1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống đoàn tụ sum vầy sau khi trọng sinh - Nhược Nhan (c62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CUỘC SỐNG ĐOÀN TỤ SUM VẦY SAU KHI TRỌNG SINH

      Tác giả: Nhược Nhan.

      Thể loại: xuyên , điền văn.

      Editor: Hồ Như.

      Nguồn convert: lqd

      Giới thiệu:
      Thủy U Hàn sống lại người của trùng họ trùng tên tại thời khác, bị người hãm hại đuổi ra khỏi nhà, lâu sau lại phát mình có thai.

      Nàng cho rằng bản thân mình đối với người khác có điểm gì uy hiếp, có thể vung tay bỏ hết thảy quá khứ, tự mình tìm cuộc sống an nhạc. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, lần lượt từng người khiêu khích, thẳng đến khi nàng thể trốn tránh, cách nào nhịn nhục được.

      khi như vậy, nàng đem những gì vốn thuộc về bản thân, hết thảy đều đoạt lại.

      Giới thiệu:

      Thủy U Hàn tựa lên gối, tuy rằng nàng ở tại sân khuất sâu trong Sở phủ, nhưng vẫn có thể tinh tường nghe được tiếng pháo bên ngoài, chiêng trống vang trời, loa kèn thổi vui mừng khúc nghênh hôn. Trong phòng , trừ bỏ nàng, bên ngoài còn hai người đứng, trung niên phụ nhân gần bốn mươi, khuôn mặt đầy u sầu, đem bầu nước ấm rót vào trong chén canh. Còn lại là mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt xinh đẹp nhắn chỉ bằng lòng bàn tay, dáng người thon thả, tựa hồ có chút bất an, cẩn thận liếc mắt dò xét sắc mặt Thủy U Hàn, sau đó cuối đầu biết là suy nghĩ gì.

      nương, húp chút nước canh nhuận giọng , ngài vừa tỉnh lại mới vài ngày, phải nên bồi bổ bản thân chút, chính là mấy ngày nay trong phủ bận rộn, đều chẳng quan tâm đến nơi này của chúng ta, bà vú vô năng, chỉ có thể lấy chút canh gà cấp nương uống.”

      Thủy U Hàn tiếp nhận chén canh, nguyên lai là nửa bát canh gà nguội lạnh muốn đọng lại, bà vú bỏ thêm chút nước ấm rồi dùng thìa khuấy đều, là canh gà, ngay cả tia thịt gà, thậm chí mẫu xương gà cũng thấy. Nhớ tới mấy ngày nay phải ăn cháo thô lạnh lẽo, rau quả cháy khét, nhìn đến nửa bát canh gà này vẫn là thừa dịp hôm này là ngày tốt của đại thiếu gia, biết bà vú như thế nào mà khẩn cầu được.

      nương, để Thanh nhi uy ngài uống .”

      Tiểu nương xinh đẹp ân cần tiến đến.

      Thủy U Hàn khoát tay áo: “Ta tự mình làm là được rồi. Thanh nhi, ngươi cùng bà vú ra ngoài nghỉ ngơi , ta tạm thời cần các người hầu hạ.”

      “Như vậy sao được.” Bà vú vội : “ nương đừng tưởng người mặt ngoài tỏ vẻ có chuyện gì, bà vú biết, trong lòng ngươi rất khổ sở. Ta muốn ở bên cạnh ngươi, ta lo lắng, nương trăm ngàn lần thể làm việc ngốc kia nữa!” xong, nước mắt cũng chảy xuống.

      “Bà vú rất đúng.” Thanh nhi bên cạnh cũng chen lời : “ nương ngài xem ngài lần này nhận tội, tuy nhiên…., nương ngài nên cẩn thận suy nghĩ, ngài cũng biết gia hôm nay cưới vợ, là con vợ cả Giang gia – Tam tiểu thư, thanh mai trúc mã của gia. Ngài tại thành cái dạng này, cuộc sống sau này biết phải làm sao. gia để ý đến ngài nữa rồi, về sau…” Chưa hết lấy khăn che mặt, ồ lên khóc.

      Bà vú nước mắt ngăn được, vẫn cố khuyên nhủ: “ nương, ngài nên nghĩ thoáng chút, đại gia tộc người nào ba vợ bốn nàng hầu, ngài trước hết dưỡng tốt thân mình, ngày sau còn dài.” Lại quay đầu đối với Thanh nhi quát lên: “Nha đầu Thanh nhi, ngươi cần lung tung, nhìn xem tiểu Hồng lấy củi như thế nào còn chưa trở lại.” xong đẩy Thanh nhi ra ngoài, quay đầu nhìn Thủy U Hàn ôn nhu : “ nương, ngài mệt mỏi nằm ngủ hồi, ta đứng canh cửa, có chuyện gì gọi ta tiếng.” xong đem cửa phòng nhàng khép lại, cũng đóng quá chặt, vẫn để lại khe .

      Thủy U Hàn xem người này như vậy, trong lòng khỏi thở dài. Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay gặp được, đồng thời cảm thán tạo hóa thần kỳ, cũng vì vận số của mình mà bi ai, lại càng đối với computer, TV, tủ lạnh, điều hòa và bồn cầu tự hoại hoài niệm.​
      Nhược Vân, Nyanko129, Nhiên Nhiên5 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Nguyên nhân.
      Đúng vậy, Thủy U Hàn chính là xuyên qua.

      Hoặc cũng có thể là trọng sinh tại triều đại biết tên, sống người của mười bảy tuổi trùng tên trùng họ.

      Nàng là trưởng nữ con vợ cả của phủ Thượng Thư, cùng Sở Hầu gia đại thiếu gia, tại là viễn đại tướng quân Sở Hi định thân từ . Đây xem như là thân thế ngăn nắp đó chứ, đáng tiếc, mẹ đẻ Thủy U Hàn hạ sinh nữ nhi duy nhất, sau đó thân thể tốt, sớm qua đời. Phụ thân Thủy U Hàn – Thủy Thượng Thư ở thời điểm Thủy U Hàn bốn tuổi cưới vị thứ nữ của Chu Tri Phủ. Vị tân phu nhân này trẻ tuổi mĩ mạo, vì Thủy Thượng Thư liên tiếp sinh hai nam nữ. Thủy Thượng Thư làm sao còn có thể nhớ đứa trẻ có mẹ Thủy U Hàn. Thêm vào đó, Chu phu nhân là người thủ đoạn, vừa tính toán lại hẹp hòi, Thủy U Hàn thuở trôi qua còn thua cả đại nha hoàn trong phủ.

      Chờ Thủy U Hàn lớn lên, đến tuổi kết hôn, Chu phu nhân cũng vì nàng đặt mua đồ cưới. Sở phủ nhiều lần thúc giục hôn , đều bị nàng kiếm cớ qua loa tắc trách. Đây phải là nàng nhìn trúng Hầu phủ, mà cảm thấy Hầu phủ gốc rễ vững vàng, Sở Hi cũng có quân công trong người, được phong làm đại tướng quân, nàng muốn tính toán cho con của mình thay thế Thủy U Hàn gả vào Hầu Phủ. Nhưng con nàng còn , phải đợi mấy năm nữa mới có thể gả ra, liền muốn kéo dài hôn kỳ, đợi nữ nhi lớn lên chút nữa, đặt mua thêm nhiều đồ cưới, Sở phủ biết thời biết thế cũng cưới nữ nhi của nàng.

      Thủy Thượng Thư đối với việc này lời , nhưng Hầu phủ lại đối với hành vi này rất thuận mắt, nếu đem Thủy U Hàn gả lại đây, coi như Thủy gia hồi hôn, Sở gia tiếp nhận đồ giả mạo thay mận đổi đào. Kéo dài vài năm như vậy, đến khi Thủy U Hàn mười bảy tuồi, Sở gia hạ tối hậu thư, Chu thị bất đắc dĩ mới đem Thủy U Hàn gã lại đây. Chu thị làm việc có thể ác liệt, chẳng những đặt mua đồ cưới cho Thủy U Hàn, ngược lại đồ cưới mẹ đẻ của Thủy U Hàn chuẩn bị cho cũng bị ém xuống, bà vú là nha hoàn hồi môn của mẹ đẻ Thủy U Hàn, nhìn Thủy U Hàn lớn lên, cùng Thủy U Hàn tình như mẹ con. Nàng tìm Thủy Thượng Thư vì Thủy U Hàn tranh cãi, kết quả lại bị đánh, nàng chia rẽ quan hệ của chủ tử, lại đem Thủy U Hàn mắng, nàng tranh giành đồ cưới, phải hiếu nữ. Cứ như vậy Thủy U Hàn mang theo mấy hòm quần áo, bà vú, hai nha đầu hồi môn đến Hầu phủ.

      Vốn nghĩ Hầu phủ muốn cưới nàng làm Sở gia đại thiếu nãi nãi, sau này nàng còn có thể có ngày tốt. Nhưng mà ông trời chiều theo ý người, người cố ý muốn tuân thủ hôn ước là Hầu gia phu nhân. Nàng là bằng hữu thân giao của mẹ đẻ Thủy U Hàn, đối với cuộc sống Thủy U Hàn ở nhà mẹ đẻ nghe thấy, tuy rằng nàng muốn giúp đỡ, nhưng lại nề hà Chu phu nhân thô bỉ bưu hãn, Thủy Thượng Thư lại đóng vai người qua đường. Chuyện nhà người khác nàng cũng tiện nhúng tay vào. Kiên trì thú Thủy U Hàn cũng là cực hạn mà nàng có thể làm được.

      Mà Sở đại thiếu gia, cũng chính là Sở tướng quân, tuy rằng có hôn ước từ với Thủy U Hàn, nhưng hai người lại chưa từng gặp qua. Vị tướng quân này tự nhiên cũng có hồng nhan tri kỷ của riêng mình, nữ nhi của đương triều hữu thừa tướng – Triệu Hân Nhã. Theo ý tứ của chính là nương theo việc Thủy phủ kéo dài hôn kỳ, cùng Thủy phủ giải trừ hôn ước, cưới người mình . Nhưng Hầu phu nhân lại kiên trò, người Hầu gia cũng hiểu được truyền thống trung nghĩa của gia đình, mà tình cảnh của Thủy U Hàn khác gì mồ côi, cứ như vậy giải trừ hôn ước đối với nàng quá tàn khốc.

      Cuối cùng song phương đạt thành thỏa hiệp, Sở Hi cưới Thủy U Hàn, năm sau lại cưới Triệu Hân Nhã làm bình thê.

      Như vậy vì sao vẫn chưa tới năm, Sở Hi lại cưới vợ?

      Thủy U Hàn vào cửa sau, tuy rằng Hầu gia phu nhân đối với nàng rất tốt, nhưng bởi vì chuyện đồ cưới nàng bị người khác xem thường. Sở Hi đối với nàng lại bình thường, cũng có tình cảm gì. Rất ít tiến sân của nàng. Thủy U Hàn liền chịu nổi tịch mịch.

      Vào buổi tối gió lớn, Thanh nhi ngủ an ổn, lo lắng Thủy U Hàn cảm lạnh, liền cầm nến vào phòng Thủy U Hàn, nhìn xem nương nhà mình có đắp kín chăn hay . Kết quả lại nhìn thấy Thủy U Hàn cũng nam nhân tằng tịu với nhau, Thanh nhi là chưa luận hôn , gặp được chuyện này nhất thời kêu to, dọa gian phu chạy mất, dọa ngất Thủy U Hàn, khiến đoàn vú gì cùng nha hoàn chạy tới. Sau đó trong phủ đều bị kinh động.

      Khi bị thẩm tra, Thanh nhi ấp a ấp úng, cuối cùng bất đắc dĩ đành tình hình thực tế. Còn khóc lóc hướng Thủy U Hàn xin lỗi, cầu nàng tha thứ cho bản thân thể lừa gạt chủ tử. Nha hoàn tuần tra ban đêm đều chứng thực, thực có thấy bóng đen đào tẩu từ trong viện chạy ra. Hơn nửa thời điểm các nàng xông vào phòng Thủy U Hàn, thấy Thủy U Hàn áo rách quần manh, té xỉu ở giường, ràng là bị hù xỉu khi gian tình bị phát .

      Mà Thủy U Hàn, tuy rằng được mọi người cứu tỉnh, nhưng lại ngơ ngác ngây ngốc, cũng hoàn chỉnh. Kết quả đương nhiên là bị nhận định có gian tình, nàng đây là biểu của chột dạ và sợ hãi.

      Sở Hi giận dữ hỏi gian phu là ai, tuyên bố đem Thủy U Hàn chìm đường. Hầu gia phu nhân hối hận khi kiên trì cưới Thủy U Hàn vào cửa. Cuối cùng vẫn là Hầu gia lên tiếng, nghiêm lệnh mọi người trong phủ được đem chuyện đêm nay tiết lộ ra ngoài, nếu nghiêm trị, lại cho người đem Thủy U Hàn nhốt lại.

      Ngay tại đêm đó, Thủy U Hàn thắt cổ tự sát, thời điểm được cởi xuống còn hô hấp, bà vú hồi môn lúc ấy hay tin, nhào vào người Thủy U Hàn khóc lớn, thế nhưng lại đem Thủy U Hàn khóc đến tỉnh.

      Kỳ , tỉnh lại là linh hồn trùng tên trùng họ đến từ đời sau.
      Thủy U Hàn tỉnh lại đần độn qua bốn ngày, cuối cùng cũng tiếp nhận chính mình sống lại.

      Nàng nhờ bà vú đem gương đồng lại, nhìn vào gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của chính mình. quen thuộc, là vì trong kính phản chiếu khuôn mặt của nàng ở kiếp trước. xa lạ, là mình chưa bao giờ tiều tụy và gầy yếu như bây giờ. Người ta hay “mười tám vô xấu nữ”, nhưng trong kính màu da héo vàng, đôi mắt tiều tụy, môi khô héo rạn nứt, tóc điểm sáng bóng. Lại nhìn dáng người, phỏng chừng cao đến 1m6, dáng người cứng nhắc. Làm sao giống tiểu thư nhà giàu được nuông chiều mà lớn lên, mười bảy tuổi thanh xuân, là nương tử vừa thành thân chưa tới ba tháng.

      Thủy U Hàn ngoại trừ bà vú, Thanh Nhi, tiểu Hồng, đếm thăm còn có tiểu thư Hầu phủ, Nhị thiếu nãi nãi cùng vài nha hoàn và vú già, trước mặt nàng lời khó nghe, xì xào bàn tán, là các chủ tử công khai xử trí chuyện này là bởi vì nghĩ đến mặt mủi Hầu gia.

      Thủy U Hàn đối với chuyện những người này gì, làm gì mực quan tâm. Nàng chỉ lặng yên nghe, lặng yên xem. Sau đó suy tư về lối thoát của bản thân.

      Người nàng có thể hoàn toàn tín nhiệm lúc này, chỉ có mình bà vú. Thanh nhi, mười tám tuổi, mặc dù là nha hoàn hồi môn, tựa hồ cùng nàng cũng rất thân, nhưng theo Thủy U Hàn quan sát, Thanh nhi là người thể tín nhiệm. Có lẽ chuyện tình nàng nghe được phải trăm phần trăm là chân tướng, nhưng Thanh nhi đích thực là nha đầu có dã tâm, hơn nữa còn có chuyện che dấu. Tiểu Hồng, nha hoàn hồi môn khác, là thô sử nha đầu, bộ dáng thô kệch, có khả năng làm việc, Thủy U Hàn có thể cảm nhận được nàng đối với mình là chân chính quan tâm.

      Nhạc khúc ở tiền viện chậm rãi ngừng lại, hôn lễ hẳn là hoàn thành. Như vậy chờ đợi người trong phủ rãnh rổi, hẳn là xử trí mình. Phụ nhân cổ đại bất trinh có cái kết cục gì, Thủy U Hàn trong lòng rét run.

      “Bà vú, ta muốn gặp mặt phu nhân.”
      betrang, Nhiên Nhiên, Nhược Vân6 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Thỉnh cho ta con đường sống.
      Nhũ mẫu đến tĩnh đường của phu nhân Tĩnh Tâm Trai quỳ thẳng ngày, dậy nổi, sau đó lão phu nhân mới đáp ứng gặp Thủy U Hàn.

      Dưới dẫn dắt của bà tử, Thủy U Hàn lần đầu tiên ra khỏi phòng, ra khỏi tiểu viện nơi giam cầm mình, mấy nha hoàn cùng nhũ mẫu trông coi khinh miệt nhìn nàng.
      “Xuất thân từ gia đình danh giá, sao lại làm ra chuyện biết xấu hổ như vậy. Bây giờ da mặt dầy, còn để cho nhũ mẫu cầu phu nhân, còn muốn trở mình nữa kia! Nếu chúng ta gặp chuyện như vậy, sớm tự mình kết liễu, chậc chậc, là chưa từng gặp qua dâm phụ vô sĩ như vậy.”

      “Xem bộ dáng xấu xí của nàng kìa, đại thiếu gia chúng ta chướng mắt nàng là phải. Cũng biết người nào có mắt, thế mà lại thông đồng với người quái dị này.”

      “Ai ô ô, Lý tẩu ngươi là ghen tỵ, làm sao lại có người đến thông đồng với ngươi!”

      “Cái người này, cho ta là người như vậy sao? nãi nãi ta là người sạch , đừng đem ta cùng con tiện nhân đó so sánh, ngón chân của ta so với cái mặt của nàng đều muốn sạch hơn.”

      Mấy nhũ mẫu canh cửa Thủy U Hàn mấy ngày nay, miệng mồm sạch , bất quá hôm nay miệng vẫn đỡ ác độc hơn mấy ngày trước. Đó là vì thấy người dẫn Thủy U Hàn có chút thân phận.

      Đây là muốn đem nàng ép đến tử lộ a, hạ nhân nhà giàu dám khinh bỉ chủ tử, nếu có người sai sử, cũng dám mạnh miệng như vậy.

      Thủy U Hàn khóe môi nhếch lên thản nhiên cười, nàng thỏa mãn tâm ý của bọn họ.

      Lối vào hào môn sâu tựa biển, lời ấy giả. Thủy U Hàn theo người dẫn đường qua vài tầng sân mới tới Tĩnh Tâm Trai.

      Nguyên lai Tĩnh Tâm Trai là tiểu viện bình thường trong Hầu phủ, hoàng cảnh thanh tĩnh. Sở Hầu gia cùng Sở đại thiếu gia mấy năm trước luôn bôn ba chinh chiến bên ngoài, phu nhân ở nhà lo lắng đề phòng, đem nơi này cải tiến chút, sửa thành phật đường, mỗi ngày trong này đều vì trượng phu nhi tử cầu nguyện. Hầu gia phụ tử khải hoàn trở về, thăng quan tiến chức. Phu nhân cảm thấy họ ở chiến trường giết giặc, khó tránh khỏi sát nghiệp quá nặng, nên đem quyền lực quản gia giao vào tay Nhị thiếu phu nhân cùng nữ nhi chưa gả, chính mình hầu hết thời gian đều ở đây, mỗi ngày tụng kinh niệm phật, vì con cháu cầu phúc.

      vị phu nhân trung niên ngồi ghế thái sư ở giữa đại đường, nghĩ đến chính là Hầu gia phu nhân. Trong hành lang, chỉ có bà tử hầu hạ, nhũ mẫu có quy tắc ngồi phía ngoài hành lang. Thủy U Hàn cố nén nước mắt, mẫu thân đối với con ruột của mình bất quá cũng như vậy. Ngày xuân lạnh giá, quỳ cả ngày chỉ để cầu cho con mình con đường sống.

      Thủy U Hàn ở giữa đại đường, chậm rãi quỳ xuống, nàng nhất định phải sống sót.
      “U Hàn thỉnh an phu nhân, thỉnh phu nhân nương tình mẫu thân chết, cấp cho U Hàn con đường sống.”

      Đại đường đột nhiên tỉnh lặng, lúc lâu sau, Sở phu nhân mới mở miệng.

      “Ta để cho ngươi con đường sống, vậy thời điểm ngươi làm chuyện gièm pha, chẳng lẽ biết đó là con đường chết hay sao? Ngươi chỉ làm mất hết mặt mũi Thủy gia, mà còn làm mất mặt Sở phủ, ngươi có tư cách gì muốn đường sống?”

      “Phu nhân, câu cửa miệng bắt kẻ thông dâm, mà trong phủ tìm thấy đến kẻ nào gọi là gian phu, chỉ là thấy cái bóng đen mà thôi, chuyện này cho dù náo loạn đến công đường, cũng thể nào định tội U Hàn được.”

      Sở phu nhân nghe Thủy U Hàn bình bình đạm đạm ra lời như vậy, khỏi cảm thấy vừa tức vừa hận.

      “Ngươi….ý ngươi là phủ chúng ta vu khống ngươi? Ta trước kia còn tưởng rằng ngươi yếu đuối thành , nghĩ đến ngươi là người như vậy. Chúng ta đều vu hãm ngươi, chẳng lẽ nha đầu hồi môn của ngươi cũng vu hãm ngươi. Việc đến nước này, bản thân ta cũng hết sức đem vệc này áp xuống, để lại thể diện cho hai phủ, để ngươi có mặt mũi gặp mẫu thân, vậy mà ngươi…ngươi tại còn ra những lời như vậy…”

      “Thỉnh phu nhân bớt tức giận, nghe con hết.”

      “Muốn gì, ngươi cứ việc , nếu ngươi nhận tội, ta đem nha đầu kia đến cùng ngươi đối chất.”

      “Phu nhân, từ cổ chí kim, chuyện như vậy nhất định phải có căn cứ chính xác mới có thể định án, thể nào nhà đều cho chính mình đội nón xanh. Phu nhân ngẫm lại, Hầu phủ chúng ta xuất thân là quân lữ, cửa nhà so với nhà giàu bình thường càng thêm nghiêm cẩn, nếu vậy người bình thường há có thể tùy tiện ra vào? Nếu có người như thế, hẳn là người bên trong phủ chúng ta. Đối với người vừa vào phủ mới ba tháng như con, ngay cả cửa viện cũng chưa bước qua vài lần. Hơn nữa đứng nằm ngồi, khi nào bên cạnh có người cùng, con có thể chạy đâu mà nhận thức nam nhân. Kính xin phu nhân ngẫm lại. Trong phủ chúng ta đều là tinh binh của Hầu gia cùng tướng quân, người nào võ nghệ cao cường, thế nhưng thấy cái bóng đen thoáng qua trong viện cũng truy bắt được, thoáng cái thấy tăm hơi, đây phải là thấy quỷ sao.”

      “Ngươi như vậy, vẫn là nhận định chúng ta vu hãm ngươi.” Phu nhân lạnh lùng .

      “Phu nhân, lời đồn đãi như thế nào, chân tướng việc ra sao, con cũng biết trong phủ còn nơi cho con dung thân. Nhưng trong phủ nếu đem con dìm đường, nhất định phải xuất ra chứng cứ xác thực, khi đó dư luận xôn xao, mọi người cho rằng trong phủ chúng ta môn hộ nghiêm cẩn, nữa đêm thế nhưng lại có người xông vào viện của nữ quyến. Chúng ta trong phủ còn có Nhị thiếu phu nhân, Tam tiểu thư, còn có rất nhiều nữ quyến. Miệng lưỡi thế nhâ, chỉ sợ đến lúc đó lời khó nghe dạng gì đều có. Hầu phủ làm như vậy là tự bội đen chính mình.”

      “Đều là do tiện nhân ngươi, nếu phải vì ngươi làm bại hoại danh dự nữ nhi của ta, nếu mấy năm nay ta hành thiện tích đức, ta hận thể lột da của ngươi.” Phu nhân ngồi chợt khuôn mặt trở nên dữ tợn, giọng điệu cũng hung hăng.

      “Phu nhân, con chết lần, thế nhưng vẫn còn sống. Đây là ông trời muốn cho con chết, con cũng dám nghịch thiên, nên tự nhiên phải tiếp tục sống sót. Thỉnh phu nhân suy nghĩ lại, tân nương tử mới được gả đến đây mấy ngày, cứ như vậy giải thích được mà chết , khó đảm bảo là người khác có đoán được chuyện xảy ra . Phu nhân cũng biết kế mẫu của con là dạng người gì mà, chỉ sợ lúc con chết , trong phủ đừng mong được ngày tháng yên bình. Tam tiểu thư vào mùa thu năm nay phải tiến cung tuyển tú, nếu có lời đồn thổi gì, vậy hay lắm. Nay con bị tính kế, cũng dám kêu oan, chỉ xin phu nhân mở lòng từ bi , nể mặt mẫu thân mất của con mà xin phu nhân thương cho, hãy cho con con đường sống . Sản nghiệp của Sở phủ rất nhiều, phu nhân hãy đưa con đến nơi héo lánh, bên ngoài rằng con bị bệnh, thể hầu hạ được lão thái gia và lão thái thái, cũng giúp đỡ được phu nhân, con xin tự nguyện rời phủ để dưỡng bệnh. Tướng quân vì hiếu đạo, mới sớm cưới bình thê. Như vậy có thể ngăn chặn được miệng lưỡi của thế nhân, cho dù là ai cũng được gì.”


      Thủy U Hàn nhìn Sở phu nhân tựa hồ có chút dao động, lại tiếp.

      “Con xin thề rằng, chỉ cần phu nhân cho con mảnh đất , để con trồng trọt. Con sau này tuyệt đối bước chân vào trong Sở phủ nửa bước , chờ hơn nửa năm hoặc năm, tướng quân có thể dùng danh nghĩa con thể sinh con được, mà viết cho phong hữu thư. Khi đó, Sở phủ mất mặt. Phu nhân, làm người phải biết độ lượng, nhớ tình xưa mới làm chủ cưới con vào Sở phủ, đây là phen ý tốt của người. Nếu bây giờ , phu nhân lặng lẽ xử trí con, làm cho việc hành thiện bị bỏ dở giữa chừng, trái lại còn tốt đẹp nữa. Mấy năm nay, phu nhân ăn chay niệm phật, phải là vì muốn giảm bớt sát nghiệp sao. Phu nhân, ngày hôm nay người cho con con đường sống, con và nhũ mẫu đời này cảm tạ đại ân đại đức của người, mỗi ngày thắp hương cầu nguyện cho Sở phủ, chúc Hầu gia và phu nhân sống lâu trăm tuổi, con cháu Sở phủ phồn thịnh.

      Bên ngoài mái hiên, nhũ mẫu cũng hướng vào bên trong dập đầu.

      “Cầu phu nhân minh giám, nương phải là người như vậy, nương là bị oan uổng, xin phu nhân hãy nghĩ đến Thủy phu nhân qua đời, làm chủ cho tiểu thư …”

      Sở phu nhân trầm ngâm lát, rốt cục thở dài.

      “Thôi, biết vậy lúc trước ta nên cưới ngươi vào phủ, ta có lòng tốt như vậy, lại bị ngươi đẩy vào trong tràng diện lúng túng như thế này. Ta biết kiếp trước mình nợ mẹ con ngươi cái gì. Các ngươi đừng quỷ nữa, má Trần, mau dẫn hai người bọn họ quay về . Chuyện này, ta thương lượng với Hầu gia sau.”

      Thủy U Hàn và nhũ mẫu dắt dìu nhau, trở về tiểu viện.

      Thủy U Hàn hỏi nhũ mẫu, “Nhũ mẫu, nhũ mẫu cũng tin con thông dâm với người khác sao ?”

      Nhũ mẫu hề do dự , “ nương, người là từ do nhũ mẫu ta nuôi lớn, có đánh chết ta, ta cũng tin nương có thể làm chuyện như vậy .”

      “Thế nhưng, Thanh nhi lại chính xác như thế. Nhũ mẫu, bà xem đây là chuyện gì?”

      nương đối với Thanh nhi có ân, lúc còn ở Thủy phủ, Chu phu nhân muốn đánh chết nàng ta, nương nhìn được nên mới cầu tình thay cho nàng ta. nghĩ đến Chu phu nhân lại đáp ứng, đem nàng ta đến làm nha hoàn cho tiểu thư sai sử. nương luôn luôn đối xử với nàng ta rất tốt, Thanh nhi cũng rất thông minh. Tuy rằng nàng ta luôn tính toán cho chính mình, nhưng nàng ta lại có khả năng hãm hại tiểu thư. Mà nương lại rất quy củ nhưng cũng còn rất trẻ con. Ai, chỉ là ông trời có mắt, đó nhất định là tên hái hoa đạo tặc. Chỉ trách ngày hôm đó nhũ mẫu bị đau bụng, sau khi uống thuốc lại ngủ như chết, cho nên mới thể bảo hộ tiểu thư.”

      “Nhũ mẫu, đây là lỗi của người, là hái hoa đạo tặc cũng tốt, là ta hồng hạnh vượt tường cũng được, trong mắt thế nhân đều giống nhau thôi.” Thủy U Hàn bèn đổi sang đề tài khác. “Nhũ mẫu, nha đầu Tiểu Hồng kia như thế nào?”

      nương đối với tiểu Hồng cũng có ân cứu mạng. Năm ấy đại hạn hán, nhiều người dân bị đói chạy đến kinh thành. Tiểu Hồng là trong số những người đó, thị vệ thấy nàng ấy vì đói mà hôn mê bên ngoài vườn. Thị vệ giữ cửa còn tưởng nàng ấy chết nên muốn đem nàng ấy ném ra bãi tha ma. Trùng hợp nương ngang qua nghe được, liền cầm tiền ra, cho nàng ấy nước và điểm tâm, vì thế cứu sống được nàng ấy. Sau này , tiểu Hồng vẫn đứng ở ngoài vườn canh giữ, định xin nương cho nàng ấy miếng cơm ăn, nàng ấy cả đời xin báo đáp ân tình của nương. nương đem nàng ấy lưu lại làm nha hoàn thô sử, Chu phu nhân xem nàng ấy là con người nên cũng cho tiền tiêu vặt. Ngược lại , mấy năm qua nàng ấy chịu nhiều khổ nhọc, sau này mới theo tiểu thư xuất giá đến đây .”

      “Nhũ mẫu, người cũng biết, lần này con bị thương làm tổn thương đến đầu , nên có đôi lúc lại mơ mơ màng màng, có nhiều chuyện cũng nhớ , nếu gặp chuyện người phải giúp con đấy.”

      nương yên tâm , cần sợ hãi, cho dù là phu nhân có đuổi chúng ta ra khỏi phủ, nhũ mẫu giặt quần áo, thêu thùa may vá, cũng có thể nuối sống được nương.”

      “Có nhũ mẫu ở bên cạnh con, con cũng sợ cái gì hết . Nhũ mẫu, về sau người gọi con là Tiểu Hàn , đừng có gọi là tiểu thư nữa, sau này chỉ có hai người chúng ta nương tựa nhau mà sống thôi…mấy cái lễ nghi này đều miễn .”

      “Tốt, đều nghe theo nương.”

      thế gian này, nhũ mẫu chính là thân nhân duy nhất của mình, Thủy U Hàn thầm .
      betrang, Nhiên Nhiên, Nhược Vân8 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Khách viếng nửa đêm.

      Thủy U Hàn cùng nhũ mẫu trở lại chỗ ở, bên ngoài vẫn như cũ có mấy người trông coi, tiểu Hồng nấu nước, Thanh nhi thấy đâu.

      Thủy U Hàn biết, tuy là phu nhân trong lòng muốn chấp nhận lời thỉnh cầu của nàng, nhưng tình cảnh của tại vẫn thập phần nguy hiểm.

      Nàng có thể khẳng định cái gọi là bắt kẻ thông dâm bất quá là có người thiết kế, mà người thiết lập nên cục viện này phải là Hầu gia hoặc Hầu phu nhân.

      Như vậy là ai. Sở đại thiếu gia? Vì để vị trí chính thê cho nữ nhân mình thương nên muốn diệt trừ nàng?

      Sở đại thiếu gia quân công hiển hách, nghe là người hữu dũng hữu mưu, chuyện này đối với thanh danh có tổn hại, nên sử dụng chiêu này.
      Chủ tử trong Sở phủ còn có ai?

      Nhị thiếu gia? Thủy U Hàn còn chưa có gặp qua người này, nghe tay ăn chơi, người cũng có công danh. có lý do gì mà hãm hại Thủy U Hàn?

      Còn lại chính là nhị thiếu phu nhân cùng tam tiểu thư. Thông qua nhũ mẫu, nàng biết được Thủy U Hàn là người tính cách ôn hòa, yếu đuối, cũng gây trở ngại đến lợi ích của hai người này.

      Cuối cùng chính là vị mới vào cửa Triệu Hân Nhã, nàng là người có động cơ nhất, nhưng lúc ấy nàng còn chưa tiến vào phủ.

      Còn nhân vật mấu chốt, Thanh nhi.

      Nhà cao cửa rộng có khúc chiết như thế nào, người bình thường làm sao hiểu được. Thủy U Hàn xoa xoa thái dương, trong lòng tự khuyến khích mình, cố sống qua mấy ngày, chờ ra phủ, hẳn là có thể thoải mái hơn nhiều.

      Thủy U Hàn ăn chén cháo, nhủ mẫu thay nàng trãi đệm chăn, chuẩn bị nghỉ ngơi. Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, bà tử cúi đầu vén mành lên, cỗ mùi son phấn tức bay vào trong phòng.

      Thủy U Hàn trong lòng có chút giật mình.

      Người đến là ba vị mỹ nhân trang phục thêu hoa đính ngọc rực rỡ. Nhị thiếu phu nhân cùng tam tiểu thư, Thủy U Hàn nhớ thời điểm nàng vừa đến, từng gặp qua. Khi đó các nàng hay tin Thủy U Hàn chết liền tới hỏi, lại gặp nàng tỉnh lại. vị khác, cũng khoảng mười tám mười chín tuổi, mặt trái xoan, mắt hạnh, là mỹ nhân xinh đẹp, áo váy sa tanh đỏ thẩm, khoác bên ngoài là áo choàng lông hồng hồ ly, so với hai người còn lại càng thêm chói mắt. Thủy U Hàn trong lòng khẽ động.

      Nhủ mẫu cúi người vái chào: “Lão nô thỉnh an nhị thiếu phu nhân, tam tiểu thư.” Bà cũng hướng vị mỹ nhân kia vén áo thi lễ, nhưng lại gì, hẳn là biết người đó là ai.

      Ba người này cũng quan tâm nhủ mẫu, mấy nha hoàn theo hầu phía sau vượt lên trước, an trí ghế, đạp đỗ những vật xung quanh, có lẽ các nàng có dự tính trước, trong phòng Thủy U Hàn chỉ có chừng bàn và ghế dựa, e là các nàng ngay cả chạm vào cũng muốn.

      Thủy U Hàn mắt lạnh nhìn các nàng phô trương, ngồi im ở đầu giường, chỉ chờ các nàng mở miệng.

      Mấy người này gặp Thủy U Hàn lời nào, cũng tỏ vẻ sợ hãi, chỉ thản nhiên nhìn các nàng nên có chút kinh ngạc. đại nha hoàn được chủ tử mớm ý, liền chỉ ngón tay vào Thủy U Hàn, mở miệng : “Tiện phụ này, sao còn thỉnh an đại thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân, tam tiểu thư.”

      Thủy U Hàn lạnh lùng nhìn thoáng qua nha đầu này, sau đó xoay mặt đối với nhủ mẫu: “Nhủ mẫu, người nghe xem là chó dữ nơi nào chạy tới, ở trước mặt chủ tử hô to gọi , miệng mồm độc ác, đúng là có giáo dưỡng. Hay đây là quy củ của Hầu phủ? Xem ra là chúng ta thiếu kiến thức rồi.”

      Nha đầu kia nghẹn lời, còn muốn mở miệng. Bị nhị thiếu phu nhân trừng mắt liếc, cúi đầu lui qua bên.

      Nhị thiếu phu nhân mở miệng: “Thủy thị, lúc này giống ngày xưa, ngươi còn là đại thiếu phu nhân trong phủ của chúng ta nữa rồi, còn bày bộ dáng đó ra cho ai xem? Ngươi chẳng lẽ còn biết, đại ca cưới tân phu nhân, chính là hòn ngọc quý tay Triệu thừa tướng. Đại tẩu nàng mềm lòng, biết ngươi bị giam trong này, liền kêu chúng ta cùng vấn an ngươi. Ngươi dập đầu với đại tẩu cái, đại tẩu mềm lòng, lại cùng đai ca ân ái. Nàng thay ngươi trước mặt đại ca cầu tình, có lẽ đại ca còn có thể bỏ qua cho ngươi, lưu ngươi lại trong phủ, còn có chén cơm mà ăn.” xong nhìn sang hồng y mỹ nhân mỉm cười.

      “Nhị thiếu phu nhân đùa rồi, ta đây vẫn còn là đại thiếu phu nhân trong phủ, cũng phải là người mà ngươi có thể định đoạt được. Phu quân ngày chưa đưa cho ta từ thư, ta liền ngày làm đại thiếu phu nhân trong phủ. Hôm nay, nhị thiếu phu nhân đến đây xem ta, ta thực cảm kích. Ngươi thi lễ với ta, ta cũng so đo với ngươi. Về phần phu quân nạp thiếp, ta có biết đến, cũng nghĩ muội muội mới tới khi nào đến kính trà cho ta, nghĩ tới đêm nay tới rồi, xem ra nàng cũng là người nôn nóng.”

      Thủy U Hàn thấy Triệu Hân Nhã ngồi đối diện tức đến đỏ mặt, trong lòng cười thầm. Đúng thế, nàng biết Triệu nương đây là bình thê mới rước vào cửa, nàng liền cố tình thành thiếp. Mấy người này tới đây, hiển nhiên là muốn cho mình đẹp mặt, mình thảm như vậy rồi, các nàng còn muốn đến bỏ đá xuống giếng, tâm địa là quá ác độc.

      Bất quá Triệu Hân Nhã hết sức bảo trì bình tĩnh, Tam tiểu thư thể kiên nhẫn: “Ngươi bậy, đại tẩu ràng là bình thê, còn quang minh chính đại hơn chính thê như ngươi. Làm sao ngươi có thể vô sỉ, làm ra cái chuyện như vậy còn muốn đại tẩu kính trà cho ngươi. Ngươi cũng tự mình soi gương, lấy bộ dáng xấu xí này có điểm nào đáng để so với đại tẩu ta. Đợi ngày mai bị chìm đường, để xem ngươi còn có thể già mồm.”

      “Tiểu thư kính xin cẩn trọng lời , nhà chúng ta là gia đình tuân thủ quy củ lễ nghi. Ta bây giờ vẫn còn là đại thiếu phu nhân Sở phủ, là bình thê phải chính thê, nên phải theo lễ nghi mà dâng trà cho ta. Còn có, tiểu thư, ngài còn là khuê các chưa lập gia đình, mở miệng ngậm miệng đều là chìm đường chìm đường, để người khác nghe thấy còn ra thể thống gì nữa.”

      “Chẳng lẽ ngươi có làm à, chúng ta đây cũng chỉ .”

      Thủy U Hàn muốn cùng các nàng dây dưa, liền miễn cưỡng :

      “Chìm đường, là mở từ đường, thậm chí lên công đường, ta cũng sợ, đến lúc đó, mọi người đều biết nội viện sở phủ nửa đêm như thế nào xuất nam nhân, biết là người ta có chịu tin hay tặc nhân kia đến tìm người quái dị như ta đây mà tìm mỹ nhân như hoa như ngọc…”

      xong ánh mắt ác ý liếc qua mặt nhị thiếu phu nhân cùng tam tiểu thư.

      “Hoặc là , tên này vốn là người trong phủ? Ta đây mới vào phủ có bao nhiêu ngày. Trước kia ở Thủy gia, tình gì cũng có, cố tình đến nơi này liền…, ha ha…” Thủy U Hàn rất là ý vị thâm trường dừng lại câu chuyện.

      “Ngươi…, ngậm máu phun người!” Tam tiểu thư là bạo nộ rồi. Nhị thiếu phu nhân sắc mặt cũng biến đổi. Triệu Hân Nhã cúi đầu uống trà.

      “Người tới, vả miệng tiện nhân này cho ta.”

      Thủy U Hàn trong lòng thầm kêu xong, ràng tình huống người khác so với mình mạnh hơn, thế mà chính mình nhịn được tức giận, lần này phải chịu thua thiệt rồi.

      bên có hai ba nha hoàn tới. Nhủ mẫu thấy nương nhà mình bị khi nhục, cả người che chở thân thể Thủy U Hàn, trong lúc nhất thời trúng ít quyền cước. Thủy U Hàn vừa đau lòng, vừa hối hận. Nhất thời biết làm thế nào cho phải.

      “Đây là làm gì vậy, muốn đánh chủ tử. Đám các người còn đem quy củ Hầu phủ để vào mắt sao?”

      Mấy nha đầu nghe xong lời này, đều nhanh chóng ngừng tay, chạy trở về bên người chủ tử.

      Thủy U Hàn nâng bà vú dậy, cùng quay đầu về hướng cửa, nguyên lai là bà tử hầu hạ bên người Sở phu nhân, Nguyệt nương. Nhủ mẫu từng nhắc qua, Nguyệt nương là tâm phúc của Sở phu nhân, trước kia đều hiệp trợ phu nhân quản gia. Sau đó phu nhân buông tha gia , nàng cũng theo đó mà quan tâm đến, nhưng uy phong trước đó vẫn còn. Hạ nhân trong phủ đều thực kính phục, thậm chí các chủ tử đều đối với bà cung kính.

      Nguyệt Nương đuổi bọn nha đầu , sau đó mới xoay người cúi chào, “Đêm khuya, phu nhân cho ta tới nơi này nhìn xem, kính xin tiểu thư cùng các thiếu phu nhân sớm chút trở về phòng nghỉ ngơi.”

      Lại chỉ vào nhóm nha đầu đánh Thủy U Hàn cùng nhủ mẫu: “Mấy người các ngươi, theo ta qua chỗ quản , mỗi người lĩnh hai mươi hèo.”

      Nhị thiếu phu nhân cũng tam tiểu thư còn muốn biện giải, Triệu Hân Nhã mỉm cười mở miệng: “Làm phiền phu nhân nhớ thương rồi, ta dùng qua cơm chiều liền dạo trong vườn tiêu thực, vừa vặn đụng phải tiểu thư cùng đệ muội, liền kéo ta tới đây. Nhất thời chú ý, trời quả rất tối. ta đây về trước nghỉ ngơi, sáng ngày mai còn qua thỉnh an phu nhân. Mấy nha đầu này, liền phiền Nguyệt nương dạy bảo.” xong kéo nhị thiếu phu nhân, tam tiểu thư rời .

      Bọn người rồi, Nguyệt Nương đến trước mặt Thủy U Hàn, vén áo thi lễ. thủy U Hàn nào dám chịu lễ của nàng, gấp gáp đứng sang bên. Thỉnh Nguyệt nương ngồi xuống chuyện.

      Nguyệt nương cũng khách sáo: “Phu nhân phái ta tới, là để cho ngươi biết, phu nhân cùng Hầu gia và đại thiếu gia thương lượng, chuẩn bị cho ngươi xuất phủ dưỡng bệnh. Các ngươi tối hôm nay liền thu thập, ngày mai xuất phát. Của hồi môn của ngươi cũng có thể mang . Ngươi về sau ở thôn trang sống, nơi đó trồng trọt cũng đủ ăn đủ dùng. Trong phủ mỗi tháng cho ngươi thêm năm lượng bạc. Bất quá chuyện xảy ra trong phủ, ngươi thể tiết lộ, đối với người ngoài cũng được xưng mình là Hầu phủ đại thiếu phu nhân. Ngươi an phận thủ thường, trong phủ cung cấp nuôi dưỡng ngươi đến hết quảng đời còn lại.”

      “Đa tạ Nguyệt nương, còn có việc phiền toái Nguyệt nương, ngươi xem nhủ mẫu bị thương, có thể giúp ta mời đại phu tới xem.”

      Nguyệt nương trầm ngâm chút, đứng lên xem xét thương thế của nhủ mẫu: “Đều là bị thương ngoài da, đáng lo.” xong từ trong lòng ngực lấy ra lọ thuốc, đưa cho nhủ mẫu: “Đây là thuốc trị thương tốt nhất, bôi ở vết thương, dùng sức xoa, đem máu bầm đánh tan, thương thế rất nhanh khỏi.”

      Thủy U Hàn khỏi tò mò, Nguyệt nương là trạch nữ trong đại viện, tại sao tùy thân lại mang theo thuốc trị ngoại thương.

      Nguyệt nương tựa hồ nhìn ra nghi vấn của Thủy U Hàn: “Đại thiếu gia trước đây tập võ, thường xuyên bị thương. Khi đó ta ở bên người phu nhân, tùy thân đều phải mang theo lọ thuốc như vậy để dùng, cũng thành thói quen. Chỉ chớp mắt cái, đại thiếu gia trưởng thành, còn làm tướng quân, cưới vợ…”

      Nguyệt nương ý thức được mình lạc đề rồi, liền dừng câu chuyện. Ngừng chút lại mở miệng : “Ngày mai Lý quản đưa các ngươi đến thôn trang, các ngươi nghỉ ngơi sớm chút. Còn có phu nhân để ta nhắn với ngươi, muốn ngươi về sau tự giải quyết việc của mình cho tốt, nàng chỉ có thể vì ngươi làm những việc này. Về sau, ngươi cũng cần trở về đây bái kiến. Hai năm sau, Hầu phủ cho ngươi phong từ thư, đến lúc đó, ngươi hoặc là ở lại thôn trang, trong phủ chu cấp nuôi dưỡng ngươi, hoặc là như thế nào tùy vào ngươi.”

      “Đa tạ phu nhân, đa tạ Nguyệt nương.”

      Nguyệt nương lại chỉ dẫn nhủ mẫu dùng thuốc như thế nào rồi rời .

      Thủy U Hàn bên giúp nhủ mẫu xức thuốc, nhịn đuược rơi nước mắt: “Nhủ mẫu, đều tại con tốt, nếu lúc ấy con nhịn chút, mặc các nàng muốn nhục nhã, cũng khiến nhủ mẫu bị thương.”

      “Hài tử ngốc, người ta chính là tìm đến sinh với chúng ta. Chúng ta là cá thớt, nhẫn cũng tốt, nhẫn cũng tốt, đều phải chịu đao này. Tiểu thư, khí độ của ngài vừa rồi mới là giống chủ tử nhà giàu, đến mức bị người ta coi thường. Trước kia, cũng tại chúng ta quá mềm yếu.”

      “Nhủ mẫu lại an ủi con.”
      Snow, betrang, Nhiên Nhiên9 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Nha đầu tình thâm ý trọng.
      “Nhủ mẫu, sao lại thấy Thanh nhi đâu.”

      Thủy U Hàn bên nhìn nhủ mẫu thu thập hành lý, vừa tò mò muốn nghĩ xem Sở phu nhân an bài cho nàng địa phương như thế nào, bỗng nhiên nghĩ đến tựa hồ như cả ngày nay cũng chưa gặp qua Thanh nhi.

      Nhủ mẫu Tỉnh Tâm trai quỳ ngày cũng thấy Thanh nhi đâu.

      “Nhủ mẫu, người gọi tiểu Hồng vào đây . Thanh nhi nếu ở cùng cũng gọi tới, nếu thấy, coi như xong. Tuy rằng phu nhân đồng ý chúng ta mang nha đầu hồi môn , nhưng cũng phải xem ý nguyện của các nàng.”

      Nhủ mẫu đáp ứng tiếng, ra ngoài hồi, dẫn theo Thanh nhi cũng tiểu Hồng tiến vào.

      Thủy U Hàn liếc nhìn Thanh nhi mặc thân đồ mới, mà tiểu Hồng góc áo bị xé toang.

      Thủy U Hàn chỉ liếc mắt nhìn Thanh nhi cái, lại tập trung quan sát tiểu Hồng lát, mới mở miệng : “Thanh nhi, tiểu Hồng, ta cùng nhủ mẫu ngày mai rời phủ , chuyến này chỉ sợ bao giờ trở lại nữa. Nơi chúng ta đến cũng biết là hoang vắng lạnh lẽo đến mức nào, cuộc sống sau này vạn phần gian nan. Phu nhân làm chủ, để ta dẫn các ngươi cùng . Theo lý thuyết, các ngươi là của hồi môn của ta, ta đến đâu các ngươi phải theo đến đó, nhưng ta vẫn là muốn nghe xem ý của các ngươi. Dù sao, ngày sau sống được tốt, ta cũng muốn bị các ngươi thầm oán, là theo ta chịu tội.”

      Thanh nhi cuối đầu nhìn sắc mặt, tiểu Hồng đầu tiên liếc mắt nhìn Thanh nhi cái, thấy nàng đáp lại, liền tự mình mở miệng trước: “Tiểu thư, nô tì qua muốn cả đời này hầu hạ người. Nô tì việc gì cũng có thể làm, cũng sợ khổ. Nô tỳ tuy rằng ngốc, nhưng cũng biết tiểu thư là người tốt, đối vơi người khác hòa khí, cũng đánh chửi hạ nhân. Tiểu thư, nhủ mẫu, các người trăm ngàn lần đừng bỏ ta lại.”

      Thủy U Hàn hé răng, đảo mắt nhìn Thanh nhi, nhủ mẫu cùng tiểu Hồng cũng vậy.

      Thanh nhi cảm nhận được, ngẩng đầu lên, trong mắt còn hàm chứa nước mắt: “Tiểu thư, người nơi nào, nô tỳ cũng nguyện ý theo. Người mấy năm nay đối với nô tỳ rất tốt, nô tỳ đều ghi tạc trong lòng. Chính là, nô tỳ hôm nay phòng bếp, muốn tìm cho tiểu thư vài món bổ dưỡng, nghĩ tới đụng phải Cẩm Tú nha hoàng của tam tiểu thư, nàng biết châm tuyến của nô tỳ tốt, liền cứng rắn kéo nô tỳ giúp nàng thêu khăn nửa ngày, tam tiểu thư sau khi thấy qua liền thích tay nghề của nô tỳ, muốn cho nô tỳ ngày sau ở lại phòng thêu, chuyên thêu thùa may vá riêng cho nàng. Nô tỳ vốn đáp ứng, mình là nha đầu hồi môn của tiểu thư, muốn hầu hạ tiểu thư. Nhưng tam tiểu thư tại nàng là đương gia, tất cả do nàng định đoạt. Tiểu thư, người từ trước đến nay dám đắc tội với tam tiểu thư, nô tỳ cũng dám gì, cho đến vừa rồi, tam tiểu thư mới thả nô tỳ trở về, muốn nô tỳ thu thập này nọ, qua bên nàng làm việc.”

      Thủy U Hàn trong lòng cười lạnh, mặt cũng biểu lên.

      “Thanh nhi, tính tình tam tiểu thư, hôm nay thích, ngày mai lại ném ra sau đầu quên hết. Vừa rồi nàng đến đây, vẫn chưa nhắc tới chuyện này, chắc là nàng quên mất. Ngươi cũng cần để trong lòng, thu thập này nọ, sáng mai cùng chúng ta lên đường.”

      Thanh nhi nhìn Thủy U Hàn, tựa hồ có chút dám tin.

      “Tiểu thư, tam tiểu thư cùng người việc này, là vì nàng để người vào mắt. Phu nhân sủng ái nàng, nhị thiếu phu nhân cũng nhường nàng ba phần, tam tiểu thư ở trong phủ tất có hai.

      “Như vậy cũng thể đoạt nha hoàn hồi môn của người khác được. Ta đồng ý, ai cũng thể tùy tiện sai sử ngươi.”

      Thủy U Hàn lạnh lùng câu đó, thoáng nhìn gương mặt Thanh nhi có chút kiên nhẫn, lại mềm giọng : “Thanh nhi, ta biết để ngươi theo ta là ủy khuất ngươi, nhưng là...chủ tớ chúng ta ở cùng chỗ mười mấy năm rồi, danh nghĩa là chủ tớ, nhưng ta lại xem ngươi như tỷ muội, ta là luyến tiếc ngươi. Hơn nữa về sau, khi ra khỏi phủ, ta cũng cần ngươi hầu hạ. Thanh nhi, ngươi cần quan tâm tam tiểu thư cái gì, để ta ta mang các ngươi là chính miệng phu nhân đáp ứng, cho dù tam tiểu thư tự mình đến đây muốn ngươi, ta đáp ứng nàng cũng vô pháp.”

      Thanh nhi nghĩ tới Thủy U Hàn xưa nay yếu đuối bỗng nhiên cường ngạnh, có đôi chút biết phải làm sao. Thủy U Hàn nhìn gương mặt nàng thoạt đỏ thoạt trắng của Thanh nhi, nội tâm lại là mảnh bình tĩnh.

      “Tiểu thư, nô tỳ biết ngài đối với nô tỳ tốt, luyến tiếc nô tỳ, nhưng trước mắt phải là thời điểm tiểu thư có thể bốc đồng. Nô tỳ ở lại trong phủ, cũng là vì tính toán cho tương lai của tiểu thư.”

      “Vì ta tính?”

      “Đúng vậy, tiểu thư người chuyến này, trong phủ chỉ sợ rất nhanh đem người quên , vậy người làm sao còn có cơ hội trở về. Nô tỳ ở lại trong phủ, thay người hầu hạ tốt các chủ tử khác, chờ các chủ tử tâm tình tốt, nô tỳ nghĩ biện pháp làm cho các chủ tử nhớ đến tiểu thư, đợi lúc đó nô tỳ tìm cách làm cho phu nhân, đại thiếu gia đem người trở về, đến lúc đó nô tỳ lại được hầu hạ tiểu thư.”

      “Thanh nhi, ngươi quả nhiên…, uổng công ta thương ngươi, nhưng chính là…cho ngươi ở lại trong phủ, ngươi lại có chỗ dựa, các nàng còn biết còn khi dễ ngươi đến mức nào, ta làm sao nhẫn tâm được. ! Ta thể mặc kệ ngươi được. Thanh nhi, ngươi cần sợ hãi, ta dẫn ngươi .”

      Thanh nhi đứng lên, trong mắt cũng còn nước mắt, mặt đỏ rực, cũng biết là cảm động hay là vì nguyên nhân khác: “Tiểu thư, Cẩm Tú luôn cùng nô tỳ giao hảo, nàng lại là tâm phúc của tam tiểu thư, tam tiểu thư cũng thích tay nghề của nô tỳ. Nô tỳ ở lại phủ có vấn đề gì, người cần phải lo lắng.”

      Thủy U Hàn vui vẻ xem diễn, lâu sau sắc trời cũng còn sớm, nhủ mẫu cùng tiểu Hồng còn phải thu thập hành lý. Liền thở dài tiếng: “Thanh nhi, tâm ý tốt của ngươi khó có được, nếu…nếu…nếu có cơ hội, ngươi bên người gia nhiều chút , có lẽ nhớ tới ta, chừng, chờ hết giận rồi, đón ta trở về…” Thủy U Hàn vẻ mặt khát khao.

      Thanh nhi mặt khinh miệt nhịn được chợt lóe rồi biến mất, Thủy U Hàn cơ hồ cho là vì ngọn đèn mờ ảo mà nhìn lầm, ngay sau đó, Thanh nhi thay vào bộ mặt kính cẩn: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nghĩ biện pháp vì người mà cầu tình. Tiểu thư, tam tiểu thư bên kia muốn nô tỳ đêm nay liền dời qua.”

      “Vậy được rồi, Thanh nhi, ngươi hãy !” Thủy U Hàn cầm lấy khăn che mặt, nghe được tiếng Thanh nhi xa, mới buông khăn xuống, khôi phục lại thái độ bình thường.

      Nhủ mẫu cùng tiểu Hồng đều đàn ở trong phòng. Nhủ mẫu muốn lại thôi, tiểu Hồng vẻ mặt vội vàng nhìn Thủy U Hàn.

      Thủy U Hàn dùng ánh mắt trấn an nhủ mẫu, rồi mới cùng tiểu Hồng : “Tiểu Hồng, ngươi nên suy nghĩ kỹ, Thanh nhi cùng chúng ta, về sau chỉ còn có ta, ngươi cùng nhủ mẫu ba người, cuộc sống vất vả, ngươi bây giờ hối hận còn kịp.”

      Tiểu Hồng lắc đầu: “Tiểu thư, nô tỳ hối hận, nô tỳ có khả năng làm việc, sợ khổ. Thanh nhi tỷ tỷ theo người, có ai hầu hạ người, nô tỳ rời khỏi người.”

      Thủy U Hàn xem tiểu Hồng phải giả bộ, cũng gật đầu. Để cho tiểu Hồng xuống thu dọn đồ đạc, ngày mai xuất phát.

      Nhủ mẫu thấy tiểu Hồng ra khỏi phòng mới do dự hướng Thủy U Hàn mở miệng: “Tiểu thư, Thanh nhi nàng…”

      Thủy U Hàn ngón tay gõ mặt bàn: “Nhủ mẫu cũng thấy được Thanh nhi có điểm ổn phải ? Nếu ép theo chúng ta, nàng cũng thể tuân. Nhưng làm như , ngược lại sinh .”

      Nhủ mẫu đau lòng: “ nghĩ tới, tri nhân trị diện bất tri tâm. Nha đầu kia dã tâm lớn, ngày thường nhiều chuyện đều giấu giếm chúng ta, chuyện kia chỉ sợ…” Bỗng nhiên tựa hồ nghĩ ra được điều gì, liền vui vẻ : “Tiểu thư, Thanh nhi nha đầu kia tuyệt đối đáng ngờ, chúng ta tìm phu nhân, ta hòai nghi Thanh nhi bị người ta thu mua, xem chừng đó là tam tiểu thư đứng sau lưng chuyện hãm hại người. Như vậy tiểu thư cũng cần xuất phủ, gia cũng có lý do hưu người.”

      Thủy U Hàn mỉm cười: “Nhủ mẫu, chúng ta đoán ra được, những người khác trong Sở phủ nghĩ tới sao? Mặc kệ Thanh nhi là bị ai thu mua, bị điều gì thu mua, bọn họ đều vui vẻ khi thấy chúng ta gặp kết quả này.Nhủ mẫu, chúng ta vẫn là nên tránh nơi này xa chút, tuy rằng gian khổ, nhưng phải ngày ngày đối mặt với bọn họ. Là phúc phải là họa.”

      Nhủ mẫu thở dài: “Tiểu thư, người trải qua chuyện này trưởng thành ít. Tiểu nha đầu Thanh nhi đáng hận, bán chủ cầu vinh, lại muốn leo trèo, bấu víu cành cao.”
      Thủy U Hàn cười. Thanh nhi đúng đơn giản, chính mình bồi nàng cùng nhau diễn nửa ngày trời, nàng thế mà lộ ra nửa điểm sơ hở, mà tình chỉ sợ là có đơn giản như vậy.

      Cuộc sống sau này còn rất dài, nàng phải dự tính tốt cho tương lai của mình và nhủ mẫu, còn có tiểu Hồng, Mà Thanh nhi, căn bản cần bản thân nàng lo lắng.
      betrang, Nhiên Nhiên, Nhược Vân6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :