Chương 42 : Mẹ con nhà họ Triệu
“Đối với con, lập gia đình là để nắm tay người con
con cùng chung sống, phải chuỗi ngày đồng sàng dị mộng,
bằng mặt bằng lòng với người phụ nữ con ,
nếu thể cưới người con con , con thà tình nguyện độc thân cả đời…”
“Mẹ, mẹ có nghe được tin nhà họ Đường tuyển chồng cho Huệ Tiên nương ?”. Triệu Sĩ Trình để ý nha hoàn ngăn cản, trực tiếp xông vào thư phòng của mẹ, với Lý phu nhân – người vẫn ngồi ở bàn viết thư pháp.
Tay của Lý phu nhân khẽ run lên, bút trượt xuống, bức thư pháp viết hơn nửa canh giờ xem như bỏ . Bà đặt bút qua bên, nhìn đứa con trai thiếu kiên nhẫn, thản nhiên . “Tử Quy, con hẳn là biết mẹ thích kết giao với nhiều người, bên ngoài có tin tức gì, mẹ có tâm tư tìm hiểu”.
“Như vậy là mẹ biết?”. Triệu Sĩ Trình trong bụng tin lời Lý phu nhân , nhưng chàng cũng thẳng ra khiến Lý phu nhân mất mặt, mà chỉ cười. “Mẹ, con vừa nghe được tin đó, mẹ có thể sai người xác thực được ? Nếu là đúng, xin mẹ tìm bà mối nào nổi tiếng đến nhà họ Đường chuyến”.
Lý phu nhân cảm thấy cực kỳ thoải mái, bà ngồi xuống, thuận tay nhận chén trà nha hoàn bưng tới, nhấp ngụm, sau đó nhìn vẻ mặt kỳ vọng của con trai, nhàn nhạt mở miệng. “Tử Quy, nếu mẹ mẹ muốn sao?”.
muốn? Triệu Sĩ Trình chẳng thể hiểu sai ý của Lý phu nhân được, Lý phu nhân quả nhiên muốn làm thông gia với nhà họ Đường, muốn nhận Đường Uyển làm con dâu, nhưng mặc kệ mẹ có đồng ý hay , chàng cố gắng, thể bỏ lỡ người con duy nhất từng khiến chàng động lòng. Nghĩ đến đó, Triệu Sĩ Trình thẳng thắn hỏi.“Mẹ thích Huệ Tiên hay thích việc ấy từng thành thân?”.
“Cả hai”. Lý phu nhân cũng bộc trực. “Tuy mẹ chỉ mới gặp ấy có hai lần, chuyện mấy câu sơ sơ, thể là thích, nhưng cũng thể là thích, chỉ biết ấy rất tài hoa, hơn. Nhưng nếu cưới ấy vào nhà họ Triệu chúng ta, mẹ mấy tin tưởng, chẳng có bà mẹ nào chấp nhận nhìn đứa con trai chưa từng kết hôn của mình lấy người phụ nữ bị ruồng bỏ”.
“Mẹ, con cần mẹ rất thích ấy, chỉ cần mẹ ghét ấy là đủ rồi. Mẹ đừng quên, con trai mẹ là người cưới vợ, sống cả đời với ấy, biến già bên nhau, con có thích ấy hay mới là quan trọng nhất. Về phần ấy từng thành thân…”. Triệu Sĩ Trình nhìn Lý phu nhân, nụ cười chưa bao giờ tắt. “Chính vì ấy từng là vợ của Lục Vụ Quan, con mới có cơ hội quen biết ấy, ái mộ ấy sâu đậm, cho nên, đối với con mà , ấy từng thành thân hay chưa quan trọng, mẹ cũng đừng quá để ý chuyện này”.
“Nếu mẹ kiên quyết cho phép con cưới ấy sao?”. Lý phu nhân nhìn con, từ trước tới nay bà rất ít khi phải lo lắng cho nó, con trai bà có tài hoa tuyệt diễm, nhưng cũng phải hạng người tầm thường, bề ngoài chẳng mỹ mạo như Phan An, nhưng tuấn tú lịch , quan trọng là cá tính nó rộng rãi và cởi mở, còn có chính trực hiếm thấy ở người khác, hấp dẫn mọi người thân cận với nó. Bà vẫn luôn cho rằng nó cưới tiểu thư khuê các nào đó nó , nhà họ Triệu bọn họ cần con dâu có tài vô hạn, chẳng cần xinh đẹp xuất trần, càng cần gia tộc quyền thế, quan trọng nhất là tình ý tương thông với con trai bà, ân ân ái ái là tốt rồi, cái khác thành vấn đề. Nhưng mà, bét ra đó phải là trong sạch, chứ phải phụ nữ bị nhà chồng ruồng rẫy như Đường Uyển.
“Nếu mẹ kiên quyết đồng ý, con trai đành bỏ lỡ Huệ Tiên. có cha mẹ đồng ý, bà mối dẫn lời, dù con có bản lĩnh đến đâu cũng thể cưới Huệ Tiên về nhà, đúng ?”. Triệu Sĩ Trình chẳng buồn bực, vẫn bình tĩnh nhìn Lý phu nhân, chẳng qua nụ cười tươi của chàng bất tri bất giác biến mất, chàng nghiêm nghị . “Nhưng, cả đời con trai mẹ sau này hạnh phúc, thậm chí có ý định lập gia đình, đối với con, lập gia đình là để nắm tay người con con cùng chung sống, phải chuỗi ngày đồng sàng dị mộng, bằng mặt bằng lòng với người phụ nữ con , nếu thể cưới người con con , con thà tình nguyện độc thân cả đời”.
“Con…”. Lý phu nhân biết Triệu Sĩ Trình phải hù họa bà, thực tế tới tận bây giờ con trai bà chưa kết hôn là vì nó muốn, Lý phu nhân chẳng thể làm gì được, đành thỏa hiệp.
“Mẹ, mẹ hiểu con chứ?”. Nụ cười quay lại gương mặt Triệu Sĩ Trình, chàng thành khẩn . “Nếu mẹ trì hoãn hay sơ sẩy để nhà họ Đường gả mất Huệ Tiên cho người khác, con chỉ có thể sống độc thân cả đời. Ai da, đến lúc đó nha, mẹ cũng đừng oán giận con trai mẹ bất hiếu chịu thành thân cho mẹ ẵm cháu”.
“Nếu nhà họ Đường chịu con sao?”. Lý phu nhân chuyển ý, thay đổi cách hỏi.
“Con mặc kệ nguyên nhân nào, chỉ xin mẹ vì chung thân đại của con trai mà lo lắng chút”. Triệu Sĩ Trình mới chẳng thèm quan tâm nguyên nhân gì, chàng tin tưởng nếu mình thuyết phục mà người khác tiếp thu sai là ở chỗ bản thân mình.
“Được rồi, mẹ xem xét, con cần làm gì cứ làm ”. Lý phu nhân bị chọc tức tới muốn nhiều lời với con trai nửa câu, trực tiếp đuổi người, để nó lượn qua lượn lại trước mắt bà thêm gì chọc bà giận càng mệt.
“Con trai chờ tin tốt từ mẹ nhé”. Triệu Sĩ Trình chỉ cần Lý phu nhân biết tâm ý và kiên trì của chàng là được, thể đẩy quá giới hạn, Lý phu nhân mà tức giận dù nghe theo chàng đến nhà họ Đường cầu hôn, cưới Đường Uyển vào cửa, Lý phu nhân luôn bất mãn với Đường Uyển, đến lúc đó mẹ chàng làm khó Đường Uyển ổn lắm. Nàng ở nhà họ Lục chịu đủ mẹ chồng oán trách và chì chiết rồi, chàng nỡ để nàng phải chịu thêm khổ sở.
“Chao ôi, đúng là oan nghiệt mà”. Nhìn con trai rời , Lý phu nhân thở dài hơi, cụt hết hứng viết viết vẽ vẽ, mệt mỏi dặn dò ma ma bên cạnh. “ chuẩn bị chút, ngày mai ta đến nhà họ Đường chào hỏi”.
“Phu nhân, phu nhân thuận theo ý lang quân, cầu cưới Đường tiểu nương tử sao?”. Điền ma ma bên người Lý phu nhân hơi chần chừ, bà này là nha hoàn của hồi môn của Lý phu nhân, đến nhà họ Triệu được ân điển gả cho quản , chồng bà là tổng quản thứ hai ở nhà họ Triệu, bà vẫn hầu hạ bên người Lý phu nhân, được Lý phu nhân tin tưởng sâu. Bà xem vẻ mặt cau có của Lý phu nhân, giọng . “Phu nhân, hôn nhân đại đến bây giờ đều là vâng theo cha mẹ, thể theo Đại lang tùy hứng được. Đường tiểu nương tử tuy bộ dạng xinh đẹp, tài hoa nhất đẳng, tính cách cũng tốt, nhưng chung quy vẫn bị nhà họ Lục ruồng bỏ… Khụ khụ, cưới con dâu như vậy vào nhà, thỏa đáng lắm”.
“Nếu làm biết làm sao đây?”. Lý phu nhân phiền não trong lòng, chuyện cũng dễ nghe, lãnh đạm . “Bà phải biết tính tình Tử Quy, nếu nó coi trọng chuyện gì cũng tùy tiện được, nhưng nếu nó cứng rắn ta chỉ có thể thuận theo nó thôi. Chẳng lẽ muốn vì chuyện này mà phá hỏng tình cảm mẹ con chúng ta, thậm chí khiến Tử Quy bướng bỉnh với ta cả đời chịu lập gia đình?”.
Điền ma ma hơi sững người, tuy rằng Triệu Sĩ Trình mấy thân cận với bà, thậm chí có phần thích bà, nhưng bà vẫn là người nhìn Triệu Sĩ Trình lớn lên từng ngày, tự nhiên hiểu tính tình Triệu Sĩ Trình, Lý phu nhân vừa đúng là bà thể phản bác.
“Được rồi, chuyện này cứ như vậy ”. Lý phu nhân có tâm trạng thêm cái gì, nhàn nhạt tự ngẫm. “Bây giờ còn chưa biết thái độ của nhà họ Đường sao, gì cũng vẫn là quá sớm, cứ nhà họ Đường chuyến , coi ý tứ sao rồi sau”.
“Dạ, nô tỳ xin trước chuẩn bị”. Điền ma ma nghĩ cũng đúng, cho dù muốn làm gì bây giờ vẫn còn quá sớm.
Chương 43 : Lời cầu hôn bất ngờ
“Mẹ, mẹ nghĩ Lý phu nhân thích Tam nương ?”. Tiễn khách xong, trong lòng Uông Ngọc Trân tràn đầy nghi hoặc, giọng hỏi Hồ phu nhân trầm tư. Bọn họ ngờ Lý phu nhân nhà họ Triệu lại chủ động đến cửa hỏi thăm, càng ngờ Lý phu nhân ngỏ ý muốn cầu cưới Đường Uyển cho con trai. Được rồi, chị vẫn biết em chồng mình rất tốt, nhiều người tới nhà thăm dò tin cầu hôn mấy ngày nay chứng tỏ điều đó, nhưng mà… Những người đó phải nhà họ Triệu! Đến bây giờ chị vẫn thể tin được đây là .
“Có thích Tam nương nhà chúng ta mẹ dám khẳng định, nhưng bà ấy có thành ý”. Hồ phu nhân có vẻ ngoài ý muốn, bà luôn tin tưởng dù con bà có bị nhà họ Lục ruồng rẫy nữa con bé vẫn là đứa tốt, vì thế mà số phận long đong, tất nhiên phải ai cũng có con mắt biết thưởng thức ngọc quý, nhưng bà vẫn tự tin chỉ cần nhà mình để lộ ý định muốn tuyển chồng cho Đường Uyển, có ít người tới cửa cầu thân. Có điều chưa bao giờ bà nghĩ tới, nhà họ Triệu lại là trong số đó, càng ngờ Lý phu nhân – người cực ít xuất trong các trường hợp xã giao, nổi tiếng thanh cao – lại chịu hạ mình tới cửa gia đình địa vị thấp hơn như gia đình bà, điều này khiến bà đánh giá vô cùng cao thành ý của nhà họ Triệu. Về phần Lý phu nhân có thích Đường Uyển hay bà biết, con bà đúng là rất tốt, nhưng thể khoa trương là người gặp người .
“Đúng vậy”. Uông Ngọc Trân đồng tình gật đầu, sau đó nhìn Hồ phu nhân . “Mẹ định tính sao với chuyện này? Chiếu theo tính toán ban đầu, cần vội vã, chậm rãi chọn lựa hay chấp nhận ngay nhà họ Triệu?”.
Nếu là Uông Ngọc Trân quyết định, chị nắm lấy cơ hội này ngay lập tức, phải biết rằng kết thông gia với nhà họ Triệu là điều cầu mà được. Tuy rằng Đường Uyển là tái giá, nhưng gia thế tướng mạo em ấy như vậy, gia đình thiếu thốn đúng là ngượng ngùng đến cửa tự đánh mất mặt, những người đến nhà tìm hiểu thông tin hầu hết đều kém, nhưng mặc kệ là nhà nào vẫn so ra kém nhà họ Triệu. Thân phận địa vị hay gia nghiệp nhà họ Triệu đều là số số hai Sơn , Triệu đại lang Triệu Sĩ Trình tướng mạo và phẩm hạnh vô cùng tốt, chẳng qua người này thích náo động, thanh danh nổi mà thôi. , nếu hôn này mà thành, xem như nhà họ Đường trèo cao.
Uông Ngọc Trân biết, Hồ phu nhân nhất định cũng nghĩ như vậy, trong mắt Hồ phu nhân, gia thế dòng dõi tốt, tướng mạo tài năng tốt cũng thế, chẳng quan trọng, quan trọng nhất là thích hợp hay thích hợp, có thể cho Đường Uyển hạnh phúc hay .
Hồ phu nhân trầm ngâm, trong lòng bà kỳ rất khó lựa chọn, bà muốn xúc động nhất thời lại gả Đường Uyển tái giá cho người ta, nhưng Triệu Sĩ Trình là đối tượng tốt, nếu bỏ lỡ rất đáng tiếc.
Nhìn thấy Hồ phu nhân trầm tư, Uông Ngọc Trân hiểu lòng bà do dự, chị giọng . “Mẹ, con thấy kết thông gia với nhà họ Triệu rất sai, cái khác , riêng tấm lòng của Triệu Sĩ Trình đối với Tam nương cũng đủ rồi. Mẹ nhớ , nửa năm trước Triệu Sĩ Trình từng đứng ra đính chính thanh danh cho Tam nương”.
“Con định nhắc mẹ nhớ Tam nương từng gọi Triệu Sĩ Trình là gì phải ?”. Hồ phu nhân nhìn Uông Ngọc Trân, bà tất nhiên quên chuyện này, dù cho Triệu Sĩ Trình có hành động như vậy hay cũng chẳng ảnh hưởng lớn đến thanh danh Đường Uyển, nhưng tâm ý của cậu ta cũng đừng nên bỏ qua, là người có tâm.
Uông Ngọc Trân cười cười, chị chính là có ý đó, nhưng tiện , để khỏi khiến Hồ phu nhân khó chịu trong lòng, chị cẩn thận . “Tam nương và Triệu Sĩ Trình xem ra chỉ quen biết đơn giản như vậy, nếu Triệu Sĩ Trình có ngay thẳng trượng nghĩa mấy cũng vì Tam nương mà nứt vỡ quan hệ với nhà họ Lục, Tam nương càng gọi cậu ta như thế. Mẹ, hay mẹ đến hỏi ý Tam nương thử xem?”.
Cái này… Hồ phu nhân cũng định như vậy, nhưng bà dám chắc tâm tình của Đường Uyển bây giờ thế nào, rốt cuộc con bé chuẩn bị tốt tâm lý mà tái giá hay chưa, nếu nó nhất định chịu vậy phải làm sao bây giờ? Kiên quyết định ra hôn , lựa chọn hôn kỳ rồi gả con bé ra ngoài hay tôn trọng ý kiến của nó, từ từ tính sau?
“Hai ngày trước mẹ từng qua chuyện hôn với Tam nương”. Hồ phu nhân nhìn Uông Ngọc Trân, nhàn nhạt mở miệng. “Tam nương phản cảm với việc tái giá, con bé hiểu mẹ và cha đều có khả năng tùy theo tính tình con bé, trơ mắt nhìn con bé phí phạm thời gian. Nhưng con bé cũng tỏ vẻ nó chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Mẹ cũng kể chuyện trước đó vài ngày có người tới cửa cầu thân, phản ứng của con bé rất lạnh nhạt, ngay cả nhân phẩm đối phương thế nào cũng hứng thú, chẳng hề hỏi nhiều nửa câu. Mẹ lo con bé biết nhà họ Triệu cũng tới cầu hôn, chỉ sợ chẳng những muốn, ngược lại còn sinh ra ấn tượng xấu về Triệu Sĩ Trình và nhà họ Triệu…”.
“ đến mức đó chứ…”. Uông Ngọc Trân nhìn Hồ phu nhân, hiểu vì sao chị lại nghĩ dù Đường Uyển muốn cũng vì vậy mà nghĩ xấu cho Triệu Sĩ Trình.
“Đôi lúc Tam nương rất thích suy nghĩ miên man, con còn lạ gì nữa”. Hồ phu nhân lắc đầu, thở dại hơi. “Ôi chao, chuyện này rốt cuộc vẫn phải xem ý Tam nương , chúng ta nghĩ thế nào đều là chủ quan cả”.
“Nếu Tam nương muốn…”. Uông Ngọc Trân lòng lo lắng Đường Uyển cự tuyệt việc hôn nhân tốt như thế này, tính tình Đường Uyển chị rất , em ấy tuyệt đối phải người đặt nặng gia thế, đối với em ấy quan trọng nhất là tài hoa, gia thế chẳng qua là vô ích như dệt thêm hoa gấm. Năm đó, em ấy chọn nhà họ Lục giữa phần đông người đến cầu hôn, còn phải vì bị tài hoa của Lục Du và mấy bài thơ từ truyền lưu hậu thế thuyết phục sao?
“Vậy cũng đành y ý con bé thôi”. Hồ phu nhân đành bất đắc dĩ, cho tới bây giờ bà vẫn luyến tiếc để con bà chịu nửa điểm ấm ức, trước kia là thế, bây giờ càng như thế, Đường Uyển thích, mặc kệ Triệu Sĩ Trình tốt đến đâu, bọn họ cũng thể miễn cưỡng.
Uông Ngọc Trân biết ngay Hồ phu nhân như vậy, nếu đổi người khác, chị cũng coi trọng ý của Đường Uyển, dù sao người phải gả cũng là em ấy, nhưng bây giờ người đó là Triệu Sĩ Trình nha, nếu cậu ta thành rể nhà họ Đường, công việc của Đường Quyết có thể nhờ cậu ta hỗ trợ…
“Ngọc Trân, mẹ tự chuyện này với Tam nương”. Hồ phu nhân hơi động lòng, giương mắt nhìn thoáng qua Uông Ngọc Trân, tuy bà ràng lắm Uông Ngọc Trân nghĩ gì trong bụng, nhưng nếu Uông Ngọc Trân nhúng tay vào, nhất định cật lực tác hợp hôn này… Hồ phu nhân cũng mong sao hôn có thể thành, nhưng bà quá hiểu tính con bà, Đường Uyển mà biết ai cũng đồng ý, dù con bé có thấy Triệu Sĩ Trình xấu nữa cũng gật đầu, chấp nhận chịu thiệt về mình.
“Dạ”. Hồ phu nhân vậy, Uông Ngọc Trân chỉ có thể thuận theo, hy vọng duy nhất trong lòng chị bây giờ là Đường Uyển cũng có cảm tình với Triệu Sĩ Trình…
Chương 44 : lấy chồng
“Triệu Sĩ Trình nên cưới người vợ hoàn mỹ tì vết, có thể dệt thêm hoa gấm cho chàng, mà con, xứng…”
“Lý phu nhân tự mình đến cửa cầu hôn cho Triệu gia lang quân ư?”. Đường Uyển giật mình nhìn Hồ phu nhân, nàng cứ tưởng mọi chuyện đều thay đổi, Lục Du cưới vợ mới nhưng phải Vương Nhị nương mà là Phùng tiểu nương tử chưa bao giờ nghe đến, mà nàng cũng còn sa vào bi thương thống khổ, cha mẹ lo sắp xếp hôn cho nàng sớm hơn năm. Trong danh sách lúc trước mẹ đưa cho nàng có nhà họ Triệu, nàng nghĩ đời này xem như nàng và Tử Quy đành bỏ lỡ, ngờ lại xảy ra chuyện ngoài dự đoán.
“Ừ”. Hồ phu nhân cẩn thận quan sát nét mặt của con , thấy nàng giật mình và cũng bỏ lỡ vui sướng lên trong mắt nàng, có điều vui sướng cũng rất nhanh biến mất, thay vào đó là dứt khoát và thống khổ, Hồ phu nhân thể giải thích được.
“Mẹ, con muốn, mẹ từ chối nhà họ Triệu ”. Biết Lý phu nhân thế nhưng tự bản thân đến cửa cầu gả mình cho Triệu Sĩ Trình, Đường Uyển vừa mừng vừa sợ, tuy nhiên vui sướng nhanh chóng bị lý trí thay thế, nàng nhớ tới ước nguyện ban đầu của mình, trong lòng dù khó chịu nàng vẫn quyết tâm ra.
“Tam nương, cho mẹ lý do để từ chối”. Nếu nhìn thấy biểu tình phong phú của Đường Uyển, Hồ phu nhân hỏi như vậy, nhưng vẻ mặt của con khiến bà hiểu được, con bà phải ghét Triệu Sĩ Trình, vì nguyên nhân nào đó bà biết, con bé kiên quyết cự tuyệt hôn này, lòng bà khó mà bỏ qua được.
“Mẹ, chẳng có lý do gì, chỉ là con chưa chuẩn bị tốt tâm lý tái giá, chưa muốn gả cho người ta thôi”. Đường Uyển thể kể tình hình thực tế cho Hồ phu nhân nghe được, chuyện nàng sống lại dù là mẹ ruột cũng rất khó giải thích, đành lấy cớ cho có lệ, sau đó đợi Hồ phu nhân kịp hỏi thêm gì, nàng hỏi ngược lại. “Lúc trước mẹ để lộ tin tức chẳng qua là đánh lừa dư luận, đề phòng nhà họ Lục lại nhằm vào con thôi, sao bỗng nhiên lại thay đổi tích cực vậy ạ? Chẳng lẽ mẹ đều là trấn an con thôi sao?”.
“Cái con bé này, sao tự dưng đa tâm nghi ngờ vậy?”. Hồ phu nhân trách tiếng, vừa liền nhận ra Đường Uyển đánh trống lảng, bà càng sinh nghi, cười . “Lúc trước mẹ gì đều là tâm mà , mẹ đương nhiên hy vọng con có thể ở bên mẹ thêm năm nửa năm gì nữa, vừa có nhiều thời gian để con học quản gia, chuẩn bị tốt tái giá làm vợ người khác, cũng cho mẹ thêm thời gian thương con”.
“Nếu mẹ vậy mẹ từ chối nhà họ Triệu ”. Đường Uyển biết Hồ phu nhân còn chưa xong đâu, nhưng nàng muốn nghe bất kì “nhưng mà…” gì nữa, lập tức đoạt ngay.
“Tam nương gấp gáp cái gì, ngay cả lời mẹ cũng muốn nghe cho hết?”. Hồ phu nhân sao có thể bị chút kỹ xảo bé đó cản bước, bà lại trách cứ tiếng, nhìn Đường Uyển ngượng ngùng, bà thở dài hơi. “Nhưng, nhà họ Triệu giống những già khác, Triệu Sĩ Trình mặt nào cũng tốt, là người đáng quý khó tìm, nếu bỏ qua tiếc nuối , cho nên mẹ mới chuyện này với con, hy vọng con gạt những suy nghĩ vẩn vơ ra ngoài, cân nhắc hôn này. Về phần có chuẩn bị tốt tâm lý tái giá hay chưa quan trọng, cho dù con đồng ý, mẹ lập tức trả lời nhà họ Triệu nữa, ít nhất cũng phải nửa năm thậm chí năm mới có thể cho con xuất giá, thời gian còn dư dả”.
“Mẹ ~”. Đường Uyển nghe Hồ phu nhân , đầu óc nhanh chóng xoay chuyển tìm cớ, chờ Hồ phu nhân xong, nàng liền tỏ vẻ hơi bất mãn. “ ra mẹ khăng khăng như vậy là vì lo lắng con bỏ lỡ người trong sạch như Triệu Sĩ Trình sao, người khác nghĩ con chẳng quan tâm, nhưng nếu ngay cả mẹ cũng nghĩ như vậy, con lòng…”.
“Tam nương, con hẳn là hiểu ý mẹ muốn rốt cuộc là gì, sao mẹ có thể nghĩ như thế được. Ai u, Tam nương à, cho dù muốn che mắt mẹ cũng nên những câu làm mẹ khó chịu trong lòng như thế chứ?”. Hồ phu nhân tâm như gương sáng, Đường Uyển thủ đoạn bé căn bản đủ tầm, bà giải thích với nàng rồi lập tức thở dài ai thán, mặt đau lòng và thương cảm.
“Mẹ à ~”. Đường Uyển có chút lúng túng, lời vừa thốt ra khỏi miệng nàng liền hối hận, nhìn Hồ phu nhân phản ứng như vậy, lòng càng đau, nàng lập tức tiến lên kéo cánh tay Hồ phu nhân, tràn đầy xin lỗi. “Mẹ, con xin lỗi, con nên với mẹ như vậy, làm mẹ thương tâm”.
“Đứa này…”. Đường Uyển như vậy Hồ phu nhân cũng cảm thấy tư vị phải, biết là nên vui vẻ vì con bé thiện lương hay thất vọng vì mình mới giả bộ khổ sở hai câu mà con bé áy náy như vậy, nếu bà thêm hai giọt lệ chắc con bé lấy cái chết tạ tội mất thôi. Con của bà, giả sử lại tái giá cho kẻ trừ bỏ ngon ngọt dỗ người ra còn lại chẳng làm gì để bảo vệ vợ mình như Lục Du rồi lại chịu khổ sở nữa. Đương nhiên, bà chọn lựa kĩ, và quan trọng hơn bà phải dẫn đường cho con bé.
“Tam nương, con cho mẹ biết, vì sao phải từ chối nhà họ Triệu?”. Hồ phu nhân rũ bỏ vẻ mặt thương cảm, chỉ thêm chút tò mò và khó hiểu, bà nhìn Đường Uyển. “Mẹ muốn nghe , đừng khiến mẹ thất vọng, được ?”.
“Mẹ, giống như mẹ , nhà họ Triệu dòng dõi tốt, Triệu Sĩ Trình nhân phẩm tài hoa cũng thế, đều vĩ đại. Con xứng với chàng, con muốn chàng vì cưới con mà trở thành trò cười cho kẻ khác”. Trong khoảnh khắc đó, Đường Uyển từng xúc động suýt nữa gật đầu, hôn cha mẹ hài lòng, cũng là tốt nhất cho bản thân, nhưng cứ nghĩ đến vì mình mà chàng bị người đời chê cười, lòng của Đường Uyển lại cứng rắn trở lại, nàng cắn chặt răng. “Mẹ, ngoại trừ Triệu Sĩ Trình, con gả cho ai cũng được”.
Câu này đáng giá cân nhắc. Hồ phu nhân nhìn con , có lẽ đối với con bé, Triệu Sĩ Trình là khác biệt, nếu con bé ra câu đó. Tất nhiên, nàng như vậy có nghĩ Hồ phu nhân đồng ý.
“Tam nương, con lại vớ vẩn gì đó? Cái gì là cưới con trở thành trò cười cho kẻ khác? Chẳng lẽ cưới con có gì tốt sao? Con từng thành thân, đúng vậy, nhưng đó phải vết nhơ của con, chẳng qua là lần sai lầm trong cuộc đời thôi”. Hồ phu nhân có chút tức giận. “Thêm nữa, đừng tái giá lần hai, cho dù là lần ba lần bốn cũng phải hiếm thấy, chỉ cần nhân phẩm tốt, tài mạo hơn người, mặc kệ ta có phải tái giá hay cũng chẳng ảnh hưởng gì quá lớn đến cuộc sống sau này của ta”.
“Nhưng bọn họ có tên chồng trước thích dây dưa mẹ à”. Đường Uyển xót xa, tái giá phải tội, cưới người phụ nữ tái giá cũng có gì đáng thẹn, nhưng cưới người phụ nữ tái giá mà ta lại có tên chồng trước nhớ mãi quên ta lại là… Kiếp trước khi nàng gả đến nhà họ Triệu, dù Triệu Sĩ Trình săn sóc tỉ mỉ đến đâu, ngàn y trăm thuận đến đâu nàng vẫn mãi quên được Lục Du. Vậy mà chàng vẫn bao dung, còn nàng? Trả lại cho chàng chỉ có thần tình đau khổ, gặp lại Lục Du sau đó suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, hoàn toàn để ý đến cảm nhận của chàng.
Đáng hận nhất là Lục Du, người bỏ vợ là , sớm cưới người mới cũng là , nhưng giả bộ chung thủy luyến tiếc nàng, vất vả lắm nàng mới đứng dậy bắt đầu lần nữa, vẫn quấy rầy cuộc sống mới của nàng… Đương nhiên, tất cả mọi thứ đều bằng bài thơ Cây trâm phượng viết tường ở vườn Thẩm. Vì bài thơ, nàng thành người đàn bà gả mà giữ tiết, dẫu lìa ngõ ý còn vương tơ lòng với , bao nhiêu người ngầm chê cười Triệu Sĩ Trình chẳng những cưới người phụ nữ từng bị nhà chồng ruồng rẫy mà còn bất lực để ta tư tình với kẻ khác, lại có bao nhiêu người oán thán nàng cắm sừng chàng…
Đối mặt với nhiều hỗn loạn như vậy, nhiều nghi ngờ như vậy, bản thân mình ngoại trừ chết , còn có con đường nào khác sao?
Kiếp này, nàng quyết ý phân giới hạn với người nhà họ Lục, giữ khoảng cách, nhưng nàng dám xem trình độ mặt dày và năng lực phá hoại của Lục Du, kiếp trước cách biệt rồi chưa bao giờ gặp lại, lần gặp lại duy nhất – bài thơ tước mạng nàng, kiếp này nhiều dây mơ rễ má chồng chất, liệu có lại trở thành bóng ma của đời mình nữa ? Đường Uyển dám khẳng định.
“Tam nương sợ Lục Du lại quấy rầy con sao?”. Hồ phu nhân hoài nghi nhìn Đường Uyển, . “Con làm ý mình như vậy, chắc vô sỉ, mặt dày đến độ đó chứ”.
“Ai biết được hả mẹ”. Đường Uyển khe khẽ thở dài, sau đó nghiêm túc nhìn Hồ phu nhân.“Mẹ, con tâm ý quyết, mẹ đừng khuyên nữa, mẹ cứ từ chối nhà họ Triệu , Triệu Sĩ Trình nên cưới người vợ hoàn mỹ tì vết, có thể dệt thêm hoa gấm cho chàng, mà con, xứng”.
“Con đó ~ Được rồi, mẹ nghe con”. Hồ phu nhân thở dài, biết con quyết tâm, bà đành thuận theo, làm gì có lựa chọn khác, cũng thể ép con bé lập gia đình.