Chương 59 : Động phòng
Cảnh báo có H
“Đường Uyển tuy gì, nhưng hành động của nàng lại diễn tả ràng…”
Bái đường, vào động phòng, uống xong rượu hợp cẩn, Triệu Sĩ Trình ra ngoài chiêu đãi quan khách, Đường Uyển ngồi giường hỉ đánh giá phòng tân hôn vừa xa lạ vừa quen thuộc, nghiêng tai nghe vang bên ngoài, có tiếng pháo, có đủ loại tiếng cười, còn loáng thoáng tiếng chén rượu cụng vào nhau, đương nhiên nhiều nhất vẫn là tiếng chúc mừng… Mặc dù nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng nghe được những thanh đó, Đường Uyển biết khách khứa và bạn bè hẳn là rất náo nhiệt.
Hôn lễ lần này long trọng như trong trí nhớ của nàng, đúng, là càng long trọng hơn. Nhà họ Triệu muốn làm lớn, mà nhà họ Đường cũng muốn nàng gả phong phong quang quang hơn xưa, lòng nàng lại tràn đầy vui mừng, hôn lễ đúng là hơn hẳn.
Khi còn ở nhà họ Đường, đồ cưới của nàng ngoài những thứ căn bản còn bỏ vào thêm ít thứ, Uông Ngọc Trân và Cao Lệ Nga cũng hẹn mà cùng lấy thêm của hồi môn riêng đến cho thêm nàng. Đường Uyển nhớ mang máng kiếp trước khi gả cho Triệu Sĩ Trình, Uông Ngọc Trân có cho nàng thêm đồ cưới, nhưng Cao Lệ Nga chỉ chuẩn bị bộ trang sức có lệ, kiếp này khác biệt hẳn là vì nghiệp của trai thứ.
Qua năm mới, cũng biết Triệu Sĩ Trình nhờ quan hệ nào giúp đỡ hai người Đường Quyết Đường Mân tìm được chức vụ, Đường Quyết huyện Cao Thuần, Đường Mân huyện Bái, chức vị đều là huyện thừa. Chỉ là chức quan bát phẩm, nhưng đối với hai em nhà họ Đường – vốn có tước chưa có chức mà là việc vui to lớn. Bọn họ đều tin tưởng ghi được công trạng ở huyện nho khiến con đường làm quan của hai người càng thuận lợi.
Công vụ tới, hai người Đường Quyết Đường Mân dám trì hoãn, lập tức nhậm chức, có điều cả hai đều để lại vợ mình ở nhà, sau khi Đường Uyển thành thân lại sắp xếp hành lý đến. Hai nàng dâu vui như mở hội đương nhiên phản đối gì, tinh thần hoàn toàn phấn chấn lo liệu hôn cho Đường Uyển, phải làm sao cho hôn lễ long trọng thỏa đáng.
Tất cả đều khác với kiếp trước, Đường Uyển trong lòng toàn là mật ngọt, hai trai phải ở nhà ngồi , hối hả hành trình đến tương lai, hai chị dâu cũng tràn ngập hy vọng về cuộc sống mới mà phải oán giận, thậm chí bản thân nàng cũng vừa mừng rỡ vừa ngượng ngùng chờ gả vào nhà họ Triệu… Hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, tin chắc về sau càng tốt hơn, nàng cũng có lẽ có thể…
“Huệ Tiên suy nghĩ gì vậy?”. Triệu Sĩ Trình vất vả lắm mới thoát thân được, vào cửa liền nhìn thấy Đường Uyển toàn thân đỏ rực ngồi giường xuất thần nghĩ gì đó, hai má đỏ hồng khiến cảnh vật xung quanh đều ảm đạm thất sắc, chàng vừa nhìn Đường Uyển chăm chú, vừa giọng hỏi.
“Em nghĩ…”. Mới hai ba chữ, Đường Uyển liền giật mình tỉnh mộng, lại nuốt xuống những từ đến đầu môi, sau đó hơi giận hờn liếc Triệu Sĩ Trình cái, .“ phải chàng chiêu đãi khách khứa sao? Sao trở về nhanh như vậy?”.
Triệu Sĩ Trình thành thân, nhà họ Triệu khách quý chật nhà, ngay cả thân bằng bạn tốt ở tuốt tận phủ Lâm An cũng đến, cùng tuổi với chàng ít, Đường Uyển tin những người đó bỏ qua cơ hội quang minh chính đại chuốc say Triệu Sĩ Trình, phải biết rằng kiếp trước chàng bị chuốc say đến nỗi ba ngày sau chưa tỉnh.
“Bọn họ đêm xuân khắc giá trị ngàn vàng, quyết định tha cho ta lần”. Triệu Sĩ Trình đến gần chút, nhìn Đường Uyển chớp mắt, hớp mất linh hồn chàng cuối cùng cũng thành vợ chàng rồi, rốt cuộc chàng có thể quang minh chính đại thương sủng ái nàng cả đời.
Đường Uyển hoài nghi nhìn Triệu Sĩ Trình, nàng mới tin lý do ràng là thoái thác đó đâu.
“Được rồi, ta ”. Ánh mắt của Đường Uyển làm Triệu Sĩ Trình giơ cờ đầu hàng, thành ra. “Ta kính rượu các bậc trưởng bối rồi trở lại, muốn lãng phí thời gian quý giá như vậy cho rượu chè”.
Người này là… Đường Uyển cũng hết biết sao, bất giác nhớ tới hôn lễ kiếp trước, thời điểm đó nàng tâm cam lòng nguyện, lúc xốc khăn voan lên, Triệu Sĩ Trình chỉ nhìn thấy đôi mắt khóc sưng đỏ như trái hạch đào, thậm chí nụ cười giả vờ hạnh phúc cũng có, mịt mờ đau thương, có lẽ khi ấy chàng càng đau khổ hơn khi phải cưới người vợ cam tâm, chưa dứt bỏ tình cũ, nhớ thương người đàn ông khác. Là người bình thường còn mất hứng, huống chi người sống an nhàn sung sướng, có lòng kiêu hãnh lớn như chàng.
Kiếp trước, chàng về phòng sớm như bây giờ, vẫn uống rượu mừng với khách, gượng gạo cười nhận bọn họ mời rượu, có lẽ vì muốn về sớm bốn mắt nhìn nhau khổ sở, hoặc là chàng muốn bị chuốc say, để rượu giải tâm tư ngàn sầu.
“Em yên tâm, ta sớm tìm người hầu rượu thay ta rồi, khiến khách khứa bị bỏ rơi đâu”. Thấy Đường Uyển im lặng, Triệu Sĩ Trình biết nàng nghĩ gì trong lòng, nhưng lập tức giải thích. “Hơn nữa, khách ở xa đến ta dành ra hai ngày gặp mặt ôn chuyện với bọn họ trước rồi, chờ hôm nay xong cũng có thể lại họp mặt lần nữa, người ta gì đâu mà, em cứ yên tâm ”.
Đường Uyển khẽ gật gật đầu, Triệu Sĩ Trình vậy nàng lo lắng vô ích, có điều nhìn ánh mắt Triệu Sĩ Trình càng lúc càng nóng, nàng bỗng luống cuống chân tay — Là lúc phải động phòng sao?
Quả nhiên, Triệu Sĩ Trình cũng đỏ mặt, chàng nhìn Đường Uyển, lời hàm chứa trưng cầu ý kiến. “Huệ Tiên, chúng ta nghỉ ngơi nhé?”.
Đường Uyển biết trả lời sao, cổ họng cứng đơ ngay cả thốt ra chữ đơn giản cũng thành chuyện gian nan, nàng gật đầu rất khẽ gần như chẳng thể nhận ra, sau đó cố trấn tĩnh đứng dậy, ngay trước mặt Triệu Sĩ Trình, nàng cúi đầu gỡ hết trang sức tóc xuống, đến gần giường, buông màn che lấp bản thân, nhàng cởi hài, lên giường, lẳng lặng chờ Triệu Sĩ Trình tiến vào.
Đường Uyển tuy gì, nhưng hành động của nàng lại diễn tả ràng. Trái tim Triệu Sĩ Trình đập loạn bùm bùm, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, chàng đứng yên tại chỗ đến khi cảm giác tim đập kịch liệt như vậy nữa mới thong dong đến gần, nhàng xốc màn lên.
Màn trong phòng cưới màu đỏ, đệm cũng màu đỏ, chăn và gối cũng đỏ, Đường Uyển mặc áo cưới đỏ rực ngồi giữa giường toát lên vẻ vui mừng hoan hỉ, mà mặt nàng hồng hồng, hai mắt lấp lánh như hồ nước, phong lưu nhộn nhạo khó diễn tả được, làm lồng ngực Triệu Sĩ Trình nóng lên.
“Để em cởi áo cho chàng”. Đường Uyển rốt cuộc đè nén xấu hổ, cố lấy dũng khí ngồi dậy, ngón tay run run tháo thắt lưng cởi áo cho Triệu Sĩ Trình — Rốt cuộc, nàng là thê tử của chàng, mà chàng cũng là trượng phu của nàng.
Thấy Đường Uyển cố nén ngượng ngùng cởi áo cho mình, Triệu Sĩ Trình lòng đầy vui sướng, chàng thuận theo phối hợp với Đường Uyển, thẳng đến khi nàng cũng tự cởi áo của chính nàng, chỉ còn sót lại áo lót người, Triệu Sĩ Trình cầm lấy tay Đường Uyển, thầm. “Còn lại để tự ta đến”.
Đường Uyển khép tay, quả nàng cũng thể mặt dày cởi hết quần áo của Triệu Sĩ Trình, nhưng nàng cũng nhàn rỗi, mà bắt đầu nhàng cởi cúc áo, ánh mắt của Triệu Sĩ Trình quá mức nhiệt liệt, nàng càng hồi hộp, chẳng những tốc độ chậm chạp, còn có cúc cởi mãi xong.
“Ta giúp em”. Triệu Sĩ Trình nắm tay Đường Uyển, kiên định dời tay nàng , thoải mái cởi cúc áo rồi lại dịu dàng cởi áo cho nàng…
Quần áo từng thứ từng thứ rơi xuống đất, rất nhanh người Đường Uyển chỉ còn sót lại cái yếm uyên ương hí thủy, cái yếm đương nhiên cũng màu đỏ, làn da nhẵn mịn trắng nõn của Đường Uyển nổi bật lên giữa rừng màu đỏ, gắt gao hấp dẫn ánh mắt Triệu Sĩ Trình.
Tuy rằng có thiếp thất hay thông phòng, nhưng có nghĩa Triệu Sĩ Trình chưa kinh qua nhân , chàng chỉ nhìn thôi cũng biết làn da mịn màng đó nếu sờ vào có cảm giác mềm mại kinh người như thế nào, chàng cũng chần chờ đưa tay lên vuốt đầu vai trần của Đường Uyển.
Đường Uyển thoạt nhìn là kiểu mỹ nhân gầy lưu hành đương thời, nàng mặc kiểu quần áo nào cũng có cảm giác nhắn thướt tha như liễu nhược phù phong, nhưng ra Đường Uyển gầy, xương của nàng hơn người bình thường nên dù hơi béo chút cũng nhìn ra.
Bàn tay của Triệu Sĩ Trình vừa chạm vào da thịt Đường Uyển, trong nháy mắt hai người đều run lên, Triệu Sĩ Trình bị cảm giác tơ lụa của làn da và khí chất trong trẻo gần như hóa Phật của Đường Uyển làm rung động, mà Đường Uyển là vì cảm giác được sức nóng của lòng bàn tay và dục vọng mãnh liệt Triệu Sĩ Trình vô ý truyền đến nàng…
“Huệ Tiên ~”. Cổ họng của Triệu Sĩ Trình bị dục vọng hút khô, thanh cũng hơi khàn khàn, hơi thở mang theo dục tình nồng đậm thể hòa tan, nhưng đến tận lúc này, Triệu Sĩ Trình vẫn quên người con trước mắt là người chàng muốn trân ái cả đời, chàng thể để bản thân vọng động dọa đến nàng, càng thể xúc phạm tới nàng.
Đường Uyển biết vì sao Triệu Sĩ Trình gọi nàng như thế, nàng có thể cảm nhận được chính mình được chàng trân trọng, nàng cười mị hoặc, vẫn giữ nguyên nụ cười đó nhìn Triệu Sĩ Trình và nhàng rút dây lưng yếm, cái yếm chảy xuống cơ thể nàng, triễn lãm tất cả những gì tốt đẹp nhất của nàng ra trước Triệu Sĩ Trình hề che giấu, kiên định lấy bàn tay của chàng đầu vai mình, lại cởi nốt quần áo cho chàng…
Còn có đáp án tốt hơn thế này sao? Triệu Sĩ Trình biết, mắt chàng chỉ có thể nhìn thấy nụ cười tươi tắn của Đường Uyển khiến chàng say mê, chàng như bị mê hoặc, tùy Đường Uyển cởi áo trong cho mình, cảm thụ khoảnh khắc làn da mát lạnh của nàng kề sát làn da cực nóng của mình, loại xúc cảm này khiến hai người đều khẽ thở dài sung sướng…
Triệu Sĩ Trình ôm sát Đường Uyển, gắt gao giữ lấy nàng trong lồng ngực, bàn tay to du đãng cơ thể nàng, ngón tay đùa bỡn điểm mẫn cảm của nàng, khiến cho nàng hòa tan thành bầu xuân thủy… Chàng biểu mười phần kiên nhẫn, cho đến tận lúc cảm thấy thân thể Đường Uyển chuẩn bị tốt để tiếp nhận mình, nghe thấy Đường Uyển rên rỉ như khẽ nấc mới tiến vào, cảm giác phong phú lấp đầy Đường Uyển, nàng kìm được kêu lên tiếng : Tử Quy ~
Cuối cùng bọn họ cũng lấy nhau, edit chương này hại não quá – -!
Chú thích : Huyện Cao Thuần thuộc thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô. Huyện Bái thuộc địa cấp thị Từ Châu, cũng ở tỉnh Giang Tô.
Chương 60 : Kính trà
“Kiếp trước khi Đường Uyển còn sống, tiểu Lý phu nhân chưa bao giờ bỏ ý định đưa con làm thiếp cho Triệu Sĩ Trình, chính là đời này rất nhiều chuyện đều đổi khác, biết liệu trò khôi hài ở kiếp trước có lặp lại hay …”
“Huệ Tiên, từ từ , cần sốt ruột”. Nhìn Đường Uyển dường như thong dong, ra thầm sải nhanh bước chân hơn, Triệu Sĩ Trình biết nàng điềm nhiên như nàng tỏ vẻ.
Còn dám vậy nữa — Đường Uyển bất mãn liếc chàng cái, nếu vì chàng ồn ào đòi vẽ mi cho nàng dù dậy trễ chút cũng đến nỗi muộn đến giờ này. Tân hôn ngày đầu, cha mẹ chồng và người lớn trong họ chờ nàng kính trà, người này cứ quấy rối hại nàng chậm trễ, chẳng biến bị người ta chê cười thế nào.
Đường Uyển liếc, Triệu Sĩ Trình biết nàng giận , chàng vội vàng cười . “Cha mẹ rất khoan hậu, chỉ là chút chi tiết , bọn họ gì”.
“Người lớn trong họ sao?”. Đường Uyển đáp lời, bước chân vẫn chậm lại. “Hôm nay thân thích đến rất nhiều, chắc mọi người cho là em biết quy củ”.
“Yên tâm , họ nhất định gì”. Triệu Sĩ Trình trấn an Đường Uyển, về phần những người kia có gì chàng chẳng quan tâm, cuộc đời chúng ta nếu mọi chuyện đều nhìn sắc mặt kẻ khác mà làm, suy nghĩ cho tâm tư người ngoài cuộc, vậy sống mệt chết được, chàng tin dù bọn họ có ý kiến gì, cha mẹ ngồi đó, cũng dám năng bậy bạ.
Đường Uyển lại liếc chàng cái nữa, bước chân dần chậm lại — phải Triệu Sĩ Trình thuyết phục được nàng, mà là hai người đến cửa chủ viện, nếu còn vội vội vàng vàng chạy tọt vào trong rất thiếu đoan trang. Triệu Sĩ Trình cũng dẹp vẻ đùa bỡn, tỏ ra đứng đắn hơn.
“Đại lang và thiếu phu nhân đến”. Vừa mới vào viện, Điền ma ma bên người Lý phu nhân liền cười tươi đón chào, mặt mũi tia khác thường, chỉ cười . “Lão gia phu nhân và các vị khách quý đều ở sảnh chính chờ tân thiếu phu nhân kính trà”.
“Đợi lâu lắm rồi phải ?”. Triệu Sĩ Trình ra vẻ tùy tiện hỏi, chàng biết Đường Uyển nóng lòng, lo khách quý chờ đợi lâu, kiên nhẫn sắp hao mòn hết.
Là đợi lâu lắm lắm, đến nhà chồng ngày đầu tiên trễ nãi, bắt cả phòng đầy người đợi mình — Điền ma ma thầm oán, nhưng xem sắc mặt Triệu Sĩ Trình cảm xúc, lão gia phu nhân cũng chưa từng tỏ vẻ bực dọc mất kiên nhẫn, thậm chí cho người giục, bà sao dám vậy, chỉ cười hiền lành. “ bao lâu, cũng vừa mới tới đủ”.
“Vậy là tốt rồi”. Triệu Sĩ Trình gật đầu, quay qua Đường Uyển. “Em sốt ruột nữa ?”.
Người ta khách sáo mình mà nghe ra sao? Ngay cả trợn mắt xem thường Đường Uyển cũng lười so đo với chàng, nàng cười với Điền ma ma. “Làm phiền Điền ma ma thông báo tiếng”.
Biết Đường Uyển là người quý của Triệu Sĩ Trình, ngay cả Lý phu nhân còn vì tâm ý của Triệu Sĩ Trình mà chấp nhận thỏa hiệp, Điền ma ma sao dám tỏ thái độ, bà cười. “Lúc thấy lang quân và thiếu phu nhân ở xa có người vào thông báo, thiếu phu nhân cứ vào kính trà là được, cần chờ bên ngoài”.
“Làm phiền Điền ma ma rồi”. Đường Uyển cười, Hồng Trù đứng cạnh đợi nhắc nhở liền đưa qua cái túi , Điền ma ma hơi liếc qua, Triệu Sĩ Trình chỉ lo tủm tỉm cười nhìn Đường Uyển, giống như chẳng thấy gì, bà mới thở phào, cười cười nhận lấy, ước lượng thử xem bên trong có bao nhiêu tiền thưởng liền cảm tạ, tiếp tục dẫn bọn họ vào sảnh chính.
Trước kia Đường Uyển ít khi để ý thưởng cho người hầu, nàng phải biết, chính là thiếu kiên nhẫn với những việc vụn vặt như vậy, giao toàn quyền xử lý cho Hồng Khởi. Nhưng sau khi nàng học quản gia rồi mới hiểu được, chuyện thưởng phạt có rất nhiều tri thức và bí quyết, chẳng những phân thành ba bảy loại, cũng phải nhìn tình huống, lúc thưởng hai câu cũng khác với bình thường, đôi khi câu so với tiền bạc càng khiến lòng người thoải mái. Nàng quên trước đây gặp bao nhiêu rắc rối với vấn đề này, cũng chẳng muốn nhớ lại, nhưng về sau nàng muốn lại bị những chi tiết nhặt này ảnh hưởng.
Vào sảnh chính, cả phòng chật ních người, Đường Uyển thầm lướt mắt nhanh, phát đại đa số bọn họ rất quen, số ít nàng chưa từng gặp mặt ngay cả ở kiếp trước, nàng bất động thần sắc theo Triệu Sĩ Trình tiến lên trước mặt Lý phu nhân, quỳ xuống, nhận chén trà Điền ma ma đưa qua, cung kính dâng trà. “Mẹ, mời mẹ uống trà”.
“Ngoan ngoan”. Lý phu nhân nhìn con trai con dâu, mặt cả hai ngọt ngào hạnh phúc, nét mặt Triệu Sĩ Trình vì Đường Uyển mà ôn hòa hơn rất nhiều, hiển nhiên đêm tân hôn của chúng rất tốt. Bà mừng rỡ trong bụng, cười cũng càng hòa ái, làm gì có tâm tư trách móc bọn họ đến muộn, tủm tỉm tiếp chén trà, ý tứ nhấp ngụm rồi đặt sang bên, sau đó đưa cho Đường Uyển bộ trang sức bạch ngọc sớm chuẩn bị tốt, đây là trang sức bà cố ý tìm người chế tác sau khi đính hôn, vừa thanh lịch lại mất cao quý, Đường Uyển mang vào nhất định rất đẹp.
“Vừa nhìn trang sức này là biết ngay chuẩn bị cho cháu dâu, chị dâu đúng là biết cưng người nha”. phu nhân ngồi bên nở nụ cười, Đường Uyển biết người này, cũng là phu nhân dòng dõi hoàng thất, nhà mẹ đẻ họ Tống, chồng bà ấy hơn cha của Triệu Sĩ Trình – Triệu Định Lân hai tuổi, hai nhà rất khắng khít, quan hệ vô cùng tốt.
“Tôi chỉ có đứa con trai duy nhất, vất vả lắm mới cưới được vợ nó về, tôi thương con bé thương ai nha”. Lý phu nhân cười khanh khách trả lời, sau đó với Đường Uyển. “Đây là Bát thẩm thẩm ở phủ Bình Giang, nhà mẹ đẻ vốn họ Tống, là người rất rộng rãi. Con kính thím chén trà , về sau còn phải nhờ thím chiếu cố nhiều”.
“Ôi chao, chị dâu sao có thể giới thiệu như vậy chứ?”. Tống phu nhân vẫn cười, nhưng làm bộ kinh ngạc, . “Này phải dạy cháu dâu có chuyện gì cũng tìm em sao?”.
Tống phu nhân vừa , các vị phu nhân đều bật cười, khí cũng thân thiện hơn hẳn, mà Đường Uyển cũng cười, kiếp trước nàng rất quý thím, tính tình thím vừa hào sảng vừa nhiệt tình, thím từng hảo tâm khai đạo cho nàng cố gắng quý trọng hạnh phúc trước mắt, buông tha cho chuyện cũ. Đáng tiếc bản thân khi đó nghe vô.
Nàng vội dâng trà mời Tống phu nhân, sau đó cười. “Hay nghe phủ Bình Giang phong cảnh tú lệ khôn cùng, nếu ngày sau rảnh rỗi, cháu nhất định Tử Quy dẫn cháu đến thăm, lúc đó còn phải quấy rầy thím”.
“Nhìn xem, đúng là phải người nhà cùng vào cửa, mẹ chồng con dâu nhà này chuyện đúng là ăn khớp, người trước tôi rộng rãi, muốn tôi chiếu cố nhiều nhiều, người sau đòi tìm tôi, ôi chao ~”. Tống phu nhân khoa trương than thở, lại chọc mọi người cười vang, chờ mọi người ngừng, bà mới nhận chén trà uống ngụm, ngoắc nha hoàn đứng bên đưa tráp sang, cười . “Thím biết cháu tài danh nổi tiếng, chuẩn bị cho cháu châu báu trang sức, đây là Vũ trúc của Đông Pha cư sĩ, coi như là quà gặp mặt thím tặng cháu”.
“Cái này quá quý giá”. Đường Uyển nhìn quen đồ tốt mà vẫn bị quà của Tống phu nhân gây hoảng hốt, tranh vẽ của Đông Pha cư sĩ vốn nhiều, mà bức Vũ trúc này lại là tinh phẩm trong số các tinh phẩm, có tiền chưa chắc mua được, nàng nghe tiếng lâu, ngờ lại nằm trong tay Tống phu nhân, càng ngờ thím chịu tặng nó cho nàng.
“Thứ này a, phải xem nó nằm trong tay ai, cháu thấy quý, nhưng thím thấy cũng bình thường, thay vì để nó long đong tay thím bằng tìm nơi tốt nhất cho nó”. Tống phu nhân đương nhiên biết bức họa quý giá cỡ nào, đó cũng chính là nguyên nhân bà chọn bức họa làm quà tặng.
“Con nhận ”. Lý phu nhân cười gật đầu. “Thím của con có ít đồ quý đâu, bức họa này có tính là gì?”.
Lý phu nhân vậy, Đường Uyển cũng từ chối nữa, nhận quà gặp mặt của Tống phu nhân, tiếp tục dâng trà mời những người khác, có Tống phu nhân mở đường, vài vị phu nhân coi trọng Đường Uyển cũng thầm giấu những món quà đơn bạc keo kiệt chuẩn bị sẵn về, gỡ ngay trang sức người làm quà tặng, vừa có vẻ vô cùng thân thiết cũng tỏ ra keo kiệt, nhìn chung là giữ thể diện cho bản thân và nể mặt mũi nhà họ Triệu.
“Bà chị là có phúc, cưới được con dâu đẹp như tiên trời, lại có tài danh”.Đương nhiên, phải ai cũng hòa nhã, ví dụ như em của Lý phu nhân – tiểu Lý phu nhân – từ Lâm An đến tham gia hôn lễ, Đường Uyển đến trước mặt bà ta, chưa bắt đầu dâng trà nghe bà ta phun ra câu dương quái khí như vậy.
“Đây là em thứ xuất của mẹ, đến Lâm An lo chuyện gia đình”. Lý phu nhân giới thiệu đơn giản, thần sắc lạnh nhạt, giống như muốn để Đường Uyển tiếp xúc nhiều với vị tiểu Lý phu nhân này.
Tiểu Lý phu nhân mặt lúc nào cũng giả bộ cười vui, Đường Uyển lạ gì, tiểu Lý phu nhân cũng đến tham dự hôn lễ, nhưng nàng khá bất ngờ là lại gặp bà ta ở đây. Tiểu Lý phu nhân tuy là em Lý phu nhân, nhưng là thân phận thứ xuất, quan hệ với Lý phu nhân chỉ có thể xem là có biết mặt nhau, chồng bà ta là thương nhân của cải giàu có, Lý phu nhân cố kị thân phận, muốn qua lại quá mức thân mật.
Thứ khắc sâu vào trí nhớ của Đường Uyển chính là tiểu Lý phu nhân có vài con , cuộc đời tiểu Lý phu nhân hận nhất bản thân thân phận đủ cao, chẳng thể gả vào hào môn thế gia, khát vọng lớn nhất là gả con đến nhà quan lại, đương nhiên nếu gả cho dòng dõi hoàng thất lại càng tốt, Triệu Sĩ Trình chính là đối tượng sáng giá. Bà ta cũng đủ biết điều, con bà ta có tốt mấy cũng là xuất thân thương nhân, bà ta chỉ mong cho con làm thiếp ở nhà họ Triệu thôi, nhưng Lý phu nhân e ngại dính líu đến bà ta, tị còn kịp, sao chịu nhận lời. Kiếp trước khi Đường Uyển còn sống, tiểu Lý phu nhân chưa bao giờ bỏ ý định đưa con làm thiếp cho Triệu Sĩ Trình, chính là đời này rất nhiều chuyện đều đổi khác, biết liệu trò khôi hài ở kiếp trước có lặp lại hay .
Đôi lời chia sẻ :
1. Đích – Thứ thân phận.
Nếu các bạn đọc truyện cổ đại quen rồi biết cái gì gọi là thân phận Đích – Thứ. Đích ____ (Vd : Đích tử, đích nữ, đích tôn) để chỉ con cái cháu chắt do vợ cả sinh ra, còn Thứ ____ là do thiếp sinh. Đích ____ được xem là chủ tử, nhưng Thứ ____ chỉ được xem là nửa chủ tử. Chẳng hiểu vì sao bao nhiêu đau khổ sinh ra từ thân phận Đích – Thứ mà đàn ông thời xưa vẫn bỏ được tánh ham của mình.
2. Đông Pha cư sĩ – Tô Đông Pha. Các bạn có thể tìm thông tin về ông này Wiki tiếng Việt.
3. Về các từ Hán Việt chưa Việt hóa hoàn toàn trong truyện.
Vì truyện phải là truyện Việt Nam nên đôi khi có những từ rất khó chuyển hoàn toàn nghĩa qua tiếng Việt được, ví dụ nhân xưng, vai vế số người, Q. vẫn giữ nguyên từ gốc, các bạn hiểu từ nào cứ comment Q. giải thích. Có điều Q. nghĩ cũng quá khó hiểu vì từ đến giờ ai trong chúng ta chẳng xem vài bộ kiếm hiệp bên Tàu, TV nó còn chẳng thèm dịch ra nghĩa Việt nữa là =v=