1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đêm mê loạn: Đại ca xã hội đen đừng tới đây (Hoàn- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bối Nhi

      Bối Nhi New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      8
      sao lau roi chua ra chuong moi nua vay

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 480: Đưa ấy 2.

      Editor: Trúc Diệp.

      "Nhưng chưa bao giờ quý trọng những việc em làm cả! Em sống với lâu như vậy nhưng chưa từng ngắm nhìn em lấy lần! Tại sao lại đối xử với em như vậy? Chẳng lẽ bởi vì em xinh đẹp sao? Chẳng lẽ em có chút quyến rũ nào với sao? Bây giờ tốt rồi, chọn Ngũ Y Y bình thường như vậy làm người , nâng niu loại phụ nữ như vậy như bảo bối trong lòng bàn tay, xem em là cái gì? Em phải làm thế nào? Em thể chấp nhận con tiện nhân kia!"

      Ngũ Y Y nghe Phúc Hi mắng liền trợn to hai mắt, há hốc mồm. ngờ, Phúc Hi nhìn qua hiền lành nhu nhược nhưng trong lòng lại đè nén nhiều thứ như thế.

      nhịn được thầm, "Tại sao phụ nữ lại muốn thay đổi vì đàn ông? Nếu ấy thích thích bản chất của chứ thích dáng vẻ thay đổi bây giờ của đâu. Phụ nữ thay đổi vì đàn ông phải rất đáng buồn sao? Đánh chết tôi cũng ta cũng vậy đè nén tính cách của mình vì người khác, tôi sống dể dàng gì rồi, tại sao tôi phải thay đổi vì người khác? , ! Có gì đặc biệt hơn người đâu chứ!"

      Hoắc Phi Đoạt hài lòng sờ đầu Ngũ Y Y rồi mỉm cười với , nụ cười này lại khiến điên đảo.

      Xong rồi, xong rồi, tại sao lúc nào cũng nhớ đến cơ bắp của Hoắc lão đại thế? Đúng là sắc nữ mà.

      "Lời của Y Y vô cùng có lý. Nếu người em, phải là bởi vì thay đổi của em, mà bởi vì chính con người của em. Phúc Hi, em ở bên nhiều năm nhưng chỉ coi em là em thôi, mãi mãi thể coi em như người phụ nữ."

      Thân thể Phúc Hi run lên, nước mắt ồ ạt chảy ra như suối.

      Hoắc Phi Đoạt mặc kệ việc làm tổn thương Phúc Hi, tiếp, "Nhưng đối với Y Y, dù có cố gắng thế nào cũng thể xem ấy như người xa lạ, mỗi khi thấy ấy, chỉ muốn đoạt lấy ấy, muốn biến ấy thành phần của ."

      Ngũ Y Y mắc cỡ, len lén véo tay Hoắc Phi Đoạt. hai ơi, đừng mấy lời mờ ám như vậy nữa được ? Người ta nghe cũng cảm thấy rất xấu hổ đó.

      "Đừng nữa! Em muốn nghe!" Phúc Hi bịt tai hét lên. Những lời này, quả làm tổn thương rất nhiều.

      "Em phải nghe cho cẩn thận! phải em muốn nghe là có thể nghe!" Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại đến tóe lửa.

      Phúc Hi run rẩy, hai tay bịt lỗ tai hơi buông xuống, núp sô pha, rất giống con cún đáng thương.

      Hoắc Phi Đoạt hít sâu hơi, ôm sát ngũ Y Y, để cho lộn xộn nữa, trầm , " muốn sống với Y Ycả đời, trong lòng chỉ có ấy thôi. Nếu sau này Y Y có gặp điều gì bất trắc, tính sổ với em! Em biết tính mà, đắc tội với thượng đế cũng giúp được! phải uy hiếp em mà là muốn báo cho em biết, về sau được hại Y Y nữa, nếu , em có hối cũng chẳng kịp!"

      Thạch Ưng bị chọc tức, đứng bật lên, kêu lớn, "Hoắc Phi Đoạt! khinh người quá đáng! Tiểu thư của chúng tôi đối xử với tốt như vậy, tại sao lại đối xử với ấy tàn nhẫn như thế? hung ác như vậy có xứng với lòng tốt Âu Dương lão gia giành cho ?"

      A Trung nện thẳng báng súng vào vai Thạch Ưng, ấn ta xuống ."Đại ca chuyện, ai cho mày xen vào? Ngồi xuống!"
      dunggg thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 481: Đưa ấy 3

      Editor: Trúc Diệp

      Tất cả mọi người đều nghe được tiếng báng súng và tiếng xương bả vai Thạch Ưng gãy vang lên răng rắc.

      Hoắc Phi Đoạt nhìn Thạch Ưng, chỉ nhìn Phúc Hi, cười như cười , "Nhìn thấy , Phúc Hi, có người lòng quan tâm đó. có thể tính đến chuyện gả cho Thạch Ưng, gả cho cậu ta chắc chắn hạnh phúc cả đời."

      Thạch Ưng thất kinh, cả người run lên bần bật.

      ngờ Hoắc Phi Đoạt còn có sức quan sát kinh người như vậy! Ngũ Y Y giật mình nhìn qua Thạch Ưng, lại nhìn đến Phúc Hi, chỉ vào hai người kia. Hoắc lão đại có thể đừng ghép đôi loạn như vậy .

      Phúc Hi kìm nén đến độ mặt đỏ bừng, " được! muốn bỏ em, tùy ý ném cho người khác chứ gì? Em mặc kệ, em muốn kết hôn với ! được ở cùng Ngũ Y Y! Nếu cưới Ngũ Y Y, em tự tử!"

      "Được! Vậy chết , tìm chỗ sạch chút, chọn chỗ tôi nhìn thấy mà chết, đừng làm bẩn mắt tôi." Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng .

      "Cái gì!" Phúc Hi dám tin trợn to mắt, "..., nỡ đối xử tàn nhẫn với em như vậy sao? nên biết, ban đầu là em cứu ! Nếu có em, sớm chết trong miệng đám sói hoang rồi! Sao nỡ đối xử với em như vậy? Còn bảo em chết?"

      Hoắc Phi Đoạt nghiến răng, giọng lạnh lẽo: "Đúng! Ban đầu là cứu tôi, cho nên tôi mới dễ dàng tha thứ cho đến giờ! Mặc dù tôi muốn giết mấy ngàn lần rồi, nhưng tôi đều cố nín nhịn!"

      "Cái gì! Giết em? Tại sao?" Phúc Hi bị dọa sợ trợn to hai mắt.

      Hoắc Phi Đoạt nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm Phúc Hi, trong mắt cực kỳ tàn nhẫn, "Đừng cho là đứa trẻ hai tuổi có trí nhớ! Ban đầu, tại sao ba mẹ tôi lại chết, tôi vẫn nhớ rất ! Nếu phải vì ba muốn chiếm hết số tài sản kia, ba mẹ tôi chắc chắn chết!"

      "Hả?" Phúc Hi dám tin, lắc đầu, ", thể nào! Ba em phải loại người như vậy! Ba em nuôi dưỡng , là ba em cho sinh mạng!"

      "Từ trí nhớ của tôi vượt xa người thường, có thể , tôi là thần đồng bẩm sinh, chuyện lúc đầu, ta vẫn nhớ như in. Ba từng muốn giết chết tôi, nhưng vì muốn tìm tài sản nhà tôi nên vẫn nuôi dưỡng tôi, hi vọng tôi ra chỗ cất giấu. Vài năm sau, ông ta tìm được chỗ tài sản kia chôn ở hải đảo, để chấm dứt hậu họa, ông ta quyết định giết chết tôi, cho nên mới thả hơn mười con sói hoang ra, trùng hợp khi đó thấy được, khóc cầu cứu, ba mới tha cho tôi. lại, ba chính là kẻ thù giết ba tôi! Đủ lý do để tôi muốn giết rồi chứ? Cũng bởi vì từng cứu tôi...nên tôi mới để sống, dễ dàng tha thứ cho những lúc mắc lỗi. Về phần ba ...Tôi nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cũng nên phát tiết rồi."

      "... có ý gì? xử lí ba em thế nào?"

      "Âu Dương tiên sinh bị tù chung thân rồi, xét công ơn nuôi dưỡng tôi hai mươi năm của ông ta, tôi để lại cho ông cái mạng già. Tất cả nước Mĩ cũng đều trở thành hang ổ của tôi, nếu bây giờ , cũng chẳng có chỗ về đâu."

      "A!" Phúc Hi bị sợ đến đứng lên, cả người run rẩy, "Cho nên... mới với em, có thể khiến em lập tức lập gia đình?"

      Hoắc Phi Đoạt cười nhạt, "Con của kẻ thù giết cha, tôi có nên cho ta đến chỗ bốn mùa đều xuân để ta bán thịt cả đời ?"

      Chương 482: Đưa ấy 4

      Editor Trúc Diệp.

      "A! Hoắc Phi Đoạt! độc ác!"

      "Ác sao? Tôi cảm thấy còn thua kém kẻ giết cha mẹ mình nhiều."

      Phúc Hi cắn môi, ngừng lát, rốt cuộc cũng nhịn được, quỳ xuống, khóc lớn.

      Ngũ Y Y nghe vậy liền trợn mắt há mồm. ngờ Hoắc lão đại lại có nhiều bí mật như vậy.

      "Mẹ ơi, đây đúng là cảnh kinh điển phim truyền hình!"

      Hoắc Phi Đoạt lại cười tiếng, lo lắng tiêu tan, ôm lên Ngũ Y Y thẳng tới phòng bếp, "Đều qua rồi, bây giờ em chính là hạnh phúc của . Đói , muốn ăn gì?"

      Ngũ Y Y tức xạm mặt lại, " cần ngọt ngào như vậy chứ? Nghe em này, chú ý thân phận của chút, là thủ lĩnh hắc bang, có thủ lĩnh hắc bang nào lại sến như vậy ?"

      Hoắc Phi Đoạt hạ mặt xuống Ngũ Y Y, "Dù có người hung ác hơn nữa cũng đều có vườn hoa của riêng mình, có người phụ nữ mà thích nhất, tất nhiên cũng có dịu dàng tình cảm như vậy. Chỉ có điều, những thứ này, người khác có mơ cũng nhìn thấy được, chỉ người được hưởng thụ thôi."

      Ngũ Y Y lè lưỡi: "Eo ơi, đúng là buồn nôn, cái gì mà hưởng thụ, đau khổ đúng hơn!"

      A Trung áp giải Phúc Hi và Thạch Ưng ra ngoài, đến thẳng sân bay.

      A Trung đưa hộ chiếu và vé máy bay cho Thạch Ưng, dặn dò, "Lão đại của chúng tôi vốn muốn đưa Phúc Hi đến chỗ "bốn mùa đều xuân", nhưng niệm tình em mới làm như vậy. Hai người nên biết đủ , bắt đầu từ hôm nay, hai người chỉ có thể ở , cả đời cũng thể bước chân ra khỏi đó! Cuối cùng, tôi thay mặt bản thân chúc hai người hạnh phúc. Tạm biệt."

      Thạch Ưng gật đầu nhận lấy, ôm Phúc Hi lên máy bay.

      Phúc Hi khóc, vẫn lắc đầu, nhìn về phía đại sảnh trong nước.

      Ngũ Y Y ngồi ở bàn đọc báo, "A! Giải trừ hôn ước à?" Trang đầu của tờ báo, nơi ràng nhất lại là tin tức về buổi họp báo của Tiêu Lạc, chính thức giải trừ hôn ước với Ngũ Nhân Ái.

      "Phi Đoạt! Phi Đoạt! mau đến xem , Tiêu Lạc giải trừ hôn ước với Ngũ đại rồi!" Ngũ Y Y đến giầy cũng thèm , chạy từ trong vườn hoa đến bên bàn trà, chỗ Hoắc Phi Đoạt làm việc kêu lên.

      Hoắc Phi Đoạt giữ số liệu, gương mắt, liếc Ngũ Y Y cái, lành lạnh , "Thế nào? Người khác giải trừ hôn ước, em kích động cái gì thế?"

      "Em..." Ngũ Y Y mắc nghẹn, "Em đâu có kích động?"

      "Còn kích động? Chạy chân tới kìa." Hoắc Phi Đoạt liếc đôi chân trần trắng như tuyết của Ngũ Y Y cái. Ngũ Y Y lập tức co quắp chân trái áp chân phải, chân phải cọ chân trái.

      "Chỉ là khi thấy cái tin tức này hơi khiếp sợ thôi, phải kích động. Này, em kích động sao? Nhà em xảy ra chuyện, chẳng lẽ thể kích động à?"

      "Em thế kia mà kích động sao? Em ràng chính là động cơ trong sáng!"

      "Gì? Động cơ trong sáng? Em có thể có động cơ gì trong sáng?"

      Hoắc Phi Đoạt khẽ hừ mũi, "Hừ phải em muốn nối lại duyên với Tiêu Lạc à?"

      Ngũ Y Y sửng sốt chút, lập tức nghiêng trước ngửa sau mà cười, "Ha ha ha ha! Hoắc Phi Đoạt! Bộ dạng ghen rất đáng !"

      Hoắc Phi Đoạt tối mặt, "Ai thèm ghen!"

      "Thôi , còn thừa nhận! ràng ghen!"

      " có!" Hoắc Phi Đoạt nhăn mặt.
      dunggg thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      đêm c483

      Ngũ Y Y bước qua, ngồi đùi Hoắc Phi Đoạt, ôm cổ , nghiêm túc nhìn vào mắt , “Đề em xem nào, còn ghen, nó hết cái mặt này rồi nè.”

      Hoắc Phi Đoạt bị chọc khẽ cười, tay ôm hông Ngũ Y Y, tay nhéo mông , “Tư thế này thế nào? Chúng ta thử chút nhé?”

      Ngũ Y Y ngẩn ra, sau khi hiểu được liền đánh lên người Hoắc Phi Đoạt, “ đúng là đại sắc quỷ, ngoài chuyện này, còn có thể nghĩ đến chuyện gì khác !”

      “Nếu em đồng ý, vậy tìm người mẫu đề tìm người thử tư thế này vậy, …”

      dám! Em đánh chết ! Nếu đề em biết ăn vụng, em cắt tiểu quỹ hư hỏng của !”

      Hai người vừa lại vừa liếc mắt đưa tình. A Trung ở phía xa nhìn thấy liền nổi da gà.

      Tiếng chuông điện thoại di động của Ngũ Y Y vang lên, hai bàn tay to của Hoắc Phi Đoạt trêu đùa tiểu mật hoa của , Ngũ Y Y vửa thở hổn hển, vừa cười vừa giận trách, nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền vội vàng kéo tay Hoắc Phi Đoạt xuống, ra hiệu cho , cầm điện thoại lên nhìn rồi nghe, “ Giang Đình à…”

      “Y Y, xảy ra chuyện rồi! Nhà cậu xảy ra chuyện lớn rồi!”

      “Gì cơ! Xảy ra chuyện lớn gì!”

      “Ngũ Nhân Ái tự sát!”

      “Cái gì! Tự sát?” Sắc mặt Ngũ Y Y khẽ biến.

      “Ngũ Nhân Ái vì chuyện Tiểu Lạc giải trừ hôn ước với mình mà lén uống rất nhiều thuốc ngủ, bây giờ mới phát ra, vừa chở bệnh viện cấp cứu! Ngũ Nhân Tâm gọi điện cho mình, là tình hình rất ổn…”

      “Ở đâu, bệnh viện nào? ta, tại sao lại ngu như vậy, tại sao lại muốn tự sát chứ?” Ngũ Y Y bị dọa sợ đến run rẩy.

      “Bệnh viện trung tâm! Mình tới đó rồi! Cậu cũng mau đến đây !”

      “Được! Được! Mình đến ngay!” Cúp điện thoại xong, sắc mặt Ngũ Y Y rất đáng sợ.

      “Sao vậy?” Hoắc Phi Đoạt trầm ổn hỏi.

