B.Catsusu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :