Chương 73 : Chờ đợi
“… có cơ hội trả đũa – còn là cơ hội người ta dâng lên trước mũi, sao xả giận?”
“Nhà họ Lục phái người tới làm gì?”. Lý phu nhân hỏi, hằng ngày chỉ cần bà có thời gian đến đây ngồi chuyện với Đường Uyển trong chốc lát, nhìn nàng ăn hoa quả hay gì đó. Hôm nay vừa đến, bà phát giữa Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình hình như vô hình có chút ngăn cách, bà rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng đầu tiên là nghĩ đến do nhà họ Lục làm trò.
“ muốn đãi tiệc quan khách, mà chúng ta thuộc dạng thể mời”. Triệu Sĩ Trình lạnh lùng xì tiếng. “Bọn họ thể mời là chuyện của bọn họ, chúng ta chẳng cần nể mặt chi, con từ chối luôn rồi”.
“Đãi tiệc quan khách? thể mời?”. Lý phu nhân nhăn mày. “Bọn họ lại định đùa giỡn gì nữa? Chẳng lẽ chưa đủ nhục nhã sao?”.
Lý phu nhân cho tới bây giờ phải là người tọc mạch, nhưng nhà họ Lục ầm ĩ quá lớn, bà cũng nghe Phùng Uyển Nhược sinh non, đứa chết, người nhà họ Phùng và người nhà họ Lục tranh chấp như nước với lửa, nhưng bà thích người hầu rỉ bên tai mình chuyện gia đình người ta nên biết tình tiết mới nhất của câu chuyện, dĩ nhiên đoán ra nhà họ Lục phái người đến có dụng ý gì.
“Nghe bà kia là nhà họ Phùng buộc nhà họ Lục đãi, mời tất cả nhà quan lại có thể diện ở Sơn đến nhà họ Lục làm khách, sau đó Đường phu nhân và Lục Du phải cúi đầu nhận sai xin lỗi Phùng Uyển Nhược trước mặt mọi người”. Triệu Sĩ Trình giản lược câu chuyện.
“Vậy có gì? Nhà họ Phùng định làm sao? Bọn họ và nhà họ Lục muốn nháo thế nào là chuyện của bọn họ, có nhất thiết phải kéo Huệ Tiên vào ?”. Lý phu nhân rất bất mãn, sau đó thẳng với Đường Uyển. “Con đừng để ý đến đám người đó, cảm thấy ở nhà buồn quá, muốn xem náo nhiệt cũng sao, nếu nhà họ Phùng và nhà họ Lục dám lôi con ra làm bia phóng dao, nhà họ Triệu chúng ta cũng cần nén giận. Còn cảm thấy việc này vô nghĩa, thích mẹ tin bọn họ dám tới cửa cưỡng ép! Nhà họ Phùng ở Tiễn Đường có kiêu ngạo mấy chăng nữa cũng sợ có gan đến đây gây ”.
“Tử Quy từ chối rồi mẹ”. Đường Uyển cười cười, đây là lần đầu tiên Triệu Sĩ Trình chưa hỏi ý nàng quyết định, nàng nhưng ra có ý kiến gì, vì nàng vốn do dự, Triệu Sĩ Trình làm vậy ngược lại đỡ mệt nàng rối rắm, phải chuyện gì xấu. Điều khiến nàng vui nhất là, sau khi Triệu Sĩ Trình quyết định rồi lại có vẻ trốn tránh nàng, nàng cảm thấy hơi tủi thân.
“Đại lang muốn Huệ Tiên sao?”. Lý phu nhân cuối cùng cũng hiểu khác thường giữa hai người là do đâu, bà cười nhìn Triệu Sĩ Trình, muốn nghe con giải thích.
“Con muốn Huệ Tiên hao tổn tinh thần việc có nên hay nên mới quyết định thay ấy thôi”. Triệu Sĩ Trình lắc đầu, Đường Uyển muốn hay ra chàng để ý lắm, điều chàng để ý là thái độ của Đường Uyển, bộ dáng rất khó quyết định của nàng giống như cho chàng biết trong lòng Đường Uyển kì vẫn chưa buông tay Lục Du.
Khi chàng cầu Lý phu nhân đến nhà họ Đường cầu hôn, Triệu Sĩ Trình từng nghĩ tới có lẽ đời này Đường Uyển mãi chẳng quên được Lục Du, chàng thấy cả hai ở bên nhau, hai người trai tài sắc, lúc bàn thơ phẩm họa ăn ý, loại ăn ý đó khiến chàng nhận ra giữa bọn họ chỉ là vợ chồng mà còn là tri kỉ. Lúc đó chàng hâm mộ Lục Du, hâm mộ có thể tìm được thê tử tình đầu ý hợp, còn với Đường Uyển chỉ thuần túy là ngưỡng mộ, như vậy mới đảm đương được bốn chữ “thông minh trong sáng”, có suy nghĩ vượt giới hạn nào.
Lục Du khuất phục mẹ , ruồng bỏ Đường Uyển, chàng thương xót, đau thay cho Đường Uyển, đối với Lục Du thêm coi rẻ và bất mãn, đại trượng phu đối nhân xử thế, có cái nên làm có cái . Hiếu thuận cha mẹ đương nhiên sai, nhưng cũng đừng ngu hiếu, đừng vì làm tròn chữ hiếu mà làm chuyện bội bạc ân nghĩa. Khi Lục Du cầu xin chàng giúp đỡ, muốn mượn biệt viện cho Đường Uyển ở, lòng chàng thoải mái, cảm giác ghê tởm như cẩn thận nuốt phải ruồi bọ, nhưng chung quy chàng vẫn đáp ứng Lục Du – phải giúp vì ‘khó khăn chia lìa’ hay ‘ đành lòng gạt bỏ’ như lời , mà là vì nàng.
Khi Đường Uyển ở tại biệt viện, chàng từng có lần trở lại nơi đó, tuy chưa từng làm chuyện gì thiếu quy củ gặp mặt nàng trực tiếp, nhưng có thể cảm nhận được nàng ở gần mình, hỏi người trong biệt viện nàng sống được , chàng thấy mỹ mãn, chính tại lúc đó, chàng mới biết bản thân kìm lòng được Đường Uyển rồi.
Chàng chưa từng cảm thấy như vậy có gì sai hay có gì tốt, chỉ cần tình cảm này ảnh hưởng đến Lục Du và Đường Uyển, vậy nó là chuyện riêng của chàng, liên quan đến người khác, chàng cũng định để người khác biêt bí mật của mình.
Vậy mà, chuyện tình chàng dự kiến đến vẫn cứ xảy ra, đầu tiên là Đường phu nhân biết Lục Du “kim ốc tàng Kiều”, muốn tìm Đường Uyển gây rối, Lục Du trước bước báo cho Đường Uyển rời khỏi biệt viện, sau đó Đường phu nhân vì tuyệt diệt ý định tái hợp của hai người bọn họ, cho Lục Du đính hôn, chuyện lại tiếp diễn theo mô típ hí kịch, Đường Uyển luôn ngoan ngoãn nghe theo Đường phu nhân bỗng nhiên thay đổi thay độ hoàn toàn, chẳng những chấp nhận làm thiếp, còn dứt khoát phân giới hạn, hai nhà Lục Đường quay lưng với nhau, dâu mới của Lục Du chưa vào cửa truyền ra tin Đường Uyển muốn tái giá.
Triệu Sĩ Trình đến bây giờ vẫn quên lúc ấy chàng kích động như thế nào, chàng cảm thấy trời hé mở cho chàng ánh rạng đông, vì thế chàng lập tức tỏ vẻ với Lý phu nhân rằng chàng quyết tâm cưới ai khác ngoài Đường Uyển. Khi đó, chàng cũng chưa nghĩ tới việc có lẽ Đường Uyển cả đời quên được Lục Du, chàng, nhưng chàng cần, chỉ cần chàng nàng là được.
Bất ngờ là trong lòng Đường Uyển hình như có chàng, nàng đối xử với chàng rất khác, bọn họ vui vẻ đính hôn, hoan hỉ thành thân, cưới xong quấn quýt lấy nhau chỉ hận thể hợp làm … Vì thế, chàng trở nên tham lam, chàng bắt đầu cảm thấy Đường Uyển thích mình, cảm thấy trong lòng Đường Uyển mình hơn cả Lục Du, cảm thấy Đường Uyển hẳn là quên Lục Du…
Cho nên, nhìn Đường Uyển phân vân có nên nhà họ Lục dự tiệc hay , chàng lên cơn ghen, chàng bất bình mới quyết định thay Đường Uyển, khoảnh khắc trôi qua chàng lại thấy mình làm sai, khi đối mặt với Đường Uyển có hơi mất tự nhiên.
“Chỉ như vậy thôi sao?”. Lý phu nhân nhìn con, ánh mắt của bà khiến Triệu Sĩ Trình thấy mình giấu giếm được gì, giống như bà nhìn thấu tâm tư của Triệu Sĩ Trình, nhưng Lý phu nhân hỏi tiếp, chỉ thản nhiên quay sang Đường Uyển. “Huệ Tiên rối rắm có nên hay à?”.
“Dạ, có chút”. Đường Uyển gật đầu, nàng đúng là hơi phân vân, biết có nên hay , có điều Triệu Sĩ Trình từ chối cũng cần nàng rối rắm nữa.
“Vì sao rối rắm?”. Lý phu nhân cho là Đường Uyển vẫn chứa Lục Du trong lòng, bà cũng là phụ nữ, bà hiểu lòng phụ nữ.
“ ra con muốn , con muốn xem hai mẹ con bọn họ cúi mặt nhận sai trước người khác, muốn xem bọn họ bị người nhà họ Phùng chèn ép, tuy biết phải duy trì phong độ thể góp vui khiến bọn họ càng xấu mặt, nhưng đứng bên vui sướng khi người gặp họa chút cũng ghiền”. Đường Uyển xong, hơi ngượng ngùng thè lưỡi. “Con biết con làm vậy là giậu đổ bìm leo, nhưng con áp chế được ý định đó nha…”.
Bộ dáng Đường Uyển đáng , Lý phu nhân kìm được bật cười, Triệu Sĩ Trình cũng cười ra tiếng, hỏi nàng. “Huệ Tiên do dự vì cảm thấy bản thân đủ phúc hậu phải ?”.
“ phải”. Đường Uyển lắc đầu chút do dự, nàng thấy có gì thiếu phúc hậu đâu? Ngượng ngùng cũng chỉ vì có số việc làm dễ mà ra hơi khó.
“Vậy vì sao?”. Triệu Sĩ Trình , có thể nghe ra trong lời Đường Uyển nàng vốn lo lắng gì đến Lục Du, vậy vì sao chần chờ?
“Mẹ tại em phải cẩn thận đó thôi? Em lo ngày đó nhà họ Lục nhiều người chen lấn, lỡ đụng ngã hoặc va chạm phải bụng…”. Đường Uyển liếc Triệu Sĩ Trình cái, đây còn cần phải giải thích sao? Đương nhiên suy nghĩ vì thân thể chính mình rồi, tại nàng rất quý giá, đành nhịn xem náo nhiệt vậy.
Hóa ra nàng do dự vì thế, Triệu Sĩ Trình nhìn Đường Uyển cười toe toét, biết nên gì nữa, hóa ra nàng quan tâm nàng xem náo nhiệt ảnh hưởng đến tâm trạng Lục Du, chẳng qua ngại bản thân có thích hợp giúp vui hay thôi.
“Nếu muốn con cứ ”. Đường Uyển nhìn thấy ánh mắt của Triệu Sĩ Trình nhưng Lý phu nhân lại nhìn thấy ràng, bà cười lắc đầu. “Náo nhiệt thế này hiếm lắm, con lại buồn ở nhà lâu, ra ngoài hóng gió giúp vui cũng tốt. Về phần con lo lắng… Có Đại lang và các nha hoàn ma ma theo tấc rời, đừng sợ vài người mắt mù va chạm con”.
“Ưm… Vẫn là chờ chút mẹ”. Đường Uyển nghĩ nghĩ lại cười. “Bà kia cũng , người nhà họ Phùng mời con được, nếu con mắc bận có thể hoãn lại chờ con. Cứ hoãn cái ”.
“Nha đầu này đầu toàn ý nghĩ xấu”. Lý phu nhân bật cười, người nhà họ Lục đáp ứng điều kiện, hiển nhiên bị nhà họ Phùng ép đến còn lựa chọn, bây giờ muốn nhất là chấm dứt chuyện này, Đường Uyển là trả đũa, có điều… Lý phu nhân cười đồng ý, có cơ hội trả đũa – còn là cơ hội người ta dâng lên trước mũi, sao xả giận?
“Chúng ta cứ ngồi chờ kẻ mặt dầy họ Lục kia tới cửa cầu tình ”. Triệu Sĩ Trình cười sảng khoái, chàng và Lý phu nhân nghĩ như nhau, bỗng nhiên có chút háo hức…
Chương 74 : Đến cửa chịu nhục
Đường Uyển và mọi người phải chờ lâu, chạng vạng ngày hôm đó, người nhà họ Lục liền đến, người đến – ngoài dự đoán – đúng là Lục Du, mặt vẫn còn xanh tím chưa tan.
Nhìn gương mặt bầm tím của Lục Du cộng với nụ cười như mếu vì khóe miệng nhếch lên được, Đường Uyển thầm nghĩ các tiểu lang quân nhà họ Phùng lúc đánh ắt hẳn chuyên môn lựa mặt mà đánh. Hy vọng phải, vì nếu chỉ đánh mặt mấy đấm như thế hơi bị quá.
Triệu Sĩ Trình ngồi bên dường như có cùng suy nghĩ với Đường Uyển, chờ Lục Du ngồi xuống, chàng thân thiết hỏi. “Vụ Quan à, mặt của là…”.
“Đừng nữa”. Tuy Lục Du cũng biết chuyện bị đánh chắc truyền khắp mọi ngõ ngách ở Sơn , nhưng khi đối mặt với Đường Uyển, vẫn cảm thấy xấu hổ thôi, cật lực né tránh nhắc đến chuyện đó, cười khổ, hy vọng câu có thể chấm dứt đề tài.
Nhưng Triệu Sĩ Trình sao có thể cho toại nguyện? Chàng làm bộ căm phẫn . “Là các tiểu lang quân nhà họ Phùng gây ra sao? Bọn họ cũng quá đáng”.
Là quá đáng ấy chứ. Triệu Sĩ Trình trúng suy nghĩ của Lục Du, luôn cho rằng Phùng Uyển Nhược sinh non là do ta tự mình làm bậy, nếu ta ngoan ngoãn dưỡng thai, đừng vác cái bụng bầu chạy khắp nơi, còn nhào qua đòi đánh như mụ đàn bà chanh chua bi kịch đâu có xảy ra? chưa trách ta mưu hại cốt nhục nhà họ Lục thôi, nhà họ Phùng bọn họ còn hùng hổ kéo đến hỏi tội , chẳng biết phân biệt tốt xấu gì đánh bầm trầy mặt mũi mình đầy thương tích, hai chữ “quá đáng” sao tả xiết hết.
Vậy mà, ngoại trừ mẹ ra, ai cảm thấy vô tội, cả ông Lục Tể cha cũng mắng chửi , làm chồng nhưng vô trách nhiệm, bị đánh là đáng… Triệu Sĩ Trình như vậy khiến bỗng nhiên cảm giác gặp được tri kỉ, nhìn Triệu Sĩ Trình, thở dài thườn thượt. “Tử Quy cũng đừng bất bình dùm tôi, việc đến nước này cũng do tôi và mẹ tôi nhìn lầm người, ai biết được nhà họ Phùng lại vô lý đến thế chứ”.
ra thế này còn cảm thấy lỗi là ở người khác, bản thân chẳng qua là người vô tội chịu thiệt thòi? Đường Uyển hừ lạnh trong bụng, bỗng nhiên cảm thấy hai mẹ con đúng là mẹ nào con nấy, có điều nàng vẫn mỉm cười ra mặt, nhàng . “Lục đại quan nhân đừng hiểu lầm, ý của Tử Quy là đánh người nên đánh lên mặt, các tiểu lang quân nhà họ Phùng có giận đến đâu nữa, muốn đánh Lục đại quan nhân để xả giận cho cũng nên đánh lên mặt Lục đại quan nhân nha, chẳng những giữ thể diện cho Lục đại quan nhân, cũng giảm bớt việc Lục đại quan nhân vác mặt tranh thủ lòng thương hại của kẻ khác”.
Câu này … Triệu Sĩ Trình cắn lưỡi mới giữ cho mình bật cười ra tiếng, Lục Du kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn Đường Uyển, giống như tin Đường Uyển như vậy.
“Huệ Tiên, em thay đổi nhiều quá”. Lục Du trong lòng có trăm ngàn lời muốn , nhưng cuối cùng chỉ cảm thán câu như vậy.
“Tôi biết”. Đường Uyển thản nhiên gật đầu, . “Thân phận thay đổi, con người cũng phải thay đổi, đúng chứ? Tôi bây giờ là thê tử của Tử Quy, là thiếu phu nhân nhà họ Triệu, đương nhiên phải khác trước kia. Lục đại quan nhân, cách xưng hô của có phải cũng nên thay đổi ? Tôi chán ghét cách xưng hô với tôi, có tư cách gọi tôi như thế”.
“Em hận tôi, đúng ?”. Lục Du chua xót nhìn Đường Uyển, bi thiết và tự trách sâu, còn có chút khoan dung tự cho là đúng. “Tôi oán em, đều do tôi sai, là tôi có lỗi với em, tôi phải đàn ông chân chính, thể ngăn cản mẹ tôi, viết giấy ruồng bỏ em…”.
Vẫn là thái độ tự cho là đúng, mặc kệ người khác muốn nghe hay , mặc kệ lời mình ra có gây phiền toái cho người ta hay , mặc kệ bên cạnh có ai… Nhìn Lục Du tỏ ra khoan dung và chân thành, Đường Uyển chút cảm động, chỉ có oán hận và căm ghét. Kiếp trước cũng như thế, chỉ biết biểu đạt cảm thụ của bản thân, viết bài thơ tình thâm ý trọng lên tường vườn Thẩm, quan tâm nó gây trắc trở cho nàng và Tử Quy như thế nào. , có lẽ quan tâm, nhưng chẳng phải vì vẫn nàng sâu đậm hay cảm thấy có lỗi với nàng, chỉ hy vọng nàng đừng quên mất để sống hạnh phúc với Tử Quy. Nếu , cho dù rộng lượng đến mức chúc phúc nàng tiếng, cũng có thể im lặng rời , thôi quấy rầy cuộc sống của nàng, mà phải vạch trần vết thương chưa liền sẹo của nàng ra cho người đời xem…
“ đến tờ giấy ruồng bỏ đó…”. Đường Uyển cao giọng, ngắt lời Lục Du, nàng lạnh lùng . “Tôi cảm thấy tôi nợ Lục đại quan nhân câu cảm ơn, hôm nay vừa vặn có cơ hội, tôi có thể cảm ơn sớm hơn”.
“Cảm ơn?”. Lục Du giật mình, Đường Uyển vậy là có ý gì.
“Đúng”. Đường Uyển gật đầu chắc nịch, Triệu Sĩ Trình ngồi bên cạnh nhìn nàng mỉm cười chút nghi ngờ, nàng nắm tay Triệu Sĩ Trình, để bàn tay to lớn của chàng bao phủ lấy tay nàng, sau đó quay sang Lục Du vô cùng mất tự nhiên, lớn tiếng . “Cảm ơn cho tôi cơ hội biết Tử Quy, nếu phải do , có lẽ tôi và Tử Quy đến bây giờ vẫn là người xa lạ, thể đến với nhau. Cũng cảm ơn bỏ tôi, để tôi thoát ra khỏi nhà họ Lục – nơi với tôi mà chẳng khác gì địa ngục, tôi có thể bắt đầu lại lần nữa. Bây giờ tôi và Tử Quy hạnh phúc, sau này, chúng tôi và con của chúng tôi càng hạnh phúc”.
Mỗi lời Đường Uyển như lưỡi dao cắt vào trái tim Lục Du, còn để lại ở miệng vết thương rỉ sắt, chúng bám vào vết thương của , luôn nhức nhối bao giờ lành lặn được.
“Huệ Tiên nhắc tôi cũng quên mất, Huệ Tiên đúng, tôi cũng phải cảm ơn Vụ Quan chu đáo mới được”. Triệu Sĩ Trình minh họa cái gọi là “phu xướng phụ tùy”, sợ Lục Du “phối hợp” được với Đường Uyển, đương nhiên do những câu Lục Du ban nãy với Đường Uyển phần, Triệu Sĩ Trình nghe thấy chói tai .
Lục Du thương cảm nhìn Đường Uyển, nhìn Triệu Sĩ Trình từng có giao tình tốt đẹp với , há miệng, nhưng rốt cuộc chỉ thở dài, dám tố khổ tố sở thêm câu nào, có lẽ cũng hiểu bây giờ gì cũng là tự huyễn hoặc bản thân thôi.
“ biết Vụ Quan cố ý tới chơi, hay có gì khác?”. Xát muối vào vết thương của Lục Du xong, Triệu Sĩ Trình sảng khoái vô cùng, tốt bụng nhắc Lục Du câu – nè , đến đây phải tâm chuyện đời buồn, là đến đây có chuyện cầu xin người khác, đừng lẫn lộn đầu đuôi.
Lục Du sực nhớ ra nhiệm vụ của , miệng cười méo mó, cứ nghĩ tới đây là mọi chuyện đơn giản thôi, nhưng xem ra là tưởng lầm, đành khẩn cầu nhìn bọn họ. “Vì giải quyết chuyện với nhà họ Phùng, ngày mai nhà tôi có tổ chức bữa tiệc mọn, mời thân bằng quyến thuộc ở Sơn đến làm chứng, hy vọng Tử Quy và… quý phu nhân đến tham dự”.
Lục Du gồng hết sức mới ra được cụm từ “quý phu nhân”, muốn gọi Đường Uyển như thế, nhưng vì tránh phức tạp, vì phải mời được Triệu Sĩ Trình và Đường Uyển đến dự tiệc, buộc chính mình phải gọi.
“ ra là có chuyện như vậy à”. Triệu Sĩ Trình làm như giật mình hiểu ra, sau đó tỏ vẻ xin lỗi, . “Vụ Quan, có lỗi quá, ngày mai mở tiệc chắc chúng tôi đến được, mong là Vụ Quan bao dung”.
? Vẫn ? Lục Du ngờ tự thân đến mời vẫn nhận được câu trả lời khác gì lúc người hầu đến, giận sôi bụng, nhưng nghĩ đến nhà họ Phùng uy hiếp, nghĩ đến nắm đấm của các tiểu lang quân nhà họ Phùng, chỉ có thể nén giận, ra vẻ thông cảm. “Ngày mai Tử Quy có việc bận rồi ư? Tôi cũng biết mời thế này hơi đường đột, nhưng chuyện này rất quan trọng với tôi và gia đình, giải quyết sớm chừng nào tốt chừng ấy, nên mới vội vàng. Nếu như ngày mai Tử Quy có thời gian rảnh, có thể đổi sang ngày kia, được ?”.
đúng là săn sóc! Đường Uyển lạnh lùng liếc mắt, nhưng nàng ngồi im , nàng tin Triệu Sĩ Trình nhất định xử lý tốt mọi chuyện, nàng chỉ cần ngồi nhìn là đủ rồi.
“Ngoại trừ ở bên giải sầu cho Huệ Tiên, tôi có chuyện gì quan trọng cả”. Triệu Sĩ Trình nhìn Lục Du, từ chối “săn sóc” của , trực tiếp . “Tôi từ chối , có hai lý do. Thứ nhất, tôi hiểu nhà họ Lục và nhà họ Phùng tranh chấp liên quan gì đến nhà chúng tôi, vì sao phải mời? Tôi muốn xuất của chúng tôi gây hiểu lầm cho người khác, phiền toái đến cuộc sống yên tĩnh của chúng tôi. Thứ hai, Huệ Tiên có bầu, tiện ra ngoài dự tiệc, nếu có sơ suất gì, tôi nghĩ ai chịu trách nhiệm nổi”.
Triệu Sĩ Trình khiến Lục Du nhục nhã vô cùng, cảm giác ánh mắt của các người hầu đứng chung quanh nhìn hèn mọn, đứng ngồi yên, mặt cười gượng gạo. “Chỉ là mời Tử Quy và quý phu nhân chứng kiến thôi, dính líu gì, xin Tử Quy yên tâm. Hơn nữa, Tử Quy là con cháu hoàng tộc, ai dám tính kế sau lưng? Về phần quý phu nhân, tôi nghĩ Tử Quy rời quý phu nhân nửa bước, nào có sơ suất gì”.
“Vụ Quan đích thân đến mời, còn tha thiết như vậy, nếu chúng ta còn từ chối chắc là nể mặt lắm đâu em?”. Triệu Sĩ Trình giả vờ giả vịt hỏi Đường Uyển, chàng sợ chàng ép ác quá, Lục Du thư sinh sĩ diện hão nổi lên thèm mời hai vợ chồng đến nữa, chạy lấy người luôn. được xem náo nhiệt ở nhà họ Lục buồn chết.
“Vậy là Tử Quy đồng ý?”. Lục Du ra có ý định chạy lấy người, nắm đấm của các tiểu lang quân nhà họ Phùng cứng lắm, muốn ăn lần thứ hai.
“Ừ”. Triệu Sĩ Trình rốt cuộc xác nhận. “Ngày mai tôi và Huệ Tiên nhất định đến quý phủ đúng giờ, Vụ Quan yên tâm”.
Chương 75 : Xin lỗi
“Đôi khi có lỗi với người nhất định phải làm gì đó, mà là cái gì cũng làm…”
Thời điểm Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình đến nhà họ Lục, phòng khách tính của nhà họ Lục chật kín người, nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Đường Uyển, sau Đường Uyển mới biết được ngoại trừ những người được mời, còn có bộ phận được nhận thiệp, chỉ là cố ý chạy đến xem náo nhiệt, nhất là muốn nhìn thử đệ nhất tài tử Sơn xấu mặt ra sao.
Là vị khách quan trọng nhất bữa tiệc, Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình tuy đến muộn nhưng nhà họ Lục và nhà họ Phùng để dành vị trí rất tốt cho cả hai, an vị xong, đầu tiên Đường Uyển quay sang cha mẹ vấn an, sau đó thản nhiên cười gật đầu với Vương Nhị nương ngồi bên kia.
Từ lần Vương Nhị nương chủ động đến nhà, Đường Uyển chưa từng gặp lại Vương Nhị nương, cũng chưa từng hỏi thăm về Vương Nhị nương, nhưng xem qua cách ăn mặc hẳn là ấy thành thân, có điều khí sắc có hơi tệ, dường như sống phải như ý.
“Đường thiếu phu nhân, lâu thấy”. Ánh mắt Vương Nhị nương lóe lên hâm mộ, khác với Đường Uyển, biết ràng chuyện Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình đính hôn, thành thân rồi truyền ra tin vui có bầu, hâm mộ Đường Uyển nên lời, đương nhiên có đôi phần ghen tị. hiểu, vì sao cùng là phụ nữ, cùng từng có quan hệ dính líu đến Lục Du, vì sao chỉ là hối hôn mà thôi, nhưng chẳng những hôn biến đổi bất ngờ, thành thân xong còn bị nhà chồng đem ra chì chiết, còn Đường Uyển bị ruồng bỏ vẫn có thể gả cho người tốt như vậy, còn sống như ý.
“Đúng là lâu rồi gặp”. Đường Uyển khẽ gật đầu, thêm gì, nàng và Vương Nhị nương chẳng thân thiết là bao, có gì cần tâm tình.
“Nghe là Phùng thiếu phu nhân cố ý mời chúng ta đến, biết muốn làm gì đây”. Vương Nhị nương hỏi thử câu, vốn định đến, xem náo nhiệt cũng phải nhìn hoàn cảnh, tại tránh nhà họ Lục và những chuyện liên quan đến nhà họ Lục còn kịp, làm sao chấp nhận nhảy lên hàng đầu. Nhưng thiệp mời là mẹ chồng nhận, cũng là mẹ chồng muốn đến, đành theo.
“Chờ lát biết”. Đường Uyển cười mỉm mỉm, nàng chỉ đến xem náo nhiệt thôi, về phần có bị sóng thần ập trúng , nàng quan tâm, Triệu Sĩ Trình ở bên, chàng để người khác hắt nước bẩn lên nàng.
Nhìn Đường Uyển bình chân như vại, Vương Nhị nương lại khẽ thở dài, bây giờ biết lúc trước cố ý từ hôn Lục Du là đúng hay sai. tháng trước, khi Phùng Uyển Nhược còn chưa sinh non, giống như sống rất khá, từng hối hận, nghĩ rằng nếu trước kia vẫn giữ hôn ước, có phải cũng sống hạnh phúc, chuẩn bị làm mẹ như Phùng Uyển Nhược . Nhưng mà, đến lúc Phùng Uyển Nhược và nhà họ Lục nháo nhào nát bét, lại thấy may mắn, may mắn mình gả vào, nếu là mình gặp phải nỗi đau khiến người ta phát điên thế này. Đương nhiên đôi khi cũng nghĩ tính cách của và Phùng Uyển Nhược giống nhau, có lẽ kết quả khác.
Mặc kệ nghĩ thế nào, mọi chuyện còn thay đổi được gì nữa, chẳng qua là nghĩ ngợi vậy thôi.
Khi Vương Nhị nương bận nghĩ đông nghĩ tây, Phùng Uyển Nhược sắc mặt tái nhợt được bốn vị thiếu phu nhân nhà họ Phùng đỡ vào trình diện, vị đại thiếu phu nhân nhà họ Phùng – từng gây ấn tượng sâu sắc với mọi người – cúi đầu chào, giương giọng . “Hôm nay mời mọi người đến đây làm gì, tôi nghĩ mọi người trong lòng ai cũng biết, tôi chỉ muốn câu, tình đến nước này cũng phải nhà họ Phùng chúng tôi khinh người quá đáng, là chúng tôi bị buộc, phải chi nhà họ Lục đối xử với em chồng đáng thương của chúng tôi chút tình thôi, chúng tôi làm ầm ĩ đến mức xé rách mặt nhau thế này”.
Đại thiếu phu nhân nhà họ Phùng vừa dứt lời, mặt mũi ba người nhà họ Lục vốn tối tăm lại càng đen hơn, mặt Đường phu nhân là đen nhất, vì chuyện này bà ta bị Lục Du oán giận biết bao nhiêu, Lục Tể chưa từng nặng lời cũng quở trách bà ta thậm tệ ngay khi có mặt kẻ khác, bây giờ còn phải vác mặt nhận sai với Phùng Uyển Nhược trước bao người… Đường phu nhân đời này chưa bao giờ bị nhục nhã như thế, bà ta cảm thấy sau chuyện này bà ta đừng hòng ra cửa nữa. Nhưng nếu muốn nhà họ Phùng thôi chèn ép, trả lại cho nhà họ Lục thanh tĩnh, bà ta phải nhận.
Nhà họ Phùng đúng là được tấc lại tiến thước, đưa ra ba điều kiện, bắt mời Đường Uyển và Vương Nhị nương có mặt, giờ đây lớn tiếng nhà bọn họ vô tội, nhà bọn họ bị hại, còn sợ chưa đủ kinh người quá đáng ư?
“Khụ khụ”. Lục Tể ho khan hai tiếng, giọng lớn, ngoại trừ người ngồi bên cạnh ông ta ai nghe thấy nữa, Đường phu nhân nhẫn nại nhắm mắt lại, bà ta biết Lục Tể cảnh cáo bà ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì bà ta phải nhịn, sau đó làm theo những gì ông ta sắp xếp trước, cúi đầu xin lỗi Phùng Uyển Nhược.
Phùng đại thiếu phu nhân rất biết chừng mực, xong câu đó im lặng thêm, lùi về sau, để Phùng Uyển Nhược mình đứng giữa phòng khách.
“ năm trước, tôi ôm bao khát khao về cuộc sống gia đình gả đến Sơn , vào nhà họ Lục”. Sắc mặt Phùng Uyển Nhược tái nhợt chút máu, thậm chí xanh xao như có bệnh, nhưng ánh mắt ta kiên định, động tác dư thừa cũng , giọng cao thấp, thản nhiên tường thuật những gì ta muốn , chẳng chứa hận ý cũng chẳng phẫn nộ, vậy mà ai nghe cũng nghe ra nỗi hận của ta, Phùng Uyển Nhược nhàng . “Trước khi gả đến đây, tôi biết cuộc sống vợ chồng tương lại giống như những phụ nữ bình thường khác. Chồng tôi từng có người vợ ta vô cùng , nhưng mẹ ta lại thích, ta nghe mẹ bỏ người vợ đó . ta cũng từng có hôn ước khác, nhưng vị tiểu nương tử đó lo lắng bản thân dẫm vào vết xe đổ của người vợ trước nên hối hôn. Mẹ tôi và các chị dâu thương tôi nên cũng do dự, họ sợ tôi gả xong khổ, nhưng cuối cùng tôi vẫn gả đến đây – phải vì thanh danh của tôi ở Tiễn Đường tốt, ngoại trừ nhà họ Lục ra còn ai để chọn, mà là vì lâu trước kia tôi từng nghe tiếng tài danh Lục Du, cũng từng đọc qua thơ văn của ta, dù chưa gặp nhưng lòng cũng có ngưỡng mộ. Cho nên tôi kiên trì muốn gả, tin tưởng bản thân nhất định làm mẹ chồng thích, làm chồng thương, sống hạnh phúc”.
“Gả vào rồi, tôi cung kính mẹ chồng hết mực, bà gì tôi cũng đồng ý, cũng nghe theo, săn sóc chồng, dù tôi biết trong đáy mắt ta chưa từng có hình bóng tôi, ta cưới tôi chẳng qua là vâng lời mẹ, còn cha chồng… Tôi chỉ gặp ông vài lần, vài câu đơn giản, giữa chúng tôi chỉ là quan hệ -tính-là-xa-lạ. Tôi cố hết sức để trở nên tốt nhất, cứ tưởng rằng dù trái tim bọn họ là đá sỏi, tôi cũng có thể sưởi chúng ấm lên. Nhưng mà, tôi sai, nên tôi rơi vào hoàn cảnh như bây giờ”.
“Tôi muốn nhiều, hôm nay tôi chỉ muốn người nhà họ Lục xin lỗi tôi trước mặt quan khách. Thứ nhất, là bà mẹ chồng luôn tự xưng thương tôi đầy đủ, tự xưng hiền lành kia xin lỗi tôi. Chính là bà ta, trong lúc tin đồn nổi lên bốn phía, ép tôi phải chịu tiếng tân nương xung hỉ, là bà ta khi còn chưa ở thời điểm mấu chốt lựa chọn bỏ mạng sống của tôi, là bà ta trước mặt ngọt ngào sau lưng cầm đao, vừa đối xử tốt với tôi vừa khắt khe tôi đủ điều”.
Đường phu nhân cắn răng, ánh mắt lệch qua nhìn Phùng Uyển Nhược, đứng thẳng lưng, . “Trước mặt mọi người, tôi xin lỗi Phùng Uyển Nhược, vì tư tâm của bản thân mà khiến thống khổ, tôi có lỗi với ”.
Những lời này trước đó Đường phu nhân luôn mãi châm chước mới nghĩ ra được, bà ta muốn thừa nhận tình là do bà ta làm, nhưng cũng thể phủ nhận, chỉ có thể xin lỗi kiểu hàm hồ cho qua chuyện như thế.
“Đường phu nhân à, đến tình trạng này vẫn muốn chân thành chút sao?”. Phùng Uyển Nhược nhìn Đường phu nhân, sau đó tỏ vẻ sầu thảm cười. “ sao, Đường phu nhân mà thoái nhượng đến đây cũng lắm rồi”.
Đường phu nhân nghiến răng lùi ra, bà ta vì hai câu này mà khóc rống nước mắt nước mũi tèm lèm xin lỗi rồi cầu xin tha thứ đâu.
“Tôi làm được những gì người chồng phải làm, tôi xin lỗi ”. Đường phu nhân lui ra, Lục Du lập tức tiến lên, trước khi Phùng Uyển Nhược lên án , trịnh trọng xin lỗi Phùng Uyển Nhược, giống như thành ý mười phần.
“Quả chưa bao giờ làm được những gì người chồng phải làm, nhưng cần xin lỗi tôi điều đó, cái phải xin lỗi là làm những gì người cha phải làm kìa”. Phùng Uyển Nhược đau đớn nhắm mắt lại, hiểu sao đôi mắt khô cạn còn muốn đổ lệ, đợi cho tâm tình bình phục chút, Phùng Uyển Nhược cố nhoẻn cười. “Mặc kệ con trai có phải khỏe mạnh hay , đáng hay , thằng bé chung quy vẫn là con chúng ta, là cốt nhục thân sinh của , sao có thể nhẫn tâm đến độ ôm cũng ôm thằng bé lần, sao có thể nhẫn tâm…”.
Lục Du chần chờ, thương cảm . “Tôi phải là người cha tốt, là tôi có lỗi với con chúng ta”.
“ chỉ là cậu con trai bé bỏng của mẹ thôi”. Phùng đại thiếu phu nhân lạnh lùng , sau đó thêm vào. “Nhưng mà Lục Vụ Quan, nên cai sữa ”.
“Phụt ~”.
“Phì ~”.
Phùng đại thiếu phu nhân vừa dứt lời, những ai nghe hiểu ý đều phì cười ra tiếng, sau đó từng người từng người cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, cả Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình cũng nhịn được. Những lời của Phùng đại thiếu phu nhân nghe qua có vẻ hơi thiếu đạo đức, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy vô cùng chính xác.
Lục Du nghẹn đỏ mặt, có điều chẳng phản bác được – thể gào lên là cai sữa lâu rồi.
“Cuối cùng, tôi muốn người đứng đầu nhà họ Lục xin lỗi tôi”. Phùng Uyển Nhược nhìn thẳng vào Lục Tể, . “Đương nhiên, ngài có khả năng cảm thấy tôi có quyền cầu như vậy, vì từ lúc tôi gả vào đến giờ ngài chưa từng gặp mặt tôi vài lần sao có thể làm chuyện gì có lỗi với tôi. sai, ngài chưa từng làm gì có lỗi với tôi cả, lỗi của ngài chính là chẳng làm gì hết. Bọn họ tốt với tôi, ngài mặc kệ, bọn họ xử tệ với tôi, ngài cũng mặc kệ. Đôi khi có lỗi với người nhất định phải làm gì đó, mà là cái gì cũng làm. Tôi nghĩ nếu lúc trước ngài có thể đỡ cho tôi câu, hết thảy có lẽ khác, nhưng câu quan tâm ngài cũng tiết kiệm”.
Lục Tể im lặng nữa ngày, sau đó giữa ánh mắt chăm chú của mọi người, ông ta đứng lên, đơn giản câu. “Là tôi bỏ bê, tôi xin lỗi ”.