      “Ngũ, Ngũ đại tự sát rồi… Uống rất nhiều thuốc ngủ, phát trễ….” Ngũ Y Y lắp, nước mắt nhịn được rớt xuống nghẹn ngào, “Ngũ đại này bình thường nhìn rất thông minh mà, tại sao lại trở nên như vậy chứ? Đúng là đồ ngốc, vì người đàn ông mà muốn sống, con nhóc này…. Hu hu hu…” Bình thường hay gây gỗ nhưng dù sao Ngũ Nhân Ái cũng là chị ! Quan hệ huyết thống là thể giũ bỏ được!

      thôi! Chúng ta phải đến bệnh viện ngay! cùng em!”

      “Ừ, ừ……” Ngũ Y Y lau nước mắt gật đầu.

      Hoắc Phi Đoạt ngồi xỏm xuống, lau chân cho rồi tất cho , sau đó giầy cho .

      Mười mấy chiếc xe sang trọng ra khỏi biệt thự Vọng Hải.

      Bệnh viện trung tâm, Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y đến phòng cấp cứu. Trong lối , Ngũ Nhân Tâm, Ngũ Nhân Lệ, Ngũ Phong Tập, Tiêu Mai, cả Hàn Giang Đình cũng ở đó.

      Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ cứ ngồi khóc suốt.

      “Ba” Ngũ Y Y tới kêu lên.

      Ngũ Phong Tập ngẩng đầu lên, đỏ mắt nhìn về phía Ngũ Y Y, khi ông ta thấy Hoắc Phi Đoạt bảo vệ bên cạnh Ngũ Y Y nét mặt lộ ra kinh ngạc.

      “Ba, Nhân Ái thế nào rồi?” Ngũ Y Y xong, hốc mắt liền đỏ lên.

      “Hoắc tổng, ngài cũng tới sao, làm phiền ngài rồi.” ngờ Ngũ Phong Tập chỉ nghĩ đến việc nịnh bợ Hoắc Phi Đoạt, vẫn có thể tươi cười cúi đầu khom lưng với .

      Ngũ Y Y bị chọc điên lên, lớn tiếng kêu…



      Chương 484: Đưa ấy 6

      “Ngũ Phong Tập! Ông còn tính người ? Người nằm trong đó là con ruột của ông, bây giờ ấy biết sống chết thế nào, ông vẫn còn tâm trạng để cười, để nịnh bợ ư? Ông đúng là phải người!”

      Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ đều kinh ngạc nhìn về phía Ngũ Y Y.

      Tiêu Mai tức giận , “ Ngũ Y Y, chuyện cùng ba mình đấy à? Đây dù sao cũng là trưởng bối của , đây là thái độ gì!”

      Ngũ Y Y nhìn chằm chằm Tiêu Mai, “ đứng sang bên cho tôi! Chính em trai tốt của làm Ngũ Nhân Ái biến thành như vậy đấy! vẫn còn mặt mũi đứng đây à?”

      Khí thế của Tiêu Mai nhất thời trầm .

      Hoắc Phi Đoạt nhàng kéo Ngũ Y Y vào ngực mình, , “Bác Ngũ khách khí với tôi, đều là người nhà cả.”

      Hả? Ngũ Phong Tập bị tiếng “Bác Ngũ” của Hoắc Phi Đoạt làm hoảng sợ.

      Hoắc Phi Đoạt bổ sung, “Y Y là bạn tôi, lâu nữa chúng tôi ra nước ngoài đăng ký kết hôn. Vì vậy, tôi sắp trở thành con rể của ngài, ngài cần khách sáo với tôi. Đều là người nhà mà.”

      “A! Có ? Đăng kí kết hôn? Hoắc tổng, ngài đùa chứ? Ngài muốn kết hôn với Y Y nhà tôi? lầm chứ?” Ngũ Phong Tập cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      Ngũ Y Y phiền não kêu, “Hoắc Phi Đoạt, xin đừng tự làm chủ có được ? Ai muốn gả cho ? muốn đăng ký kết hôn ? Em còn chưa có đồng ý!”

      Hự…… Ngũ Phong Cách suýt ngất. Chuyện này, hình như hơi ngược phải? Phải là Y Y nịnh bợ Hoắc Phi Đoạt, cầu xin kết hôn sao. Tại sao lại thành Hoắc lão đại muốn kết hôn, Y Y lại muốn thế?

      Đèn phòng cấp cứu tắt, Ngũ Y Y lập tức chạy lên mấy bước, bác sĩ y tá ra.

      “Bác sĩ! Bệnh nhân thế nào rồi?” Ngũ Nhân Tâm, Ngũ Nhân Lệ và Ngũ Y Y cùng nhau hỏi.

      Bác sĩ lắc đầu, “Rất xin lỗi, chúng tôi cố hết sức, nhưng được phát quá muộn, bệnh nhân qua đời.”

      “A!” tất cả mọi người đều sững lại.

      Ngũ Nhân Lệ lập tức khóc, “Chị hai! Chị hai! Chị đừng chết!”

      Ngũ Nhân Tâm cũng khóc theo, Ngũ Y Y cũng nhịn được dựa vào tường, khóc lớn. thiếu nữ sống sờ sờ cứ như vậy rời khỏi thế gian.

      Nghỉa trang, tất cả mọi người của nhà họ Ngũ đều đến tiễn Ngũ Nhân Ái. Hoắc Phi Đoạt cũng ở đây, ôm Ngũ Y Y, cả người mặc tây trang đen, đeo kính màu đen.

      Ngũ Y Y cầm khăn tay lau nước mắt. Mặc dù Ngũ đại ghét nhưng cũng muốn thấy cảnh này, đó dù sao cũng là chị cùng cha khác mẹ với .

      Mọi người xột xoạt ra khỏi nghĩa trang, Ngũ Nhân Tâm hung tợn , “Ngũ Y Y! Chị hai của tao chết tất cả đều tại mày! Nếu phải tại mày, chị hai của tao bị Tiêu Lạc vứt bỏ, đều tại mày! Tao hận mày!”

      Hoắc Phi Đoạt đưa tay bóp cổ Ngũ Nhân Tâm, môi mỏng lộ ra tàn nhẫn, “Còn lung tung nữa, tôi cho theo chị luôn! Có tin ?”

      Ngũ Nhân Tâm thở được, bị dọa quơ tay múa chân loạn lên.

      Ngũ Y Y bước qua, kéo tay Hoắc Phi Đoạt, “Phi Đoạt, làm gì vậy, buông ta ra.”

      Hoắc Phi Đoạt hung hăng ném Ngũ Nhân Tâm qua bên, ta ngã đất, Ngũ Nhân Lệ chạy nhanh qua đỡ ta.

      Hoắc Phi Đoạt nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Tâm, “Tôi cảnh cáo , được có lần sau! Ai dám làm tổn thương người phụ nữ của Hoắc Phi Đoạt tôi, tôi khiến người đó phải xuống địa ngục!”
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Bối Nhi thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 485: Đưa ấy 7.

      Editor: Trúc Diệp.

      Ngũ Nhân Tâm sợ hãi run rẩy. Quá đáng sợ! Hoắc Phi Đoạt này quả chính là hóa thân của ma quỷ mà! Quá đáng sợ!

      Ngũ Y Y vẻ mặt tiêu điều, kéo tay Hoắc Phi Đoạt, " thôi."

      Hoắc Phi Đoạt xoay người, ôm Ngũ Y Y khỏi.

      Ngũ Học Phong dạy dỗ Ngũ Nhân Tâm, "Nhân Tâm, con đúng là đồ ngốc! Bây giờ ai dám bậy với Y Y đâu. Đây chính là vợ chưa cưới của Hoắc Phi Đoạt! Nhà họ Ngũ chúng ta thăng chức rất nhanh, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền! được đắc tội với Y Y nữa, biết chưa?"

      Ngũ Nhân Tâm cắn răng, tức giận , "Ông phải ba của chúng tôi! Trong mắt ông chỉ có tiền thôi, vì tiền, bao nhiêu đứa con của ông biết ông đều coi ra gì!"

      Bốp! Ngũ Học Phong cực kỳ tức giận, hung hăng tát Ngũ Nhân Tâm cái.

      Khóe miệng Ngũ Nhân Tâm bị thương, gương mặt sưng lên, đỏ hồng.

      "Ôi ôi ôi, chú Ngũ, sao chú lại xuống tay nặng thế? Nhân Tâm còn , dù ấy có sai cái gì chú cũng thể ác như vậy được. Nếu Y Y biết chú đối xử với họ như vậy, Y Y chắc chắn vui đâu! Dù chị em họ có đánh nhau nữa cũng là chị em, chú thấy sau chuyện của Nhân Ái, Y Y rất buồn sao?" Hàn Giang Đình nhìn nổi nữa chen miệng vào, đẩy Ngũ Học Phong ra, đau lòng đỡ Ngũ Nhân Tâm dậy, ta khiếp sợ nhìn Hàn Giang
      đình, quên cả đau đớn mặt.

      Giang Đình... chuyện giúp ta sao?

      Ngũ Học Phong sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, "Giang Đình, cháu cũng nghe con bé này vừa những lời khốn khiếp gì rồi! Tại sao chú lại vì tiền? Chú kiếm tiền phải vì họ sao?"

      Hàn Giang Đình bĩu môi, "Chú đối xử với Y Y thế nào, chú đừng cho là Y Y quên! Tôi cho chú biết, sư phụ Hoắc Phi Đoạt của tôi là người rất thù dai. Tiền của ấy phải lấy dễ như vậy đâu! Chú Ngũ nhưng cực kỳ mang thù. Tiền của cũng phải là tốt
      như vậy giãy đấy! Ngũ thúc thúc, tốt nhất chú hãy tự lo cho mình trước ! Nếu Hoắc lão đại muốn chơi chú rất đơn giản."

      Lời này ra đúng là khiến cho Ngũ Học Phong xanh mặt. Ông ta đối xử với Ngũ Y Y quả tốt, tiền tiêu vặt cho rất ít, gần như là chẳng để ý gì đến cuộc sống của , ngay cả tiền xây mộ cho mẹ cũng cho. . . . . .

      Ngũ Học Phong bị dọa sợ đến rụt cổ, cười lấy lòng, "Giang Đình này, giờ phải làm sao? Hoắc Phi Đoạt là sư phụ của cháu à? Quan hệ giữa cháu và Y Y xưa nay rất tốt, cháu có thể tốt cho chú trước mặt Y Y , dù sao chú cũng là cha ruột của nó mà!"

      Hàn Giang Đình rất phối hợp ngẩng cao cằm. Ngũ Học Phong sau, Hàn Giang Đình nhìn Ngũ Nhân Tâm chút, mở miệng , "Vốn chẳng xinh đẹp gì rồi, bây giờ mặt còn sưng nữa, đúng là thể nhìn nổi. Cho , mau lau mặt !"

      Hàn Giang Đình đưa cho Ngũ Nhân Tâm cái khăn ướt, Ngũ Nhân Tâm kinh ngạc nhận lấy, lau lau mặt.

      Hàn Giang Đình nhìn chút, hắng giọng, huýt sáo rời .

      "Chị ba, mặt chị đau ?" Ngũ Nhân Lệ đau lòng hỏi.

      " ấy chủ động chuyện với chị rồi, còn đưa khăn ướt cho chị nữa." Ngũ Nhân Tâm hỏi đằng, trả lời nẻo, mặt cười ngớ ngẩn.

      Hoắc Phi Đoạt tự mình lái xe đưa Ngũ Y Y đến trường, chiếc xe sang trọng ngăn trước cửa trường đại học đưa tới rất nhiều chấn động.

      " phải rất nhiều lần là đừng đậu xe ở đây sao? Như vậy khiến rất nhiều bạn học nhìn thấy!" Ngũ Y Y phiền não nắm mái tóc, hung dữ trợn mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt. Hoắc Phi Đoạt dù bận vẫn ung dung, như là chuyện đương nhiên, " chính là muốn cho cả trường em biết Ngũ Y Y em bây giờ là hoa có chủ, là người của Hoắc Phi Đoạt , để bọn họ ai được tơ tưởng đến em nữa."
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :