1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 122: Sinh nhật mười tuổi (2)
      Beta: Nhi
      [​IMG]

      Cả nhà Chu Quốc Dân và bà nội tầm mười giờ mới đến nơi.

      Tống Minh Lệ xách túi to, vẻ mặt tươi cười: “ Hai, chị Hai, xin lỗi chúng em về muộn quá. Có gì cần em giúp ?”

      Triệu Ngọc Trân thấy vừa ở xa về, ngại nhờ nên : “Bọn chị gần xong rồi, em và Quốc Dân cứ ngồi nghỉ , xong ngay ấy mà.”

      Tống Minh Lệ vẫy tay bảo Chu Tiểu Vân lại gần: “Đại Nha, thím mua quần áo mới cho cháu, mau vào thử xem có vừa .”

      Chu Tiểu Vân ngạc nhiên, rất vui vẻ, lời thừa, vội vào thay đồ. Bọn Vương Tinh Tinh theo Chu Tiểu Vân chui vào phòng góp vui.

      Chu Chí Viễn hưng phấn chạy qua chỗ Đại Bảo, nơi tụ tập của bọn con trai: “ Đại Bảo, Hải, Tiểu Lỗi!”

      Giờ nhận ra tầm quan trọng của gia giáo tốt chưa? Nhìn xem, cậu bé gọi tên tất cả mọi người, sót ai cả. Thảo nào dù Chu Chí Viễn ít khi về, thường chơi cùng bọn Đại Bảo nhưng vẫn được chào đón nhiệt liệt.

      Phùng Thiết Trụ theo Phùng Gia Lĩnh tới sau, đến cạnh Chu Chí Hải, vừa mắt vừa láo liên nhìn quanh: “Hải, ông đến lúc nào?”

      Chu Chí Hải cười thầm: “Tôi sáng sớm qua rồi. Sao ông qua sớm thế? Chưa đến giờ cơm mà.”

      Phùng Thiết Trụ có chết cũng thừa nhận ở nhà giục ba rất nhiều lần để được sang đây sớm, cậu hàm hồ đáp: “Tôi qua sớm để chơi với mọi người thôi!”

      chuyện, Chu Tiểu Vân mặc quần áo mới Tống Minh Lệ mua cho được vây quanh bởi các bạn ra. Phùng Thiết Trụ lập tức bỏ lại Chu Chí Hải, chạy sang chuyện với . Hải liếc nhìn theo rồi lẩm bẩm “Đồ trọng sắc khinh bạn”.

      “Chu Tiểu Vân, sinh nhật vui vẻ.” Phùng Thiết Trụ vội vã đưa thiệp chúc mừng.

      Chu Tiểu Vân kinh ngạc nhận lấy, ngờ cậu nhóc này lắm trò phết.

      Vương Tinh Tinh đoạt lấy thiệp, đọc toáng lên: “Chúc Chu Tiểu Vân sinh nhật khoái hoạt*, mỗi ngày vui vẻ!” (khoái hoạt: vui vẻ, vui sướng)

      Phùng Thiết Trụ đỏ mặt giật lại thiếp nhét vào tay Chu Tiểu Vân: “ tặng bà, ai bảo bà xem.”

      Vương Tinh Tinh nhanh mồm nhanh miệng phải chuyện ngày ngày hai: “A, hoá ra Phùng Thiết Trụ ông cũng biết đỏ mặt cơ đấy? Ngày thường như cái đuôi theo sau Chu Tiểu Vân thấy có ý kiến gì, sao hôm nay lại xấu hổ thế?”

      Phùng Thiết Trụ chịu nổi chạy trối chết.

      Chu Tiểu Vân trách cứ: “Vương Tinh Tinh, cậu chuyện nên chú ý chút, đừng Phùng Thiết Trụ như thế. Đều là bạn chơi với nhau từ , như thế tốt đâu! Nhỡ đâu bạn ấy nổi giận sao?”

      Vương Tinh Tinh cười hì hì, để trong lòng: “ sao đâu, Phùng Thiết Trụ thà chưa bao giờ để bụng. tin cậu nhìn , lúc nữa lại chạy ra chơi với Chu Chí Hải cho xem.”

      Chu Thiến Thiến và Tôn Mẫn nghe thế cười khúc khích. Tâm tư của Phùng Thiết Trụ ai mà nhìn ra! Đều là lũ nhóc choai choai, ai nấy cũng rất hứng thú với đề tài tình tuổi học trò. Nữ chính trong câu chuyện Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ thở dài, có cách nào tranh cãi với Vương Tinh Tinh.

      Tống Minh Lệ chuyện với các chị dâu, thấy Chu Tiểu Vân thay quần áo vội vàng vẫy tay bảo qua đó. Nhân cơ hội này thoát khỏi mấy bạn thích buôn chuyện này, đến chỗ mẹ. Đến khi Chu Tiểu Vân đứng yên trước mặt, trước mắt bọn họ sáng ngời.

      Áo khoác dạ màu trắng rất vừa người, mặc quần giẫm gót đen, đôi giày da cũng màu đen. Chu Tiểu Vân mặc như thế vô cùng nổi bật, rất xinh xắn.

      Hồi đó, các bé rất lưu hành loại quần đó, y như tên, nó có lỗ để luồn qua mắt cá chân, co giãn tốt, giá cả tuỳ vào chất lượng. Loại tốt mười mấy nguyên, loại rẻ ở chợ bốn, năm giác cái.

      Quần Chu Tiểu Vân mặc do Tống Minh Lệ mua ở cửa hàng, chất lượng quả nhiên hơn hẳn hàng bán ở chợ. Đen bóng màu, co giãn tốt, mặc vào rất thoải mái.

      Triệu Ngọc Trân khen: “Em Ba chọn khéo, bộ này rất đẹp. Mấy hôm trước chị cũng mua cho Đại Nha bộ màu đỏ đẹp bằng.”

      Quan trọng nhất do Đại Nha lớn lên xinh đẹp mặc đồ gì cũng đẹp, Triệu Ngọc Trân tự hào nghĩ.

      Cho con xin, mẹ viết ràng mặt quá đấy. Chu Tiểu Vân rất muốn che mắt mình giả vờ thấy nụ cười đắc ý của mẹ. Mẹ thấy bác Thẩm Hoa Phượng cười rất miễn cưỡng à? Khiêm tốn tí mẹ ơi.

      Tống Minh Lệ thấy quần áo Chu Tiểu Vân mặc đẹp cũng rất vui vẻ. uổng phí hơn nửa ngày đứng chọn trong cửa hàng thời trang dành cho trẻ em.

      Khách quan mà Tống Minh Lệ có mắt nhìn hơn hẳn Triệu Ngọc Trân. Bộ trang phục này thuộc đẳng cấp cao hơn hẳn, kiểu dáng mới mẻ, độc đáo hơn. Chu Tiểu Vân mặc lên mới bộc lộ được hết khí chất!

      Chu Tiểu Hà nhìn mà thèm, ghé sát vào người mẹ “ thầm”: “Mẹ, bộ này của Đại Nha đẹp quá. Con cũng muốn!”

      Chu Tiểu Vân liếc qua đoán ngay ra chị họ như thế. Chu Tiểu Hà thích ai hơn mình, luôn thích mình vượt trội hơn tất cả mọi người.

      Chẳng qua, lời thầm này , ở đây mấy người ai nghe thấy.

      Thẩm Hoa Phương có lệ trách cứ Chu Tiểu Hà câu: “Hôm nay sinh nhật mười tuổi của Đại Nha, thím Ba của con mới mua cho con bé, con cái gì chẳng đòi. Quần áo ở nhà chưa đủ nhiều hả? Năm con mười tuổi, phải thím Ba cũng mua bộ quần áo mới cho con đó thôi!”

      Tống Minh Lệ cười lên tiếng, lúc này nên dây vào. Nhỡ hố, lại phải bỏ tiền lại mua bộ. , ấn tượng của Tống Minh Lệ đối với Chu Tiểu Vân tốt hơn hẳn Chu Tiểu Hà! Chu Tiểu Vân nhà người ta chăm chỉ, ham học, ngừng toả sáng. So với thích chưng diện, thích trang điểm, lười biếng thành tính như Chu Tiểu Hà căn bản cùng đẳng cấp.

      Mắt Tống Minh Lệ sáng như gương! (ý là hiểu mọi chuyện)

      Đến giờ ăn trưa, có thêm ít trẻ con, lại có số khách mời mà đến. Chủ yếu là số chủ tiệm cơm vẫn đặt mua thịt lợn của Chu Quốc Cường hay bác bán than. chuẩn bị tám mâm mà vẫn chưa đủ, cuối cùng phải kê thêm hai bàn sát nhau trong sân nhà Chu Quốc Phú.

      Lúc đó, phải chạy mượn bàn tròn, ghế khiến Chu Quốc Cường tất bật như con thoi.

      Vẻ mặt ông luôn cười tươi roi rói, liên tục chào hỏi mọi người. Có khách mời mà đến khiến ông cực có thể diện. Làm tiệc còn sợ đông khách sao?

      May mà lúc mua thức ăn sợ đủ nên cố ý mua nhiều chút, miễn cưỡng đủ cho mười mâm.

      Mẹ Vương Tinh Tinh, Vu Thuý Liên ngồi cùng bàn với các bà các trong thôn, thấy cả con gà và chân giò khỏi líu lưỡi: “Hôm nay nhà bác hai họ Chu tốn ít tiền đấy nhỉ, nhiều món thế này khéo lỗ ít!”

      Tam lục bà ngồi cùng bàn, miệng đầy thức ăn, ngừng gật đầu rồi sôi nổi bàn tán.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiênmylien1961 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 123: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
      [​IMG]

      Ăn xong, khách khứa lần lượt ra về.

      Chu Phương và Thẩm Hoa Phượng thu dọn bát đũa, chậu đầy bê ra cạnh giếng ngồi rửa. Tống Minh Lệ thể ngồi nhìn người khác làm, vén tay áo giúp Triệu Ngọc Trân xếp bát.

      Chu Quốc Cường còn bận hơn, đầu tiên là bê hết bàn mượn lên xe ba gác để mang trả cho người ta.

      Triệu Ngọc Trân dặn dò: “Khi trả nhớ cảm ơn họ, đưa cho nhà người ta ít kẹo chia vui.”

      Chu Quốc Cường cao giọng đáp: “Còn cần mẹ nó nhắc sao? Tôi chuẩn bị sẵn rồi.”

      Đại Bảo dẫn đầu đám nhóc ba chân bốn cẳng giúp chuyển ghế bê bàn, tranh thủ thời gian cùng Thạch Đầu “Giáng long thập bát chưởng”, cùng Ngô Lỗi tập chiêu “Gió xoáy chân”, biết là làm hay chơi nữa.

      Người lớn trong nhà đều bận, Chu Tiểu Vân tất nhiên nhàn rỗi. Thu dọn, rửa bát hôm nay đến phiên làm. liền lấy chổi quét sạch trong sân ngoài ngõ.

      Bà nội cố ý đến gần Chu Tiểu Vân, kéo tay , ý bảo theo mình vào phòng.

      Chu Tiểu Vân buông chổi ra, trong lòng thắc mắc, trông dáng vẻ thần bí của bà nội kìa.

      Hoá ra bà nội muốn đưa tiền lì xì cho . Tất nhiên chịu nhận, nhưng chịu nổi bà nội cố nhét vào. Đây cũng là tâm ý của bà nên đành nhận lấy.

      Ai ngờ màn này bị Tất Uyển Đình nhìn thấy. Tất Uyển Đình đương nhiên phải kể cho mẹ chồng nghe.

      Bà ngoại suy nghĩ bà nội Đại Nha đưa tiền cho cháu, bà là bà ngoại cũng phải đưa ít mới phải đạo. Đơn giản tìm tờ giấy đỏ gấp thành phong bao lì xì cho Chu Tiểu Vân.

      Chu Tiểu Vân nhận được hai khoản tiền bất ngờ, trong lòng rất vui vẻ, quan trọng hơn là tấm lòng của trưởng bối khiến cảm động. Sau lưng len lén mở phong bao ra nhìn, oa! Hai bà ăn ý! biết hai người có bàn trước với nhau hay , đều cho năm nguyên.

      Tiểu phật Di Lặc đáng nhìn hai tờ tiền mặt nở hoa rồi! (Nó là cái tượng đất đó) Chu Tiểu Vân nhét tiền vào trong, cầm lên áng chừng trọng lượng, ừm, đúng là khiến mình hài lòng!

      Thứ hai, Chu Tiểu Vân mặc áo khoác dạ Tống Minh Lệ mua cho học, tỉ lệ quay đầu lại nhìn là 200%.

      Tại sao lại là 200%? Đương nhiên vì tất cả mọi người đều quay lại nhìn bằng hai mắt chứ sao!

      Trịnh Hạo Nhiên dây dưa mãi ở chỗ thảo luận đề số học hơn mười phút chưa chịu . Vương Tinh Tinh bị kẹp ở giữa thấy mình là bóng đèn to đùng, đành với Trịnh Hạo Nhiên: ” Bạn học Trịnh Hạo Nhiên à, để tôi chuyển sang chỗ ông, ông ngồi chỗ tôi, được ?”

      Lúc này, Trịnh Hạo Nhiên mới phụng phịu về chỗ.

      Lý Thiên Vũ cam lòng tỏ ra yếu thế, cũng cầm đề toán tới hỏi Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, đề này tớ hiểu lắm, cậu có thể cho tớ biết ?”

      Chu Tiểu Vân thèm nhìn đề liếc cậu cái rồi đáp: “Xin lỗi, thể.”

      Ngữ khí lạnh như băng khiến Lý Thiên Vũ nhất thời gì, cúi đầu ủ rũ như cà héo.

      Cố Xuân Lai thích nhất nhìn cảnh bạn thân bị chê cười, đừng hy vọng cậu thấy Lý Thiên Vũ đáng thương. Ai bảo Lý Thiên Vũ biết điều? Chu Tiểu Vân ràng muốn với ông, ông cứ đâm đầu về phía trước, đụng vào tường là tự mình nhận lấy.

      “Hi, nghe tôi này Tiểu Vũ, ông đập đầu vào tường chưa đủ à ? Chu Tiểu Vân để ý đến ông, ông nhìn ra à? Cần gì dùng mặt nóng áp lên cái mông lạnh.” Cố Xuân Lai giọng thầm vào tai Lý Thiên Vũ, sợ hai nữ sinh ngồi trước nghe thấy.

      Chu Tiểu Vân nghe thấy sao, cùng lắm ánh mắt lạnh lùng liếc cậu cái. Nhưng Vương Tinh Tinh kia đanh đá lắm. Nếu xấu Chu Tiểu Vân bị bạn này nghe thấy, ấy có thể làm ầm ĩ với bạn cả buổi sáng.

      Ngẫm lại cũng khó trách, nếu là có người xấu Lý Thiên Vũ, Cố Xuân Lai cũng đâu chịu ngồi yên?

      Trịnh Hạo Nhiên ưa Lý Thiên Vũ, chẳng phải cậu vẫn giúp bạn tốt đối phó cậu ta sao? Mặc dù tên mặt trắng Trịnh Hạo Nhiên kia thành tích tốt, là con trai của thầy Trịnh sao, có nghĩa là có thể dùng lỗ mũi hướng lên trời nhìn người khác! Hừ, Cố Xuân Lai cậu để yên đâu.

      Lý Thiên Vũ hiểu mình bị sao nữa. ràng Chu Tiểu Vân chưa từng có sắc mặt tốt nhìn mình, vì sao mình cứ lấy lòng bạn ấy, muốn bạn ấy chuyện với mình chứ?

      Đây đúng là vấn đề khó có lời giải đáp. Dù sao, chỉ cần ngày hôm đó, Chu Tiểu Vân với cậu , hai câu là cậu vui vẻ cả ngày. Nếu Chu Tiểu Vân cười đùa vui vẻ với Trịnh Hạo Nhiên, cậu liền thoải mái.

      Vì thế, Lý Thiên Vũ luôn nhìn Trịnh Hạo Nhiên vừa mắt.

      Hai người khắp nơi phân cao thấp. Luận thành tích Lý Thiên Vũ đương nhiên phải đối thủ, nhưng ở phương diện sở trường cậu trội hơn.

      Ví dụ, trong giờ tự học cố ý chuyện lớn tiếng chọc Trịnh Hạo Nhiên đến buộc cậu trật tự, rồi “vô tình” rơi cái gì đó trong hộp bút nên giơ tay xin chạy ra nhặt. Có lúc thừa dịp thầy có trong lớp, tranh luận với Trịnh Hạo Nhiên khiến Trịnh Hạo Nhiên giận sôi lên vân vân và vân vân. tình nhiều kể xiết.

      Thường người đến thu dọn tàn cục đều là nghe mà đau đầu Chu Tiểu Vân, hiểu vì sao Trịnh Hạo Nhiên thích so bì với Lý Thiên Vũ đến thế, rất lâu rồi Lý Thiên Vũ luôn cố ý đối chọi với bạn ấy, chỉ cần để ý đến cậu ta là xong, phải sao ?

      Trịnh Hạo Nhiên cũng là người kiêu ngạo, luôn muốn thu phục Lý Thiên Vũ đồ xỏ lá ba que này.

      Mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng lớn là chuyện tất yếu.

      Hễ rảnh ra, hai người lại đấu đá.

      Lý Thiên Vũ mượn Chu Chí Hải cục tẩy, dùng xong ném trả, kết quả ném quá tay đập trúng đầu Trịnh Hạo Nhiên.

      để ý, Trịnh Hạo Nhiên tức giận quay mặt sang, trừng mắt đứng dậy: “Lý Thiên Vũ, ràng cậu cố ý.”

      Lý Thiên Vũ cà phất cà phơ xua tay: “Ông đừng đổ oan cho người tốt, chỉ là vô tình thôi, tôi cố ý. Xin lỗi nhé.”

      Vô tình? Hừ, ràng là cố ý.

      Lý Thiên Vũ rất đắc ý với động tác chuẩn của mình, phải biết rằng từ cậu là cao thủ bắn bi đấy!

      Xin lỗi có thành ý như thế khó trách Trịnh Hạo Nhiên tức lộn ruột.

      tiếng xin lỗi là xong sao? Cậu thử ném lại lần nữa xem?” xong, Trịnh Hạo Nhiên vứt cục tẩy qua.

      Lý Thiên Vũ sợ Trịnh Hạo Nhiên tức giận, vốn định chọc giận cậu ta mà, hành động này càng đúng ý cậu. Luận ác liệt Lý Thiên Vũ là cao thủ, cực kì am hiểu tức chết người cần đền mạng. Chỉ có trước mặt Chu Tiểu Vân mới bị ăn sạch sành sanh như thế.

      Hai người ầm ĩ nửa ngày mắt thấy sắp ra tay đánh nhau, Chu Tiểu Vân thể lên tiếng ngăn cản: “Hai người có thể yên ổn lúc ? phải chỉ vì cục tẩy thôi sao? Trịnh Hạo Nhiên bạn ngồi xuống đọc sách tiếp , Lý Thiên Vũ bạn xuống cuối lớp đứng!”

      Lý Thiên Vũ lập tức kháng nghị: “Tại sao cậu ta được ngồi xuống tớ lại bị phạt đứng…”

      Dưới ánh mắt lườm nguýt của Chu Tiểu Vân giọng Lý Thiên Vũ càng ngày càng , thôi được rồi, thành ra chịu phạt!

      Aiya, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 124 : Cuộc thi hùng biện (1)
      [​IMG]

      Phương Văn Siêu dạy xong tiết liền tuyên bố chuyện: “Các em học sinh, trường chúng ta chuẩn bị tổ chức hoạt động rất có ý nghĩa. Tuần sau cuộc thi hùng biện diễn ra. Tuần này, để các lớp chọn ra hai người là đại diện của lớp mình. Hoạt động này rất có ý nghĩa trong việc thúc đẩy niềm thích của học sinh đối với môn ngữ văn, hi vọng các em dũng cảm báo danh tham gia. Chủ đề là tôi thích…, nội dung tuỳ chọn. Thế này , bạn nào muốn tham gia đến chỗ Chu Tiểu Vân đăng ký.”

      Phương Văn Siêu vừa ra khỏi, cả lớp bùng nổ. Mọi người túm năm tụm ba châu đầu thảo luận, nước miếng tung bay.

      Bạn A : “Tớ rất muốn tham gia, nhưng biết viết gì làm sao bây giờ?”

      Bạn B : “Tớ nghĩ tìm bài văn mẫu, chép bài là được.”

      Còn có người : “Tôi tham gia, lớp ta có Chu Tiểu Vân và Trịnh Hạo Nhiên rồi, đâu đến phiên chúng ta nữa?”

      Trịnh Hạo Nhiên là người đầu tiên ghi danh, trong lúc Chu Tiểu Vân viết xuống tên cậu, vô cùng khiêu khích nhìn Lý Thiên Vũ cái.

      Lý Thiên Vũ chịu nổi, lập tức la lớn: “Chu Tiểu Vân, tớ cũng muốn ghi danh tham gia cuộc thi hùng biện.”

      Chu Tiểu Vân nhắc nhở Lý Thiên Vũ câu: “Cậu chắc chắn chứ? Phải chuẩn bị trước bản thảo đó.”

      Vốn có điểm hối hận Lý Thiên Vũ thầm nghĩ thể để Chu Tiểu Vân xem thường được, kiên quyết cho mình cơ hội nuốt lời và do dự: “Chắc chắn.”

      xong, cười lạnh nhìn Trịnh Hạo Nhiên.

      Hai nam sinh mắt đối mắt, lửa bắn ra bốn phía, ánh mắt đấu đá nhau vô cùng đặc sắc!

      Chu Tiểu Vân thèm để ý hai kẻ phiền hà này nữa, đúng lúc có người đến báo tên, vội vàng ghi lại.

      Vương Tinh Tinh do dự lúc, cuối cùng cũng tham gia. thấp giọng với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, chắc chắn cậu được cử thi ở trường, tớ muốn để gièn giũa thêm thôi.”

      A, từ lúc nào Vương Tinh Tinh cũng học được quanh co lòng vòng thế: “Vương Tinh Tinh, nếu cậu muốn hỏi tớ có báo danh cứ thẳng.”

      Bị nhìn thấy, Vương Tinh Tinh cười hì hì, xấu hổ : “Vậy cậu có tham gia ?”

      Chu Tiểu Vân nhún nhún vai: “Đến lúc đó rồi tính!”

      Tám chín phần mười là ! thấy tác hại của việc quá nổi bật rồi. Có đánh chết cũng muốn tham gia cuộc thi hùng biện, nếu như cẩn thận lại được giải nhất gì gì đó, sau này chẳng phải hoạt động nào cũng bắt tham gia à!

      Nhìn , lòng tự tin của Chu Tiểu Vân nở to ra rồi!

      Chu Tiểu Vân muốn tham gia thi đấu nhưng về nhà lý lại nhiệt tình giựt giây trai Đại Bảo tham gia. Tiểu Bảo mới học lớp hai. Hoạt động lần này chủ yếu nhằm vào học sinh từ lớp ba đến lớp năm, học sinh lớp , lớp hai chỉ có thể ngồi xem.

      Đại Bảo học lớp năm, từ trước đến nay viết văn ra gì, nghe em cổ vũ mình dự thi, đầu cậu lắc như trống bỏi.

      Chu Tiểu Vân chuẩn bị sẵn cho khoá tư tưởng chính trị : “ ơi, đàn ông con trai sao tí can đảm đó cũng có ? Lên sân khấu hùng biện là cơ hội để biết có tốt , vừa rèn luyện khả năng sáng tác, còn có thể luyện tập tiếng phổ thông. Nghe nếu biểu tốt trong trận thi đấu của trường nhận được giấy khen và phần thưởng đấy!”

      Đại Bảo vừa nghe đến giấy khen, phần thưởng liền động tâm, do dự : “Nhưng viết hay…”

      Chu Tiểu Vân vỗ ngực ủng hộ: “Sợ cái gì, phải có em sao. viết xong em sửa cho .”

      Đại Bảo xúc động, cắn răng gật đầu, thử thử, cùng lắm mất mặt trong lớp lần.

      Tiểu Bảo thấy Đại Bảo nghiến răng nghiến lợi hệt như muốn lên núi đao xuống chảo lửa, dáng vẻ quyết tâm hi sinh len lén cười trộm, bị ánh mắt của chị cảnh cáo thức thời ngậm miệng.

      Quên , cần đả kích tính tích cực của ấy! Chờ xem náo nhiệt là được!

      Đại Bảo bắt đầu sáng tác. Vắt hết óc nghẹn ra được mười mấy chữ rồi ngồi đó ngẩn người.

      Thực ra lúc này cuộc thi hùng biện tương đương cuộc thi viết văn kết hợp với thi kể chuyện, chứ chưa đến mức diễn thuyết cần giấy!

      Tiểu Bảo làm xong bài, ló đầu nhìn lén trai nửa ngày viết được cái gì. Vừa mới nhìn tiêu đề bị Đại Bảo trừng mắt đuổi ra ngoài .

      Chu Tiểu Vân kéo Tiểu Bảo và Nhị Nha ra xem ti vi.

      ti vi chiếu phim Tiểu Long, đúng đoạn cao trào. Thực ra, nó được chiếu ba, bốn lần, nhưng mỗi lần chiếu lại trẻ con đều thích xem.

      (Tiểu Long : bộ truyền hình của thiếu nhi dài 52 tập do Đài truyền hình CCTV và Trung tâm phim truyền hình Bắc Kinh dành cho trẻ em hợp tác sản xuất, bắt đầu phát sóng từ quốc tế thiếu nhi 1/6/1992

      [​IMG])

      Tiểu Bảo rất thích nhạc phim: “ đầu tôi có sừng, sừng, đằng sau tôi có đuôi, đuôi, ai biết, biết, tôi có bao nhiêu bí mật. thèm cho bạn, thèm cho bạn, là thèm cho bạn.”

      Nhị Nha hưng phấn gọi Đại Bảo: “ ơi, có phim rồi, mau ra đây!”

      Chu Tiểu Vân muốn cản mà kịp, thấy Đại Bảo chạy vội ra, vừa chạy vừa : “ xem ti vi , khó viết quá, nghĩ ra gì cả.”

      để cho Đại Bảo xem ti vi? Đúng là chuyện cười. Đừng ai nghĩ cản được ấy.

      Được rồi, xem xem ! Mấy em xem cùng nhau cũng vui vẻ.

      Chu Tiểu Vân cũng xem say sưa, quay đầu nhìn Đại Bảo Tiểu Bảo, hai em hoa chân múa tay vui vẻ.

      Nhị Nha sáu tuổi nhưng vẫn có thói quen ngồi đùi người khác. thể ngồi với Đại Bảo, Tiểu Bảo nên đứng ì cạnh chị chịu . Chu Tiểu Vân sao biết em nghĩ gì chứ? Khẽ thở dài, khép chân lại, kính mời bà ngồi lên.

      Hôm nay Đại Bảo xem xong, ý do vị tẫn* chìm đắm trong tình tiết phim, còn phát ra điểm quan trọng: “Đại Nha, nghĩ ra rồi! viết tôi thầy, trường… mấy đề tài cũ rích đó nữa, mà viết sớm ngủ gật mất. quyết định, tiêu đề là Tôi ti vi, sao hả, có hay ?”

      (ý do vị tẫn: ý chưa thoả mãn hẳn)

      Cái gì mà cũ rích, ràng là mình viết được nên chê. Chẳng qua, muốn viết văn hay phải xuất phát từ cảm xúc thực. Đại Bảo này chọn đề tài này, vừa lạ lại độc đáo. Chưa biết chừng còn khiến người nghe thấy hứng thú.

      Tiểu Bảo thấy thú vị : “ à, em thấy đề này rất tốt. phải trẻ con như chúng ta thích nhất xem ti vi sao? Ngày nào đó em xem ti vi cảm thấy cuộc sống còn ý nghĩa nữa rồi. Em ủng hộ !”

      Đại Bảo vui mừng khôn xiết, ôm Tiểu Bảo gọi “Bá Nhạc”. Dáng vẻ em hoà thuận hiếm thấy.

      (Bá Nhạc sống vào thời nhà Chu, vốn nổi tiếng xem tướng ngựa, biết khả năng, sở trường sở đoản của mỗi giống ngựa, rất sành việc giám định ngựa để phát ngựa nào đích thị là thiên lý mã. Đời vốn thiếu thiên lý mã, song nếu có Bá Nhạc, thử hỏi mấy ai phân biệt được ngựa nào là ngựa thường, ngựa nào là tuấn mã có thể chạy suốt nghìn dặm đường? Ở đây ý chỉ người có con mắt tinh tường, hiểu biết, nhìn ra được người tài như Bá Nhạc nhận ra thiên lý mã. Đọc thêm ở đây)

      Linh cảm đến viết rất nhanh, Đại Bảo viết suốt nửa tiếng đồng hồ ra bài văn năm trăm chữ. Cậu đắc ý cầm đại tác phẩm đưa cho em thưởng thức, mặt hếch lên trời.

      Sao kiêu ngạo cho được, bình thường cố gắng lắm mới nghẹn ra được hai, ba trăm chữ. Muốn Đại Bảo viết ra năm trăm như vậy là chuyện vô cùng khó.

      Ban đầu Chu Tiểu Vân còn có thể nhịn cười, càng về sau càng đọc càng buồn cười rốt cuộc cười ra tiếng.

      Nhìn thử đại tác phẩm của Đại Bảo xem nào:

      … Tôi thích nhất xem phim hoạt hình và kịch võ hiệp, nếu như ngày có ti vi tôi có động lực sống tiếp nữa.

      A! Ti vi, tôi bạn! Tôi muốn vĩnh viễn ở chung chỗ với bạn!

      Biến ti vi thành phần thể thiếu trong sinh mệnh, ti vi đến cực điểm.

      Đúng là những lời phát từ tận đáy lòng.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiênmylien1961 thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 125 : Cuộc thi hùng biện (2)
      [​IMG]

      Đại Bảo bị em cười, thấp thỏm bất an: “Đại Nha, viết tốt sao, cố gắng hết sức rồi mà!”

      Chu Tiểu Vân ra lệnh cho mình phải ngừng cười: “ đừng hiểu lầm, em đọc xong bài của , vui vẻ nên mới cười, phải vui lên chứ. Thế này , em sửa lại bài của sửa chút. Đừng để lúc đọc lên khiến mọi người cười nghiêng ngả.”

      Đại Bảo có ý kiến gì với việc em muốn sửa bài viết cho mình, cậu quen Chu Tiểu Vân giống như chị tự quyết định thay mình.

      Chu Tiểu Vân chủ yếu trau chuốt lại câu chữ cho Đại Bảo, ý nghĩa giống nhau đổi từ, đổi cách để hay hơn, chứ thay đổi nội dung.

      Sau khi sửa xong, Đại Bảo kích động cầm học thuộc. Đừng đùa, ai biết xấu hổ mà cầm bản thảo đọc chứ, cần giấy mới oai.

      Chu Tiểu Vân đường học vô tình gặp Hứa Mỹ Lệ, từ xa thấy thân ảnh quen thuộc đằng trước, vốn định chậm lại để tránh , ngờ Hứa Mỹ Lệ đột nhiên quay đầu, thấy Chu Tiểu Vân, bé lập tức dừng lại, giơ tay vẫy vẫy.

      Vương Tinh Tinh thích Hứa Mỹ Lệ, thầm: “Đừng để ý đến bạn ấy, ghét nhất là chuyện với đằng đó.”

      cũng ghét có mà, nhưng thể tránh được. Nếu hai người trước còn có thể giả vờ như nghe thấy, giờ người ta dừng lại chờ họ. Lại chỉ có duy nhất con đường này, Hứa Mỹ Lệ chắn giữa đường đó!

      Hứa Mỹ Lệ cười rất tươi, mặc kệ Vương Tinh Tinh thích mình, với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, cậu tham gia cuộc thi hùng biện ? Tớ có báo danh tham gia vòng đấu loại ở lớp.”

      Chu Tiểu Vân trả lời đơn giản: “Tớ tham gia.”

      Hứa Mỹ Lệ tiếc hận : “Sao cậu lại tham gia chứ? Tớ vẫn đợi so tài cùng cậu trong vòng thi ở trường!”

      Lúc lời này khóe miệng càng cong lên, lộ ý cười .

      Vương Tinh Tinh thấy Hứa Mỹ Lệ giả vờ giả vịt ghét lắm: “Đừng ở đây giả mù sa mưa, có bản lĩnh cậu vượt qua vòng thi ở lớp rồi .”

      Hứa Mỹ Lệ kiêu ngạo nhìn Vương Tinh Tinh : “Lớp tớ hôm qua chọn xong rồi, tớ được chọn.” mặt ràng viết “Hâm mộ tôi chưa ?”.

      Vương Tinh Tinh vừa mở miệng như con dao sắc bén khiến người khác dễ chịu được : “Hả, có phải lớp các cậu hết người rồi ? Người như cậu có thể đại diện cho lớp tham gia thi cấp trường, sợ mất hết thể diện chắc.”

      Những lời độc mồm khiến Hứa Mỹ Lệ nghiến răng nghiến lợi: “Vương Tinh Tinh, cậu đừng quá đáng quá.”

      Kệ ai đó bực mực, Vương Tinh Tinh vẫn ung dung ngẩng cao đầu, để ý tới Hứa Mỹ Lệ khiến càng tức giận!

      Nếu hỏi lớp bốn phải chia lại lớp, ai vui vui vẻ nhất, chắc chắn là Hứa Mỹ Lệ. Đối thủ lớn nhất Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh đáng ghét đều chuyển sang lớp khác. Hứa Mỹ Lệ được bầu làm lớp trưởng lớp 4-3. Lén cho bạn tin này, chủ nhiệm lớp của Hứa Mỹ Lệ khá thân thiết với ba Hứa Đại Sơn đó.

      Vì thế Hứa Mỹ Lệ ở lớp mới như cá gặp nước, hơn nữa thành tích của tệ, đứng trong tốp đầu của lớp nên làm lớp trưởng rất thoải mái. Nhân duyên tốt sợ cái gì, dù sao ai chẳng nghe lời ? Hứa Mỹ Lệ đắc ý nghĩ.

      Vốn đứng lại chờ Chu Tiểu Vân là muốn khoe khoang trước mặt . Ai ngờ bị Vương Tinh Tinh chế nhạo, Hứa Mỹ Lệ rất tức.

      Tôn Mẫn học cùng lớp với Hứa Mỹ Lệ, hay chơi chung với Vương Tinh Tinh và Chu Tiểu Vân, ít lần kể lại những thành tích vĩ đại của Hứa Mỹ Lệ “. Vì thế dù cùng lớp, hai người cũng biết ít chuyện của bạn này.

      Hứa Mỹ Lệ nhãn châu xoay tròn quyết định biết mình biết ta đáp trả lại Vương Tinh Tinh: “Vương Tinh Tinh, hình như tớ nghe cậu cũng báo danh tham gia thi đấu đúng ? Aiya, người như cậu chắc chắn qua được vòng thi ở lớp đâu. Tớ muốn tranh tài với cậu ở vòng thi cấp trường đúng là hi vọng xa vời !”

      Lần này đổi lại khiến Tinh Tinh tức giận ngứa răng, muốn tát cho cái mặt đáng ghét kia của Hứa Mỹ Lệ mấy cái. Chu Tiểu Vân nhanh tay kéo lại, ý bảo đừng xúc động.

      Vương Tinh Tinh miễn cưỡng kiềm chế, lạnh mặt đường buồn hé răng đến trường, bước vào lớp thở dài với Chu Tiểu Vân: “Tớ chịu nổi nữa, Tiểu Vân. Cậu nhất định phải giúp tớ, tớ muốn được cử thi đấu cấp trường, để cho con Mỹ Lệ đó bài học, để nó biết tớ – Vương Tinh Tinh giỏi hơn nhiều!”

      Hay cho lời hùng hồn! Chu Tiểu Vân bị chọc cười, từ trước đến nay chỉ có Vương Tinh Tinh bắt nạt người khác, chưa từng thấy qua bạn ấy bị chọc tức như thế này bao giờ!

      “Này, đừng cười , cậu xem có giúp hay ?” Vương Tinh Tinh .

      Chu Tiểu Vân vội vã tỏ thái độ: “Giúp, giúp chứ. Cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ giúp cậu giúp ai. Chiều nay sau tiết bắt đầu tổ chức thi ở lớp, trong danh sách đăng ký chỗ tớ khoảng mười người. Cậu chuẩn bị xong chưa?”

      đến đây Vương Tinh Tinh hiếm khi hơi xấu hổ: “Hai ngày trước tớ viết xong rồi, chỉ là chưa trôi chảy, còn lắp bắp. Tớ định trưa hôm nay đến nhà cậu thử cho cậu nghe.”

      thành vấn đề!” Chu Tiểu Vân đáp ứng luôn, Vương Tinh Tinh cười hài lòng.

      Lý Thiên Vũ gần đây lén la lén lút, cứ lẩm bẩm mình biết gì nữa. Chu Tiểu Vân nghiêng tai nghe hoá ra cũng tập !

      Ngoài Trịnh Hạo Nhiên vẻ mặt tự tin, những người ghi danh khác cũng im lặng hẳn, xem ra mọi người rất coi trọng lần thi này!

      Vương Tinh Tinh, cậu phải cố lên!

      Ăn trưa xong Vương Tinh Tinh đến nhà Chu Tiểu Vân. thành khách quen rồi, ngày ít nhất đến hai lần, buổi sáng, buổi trưa qua rủ Chu Tiểu Vân học bao giờ chậm trễ, nên khá quen với mấy em nhà họ.

      Vào phòng Chu Tiểu Vân, hihi, Đại Bảo hăng say luyện tập kìa!

      Nghe thử nào: “… Ti vi mang đến nhiều màu sắc cho cuộc sống này, khiến cuộc sống đơn điệu của chúng ta thêm mấy phần ánh sáng…”

      A, chủ đề này mới mẻ, dùng từ cũng hay.

      Vương Tinh Tinh cảm thấy hứng thú ngồi ghế nghe.

      Đại Bảo to ràng, cộng thêm động tác hoa tay múa chân sinh động, xong khiến Chu Tiểu Vân, Tinh Tinh và Tiểu Bảo ra sức vỗ tay.

      Tiểu Bảo nịnh hết lời: “ rất hay, em sùng bái !”

      Tiểu Bảo vỗ mông ngựa khiến Đại Bảo mở cờ trong bụng, nhìn em trai cũng thuận mắt đáng hơn thường ngày.

      Vương Tinh Tinh hâm mộ : “ Đại Bảo, tốt quá. Em bằng được!”

      Đại Bảo trâng tráo khoác lác: “Còn phải , thuộc hết bài rồi.”

      Chu Tiểu Vân vạch trần Đại Bảo, mấy ngày đầu còn lắp ba lắp bắp, cho ấy đắc ý lần.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiênmylien1961 thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 126: cuộc thi hùng biện (3)
      [​IMG]

      Luyện buổi trưa, Vương Tinh Tinh tự tin hơn, từ trong phòng Chu Tiểu Vân ra ngoài, bước hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang giống như sắp ra chiến trường.

      Bước vào lớp học, hai thầy Phương Văn Siêu và Trịnh Băng tới, hai thầy là ban giáo khảo, các bạn trong lớp là khán giả.

      Phương Văn Siêu nhìn thấy tên Chu Tiểu Vân trong danh sách, ngạc nhiên lắm: “Chu Tiểu Vân, hoạt động có ý nghĩa như vậy sao em tham gia?”

      Chu Tiểu Vân dõng dạc : “Em thấy nếu em và Trịnh Hạo Nhiên đồng thời báo danh làm giảm nhiệt tình tham gia của các bạn.” dám thẳng, có Trịnh Hạo Nhiên tương đương với mất suất, nếu tham gia chẳng phải là cho các bạn khác trong lớp cơ hội sao?

      Trong lòng Phương Văn Siêu luôn hi vọng vào Chu Tiểu Vân. Phóng mắt nhìn cả lớp ai tiếng phổ thông tốt hơn . Giọng của Chu Tiểu Vân ngọt ngào, vội vàng hấp tấp, tính tình trầm ổn, nếu chuẩn bị tốt có thể nắm được giải nhất chưa biết chừng?

      Dưới chủ trì của Chu Tiểu Vân, vòng thi đấu ở lớp chính thức bắt đầu.

      Đúng là rất buồn cười. Có người nửa quên mất, phải tìm bản nháp. Có người lắp bắp, run rẩy từ đầu đến cuối như trúng gió. Có người khẩn trương, câu lại bốn, năm lần, rất đặc sắc.

      Chu Tiểu Vân cười đau cả bụng, các bạn đáng quá.

      Trịnh Hạo Nhiên xuất thủ bất phàm, giọng trầm bồng du dương rất tình cảm “Tôi thầy ”. Cả bài đều là lời khen ngợi, nịnh hót, được các bạn vỗ tay rào rào.

      Nụ cười mặt Trịnh Băng càng sâu, sâu trong nội tâm cảm thấy kiêu ngạo vì con trai mình. Từ đến lớn, tính Trịnh Hạo Nhiên tranh cường hiếu thắng, có liên quan đến cách giáo dục của Trịnh Băng. Ông tự tin cho rằng, mình là giáo viên, con trai mình há chịu thua kém đứa trẻ khác?

      Vì thế khi trẻ con còn tỉnh tỉnh mê mê, biết học tập là việc gì, cả ngày chơi đùa ngoạn nháo, Trịnh Hạo Nhiên bắt đầu tập aoe, tập tính nhẩm.

      Khi mới chuyển trường, Trịnh Băng cố ý xin đến lớp 4-2 dạy toán, nhân tiện chuyển cả Trịnh Hạo Nhiên đến đây. phải vì ông nghe tin giáo viên dạy ngữ văn lớp 4-2 Phương Văn Siêu là tài tử nổi danh, tay chữ tốt, tiếng phổ thông đúng chuẩn sao?

      Tất nhiên, ông phải chọn cho con mình giáo viên ngữ văn giỏi nhất. Đến lơp mới, tiếp xúc với Phương Văn Siêu học kỳ, Trịnh Băng có ấn tượng rất tốt với .

      Đương nhiên, đối với người trong lớp học đứng hạng nhất, danh tiếng vượt qua Trịnh Hạo Nhiên – Chu Tiểu Vân, Trịnh Băng cũng thích, có học trò như thế, có thầy giáo nào ghét cả. lòng , nếu con mình có thể cao điểm hơn Chu Tiểu Vân, có lẽ Trịnh Băng càng vui mừng hơn.

      Lúc Tinh Tinh bước lên bục rất khẩn trương, đến khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Chu Tiểu Vân mới bình tĩnh lại.

      Thanh trong trẻo, đứng thẳng lưng, cộng thêm các động tác đưa tya thích hợp, khiến ai đó được đánh giá rất cao.

      Chu Tiểu Vân vỗ tay đầu tiên, cả lớp hùa theo vỗ tay ầm ĩ.

      Trong tiếng vỗ tay ầm trời, Vương Tinh Tinh mặt đỏ bừng, kích động về vị trí.

      Tiếp theo: “Sau đây, mời bạn Lý Thiên Vũ.”

      Lời còn chưa dứt, thấy cậu bước lên bục. Chưa gì, Cố Xuân Lai khuấy động khí, cùng những người hay chơi với Lý Thiên Vũ reo hò cổ vũ.

      Chu Tiểu Vân nhíu hàng mi thanh tú: “Yên lặng!”

      Mọi người mới tiếng .

      Lý Thiên Vũ lớn tiếng ra tiêu đề: “Hôm nay tôi xin diễn thuyết với đề tài là “Tôi lớp mình”…”

      Chu Tiểu Vân đứng cạnh chủ trì liếc mắt nhìn chân Lý Thiên Vũ khuất sau bàn giáo viên hơi run, ngờ tên nhóc này cũng biết khẩn trương cơ đấy.

      Chu Tiểu Vân vui sướng khi người gặp họa cười.

      Lý Thiên Vũ nhìn thấy nụ cười của Chu Tiểu Vân, trái lại bình tĩnh hơn. Nghĩ thầm được tiếp, cũng thể để bạn ấy xem thường .

      Sau khi kết thúc Lý Thiên Vũ thở phào nhõm, cuối cùng cúi thấp người: “ hết, cảm ơn mọi người lắng nghe!”

      Chu Tiểu Vân thể thừa nhận Lý Thiên Vũ khá tốt, còn làm gì nữa? Vỗ tay !

      Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân vỗ tay đầu tiên, vui sướng trở về vị trí, Cố Xuân Lai giơ ngón tay cái lên khen cậu: “Người em giỏi lắm, còn hay hơn Trịnh Hạo Nhiên kia!”

      Lời này Lý Thiên Vũ thích nghe, cười toe toét nhìn đối thủ của mình. Vừa vặn, Trịnh Hạo Nhiên cũng nhìn qua đây rồi quay mặt .

      Thuần túy đố kị mình tốt hơn , Lý Thiên Vũ nghĩ thầm.

      Hai vị giám khảo từ đầu công bố điểm, hai người bàn xem nên chọn ai để thi cấp trường.

      Phải chọn hai trong ba người tương đối xuất sắc: Trịnh Hạo Nhiên, Vương Tinh Tinh, còn có Lý Thiên Vũ.

      Nhìn cách khách quan, Vương Tinh Tinh được chọn.

      Mấu chốt là trong Trịnh Hạo Nhiên và Lý Thiên Vũ, hai người sàn sàn như nhau nên chọn ai, vấn đề này làm khó Phương Văn Siêu.

      Chọn Lý Thiên Vũ? Trịnh Băng chẳng phải thoải mái?

      Chọn Trịnh Hạo Nhiên? Nhưng bài viết của em ấy tốt bằng Lý Thiên Vũ.

      Làm sao bây giờ?

      Trịnh Băng cũng biết Trịnh Hạo Nhiên diễn thuyết phải tốt nhất, dù ông rất hi vọng con trai được chọn để rèn giũa thêm nhưng tốt cái gì. Cười đem vấn đề khó khăn này ném cho Phương Văn Siêu.

      Phương Văn Siêu đứng bục giảng đầu tiên là biểu dương mười bạn hôm nay dự thi, cổ vũ mọi người sau này siêng tham gia các hoạt động như thế này vân vân.

      Sau loạt lời vô ích, cuối cùng vào chính đề: “Mặc dù các bạn học sinh đều thể rất ưu tú, nhưng danh ngạch hữu hạn chỉ có thể cử hai người . Hai người đó là…”

      Cả lớp lập tức yên tĩnh tiếng động, mọi người vểnh tai lên lắng nghe.

      Vương Tinh Tinh khẩn trương nắm chặt tay Chu Tiểu Vân tay, tim đập thình thịch.

      “… Vương Tinh Tinh, Trịnh Hạo Nhiên, chúng ta vỗ tay chúc mừng hai bạn ấy nào.”

      Vương Tinh Tinh sung sướng cười ra tiếng, nhìn thấy mắt đâu nữa.

      Trịnh Hạo Nhiên cực kì kích động, khóe mắt lén quan sát Lý Thiên Vũ, nghĩ thầm: hừ! đấu với tôi à? Cậu chỉ giỏi nghịch ngợm gây hơn tôi thôi.

      Bất ngờ nhất là Lý Thiên Vũ , tự cho là nắm chắc suất, ngờ bị kéo xuống tức mới lạ.

      Đáng giận nhất là nụ cười của Trịnh Hạo Nhiên cực kì chói mắt.

      Sau khi Thầy Phương dặn dò Vương Tinh Tinh và Trịnh Hạo Nhiên chuẩn bị tốt liền tuyên bố tan học .

      Lý Thiên Vũ xúc động muốn chạy xoá sạch nụ cười mặt Trịnh Hạo Nhiên, bị Cố Xuân Lai kéo lại: “Đừng, Tiểu Vũ, ông đừng xúc động. Bình thường đấu võ mồm với tên đó sao, đừng động tay động chân! là con thầy Trịnh, dù muốn Thầy Phương nể mặt thầy Trịnh mới đem danh ngạch cho . Bỏ !”

      Lý Thiên Vũ bất bình lắm, nhưng lời Cố Xuân Lai là . Cậu chẳng làm gì được tên đó cả?

      Hừ! Tức chết cậu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :