1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan (Trọng sinh) (Cuốn III - C40) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cuốn II Kinh biến – Phong Vân khởi

      Chương 8 Kế trong kế

      Editor : ** ss Gà **



      **************************************

      “Thiếp đều là !” Tứ di nương sửng sốt, dường như biết nên cãi lại thế nào, nhưng trong mắt lãnh ý càng phát ra dày đặc, lúc trước lão gia chính là che chở mẹ con hồ ly tinh này, mới khiến cho Ngọc nhi oan uổng mà chết, nàng sao có thể buông tha cho cơ hội báo thù tốt này.

      “Tam di nương, tâm ngươi nham hiểm a, ai cũng ràng là quần áo Nhị di nương bị trà làm ướt, quần áo ngươi đột nhiên cũng ướt, nguyên lại ngươi là tâm tư ác độc, ngươi hãm hại phu nhân, lại lấy mệnh lão thái thái đùa giỡn, tâm ngươi đến tột cùng làm từ gì!” Lục di nương bên cạnh mở miệng, tuy quở trách Tam di nương, nhưng là đem tình trải qua ra.

      “Tam di nương, ngươi có gì để ?” Nạp Lan Diệp Hoa liếc mắt nhìn Tôn ngự y, mở miệng hỏi, nay nhân chứng vật chứng đều có, há có thể làm cho nàng chống chế, nhưng Nạp Lan Diệp Hoa là biết, Tam di nương nhất định là có chút thủ đoạn, bằng cũng sinh tồn được trong cung nhiều năm như vậy, chỉ cần nàng lý do, vô luận hay giả, đều giúp nàng!

      “Thiếp lời nào để !”Tam di nương lắc lắc đầu, nhàng khụ tiếng, trong mắt vẫn còn vương lệ, “Thiếp hầu hạ lão gia nhiều năm, cuối cùng rơi xuống kết cục như vậy, Ninh nhi còn , chỉ cầu các ngươi buông tha cho nàng, thiếp vô cùng cảm kích!”Tam di nương xong liền hướng các di nương quỳ xuống, vốn khuôn mặt bình thường thể bình thường hơn, nay nhìn lại làm cho người ta đau lòng.

      “Ngươi làm cái gì vậy, ngươi có khổ tâm gì ra ta nhất định làm chủ cho ngươi!” Nạp Lan Diệp Hoa định nâng Tam di nương dậy, nhưng thấy Tôn ngự y nhìn vào chằm chằm, cưỡng chế xúc động trong lòng ngồi im tại chỗ.

      “Thiếp trước tạ ơn lão gia thương , nay muôn miệng lời, thiếp hết đường chối cãi, câu ra chỉ càng thêm tội, thiếp nay chỉ có cái chết mới khiến người hết giận, hy vọng thiếp chết khiến cho thủ đoạn dơ bẩn kia cũng biến mất khỏi tướng phủ!” Tam di nương cúi đầu rơi lệ, chưa bao giờ gặp qua Tam di nương chuyện, ngay thường nàng cũng trầm mặc ít lời, làm cho người ta bỏ qua nàng nhiều năm như vậy, đúng là vẫn còn lộ ra diện mạo thực!

      “Tam di nương lời này có ỳ gì, mọi người bất quá là đem chân tướng tình ra thôi, chẳng lẽ Tam di nương có thể xuất ra vải thô trầm năm của ngươi sao, hay vẫn là cảm thấy quần áo ngươi cũng có ướt mà là chúng ta nhìn nhầm rồi, hay là có ai chứng minh ngươi có tiến vào phòng ở mẫu thân, có chạm vào gối đầu của mẫu thân!” Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng cười, ở trong mắt mọi người là nàng thế tất phải đưa Tam di nương vào chỗ chết, Tứ di nương cùng Lục di nương lại nghi ngờ, nhưng Nạp Lan Tĩnh biết nàng muốn phải điều này, nếu Tam di nương chết, Nạp Lan Diệp Hoa giận dữ, chính mình vội vàng ứng phó Nạp Lan Diệp Hoa, mà Nhị di nương có thể nhân cơ hội lung lạc lòng người, dù sao so với Tam di nương thể gặp người khác, Nhị di nương càng tính nguy hiểm hơn!

      “Đại tiểu thư cái gì là cái đấy, thiếp lời nào để , trắng ra thiếp chẳng qua là nô tai, nếu đại tiểu thư muốn thiếp chết, thiếp cũng thế sống thêm!” Tam di nương cúi đầu, Nạp Lan Ninh vội òa khóc ,”Di nương, Ninh nhi cho người chết, cho người chết!” Khuôn mặt tròn tròn đáng nay mặt toàn nước mắt, bộ dáng rất đáng thương!

      “Ngươi cho di nương chết, ngươi chính là muốn tổ mẫu chết sao?”Chính là di nương ác độc của ngươi làm hại tổ mẫu đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, về sau nàng phải là di nương ngươi!” Nạp Lan Tĩnh hốc mắt đỏ lên, mạnh mẽ ngăn Nạp Lan Ninh, lộ ra cổ tay.

      Tôn ngự y thấy vết bầm cánh tay Nạp Lan Ninh, đáy mắt kinh ngạc, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, suy nghĩ tới cái gì đó.
      “Tĩnh nhi, Ninh nhi dù sao cũng là lo lắng cho Tam di nương, ngươi làm vậy muốn làm nàng sợ sao?” Nạp Lan Diệp Hoa cũng bất chấp, chạy nhanh kéo Nạp Lan Ninh lên, dấu vết ngăn trở ánh mắt của Tôn ngự y nhìn.

      “Lão gia, thiếp chết đền đủ tội, chỉ hy vọng lão gia có thể đối xử tử tế với Ninh nhi, cuộc đời này thiếp coi như sống uổng!” Tam di nương tựa như thương tâm khóc, nhưng như trước mặt nhìn ra biểu tình gì, giống như khuôn mặt kia phải của nàng, bất cứ lúc nào cho tới bây giờ đều có biểu tình khác, toàn dựa vào đôi mắt kia, thể nàng vui hay giận.

      “Tam di nương ngươi cũng nhận tội, chân tướng coi như ràng!” Đứng bên cạnh, Nạp Lan Khuynh lạnh lùng lên tiếng, nàng nhìn Nạp Lan Diệp Hoa che chở cho mẹ con các nàng, trong lòng khó chịu, trước kia lão thái thái Nạp Lan Diệp Hoa người nào thương nàng nhất, nhưng từ khi Nhị di nương bị đóng cửa trong từ đường, đột nhiên phát vốn thương nàng chút nào, nàng ghen tỵ, ghen tỵ Nạp Lan Tĩnh cho dù được Nạp Lan Diệp Hoa đau quan hệ gì, người ta có ngoại tổ phụ cường đại, có thân phận cao quý, cao quý đến mức Nạp Lan Diệp Hoa cũng động chạm được, nàng ghen tỵ, ghen tỵ Nạp Lan Ngọc có di nương vô cùng thương, nàng ghen tỵ, ghen tỵ Nạp Lan Ninh được bảo hộ tốt như vậy, đến bây giờ mọi người mới hiểu Nạp Lan Diệp Hoa là thương nhất Nạp Lan Ninh, mà chính mình mỗi ngày hao tổn tâm cơ, cố ý lấy lòng, ở trong mắt bọn họ rốt cuộc là thứ gì!

      “Người khác đều có thể chỉ trích ta, chỉ có hai người các ngươi là có tư cách ta nửa câu!” Tam di nương đột nhiên lạnh giọng, ánh mắt trừng trừng nhìn Nạp Lan Khuynh, giống như Nạp Lan Khuynh hãm hại nàng!

      “Tam di nương lời này có ý gì, đừng quên ta là tiểu thư tướng phủ, ngươi bất quà là nô tài!” Nạp Lan Khuynh trầm giọng , có lẽ nếu là trước kia đụng tới chuyện như vậy nàng nàng khóc lóc cầu Nạp Lan Diệp Hoa làm chủ, nhưng hiên tại nàng , nguyên lai trước kia chẳng qua là thủ đoạn Nạp Lan Diệp Hoa bảo vệ Nạp Lan Ninh.

      “Khuynh nhi, ngươi thế nào , trước mặt trưởng bối nhiều như vậy còn đến lượt ngươi chuyện!” Nạp Lan Diệp Hoa thanh lạnh lùng , trước kia cảm thấy Khuynh nhi là đứa nhu thuận, sao lại còn có mặt ương ngạnh, thực làm kinh ngạc!

      Nạp Lan Khuynh lui ở bên gì, trong mắt ghen tỵ càng phát ra ràng, vì sao, Nạp Lan Tĩnh có thể ở trong này chuyện, Nạp Lan Ninh giả đáng thương, còn được Nạp Lan Diệp Hoa kéo tới bên người, dựa vào cái gì chính mình liền khiến Nạp Lan Diệp Hoa ghét bỏ, nàng hận, hận ông trời, hận mọi người, vì sao đối xử với nàng bất công!

      “Lão gia, Khuynh nhi chẳng qua là đau lòng lão thái thái, độc phụ này đến lúc này còn giả trang nhu nhược đáng thương!” Nhị di nương trầm mặt, nhìn thấy nữ nhi bị Nạp Lan Diệp Hoa
      Răn dạy, trong lòng thoải mái, ánh mắt trừng Tam di nương, tiện phụ này ngày trước bị mình kìm chế, nơi có mình đến lượt nàng mở miệng, huống chi lớn tiếng chuyện với nữ nhi của mình, nay chính mình bị phạt trong từ đường, tiện phụ này biết sử dụng mi thuật gì khiến cho Nạp Lan Diệp Hoa sủng ái nàng như vậy!

      “Nhị di nương, người khác đều có thể ta, chỉ có ngươi có tư cách, chẳng lẽ ngươi muốn ta đen chân tướng ra sao?” Tam di nương lớn tiếng , nhưng ra cho Nạp Lan Diệp Hoa đường hy vọng.

      “Chân tướng , mau, mau ra!” Nạp Lan Diệp Hoa kéo Nạp Lan Ninh ở bên người, lần nữa ngồi tại ghế chủ vị.

      “Chân tướng , bất quá là độc phụ ngươi hãm hại phu nhân thôi!” Nhị di nương biết vì sao người đánh rùng cái, trong lòng hoảng sợ, cảm thấy phát sinh ra chuyện hay.

      “Tốt, đến bây giờ ngươi còn khăng khăng mực nhận, vậy đừng trách ta!” Tam di nương gằn giọng : “Bẩm lão gia, hung thủ hại lão phu nhân, hãm hại phu nhân kỳ chính là Nhị di nương!” Tam di nương xong lấy tay thẳng tắp chỉ vào mặt Nhị di nương.

      “Ngươi bậy!” Nhị di nương kinh hãi, chạy nhanh quỳ xuống, “Cầu lão gia minh giám, thiếp quả quyết phải người ngoan độc, huống chi ngày thường lão thái thái đối xử với thiếp tốt như nữ nhi thân sinh, thiếp nào có thể làm chuyện bằng cầm thú, cầu lão gia tin tưởng thiếp, đừng tin vào lời gièm pha của người khác!”

      “Ngươi có chứng cớ chứng minh Nhị di nương là hung thủ?” Nạp Lan Diệp Hoa trầm giọng hỏi, căn bản muốn để ý đến Nhị di nương, nay quan tâm nhất là Cung thị và Tam di nương xảy ra chuyện, còn hung thủ đến tột cùng là ai cùng có quan hệ.

      “Bẩm lão gia, Nhị di nương cũng vào phòng ở phu nhân, sau đó thiếp mới vào, liền nhìn thấy Nhị di nương đặt vật đó dưới gối phu nhân, thiếp muốn nhìn chút đến tột cùng là vật gì liền bị Tứ di nương nhìn thất, chính là vậy!”Trong mắt Tam di nương tựa hồ có ý đùa cợt.

      “Ngươi bậy, lão gia, nàng bậy, thiếp căn bản hề động qua gối đầu trong phòng ở phu nhân!” Nhị di nương nhanh chóng sáng tỏ, ánh mắt liếc về Nạp Lan Tĩnh, ngày ấy Nạp lan Tĩnh cùng nàng, cho nàng đợc sủng ái nhất chính là Tam di nương, giếng nước độc kia cũng là Tam di nương hạ, mục đích của nàng chính là muốn được Nạp Lan Diệp Hoa độc sủng, mà Cung thị cũng là nàng động tay chân, nàng liền đem tâm tư đặc ở người di nương, kỳ trong lòng nàng là tin, nhưng xem ra hôm nay cũng phải là như vậy sao. Tam tiểu thư bị nàng giết, bụng Lục di nương cũng bởi nàng mà còn, nay lại bày kế hãm hại mình, mà xem tâm tư lão gia toàn bộ bị nàng mê hoặc, nếu chính mình xảy ra sơ xuất gì, kế tiếp ngộ nhỡ có hay liên lụy đến nữ nhi, nghĩ đến đây toàn thân Nhị di nương đều lạnh lẽo!

      “Hừ! Nhị di nương đó là thiếp bậy sao? Chẳng lẽ ngươi có thể chứng minh ngươi có tiến vào phòng phu nhân, ngươi có thể chứng minh ngươi có chạm vào gối phu nhân sao?” Tam di nương lạnh lùng , dùng lời Nạp Lan Tĩnh chặn lời Nhị di nương, Nhị di nương có thể phía sau có nha đầu theo, nhưng nha đầu là người của nàng, lời nha đầu tất nhiên thể tin, cho nên Tam di nương đoán chắc rằng có chứng cớ gì chứng minh nàng trong sạch!

      “Lão gia, thiếp trong sạch, thiếp có lý do hãm hại phu nhân a!” Nhị di nương nhịn được rơi lệ, nghĩ muốn Nạp Lan Diệp Hoa niệm tình cũ trước kia mình tận tâm hầu hạ , chớ nên tuyệt tình.

      “Đúng, ngươi có lý do hại lão phu nhân, nhưng ngươi có lý do hãm hại phu nhân, ai cũng biết lúc trước ngươi vào từ đường là vì phu nhân, ngươi ra khỏi từ đường hãm hại phu nhân cũng là vì nguyên nhân này!” Tam di nương đều là , hơn nữa ai cũng biết, Nhị di nương trước kia thường xuyên cùng Cung thị phát sinh xung đột!

      “Đây là ngươi suy đoán, chuyện này là do ngươi tìm hiểu, đừng quên ta co chừng mực!” Trong lòng Nhị phu nhân tức giận, nàng cũng nghĩ đối phó Cung thị, nhưng phải tại.

      “Ngươi lại buồn cười, vải thố này chỉ có lễ vật mới có, từ đường là chỗ nào, là nơi thờ cúng tổ tiên Nạp Lan gia, lư hương vải thô này ngươi nào có thiếu, nếu muốn biết tình đến tột cùng là như thế nào, xem vải thô còn tại từ đường là biết ngay!” Tam di nương cười lạnh, sai vải này từ đường thiếu, các chủ tử dâng hương bái tổ, từ đường tích biết bao nhiêu năm, có khối vải dùng ba năm cũng ngạc nhiên!

      ……………………………..
      Last edited by a moderator: 5/3/15
      thienbinh2388, xuxubungbu, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    2. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      viết thư k cần mua temaaaaaaaaaaaaaaaaa

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cuốn II Kinh biến- Phong vân khởi

      Chương 9 Ác có ác báo

      Editor : ** ss Gà **



      ***************************************

      “Tam di nương rất đúng, nếu từ đường vải thô còn đó, phải hay Tam di nương thừa nhận là chính mình trong tâm tồn tại ý đồ xấu xa?” Nhị di nương lấy lại bình tĩnh, trong lòng tuy hoảng loạn, nhưng mặt nhìn ra manh mối.

      “Nhanh từ đường xem!” Nạp Lan Diệp Hoa mới quản nhiều như vậy, đáp lời thay Tam di nương, nhanh chóng sai người qua từ đường kiểm tra.

      Trong lòng Nhị di nương chợt lạnh, nàng tận tâm hầu hạ Nạp Lan Diệp Hoa, tranh đoạt nhiều năm như vậy, ngờ thế nhưng khẩn cấp, muốn nàng chết mới cam tâm sao?

      “Chậm , phụ thân, nếu Tam di nương muốn nhìn vải thô trong từ đường, tất nhiên cũng phải phái người nhìn vải thô trong phòng của nàng, mới có thể khiến người tin phục, để tránh cho có người động tay động chân, nữ nhi đề nghị để Nhị muội cùng Tứ muội cùng qua xem xét!” Nạp Lan Tĩnh cười yếu ớt đứng ra chuyện, ánh mắt đảo qua Nạp Lan Khuynh, Nạp Lan Khuynh tất nhiên là cười cảm kích, trong lòng nàng Nạp Lan Tĩnh làm như vậy là giúp chính mình, tuy các nàng trong lúc đó là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nhưng rốt cuộc mặt là muốn qua.

      “Người này đều là người của ta, chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta thiên vị Tam di nương?” Nạp Lan Diệp Hoa tức giận nhíu mày, trong lòng có tính toán, vô luận từ đường có vải thô hay , đều làm cho nó biến mất, khiến cho chuyện này còn manh mối.

      “Phụ thân công tư liêm minh, nữ nhi dám hoài nghi!” Nạp Lan Tĩnh phất tay, lui sang bên, bất đắc dĩ nhìn Nạp Lan Khuynh, nàng dĩ nhiên hết sức, nay quan trọng hơn là Nạp Lan Diệp Hoa sủng ái Tam di nương, chính nàng vô lực thể làm gì!

      “Lão gia, dù sao cũng là cho hai tiểu nha đầu theo, Tĩnh nhi làm tưởng tỷ tự nhiên hy vọng thiên vị ai!” Cung thị mất hứng vì Nạp Lan Diệp Hoa răn dạy Nạp Lan Tĩnh, lên tiếng , mặt hướng Tôn ngự y cười, “Trong nhà yên, khiến Tôn ngự y chê cười!”

      Nạp Lan Diệp Hoa đột nhiên hoàn hồn, bên cạnh này còn có Tôn ngư y, chính mình tự nhiên thể quá mức, mặt bị kiềm hãm, mới chậm rãi khôi phục vẻ mặt lúc trước.

      “Tướng gia phu nhân khách khí, lão phu bất quá là phụng mệnh Thái hậu nương nương đến trị liệu cho lão phu nhân, chỉ hy vọng tướng gia phu nhân có thể tìm ra kẻ xấu, đừng làm cho nàng về sau lại làm xằng làm bậy!” Trong lời Tôn ngự y đều thể hết mặt, từng ý rành mặt, đây là chuyện nhà tướng phủ, cùng quan hệ, tùy vào tướng gia cùng phu nhân xử lý, nếu Thái hậu nương nương hỏi nguyên nhân bệnh, tất nhiên là phải bẩm báo, cho nên, Nạp Lan Diệp Hoa mới bận tâm đến Tôn ngự y!

      “Đúng là như thế, nhưng ra ta lo lắng, phu nhân vậy, liền để Ninh nhi cùng Khuynh nhi đều cùng qua !” Nạp Lan Diệp Hoa cười, là Cung thị đề nghị, ở trước mặt vãn bối mất mặt mũi cũng vì đại cục chung!

      “Dạ!” Nạp Lan Khuynh cùng Nạp Lan Ninh thi lễ, lui xuống!

      “Tôn ngự y, mẫu thân ta…. bệnh này!” Nạp Lan Diệp Hoa nhìn tình hình có chút xấu hổ, tìm đề tài khác .

      “Tướng gia yên tâm, châm hình nhân hại người rút ra, nghĩ đến chắc sao, quá lúc nữa ta lại bắt mạch cho lão phu nhân, rồi mới có kết luận!” Trong lòng Tôn ngự y dường như sáng tỏ, Nạp Lan Diệp Hoa bất quá là biết gì, cũng trầm giọng hòa theo, chính là bầm tím người Tứ tiểu thư, làm nghề y bao nhiêu năm nay chưa bao giờ gặp qua, chỉ nghe sư phó từng đến, chờ sau khi hồi cung tìm sách nghiên cứu, liền có đáp án!

      “Vậy, làm phiền Tôn ngự y!”Moi người ngồi thêm lúc, người phái mới trở về.
      Chỉ thấy sắc mặt Nạp Lan Khuynh khó coi, còn mặt Nạp Lan Ninh có biến hóa gì.

      “Lão gia!” Trong tay gia đinh đưa vật gì đó cho Nạp Lan Diệp Hoa, đó là vải thô lấy trong phòng Tam di nương, nhìn qua ngoài tháng, tự nhiên thể là Tam di nương, mà vải thô trong từ đường lại tìm được!

      “An thị! Ngươi còn gì để ?” Nạp Lan Diệp Hoa đột nhiên thay đổi sắc mặt, ngày thường thời điểm cao hứng gọi khuê danh Nhị di nương, nay lại hô họ của nàng, nguyên do trong đó mọi người đều ràng!

      “Phụ thân, tổ mẫu đối xử với di nương như nữ nhi chính nàng sinh, di nương quả quyết hạ độc thủ, chắc chắn là có người hãm hại, Tam di nương, là ngươi đúng hay !” Nạp Lan Khuynh chạy nhanh quỳ xuống, ánh mắt hung hăng lườm Tam di nương, Nhị di nương hạ độc thủ như vậy, trong lòng nàng tự nhiên đều biết, nay vải thô trong từ đường cánh mà bay, mà trong khoảng thời gian này cũng chỉ có Nhị di nương ở từ đường, thủy chung chuyện này cùng Nhị di nương thoát được có can hệ!

      “Khuynh nhi, đừng làm mất thân phận của ngươi!” Nạp Lan Diệp Hoa lạnh lùng xong, ánh mắt ghét bỏ nhìn Nạp Lan Khuynh, thân mình khỏi đứng lên, che chở cho Tam di nương.

      Hết thảy đều dừng trong mắt Nhị di nương, trong lòng nàng ngẩn ra, cả đầu đều vang lên lời Nạp Lan Tĩnh , tại, sủng ái nhất Tam di nương, sủng ái nhất Tam di nương, giống như thanh ma quỷ, gắt gao quanh quẩn trong đầu Nhị di nương, nàng hoảng hốt nghĩ đến Nạp Lan Ngọc chết thảm, nghĩ đến Lục di nương tuyệt vọng, trong lòng nàng hiểu sao cảm thấy sợ hãi, nàng sợ hãi, sợ hãi Khuynh nhi của nàng cũng có kết cục như thế!

      “Lão gia, thiếp đáng chết, là thiếp nhất thời hồ đồ nghĩ hãm hại phu nhân, đều là thiếp đáng chết, cầu lão gia trách phạt Khuynh nhi!” Nhị di nương mạnh mẽ quỳ mặt đất, Nạp Lan Khuynh nghe thế trong lòng cả kinh, dám tin nhìn Nhị di nương, nàng sao có thể thừa nhận? căn bản là phải Nhị di nương làm, liền là Nhị di nương là, đến chết thể nhận, nay nàng xem ràng, Nạp Lan Diệp Hoa đối với Tôn ngự y có điều cố kỵ, chỉ cần Nhị di nương chết thừa nhận, Nạp Lan Diệp Hoa thể làm gì, hơn nữa từ đường cũng phải chỉ có Nhị di nương có thể tới, mỗi ngày đều có nha đầu đưa cơm, nếu điều tra kỹ càng, ai biết xuất chuyện xấu gì.

      “Di nương, ngươi có phải bị người uy hiếp, di nương ngươi chớ có láo, có chuyện gì ra phụ thân đại nhân vì ngươi làm chủ!” Nạp Lan Khuynh chạy nhanh đối với Nhị di nương , hy vọng Nhị di nương có thể phản chứng, việc này còn có thể quay đầu.

      “Ngươi tránh ra, chớ vì độc phụ này cầu tình!” Nạp Lan Diệp Hoa cước đá văng Nạp Lan Khuynh, ánh mắt thẳng tắp trừng Nhị di nương.

      “Khuynh nhi!” Nhị di nương cả kinh, vội vàng qua xem Nạp Lan Khuynh có thương tổn , trong lòng càng thêm kiên định, “Lão gia, thiếp là bị người sai khiến, là nàng, là nàng uy hiếp thiếp, nàng nếu thiếp làm như vậy giết Khuynh nhi, giống như nàng giết Ngọc nhi!” Nhị di nương giơ tay chỉ hướng Tam di nương.

      “Bà điên ngươi bậy bạ cái gì, người tới, đem độc phụ này kéo xuống cho ta!” Nạp Lan Diệp Hoa cả kinh, nghĩ tới Nhị di nương còn có chiêu này, nhanh chóng dùng ánh mắt sai sử, Nhị di nương còn muốn thêm liền bị gia đinh lấy tay che miệng, thô bạo kéo .

      “Phụ thân đại nhân, Ngọc muội là chết ở trong tay nàng, nay nàng lại muốn hại chết di nương, nàng tâm tư ác độc, người thường thể so sáng!” Nạp Lan Khuynh nghĩ giữ chặt Nhị di nương, nhưng bị gia đinh kéo sang bên, mắt xem thấy Nhị di nương càng kéo càng xa, trong lòng sốt ruột, mạnh mẽ đứng dậy, chỉ vào Tam di nương liền ra những lời trong lòng.

      Ba!

      Chỉ nghe tiếng vang lên, Nạp Lan Diệp Hoa cho Nạp Lan Khuynh cái tái mạnh, Nạp Lan Khuynh chịu được, thân mình té mặt đất, “Ngươi đồ nghịch nữ, chuyện Tứ muội ngươi phủ Doãn đại nhân có kết luận, há có thể tùy ngươi ở trong này bậy!” Nạp Lan Diệp Hoa lạnh giọng mắng, tiểu thư chết trong phủ, chuyện trôi qua, lại , Nạp Lan Ngọc vì sao mà chết, phủ Doãn sao lại điều tra, bất quá là mặt ngoài diễn trò, còn phải Nạp Lan Diệp Hoa định đoạt.

      “Người tới, Nhị di nương tâm tư ngoan độc, tội chết muôn lần, lập tức điển tỉnh! Từ nay về sau nàng là người Nạp Lan gia!” Nạp Lan Diệp Hoa xong người khác cả kinh, tuy biết rằng Nhị di nương có kết cục tốt, nhiều nhất là quất rơi vào lưng, cuối cùng trả về phủ An Thuận Hầu, nếu An Thuận Hầu niêm tình cũ, Nhị di nương có thể vào tổ mộ yên nghỉ, mỗi khi lễ mừng năm mới tới hậu nhân cũng có nơi tế, điển tỉnh này là đem người vẫn còn sống, dùng đất lấp lên, đến thời điểm Nhị di nương sống chịu tội, chờ đem đào lên, ngày sau cũng biết Nhị di nương đến tột cùng là chết ở địa phương ào, tương lai Nạp Lan Khuynh cũng có nơi tế.

      “Phụ thân, ngươi sợ tổ phụ tới tìm ngươi sao?” Nạp Lan Khuynh trong lòng hoảng hốt, hai mắt tràn đầy tơ máu, nàng từng vô số lần lợi dụng Nhị di nương, biết nàng bị người hạ độc còn muốn lợi dụng nàng, mà thời điểm khi biết nàng chết , rốt cuộc là trời tính, trong lòng vô cùng sốt ruột.

      “Nhị tiểu thư, tổ phụ ngài chính là Cung tướng quân, nay Nhị di nương làm chuyện ác cùng Cung tướng quân có quan hệ gì? Nếu là tìm đến cửa, cũng là vì phu nhân đến trừng phạt ác phụ này.” Lục di nương mắt nhìn Nhị di nương đại thế mất, trong lòng tự nhiên để Nạp Lan Khuynh vào trong mắt, nay đứa của nàng oan uổng mà chết, trong lòng lại thể muốn người khác tốt, ước gì người khác so với nàng càng thê thảm hơn, huống chi nay Nhị di nương còn, Nạp Lan Diệp Hoa lại cũng Nhị di nương hề là người Nạp Lan gia, đó là đem nàng đưa ra khỏi phủ, mà tự nhiên Nạp Lan Khuynh cùng An phủ quan hệ, hơn nữa xảy ra chuyện như vậy, Nạp Lan Diệp Hoa cũng quan tâm Nạp Lan Khuynh, tương lai nàng nhất định có kết cục thê thảm, Lục di nương tất nhiên thể làm cho chuyện này có biến đổi.

      “Nghịch nữ, Vu Cổ chính là tối kỵ, Nhị di nương chết chưa hết tội, nay ngươi biết hối cải, còn khẩu xuất cuồng ngôn, người tới đem Nạp Lan Khuynh kéo ra ngoài đánh năm mươi trượng!” Nạp Lan Diệp Hoa hung hăng câu, Nạp Lan Diệp Hoa nay là thừa tướng, tuy vài ngày trước xảy ra chuyện làm cho Hoàng thượng vui, mà An phủ được mặt, nhưng Nạp Lan Khuynh thể trước mặt Tôn ngự y nhắc tới, đừng là Nạp Lan Diệp hoa e ngại An phủ, dù e ngại An phủ, trong lời Nạp Lan Khuynh như vậy cũng chỉ là hoàn toàn ngược lại, khiến cho Nạp Lan Diệp Hoa thể trừ bỏ Nhị di nương,đáng thương lão phu nhân, còn chưa tỉnh lại liền xảy ra chuyện như vậy, biết chờ nàng tỉnh lại biết Nhị di nương hại mình, nàng có cảm tưởng gì!
      thienbinh2388, fujjko, honglak2 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cuốn II Kinh biến – Phong Vân khởi

      Chương 10 Vũ nhi mất tích

      Editor : ** ss Gà **

      Nguồn Convert : Tàng Thư Viện

      ********************************


      “Tôn ngự y, khiến ngươi chê cười!” Sau đem Nạp Lan Khuynh kéo ra ngoài, Nạp Lan Diệp Hoa hướng Tôn ngự y cười gượng hai tiếng lấy lòng!

      “Tướng gia khách khí, ta nghĩ lão thái thái cũng tỉnh lại, lão phu xem chút!” Tôn ngự y ở trong cung nhiều năm như vậy, tư nhiên có bản quan sát sắc mặt, cũng dây dưa đề tài này, liền đứng dậy trị liệu cho lão thái thái.

      “Vậy làm phiền Tôn ngư y!”Nạp Lan Diệp Hoa hiểu ý tứ Tôn ngư y, nhìn Tôn ngự y đứng dậy, cũng đứng lên, mọi người mới theo vào buồng trong nhìn lão thái thái.

      Bọn nha đầu buông rèm, sắc mặt lão thái thái hoàn toàn tốt lên, Tôn ngự y kéo sợi tơ hồng trong tay, híp mắt, tay kia nhàng đặt lên tơ hồng, ngón tay hơi nhếch, tất cả mọi người dám lời nào, lâu sau, Tôn ngự y mới buông tơ hồng trong tay, thu dây.

      “Lão phu nhân sức khỏe tốt, tới canh giờ khẳng định có thể tỉnh lại, sau khi tỉnh lại đặt miếng gừng trong miệng lão phu nhân, mỗi ngày ba lần, mỗi ngày ba mươi tức, liên tục ba ngày, liền sao!” Tôn ngự y thu thập đồ, phân phó với mọi người.

      “Đa tạ Tôn ngự y!” Nạp Lan Diệp Hoa cùng mọi người chạy nhanh cảm tạ, tuy Tôn ngự y là ngự y, phải là hành lễ với Nạp Lan Diệp Hoa nhưng rốt cục là người trong cung, lại là người Thái Hậu phái tới, thân phận tự nhiên tôn quý hơn nhiều.

      “Lão gia, công công trong cung truyền khẩu dụ của hoàng thượng đến đây!” Nạp Lan Diệp Hoa vừa mới muốn mở miệng giữ Tôn ngự y lại cùng nhau dùng bữa, bọn hạ nhân tiến đến bẩm báo.

      “Sao? Mau mau cho mời!” Nạp Lan Diệp Hoa nhanh ra đón, ngay cả Tôn ngự y cũng theo ra.

      “Tham kiến tướng gia, a, Tôn ngự y ở đây sao!” Công công kia tuổi còn trẻ thân phận cũng cao, nhìn thấy Nạp Lan Diệp Hoa chạy nhanh hành lễ, chắc là cùng Tôn ngự y có quen biết, cũng khách khí.

      “Công công mau miễn lễ, trong nhà chuẩn bị trà ngon, công công mau vào nhà!” Nạp Lan Diệp Hoa cực kỳ khách khí, tuy người truyền khẩu dụ Hoàng thượng phải đại thái giám, nhưng cũng là người bên cạnh Hoàng Thượng, mấy ngày nay chính mình khiến Hoàng thượng vui, tự nhiên dám đắc tội người bên hoàng đế.

      “Tướng gia khách khí, bệ hạ tuyên ngài vào cung, ngài mau chút theo ta vào cung, đừng làm cho bệ hạ đợi lâu!” Công công kia khoát tay áo, xem ra là chuyện quan trọng, Nạp Lan Diệp Hoa trì hoãn, lên tiếng đồng ý, liền sai người chuẩn bị xe ngựa, cùng Tôn ngự y vào cung.

      Người ngoài đều , Cung thị mang theo mọi người hồi phòng lão thái thái, lúc này, lão thái thái cũng tỉnh, mọi người thấy nàng tinh thần cũng tốt lắm, vài câu, liền lui xuống, về chuyện Nhị di nương, ai dám đề cập, Cung thị cũng phân phó xuống, trước mặt lão thái thái bọn hạ nhân ai được gì, nếu lão thái thái hỏi, An lão thái thái thân mình khỏe, phu nhân chuẩn cho Nhị di nương trở về vài ngày.

      “Hừ, tiện nghi cho tiện nhân kia!” Vừa ra khỏi sân lão thái thái, Tứ di nương cùng Nạp Lan Tĩnh, thanh cam lòng.

      “Tứ di nương, người gây chuyện tra ra, nhiều lời vô ích!” Nạp Lan Tĩnh cười yếu ớt khoát tay áo, từ xa nhìn lại giống như là cùng Tứ di nương chuyện phiếm.

      “Đại tiểu thư đúng, là thiếp lo lắng!” Tứ di nương cúi thấp đầu, thấy bản thân quá mức kích động, nếu có người nhìn thấy, khó trách khỏi dẫn đến phiền toái cần thiết, trong lòng càng cảm thấy Tam di nương đơn giản, kế hoạch ràng chu mật ( chu toàn + bí mật ), vì sao lại nhảy ra Nhị di nương, trong lòng càng thêm phẫn hận, người Nạp Lan Diệp Hoa sủng ái, đúng là tâm địa rắn rết!

      Nạp Lan Tĩnh cười cười , tay tự giác nắm chặt, trong lòng vô cùng cảm thán, cừu kiếp trước, chung quy là báo ít! Tứ di nương trở về sân chính mình, Nạp Lan Tĩnh tới hoa viên trong phủ, nơi này sớm thấy Hải đường diễm lệ, ngày ấy giống như ngay trước mắt, lại lại đột nhiên có vẻ xa xôi, lúc trước Nhị di nương khí phách hăng hái, nay lại có kết cục như vậy, cũng là thê lương, cảnh còn người mất, rốt cục quanh cảnh là như vậy!

      “Tham kiến Đại tiểu thư!” Rất xa nhìn thấyTam di nương từ trong đình ra, đối Nạp Lan Tĩnh hành lễ, Nạp Lan Ninh hề đứng phía sau nàng, biết vì sao, Nạp Lan Tĩnh càng cảm thấy chướng mắt khi nhìn thấy chuỗi lần tràng hạt gỗ trong tay Tam di nương.

      khéo a, nghĩ tới Tam di nương thế nhưng có nhã hứng này!” Nạp Lan Tĩnh cười cười, ngón tay nhàng kích thích lưu tô, trong ánh mắt lại cất giấu tia trào phúng khiến người ta khó phát .

      “Khiến Đại tiểu thư chê cười, dù sao thiếp cũng là dạo, ở trong phòng lâu, càng cảm thấy ánh mặt trời đáng quý!” Trong mắt Tam di nương tựa hồ mang theo ý cười xa cách, nhưng mặt lại có biểu tình gì, trước sau như vẫn là thản nhiên, giống như loại vấn vương trần thế, loại chỉ có phật gia mới có thâm tàng bất lộ.

      Nhưng là, Nạp Lan Tĩnh biết nữ tử trước mắt này cũng có từ từ bị như phật gia, cái gọi là thâm tàng bất lộ bất quá là mặt nạ hại người thôi,”Tam di nương nhưng là người hiểu biết, chẳng qua ánh mặt trời này là của mọi người, nếu là có người muốn đem chiếm làm của riêng, chính là làm cho mình đầy thương tích!” Nạp Lan Tĩnh thâm ý , người còn mặc trang phục quận chúa khi tiến cung, toát ra uy nghiêm hoàng gia, làm cho người ta thấy mà sợ.

      Tam di nương nhíu nhíu mày, nữ tử trước mắt có khả năng là con dâu mình, tương lại hoàng nhi cưới vợ, nhất định phải thú người có bối cảnh lại thông minh trí tuệ, nhưng tại, lòng nàng có thay đổi, nữ tử này, quá mức thông tuệ, quả quyết thể lưu!

      “Đại tiểu thư đúng!” Tam di nương nghạch thủ, cũng cùng Nạp Lan Tĩnh tranh phong, im lặng nhưng lại giấu sát khí, bất quá là bị đối thủ đánh trúng!

      “Hy vọng Tam di nương nhớ kỹ!” Nạp Lan Tĩnh liếc nàng cái, cao ngạo giống như nữ hoàng, tay được Lưu Thúy đỡ xoay người rời .

      Hôm nay hết thảy mọi chuyện chẳng qua đều là nàng thiết kế, nửa đêm lão thái thái đau đầu là chính mình hạ dược do Vận Ninh quận chúa đưa thôi, Tôn ngự y kia là người Vận Ninh quận chúa, hôm nay đến chẳng qua là mượn cơ hội nhìn vết xanh tím cánh tay Nạp Lan Ninh rốt cuộc là cái gì, mà hình nhân kia là nàng sớm đặt dưới gối Cung thị, màn diễn này bất quá diễn ra chính là muốn trừ bỏ Nhị di nương.

      Tam di nương chằm chằm nhìn bóng dáng Nạp Lan Tĩnh, nàng tự nhiên hiểu được dụng ý Nạp Lan Tĩnh, nhưng nàng lại có cách nào vạch trần, nàng thậm chí hoài nghi, viện Cung thị bị cháy, đều là nàng thiết kế, mỗi kiện tựa hồ có liên hệ gì, nhưng tinh tế nghĩ đến, mỗi kiện đều liên quan chặt chẽ với nhau, châm lửa đốt viện Cung thị, đầu tiên là chứng minh Cung thị bị người hại, cùng Cung thị quan hệ, nhưng Ngọc bội rơi tuyết bất quá là vì làm cho ánh mắt mọi người đổ dồn lên người mình, có lẽ Nạp Lan Tĩnh biết Nạp Lan Diệp Hoa trách phạt mình, nàng làm như vậy chỉ là làm cho Tứ di nương hận mình!

      Còn có đạo sĩ kia đột nhiên xuất , cố tình mình là quý nhân, Tam di nương tự nhận mình tin ma quỷ thần thánh, nhưng kiện kia làm cho chính mình và Lục di nương trở thành địch nhân, mà chuyện hôm nay, nếu đoán đúng, tất nhiên cũng là tay Nạp Lan Tĩnh chỉ huy, Tứ di nương mất nữ nhi, tự nhiên nghĩ trừ bỏ mình, Nạp Lan Tĩnh định lợi dụng tâm tư báo thủ của Tứ di nương, làm cho nàng diễn màn kịch này, làm cho nàng chỉ ra chỗ sai của mình, mà lại ràng biết là lỗ hổng lớn, nhưng chính mình buộc phải chui vào bên trong, vì tự bảo vệ, chỉ có thể hy sinh Nhị di nương, như vậy lại làm cho Nạp Lan Khuynh càng hận mình.

      tai người trong phủ, đều cùng có thâm cừu đại hận với chính mình, mặc dù Nạp Lan Diệp Hoa thiên vị, nhưng ai biết còn có thể xảy ra chuyện gì, nữ nhi ngoan độc thường thường so với nam nhân lợi hại hơn rất nhiều, nay lại có người trong cung tham gia, làm cho nàng thể ra tay, Tam di nương thậm chí hoài nghi, Tôn ngự y kia bất quá là ở giữa do Nạp Lan Tĩnh tính kế, bất quá là vì kiềm chế chính mình!

      , có lẽ là sớm hơn, thời điểm Kiếm Hồn cầm bức họa kia đến, thời điểm đó Nạp Lan Tĩnh cũng ra tay, chính mình vẫn họa Nạp Lan Khuynh làm sao có thể vào trong tay Kiếm Hồn, tại nghĩ đến, nhất định là Nạp Lan Tĩnh thiết kế, vì muốn Nạp Lan Khuynh cùng chính mình sinh khoảng cách! Nay trong phủ Nhị di nương mất thế, Nạp Lan Khuynh tự nhiên đủ gây cho nàng sợ hãi, Tứ di nương Lục di nương đứa đều còn, địa vị Cung thị càng thể dao động, Nạp Lan Tĩnh trừ bỏ đám đối thủ, lại diệu kế đổ hết lên đầu mình, nghĩ đến đây tâm Tam di nương càng thêm lạnh, nàng cắn chặt răng, hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống chính mình có thể toàn thây trở ra, huống chi tướng phủ nho này!

      Lúc này, Nạp Lan Tĩnh trở lại viện mình, liền sai người chuẩn bị xe ngựa Cung phủ, Nạp Lan Diệp Hoa bị tuyên vào trong cung tất nhiên là vì chuyện đó, nay biết Nạp Lan Hiên như thế nào, trong lòng càng lo lắng.

      Thời điểm đến Cung phủ, Vận Ninh quận chúa sớm ra ngoài đón, Cung tướng quân cùng Cung lão tướng quân cũng đều vào cung, Nạp Lan Tĩnh bái kiến Cung lão phu quân, cùng Cung phu nhân liền chạy nhanh nhìn Nạp Lan Hiên.

      Rất xa nhìn thấy bóng dáng màu trắng, múa kiếm, kiếm kia chém tiếng gió tựa hồ đều mang theo bi ai vô hạn.

      “Ca ca!” Nạp Lan Tĩnh gọi, trong mắt đột nhiên ươn ướt.

      Thân ảnh màu trắng kia tạm dừng chút, mới thong thả quay đầu lại.

      “Ca ca!” Nạp Lan Tĩnh gọi, nhịn được ngẹn ngào ra tiếng, Nạp Lan Hiên hai má gầy gò, trong mắt cũng sáng rọi như trước, mà kia ba ngàn sợi tóc đen thế nhưng đều biến thành đầu bạc.

      “Tĩnh nhi, sao ngươi lại đến đây?” Nạp Lan Hiên cười gượng giọng khàn khàn, buông kiếm trong tay, tới trước mặt Nạp Lan Tĩnh, tay tự giác nhàng vuốt tóc nàng.

      “Ca ca!” Nạp Lan Tĩnh lặp lại chỉ câu này, trong mắt từng giọt lệ rơi xuống, cái loại đau đớn lo lắng từ kiếp trước từng đợt hướng nàng đánh úp.

      “Nha đầu ngốc, khóc cái gì!” Thanh Nạp Lan Hiên như dĩ vang mang đầy sủng nịnh, làm cho Nạp Lan Tĩnh lưu được nước mắt.
      Nghe Vận Ninh quận chúa , đầu tiên, Nạp Lan Hiên nhận ra ai, sau mới tốt lên, nhưng đêm đó, tóc đen thay bằng đầu bạc, Cung lão thái thái cũng nhiều ngày sầu bi ăn ngon, Cung tướng quân tức giận, ở trong triều đình khắp nơi nhằm vào Nạp Lan Diệp Hoa.

      “Tĩnh nhi, Cung gia đại nghiệp lớn, phóng nhãn nhìn lại bách quan trong triều người nào có gan đối địch Cung phủ, là nữ nhi Cung gia, vĩnh viễn là như thế!” Nạp Lan Tĩnh lúc gần , Vận Ninh quận chúa nhàng với nàng, có chút khó có lẽ nàng là vãn bối khó mà mở miệng, nhưng tình trạng Cung thị rốt cuộc thể giải, lại thêm, Nạp Lan Hiên gặp chuyện may nhiều ngay nay, Nạp Lan Diệp Hoa chưa từng phái người lại đây liếc mắt cái, phụ thân như vậy có cũng thế.

      Ngày đó, Nạp Lan Diệp Hoa đến khuya mới trở về, thời điểm ngày thứ hai hoàng cung hạ thánh chỉ, phong Cung tướng quân là Bình Tây đại tướng quân, ngày thứ ba liền xuất chinh biên quan.

      ngày này, trời tính là thuận, Cung thị cùng Nạp Lan Tĩnh đứng tường thành, nhìn Cung tướng quân cưỡi chiến mã dẫn quân chậm rãi rời kinh thành, rất xa nhìn thấy dưới khôi giáp là mái tóc bạc, trong lòng Cung thị đau đớn.

      Chung quy Nạp Lan Hiên vẫn là xuất chiến, ban đêm gió to nổi lên, Cung thị lại lo lắng đêm đều có ngon giấc.

      Sáng sớm ngày thứ hai, An Thuận Hầu phủ phái người tới tìm Nạp Lan Tĩnh là Vũ nhi mất tích, An Thuận Hầu mới nghĩ tới Nạp Lan Tĩnh, hỏi thăm xem Vũ nhi có từng tới đây.

      Trong lòng Nạp Lan Tĩnh cả kinh, từ ngày ấy gặp Vũ nhi liền chưa gặp lại, kịp nghĩ nhiều liền An Thuận Hầu cùng An Thuận Hầu tìm Vũ nhi, đến chạng vạng mới trở về.

      “Đại tiểu thư, tốt, tốt, phu nhân bị lão thái thái gọi rồi!” Vừa tới viện mình, nha đầu vội vàng bẩm báo.

      “Ta lập tức qua!” Nạp Lan Tĩnh ấn ấn mi tâm, tìm Vũ nhi ngày, có chút mệt mỏi, nhưng rốt cục vẫn chạy nhanh tới sân lão thái thái, mấy ngày nay lão thái thái an phận ít, biết hôm nay lại vì chuyện gì?

      “Cung thị! Ngươi đồ độc phụ này! Ngươi chính là ước Khanh nhi gặp chuyện hay!” Từ xa nghe thấy tiếng lão thái thái, Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, nghĩ lão thái thái biết đến chuyện Nhị di nương, nhưng chuyện này cùng Cung thị có quan hệ đâu? tại trong phủ đến tột cùng là ai đối địch với Cung thị? Tôn ngự y tới trong phủ, nghĩ đến Tam di nương là dám nháo ra cái động tĩnh lớn gì.

      “Tham kiến tổ mẫu, tổ mẫu thân mình có còn mệt?” Nạp Lan Tĩnh tiến ốc quy củ hướng lão thái thái đại lễ.

      “Hừ!” Lão thái thái hừ lạnh tiếng, nhưng cũng dám làm khó xử Nạp Lan Tĩnh, ban thưởng Nạp Lan Tĩnh ngồi.

      “Tổ mẫu sắc mặt tốt hơn rất nhiều, Tôn ngự y rốt cục là người trong cung, Thái Hậu nương nương có ý ban ân chuẩn trị cho tổ mẫu, đây là phúc khí rất lớn, có thể thấy được trong lòng Thái Hậu nương nương là có tổ mẫu!” Nạp Lan Tĩnh cũng quản sắc mặt lão thái thái khó coi, bản thân cố ý mục đích ra, trong mắt nhìn về phía Tứ di nương cùng Lục di nương sắc mặt cũng được tốt lắm, Tam di nương cầm lần tràng hạt trong tay, xem cũng ra biểu tình gì.

      “Hừ! Ngươi có lòng!” Lão thái thái hừ lạnh tiếng, nhưng sắc mặt cũng khó coi như lúc nãy, đều biết là Nạp Lan Tĩnh cầu Tôn ngự y đến, Thái Hậu nương nương phải nể mặt lão thái thái ràng là quý Nạp Lan Tĩnh, lão thái thái tuy già , nhưng trong lòng minh bạch, tự nhiên lại càng dám chống đối Nạp Lan Tĩnh, về lý về tình đều thể, nay Nhị di nương còn liền có, nàng quả quyết tin Nhị di nương có thể làm ra chuyện như vậy, trong lòng hỏa khí muốn phát ra rồi.
      tú cầu, Andrena, thienbinh23884 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cuốn II Kinh biến –Phong Vân khởi

      Chương 11 Tam di nương nguyên là quý nhân

      Editor : ** ss Gà **

      Bản Edit này thuộc về ** ss Gà **

      ****************************************************

      “Đại tiểu thư là người hiếu thuận, lão thái thái về sau bị bệnh, Đại tiểu thư đêm chưa ngủ, trời vừa sáng liền vào cung tìm ngự y chữa trị cho lão thái thái!” Tứ di nương dùng khăn tay xoa xoa khóe miệng, trong mắt mang chút ý cười.

      “Cũng những thế, trong viện tiểu thư, ngày thường cũng luôn Đại tiểu thư là người hiểu lễ.” Lục di nương ở bên cạnh hùa theo, lúc này mới khiến cho khí dịu rất nhiều.

      “Hai vị nương khiến Tĩnh nhi ngượng ngùng!” Nạp Lan Tĩnh cười, nhàng cúi mắt, biểu nữ tử thẹn thùng.

      “Hừ! Hai người biết ăn !” Lão thái thái hờn giận cau mày, trừng mắt nhìn Tứ di nương và Lục di nương, mặt dám Nạp Lan Tĩnh, nhưng trong lòng khó chịu, Nạp Lan Tĩnh vừa đến đoạt hết nổi bật, mọi người đều vây quanh nàng.

      Tứ di nương cùng Lục di nương cúi đầu, liếc mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh đều ngậm miệng.

      “Mẫu thân, quá mấy ngày nữa là ngày sinh tổ mẫu, đến lúc đó, nhất định náo nhiệt!” Nạp Lan Tĩnh coi như nhìn thấy sắc mặt lão thái thái, miệng cười, lão thái thái tuy rằng là bình thê, sinh nhật hằng năm đều tổ chức lớn, mặc dù hợp quy củ, nhưng chính thất còn, Nạp Lan Diệp Hoa vì thể chữ hiếu, cũng có người để ý chuyện đó.

      “Hừ! Bộ xương già này còn muốn nháo nhiệt cái gì, nay có người ước gì bà già ta sớm chết !” Lão thái thái bĩu môi, trong lòng thủy chung có vướng mắc, nàng tin Nhị di nương có thể làm ra chuyện như vậy, trong đầu liền đem sai lầm đổ người Cung thị thôi.

      “Tổ mẫu cái gì? Chuyện Nhị di nương trôi qua, với lại, người nào trông mong nhìn tổ mẫu thân thể an khang!” Nạp Lan Tĩnh cũng giận nhíu nhíu mày, tựa hồ là tức giận lão thái thái trào phúng, nhưng trong mắt có tính kế.

      “An khang? Có mẹ con các người ta nơi nào còn an khang?” Lão thái thái cơn tức trào lên, vừa mới vẫn đè nặng xuống, nay nghe Nạp Lan Tĩnh , còn đem sai lầm đổ hết lên người Nhị di nương, trong lòng càng thêm tức giận, ràng là Cung thị giở trò quỷ, hại Nhị di nương chết oan.

      “Tỗ mẫu gì vậy? Nhị di nương lòng mang ác ý may mắn phụ thân đại nhân phân phải trái, bằng oan uổng Tam di nương, Nhị di nương còn là Tam di nương sai sử nàng làm chuyện đó, Tam di nương ngày thường chỉ lo lễ Phật, như thế nào có ác ý!” Nạp Lan Tĩnh cũng giận, bình tĩnh xong, đem đầu mũi nhọn hướng Tam di nương, nhưng đáy mắt nồng đậm kiên nhẫn, đến tột cùng là ai ở trước mặt lão thái thái bàn lộng thị phi.

      bậy, Nhị di nương có loại ác ý này!” Thanh lão thái thái cao vút, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Tam di nương, nàng tự nhiên đem lời Nạp Lan Tĩnh để ở trong lòng, lúc trước Tam di nương vào phủ chính mình đồng ý, nhiều năm nàng vẫn dốc lòng lễ phật, mình thế nhưng bỏ qua nàng, trong lòng lão thái thái tin tưởng lời ma ma bên cạnh Nhị di nương.

      “Tam di nương! Ngươi làm rất tốt!” Quả nhiên,lão thái thái trừng mắt hung tợn nhìn Tam di nương.

      Nạp Lan Tĩnh cúi đầu cười yếu ớt, nếu nàng đoán đúng, hiển nhiên là có người ở trước mặt lão thái thái bàn lộng thị phi, nhưng cũng ràng, chỉ lão thái thái tự mình suy diễn, nay lão thái thái nghe được Tam di nương có liên quan, tự nhiên đem mũi nhọn chỉ hướng Tam di nương.

      “Lão phu nhân minh, Nhị di nương mới ra từ đường, thiếp sao có bản sai sử Nhị di nương, tất nhiên là có người lợi dụng Nhị di nương đến hãm hại thiếp!” Tam di nương lần tràng hạt trong tay, ngẩng đầu ,thanh cực kỳ thong thả, tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

      Lão thái thái tâm tư vừa chuyển, cảm thấy Tam di nương cũng có lý, trong lúc nhất thời có chủ ý, bên cạnh, Tôn ma ma nhìn thấy sắc mặt lão thái thái có chút mệt mỏi, chạy nhanh đến bên lão thái thái vuốt vuốt lưng cho nàng.

      “Tổ mẫu, Tam di nương có lý, phụ thân là người phân biệt phải trái, Nhị di nương vừa đến Tam di nương, liền sai người kéo Nhị di nương xuống, nghĩ đến đáy lòng phụ thân là tin tưởng Tam di nương vô tội!” Nạp Lan Tĩnh cười, khăn trong tay nắm chặt, nàng lời cực thâm ý, vốn Tam di nương hợp tình hợp lý, nhưng Nạp Lan Diệp Hoa vừa nghe Nhị di nương Tam di nương sai sử liền sai người kéo , lời trong này là vô cùng thâm ý a.

      “Cái gì Nhị di nương, Nạp Lan phủ vốn có Nhị di nương!” Mọi người , Nạp Lan Diệp Hoa từ bên ngoài tiến vào, sắc mặt có chút khó coi.

      “Tham kiến lão gia!”

      “Tham kiến phụ thân!”

      Mọi người hành lễ, mới theo thứ tự ngồi xuống, Nạp Lan Tĩnh ở bên cạnh thầm cười, nay Nạp Lan Diệp Hoa vào, vô luận như thế nào, Tam di nương rốt cục là thể thanh minh, chuyện này lão thái thái nhận định là nàng làm.

      “Khanh nhi hầu hạ ngươi nhiều năm, cho tới bây giờ đều có tâm tư khác, nhưng ra là có người, ngày thường dạng chỉ biết cầm tràng hạt trong tay, trong lòng lại dơ bẩn!” Quả nhiên, lão thái thái vừa nhìn thấy Nạp Lan Diệp Hoa vào cửa liền mở miệng, trong lòng mất hứng, càng cảm thấy Nhị di nương bị oan khuất, ánh mắt hung hãn trừng Tam di nương, lão nhân kiêng kị nhất chuyện này, nay lão thái thái nhận định là Tam di nương hại nàng, tự nhiên khắp nơi nhằm vào nàng.

      “Nương, chính nàng đều thừa nhận, còn có thể oan ức sao?” Nạp Lan Diệp Hoa sắc mặt nặng nề, ánh mắt quét mọi người lượt, biết đến tột cùng là ai ở trong này bàn lộng thị phi.

      “Nàng còn là Tam di nương, sao Tam di nương còn bình yên ngồi chỗ này!” Lần này, lão thái thái tức giận, ở trong lòng nàng trước kia Nạp Lan Diệp Hoa cũng từng phát giận với nàng, nhưng lão thái thái để trong lòng, hôm nay giống vậy, Tam di nương thiếu chút nữa hại chết nàng, mà Nạp Lan Diệp Hoa còn che chở, trong lòng nàng thực lạnh.

      “Nương! Chuyện này qua, Vu cổ thuật là tội lớn diệt cửu tộc, nếu lại có người nhắc tới, đừng trách ta vận dụng gia pháp!” Nạp Lan Diệp Hoa hung hăng , Tam di nương nheo mắt, hành động này của Nạp Lan Diệp Hoa chỉ làm cho lão thái thái càng hận nàng mà thôi, nhưng nàng cũng thể gì, mắt liền đảo qua khuôn mặt Nạp Lan Tĩnh chứa ý cười, trong lòng hận thấu xương.

      “Hảo, hảo, hảo! Ta bộ xương già này, đều ước ta chết, tất cả lui xuống, đều xuống!” Lão thái thái quýnh lên, cầm ly trà trong tay ném mặt đất, nhờ Tôn ma ma giúp đỡ hồi buồng trong.

      “Hảo, đều tan !” Trong lòng Nạp Lan Diệp Hoa cũng vui, biết Tam di nương động đậy, nhưng lão thái thái hiểu , khiến tức giận, nhất dỗi, cho mọi người đều lui xuống.

      “Nương, ngài có việc gì?” Ra khỏi sân lão thái thái, Nạp Lan Tĩnh chạy nhanh đỡ Cung thị, vừa rồi trong phòng lão thái thái, thấy Cung thị , trong lòng sợ Cung thị có chuyện.

      sao!” Cung thị thở dài, “Cũng phải sợ lão thái thái tức giận, ta nếu có chuyện cũng có tổ phụ ngươi trong nhà, lão thái thái thực làm khó xử ta, chính là Tam di nương, ta cuối cùng cảm thấy có chuyện phát sinh!” Cung thị kéo tay Nạp Lan Tĩnh, làm cho nha đầu phía sau đứng cách xa, tựa hồ chuyện quan trọng với Nạp Lan Tĩnh.

      “Ai, mẫu thân vốn tính cho ngươi biết, nhưng hôm nay nhìn người trong cung tới, trong lòng thực bất an, Tam di nương này phải người thường, năm đó bộ lạc Tây Vực có công chúa tiến cung làm cái quý nhân!” Cung thị chậm rãi mở miệng, Nạp Lan Tĩnh vốn đoán được, nhưng hôm nay chính tai nghe được trong lòng có chút rung động, Tây Vực! Tây Vực! Lúc trước Đào trúng độc từ Tây Vực, quả nhiên là nàng ta!

      “Trong cung vốn là nơi ăn tươi nuốt sống, lúc trước Tam di nương trong cung là Du quý nhân, cũng từng được sủng ái, sau mẹ đẻ Nhị hoàng tử là Mai quý phi vào cung, về sau mới mất sủng, nhưng là có công chúa, nguyên là Tam công chúa, đột nhiên có ngày trong cung xảy ra hỏa hoạn, toàn cung điện có ai đến cứu hỏa, mà ngày ấy khéo, nàng tâm trạng khó chịu dẫn Tam công chúa dạo, thời điểm trở về liền nhìn thấy công công lén lút trước điện, toàn bộ người trong điện chết cháy! Mà ngày ấy đúng thời điểm Mai quý phi gặp chuyện may, hoàng thượng chỉ lo Mai quý phi, đối với chuyện điện của nàng bị cháy vẫn quan tâm, sau lại giao cho nội vụ toàn quyền xử lý!” đến đây Cung thị dừng lại chút, rốt cuộc có chút sợ hãi, hậu cung tranh đấu cho tới bây giờ đều nghe rợn cả người, cũng nghĩ, thế nhưng xảy ra chuyện như vậy, người trong điện toàn bộ ai sống sót!

      “Du quý nhân thừa dịp loạn, thay đổi y phục thái giám, đem Tam công chúa đặt trong thùng gỗ, vụng trộm ra khỏi cung!” Cung thị xong, ánh mắt nhìn về phía xa xa, giống như hồi ức lại đoạn bí sử trong lòng nàng, ”Nàng cuống quýt chạy ra khỏi cung, người có ngân lượng, lại mang theo đứa , ngày bị vài cái khất cái đến cướp khối bánh bao, vừa vặn được ta cứu, lúc trước gặp qua nàng, nên đem nàng giữ bên người, cũng nghĩ là sói, thế nhưng bước vào Nạp Lan phủ!” Cung thị nắm chặt tay Nạp Lan Tĩnh, lúc trước đối đãi với Tam di nương giống như thân muội muội, nhưng chính mắt nhìn nàng nằm giường trượng phu, trong lòng nàng có thể nào hận, tức?

      “Mẫu thân, tính ra, lúc trước Tam công chúa hẳn là niên kỷ tương đương Thái tử, nhưng hôm nay nhìn đến cũng chỉ mười mấy tuổi!” Nạp Lan Tĩnh trầm giọng hỏi, đem nghi ngờ trong lòng ra.

      đến cũng khéo, Tam công chúa này cùng Thái Tử sinh cùng ngày, lúc trước hoàng thượng từng đùa, nếu Du quý nhân có thể sinh nhi tử, liền thăng vị phi, nhưng rốt cuộc là thiên ý, nàng chỉ sinh được nữ nhi, sau nàng lại ra khỏi cung, Hoàng Hậu sinh nữ nhi, nay là Tam công chúa, tại rất nhiều người quên Du quý nhân, mà theo trận đại hỏa năm đó, Ninh nhi cũng biết mắc bệnh quái gì, trưởng thành cực chậm, cho nên tại mới nhìn qua chỉ có mười mấy tuổi, phụ thân ngươi trước kia cũng từng mời đại phu xem qua, nhưng tìm được nguyên nhân, mấy năm liền thôi!” Cung thị đến đây sắc mặt mới dịu chút, rốt cuộc ác có ác báo, Tam di nương làm chuyện ác, ác báo liền đổ lên người Ninh nhi.

      Nạp Lan Tĩnh cùng Cung thị thêm đoạn đường, có vài chuyện Cung thị , Nạp Lan Tĩnh cũng có thể suy nghĩ cẩn thận, nay nghĩ đến rất nhiều nỗi băn khoăn trong lòng được hóa giải, nàng nhíu mày, nếu đúng theo lời Cung thị , Du quý nhân hẳn bị người quên , nhưng ngày ấy ràng Thu Nguyệt nhìn có người giả quỷ hù dọa mọi người, chuyện ám vệ hoàng gia rốt cuộc là sao, đến tột cùng trong đó còn cất giấu tình gì!

      Thời điểm chạng vạng, Thu Nguyệt mang thư tín của Vận Ninh quận chúa đến, Nạp Lan Tĩnh xem xong khỏi cau mày, Tôn ngự y trở về tìm đọc sách thuốc, xanh tím người Nạp Lan Ninh phải người làm, mà trúng loại độc Tây Vực cực hiếm thấy, có thể làm cho thân thể chậm rãi phát dục, làm cho người ta thể nhìn ra niên kỷ .

      Nạp Lan Tĩnh xem xong, đem thư đốt cháy thành tro tàn, nghĩ đến hạ độc là Tam di nương , nhưng có bao nhiêu nhẫn tâm mới có thể xuống tay với chính nữ nhi của mình, độc này khó giải, đời này Ninh nhi coi như bị hủy.

      Chung quy lại ngày trôi qua, thời điểm trước lão thái thái có việc gì làm thích tìm Cung thị gây phiền toái, nay đổi thành người khác, có việc gì liền cho người ta thỉnh Tam di nương qua, nghe ngày còn làm cho Tam di nương quỳ trong viện hai canh giờ.

      Nay đến tháng Chạp, cuối cùng đến sinh thần lão thái thái, trong phủ người đến ít, Cung thị còn vì lão thái thái ở trong viện dựng sân khấu kịch, mời gánh hát đến, mọi người dùng xong ngọ thiện trực tiếp ở trong sân nghe diễn.

      Mọi người trước mắt đều uống trà xanh do Tứ di nương tỉ mỉ bào chế, Nạp Lan Tĩnh Nạp Lan Khuynh Nạp Lan Ninh cùng ngồi chỗ, Nạp Lan Khuynh từ lần trước bị đánh, đứng trở nên khó khăn, chân bước khập khiễng, mặt tươi cười cũng ít.

      “Chắc vị đây là Tĩnh quận chúa!” Nạp Lan Tĩnh im lặng ngồi nghe diễn, nhìn thấy , xung quanh mọi người vây quanh hướng chỗ Nạp Lan Tĩnh tới, trong mắt mang theo tươi cười ai bì nổi.

      “Đây là nữ nhi Hữu tướng Mạnh Dao, vài ngày trước mẫu thân nàng được nâng vị bình thê, nay cũng coi như là đích nữ!” Vận Ninh quận chúa lặng lẽ tiêu sái tới, với Nạp Lan Tĩnh, nay các vị phu nhân cùng lão thái thái đều ngồi phía trước nghe diễn, các tiểu thư đứng ở phía sau tùy ý tâm .

      Nạp Lan cười cười cũng lời nào, nhàng nâng ly trà lên, khóe miệng nhếch, động tác thị nữ kia chính mình đều cẩn thận nhìn, nghĩ tới còn có người cũng chú ý tới, nàng nhàng nhấp miệng, ý cười càng đậm.

      “Tĩnh quận chúa cao quý a, ngay cả Mạnh tỷ tỷ chuyện cũng để ý sao?” Nữ tử bên cạnh Mạnh Dao căm giận mở miệng, người này, Nạp Lan Tĩnh nhận thức, nàng là An Ảnh Lệ thứ muội An Ảnh Nhã, nghĩ đến An Ảnh Nhã còn chưa có tỉnh lại, bằng Kiếm Hồn sống yên ổn như vậy, nhớ tới Kiếm Hồn, Nạp Lan Tĩnh thực đau đầu, hôm nay cũng đến đây, may mắn là nam tử đều ở viện trước, vào được, cách khác đúng là phiền toái.

      Ba!

      Nạp Lan Tĩnh tay đột nhiên buông lỏng, mặt tái nhợt.

      “Tĩnh nhi!” Vận Ninh quận chúa gọi tiếng, cũng bất chấp quy củ, chạy nhanh làm cho Thu Nguyệt giúp đỡ.

      “Các vị tiểu thư thất lễ, tiểu thư nhà ta vài ngày trước bị phong hàn, chắc là hôm nay ra gió lâu, nô tỳ trước phù tiểu thư trở về nghỉ ngơi, nếu có chút thất lễ, nô tì thay tiểu thư hướng các vị tiểu thư thứ lỗi!” Lưu Thúy ở bên thi lễ, cho Vận Ninh quận chúa ánh mắt an tâm, mọi người nhìn Nạp Lan Tĩnh như vậy cũng gì, Lưu Thúy liền hướng tới Cung thị bẩm báo tiếng, sau đó đỡ Nạp Lan Tĩnh xuống. Mà phía sau Nạp Lan Tĩnh luôn có đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, nhìn nàng ra ngoài, cũng lặng lẽ theo ra.
      tú cầu, xuxubungbu, fujjko3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :